1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Phòng dược.

      Vô Ưu lấy thảo dược tìm được ra, đặt ở trong ấm sắc thuốc, nghĩ đến khi Cung Ly Lạc uống thuốc này vào, rất nhanh nàng có thể mang thai hài tử, tâm tình tốt, nhịn được ca hát.

      Cung Ly Lạc đứng ở bên ngoài phòng dược, nghe tiếng hát vui sướng của Vô Ưu, nụ cười bên môi, càng ngày càng đậm.

      Vô Ưu có tiểu tâm tư, biết, cũng cảm động.

      Nhưng, cảm động là chuyện.

      Thân thể Vô Ưu, vẫn chưa thích hợp có hài tử, tốt nhất nên đợi hai năm nữa.

      Mà Phong Thành Quang cũng cho biết, lúc trước Vô Ưu rơi xuống vách đá cao như vậy, có thể còn sống sót, là kỳ tích, có thể có hài tử hay , còn phải đợi xem xét lại vết thương, khi mang thai hài tử, chút sai lầm cũng được có, nếu xác hai mạng.

      Hôm nay đại thế chưa ổn định, quyết định để cho Vô Ưu mạo hiểm như vậy.

      Hậu quả, cả đời Cung Ly Lạc , cũng chịu nổi.

      Cất bước, vào phòng dược.

      "Ưu nhi, lại phối thuốc gì?"

      Vô Ưu nghe vậy, cười, "Ca ca, loại đại bổ thuốc!"

      Cung Ly Lạc cưng chiều điểm lỗ mũi Vô Ưu cái, "Để cho ta uống hay sao?"

      "Ừ ....!"

      Cung Ly Lạc ở sau lưng Vô Ưu, ôm lấy Vô Ưu, đầu đặt bả vai Vô Ưu, "Ưu nhi. . . . . ."

      "Ân!"

      "Có thể uống thuốc hay , mấy ngày nay, ngày ngày uống thuốc, miệng rất đắng, ăn cái gì cũng có khẩu vị!"

      Vô Ưu nghe vậy, kinh ngạc, con ngươi nheo lại.

      Chẳng lẽ có người nào đó mật báo cho Cung Ly Lạc?

      Lại ha ha nở nụ cười, "Vậy tốt, mấy ngày nay cũng cần uống!"

      xong, ném thuốc cầm trong tay, khoác cánh tay Cung Ly Lạc, ", ta nấu cơm cho ngươi ăn!"

      "Ta giúp ngươi rửa thức ăn, cắt thức ăn, nhóm lửa!"

      Vô Ưu nhíu mày, " bằng, hai chúng ta cùng làm thức ăn !"

      "Uh, như thế rất hợp ý ta!"

      Vô Ưu đột nhiên dừng bước, Cung Ly Lạc cũng lập tức dừng lại, cưng chìu nhìn Vô Ưu, "Thế nào?"

      Con ngươi Vô Ưu khẽ chớp chớp, nước mắt từ từ tràn ra, sương mù mông lung, "Ca ca, ngươi , lúc nào , tất cả những chuyện xấu này mới có thể kết thúc, chúng ta mới tìm thuốc giải cho ngươi?"

      Cung Ly Lạc nhìn, tim đau nhói, nhàng ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Ưu nhi, sợ, sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều ở cùng với ngươi, ta nhất định bỏ ngươi lại, mình rời !"

      Tiểu tâm can của .

      Lá gan lớn như vậy, sợ trời, sợ đất.

      Lại sợ rời .

      phải loại, xoay người trong chớp mắt, mà là loại an giấc nghìn thu. . . . . .

      "Đây chính là do ngươi , ngươi mà dám gạt ta, ta nhất định tha thứ cho ngươi!"

      "Là ta , nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, cả đời này rời, cả đời này xa!"

      Cơm tối, có hơi cháy, thức ăn, có hơi mặn.

      Nhưng, Cung Ly Lạc và Vô Ưu, ăn say sưa ngon lành, thỉnh thoảng vài lời giải trí, đều là Vô Ưu , Cung Ly Lạc nghe.

      Cung Ly Lạc nghĩ, vui vẻ trong mười năm này, cộng lại, cũng nhiều bằng phút đồng hồ khi ở chung chỗ với Vô Ưu.

      Sau khi ăn xong, hai người tay trong tay, dạo trong vườn hoa.

      Tình ý lưu luyến.

      Minh vương phủ. dien?dan \le \quy \don

      Cung Minh nhìn vò rượu trong tay, cố gắng nghe vệ bẩm báo.

      "Ngươi , nàng làm thức ăn, ăn ngon ?"

      vệ gì.

      Cung Minh bật cười, " xuống !"

      "Dạ!"

      người lui ra, người lại tiến lên trước, dựa người vào bên tai Cung Minh mấy câu.

      Cung Minh cười lạnh, "Lá gan của Cung Thạc và Cung Hằng cũng quá lớn, cũng nhìn xem Lâu Ngoại Lâu là địa bàn của ai, lại dám đến Lâu Ngoại Lâu chuyện, ngu ngốc!"

      "Vương Gia, có nên cho Lạc vương biết hay ?"

      " cần, Cung Ly Lạc, thông minh hơn chúng ta, mưu kế sâu hơn, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa, lúc cần giúp đỡ, ra tay cho tốt!"

      "Dạ!"

      vệ lui ra, lại gặp nữ tử, dáng người uyển chuyển đến gần Cung Minh.

      Nhưng, chỉ chốc lát sau.

      "Mang xuống, loạn côn đánh chết!"

      "Vương Gia tha mạng, tỳ thiếp cũng dám nữa!"

      Nhưng, trừ máu tươi ba thước, thân chôn hoàng thổ, còn gì khác.

      Lâu Ngoại Lâu.

      Cung Thạc, Cung Hằng đợi hồi lâu, cũng thấy Cung Minh Duệ đến.

      Trong lòng huynh đệ hai người vô cùng tức giận, nhưng câu cũng được.

      "Trở về thôi!"

      Cũng lúc xoay người, nhìn thấy người tới, khiến cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, thân thể mềm nhũn, quỳ mặt đất. . . . . .
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【063】 Chân tướng bị vạch trần.

      Cung Thạc, Cung Hằng bị dọa, nằm mơ cũng nghĩ tới, Đông Hoàng Cung Diệu đến, mà sau lưng Đông Hoàng Cung Diệu, Cung Minh Duệ ngoan ngoãn theo.

      Ở sau lưng Cung Minh Duệ, là thủ lĩnh thích khách bọn phái ám sát Vô Ưu, bị người khác khống chế, thể động đậy.

      "Nhi thần tham kiến phụ hoàng. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu hừ lạnh tiếng, vào nhã gian, ngồi xuống.

      Long bào giương nanh múa vuốt, khí phách uy nghiêm.

      Mặt mũi lãnh lẽo uy nghiêm, con ngươi nghiêm túc, sắc bén phi phàm nhìn Cung Thạc, Cung Hằng.

      Ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế nhiều năm, quyền thế luôn nắm trong tay, Đông Hoàng Cung Diệu uy nghiêm mười phần, cả người tản ra từng trận khí lạnh.

      Cung Hằng, Cung Thạc vẫn quỳ gối bên ngoài nhã gian, dám tùy ý nhúc nhích.

      Cung Minh Duệ nhìn, lạnh lùng khẽ hừ, vào nhã gian, đứng ở bên cạnh Đông Hoàng Cung Diệu.

      Bộ dáng hả hê này, khiến Cung Hằng, Cung Thạc hận vô cùng.

      Tốt cho phản đồ.

      "Còn chưa cút vào, quỳ gối bên ngoài để mất mặt xấu hổ sao?" Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên.

      Cung Hằng, Cung Thạc đưa mắt nhìn nhau, lập tức quỳ vào nhã gian, trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào cửa nhã gian liền đóng lại.

      "Phụ hoàng. . . . . ."

      "Hừ, còn có mặt mũi kêu trẫm là phụ hoàng, nhưng trẫm cũng có loại con bất hiếu như các ngươi!"

      Vẫn biết, mấy huynh đệ này, tranh đấu vô cùng gay gắt, nhưng hề nghĩ tới, sớm sử dụng bạo lực.

      "Phụ hoàng, nhi thần sợ hãi!"

      Vào giờ phút này, hai người vẫn làm bộ làm tịch, Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, bỗng nhiên đứng dậy, cước đá vào người Cung Thạc, "Đồ khốn kiếp, ngươi cho rằng, những chuyện xấu xa ngươi làm, người nào biết? Áo tiên thấy vết chỉ khâu?"

      Cung Thạc ngã đất, khổ sở nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, gằn từng chữ, "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do, phụ hoàng vì Duệ vương dọn sạch chướng ngại, có thể giết chết Ly Lạc, tự nhiên cũng có thể giết chết huynh đệ chúng ta!"

      "Ngươi. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu giận, trợn to cặp mắt nhìn Cung Thạc.

      trách được Cung Ly Lạc hận như vậy.

      ra toàn bộ mọi chuyện, chỉ mình Cung Ly Lạc nhìn thấy ràng, mà tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy rất .

      Trong lòng Cung Minh Duệ vui mừng.

      Lại mở miệng , "Thạch ca ca, tại sao ngươi có thể như vậy, phụ hoàng đối với huynh đệ chúng ta, vẫn luôn đối xử như nhau, cái người này, đúng là tổn thương tâm tư của phụ hoàng!"

      Cung Thạc hừ lạnh, "Đối xử như nhau, Duệ vương chuyện biết suy nghĩ, ngươi cũng cần chồn chúc tết gà, chúng ta đều phải là kẻ ngu dốt, hôm nay bị ngươi tính kế, chúng ta nhận tội, chỉ là, Duệ vương cũng cần vui mừng quá sớm, muốn làm Hoàng đế Đông quốc, có phụ hoàng sủng ái, Duệ vương, có lẽ còn chưa thể!"

      Trong tối Cung Ly Lạc có bao nhiêu binh mã, bao nhiêu người nằm vùng, bao nhiêu tiền tài chiêu binh mãi mã, ai cũng biết hết được.

      Trước đó vài ngày, trận đấu giữa Vô Ưu Quận chúa và Tề Phiêu Phiêu phủ Thừa Tướng, người mở trang là ai, bạc kia tới từ nơi nào, đúng là chút đều tra ra được.

      "Ngươi. . . . . ."

      Cung Minh Duệ gầm lên.

      Đến lúc nào rồi, còn dám mạnh miệng.

      Nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, "Phụ hoàng, Thạch ca ca, Hằng ca ca chỉ là nhất thời hồ đồ, phụ hoàng. . . . . ."

      "Câm miệng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên.

      Đây cũng là nhi tử nhìn trúng, cái gì học, bỏ đá xuống giếng lại học mười đủ mười.

      Nghiêng đầu nhìn Cung Thạc, Cung Hằng, trầm giọng hỏi, "Trẫm nhận được mật báo, hai huynh đệ các ngươi cấu kết với Thái tử Tam quốc, ám sát Vô Ưu Quận chúa, bắt cóc chắt trai Tuyên Văn Trưởng công chúa, tư thông với địch bán nước, có chuyện này?"

      "Phụ hoàng, oan uổng. . . . . ." Cung Thạc mở miệng kêu oan, lại nghĩ tới nam tử mới vừa bị khống chế tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Cung Hằng từ đầu đến cuối gì.

      Trước mặt phụ thân thiên vị, mặc kệ ngươi cái gì, cũng chỉ là nguỵ biện, đơn giản nên câm miệng, cái gì cũng .

      thích làm sao làm thôi.

      "Oan uổng hay , trẫm phái người điều tra, lâu nữa, có thể biết chân tướng!"

      Nhưng, Đông Hoàng Cung Diệu nhận được, chỉ là tin dữ mà càng thêm kinh hoảng.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, khắp Đông quốc, cũng tìm được tung tích Thái tử Tam quốc. . . . . ."

      "Cái gì?" Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên.

      "Hồi hoàng thượng, từ sau khi Thái tử Tam quốc ra khỏi Kinh Thành, cũng tìm được tung tích của bọn họ!"

      Đông Hoàng Cung Diệu kinh ngạc.

      Người mất tích ở Đông quốc, khơi lên đại chiến.

      Con ngươi híp lại, lãnh nhạt nhìn Cung Thạc, Cung Hằng, "Người đâu, giải Thạc vương, Hằng vương, vào Tông Nhân phủ, có ý chỉ của trẫm, cho bất cứ kẻ nào thăm hỏi!"

      Đối mặt với kết quả như thế, Cung Thạc, Cung Hằng, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa.

      Cung Thạc đột nhiên nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, "Phụ hoàng, cả đời này của ngài, tư thế hào hùng, chém giết, có từng hối hận gì chưa?"

      Đông Hoàng Cung Diệu híp mắt, lạnh nhạt nhìn Cung Thạc.

      Đứa này, rốt cuộc muốn cái gì?

      Trầm mặc gì .

      Cung Thạc nở nụ cười, " tại có lẽ có, nhưng mà, tương lai xa, phụ hoàng, ngươi chắc chắn ân hận lúc đầu làm sai!"

      Ân hận lúc đầu làm sai. . . . . .

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở ghế, tỉ mỉ nghiền ngẫm lời của Cung Thạc.

      Cung Thạc bị mang , nhưng, lời của , vẫn vòng quanh ở bên tai.

      Ân hận lúc đầu làm sai?

      Là chỉ cái gì?

      "Phụ hoàng. . . . . ."

      Cung Minh Duệ thấp giọng kêu, muốn gì, lại thấy sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu tốt, lập tức im miệng.

      Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, "Ngươi trở về !"

      "Phụ hoàng, hay là nhi thần trước hộ tống phụ hoàng hồi cung!"

      Đông Hoàng Cung Diệu híp mắt, nhìn Cung Minh Duệ, "Duệ nhi. . . . . ."

      "Nhi thần ở đây!"

      " cần vâng lời trẫm, cho dù trẫm thương ngươi, cưng chiều ngươi, cũng cần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của trẫm, có hiểu ?"

      Cung Minh Duệ nghe vậy, kinh hãi.

      Mồ hôi lạnh đột nhiên chảy ra, vội nhắm mắt, "Dạ, phụ hoàng, nhi thần cáo lui!"

      Cung Minh Duệ hết sức lo sợ rời khỏi Lâu Ngoại Lâu, đứng ở bên ngoài Lâu Ngoại Lâu, ngẩng đầu nhìn lầu hai, con ngươi nheo lại.

      Xoay người rời . . . . . .

      Nhã gian lầu hai.

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi im hồi lâu, mới lạnh nhạt mở miệng, "Ngươi , Duệ nhi và Ly Lạc, ai giống nhi tử của trẫm hơn?"

      Thôi công công nhíu mày.

      Tâm tư hơi đổi, nhắm mắt.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hít sâu hơi, "Ngươi theo bên cạnh trẫm nhiều năm, tâm tư của trẫm, ngươi luôn có thể hiểu , hôm nay, ngươi hãy cho trẫm biết, người nào tương đối giống nhi tử của trẫm?"

      Nếu như, Cung Ly Lạc là ruột thịt máu mủ của .

      Vậy những năm này, làm những gì với nhi tử của mình?

      Giết, ám sát? di đa le quy đon

      Thôi công công nghe vậy, nằm xuống quỳ mặt đất, "Hồi hoàng thượng, Lạc vương giống như hoàng thượng lúc còn trẻ!"

      "Tại sao lại như vậy?"

      "Mặc kệ là mưu tính, hay là nhẫn, Lạc vương đều giống hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu thở ra hơi, "Người đâu!"

      vệ đứng ở trước cửa, "Hoàng thượng. . . . . ."

      "Phái người giám thị Duệ vương phủ!"

      "Dạ!"

      Đứng dậy rời , ở khúc quanh, Đông Hoàng Cung Diệu khẽ dừng bước, biết, Thân Đồ Thiên Tuyệt ở lầu.

      Lông mày nhíu lại, cất bước rời .

      Lầu ba, Thân Đồ Thiên Tuyệt đứng ở trước cửa sổ, nhìn Đông Hoàng Cung Diệu lên Long Liễn, tay, từ từ nắm quyền.

      Đông Hoàng Cung Diệu. . . . . .

      Cung Diệu. . . . . .

      Long Liễn còn chưa động.

      "Hoàng thượng, là hồi cung, hay là?" Thôi công công đứng ở bên ngoài Long Liễn, giọng hỏi thăm.

      " Lạc vương phủ!"

      "Dạ!" Lạc vương phủ.

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở trong Long Liễn, nhìn lồng đèn lớn, chiếu sáng ba chữ Lạc vương phủ rất lớn.

      Vẫn còn nhớ, năm đó khi Ly quý phi vào cung.

      , lòng chân thành .

      Nhưng nàng lại cấu kết cùng người khác, còn mang bầu nghiệt chủng, sinh non sinh hạ Cung Ly Lạc.

      Ly Lạc. . . . . .

      Ban đầu Ly quý phi , khi sinh hài tử, mặc kệ là nam hài, hay nữ tử, cũng đều gọi là Ly Lạc.

      Ly ~

      Lạc ~, là chữ của mình. (hình như là do hoàng thượng đặt vì chữ Lạc chẳng liên quan gì đến tên của hoàng thượng)
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      "Hoàng thượng, đến Lạc vương phủ!" Thôi công công ở bên ngoài Long Liễn thấp giọng kêu.

      Đông Hoàng Cung Diệu hít sâu hơi, ", để cho Ly Lạc tiếp giá!"

      "Dạ!"

      Thôi công công lập tức tiến lên, với thủ vệ ở đối diện, "Hoàng thượng giá lâm, mau bẩm báo, để cho Vương Gia nhà ngươi ra ngoài tiếp giá!"

      Thủ vệ nhìn Thôi công công cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, cung kính , "Vương Gia , Quận chúa ngủ, cho bất luận kẻ nào quấy rầy!"

      Thôi công công nổi đóa, xoay người bẩm báo với Đông Hoàng Cung Diệu.

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, vô cùng tức giận.

      Vốn muốn , hồi cung, nhưng trong nháy mắt, thay đổi chủ ý, xuống xe ngựa.

      Thủ vệ quỳ chân đất, "Tham kiến hoàng thượng. . . . . ." Sau đó, ngạo nghễ tiến vào Lạc vương phủ, dọc đường, người quỳ đầy đất, Đông Hoàng Cung Diệu cũng kêu bọn họ đứng dậy, trực tiếp đến đại sảnh.

      Ngồi ở chủ vị, Lạc vương phủ trừ mấy nữ đầu bếp ở phòng bếp, tỳ nữ giặt xiêm áo, cơ bản đều là người sai vặt, hôm nay từng người bởi vì hoàng đế đến, rời giường tới đây thỉnh an, sau đó quỳ mặt đất, cúi đầu rũ mắt, dám thở mạnh.

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ngay ngắn, hôm nay phải nhìn xem Cung Ly Lạc có thể kiên trì đến khi nào.

      Nhưng Đông Hoàng Cung Diệu sai lầm rồi.

      Khi Cung Ly Lạc biết Đông Hoàng Cung Diệu tới Lạc vương phủ, sớm mang theo Vô Ưu leo tường rời .

      Mạc Cẩn Hàn, Phong Thành Quang cũng núp ở viện mình ra.

      Khung cảnh sơn thủy vùng ngoại ô.

      Vô Ưu cởi hết giầy, ngâm chân mình trong nước, Cung Ly Lạc lại ở bên, cầm ống sáo, nhàng thổi lên giai điệu động lòng người.

      Vô Ưu nhàng ngâm nga theo, tình chàng ý thiếp, nhật nguyệt làm bạn, thương thiên đại địa làm chăn làm giường, tình nghĩa lưu luyến, quay đầu nhìn lại, mỗi lần nhìn nhau, khỏi triền miên.

      Trời làm chăn, đất làm giường, ôm nhau ngủ.

      Khi ánh sáng mặt trời mọc lên, Cung Ly Lạc cởi xiêm áo của mình, nhàng che mặt Vô Ưu, tránh cho ánh mặt trời, chiếu vào làm nàng khó có thể ngủ.

      Cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vô Ưu ngủ say.

      Ưu nhi, Ưu nhi của . . . . . .

      Lạc vương phủ.

      Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, vỗ cái vào khay trà.

      đợi đêm, những người này lại đến cho biết, Cung Ly Lạc vốn ở Lạc vương phủ.

      "Hồi cung!"

      Vô cùng tức giận rời .

      Đông Hoàng Cung Diệu chân trước rời khỏi Lạc vương phủ, Cung Ly Lạc chân sau mang theo Vô Ưu trở về Lạc vương phủ.

      Nhìn cái ghế giữa đại sảnh, trong con ngươi, mờ mịt .

      hồi lâu sau mới thản nhiên mở miệng, "Đổi!"

      Quản gia lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ!"

      Thư phòng.

      Vô Ưu tiếp tục xem sách thuốc, thỉnh thoảng dùng bút đánh dấu, ngẩng đầu nhìn Cung Ly Lạc, thấy mặt Cung Ly Lạc lộ vẻ trầm tư.

      Vô Ưu đặt sách xuống, tới trước mặt Cung Ly Lạc, giơ tay lên nhàng xoa bóp trán của Cung Ly Lạc, "Ca ca, gặp phải việc khó?"

      Cung Ly Lạc cầm tay Vô Ưu, " có gì, có thể giải quyết được!"

      "Có ?"

      "Uh, xem sách , những việc vặt này, ta có thể xử lý tốt!"

      Vô Ưu gật đầu, "Vậy ta đấm bóp cho ngươi lúc, ngươi nhắm mắt lại!"

      "Tốt!"

      Thế gian, cũng chỉ có Vô Ưu của , để ý đến nhất cử nhất động của .

      "Ưu nhi. . . . . ."

      "Ân!"

      "Cám ơn ngươi ở bên cạnh ta, quan tâm ta!"

      Vô Ưu cười, gì.

      Làm sao nàng cảm ơn Cung Ly Lạc ở bên cạnh nàng, xa rời khỏi nàng.

      Cơm tối là do phòng bếp làm. diendan_lequydon.côm

      Mười mấy món ăn, mặn chay phối hợp, sắc hương vị đều đủ, nhìn thôi cũng làm người ta dãi.

      Mặt mũi Mạc Cẩn Hàn vẫn còn sưng, Phong Thành Quang run sợ liếc mắt nhìn Vô Ưu, uất ức xoay đầu .

      "Hừ. . . . . ."

      Vô Ưu buồn cười, đổ rượu đưa cho Phong Thành Quang, Phong Thành Quang kinh ngạc, sau khi do dự chút, thò tay tiếp nhận.

      Mùi rượu tỏa ra bốn phía, rượu ngon.

      bữa cơm, tuy là hoà thuận vui vẻ mỹ mãn, nhưng lại rất thoải mái.

      Sau khi ăn xong, trở về phòng của mình.

      Sau khi trở về phòng, Cung Ly Lạc bắt đầu đổi y phục dạ hành.

      Vô Ưu nhìn, giọng hỏi, "Ca ca, ngươi phải ra ngoài?"

      "Uh, vào cung chuyến!"

      Vô Ưu nghe vậy, cũng hỏi Cung Ly Lạc vào cung làm gì, có nhiều chuyện, biến hóa nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Cung Ly Lạc cũng thể ràng.

      "Nhớ cẩn thận, ta chờ ngươi trở lại!"

      Cung Ly Lạc cười, "Tốt!"

      Mặc y phục dạ hành xong, Cung Ly Lạc Phi thân ra khỏi Lạc vương phủ.

      Hoàng cung.

      Thị vệ so với trước kia, nhiều gấp ba, chỗ tối càng ổn định.

      Cung Ly Lạc nhìn, lạnh lùng nhếch môi.

      Cho rằng như vậy, là có thể ngăn cản hoặc dự phòng sao? là ngây thơ ngu xuẩn.

      Thân thể nhảy mấy cái, nhanh như tia chớp, ở thời điểm những thị vệ, ám vệ, vệ kia còn chưa phát giác, lẻn vào trong phòng.

      "Người nào. . . . . ." Người bên trong căn phòng kêu lên, thanh bén nhọn.

      "Là ta!" thanh Cung Ly Lạc lạnh nhạt.

      "Nô tài ra mắt chủ tử!"

      Cung Ly Lạc ừ tiếng, tìm chỗ ngồi xuống, xuyên thấu qua đêm tối, nhìn người trước mặt.

      "Hoàng thượng, gần đây có làm chuyện gì mờ ám ?"

      "Bẩm chủ tử, tạm thời có, chỉ là, hoàng thượng phái người giám thị quốc sư và Duệ vương!"

      Cung Ly Lạc nhíu mày, "Lần sau hoàng thượng hỏi, ngươi hãy , có chút việc, hoàng hậu biết, nhưng, cùng hoàng hậu vào cung, giờ Trương quý phi, Lương quý phi có lẽ biết!"

      "Dạ, nô tài nhớ!"

      Cung Ly Lạc gật đầu đứng dậy, người nọ lập tức thấp giọng kêu, "Chủ tử, Tôn nhi của ta. . . . . ."

      "Ngươi yên tâm, rất tốt, chỉ cần ngươi làm việc tốt, ngày nào đó, nhất định có thể đoàn tụ với !"

      "Dạ!"

      Sau khi Cung Ly Lạc rời , trong phòng mới chậm rãi đốt ngọn đèn dầu lên, Thôi công công vô lực ngồi ở ghế.

      lâu cũng ra câu.

      Trước kia, là tâm phúc của hoàng đế, trung thành và tận tâm.

      Hôm nay, là tâm phúc của Cung Ly Lạc, tuyệt hai lòng.

      Thạc vương phủ.

      Ba người Bùi Ngọc, Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh núp trong bóng tối, nôn nóng đến muốn dậm chân.

      Vốn cho là, Thạc vương phủ chỗ an toàn, nhưng ngờ, nơi này còn nguy hiểm hơn bên ngoài.

      Tiến vào được, nhưng ra được.

      Phòng giam ở Tông Nhân phủ.

      Cung Thạc, Cung Hằng ngồi xếp bằng, từ đầu đến cuối, Cung Hằng chưa từng câu nào.

      "Tại sao ngươi lời nào?" Cung Thạc hỏi.

      Cung Hằng nhìn Cung Thạc, " cái gì, mặc kệ gì, phụ hoàng vì mở đường cho Cung Minh Duệ, chúng ta chắc hẳn phải chết thể nghi ngờ, nếu hẳn phải chết, cần gì phải tốn nước miếng!"

      "Cũng có đường sống sao?" Cung Thạc hỏi.

      "Có!"

      Cung Thạc vui mừng, "Là gì, ngươi mau!"

      Cung Hằng nhìn Cung Thạc, nhắm mắt, "Khiến mẫu phi gặp Cung Ly Lạc, tất cả những gì nàng biết cho Cung Ly Lạc, có lẽ, Cung Ly Lạc ra mặt cứu chúng ta!"

      Cung Thạc nghe vậy, gì.

      Những bí mật này, người liên quan rất rộng, ai dám ra.

      Chỗ tối, Cung Ly Lạc từ từ lui xuống.

      Như lúc tới, lặng yên tiếng động.

      Lạc vương phủ.

      Vô Ưu ngả giường, cầm quyển sách thuốc, lung tung lật vài tờ, lại có tâm tư xem, định đứng dậy, mang đàn, nhàng khảy đàn.

      Giai điệu mê ly, thản nhiên câu hồn.

      Trong khí, dị động (tiếng động bình thường) truyền đến, con ngươi Vô Ưu híp lại, khóe miệng khẽ mỉm cười.

      ra đến cảnh giới, cần ôm, cần hôn, chỉ cần chút xíu gió thổi cỏ lay, hoặc là hơi thở, có thể biết là .

      Tay, nhàng đặt ở cây đàn, Vô Ưu cười nhạt, "Trở lại!"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Trở lại!"

      "Mọi chuyện như thế nào rồi?"

      "Thành công tưởng tượng được!"

      Vô Ưu cười.

      Cứ như vậy, chính là cực tốt.

      đêm này, có hô mưa gọi gió, cùng Vu Sơn, chỉ ôm nhau chặt, thản nhiên mà ngủ.

      Cung Ly Lạc vô cùng thương Vô Ưu.

      Dù sao, Vô Ưu mới mười lăm, sao có thể để ý đến thân thể Vô Ưu, đòi hỏi đáy.

      Còn nữa, ôm lấy Vô Ưu ngủ như vậy, chuyện cực kì hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu lại nhận được mật hàm, trong mật hàm, có rất nhiều tin tức được làm sáng tỏ.

      Chỉ cầm mật hàm, tay Đông Hoàng Cung Diệu, ngừng run rẩy.

      Đau thương, tuyệt vọng, khó chịu, từ trong lòng thẩm thấu ra ngoài, nhìn Thôi công công, "Hoàng thượng. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu giống như nghe thấy, từ từ đứng lên, vứt mật hàm vào trong lò hương, thiêu hủy.

      Lúc quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch.

      "Hoàng thượng, có cần phải truyền ngự y. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, "Ngự y cũng trị được bệnh của trẫm!" xong, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.

      Thôi công công lập tức đỡ , "Hoàng thượng. . . . . ."

      " được để lộ, chỉ cần để trẫm nghỉ ngơi chút, nghỉ ngơi chút tốt thôi!"

      Thôi công công đỡ Đông Hoàng Cung Diệu ngồi vào Long Ỷ, "Hoàng thượng, nô tài phân phó Ngự Thiện Phòng, nấu chút canh dưỡng khí cho hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu lắc đầu, "Vào giờ phút này, dù là sơn hào hải vị, thuốc trường sinh bất lão, trẫm uống, cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt!"

      Thôi công công kinh ngạc.

      Trong mật hàm, rốt cuộc viết cái gì, tại sao sau khi Hoàng đế xem xong lại trở nên tự trách như vậy, vô lực như vậy?

      "Hoàng thượng, nhưng thân thể của ngài?"

      " sao. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, lão nô theo gần bốn mươi năm, "Tiểu Thôi tử, ngươi xem, Ly Lạc là hài tử của trẫm, năm đó, là trẫm hiểu lầm Ly phi, ngươi xem, chuyện này có khả năng sao?"

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      Thôi công công trả lời được.

      Trầm mặc hồi lâu, mới tiếp tục , "Hoàng thượng, chuyện năm đó, có phải hoàng thượng là người trong cuộc nên mơ hồ hay , nhưng người đứng xem lại rất sáng suốt, chuyện năm đó chính là có người đặt bẫy, còn có người muốn từ bên trong ngư ông đắc lợi. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nhìn Thôi công công, " tiếp!"

      Thôi công công nuốt ngụm nước bọt, lấy dũng khí , "Hoàng thượng, Trương quý phi, Lương quý phi vào cung lâu, họ có thể biết được gì hay ?"

      Đông Hoàng Cung Diệu nheo tròng mắt lại.

      Nhìn Thôi công công.

      Tâm tư hơi đổi.

      Thôi công công suy đoán, thể có khả năng đó.

      Năm đó, Cung Ly Lạc là sinh non, nhưng mà ngự y lại chẩn đoán, Cung Ly Lạc được sinh đủ tháng, (ĐHCD) và Ly phi ở chung chỗ, chỉ có chín tháng, lại sinh hạ hài tử đủ mười tháng.

      Mà, đêm đầu tiên của Ly phi, cũng có lạc hồng (là cái gì chắc mọi người đều biết).

      Tất cả mọi chuyện, ở trong lòng , giống như là cây gai nhọn, đâm đau nhiều lần.

      Thở nổi, gần như là hít thở thông.

      "Bãi giá Điện Trương quý phi!"

      "Dạ!"

      Điện Trương quý phi. dien;dan_le_quy_don

      Trương quý phi bởi vì Cung Thạc, Cung Hằng bị giải vào Tông Nhân phủ chờ xử lý, tâm tư đại loạn, vội vàng triệu kiến (hẹn gặp) huynh trưởng nhà nương, thương lượng đối sách.

      Chỉ là, Hoàng đế biết quá nhiều nên rất khó thu xếp.

      "Hoàng thượng giá lâm!"

      Vừa nghe Đông Hoàng Cung Diệu tới, Trương quý phi bị dọa sợ đến mức té ngã đất, trâm đỏ thắm cũng nghiêng sang bên.

      Cung tỳ lập tức đỡ nàng dậy, tiến lên nghênh đón, phúc thân Đông Hoàng Cung Diệu, "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Trương quý phi, khoát tay, "Tất cả xuống, trẫm có chuyện muốn hỏi quý phi!"

      Cung tỳ, thái giám, lập tức lui ra.

      Trong đại điện, chỉ còn lại Đông Hoàng Cung Diệu và Trương quý phi.

      Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở chủ vị, Trương quý phi đứng ở trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, càng ngày càng bất lực.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Trương quý phi thấp giọng kêu.

      "Ngươi cho trẫm biết, năm đó, Ly phi đến cùng có phải sinh non hay !"

      Trương quý phi nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, "Hoàng thượng, nô tì, nô tì. . . . . ."

      "Ngươi biết, trẫm thích nữ nhân láo, cơ hội chỉ có lần, hôm nay, nếu như ngươi biết cái gì, giấu giếm báo, ngày khác, cũng cần , nếu hôm nay , Hằng nhi và Thạc Nhi, trẫm thả bọn họ ra, để cho bọn họ mang theo ngươi, cùng đến đất phong!"

      Đông Hoàng Cung Diệu xong cũng gì nữa.

      Lợi và hại, đều rất , Trương quý phi có muốn nắm cơ hội này hay , để cứu hai nhi tử, cũng là tự cứu chính mình, Đông Hoàng Cung Diệu có ý định quản.

      Trương quý phi cũng rất khẩn trương, chuyện năm đó, nàng cũng biết nhiều.

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, nhìn Trương quý phi, gì.

      Trương quý phi trầm tư lát, mới tiếp tục , "Hoàng thượng, nô tì cũng biết nhiều!"

      Đông Hoàng Cung Diệu chăm chú nhìn Trương quý phi, ". . . . . ."

      "Nô tì nghe , có loại thuốc, nữ tử tấm thân xử nữ uống, đêm động phòng hoa chúc chắc chắn có lạc hồng, hơn nữa, đêm hôm đó cũng tuyệt đối mang thai hài tử, nhưng mà, đứa này, sinh non, hơn nữa, mười phần * là tử thai!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nắm quyền.

      trách được, trách được.

      Ly phi là nữ tử băng thanh ngọc khiết như vậy, làm sao , làm sao trốn hồng hạnh xuất tường (ngoại tình).

      Làm sao có thể trong sạch." tiếp. . . . . ."

      Trương quý phi nhìn Đông Hoàng Cung Diệu vừa vui mừng, thoải mái, vừa khổ sở, kinh ngạc đến ra lời.

      Ở trong mắt nàng, Đông Hoàng Cung Diệu chính là người lãnh khốc vô tình.

      Cho dù đối với Ly phi sâu đậm, cũng vô tình.

      "Hoàng thượng, nô tì phỏng đoán, năm đó Ly phi bị người lừa gạt, uống loại thuốc đó, mới, mới. . . . . ."

      "Ngươi có biết, năm đó, có ai thân cận với Ly phi ?"

      Trương quý phi lắc đầu.

      Điểm này, phụ nhân (phụ nữ có chồng) ở trong cung như nàng, làm sao có thể biết.

      Còn nữa, năm đó, hai hài tử của nàng còn , nàng lòng bảo vệ hai hài tử, làm gì còn có tâm tư quản chuyện khác.

      "Chỉ là hoàng thượng, ngài có thể hỏi Lương quý phi, lúc ấy nàng và Mạn phi nương nương rất thân thiết!"

      Đông Hoàng Cung Diệu gật đầu.

      Đứng dậy, "Phái người thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng Thạc nhi, Hằng nhi rời khỏi Kinh Thành, đến đất phong!"

      Trương quý phi lệ rơi đầy mặt, đột nhiên quỳ mặt đất, khóc thành tiếng.

      Nam nhân này, vẫn luôn là bộ dáng này, lãnh khốc làm tâm người băng giá.

      "Dạ, nô tì lĩnh chỉ!"

      bí mật nho , đổi tính mạng hai nhi tử và tự do của mình, đáng giá.

      Mấy ngày nay trong lòng Lương quý phi liên tục bất an.

      Hơn nữa sau khi biết được Đông Hoàng Cung Diệu đến gặp Trương quý phi, tâm càng thêm sợ hãi.

      mình ở trong đại điện, tới lui.

      "Nương nương, nương nương, hoàng thượng tới!"

      Lương quý phi cả kinh, lảo đảo lui về phía sau.

      Tại sao lại tới nhanh như vậy.

      Vội vàng ra đại điện nghênh đón, "Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Đông Hoàng Cung Diệu đưa tay, nắm được cằm Lương quý phi.

      Lương quý phi bốn mươi sáu tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, dung mạo kiều mỵ, năm đó, từng mê luyến gương mặt này.

      "Ái phi. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu khẽ gọi, tay lại càng dùng sức.

      Lương quý phi bị đau, cũng dám hô ra tiếng, "Hoàng thượng!"

      "Ái phi, ngươi dối trẫm, đúng ?"

      "Nô tì dám!"

      Đông Hoàng Cung Diệu cười lạnh, "Tốt nhất là dám, trẫm hỏi ngươi, ngươi có từng nghe qua, có loại thuốc, sau khi uống xong, có thể khiến nữ tử tấm thân xử nữ, thất tiết, đêm động phòng hoa chúc, có lạc hồng?"

      Chuyện cách nay hơn hai mươi năm, cuối cùng Hoàng đế cũng tới hỏi rồi.

      Nhưng. . . . . .

      Chết cũng thể .

      "Hoàng thượng, nô tì là phụ nhân trong cung, làm sao biết được!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Lương quý phi, từ từ nở nụ cười lạnh, thả lỏng tay ra, từ bên hông rút ra thanh chủy thủ, ở chính cánh tay mình nhàng vẽ cái, máu chảy ra.

      Lạnh nhạt nhìn Lương quý phi, từng chữ từng câu cực kỳ tàn khốc , "Người đâu, Lương quý phi thất tâm phong (bị điên), đả thương trẫm, bắt cửu tộc Lương gia lại, nhốt vào Tông Nhân phủ, tùy ý vấn trảm!"

      "Cung tỳ, thái giám ở điện Lương quý phi, tất cả phạt treo cổ, ban cho cái chết, để cho Lương quý phi ở bên quan sát!"

      Xoay người, phẩy tay áo bỏ .

      Lương quý phi ngã ngồi mặt đất, lâu sau cũng hồi hồn được.

      Nàng bị phá hủy.

      Cửu tộc nhà nương của nàng cũng bị phá hủy.

      Trong đêm, Kinh Thành, còn Lương gia phong phong quang quang.

      ", , hoàng thượng, hoàng thượng, nô tì sai rồi, nô tì biết gì đều cho ngài biết, hoàng thượng, ngài trở lại, van ngài trở lại!"

      Nhưng, Đông Hoàng Cung Diệu bao giờ nguyện ý nghe nữa, cho dù Lương quý phi gọi rách cổ họng, cũng có người để ý đến nàng.

      " cần, hoàng thượng, cần. . . . . ."

      Từng người thân, chết ở trước mặt nàng.

      Phạt treo cổ, chết kiểu này khổ sở cỡ nào.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Vị Ương Cung.

      Hoàng hậu ôm Hoan Hỉ công chúa, mẹ con hai người trốn ở góc phòng, cực kì sợ hãi.

      Mấy ngày nay, hoàng hậu và Hoan Hỉ công chúa, cả ngày lẫn đêm đều bị Quỷ Hồn dây dưa, hàng đêm thể ngủ.

      "Mẫu hậu, Hoan Hỉ sợ. . . . . ."

      từng, là Hoan Hỉ công chúa hung hãn ương ngạnh, giờ phút này lại yếu ớt vô dụng, gương mặt từng đẫy đà, giờ phút này lại xanh xao vàng vọt, hai mắt vô hồn.

      "Hoan Hỉ, cần sợ, có mẫu hậu ở đây. . . . . ."

      "Mẫu hậu, chúng ta xuất cung tìm thái tử ca ca , mẫu hậu, chúng ta xuất cung , hoàng cung này quá đáng sợ, mẫu hậu. . . . . ."

      gì còn tốt, vừa , trận trận gió lạnh thổi tới.

      Cực kì lạnh lẽo.

      Hoan Hỉ sợ, hoàng hậu cũng sợ.

      Mẹ con hai người, ôm nhau, run lẩy bẩy.

      Hoàng cung. d đ l;ê q;u'ý đ;ô'n

      trạch viện phồn hoa bị bỏ quên.

      phụ nhân, cả người mặc thanh y (quần áo màu xanh), khoanh chân mà quỳ, nhàng gõ mõ, niệm kinh Phật.

      Cung Minh đứng ở cửa, đứng lẳng lặng rất lâu. Cho đến khi phụ nhân dừng lại, mới thấp giọng kêu, "Mẫu phi. . . . . ."

      Phụ nhân xoay người, nhìn nhi tử của mình, thản nhiên nhếch môi, "Minh vương đến rồi!"

      Ngực Cung Minh hơi đau, "Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng hình như tỉnh ngộ, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi cho phụ hoàng nghe !"

      Phụ nhân hơi kinh ngạc, "Minh vương đùa sao?"

      Hoàng đế kia, có thù tất báo, lòng dạ độc ác, lòng dạ hẹp hòi, vì tư lợi, cho dù là người tha thiết nhất, cũng tin, làm sao có thể tỉnh ngộ.

      buồn cười.

      "Mẫu phi, là !"

      Phụ nhân nhìn Cung Minh, "Minh vương, hôm nay Lạc vương có năng lực tự bảo vệ mình rồi sao?"

      Cung Minh gật đầu, "Có, mẫu phi, cho dù có, nhi tử cũng bảo vệ !"

      "Là phải bảo vệ, các ngươi là huynh đệ ruột!"

      Cung Minh cười nhạt, "Mẫu phi. . . . . ."

      "Minh vương, nếu Lạc vương có năng lực tự bảo vệ mình, cũng nguyện ý tới gặp ta, ngươi hãy dẫn tới gặp ta !"

      "Tốt!"

      ngày nữa thôi, trong hoàng cung nhất định đổ máu, Kinh Thành, nhất định gió tanh.

      Cung Minh trở lại Minh vương phủ, nhìn Minh vương phủ to như vậy, nhưng lại tịch mịch chút sức sống, khẽ thở dài cái, " Lạc vương phủ!"

      Nhưng, Cung Minh lại bị chặn ở ngoài cửa.

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn bức họa chằm chằm, nữ tử trong tranh, tuyệt thế khuynh thành, nhàng nhảy múa, khóe mắt đuôi mày đắm đuối đưa tình, vô cùng dịu dàng.

      Chỉ có nàng, thương , chỉ bản thân , quyền thế của , vinh hoa phú quý của .

      Chỉ vì, nàng rất .

      "Ly phi. . . . . ."

      nhàng vươn tay, sờ mặt mũi người trong bức họa.

      Mạc Ly.

      Nhưng cuối cùng, là bức nàng chết.

      Thiếu chút nữa còn hại chết nhi tử của bọn họ.

      "Người đâu!"

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      " thăm dò, năm đó ngự y bắt mạch cho Ly phi là ai, trẫm muốn diệt cửu tộc của !"

      "Dạ!"

      Ly phi, trẫm để cho ngươi chết oan.

      , tuyệt cho.

      Lạc vương phủ.

      Cung Ly Lạc ngẩng đầu nhìn trời, trời, mờ mịt, hình như muốn có mưa to.

      Phía sau hoa viên, Vô Ưu đong đưa thuyền , cùng Thúy Thúy hái sen.

      Vô Ưu muốn tự tay nấu canh hạt sen cho Cung Ly Lạc uống..., thuận tiện hạ nhiệt.

      "Tiểu thư, hoa sen này to!"

      "Hãy hái !"

      "Tiểu thư, ta có thể hái mấy đóa hoa sen về, cắm trong bình ?"

      "Tùy ngươi, ngươi thích hái, thích thôi!"

      Thúy Thúy cười.

      Tỷ tỷ của nàng (ý Vô Ưu), tâm địa, ra là thiện lương nhất.

      Thúy Thúy ôm hoa sen, tự có nha hoàn đến cầm hoa sen, Vô Ưu phủi tay.

      Lúc ngang qua thư phòng, Vô Ưu thấy Cung Ly Lạc ngửa đầu nhìn trời, mắt chớp chớp, tới sau lưng Cung Ly Lạc, ôm lấy eo Cung Ly Lạc, "Ca ca, nghĩ gì thế?"

      "Ta nghĩ, nếu như chân tướng sáng tỏ, chúng ta nên làm gì?"

      Là lên ngôi làm Hoàng đế, uy nghi thiên hạ, hay là nắm tay nhau khắp nơi, cả đời ung dung tự tại?

      " tìm thuốc giải cho ca ca, ngốc!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười.

      Quả thực rất ngốc.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      "Hả?"

      "Ngươi có từng muốn, tìm người nhà của ngươi ?"

      Vô Ưu lắc đầu, " muốn, người nhà của ta, chính là ca ca ngươi, những người khác, ta chưa bao giờ nghĩ muốn tìm, cho dù còn gì khác, ta chỉ nghĩ, ở lại bên cạnh ca ca, cả đời!"

      Cung Ly Lạc cười, hạnh phúc thỏa mãn.

      "Ưu nhi, chúng ta ở chung chỗ, cả đời này, xa rời nhau!"

      "Uh, cả đời này, xa rời nhau!"

      Lâu Ngoại Lâu.

      Phượng Kinh Vũ nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, tức giận thôi, "Ta , ngươi tới Kinh Thành rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt gì.

      Thản nhiên uống trà.

      "Ta , nếu như ngươi lại gì, ta viết thư cho muội muội ta biết, để nàng đến Kinh Thành tìm ngươi, đến lúc đó, các ngươi gì kia, gì kia. . . . . ."

      "Cút. . . . . ." Thân Đồ Thiên Tuyệt gầm lên.

      Phượng Kinh Vũ phiền chết rồi, lại còn thêm Phượng Tê Lan.

      Phượng Kinh Vũ bĩu môi.

      ra , sớm viết thư cho muội muội, muội muội mau tới kinh thành.

      Bây giờ , chỉ là dự phòng trước thôi.

      "Cái đó, Ngàn Tuyệt, về sau ta cùng Vô Ưu Quận chúa giao thủ, ngươi giúp ai?"

      "Sư phụ mở miệng, ta ai cũng giúp, nếu sư phụ mở miệng, ta nhất định phế bỏ ngươi!"

      Phượng Kinh Vũ nuốt ngụm nước bọt.

      là ác độc.

      Ngốc hiếu (có hiếu đến ngu ngốc).

      Thân Đồ Thiên Tuyệt gì.

      Chưa từng lần trải qua những khổ sở kia, biết, được người toàn tâm toàn ý quan tâm, bảo vệ, là cảm giác gì.

      Mặc dù người kia đáng tin cậy, còn có lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, nhưng , ra luôn bảo vệ mình.

      Chỉ cần là người nhận định, cho dù xấu, cũng sao.

      Tuyệt hài lòng.

      Lạc vương phủ. di6en4 ` d9an2 ~l6e ~qu1y ~d9o6n

      "Vương Gia. . . . . ."

      "Chuyện gì?"

      "Hoàng thượng đến Điện Trương quý phi, Lương quý phi, sau đó Lương quý phi phát điên!"

      Cung Ly Lạc gì.

      Trầm tư lát mới hỏi, "Lương quý phi gì?"

      "Cũng gì đặc biệt, nhưng hoàng thượng lại rất tức giận, hạ lệnh giết cửu tộc nhà nương Lương quý phi!"

      Đây chính là quyền thế, giết người, diệt tộc, chỉ bằng câu .

      cần có nguyên nhân.

      Cung Ly Lạc khoát tay, "Lui ra !"

      "Dạ!"
      Cung Ly Lạc trở lại thư phòng, Vô Ưu có ở đây, Cung Ly Lạc kinh ngạc.

      Ngày thường, Vô Ưu luôn thích vùi ở ghế, nghiên cứu sách thuốc.

      Cung Ly Lạc biết, Vô Ưu nghiên cứu độc trúng phải.

      Nghĩ đến Vô Ưu, tim Cung Ly Lạc lại ấm áp.

      tìm Phong Thành Quang.

      "Phong tiền bối!"

      Phong Thành Quang nhìn Cung Ly Lạc, "Ah, mặt trời mọc từ phía tây sao?"

      Cung Ly Lạc gì, ngồi xuống đối diện Phong Thành Quang, "Tiền bối, hôm nay, vãn bối đến đây, là để thỉnh giáo tiền bối!"

      "Chuyện gì?"

      "Tiền bối, ngươi hãy cho ta biết, Ưu nhi thích cuộc sống như thế nào?"

      Phong Thành Quang hiểu.

      "Vậy, Ưu nhi thích, là Ngũ Hồ Tứ Hải (năm sông bốn biển, khắp các miền) Ngao Du Thiên Địa, hay là Tam quốc thống nhất, làm mẫu nghi thiên hạ, cao cao tại thượng?"

      Phong Thành Quang cười, "Lạc vương cảm thấy thế nào?"

      "Vãn bối biết!"

      Phong Thành Quang nhíu mày, "Lạc vương, ngươi nha đầu sao?"

      ", còn hơn mạng sống của mình!"

      "Vậy Vô Ưu ngươi sao?"

      "Ưu nhi , nàng ta!"

      Phong Thành Quang bật cười, "Các ngươi nhau, là mẫu nghi thiên hạ, hay là ai biết đến, quan trọng như vậy sao? Ta tin tưởng, nha đầu chỉ muốn, ngươi ở nơi nào, nàng ở nơi đó, ngươi ăn sơn hào hải vị, nàng nhất định mặc tơ lụa, ngươi là người bình thường, nàng nhất định mặc xiêm áo bằng vải thô, đều lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta nghĩ, nha đầu nhất định mang tám chữ này, hiểu được đến ngọn nguồn!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      muốn Vô Ưu cao cao tại thượng, được vạn dân kính trọng.

      hi vọng, Vô Ưu, phải là nhi, mà nàng là mẫu nghi thiên hạ, nàng là nữ tử cực kỳ trân quý, nàng phải nhi có người muốn.

      thậm chí từng nghĩ đến, sau khi xưng bá thiên hạ, mang theo Vô Ưu, du ngoạn sơn thủy.

      "Cám ơn Phong tiền bối!"

      Phong Thành Quang khoát tay, "Lạc vương, thuốc kia, vẫn còn uống?"

      "Vẫn uống!"

      "Là thuốc đều có ba phần độc, Lạc vương, sao thuận theo tự nhiên?"

      Cung Ly Lạc hiểu.

      Phong Thành Quang tiếp tục , "Tính tình Vô Ưu tuy lạnh nhạt, có mấy người và việc có thể đặt vào trong mắt của nàng, chỉ có Lạc vương ngươi, được nàng thời thời khắc khắc nhớ ở trong lòng, đây là phúc khí của Lạc vương, sao Lạc vương thuận theo tự nhiên?"

      Cung Ly Lạc hít hơi sâu, "Vô Ưu còn , ta nỡ làm nàng bị thương!"

      Tâm tư của Cung Ly Lạc, Phong Thành Quang hiểu.

      , đến mức kìm lòng được.

      Nhưng sau khi kìm lòng được, tự trách bản thân.

      "Lạc vương, vẫn là bốn chữ đó, thuận theo tự nhiên!"

      Thuận theo tự nhiên, đơn giản dễ dàng, nhưng khi làm, rất khó khăn.

      Cung Ly Lạc muốn Vô Ưu mang thai hài tử, sau đó vì sinh hạ hài tử, Cửu Tử Nhất Sinh (chín phần chết phần sống).

      Nếu như vậy, tình nguyện Vô Ưu cả đời sinh hài tử.

      chỉ muốn Vô Ưu sống tốt, tốt là tốt rồi.

      Cung Minh tới Lạc vương phủ nhiều lần, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.

      Tức cũng được, giận cũng xong.

      ", bẩm báo với Vương Gia các ngươi, Bổn vương có chuyện, nhất định phải gặp. . . . . ."

      " xin lỗi Minh vương, Vương Gia phân phó, mấy ngày nay, đóng cửa từ chối tiếp khách, gặp bất luận kẻ nào, cho dù là hoàng đế bệ hạ tới, cũng gặp!"

      Cung Minh tức giận, "Nếu như Bổn vương nhất định phải gặp?"

      " xin lỗi Minh vương, vậy thứ cho chúng tiểu nhân, vô lễ!"

      Cung Minh bất đắc dĩ, phẩy tay áo bỏ .

      Hôm đó, Cung Hằng, Cung Thạc ra khỏi Tông Nhân phủ, sau đó trở lại vương phủ, Cung Hằng nhìn Thái tử Tam quốc, bất đắc dĩ cười tiếng.

      Cung Thạc lại có tâm tư đứng đắn.

      "Các ngươi cảm thấy, như thế nào?"

      Thái tử Tam quốc, trong lòng hận Cung Ly Lạc, chỉ cần có thể khiến Cung Ly Lạc chết, bọn họ cái gì cũng đều nguyện ý làm.

      "Bản thái tử đồng ý!" Hoàn Nhan Cảnh mở miệng đầu tiên.

      Sau khi Bùi Ngọc, Vân Sở do dự, cũng mở miệng phụ họa, "Bản thái tử cũng nguyện ý!"

      Chém giết. d đ l[ê]q[uys]đ[ôn]

      Nhưng, ai chết vào tay ai, còn chưa thể biết được.

      Ngày hôm sau, Cung Hằng, Cung Thạc, dọn dẹp đơn giản, liền dẫn Trương quý phi đến đất phong của mình, trong đám người rời cùng, còn có Thái tử Tam quốc.

      Vừa ra khỏi Kinh Thành, Cung Thạc dễ dàng để cho Thái tử Tam quốc lặng lẽ trốn khỏi binh lính, thậm chí Cung Thạc còn thương lượng thêm những đều chưa từng với Cung Hằng.

      Bốn người lặng lẽ lẻn về Kinh Thành, dùng ít quan hệ, cuối cùng cũng thầm mua được sát thủ, chuẩn bị ám sát Cung Ly Lạc.

      Nhưng, bạc giao rồi, sát thủ lại chậm chạp chưa tới.

      Lạc vương phủ cũng có chút tin tức nào Cung Ly Lạc bị ám sát.

      "Tại sao còn chưa tới?" Bùi Ngọc lo lắng.

      "Đúng vậy, tại sao còn chưa tới?" Vân Sở cũng an tâm.

      Hoàn Nhan Cảnh cảm thấy ổn.

      Bởi vì, tất cả mọi chuyện, hình như, quá mức thuận lợi.

      Chạy trốn, hồi kinh, dùng quan hệ, mời sát thủ, nhưng mà, sát thủ nhận bạc, lại làm việc.

      "Chuyện này. . . . . ."

      Có phải là quỷ kế hay .

      Từ đầu đến cuối, có người ở sau lưng, biết bọn họ muốn làm gì?

      Nếu là như vậy. . . . . .

      Tâm, đột nhiên sáng lên.

      Hoàn Nhan Cảnh lập tức đứng dậy, bắt lấy Cung Thạc, "Ngươi xem, có người bán đứng chúng ta hay ?"

      "Làm sao có thể, chúng ta rất cẩn thận, ai có thể bán đứng chúng ta?" Cung Thạc thề.

      Trong lòng bởi vì biết Cung Ly Lạc sắp chết, nên hưng phấn khác thường.

      " đúng, đúng. . . . . ." Hoàn Nhan Cảnh vẫn lắc đầu.

      Đối với Cung Ly Lạc, bọn họ chỉ là nghe , mà Cung Ly Lạc là dạng người ra sao, bọn họ cũng lắm.

      Nhất định là sai ở chổ nào. . . . . .

      Duệ vương Phủ.

      "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Minh Duệ ngẩng đầu, trong con ngươi hỏa khí liên miên.

      Mới vừa rồi, cho dù là nữ tử xinh đẹp như hoa, chăm sóc thế nào, cũng dậy nổi.

      Trong lòng hận Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

      Hận được ăn thịt hai người, uống máu hai người.

      ". . . . . ."

      "Quốc sư cầu kiến!"

      Cung Minh Duệ vừa nghe là quốc sư, vô cùng mừng rỡ.

      Chẳng lẽ có thuốc giải.

      "Mời quốc sư!"

      Quốc sư vào đại điện, trong đại điện, mùi * nhàn nhạt, khẽ lắc đầu "Vương Gia, cần gì nóng lòng như vậy?"

      "Quốc sư, ngươi hiểu, Bổn vương, Bổn vương. . . . . ."

      Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, gần như thể áp chế được nội tâm khao khát.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Quốc sư hỏi, tiến lên, bắt mạch cho Cung Minh Duệ.

      Tiếp theo, quốc sư kinh sợ, "Tại sao có thể như vậy?"

      "Thế nào?"

      "Độc tăng thêm!"

      Cung Minh Duệ thất kinh (hoảng hốt lo sợ), "Quốc sư, phải có thuốc giải sao?"

      Quốc sư trầm giọng, "Có, chỉ là. . . . . ."

      Rất khó .

      Lần đầu tiên, độc tính tạm ổn, nhưng mà, sau khi uống thuốc, độc tính tạm thời được ngăn chặn, sau khi phản kháng, độc tính lại tăng mạnh.

      "Quốc sư, dù sao ngươi cũng phải cứu Bổn vương. . . . . ."

      Cung Minh Duệ nóng nảy.

      rất tức giận khi thành thái giám, hôm nay, độc còn tăng thêm, chẳng lẽ, chỉ có đường chết sao?

      , muốn chết.

      Giang sơn Đông quốc vẫn chờ .

      thể chết được, tuyệt đối thể chết.

      "Quốc sư, có biện pháp khác để giải độc , vàng bạc châu báu, tơ lụa, chỉ cần Bổn vương có, quốc sư cứ mở miệng!"
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :