1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương độc sủng, thứ nữ vi hậu - Mộ Vũ Lâm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Ngồi cùng bàn !
      Phong Thất Dạ mạnh mẽ ôm vai Lãnh Nguyệt rời khỏi đường phố nào nhiệt, Phong Diệc Hàm đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng nâng lên ý cười thích thú.

      " Thiên Trảm, bổn vương đường xin lỗi Tà vương phi, ngươi chuyện này nêý như để mẫu hậu biết, như thế nào?" Phong Diệc Hàm xong liền liếc mắt nhìn Thiên Trảm, tay bưng bụng cũng chậm chậm buông xuống, mà cẩm bào màu vũ lan, bất ngờ lọt vào tầm mắt màu đỏ tươi.

      " Thuộc hạ xử lý chuyện này ! "

      *

      Sắc mặt Phong Thất Dạ trầm bước nhanh , toàn thân hơi thở lạnh thấu xương xơ hồ muốn đem Lãnh Nguyệt tổn thương. Nhất là lúc này cánh tay còn giam cầm Lãnh Nguyệt, cũng càng dùng sức.

      Lãnh Nguyệt nghiêng mắt nhìn Phong thất Dạ bên cạnh mặt lên tức giận, vẻ mặt bộ muốn ăn thịt người cho ai nhìn? ! Việc này phát sinh đột ngột, nàng nào biết đạo lý tùy tiện xuất phủ có thể gặp được Phong Diệc Hàm, thậm chí còn kém chút mạng cũng sắp mất.

      Nghĩ, Lãnh Nguyệt giãy dụa eo chút , " Phong Thất Dạ, buông ta ra! có người, ngươi còn giả bộ cho ai xem! "

      Nghe tiếng, Lãnh Nguyệt chỉ cảm thấy eo thon của mình thiếu chút nữa gãy, chỉ thấy Phong Thất Dạ mạnh mẽ hung hăng ôm chặt Lãnh Nguyệt, cước bộ cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt như phun hàn băng, lạnh lẽo cúi đầu, : " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, bổn vương cho phép ngươi xuất phủ, lá gan ngươi cũng !"

      Động tác của Phong Thất Dạ, hoàn toàn khơi dậy phản cốt của Lãnh Nguyệt, hai tay dùng sức đấy cánh tay , nháy mắt đạt được tự do, hai tay Lãnh nguyệt ngược lại liền đẩy ngực Phong Thất Dạ, tức giận căm phẫn, lại đem Phong Thất Dạ đẩy lui về sau hai bước, Lãnh Nguyệt đứng bình tĩnh, mặt lạnh lùng : " Phong Thất Dạ, nguói cho phép ta xuất phủ ta nghe lời ngươi? Quản nhiều như vậy, ngươi sao làm quản gia!"

      Dứt lời, Lãnh Nguyệt thở hổn hển liền xoay người rời , bóng đáng lẻ loi lộ ra cứng cỏi, nàng chịu tất cả chuyện này đủ rồi. Nàng muốn biết vì sao Phong Thất Dạ chạy tới trong thành đúng lúc như vậy, cũng nguyện biết Phong Diệc Hàm hôm nay xin lỗi lại đại biểu cái gì.

      Nàng là người tự do, dựa vào cái gì bị cổ đại thể chế lạc hậu này ràng buộc, có thói quen ra lệnh, mà nàng cố tình là con ngựa hoang chịu gò ép.

      Sau khi con mắt Phong Thất Dạ khẽ biến nhìn Lãnh Nguyệt cànng lúc càng xa, mà cánh tay giống như còn giữ nhiệt độ cơ thể mềm mại của nàng. biết khi nào, Long Tu im tiếng xuất , đứng ở bên người Phong Thất Dạ mở miệng : " Gia, Phong Diệc Hàm hồi phủ rồi ! "

      " Theo dõi hướng của , tùy thời hồi báo ! "

      " Vâng ! "

      Phong Thất Dạ lơ đẽnh nhất thời, nhưng rất nhanh lại treo lên nụ cười tà tứ ngang ngạnh, ánh mắt khẽ chếch, ý nghĩa ràng hỏi: " Vừa rồi đều nhìn thấy cái gì rồi ?"

      Long Tu vừa nghe, cụp mắt cúi đầu nghiêm mặt : " Gia, thuộc hạ thấy vương phi nổi giận, cũng có nghe thấy vương phi mắng chửi ngài ! "

      Tức , sắc mặt Phong Thất Dạ trời quang chuyển thành u, gương mặt thu lại màu đen nhìn cũng thèm nhìn Long Tu, mạch vươn thẳng ở yết hầu, đánh cũng mắng cũng phải!

      " Gia, Ta xem Long tình ! "

      Long Tu nâng mắt nhìn thoáng qua phía sau Phong Thất Dạ, lưu lại câu liền biến mất.

      Lãnh Nguyệt cùng Phong Thất Dạ cụt hứng bỏ về, mình đường. muốn trở về vương phủ, sờ sờ tấm ngân phía trong ống tay áo, cái này lúc trước nàng để Hạ Lan Lãnh Xuân từ phòng thu chi hầu phủ lấy ra.

      Khi tới buổi trưa, Lãnh Nguyệt nhìn quanh mọi nơi, liền lập tức vào tửu lâu quy mô tính là lớn. Trong sảnh tửu lâu ít người ngồi dùng bữa, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, làm cho Lãnh Nguyệt hơn chút phiền muộn khi xa quê hương. Tự chọn vị trí bàn bên trong im lặng ngồi xuống, còn đợi tiểu hịn tiếp đón, ánh mắt trước mặt thuận nhiên tối sầm lại, như tiếng như thanh tuyền dịu dàng liền truyền đến, " nương, có thể ngồi cùng bàn ?"

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39: Ngươi làm gì theo ta ? !

      Nghe tiếng, Lãnh Nguyệt đột nhiên nâng mắt, mà vào mắt người làm cho nàng hung hăng kinh diễm phen. Khác với vẻ lạnh lẽo của Phong Thất Dạ, cũng khắc với tư thái mê hoặc người của Phong Diệc Hàm, nam tử trước mắt như mạt thanh tuyền hoạt đập vào mắt, tự như phác ngọc thượng đẳng tỉ mỉ chạm trổ, chỉ đợi mọi người lẳng lặng thưởng thức.

      thân cẩm bào gấm trắng, tóc đen lay động ở sau người, như tiên giáng trần lẻ loi, gương mặt thanh nhuận lộ nụ cười nhạt, khóe miệng giơ lên độ cong, nhất là con ngươi như dòng suối mát lạnh kia, sạch nhiễm hạt bụi .

      Sau khi thoáng qua kinh diễm, Lãnh nguyệt ngoái đầu lại nhìn nhìn trong phòng, đến cũng lạ, bất quá giây lát ước chừng, mới vừa rồi trong phòng còn có chỗ trống lúc này lại kín người hết chỗ, nhìn ra nhìn lại quả thực chỉ có nàng mình bàn, thể cảm giác kỳ lạ, Lãnh Nguyệt dấu vết nhíu mày, nhưng vẫn sâu sắc nghĩ, nhìn phía nam tử gật đầu : " Có thể ! "

      Nam tử gật đầu tỏ ý phen, động tác vui mừng tao nhã nâng cẩm bào, liền ngồi xuống ở đối diện Lãnh Nguyệt, con ngươi trong suốt làm như chứa mạt lòng biết ơn, " Đa tạ nương ! "

      Lãnh Nguyệt lập tức khẽ gật đầu, hề nhiều. Tùy ý gọi tiểu nhị tới, sau khi chọn mấy món, thẳng cúi đầu dùng bữa, mà nam tử đối diện, lại ngoài ý muốn chỉ ấm nước chè xanh, hai tròng mắt gợn sóng sợ hãi nhìn Lãnh Nguyệt.

      Thời điểm tùy ý ăn cơm, bị người xa lạ nhìn chằm chằm, tin chắc đều cảm thấy được tự nhiên. Lãnh Nguyệt lại càng như thế, mỗi khi lúc cúi đầu xuống, nàng có thể cảm giác được tầm mắt gai mắt kia đỉnh đầu, làm cho nàng có chút ăn có vị.

      Lướt qua mấy thức ăn, Lãnh Nguyệt có tâm tình gì buông bát đũa xuống, nâng mắ ung dung nhìn nam tử, mày đen hất: " Công tử đến tửu lâu dùng thiện, chỉ phẩm trà, sao trà liêu ?!"

      Lời này có chút chói tai, đương nhiên Lãnh Nguyệt cũng vẫn chưa lộ ra nhiều địch ý, chẳng qua nàng căn bản tâm tiình tốt, lại bị người quen biết nhìn chằm chằm, trong lòng nàng bực bội trận.

      " xin lôi, là tại hạ mạo phạm ! " Nam tử thấy giọng điệu Lãnh Nguyệt tốt, cuối cùng hơi hơi đỏ mặt, thậm chí còn có chút xấu hổ cúi đầu, gương mặt trắng bóng kia bỗng tăng thêm đỏ hồng, làm cho Lãnh Nguyệt vạn phần kinh ngạc !

      Nam nhân cổ đại đều thẹn thùng như thế ? !

      Hai mắt Lãnh Nguyệt nhịn được sắc quắc nhìn con ngươi hắm thẹn thìng, lông mi rậm theo mí mắt mắt run rẩy, khóe miệng cứng ngắc mân, cực kỳ giống đứa mắc lỗi.

      Hành động này của làm cho lãnh Nguyệt căn bản dâng lên cỗ cảm xúc tội ác, làm sao giống như nàng ăn hiếp ăn vậy!

      Ai oán thở dài, Lãnh Nguyệt cũng lại có muốn ăn gì, muốn gọi tiểu nhị kia, thấy nam tử kia nâng mắt, gương mặt càng đỏ bừng, " nương, có thể giúp tại hạ tính tiền , ta . . . bạc ta rớt!"

      Gì ? !

      Lãnh Nguyệt phút chốc giật mình, đôi thủy mâu nhìn từ xuống dưới phục sức nam tử, rốt cuộc là là rơi bạc hay là rơi đốt tre ?

      có tiền còn uống trà ? Nhìn nàng nữ lưu dễ bắt nạt ? Việc này trái lại càng quỷ dị rồi.!

      " nương, tại hạ nhất định hoàn tiền ! "

      Nam tử đôi mắt trong veo như nước lộ vẻ mong đợi, nước sáng bóng bên trong, Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy bản thân nếu giúp tính tiền, chính là vạn phần nên hành vi ác nhân.

      Đều nữ nhân là cảm tính động vật, Lãnh Nguyệt khó có được tâm mềm nhũn, ra tay rộng rãi giúp tính tiền, nhưng lại phát bản thân bi thương thúc giục vào.

      Sau khi ra khỏi tửu lâu, Lãnh Nguyệt lòng còn vì chuyện mới vừa rồi canh cánh trong lòng, qua con phố, xuyên qua con hẻm, lại phát có chút thích hợp,

      Nhíu mày nhìn nhìn, Lãnh Nguyệt như bị sét đánh đứng tại chỗ, nhìn nam tử phía sau cẩm bào sạch sáng chói, " Ngươi làm gì theo ta ? "

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :