1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh (60/85) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Cảnh xuân bên hồ


      “Ngươi phải là đối thủ của ta, thừa dịp tâm tình nãi nãi ta tốt, nhanh chóng biến , bằng ta cam đoan kết cục của ngươi tốt hơn so với Liễu Diệu Linh đâu.” Dạ Hi thản nhiên . Cả người lộ ra khí vương giả.

      Liễu Tông Ngọc cam lòng, lại dám ra tay nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rời , chờ, nhục nhã hôm nay ngày khác ta nhất định trả lại gấp trăm lần.

      “Đứng lại, còn ngàn lượng bạc nữa, phí xin đánh cũng thể miễn.” Dạ Hi nhàng nhảy lên, tiến tới ngăn Liễu Tông Ngọc lại.

      “Ngươi… ” Liễu Tông Ngọc rất muốn trả tiền, nhưng nhìn tình hình này, ta mà trả tiền sợ là được, vì thế tâm bất cam tình bất nguyện trả thù lao.

      Dạ Hi đương nhiên thu bạc, vẫy vẫy tay với Liễu Tông Ngọc: “Tiểu tử, lần sao nếu muốn bị đánh nhớ tìm bổn vương phi đó, bổn vương phi bớt cho ngươi tám phần trăm.”

      Nghe vậy, Liễu Tông Ngọc liền trượt chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trong lòng oán thầm, có tự trọng như vậy sao, trả thù lao để cho người khác đánh mình, lại có bệnh.

      Khóe miệng mọi người xung quanh hung hăng run rẩy, nữ nhân này sao có thể vô sỉ như vậy, vì bảo toàn tài sản của bản thân và gia đình, xem ra sau này nên tránh xa tiểu biến thái Dạ Hi này ra.

      “Ha ha ha… Thân thủ của Hiên vương phi là tốt.” Vân Thanh Phong cười lớn từ trong phòng bao tới. Mới đầu còn tưởng rằng Dạ Hi bị Liễu Tông Ngọc giết chết, cũng tính toán xuất thủ cứu giúp. nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng còn biến thái như vậy.

      Dạ Hi đưa mắt nhìn người tới, rồi tiếp tục ăn điểm tâm. Đó là người tối qua, hình như là bằng hữu của Quân Mặc Hiên.

      “Tiểu Hi nhi, sao nàng lại thể ý tới ta.” Vân Thanh Phong tự động ngồi xuống bên cạnh Dạ Hi. Đồng thời, bạch y nam tử mang mặt nạ cùng với Vân Thanh Phong cũng ngồi xuống theo.

      thể nào, phải Tiểu Hi nhi là hoa si sao, vậy tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của , lại có bất kì phản ứng nào. Chẳng lẽ lớn lên suất như vậy còn có lực hấp dẫn bằng mấy cái bánh bao bàn.

      “Ta có quen với ngươi sao?” Dạ Hi ngẩng đầu lạnh lùng . xong liền đứng dậy chuẩn bị rời .

      Vân Thanh Phong sờ sờ cái mũi, theo bản năng nhìn về phía nam nhân mang mặt nạ. và nàng quen, nhưng và tướng công của nàng có quen biết đó, như vậy phải tương đương và nàng cũng xem như có quen biết nhau .

      “Hiên… Hiên vương phi người còn chưa trả tiền cơm!” tiểu nhị cà lăm , kỳ ta cũng muốn hỏi, nhưng chưởng quầy dùng ánh mắt ăn thịt người như thế, ta cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn thôi.

      phát nơi đó có người sao? Tìm đòi tiền.” Dạ Hi chỉ chỉ về phía Vân Thanh Phong cùng nam nhân mang mặt nạ, sau đó tiếp tục về phía trước.

      “Này, dựa vào cái gì mà nàng ăn cơm, lại muốn bản công tử trả tiền, phải chúng ta quen sao.” Vân Thanh Phong mở miệng rống to.

      Dạ Hi xoay người, đưa mắt nhìn Vân Thanh Phong, hừ lạnh : “Chẳng lẽ xem diễn trò trả tiền sao? Bổn vương phi tự mình biểu diễn, chỉ lấy tiền ngươi bằng bữa cơm, xem như tiện nghi rồi.”

      xong, Dạ Hi nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Vân Thanh Phong rời khỏi Tụ Hiền các.

      Ngay sau đó, nam nhân mang mặt nạ cũng mang vẻ mặt mỉm cười rời , lúc gần còn trêu chọc : “Xem diễn trò quả phải trả tiền.”

      Vân Thanh Phong có vẻ mặt gì nhìn bóng lưng hai người rời , trong lòng nhịn được khẽ nguyền rủa: Khốn kiếp, người phúc hắc, người vô sỉ, tuyệt phối.

      Dạ Hi sau khi rời khỏi Tụ Hiền các, tiếp tục dạo có mục đích, trong lúc vô ý tới phía sau núi, phát hồ nước, phía trước bốc lên hơi nóng.

      Dạ Hi vui vẻ trong lòng, thể tưởng được nơi này còn có ôn tuyền, vừa lúc có thể ngâm nước, thuận tiện có thể nhìn xem nàng lớn lên trông như thế nào, đêm qua bị Quân Mặc Hiên nháo như vậy, nàng quên nhìn xem mặt mình có hình dáng gì rồi.

      Thế nhưng khi nàng tới gần hồ nước, như tưởng tượng phát sắc mặt mình vàng vọt, ngũ quan bình thường. Chuyện này… Đây cũng quá xấu , người khác xuyên qua thành mỹ nữ, tại sao nàng xuyên qua lại thành loại hàng này.

      Trong lúc nhất thời, Dạ Hi giữ được bình tĩnh, khi nàng buồn bực phát mặt có cái gì đó. Dạ Hi dùng nước sạch ra sức cọ xát mặt, rất nhanh, ngay trước mắt hé ra khuôn mặt tuyệt đại tao nhã.

      Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan cũng phát triển rất tốt, chính là dáng người có hơi kém. Nhưng mà, sao cả, thân thể này mới mười lăm tuổi, chăm sóc vài ngày, nhất định có thể dưỡng thành thân hình ma quỷ.

      Dạ Hi tự an ủi trong lòng, lập tức cởi sạch y phục, nhảy vào trong hồ. Khi Dạ Hi nhảy vào trong hồ, đáy hồ xuất thân hình lõa – thể, khóe miệng nam nhân thoáng lên nụ cười tà ác.

      ngờ, tiểu thê tử của lại là đại mỹ nữ đấy! Theo trận bọt nước văng lên, lõa – thể nam nhảy ra khỏi mặt nước.

      Dạ Hi thấy có người xuất ở đáy hồ, hơn nữa còn là lõa, nháy mắt, Dạ Hi giữ được bình tĩnh.

      “Mẹ nó, ban ngày ban mặt cũng dám khỏa thân chạy ngoài đường.” Dạ Hi cả kinh kêu lên, tại nàng quên, thực ra chính nàng cũng khỏa thân.

      Nghe vậy, thân hình người nam nhân loáng cái, thiếu chút nữa ngã xấp, nha đầu chết tiệt này có cần phải chuyện như sét đánh .

      Vừa thấy người nam nhân mang mặt nạ, Dạ Hi mới kinh ngạc phát lúc này chính mình cũng trần như nhộng, nhưng mà, may mắn nàng ở trong nước, nam nhân mang mặt nạ cái gì cũng nhìn thấy được.

      Đột nhiên, Dạ Hi giống như nhớ tới cái gì, lập tức nâng cao giọng hét to: “Cái đồ biến thái chết tiệt, lão lưu manh, ban ngày ban mặt mặc quần áo chạy khắp nơi, từng gặp nhiều người biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người nào biết xấu hổ như ngươi vậy. May mắn ngươi gặp phải bản nương ta, nếu gặp phải người khác, biết chừng còn bị mắng thành cái dạng gì. Hơn nữa, còn bị bắt tới bệnh viện tâm thần, để cho mười bảy mười tám người điên mỗi ngày ngây ngô cười với ngươi, ghê tởm chết ngươi… ”

      Cái miệng của Dạ Hi lảm nhảm ngừng, giọng vừa lớn, lời ra lại cay độc, thành công làm cho sắc mặt nam nhân mang mặt nạ so với đáy nồi còn đen hơn. Nha đầu kia có biết cái gì gọi là rụt rè hay , nữ hài tử mà lại ra những lời thô tục như vậy, song, khi nhìn đến cặp mắt lấp lánh tỏa sáng kia, nam nhân mang mặt nạ cảm thấy bộ dáng mắng chửi người của nha đầu kia trông rất đáng .

      Bởi vậy, nam nhân mang mặt nạ ngoại trừ bên ngoài sắc mặt tối lại, có phản ứng nào khác, nhìn kĩ còn có thể thấy được khóe miệng của hơi hơi dương lên, cho thấy tâm tình giờ của rất tốt.

      Dạ Hi mắng mệt mỏi, thấy nam nhân mang mặt nạ có phản ứng gì, nàng cũng muốn mắng tiếp, vì thế, thấp giọng nguyền rủa tiếng, rồi xoay người nghênh ngang rời khỏi.

      Nhưng vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát mình còn lõa – thể? Vì vậy, mở miệng : “Mặt nạ nam, ngươi còn mau cút , lẽ nào muốn rình coi người ta?”

      “Bổn tọa phải rình coi, bổn tọa là quang minh chính đại xem.” Nam nhân mang mặt nạ mang vẻ mặt thản nhiên . xong dùng khinh công tới trước mặt Dạ Hi.

      Trong nháy mắt, tư thế của hai người vô cùng ái muội. Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phía sau mình, Dạ Hi có chút nghi hoặc, hơi thở của người này sao lại quen thuộc như vậy, giống như gặp qua ở đâu.

      Dạ Hi đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, căn bản có phát nam nhân mang mặt nạ từ từ tới gần.

      “Nha đầu, nhìn thấy hết thân thể của bổn tọa là muốn phụ trách?” thanh trầm thấp mà mê người vang lên, hơi thở ấm áp của nam nhân mang mặt nạ thổi vào bên tai Dạ Hi.

      Nghe vậy, Dạ Hi sửng sốt, có lầm hay , nàng phụ trách, phụ trách cái gì. Nàng để cho nam nhân đáng chết này phụ trách là tệ rồi.

      “Vị huynh đài này, bản nương là người có chồng, thể phụ trách với ngươi. Hơn nữa, dáng người cột nhà, cho dù bị người nhìn cũng sao, nhiều lắm là tổn thương tự tôn mà thôi, nhưng huynh cứ yên tâm, ta cho người khác biết.” Dạ Hi mặt đỏ hơi thở gấp .
      emiliaLạc Linh Ngân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Quân Mặc Hiên phát điên

      Khóe miệng nam nhân mang mặt nạ run lẩy bẩy, dáng người giống cột nhà? Tổn thương tự tôn, nha đầu kia đúng là dám , vừa rồi biết là ai nhìn tới mê mẩn.

      “Vậy nàng muốn tự mình nghiệm chứng , nhìn xem có phải cột nhà? Hay là sư tử hùng dũng ngủ say?” Nam nhân mang mặt nạ cùng lúc đó bắt được Dạ Hi, nhàng cái, khóa nàng ở trong ngực.

      Thấy vậy, Dạ Hi rút sợi dây từ trong vòng tay ra quấn lấy y phục bên cạnh tới, tùy ý mặc vào người. Tiếp theo mượn lực, nhanh chóng nhảy ra tránh thoát khỏi cái ôm của nam nhân mặt nạ, tới bờ hồ.

      “Nam nhân mặt nạ, ngươi hãy tìm người khác nghiệm chứng , bản nương chướng mắt ngươi.” xong, Dạ Hi tiêu sái rời .

      “Đứng lại.” Nam nhân mang mặt nạ phi thân lên, chắn ở trước mặt Dạ Hi, y phục mặc tùy ý lên người, tóc vẫn còn vương những giọt nước , làm cho người ta cảm thấy loại lười biếng nhưng làm mất vẻ cao quý.

      “Chó ngoan chắn đường.” Dạ Hi lạnh lùng , người trước mặt hề đơn giản. Khí thế như vậy, phải người bình thường có thể có được. Nàng vẫn nên nhanh chóng rời tốt hơn.

      Sắc mặt nam nhân mang mặt nạ trầm xuống, nha đầu chết tiệt kia, cũng dám mắng là cẩu. Xem ra cho nàng chút giáo huấn, sợ là nàng muốn lật trời luôn đấy. Nghĩ vậy, nam nhân mang mặt nạ đưa tay ôm Dạ Hi vào lòng, cánh tay gắt gao giữ chặt nàng, cho nàng thoát .

      Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, nhất thời mùi hương thơm mát bay vào mũi, khiến cho toàn thân nam nhân mang mặt nạ chấn động, tự chủ được nghiêng tới trước.

      Đột nhiên, nam nhân mang mặt nạ cúi người môi mỏng khiêu gợi dán lên môi hồng của Dạ Hi, bá đạo mà điên cuồng mút – hút.

      Dạ Hi mở to mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong lòng phẫn nộ, cố gắng vùng vẫy, nhưng dù làm thế nào vẫn thoát được ôm ấp của nam nhân mang mặt nạ.

      Hết cách rồi, Dạ Hi đành phải xuất ra tất sát kỹ của nàng, chân trái dùng lực giẫm xuống, chân phải đột nhiên nhấc lên. Nháy máy, tiếng hét thảm vang phá toàn bộ phía sau núi.

      Dạ Hi nhìn thoáng qua chỗ kia, sắc mặt nam nhân mang mặt nạ trắng bệch, vội vàng rời .

      Sau khi Dạ Hi rời khỏi, nam nhân mặt nạ gỡ mặt nạ ra, là gương mặt quen thuộc, nhưng trong mắt hề có ngu ngốc mà là thâm sâu nhìn thấu.

      sai, người này chính là Quân Mặc Hiên, nhìn theo hướng Dạ Hi rời , khóe miệng Quân Mặc Hiên thoáng lên ý cười, trong lòng nỉ non: Mùi vị tệ, sau này phải nếm thử nhiều hơn.

      Xa xa, bộ dạng hai người hộ vệ mang vẻ mặt thể tin được nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng cảm thán: Này trời sắp đổ mưa máu, chủ tử cũng biết điều – đùa giỡn nữ nhân.



      Bên trong Hiên vương phủ, Dạ Hi vừa bước vào phủ nghe thấy trận ồn ào ở hậu viện. Lúc này, nàng trở lại là Dạ Hi tướng mạo bình thường.

      Khi nàng tới, chỉ thấy Quân Mặc Hiên bị đám thị vệ vây quanh, mà bọn thị vệ mỗi người đều cầm khúc gỗ to bằng cánh tay. Từng phát từng phát đánh vào người bên trong.

      “Dừng tay, các ngươi làm gì đó!” Dạ Hi nổi giận, chết tiệt… đám hạ nhân này dám đối xử với chủ tử bọn như vậy.

      Nghe tiếng, bọn thị vệ xoay người nhìn thoáng qua Dạ Hi, coi như có nghe thấy, tiếp tục vung gậy gỗ trong tay lên. Mà Quân Mặc Hiên bên trong hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt hung dữ nhìn đám người. “Ta các ngươi dừng tay, các ngươi nghe thấy sao?” Dạ Hi rống to, tiến lên túm lấy tên thị vệ rồi ném ra ngoài.

      Tên thị vệ kia va vào tường, lăn hai vòng, miệng sùi bọt mép, rồi tắt thở.

      “Đánh , tiếp tục đánh, mẹ nó, là ai dạy các ngươi, tên cẩu nô tài cũng dám đánh chủ tử.” Dạ Hi nổi giận, động tác tay ngừng, lại tóm lấy hai người ném lên tường.

      Lần này mọi người đều yên lặng, động tác trong tay dừng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dạ Hi.

      Mà trong thời khắc yên lặng như vậy, Quân Mặc Hiên giống như phát điên, đánh chưởng vào tên thị vệ bên cạnh. Thị vệ kia lui lại vài bước, sau khi ổn định thân hình, liền vung gậy gỗ trong tay lên, gậy đánh vào lưng Quân Mặc Hiên.

      Dạ Hi thấy vậy, nhanh chóng tiến lên bảo hộ ở sau người Quân Mặc Hiên, túm lấy gậy gỗ hướng tới người nọ chính là gậy.

      “Mẹ nó, vương gia mà ngươi cũng dám đánh, tốt lắm, bổn vương phi nhớ kỹ các ngươi.” Dạ Hi lạnh lùng , nếu lo lắng vết thương của Quân Mặc Hiên, nàng tuyệt đối đem đám người bọn họ giết hết.

      Ngay lúc Dạ Hi chuẩn bị mang Quân Mặc Hiên rời khỏi, Quân Mặc Hiên đau đớn gào thét lên. trán bỗng nhiên nổi xanh, bộ dạng cực kì thống khổ.

      “Quân Mặc Hiên ngươi làm sao vậy.” Dạ Hi lo lắng hỏi, thế nhưng, căn bản Quân Mặc Hiên nghe vào lời của Dạ Hi.

      “Quản gia, tốt nhất ông nên giải thích ràng cho ta.” Dạ Hi tràn ngập sát ý nhìn quản gia khoanh tay đứng nhìn ở phía xa, xem ra lời nàng lúc sáng, quản gia này cũng có nghe vào.

      Toàn thân quản gia run lên, đột nhiên nhớ tới vẻ mặt buổi sáng của vương phi, trong lòng nổi lên tia sợ hãi, nhưng mà rất nhanh, cảm giác này biến mất. Đôi mắt nhìn loạn khắp phía, coi như thấy khí áp cường đại của Dạ Hi.

      Dạ Hi ý vị thâm trường[1] nhìn thoáng qua quản gia, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Cũng thêm cái gì, chỉ ôm lấy Quân Mặc Hiên, hi vọng như vậy giảm bớt đau đớn cho Quân Mặc Hiên, thuận tiện cũng đề phòng đau đớn quá mức mà làm chính mình bị thương.

      [1] Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị

      Ở trong lòng Dạ Hi, Quân Mặc Hiên dần dần bình tĩnh lại, màu đỏ trong mắt dần dần biến mất, từ từ nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh trong lòng Dạ Hi.

      Dạ Hi bất đắc dĩ, đành phải khiêng Quân Mặc Hiên lên giường.

      Chết tiệt, nặng, khiêng Quân Mặc Hiên, Dạ Hi nhịn được rủa thầm. May mắn nàng phải thiếu nữ nũng nịu yếu đuối, nếu bị đè ép.

      Rất nhanh, Dạ Hi mang Quân Mặc Hiên tới giường, nàng cẩn thận cởi y phục Quân Mặc Hiên ra.

      Nháy mắt, những vết thương ngổn ngang nổi bật hằn da thịt to lớn kia. Nhìn những vết thương đầy người, trong mắt Dạ Hi thoáng chút thương xót mà ngay cả nàng cũng nhận thấy được. Rất ràng, có số vết thương có màu nhạt, xem ra vương gia ngốc này là thường xuyên bị đánh.

      Dạ Hi tìm kim sang dược cẩn thận bôi cho Quân Mặc Hiên, xúc cảm lành lạnh làm cho chân mày nhíu chặt của Quân Mặc Hiên dãn ra, trong miệng phát ra rên rỉ thoải mái. Cảm giác cánh môi kia hơi hơi chu lên, bộ dáng đó là đáng .

      Dạ Hi khỏi lộ ra chút nét cười dịu dàng, ánh trăng phản chiếu vào gian phòng, chiếu rọi vào hai người, tạo thành bức tranh xinh đẹp mỹ lệ.

      Đợi sau khi thu dọn xong tất cả, Dạ Hi mới nhớ tới vừa rồi khi nhìn thấy Quân Mặc Hiên, hai mắt lên tia đỏ, bộ dạng nóng nảy nổi điên. Vì thế đưa tay ra bắt mạch cho .

      tốt, đây là dấu hiệu trúng độc, Dạ Hi cắn nát ngón tay Quân Mặc Hiên, mùi máu tươi tràn ra từ miệng. Độc tố thần kinh số bảy, hơn nữa còn là loại chưa tinh luyện. Rốt cuộc là ai độc ác như vậy, lại sử dụng loại độc này với Quân Mặc Hiên.

      Độc tố thần kinh số bảy, chuyên phá hủy tổ chức cấu tạo đại não con người. Loại chất độc này làm nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại có thể làm cho người ta vĩnh viễn trở nên ngu dại. Theo như tình hình trúng độc của Quân Mặc Hiên, sợ là bị người ta hạ độc từ khi còn . Nhưng loại chất độc này hề làm cho người ta nổi điên, tại sao Quân Mặc Hiên lại có phản ứng như vậy?

      Ai, thôi, nghĩ nữa, chỉ cần nguy hiểm tới tính mạng Quân Mặc Hiên, cái khác tạm thời trước động. Bận rộn hơn nửa đêm, Dạ Hi cũng mệt mỏi, trực tiếp lên giường nằm xuống cạnh Quân Mặc Hiên, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Sau khi Dạ Hi ngủ say, Quân Mặc Hiên vốn dĩ hôn mê bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt thâm trầm đánh giá Dạ Hi.
      thuytLạc Linh Ngân thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Tr hay quá ss :)))
      e xách mông ngồi hóng!!!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Tính sổ sau

      Rốt cuộc Dạ Hi là người như thế nào, trải qua ngày tiếp xúc, những tin đồn về nàng, Quân Mặc Hiên chữ cũng tin.

      Hôm nay là ngày Quân Mặc Hiên phát bệnh, vốn ở dưới đáy hồ chờ đủ sáu canh giờ có thể khắc chế được hung bạo trong cơ thể. Nhưng mà sau đó lại bị nha đầu kia cắt ngang, vốn cho là có việc gì, nhưng nghĩ tới vừa bước vào cửa, hung bạo trong cơ thể tăng lên kiềm chế được, nên mới có màn bị người vây đánh này.

      Buổi chiều, xuất của Dạ Hi đến cùng là cố ý hay chỉ là trùng hợp? Quân Mặc Hiên khó hiểu.

      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi vào gian phòng, giường hai người ôm nhau, mặt mang theo nụ cười yên tĩnh, tạo thành bức tranh duy mỹ tuyệt đẹp.

      Trong lúc ngủ mơ, Dạ Hi cảm giác có vật nặng đặt người mình, khiến cho nàng có chút hít thở thông, đưa tay muốn dời vật nặng người .

      Mà lúc này, cánh môi khiêu gợi của Quân Mặc Hiên dán lên môi hồng của Dạ Hi, coi người nào đó như loại mỹ vị ngừng gặm cắn.

      “Ưm… Chân gà… Ta muốn ăn!” Trong mộng, Quân Mặc Hiên nỉ non, hơi hơi dùng sức cắn.

      “Ôi, đau quá…” Dạ Hi mơ hồ mở mắt ra, cảm thấy ở khóe miệng truyền tới cảm giác đau đớn. Sau khi ngây người vài giây, Dạ Hi rống to: “Quân Mặc Hiên, ngươi lại ăn đậu hủ của lão nương.” Tiếp theo chân vừa nhấc, liền dùng lực trực tiếp đạp Quân Mặc Hiên xuống giường.

      Xúc cảm trong miệng biến mất, Quân Mặc Hiên mơ hồ mở to mắt, thấy Dạ Hi ở giường bừng bừng lửa giận, vẻ mặt hiểu chuyện gì lẩm bẩm: “A! Tại sao ta lại ở mặt đất, ta nhớ ràng mình ăn chân gà, nhưng chân gà đâu rồi?”

      Thấy thế, Dạ Hi đổ mồ hôi trán, có thể đừng trở mặt như thế được ? Chẳng lẽ tiểu tử ngốc này phát , khóe miệng của nàng bị chảu máu à?

      , Quân Mặc Hiên đúng là chú ý tới, đột nhiên, hình như nhớ tới cái gì đó, lớn tiếng lên án: “Nương tử, sao nàng lại đạp ta xuống giường.” Có phải nương tử thích hay , nếu sao lại luôn đá xuống giường.

      Vẻ mặt Dạ Hi cứng đờ, xấu hổ : “Tiểu Mặc Mặc, tỷ tỷ phải cố ý, do tỷ tỷ trượt chân, cẩn thận đá ngươi xuống giường.”

      Nghe vậy, biểu tình ngây dại mặt Quân Mặc Hiên thiếu chút nữa duy trì được, con mẹ nó, đây là lừa quỷ à, trượt chân, khổ nàng nghĩ ra. Thế nhưng, cũng chỉ có thể gào thét ở trong lòng.

      mặt vẫn mang vẻ hồn nhiên như cũ, nhưng lại câu cực kỳ ngu ngốc: “Vậy nương tử nhớ lần sau nên trượt chân, nếu mông của Hiên nhi nở hoa.”

      Khóe miệng Dạ Hi hung hăng giật giật, tiểu tử này có thể cần đáng như vậy có được , muốn chà đạp phen cho . Có điều, tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, trước hết bỏ qua cho Quân Mặc Hiên.

      tới tiền viện, quản gia sớm run run rẩy rẩy đứng ở bên.

      “Quản gia, lời ngày hôm qua của bổn vương phi, hình như ngươi quên.” Dạ Hi hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn quản gia.

      Quản gia cả kinh trong lòng, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, khí thế người vương phi quá cường đại, ông chịu nổi. Vì thế, run rẩy : “Hồi vương phi, tất cả hạ nhân đều chờ ở bên ngoài, đợi vương phi xử trí.”

      “Gọi vào đây.” Dạ Hi lạnh nhạt , xong kéo Quân Mặc Hiên ngồi ở phía . Rất nhanh, bọn hạ nhân lục tục vào tiền sảnh.

      Bởi vì hoàng thượng cực kỳ sủng ái Quân Mặc Hiên, cho nên, hạ nhân trong vương phủ rất nhiều, đại khái có chừng trăm người.

      “Đều đến đông đủ rồi sao?” Dạ Hi híp mắt đánh giá đám hạ nhân, được lắm, lại còn có người dám đến.

      “Hồi vương phi, đều đến đủ.” Quản gia khẩn trương , còn thiếu người, chắc vương phi biết đâu.

      “Vậy sao? Quản gia ông xác định mình nhớ nhầm.” Dạ Hi lạnh lùng , xem ra danh tiếng của nàng ở Hiên vương phủ còn chưa đủ trấn áp những tên nô tài này. Hừ, biết bọn là liều lĩnh, hay vẫn cho rằng người đứng sau quá vững chắc nên nàng dám làm gì đám người bọn họ?

      nhớ nhầm!” Quản gia kiên trì , dám đắc tội vương phi, nhưng người phía sau Lý ma ma lại càng dám đắc tội. Cho nên, đành phải trợn tròn mắt dối

      “Các ngươi xem, hạ nhân vương phủ đều tập trung đủ hết rồi sao?” Ánh mắt Dạ Hi lướt qua bọn hạ nhân quỳ, thanh lạnh lùng .

      Mọi người trầm mặc, bọn họ cũng dám khai ra Lý ma ma, thủ đoạn của Lý ma ma này bọn họ đều được lĩnh giáo từ lâu, ỷ có hoàng hậu làm chỗ dựa nên ở trong phủ diễu võ dương oai, dáng vẻ kiêu ngạo kia so với chủ nhân chân chính này còn lớn hơn nữa.

      “Thế nào? dám ?” Giọng Dạ Hi lạnh vài phần. Khi nàng chuẩn bị phát hỏa.

      Bên cạnh, vẻ mặt ngu ngốc của Quân Mặc Hiên cười đến hồn nhiên ánh mắt vô tội nhìn thoáng qua bạch y nữ tử giữa đám hạ nhân, rồi lại tiếp tục chuyên tâm nhìn nương tử nhà . Trong lòng ngừng cảm thán, nương tử nhà đáng , càng nhìn càng thích.

      Cảm nhận được ánh mắt chủ tử nhà mình, bạch y nữ tử hiểu ý, mở miệng : “Hồi vương phi, Lý… Lý ma ma có tới.”

      “Tốt lắm, ngươi tên là gì, lát nữa bổn vương phi trọng thưởng.” Dạ Hi nhìn bạch y nữ tử hài lòng , ít nhất trong vương phủ còn có người như thế.

      Bạch y nữ tử gào thét trong lòng: Nàng là bị chủ tử bức, phải thực muốn ra.

      Cho dù trong lòng bạch y nữ tử vô cùng buồn bực, nhưng dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử, lập tức cung kính trả lời vấn đề của vương phi: “Hồi vương phi, nô tỳ tên Phấn Điệp, là nha hoàn nhóm lửa.”

      “Ừ, tệ, nhóm lửa cũng là chức nghiệp có tiền đồ. Ngươi làm rất tốt.” Dạ Hi hào phóng khen ngợi.

      Đột nhiên vẻ mặt Dạ Hi thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người khác, lạnh nhạt mở miệng: “Còn về những người khác, tri tình bất báo (biết nhưng báo), coi rẻ chủ tử, mỗi người vả miệng trăm cái, nếu có người ra tay được, bổn vương phi ngại tự mình động thủ.”

      Lời này vừa ra, mọi người ầm ĩ cả lên, chuyện này vương phi cũng quá liều lĩnh rồi, dù thế nào bọn họ cũng có người đứng phía sau. Lại dám trắng trợn đối xử với bọn họ như vậy, quả khiến người ta tức giận mà.

      “Dựa vào… Dựa vào cái gì mà trừng phạt chúng tiểu nhân?” thị vệ sợ chết , cho dù muốn phạt cũng phải cho bọn lý do. Hôm qua người này vì xin nghỉ bệnh về nhà, có tham gia đánh Quân Mặc Hiên, cho nên ta cũng biết chuyện phát sinh tối hôm qua.

      Ánh mắt Dạ Hi trầm xuống, bóng dáng di chuyển thần tốc. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng dáng màu hồng thoáng xẹt qua ngay trước mắt. Ngay sau đó “Chát chát chát” tiếng mấy tát tay vang lên, tên thị vệ vừa chuyện ngã xuống đất, mặt có thêm mấy dấu tay, khóe miệng tràn đầy tơ máu, chết nhắm mắt hai mắt trừng thẳng phía trước.

      bên khóe miệng còn chảy đầy máu tươi, nhìn qua cực kỳ khủng bố, trong lúc này, mọi người sợ hãi nhìn Dạ Hi.

      Tiểu Hồ bị Dạ Hi đánh chết, bọn thị vệ cảm thán trong lòng: Đây là lực đạo gì vậy, thế nhưng chỉ dùng mấy bạt tai đánh chết người to lớn còn sống sờ sờ ra đó, ngược lại Dạ Hi, vẫn như cũ bình tĩnh ngồi ghế, nếu phải mặt thị vệ kia có dấu bàn tay, mọi người căn bản biết Dạ Hi từng di chuyển.

      “Thất thần làm gì, muốn bổn vương phi tự mình động thủ?” Dạ Hi hung hãn nhìn đám người, hừ, dựa vào cái gì, đương nhiên là dựa vào nắm nấm của ai cứng rắn hơn, chẳng lẽ còn muốn nàng giảng đạo lý với đám người này, nàng cũng nhận ra lấy địa vị của nàng và Quân Mặc Hiên còn phải cần truyền giảng đạo lý.
      thuyt, Lạc Linh Ngânemilia thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Tiến cung diện thánh

      Editor: Hồng_Nhung.

      Lời này vừa ra, bọn hạ nhân liền tự tát vào mặt như điên, lúc này, trong sảnh vang lên tiếng tát tay kịch liệt.

      Dạ Hi hài lòng, Quân Mặc Hiên cũng cười. Nàng chỉ cần kết quả, trừng trị chút những người này nghe lời.

      Nghe tiếng tát tay trong sảnh, nhìn đám người mặt sưng như hóa trang, quản gia sợ hãi, vì thế đổi ý, khẩn trương : “Vương phi, lão nô biết Lý ma ma ở đâu, lão nô gọi bà ta tới.”

      xong, quản gia nhanh chóng bước gọi Lý ma ma. Chỉ lát sau, bóng dáng mập mạp xuất trước mặt Dạ Hi.

      “Ôi, các người làm cái gì vậy, đây là, nhanh chóng dừng tay, dừng tay lại!” Lý ma ma bước vào thấy tình hình này, già mồm cãi láo .

      Thế nhưng ai nghe lời của bà ta, vẫn như cũ dùng sức tát qua tát lại hai bên.

      “Bà là Lý ma ma? Quả rất bạo gan?” Dạ Hi hừ lạnh, nàng biết , ngày hôm qua, chính Lý ma ma này ra lệnh đánh Quân Mặc Hiên.

      “Hiên vương phi, lão nô chính là người của hoàng hậu, chuyện hành động nên cân nhắc suy nghĩ!” Lý ma ma hảo tâm nhắc nhở.

      “Người của hoàng hậu? Vậy càng phải đánh, người tới đánh chết cho ta, đánh tốt bổn vương phi có thưởng!” Dạ Hi thản nhiên , khóe miệng lên nụ cười hung hãn.

      “Các ngươi ai dám?” Lý ma ma vừa , bên dùng tay ra hiệu, như ám chỉ cái gì.

      bên, Quân Mặc Hiên hoa si nhìn Dạ Hi thấy được động tác của Lý ma ma, lập tức nhanh chóng chạy tới đóng cửa, khi đóng cửa, đôi mắt hồn nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, liếc mắt ra hiệu với người núp trong tối.

      Người trong bóng tối lĩnh mệnh, bay nhanh lẻn tới cây, chỉ nghe thấy thanh lá cây lay động, hai người vốn dĩ trốn tàng cây liền bị bắt lại, sau đó bị mang .

      “Tiểu Mặc Mặc, ngươi đóng cửa làm gì?” Dạ Hi nghi hoặc hỏi, bởi vì bị thân thể Quân Mặc Hiên che khuất, nên nàng thấy được động tác của Lý ma ma, cũng có phát , trong lúc bất tri bất giác Quân Mặc Hiên thay nàng giải quyết hai tên đại nội cao thủ.

      “A... có gì, phải nương tử muốn đánh Lý ma ma sao, đương nhiên phải đóng cửa lại. Trước kia khi bọn họ liên hợp lại đánh Hiên nhi, cũng đều đóng cửa. A! Đúng rồi, ta còn nhớ Lý ma ma từng , đám người đánh Hiên nhi như vậy, gọi là quần ẩu, quần ẩu thể để người khác biết đến, nương tử, phải nàng muốn quần ẩu Lý ma ma sao, Hiên nhi đóng cửa giúp nàng.”

      Quân Mặc Hiên phô trương , hề cảm thấy lời này của là có bao nhiêu muốn ăn đòn.

      Vào lúc này, Lý ma ma mang theo vẻ mặt oán hận nhìn Hiên vương, phải kẻ ngốc sao, kẻ ngốc lại có trí nhớ tốt như vậy, kẻ ngốc lại còn biết quanh co lòng vòng cáo trạng. Sớm biết như vậy lúc trước nên hạ độc nhiều hơn, độc chết thôi.

      “Các ngươi còn thất thần làm gì? có nghe thấy vương gia muốn quần ẩu sao?” Dạ Hi nhìn đám người ngu ngơ, lạnh lùng . Hừ, những người này lại dám quần ẩu Quân Mặc Hiên, quả nhiên sai đám muốn tìm chết.

      Bị quát như vậy, mọi người xem như phản ứng kịp, chạy như điên tới chỗ Lý ma ma, tức khắc, vô số bàn chân đạp vào người Lý ma ma, dẫn tới từng trận gào thét đau đớn.

      “Ôi... Eo của ta... .Ôi... Chân của ta! Ta đây làm nên cái nghiệt gì, mà phải chịu loại đãi ngộ này, nhớ năm đó, hoàng hậu nương nương cũng đối xử như vậy với lão nô. Nương nương, người phải phân xử cho lão nô a.” Lý ma ma bên kêu rên, vẫn còn quên lấy hoàng hậu nương nương ra trấn áp những người này.

      cần gào khóc, hoàng hậu nương nương mới đếm xỉa tới bà đâu?” Dạ Hi kiên nhẫn .

      Nhìn Lý ma ma bị quần ẩu, khóe mắt nàng run lẩy bẩy, sao nàng lại cảm thấy trận đánh trước mặt này có phần giống: Đóng cửa, thả chó, cắn người.

      bao lâu sau, Lý ma ma bị đánh tới ngã xuống đất, thể nhúc nhích. Dạ Hi thờ ơ đảo qua đám người, lạnh lùng : “Phạt cũng phạt, lần sau tái phạm để cho bổn vương phi thấy các ngươi khi dễ Vương gia, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết.”

      xong bỏ qua đám người thương tàn nhân sĩ, kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi. Khi hai người tới cửa, có người trong cung đến truyền hai người tiến cung diện thánh.

      tới hoàng cung, Dạ Hi có loại cảm giác gò bó, nàng cực kì thích, nếu phải cần thiết, nàng nghĩ muốn đến hoàng cung.

      Trong điện Thái Hòa, hoàng thượng sớm ở đó, người ngồi bên cạnh thân hoa phục hẳn là Quý phi nương nương, phía dưới còn có vài vị thần tử, trái lại trong đó có bạch y nữ tử làm cho Dạ Hi chú ý.

      Mặc dù, toàn thân dưới phù thũng vài vòng, mặt cũng là mặt mũi bầm dập, nhưng Dạ Hi vẫn nhận ra người nọ là cháu Liễu thừa tướng Liễu Diệu Linh.

      Nàng mà, hoàng thượng làm sao có thể vô duyên vô cớ tuyên nàng tiến cung, thời gian tân vương phi diện thánh là ngày thứ ba sau đại hôn, lúc này mới ngày thứ hai tuyên nàng tiến cung, ra do Liễu Diệu Linh giở trò quỷ.

      “Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần rất nhớ người.” Quân Mặc Hiên ngọt ngào kêu lên, có quỳ xuống, cũng có hành bất kì lễ nghi nào giống như con trai của dân chúng thông thường hoạt bát chạy tới trước mặt hoàng thượng.

      “Ha ha, Hiên nhi cưới tức phụ (nàng dâu) thành người lớn, cũng thể trẻ con như vậy”, hoàng thượng từ ái .

      Trong mắt hoàng thượng mang theo thương rất khó nhìn ra là ông rất thương Quân Mặc Hiên, nhưng mà oàng thượng thương Quân Mặc Hiên như vậy tại sao lại thay tuyển chọn hoa si phế vật làm vương phi?

      “Phụ hoàng, người xem, đây là tức phụ của nhi thần, thế nào xinh đẹp chứ!” Quân Mặc Hiên kéo Dạ Hi tới trước mặt hoàng thượng, dường như khoe bản thân cưới được tức phụ nhi tốt thế nào.

      Kỳ , dung mạo của Dạ Hi chỉ thường thường, cũng xinh đẹp lắm, có lẽ ở trong mắt Quân Mặc Hiên, Dạ Hi là đẹp nhất, phải bên ngoài mà là tâm hồn.

      “Nhi tức (con dâu) tham kiến phụ hoàng.” Dạ Hi lần đầu quỳ xuống trước mặt người khác, hành đại lễ như vậy, ngay cả cha mẹ của nàng cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy, đơn giản vì nàng muốn làm mất mặt Quân Mặc Hiên.

      “Hừ, ngươi chính là hoa si nhà tướng quân.” tới Dạ Hi, ông lại bụng hỏa, lúc trước tại sao ông lại nghe lời hoàng hậu, gả Dạ Hi cho Hiên nhi cơ chứ.

      Dạ Hi này có chỗ nào xứng đôi với bốn chữ đoan trang dịu dàng, bộ dáng xấu , chủ yếu là háo sắc, háo sắc còn chưa tính, lại còn gây chuyện khắp nơi.

      Trước kia chưa gả vào hoàng thất, chạy theo thái tử khắp nơi, tên tuổi phế vật hoa si lại vang vọng khắp Thiên Thần, mà sau khi tiến vào hoàng thất, tới thời gian ngày, đánh cháu thừa tướng, uy hiếp trưởng tôn nhà thừa tướng, nàng ta còn có thể làm ra cái chuyện thiêu thân gì nữa .

      “Hoàng thượng, lời đồn dừng ở trí giả, nhi tức tin tưởng hoàng thượng minh như vậy, há lại tin vào lời gièm pha của tiểu nhân?” Dạ Hi thành khẩn . Nàng là Dạ Hi cuồng vọng, nhưng cũng phải coi ai ra gì, dù sao ở Thiên Thần, này mặt mũi nhất quốc chi quân, nàng vẫn phải cấp cho đúng chứ.

      “Hòang thượng dượng, người đừng tin tưởng lời của Dạ Hi, hành động việc làm của nàng toàn bộ Thiên Thần đều biết, người như vậy căn bản xứng làm con dâu của người, người nhìn xem, thần nữ bị nàng ta đánh thành cái dạng gì rồi.” Liễu Diệu Linh ngoan độc .

      Nàng là cháu của Liễu thừa tướng lại là cháu ruột của Đức phi nương nương, thân phận như vậy tự nhiên có thể ở trước mặt hoàng thượng chuyện.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :