1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【064】 Chân tướng lại tàn khốc như vậy.

      Quốc sư nhìn Cung Minh Duệ, thấy sắc mặt tái xanh, nếu có chút sơ sót đối với kịch độc trong thân thể, cho dù chết, người cũng tàn phế.

      Tâm đột nhiên đau nhói.

      Đứng lên, đưa lưng về phía Cung Minh Duệ, "Xin Duệ vương yên tâm, vi thần nhất định dốc hết toàn lực, vì Duệ vương giải độc!"

      Cung Minh Duệ nghe vậy, mới thở phào nhõm.

      "Vậy làm phiền quốc sư lo lắng!"

      Quốc sư gật đầu, lặng lẽ rời .

      mình Cung Minh Duệ ngồi ở đại sảnh, tay từ từ nắm thành quyền.

      Cung Ly Lạc, Vô Ưu. . . . . .

      "Người đâu!"

      "Duệ vương. . . . . ."

      Con ngươi Cung Minh Duệ híp lại, "Mang chiếc long bào Bổn vương chuẩn bị xong, nghĩ biện pháp giấu vào trong Lạc vương phủ!"

      "Dạ!"

      Cung Ly Lạc, nếu như tìm ra long bào trong Lạc vương phủ, cho dù ngươi có trăm ngàn cái miệng, phụ hoàng cũng nghe câu giải thích của ngươi.

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở ghế rồng, tâm mỏi mệt, nhịn được bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

      Khi mơ mơ màng màng, hình như trở lại trước đây, nhìn thấy bóng hình duyên dáng xinh đẹp trong ngự hoa viên.

      "Ly nhi. . . . . ."

      chút hoang mang chạy về phía trước, thế nhưng bóng dáng kia chợt bay .

      "Ly nhi. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu đưa tay ra bắt, nhưng làm thế nào cũng bắt được, càng nóng lòng, bóng dáng kia càng bay nhanh hơn.

      "Ly nhi, Ly nhi, đừng , đừng . . . . . ."

      Giống như cảm nhận được đau khổ của Đông Hoàng Cung Diệu, bóng dáng kia ngừng lại, mở miệng , "Hoàng thượng, ngươi là tên lường gạt, tên lường gạt, ngươi nhẫn tâm, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy, tại sao có thể đối với Ly Lạc của chúng ta như vậy, tại sao có thể. . . . . . , ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta tha thứ cho ngươi, Ly Lạc cũng tha thứ cho ngươi!"

      ". . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên, đột nhiên tỉnh lại.

      Trong giấc mộng, từng câu từng chữ, giống như móc tim, lấy phổi làm đau đến mức thở nổi.

      "Ly phi. . . . . ."

      Đột nhiên kinh ngạc, nhìn Ngự Thư Phòng bóng người, Đông Hoàng Cung Diệu chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bưng trà, uống vài ngụm, có chút vô lực nhắm mắt lại.

      Hít thở sâu.

      Thôi công công đứng ở bên ngoài đại điện, chẳng dám thở mạnh. Đều gần vua như gần cọp, Đông Hoàng Cung Diệu có thể so với Ác Hổ trong núi.

      "Người đâu. . . . . ."

      Thôi công công nghe vậy, thu suy nghĩ lại, lập tức vào đại điện, cung cung kính kính, quy củ, "Hoàng thượng. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, nô tài theo mấy chục năm.

      "Tiểu Thôi tử, ngươi , có phải trẫm sai lầm rồi hay ?"

      Nhắc lại chuyện xưa, Thôi công công câu cũng dám , hơn nữa nhìn thấy sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu tốt lắm.

      "Tiểu Thôi tử, ngươi cũng cảm thấy trẫm sai rồi sao?"

      ", nô tài dám!" Thôi công công phịch tiếng, quỳ mặt đất, thân thể nằm rạp xuống.

      "Đúng vậy, ngươi dám, các ngươi cũng dám. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu, lửa giận ngút trời quét tất cả tấu chương bàn sách xuống, chỉ vào Thôi công công, "Các ngươi từng người đều dám, biết trẫm sai, nhưng người cho trẫm biết, nhắc nhở trẫm, từng người đều giả câm vờ điếc, từng người . . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu tiếp.

      tiếp như thế nào, Ly phi chết rồi, Cung Ly Lạc hận đến chết. Mà hành động trước đây của , cả đời này, bất luận như thế nào, cũng vãn hồi được. Vào giờ phút này, Đông Hoàng Cung Diệu vô cùng căm hận, vô cùng oán giận, vô cùng hối hận.

      Mắng xong, hơi thở cũng bình thường trở lại, Đông Hoàng Cung Diệu mới chán chường ngồi Long Ỷ, hỏi Thôi công công, "Tiểu Thôi tử, ngươi , trẫm phải làm sao, mới có thể vãn hồi. . . . . ."

      "Nô tài sợ hãi!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, trong lòng cân nhắc.

      Vật đổi sao dời, Cung Ly Lạc hận tận xương, làm sao có thể tha thứ, tha thứ thế nào, lấy gì mà tha thứ?

      Vô lực khoát khoát tay, ý bảo Thôi công công xuống.

      Sau khi Thôi công công nhìn thấy, vội lui ra ngoài điện.

      Lạc vương phủ.

      Cung Ly Lạc nhìn mật hàm trong tay, thản nhiên nhếch môi.

      Cung Thạc, đúng là sợ chết.

      khi muốn chết như vậy, tiễn đoạn đường.

      "Người đâu!"

      "Vương Gia!"

      "Phái người để lộ tin tức cho Hoàng đế, , Cung Thạc và Thái tử Tam quốc thông đồng tạo phản, ý muốn lật đổ Đông quốc!"

      "Dạ!"

      Thư phòng, lần nữa rơi vào yên lặng.

      Cung Ly Lạc có thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy quyển sách, tùy ý vứt ở kệ, biết Vô Ưu chạy đâu.

      Tiến lên cầm sách Vô Ưu xem lên, học dáng vẻ của Vô Ưu, nghiêng ở ghế, tùy ý lật. Nội dung trong sách, đều là chút y học thông thường, Cung Ly Lạc hiểu sơ, nhưng cũng phải rất hiểu.

      Cầm sách, nghiêng đầu, lại có chút buồn ngủ.

      Lúc Vô Ưu bưng chè ướp lạnh tiến vào, nhìn thấy Cung Ly Lạc ngủ, thản nhiên nhếch môi, cầm chén đặt ở bàn , lại cầm quyển sách, ngồi ghế bên cạnh, nhàng lật, thỉnh thoảng nhìn Cung Ly Lạc cái, cười.

      Hạnh phúc kéo dài, thâm tình lưu luyến.

      Mạc Cẩn Hàn đứng ở cửa thư phòng, nhìn lát, xoay người.

      loại tình cảm, sớm vượt qua sinh tử, bọn họ nhau, tận xương tủy, bất kỳ gió táp mưa sa gì, cũng tạo nổi chút sóng gió.

      Bọn họ nhau, sau khi lắng đọng, tinh khiết nồng đậm mãnh liệt.

      Nếu , trường tương tư thủ (chỉ cần nhớ), nếu , buông tay thành toàn.

      Trong nháy mắt khi Mạc Cẩn Hàn rời , Vô Ưu nhàng nhíu mày, trong nháy mắt lại rũ mí mắt xuống, gợn sóng.

      Lúc nhìn Cung Ly Lạc, trong con ngươi, từ từ tràn đầy ý cười.

      Minh vương phủ.

      Mấy lần đến Lạc vương phủ đều bị chặn ngoài cửa, mình Cung Minh đứng trong vườn hoa, trong lòng khó hiểu.

      "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Minh nghe vậy quay đầu lại, nhìn người tới cái, lại xoay lại, "Chuyện gì?"

      "Thái tử Tam quốc và Thạc vương, lại lẻn về kinh thành!"

      Cung Minh nhíu mày, "Biết vị trí chính xác sao?"

      "Biết!"

      Cung Minh châm biếm, "Truyền tin tức này tới hoàng cung !"

      "Dạ!"

      Nếu Đông Hoàng Cung Diệu biết, ý đồ của Cung Thạc đối với , thịnh dương suy, biết như thế nào.

      Nghĩ đến vẻ mặt của Đông Hoàng Cung Diệu, Cung Minh cười lạnh.

      người phụ thân, chút phụ đức cũng có, thiên vị máu lạnh làm cho người ta kinh hãi, làm sao người khác có thể kính trọng.

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu biết Cung Thạc lại có thể ở cùng Thái tử Tam quốc, mà còn lặng lẽ lẻn vào Kinh Thành, giận tím mặt.

      "Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, bắt sống Cung Thạc, Thái tử Tam quốc, sau khi bắt được, trục xuất trở về!"

      "Dạ!"
      Trạch viện.

      Trong lúc Cung Thạc, Bùi Ngọc, Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh vẫn còn bàn bạc phải đối phó với Cung Ly Lạc như thế nào, trạch viện bị cấm vệ quân bao vây.

      "Cái gì. . . . . ."

      Cung Thạc thể tin hét lớn tiếng.

      "Trạch viện bị bao vây, xem bộ dạng là cấm vệ quân của hoàng đế!"

      Cung Thạc lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi ở ghế, lúc sau, mới ha ha nở nụ cười.

      "Uổng ta thông minh đời, ra, tất cả, cũng chỉ là cái bẫy!"

      Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính là cái bẫy.

      Đứng dậy, lảo đảo ra ngoài, Hoàn Nhan Cảnh kéo Cung Thạc, "Ngươi muốn làm gì?"

      "Làm gì? Đầu hàng, chẳng lẽ Thái tử Bắc quốc cho là, chỉ dựa vào sức của chúng ta, có thể chống lại cấm vệ quân?" Cung Thạc xong, đẩy Hoàn Nhan Cảnh ra, ra phía ngoài.

      Sau khi Hoàn Nhan Cảnh kinh ngạc, hét lớn, "Cung Thạc, hôm nay, cho dù chết, cũng thể đầu hàng, ngươi có hiểu hay ?"

      " đầu hàng, chẳng lẽ chờ chết sao?" Cung Thạc lắc đầu.

      là nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng nhất định giết , nhất định .

      "Ngươi. . . . . ."

      Hoàn Nhan Cảnh tức giận, rút kiếm, chỉ Cung Thạc, "Cung Thạc, nếu như ngươi lại về phía trước bước nữa, đừng trách bản thái tử ra tay vô tình!"

      Cung Thạc nghe vậy, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Cảnh, "Thái tử Bắc quốc, ngươi thử ra tay xem. . . . . ."

      Cung Thạc xong, chỉ chỉ bốn phía, từng cấm vệ quân tay cầm cung tên.

      Hoàn Nhan Cảnh híp mắt, tới là nhanh.

      Xem ra, Đông Hoàng Cung Diệu còn có thế lực ở sau.

      trách được, Cung Ly Lạc ràng là rất mạnh, nhưng vẫn chưa từng động thủ, nghĩ đến cũng là kiêng kỵ thế lực Đông Hoàng Cung Diệu che giấu.

      Khoanh tay chịu trói.

      Đông Hoàng Cung Diệu hoàn toàn gặp Thái tử Tam quốc, mà phái người trục xuất trở về, về phần Cung Thạc.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Thạc quỳ gối phía dưới, khẽ lắc đầu, "Xem ra, ở trong lòng ngươi, trẫm có cũng được mà có cũng sao, như vậy, trẫm cũng cần chú ý quá nhiều. . . . . ."

      "Phụ hoàng?" Cung Thạc thấp giọng kêu.

      Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, Thôi công công lập tức bưng rượu độc tiến lên, "Thạc vương, xin mời!"

      Cung Thạc nhìn cái khay Thôi công công bưng ở trong tay, ly rượu hoa lệ tinh sảo, ra sức lắc đầu, ", phụ hoàng, cần. . . . . ."

      Dù sao cũng là nhi tử của phụ hoàng, nhưng cùng Cung Ly Lạc, cùng Cung Minh Duệ lại giống nhau.

      giống nhau.

      Đông Hoàng Cung Diệu đau đớn thầm, đứng dậy, từng bước từng bước về phía Cung Thạc, tự mình bưng ly rượu, đưa tới khóe miệng Cung Thạc, "Trước kia, mặc kệ các ngươi có hồ đồ thế nào, tính kế thế nào, tranh đấu gay gắt thế nào, trẫm nghĩ, chỉ cần trẫm còn hơi thở, giang sơn Đông quốc này chính là của trẫm, đối với ý chỉ của trẫm, các ngươi đều tuân thủ, cũng thi hành, nhưng nghĩ đến. . . . . ."

      " thịnh dương suy, ngươi là to gan!"

      Chuyện này dừng lại ở khiêu chiến quyền uy của , càng thêm khiêu chiến chịu đựng của .

      Cho nên, tuyệt thể tha thứ.

      Cung Thạc bị dọa sợ.

      Vô cùng hoảng sợ, ôm cổ chân Đông Hoàng Cung Diệu, "Phụ hoàng tha mạng, phụ hoàng tha mạng, nhi thần cũng dám nữa, cũng dám nữa!"

      Nhưng. . . . . .

      Đông Hoàng Cung Diệu cho cơ hội, mà phân phó người giữ chặt Cung Thạc, tự tay cho uống độc dược xuyên ruột.

      Uống xong rượu độc, Cung Thạc chỉ cảm thấy bụng quặn đau khó chịu.

      Càng thể tin nhìn Đông Hoàng Cung Diệu.

      "Đều , hổ dữ ăn thịt con, ha ha ha, gạt người, gạt người, đều là gạt người!"

      Hổ, là súc sinh.

      Người, còn bằng súc sinh.

      Máu dọc theo khóe miệng tràn ra, quanh co mà chảy xuống, rơi xiêm áo.

      Cung Thạc nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, thân thể từ từ ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn, lớn, "Phụ hoàng, ngươi có từng hối hận khi đối đãi với Ly Lạc như vậy , ta nghĩ, sau đó ngươi bắt đầu hối hận, nhưng phụ hoàng, về ngươi sau có hối hận hay , vì đối đãi với ta như vậy. . . . . ."

      "Từ đến lớn, ngươi thiên vị Minh Duệ, dù đồ gì tốt, ngươi cũng đều cho , cho đến khi, mọi mũi dùi mọi tính toán của chúng ta đều hướng về phía Minh Duệ, ngươi luống cuống, ngươi rối loạn, vì đó chính là nhi tử bảo bối của ngươi, làm sao ngươi có thể để chịu chút tổn thương, ngươi bỗng nhiên nhớ tới, ở lãnh cung, ngươi còn có nhi tử, Cung Ly Lạc!"

      " ra , ngươi vẫn luôn để ý, Cung Ly Lạc phải là nhi tử của ngươi, là nghiệt chủng Ly phi và người khác tư thông sinh hạ, ngươi đón ra khỏi lãnh cung, ngoài mặt thương tận xương, thực tế, là giết !"

      "Ngươi thấy ngày càng, Văn Thao Vũ Lược (gần giống câu văn võ song toàn), tài trí hơn người.

      Tinh thông mọi thứ, khắp thiên hạ, người người khen ngợi, ngươi bắt đầu sốt ruột, người ưu tú như thế, về sau nếu có dã tâm, mơ ước ngôi vị hoàng đế, Cung Minh Duệ phải làm như thế nào, ngươi dự định, hoặc là làm, làm phải làm đến cùng, phái người ám sát và Vô Ưu Quận chúa. . . . . ."

      Cung Thạc càng , càng hăng say.

      Mang những gì biết, đoán, tất cả lần.

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe, nắm đấm siết chặt đến mức tiếng rắc rắc rắc rắc vang lên. Gầm lên, "Câm miệng, câm miệng, câm miệng. . . . . ."

      Tại sao có thể mang vết sẹo của , xé ra, để lộ ra.

      Đáng chết, đáng chết, Cung Thạc vô cùng đáng chết.

      Thấy Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, Cung Thạc cười, máu dọc theo khóe miệng ngừng chảy xuống.

      Vô cùng thê lương.

      Câm miệng, còn kịp rồi.

      Tất cả đều .

      Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Thạc còn dám cười, tức giận đứng dậy, cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, đâm Cung Thạc.

      Nhưng. . . . . .

      Thời điểm kiếm đâm trúng Cung Thạc, lại bị người khác dùng nội lực đánh ra.

      Cung Ly Lạc mặc bộ tử y, tóc trắng tung bay, lãnh túc (lạnh lẽo nghiêm trang) mà đến, sau lưng, Vô Ưu theo mặc bộ xiêm áo màu trắng, trong ngực ôm Trường Cầm.

      Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu thay đổi, Vô Ưu tiến lên, rút ngân châm ra đâm vào mấy yếu huyệt của Cung Thạc.

      " chết được!"

      Ba chữ ngắn ngủi, sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu đại biến, mặt Cung Thạc thể tin được.

      Cả người Thôi công công run cái, quỳ mặt đất.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc, há miệng, lại ra câu.

      Lần đầu tiên, cảm thấy, làm Hoàng đế, cũng yếu thế như vậy.

      "Ly Lạc. . . . . ."

      Cung Ly Lạc lãnh túc (lạnh lẽo nghiêm trang) nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, " cần giải thích, giải thích chính là che giấu, ta chỉ hỏi ngươi câu, những gì Cung Thạc , có phải hay ?"

      Người năm đó ám sát và Vô Ưu, là do Đông Hoàng Cung Diệu phái ?

      Nếu vậy . . . . . .

      Đông Hoàng Cung Diệu là lòng dạ độc ác, tuyệt tình.

      Năm đó hề quan tâm đến hoàng vị, chỉ muốn cố gắng, khiến cho Vô Ưu trôi qua tốt hơn.

      Có bản lĩnh, có thể tìm được thần y, chữa khỏi chân của Vô Ưu.

      "Ly Lạc, trẫm, trẫm. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu muốn giải thích.

      "Ly Lạc, ngươi đừng nghe nguỵ biện, năm đó, chính tai ta nghe thấy, và quốc sư thương lượng, phái người ám sát ngươi, mà bảy người ám sát ngươi, bây giờ sớm mai danh tích, cho dù như thế, nhưng mà, phàm là từng xuất giang hồ, rồi lại trong nháy mắt biến mất để lại dấu vết, chắc chắn có manh mối mà lần theo. . . . . ." Cung Thạc hô to, cắt ngang lời giải thích của Đông Hoàng Cung Diệu.

      Hi vọng Cung Ly Lạc tin tưởng , cứu mạng.

      Nhất là sau khi ngân châm của Vô Ưu đâm vào thân thể, đau đớn người biến mất, cảm giác tử vong dần dần rời .

      Cho nên, Cung Thạc quyết định, nhất định phải bắt được cây cỏ cứu mạng Cung Ly Lạc này.

      Cung Ly Lạc nghiêng đầu nhìn Cung Thạc, từng bước từng bước về phía Cung Thạc, "Ngươi , trừ lần đó ra, ngươi còn biết gì?"

      "Ngươi phải để Vô Ưu bảo vệ tính mạng của ta!" Cung Thạc nhân cơ hội mở miệng.

      "Được!"

      Cung Thạc lấy được câu trả lời chính xác, thở phào nhõm, mới tiếp tục , "Ly Lạc, nếu như ngươi tin, có thể truyền quốc sư tới hỏi, chỉ là, Ly Lạc, cẩn thận. . . . . ."

      mũi tên nhọn bay tới, mũi tên đâm trúng tim Cung Thạc, Cung Thạc tử vong tại chỗ, những lời còn chưa kịp , đều mang xuống địa ngục.

      Vô Ưu phi thân ra ngoài, bàn tay trắng nõn nhanh chóng sờ dây đàn.

      Đánh chết người áo đen kia.

      Nhìn người áo đen té xuống đất, Vô Ưu nhíu lông mày.

      đúng. . . . . .

      Mới vừa rồi người kia, võ nghệ cao cường, đến gần, bắn tên giết chết Cung Thạc, nàng và Cung Ly Lạc cũng phát , mà người này lại dễ dàng bị nàng giết như vậy.

      Cung Ly Lạc cũng nhanh chóng đuổi tới, "Ưu nhi. . . . . ."

      "Bị ta giết rồi!"

      Cung Ly Lạc nhìn người áo đen té xuống đất, chân mày nhíu lại, nhìn Vô Ưu, thấy trong mắt Vô Ưu vẫn còn nghi ngờ, " lát lại !"

      Vô Ưu gật đầu.

      Đông Hoàng Cung Diệu đuổi tới, nhìn Cung Ly Lạc và Vô Ưu đứng sóng vai, nhiều lần muốn há miệng gì đó, nhưng vì ánh mắt lạnh lẽo túc nghiêm của Cung Ly Lạc, ra chữ.

      "Ta bỏ qua cho ngươi, bỏ qua cho quốc sư, bỏ qua cho bảy quái tử thủ, càng bỏ qua cho Cung Minh Duệ, ngươi hãy chờ xem, ta nhất định giơ kiếm tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành mà đến, tự mình cướp tất cả của ngươi!"

      "Cung Minh Duệ ngươi thương nhất, ngôi vị hoàng đế ngươi thích nhất, tánh mạng ngươi coi trọng nhất, cái cũng bỏ qua!"

      Cung Ly Lạc xong, ôm thân thể Vô Ưu, phi thân rơi nóc nhà, rời khỏi hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn bóng lưng Cung Ly Lạc rời , lảo đảo lui về phía sau.

      Rất nhiều chuyện, dù có ngàn cái miệng, cũng được.

      Ban đầu, quốc sư , Cung Ly Lạc , cho nên. . . . . .

      "Truyền Quốc sư!"
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Rất nhanh quốc sư tới Ngự Thư Phòng, "Tham kiến hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn mặt quốc sư bị hủy dung, chút để ý mở miệng, "Quốc sư, trẫm hỏi ngươi, năm đó đúng là trẫm phái người ám sát Ly Lạc?"

      "Năm đó, là chỉ lần kia?" Quốc sư giọng hỏi, thấy sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu đại biến, lại , "Hoàng thượng, rất nhiều lần, nên vi thần nhớ lắm, nhưng, mỗi lần, có khẩu dụ của hoàng thượng, hoặc lệnh của người, sao vi thần dám tự mình làm chủ!"

      Đông Hoàng Cung Diệu hiểu.

      Tất cả, đều là ý của , giết Cung Ly Lạc, ám sát Cung Ly Lạc, hủy diệt Cung Ly Lạc, đều là ý của .

      Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, "Lui ra !"

      "Dạ!"

      Con ngươi quốc sư híp lại, cung cung kính kính lui ra.

      Đông Hoàng Cung Diệu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại, nghiêng ở Long Ỷ.

      "Hoàng thượng!"

      "Ân!" Mệt mỏi đáp tiếng, con ngươi cũng mở ra.

      "Mật hàm đến!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, mở mắt ra, vươn tay, vệ lập tức đưa mật hàm lên.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhận lấy mật hàm, mở ra, sau khi nhìn kỹ, mới hỏi vệ, "Ngươi , nội dung mật hàm này, bao nhiêu phần là ?"

      " vệ thề dù sống chết đều nguyện trung thành với hoàng thượng, tuyệt hai lòng!"

      Ngụ ý, nội dung mật hàm, còn phải xem xét lại, nhưng, vệ tra ra, dám lên báo, lên lòng trung thành đối với Đông Hoàng Cung Diệu.

      Đông Hoàng Cung Diệu gì, hít hơi sâu.

      Nhắm mắt lại, gần như trong nháy mắt, già thêm mười tuổi.

      " xuống !"

      "Dạ!"

      Tay nắm chặt mật hàm.

      Nội dung mật hàm, Duệ vương phải con của Mạn phi, Cung Ly Lạc là nhi tử của , mật hàm đề nghị, trích máu nhận thân.

      Nuôi hơn hai mươi năm, đau hơn hai mươi năm, cưng chìu hơn hai mươi năm, tất cả tâm tư, đều đặt ở người , kết quả lại , phải ruột thịt.

      "A ha ha, a ha ha. . . . . ."

      Báo ứng, báo ứng!

      Khắp nơi đều muốn giết nhi tử ruột, khắp nơi tính toán, hãm hại, ám sát, cho tới khi lòng chỉ còn oán hận, vĩnh viễn quên được.

      Đông Hoàng Cung Diệu buồn rầu nở nụ cười, cười, nhưng lệ lại rơi đầy mặt.

      Hoài nghi từ mật hàm thứ nhất, đến mật hàm thứ hai có đầu mối, đến mật hàm thứ ba là khẳng định. . . . . .

      Tức giận xé bỏ mật hàm, mảnh vụn của mật hàm bay múa ở trong đại điện. Thôi công công ở ngoài đại điện, giọng , "Hoàng thượng, bà đỡ và ngự y năm đó đở đẻ cho Ly phi tới!"

      Đông Hoàng Cung Diệu trợn to hai mắt, "Truyền!"

      Nhìn lên trước mặt, hai người quỳ dưới đất, thân thể nằm rạp xuống, run lẩy bẩy, tóc bạc phơ, cả người lặng như tờ.

      "Có phải các ngươi, mỗi ngày, mỗi đêm, nằm mơ đều thấy, ngày nào đó trẫm sớm muộn cũng biết, cuối cùng các ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết?"

      Ngự y ngẩng đầu, ông lão, khuôn mặt, đều là nếp nhăn.

      Sau khi kinh ngạc, thoải mái cười tiếng.

      "Hoàng thượng, tội thần mực chờ đợi ngày này!"

      ngày này, hàng đêm đều gặp ác mộng, nhớ nổi dung mạo của Ly phi, nhưng trong đầu, lại khắc sâu đôi con ngươi như nước của Ly phi, mong đợi nhìn , thấp giọng kêu, "Ngự y, ngươi hãy nhìn cho kỹ, hài tử bản phi sinh hạ là đủ tháng, hay là sinh non?"

      Lúc ấy tánh mạng nhà già trẻ của đều nằm ở trong tay quốc sư, làm gì còn có lựa chọn, lại biết câu của , có thể đẩy Ly phi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp trở lại được).

      Nhưng, vẫn lựa chọn người nhà của mình.

      câu hài tử đủ tháng, làm hại Đông Hoàng Cung Diệu giận tím mặt, để ý khẩn cầu của Ly phi, đày Ly phi kể cả hài tử vào lãnh cung.

      "Ngươi cũng biết ngươi có tội?" Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên, "Ngươi đâu chỉ có tội, quả tội ác tày trời!"

      ", là ai sai khiến ngươi?"

      Ngự y nằm rạp mặt đất, giọng , "Hồi hoàng thượng, là quốc sư, lúc ấy, tội thần thậm chí có thể cảm giác được, ra Ly phi sinh đôi!"

      Sinh đôi?

      Đông Hoàng Cung Diệu khiếp sợ nhìn ngự y.

      Sinh đôi, cách khác, lúc ấy Ly phi, ôm hai hài tử, vậy, vậy, vậy. . . . . .

      Nhìn bà đỡ. d đ l8ê q1u2ý đ1ô7n

      "Ngươi . . . . . ."

      Bà đỡ cà lăm, "Hồi hoàng thượng, năm đó Ly phi xác thực sinh hai hài tử, chỉ là người trong đó, trong chớp mắt nô tỳ thấy đâu, cho nên, cho nên. . . . . ."

      "Nô tỳ lúc ấy sợ hãi thôi, cho nên mới giấu mà báo!"

      Đầu Đông Hoàng Cung Diệu đau như muốn nứt ra, nước mắt ngừng rơi.

      trách được lúc ấy Ly phi hoàn toàn muốn giải thích, nàng chỉ lạnh nhạt nhìn , vành mắt đỏ, tự ôm Ly Lạc đến lãnh cung,

      "Người đâu, mang hai người này xuống, thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt), ngũ mã phanh thây (hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội)!"

      Hai tay che mặt, cúi đầu khóc.

      "Ly nhi, Ly nhi. . . . . ."

      Cuối cùng là sai lầm rồi, sai lầm rồi.

      Đáng thương cho hài tử của bọn họ, khổ cho hài tử của bọn họ. . . . . .

      Quốc sư trở lại đại điện, tâm tư mờ mịt .

      "Chủ tử?"

      Quốc sư nhìn người bên cạnh, "Lần này trở về, có từng cảm thấy hoàng thượng khác thường?"

      "Có, hoàng thượng, hình như hề bị chúng ta khống chế!"

      Đúng, hoàng đế, hề bị khống chế, thậm chí cảnh giác. Còn phái người ở ngoài đại điện giám thị .

      Sau khi quốc sư do dự, " cho Duệ vương biết, chuẩn bị chạy trốn!"

      Thuộc hạ vừa định lên tiếng trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng cười lạnh.

      "Quốc sư, ngươi, ngươi còn có thể được sao?"

      Khi tiếng vừa ngừng, lực mạnh, làm cửa đại điện rung động.

      Quốc sư nghe vậy nhìn lại, thấy Cung Ly Lạc mặc bộ tử y, đứng ở trong viện, bên cạnh là Vô Ưu mặc bộ xiêm áo trắng, tay ôm Trường Cầm.

      Bọn họ phải xuất cung rồi sao?

      Làm sao lại như vậy?

      "Lạc vương. . . . . ."

      "Hừ, Quý Mộc Hằng, năm đó là người tri kỷ của Mạn phi, phụ thân thân sinh của Cung Minh Duệ, ngươi cho rằng, ngươi có thể tiếp tục che giấu!"

      Cung Ly Lạc xong, giơ tay, "Dẫn người tới!"

      Cung Ly Lạc dứt lời, Cung Minh Duệ bị trói gô (trói từ cổ và chéo cánh tay ra sau lưng), áp giải tới, vô cùng nhếch nhác.

      Quốc sư Quý Mộc Hằng nắm chặt quả đấm.

      Xem ra, Cung Ly Lạc, còn thâm trầm, còn mưu tính sâu hơn những gì tưởng tượng.

      Nhanh như vậy, lại biết nhiều như vậy.

      "A ha ha, Lạc vương, muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do, Lạc vương cho là, hoàng thượng để Lạc vương muốn làm gì làm, mà thờ ơ lạnh nhạt?"

      Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Nếu Quý Mộc Hằng ngươi cảm thấy, bổn vương là muốn gán tội cho người khác, vậy bổn vương cũng tuyệt nương tay!"

      "Người đâu, thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt) Cung Minh Duệ!"
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【065】Chân tướng năm đó, đau triệt nội tâm.

      Cung Ly Lạc dứt lời, lập tức có người cầm đao mỏng tiến lên, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đao mỏng nhanh chóng cắt miếng thịt từ người Cung Minh Duệ xuống.

      Cùng với cẩm y (áo gấm), rơi mặt đất, máu tươi đầm đìa.

      "A.... . . . . ." Cung Minh Duệ đau kêu lên tiếng, trong nháy mắt mặt mũi vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.

      Lại bị điểm huyệt câm, ra lời.

      Tức giận nhìn chằm chằm Cung Ly Lạc, hận được ăn thịt Cung Ly Lạc, uống máu Cung Ly Lạc, rút gân Cung Ly Lạc, lột da Cung Ly Lạc.

      Nhưng, Cung Ly Lạc chỉ lạnh lùng nhìn Cung Minh Duệ cái, trong con ngươi, châm chọc, nhạo báng, khinh thường.

      Làm mặt Cung Minh Duệ đỏ bừng, vô cùng căm ghét.

      Có người, khi giơ tay nhấc chân, uy phong lẫm liệt, khí phách vô song, hai mắt, tràn đầy tự tin, nhìn trời bằng nửa con mắt.

      Loại khí thế này, Cung Minh Duệ biết, mình có cố gắng cả đời cũng học được.

      Đó là từ năm tháng, kinh nghiệm mà có được.

      Như Cung Ly Lạc. . . . . .

      Quốc sư Quý Mộc Hằng siết chặt nắm đấm, trong lòng lần lại lần tự với mình phải tỉnh táo, tỉnh táo.

      cần vì mất lớn.

      Quân tử báo thù, mười năm muộn, hôm nay, vẫn nên nghĩ cách, rời như thế nào tốt hơn.

      Nhưng, nhìn Cung Minh Duệ đau đến mức mặt mũi dữ tợn, thân thể căng cứng, Quý Mộc Hằng lại đau lòng theo.

      "Cung Ly Lạc, ngươi điên rồi, huynh đệ ruột thịt, cũng xuống tay nặng như vậy!"

      Cung Ly Lạc châm biếm, "Huynh đệ ruột thịt?"

      "Quý Mộc Hằng ngươi khẳng định, Cung Minh Duệ là con của hoàng đế, lại phải là con hoang lai lịch bất minh?"

      Đông Hoàng Cung Diệu cũng có vô năng như vậy, hèn nhát, ngu ngốc giống nhi tử của .

      "Ngươi. . . . . ." Quý Mộc Hằng căm tức nhìn Cung Ly Lạc.

      thể thừa nhận, thể thừa nhận, nếu , mưu mấy năm này, trong nháy mắt thành .

      Chỉ cần Đông Hoàng Cung Diệu còn đứng ở bên Minh Duệ, tất cả những gì Cung Ly Lạc làm, thể nghi ngờ là tìm đường chết.

      Nghĩ tới đây, Quý Mộc Hằng lập tức mở miệng, "Cung Ly Lạc, ngươi cũng đừng quên, Duệ vương là nhi tử hoàng thượng sủng ái nhất!"

      "Vậy thế nào?" Cung Ly Lạc hỏi ngược lại.

      người thân phận , nhi tử tùy thời có thể là con hoang, Đông Hoàng Cung Diệu quan tâm?

      , người quan tâm thể diện như vậy, làm sao có thể quan tâm.

      Vô Ưu tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh Cung Ly Lạc, "Ca ca, đừng dài dòng với , năm đó, chính dẫn người ám sát chúng ta, hôm nay, chúng ta muốn nợ máu trả bằng máu!"

      Đừng tưởng rằng, hủy dung, làm cho người khác nhận ra.

      Chỉ nghe giọng , cũng biết, Quý Mộc Hằng chính là trong những sát thủ năm đó.

      Năm đó, bọn họ (tỷ và ca) bất lực, đánh lại được, mặc cho bọn họ (sát thủ) ăn tươi nuốt sống, hôm nay, nhất định phải đòi lại gấp nghìn lần vạn lần.

      Cung Ly Lạc gật đầu, Vô Ưu đúng, đối mặt với kẻ địch, tuyệt đối thể nhân từ nương tay, càng thể dài dòng dây dưa.

      Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.

      Trầm giọng phân phó, "Chiêu đãi Cung Minh Duệ tốt cho Bổn vương, nhớ, tay chân nhất định phải nhanh nhẹn, cũng đừng làm cho chết quá nhanh!"

      "Vương Gia yên tâm, Lưu Nhất Thủ ta, tất nhiên chiêu đãi Duệ vương điện hạ tốt!"

      Giang hồ đao sắc Lưu Nhất Thủ.

      tay đao mỏng xuất thần nhập hóa, chuyên thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt), hai năm trước biến mất khỏi giang hồ để lại dấu vết, nhưng nghĩ đến, lại bị Cung Ly Lạc thu vào.

      Quý Mộc Hằng cắn răng, nhưng, Cung Ly Lạc nhanh chóng tấn công, từ khi Cung Ly Lạc xuất , Quý Mộc Hằng bắt đầu hồi kinh, cũng dám xem Cung Ly Lạc.

      Hôm nay, Cung Ly Lạc ra tay, càng phải dốc hết toàn lực, nhất định phải đánh chết Cung Ly Lạc.

      Mà Cung Ly Lạc cũng cho Quý Mộc Hằng cơ hội sống.

      Năm đó, chính ném Vô Ưu xuống vách đá, làm hại bọn họ thất lạc mười năm, mười năm, hơn ba ngàn ngày lẫn đêm, từng ngày lẫn đêm, trải qua như cái xác hồn, Vô Ưu trải qua khổ sở chịu nổi.

      Hôm nay, (QMH) nhất định phải trơ mắt nhìn nhi tử ruột thịt của mình, bị thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt) ở trước mặt , thế nhưng lại bất lực, cứu được (CMD), giúp được .

      Cung Ly Lạc và Quý Mộc Hằng đều được coi là cao thủ trong cao thủ, đánh nhau, cả đại điện, nhanh chóng bị san bằng thành bình địa.

      Hai người đánh nhau vô cùng khó khăn.

      Ai cũng dám khinh địch, hôm nay, nhất định phải có người chết ở chỗ này.

      Vô Ưu cũng nhàn rỗi, những lâu la của Quý Mộc Hằng muốn cứu Cung Minh Duệ, tiến lên , giết người, tiến lên hai giết đôi.

      Chém giết.

      Máu tanh lan tràn.

      Mà Cung Minh Duệ, cũng bị chém mấy trăm đao, đao pháp của Lưu Nhất Thủ rất tốt, mấy trăm đao, Cung Minh Duệ trừ đau, vẫn là đau, cả người đầm đìa máu tươi, nhưng lại nức nở nghẹn ngào.

      Cả người đau đớn co rút run rẩy, lại chết được.

      Còn hô ra tiếng, chỉ có thể há hốc miệng, từng hơi từng hơi hít vào, thở ra, hai mắt đỏ như máu, cầu cứu nhìn quốc sư.

      số việc, cho dù ai , giống như là bí mật, nhưng mà, Cung Minh Duệ ít nhiều gì vẫn biết.

      Chỉ có thể a a a nhìn quốc sư, tiếng động cầu cứu.

      Quốc sư cũng bắt đầu nôn nóng.

      Mặc kệ như thế nào, đó cũng là cốt nhục của mình, mặc dù những năm qua, chưa bao giờ mở miệng gọi mình, chưa bao giờ hiếu thuận với mình.

      Nhưng tất cả những thứ này, từ khi vừa mới bắt đầu, cũng được sắp xếp kĩ càng.

      Nhìn thấy từng miếng thịt từ người Cung Minh Duệ rơi xuống, quốc sư càng bắt đầu nôn nóng. Mấy lần mất hồn, nên bị Cung Ly Lạc đâm trúng tim.

      "Ưmh. . . . . ."

      Bị thương, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

      Quốc sư khiếp sợ nhìn Cung Ly Lạc, nếu phải Cung Minh Duệ vẫn còn ở trong tay Cung Ly Lạc, bị thương.

      Nhìn Cung Minh Duệ sâu cái, "Duệ vương, an tâm , ta nhất định báo thù cho ngươi!"

      Phi thân muốn chạy trốn.

      Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Muốn chạy trốn, có cửa đâu!"

      Trong hoàng cung, rất nhiều người, sớm bị bất tri bất giác đổi thành người của mình, Quý Mộc Hằng muốn chạy trốn, đúng là kẻ ngốc nằm mơ.

      Lúc Quý Mộc Hằng sắp phi thân chạy trốn, Cung Ly Lạc gật đầu với Vô Ưu cái, "Chăm sóc mình tốt!"

      Vô Ưu gật đầu, "Cẩn thận!"

      Nàng chăm sóc mình tốt, vì Cung Ly Lạc, vì hạnh phúc của chính mình.

      Chắc chắn chăm sóc mình tốt.
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Ngự Thư Phòng.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn nam tử mặc Hồng Y (xiêm áo màu đỏ) đeo mặt nạ trước mặt.

      "Các hạ là?"

      Con ngươi Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh lùng, yên lặng như hàn băng ngàn năm, lạnh nhạt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, nam nhân này, chính là của . . . . . .

      nhận thức nhau cũng được, cũng được.

      Loại nam nhân lòng dạ độc ác này, xứng để Thân Đồ Thiên Tuyệt kêu tiếng phụ thân.

      Khí phách ngồi xuống ghế, Thân Đồ Thiên Tuyệt thản nhiên mở miệng, "Bổn cung chủ, là tới xem kịch hay!"

      Chỉ cần kịch hay kết thúc, rời .

      Chân trời góc biển, từ đó bốn biển là nhà, quan tâm đến phàm trần thế tục nữa.

      Tự xưng Cung chủ.

      U Minh cung —— Thân Đồ Thiên Tuyệt.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhíu mày, "Thân Đồ Cung chủ, lại tới hoàng cung, trẫm ngờ tới!"

      "Hoàng thượng ngờ tới điều gì, tin, lát nữa, người diễn kịch tới, hoàng thượng xem kịch hơn hai mươi năm, kịch hôm nay là Đại Kết Cục, hoàng thượng hãy xem tốt, tốt nhất sau khi xem xong, xúc động lâu, ân hận lúc đầu làm sai!" Thân Đồ Thiên Tuyệt xong, từ trong ngực lấy ra bình rượu, thản nhiên uống.

      Khi Đông Hoàng Cung Diệu nhìn thấy bình rượu ngọc đó khiếp sợ ra lời.

      Này, chuyện này. . . . . .

      Đây là vật tự tay đặt ở bên cạnh chôn theo Ly phi.

      Là tín vật đính ước của và Ly phi.

      Ban đầu, bởi vì ghen tỵ, căm hận, tức giận, rất nhiều thứ, đều đập, đốt, phá hủy, chỉ còn bình rượu ngọc này.

      Tại sao lại, tại sao lại ở trong tay Thân Đồ Thiên Tuyệt.

      "Thân Đồ Cung chủ, bình rượu ngọc này. . . . . ."

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, khoát khoát bình rượu ngọc trong tay, nhếch môi cười lành, " phụ nhân gầy như que củi tặng cho ta, nàng , đây là tín vật đính ước nam nhân vô tình vô nghĩa đưa cho nàng, đáng tiếc, cuối cùng người nam nhân kia, bội bạc, tin lời sàm ngôn, xử oan nàng, thiếu chút nữa hại chết hài tử của nàng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nước mắt lại nhịn được rơi xuống.

      Lúc ấy, khi chôn cất Ly phi, cả người gầy gò cũng nhìn ra từng hào hoa phong nhã (Duyên dáng, rộng rãi, có dáng dấp thanh cao), xinh đẹp như hoa.

      Thậm chí, chưa từng nhìn cái.

      "Phụ nhân kia. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu giọng hỏi.

      Phụ nhân kia, là ai ?

      Nhưng mà, hỏi được.

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

      Thản nhiên ra, "Nàng , nàng gọi là Mạc Ly, là khí phi (phi tử bị vứt bỏ) của Hoàng đế ngươi, thân mẫu của Cung Ly Lạc!"

      ". . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên.

      thể nào, Ly phi chết, là tận mắt nhìn nàng được chôn cất.

      . . . . . .

      đúng, lúc ấy, chỉ đặt bình rượu ngọc ở bên cạnh Ly phi, sau đó liền rời .

      "Tại sao có khả nắng đó, đời này, có loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết!" Thân Đồ Thiên Tuyệt xong, ngửa đầu uống rượu.

      Thản nhiên uống ngụm , ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức.

      Phụ nhân kia, bởi vì dung mạo tương đồng, ban đầu vẫn coi như người khác, mà tận xương tủy.

      Nhưng mà, phần hạnh phúc kia, chỉ ngắn ngủi có hai năm.

      Nàng chết rồi. d đ lê quý đôn.commmmm

      chết rồi.

      Đông Hoàng Cung Diệu bừng tỉnh hiểu ra, xác thực có loại thuốc, có thể khiến người ta giả chết.

      Nhưng mà, Đông Hoàng Cung Diệu muốn tin tưởng.

      Sau khi Ly phi uống loại thuốc kia mới rời khỏi , mà phải, chết ở trong hoàng cung, chết ở nơi chính mắt nhìn thấy.

      Tĩnh mịch.

      Đông Hoàng Cung Diệu gì, Thân Đồ Thiên Tuyệt cũng gì.

      Kịch hay giờ mới bắt đầu, , xem xong kịch rời .

      Quý Mộc Hằng chạy trốn khỏi hoàng cung, nhưng, chạy khỏi mấy đại điện mới hiểu được, hoàng cung, sớm là thiên hạ của Cung Ly Lạc.

      Tất cả đều là mưu ngầm tính toán.

      Trước kia động thủ, là thời cơ chưa tới, hôm nay động thủ, là vạn sẵn sàng.

      Những năm qua, mực thầm điều tra chuyện năm đó, lại giả vờ giống người biết chuyện gì, nhưng mọi chuyện đều lọt vào mắt.

      Năng lực tốt, mưu tốt.

      có chỗ để trốn, nhưng lại có con đường sống, đó là qua Ngự Thư Phòng .

      Quý Mộc Hằng hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn nghĩ tới, hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Đông Hoàng Cung Diệu biết, tại sao nhiều nơi như vậy, cũng ba tầng trong, ba tầng ngoài, trọng binh canh giữ, lại có mỗi con đường đến Ngự Thư Phòng, thông suốt.

      đường chạy cực nhanh.

      Bên trong ngự thư phòng.

      Thân Đồ Thiên Tuyệt từ từ nhếch môi, nở nụ cười.

      "Hoàng thượng, người diễn kịch đến!"

      Đông Hoàng Cung Diệu kinh ngạc, lại thấy quốc sư Quý Mộc Hằng cả người đầy máu, vô cùng hoảng sợ, chạy vào đại điện, bùm tiếng quỳ mặt đất, "Hoàng thượng, xong, Lạc vương, bắt Duệ vương, mang binh tạo phản!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Quý Mộc Hằng, con ngươi từ từ nheo lại.

      Từ ngày, Cung Ly Lạc mang theo Vô Ưu ra khỏi lãnh cung khắc (15’) kia, Đông Hoàng Cung Diệu cũng dự đoán được.

      Hài tử kia, Ngũ Hành (chỉ kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ), số mệnh cực quý.

      Số mệnh trời sinh là Đế Vương.

      "Quốc sư, năm đó, ngươi với trẫm, Ly Lạc khắc trẫm, Minh Duệ bảo vệ trẫm, chuyện này là ?"

      "Hồi hoàng thượng, thần dám năng xằng bậy!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhắm mắt lại.

      Chuyện về Cung Ly Lạc, những năm qua, lại nghi ngờ gì.

      Nhưng. . . . . .

      Cung Minh Duệ. . . . . .

      Thân Đồ Thiên Tuyệt ha ha ha cười như điên, "Quốc sư cũng có thể cho Hoàng đế biết, quan hệ của ngươi và Mạn phi, cùng Duệ vương, phải sao?"

      Quý Mộc Hằng nghe vậy, khiếp sợ nghiêng đầu, nhìn thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt mặc bộ xiêm y đỏ thẫm, mặt đeo mặt nạ bạc.

      Mới vừa rồi, khi tiến vào đại điện, chạy trối chết, có ý đồ hãm hại Cung Ly Lạc, hoàn toàn cảm giác được, còn có người khác ở đây, mà người này, hình như biết ít bí mật của .

      "Ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn vu oan lão phu như vậy!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, con ngươi nheo lại, khí lạnh từ trong lòng, tràn ra, "Ta là ai quan trọng, quan trọng là, ta biết rất nhiều bí mật Quý Mộc Hằng ngươi muốn che giấu!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt xong, tay phải khẽ vận khí, luồng ánh sáng màu tím nhanh chóng tấn công Quý Mộc Hằng.

      "Ngươi. . . . . ."

      Quý Mộc Hằng còn chưa kịp kêu lên tiếng, đầu óc rơi vào trận hỗn loạn.

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn, hừ lạnh tiếng, "Hai mươi sáu năm trước, ngày đông chí, có nam tử lẻn vào Điện Mạn phi, nam tử kia là ai?"

      "Là ta, ta muốn Mạn nhi gả cho người khác, ta muốn Mạn nhi theo ta, nhưng Mạn nhi chịu, mắt nàng bị vinh hoa phú quý mê hoặc, tâm cũng bị mê hoặc, nàng sống chết chịu theo ta!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt cười lạnh, nhìn Đông Hoàng Cung Diệu.

      Hai mươi sáu năm trước, ngày đông chí, có nam tử xông vào Điện Ly phi, kinh động cả hoàng cung.

      Nhưng, cuối cùng cũng biết nam tử kia trốn đâu.

      Như vậy, Đông Hoàng Cung Diệu đối với chuyện Cung Ly Lạc phải nhi tử của , rất tin tưởng.

      "Cuối cùng Mạn phi với ngươi cái gì, bày mưu gì?"

      "Mạn nhi , nàng phải làm nữ nhân tôn quý nhất đời này, nhưng mà, hoàng thượng vẫn lâm hạnh nàng, nàng vẫn có được hài tử, nàng cần hài tử, cho nên, ta bấm đúng ngày tốt nhất để nàng mang thai, mua được thái giám bên cạnh Hoàng đế, để cho Hoàng đế lật bài tử của Mạn nhi!"

      "Đêm hôm đó vui vẻ, Mạn phi mang bầu?"

      " có, Hoàng đế, sớm còn khả năng sinh đẻ!"

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó, ta Mạn nhi tận xương, định là làm, làm phải làm đến cùng, cùng Mạn nhi da thịt thân thiết (là gì chắc mọi người đều biết)! ~"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu tức giận đến muốn nổ tung, tiếp tục hỏi, "Cung Minh Duệ là hài tử của ai?"

      "Là nhi tử của ta và Mạn nhi!"

      Đông Hoàng Cung Diệu ngã ngồi ở ghế rồng, hai mắt đỏ bừng.

      quên mất, muốn tiến lên bóp chết Quý Mộc Hằng, cũng quên mất phải lên tiếng thế nào, hơn nữa quên mất phải làm sao, mới có thể làm cho tim của mình, còn đau.

      Ly phi.

      Nữ tử nhất, chết vì cả tin của .

      "Năm đó Ly phi sinh hạ hai hài tử, người trong đó ở đâu?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi.

      "Bị sư huynh của ta ôm !"

      "Sư huynh ngươi để hài tử đó lại bên dốc núi?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi, tâm gắt gao níu chặt.

      Thân phận của , vào giờ phút này, rốt cuộc cũng có thể, đưa ra ánh sáng.

      Nhưng, rồi lại muốn biết đáp án.

      Mặc kệ đáp án là gì, đều phải là điều có thể chịu đựng.

      "Đúng, đúng là để lại bên dốc núi!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nhắm mắt lại, nặng nề hít sâu hơi, tay cầm thành quả đấm, "Năm đó, là ngươi dẫn người ám sát Cung Ly Lạc và Vô Ưu?"

      "Đúng, đúng là chỉ ý của hoàng thượng!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt cười, nhìn ra ngoài cửa, Vô Ưu và Cung Ly Lạc mười ngón tay đan xen, chưởng đánh vào ngực Quý Mộc Hằng, đánh nát trái tim của , lại nhất thời chết được.

      Nhưng tuyệt đối thể cứu.

      Cho dù là Đại La Thần Tiên (tu hành đắc đạo), Linh Đan Diệu Dược, cũng cứu được .

      Cười lạnh liếc mắt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu đau đến cực hạn, đau đến chết lặng, xoay người, ra ngoài.

      Cung Ly Lạc đưa tay kéo cánh tay Thân Đồ Thiên Tuyệt.

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nghiêng đầu, thờ ơ nhìn Cung Ly Lạc, "Thế nào, muốn vạch trần ta sao?"
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【066】 Tất cả đều kết thúc.

      Cung Ly Lạc nghe vậy, bàn tay khẽ dùng sức siết chặt cánh tay Thân Đồ Thiên Tuyệt, lúc lâu mới nhàng buông lỏng tay ra, "Đến Lâu Ngoại Lâu chờ ta!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt nhíu mày, gì.

      thẳng ra ngoài.

      Cung Ly Lạc nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Thân Đồ Thiên Tuyệt, con ngươi híp lại.

      Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, lại nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt xa, bóng lưng tương tự Cung Ly Lạc.

      Ban đầu, thiếu chút nữa nàng chết dưới bóng lưng này.

      Chẳng lẽ, hai người này, ở dưới tình huống nàng biết, lặng lẽ cấu kết với nhau?

      Nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, Vô Ưu nhíu mày, cười tiếng với Cung Ly Lạc.

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi liệt ở ghế rồng, cái gì cũng nên lời.

      Vào giờ phút này, gì, cũng thay đổi được gì.

      Hơn nữa, ở trước mặt Cung Ly Lạc.

      "Ly Lạc. . . . . ."

      Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, lạnh giọng " cần giải thích, cần cầu xin tha thứ, ngươi, đáng, cũng xứng để ta tha thứ cho ngươi, càng xứng để mẫu phi tha thứ cho ngươi... ngươi vì tư lợi của mình, ngươi chỉ để ý đến ngôi vị hoàng đế của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, cho nên, cần giả mù sa mưa khẩn cầu tha thứ, ta có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy cùng ngươi phụ từ tử hiếu, về sau cũng đừng tới Lạc vương phủ tìm ta, càng đừng truyền giang sơn ngôi vị hoàng đế này cho ta, nếu như, ngươi chán ghét ngôi vị hoàng đế này, truyền cho Cung Minh !"

      Đông quốc này, cũng chỉ có Cung Minh mới có tư cách làm Hoàng đế.

      Đông Hoàng Cung Diệu lệ rơi đầy mặt, lắc đầu.

      phải chuyện này này, phải chuyện này.

      Rất nhiều chuyện, từ xưa đến nay, quên mất, nhưng mà, rất nhiều chuyện, lại ghi tạc trong đầu, khắc (15’) dám quên.

      "Ly Lạc. . . . . ."

      Cung Ly Lạc cho Đông Hoàng Cung Diệu cơ hội giải thích, nắm tay Vô Ưu, ra khỏi Ngự Thư Phòng.

      Kết quả của những người cặn bã, tiện nhân kia, quan tâm.

      chỉ muốn nhìn Cung Diệu, ở thời điểm những người đó lần lượt bị róc xương lóc thịt, lần lượt đau triệt nội tâm.

      Ân hận lúc đầu làm sai.

      hận, đó là thể có khả năng.

      Đông Hoàng Cung Diệu có thể giết nhi tử, thế nhưng lại thể giết chết bản thân. Nhưng, đôi khi, còn sống, còn giày vò hơn chết.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc cùng Vô Ưu rời , vội vàng đuổi theo ra ngoài Ngự Thư Phòng, nhưng còn bóng dáng của bọn họ.

      "Lạc nhi. . . . . ."

      Thiên ngôn vạn ngữ, Đông Hoàng Cung Diệu nên lời, chỉ cảm thấy, ngực vô cùng đau, cổ họng trướng đến ra lời.

      Trong lúc hô hấp, tâm khang (khoang tim) lại co rút đau đớn dữ dội.

      Nghiêng đầu, nhìn quốc sư Quý Mộc Hằng rên rỉ đất, hận ý nồng đậm.

      tới bên, rút trường kiếm, kiếm lại kiếm đâm Quý Mộc Hằng.

      Mỗi kiếm nặng, cũng đâm trúng chỗ hiểm.

      "Là ngươi, là ngươi, là ngươi làm hại trẫm bị lập hoàn toàn, là ngươi làm hại trẫm, vợ con ly tán, là ngươi hại chết Ly phi, là ngươi làm hại Ly Lạc tuổi còn trẻ, tóc trắng đầu đầy, là ngươi, là ngươi, đều là ngươi. . . . . ."

      Bày kế hủy hoại Ly phi.

      Lại hại Ly Lạc của .

      Giết, giết, thiên đao vạn quả.

      . . . . . .

      đủ, giết mình Quý Mộc Hằng đủ.

      "Người đâu, mang tên súc sinh kia đến!"

      Thôi công công biết, súc sinh trong miệng Đông Hoàng Cung Diệu chính là Cung Minh Duệ, mà Cung Minh Duệ sớm bị người giải đến bên ngoài ngự thư phòng.

      Máu tươi đầm đìa.

      hơi thoi thóp.

      Cung Minh Duệ vừa thấy Đông Hoàng Cung Diệu, vội mở miệng, "Phụ hoàng, phụ hoàng cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."

      "Đừng kêu trẫm, ngươi là nghiệt chủng, ngươi là tên súc sinh, ngươi phải là nhi tử , ngươi là con hoang, là con hoang, nhìn thấy , mới là phụ thân của ngươi, người xấu xí này mới là phụ thân của ngươi, hôm nay, trẫm muốn giết hai người các ngươi, người kiếm, người kiếm, các ngươi khiến trẫm đau, hôm nay trẫm, cũng làm cho các ngươi đau. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu, đâm trúng Cung Minh Duệ.

      Lại đâm Quý Mộc Hằng.

      người kiếm, người kiếm, cho đến hai người khí tuyệt mà bỏ mình.

      "A ha ha, a ha ha. . . . . ." dien dan l`ê q`u`ý đ`ô`n

      Đông Hoàng Cung Diệu cười, vô cùng điên cuồng.

      Hai mắt đỏ tươi, máu dọc theo khóe miệng tràn ra.

      Giết bọn họ như thế nào, Ly phi của , cũng quay lại.

      Con , bao giờ tha thứ cho .

      Bỏ lại bảo kiếm, Đông Hoàng Cung Diệu giống như kẻ điên quỳ mặt đất, từ từ té xuống đất, nhìn nóc Ngự Thư Phòng.

      Giống như Ly phi vẫy tay với .

      "Ly phi. . . . . ."

      Vươn tay, muốn bắt lấy Ly phi, nhưng làm thế nào cũng bắt được.

      "Ta hận ngươi, hoàng thượng, ngươi là tên lừa gạt, ngươi là quái tử thủ, ngươi là tên cặn bã lòng lang dạ sói, ngươi khốn kiếp bằng cầm thú!"

      Đông Hoàng Cung Diệu lắc đầu, " , Ly phi, van ngươi, cần mắng trẫm như vậy, van ngươi, van ngươi!"

      "Trẫm sai rồi, trẫm biết sai rồi, van cầu ngươi, van cầu ngươi!"

      Vừa , vừa ngừng dập đầu.

      ... nên như vậy, biết sai rồi, trẫm biết sai rồi.

      "Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại chết ta, là ngươi hại Ly Lạc của ta. . . . . ."

      Ma vờn quanh tai, Đông Hoàng Cung Diệu ngừng dập đầu, " ... cần, Ly phi, nên nữa, trẫm van ngươi, van ngươi. . . . . ."

      Cả ngày lẫn đêm sám hối, cả ngày lẫn đêm bị hành hạ.

      Giờ khắc này, Đông Hoàng Cung Diệu vô cùng điên cuồng.

      Trong đầu, tất cả đều là Ly phi tha thứ , trách mắng , chất vấn .

      được an bình, thể chuộc lỗi.

      Cung Minh đứng cách đó xa, lẳng lặng nhìn, vô cùng lạnh nhạt.

      Giống như lão nhân vô cùng điên cuồng đó, ngừng thét chói tai, cầu xin tha thứ, phải phụ thân của , chỉ là người xa lạ.

      , người xa lạ, còn có lòng thương hại, nhưng Cung Minh vào giờ phút này, chút lòng thương hại cũng có.

      Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.

      Đông Hoàng Cung Diệu chính là giống vậy.

      người đáng hận.
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :