1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【053】 nương tay với người cặn bã.

      Công chúa Nam quốc Vân Yên Nhiên, dịu dàng như nước, cho dù thế nào, cũng tức giận. Trời sinh tính tình thiện lương, đối với tất cả mọi người đều ôn hòa, tính tình tốt, người trong thiên hạ đều biết.

      Nếu tính tình tốt, đơn giản chính là so tĩnh tâm.

      So ba trận như cũ.

      Trận đầu, so ngồi thiền, trận thứ hai, đứng chân, trận thứ ba, dây thép.

      Sau khi Vô Ưu nghe, hì hì cười ra tiếng.

      Dẫn tới vô số ánh mắt.

      Vô Ưu bình bình thản thản, mặc cho mọi người nhìn.

      "Vô Ưu Quận chúa, biết ngươi cười cái gì?" Thái tử Nam quốc Vân Sở hỏi.

      Vô Ưu nhíu mày, "Cười cái gì, cười ba trận đấu này, hao thời hao lực, chẳng khó khăn gì!"

      Sắc mặt Vân Sở khẽ biến.

      Thân thể giật giật, "Vậy Vô Ưu Quận chúa cảm thấy, như thế nào mới tính là khó?"

      "Cái này. . . . . ."

      Tâm tư Vô Ưu hơi đổi, "A, có!"

      Cười nhìn Vân Sở, "Nhưng mà, chỉ sợ Thái tử Tây quốc đau lòng cho muội muội, nên dám ~"

      Vân Sở khẽ nắm quyền, biết đây là cái bẫy, nhưng. . . . . .

      Tên lắp vào cung, bắn được.

      Công chúa Tây quốc, kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), nhưng, Quận chúa Đông quốc ngự tứ, Lạc vương phi, đó cũng là hậu duệ quý tộc của hoàng thất, vô cùng tôn quý.

      Hôm nay, phép khích tướng của Vô Ưu, trong lòng biết , lại phải đồng ý.

      "Vô Ưu Quận chúa, chỉ cần ra, Bổn cung, nhất định đồng ý!"

      "Ca ca. . . . . ." Vân Yên Nhiên kêu lên.

      Vô Ưu Quận chúa này, rất quỷ quái, làm sao ca ca có thể đồng ý.

      Vân Sở liếc Vân Yên Nhiên cái, lạnh lùng, tâm Vân Yên Nhiên lại cả kinh, lập tức cúi đầu xuống.

      dám gì.

      Cho dù chết, cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, sợ hãi đến cái chết.

      Vô Ưu nhìn, ha ha ha che miệng nở nụ cười, phách lối, tùy ý, hài lòng, liều lĩnh.

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Tiếng cười từ từ ngừng lại, Vô Ưu mới lên tiếng, "Trận đầu tiên so ngồi thiền, có câu , cái ăn đều từ nồi lên, bằng chúng ta lấy cái nồi lớn, rồi lồng hấp, ngồi ở lồng hấp, trong nồi có nước sôi, dưới nồi có lửa lớn đốt nóng, xem ai chịu được thời gian dài hơn, coi như người đó thắng!"

      Trận đấu này, ràng là muốn lấy mạng người.

      Bao nhiêu người nhìn Vô Ưu, nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Phải trải qua những việc như thế nào, mới có thể nghĩ ra những chiêu nham hiểm kỳ quái như vậy.

      "Vô Ưu Quận chúa. . . . . ." Vân Sở thấp giọng kêu.

      Vô Ưu nhếch môi, "Chuyện gì?"

      "Trận thứ hai, Vô Ưu Quận chúa có cao kiến gì?"

      Vô Ưu nhíu mày, "Giẫm lên châm bản (hình như gần giống với bàn đinh nhưng đầu châm bị cắt bỏ), chỉ chân đứng thẳng được mang vớ, như thế nào?"

      Vân Sở nắm quyền.

      Nhìn Vân Yên Nhiên, trầm tư lát , "Trận thứ ba sao?"

      "Trận thứ ba?" Vô Ưu im lặng chốc lát, nhìn Vân Yên Nhiên, "Công chúa biết sao?"

      "Hiểu sơ chút!"

      "Công chúa sợ độc xà mãnh thú (rắn độc thú dữ) sao?"

      Vân Yên Nhiên nhíu mày, gật đầu.

      Độc xà mãnh thú, làm sao có thể sợ.

      "Nếu ở phía dưới dây thép, thả vài con độc xà mãnh thú, khẳng định kích thích lại chơi rất vui!" Vô Ưu xong, nhìn Vân Yên Nhiên, nét mặt tươi cười như hoa.

      Vân Yên Nhiên hít sâu cái.

      Cự tuyệt, dám ra khỏi miệng. Trận đấu là do nàng đề xuất, hôm nay, làm sao cự tuyệt được. khi cự tuyệt, mất cũng chỉ mỗi mặt mũi của nàng.

      "Tốt!"

      thanh như muỗi kêu.

      Ba trận đấu, thắng hai trận coi như thắng. lê#quý#đôn

      Nhưng, khi nồi lớn, lồng hấp được chuẩn bị xong, dưới nồi lớn, củi lửa nổi lên, khói cuồn cuộn.

      Vân Yên Nhiên bỗng nhiên thỏa mãn.

      "Công chúa, xin mời!"

      Vô Ưu khách khí giơ tay, cười nhìn Vân Yên Nhiên, tiến lên, leo lên cầu thang, mang giày giẫm ở lồng hấp, ngồi xếp bằng xuống.

      Khẽ vận khí, nhắm con ngươi lại, đôi tay đặt đầu gối, sắc mặt bình tĩnh, sợ hãi.

      Vân Yên Nhiên nuốt ngụm nước bọt, từ từ leo lên cầu thang, giẫm ở lồng hấp, ngồi xuống.

      Nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Vô Ưu, lại thấy Vô Ưu vân đạm phong khinh (Nhàn nhạt như mây trôi, nhàng như gió thổi. Ý thái độ lạnh nhạt, quan tâm đến chuyện gì), dáng vẻ sao cả.

      Tâm sợ hãi.

      Học dáng vẻ của Vô Ưu, giả bộ bình tĩnh.

      Đồng La gõ vang, phía dưới nồi lớn bắt đầu đốt lửa.

      Khói bay lượn lờ, nước trong nồi bắt đầu sôi, lồng hấp, cũng bắt đầu khó khăn.

      Vừa bắt đầu, Vân Yên Nhiên còn cảm thấy, có gì đáng ngại, nhưng, nước trong nồi càng ngày càng sôi, càng ngày càng nóng bỏng, lồng hấp, càng ngày càng khó mà chịu đựng được.

      Cái loại đau đớn đó, từ dưới thân chậm rãi lan tràn lên.

      Vân Yên Nhiên cảm giác thân thể như muốn bị chưng chín, len lén nhìn Vô Ưu, lại thấy nàng bình tâm tĩnh khí mà ngồi, bên khí nóng lượn lờ, làm Hồng Y của nàng càng nổi bật, sắc mặt đỏ hồng, giống như tiên.

      Là ai nàng ngu ngốc biết gì, là ai nàng xinh đẹp, xứng với Cung Ly Lạc.

      Những người lời này, nhất định là bị mù, thiếu tâm, có đầu óc.

      Cung Ly Lạc nhìn, cũng đau lòng.

      Phong Thành Quang ngồi ở bên, lạnh nhạt uống trà, ăn điểm tâm, hai tay Cung Ly Lạc nắm quyền.

      Ưu nhi.

      Cho dù muốn danh dương thiên hạ, cũng cần như vậy. . . . . .

      Trong nồi, nước sôi, hơi nóng càng nhiều, Vân Yên Nhiên chịu nổi, đứng lên, lập tức có người đỡ nàng.

      Đứng mặt đất, Vân Yên Nhiên nhìn Vô Ưu.

      Nàng vẫn vân đạm phong khinh, bộ dạng quan tâm, dáng vẻ yên lặng.

      Mắt khép hờ.

      Hôm nay. . . . . .

      Lại thấy bóng dáng màu tím, nhanh chóng bay đến phía trước, để lại hơi thở lạnh lẽo.

      Vân Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn.

      Lại thấy Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu vào trong ngực, hưng phấn kêu, "Ưu nhi, chúng ta thắng!"

      Tim nghẹn ngào đau nhói, đối với nàng, là thương lòng.

      Nghe , bọn họ cùng nhau lớn lên, trong những ngày khó khăn nhất, giúp đỡ lẫn nhau.

      Nghe , vì nàng, tóc mới bạc .

      Nghe , khi nàng trở về, mặt giản ra vui cười, rốt cuộc là người có Thất Tình Lục Dục (thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người).

      Nghiêng đầu nhìn huynh trưởng của mình, ở trong mắt huynh trưởng, Vân Yên Nhiên nhìn thấy thất vọng, khẽ khép hờ mắt.

      Thất bại, nàng cũng ngờ tới.

      "Ca ca. . . . . ."

      Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu chặt, "Ưu nhi, cần so, chúng ta cần so. . . . . ."

      Vô Ưu bật cười, "Ca ca, tại sao cần so?"

      "Ta đau lòng!"

      Đau lòng đến mức vỡ nát.

      Nữ tử coi như trân bảo, sao có thể bị người vũ nhục như vậy.

      "Ca ca, cám ơn ngươi thương ta, nhưng mà, ván cờ này mở, nhất định phải được kết thúc, hôm nay, ai cũng thể khiến cho ván cờ này, nửa đường bị gián đoạn, người đáng chết, ai cũng chạy thoát!"

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Vô Ưu cười, "Ca ca, ta thắng, thắng lại rất tốt, từ đó Danh Dương tứ hải, để cho mọi người đều biết, ca ca, cưới được nữ tử, phải là người ngu ngốc, người vô dụng, nàng, vô cùng tao nhã, nữ tử trong thiên hạ, đều sánh bằng!"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Ưu nhi, là ta xứng với ngươi!"

      Nữ tử tốt như vậy, như vậy.

      bỏ ra nhiều như vậy, là Cung Ly Lạc xứng.

      "Làm sao có thể. . . . . ." Cười.

      Mắt ngọc mày ngài, nở nụ cười vô song, tuyệt sắc khuynh thành, khí chất khuynh quốc. Ngạo nghễ mà đứng, nhìn xuống thiên hạ.

      Trận đấu thứ hai. d đ |QD

      chân giẫm lên châm bản.

      Vô Ưu nhìn Vân Yên Nhiên, "Công chúa, xin mời!"

      Vân Yên Nhiên nhìn châm bản, mặc dù đầu châm bị cắt bỏ, chẳng vẫn bén nhọn, nhưng vẫn lãnh lẽo như cũ.

      Lạnh lẽo đến đáy lòng, vào trong xương tủy.

      Vô Ưu bỏ giầy, chỉ mang vớ, giẫm lên.

      Chân trái đứng, chân phải từ từ nâng lên, đè ở bên trong đầu gối chân trái, hai tay từ từ giơ lên, chắp tay trước ngực.

      Con ngươi híp lại, khóe miệng khẽ nhếch cười, mắt nhìn phía trước.

      Sau khi Vân Yên Nhiên do dự, cũng cởi giầy, mang vớ tuyết trắng giẫm lên.

      "Khàn ~"

      Đau, từ lòng bàn chân, lan tràn đến tim, cả người nàng đều đau, thậm chí lan tràn đến tận xương tủy. . . . . .
      Last edited by a moderator: 3/5/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【054】 Tuyệt thủ hạ lưu tình.

      Kim châm đâm vào lòng bàn chân, từ từ có máu chảy ra, bắt đầu đau, đau vào tận nội tâm.

      Bắp chân bắt đầu phát run, từ từ chịu đựng nổi.

      Thân thể mềm nhũn, phịch tiếng té xuống đất, bị té rất nặng.

      Cũng dám kêu đau.

      Nhưng gần như trong nháy mắt, bóng dáng màu đỏ lạnh lùng, qua trước mặt nàng, ôm bóng dáng màu đỏ giống vậy, sang bên ngồi xuống ghế, giọng dịu dàng hỏi.

      "Ưu nhi, có khỏe , có đau hay , có muốn bôi thuốc hay ?"

      Mà nàng, người nào quan tâm.

      Bởi vì nàng thua, trận thứ ba, so hay so, cũng thua.

      Lại thấy ca ca của nàng, thần dân của nàng, tỷ muội, bằng hữu, đều lạnh lùng nhìn nàng.

      có ai tiến lên đỡ nàng.

      Cố gắng bò dậy, từng bước từng bước khó khăn về phía trước.

      Đứng bên cạnh Vân Sở, Vân Yên Nhiên thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."

      Vân Sở lạnh lùng nhìn Vân Yên Nhiên, "Ván thứ ba, bất luận như thế nào cũng phải thắng!"

      Nếu trận thứ ba cũng thua, Nam quốc còn mặt mũi nào mà tồn tại.

      Vân Yên Nhiên điều chỉnh hơi thở, chân bị thương, trận thứ ba, làm sao có thể thắng?

      "Ca ca. . . . . ."

      Vân Yên Nhiên vốn muốn mấy câu, nhưng mà, Vân Sở lạnh lùng liếc mắt cái, cực kỳ vô tình, lời của Vân Yên Nhiên, toàn bộ đều nghẹn ở cổ họng.

      Trận thứ ba bắt đầu. %l^ê& q#ý đ(ô)n

      dây thép.

      sợi dây thép bắt ngang giữa trung, giây thép, quấn hai con rắn độc khạc lưỡi, là rắn độc chân chân chính chính.

      Vô Ưu mang giày, nhanh nhẹn, thân thể ổn định đứng ở giây thép, dây thép bất động.

      Hai con rắn độc, sau khi nhìn thấy Vô Ưu, bị dọa sợ đến mức soạt soạt lui về phía sau, đó là sợ hãi, sinh ra từ trong xương tủy.

      Mọi người khiếp sợ.

      Phong Thành Quang hì hì cười ra tiếng.

      Cung Ly Lạc nghiêng đầu nhìn, Phong Thành Quang cười rất vui vẻ, giả bộ chút để ý giọng với Cung Ly Lạc, "Lúc trước, nha đầu này vào xà hang (hang rắn), bị mấy ngàn con rắn độc cắn, những con rắn độc bên trong hang, dần dần, đều bị nàng con lại con nấu canh hiếu kính lão già ta rồi, ha ha, ha ha!"

      Mấy câu đơn giản, lại khiến tim Cung Ly Lạc đau đớn vô cùng.

      Nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, lại nhìn Vân Yên Nhiên, lạnh giọng , "Nam thái tử, mặc dù các ngươi thua, nhưng mà, vẫn còn ván cuối cùng, phải sao?"

      Vân Sở nhìn Vân Yên Nhiên, sau khi Vân Yên Nhiên do dự chút, phi người lên, đứng giây thép, nhìn hai con rắn độc, cả kinh đổ mồ hôi hột.

      Dây thép động cái, lòng bàn chân lại bị thương, thân thể lắc lư, té xuống đất.

      "A. . . . . ."

      Vân Yên Nhiên kêu thảm tiếng, sắc mặt trắng bệch.

      Nhất là con rắn kia, treo ngược ở giây thép, khạc lưỡi rắn với nàng.

      Vân Yên Nhiên cầu cứu nhìn Vân Sở, Vân Sở xoay đầu , Vân Yên Nhiên há miệng thở dốc, nhưng trong lòng biết , nàng món đồ bỏ .

      Khổ sở nhắm mắt lại.

      Cái gì thương , cái gì cưng chiều, vào giờ phút này, đều đáng nhắc tới.

      Nhìn Vô Ưu từ giây thép bay xuống, "Vô Ưu Quận chúa, ta thua!"

      Vô Ưu nghe vậy, nhíu mày, "Nếu thua, công chúa, là tự mình động thủ, hay là Vô Ưu tiễn ngươi lên đường?"

      "Ngươi. . . . . ."

      Vân Yên Nhiên kinh ngạc.

      phải Vô Ưu nên, vì danh tiếng, mà , chuyện này đến đây thôi.

      "Xem ra, công chúa hy vọng Vô Ưu tiễn ngươi đoạn rồi!" Ngay khi Vô Ưu vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy bộ Hồng Y nhanh chóng bay đến bên cạnh Cung Ly Lạc, sau đó nhanh chóng trở về.

      "A. . . . . ." Sau tiếng kêu, Vân Yên Nhiên giơ tay lên, che cổ bị cắt đứt.

      Kinh ngạc nhìn Vô Ưu.

      Nàng động thủ.

      Nàng lại có thể tự thân động thủ.

      Mọi người khiếp sợ.

      Vô Ưu lại thu kiếm, nhàng phun ra mấy chữ, "Có chơi có chịu!"

      Sau đó lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Tiên, dùng môi tiếng động , "Tiếp theo, chính là ngươi!"

      Hoàn Nhan Tiên hiểu.

      Tâm, khẽ nhíu chặt.

      Lại cố gắng cười tiếng, đứng lên, "Vô Ưu Quận chúa, xin mời!"

      Tiên Lễ Hậu Binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực).

      Vô Ưu cười lạnh

      "Công chúa cần đa lễ, lát nữa, ta quyết định tuyệt đối hạ thủ lưu tình với ngươi!"

      Phách lối cuồng vọng, Hoàn Nhan Tiên cười lạnh, "Vậy chúng ta cứ chờ xem!"
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Mog cho tran cuoi cug. That la kich tinh

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【055】 Thu thập công chúa cặn bã cuối cùng.

      Vô Ưu lãnh ( u lạnh lẽo) cười tiếng.

      Hoàn Nhan Tiên, là ai cho ngươi dũng khí gây với người khác.

      lát nữa cứ chờ xem, lát nữa, chắc chắn để cho ngươi nhìn tốt, cái gì gọi là Sơn Ngoại Hữu Sơn, Nhân Ngoại Hữu Nhân (mình giỏi nhưng vẫn có người giỏi hơn).

      Hai trận trước, Vô Ưu đại thắng.

      Hoàn Nhan Tiên chịu rất nhiều áp lực, nên tạm thời nghỉ ngơi.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Phía sau, Cung Ly Lạc đuổi hết tất cả mọi người, nhàng rửa sạch chân cho Vô Ưu, bôi thuốc mỡ.

      Cúi thấp đầu, thấy mặt của , nhưng Vô Ưu biết, Cung Ly Lạc rất khó chịu.

      "Ca ca, ta thắng hai trận, chỉ cần thắng trận nữa, nữ tử trong thiên hạ, còn ai, có thể so với ta!"

      Vô Ưu vui vẻ .

      Cung Ly Lạc lại càng khó chịu.

      "Ưu nhi, bọn họ đáng chết. . . . . ."

      Vô Ưu cười, "Ca ca, bọn họ đáng chết, hôm nay làm bọn họ mất hết thể diện, chúng ta lại hề tổn thất gì, phải rất tốt sao!"

      "Ưu nhi, đây là lần cuối cùng, về sau, chỉ cần có người khiêu khích, trực tiếp giết chết, cần biết là ai, cho dù là Thiên Hoàng Lão Tử (vua), cũng thể bắt nạt ngươi như vậy!"

      "Tốt!"

      Vô Ưu đáp lời.

      Về sau thấy ai vừa mắt, đánh tới khi thuận mắt.

      Ai phục, đánh tới khi chịu phục.

      Người cặn bã, tiện nhân, tất cả đều quỳ xuống cho nãi nãi ta, đánh.

      bên khác, Hoàn Nhan Cảnh lẳng lặng đứng, trong lòng có chút yên, nhìn muội muội ở bên.

      "Tiên nhi. . . . . ."

      Hoàn Nhan Tiên cười, "Ca ca, ngươi yên tâm, trong lòng ta biết !"

      "Có thể thắng?"

      "Tất nhiên là có!"

      nữ tử bị vứt bỏ, cho dù vận khí tốt, cũng chỉ có thể luyện được khúc thứ nhất.

      đủ uy hiếp.

      Chân mày Hoàn Nhan Cảnh khẽ nhíu, "Tiên nhi, trong lòng ta yên. . . . . ."

      Hoàn Nhan Tiên xem thường, những khúc này (ý mười khúc), nàng luyện vài chục năm, từ lúc mới bắt đầu học, luyện tập, qua vài chục năm, mới luyện đến khúc thứ ba.

      Vô Ưu. . . . . .

      thể nào so với nàng.

      phòng khác. l#ê q^úy đ*ôn

      Đông Hoàng Cung Diệu nhận được mật hàm, còn chưa mở ra, trong lòng cảm thấy lo lắng yên, hoảng hốt, sau khi mở ra xem, sắc mặt trắng bệch, tay run run, ra câu.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Thôi công công thấp giọng kêu, muốn nhặt mật hàm.

      "Cút. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên, trong lòng ngũ vị tạp trần, đau thương khó chịu.

      , , phải , đây tuyệt đối phải .

      Thôi công công lập tức lui ra.

      lúc lâu sau Đông Hoàng Cung Diệu mới nhặt mật hàm lên, lần lại lần xé nát, lắc đầu.

      Đây phải là , chuyện này thể nào là .

      Nhất định sai, nhất định là như vậy!

      Sai lầm nhiều như vậy, lúc thể bù đắp, ông trời mới cho biết, sai lầm rồi, mười phần sai.

      đến thời gian uống ly trà, Cung Ly Lạc biết Đông Hoàng Cung Diệu nhận được mật hàm.

      Cung Ly Lạc nắm chặt tay Vô Ưu, Thúy Thúy hầu hạ Vô Ưu dùng bữa, Vô Ưu mệt mỏi muốn ngủ.

      Giọng của Cung Ly Lạc lạnh nhạt , "Nghĩ biện pháp lấy được nội dung mật hàm!"

      "Dạ!"

      Ảnh vệ lặng yên tiếng động lui ra.

      Mà trận tranh tài lại chính thức bắt đầu.

      Công chúa Bắc quốc Hoàn Nhan Tiên, sở trường của nàng chính là đàn.

      Cho nên, trận đấu này chính là so kỹ thuật đàn.

      Hoàn Nhan Tiên cho là Vô Ưu đưa ra rất nhiều điều kiện, nhưng, Vô Ưu chữ cũng , cũng nhìn Hoàn Nhan Tiên cái, lạnh nhạt ngồi xuống, đàn được chuẩn bị xong.

      Trận đầu so hấp dẫn bách điểu, trận thứ hai so nhiếp hồn (mê hoặc lòng người), trận thứ ba so đoạt lòng người.

      Vô Ưu thản nhiên nhếch môi, đeo bao tay Thiên Tằm Ti lên, thản nhiên sờ dây đàn.

      Tiếng đàn leng keng, quanh quẩn dứt.

      Chợt thấy bầu trời, có vô số con chim bay tới, vui sướng bay múa đỉnh đầu Vô Ưu, líu ríu kêu.

      Sau khi Hoàn Nhan Tiên kinh ngạc, sờ dây đàn, hi vọng hấp dẫn những con chim kia bay qua.

      Con chim bay qua, dừng ở đỉnh đầu Hoàn Nhan Tiên, sau khi thả xuống vô số phân chim, lại bay trở về đỉnh đầu Vô Ưu, lượn vòng.

      Lại nghe được tiếng chim từ phương xa.

      "Trời ạ, đây là chim gì. . . . . ."

      "Chẳng lẽ là Phượng Hoàng trong truyền thuyết?"

      " ra đây chính là Phượng Hoàng!"

      Đúng, Phượng Hoàng.

      Lại thấy con chim Phượng Hoàng kia dừng ở bên cạnh Vô Ưu, sau đó vui sướng khiêu vũ, thỉnh thoảng lông vũ kim quang xán xán (hình như nghĩa là sáng óng ánh, quý giá) rơi xuống.

      Cho đến khi tiếng đàn của Vô Ưu dừng lại, hồi lâu nhưng bách điểu cũng muốn rời .

      "Trở về , về sau muốn nghe ta đánh đàn, tới Lạc vương phủ, ta nhất định đàn cho các ngươi nghe!"

      Bách điểu nghe vậy, ríu rít rời .

      Trận đầu, Vô Ưu thắng.

      Vô Ưu cười nhìn Hoàn Nhan Tiên, "Công chúa, đa tạ!"

      Hoàn Nhan Tiên cười lạnh, "Kịch hay vẫn còn ở phía sau!"

      "Công chúa, hi vọng ngươi được làm được!"

      Trận đấu thứ hai.

      Nhiếp hồn.

      Hai bên đều có mười cao thủ, chờ Vô Ưu, Hoàn Nhan Tiên đánh đàn nhiếp hồn.

      Hoàn Nhan Tiên nhiếp hồn cao thủ Đông quốc, Vô Ưu nhiếp hồn cao thủ Bắc quốc.

      Dĩ nhiên, nếu như ngươi có bản lãnh, cũng có thể giết chết bọn họ, móc tim ra, đặt khay, coi như ngươi thắng.

      Vô Ưu thờ ơ nhìn Hoàn Nhan Tiên, nở nụ cười.

      Hoàn Nhan Tiên cũng cười.

      Nghĩ thầm, Vô Ưu chỉ là có vận khí tốt mà thôi.

      Vô Ưu nhắm mắt, cười, hai tay sờ dây đàn.

      Hoàn Nhan Tiên cũng chịu bị bỏ ở phía sau.

      Nhưng mà, chỉ chốc lát sau, Hoàn Nhan Tiên, thể bình tĩnh.

      Bởi vì, bởi vì.

      Cao thủ Đông quốc, bất động, hoàn toàn bị tiếng đàn của nàng ảnh hưởng, mà mấy người Bắc quốc quanh năm bị tiếng đàn của nàng huấn luyện, từng người hồn bay phách lạc, giơ tay lên móc tim lẫn nhau.

      Cả trái tim, * trắng trợn bị móc ra.

      , hai, ba. . . , chín, chỉ còn lại trái.

      Mà, cao thủ Đông quốc, vẫn bất vi sở động ( cử động).

      ". . . . . ."

      Hoàn Nhan Tiên kêu lên tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

      Tiếng đàn dừng lại.

      Mà bàn tay trắng nõn của Vô Ưu vẫn lạnh nhạt sờ dây đàn.

      Tất cả mọi người lại nhìn thấy, Hoàn Nhan Tiên từ từ đứng lên, những sợi tóc đột nhiên bay múa, giống như điên cuồng, tiến lên, hai cánh tay mở ra.

      Mà cao thủ của Bắc quốc, giơ tay, lập tức xuyên qua ngực của Hoàn Nhan Tiên, móc trái tim của Hoàn Nhan Tiên ra.

      "Tiên nhi. . . . . ."

      Hoàn Nhan Cảnh hô to.

      Hoàn Nhan Tiên, muội muội thương nhất.

      Tại sao có thể, cứ thế mà chết .

      Tại sao có thể. . . . . .

      Mà người kia, nắm trái tim của Hoàn Nhan Tiên, từng bước từng bước về phía Hoàn Nhan Cảnh, chân quỳ xuống, đưa trái tim của Hoàn Nhan Tiên cho Hoàn Nhan Cảnh.

      ". . . . . ."

      Hoàn Nhan Cảnh hô to, muốn tiến lên phía trước, lại phát , Hoàn Nhan Tiên giống như bị cách ly khỏi , hoàn toàn chạm vào được.

      Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàn Nhan Tiên, như con búp bê vải bị hỏng, nặng nề té xuống đất.

      Trong con ngươi, tất cả đều là thể tin.

      "Tiên nhi. . . . . ."

      Muội muội của , cứ thế mà chết .

      Tức giận nhìn Vô Ưu.

      Vô Ưu cũng nhìn Hoàn Nhan Cảnh, dùng môi tiếng động , "Chết chưa hết tội!"

      "Vô Ưu, Cung Ly Lạc. . . . . ." Hoàn Nhan Cảnh tức giận hô to.

      "Hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến báo thù, tới , ta giết người, tới hai, ta giết đôi!" Vô Ưu xong, thu đàn.

      Đứng dậy, tựa chim hồng, phi thân lên.

      Gần như tại thời điểm đó, Cung Ly Lạc cũng phi thân lên, ôm Vô Ưu, hai người, phi thân bay . . . . . .

      Vô Ưu thắng, dân chúng Đông quốc reo hò, chạy khắp nơi truyền tin, nếu lần đầu tiên thắng vị tiểu thư bé kia chỉ khiến Vô Ưu được, Danh Dương Đông quốc, như vậy vào giờ phút này, cái tên Vô Ưu, như măng mọc sau mưa, trong nháy mắt truyền khắp Tứ Quốc.

      Nhiều năm sau, có người nhắc đến, vẫn chuyện say sưa. . . . . .

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      【056】 Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

      Vô Ưu đại thắng ba trận, sau đó cùng Cung Ly Lạc rời .

      Dân chúng Đông quốc liên tục reo hò.

      Bởi vì, bọn họ đều đặt cược Vô Ưu thắng, từng người vội vàng đổi tiền, vui vui mừng mừng.

      Dịch quán.

      Thái tử Tam quốc ngồi chung chỗ, ai cũng lên tiếng. Tổn thất công chúa, còn mất ba tòa thành. Lần này, chỉ mất mặt, còn mất hết thể diện.

      "Các ngươi thấy thế nào?" Hoàn Nhan Cảnh hỏi.

      Hoàn Nhan Tiên cứ như vậy chết thảm ở trước mặt của , thế nhưng lại thể làm gì, hôm nay, hận được tự tay giết chết Vô Ưu, báo thù cho Hoàn Nhan Tiên.

      Bùi Ngọc, Vân Sở gì.

      "Các ngươi lời nào cũng sao, Cung Ly Lạc truyền lời đến, cần ba thành trì, mà là muốn cả tam quốc, hôm nay, chúng ta là người cùng thuyền, thuyền lật, ai cũng đừng mong sống yên ổn, bằng chúng ta liên thủ, diệt trừ Cung Ly Lạc, chấm dứt hậu hoạn (tai hoạ về sau)!"

      Lời của Hoàn Nhan Cảnh, làm sao Bùi Ngọc, Vân Sở nghĩ đến.

      Nhưng, vào giờ phút này, là lúc thích hợp để động thủ sao?

      "Để cho ta suy nghĩ, suy nghĩ!" Vân Sở xong, đứng dậy, rời .

      Bùi Ngọc cũng đứng lên, "Đúng như lời ngươi , chúng ta là người cũng thuyền, tự nhiên để chiếc thuyền lật!"

      Bởi vì bọn họ biết , mặc kệ Cung Ly Lạc đánh chiếm bất kỳ quốc gia nào, thiên hạ, nhất định là vật trong túi Cung Ly Lạc.

      nơi non xanh nước biếc.

      cây cầu gỗ, dưới cầu là dòng suối róc rách chảy, cá tự do tự tại bơi qua bơi lại.

      Lúc Cung Ly Lạc và Vô Ưu tới đây, bà bà tóc trắng xoá lập tức ra.

      "Chủ tử. . . . . ."

      Cung Ly Lạc ừ tiếng, ôm Vô Ưu vào trong phòng.

      Đặt Vô Ưu ở ghế, "Ưu nhi. . . . . ."

      "Ca ca, vào giờ phút này, phải là lúc chúng ta ăn mừng cùng nhau, nhưng tại sao lại tới nơi này?"

      "Bà bà kia, là bà vú của mẫu thân ta!"

      "Ah. . . . . ."

      Cung Ly Lạc cầm tay Vô Ưu, "Ưu nhi, những người đó, dừng tay, mà ta, cũng có ý định trốn tránh nữa, ta muốn đối diện với mọi chuyện, cho nên. . . . . ."

      "Ca ca, ngươi muốn mang ta chung sao?" Vô Ưu hỏi, đầu khẽ cúi xuống.

      " phải, Ưu nhi, ngoại trừ bên cạnh ta ra, an bài ngươi ở nơi nào, ta cũng yên lòng, dẫn ngươi đến đây, là vì những bọng nước dưới chân ngươi, cần được tiêu sưng!" Cung Ly Lạc xong, cởi giầy Vô Ưu xuống, chân sưng lên, Cung Ly Lạc nhàng chạm vào, "Đau ?"

      "Ca ca, ngươi mà phù phù (thổi), hết đau!"

      "Vậy lát, sau khi ngâm chân, lúc bôi thuốc, phù phù!"

      Sau khi nấu thuốc xong, ngâm chân, tiêu sưng, ra Vô Ưu hề đau chút nào, nhưng Cung Ly Lạc lại khẩn trương đến mức mồ hôi chảy đầm đìa.

      Người này, là nam tử cho dù núi Thái Sơn có sập trước mắt nhưng sắc mặt cũng thay đổi, lại vì chân của nàng, mà chảy mồ hôi đầm đìa.

      "Ca ca. . . . . ."

      Cung Ly Lạc lắc đầu cái, " có việc gì, chỉ là có chút khẩn trương, sợ!"

      Trong lòng lo lắng, nếu chân nàng bị thương, về sau thể lại làm thế nào?

      Vừa mới bắt đầu trận đấu, hề cảm thấy, nhưng sau đó, càng nghĩ, càng sợ.

      Lúc bôi thuốc, Cung Ly Lạc tự tay bôi thuốc cho Vô Ưu, vừa bôi thuốc, vừa phù phù cho Vô Ưu, cẩn thận, chỉ sợ làm Vô Ưu bị đau.

      Vô Ưu nhìn, thản nhiên hé miệng mà cười.

      Trở lại Lạc vương phủ.

      Cơm tối được chuẩn bị.

      bàn lớn cao lương mỹ vị, rượu ngon.

      "Cung Nhất, truyền lệnh xuống, cấp thức ăn cho mọi người, thưởng bạc theo cấp bậc!" Cung Ly Lạc xong, ôm Vô Ưu ngồi xuống.

      bàn thức ăn, bốn người ăn.

      Phong Thành Quang bưng ly rượu lên, "Nha đầu, lão già này kính ngươi ly!"

      Vô Ưu bưng ly rượu lên, "Uống ít chút, lớn tuổi, cho dù thân thể bằng sắt, cũng chịu đựng được!"

      Sau đó nhàng nhấp, rồi đặt ly rượu xuống, gắp thức ăn cho Cung Ly Lạc, nhai kỹ nuốt chậm.

      Phong Thành Quang sững sờ, gật đầu cái, "A, tốt!"

      Sau khi ăn xong.

      Vô Ưu ngồi ở ghế đọc sách, Cung Ly Lạc ở bên bình tĩnh phân phó, từng người áo đen tới tới lui lui, Vô Ưu lại làm như thấy.

      "Vương Gia. . . . . ."

      "Dò xét được rồi sao?"

      "Vương Gia, chỉ lấy được câu, dường như ám chỉ Hòa quốc sư, Duệ vương có liên quan!"

      Quốc sư, Duệ vương?

      Cung Ly Lạc khẽ nhíu lông mày, "Truyền lệnh xuống, nghĩ biện pháp, kéo quốc sư về Kinh Thành!"

      Thù mới hận cũ, nên tính lượt.

      "Dạ!"

      Sau khi người ngoài ra, Vô Ưu mới đặt sách thuốc xuống, "Ca ca, quốc sư này là?"

      "Ta tra được, người năm đó ám sát chúng ta, Hòa quốc sư từng gặp mặt, cho nên. . . . . ."

      Vô Ưu nhíu mày, "Những thích khách kia là quốc sư thuê hay sao?"

      " hẳn!"

      Vô Ưu gì.

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Minh Duệ đứng trước mặt, Cung Minh Duệ lại cứ nhìn xung quanh, mắt cũng dám nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, dáng vẻ có tật giật mình.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hít hơi sâu, " xuống !"

      "Dạ!"

      Cung Minh Duệ ra khỏi Ngự Thư Phòng, mới thở phào nhõm.

      May mắn có bị nhìn ra manh mối gì, nếu sau này làm sao làm người.

      Đông Hoàng Cung Diệu chỉ cảm thấy, cả người khí hư vô lực, ngã ở ghế rồng, Thôi công công lập tức tiến lên, "Hoàng thượng, đêm khuya, nên nghỉ ngơi!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Thôi công công, "Ngươi , năm đó Ly phi có phản bội trẫm hay ?"

      Thôi công công nhắm mắt, .

      Lúc này, dù gì, cũng còn cần thiết.

      "Hỏi ngươi, ngươi cũng biết, thôi, xuống !"

      "Hoàng thượng, hôm nay lật bài tử sao?"

      Đông Hoàng Cung Diệu khẽ lắc đầu, "Trẫm mệt mỏi, lui ra !"

      "Dạ!"

      Phủ thái tử. d đ LêQĐôn

      Thái tử Cung Thịnh nhìn phủ thái tử trống rỗng, dần dần bi thương nở nụ cười.

      Thiên hạ này, sớm muộn gì cũng có đất cho đặt chân.

      Chỉ là, nếu Cung Ly Lạc làm Hoàng đế, còn có thể làm Vương Gia. . . . . .

      Minh vương phủ.

      Minh vương Cung Minh thản nhiên uống rượu, trong đầu, quên được biểu hôm nay ở đài của Vô Ưu.

      có vừa múa vừa hát, lại bình tĩnh thận trọng, mắt nhìn trời xanh.

      "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Minh khoát tay, " xuống , cần nữa, mặt khác, phái người đưa tin cho Cung Ly Lạc, , nếu cần gì, cứ mở miệng!"

      "Dạ!"

      Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, thiên hạ sắp loạn.

      Tổ chim bị phá có trứng lành, rất nhiều người ở Đông quốc đều bắt đầu suy nghĩ tới, phải theo ai.

      Lòng người hoang mang, dưới bình tĩnh, bão tố sắp tới. . . . . .
      Last edited by a moderator: 3/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :