1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh (60/85) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lai them mot truyen hay nua.co len
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49: Ba mươi sáu kế theo đuổi nữ nhân

      “Nương tử, ta chỉ biết nàng luyến tiếc ta, mới tặng vật này cho ta để an ủi thân thể tịch mịch hư của ta.” Quân Mặc Hiên vô lại . xong còn cầm tấm vải đỏ đầu xuống lắc lắc.

      Nhìn màn tiên diễm kia, Dạ Hi hiểu được tà ác là thế nào rồi. Nghĩ tới mỗi đêm Quân Mặc Hiên cầm yếm hồng của nàng, bao lấy Tiểu Tiểu Mặc nhà nhích tới nhích lui nàng lại có loại cảm giác ngổn ngang trong gió.

      “Quân Mặc Hiên, ngươi vô sỉ, trả nó cho ta.” Dạ Hi tức giận hét lên, sao người này có thể vô sỉ như vậy, trước kia còn cảm thấy thuần lương (thuần khiết, lương thiện) thuần lương cái cọng lông ấy, quả là cầm thú đội lốt thỏ mà.

      ném làm sao lấy lại được? Chỉ có điều, nếu Hi nhi tha thứ cho ta ta có thể suy nghĩ trả lại cho nàng.” Quân Mặc Hiên nửa uy hiếp nửa dụ hoặc .

      xong còn vô cùng vô sỉ dùng cái yếm đỏ làm động tác rất sắc – tình.

      “Mẹ kiếp, Quân Mặc Hiên ngươi còn có thể ghê tởm hơn ? Muốn lão nương tha thứ cho ngươi, nằm mơ, cầm đồ của ngươi rồi nhanh chóng biến .” Dạ Hi tức giận .

      xong, Dạ Hi xoay người, tay đẩy Quân Mặc Hiên ra ngoài cửa.

      Thấy Dạ Hi vào phòng, bọn hạ nhân vốn dĩ vây xem, rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng.

      Nghe ngoài phòng phát ra tiếng cười, Dạ Hi lại tức giận hét: “Quân Mặc Hiên người tìm chỗ mát mẻ mà phát ngốc !”

      Nghe vậy, Quân Mặc Hiên sờ sờ cái mũi, trong lòng vô cùng bực tức: “Đây là giận chó đánh mèo mà! Nương tử, mở cửa...” Quân MẶc Hiên khẩn cầu .

      Nhưng cho dù thế nào Dạ Hi vẫn hề lên tiếng, bất đắc dĩ Quân Mặc Hiên đành phải rầu rĩ rời , hừ, ngủ thư phòng ngủ thư phòng, chẳng lẽ nửa đêm biết mò lên giường sao?

      Sau khi suy xét xong, Quân Mặc Hiên vô cùng cao hứng rời . Ban đêm , khi Quân Mặc Hiên tới trước cửa phòng ngủ mới phát , muốn trèo lên giường Dạ Hi là chuyện khó khăn cỡ nào.

      Chỉ thấy, vô số băng ti quấn quanh trước giường Dạ Hi, phía băng ti còn treo mấy cái chuông vang, dám khẳng định, bản thân vừa tiếp xúc với băng ti, chuông vang này phát ra thanh.

      Quân Mặc Hiên hung hăng trừng Dạ Hi ngủ ngon lành giường, vạn bất đắc dĩ đành trở về thư phòng, ôm cái yếm màu đỏ của Dạ Hi ngủ.

      Trằn trọc yên, cũng hơn nửa đêm, Quân Mặc Hiên vẫn thể ngủ. Trong đầu suy nghĩ làm thế nào để Dạ Hi tha thứ cho , nhưng người ngu ngốc về phương diện tình cảm như tính tới nát óc cũng nghĩ ra được.

      Đột nhiên, Quân Mặc Hiên đứng dậy, nghĩ tới người có thể giúp . Vì vậy, phái người gọi Hoa Hồ Điệp về gấp.

      Tới khi Hoa Hồ Điệp nghe thấy nhiệm vụ của mình, nhịn được cười ra tiếng, vừa cười vừa chọc Quân Mặc Hiên: “Ta Hiên vương, hơn nửa đêm triệu ta gấp như vậy là vì muốn bản công tử chỉ người làm sao theo đuổi nữ nhân hả, ngươi có kém như vậy sao?”

      Hoa Hồ Điệp mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Quân Mặc Hiên, trong mắt tràn đầy hứng thú.

      Nghe vậy, sắc mặt Quân Mặc Hiên cứng đờ, kỳ cũng biết vấn đề này rất ngu ngốc, nhưng biết mà. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt Quân Mạc Hiên vẫn rất bình tĩnh.

      “Ngươi có ý kiến?” Quân Mặc Hiên lạnh lùng ném ra câu, thành công khiến Hoa Hồ Điệp nghẹn họng.

      “Tôi có ý kiến, chút cũng .” Hoa Hồ Điệp chân chó , xong còn đưa quyển tên là 36 kế theo đuyổi nữ nhân cho Quân Mặc Hiên.

      Sau khi nhận quyển sách, Quân Mặc Hiên làm vẻ mặt chán ghét nhìn Hoa Hồ Điệp, trong mắt ràng ý muốn : Hơn nửa đêm kêu ngươi đến đây, là để ngươi đưa ta cuốn sách bại hoại này hay sao.

      Hiểu được ý tứ trong mắt Quân Mặc Hiên, Hoa Hồ Điệp lên tiếng giải thích: “Hiên vương, ngài đừng xem thường quyển sách này, đây chính là tâm huyết hai mươi năm của bản công tử. Có quyển sách này, đừng là nữ nhân, ngay cả chim chóc trời ngài cũng dụ chúng xuống đây.”

      Hoa Hồ Điệp hết sức tán dương 36 kế theo đuổi nữ nhân của mình, thấy Hoa Hồ Điệp hay như vậy, Quân Mặc Hiên quyết định tiếp thu ý kiến của .

      Vì vậy, ráng sáng ngày hôm sau, Quân Mặc Hiên an vị ở hậu viện nghiên cứu 36 kế theo đuổi nữ nhân. Người biết, còn tưởng Quân Mặc Hiên nhìn binh pháp trong bộ sách đấy.

      Khi Vân Thanh Phong đến, thấy Quân Mặc Hiên nghiêm túc đọc sách, ngay cả khi đến gần, Quân Mặc Hiên cũng hề phát . Xuất phát từ tò mò, Vân Thanh Phong liền đoạt lấy quyển sách tay Quân Mặc Hiên.

      Khi thấy tên sách, Vân Thanh Phong nhịn được bật cười: “Ha ha ha, Mặc, ngờ huynh lại xem sách 36 kế theo đuổi nữ nhân, ha ha ha...”

      “Câm miệng.” Quân Mặc Hiên tức giận, tiến lên muốn cướp quyển sách về.

      Thấy Quân Mặc Hiên muốn cướp, thân hình Vân Thanh Phong nhanh chóng né tránh, thoát khỏi ma trảo của Quân Mặc Hiên. Hai người ngươi tới ta , biết nguyên nhân do người nào dùng sức.

      Quyển sách như vòng cung bay ra ngoài, vừa vặn đáp xuống dưới chân Dạ Hi vào sân.

      Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong hai người liếc nhau, nhanh chóng chạy như điên, muốn cướp quyển sách này về. Nhưng, dù tốc độ nhanh đến mấy, cũng nhanh tay bằng Dạ Hi.

      Khi hai người đuổi tới, quyển sách này nằm trong tay Dạ Hi.

      Quân Mặc Hiên hung hăng trừng Vân Thanh Phong, mặt giữ chặt lấy Vân Thanh Phong, ngăn cản mở miệng, còn bản thân mặt chân chó nhìn Dạ Hi, mở miệng giải thích : “Ha ha, sách này là do Vân Thanh Phong muốn theo đuổi Lăng Vi Vi nên cố ý mượn của Hoa Hồ Điệp tới xem.”

      Nghe vậy, Dạ Hi nghi ngờ nhìn Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong muốn theo đuổi Lăng Vi Vi? Sao nàng cảm thấy lý do như vậy có hơi gượng ép?

      Bên cạnh, Vân Thanh Phong bày ra vẻ mặt oan ức, mặt phẫn nộ hìn Quân Mặc Hiên, nhưng, tới khi nhận được uy hếp của Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong lập tức dừng lại, thay bằng vẻ mặt cười khổ.

      Thân thủ, dè dặt cẩn trọng rút quyển sách tay Dạ Hi ra, nhanh chóng giấu vào trong người.

      Thấy Vân Thanh Phong thức thời như thế, Quân Mặc Hiên hài lòng cười cười, xoay người làm vẻ mặt nịnh nọt với Dạ Hi: “Hi nhi, nếu nàng thích, đừng 36 kế, 100 kế ta cũng học, sau đó dùng tất cả ở người nàng, được ?”

      “Được em ngươi.” Dạ Hi hừ lạnh, nàng còn chưa tha thứ cho Quân Mặc Hiên dĩ nhiên cho sắc mặt tốt rồi.

      “Đến lúc đó nàng cần.” Quân Mặc Hiên làm vẻ mặt bí hiểm, 100 kế giường, Hi nhi muốn cũng phải muốn, dù sao về sau cũng thử toàn bộ các kiểu lần.

      Dạ Hi gì, muốn tiếp tục đề tài này, hôm nay nàng tới đây là muốn ngược người.

      Vừa vặn, tới giờ ăn trưa, lúc này, bàn cơm, vẻ mặt Dạ Hi lạnh lùng nhìn Quân Mặc Hiên, nhìn tới nỗi da đầu Quân Mặc Hiên cũng muôn run lên. Ngay cả Phấn Điệp đứng bên cạnh cũng phải sợ hãi.

      “Tiểu Mặc Mặc, có phải ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi ?” Dạ Hi cười vô cùng dịu dàng, chỉ là ý cười này đạt đến đáy mắt thôi.

      Cho dù như thế, Quân Mặc Hiên vẫn liên tục gật đầu, hai mắt tràn đầy chờ mong nhìn Dạ Hi.

      “Xế chiều hôm nay bồi nương tử dạo phố .” Dạ Hi ôn nhu , trong lòng tính toán, làm sao để đùa giỡn Quân Mặc Hiên.

      Lúc này Quân Mặc Hiên đắm chìm trong hưng phấn, làm sao quản tới việc Dạ Hi chỉnh thế nào, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho , cho dù ngược chỉ còn lại lớp da, cũng bằng lòng.

      “Mặc, thái tử chiêu binh mãi mã, vào lúc này huynh lại còn dạo phố?” Vân Thanh Phong lên tiếng. tại thái tử hận chết Quân Mặc Hiên , chừng Quân Mặc Hiên vừa ra khỏi cửa bị người ám sát.

      Lúc này Tiểu Hi nhi lại mang Quân Mặc Hiên ra ngoài, phải ràng là trả thù sao?

      Tuy biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng để lấy được tha thứ của Dạ Hi, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.

      Thấy Quân Mặc Hiên và Dạ Hi rời , Vân Thanh Phong cũng theo, kịch hay như thế, làm sao có thể thiếu ta?
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Đây chỉ mới là bắt đầu?

      Thế nhưng, tới khi bọn họ ở ngoài đường, Quân Mặc Hiên lập tức hối hận, rốt cuộc cũng nhận ra ý nghĩ của ngây thơ biết bao, cho rằng bị ngược chút có thể được tha thứ. May mắn khi xuất môn, cho Vân Thanh Phong lăn , nếu , hình tượng thê nô hôm nay của thế nào cũng bị truyền khắp đại lục Long Đằng.

      Nhưng mà, Quân Mặc Hiên biết, cho dù có Vân Thanh Phong hình tượng của cũng giữ được.

      Chỉ thấy giữa đường phố náo nhiệt, Dạ Hi cầm cây gậy , nghênh ngang ở phía trước, mà ở phía sau Quân Mặc Hiên như tiểu người hầu dè dặt cẩn trọng hầu hạ.

      “Quân Mặc Hiên, mua kẹo hồ lô cho ta.” Dạ Hi lớn tiếng quát.

      Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nhanh chóng hành động, khuôn mặt nhắn ngu ngốc còn mang theo nụ cười vô cùng cao hứng mua kẹo hồ lô. Nhưng còn chưa kịp đưa đồ cho Dạ Hi lại có mệnh lệnh khác tới.

      “Quân Mặc Hiên, ta ăn kẹo hồ lô, mua bánh bao cho ta .” Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Quân Mặc Hiên, cần phải trong lòng Dạ Hi vô cùng thoải mái rồi.

      Cứ như vậy, tới tới lui lui biết bao nhiêu thứ, dù sao Quân Mặc Hiên cũng mệt thể được rồi. Chỉ có thể bày vẻ mặt chờ mong nhìn Dạ Hi, trong lòng hy vọng: Ngược đủ rồi, có thể về nhà .

      Nhưng Quân Mặc Hiên biết, đây chỉ mới là bắt đầu. Lúc chìm trong ngẩn ngơ, tới khi định thần lại, tay cổ đeo đủ thứ đồ gì đó.

      Vì thế, mặt Quân Mặc Hiên tràn đầy đau khổ, yên lặng theo phía sau Dạ Hi.

      Nhìn Quân Mặc Hiên phía sau, khóe miệng Dạ Hi giương lên nụ cười tà ác. Nhất là nhìn thấy bốn người theo cách đó xa, ý cười mặt Dạ Hi càng sâu.

      Hừ, Quân Mặc Hiên, lần này để xem môn chủ Long Môn như ngươi mà còn giữ được nét mặt già nua ấy nữa, ta liền theo họ ngươi.

      “Quân Mặc Hiên, nhìn xem phía sau ngươi là ai?” Dạ Hi vui sướng khi người gặp họa .

      Quân Mặc Hiên vô cùng khó khăn quay đầu lại vừa thấy, nhất thời, ánh mắt càng thêm u ám, đó là tứ đại hộ pháp Long Môn.

      Bốn người thấy Quân Mặc Hiên nhì qua rốt cuộc nhịn được, cất tiếng cười to. Bọn họ có thể cười sao? Đường đường là môn chủ Long Môn nhưng lại chịu làm người hầu cho nữ nhân. Hơn nữa bộ dạng này của vương phi chính là muốn chỉnh Quân Mặc Hiên. Môn chủ bị chỉnh chính là kỳ văn ngàn năm khó gặp, bọn họ sao có thể cười cho chứ.

      Nhìn bốn người cười to ngừng, Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt nhìn bốn người, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời , bị Dạ Hi cản lại.

      “Quân Mặc Hiên, ngươi đừng hòng nghĩ muốn đuổi bọn họ ? Nếu ngươi dám, đời này ta cũng tha thứ cho ngươi.” Dạ Hi uy hiếp .

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Quân Mặc Hiên nhăn lại, lập tức ngưng bặt, sau đó, ủy khuất nhìn thoáng qua Dạ Hi, trong lòng lên án: Có thể lưu cho chút mặt mũi hay .

      Thấy tình cảnh này, bốn người lại cất tiếng cười to, vốn dĩ nội lực của bốn người vô cùng tốt, tiếng cười kia cứ như muốn phá vỡ toàn bộ gian chợ.

      Dạ Hi tiếp tục dẫn Quân Mặc Hiên dạo chung quanh, sau khi dạo hết vòng chợ ở kinh thành, nàng mới để cho tứ đại hộ vệ rời .

      Lúc gần , Dạ Hi còn cười tủm tỉm nhắc nhở: “Bốn vị soái ca, đừng quên mang những chuyện hôm nay thấy cho các huynh đệ tỷ muội khác.”

      Nghe vậy, vẻ mặt Quân Mặc Hiên càng đau khổ, hình tượng thê nô này của bị truyền khắp đại lục Long Đằng rồi. Lập tức, vẻ mặt cầu xin nhìn Dạ Hi, hy vọng nàng có thể thu hồi mệnh lệnh, ai ngờ, Dạ Hi thèm để ý .

      Mà bốn người này cũng vậy, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn uy hiếp của chủ tử nhà bọn họ.

      “Còn cút ? Muốn đến luyện ngục của Long Môn báo danh?” Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt nhìn bốn người, đe dọa bốn người nhanh chóng rời .

      Cảm nhận được đe dọa của chủ tử, bốn người bàn chân như được bôi dầu, quyết đoán chuồn .

      Sau khi bốn người rồi, Quân Mặc Hiên mới thu hồi vẻ mặt ủy khuất, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Hi, cảm thấy, chịu thua phải là tác phong của , vẫn nên cứng rắn tốt hơn, với nữ nhân dạy dỗ giường mới có thể tương đối nghe lời được.

      Ngược lại Dạ Hi, nhìn thấy biểu cảm này của Quân Mặc Hiên, lửa giận vốn tan biến lại bùng lên, nam nhân chết tiệt, như vậy chịu được, còn muốn mạnh bạo với nàng, hừ, nàng còn chưa có chân chính chỉnh đâu, chịu được, làm sao đây.

      Vì vậy, vẻ mặt Dạ Hi thay đổi, vô tội nhìn Quân Mặc Hiên: “Tiểu Mặc Mặc, theo ta thấy ngươi cả đời cứ ngủ ở thư phòng .”

      Nghe vậy, biểu tình khuôn mặt của Quân Mặc Hiên thay đổi, lại nghĩ tới thứ đề phòng trộm giường Dạ Hi, vẻ mặt của càng khó coi hơn. Trong lòng bi ai, vẫn nên yên ổn cầu xin Dạ Hi tha thứ thôi, cũng nhanh chóng kết thúc cuộc sống hòa thượng của .

      Dạ Hi vừa lòng với biểu của quân Mặc Hiên, đồng thời, mắt sắc của Dạ Hi phát có người theo. Đột nhiên, trong mắt lóe lên tia sáng, Quân Mặc Hiên, coi như vận khí của ngươi tốt.

      Mà Quân Mặc Hiên chìm trong đau thương vì cuộc sống bức bách thể tả của mình nên căn bản nhìn thấy được tính toán trong mắt của Dạ Hi.

      Dạ Hi lại mang Quân Mặc Hiên dạo vòng chợ, lúc này người Quân Mặc Hiên chất đầy các thứ này nọ, xiêu xiêu vẹo vẹo, sợ làm rơi hết đồ. Cảnh tượng như vậy trông rất buồn cười.

      Thấy cũng tương đối Dạ Hi cố tình dẫn người phía sau vào trong ngõ cụt.

      Bỗng nhiên, Dạ Hi quát to tiếng: “tiểu Mặc Mặc, nương tử đau bụng, phải nhà xí. Ngươi ngoan ngoãn đứng ở đây nha. Đúng rồi, mấy thứ này đều là vật nương tử thích, ngươi phải bảo vệ cho tốt. xong, để ý tới mắt ngây ngốc của Quân Mặc Hiên, xoay người rời .

      Dạ Hi vừa , Quân Mặc Hiên liền bị hơn mười cao thủ hắc y bao vây, củng lúc đó, ngõ cụt vốn yên tĩnh lại xuất vài người tới xem náo nhiệt.

      Thấy vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên hung hăng co giật, cuối cũng cũng biết hôm nay sao Dạ Hi lại kỳ lạ như vậy, đơn giản là muốn xem người đần độn như làm thế nào để tránh được ma trảo của đám hắc y cao thủ này.

      “Lên.” Hắc y cao thủ ra lệnh tiếng, hơn mười người áo đen liền công kích về hướng Quân Mặc Hiên.

      “Đợi lát, để ta cất kỹ những thứ này rồi đánh, nương tử mấy thứ này rất quan trọng, nếu làm hỏng nàng ấy tức giận.” Quân Mặc Hiên khả ái , xong, quan tâm tới vẻ mặt ngu ngơ của bọn người áo đen, liền vui vẻ chạy để những thứ đồ này vào góc.

      Tới khi lại đứng tại chỗ, mọi người mới kịp phản ứng. Nhất thời, trong lòng có loại cảm giác bị tên ngốc đùa giỡn trào lên.

      Bởi vì muốn giả ngu, Quân Mặc Hiên chỉ có thể đánh loạn kết cấu, tìm cơ hội cho kẻ địch kích trí mạng. Nhưng dù sao cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, cho dù giả ngu, đối phó với vài người thế này cũng thành vấn đề.

      Bởi vậy quá bao lâu, người áo đen ngã xuống.

      Thấy thế, Dạ Hi từ chỗ bí mật ra, trong lòng oán thầm: Những người này sao lại yếu thế, còn chưa có bắt đầu ngã xuống hết.

      “Nương tử, Hiên nhi biểu diễn đẹp mắt ?” Quân Mặc Hiên giương lên ánh mắt ngu ngốc, ngây ngô nhìn Dạ Hi.

      Trong mắt Dạ Hi lóe lên tia xấu hổ, nghiêm mặt : “Đẹp mắt, rất tốt, Tiểu Mặc Mặc tiếp tục diễn , nương tử ta còn có 36 kế ngược phu còn chưa có sử dụng đâu.”

      36 kế ngược phu? Mẹ nó, rốt cuộc là tên nào nghĩ ra! Có cái đồ chơi này thể bị mất hai tầng da rồi. Vì vậy, Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt đau khổ theo Dạ Hi.

      Nhưng mà, sau khi ai người Dạ Hi rời , từ chỗ khuất, Quân Mặc Dực ra, trong mắt chứa đầy hàm ý nhìn theo hướng hai người rời , khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan độc. ra định hướng sai lầm rồi, Quân Mặc Hiên mới là con cá lớn chân chính.

      --- ------ -----
      Xem xem Quân Mặc Dực làm gì? Tiểu Mặc Mặc và Dạ Hi phản kích thế nào?....
      Chương sau tu thành chín quả thế nào....
      mời các bạn chờ xem chương tiếp theo :))
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mong cho do ban.co len

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Người của ta phải bảo vệ đến cùng

      51.1

      Đoạn thứ nhất: 36 kế ngược phu

      Khi rời Quân Mặc Hiên thầm hạ quyết tâm trong lòng: Cho dù Dạ Hi ngược thế nào, cũng chịu đựng cho tới khi Dạ Hi tha thứ mới thôi.

      Nhưng mà, lí tưởng luôn tốt đẹp, thực lại rất tàn khốc, kể từ khi Dạ Hi đưa ra cái 36 kế ngược phu, mỗi ngày Quân Mặc Hiên đều tình trạng nước sôi lửa bỏng mà vượt qua.

      Sáng sớm ngày kia, Dạ Hi ân cần đưa bát cháo tới thư phòng, Quân Mặc Hiên tràn đầy vui mừng cho rằng những ngày tháng khổ cực rốt cuộc cũng kết thúc rồi. Vì thế, cao hứng phấn chấn ăn hết cháo, kết quả sau đó ngày đêm đều phải trôi qua ở trong nhà xí.

      Từ đó, Quân Mặc Hiên bao giờ tin Dạ Hi đột nhiên đổi tính tha thứ cho nữa.

      Thoáng cái tới buổi trưa, Dạ Hi bỗng nảy ra ý tưởng du hồ với Quân Mặc Hiên, Quân Mặc Hiên mang theo thái độ bán tín bán nghi tới hồ. Thấy Dạ Hi thân bạch y, phong tình vạn chủng ngồi thuyền thỏ, trong lòng Quân Mặc Hiên vui vẻ, vậy nương tử tha thứ cho rồi. Còn cũng ước hội nữa, ràng như thế, Quân Mặc Hiên cảm thấy vấn đề gì, vì vậy hấp ta hấp tấp chạy lên thuyền du hồ với Dạ Hi.

      đường , Quân Mặc Hiên mạc danh kì diệu rơi xuống hồ nước, đợi lúc lên bờ, đâu còn thấy bóng dáng của Dạ Hi. Về sau, Quân Mặc Hiên hiểu , sắc – dụ cái gì, đều là cạm bẫy.

      Lại ngày vào buổi tối, ban đêm gió lớn, ánh trăng sáng tỏ, Dạ Hi kêu Phấn Điệp mời Hiên vương trở về phòng ngủ, nghe vậy Quân Mặc Hiên ngựa ngừng vó chạy tới phòng Dạ Hi. Vừa tới cửa, nghi hoặc dừng lại, trải qua nhiều lần như vậy, vẫn nên cảnh giác tốt hơn. Song khi Quân Mặc Hiên thấy Dạ Hi quần áo nửa vời dựa ở giường, tâm loạn, làm gì còn quản có cạm bẫy hay . Vì vậy vội vã mở cửa vào.

      Đột nhiên, chậu nước lạnh đổ ập xuống, nhiệt tình sôi sục trong lòng Quân Mặc Hiên bị dập tắt hoàn toàn.

      “Tướng công, nương tử thấy chàng quá nóng nên giúp chàng hạ hỏa!” Dạ Hi vui sướng khi người gặp họa .

      Vì thế, Quân Mặc Hiên thân quần áo ướt xám xịt trở về thư phòng ngủ, từ đây, Quân Mặc Hiên cũng hiểu , muốn Dạ Hi tha thứ cho , trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

      Mà, mỗi lần hấp dẫn, đều mắc mưu.

      Nhìn chủ tử nhà mình chật vật như vậy, bọn hạ nhân cũng đành lòng, những nghĩ tới dáng vẻ bưu hãn của vương phi nhà mình bọn họ vẫn là ở trong lòng mặc niệm cho vương gia là tốt rồi, về phần hành động, bọn họ vẫn là bớt lo chuyện chủ tử tốt hơn.

      Lại , cuộc sống nhàm chán, mỗi ngày có tiểu nhạc đệm như vậy khiến mọi người vui vẻ, chẳng phải thích thú lắm sao! Huống chi nhân vật chính lại là Môn chủ Long Môn mình thần võ của bọn họ nữa.

      Cứ như vậy, vòng vòng lại, mỗi ngày Quân Mặc Hiên đều phải chịu tàn phá lớn lớn của Dạ Hi, có đôi khi nghi ngờ, cứ bị chỉnh như vậy, có thể bị ngủm trước thời hạn hay .

      Nhưng mà, ngược đãi gì đó quân Mặc Hiên đều có thể chịu đựng, nhưng chuyện rời nhà trốn , tuyệt bỏ qua.

      Sáng sớm ngày hôm đó, Quân Mặc Hiên đến phòng, lại phát Dạ Hi để lại thư trốn , lập tức phái người Long Môn tìm kiếm tung tích Dạ Hi khắp nơi.

      Mà giờ phút này, Dạ Hi người rời nhà trốn nhàn nhã ngồi ở tổng bộ Huyết Sát.Có vài lần người Long Môn tới Huyết Sát hỏi, nhưng có ai tiết lộ hành tung của Dạ Hi ra ngoài.

      Vì vậy, mấy ngày trôi qua, Quân Mặc Hiên vẫn tìm được Dạ Hi. Mà đúng lúc này, thái tử Tề quốc công khai sứ Thiên Thần, đồng thời, Long Môn cũng tra được Quân Mặc Lâm chỉ chiêu binh mãi mã, còn thầm cấu kết với thái tử Tề quốc.

      Mà Dạ Hi tung tích, trong triều thế cục rung chuyển, thể giả ngốc được bao lâu nữa rồi, kỳ thực, kể từ khi Dạ Hi phát , cũng định giả ngốc nữa.

      biết có phải người xui xẻo uống nước cũng mắc kẽ răng hay , ngay khi Quân Mặc Hiên quyết định giả ngốc nữa lại tới đúng thời điểm cuộc thi săn bắn của hoàng gia Thiên Thần được tổ chức mỗi năm lần. cần đoán cũng biết, năm nay khu vực săn bắn hoàng gia nguy hiểm trùng trùng, để cho ổn thỏa, quân Mặc Hiên quyết định vẫn nên tiếp tục giả ngốc.

      Về phần Hi nhi, nàng đến trận đấu săn bắn của hoàng gia chứ, Quân Mặc Hiên hơi thiếu tự tin nghĩ tới.

      Cùng lúc đó, Dạ Hi cũng nhận được tin tức, trận đấu hoàng gia, chỉ sợ phải săn thú mà là săn giết huynh đệ, Dạ Hi tính xem. Tuy chưa tha thứ cho , nhưng từ trước tới nay Dạ Hi đều công tư phân mình.

      ra, nhiều ngày qua, tuy Dạ Hi rời nhà trốn , nhưng vẫn chú ý thế cục Thiên Thần, thầm đoạt ít thế lực của thái tử. Dù sao, cướp gì đó là chuyện nàng thích làm nhất.

      ...

      Ngày hôm sau, trận đấu săn bắn của hoàng gia.

      Thái tử Tề quốc mang theo dũng sĩ Tề quốc nhận lời mời tham gia trận đấu săn bắn mỗi năm lần của vương triều Thiên Thần. Bề ngoài là tham gia, nhưng ra tất cả mọi người đều hiểu, Tề quốc này ràng là khiêu khích.

      Trận đấu săn bắn của hoàng gia Thiên Thần diễn ra ở ngoại ô kinh thành Thiên Thần hai mươi dặm, toàn bộ hai ngọn núi lớn, nuôi nhốt vô số động vật.

      Lúc này, quân Thiên Dịch, Quân Mặc Lâm, Quân Mặc Thiên, Quân Mặc Dực cùng hoàng tộc và văn võ bá quan sớm đứng chờ ở đó, mà thái tử Tề quốc Bắc Thần Huyên lại chậm chạp chưa tới.

      Trận đấu săn bắn hoàng gia, cho phép mang theo nữ quyến, bởi vậy hoàng hậu, Đức phi và vài vị phi tử khá được sủng ái đều ở trong đó. Ngoài ra, còn có con của vài vị quan lớn cũng tới tham gia trận thi đấu.

      Trong khu rừng cây , bày đấy rượu ngon, tất cả mọi người đến đông đủ, ngay cả hoàng thượng cũng đến, mà Bắc Thần Huyên còn chưa tới. khỏi, trong lòng Quân Thiên Dịch tràn đấy khó chịu.

      Tuy Thiên Thần to lớn như Tề quốc, nhưng cũng phải là nước , nghĩ tới Bắc Thần Huyên này lại để Thiên Thần vào mắt như vậy.

      Chờ tới khi mọi người nhịn được nữa Bắc Thần Huyên khoan thai đến chậm. bộ áo ngoài trắng nạm viền vàng, hoa lệ mà tục khí. Phía sau có hơn mười vị dũng sĩ tay để trần theo.

      Nhìn bắp thịt vạm vỡ như thế, mọi người chút nào hoài nghi, hơi sức của bọn họ tay có thể đánh chết con trâu. Bên cạnh, Quân Mặc Hiên cũng nghi ngờ, người như vậy thích hợp săn bắn sao? Đánh nhau đúng hơn, xem ra thái tử Tề quốc này cũng phải đến săn bắn!

      Nhìn thái độ của thái tử Tề quốc, tuy trong lòng Quân Thiên Dịch bất mãn, nhưng cũng làm khó Bắc Thần Huyên, lập tức tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Cùng lúc đó, cũng có người chú ý tới, vị trí bên cạnh Hiên vương trống . Bởi vì Dạ Hi là nữ, cho nên rất ít người để ý xem nàng có tới .

      Chính là ngoài trừ Quân Mặc Hiên còn lo lắng tìm kiếm khắp nơi.

      Quân Thiên Dịch đứng dậy, vài lời khích lệ, nhưng, khi Quân Thiên Dịch chuẩn bị tuyên bố Quân Mặc Lâm lại lên tiếng ngăn cản: “Phụ hoàng, năm rồi tam đệ tham gia thi đấu, năm nay cũng thể trốn được.”

      Lời của thái tử ràng làm quân Thiên Dịch mất hứng, nhưng cũng có phản đối, Quân Mặc Hiên thành gia, làm phần tử của hoàng tộc cần phải tham gia cuộc thi săn bắn. Hoàng thượng vốn cho rằng chỉ cần ông giả bộ biết, Quân Mặc Hiên có thể tránh được kiếp.

      nghĩ tới Lâm nhi lại đề xuất ở trước mặt nhiều người như vậy, cái này, Quân Mặc Hiên muốn tránh cũng trốn dược. Nhưng Quân Mặc Hiên là người ngốc, săn bắn nhiều nguy hiểm, ông cũng muốn nhi tử mình thương lại bị thương.

      Vì vậy, hoàng thượng rối rắm, nhìn qua chỗ của Dạ Hi, định tìm nàng hỗ trợ, ai biết căn bản nàng có đến. Nha đầu kia giở trò quỷ gì vậy?

      Dạ Hi rời nhà trốn , Quân Mặc Hiên phong tỏa tin tức cho nên hoàng thượng hề biết.

      Nếu Dạ Hi có đó, Quân Thiên dịch có biện pháp khác, chỉ có thể để Quân Mặc Hiên tham gia trận đấu. Thấy vậy, khóe miệng Quân Mặc Lâm nhếch lên nục cười ngoan: Ngốc tử, chờ chịu chết .

      Trong nháy mắt, tu tu tiếng kèn vang lên, cấm vệ quân đóng tại ranh giới sân bãi hoàng gia, đồng loạt đứng lên, từng đội chỉnh tề tiến vào rừng cây, bao quanh nơi săn bắn động vật, tạo thuận lợi cho việc săn bắn.

      Nhóm đầu tiên là đám hoàng tử công chúa mang họ Quân tự Mặc, bởi vì Bắc Thần Huyên là thái tử Tề quốc, bởi vậy Quân MẶc Hiên cũng an bày ở nhóm đầu tiên.

      Rất nhanh hàng hơn mười người, tư thế oai hùng thoải mái lên ngựa, xuất phát, động tác suất khí mà xinh đẹp. Nhưng trong những người này bao gồm Quân Mặc Hiên, giờ phút này, Quân Mặc Hiên sốt ruột đấu tranh cùng tuấn mã. Mấy lần lên ngựa đều bị hất xuống, mỗi lần ngã khỏi ngựa, mặt Quân Mặc Hiên còn mang theo nụ cười ngây ngốc.

      Thấy vậy, mọi người khinh bỉ nhìn , cứ như vậy, nếu như trở thành Hoàng đế làm thế nào mới tốt đây.

      Nhưng, Quân Mặc Hiên lại hết sức hài lòng hiệu quả mình tạo ra, nếu trực tiếp lên ngựa, người khác dễ dàng bỏ qua . Nhưng bây giờ khác, giờ phút này chính là tiêu điểm ở đây, nếu lúc này để lộ ra ngốc, có thể cho kẻ địch đòn phủ đầu.

      Khi Quân Mặc Hiên chuẩn bị dùng nội lực để lên ngựa xa xa, tiếng vó ngựa vang lên, Dạ Hi thân hồng y, ra roi thúc ngựa chạy tới.

      Nhìn thấy Dạ Hi tới, Quân Thiên Dịch vui vẻ, cuống quít lên tiếng: “Hi nhi đến đây, vừa vặn, Hiên vương có vấn đề về trí lực, trận đấu săn bắn này để Hi nhi thay thế .”

      Dạ Hi gật đầu đồng ý, cưỡi bạch mã gia nhập hàng ngũ cuộc thi, tất nhiên, Dạ Hi tham gia, quân Mặc Hiên cần ra trận rồi.

      “Nương tử...” Quân Mặc Hiên vẻ mặt chân chó , Hi nhi tới trận đấu săn bắn chứng minh nàng vẫn quan tâm mình, nghĩ vậy, oán khí do Dạ Hi rời tụ lại cũng chậm chậm tán .

      Dạ hi lạnh lùng liếc quân Mặc Hiên cái, nàng đến, có nghĩa là tha thứ cho Quân Mặc Hiên, mà do đồng ý với Quân Thiên Dịch, nàng cũng khogn6 định nuốt lời.

      Nhưng, là vì đồng ý quân Thiên Dịch mới đến ư? Chỉ sợ phải đơn giản như vậy.

      Tiếng kèn lại vang lên, đoàn người cưỡi tuấn mã, xông vào rừng rậm trước mặt.

      Tiến vào cuộc săn, Dạ Hi lập tức cảm giác được có cái gì đúng, nhưng rốt cuộc đúng chỗ nào, nàng cũng ra được. Vừa rồi Quân Thiên Dịch đưa cho Dạ Hi bộ cung tiễn tốt nhất.

      Nhưng, Dạ Hi đối với cung tiễn cổ đại này quả thể nào lành nghề, vì vậy sau ấy lần thử nghiệm, nàng cũng bắn trúng được cái nào.

      “Phế vật.” Cách đó xa, Quân Linh San thu hoạch khá nhiều cười nhạo . Dạ Hi con cũng bắn trúng được, làm sao nàng cười cho được.

      Nghe vậy, khóe miệng dạ Hi nâng lên nụ cười quỷ dị, bàn tay nhắn nẹh nhàng đưa lên băng ti như mọc mắt lao về hướng có động vật.

      Trong nháy mắt, có hơn mười con vật nằm ngay đơ mặt đất.

      Dạ Hi thu hồi băng ti, nhìn hai con tiểu bạch thỏ lưng ngựa Quân Linh San, vân đạm phong khinh : “Đúng là phế vật.” xong, bỏ lại quân Linh San tức giận xoay người rời .

      Nhì bóng lừng Dạ Hi rời , Quân Linh San muốn chửi thề, đây hoàn toàn là đả kích trắng trơn, biến đổi phương thức Quân Linh San nàng là phế vật.

      Mà sau khi Dạ Hi rời khỏi bao lâu phát bản thân tách khỏi đội ngũ. Khi nàng muốn quay trở lại, khí chung quan dao động có người nhắm về phía Dạ Hi lao tới.

      “Vèo vèo...” Từ bốn phía rừng rậm bắn ra vô số mũi tên nhọn, bao bọc chung quanh Dạ Hi.

      Sắc mặt Dạ hi trầm xuống, thân hình nhanh chóng di chuyển, băng ti trong tay ngừng vung lên. Mấy lần xoay người, cuốn lấy toàn bộ mũi tên nhọn chung quanh. Tay nhàng vung lên, hàng loạt mũi tên nhọn như có mắt bắn ngược trở lại bốn phương tám hướng.

      Trong phút chốc, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, chung quanh tràn ngập mùi máu tươi.

      Nhưng, dạ Hi còn chưa kịp thở hơi, vô số người áo đen từ trong rừng rậm xông ra, giơ binh khí trong tay lên công kích về phía Dạ Hi.

      Trong đám người Dạ Hi như quỷ mị, luôn xuất ở chỗ kẻ địch tửng được. Mỗi khi địch nhân phát ra, băng ti trong tay Dạ Hi đâm vào ngực, mi tâm, cổ họng... của chúng.

      Gần như chiêu mất mạng, dần dần, người áo đen ngã xuống càng ngày càng nhiều, Dạ Hi quét qua vết máu nơi khóe miệng làm cho giương lên nụ cười khát máu làm cho gương mặt nàng càng thêm mê hoặc.

      Lúc này, xa xa người nãy giờ quan sát hết thảy mọi thứ lộ ra vẻ khiếp sợ trong mắt, khó trách quân Mặc Lâm muốn dẫn Dạ Hi rời , cho dù ngốc vương tham gia trận đấu, cũng hủy bỏ kế hoạch. ra nữ nhân này cường hãn như vậy, người như thế ở lại Thiên Thần, uy hiếp lớn với Tề quốc bọn họ.

      Nghĩ vậy, trong mắt Bắc Thần huyên lộ ra sát ý, nữ nhân như Dạ Hi tuyệt đối thể lưu lại. Lập tức, vẫy tay, ý bảo những sát thủ núp trong bóng tối thân.

      Sau khi nhận lệnh, đám người mặc phục sức từ chỗ tối ra. Vừa thân, liền vận nội lực, công kích về phía Dạ Hi.

      Nhìn những người áo đen biết xuất từ nơi nào, Dạ Hi chau mày, những người này còn cường hãn hơn những người áo đen vừa nãy.

      Tuy băng ti của Dạ Hi rất lợi hại, nhưng cũng đánh lại nhiều người luân phiên đánh như vậy. Huống chi địch nhân dù kém cũng là người có nội lực, mà nàng lại là nữ nhân có chút nội lực nào.

      Hơi sức chắc chắn có lúc dùng đến, vì vậy, cũng bao lâu, tốc độ giết địch của Dạ Hi từ từ chậm lại, lực độ trong tay cũng yếu vài phần.

      người áo đen như nhận thấy được Dạ Hi địch lại được, phát động công kích càng mãnh liệt, ra tay càng thêm ngoan lệ.

      “Mẹ nó, lão hổ phát uy, các người xem lão nương là con mèo bệnh sao.” Dạ hi nhịn được chửi tục.

      xong, sử dụng băng ti quấn lấy cây đại thụ bên cạnh, thân mình nẹh nhàng nhảy cái, ngừng trung, trong tay cầm cây súng lục đen điên cuồng bắn phá.

      “Đoàng đoàng đoàng...” Mấy tiếng súng vang lên, toàn bộ người áo đen ngã xuống. Mà mi tâm của mỗi người áo đen đều có miệng vết thương bằng ngón áp út bốc khói.

      Dạ Hi lạnh lùng quét qua chung quanh, lạnh nhạt cất kĩ cây súng trong tay, rút băng ti về, tính toán rời khỏi.

      Khi Dạ Hi chuẩn bị rời , xa xa, mũi tên đen nhọn lao nhanh đến. Nhìn thân tên đen nhánh, cần đoán cũng biết thân tên có kịch độc.

      Dạ Hi giơ tay lên, bóp cò, viên đan bắn ra va chạm với mũi tên đen, xuyên thấu thân tên, nhập vào giữa cây đại thụ đối diện.

      Mũi tên màu đen nhọn bị bắn ra sau, ám tiễn màu xanh lá được cất giấu bên trong nhanh chóng lao ra. Bởi vì tên có màu xanh, nhập vào rừng cây căn bản có người phát .

      Khi Dạ Hi phát tồn tại của ám tiễn kịp né tránh nữa.

      Mắt thấy ám tiễn này sắp bắn trúng Dạ Hi cách đó xa, mũi tên nhọn màu vàng ngang trời bay ra, đánh rơi ám tiễn màu xanh.

      Ngay sau đó, Bắc Thần Huyên thân nhung trang xuất , trong tay cầm cây cung lớn màu vàng, hiển nhiên, mũi tên nhọn màu vàng vừa rồi chính là do Bắc Thần Huyên bắn ra.

      Bắc Thần Huyên cứu nàng, Dạ Hi còn chưa ngốc đến mức nghĩ như vậy. Nếu như muốn cứu, cũng chờ tới bây giờ.

      Vì thế, Dạ Hi cũng cho Bắc Thần Huyên ánh mắt tố, xoay người rời khỏi. Lúc này thị vệ hốt ha hốt hoảng truyền tới tin tức: Hoàng thượng gặp chuyện, Hiên vương bị đổ.

      “Chết tiệt.” Khẽ rủa tiếng, Dạ Hi bước chân nhanh hơn. Vừa rồi khi đánh nhau ngựa của nàng hy sinh, nàng lại có khinh công, chỉ có thể dựa vào hai chân. Nhưng chỉ dựa vào hai chân, tốc độ của Dạ Hi cũng thể nhanh được.

      “Lên ngựa.” Bắc Thần Huyên cưỡi ngựa ngăn ở trước mặt Dạ Hi.

      Dạ Hi nhìn thoáng qua Bắc Thần Huyên, trong lòng biết giờ phút này thể hẹp hòi được. Cũng do dự, xoay mình lên ngựa. Nhưng, trước khi lên ngựa, Dạ Hi sử dụng cách hay làm đuổi Bắc Thần Huyên xuống ngựa, bản thân lại đứng lưng ngựa nhanh chóng rời .
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :