1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【057】 Bắt đầu giết hại.

      Trong những sứ thần theo Thái tử Tam quốc, tất nhiên cũng có mưu sư.

      "Mưu sư, chuyện này, ngươi thấy thế nào?" Hoàn Nhan Cảnh hỏi nam tử trung niên bên cạnh.

      Nam tử trung niên ôm quyền, trầm tư lát, "Thái tử, hành động lần này sợ là ổn!"

      Ám sát Cung Ly Lạc, thành công tốt, nếu thua, Cung Ly Lạc phản công, hậu quả khó mà lường được.

      "Hừ, hôm nay lời ngoan độc với Tây quốc, mưu sư cho rằng, nếu đoạt được Nam quốc, có thể hạ thủ lưu tình với Bắc quốc? Cho dù hạ thủ lưu tình, chẳng lẽ muốn Bắc quốc về sau phải dựa vào hơi thở của Cung Ly Lạc mà sống tạm?"

      Hoàn Nhan Cảnh hừ lạnh.

      Ban đầu Cung Ly Lạc là hùng sư (con sư tử mạnh mẽ) ngủ say, nhìn hung dữ mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, hôm nay Cung Ly Lạc, bởi vì nữ tử , từ từ thức tỉnh, móng vuốt của hùng sư vươn ra, răng mài nhọn.

      Mà Tam quốc, , là Tứ Quốc, chính là bữa tiệc lớn trong mâm của .

      Thay vì để cho kiêu ngạo, bằng bóp chết từ trong trứng nước.

      Mưu sư trầm mặc chốc lát, cúi người bên tai Hoàn Nhan Cảnh, "Thái tử điện hạ, bằng chúng ta làm như vậy. . . . . ."

      Sau khi Hoàn Nhan Cảnh nghe vậy, gật đầu.

      Gian kế hạ.

      Thái tử Tây quốc Bùi Ngọc ngồi ở chủ vị, phía dưới là mưu sư của Tây quốc.

      "Thái tử điện hạ, lấy ý kiến ngu muội của vi thần, vào giờ phút này mà trở về Tây quốc, ổn. . . . . ."

      Bùi Ngọc nhìn mưu sư, gì.

      "Thái tử điện hạ, bằng liên thủ cùng Nam quốc, Bắc quốc, trước lật đổ Cung Ly Lạc rồi hãy !"

      Bùi Ngọc gật đầu, "Ừ, đưa tin cho Vân Sở và Hoàn Nhan Cảnh, , chỉ cần có kế hoạch đối phó Cung Ly Lạc, bản thái tử cũng tham gia vô điều kiện!"

      "Dạ!"

      Nam quốc.

      Vân Sở.

      Phía sau tấm bình phong, mình đứng ở trước cửa sổ.

      Vào giờ phút này, là đối thủ của Cung Ly Lạc, nếu biết nhìn xa trông rộng, bằng dựa vào Cung Ly Lạc.

      "Người đâu!"

      "Thái tử điện hạ. . . . . ."

      "Hẹn Lạc vương, thầm gặp mặt lần!"

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu đứng ở bên hồ lúc lâu, Thôi công công đứng ở sau lưng, nhắm mắt gì.

      "Quốc sư vào kinh rồi sao?"

      Gần như lúc Đông Hoàng Cung Diệu dứt lời, Thôi công công lập tức từ trạng thái gần chết trong nháy mắt sống lại, "Hồi hoàng thượng, mật thám báo lại, vào kinh!"

      " phái bao nhiêu người điều tra quốc sư?"

      "Hồi hoàng thượng, 5000!"

      Đông Hoàng Cung Diệu gì, xoay người tới Vị Ương Cung của hoàng hậu.

      Bây giờ Vị Ương Cung, sau khi trải qua việc huyết tẩy, khắp nơi vẫn còn mùi máu tươi, hoàng hậu cũng phách lối, tự cho là đúng như trước kia, mỗi ngày đều ở Vị Ương Cung ăn chay niệm Phật.

      "Hoàng thượng giá lâm. . . . . ."

      Tay hoàng hậu khảy phật châu hơi dừng lại, hít sâu hơi, vẫn quỳ gối bồ đoàn.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, khoát tay đuổi mọi người , trong đại điện, chỉ có và hoàng hậu.

      "Hoàng thượng, có gì phân phó, phái người tới tiếng là được rồi, hoàng thượng cần gì phải tự mình tới đây, nô tì rất sợ hãi!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy hừ lạnh, "Trẫm hỏi ngươi, ngươi cũng biết, về chuyện năm đó Ly phi sinh non?"

      Hoàng hậu kinh ngạc. d đ ^lê^quý^đon

      Chẳng lẽ, năm đó, phải là ý tứ của hoàng đế?

      "Hoàng thượng, Ly phi sinh non, phải do hoàng thượng phân phó sao?"

      Đông Hoàng Cung Diệu lảo đảo lui về phía sau mấy bước, "Tại sao có thể là trẫm?"

      Sau khi sợ hãi, Đông Hoàng Cung Diệu chạy như điên về Dưỡng Tâm điện.

      "Ngươi , Ly phi là sinh non, hay là sinh con tự nhiên, hay là có người, cầm lông gà của trẫm làm lệnh tiễn (kim bài)?"

      Thôi công công nhắm mắt, dám gì.

      Ly phi là cây gai trong tâm Đông Hoàng Cung Diệu, ai cũng dám động.

      "Truyền Lạc vương vào cung!"

      "Dạ!"

      "Ngươi tự mình !"

      Thôi công công kinh ngạc, lại cung cung kính kính lên tiếng trả lời, "Dạ, nô tài xuất cung!"

      Lạc vương phủ.

      Cung Ly Lạc và Vô Ưu sớm tắm rửa thay quần áo, ngủ.

      Khi Cung Ly Lạc biết Đông Hoàng Cung Diệu truyền vào cung, trầm tư lát, "Vào cung. . . . . ."

      Vô Ưu đưa tay, kéo Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta với ngươi!"

      Cung Ly Lạc cười nhạt, "Tốt!"

      Hầu hạ Vô Ưu mặc quần áo, cùng nhau vào cung.

      Bắt đầu giết hại. . . . . .

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【058】 Lời lòng.

      Lúc ra khỏi cửa, Vô Ưu còn thận trọng đeo bao tay lên, mang đàn theo, phía dưới thân đàn, có chỗ trống, vừa đúng lúc có thể để môt thanh chủy thủ!

      Xe ngựa được chuẩn bị ổn thỏa, Cung Ly Lạc đỡ Vô Ưu lên xe ngựa.

      "Cung Nhất. . . . . ."

      "Có thuộc hạ!"

      Cung Ly Lạc hơi híp mắt lại, " Tùy cơ ứng biến, nếu trước khi trời sáng, ta vẫn chưa trở lại, ngươi biết phải làm như thế nào đúng ?"

      "Hồi vương gia, thuộc hạ biết!"

      Cung Ly Lạc gật đầu, lên xe ngựa.

      Lần này, điều khiển xe ngựa là Cung Nhị, bên cạnh còn có hai mươi thị vệ, từng người , đều võ nghệ cao cường, lấy địch trăm.

      Bên trong xe ngựa, Vô Ưu cầm tay Cung Ly Lạc, "Lần này, ai cũng thể chia rẽ chúng ta!"

      Cung Ly Lạc nắm chặt tay Vô Ưu.

      đường cái, vô cùng yên tĩnh, cũng thanh phu canh điểm canh, tĩnh mịch, lại mang theo sát khí.

      "Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu.

      Cung Ly Lạc khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu , đưa tay đến chỗ nhô ra bên cạnh xe ngựa, nhàng ấn xuống cái, két tiếng.

      Xe ngựa chợt dừng lại, gần như trong nháy mắt, mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng bay đến, mười thị vệ nhanh chóng rút kiếm, cản những mũi tên nhọn.

      Những mũi tên nhọn dính xe ngựa, đâm vào được, cũng thể đâm vào.

      Gần như trong nháy mắt khi những mũi tên nhọn được bắn đến, Cung Ly Lạc phi người ra, giống như ma quỷ, lần nữa trong chớp mắt, bay lên nóc nhà, vươn trường thương trong tay, chỉ thấy đầu người, từ nóc nhà lăn xuống, huyết tẩy đỏ cả bầu trời đêm.

      Lúc tất cả thích khách còn chưa kịp nhận ra, đưa bọn họ xuống Hoàng Tuyền.

      Những thích khách đứng ở trước xe ngựa còn người sống sót.

      "Vương Gia. . . . . ." Cung Nhị thấp giọng kêu.

      Cung Ly Lạc vung tay lên, "Vào cung!"

      Mặc kệ là do ai phái tới, đều quan trọng, hôm nay, giết tha. . . . . .

      Chui vào trong xe ngựa, Vô Ưu cười với Cung Ly Lạc, con ngươi sáng chói rực rỡ, hề bởi vì bị ám sát mà e ngại, cười đến ấm lòng.

      Vươn tay đến trước mặt Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc nắm chặt, ngồi ở bên cạnh Vô Ưu, "Sợ sao?"

      Vô Ưu lắc đầu.

      Chém giết, có gì đáng sợ?

      Cửa cung.

      Thị vệ thủ cửa cung nhìn thấy những mũi tên nhọn xe Cung Ly Lạc nuốt ngụm nước bọt, chẳng dám thở mạnh, cung cung kính kính nhường đường cho xe ngựa của Cung Ly Lạc vào cung.

      Ở trong cung, Thôi công công sớm đứng chờ, thấy Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu xuống xe ngựa, lập tức thỉnh an, "Nô tài ra mắt Lạc vương!"

      Cung Ly Lạc hừ lạnh tiếng, dắt Vô Ưu tới Dưỡng Tâm điện, tay nắm trường thương, Vô Ưu ôm cầm, khéo léo theo sau lưng Cung Ly Lạc.

      Thôi công công nhắm mắt, cũng theo phía sau.

      Dưỡng Tâm điện. l?ê q/úy đ\ôn

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc, rồi liếc nhìn Vô Ưu bên cạnh Cung Ly Lạc, lại lần nữa nhìn Cung Ly Lạc.

      Phải dáng dấp của Cung Ly Lạc thực rất giống mẫu phi của .

      Có lẽ, cũng bởi vì giống nhau này, có chút nào giống , mới luôn luôn nghi ngờ.

      Trước kia, mặc dù Cung Ly Lạc đối với ngôi vị hoàng đế luôn quan tâm, nhưng lại có mưu khác, đủ để tự vệ, cho dù kẻ nào làm Hoàng đế, cũng dễ dàng trêu chọc , hôm nay, vì nữ tử , Phong Mang Tất Lộ (bộc lộ tài năng), chém giết phi phàm.

      Hơn nữa thanh trường thương kia, còn máu, tỏ , mới vừa rồi chắc chắn trải qua chém giết.

      "Lạc nhi. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu thấp giọng kêu, Cung Ly Lạc ngước mắt, trong con ngươi, đều là châm chọc, nở mọt nụ cười châm chọc.

      Cười, nhưng trong mắt lại băng hàn thấu xương (lạnh như băng), tâm tư.

      Yên lặng gì.

      Trong nháy mắt tim Đông Hoàng Cung Diệu đau nhói, "Lạc nhi, hôm nay kêu ngươi vào cung, là có chút chuyện, muốn chứng thực với ngươi!"

      Cung Ly Lạc cười lạnh, "Hoàng thượng, cần chứng thực với ta, dù là chuyện gì, trong lòng ngươi hiểu là được, cho dù ngươi hỏi ta, ta cũng tôn kính ngươi!"

      , quan tâm.

      "Lạc nhi, ta là phụ hoàng của ngươi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc hì hì cười ra tiếng, cả người phát ra khí lạnh u, gắn từng tiếng ....









    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【059】 Bắt đầu tính kế.

      "Là phụ hoàng, nhưng chưa chắc là phụ thân ruột, dù là phụ thân ruột, nhưng tâm lại đen tối, ruột phổi thối nát, bất công đến mức khiến tâm người băng giá!"

      "Cung Ly Lạc. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu hét lớn, "Ngươi nhất định phải khiêu chiến uy nghiêm của trẫm sao?"

      "Uy nghiêm?" Cung Ly Lạc chê cười, gằn từng tiếng băng hàn thấu xương : " Uy nghiêm của ngươi, lúc ngươi giả vờ thương ta, cưng chiều ta, đẩy ta lên đầu ngọn sóng để giết ta, lúc phái người ám sát ta, cũng còn tồn tại, cho nên, ngươi có tư cách về uy nghiêm với ta!"

      Thân thể Đông Hoàng Cung Diệu cứng lại, ngã ngồi ở ghế rồng, nhắm mắt hỏi, "Cho dù là dùng giang sơn Đông quốc để đổi, cũng có đường sống sao?"

      " có!" Cung Ly Lạc như đinh đóng cột, cầm tay Vô Ưu chặt.

      Vì Vô Ưu, thiên hạ này, nhất định muốn.

      Mà thiên hạ này, nếu muốn, hoàn toàn có thể dựa vào hai tay của mình mà tranh đoạt.

      "Lạc nhi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc cắt đứt lời của Đông Hoàng Cung Diệu, thanh lạnh nhạt : " Nếu như ngươi gọi ta đến đây, chỉ vì muốn với ta những lời quan trọng này, hãy thu hồi bộ dạng làm bộ làm tịch của ngươi, phụ từ tử hiếu, đừng khiến cho ta cảm thấy, ngươi rất ác độc, mà hôm nay, còn vô cùng ghê tởm. . . . . ."

      xong, nhắm mắt với Vô Ưu, "Ưu nhi, chúng ta !"

      Trời đất bao la, chỉ có Vô Ưu của , là tâm chân ý đối tốt với .

      Vô Ưu gật đầu, mặc cho Cung Ly Lạc dắt mình ra ngoài.

      Đông Hoàng Cung Diệu tức giận câu cũng được.

      Rốt cuộc là sai lầm rồi. d.ien đ.an l.e.q.u.y.d.o.n

      "Lạc nhi, phải làm gì, phải làm gì, ngươi mới có thể tha thứ cho ta?" Đông Hoàng Cung Diệu hô to.

      "Tiếp tục tìm đường chết, hoặc chết trong tay ta, ta tha thứ cho ngươi!"

      Ôn hoà, mặn nhạt, thanh chút cảm tình truyền đến, đánh vào trái tim của Đông Hoàng Cung Diệu.

      Đau đớn năm đó bị Ly phi phản bội, lần nữa cuốn tới. . . . . .

      Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu trực tiếp xuất cung, cẩn thận đỡ Vô Ưu lên xe ngựa, trở về Lạc vương phủ.

      Vừa về tới Lạc vương phủ, Cung Nhất lập tức tiến lên, "Vương Gia, tra được nội dung mật hàm. . . . . ."

      Cung Ly Lạc nheo mắt, "!"

      "Nội dung mật hàm, đại khái là, Vương Gia ngài mới là con trai ruột của hoàng đế, năm đó Ly phi sinh non là bị người hãm hại. . . . . ."

      Cung Ly Lạc nhíu mày, giơ tay ý bảo Cung Nhất cần nữa, " xuống !"

      Cung Nhất lập tức lên tiếng trả lời rồi lui ra.

      Là thị vệ đứng đầu bên cạnh Cung Ly Lạc, cái gì nên , cái gì nên , tất nhiên Cung Nhất suy nghĩ thích đáng.

      mình Cung Ly Lạc đứng trong sân, Vô Ưu nhìn, vô cùng đau lòng, tiến lên, từ sau lưng ôm lấy Cung Ly Lạc, "Nghĩ gì thế?"

      "Ưu nhi, ngươi xem, thi thể mẫu phi ở đâu?"

      Vô Ưu kinh ngạc, "Là sao?"

      "Phần mộ của mẫu phi ở đây, nhưng thi thể lại thấy đâu, ngươi xem. . . . . ." Cung Ly Lạc xong, cầm tay Vô Ưu, "Ưu nhi, ngươi nhất định được rời khỏi ta, nhất định được. . . . . ."

      Vô Ưu bật cười, "Tại sao ta lại rời khỏi ngươi?"

      Nam tử trong thiên hạ, thiên thiên vạn vạn, người ưu tú như Cung Ly Lạc, phải là có, nhưng, có người nào giống như Cung Ly Lạc, nhặt nàng về, hết lòng dưỡng dục (nuôi dưỡng và dạy dỗ) năm năm.

      Cung Ly Lạc sớm cảm thấy mưa gió sắp tới, hôm nay lấy được tin tức, U Minh cung cũng chuẩn bị tranh giành thiên hạ. . . . . .

      "Ca ca, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, Vô Ưu đều ở bên cạnh ca ca, xa rời!"

      Đây là lời thề, cũng là lời cam kết.

      Dịch quán.

      Hoàn Nhan Cảnh phái ngàn người ra ngoài, nhưng người cũng trở về, kinh hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      "Mưu sư, ngươi xem. . . . . ."

      Nam tử trung niên do dự chút, " kích trúng, bằng, chúng ta đổi biện pháp!"

      "Biện pháp gì?"

      "Xuống tay từ người Vô Ưu Quận chúa, chỉ cần Vô Ưu Quận chúa ở trong tay chúng ta, còn sợ Cung Ly Lạc khoanh tay chịu trói!"

      Sau khi Hoàn Nhan Cảnh trầm tư lát, gật đầu. . . . . .









      【060】 Cường địch đột kích.

      Nếu Cung Ly Lạc có điểm yếu, đó chính là Vô Ưu, mà Vô Ưu. . . . . .

      "Mưu sĩ, ngươi , phải làm thế nào mới có thể lừa Vô Ưu Quận chúa ra ngoài, để bắt nàng?" Hoàn Nhan Cảnh hỏi.

      Thủ đoạn của Cung Ly Lạc, thấy qua.

      Nếu thể lay động Cung Ly Lạc, vậy ra tay từ người Vô Ưu Quận chúa.

      Chỉ là, phải làm thế nào để dụ Vô Ưu Quận chúa ra ngoài?

      Nam tử trung niên, trầm tư lát, mới cúi xuống bên tai Hoàn Nhan Cảnh ". . . . . ."

      Hoàn Nhan Cảnh cười lạnh, "Vậy như thế !"

      Lạc vương phủ.

      Mạc Cẩn Hàn ngủ say, nhưng đôi tay lại cảm thấy lạnh lẽo, cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị hoảng sợ thay thế, hét lên tiếng, "A. . . . . ." Trực tiếp lăn xuống giường.

      giường lớn của , có mấy con rắn lớn nằm, còn khạc lưỡi rắn với .

      Nghiến răng gầm , tùy tiện bắt lấy xiêm áo, đến giày cũng kịp mang, chạy ra ngoài.

      Xa xa, Mạc Cẩn Hàn nghe thấy Vô Ưu gảy đàn, tiếng đàn nhàn nhạt, như có như , vội vàng tới, "Ta, giường ta có rắn!"

      Vô Ưu nghe vậy, cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên lên tiếng trả lời, "Uh, ta biết !"

      "Ngươi biết?" Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, chẳng lẽ là Vô Ưu. . . . . .

      "Uh, ngươi mới vừa cho ta biết!" Vô Ưu xong, dừng tay, ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Mạc Cẩn Hàn, giống như cười nhạo Mạc Cẩn Hàn là đại nam nhân mà còn sợ rắn.

      "Khốn kiếp!" Mạc Cẩn Hàn mắng tiếng, xoay người rời .

      Vô Ưu thản nhiên nhếch môi, hô to với bóng lưng của Mạc Cẩn Hàn, "Ta , tìm Cung Nhất bắt rắn, hầm cách thủy rắn và gà mái, dùng tẩm bổ rất là tốt!"

      " cần, lát nữa ta kiếm chém con, tin thu thập được mấy con rắn!"

      Vô Ưu cười.

      Cực kì lạnh nhạt, cực kì lạnh nhạt.

      Ngoài dự đoán của Vô Ưu Tuyên Văn Trưởng công chúa đưa thiệp mời tới, nghĩ đến việc nãi nãi này cử hành lễ cập kê của mình, trong lòng Vô Ưu rất có hảo cảm.

      "Người đâu. . . . . ."

      "Quận chúa!"

      "Ca ca ra ngoài, lúc nào trở về?" thanh Vô Ưu lạnh nhạt hỏi, ngẩng đầu nhìn trời.

      Bầu trời lại mờ mịt, giống như mưa gió sắp nổi lên.

      "Hồi quận chúa, lúc ra ngoài Vương Gia , sắp tối mới trở về, phân phó tiểu nhân chuyển lời lại cho Quận chúa!"

      Vô Ưu nhíu mày.

      Buổi tối mới trở về, chưa từng liên hệ mà Tuyên Văn Trưởng Công chúa lại đến mời?

      Còn chuẩn bị xe ngựa.

      Vô Ưu nheo mắt, ", bảo Mạc Cẩn Hàn thay xiêm áo, cùng ta ra ngoài, lát sau, để cho người thầm theo, nếu ta phân phó, được ra tay, còn có đàn của ta, cũng mang theo cho ta, với họ, ta muốn đánh đàn cho nãi nãi nghe!"

      Thuộc hạ hiểu.

      Vô Ưu cười lạnh, "Ngươi cần phải hiểu, chỉ cần làm theo là được rồi!"

      "Dạ, thuộc hạ chuẩn bị ngay!"

      Làm thuộc hạ, xác thực cần phải hiểu quá nhiều, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được rồi.

      Vô Ưu đứng ở cửa Lạc vương phủ, Thúy Thúy ôm đàn đứng nghiêm bên, kể từ khi biết được Vô Ưu có ý định mang mình , Thúy Thúy hơi đau lòng.

      Mạc Cẩn Hàn tâm cam tình nguyện đổi xiêm áo tới, Thúy Thúy lập tức tiến lên, đưa đàn cho Mạc Cẩn Hàn, "Chăm sóc tiểu thư tốt. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn bĩu môi, nhận lấy đàn, thản nhiên "Ừ" tiếng.

      Vô Ưu lập tức lên xe, Mạc Cẩn Hàn ôm đàn lên xe ngựa, ngồi ở bên cạnh Vô Ưu, thấy Vô Ưu nhắm mắt dưỡng thần, Mạc Cẩn Hàn nhìn sườn mặt Vô Ưu, chẳng dám thở mạnh.

      "Mạc Cẩn Hàn. . . . . ."

      "Ừm!" dien đan l\ê q'u;ý đ>ô<n

      "Khuyên ngươi nên thích ta, đời này, trừ Cung Ly Lạc, người thích ta, đều có kết quả tốt!"

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, kinh ngạc nhìn Vô Ưu.

      Nữ tử này, trừ đối với Cung Ly Lạc muốn gì được đó, đối với người nào cũng lạnh lùng, khiến người cách xa ngàn dặm.

      Bây giờ, thích nàng, cũng là loại tội lỗi.

      "Ngươi dám khẳng định, ta thích ngươi sao?" Mạc Cẩn Hàn vịt chết còn cứng mỏ .

      Vô Ưu cười lạnh, " phải tốt!"

      Xe ngựa chậm rãi , Vô Ưu gì, Mạc Cẩn Hàn giận dỗi, cũng gì.

      Vô Ưu nằm mơ cũng nghĩ tới, là Tuyên Văn Trưởng Công chúa muốn mời nàng, tiến vào phủ trưởng công chúa, cao lương mỹ vị, điểm tâm, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo.

      Vô Ưu ngồi ở dưới, thản nhiên nhìn Tuyên Văn Trưởng Công chúa, mới vài ngày thấy, Trưởng Công chúa hình như già rất nhiều, hơn nữa trong lúc lơ đãng, còn lộ ra vẻ lo lắng.

      Nàng lo lắng cho mình, hay là còn chuyện khác?

      " nãi nãi, Vô Ưu kính ngươi!"

      Tuyên Văn Trưởng Công chúa vội bưng trà, "Nha đầu Vô Ưu. . . . . ."

      "Uh, nãi nãi có lời gì cứ đừng ngại!" Vô Ưu xong, hơi nhắm mắt, thản nhiên nở nụ cười lạnh.

      Nếu , qua hôm nay, còn cơ hội nữa.

      Đến lúc đó, đừng trách nàng, nhớ tình thân và giao tình, dù sao, bao nhiêu tình cảm, đều dễ dàng bị tiêu xài hết.

      Tuyên Văn Trưởng Công chúa nghe vậy, thân thể cứng đờ, lòng căng thẳng, vẫn miễn cưỡng cười , "Vô , vô , hôm nay thấy ngươi và Cung Ly Lạc sống tốt, Lão Bà Tử ta đây cũng yên lòng rồi!"

      Vô Ưu cười, nhưng ý cười có trong đáy mắt.

      " nãi nãi, ta đàn cho ngươi nghe!"

      Tuyên Văn Công chúa vừa nghe, vội vàng cự tuyệt, ", , bảy tám chục tuổi, hơn nửa thân thể ở dưới đất rồi, làm sao còn có thể học đòi văn vẻ, đổi, đổi !"

      Vô Ưu chỉ cười gì.

      Sau nửa canh giờ, đứng dậy cáo từ.

      Tuyên Văn Công chúa cũng giữ lại, tự mình đưa Vô Ưu tới cửa, cầm tay Vô Ưu, "Nha đầu, về sau nhớ thường tới đây. . . . . ."

      "Uh, nãi nãi hãy trở về !"

      Lên xe ngựa.

      Xe ngựa chậm rãi rời khỏi, thân thể Tuyên Văn Công chúa mềm nhũn, ngã về sau, làm phủ Trưởng công chúa nhất thời rối loạn.

      Bên trong xe ngựa, Vô Ưu thản nhiên nhếch môi, gì.

      Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, thấy dáng vẻ của Vô Ưu, cũng gì.

      Vô Ưu ngồi yên lặng, cần nghĩ, cũng biết, xe ngựa trở về Lạc vương phủ.

      Ngón tay nhàng gõ gõ, tâm tư chuyển.

      Nàng cũng muốn nhìn chút, rốt cuộc là người nào có gan tự tìm cái chết. Hôm nay, nhất định phải lấy máu tươi, mổ bụng, để cho chết đẹp đẽ.

      Xe ngựa dừng lại, Vô Ưu còn chưa xuống xe, nghe thấy bên ngoài xe ngựa, truyền đến giọng châm biếm.

      " ra Vô Ưu Quận chúa, cũng chỉ có như vậy. . . . . ."

      Vô Ưu cười lạnh, từ trong ngực lấy bao tay Thiên Tằm Ti ra đeo lên, nhận đàn trong ngực Mạc Cẩn Hàn, đặt đầu gối, khóe môi khẽ nâng lên, ngón tay nhàng sờ dây đàn, chỉ nghe coong tiếng giòn vang, cầm khí vô hình xuyên qua rèm xe ngựa, bay ra, bay thẳng đến tập kích nơi phát ra thanh kia.

      Nhưng nghe thấy tiếng kêu rên, hoặc là thanh khổ sở.

      Vô Ưu kinh ngạc, vén rèm lên.

      Lại thấy. . . . . .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【061】Gặp mặt. (chia ra 5 mục nhé)

      Đầu tiên Vô Ưu nhìn thấy, chính là chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ, bốn phía xe ngựa, treo từng chuỗi châu linh (chuông và ngọc trai), theo làn gió phát ra tiếng động rất .

      Hai bên xe ngựa, có năm mỹ nhân đứng, mỹ nhân cũng tận lực trang điểm, xiêm áo đều bình thường, nhưng, chính những trang phục đơn giản này, lại vẽ ra vóc người lung linh của họ, xinh đẹp phi phàm.

      Vô Ưu để ý phải là những điều này, mà là chiếc xe ngựa kia, nhìn rất quen thuộc, nhưng nàng dám khẳng định, cũng chưa từng gặp qua.

      "Các hạ là. . . . . ."

      Tiếng của Vô Ưu vừa ngừng, từ bên trong xe ngựa, đột nhiên truyền ra tiếng cười, "Từ lúc Bổn cung chủ ra ngoài cho đến nay, người có thể sống sót từ trong ảo thuật của Bổn cung chủ, Vô Ưu Quận chúa là người đầu tiên!"

      Con ngươi Vô Ưu híp lại.

      . . . . . .

      Cung chủ U Minh cung.

      Giống như để chứng minh lời với Vô Ưu, rèm xe ngựa bị vén lên, từ bên trong xe ngựa, nam tử mặc Hồng Y, mặt đeo mặt nạ màu bạc, thấy dung mạo, chỉ lộ ra đôi môi bạc và mắt phượng hẹp dài.

      Đôi tay thon dài, như có như hạ xuống, nhàng dỗ hài tử trong ngực.

      Hài tử kia, ước chừng bốn năm tuổi, như hoa như ngọc, cực kỳ đáng .

      Cung chủ U Minh cung—— gọi là gì?

      Quay đầu lại hỏi Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn há miệng thở dốc, nhưng lại nên lời.

      Dù sao trong truyền thuyết, Cung chủ U Minh cung Thân Đồ Thiên Tuyệt phải là người tốt.

      Vô Ưu nhíu mày, liếc Mạc Cẩn Hàn cái, ôm đàn nhảy xuống xe ngựa, thấy phu xe sớm té xuống đất, khí tuyệt mà bỏ mình.

      Con ngươi híp lại, tiến lên ba bước, khẽ khom lưng nhắm mắt đối với xe ngựa phía trước, "U Minh cung chủ, hữu lễ!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt thản nhiên nhếch môi.

      Hay cho nữ tử lớn gan, biết là do kẻ tài cao nên gan cũng lớn, hay là do được Cung Ly Lạc sủng ái, khiến cho nàng tự cho là đúng như vậy. . . . . .

      Cho rằng là kẻ ngu ngốc giống bọn người Tam quốc.

      "Vô Ưu Quận chúa, cần đa lễ!"

      Lạnh nhạt xa cách, lãnh khốc vô tình, rất lạnh lùng, phải cùng loại người với Cung Ly Lạc.

      Cả người tản ra lạnh lẽo, cự người ngoài ngàn dặm.

      Hơi thở lạnh lẽo, giống như muốn đóng băng tất cả mọi thứ quanh mình, khiến cho người khác nhìn thấy, liền kinh hồn bạt vía, cả người phát run, cho dù mặc xiêm áo đỏ thẫm thêu tơ vàng, nhưng cũng giấu được lạnh lẽo kia, cho dù nhìn thấy dung mạo của , nhưng trong lòng cũng dám sinh ra chút tôn trọng. lạnh lẽo này hoàn toàn khác với Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc lạnh, nhưng trong lòng vẫn người, hơn nữa bởi vì Vô Ưu trở về, dần dần có nhân khí!

      là bẩm sinh lạnh lùng, là sau khi gặp nạn mới kiên quyết luyện thành.

      Vô Ưu thản nhiên nhếch môi.

      Ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, gì.

      Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi, "Vô Ưu Quận chúa, cáo từ!"

      "Cáo từ!"

      hỏi vì sao lại gặp nhau, cũng hỏi có gặp lại hay , Vô Ưu chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ, mặc cho xe ngựa biến mất trước mặt mình.

      Mạc Cẩn Hàn mới líu ríu : "Trời, đó chính là Cung chủ U Minh cung —— Thân Đồ Thiên Tuyệt!"

      Thân Đồ Thiên Tuyệt.

      Vô Ưu thản nhiên mím môi, lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Xuống xe ngựa!"

      "Tại sao?" Mạc Cẩn Hàn hô to.

      "Xuống!" Vô Ưu quát.

      Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu giận, tâm cam tình nguyện xuống xe ngựa, nhất quyết tha hỏi, "Làm gì ~"

      Vô Ưu chỉ chỉ vị trí cách đó xa, "Đến đứng ở chỗ đó!"

      "Tại sao?" Mạc Cẩn Hàn vừa , vừa hỏi, tới vị trí Vô Ưu chỉ, giơ tay lên đỡ trán, "Ta , ngươi muốn ta đứng phơi nắng sao?"

      Vô Ưu hừ lạnh, xoay người lên xe ngựa, để đàn vào bên trong xe ngựa, nắm chặt dây cương, bỏ Mạc Cẩn Hàn lại, mình điều khiển ngựa rời .

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc ra lời.

      Nên nhớ Mạc Cẩn Hàn , mặc dù có dung mạo như tiên, thân phận cao quý giống Cung Ly Lạc, cũng lãnh khốc vô tình, nguy hại muôn dân như Thân Đồ Thiên Tuyệt, nhưng, bị người khác ghét bỏ, còn vứt bỏ, đúng là lần đầu tiên.

      Cung Ly Lạc trở lại Lạc vương phủ, biết được Vô Ưu đến phủ của Tuyên Văn Trưởng Công chúa, lập tức điều khiển ngựa đến phủ của Tuyên Văn Trưởng Công chúa, lại biết được Vô Ưu sớm rời .

      Cung Ly Lạc lại điều khiển ngựa trở về Lạc vương phủ.

      "Cái gì. . . . . ."

      Còn chưa trở về.

      Chẳng lẽ. . . . . . d|ien d?an l1ê. q1uý. đ1ôn.

      Cung Ly Lạc chỉ cảm thấy, tim vô cùng đau đớn.

      "Vương Gia, Quận chúa, chừng chỉ là thấy nơi nào đó tốt, trì hoãn quay về, thuộc hạ cũng với Quận chúa, buổi tối Vương Gia trở về, cho nên. . . . . ."

      Cung Ly Lạc vươn tay, cắt đứt lời của Cung Nhất.

      mình Cung Ly Lạc từ từ tới cửa chính của Lạc vương phủ, mỗi bước , dưới chân giống như có ngàn cân, nặng đến mức khiến thể nhấc chân.

      Nếu, việc Vô Ưu trở về, là giấc mộng, tình nguyện, trước khi trời sáng, chết trong mộng, cần tỉnh lại.

      Ưu nhi. . . . . .

      đơn đứng ở cửa Lạc vương phủ, Cung Ly Lạc nghĩ, chờ ở cửa chính, chỉ cần Vô Ưu trở lại cái, có thể nhìn thấy bóng dáng Vô Ưu trở về.

      Tóc trắng bay múa, Tử Y bồng bềnh, dung mạo như tiên, lại đơn, thanh nhã yên lặng.

      Vô Ưu điều khiển xe ngựa trở về, phút kia khi nhìn thấy Cung Ly Lạc, trong lòng đau đến thở được.

      Cung Ly Lạc luôn kiêu ngạo, độc lập, hờ hững với tất cả.

      Giờ phút này, lại có thể giống như hài tử bị vứt bỏ, có nhà để về, đứng ở cửa chính, đau khổ chờ đợi.

      "Hí ~"

      Dùng sức kéo dây cương, Vô Ưu cố gắng cười với Cung Ly Lạc.

      Cố gắng khiến cho mình mỉm cười xinh đẹp, dịu dàng đa tình.

      "Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu, thanh triền miên lưu luyến, vô cùng dịu dàng, thể miêu tả hết thương nhớ.

      Khi nhau, ngày thấy giống như cách ba thu, như vậy vào giờ phút này, bọn họ chợt hiểu ra cách nhau mười mấy mùa Xuân Hạ Thu Đông.

      Cung Ly Lạc thấp giọng kêu Vô Ưu, từ từ xoay người lại.

      dung mạo như tiên, từ từ xuất nụ cười thoải mái, như cuồng phong (gió lớn), bay về phía Vô Ưu, điên cuồng ôm Vô Ưu chặt vào trong ngực.

      Hai cánh tay như sắt, cố định thân mình nhắn của Vô Ưu chặt. Giống như muốn khảm Vô Ưu vào trong thân thể, trong máu thịt, trong linh hồn.

      "Ưu nhi, Ưu nhi. . . . . ."

      Từng tiếng gọi, thanh đều khẽ run, bể nát thành tiếng.

      Cả người giống như, cũng phát run.

      "Ca ca ~"

      Vô Ưu đưa tay, ôm chặt lấy eo của Cung Ly Lạc, "Ta sao, chỉ là đường gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới về trễ!"

      Vô Ưu dịu dàng an ủi, nhưng thấy Cung Ly Lạc vẫn cử động, gắt gao ôm nàng, tim lại đau, lại mừng rỡ ngọt ngào.

      "Ca ca, ta đói rồi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc nghe vậy, mới nhàng buông Vô Ưu ra, "Muốn ăn gì? Ca ca làm cho ngươi!"

      Vô Ưu cười, "Chỉ cần là ca ca làm, đều thích!"

      Cung Ly Lạc gì, chặn ngang ôm lấy Vô Ưu, xoay người vào bên trong Lạc vương phủ.

      Vừa , Vô Ưu vừa trách móc, "Mạc Cẩn Hàn là tiểu quỷ nhát gan, ta ném đường!"

      "Uh, vứt rất hay!"

      "Đàn của ta vẫn còn ở bên trong xe ngựa!"

      Cung Ly Lạc gì, con ngươi khẽ quét, Cung Nhất lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ ~" rồi ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Phòng bếp.

      Vô Ưu ngồi ở ghế, mình Cung Ly Lạc nhóm lửa, rửa rau cắt thức ăn nấu cơm, hai tay thuần thục, thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy Vô Ưu vẫn ngồi ở ghế, cười híp mắt, hạnh phúc nhìn , cũng cười tiếng với Vô Ưu.

      Thức ăn được nấu xong, bốn mặn canh, đều là món Vô Ưu thích.

      "Ăn cơm. . . . . ." Vô Ưu kêu tiếng, đứng dậy rửa tay, Cung Ly Lạc cũng đứng ở bên cạnh Vô Ưu, cẩn thận rửa tay cho Vô Ưu, sau đó dùng khăn vải lau tay cho Vô Ưu.

      Vô Ưu cười, nhón chân lên, hôn cái mạnh ở mặt Cung Ly Lạc, trong nháy mắt mặt Cung Ly Lạc đỏ lên, nắm quyền che môi ho khan.

      "Khụ khụ khụ. . . . . ."

      "Ha ha ha!"

      Vô Ưu nở nụ cười, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

      Cung Ly Lạc nhìn, cưng chiều cười tiếng, "Ăn cơm!"

      "Ân!"

      Vô Ưu vùi đầu ăn cơm, "Uh, cái này ăn rất ngon!"

      "Cái này tồi!"

      "Canh này cũng tốt Uống....uố...ng!"

      "Ca ca, ta còn muốn ăn nửa chén cơm nữa!"

      Tất cả những gì Cung Ly Lạc nhìn thấy, đều ghi ở trong lòng, hài lòng nở nụ cười.

      Cho Vô Ưu thêm cơm, gắp thức ăn, lau hạt cơm khóe miệng, đưa nước.

      Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc dẫn Vô Ưu ra vườn hoa dạo để tiêu thực, trong vườn hoa hoa nở rất đẹp, Vô Ưu nhìn thấy chậu hoa đặc biệt đẹp mắt, "Ca ca, đây là hoa gì vậy?"

      " biết!" Cung Ly Lạc lên tiếng trả lời, lại đưa tay cài bông hoa hái được vào bên tóc Vô Ưu.

      Vô Ưu cười, hỏi Cung Ly Lạc, "Nhìn đẹp ?"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Người còn kiều hơn hoa!"

      Ở trong lòng , vạn vật trong thế gian này, cũng sánh bằng Vô Ưu.

      Vô Ưu ha ha ha nở nụ cười, thân thể bám cánh tay của Cung Ly Lạc, đầu dựa vào bả vai của Cung Ly Lạc, muốn tiếp.

      Dưới nắng chiều, hai bóng dáng kia hài hòa đến lạ thường.

      đường oán khí trở về, ít nhất trong ánh mắt lạnh lùng của Mạc Cẩn Hàn, hài hòa kia khiến ghen tỵ.

      Có lẽ, có thứ, từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng chưa từng thuộc về mình.

      Dù mơ ước thế nào, dù cố gắng biểu thế nào, nàng cũng nhìn mình lâu chút.

      Tình cảm của nàng, chỉ dành cho người.

      Lúc xoay người, lại thấy Thúy Thúy đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn .

      Mạc Cẩn Hàn hơi lúng túng, "Này, Thúy Thúy. . . . . ."

      Thúy Thúy thản nhiên gật đầu, "Mạc công tử!"

      Lạnh nhạt, lạnh lùng.

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, từ lúc nào nha hoàn bên cạnh Vô Ưu, cũng có tính tình như vậy?

      "Thúy Thúy, ta đói rồi, ngươi làm chút thức ăn cho ta, lại pha nước nóng giúp ta, cả người toàn mồ hôi, khó chịu chết!"

      Thúy Thúy lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Mạc công tử, trong vương phủ có người hầu, Thúy Thúy chỉ là nha hoàn của mình tiểu thư, về sau, chỉ hầu hạ mình tiểu thư!"

      xong, xoay người, rời . d đ lequydon.com

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, tiến lên ngăn đường của Thúy Thúy, "Này, ta , dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, cái người có lương tâm này, lại đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao?"

      "Ân nhân cứu mạng, Mạc công tử, ta nghĩ, có thể ngươi hiểu lầm, ân nhân cứu mạng của Thúy Thúy là tiểu thư!"

      "Ngươi. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn tức giận.

      Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn này, là Thúy Thúy nhát gan yếu đuối ngày đó sao?

      Thúy Thúy nhíu mày, cất bước rời .

      Mạc Cẩn Hàn thất vọng đau khổ nghĩ, chẳng lẽ xử được nha hoàn, tiến lên ngăn Thúy Thúy lại.

      "Mạc công tử, xin tránh ra. . . . . ."

      "Nếu như ta tránh sao?"

      Thúy Thúy cắn răng, "Mạc công tử, tránh ra sao?"

      "È hèm!"

      Mạc Cẩn Hàn tin, Thúy Thúy có khả năng làm gì .

      Con ngươi Thúy Thúy ửng đỏ, tức giận nhìn Mạc Cẩn Hàn, đột nhiên giơ tay lên, dùng sức kéo xiêm áo của mình, soạt tiếng, kéo xuống mảnh lớn, lúc Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, liền nhét vào trong tay Mạc Cẩn Hàn, lớn tiếng kêu, "Có ai , cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."

      Sau đó nặng nề té xuống đất, nức nở nghẹn ngào khóc thút thít.

      Mạc Cẩn Hàn khiếp sợ.

      Sau khi ở mặt bị đánh trúng quyền, lấy lại tinh thần, mặt lại ăn thêm quyền.

      "Đánh chết ngươi tên lưu manh này, bại hoại!"

      Cung Nhất xong, lại tung quyền.

      Mạc Cẩn Hàn cũng ngồi yên, sau khi kinh ngạc liền phản kích.

      Ngươi đánh ta quyền, ta đá ngươi cước, kết quả là đánh nhau với Cung Nhất đến mức vô cùng thê thảm.

      Thúy Thúy nhìn, trong lòng lẩm nhẩm.

      Cung Nhất, hung hăng dạy dỗ , hung hăng dạy dỗ .

      Ai kêu bảo vệ tiểu thư tốt, khiến tiểu thư bị giật mình, khiến Vương Gia lo lắng.

      Mà Cung Nhất, cũng phụ mong đợi của mọi người, đánh Mạc Cẩn Hàn mặt mũi bầm dập, gương mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng bản thân cũng chảy máu, phun ra ngụm máu, mới cởi áo khoác bên ngoài của mình ra khoác lên người Thúy Thúy, quan tâm hỏi, "Có khỏe ?"

      Thấy có người quan tâm mình, Thúy Thúy gật đầu, "Ta sao!"

      Cung Nhất nhìn lòng bàn tay Thúy Thúy bị sướt da, " Làm sao có thể có việc gì, ngươi xem, tay ngươi cũng chảy máu, , ta trước đưa ngươi trở về, sau đó lấy chút thuốc trị thương bôi cho ngươi!"

      Thúy Thúy gật đầu.

      Ngồi ghế, Cung Nhất cẩn thận rửa sạch vết thương cho Thúy Thúy, rồi bôi thuốc, "Mấy ngày nay nhớ để bị thấm nước, nếu để lại sẹo, khi người nữ tử có sẹo, về sau khó tìm phu quân!"

      "Cung thị vệ. . . . . ."

      "Ân!"

      " ra , ra , mới vừa rồi. . . . . ."

      Cung Nhất thấy Thúy Thúy muốn giải thích, nhưng biết phải mở miệng thế nào, cười ha ha, "Ta biết . . . . . ."

      Sắc mặt Thúy Thúy trắng bệch, "Cung thị vệ, ngươi, ta... có phải ta biến thành nữ tử xấu rồi hay ?"

      Cung Nhất cười khúc khích, " đâu, tên Mạc Cẩn Hàn kia chính là cần ăn đòn, thiệt cho ngươi biết, ta sớm muốn trừng trị rồi, chỉ là tìm được cơ hội, ha ha ha. . . . . ."

      Thúy Thúy nghe vậy, mới khẽ thở phào nhõm, "Này Cung thị vệ, ngươi có thể với người khác hay , nhất là tiểu thư, ta. . . . . ."

      Cung Nhất cười.

      Trong Vương phủ này, cho dù xảy ra chuyện gì, Vương Gia cũng biết, mà những ám vệ kia cũng biết, cho nên mới ra tay, mới có thể trước đánh Mạc Cẩn Hàn trận.

      Lại thấy Thúy Thúy cẩn thận từng li từng tí, gương mặt tiểu nữ tử này, điềm đạm đáng , khiến cho người ta nhìn thấy nhịn được thương tiếc.

      "Tốt!"

      Thúy Thúy nở nụ cười, "Cám ơn Cung thị vệ!"

      Rất nhanh Vô Ưu biết chuyện Thúy Thúy hãm hại Mạc Cẩn Hàn, ngồi cười ở trong ngực Cung Ly Lạc, "Ha ha ha. . . . . ."

      "Mạc Cẩn Hàn chính là thích ăn đòn, Thúy Thúy và Cung Nhất là quá tuyệt, ca ca, có phải ngươi nên có phần thưởng cho bọn họ!"

      Cung Ly Lạc thản nhiên cười, "Tốt!" Đồng ý.

      Lại nghe thấy người gác cổng bẩm báo, "Vương Gia, người đến!"

      Cung Ly Lạc "Ừ" tiếng, người gác cổng lập tức lui ra.

      Cung Ly Lạc mới quay sang với Vô Ưu, ", dẫn ngươi xem chút, có thể hợp ý!"

      "Người nào?"

      "Hầu hạ ngươi!"

      Vô Ưu chu môi, tỏ vẻ nàng cần thêm người hầu hạ.

      Chỉ là, vì để Cung Ly Lạc an tâm, vẫn xem chút, rồi chọn mấy người tượng trưng.

      Nhìn hai mươi người phía dưới cao bằng nhau, đều là nữ tử có gương mặt bình thường, Vô Ưu nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc.

      Ca ca, ngươi là muốn tôn lên vẻ đẹp của ta, hay là muốn cho ta biết, họ đều tầm thường, hoàn toàn lọt nổi vào mắt xanh của ngươi?

      Được rồi, mặc kệ là vì lí do gì, Vô Ưu đều có thể cảm thấy Cung Ly Lạc rất để tâm.

      "Ca ca, các nàng biết gì?"

      "Toàn bộ các kỹ năng!"

      "Nha. . . . . ."

      Đúng là cao thủ.

      Vô Ưu nhíu mày, "Ngươi tìm ở đâu ra vậy?"

      Cung Ly Lạc cười, đối với câu hỏi của Vô Ưu, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (hễ biết , hễ hết).

      "Nha. . . . . ."

      Vô Ưu biết, Cung Ly Lạc vì để có thể sống sót, chắc chắn có thế lực riêng, nhưng mà nghĩ tới, lại che giấu tốt như vậy.

      "Chọn mấy người ở lại làm nha hoàn cận thân, những người khác, thầm bảo vệ ngươi "

      Vô Ưu gật đầu, tay lung tung chỉ bốn người.

      "Chọn thêm hai người !"

      Tứ, chết.

      Điềm xấu.

      Vô Ưu nhíu mày, nghe lời chọn thêm hai người.

      "Tên của các ngươi, trước kia tên gì, sau này vẫn gọi như vậy!"

      Ai ngờ, sáu người kia lại chân quỳ xuống, bộ dạng nữ tử giang hồ, hành vi hào hiệp, "Cầu xin tiểu thư ban tên!"

      Vô Ưu kinh ngạc. dien%dan l3Quyd0#

      Chuyện quan trọng thế này, rồi nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc cười nhạt, "Tùy tiện lấy cho họ tên mà ngươi thích!"

      Vô Ưu lẩm bẩm, "Ngươi —— Xuân Vũ, ngươi —— Hạ Hà, ngươi —— Thu Đường, ngươi —— Đông Mai, còn hai người các ngươi sao?"

      Vô Ưu trầm tư lát , "Ngươi —— Thúy Bình, ngươi —— Thúy Liễu!"

      "Tạ tiểu thư ban tên!"

      Bên cạnh lập tức có thêm sáu nha hoàn, Vô Ưu quen.

      Ra ra vào vào, bên cạnh đều có sáu người theo, Vô Ưu càng thêm quen.

      Định tìm Phong Thành Quang.

      "Nha đầu đến rồi!"

      Vô Ưu ừ tiếng, ngồi xuống.

      Phong Thành Quang chỉ sáu nha hoàn sau lưng Vô Ưu, trong lòng sáng tỏ, "Tiểu thư nhà các ngươi ngồi ở chỗ lão già này lát, các ngươi đều xuống !"

      Sáu nha hoàn nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn cử động.

      Vô Ưu khoát tay, " xuống !"

      "Dạ!" Sáu người đồng loạt lên tiếng trả lời, lui ra.
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :