1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh (60/85) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay wa di, doc 1 leo lun, tr that kich thich!!!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Quân Mặc Hiên bị bắt

      “Người của ta, bà cũng dám động?” Dạ Hi lạnh lùng nhìn Âu Quý Tình, lực đạo trong tay gần như muốn bóp nát Âu Quý Tình.

      “Dạ Hi, ngươi cũng khỏi quá kiêu ngạo rồi.” Quân Mặc Lâm phẫn nộ, cũng dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn di nương (dì) chịu khổ.

      “Kiêu ngạo? đám ngu xuẩn, ngẫm lại vừa rồi rốt cuộc là ai kiêu ngạo, ta thái tử điện hạ, có phải ngươi chưa bị phụ hoàng mắng đủ , lúc nãy mới bị mắng, lại vội vội vàng vàng tìm thêm tai vạ, có tự trọng.” xong, Dạ Hi thả Âu Quý Tình ra nghênh ngang rời khỏi.

      Khi tới cửa, Dạ Hi bỗng xoay người, nhìn vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của đám người đó, lạnh lùng : “Phụ thân đại nhân, cửa cũng vào rồi, bổn vương phi liền quấy rầy các người. Hơn nữa tập thể đám người hèn hạ có tự trọng cũng có gì hay để xem. Ông có phải .”

      xong, bỏ lại vẻ mặt ngu ngơ của mọi người, nghênh ngang rời .

      Phía sau, Phấn Điệp mang vẻ mặt sùng bái nhìn Dạ Hi, trâu, quá trâu, cái gì kêu động thủ cũng có thể giết chết người, Phấn Điệp nàng xem như biết. Chỉ cần vương phi nhà nàng mở miệng ra, dù bệnh cũng có thể tức tới phát bệnh, có bệnh trực tiếp tức chết.

      “Tiểu nha đầu, còn mau, ở lại chờ bọn họ bưng trà rót nước à.” Dạ Hi lườm Phấn Điệp cái, quả nhiên là tiểu nha đầu chưa từng trải việc đời, chuyện bé xé to.

      Đợi Dạ Hi rồi, thía tử quơ tay qua, đẩy toàn bộ đồ bàn xuống đất, cho thấy rất tức giận. Đồng dạng, Dạ Viễn Thiên cũng hận Dạ Hi, trong mắt đám người nổi lên tia ác độc, chờ đợi phía sau Dạ Hi biết là điều nguy hiểm gì.

      ...

      Chỉ là, khi Dạ Hi trở về Hiên vương phủ lại được cho biết, Quân Mặc Hiên bị mời phủ tướng quân làm khách rồi.

      “Đáng chết.” Dạ Hi chửi thầm tiếng, lập tức, quay lại phủ tướng quân.

      tới phủ tướng quân, Dạ Hi có nửa điểm lưu tình, trực tiếp rút ra băng ti, đường đánh vào trong. Lúc này, phủ tướng quân tổ chức gia yến (yến tiệc gia đình), phi thường náo nhiệt. Nhìn Dạ Hi hùng hổ tới, sắc mặt Dạ Viễn Thiên còn đen hơn cả đáy nồi.

      “Dạ Viễn Thiên, Quân Mặc Hiên đâu? Ở nơi nào?” Dạ Hi lạnh lùng , trong mắt căn bản có người phụ thân như Dạ Viễn Thiên này.

      “Dạ Hi, đây là thái độ chuyện của ngươi với phụ thân sao?” Dạ Viễn Thiên lạnh lùng .

      “Giao Quân Mặc Hiên ra, nếu ta san bằng phủ tướng quân.” Dạ Hi cười lạnh, Dạ Viễn Thiên con mẹ nó thực vô sỉ, hôm nay lừa gạt nàng tới đây, mục đích chính là Quân Mặc Hiên.

      “Cuồng vọng.” Dạ Viễn Thiên lạnh lùng , thầm liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh. Nhất thời, vô số thị vệ tràn ra từ bốn phương tám hướng, bọn họ là cận vệ của Dạ Viễn Thiên.

      Khóe miệng Dạ Hi lộ ra nụ cười thị huyết, chỉ bằng những người này, muốn ngăn cản nàng, nằm mơ.

      Trong phút chốc, Dạ Hi xuất thủ, ngay lúc đó bóng dáng màu hồng thần tốc xuyên qua đám hắc y nhân. Nơi bóng dáng màu hồng qua, vang lên từng trận tiếng kêu thảm thiết.

      quá bao lâu, trong khí mùi máu tươi càng ngày càng dày đặc, chỉ có điều, kỳ quái chính là, thân những người này hề có vết thương, ngay cả tơ máu cũng thấy được. Nhưng bọn họ lại đau tới liên tục kêu thảm thiết.

      Nhìn hộ vệ ngã xuống đau lăn lộn đầy mặt đất, Dạ Hi cười lạnh, “Ta lại lần nữa, Quân Mặc Hiên ở đâu.”

      bên, Âu Quý Tình dương lên nụ cười ngoan độc, lạnh lùng : “Ngươi uống hết ly rượu này, bản phu nhân cho ngươi biết, Quân Mặc Hiên ở đâu.”

      “Ngươi...” Dạ Hi phẫn nộ .

      “Khuyên ngươi nhanh uống hết , bằng , Quân Mặc Hiên kia da mịn thịt mềm...” Âu Quý Tình uy hiếp .

      “Được, ta uống.” Dạ Hi nhận lấy rượu, nhìn cũng nhìn liền trực tiếp uống hết, uống xong, nàng lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

      Thấy Dạ Hi uống hết, khóe miệng Âu Quý tình gợi lên nụ cười đạt được mục đích, lần này Dạ Hi ngươi còn chết được sao? “Người tới, dẫn Dạ Hi gặp Quân Mặc Hiên.”

      Sau khi Dạ Hi bị mang , Dạ Viễn Thiên nhìn về phía Quân Mặc Lâm, thái độ cung kính : “Thái tử, có vừa lòng?”

      Bên này, Dạ Hi tuy là đầu rất choáng váng, nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo. Mãi tới khi nàng nhìn thấy Quân Mặc Hiên bình an vô , rút cục chống đỡ nổi, té xỉu.

      Sau khi Quân Mặc Hiên thấy nương tử nhà mình ngã xuống, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Dạ Hi, đồng thời, ánh mắt rét lạnh nhìn nha hoàn bên cạnh. Bàn tay to vung lên, nha đầu lập tức tắt thở.

      Tuy Quân Mặc Hiên bị đưa tới phủ tướng quân, nhưng là vương gia, lại là người đần độn, cho nên Dạ Viễn Thiên cũng dám làm gì . Mặc dù có thái tử làm chỗ dựa, ông ta cũng dám.

      Nhưng Dạ Hi đây, được may mắn như vậy. Ông ta thầm phân phó, tìm được cơ hội liền diệt trừ Dạ Hi. Nhưng ông ta lại nghĩ tới, kế hoạch của ông ta bị Âu Quý Tình làm cho xáo trộn.

      Tiền viện, bỏ được cây đinh trong mắt là Dạ Hi, tâm tình mỗi người đều vô cùng tốt, yến tiệc là mảng hoan ca cười. Căn bản ai phát xa xa, bóng dáng màu hồng nhanh chóng đột nhập vào phủ tướng quân.

      Mà bên này, sau khi Quân Mặc Hiên cẩn thận xem xét phát Dạ Hi uống phải rượu độc. Đây chính là bảy ngày say rất nổi tiếng, vì vậy, Quân Mặc Hiên vận công bức rượu độc cho Dạ Hi.

      Thế nhưng, khi Quân Mặc Hiên bức rượu độc cho Dạ Hi, khí bốn phía dao động, tốt, có người tới gần, mà võ công của người này còn rất cao.

      Quân Mặc Hiên nhíu mày, chết tiệt, lúc nào làm sao có thể có người tới, vận công cho Dạ Hi nên Quân Mặc Hiên thể cử động, chỉ hy vọng có thể bức hết rượu độc trong người Dạ Hi ra trước khi người kia lại gần.

      Đúng lúc này, trong khí truyền tới mùi thơm lạ lùng, mặc dù Quân Mặc Hiên khống chế hô hấp, nhưng vẫn hít phải ít. Rất nhanh Quân Mặc Hiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng vẫn kiên trì bức rượu độc cho Dạ Hi.

      May mắn vào khắc khi Quân Mặc Hiên té xỉu, rượu độc trong người Dạ Hi cũng được bức ra hết.

      lát sau, ngoài cửa sổ bóng dáng màu hồng chợt tiến vào bên trong, khiêng Dạ Hi ra ngoài, bởi vì bảy ngày say vẫn còn tác dụng, Dạ Hi tạm thời chưa thể tỉnh táo, chỉ có thể tùy ý hồng y nhân mang nàng .

      Người mặc hồng y mang Dạ Hi tới cái miếu đổ nát, nhịn được chửi thầm trong lòng, Âu Quý Tình này cố ý đối phó với mình phải , vậy mà để cho hái hoa tặc tiếng tăm lừng lẫy là tàn phá đóa hoa dại vô cùng xấu xí như vậy.

      Nếu nhìn lại việc Âu Quý Tình từng giúp cho lần, tuyệt đối đáp ứng chuyện này. là, nhìn khuôn mặt này hạ thủ thế nào được, trong lúc này, hái hoa tặc xoắn xuýt.

      Nhưng mà khi hái hoa tặc hết sức phân vân, Dạ Hi tỉnh lại. Mở to hai mắt mê mang nhìn thấy nam tử tuấn với vẻ mặt xoắn xuýt, lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

      Hái hoa tặc ràng sững sờ, thể nào, đời này lại có người biết là ai? Ai chẳng biết là hái hoa tặc Hoa Hồ Điệp nhất thân hồng y, tuấn mỹ vô cùng, chủ yếu nhất là mỗi lần hái hoa đều để lại đóa hoa hồng đỏ rực ở bên cạnh.

      Hoa hồng cả đại lục rất ít gặp, nhưng biết Hoa Hồ Điệp đâu mà lấy được hoa hồng màu đỏ, dần dà, hoa hồng trở thành vật tượng trưng cho thân phận của Hoa Hồ Điệp.

      Nhưng Hoa Hồ Điệp lại điều đó tượng trưng cho tình của , ra cho oai đó là chứng cứ cầu ái của , thực tế đó là vật chứng phạm án của , nào biết tiểu nha đầu này lại hỏi là ai, chẳng lẽ biểu của còn chưa đủ ràng.

      --- ----
      Last edited by a moderator: 28/9/15
      thuyt, Lạc Linh NgânElise Tuyen thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Co Len bn

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: là môn chủ Long môn

      Nhìn biểu tình táo bón mặt tên hái hoa tặc, Dạ Hi tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?” Dạ Hi mất kiên nhẫn, Âu Quý Tình này sao lại tìm tên sát thủ ngốc như vậy chứ.

      Nếu Hoa Hồ Điệp mà biết Dạ Hi mắng là tên ngốc, chắc chắn giết nàng. luôn luôn tự mình là thông minh tuyệt đỉnh làm sao có thể chấp nhận người khác mắng mình là tên ngốc được.

      “Ngươi biết ta là ai?” Hoa Hồ Điệp tin tiếp tục truy hỏi, làm sao có thể có người biết là ai được, hôm nay còn đặc biệt mang theo bó hoa hồng to mà phải là đóa hoa hồng.

      Bình thường, những nương khác, đều mang đóa hoa hồng, lần này mang theo bó, vốn định bày ra bản tính phong lưu của mình tốt, nào biết người quái dị này căn bản biết là ai? Trong lòng Hoa Hồ Điệp vô cùng tủi thân.

      Dạ Hi lắc đầu, vẻ mặt thương xót nhìn Hoa Hồ Điệp, người này chỉ ngốc mà còn rất bệnh, bệnh cũng , nên gặp bác sĩ.

      Giống như đọc được hàm ý trong mắt Dạ Hi, Hoa Hồ Điệp mất bình tĩnh, nổi giận : “ ra từ trong núi sao? Ngay cả bản công tử cũng biết, bản công tử chính là hái hoa tặc tiếng tăm lừng lẫy Hoa Hồ Điệp, lại dám biết ta.”

      Lòng tự trọng bị khiêu khích, Hoa Hồ Điệp nào còn nhớ bắt Dạ Hi tới là vì cái gì.

      Lời này vừa ra, Dạ Hi hề giữ hình tượng cười ra tiếng, hái hoa tặc, nếu như thân phận khác nàng còn tin, nhưng là hái hoa tặc, đánh chết Dạ Hi cũng tin.

      Bởi vì tên hái hoa tặc nào mà có mắt như mù, ngay cả dung mạo nay của Dạ Hi, trừ bỏ ngốc tử Quân Mặc Hiên kia cảm thấy xinh đẹp, phỏng chừng những người khác đều có hứng thú. Huống chi là hái hoa tặc, phải biết rằng hái hoa tặc chỉ chuyên chọn mỹ nữ để xuống tay.

      cười cái gì? Trái lại chút bản công tử có chỗ nào giống hái hoa tặc, chỗ nào giống hả?” Hoa Hồ Điệp chưa từ bỏ ý định hỏi, lần đầu tiên thậm chí có người hoài nghi thân phận của .

      Dạ Hi cực lực nhịn cười, mở miệng : “Bởi vì có tên hái hoa tặc nào mà có mắt như mù, còn có loại diện mạo như ngươi cần hái hoa, có vườn hoa tươi tự động dính vào.” xong, Dạ Hi lại nhịn được cười như điên.

      Hoa Hồ Điệp hơi sững sờ, nửa câu sau nghe tương đối thoải mái, đó là trá hình bộ dạng tuấn, nhưng nửa câu đầu, thích nghe, sao lại có mắt như mù.

      ... Thị lực của lão tử rất tốt, mới phải cái gì mà có mắt như mù?” Hoa Hồ Điệp cố gắng thanh minh, phải là chuẩn bị hái người xấu xí là nàng thôi, còn chưa xuống tay được thôi? Thế nào mà lại thành có mắt như mù rồi?

      “Đúng ? Thị lực quả rất tốt, chẳng qua là hơn hai mươi thước chẳng phân biệt được đực cái, hơn năm mươi thước chỉ thấy loài lưỡng tính thôi, là làm người ta lo lắng.” Dạ Hi làm bộ dạng tán thành , trong mắt lóe lên ý cười kỳ lạ.

      Cảm nhận được Hoa Hồ Điệp có ác ý, Dạ Hi buông xuống thấp thỏm trong lòng.

      “Mẹ kiếp, mới trong hai mươi thước cao thấp đổi đó? , căn bản chính là người mù.” Hoa Hồ Điệp khó thở, chết tiệt, nha đầu kia sao lại độc miệng vậy.

      “Ồ, còn có người thích dò số chỗ ngồi.” Dạ Hi vân đạm phong tình , ngoài miệng dương lên nụ cười tà ác, ở trong mắt Hoa Hồ Điệp chính là cái đủ thấm vào người.

      Nghe thấy thế, Hoa Hồ Điệp muốn ngăn miệng Dạ Hi lại, nghĩ sao Hoa Hồ Điệp liền làm như vậy, cúi người chuẩn bị dùng miệng chặn miệng Dạ Hi.

      Trong lúc Dạ Hi chuẩn bị né tránh, ngoài cửa miếu liền truyền tới tiếng uy hiếp: “Nếu ngươi dám hôn xuống, bổn tọa bảo đảm ngươi đoạn tử tuyệt tôn, ngoài ra còn đào mộ tổ nhà ngươi.”

      Hoa Hồ Điệp quay đầu nhìn nam nhân mặt nạ trước mặt, trang phục này sao nhìn quen mắt vậy? A, đúng rồi, đây là trang phục đặc hữu của môn chủ Long Môn. Mặt nạ ngân sắc (màu bạc), phong y (áo ngoài) màu đen, hẳn là nhận nhầm , nhưng Long Môn có vẻ khiêm tốn, giang hồ người biết Long môn tồn tại ít lại càng ít.

      “Nam nhân mặt nạ? khéo.” Dạ Hi nhìn thấy người quen, tự nhiên chào hỏi, kỳ nàng biết nam nhân mặt nạ là ai, nhưng sau lần trước từ biệt bên hồ, bọn họ cũng có gặp lại.

      “Sao ngươi lại xưng hô với môn chủ Long môn là nam nhân mặt nạ, hai người quen biết nhau sao?” Hoa Hồ Điệp nghi ngờ hỏi. Nhìn thái độ của Dạ Hi có lẽ hai người có quen biết, lẽ nào môn chủ Long môn là bằng hữu của Dạ Hi, lần này gặp phiền toái rồi.

      Nếu môn chủ Long Môn và Dạ Hi có giao tình, vậy hôm nay bắt Dạ Hi, phải cùng môn chủ Long Môn là địch sao? Âu Quý Tình người này hại chết rồi.

      Môn chủ Long Môn chính là thân phận khác của Quân Mặc Hiên.

      xem như thấy ánh mắt sợ hãi của Hoa Hồ Điệp, tới trước mặt Dạ Hi cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, phát nàng có chuyện gì, trái tim vốn thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng.

      Song khi Quân Mặc Hiên tới gần, trong mắt Hoa Hồ Điệp lên vẻ nghi hoặc, làm sao người Long Môn môn chủ có thể có mê hương đặc chế của mình được? Kỳ quái.

      có lần sau, hiểu?” Quân Mặc Hiên lạnh lùng ra, giọng điệu kia xém chút làm Hoa Hồ Điệp tổn thương do rét lạnh. Nghe đồn, môn chủ Long Môn thần bí khó lường, hôm nay nhìn thấy, môn chủ này chỉ thần bí mà còn rất lạnh, thực còn lạnh hơn cả hàn băng ngàn năm.

      “Ha ha, Long môn chủ, nếu ta sớm biết nha đầu kia là người của ngài, ta tuyệt đối xuống tay với nàng.” Hoa Hồ Điệp chân chó , cũng dám đắc tội Long Môn, dù sao cuộc sống tiêu dao như vậy còn chưa có hưởng thụ đủ đâu?

      Quân Mặc Hiên cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Hoa Hồ Điệp, cúi người chuẩn bị ôm Dạ Hi rời khỏi. Nhưng ngay tại thời khắc này, xuất mối nguy hiểm.

      Hàng loạt hắc y nhân tràn ra từ bốn phía, vừa nhìn biết những hắc y nhân này chính là tử sĩ, nhưng tới cùng là do ai phái tới?

      Rất hiển nhiên, người đầu tiên Hoa Hồ Điệp nghĩ tới là Âu Quý Tình, chỉ là nghĩ tới vì diệt trừ Dạ Hi mà phải phái nhiều cao thủ như vậy.

      “Lão bà chết tiệt, thế nhưng còn lo lắng bản công tử làm việc.” Hoa Hồ Điệp chửi thầm tiếng, nhưng cũng tính toán giúp Dạ Hi bọn họ, chuẩn bị vận khinh công rời khỏi.

      ngờ tới, lúc rời , Quân Mặc Hiên lên tiếng: “Ta còn nhớ trước đó Hoa Hồ Điệp thiếu chút thượng nữ nhân trung niên nào đấy, ngươi nếu như tin tức này truyền ra, có thể trở thành tin đồn thú vị trong Thiên Thần hay ? chừng còn có thể trở thành tin đồn thú vị nhất toàn bộ đại lục đấy. Huống hồ lão bà kia còn là...”

      “Im miệng, Long môn chủ, ta với ngươi thù oán, ngươi cần hại ta như vậy chứ.” Hoa Hồ Điệp đau khổ , Long Môn này quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả chuyện bí mật như vậy cũng tra ra.

      “Ít nhảm, sau khi giết sạch những người này, ngươi có thể , bổn tọa tuyệt đối lung tung.” Quân Mặc Hiên hứa hẹn, hai mắt uy hiếp nhìn Hoa Hồ Điệp.

      Hoa Hồ Điệp khẳng định, nếu dám chữ , chuyện hư hỏng khi đó của tuyệt đối truyền khắp đại lục Long Đằng.

      Nghe hai người đối thoại Dạ Hi có chút mạc danh kỳ diệu, có điều nàng luôn bắt lấy trọng điểm, nhịn được lên tiếng: “ ra hái hoa tặc có khẩu vị nặng như vậy, ngay cả nữ nhân lớn tuổi mà cũng nhìn trúng.”

      câu đâm trúng trọng điểm, Hoa Hồ Điệp nháy mắt nổi nóng.

      “A... A... Kiếp trước lão tử thiếu nợ các người phải , đời danh của ta, bởi vì các người mà mất hết rồi.” Hoa Hồ Điệp lớn tiếng oán giận.
      Last edited by a moderator: 28/9/15
      thuyt, Elise TuyenLạc Linh Ngân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thiếu chút nữa phát

      dám động thủ với chủ nhân của Long Môn, đành phải trút hết tức giận lên người đám hắc y nhân kia. Trong nháy mắt, trận chiến kéo dài, tình hình càng ngày càng đẫm máu.

      Mà khiến cho Quân Mặc Hiên ngạc nhiên chính là Dạ Hi, sở dĩ giữ Hoa Hồ Điệp lại vì sợ Dạ Hi gặp chuyện may, tuy chiêu thức võ công của nàng tệ, ngày hôm qua còn tỏa sáng mạnh ở Tụ Hiền các, nhưng đó chỉ giới hạn ở đơn đả độc đấu.

      Hắc y nhân thế này, vẫn rất lo lắng cho an nguy của nàng.

      Chỉ là để cho ngờ tới, nha đầu kia chẳng những địch lại được, trái lại còn rất cường hãn, nhưng thủ đoạn giết người tàn nhẫn kia cho dù là người từng gặp qua mưa to gió lớn như Quân Mặc Hiên cũng lâm vào sợ hãi.

      Chỉ thấy Dạ Hi cầm sợi tơ còn hơn sợi tóc, biết, đây là thứ nàng dùng để giết chết lão giả áo xám kia. Mặc dù, trông cực kỳ mềm dẻo, lại có thể phí chút sức nào mà xuyên thấu qua cơ thể người, nháy mắt cắt bỏ đầu của địch nhân.

      Thế nhưng khi đối mặt với những thứ này, trong mắt Dạ Hi lên tia thị huyết hưng phấn, khóe miệng dương lên nụ cười lạnh nhạt, làm cho Quân Mặc Hiên hiểu chuyện như vậy nhất định phải là lần đầu tiên Dạ Hi trải qua.

      Trước kia, rút cục là nàng trải qua những gì, mới có thân thủ như vậy, mới có thể giống như cái cỗ máy giết người, lãnh huyết vô tình. Nghĩ vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên cảm thấy đau lòng.

      Chấn kinh chỉ có Quân Mặc Hiên, Hoa Hồ Điệp, xa xa hắc y nhân nhìn màn này lại càng mở to hai mắt, xem ra phủ tướng quân đúng là ngọa hổ tàng long.

      Long Môn cũng nghe qua, nhưng vẫn biết nó thuộc loại lực lượng nào, nhìn ở ngoài mặt, Long Môn cùng lắm là tổ chức tình báo khiêm tốn, nhưng tại xem ra, dường như chuyện phải như vậy.

      Long Môn và phủ tướng quân cuối cùng là có quan hệ gì, đây là vấn đề rất đáng nghiên cứu, đột nhiên hắc y nhân phất tay ra hiệu với những người chung quanh.

      Nháy mắt, lại thêm đám hắc y nhân xông tới, đám hắc y nhân lần này ràng giống với đám ban đầu, nhưng mục đích của bọn họ đều giống nhau, chẳng qua bên là Dạ Hi, bên là môn chủ Long Môn thôi.

      “Khốn kiếp, sao lại có nhiều tên hắc y nhân như vậy.” Hoa Hồ Điệp nhịn được chửi thầm, hôm nay buôn bán so ra thiệt thòi lớn, chỉ chiếm được tiện nghi, lại còn rước thân họa.

      Lúc này, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên giết đỏ hết cả mắt, đâu để ý nhiều như vậy, chỉ cần có người đến gần bọn họ đều giết. Dạ Hi chiêu người, đồng dạng Quân Mặc Hiên cũng là chiêu người.

      Dạ Hi là dùng tốc độ nội lực, chỉ có thể vào lúc trước khi địch nhân xuất thủ, phải giết chết địch nhân. Mà về phần Quân Mặc Hiên do có nội công thâm hậu, có thực lực này chiêu giải quyết người.

      Thời gian dần dần trôi qua, hắc y nhân càng ngày càng ít, chỉ còn lại mấy người có võ công tương đối cao. Nhưng ba người Dạ Hi vẫn thả lỏng chút nào.

      Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Dạ Hi, nơi này còn có người, tên đầu lĩnh vẫn còn chưa xuất .

      Quả nhiên, lâu sau, hắc y nhân nhảy ra khỏi nơi nấp, mà hắc y nhân này so với những người trước đó, căn bản cùng đẳng cấp. Người này ràng mạnh hơn rất nhiều.

      Vừa rồi khi quan sát trận chiến, hắc y nhân phát Dạ Hi là người có nội lực, tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng mà có nội lực, hắc y nhân trái lại sợ.

      Bởi vậy, hắc y nhân liếc mắt ra hiệu với những người còn lại, chính mình công kích về phía Dạ Hi. Biết Dạ Hi có nội lực, cho nên ngay từ đầu khi công kích hắc y nhân dùng mười phần nội lực.

      Dạ Hi thầm kêu ổn, đồng thời, cách đó xa Quân Mặc Hiên tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Vì vậy vận nội lực, bức lui những người bên cạnh nhanh chóng chạy tới phía Dạ Hi bên này, thế nhưng vẫn chậm bước.

      Khi Dạ Hi nhận chưởng của hắc y nhân, cùng lúc đó, chưởng kia của Quân Mặc Hiên cũng rơi vào lưng tên hắc y nhân. Phải biết rằng Quân Mặc Hiên mà nổi giận dù mười phần nội lực cũng rất là hùng hậu.

      Chưởng lực kia đánh vào người hắc y nhân giống như thả quả bom, trực tiếp nổ tung hắc y nhân kia thành bọt thịt. Lúc này mọi người đều sợ ngây ra, bọn họ khi nào thấy qua cảnh tượng như vậy.

      Mà mấy tên hắc y nhân may mắn còn sống kia dám tiếp tục ở lại đây, ngay cả nhìn cũng dám nhìn cái, sớm mang theo đuôi đào tẩu hết rồi. Nếu như bọn họ ở lại, có thể thấy được bí mật động trời, nhưng tình lại khéo như vậy, do bọn họ nhát gan, nên chân dung dưới lớp mặt nạ của Quân Mặc Hiên mới bị người nhìn thấy.

      Mà cả thân lẫn tâm của Quân Mặc Hiên đều đặt tại người Dạ Hi, đối với mấy người vừa căn bản cũng để ý, hiển nhiên cũng biết mặt nạ mặt vì nội lực của quá mạnh, mà bị vỡ thành những mảnh .

      Chỉ có Hoa Hồ Điệp sững sờ nhìn màn này, xuất thần rồi.

      “Hi nhi, nàng làm sao vậy?” Quân Mặc Hiên ràng lo lắng, đỡ lấy vai Dạ Hi, vận nội lực chuyển vào trong cơ thể nàng. Thời khắc này, trong lòng chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, cho dù ngay cả lúc trước mẫu thân rời khỏi, cũng có sợ hãi tới như vậy.

      Dạ Hi bị nội lực hùng mạnh làm cho chấn động ngất , cho nên cũng có nghe được lời kêu gào lo lắng của Quân Mặc Hiên.

      May mắn Dạ Hi thông minh, vừa rồi tránh thoát được phần lớn sức lực của hắc y nhân, nếu thân thể này của nàng, chết mới là lạ. Nhưng do quá lo lắng nên Quân Mặc Hiên căn bản phát giác tới điểm ấy, mặt chỉ lo truyền nội lực.

      Sau khi ngây người trong chốc lát, Hoa Hồ Điệp phục hồi lại tinh thần thấy Quân Mặc Hiên liều chết truyền nội lực cho Dạ Hi. Vì vậy lập tức tiến lên ngăn cản.

      “Long môn chủ, nếu ngươi còn tiếp tục làm như vậy, chỉ chính ngươi gặp chuyện, nàng cũng bị nổ tung mạch máu mà chết.” Hoa Hồ Điệp lên tiếng nhắc nhở, dù thế nào cũng là người nhà làm quan y, vẫn biết được chút y thuật.

      Biết Hoa Hồ Điệp là ai, Quân Mặc Hiên dừng động tác trong tay, để Hoa Hồ Điệp tiến lên kiểm tra cho Dạ Hi.

      “Yên tâm , nàng chết, chỉ bị nội thương, tu dưỡng tháng tốt.” Sau khi Hoa Hồ Điệp kiểm tra kỹ lưỡng, thấy Dạ Hi có trở ngại gì, lập tức lấy ra viên thuốc cho Dạ Hi ăn vào.

      “Vậy vì sao nàng ấy còn chưa tỉnh lại?” Quân Mặc Hiên lo lắng hỏi.

      “Ta Hiên vương gia, hẳn là ngươi phải ngu , vừa rồi ngươi truyền cho nàng nội lực cường hãn như vậy làm cho nàng ấy cháng váng quá mức ngất mới lạ đó.” Hoa Hồ Điệp tức giận .

      Hiên vương? Quân Mặc Hiên theo bản năng sờ sờ mặt mình, quả nhiên mặt nạ còn nữa.

      “Hoa Hồ Điệp, từ giờ ngươi là người của Long Môn, chức vị là cận vệ của bổn vương, uhm, liền ở lại Hiên vương phủ .” Quân Mặc Hiên cân nhắc nhiều lần, mới quyết định làm như vậy. Hoa Hồ Điệp giúp , nghĩ muốn diệt khẩu, chỉ có thể để lại bên người.

      Hoa Hồ Điệp cũng biết, thấy thứ nên thấy muốn đếm xỉa tới là chuyện có khả năng. Đối với quyết định của Quân Mặc Hiên, cũng có ý kiến gì.

      Quân Mặc Hiên giết xem như nể mặt , nếu như chính mình đào tẩu, cũng tin tưởng lấy thế lực của Long Môn, căn bản trốn thoát. Trước kia khi có gia tộc che chở, cũng xác định có thể trốn được, huống chi tại chỉ có mình.

      Ai, Hoa Hồ Điệp chỉ có thể cam chịu số phận thôi. Sau khi ý kiến đạt tới nhất trí, ba người nhanh chóng trở lại Hiên vương phủ.

      Khi trở lại Hiên vương phủ, Quân Mặc Hiên lại trở thành vương gia ngu ngốc kia, có đôi khi Hoa Hồ Điệp thực nghĩ có phải Quân Mặc Hiên là người có tính cách phân liệt , nếu tại sao lúc lại như khối băng lạnh, lúc tiểu bạch thỏ đáng . Hai tính cách này khác nhau trời vực, nếu phải có tính cách phân liệt làm sao Quân Mặc Hiên có thể thay đổi đúng lúc như vậy chứ.

      Chương 18:

      Kỳ Hoa Hồ Điệp biết, Quân Mặc Hiên còn có mặt tính cách khác, đó chính là vô cùng phúc hắc vô sỉ, điểm này, trong tương lai lâu, Hoa Hồ Điệp được cảm nhận sâu sắc.

      ...

      Sáng sớm hôm sau, Dạ Hi từ từ tỉnh lại, bởi vì bị nội thương, dù có viên thuốc của Hoa Hồ Điệp, nhưng nàng vẫn còn rất suy yếu.

      “Nương tử, nàng tỉnh.” Quân Mặc Hiên khôi phục lại bộ dạng ngu ngốc, giọng đáng lo lắng nhìn nàng.

      Dạ Hi xoa đầu đau nhức, quan sát xung quanh, đây là Hiên vương phủ, bọn họ trở về Hiên vương phủ lúc nào? Còn Quân Mặc Hiên làm thế nào để trở về vương phủ?

      Tối hôm qua sau khi nàng bị bắt cóc, Quân Mặc Hiên có bị thương hay ... loạt câu hỏi làm cho Dạ Hi cảm thấy đau đầu.

      “Nương tử, nàng làm sao vậy, có phải có chỗ nào thoải mái?” Quân Mặc Hiên lo lắng hỏi, lập tức mở họng rống to: “Hoa Hoa... Ngươi mau đến xem nương tử ta, có phải bị bệnh rồi ?”

      Ngoài cửa phòng, Hoa Hồ Điệp nghe vậy, toàn thân run lên, lòng bàn chân vừa trợt, thiếu chút nữa làm đổ bát thuốc mà cực khổ nấu suốt ba canh giờ. Hoa Hoa, ta lại có thể gọi thuận miệng như vậy.

      Khi Hoa Hồ Điệp vừa vào cửa, Dạ Hi lộ ra sửng sốt, Hoa Hồ Điệp người này sao lại ở đây, chẳng lẽ là ta cứu mình mang về, có khả năng, cho dù cứu nàng, cũng thể ở lại Hiên vương phủ.

      “Sao ngươi lại ở trong này?” Dạ Hi hỏi ra nghi vấn của bản thân, biết vì sao, nàng cứ cảm thấy là lạ, nhưng lại biết kỳ lạ ở chỗ nào.

      “Ta...” Hoa Hồ Điệp biết nên mở miệng thế nào, chẳng lẽ lại do môn chủ Long Môn ủy thác tới nơi này làm người hầu. Dạ Hi tin lời này sao? Ngay cả chính cũng tin, chủ nhân Long Môn rãnh tới nỗi bị khùng để người của mình tới vương phủ làm người hầu cho tên ngốc.

      “Ha ha, ta biết, ngày hôm qua có hắc y đại ca khi tới đón ta có từ nay về sau Hoa Hoa là người hầu của Hiên nhi. Đại ca ca còn , nếu như Hoa Hoa nghe lời mang hành động vĩ đại thiếu chút nữa ăn lão nữ nhân trung niên của ra cho Tiểu Thanh.” Quân Mặc Hiên ngây ngô , nhất là khi lão nữ nhân trung niên, khỏi phải có bao nhiêu khôi hài.

      Lại liên tưởng tới lời ngày hôm qua của nam nhân mặt nạ, Dạ Hi nở nụ cười, thực nở nụ cười.

      Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp ủy khuất nhìn Quân Mặc Hiên, tựa như lên án: Lão đại, ta đáp ứng ở lại Hiên vương phủ, cần lại tổn hại ta như vậy.

      “Hoa Hoa, ta muốn biết lão nữ nhân trung niên này là ai?” Dạ Hi hai mắt sáng lên, học theo vẻ mặt giọng điệu tà ác của Quân mặc Hiên . Dạ Hi có trực giác, tin tức này rất thú vị.

      Sắc mặt Hoa Hồ Điệp cứng đờ, có thể hỏi được . Vốn dĩ định qua loa cho qua, nhưng khi ngẩng đầu, thấy ánh mắt vô tội kia của Quân Mặc Hiên, nhất thời cảm thấy da đầu run lên.

      Trực giác cho , nếu như thành khai báo, Quân Mặc Hiên tuyệt đối thay , hơn nữa tình còn quanh co ly kỳ, kinh tâm động phách tuyệt đối còn hấp dẫn người hơn là chính tự .

      Vì vậy Hoa Hồ Điệp bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình thú nhận.

      Biết Âu Quý Tình là việc ngoài ý muốn, dĩ nhiên lão nữ nhân trung niên trong miệng Quân Mặc Hiên chính là Âu Quý Tình. tình phát sinh vào buổi tối mấy năm trước, ngày ấy Hoa Hồ Điệp bị nữ nhân tính kế người trúng mị dược, kém dương sai tới hậu viện phủ tướng quân, nghĩ tới lại gặp Âu Quý Tình.

      Lúc ấy thần trí mơ hồ Hoa Hồ Điệp đâu còn để ý đó có phải là người xấu xí hay , chỉ cần là nữ nhân, Hoa Hồ đều ghét bỏ, trực tiếp cường bà ta. Bởi vì còn hạ thủ, có thể vì máu chảy ngược mà chết.

      Vì vậy, Hoa Hồ Điệp xuống tay, xuống tay với Âu Quý Tình. May mắn Âu Quý Tình phản ứng nhanh, biết từ chỗ nào lấy ra cây gậy côn đánh ngất Hoa Hồ Điệp.

      Lúc ấy Âu Quý Tình bị sợ hãi, cho rằng Hoa Hồ Điệp bị bà ta đánh chết. Vì vậy có tật giật mình mang Hoa Hồ Điệp tới bên hồ sen, sau đó ném xuống dưới. May mà thân thể của bị hoa sen lớn cuốn lấy, thế là cái đầu bị lộ ra ngoài.

      Nước ao lạnh buốt làm cho nhiệt độ cơ thể Hoa Hồ Điệp hạ xuống, cứ như vậy nán lại trong ao cả đêm mị dược trong người Hoa Hồ Điệp cũng tiêu tán hết, đúng lúc này Âu Quý Tình có tật giật mình tới hồ sen kiểm tra, phát Hoa Hồ điệp vốn dĩ hôn mê tỉnh lại.

      “A... Quỷ.” Âu Quý Tình quát to tiếng, rồi hôn mê bất tỉnh.

      Tuy tối hôm đó thần chí mơ hồ, nhưng đại khái vẫn nhớ hình dáng nữ nhân kia, đúng là Âu Quý Tình, vì vậy Hoa Hồ Điệp kích động, may mắn vị đại nương này đánh choáng váng, tồi có lòng để ở hồ sen, bằng đời danh của bị phá hủy. Cường lão nữ nhân trung niên, so với giết còn khó chịu hơn.

      Cứ như vậy, Hoa Hồ Điệp tự nhận mình thiếu Âu Quý Tình cái nhân tình, mà lần này bắt Dạ Hi cũng là vì trả nhân tình này.

      Khi Hoa Hồ điệp xong chuyện trải qua, Dạ Hi rốt cuộc nhịn được, ngã xuống giường hề giữ hình tượng mà cười to, Hoa Hồ Điệp này cũng có hỉ cảm quá rồi.

      “Hoa Hoa, kỳ hoa diễm ngộ như vậy, sao ngươi hảo hảo nắm chắc lấy, ta nhớ, cái này gọi là gì nhỉ. Đúng rồi, ngự tỷ đổ lên tiểu chính thái, đúng, phải gọi là tiểu chính thái xem trọng lão nữ nhân. Ha ha ha...” Dạ Hi để ý hình tượng cười to, bỗng nhiên cảm thấy sức tưởng tượng của nàng phong phú.

      Nàng vốn là vua bóng đêm cũng có thời gian rãnh rỗi tìm hiểu ngự tỷ tiểu chính thái gì gì đó, chỉ là người chị em tốt của nàng biết vì sao lại đặc biệt thích đọc tiểu thuyết mạng. Cho nên thế nào là khẩu vị nặng, dần dà, Dạ Hi muốn biết cũng khó.

      Quân mặc Hiên ở bên cạnh cũng nhịn cười được, tuy biết ngự tỷ là có ý tứ gì, nhưng tiểu chính thái và lão nữ nhân vẫn có thể đoán được. thể tưởng được nha đầu kia có khẩu vị nặng như vậy, sức tưởng tượng phong phú như vậy.

      Hoa Hồ Điệp nhìn hai người để ý hình tượng cười to, thiếu chút nữa tức giận đập vỡ cái bàn.

      “Đây là thuốc của , uống , uống , độc dược thủng ruột, độc chết .” xong, Hoa Hồ Điệp đưa bát thuốc tay cho Dạ Hi, thở hổn hển rời .

      Lúc gần , còn tuân theo Quân Mặc Hiên phân phó nhắc nhở Dạ Hi: “Âu Quý Tình từ bỏ ý đồ, sáng nay bà ta tới hoàng cung. Nhưng cần lo lắng, bản công tử nghe nhị tiểu thư Dạ gia tối qua bị người cưỡng hiếp.”

      Dạ Ngữ bị người khinh miệt làm nhục, điều này cũng làm cho nàng rất bất ngờ, lập tức mở miệng: “Hoa Hoa, phải là ngươi làm chứ.”

      “Chết tiệt, nghĩ ta là động vật sao, chỉ cần là giống cái đều thượng.” Hoa Hồ Điệp tức giận , xoay người, nhanh chóng rời . Còn ở lại nữa, sợ bị tức chết, có Quân Mặc Hiên ở đây, dám làm loạn.

      Sau khi Hoa Hồ Điệp rời khỏi, Dạ Hi mang theo Quân Mặc Hiên tới hoàng cung, quả nhiên, hai người vừa đến cửa cung, có công công chờ sẵn ở cửa.

      Dạ Hi tới Ngự Hoa viên, thấy hoàng thượng cùng vài vị phi tử cười cười. Nhưng, thấy Dạ Hi tới, sắc mặt vốn dĩ hòa nhã của hoàng thượng liền lạnh xuống.

      “Hi nhi, tới đây.” Hoàng thượng lạnh lùng , hiển nhiên nhiệt tình giống như lần gặp mặt trước, trong mắt còn có nồng đậm lạnh nhạt.

      Dạ Hi cười lạnh trong lòng, quả nhiên, Đế vương bạc tình, hôm qua vẫn còn hỏi han ân cần với ngươi, hôm nay sợ là muốn cho ngươi lên đoạn đầu đài. Nếu như thực có thể, Dạ Hi rất muốn lập tức phủi tay rời .

      Nhưng vì Quân Mặc Hiên, Dạ Hi nhịn xuống bực bội trong lòng, theo Quân Mặc Hiên, hờ hững hô câu phụ hoàng, nhưng hành lễ.

      Last edited by a moderator: 28/9/15
      thuyt, Elise TuyenLạc Linh Ngân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :