1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh (60/85) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Mùa đông bắt bươm bướm

      Hai người đều rất có lý, hoàng thượng cũng biết giúp ai, bên là trọng thần triều đình, bên là nhi tử ông thương.

      Thấy hoàng thượng do dự, Liễu thừa tướng tiến lên, ngoan ( hiểm ngoan độc) : “Hoàng thượng, Hiên vương phi là người lòng dạ độc ác, đối xử với Linh nhi còn như vậy, nghĩ là biết, cuộc sống sau này của Hiên vương cũng dễ chịu.”

      “Liễu Thừa tướng, ông lời này là đổ oan cho bổn vương phi rồi, tại sao ta đánh Liễu tiểu thư, chẳng lẽ nàng ta với ông?” Dạ Hi khí thế bức người nhìn Liễu thừa tướng.

      Dù là Liễu thừa tướng kinh nghiệm quan trường đầy người cũng bị khí thế như vậy dọa. Trong lòng thầm kêu ổn, Linh nhi chỉ mình bị Dạ Hi đánh, về phần nguyên nhân gì, đúng là có hỏi ràng, chẳng lẽ trong đó có tình.

      Dạ Hi cười lạnh, hừ, nguyên nhân hậu quả cũng chưa có hỏi ràng, đến nơi này của hoàng thượng cáo trạng, còn phải tìm tai vạ!

      “Hoàng thượng, nhi tức là do người đích thân phong Hiên vương phi? Thế nhưng cháu thừa tướng lại ở đường gọi thẳng tên húy (tục danh) của nhi tức, chỉ có như vậy, Liễu Diệu Linh còn luôn miệng chửi bới Hiên vương trượng phu của nhi tức là ngốc tử. Người đại nghịch bất đạo như vậy, nhi tức vì thể diện hoàng thất xuất phát từ bất đắc dĩ mới ra tay giáo huấn Liễu Diệu Linh.”

      Dạ Hi tình chân y thiết , nàng cũng tin, lấy mức độ quý của hoàng thượng với Quân Mặc Hiên cho phép người khác nhục mạ Hiên vương là ngốc tử.

      “Ngươi… Ngươi bậy, ta mắng Hiên vương là ngốc tử khi nào! Chính ngươi, tiểu thư khuê các vậy mà cứ như người đàn bà chanh chua chửi đổng có.” Liễu Diệu Linh la hét, nàng chỉ câu tướng công Dạ Hi là tên ngốc, thế nào mà trở thành nhục mạ Hiên vương rồi.

      Hơn nữa, khắp Thiên Thần đều biết Quân Mặc Hiên là ngốc tử, nàng ta cũng chỉ trần thuật lại này thôi.

      “Liễu tiểu thư, bổn vương phi nhớ hôm qua lúc giáo huấn ngươi, thanh ôn nhu, cử chỉ tao nhã, chút cũng có bôi nhọ phong phạm hoàng thất, trái lại ngươi, giống con chó điên loạn gào thét, đây là điều mà tất cả mọi người đường lớn đều nhìn thấy.” Dạ Hi vân đạm phong khinh[1] , nàng cũng cảm thấy được khi mình những lời này là có bao nhiêu đáng đánh đòn.

      [1]Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhàng như gió thổi, màng đến điều gì

      Quân Mặc Hiên ở bên cố gắng nhịn cười, nương tử có thể cần tự kỉ như vậy hay , cảm thấy, Tiểu Hi nhi độc miệng chỉ thiếu làm Liễu Diệu Linh tức chết.

      “Khụ, khụ, Linh nhi, lời của Hi nhi chính là .” Hoàng thượng khụ hai tiếng, cố gắng nhịn cười, Liễu Diệu Linh này bị làm cho tức xanh cả mặt, mặc dù mặt mũi nàng ta vốn bầm dập. Vì cho hai người đánh nhau, nên, hoàng thượng lên tiếng hỏi.

      “Hoàng thượng dượng, Hiên vương phi ràng dối, ngày hôm qua chất nữ (cháu ) chẳng qua là muốn tiến lên cùng nàng chào hỏi, nghĩ tới vậy mà nàng ta lại mắng chất nữ xấu, có tướng khắc phu, còn đả thương chất nữ nữa.” Liễu Diệu Linh thương cảm , phối hợp với bộ dáng mặt mũi bầm dập, giống như là xảy ra tình như thế.

      Dạ Hi này đúng là độc miệng, hoàng thượng oán thầm trong lòng.

      “Bổn vương phi còn cần phải dối sao? Ngươi cùng bổn vương phi chào hỏi, dụng muốn mắng Hiên vương là ngốc tử sao? Ngươi đối với bản vương phi như thế nào, trái lại ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi nên nhục mạ Hiên vương. cho các ngươi, trước kia có bổn vương phi ở đây, ngươi tùy ý nhục mạ Hiên vương thế nào, ta quản tới, nhưng tại, nếu ai dám mắng Hiên vương là ngốc tử, chính là đối nghịch với Dạ Hi ta.”

      Dạ Hi lạnh lùng , ánh mắt rét lạnh nhìn Liễu Diệu Linh. Nàng làm như vậy, mặt là vì ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của Quân Mặc Hiên.

      Mặt khác cũng là vì chính mình, thanh danh Dạ Hi cũng tốt, tuy biết vì sao hoàng thượng tuyển chọn nàng làm Hiên vương phi, nhưng nàng hiểu được, ví như chính mình có năng lực bảo hộ Hiên vương, vị trí Hiên vương phi này nàng cũng thể ngồi vững.

      , phải , hôm nay nàng điện Thái Hòa, người bị gia tộc vứt bỏ, phía sau có bất kì thế lực nào chống đỡ, có thể là vương phi của hoàng tử khác, có thể nàng sống cả đời ai biết đến, nhưng lại thể là Hiên vương phi, bởi vì Hiên vương là đứa con hoàng thượng thương nhất, hơn nữa còn là người đần độn, tất cần phải có vương phi lớn mạnh tới bảo hộ .

      Cho nên, Dạ Hi đánh cược, cược hoàng thượng tán thưởng vương phi có năng lực lại lòng đối đãi Hiên vương. Như vậy, cho dù thế lực Liễu thừa tướng có lớn mạnh hơn nữa, hoàng thượng cũng che chở mình.

      Bởi vì nữ tử nào nguyện ý gả cho Hiên vương, nếu như có, cũng đến phiên Dạ Hi nàng rồi.

      “Hay cho câu động Hiên vương, chẳng khác nào động Dạ Hi, nhớ kĩ lời hôm nay của ngươi, nếu thất ngôn, trẫm nhất định ngũ mã phân thây[2] ngươi.” Hoàng thượng lạnh lùng , Hiên nhi là sinh mạng của ông, tuy ông phái rất nhiều ám vệ bảo vệ cho Hiên nhi, nhưng ám vệ dù sao cũng cẩn thận được như thê tử.

      [2] Ngũ mã phân thây: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.

      “Nhi tức quyết nuốt lời, chỉ cần ngày nhi tức còn ở đây, bất luận kẻ nào cũng thể động vào Hiên vương, nếu tuân thủ lời thề giống vật này.” Khí chất vương giả trong Dạ Hi lộ ra, nàng biết vô luận mình ba hoa chích chòe thế nào, có thực lực tuyệt đối, hoàng thượng cũng tin tưởng nàng.

      Chỉ thấy, bàn tay Dạ Hi nhàng ấn lên bàn làm gỗ đàn hương bên cạnh, có vẻ cũng dùng sức lắm, nhưng gỗ đàn hương vô cùng cứng rắn kia lại vỡ vụn thành hạt bụi.

      “Ha ha… Quả nhiên là con dâu tốt của trẫm, trẫm nhận thức.” Hoàng thượng cười to, Dạ Hi này quả nhiên giống người thường, khó trách có thể khiến cho Hiên nhi thích, ông nhớ trước kia đưa nữ tử cho Hiên nhi, tất cả đều bị Hiên nhi đuổi khỏi vương phủ.

      “Hoàng thượng dượng, chuyện chất nữ bị đánh…” Liễu Diệu Linh thử thăm dò , nàng ta cũng phải đứa ngốc, dưới tình huống này, hoàng thượng làm sao có thể giúp nàng ta phân xử. Bởi vậy cũng có khí thế hung hãn.

      “Ngươi còn có mặt mũi , dù thế nào, Hiên nhi cũng là biểu huynh của ngươi, vậy mà ngươi mắng nó là ngốc tử, Hi nhi giáo huấn ngươi, là cần thiết, còn mau lui ra. Còn Liễu thừa tướng, ông cũng nên dạy dỗ cháu ông cho tốt, lần sau gây rối, trẫm cũng bỏ qua như vậy.” xong, hoàng thượng khoát tay áo, ý bảo đám người Liễu thừa tướng về .

      Liễu thừa tướng còn muốn cái gì, lại bị hoàng thượng ngăn lại, đành phải bỏ qua hồi phủ, nhưng mà món nợ này, Liễu thừa tướng chính là muốn tính đầu phủ tướng quân.

      “Hiên nhi, qua đây ngồi kế bên phụ hoàng.” Hoàng thượng từ ái , đám người Liễu thừa tướng vừa , hoàng thượng liền lôi kéo Quân Mặc Hiên tán gẫu về chuyện nhà.

      “Phụ hoàng.” Quân Mặc Hiên ngọt ngào kêu tiếng nhanh chóng chạy tới ngồi kế bên hoàng thượng Quân Dịch Thiên.

      Dạ Hi thấy vậy, lộ ra nụ cười sủng nịch, nàng biết, chính nụ cười trong lúc vô tình như thế, trong tương lai lâu cứu nàng mạng.

      Hoàng thượng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Dạ Hi, lập tức từ ái : “Hiên nhi, tới cho phụ hoàng, vương phi của con đối xử với con có tốt ?”

      “Phụ hoàng, nương tử đối với Hiên nhi rất tốt, nàng chỉ cho con sờ sờ ngực, còn giúp Hiên nhi đánh người xấu.” Quân Mặc Hiên đáng đánh đòn , lẽ nào biết những lời này có bao nhiêu đáng đánh đòn sao.

      Khóe miệng Dạ Hi hung hăng giật giật, tiểu tử này, cái khác nhớ được, chuyện sờ sờ ngực này lại nhớ ràng như vậy. Hơn nữa, sao nàng lại nhớ bản thân để cho sờ soạng.

      ràng là chơi xấu, ép mua ép bán được .

      Mà Quân Dịch Thiên lại là vẻ mặt xấu hổ, đứa con ngốc này của ông, là cái gì cũng dám , nhưng mà nhìn dáng vẻ của , Dạ Hi này là đối tốt với Hiên nhi.

      Quân Dịch Thiên lại lôi kéo Quân Mặc Hiên hỏi đông hỏi tây, cảm thấy còn gì nữa, liền để cho hai người rời .
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      thuytbetrang thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Ác chỉnh Đức phi

      Sau khi hai người rời khỏi, cũng có vội vã trở về, mà Ngự Hoa viên.

      “Nương tử, ta nàng biết, hoàng cung này rất đẹp, chúng ta Ngự Hoa viên bắt bươm bướm được ?” Quân Mặc Hiên ngây thơ .

      Liễu thừa tướng từ bỏ ý định, vào lúc này, sợ là tìm Đức phi rồi. phải làm chút gì ngăn cản Đức phi nương nương mới được.

      Nghe vậy, Dạ Hi chỉ cảm thấy đỉnh đầu có đám quạ bay qua, mùa đông bắt bươm bướm, đùa giỡn gì vậy. Nhưng Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt hưng phấn lập tức lôi kéo Dạ Hi chạy tới Ngự Hoa viên.

      Bây giờ là mùa đông, trong Ngự Hoa viên, trừ bỏ mai vàng, ít cây hoa cúc nở rộ ngoài mùa, nơi này còn có đủ loại lan quân tử[1] và lan mặc.

      [1][​IMG]

      Nghe Đức phi nương nương đặc biệt thích lan quân tử, nhất là những loại lan quân tử thượng hạng, loại hoa này rất dễ hỏng, khi bắt đầu trồng vô cùng khó khăn, khi nở rộ, giống như nữ tử cúi đầu mỉm cười, bởi vậy, lan quân tử còn được gọi là thùy tiếu[1].

      [2] 垂笑: Thùy tiếu
      垂: cúi (thùy)
      笑: cười (tiếu)


      Vì vậy, tuy Quân Mặc Hiên mang Dạ Hi tới Ngự Hoa Viên bắt bươm bướm, nhưng lại chuyên chọn đặt chân tới những nơi có lan quân tử.

      Từ xa, Đức phi chuẩn bị hồi tẩm cung gặp Liễu thừa tướng, vừa vặn thấy hoa mà mình thương bị ngốc tử giẫm lên nát nhừ.

      Đức phi bực bội vô cùng, nổi giận : “Quân Mặc Hiên, ngươi dừng lại cho bản cung.” Bởi vì tức giận, khuôn mặt đẹp đẽ của Đức phi trở nên vặn vẹo.

      “Đức phi nương nương, Hiên nhi dừng lại, Hiên nhi muốn bắt bươm bướm.” Quân Mặc Hiên ngây ngô , trừng to hai mắt nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bươm bướm căn bản tồn tại kia.

      bên Dạ Hi coi như nhìn thấy phẫn nộ của Đức phi, cười tít mắt nhìn Quân Mặc Hiên, tiểu tử ngốc ngốc, nhưng bản lĩnh chọc tức người chết đền mạng cũng .

      “Ngươi…” Đức phi nương nương nâng trán, hai mắt hung hăng lườm Quân Mặc Hiên, sớm hay muộn cũng có ngày bà ta giết chết tiểu tử ngốc này, đột nhiên, trong mắt Đức phi nương nương lên tia tàn nhẫn.

      “Hi nhi, tối nay kêu Dực nhi tới gặp ta.” Sau khi Đức phi nương nương ngoan độc nhìn thoáng qua Quân Mặc Hiên liền tức giận rời .

      Quân Mặc Dực, là nhi tử của hoàng thượng và Đức phi, thứ bậc lão Nhị, tính tình tâm ngoan thủ lạt[2], nhưng lại rất thích làm ra vẻ phong nhã.

      [2] Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc

      Ánh mắt của Đức phi tất nhiên thoát khỏi ánh mắt Dạ Hi, khóe miệng Dạ Hi gợi lên nụ cười lạnh, hừ, muốn chỉnh Quân Mặc Hiên, vậy hôm nay nàng trừng trị Đức phi trước cho rồi.

      Vì vậy, Dạ Hi cố ý tiên lên muốn giữ chặt Quân Mặc Hiên.

      Nhưng mà khi qua bên người Đức phi, thừa dịp lúc đó người khác chú ý, vươn chân ra, khiến cho cung nữ phía sau Đức phi trượt chân. Bị ngoại lực tác động vào, cung nữ tự nhiên nghiêng về phía trước, kết quả cả người ổn định, liên lụy tới Đức phi cũng bị ngã xuống đất.

      “A… Ngươi nha đầu chết tiệt, còn mau đứng dậy, ôi… Thắt lưng của bản cung.” Đức phi phẫn nộ la hét, hôm nay sao bà ta lại xui như vậy chứ, trước là thùy tiếu thích bị hủy, bây giờ còn bị kẻ tiện tỳ làm cho té ngã.

      “Ôi chao, Đức phi nương nương, người làm sao vậy, mau đứng lên .” Dạ Hi ra vẻ kinh ngạc , nhanh chóng tiến lên chuẩn bị nâng Đức phi dậy.

      Nhưng mà, muốn đỡ Đức phi sao? Người ngoài thấy Dạ Hi đúng là đỡ Đức phi nương nương, chỉ có cung nữ kia biết, chỗ đầu gối của mình bị Dạ Hi áp trụ, nàng ta căn bản đứng dậy được.

      Thế nên cho dù Đức phi vùng vẫy như thế nào, quát to như thế ào, cung nữ ở người bà ta vẫn đứng dậy. Mà Dạ Hi ở bên cạh giở trò xấu, Đức phi nương nương căn bản thể đứng dậy được.

      Mắt thấy cung nữ kia muốn từ dưới người mình bò ra, Dạ Hi buông tay cái, Đức phi lại ngã xuống. Vài lầ như vậy còn dày vò chết mạng già này của Đức phi.

      “Thực xin lỗi, Đức phi nương nương, thần nữ dùng hết sức lực rồi, vẫn có đỡ người lên được.’ Dạ Hi vội vàng giải thích, ngữ khí yếu đuối căn bản nghe ra được nàng là cố ý.

      Cứ như vậy, có nhiều lần Đức phi sắp đứng lên được rồi, nhưng khi dến thời khắc mấu chốt, Dạ Hi liền nghĩ cách làm cho Đức phi ngã xuống mặt đất.

      Tới tới lui lui như vậy, qua lại khiến Đức phi choáng váng, mắt thấy giày vò đủ rồi, Dạ Hi mới dời chân phải từ chỗ đầu gối cung nữ ra. có cung nữ đè nặng, Đức phi đứng lên cực kỳ dễ dàng.

      Đức phi vừa mới đứng vững, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn cung nữ, “Chát chát chát….” Mấy tiếng tát vang lên, cung nữ kia bị Đức phi tát hai bên mặt đều sưng lên.

      “Ngươi nha đầu chết tiệt, muốn chết có phải , lại dám đụng ngã bản cung.” Đức phi nương nương giận dữ mắng mỏ.

      “Nô tỳ bị oan, là…. là nàng ta…. Là nàng ta giở trò quỷ.” Cung nữ cực lực thanh minh, chỉ tiếc trong phẫn nộ Đức phi căn bản là nghe vào lời của cung nữ.

      Hơn nữa nhìn Dạ Hi giống kiểu bảo sao nghe vậy, bộ dáng tao nhã lại vướng tục khí, làm sao có thể là người giở trò xấu. Lúc này, Đức phi cũng biết thân phận thực của Dạ Hi, mặc dù bà ta có nghe qua thanh danh của Dạ Hi, lại chưa thấy qua người, hơn nữa, người nào nghĩ hoa si với người bình thường trước mắt chính là cùng người.

      “Người tới, dẫn nha đầu kia cho ta, đánh 30 đại bản, ném đến tịnh phòng chải lông cho ngựa.” Đức phi phẫn nộ gầm thét, xong, sau đó khập khiễng về phía tẩm cung của mình.

      Xa xa, Quân Mặc Hiên băt bươm bướm nhìn thấy màn này, trong mắt thoáng ý cười, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Cuối cùng, lại chạy như điên tới trước mặt Dạ Hi.

      Vẻ mặt ngây thơ : “Đức phi nương nương sao lại thành người què rồi, đường khập khiễng, chẳng lẽ là quỷ nhập vào người? Vậy thảm, lát nữa phải cho phụ hoàng để cho người đừng tới chỗ Đức phi, để tránh gặp phải thứ bẩn.”

      Phía trước, Đức phi nghe vậy, cước bộ dừng lại, thân hình cứng đờ, nếu phải hoàng thượng hạ lệnh được bắt nạt Quân Mặc Hiên, bà ta nhất định quay lại cho hai bạt tai.

      Tên ngốc chết tiệt, mắng bà là người què thôi, vậy mà còn muốn với hoàng thượng, đây phải biến đổi phương pháp để bà thất sủng sao?

      “Hiên nhi, Đức phi phải bị quỷ nhập, Đức phi nương nương bị té ngã, đứng lên được, cho nên mới thành như vậy.” Dạ Hi kiên nhẫn giải thích, cố ý đề cao lượng, coi như nhắc nhở Đức phi màn vừa mới phát sinh.

      “Đức phi cũng ngu ngốc, bị ngã mà đứng dậy được, vậy phải còn ngu dốt hơn Hiên nhi sao, Hiên nhi bị ngã đều có thể tự mình đứng lên.” Quân Mặc Hiên khoa trương .

      Mà Đức phi xa, nghe thấy Quân Mặc Hiên như vậy, thiếu chút nữa xỉu vì tức. Bị người đần độn ngu dốt, đây quả là vô cùng nhục nhã.

      Nhìn thân hình Đức phi run rẩy vì tức giận, khoé miệng Dạ Hi dương lên nụ cười lạnh, hừ, phải chỉ giẫm lên mấy đoá hoa thôi sao, cũng nên vì vậy mà đối xử hung dữ với Tiểu Mặc Mặc.

      Trải qua trận náo loạn như vậy, Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên lập tức rời khỏi cung, trở về phủ. Đợi sau khi bọn họ rời , xa xa nam tử mặc y phục màu trắng nạm viền vàng ra, nhìn theo hướng hai người rời thầm: “Xem ra Quân Mặc Hiên này hề ngu xuẩn giống như lời đồn.”

      ta là điệt nhi của hoàng hậu, Âu Tư Hằng, con trai độc nhất của Đoan Quận Vương. Tính tình phong lưu thành tánh, phóng đãng ngỗ ngược, nhưng người hiểu biết, Âu Tư Hằng người này cũng hề đơn giản như trong tưởng tượng.

      Sau khi trải qua trận ầm ĩ như vậy, Đức phi trở về hậu cung, lại bỏ lỡ mất cơ hội cùng Liễu thừa tướng bọn họ, mà cẩm nang diệu kế của Liễu thừa tướng cũng phát huy được.

      có biện pháp, Liễu thừa tướng đành phải mang cháu nhà mình rời khỏi hoàng cung, ngẫm nghĩ, ngày sau tìm cơ hội chỉnh Dạ Hi.




      Chương 10 : Lại mặt bị chặn


      Sau khi từ hoàng cung trở về, Dạ Hi trải qua vài ngày yên bình. Quân Mặc Hiên vẫn như cũ mỗi đêm mò về phía uống sữa, thường làm Dạ Hi dở khóc dở cười.

      Sáng sớm hôm, phủ tướng quân phái người tới thông báo Dạ Hi về lại mặt.

      Dựa theo quy củ ở Thiên Thần, sau khi Dạ Hi xuất giá bảy ngày lại mặt, nhưng từ đầu Dạ Hi cũng xem việc này ra gì, cho nên quá mười ngày, Dạ Hi vẫn như cũ, hề trở về.

      Phủ tướng quân đành phải phái người tới mời hai người.

      “Phấn Điệp, để quản gia chuẩn bị tốt lễ lại mặt gì đó, hôm nay phủ tướng quân nhìn cái.” Khóe miệng Dạ Hi lên nụ cười, lại mặt? A, người ở phủ tướng quân rốt cuộc cũng ngồi yên được nữa sao?

      Lúc này, chiếc xe ngựa lộng lẫy yên tĩnh chạy nhanh đường, mà bên trong xe ngựa cũng mảng ấm áp. Quân Mặc Hiên và Dạ Hi mỗi người câu lại câu trò chuyện. Tuy đều là những vấn đề ngu ngốc, nhưng Dạ Hi vẫn trả lời rất vui vẻ.

      Hiên vương phủ cách phủ tướng quân cũng xa, bao lâu xe ngựa tới phủ tướng quân.

      Theo lý thuyết, vương gia, vương phi lại mặt, phủ tướng quân nên quét dọn giường chiếu chào đón. Nhưng khi Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên hai người đứng đợi hồi cũng có bất kì kẻ nào tới nghênh đón.

      Dạ Hi cười lạnh, xem ra địa vị của Dạ Hi tại phủ tướng quân cũng phải là thấp bình thường. khi như thế, vậy nàng đành tự mình vào thôi.

      “Tiểu Mặc Mặc, nhớ kỹ những gì nương tử với ngươi lúc ở xe ngựa ?” Dạ Hi lên tiếng nhắc nhở, nàng cũng muốn để Quân Mặc Hiên bị những người đó khi dễ.

      “Nhớ kỹ.” Quân Mặc Hiên cực kỳ chân chó . ra, cần Dạ Hi , cũng biết ở phủ tướng quân thể vờ ngớ ngẩn, cũng tính vờ ngớ ngẩn, bởi vì có nương tử ở đây, tin tưởng, những người đó dám khi dễ .

      Nhưng mà, lúc hai người chuẩn bị vào cửa, hộ vệ gác cửa lại ngăn cản Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên: “Đứng lại, phu nhân có lệnh, thỉnh tam tiểu thư cửa sau.”

      Cái gì, cửa sau? Sắc mặt Dạ Hi lạnh lùng, hay cho Âu Quý Tình lại dám kêu nàng cửa sau, đùa gì vậy.

      Hi Bạn, Bạn đọc truyện Tà vương được chuyển ngữ tại ***************.com. Chúc Bạn đọc truyện vui vẻ!

      “Xem ra địa vị của phu nhân tướng quân so với Hiên vương gia mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất còn cao hơn, đường đường là vương gia tới phủ tướng quân còn phải cửa sau, ngày mai hoàng thượng đích thân tới, sợ là cũng để lão nhân gia người cửa sau luôn đấy.” Dạ Hi hờ hững câu, nàng muốn để hộ vệ truyền đạt lời của nàng cho phủ tướng quân.

      , Tiểu Mặc Mặc, phải ngươi đói bụng sao, chúng ta Tụ Hiền các ăn cơm trưa, ăn xong rồi nương tử bồi ngươi tìm phụ hoàng chơi. Gặp mặt phụ hoàng ngươi nhớ phủ tướng quân ngăn cho ngươi tiến vào phủ tướng quân, muốn ngươi chui lỗ chó…” Dạ Hi cố ý đề cao thanh, thêm mắm thêm muối xấu Dạ Viễn Thiên.

      Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt nghi vấn nhìn Dạ Hi, nhưng trong lòng lại vui vẻ lật trời, nương tử nhà á, thực là càng ngày càng hư hỏng, việc này mà cũng có thể kéo tới Dạ tướng quân muốn để hoàng thượng chui lỗ chó. Ví như tới chỗ hoàng thượng, Dạ Viễn Thiên cũng biết mình chết như thế nào.

      “Ôi chao, tiểu tử ngốc ngươi, ăn cơm phải trọng điểm, trọng điểm là cơm nước xong tiến cung tìm phụ hoàng.” Dạ Hi gì nhìn Quân Mặc Hiên.

      “À…” Quân Mặc Hiên nửa hiểu nửa lên tiếng trả lời, mặt vẫn còn xoắn xuýt, lập tức lên tiếng hỏi: “Nương tử, gặp phụ hoàng ta phải Dạ tướng quân muốn cho ta chui lỗ chó? Cần phải chức quan của Dạ tướng quân còn lớn hơn cả phụ hoàng?”

      Nhìn như ngốc ngôn ngốc ngữ, lại khiến Dạ Hi nhướng mày, Quân Mặc Hiên người này cũng ngốc giống như trong truyền thuyết lắm, vậy mà chỉ hai câu có thể thẳng vào điểm quan trọng, lẽ nào là giả bộ? Dạ Hi nghi ngờ trong lòng, ở cái cổ đại ăn tươi nuốt sống này, Quân Mặc Hiên rất có thể vì mạng sống mà giả ngu, xem ra nàng phải tìm cơ hội thăm dò phen.

      Mà hai người hộ vệ ở ngoài cửa cứng đờ, trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy. Tim của ta ôi, tam tiểu thư này sao lại trở nên phúc hắc như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho vương gia ngốc, hai người tổng hợp qua lại, phụ phụ thành chính, biến bình thường rồi.

      Để lại lời , Dạ Hi liền dẫn Quân Mặc Hiên tới Tụ Hiền các ăn cơm, còn về Phấn Điệp cùng quản gia dĩ nhiên cũng cùng theo.

      Vào thời điểm này, trong Tụ Hiền các cũng có nhiều người, vừa đến Tụ Hiền các, gặp phải Vân Thanh Phong cũng ở đây.

      “Mặc, Tiểu Hi nhi, phải các người lại mặt sao?” Vân Thanh Phong thấy bốn người Quân Mặc Hiên tới Tụ Hiền các trong mắt lên tinh quang, xem ra lại có trò hay rồi.

      Nghe vậy, vào lúc Dạ Hi chưa phát Quân Mặc Hiên hung hăng trừng Vân Thanh Phong cái, Tiểu Hi nhi cũng chỉ có mới được gọi như thế.

      Sống lưng Vân Thanh Phong lạnh run trận, có cần bao che khuyết điểm như vậy , phải là cái tên thôi, đến mức dùng ánh mắt so với hàn băng ngàn năm còn lạnh hơn ra để trừng ta.

      Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt Vân Thanh Phong vẫn là vẻ mặt tươi cười chân chó, nhất là khi bị Quân Mặc Hiên trừng mắt như vậy nụ cười mặt càng chân chó hơn.

      “Ha ha, Hiên vương, Tiểu… Hiên vương phi các người muốn ăn cái gì, cứ gọi tự nhiên, bản thiếu gia mời khách.” Vân Thanh Phong hùng hồn , đó là cơ hội tốt, cơ hội tốt để xem trò hay.

      Dạ Hi nhìn thoáng qua Vân Thanh Phong, sao nàng lại biết tính toán nhặt đó của ta, nhưng mà nhìn Quân Mặc Hiên bây giờ, Dạ Hi cũng gì thêm.

      Sau khi đám người Dạ Hi rời , hai người thị vệ nhanh chóng bẩm báo đại phu nhân. Nhưng khi ở đường gặp được Dạ Viễn Thiên, lập tức đem tình vừa mới phát sinh cho Dạ Viễn Thiên.

      Sau khi nghe được hai người bẩm báo, Dạ Viễn Thiên cấp bách vội vàng tìm Âu Quý Tình. Tới chỗ ở của Âu Quý Tình, Dạ Viễn Thiên tới liền cho cái tát.

      Đọc tiếp Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi tại Diễn đàn Kê Quý Đôn! Vui lòng mang truyện nơi khác!

      “Ngu xuẩn, nhìn chuyện tốt mà bà làm!” Dạ Viễn Thiên nổi giận, Âu Quý Tình sao lại hiểu chuyện như thế, mấu chốt trong việc này chính là Dạ Hi.

      “Lão gia, ông đánh tôi.” Âu Quý Tình hốc mắt rưng rưng nhìn Dạ Viễn Thiên, bọn họ là phu thê mấy chục năm, Dạ Viễn Thiên chưa bao giờ đánh bà ta.

      “Chính là đánh bà, bà là heo sao? Lại dám để cho vương gia cùng vương phi cửa sau! Bà muốn chết, cũng đừng kéo phủ tướng quân theo.” Dạ Viễn Thiên chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      Nghe vậy, Âu Quý Tình vô cùng tức giận, ra là vì tiểu tiện nhân Dạ Hi. Thế là, Âu Quý Tình đứng dậy, cãi lại : “Lão gia, tôi để nó cửa sau như thế nào, đứa phế vật cửa sau lại để cho nó cửa trước sao?”

      “Bà...” Dạ Viễn Thiên lại, tiếp tục : “Bà nghĩ nó còn là Dạ Hi phế vật trước kia hay sao? Ngốc như vậy chờ bà tới ngược nó. tại nó ở Tụ Hiền các ăn cơm, chờ bà tự mình mời kìa?”

      “Cái gì? Tự mình mời, nó cho rằng nó là hoàng thượng chắc, muốn bản phu nhân tự mình mời, tôi .” Âu Quý Tình khinh thường , đứa phế vật thôi, cho dù có thông minh cũng là phế vật.

      , có thể? Đừng trách tôi nhắc nhở bà, bà , Dạ Hi muốn mang Quân Mặc Hiên tới chỗ hoàng thượng cáo trạng. Nếu như phủ tướng quân xảy ra chuyện gì, người đầu tiên lão tử giết chết chính là bà.” xong, Dạ Viễn Thiên lưu lại Âu quý Tình vẻ mặt ngu ngơ, xoay người rời .

      Nghe vậy, trong mắt Âu Quý Tình lóe lên tia độc ác, muốn bà tự mình mời, bà nhất định làm cho tiện nhân Dạ Hi đáng chết này trở về.

      “Thất thần cái gì, còn mau.” Dạ Viễn Thiên tức giận .

      Rất nhanh, đoàn người Dạ gia tới Tụ Hiền các.
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      thuytemilia thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ

      Dạ Viễn Thiên vừa đến, liền hướng về phía Quân Mặc Hiên hai người cung kính hành đại lễ, hy vọng Dạ Hi có thể nể mặt người phụ thân là ông đây.

      “A, đây phải là Dạ đại tướng quân sao? Ôi chao, hành đại lễ như vậy, nữ nhi làm sao có thể đảm đương nổi.” Dạ Hi ra vẻ kinh ngạc .

      Nhưng mà gương mặt kia, lại có chút ý tứ nào là đảm đương nổi.

      “Hiên vương phi là người hoàng thất, thân phận tôn quý, lão thần hành lễ là phải, hộ vệ kia là mới tới hôm nay, hiểu quy củ, bởi vậy xúc phạm tới vương gia và vương phi, lão thần xử phạt bọn họ, mong rằng vương gia và vương phi cần phải so đo.” Dạ Viễn Thiên dù cam lòng, nhưng vẫn khiêm tốn ra mục đích của chuyến này.

      Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên vẻ khinh thường, cho rằng đẩy trách nhiệm tới người hộ vệ có chuyện gì nữa. Dạ Hi nàng cũng phải là người tốt như vậy.

      “Phụ thân đại nhân, nữ nhi dám phủ tướng quân, này tục ngữ đúng, nữ nhi gả ra ngoài, như bát nước đổ , quả là người ai muốn gặp. Có cửa lại để cho con và con rể của mình chui lỗ chó, cửa phủ tướng quân này, nữ nhi quả dám tiến vào.” Dạ Hi vô tội , hừ, nàng chính là muốn để cho tất cả mọi người biết phủ tướng quân cay nghiệt.

      “Dạ Hi.” Ngữ khí của Dạ Viễn Thiên tốt, chuyện này vốn dĩ ông tự mình tới là hy vọng cần náo lớn, điều này cũng tốt, vậy mà nàng lại để cho cả Tụ Hiền các đều biết .

      “Ha ha ha… Tiểu Hi nhi đúng là đáng thương, lại mặt thế nhưng phải chui lỗ chó, bản công tử đồng cảm với nàng.” Vân Thanh Phong thương hại nhìn Dạ Hi, tiếp tục : “Mặc, huynh cũng rất đáng thương, đường đường là vương gia, bồi nương tử lại mặt còn phải chui lỗ chó mới có thể vào cửa. Ai, mặt mũi hoàng thất đều bị huynh làm mất hết rồi.”

      Khóe miệng Dạ Hi ý cười, Vân Thanh Phong này trái lại rất thông minh, để nữ nhi của mình chui lỗ chó là việc , để cho vương gia ngốc chui lỗ chó cũng sao. Nhưng nếu muốn hủy hoại thể diện hoàng thất, vậy có thể trở thành lỗi lớn. Lần này xem Dạ Viễn Thiên làm sao chùi đít.

      “Dạ Hi, ngươi hưu vượn gì đó, chúng ta để ngươi chui lỗ chó khi nào, phải chỉ để ngươi cửa sau thôi sao. Hơn nữa, phế vật cùng tên ngốc lại mặt cửa sau, chẳng lẽ lại cửa trước. Các người ngại mất mặt, nhưng chúng ta ngại mất mặt.” Dạ Ngữ đùng đùng trận.

      cửa sau, đường đường là vương gia cùng vương phi lại cửa sau, cùng với chui lỗ chó có gì khác biệt sao? Đều là sỉ nhục như nhau, chẳng lẽ còn phân lớn ?” Ánh mắt Dạ Hi lạnh lùng, lạnh nhạt .

      “Ngươi láo, phải là cửa sau thôi sao, sao lại vũ nhục các ngươi, kẻ phế vật chỉ xứng cửa sau…” Dạ Ngữ đề cao lượng, hiển nhiên là bị Dạ Hi chọc tức.

      “Ngữ nhi, câm miệng.” Dạ Viễn Thiên nhìn nhị nữ nhi càng càng hăng hái, khỏi lên tiếng ngăn cản.

      “Phụ thân, lẽ người muốn cho phế vật Dạ Hi này cỡi đầu, hôm nay con nhất định phải , để cho tất cả mọi người biết phế vật phủ tướng quân là người thế nào.” Dạ Ngữ để ý phản đối của Dạ Viễn Thiên, lúc này nàng ta bị tức tới choáng váng. Khi thấy phụ thân mà luôn luôn thương mình lại nhún nhường trước mặt Dạ Hi như vậy, lý trí của nàng ta sớm còn.

      “Phế vật phủ tướng quân, người ngươi sao?” Dạ Hi vân đạm phong khinh .

      Nhiều người ở Tụ Hiền các sớm biết đến tích của Dạ Hi, quả nếu Dạ Hi bị xem như phế vật mà , vậy chỉ sợ toàn bộ những người trẻ tuổi ở phủ tướng quân đều là phế vật hết. Bởi vậy, lời này của Dạ Hi là hợp lý, hợp lý.

      “Nhị tỷ, đừng lời vô ích với nàng ta, trực tiếp đánh chết nàng, để cho nàng hiểu phế vật và thiên tài là khác biệt.” Dạ Vân kiêu ngạo , tuy ả cũng cảm thấy Dạ Hi giống với trước kia. Nhưng nàng cũng nghĩ trong vài ngày ngắn ngủi, võ công của Dạ Hi có thể mạnh hơn nhị tỷ.

      “Nương tử nhà ta là thiên tài.” Quân Mặc Hiên khoa trương tiếp câu. Vô cùng ràng, nếu Dạ Hi là thiên tài, Dạ Ngữ cùng Dạ Vân liền là phế vật rồi.

      Lời này vừa ra, bên trong Tụ Hiền các vang lên từng trận tiếng cười, nhất là Vân Thanh Phong kia cười cách khoa trương, thiếu chút nữa làm cho Dạ Ngữ tức chết.

      Chết tiệt, Dạ Ngữ thầm rủa tiếng, hai mắt ác độc đảo qua Dạ Vân, nha đầu chết tiệt kia, cố ý phải .

      Dạ Vân oan ức, chịu nhục cũng phải người Dạ Ngữ, sao nàng lại phải đối xử với chính mình như vậy, phải là có di nương làm hoàng hậu thôi sao, kiêu cái gì mà kiêu. Đột nhiên, trong mắt Dạ Vân thoáng lên tia độc ác.

      “Nhị tỷ, tỷ xem, chỉ có phế vật Dạ Hi này sỉ nhục chúng ta, tại ngay cả tên ngốc cũng khi dễ chúng ta đây này, đây phải ràng là đánh vào mặt chúng ta sao? Nhị tỷ, tỷ có thể nuốt trôi cục tức này sao.” Dạ Vân châm ngòi ly gián .

      Nghĩ tới những sỉ nhục trước đó, Dạ Ngữ sớm mất lý trí, lại nghe Dạ Vân như vậy, nàng ta hận thể giết chết Dạ Hi và Quân Mặc Hiên.

      Vì vậy, Dạ Ngữ vung tay, rút bảo kiếm ra công kích về phía Dạ Hi: “Tiện nhân, để người làm tỷ tỷ tới giáo huấn ngươi, để ngươi biết phế vật vĩnh viễn là phế vật.”

      Cùng lúc đó, lão giả áo xám bên cạnh Âu Quý Tình cũng thầm vận công, chẳng những biết ngăn cản Dạ Ngữ lại còn nhân cơ hội thêm mồi lửa, làm cho Dạ Hi chết dưới kiếm của Dạ Ngữ.

      Mắt thấy lợi kiếm cứ như vậy đâm về phía Dạ Hi, mà Dạ Hi vẫn hề nhíu mày lấy lần, ngay cả Quân Mặc Hiên cũng là vẻ mặt ngốc như vậy nhìn Dạ Ngữ.

      Nhưng mà ai biết, bàn tay đặt ở dưới bàn của Quân Mặc Hiên nhàng chuyển động, luồng sức mạnh từ phía dưới chui ra, lặng lẽ ngăn cản hành động của người áo xám, để lại chiến trường cho Dạ Hi.

      Mà hết thảy này Dạ Hi căn bản biết, nhưng Vân Thanh Phong ở bên cạnh có chút giật mình nhìn Quân Mặc Hiên, muốn sống nữa sao, giữa chốn đông người mà cũng dám dùng nội lực. Chẳng lẽ sợ bại lộ thân phận?

      Nhìn lợi kiếm tập kích về phía mình, thân thể Dạ Hi hơi ngửa ra sau, tránh thoát công kích của Dạ Ngữ, tiếp theo đưa tay ra bắt lấy cổ tay Dạ Ngữ, ngón tay hơi dùng lực.

      “Rắc rắc” tiếng. Ngay sau đó tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng Dạ Ngữ. Cứ như vậy, cổ tay Dạ Ngữ bị Dạ Hi bóp nát.

      “Ngữ nhi, con sao rồi.” Âu Quý Tình kích động tiến lên đỡ lấy Dạ Ngữ, quay người ngoan độc trừng mắt nhìn Dạ Hi, mở miệng : “Dạ Hi, dù thế nào Ngữ nhi cũng là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy.”

      “Nhẫn tâm, đại phu nhân lúc trước các người đối xử với ta sỉ nhục đủ kiểu chẳng lẽ nhẫn tâm, hừ, ta cho bà biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu, việc làm trước đây của các người với ta, bổn vương phi đòi lại từng chút từng chút .”

      Lời này của Dạ Hi là với Dạ Viễn Thiên, tuy là đám người Âu Quý Tình khi dễ nàng vũ nhục nàng, nhưng nếu có Dạ Viễn Thiên ngầm đồng ý, dù lá gan bọn họ lớn hơn nữa cũng dám làm như thế. Cho nên, xét tới cùng, Dạ Viễn Thiên mới là đầu xỏ gây nên tất cả bi kịch của Dạ Hi.

      Nhìn ánh mắt Dạ Hi, Dạ Viễn Thiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, Dạ Hi này giống trước, nhưng dù sao ông cũng là phụ thân của nàng ta, hổ dữ cũng ăn thịt con, ông có tự tin Dạ Hi làm khó ông.

      Sau khi nghĩ như vậy, Dạ Viễn Thiên an tâm ít, lập tức tiến lên giảng hòa, nhưng nào biết ông vừa tiến lên, Âu Quý Tình ở bên làm vẻ mặt muốn sống muốn chết kêu rên.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      thuyt thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: chết cho ta

      “Lão gia, ông phải phân xử cho Ngữ nhi, Ngữ nhi sắp trở thành thái tử phi, lại bị Dạ Hi bẻ gãy tay, nếu như để thái tử biết, chịu tội cũng phải là Dạ Hi, mà là toàn bộ phủ tướng quân.” Âu Qúy Tình cố ý .

      Hoàng thượng đích thân tứ hôn cho Ngữ nhi và thái tử, tuy chưa chính thức thành hôn, nhưng thân phận thái tử phi này chắc chắn chạy thoát được. Lại tình cảm của Ngữ nhi và thái tử rất tốt, mang thái tử ra hỗ trợ nhất định cũng quá đáng.

      Dạ Viễn Thiên sao lại ý của Âu Quý Tình, vì Dạ Hi, làm cho Ngữ nhi thoải mái món nợ này quả có lời, thế cho nên thái độ của Dạ Viễn Thiên vừa mới thay đổi nghiêng về phía Dạ Hi, tâm lại lần nữa thiên vị Dạ Ngữ.

      “Oa, nương tử, hình như bọn họ muốn tìm thái tử ca ca cáo trạng, nương tử phải sợ, Hiên nhi cũng cáo trạng, , chúng ta tìm phụ hoàng cáo trạng.” xong, Quân Mặc Hiên lập tức lôi kéo Dạ Hi . Cho rằng mang thái tử ra là có thể qua chuyện sao?

      Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi dương lên nụ cười ấm áp, tên ngốc này còn rất quan tâm người nữa? Lúc này Dạ Hi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hề phát người đần độn làm sao có thể được những lời như vậy.

      Quả nhiên, trong tình chỉ số thông minh của nữ nhân đều là số , Vân Thanh Phong ngừng lắc đầu, thể tưởng được tên ngốc Quân Mặc Hiên, lại có thể bắt được trái tim của tiểu biến thái Dạ Hi này.

      Mà Dạ Viễn Thiên nghe thấy Quân Mặc Hiên muốn tới chỗ hoàng thượng cáo trạng, nhất thời cảm thấy đầu như muốn nổ tung, làm sao mà ông lại có cảm giác trong ngoài đều được lòng người vậy.

      Trong lúc này, Dạ Viễn Thiên biết nên làm sao mới tốt. Trong lúc ông biết nên làm thế nào mới phải, Vân Thanh Phong mở miệng.

      “Dạ đại tướng quân, Tiểu Hi nhi chính là bằng hữu của bản công tử, cũng là bằng hữu của toàn bộ Vân tộc, lẽ Dạ tướng quân muốn trở thành địch của Vân tộc. Hơn nữa, Dạ nhị tiểu thư vốn là ái nữ của ngài, chịu chút ủy khuất, trở về dỗ dành tốt rồi. Nhưng ví như đắc tội Tiểu Hi nhi, Vân tộc cũng phải chỉ cần dỗ dành là có thể cho qua chuyện. Đương nhiên hoàng thượng cũng phải dỗ dành là có thể nguôi giận. Mặc, huynh có phải .”

      “Ha ha, phụ hoàng nghe lời Hiên nhi nhất.” Quân Mặc Hiên mạc danh kỳ diệu[1] câu. Lại làm cho Dạ Viễn Thiên nhớ tới mục đích hôm nay đến đây.

      [1]Mạc danh kỳ diệu: chả hiểu vì sao, biết từ đâu ra

      Khẩu khí lập tức tốt, : “Còn mau mang nhị tiểu thư tìm đại phu, chậm trễ, bàn tay thực có thể bị phế .” Vân Thanh Phong đúng, nữ nhi của mình để trở về dỗ dành là được rồi. Còn về Dạ Hi, trải qua lúc này đây, Dạ Viễn Thiên cũng thấy gía trị của Dạ Hi.

      con cờ tốt như vậy lợi dụng tốt sao được.

      “Hi nhi, nhị tỷ con hiểu chuyện, giáo huấn cũng giáo huấn, có phải nên quay trở về cùng vi phụ .” Dạ Viễn Thiên cung kính .

      “Cũng đúng, bổn vương phi ăn no, cũng nên tới phủ tướng quân dạo.” Dạ Hi cũng làm khó Dạ Viễn Thiên nữa, dù sao Dạ Viễn Thiên quyền cao chức trọng, cho dù ầm ĩ tới chỗ hoàng thượng, cũng chắc hoàng thượng giúp mình.

      Sở dĩ hoàng cung cáo trạng chỉ là ngụy trang mà thôi, mọi việc phải vừa hai phải, nàng còn nhiều phương pháp giày vò khác mà.

      Nhưng Dạ Hi tính dừng ở đây, có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy.

      Nghĩ tới nữ nhi của mình phải chịu đau đớn, lão gia mặc kệ thôi , lại còn giúp Dạ Hi, Âu Qúy Tình làm sao nuốt nổi cơn tức này, vì vậy, nháy mắt cho nam tử áo xám phía sau.

      Sau khi nhận lệnh, nam tử áo xám tiến lên, chỉ vào Dạ Hi : “Từ lâu nghe võ công của tam tiểu thư Dạ gia rất cao, cho nên hôm nay Từ mỗ tới thỉnh giáo.”

      Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi dương lên nụ cười lạnh, toàn bộ Thiên Thần người nào biết Dạ Hi là phế vật, người này còn võ công nàng rất cao, tỏ ý định bới móc sao?

      “Thỉnh giáo dám nhận, nhưng nếu muốn chết, trái lại bổn vương phi rất tình nguyện giữ gìn hòa bình thế giới.” Dạ Hi lạnh lùng , ánh mắt rét lạnh, cơ hồ có thể ngửi được huyết khí dày đặc kia.

      biết trời cao đất rộng, lấy vũ khí ra , thấy là nữ tử, Từ mỗ nhường cho mười chiêu.” Nam tử áo xám kiêu ngạo , tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, ta còn để vào mắt.

      “Với ngươi, cần dùng vũ khí, muốn đánh nhau nhanh lên.” Dạ Hi lạnh lùng , ánh mắt càng ngày càng thâm sâu. Võ công của người này rất cao, cao hơn Liễu Tông Ngọc rất nhiều.

      Công phu cổ đại nàng biết, lần trước đối phó Liễu Tông Ngọc may mà có Vân Thanh Phong hỗ trợ, nếu như đối đầu với nam tử áo xám này, nàng có thể đánh thắng được ?

      Trong lúc này, trong lòng Dạ Hi cũng nắm chắc, cho dù trong lòng lo lắng, nhưng Dạ Hi toàn thân khí thế lại khiến cho người ta sợ, từng thân mình đối đầu với trăm con chim ưng sa mạc, nàng cũng hề nhíu mày lấy cái, huống chi là người cổ đại.

      Bị con nhóc như vậy coi thường, nam tử áo xám tức giận rồi, ta chính là cao thủ đứng nhất nhì giang hồ, lại bị con nhóc cười nhạo, khẩu khí này, làm sao ta có thể nuốt xuống được.

      bên, Quân Mặc Hiên tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm lo lắng. Nha đầu kia hề có nội lực, làm sao có thể đối kháng cùng nội gia cao thủ được. Thế nhưng, tin tưởng, Dạ Hi đánh trận mà nắm chắc, nếu có nguy hiểm, cứu nàng trước.

      bên, Dạ Viễn Thiên kỳ cũng muốn nhìn chút rốt cuộc Dạ Hi có bao nhiêu bản lĩnh, do đó cũng tiến lên ngăn cản nam tử áo xám. Còn những người khác, lại càng ngăn cản, có trò hay xem, bọn họ cớ sao mà xem.

      Trong phút chốc, Dạ Hi và nam tử áo xám đánh nhau, tuy Dạ Hi có nội lực, nhưng tốc độ của nàng cực nhanh, động tác cũng vô cùng quỷ dị. Mỗi lần nam tử áo xám xuất ra nội lực đều bị Dạ Hi tránh thoát.

      có nội lực, thể cùng đối phương cứng chọi cứng, muốn giành phần thắng, chỉ có thể dùng trí.

      Vẻ mặt Dạ Hi nghiêm túc, chuyên tâm ứng phó. Thân ảnh như quỷ mị di chuyển thần tốc, nàng chính là chậm rãi làm tiêu hao nội lực của nam tử áo xám, chờ đợi thời cơ cho nam tử áo xám kích trí mạng.

      Nàng chỉ có cơ hội, cho nên nhất định kích phải trúng.

      Sau mấy hiệp, nam tử áo xám cũng thăm dò được tình hình Dạ Hi, biết nàng có nội lực. Ra tay càng thêm tàn nhẫn, đem mười phần thành công lực ngưng tụ ở giữa hai tay, công kích về phía Dạ Hi. ta cũng muốn bị người khác xem thường, cho nên sử dụng binh khí.

      Mà Dạ Hi chính là muốn ta dùng binh khí, như vậy nàng mới xuống tay được. Theo chưởng phong càng ngày càng mạnh mẽ của nam tử áo xám, tốc độ của Dạ Hi càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc.

      Đột nhiên, thân hình Dạ Hi vừa chuyển, đúng, chính là lúc này, năm, bốn, ba, hai, .

      chết cho ta.” Dạ Hi nổi giận tiếng, hưởng qua , nam tử áo xám kia ngã xuống đất chết nhắm mắt, đầu và thân thể đứt rời, chết vô cùng thảm.

      ai biết Dạ Hi làm thế nào, chỉ trong thời gian nháy mắt, nam tử áo xám ngã xuống. Mọi người hoảng sợ nhìn Dạ Hi, Dạ Hi này cũng quá biến thái, , phải là khủng bố. nha đầu hề có nội lực, vậy mà dùng tay giết chết nội gia cao thủ.

      Hơn nữa, còn là đầu chuyển nhà, điều này cần phải có sức lực mạnh bao nhiêu mới có thể làm được.

      Bởi vì quá mức kinh sợ, mọi người đều chú ý tới sợi dây còn hơn sợi tóc ở giữa hai ngón tay Dạ Hi, đó là công nghệ Nano mới nhất nghiên cứu chế tạo thành công băng ti. So với chủy thủ chém sắt như chém bùn còn sắt bén hơn.

      Chỉ có, Ngôn Mặc Hiên vẫn chú ý tới, dĩ nhiên còn có Thiên Thần đệ nhất cao thủ Dạ Viễn Thiên, Dạ đại tướng quân.



      Chương 13 : Thái tử tới cửa khiêu khích


      nắm được, nhận thức của Quân Mặc Hiên về Dạ Hi càng thêm thâm sâu, nếu như lần trước nàng mà ra tay ngoan độc với mình, lấy tâm tình lúc đó của nàng chừng đầu cũng chuyển nhà rồi.

      Mà bên cạnh, vẻ mặt Vân Thanh Phong ngu ngơ, lấy lại tinh thần, vỗ vỗ trước ngực mình, may mắn phải là địch nhân của Dạ Hi, mà là bằng hữu. ta cũng cần chết như vậy, quá thê thảm rồi.

      “Phụ thân đại nhân, sắc trời còn sớm, lại mặt miễn . Bổn vương phi cũng muốn nhìn thấy đồ bỏ .” Dạ Hi chán ghét , cũng để ý tới vẻ mặt còn khó coi hơn ăn cứt chó của Dạ Viễn Thiên.

      Kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi Tụ Hiền các. cần đoán, chân trước vừa bước vào cửa Hiên vương phủ, thấy ngoài cửa lớn, nam tử mặc bạch ngọc nạm mạ vàng thở phì phò đứng ở cửa lớn.

      “Dạ Hi, ngươi đứng lại.” Quân Mặc Lâm có chút giận dữ, nguyện ý chuyện với Dạ Hi, là nể mặt nàng, vậy mà nàng ta lại coi như thấy tồn tại của . Thế nào, muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao?

      “Thái tử ca ca, huynh tìm nương tử của đệ làm gì?” Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt phòng bị nhìn Quân Mặc Lâm, chưa từng quên hành động vĩ đại theo đuổi thái tử của Dạ Hi.

      Mà Quân Mặc Hiên giữ gìn như vậy, ở trong mắt Dạ Hi lại trở thành bảo vệ nàng, sợ thái tử gây bất lợi cho nàng. Nhìn trong mắt Quân Mặc Hiên lên sợ hãi, trong lòng Dạ Hi trầm xuống, xem ra thái tử này bình thường bắt nạt Quân Mặc Hiên ít.

      “Dạ Hi, đừng làm ra vẻ, bộ dạng lạt mềm buộc chặt này, bản thái tử ăn.” Quân Mặc Lâm hung hãn , cũng tin, người trở nên thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.

      Tuy Dạ Hi rất xấu, nhưng biết vì sao, lần này nhìn thấy Dạ Hi, Quân Mặc Lâm cảm thấy nàng trở nên đẹp hơn, nhất là ánh mắt kia.

      Nghĩ tới đây, thái tử đột nhiên lắc đầu, suy nghĩ gì vậy, ả háo sắc, lại cảm thấy nàng xinh đẹp, nhất định là điên rồi.

      “Lạt mềm buộc chặt, là ngươi, dù bổn vương phi có chơi lạt mềm buộc chặt với con heo, còn tốt hơn bị ngươi quấn lên.” Dạ Hi chán ghét , tên Quân Mặc Lâm này tự cho là đúng tự tin quá mức đấy chứ. Cho rằng mình là nhân dân tệ, mọi người đều muốn dính lấy sao.

      “Tới cùng là ai quấn ai, Dạ Hi, lúc trước là ai liều chết biết xấu hổ quấn bản thái tử, muốn bản thái tử cưới nàng. Hừ, cũng nhìn xem diện mạo của ngươi, người xấu xí mà muốn trở thành người của ta, nằm mơ.” Quân Mặc Lâm chán ghét , cho rằng đổi phương thức khác bị nàng hấp dẫn sao?

      Đúng vậy, hôm nay Quân Mặc Lâm chính là muốn tới nhục nhã Dạ Hi, dám đả thương Ngữ nhi của , Dạ Hi to gan.

      “Mẹ kiếp, lúc trước do lão nương mắt mù, mới có thể nhìn trúng ngươi, vậy được . Ngươi cũng soi lại chính ngươi , đáng như Quân Mặc Hiên, lại có dáng người đẹp, ta dựa vào đâu mà bỏ qua cần mĩ nam, lại chọn tên cặn bã như ngươi!” Dạ Hi làm bộ dáng ân hận lúc đầu làm sai.

      Truyện được dịch trực tiếp tại dienanlequydon.com. Vui lòng mang truyện nơi khác.

      Bộ dáng kia giống như hận thấu Quân Mặc Lâm này. Cũng phải là ma, Dạ Hi chưa bao giờ gặp qua người biết xấu hổ như vậy, bộ dáng dạng chó hình người, mà cũng xứng lọt vào mắt nàng sao, là khôi hài.

      “Ngươi... Ngươi cái gì, ngươi ta bằng tên ngốc này.” Quân Mặc Lâm tức giận, đưa tay chỉ vào Quân Mặc Hiên, chết tiệt, ánh mắt nàng mới có vấn đề, mọi người ai cũng biết tốt hơn tên ngốc này bao nhiêu lần.

      “Đây là , ngươi vẫn nên sớm chấp nhận .” Dạ Hi tỏ vẻ chân thành , xong, kéo Quân Mặc Hiên nhanh chóng rời .

      Quân Mặc Lâm thấy Dạ Hi muốn , chuẩn bị tiến lên giữ nàng lại, ai ngờ giống như sau gáy Dạ Hi mọc ra đôi mắt, bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt gian trá cười : “Lúc trước Liễu Tông Ngọc chính là bị ta chiêu đánh bại, ta nghĩ hẳn là ngươi đánh lại Liễu Tông Ngọc , cho nên đừng tự rước lấy nhục, bổn vương phi có sở thích chỉnh dung miễn phí cho người khác.”

      Nghe vậy, thiếu chút nữa Quân Mặc Hiên cười ra tiếng, chỉnh dung miễn phí cho người khác, nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa ? ràng là ra tay đánh người, nàng lại thành chỉnh dung cho người khác, sao nàng có thể biết ngượng mà ra miệng chứ. Có điều, Dạ Hi vô sỉ như vậy, thích.

      Mà vẻ mặt Quân Mặc Lâm ngừng trận, ta cũng nghe qua chuyện Dạ Hi đánh bại Liễu Tông Ngọc, mới đầu còn tin, nhưng nhìn bộ dạng này, sợ là .

      “Dạ Hi, nếu như bản thái tử đồng ý lấy ngươi làm thiếp, ngươi còn có thể đối xử như vậy với bản thái tử sao?” Quân Mặc Lâm dụ dỗ , hừ, chờ sau khi Dạ Hi gả cho mình, mới hành hạ nàng tốt, phương pháp hành hạ nữ nhân tốt nhất chính là để cho nàng làm quả phụ, mỗi ngày bị những nữ nhân khác tính kế sỉ nhục.

      “Ha ha ha... Ta Quân Mặc Lâm, ngươi muốn làm ta chết cười sao? Đầu bổn vương phi lại bị cửa kẹp, bày đặt vương phi tốt đẹp làm, lại chạy tới làm thiếp của ngươi, ngươi mơ mộng viễn vông gì vậy? Hay ngươi nghĩ bổn vương phi thích bị coi thường hả?” Dạ Hi chút khách khí khoa trương cười to.

      Có đôi khi, nàng bội phục trình độ tự kỉ của người cổ đại ở đây, bọn họ lấy tự tin từ đâu, để cho bọn họ nghĩ Dạ Hi nàng là người mắt mù. Cũng phải thôi, nếu phải mắt mù, sao có thể nhìn trúng phế vật Quân Mặc Lâm này, nếu phải mắt mù, làm sao có thể bị Dạ Ngữ khi dễ lâu như vậy mà biết đánh trả?

      “Ngươi... Bản thái tử nguyện ý lấy ngươi, là vinh hạnh của ngươi, ngươi cũng đừng hối hận.” Quân Mặc Lâm tức giận nhìn thoáng qua Dạ Hi, quay người rời . Dạ Hi đáng chết, sỉ nhục này, nhớ kỹ.

      Sau khi thấy Quân Mặc Lâm xa, Dạ Hi xoay người, phát Quân Mặc Hiên hai mắt tức giận nhìn nàng.

      “Tiểu Mặc Mặc, chàng làm sao vậy?” Dạ Hi nghi ngờ hỏi.

      “Ta...” Quân Mặc Hiên nhăn nhăn nhó nhó biết mở miệng như thế nào, cuối cùng, giống như chuẩn bị đưa ra quyết định trọng đại gì đó, mở họng rống lớn : “Nương tử cảm thấy ta tuấn hơn thái tử ca ca, tốt hơn thái tử ca ca sao? Nương tử thực nguyện ý gả cho ta mà phải thái tử ca ca?”

      Cũng biết là cố ý hay vô ý, giọng của Quân Mặc Hiên đặc biệt lớn, cơ hồ cả con đường người đều có thể nghe được, đương nhiên cũng bao gồm cả thái tử vừa xa.

      “Ừ, đúng vậy, có tướng công tuấn như chàng, nương tử làm sao có thể nhìn tới những người khác được? Nhất là loại loại người tự đưa tới cửa giống như thái tử, lại càng lọt nổi vào vào mắt xanh của ta.” Dạ Hi ôn nhu , giọng tuy lớn, nhưng những người xem trò vui ở xung quanh vẫn có thể nghe thấy được.

      Lại thêm nha đầu Phấn Điệp kia thêm mắm thêm muối tuyên truyền khắp nơi, phiên bản này trở thành thái tử tự mình đưa tới trước mặt Dạ Hi, lại bị Dạ Hi nhục nhã, đành phải chán nản rời .

      Rất nhanh, chuyện này truyền khắp kinh thành Thiên Thần, Dạ Ngữ nghe thấy lời đồn này, thiếu chút nữa xỉu vì tức, Dạ Hi chết tiệt, lại quyến rũ thái tử ca ca của nàng, biết xấu hổ.

      Đồng thời, Phấn Điệp cũng quên mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, để cho tích chói lọi của thái tử truyền khắp các kinh thành, đến lúc này tất cả mọi người đều biết chuyện thái tử tới tìm Dạ Hi. Thậm chí còn có người bắt đầu hoài nghi, lúc trước rốt cuộc là Dạ Hi đuổi theo thái tử chạy đầy đường, hay là thái tử đuổi theo phế vật Dạ Hi này chạy đầy đường.

      Lúc này, kinh thành Thiên Thần phi thường náo nhiệt, đều là đàm luận về chuyện này.

      Đồng dạng, Vân Thanh Phong nghe được tin này, thiếu chút nữa cười ngất . Thủ đoạn độc địa như vậy, cần đoán cũng biết là do tiểu tử phúc hắc Quân Mặc Hiên kia làm. Cùng Quân Mặc Hiên giành nữ nhân, chính là phải chuẩn bị tốt bị ngược chết. Cũng may, thích Dạ Hi, nếu bị chỉnh thê thảm hơn.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      thuytemilia thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Tống nàng cho nhị hoàng tử

      Đêm đó, sau khi biết được tin này, Dạ Viễn Thiên mất bình tĩnh, vì thế, lệnh cho Âu Quý Tình mời tôn thần Dạ Hi này quay lại. đến cùng, chuyện này là do Dạ Ngữ gây nên, vạn nhất thái tử có đổ trách nhiệm đến phủ tướng quân, ít nhất còn có thể dùng Dạ Hi làm kẻ chết thay.

      Quả nhiên, sau khi Âu Quý Tình rời lâu, thái tử tới phủ tướng quân đòi giải thích. mới vừa hồi phủ nghe thấy những lời đồn nhảm vô căn cứ này, thiếu chút nữa làm tức chết.

      Mà bên này, Âu Quý Tình tới Hiên vương phủ, lấy di vật của mẫu thân Dạ Hi ra trao đổi, thành công mời được Dạ Hi tới phủ tướng quân.

      Vừa tới phủ tướng quân, nghe thấy Dạ Viễn Thiên phẫn nộ gào thét.

      “Dạ Hi, ngươi to gan, lại dám xấu đương kim thái tử!” Dạ Hi vừa vào cửa, Dạ Viễn Thiên làm cái ra oai phủ đầu với nàng.

      Mà ở bên, thái tử tao nhã ngồi ở phía , nhưng trong đôi mắt ngoan độc kia để lộ cảm xúc của .

      Dạ Hi quan tâm nhún nhún vai, bình tĩnh : “Phụ thân đại nhân, người vậy là xử oan ta, lúc ấy nhiều người như vậy đều nghe được, là thái tử muốn bổn vương phi làm thiếp cho , nào biết bị bổn vương phi vô tình cự tuyệt nên thẹn quá hóa giận, có lẽ là chính tung lời đồn cũng biết chừng!”

      “Làm càn, thân phận thái tử tôn quý cỡ nào, để mắt con nhóc bình thường như ngươi.” phải Dạ Viễn Thiên xem thường Dạ Hi, là gương mặt kia của nàng, ông cảm thấy người bình thường để ý tới. Cho dù tại nàng rất có thực lực, nhưng cũng có ai nguyện ý lấy nữ nhân còn có thể hán tử (mãnh mẽ, cường hãn) hơn mình.

      “Phụ thân, làm sao người biết được thái tử nghĩ gì, có lẽ thái tử người ta nhìn quenhoa mẫu đơn phú quý, đột nhiên cảm thấy hoa bách hợp ta đây tươi mát tương đối hợp khẩu vị? Ngươi đúng , thái tử điện hạ.” Dạ Hi dương lên nụ cười tà ác, cũng biết thái tử có cừu oán với ai, lại bị chỉnh như vậy.

      Hoa bách hợp tươi mát, Dạ Hi này đúng là dám , với bộ dáng kia của nàng cỏ đuôi chó còn đẹp hơn nàng nhiều, Dạ Viễn Thiên oán thầm trong lòng.

      “Ngươi...” Quân Mặc Lâm chỉ vào Dạ Hi, nửa ngày cũng được câu, may mà ngậm miệng, cái gì cũng , bởi vì bất luận cái gì, Dạ Hi độc miệng này đều có thể làm thể nào cãi lại được.

      Vì vậy Quân Mặc Lâm chuyển vấn đề sang Dạ Viễn Thiên, cũng tin Dạ Viễn Thiên dám nể mặt : “Dạ đại tướng quân, đây chính là cách ngươi dạy ra nữ nhi tốt, nếu như đem chuyện này kinh động tới chỗ phụ hoàng, đường đường là Hiên vương phi lại biết xấu hổ quyến rũ ca ca mình, ngươi thử xem, phụ hoàng đối phó Dạ gia như thế nào.”

      Nghe vậy, Dạ Viễn Thiên lộ vẻ nghĩ mà sợ, thái tử chạy theo Dạ Hi là lời đồn, nhưng Dạ Hi thích thái tử chính là . Nếu như truyền tới tai hoàng thượng, người sáng suốt đều biết ai đúng ai sai.

      “Dạ Hi, ngươi thân là nữ nhi của bản tướng quân lại biết liêm sỉ như vậy, bản tướng quân đành giao ngươi cho thái tử, để cho người dạy dỗ ngươi tốt, ngươi có ý kiến chứ!” Dạ Viễn Thiên ra vẻ đau lòng .

      Trải qua chuyện tình buổi sáng, Dạ Viễn Thiên cũng phải ngu ngốc, thực lực của Dạ Hi cường hãn như vậy, ông tội gì chọc vào. Giao nàng cho thái tử còn gì tốt hơn.

      Dạ Hi gì, đôi ngươi lạnh lùng mang theo ý cười, nhìn Dạ Viễn Thiên và thái tử ở đây tự biên tự diễn.

      Lúc này, Âu Quý Tình vẫn trốn ở ngoài cửa nghe lén giữ bình tĩnh được nữa, làm sao bà có thể để thái tử mang Dạ Hi hồi phủ thái tử, vậy phải tự nhiên khiến cho bản thân ngột ngạt sao?

      “Thái tử, mang Dạ Hi về phủ, sợ ô uế phủ thái tử sao?” Âu Quý Tình cay nghiệt , “Theo ta thấy, bằng đưa Dạ Hi cho nhị hoàng tử, thứ nhất vừa bán cho nhị hoàng tử cái nhân tình, để tưởng phủ tướng quân chúng ta là giúp đỡ , thứ hai, nhị hoàng tử tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần chúng ta ở bên kích động phen, khẳng định nhị hoàng tử chiêu đãi Dạ Hi tốt. Còn thứ ba, Dạ Hi còn có thể thay chúng ta giám thị nhị hoàng tử, có tin tức còn có thể báo cho chúng ta.”

      “Chủ ý này tệ, mấy ngày hôm trước tên ngốc Quân Mặc Hiên kia còn đắc tội với Đức phi nương nương, giao Dạ Hi cho nhị đệ, nhất định tiếp đãi nàng tốt.” thái tử mang vẻ mặt hưng phấn . Giống như thấy được bộ dạng Dạ Hi bị nhị đệ chỉnh tới thê thảm vô cùng.

      “Phu nhân rất có lý, Nhị hoàng tử dù có thông minh, cũng đoán được chúng ta phái phế vật làm nội ứng. Nhiều nhất, chỉ nghĩ lão phu lừa gạt , tuyệt đối nghĩ tới lão phu sắp xếp người ở bên cạnh .” Dạ Viễn Thiên cũng cảm thấy chủ ý này tệ.

      Lại Dạ Hi cũng phải là phế vật , vừa lúc có thể lợi dụng Dạ Hi tốt.

      Ba người thảo luận phấn khởi, hề để đương Dạ Hi này vào mắt, có đôi khi Dạ Hi bội phục tự tin vượt quá mức của bọn họ.

      “Ta phụ thân đại nhân, khi các người thương lượng chuyện này, có hỏi qua ý kiến của bổn vương phi ? Cũng là người cho rằng nhị hoàng tử rộng lượng đến mức tiếp thu món đồ cũ. Ngươi cho rằng bản vương phi cũng thích bị coi thường giống các ngươi, thích đưa tới cửa tìm tai vạ, làm ơn đừng nghĩ ai cũng ngốc giống như các ngươi.” Dạ Hi châm biếm .

      Nhìn bộ dạng của ba người Dạ Hi muốn cười, đám ngu xuẩn.

      “Dạ Hi, ta là phụ thân của ngươi, ta muốn gả ngươi cho người nào, gả cho ai, mạng của ngươi đều là ta cho, ngươi phải nghe lời ta.” Dã Viễn Thiên lấy cái mác phụ thân ra.

      Khóe miệng Dạ Hi gợi lên ý cười châm biếm, phụ thân, ông xứng sao, “Phấn Điệp, ngươi cho bọn họ, thân phận tại của bổn vương phi là gì? Để cho bọn họ căng trí nhớ ra, đồng thời muốn tính kế nãi nãi, cần cân nhắc suy nghĩ xem chính mình có bao nhiêu thủ đoạn.”

      “Hồi vương phi, tại người là Hiên vương phi do đích thân hoàng thượng ban cho, là thê tử của nhi tử mà hoàng thượng thương nhất, cũng là người mà Hiên vương thương . cách khác, Hiên vương phi cũng là người mà hoàng thượng thương. À, đúng rồi, với thân phận tại của vương phi người ngay cả Dạ tướng quân thấy người còn phải hành lễ nữa!” Phấn Điệp thành thực .

      Dạ Hi đích thực là người mà chủ tử thương nhất, tuy lúc mới bắt đầu, nàng thể nào thích Dạ Hi, chỉ là trải qua vài ngày ở chung, Phấn Điệp cảm thấy Dạ Hi rất tốt. Nếu xinh đẹp hơn chút vậy càng hoàn mỹ rồi.

      “Ồ...? Phải , thể tưởng được thân phận của ta lại vang dội như vậy, ngươi chút xem, đích thân hoàng thượng ban Hiên vương phi, vậy có thể tùy tiện tặng người sao? Đối tượng còn là nhi tử thứ hai của hoàng thượng. Ngươi nhị hoàng tử nguyện ý đối kháng cùng hoàng thượng để nhận đệ muội (em dâu) của mình sao?” Dạ Hi tiếp tục hỏi.

      Nàng sao lại biết suy nghĩ trong lòng mấy người này, phải thấy nàng là vương phi của tên ngốc, có thực quyền gì, nên bị người đá tới đá lui. Lại , trước đây nữ nhân nha hoàn nô bộc gì đó trong Hiên vương phủ, mấy vị hoàng tử cần trực tiếp mang đấy. Cho nên suy ra, Hiên vương phi nàng cũng có thể tùy tiện tặng người.

      Mẹ kiếp, xem nàng như quả hồng mềm, có thể tùy tiện để cho người ta rà qua rà lại à?

      “Hồi vương phi, chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng có thể tùy tiện tặng người cho người khác.” Phấn Điệp thành thực , trong lòng lại càng ngày càng bội phục Dạ Hi, Dạ Hi cùng chủ tử đúng là tuyệt phối, người còn phúc hắc hơn người.

      “Nha đầu kia ngươi cái gì.” Âu Quý Tình tức giận, tiến lên muốn cho Phấn Điệp cái tát, bị Dạ Hi cản lại.
      Last edited: 18/6/15
      thuytElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :