1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh (60/85) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Đoạn thứ tám: Năm năm sau trở về

      Cứ như vậy, xuân thu đến, trong nháy mắt, thời gian năm năm trôi qua.

      Bên trong nơi hoang gia dã ngoại nào đó ở lãnh thổ Tuyết quốc, Dạ Hi chậm rãi dạo, mà sát người đầu Bạch Hổ, nó là Bạch Hổ kỳ thực lại có chút giống, toàn thân nó là bộ lông trắng như tuyết mà lại dài, thoại nhìn càng giống con bạch miêu to lớn gấp bội. Nếu phải đầu nó có kí hiệu chữ vương, Dạ Hi thực nghĩ rằng nó là con mèo.

      lưng bạch hổ, tiểu nam hài nằm sấp, chỉ thấy hai mắt cậu bé nhắm nghiền, vẻ mặt thơm ngọt ngủ, thỉnh thoảng hai bong bóng theo lỗ mũi cậu thoát ra, bộ dáng này vô cùng đáng .

      Mỗi lần thấy màn như vậy, trong mắt Dạ Hi đều tràn đầy ôn nhu. Lúc trước sau khi tới Điệp cốc lâu, Dạ Hi phát bản thân mang thai. Mới đầu nàng thấy thời gian năm năm rất khó trôi qua, nhưng sau khi có tiểu bất điểm này, cuộc sống mỗi ngày của Dạ Hi đều xoay xung quanh cậu.

      Cơ hồ là mỗi ngày đều bị vây trong cơn giận, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tiểu tử Quân Tư Mặc này nghịch ngợm gây tới vô pháp vô thiên. Nhớ thời điểm tuổi, mang cuốn sách y học mà Thương Diên dày công nghiên cứu nhiều năm ra xé bỏ.

      Khi hai tuổi, lần Thương Diên ngủ, thả con chuột ghê tởm lên giường Thương Diên.

      Khi ba tuổi, bản thân vụng trộm chuồn chơi, lúc trở về, liền dẫn theo con Bạch Hổ còn to hơn chục lần về. Thiếu chút nữa hù chết Dạ Hi.

      Khi ba tuổi rưỡi, biết vì sao Thương Diên đắc tội Quân Tư Mặc, tiểu tử thế mà lại để Bạch Hổ đuổi theo Thương Diên ba ngày ba đêm.

      Nhưng mà, mỗi lần Thương Diên nổi giận, Quân Tư Mặc luôn giả bộ bộ dáng đáng thương tội nghiệp, hơn nữa ngay cả bản thân cũng đáng . Kết quả, Thương Diên bình ổn lửa giận, ôm Quân Tư Mặc an ủi trận. Hình ảnh như vậy diễn ra suốt bốn năm.

      Thẳng đến khi bốn tuổi, trận lửa của Quân Tư Mặc thiêu rụi phòng thí nghiệm y dược của Thương Diên. Đến lúc này, Thương Diên hoàn toàn tức giận, nổi giận gầm lên tiếng, đuổi hai mẫu tử Dạ Hi và Quân Tư Mặc khỏi Điệp cốc.

      Có thể sớm rời , tất nhiên Dạ Hi nguyện ý. Vì thế hai lời, mang theo Quân Tư Mặc rời .

      đường , hai mẫu tử tiêu sái nhàn nhã. Đột nhiên, phía trước truyền tới từng trận tiếng đánh nhau.

      Quân Tư Mặc kiên nhẫn mở to mắt, khuôn mặt nhắn phẫn nộ nhìn đám người phát ra thanh ở phía trước.

      “Mẫu thân, bôn họ quấy rấy Tiểu Tư Mặc ngủ, người nhanh đuổi bọn họ .” Quân Tư Mặc phẫn nộ . xong, khẽ tựa đầu vào lưng Bạch Hổ ngủ tiếp.

      Thấy vậy, khóe miệng ạ Hi hung hăng rung rẩy, tiểu tử này xem nàng là cái gì, vợt đuổi ruồi sao? Lập tức, Dạ Hi nhấc Quân Tư Mặc lên, lớn tiếng : “ dọn sạch chướng ngại cho lão nương.”

      Bị nhấc lên như vậy. Quân Tư Mặc hoàn toàn tỉnh táo lại, vẻ mặt ùy khuất nhìn mẫu thân nhà mình, trong lòng kêu rên: mới bốn tuổi được , bốn tuổi nha, sao lại bị mẫu thân áp bức như thế.

      Dưới lực uy hiếp của Dạ Hi, Quân Tư Mặc chỉ có thể ngoan ngoãn đuổi ruồi, làm vợt đuổi ruồi thân thiết của mẫu thân.

      Mà xa xa, mọi người đánh nhau thấy đứa trẻ cưỡi sủng vật chậm rãi tiêu sái qua, nhất thời trước mắt sáng ngời, bộ dáng đứa trẻ này xinh đẹp như vậy, khẳng định có thể bán với giá tốt.

      “Này, ruồi bọ, các người quấy rầy ta ngủ, thức thời nhanh chóng rời , bằng ta thả Tiểu Bạch cắn chết các người.” Quân Tư Mặc vẻ mặt vênh váo hò hét .

      Ruồi bọ, bọn họ? Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn người, vẻ mặt hiểu .

      “Chính là các ngươi ấy. Còn mau chóng chạy , muốn chờ ăn cơm trưa sao?” Quân Tư Mặc kiên nhẫn . Đồng thời, xa xa hai tên hộ vệ mặc y phục màu vàng thấy đám người này đặt lực chú ý lên người đứa trẻ, bọn họ liền lặng lẽ lui về xe ngựa.

      Lời này vừa ra, mọi người nổi giận, bọn họ là Ngưu Đầu Sơn vùng, lại bị tên nhóc chửi là ruồi bọ, làm sao bọn họ giận được. Lập tức, đám người công kích về phía Quân Tư Mặc.

      Thấy thế, nam tử bên trong xe ngựa phân phó hộ vệ bảo hộ đứa trẻ. Tới khi hai gã hộ vệ đuổi tới nơi lại thấy đứa con nít cưỡi sủng vật lớn màu trắng, trong tay cầm băng ti, vẻ mặt vui đùa lượn qua đám người đó.

      Mà mỗi nơi băng ti qua, là có vết máu lưu lại bao lâu sau., người chúng đều mang đầy bảy bảy tám tám vết máu.

      đám đại lão gia bị tên nhóc bắt nạt thành như vậy, làm sao nuốt được cơn tức. Nhất là tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ còn xem trận chiến, cũng an ổn ngừng tấn công Quân Tư Mặc.

      Thấy vậy, trong mắt Quân Tư Mặc nổi lên ý tà ác, cưỡi Bạch Hổ tiến lên, điều khiển băng ti đánh về phía tên thủ lĩnh thổ phỉ làm trận loạn vũ. tới khắc sau, quần áo người tên thủ lĩnh thổ phỉ biến thành từng mảnh vải vụn. Mà cơ thể to mập này còn có vô số vết máu lộn xộn.

      Đồng thời, thủ lĩnh thổ phỉ này sớm còn nửa phần khí lực, chỉ có thể để mặc Quân Tư Mặc chà xát nhào nặn. Biểu cảm của những người khác cũng y chang, đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Quân Tư Mặc, quên cả phản kháng.

      Nhìn kết quả bản thân làm ra, Quân Tư Mặc làm ra biểu cảm ảo não, trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi lên tiếng : “Sao lại chỉ có 107 mảnh vải vụn thôi, ta nhớ ràng vung 108 cái.”

      Lời này vừa ra, tên thủ lĩnh thổ phỉ thiếu chút nữa tức giận tới hộc máu, có thể cái cuối cùng là đánh vào nhị đệ nhà , có thể , “Mẹ kiếp”, thủ lĩnh thổ phỉ muốn chửi tục thằng nhóc này quá TM phúc hắc rồi.

      Cùng lúc đó, những tên lâu la chung quanh ngu ngơ sau đó chuyển sang hoảng sợ, sợ băng ti của Quân Tư Mặc đánh lên người bọn . Bọn họ cũng có nhiều thịt giống lão đại có thể chịu đựng 108 cái như vậy.

      “Ta thử lại lần, nhất định có thể đánh chính xác 108 cái.” Quân Tư Mặc thào lẩm bẩm. xong, ngẩng đầu ánh mắt vô tội quét về phía những người xung quanh.

      Giờ phút này, đám tiểu lâu la bị nhìn chằm chằm nhất thời cảm thấy da đầu run lên, trong lòng thầm cầu nguyện cần bị tên tiểu tử này để mắt tới. Nhưng, đúng lúc này, xa xa truyền tới giọng kiên nhẫn của Dạ Hi.

      “Tiểu Tư Mặc, con là heo biến thành à? Tốc độ chậm như vậy.” Dạ Hi lười biếng , sau đó bước chân nhàng về phía bên này.

      “Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc chui ra từ trong bụng mẹ, phải heo biến thành.” Quân tư Mặc đáng . xong còn làm vẻ mặt mong chờ chờ mẫu thân nhà mình tới. Nếu mẫu thân nhìn thấy thành quả của cậu, chừng có thể để cho cậu ngủ thẳng đường tới Thiên Thần.

      Khi Dạ Hi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lên tia sáng tỏ, ra là sơn tặc cướp bóc, loại chuyện tốt này sao có thể thiếu nàng được?

      “Nhi tử, làn tốt lắm, con là đại hùng, nhớ phải đòi thúc thúc trong xe ngựa phí bảo vệ.” Dạ Hi vẻ mặt tán thưởng .

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Quân Tư Mặc nhăn lại, ra vẫn là người chạy việc. Lập tức, vẻ mặt tình nguyện trèo xuống khỏi lưng Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch là tên Bạch Hổ, do quân Tư Mặc đặt, mỗi khi nghe Quân Tư Mặc kêu Tiểu Bạch, Dạ Hi có xúc động muốn cười, con vật lớn như vậy có liên quan gì tới chữ Tiểu sao?

      Nhìn Quân Tư Mặc về phía xe ngựa, Dạ Hi gọi lại: “Nhi tử, đừng quên đòi phí đánh nha.”

      Nghe vậy, bước chân Quân Tư Mặc khựng chút, lắc lắc cơ thể của mình chạy tới đám người vẫn bị vây trong trạng thái sợ hãi, mở miệng : “Các người nhanh chóng tự tính ra, ta đánh các ngươi bao nhiêu cái, cái lượng, tính xong rồi đưa cho ta.”

      Thấy những người này có hành động, quân Tư Mặc huy động băng ti trong tay, thúc giục : “Nhanh lên, đừng chậm trễ việc ngủ của ta. đưa bạc cũng được, để ta đánh các ngươi 108 cái, yên tâm, lần này miễn phí, cần bạc.”

      Lời này vừa ra, bọn sơn tặc thay nhau đếm số vết thương người tính bạc, may mắn vết máu người bọn họ nhiều lắm, cộng lại tới trăm vết. Mà tên thủ lĩnh thổ phỉ lại bị tới 108 vết, lúc đau lòng xuất ra 108 lượng, cũng muốn khóc rồi.

      Kỳ thực suy nghĩ, có nên đưa 107 lượng hay , nhưng dám, tuy rằng tiểu hài tử này để ý, cũng dám dối.

      Vì thế, khi Quân Tư Mặc tiếp nhận số bạc của tên thủ lĩnh thổ phỉ, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta, trong lòng nghi hoặc: Sao lại có 108 lượng, chẳng lẽ ta đánh trùng toàn bộ.

      “Này, ngươi mau cho ta biết, cái cuối cùng, ta đánh trúng chỗ nào, sao ta lại phát ” Quân Tư Mặc trừng đôi mắt to đáng nhìn từ xuống dưới tên thủ lĩnh thổ phỉ.

      Thấy thế, tên thủ lĩnh thổ phỉ mang vẻ mặt khẩn trương đỏ mừng, sớm biết tiểu hài tử này dễ lừa đến vậy, đưa 107 lượng, còn có thể tiết kiệm được lượng đấy.

      Đột nhiên, Quân Tư Mặc nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tên thủ lĩnh thổ phỉ, hai mắt tự giác nhìn xuống dưới. Nháy mắt, bừng tỉnh ngộ ra, vẻ mặt hưng phấn : “Ta rồi, độ chính xác của tiểu gia rất cao, làm sao có thể đánh trúng, ra là đánh trúng chim à.”

      Lời này vừa ra, thủ lĩnh thổ phỉ còn chút hơi thở, hôn mê bất tỉnh. muốn gặp người, còn mặt mũi nhìn người nữa rồi.

      Nghe thấy lời này của Quân Tư Mặc, Dạ Hi mang vẻ mặt quẫn bách, đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, Dạ Hi tự an ủi mình trong lòng, để cho Quân Tư Mặc lại ra lời xét đánh gì nữa, Dạ Hi nhanh chóng đuổi đám thổ phỉ kia .

      Coi như có được đặc xá, mọi người nghe dạ Hi vậy, nâng lão đại của bọn họ lên rồi nhanh như chớp chạy còn bóng dáng.

      Cách đó xa, Quân Tư Mặc vui vẻ hớn hở chạy tới, vẻ mặt chân chó nộp bạc lên cho Dạ Hi.

      Nhận lấy bạc, Dạ Hi thay đổi biểu cảm, vẻ mặt vô hại nhìn Quân Tư Mặc, cười tít mắt : “Quân Tư Mặc, có ai dạy con làm người phải thành sao, tiểu hài tử thể cất giấu bạc cho riêng mình được. Còn năm lượng nữa đâu, lấy ra.”

      Nghe vậy, trong mắt quân Tư Mặc thoáng qua vẻ ủy khuất, vô cùng tình nguyện móc bạc giấu ở trong giày ra, đưa cho Dạ Hi.

      Nhận lấy bạc, Dạ Hi hài lòng.

      Nhưng mà, lúc này, nam tử bên trong xe ngựa lại khẽ cười ra tiếng. tên Nam Cung Trần, từ thân thể suy yếu, mặc dù có thân tài hoa, lại có chỗ thi triển. Nghe bảo chủ Lạc gia bảo y thuật cao mình nên cố ý tới cầu y, nghĩ tới đường gặp được sơn tặc.

      Nghe tiếng, hai mẫu tử Dạ Hi nhìn nhau, bước nhanh về phía trước.

      “Vị công tử này, con ta cứu ngươi, có phải ngươi nên trả chút phí bảo hộ hay ?” Dạ Hi vô sỉ .

      Nghe tiếng, Nam Cung Trần xốc màn xe lên, phân phó hộ vệ áo vàng bên cạnh trả thù lao. Mà khi Dạ Hi chuẩn bị nhận ngân phiếu, Quân Tư Mặc lên tiếng.

      “Mẫu thân, con muốn ngồi xe ngựa.” Quân Tư Mặc vẻ mặt thèm thuồng nhìn chiếc xe ngựa xa hoa này, từ đến lớn còn chưa từng thấy qua chiếc xe ngựa đẹp đẽ như thế.

      “Tử tiểu tử, đó là xe ngựa của thúc thúc, chúng ta làm sao có thể ngồi. Mẫu thân bộ cũng chưa gì, con cưỡi Tiểu Bạch mà còn muốn ý kiến?” Dạ Hi trách mắng Quân Tư Mặc. Nhưng trong mắt lại hề có chút ý tứ trách mắng nào, ngược lại có vài phần đáng thương.

      Này nhi quả mẫu, lại người hầu hạ, toàn bộ đều dựa vào tiểu hài tử bốn năm tuổi chống đỡ, quả khiến người đồng tình, nhất là thấy Quân Tư Mặc tiểu hài tử bốn năm tuổi đến giúp đuổi thổ phỉ, trong lòng Nam Cung Trần dâng lên chút đồng tình.

      “Vị phu nhân này, nếu ghét bỏ, vậy lên xe , ta ngồi bên ngoài xe ngựa.” Nam Cung Trần rộng lượng . Kỳ thân thể căn bản thích hợp ngồi ở bên ngoài nhưng nhìn hai mẫu tử đáng thương tội nghiệp, Nam Cung Trần đánh phải ủy khuất bản thân thôi.

      Thấy chủ nhân nhà mình lại tặng xe ngựa cho hai mẫu tử này, hộ vệ mặc kim tức giận, muốn tới ngăn cản, bị Nam Cung Trần ngăn lại.

      Vì vậy, hai mẫu tử Dạ Hi và Quân Tư Mac85nghenh6 ngang lên xe ngựa ngồi, mà Nam Cung Trần cũng mặt cam tâm tình nguyện nhường lại xe ngựa.

      “Mẫu thân người vị thúc thúc bên ngoài kia có phải đầu óc có bệnh hay , xe ngựa tốt như vậy ngồi lại đòi ra ngoài đánh xe.” Quân Tư Mặc ở xe hoạt bát .

      Nghe vậy, hai bên trán Dạ Hi đổ mồ hôi lạnh từng giọt, tiểu tử này có thể cần trắng ra như vậy hay , nàng cảm thấy rất xấu [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 52: Thừa nhận cha con (1)

      Editor: Tiêu Tương

      Đột nhiên, mấy nam tử quần áo lộng lẫy mang thanh gỗ trầm hương làm thành ghế lớn cùng cái bàn vào, bên cạnh còn có người ôm nệm êm. nhóm mấy người tới ngay chính giữa hội trường, tìm vị trí tốt để xuống.

      Ngay sau đó, cơn gió mạnh thổi qua, bóng dáng màu trắng bay vào hội trường. Vân Thanh Phong nâng lên nụ cười cợt nhả với mọi người. Quạt giấy trong tay nhàng lay động, xem ra rất đắc ý với cử chỉ cợt nhả bày ra.

      Vân Thanh Phong bây giờ chính là môn chủ Long Môn chính thức. Năm năm trước, Quân Mặc Hiên đột nhiên giao Long Môn cho Vân Thanh Phong. Dưới chỉ huy của , Long Môn ngày càng lớn mạnh, hôm nay xuất tốn rất nhiều tâm tư. Lần này nhất định có thể hạ thấp tên Hoa Hồ Điệp đáng ghét như quỷ kia rồi.

      Khi Dạ Hi nhìn Vân Thanh Phong bình tĩnh về phía bàn ghế gỗ trầm hương, lập tức cảm thấy quạ bay đầy trời. có thể đứng đắn chút hay , tham gia đại hội võ lâm, còn muốn mang theo bàn ghế. Hơn nữa bộ bàn ghế kia ít nhất cũng đáng mấy vạn lượng bạc, sợ người khác đánh cướp sao?

      Vậy mà, Dạ Hi còn chưa cảm thán xong giây tiếp theo, cánh hoa bay đầy trời trung, gió thổi qua, còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng. Ngay sau đó, bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc bình tĩnh nâng chiếc kiệu mềm mại màu đỏ thẫm bay tới.

      Chiếc kiệu mềm mại dừng lại, Hoa Hồ Điệp chậm rãi bước ra, lập tức có mỹ nữ khiêng đến chiếc ghế quý phi, ghế quý phi còn để chiếc thảm lông hồ ly màu lửa đỏ.

      Nửa nằm ghế quý phi, Hoa Hồ Điệp nâng lên đôi mắt hoa đào khiêu khích nhìn Vân Thanh Phong ở phía đối diện. đưa tay ra, mỹ nữ bên cạnh lập tức dâng quả nho tới, vẻ mặt hài lòng ăn vào.

      Hoa Hồ Điệp làm ông chủ của Yên Vũ các, trong vòng năm năm thâu tóm tất cả chi nhánh của Vạn Hoa lâu đại lục Long Đằng, nhảy cái trở thành nơi bướm hoa lớn nhất đại lục Long Đằng. Đương nhiên, cũng là nơi thu thập tình báo lớn nhất Long Đằng.

      Thấy màn như vậy, Dạ Hi cũng biết hình dung tâm tình của mình như thế nào rồi, khi nàng nghe từng trận tiếng gào thét chói tai trong đám người, nàng còn có thể nghe thấy tiếng phảng phất ở nơi khác:
      "Vân Thanh Phong, ngươi rất đẹp trai đấy!"
      "Hoa Hồ Điệp, xin chào, ngươi phóng túng!"

      . . . . . .

      trận tiếng thét chói tai của nữ tử xen lẫn thanh ghen tỵ của nam tử, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ trường đại hội. Cuối cùng, nương sàn có chút tương đối gần Hoa Hồ Điệp, máu mũi chảy ròng, chống được sức quyến rũ của Hoa Hồ Điệp mà té xỉu cuối cùng Dạ Hi cũng hoàn toàn ngổn ngang.

      Trong lòng tức giận bất bình suy nghĩ, thế nào bộ dáng nam trang của Dạ Hi nàng bây giờ cũng rất tuấn, lúc nàng tiến vào, tại sao có phản ứng lớn thế này.

      Nhưng mà nàng còn chưa châm chọc xong, lối vào lại thêm hồi rối loạn. Lần này lại là đồ ngốc nào huênh hoang? Ngại bạc nhiều có chỗ để có phải hay , chỉ biết khoe khoang!

      Chỉ thấy, mười nam tử mặc áo đen xắp xếp chỉnh tề tới trường đại hội võ lâm, mười người bọn họ chính là đám người Kim Đại, trước kia là Ảnh Vệ của Dạ Hi, bây giờ là thập đại hộ pháp của Huyết Sát.

      Mười người tinh thần hăng hái đứng ở hai bên, nhìn qua giống như người mở đường, chào đón người có danh vọng ra sân. Ngay sau đó, Quỷ Diện, mặc bộ đồ đen nhanh chậm vào. Xem ra vẻ mặt chút thay đổi làm cho thêm lạnh lùng, thế nhưng vẻ khiêu khích trong mắt , lại làm cho Dạ Hi im lặng.

      đứa bé ngoan như Quỷ Diện, thế nhưng ở với Hoa Hồ Điệp lâu ngày cũng biến thành huênh hoang như vậy. Nàng vẫn còn nhớ , Quỷ Diện của năm năm trước chính là đứa bé rất ngoan rất ngây thơ đấy! Dạ Hi nhịn được cảm thán.

      Có lẽ lãnh khốc là phong cách của Quỷ Diện, cũng có thể là bởi vì tất cả mọi người thích loại nam nhân lãnh khốc này của Quỷ Diện hơn. Khi Quỷ Diện khí lạnh bức người vào, nháy mắt làm cho đại hội võ lâm dâng lên trận cao trào.

      Trong đám người, nữ tử hò hét thét chói tai, nam tử ước ao ghen tị, hận thể biến bản thân thành Quỷ Diện.

      Ba đại soái ca Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện dẫn đầu ra sân như vậy, sớm áp đảo Trang chủ Lăng Nguyệt Sơn Trang, Bảo chủ Lạc Gia Thiếu cùng với Bắc Thần Huyên và số thanh niên tài tuấn có mặt ở đây.

      Mà sau khi Quỷ Diện ngồi vào chỗ của mình, mười người Kim Đại cũng rời , vẫn đứng chỉnh tề ở hai bên như cũ.

      Khoảng lúc sau, mọi người kích động. Tình hình này sợ là vẫn còn đại nhân vật quan trọng nào đó lên biểu diễn đây. Nghe Thiên Linh quốc là quốc gia lớn nhất Long Đằng cử người tới tham gia đại hội võ lâm, có phải người ra sân là bọn hay đây?

      Trong lòng Mọi người ra vô số suy đoán, nhưng ai chính xác. Khi người mặc áo đen, mặt mũi bình thường hơn nữa còn là nam tử trẻ tuổi tàn phế ngồi lên xe lăn chậm rãi đến mọi người hoàn toàn sững sờ.

      Lập tức, bốn phía tiếng động, chỉ còn lại tiếng cọt kẹt chói tai phát ra từ bánh xe lăn mặt đất. Lúc nam tử ngồi xe lăn phát Dạ Hi ngồi cùng chỗ với Nam Cung Trần, trong ánh mắt lóe lên lửa giận, đồng thời, xe lăn càng ngày càng ma sát mạnh với mặt đất, thanh cũng càng ngày càng khó nghe.

      Vậy mà, khi nam nhân ngồi xe lăn đến, kể cả Môn chủ Long Môn Vân Thanh Phong và tất cả thuộc hạ của đều đứng dậy cung kính nghênh đón, cũng như vậy, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện cùng toàn thể thuộc hạ của bọn họ cũng đứng dậy, cung nghênh nam tử tàn phế vào.

      Lần này mọi người hoàn toàn bình tĩnh nữa, người tàn phế vậy mà có thể khiến cho ba thủ lĩnh của ba thế lực lớn đối đãi như vậy, rốt cuộc là ai? Toàn bộ đại lục lại vẫn chưa nghe đến tên gọi của nam nhân tàn phế này. Trong nháy mắt, mọi người nghi ngờ.

      Thấy thế, khóe mắt Dạ Hi run lên, vẻ mặt im lặng nhìn nam nhân tàn phế. Quân Mặc Hiên còn có thể cợt nhả như vậy sao? Để tạo thành ảnh hưởng vang động mà giả bộ tàn phế, cũng nghĩ ra được.

      Hơn nữa, ngay từ ngày hôm qua, khi Dạ Hi tự mình tiếp xúc qua người này, tuy nàng chưa nhận ra, nhưng lúc ấy nàng cũng dịch [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52. Thừa nhận cha con (2)

      Editor: Tiêu Tương


      Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt Dạ Hi lên vẻ mất tự nhiên, bàn tay bé dùng chút lực tránh thoát khỏi lồng ngực Quân Mặc Hiên. Ngay sau đó, nàng rút chủy thủ ra, tấn công những người xung quanh.


      Cho đến khi võ đài chỉ còn lại tám người, Dạ Hi mới dừng lại. Mà vẻ mặt tám người còn sót lại đều hoảng sợ nhìn Dạ Hi: hung hãn như vậy để làm gì chứ?


      "Ta hẳn là có thể tiến vào vòng thi đấu bán kết rồi." Dạ Hi cười híp mắt . xong, nàng khẽ vọt cái, nhảy xuống võ đài, trở lại chỗ ngồi.


      Quân Mặc Hiên theo sát phía sau, vẻ mặt hờ hững : " ra chỉ còn lại chín người à! Vậy bản thiếu gia cũng có thể qua vòng loại của trận đấu rồi." xong, Quân Mặc Hiên chuyển động xe lăn, rời khỏi võ đài.


      Nghe tiếng xe lăn của Quân Mặc Hiên chuyển động, trong lòng mọi người thầm mắng biết xấu hổ. Ông trời ơi, sao lại có thể có người mặt dày như vậy chứ! Nếu Dạ Hi tiến vào thi đấu bán kết bọn họ rất có thể chấp nhận được. Nhưng nam tử đeo mặt nạ này, từ đầu tới cuối cũng chưa từng ra tay đánh người nào, vậy mà lúc này lại có thể vào vòng thi đấu bán kết. Điều này khiến những người sớm thất bại trong trận đấu cảm thấy khó chịu, nghĩ thế nào cũng thể hiểu được.


      Trái lại, Quân Mặc Hiên nhàn nhã di chuyển xe lăn, cảm thấy mình rất vô sỉ chút nào.


      Mặc dù, công bằng, nhưng quy tắc tranh tài chính là như vậy, mọi người cũng tiện gì. Cho tới khi Lạc bảo chủ tuyên bố kết quả, Quân Mặc Hiên cũng có tên trong đó , nhưng tên bây giờ phải Quân Mặc Hiên mà là Dạ Mặc.


      Sau khi nghỉ ngơi canh giờ, trận thi đấu bán kết bắt đầu. Tham gia thi đấu bán kết có tất cả hai mươi người, đấu bán kết tổng cộng chia làm hai vòng, vòng thứ nhất là cuộc so tài giữa các nhóm . Hai người nhóm, cùng thi đấu với nhóm khác, nhóm đánh thắng được tiến vào vòng kế tiếp.


      Rất may, vòng thứ nhất tranh tài, Dạ Hi lại bị phân cùng tổ với Quân Mặc Hiên. Vân Thanh Phong, Quỷ Diện tổ, Hoa Hồ Điệp và Trang chủ Lăng Nguyệt sơn trang Lăng Vân Tiêu tổ, Bắc Thần Huyên và Lạc thiếu bảo chủ tổ. . . . . . .


      Sau khi phân chia đội ngũ xong, tổ thứ nhất tranh tài là Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đánh với hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh và Chu Thắng Dũng vừa giành chiến thắng trong trận đấu vòng loại. Sau khi thi đấu bắt đầu, Quân Mặc Hiên chuyển động xe lăn, rất tự giác đợi ở bên, nhường chiến trường lại cho Dạ Hi. Ý rất ràng chính là, tiếp tục quan sát cuộc chiến còn Dạ Hi tiếp tục đánh địch.


      đài, đám người Vân Thanh Phong nhìn màn như vậy, lòng bọn cũng biết nên gì nữa. Chẳng lẽ lão đại thích tên mặt trắng kia, cho nên mới đặc biệt chú ý tới như vậy?


      Nhưng lão đại đặc biệt chú ý như vậy phải lên giết địch, mặt trắng quan sát cuộc chiến sao? Sao lại đảo ngược thế này? Cuối cùng, mọi người cùng rút ra kết luận: Cách Quân Mặc Hiên mến người rất độc đáo, chính là đặc biệt đẩy người mình xem trọng vào đường chết.


      Mọi người thổn thức, duy chỉ có Quỷ Diện vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chăm chú người mặc y phục màu trắng đài, lòng thầm la lên: Hi Nhi, cuối cùng ngươi trở lại.


      đài, Dạ Hi chống địch, cũng nghe được lời kêu gọi trong lòng Quỷ Diện, vẫn nghiêm túc chống địch như trước. Mặc dù võ công hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh xuất sắc, nhưng ở trước mặt Dạ Hi căn bản đáng nhìn tới.


      Thời gian năm năm, mặc dù nàng học được võ thuật cổ đại, nhưng kỹ thuật vật lộn đại của nàng lại tốt lên ít. chỉ có thế, nàng còn luyện được bộ công phu cho chính nàng gọi là Thuấn Thiểm. Nhưng đáng tiếc chính là, trong năm năm qua, ngoài lần đó Quân Mặc Hiên thiếu chút nữa mất mạng, sau đó nàng từng dùng dị năng nhưng lại có cách nào thúc giục dị năng nữa. Nguyên nhân là gì, chính nàng cũng biết.


      Rất nhanh, hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh thua trận.


      Sau khi giành được thắng lợi, Dạ Hi trợn mắt hung ác nhìn Quân Mặc Hiên cái, mới xoay người rời . Thời gian cách vòng tranh tài kế tiếp còn khá lâu, nàng liền trở lại chỗ ngồi của mình chăm sóc con trai.


      Nhìn bóng lưng Dạ Hi rời , ánh mắt Quân Mặc Hiên vẻ thâm trầm.


      Kế tiếp, đám người Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp theo thứ tự vào sân thi đấu. Vòng tranh tài thứ nhất nhanh chóng kết thúc. Người chiến thắng theo thứ tự là Dạ Hi, Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện, Lăng Vân Tiêu, Thiếu bảo chủ Lạc gia, Bắc Thần Huyên, cùng với hai người Nam Cung Trần và Kim Y hộ vệ.


      Chẳng biết tại sao, Kim Y hộ vệ lại tự nguyện rời khỏi cuộc tranh tài, Bắc Thần Huyên có chuyện, tạm thời thể tham gia. tại chỉ còn lại bảy người Dạ Hi. Vì là số lẻ, nên Lạc bảo chủ để cho bảy người bọn họ tranh tài cùng lúc, người cuối cùng ngã xuống chính là người người thắng trận của cuộc thi đấu.


      Trong chốc lát, bảy người đài, ngoại trừ vẻ mặt Quân Mặc Hiên sau khi dịch dung tương đối bình thường, còn lại đều rất tuấn.


      Mới vừa lên đài, Quân Mặc Hiên lập tức nháy mắt với ba người Vân Thanh Phong. Ba người hiểu ý, có ý tốt về phía Lăng Vân Tiêu.


      " vợ, xin lỗi!" Vẻ mặt Vân Thanh Phong hòa nhã . Năm năm trước, Lăng Vi Vi quay xung quanh Vân Thanh Phong, năm năm sau, đến phiên Vân Thanh Phong quay xung quanh Lăng Vi Vi, quả nhiên là phong thủy luân chuyển mà.


      "Biến, ai là vợ của ngươi!" Lăng Vân Tiêu căm ghét Vân Thanh Phong. hoa hoa đại thiếu cả ngày dính lấy muội muội nhà mình, có thể tức giận sao?


      "Lão Vân, ngươi vì lấy lòng nữ nhân mà làm phản chứ?" Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo . Dứt lời, bắt đầu tấn công Lăng Vân Tiêu.


      "Mẹ nó, ngươi mới có thể làm phản đó!" Vân Thanh Phong khẽ nguyền rủa tiếng, cũng tấn công về phía Lăng Vân Tiêu.


      Cùng lúc đó, Quỷ Diện cũng ra tay. Trong chốc lát, mình Lăng Vân Tiêu phải chống lại ba đại cao thủ.


      Vậy mà, bên này, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đối chiến với Thiếu bảo chủ của Lạc gia. Lần này, Dạ Hi thông minh bắt chước Quân Mặc Hiên, lúc tỷ võ vừa bắt đầu, nàng tìm vùng đất trống võ đài ngồi xuống, nhàn nhã cắn hạt dưa.


      Thấy thế, khóe miệng Quân Mặc Hiên run rẩy lợi hại, nha đầu này, cứ khẳng định ra tay như vậy sao? Khóe miệng nhịn được nâng lên nụ cười cưng chiều.


      Ngay sau đó, hai tay Quân Mặc Hiên vung lên trận, xe lăn giống như tự mình chuyển động ở võ đài. Trong tay có bất kỳ binh khí gì, vậy mà, nơi chưởng phong qua, lại giống như thanh đao to lớn cực kì sắc bén, kéo lê vết sâu.


      may là, khinh công của Lạc thiếu bảo chủ tương đối tốt, né tránh tương đối kịp thời, nếu , bộ dáng da thịt mềm mại của chẳng phải bị Quân Mặc Hiên phá hủy rồi sao.


      Trong phút chốc, đài diễn ra hai màn đánh nhau kịch liệt, sáu người đánh nhau dứt.


      Trái lại, vẻ mặt Dạ Hi nhàn nhã cắn hạt dưa, thỉnh thoảng bật ra vài câu:


      "Ngươi đó, Lăng Vân Tiêu, cẩn thận phía sau chứ! Ai, là đần chết mà."


      "Hoa Hồ Điệp, ngươi có thể ra tay nhanh lên chút hay ?"


      "Quỷ Diện, ngươi đừng lạnh nhạt như thế có được hay , ta sắp bị ngươi làm cho lạnh cóng rồi đây."


      "Còn nữa, nam tử tàn phế, ngươi đánh tới đánh lui, chỉ có mấy chiêu như vậy, là kém cỏi mà."


      . . . . . .


      Dạ Hi ngừng lảm nhảm, thành công khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi. Trong lòng gầm thét: Sư , đây là cần phải mặt dày thế nào, mới có thể đạt tới loại tình cảnh này? góp sức coi như xong, thế nhưng còn ở bên cắn hạt dưa, cắn hạt dưa bọn họ cũng có ý kiến, quan trọng là ngươi đừng vừa cắn hạt dưa, vừa trách mắng người khác chứ.


      Nghe Dạ Hi trách mắng, Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện vẫn khá tốt, biết đó là Dạ Hi, cho nên vẫn vô tư. Nhưng những người khác biết, lập tức, nhân lúc rảnh rối, tấn công tới Dạ Hi.


      may là, Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện phản ứng khá nhanh, mỗi lần có người muốn đánh tới Dạ Hi, đều bị hai người ngăn lại.


      Chiến đấu giằng co lúc lâu, mình Lăng Vân Tiêu chống lại ba người Vân Thanh Phong nên thua trận. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cuối cùng cũng bộc phát nội lực, trực tiếp đánh bay Lạc thiếu bảo chủ xuống võ đài.


      Vì vậy, đài chỉ còn lại đám người Dạ Hi. Trong chốc lát, mọi người nhốn nháo.


      Ba thủ lĩnh của ba thế lực lớn nhất đại lục Long Đằng đối chiến, cảnh này làm lòng người phấn chấn biết bao. Nếu như, hai con chuột chết là Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cũng nhanh chóng tránh ra mà , hình tượng này càng đẹp hơn.


      Trong lòng mọi người đều suy nghĩ gần giống nhau, hai mắt kích động nhìn chằm chằm lên võ đài. Vậy mà, ngay khi hàng vạn người mong đợi, chuyện bất ngờ lại sảy ra.


      Chỉ thấy, Quân Mặc Hiên dùng thần ngữ dặn dò đám người Vân Thanh Phong đánh mà thua.


      Lập tức, vẻ mặt hai người Vân Thanh Phong kinh ngạc nhìn Quân Mặc Hiên, chuyện gì diễn ra ở đây? Đầu hàng, có bệnh chứ? Chỉ lát nữa là giành được chiến thắng trong cuộc tranh tài, vậy mà lại bảo bọn đầu hàng. Đây phải là vô duyên vô cớ để cho tên mặt trắng kia được lợi sao?


      Vì vậy, hai người chống đối đến chết cũng đầu hàng. Ngược lại, Quỷ Diện vô cùng hiểu chuyện, câu: "Ta nhận thua." xong, vui vẻ rời khỏi võ đài.


      Vậy mà, ánh mắt lúc này của hai người Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp vô cùng tốt, còn muốn tấn công Dạ Hi. Nào ngờ, Quân Mặc Hiên đột nhiên thúc giục nội lực, trực tiếp đánh hai người bay ra xa mười dặm.


      "Bộp, bộp, bộp." hồi thanh vật nặng rơi xuống đất, hai người Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong ngã chổng vó mặt đất.


      "Mẹ nó." Hoa Hồ Điệp khẽ nguyền rủa tiếng, lo lắng vỗ bụi mặt, trong lòng lại thầm tiếc hận. Hình tượng chuẩn bị tháng đấy, cứ như vậy bị hủy hoại ở đây rồi. Tốn nhiều bạc như vậy vào kiệu mềm để làm dáng , chỉ hình tượng vô cùng tuấn mỹ của lúc này cũng rất đau buồn rồi.


      Lão đại, sao có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể nhẫn tâm đá xuống võ đài? Ít nhất, cũng để cho tự chứ.


      Lại , người ta cho ngươi tự sao? Là nhà ngươi ánh mắt tốt, mỗi lần đều đụng lên họng thương đấy chứ! Nghĩ tới đây, Hoa Hồ Điệp càng thêm hối hận đến xanh ruột.


      Bên cạnh, vẻ mặt Vân Thanh Phong cũng nghẹn khuất kém. Nhưng mà, cái này cũng tính, lúc hai người sắp đứng dậy, cái nhìn của Quỷ Diện thổi đến từng trận lạnh lẽo.


      hả hê : "Biết nam tử mặc áo trắng kia là ai ? Đó là Dạ Hi, là Hiên vương phi của chúng ta đấy!"


      Nghe vậy, Vân Thanh Phong muốn xé nát bộ mặt như đòi nợ của Quỷ Diện phen. biết đó là Tiểu Hi, tại sao sớm, hại bọn họ bị lão đại dạy dỗ.


      Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên giải quyết xong đám người Vân Thanh Phong, chuyển động xe lăn tới trước mặt Dạ Hi.


      "Nương tử, buổi tối tính nợ của chúng ta!" Quân Mặc Hiên cười tủm tỉm , xong, chuyển động xe lăn, rời khỏi võ đài.


      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Dạ Hi đỏ lên, gắt giọng: "Vô lại."


      Dạ Hi vừa ra lời này, nụ cười khóe miệng Quân Mặc Hiên càng sâu hơn.


      Ba thế lực lớn của đại lục Long Đằng đầu hàng, bị đá xuống đài, tại ngay cả Dạ Mặc cũng tự nguyện đầu hàng, đây là vì sao chứ? Vốn là trận tranh tài hấp dẫn, thế nhưng lại để tiểu tử tầm thường lai lịch nhặt được lợi lớn.


      Nhận được kết quả như vậy, Lạc bảo chủ cũng rất bất ngờ, dù sao cũng phải lòng muốn giao ra mảnh bức vẽ Bảo Tàng và Thiên Sơn Tuyết Liên. chỉ muốn lợi dụng đại hội võ lâm để danh tiếng con trai mình vang xa mà thôi, nào ngờ lại bị tiểu tử tàn phế lai lịch quấy nhiễu làm hỏng.


      Nếu như có tên tiểu tử tàn phế và mặt trắng kia, Lạc bảo chủ tin tưởng con trai nhất định có thể giành được chiến thắng.


      Nhiều lần xoắn xuýt, Lạc bảo chủ vẫn phải hết sức miễn cưỡng lấy Thiên Sơn Tuyết Liên và mảnh bức vẽ Bảo Tàng đưa cho Dạ Hi, nhưng mà, trong lòng lại tính toán làm sao để lấy bảo bối trở về.


      Nhận lấy đồ Lạc bảo chủ đưa, Dạ Hi làm sao biết suy nghĩ cái gì chứ? Ngay sau đó, vẻ mặt nàng chán ghét : "Ta còn tưởng là bảo bối gì tốt chứ? ra chỉ là Thiên Sơn Tuyết Liên bình thường mà thôi."


      "Ngươi. . . . . ." Lạc bảo chủ muốn bóp chết Dạ Hi. Ngay cả đồ mình nỡ dùng cũng lấy ra, vậy mà tên mặt trắng này còn chê. Cái này cũng chưa tính là gì, động tác tiếp theo của Dạ Hi, mới khiến cho Lạc bảo chủ thiếu chút nữa tức chết.


      "Nhìn trái nhìn phải cũng vừa mắt, Tiểu Bạch, thưởng cho ngươi." Dạ Hi hô to tiếng.


      Bên ngoài sân thi đấu, Tiểu Bạch ngồi xổm ở góc tường cào đất, nghe tiếng, ánh mắt lên vẻ vui mừng. Lập tức, chạy nhanh vào hội trường, vẻ mặt niềm nở nhìn Dạ Hi.


      "Bắt lấy." Dạ Hi ném hộp Tuyết Liên cho Tiểu Bạch.


      "Rống rống. . . . . ." Sau đó, tiếng hổ gầm rung động vang lên, Tiểu Bạch vui sướng ngậm hộp gấm trốn đến góc phòng người, gặm món thức ăn ngon. Vậy mà, khi nó gần như cào nát hộp gấm, vẫn nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó.


      Vì vậy, vẻ mặt Tiểu Bạch ai oán nhìn về phía đại hội võ lâm, trong lòng uất ức: Dạ Hi đáng giận, nàng vậy mà lại lừa gạt đứa bé như nó, ô ô. . . . . .


      võ đài lúc này, vẻ mặt Lạc bảo chủ tái mét nhìn Dạ Hi. Thiên Sơn tuyết liên của đấy, vậy mà lại bị ném cho con súc sinh ăn.


      Trái lại, Dạ Hi đếm xỉa đến vẻ mặt táo bón của Lạc bảo chủ, bình tĩnh xuống đài.


      "Mẫu thân, người tuyệt vời." Quân Tư Mặc chân chó .


      Sau khi thấy được thực lực của phụ thân, Quân Tư Mặc còn ghét bỏ phụ thân nhà kẻ tàn phế nữa. Phụ thân mạnh mẽ, lại mẫu thân như vậy, nhất định cũng rất thích .


      Dạ Hi nhéo khuôn mặt nhắn của Quân Tư Mặc, nhân lúc mọi người chú ý, lặng lẽ đưa đóa Thiên Sơn Tuyết Liên cho Nam Cung Trần.
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Thừa nhận cha con (3)

      Editor: Tiêu Tương

      "Vừa rồi người của ngươi tự nguyện nhận thua, đây xem như là hồi báo." Dạ Hi thản nhiên . Nàng biết Nam Cung Trần có bệnh, rất cần đóa hoa Thiên Sơn tuyết liên này, vậy mà, lại để cho thủ hạ mình rút lui khỏi cuộc tranh tài. Phần ân tình này, Dạ Hi há có thể biết.

      Nhận lấy Thiên Sơn tuyết liên, Nam Cung Trần biết nên khóc hay nên cười. cho thuộc hạ rút khỏi trận thi đấu đúng là vì Dạ Hi. Mặc dù, rất cần Thiên Sơn tuyết liên, nhưng khi ra quyết định này cũng bỏ qua Thiên Sơn tuyết liên kia rồi.

      Nhưng khiến ngờ chính là, Dạ Hi lại đoán trúng lý do ở trong đó, Nam Cung Trần khỏi có chút sợ hãi Dạ Hi nhìn thấu tâm tư của .

      Ngay sau đó, vội vã lời từ biệt với Dạ Hi xong liền rời .

      Đại hội võ lâm kết thúc, đoàn người cũng dần dần tản , Dạ Hi cũng dẫn theo Quân Tư Mặc rời khỏi. Vốn định tìm Quân Mặc Hiên, nhưng ngẫm lại lời vừa rồi của , nàng vẫn nên trở về chờ tốt hơn. Nữ hài tử mà, vẫn nên dè dặt chút!

      Mọi người gì, dè dặt, từ khi nào Dạ Hi biết viết hai chữ dè dặt vậy, gần đây phải là nàng cũng nổi danh là vô sỉ sao?

      Màn đêm buông xuống, Dạ Hi sửa sang, vô cùng buồn chán nằm ở giường chờ Quân Mặc Hiên, cũng năm năm gặp rồi, ngờ trong lòng nàng rất xúc động.

      Nhưng chờ mòn chờ mỏi, chờ đến khi nàng kiên nhẫn được nữa, Quân Mặc Hiên mới chậm rãi vào phòng Dạ Hi.

      Lúc này, Quân Mặc Hiên thay đổi trở về khuôn mặt vốn tuấn của mình, cũng ngồi xe lăn, hơn nữa, người còn truyền đến mùi thơm thoang thoảng. Vừa ngửi, Dạ Hi liền biết tiểu tử này vừa tắm rửa thay y phục xong.

      Năm năm gặp, trong lòng Quân Mặc Hiên rất rất thấp thỏm, hơn nữa hình tượng buổi chiều của quả được tốt lắm. Vì vậy, trở về viện tắm rửa sạch , thay bộ quần áo mới, lúc này mới chạy tới gặp Dạ Hi.

      Khi Quân Mặc Hiên thấy Dạ Hi nằm giường, cuối cùng cũng kiềm chế nổi nhớ nhung trong lòng nữa, tiến lên ôm cổ Dạ Hi.

      "Hi Nhi, ta rất nhớ nàng!" Quân Mặc Hiên dịu dàng .

      Dạ Hi lẳng lặng tựa vào trước ngực Quân Mặc Hiên, ngửi mùi hương quen thuộc kia, loại cảm giác yên bình nảy lên trong lòng nàng.

      "Mặc, sau khi ta , là Thương Duyên chữa khỏi cho ngươi sao?" Dạ Hi rất là nghi hoặc, dù sao lúc đó Quân Mặc Hiên bị thương nặng như vậy, hơn nữa lại còn trúng độc, muốn bình phục dễ, làm mới biết khó ra sao.

      "Ta cũng biết, sau khi nàng ta vẫn ngủ say. Thời gian trọn năm ta mới tỉnh lại, lại mất thời gian bốn năm ròng rã để điều trị, cuối cùng mới khỏi hẳn." Quân Mặc Hiên thở dài . ra biết thân thể của xảy ra chuyện gì, thế nhưng thể tưởng tượng nổi.

      Hơn nữa, cũng muốn Dạ Hi nhìn giống như nhìn quái vật, cho nên Quân Mặc Hiên cũng cho Dạ Hi biết sư phụ chữa khỏi cho như thế nào.

      Nghe thấy Quân Mặc Hiên năm năm ròng rã mới khôi phục lại, trong lòng Dạ Hi chợt đau nhói, ngay sau đó dịu dàng : "Mặc, đồng ý với ta, sau này đừng làm chuyện điên rồ được ? Đừng cho rằng dùng thân đỡ kiếm cho ta ta cảm kích chàng. Ta cho chàng biết, cho dù chàng có vì ta mà chết ta cũng cảm kích chàng... Chàng chết rồi, có tin lão nương ta lập tức tái giá hay ."

      "Nàng dám!" Quân Mặc Hiên trợn mắt hung ác nhìn Dạ Hi cái, tái giá sao, nàng nghĩ cùng đừng nghĩ.

      "Chàng dám chết, ta liền dám!" Dạ Hi phách lối , ngay sau đó, bất ngờ chuyển giọng , giải thích: "Nếu như muốn ta tái giá, bảo vệ mình tốt, vì ta, bảo vệ tốt tính mạng của chàng, biết ?"

      Dạ Hi rất dịu dàng, hoàn toàn ra dáng vẻ của tiểu nữ nhân ở trước mặt Quân Mặc Hiên, trước kia, khi ngu ngốc, nàng phải mạnh mẽ, nhưng mà, tại mạnh mẽ, có phải nàng có thể tranh thủ lười biếng chút rồi .

      Có lẽ là vẻ dịu dàng của Dạ Hi khiến Quân Mặc Hiên nhộn nhạo, hoặc có thể là cuộc sống làm hòa thượng suốt năm năm qua khiến cho Quân Mặc Hiên nhịn nổi. Quân Mặc Hiên chịu đựng thêm được nữa, nhàng cúi người cắn bờ môi căng mọng của Dạ Hi.

      Đồng thời, vẻ mặt Dạ Hi cũng say mê nhìn Quân Mặc Hiên.

      Năm năm xa cách, vào lúc này để cho bất kỳ thứ gì ngăn cách giữa hai người bọn họ nữa, mặc dù trong lòng Quân Mặc Hiên còn có rất nhiều điều hiểu, cũng khó chịu chút nào.

      có thể cảm nhận được Dạ Hi , mà tình của dành cho Dạ Hi trong năm năm qua chỉ có tăng chứ hề giảm.

      Toàn bộ mọi thứ đều tự nhiên như vậy, giống như xuất trong đầu Quân Mặc Hiên vô số lần. Chẳng biết lúc nào, hai người song song lăn đến giường.

      Ở bên trong rèm che màu hồng, hai bóng người giao hòa lẫn nhau, có thể thấp thoáng nhìn thấy bọn họ mặc y phục.

      Đột nhiên, Quân Mặc Hiên ngậm vành tai Dạ Hi, khiến cho Dạ Hi thét lên từng trận chói tai.

      Có lẽ là Dạ Hi kêu rất thảm thiết. Dù sao, Quân Tư Mặc cũng ở sát vách, nhận thấy tiếng kêu thảm thiết đúng là tiếng của Dạ Hi. Vì vậy, Quân Tư Mặc mơ màng mở hai mắt ra, đột nhiên nhảy từ giường xuống.

      Hai chân thò xuống đất, vừa vặn đạp phải Tiểu Bạch ngủ ở ghế dài. Ngay lập tức Tiểu Bạch mơ mơ màng màng mở hai mắt, uất ức nhìn chủ tử nhà mình.

      " tốt quá, Tiểu Bạch, ngươi tỉnh. Chúng ta đến phòng của mẫu thân, mẫu thân gặp nguy hiểm!" Quân Tư Mặc lo lắng .

      Nghe vậy, Tiểu Bạch nháy mắt tỉnh táo lại từ trong cơn buồn ngủ, vẻ mặt nhanh chóng hăng hái cùng chủ nhân bắt người xấu. Ừ, nó thích nhất là cùng chủ nhân bắt người xấu gì gì đó. Bởi vì thời gian này chỉ mình chủ nhân đối xử tốt Tiểu Bạch, ngay cả mẫu thân của chủ nhân cũng đối với nó rất tốt.

      Sao lại đối
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (1)
      Editor: Tiêu Tương

      Quân Tư Mặc chịu nổi bị lắc lư nữa, mặt nhăn nhó ra câu: "Người. . . . . . Có thể thả con xuống ?"

      Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nghiêng đầu, nét mặt đùa giỡn nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiểu Tư Mặc, thiếu chút nữa nhịn được mà bật cười. Ngay sau đó, cẩn thận buông Quân Tư Mặc xuống.

      Lúc này, Dạ Hi mặc quần áo chỉnh tề, nhanh xuống giường. Cùng lúc đó, vô số hắc y nhân từ bốn phía xông ra tấn công hai người Dạ Hi.

      Dạ Hi do dự, nhanh chóng rút băng ti ra xuyên vào trong đám người kia. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng vung thanh kiếm sắc bén trong tay ngăn hắc y nhân tấn công.

      Thấy nhiều người xấu như vậy, Quân Tư Mặc rất biết điều tìm góc trốn . Tiểu Bạch cũng trốn theo, chỉ là thân thể nó quá mức khổng lồ, hơn nửa thân thể đều lộ ra bên ngoài.

      Nhìn đường võ công của đám người kia, hai người Dạ Hi biết họ này là người của Lạc gia bảo, chỉ ngờ là bọn họ tới nhanh như vậy. Hừ, đồ vật đến tay, còn muốn để cho nàng nhả ra, thực đúng là nằm mơ mà.

      Dạ Hi dùng sức phóng băng ti cầm trong tay ra, chốc lát lại rút trở về, trực tiếp thắt chết đối thủ. Tới tới lui lui mấy lần như vậy, có rất nhiều tên thủ hạ chết ở dưới tay của Dạ Hi.

      Trong nháy mắt, mọi người có chút sợ hãi tiểu tử nam ra nam, nữ chẳng ra nữ này.

      Xác thực, Dạ Hi vẫn mặc y phục buổi chiều, thế nhưng hai ngọn núi cao vút, lại vạch trần giới tính của nàng. Vì vậy, ở trong mắt hắc y nhân, Dạ Hi chính là người nam ra nam, nữ chẳng ra nữ.

      Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên sử dụng trường kiếm nữa mà thúc giục nội lực, tấn công mọi người. Nội lực của cường hãn, đánh đám đông văng ra. Thời gian năm năm, nội lực của Quân Mặc Hiên lại mạnh lên ít, đối phó với những người này lại càng giống như là đối phó với con sâu cái kiến.

      Rất nhanh, đám hắc y nhân ngã xuống. Hai người Dạ Hi chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này nhóm người khác lại chạy tới, nhưng bọn họ mặc áo đen.

      Dạ Hi biết, đây đều là những người ban ngày tham gia đại hội võ lâm. ngờ, nhân sĩ võ lâm nổi tiếng chính nghĩa mà cũng tới tham gia loại chuyện trộm cướp này.

      "Dạ Hồn, giao bức vẽ Bảo Tàng ra, bọn ta thả cho ngươi ." Dẫn đầu là người nam tử mặc đồ trắng có thêu viền vàng, mặc dù dịch dung, nhưng Dạ Hi vẫn có thể nhận ra chính là Bắc Thần Huyên.

      ra đột nhiên rời khỏi sân thi đấu của đại hội võ lâm là có ý này, muốn lợi dụng nhân sĩ giang hồ đoạt lấy bức vẽ Bảo Tàng, để tránh né truy sát của Lạc gia bảo, dường như mơ tưởng giờ thành công.

      Đồng dạng, Quân Mặc Hiên ở bên cạnh cũng chú ý tới Bắc Thần Huyên. Năm năm trước, khoản nợ cấu kết với Quân Mặc Lâm còn chưa tính đấy. Nếu đâm đầu đến đây, vậy đừng trách .

      Biết Quân Mặc Hiên muốn làm gì, Dạ Hi kéo tay của , xoay người về phía Bắc Thần Huyên : "Thái tử, buổi chiều ta giao bức vẽ Bảo Tàng cho ngươi rồi, vì sao còn muốn tới tìm ta?"

      Giọng kia lại kết hợp với ánh mắt khó hiểu của Dạ Hi, giống như nàng sớm giao bức vẽ Bảo Tàng cho Bắc Thần Huyên.

      Thái tử??? Ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn nam tử áo trắng thêu viền vàng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi vấn.

      Nghe Dạ Hi vậy, Bắc Thần Huyên lên tiếng phản bác: "Dạ Hồn, ngươi đừng có ngậm máu phun người."

      "Lời ta chính là có được hay , àiii! Ta biết, ngươi là muốn giết người diệt khẩu, ngươi giết ta còn ai biết được mảnh bức vẽ Bảo Tàng ở trong tay thái tử Tề quốc - Bắc Thần Huyên ngươi." Dạ Hi vừa chuyển đề tài câu truyện, trực tiếp vạch trần thân phận thái tử Tề quốc của .

      Cái gì, Tề thiếu hiệp lại là thái tử Tề quốc? Thảo nào, khi tham gia đại hội võ lâm, thái tử Tề quốc lại giữa chừng rút khỏi lui thi đấu, ra là muốn dùng tên giả làm truyện mờ ám, thần biết quỷ hay đoạt Bức vẽ Bảo Tàng.

      Càng nghĩ, mọi người càng thấy chuyện này quả đúng là như vậy rồi. Ngay sau đó, chĩa mũi dùi vào Bắc Thần Huyên.

      Thấy mình đạt được mục đích, Dạ Hi liền rời cùng với Quân Mặc Hiên. Khi nàng xoay người thấy Tiểu Tư Mặc và Tiểu Bạch dưới gầm bàn, nhất thời cảm thấy đứa con trai này của nàng sao lại tim phổi như vậy chứ.

      Chỉ thấy dưới gầm bàn, Quân Tư Mặc nằm ngủ thiếp thân Tiểu Bạch, đồng thời, vẻ mặt Tiểu Bạch cũng vừa lòng đánh giấc mộng đẹp.

      Dạ Hi tò mò, nơi đây ầm ĩ như vậy, hai người bọn họ ngủ được sao. Quân Mặc Hiên cũng rất thắc mắc như Dạ Hi vậy, lập tức tiến lên, muốn đến ôm lấy con trai của mình.

      Thế nhưng nào biết, khi đến gần phát trong lỗ tai Tiểu Tư Mặc nhét hai cục bông. Mà trong lỗ tai Tiểu Bạch nằm dưới đất cũng có nhét hai cục bông to.

      Thấy thế, Quân Mặc Hiên có loại cảm giác ngổn ngang trong gió, rốt cuộc sinh đứa con khác người gì thế này, nên trẻ con hiểu chuyện, hay là lá gan quá lớn đây? Tình huống nguy hiểm như vậy, lại cho rằng chui xuống gầm bàn là an toàn mà ngủ thiếp , mảy may lo lắng chút nào sao.

      Nghĩ tới đây, Quân Mặc Hiên liền tức giận, tính cảnh giác con sao lại thấp như vậy? Ngay sau đó tay xách Quân Tư Mặc nhấc lên. Mặc dù rất tức giận, nhưng Quân Mặc Hiên vẫn khống chế được sức lực, làm Quân Tư Mặc bị thương.

      Cách đó xa, Bắc Thần Huyên giao chiến với nhân sĩ giang hồ nhìn Quân Tư Mặc, trong mắt lóe lên tia sáng. Đó là con trai của Dạ Hồn, chỉ cần bắt được , còn sợ có Bức vẽ Bảo Tàng sao?

      Vì vậy, Bắc Thần Huyên vung tay lên, chung quanh lập tức xuất hơn mười hắc y nhân, xem ra chính là Ảnh Vệ của Bắc Thần Huyên.

      Có thêm Ảnh Vệ tham gia chiến đấu, Bắc Thần Huyên nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, tới bên cạnh Quân Mặc Hiên.

      Bởi vì năm năm trước nhìn liếc qua chút
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :