1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương độc sủng, thứ nữ vi hậu - Mộ Vũ Lâm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31: Ngươi lại thua rồi !

      Ngọ thiện qua , tức giận trong lòng Lãnh Nguyệt tiêu tan, nàng rốt cuộc hiểu được rồi, Tà vương phủ này đích là quỷ dị đơn giản. Nếu đến đây, trong thời gian ngắn nàng nếu muốn sống yên, đỉnh danh hào tà vương phi hình như cũng là lựa chọn tồi.

      Khi đó, Lãnh Nguyệt thân váy dài màu khói trắng trăm điệp tua, đỉnh đầu búi tóc linh xà trang nhã, hai má buông vài sợi tóc, tố nhan điểm chút trang sức màu đỏ, tuyệt sắc khuynh thành.

      Bước ra Thanh Nhã uyển, Lãnh Nguyệt theo Mạn Dao ở trong vương phu bước chậm mà . Bên trong phủ núi gải suối nước, đường nhỉ đắp đá cuội chạy dài tới cầu hình vòm, ngói vàng mái cong, vô cùng khéo léo. Mặc dù phải cực hạn xa hoa, nhưng là rầm rộ.

      Nơi này, Lãnh Nguyệt quan sát đến cảnh vật trong vương phủ, bất tri bất giác hai người tới góc hoa viên. Mùi hoa thoang thoảng bay vào mũi, mà hai người giữa lương đình cũng đập vào mắt Lãnh Nguyệt.

      "Vương phi, bọn họ là kinh thành Nhiễm gia đại công tử Nhiễm Ngọc cũng công tử Trầm thái phó Trầm Lạc Y!" Mạn Dao ở bên tai Lãnh Nguyệt giọng , mà trong lúc này, Nhiễm Ngọc vừa mới nâng mắt, nhìn thấy Lãnh Nguyệt trong mắt lên mạt kinh diễm.

      "Ông chủ Nhiễm, Trầm công tử!"

      "Long Tình hả, lâu gặp! Vị này là?"

      Nhiễm Ngọc cầm hắc tử trong tay ném vào hộp cờ, đồng thời Trầm Lạc Y bĩu môi, hai người song song đứng dậy.

      Long Tình?!

      Lãnh Nguyệt nghi hoặc liếc mắt, mà Mạn Dao cũng khẽ : " Vương phi, Long Tình là ta, Mạn Dao là tên Lưu quản đặt cho!"

      "Vị này chính là Tà vương phi !"

      Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nhìn Nhiễm Ngọc cũng Trầm Lạc Y cùng nhau tới, thể phủ nhận bề ngoài hai người này có thể tuấn lãng vô trù. Nhiễm Ngọc mày kiếm mắt sáng, tóc đen cẩn thận cột sau đầu, bên môi nâng lên nụ cười có hảo ý, cảm y xanh ngọc hoa mà xa, mà bên hông còn rủ xuống bàn tính khéo léo tinh xảo, lúc kêu leng keng thùng thùng rất dễ nghe.

      Về phần Trầm Lạc y, trường bào hoa sen màu xanh sợi tơ vàng, hốc mắt lộ vẻ sâu xa, gương mặt hề tì vết ùy ý cười nhạt, nhưng khóe môi mận độ cong thoạt nhìn như có chút thâm trầm.

      "Hóa ra đây là tà vương phi đại danh lừng lẫy, là trăm nghe bằng thấy!"

      Nhiễm Ngọc mở miệng có chút bĩ khí, bình tĩnh đúng ở trước mặt Lãnh Nguyệt, hai mắt hề chớp đánh giá nàng, tay trái cũng tự giác xoa bàn tính vàng bên hông.

      Thấy vậy, đôi chân mày Lãnh Nguyệt nhướng lên, con mắt như sóng nước mùa thu, "Quá khen quá khen!"

      Lời này vừa ra, Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y quan sát Lãnh Nguyệt ngẩn ra, dường như nghĩ tới nàng khách khí như thế liền tiếp nhận tán thưởng, hai người hai mặt nhìn nhau, giây lát Trầm Lạc Y mới xoa dịu xấu hổ, : " Vương phi thạt là thẳng thắn!"

      Lãnh Nguyệt phen mảy may che dấu tính cách bản thân, khiến cho Nhiễm Ngọc đối với nàng sinh ra chút tò mò. Bằng người Hạ Lan Tuyệt thâm trầm, làm sao dạy dỗ nữ nhân như thế ? !

      "Vương phi nó như vậy có thể thiệt chết chúng ta rồi ! Nễu vương phi cũng có việc gì, bằng đến trong tiểu đình ngôif, vừa lúc ta cũng có chút chuyện muốn cùng Vương phi thỉnh giáo!"

      Nhiễm Ngọc ràng có ý muốn ngăn trở đường Lãnh Nguyệt, làm cho Lãnh Nguyệt có với nghiêng dò xét. Nhưng đảo mắt vừa nghĩ, nếu cố ý tiếp cận, nàng sao lại từ thời cơ đấy chà xát nhuệ khí bọn họ!

      "Thỉnh giác cần, Nhiễm công tử có cái gì muốn hỏi hỏi !" Lãnh Nguyệt xong lướt qua Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y, thẳng hướng lương đình cách đó xa.

      Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y thấy vậy song song xoay người lại, lập tức nhìn về phía Mạn Dao, giọng hỏi: " Nàng vẫn đều như vậy?"

      " Như ngài thấy!"

      Mạn Dao cũng chính là Long tình mỉm cười, dứt lời liền theo kịp Lãnh Nguyệt, mà Nhiễm Ngọc nhìn thoáng qua Trầm Lạc Y phía sau, hậm hực nhún nhún vai, con mắt lóe ánh sáng tò mò cũng toàn thân hướng lương đình .

      "Quân đen này là ngươi?"

      Lãnh Nguyệt đứng ở bên cạnh bàn đá, tinh tế quan sát hướng bàn cờ, nghe được tiếng bước chân nâng mắt nhìn Nhiễm Ngọc hỏi.

      "Đúng vậy, vương phi có cao kiến gì?"

      Nhiễm Ngọc đoan nhìn Lãnh Nguyệt, chưa từng nghĩ nàng đối với đánh cờ có kiến giải gì, ung dung chờ Lãnh Nguyệt bên dưới, mà Trầm Lạc Y lại coi ai ra gì ngồi trở lại ghế đá, trong tay cầm lên quân trắng, ánh mắt nhìn bàn cờ chau mày.

      Hai mắt Lãnh Nguyệt sít chặt nhìn bàn cờ, khi nhìn đến góc bàn cờ chỗ quân đen bị quân trắng vây quanh, trong mắt tinh quang chợt lóe, giọng điệu kinh người: " kì kém chiêu, mãn bàn đều thua! Ngươi thua! Mới vừa rồi nếu như ngươi đem quân đen đặt ở nơi này, ngược lại xoay chuyển cục diện!"

      Vừa Lãnh Nguyệt vừa cầm quân đen, đặt ở bên ngoài quân trắng đường chứ thập, mà vừa mới di chuyển, nhưng lại làm chi Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y song song ngạc nhiên nhìn nàng, gió qua vết tích nhất thời yên tĩnh.

      Mà Long Tình đứng ở bên nhìn Lãnh Nguyệt, vẻ mặt thay đổi nhưng vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc chợt lóe mà qua.

      " Được! rất hay, ta làm sao nghĩ tới chứ! Lạc Y, ngươi đứng lên, ta cùng với vương phi bàn tiếp!" Mặc dù thể xác định Lãnh Nguyệt có hay kì nghệ tinh xảo, nhưng Nhiễm Ngọc thắng tâm là tốt hoàn hoàn bị quyến rũ, phen giật lại Trầm Lạc Y, hạ thân an vị chỗ ngồi, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, chờ nàng tiếp 'chiến thư'

      Lãnh Nguyệt cũng nhường nhịn, tao nhã ngồi xuống, hai người liền bắt đầu cùng đọ sức kì nghệ!

      *

      "Chủ tử, Hạ Lan Lãnh Nguyệt ở Thanh Nhã uyển."

      Sắc trời tối, hoàng hôn trầm lắng, trời chiều lưu luyến từ chân trời dời , mà giữa Thanh Nhã uyển, Thủy Mộng Hoa đứng ở ngoài cửa, Lưu sau khi ở trong phòng dò xét vòng, liền ra sắc mặt tốt , mà phía sau hai người bọn họ còn đứng ba nữ tử quần áo hoa lệ.

      "Hoa tỷ tỷ, theo ta thấy nàng nhất định đem người để vào mắt. Tà vương phủ chúng ta, ai chẳng biết Vương gia hiểu nhất chính là người, nàng đến đây hai ngày mà cũng biết hướng người thỉnh an, cái này hơi quá đáng!"

      Trong đó nữ tử có chút căm giận , vạt áo trước phơi bày, bộ ngực trắng lóa như là đồi núi, bán cầu lộ bên ngoài, cứ chỉ lộ vẻ phong trần.

      "Vũ Nhu muội muội, lời tuy như vậy, nhưng nàng dù sao cũng là Vương phi! Thực ra hôm nay ta đến, cũng là muốn mang chúng tỷ muội đến thỉnh an nàng, ai ngờ . . . . "

      Thủy Mộng Hoa buông mắt làm như có chút ủy khuất, sợ là bất luận người nam nhân nào đều sinh tâm thương xót. Mà ở trong mắt kẻ khác thể thành chỗ, Thủy Mônhj Hoa liễm hạ ánh mắt, mảnh lạnh đáng sợ, hai tay khoát lên cổ tay Lưu , móng tay hung hăng bấm.

      "Hoa tỷ tỷ, người đúng là ôn nh thiện lương rồi, cho dù nàng là Vương phi, cũng thể coi ai ra gì như thế."

      người mở miệng, mọi người phụ họa.

      " Đúng vậy, Hoa tỷ tỷ, chúng ta quay về ! Dù sao cũng thể chờ như thế chứ!"

      chúng nữ tử, ràng đều là đồng bọn cùng Thủy Mộng Hoa, mà lúc này Lưu nhìn nhìn mọi nơi, giọng căm giận : " Cũng biết Mạn Dao tiểu chân này đâu rồi! Chủ tử, nếu về trước , đợi lão nô cho hạ nhân tìm chút, có tin tức lại giải quyết cũng muộn!"

      "Cái này . . . . "

      Vẻ mặt Thủy Mộng Hoa bộ khó xử, mà giữa lúc các mĩ cơ khác đều nhìn nàng, thân hình nàng lại đột nhiên run rẩy, đỡ trán nhíu mày.

      "Chủ tử, người làm sao vậy? Người đừng dọa lão nô!"

      Thấy vậy, giọng điệu Lưu ra vẻ sửng sốt, khiến cho người ở đây trở tay kịp. Mà Thủy Mộng Hoa thấy thời cơ chín muồi, trong tay hơi dùng sức đè cổ tay Lưu cái, cả người liền ngã về phía sau.

      " Người đâu, Hoa phu nhân bị Vương phi ức hiếp đến hôn mê!" ( có sao? )

      Trong lúc nhất thời, tin tức lan nhanh.

      Về phần Lãnh Nguyệt --- ---

      Trong hoa viên, bên trong luơng đình, đèn lồng treo cao, bàn cờ chém giết, như cũ!

      " Nhiễm Ngọc, ngươi lại thua rồi!"

      Chương 32: Mưu !

      Giữa chiều tối, tin tức Hoa phu nhân bị Vương phi chèn ép ở trong vương phủ truyền ngừng. Phong Thất Dạ mặt lạnh từ hoàng cung trở vẻ, bước vào trong phủ, biết được việc này nhất thời chán nản.

      "Vương phi đâu?"

      Phong Thất Dạ bước cực nhanh ở trong vương phủ vội, Long Tu phía sau thuận thế nhìn thoáng qua quản gia vương phủ theo, quản gia lúc này mới bừng tỉnh : " Gia, Vương phi luôn luôn ở hoa viên phía sau cùng Nhiễm Công tử chơi cờ!"

      Nghe thấy vậy, dưới chân Phong Thất Dạ xoay chuyển, động tác vốn muốn vào phòng lập tức chuyển hướng bên cổng vòm, bởi vì nhanh tay áo ở ngoài tại bên người trêu trọc ngừng.

      Khi Phong Thất Dạ vừa gần hoa viên, chợt nghe đến tiếng gào của Nhiễm Ngọc, nhất thời sắc mặt đen như mực, " Lãnh Nguyệt, ngươi lừa đảo!"

      "Thích, binh bất yếm trá ngươi hiểu hay hả!"

      Nhiễm Ngọc hơi có chút xúc động trừng con mắt, thở mạnh mọt tiếng liền trực tiếp đem quân cờ đẩy loạn, trong miệng lẩm bẩm: " Lại đến ! Ta cũng tin thắng được ngươi!"

      Phong Thất Dạ sải bước qua cầu vòm, con ngươi như nhúng băng lạnh, nhờ liền nhìn đến giữa lương đình, Lãnh Nguyệt mặt như trắng sáng, nghiêng đầu nâng má, ung dung mỉm cười nhìn Nhiễm Ngọc trước mặt. Long Tình đứng ở sau người của , mặt màu giống như nhiễm lo lắng.

      Còn có người ngồi dựa vào lan can lương đình kia, Trầm Lạc Y hai mắt cũng sáng ngời hữu thần nhìn hai người, lại bị Phong Thất Dạ triệt để xem .

      Nhịp chân dần dần chậm lại, Phong Thất Dạ chắp hai tay sau người, thu lại tức giận trong lòng chậm rãi tới gần lương đình.

      Giốnh như nhận thấy được bầu khí thích hợp, Trầm Lạc Y bất ngờ ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Thất Dạ lững thững tới, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, ở dưới tầm mắt đèn lồng màu vàng, thấy biểu tình.

      "Xem ra bổn vương vắng mặt, các ngươi rất thích ý!"

      Nghe giọng điệu hết giận, đồng thời kinh động Lãnh Nguyệt cùng Nhiễm Ngọc chuyên tâm. Nâng mắt nhìn lại, vẻ mặt Lãnh Nguyệt nhanh chóng hạ nhiệt độ, mặt mày thu lại tất cả cảm xúc, như cư xử với người lạ cũng nhìn Phong thất Dạ.

      Cái gì là đãi ngộ khác biệt, chính là cái này!

      Trong đầu Phong Thất Dạ còn luẩn quẩn tư thái Lãnh Nguyệt mỉm cười, mà bản thân xuất , lại làm cho nàng nháy mắt trở nên đảm mạc xa cách, trong lòng lúc này như có lửa đốt!

      "Thất Dạ? Ti ---- trời tối rồi?"

      Vốn Nhiễm Ngọc đối với xuất của Phong Thất Dạ có hơi kinh ngạc, nhưng khi chuyển mắt nhìn thấy sương chiều ngoài lương đình, mới nhịn được hít ngụm khí lạnh, vậy mà lại quên mất thời gian!

      " phải vậy chứ!"

      Thấy biểu cảm Phong Thất Dạ bình tĩnh, Nhiễm Ngọc thân là bạn thân , đường về nào hơi chút vừa chuyển, liền có chút hiểu được, lập tức : " Hôm nay thiên hạ thái bình, tới đánh cờ ta cũng quên mất thời gian! Ít nhiều Túc đế chúng ta có cách thống trị a !"

      câu ràng, làm cho sắc mặt Phong Thất Dạ càng trầm vài phần. Thấy vậy, con mắt Nhiễm Ngọc chợt lóe, lại xoay người nhìn Lãnh Nguyệt : " Lãnh Nguyệt, chúng ta lần sau lại đọ sức ha!"

      Dứt lời, Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y hai người vội vã rời , mà Lãnh Nguyệt bên vẫn như cũ chưa từng câu, lại ngửi ra mùi mưu. Nhưng nhiều hơn chuyện bằng ít hơn thái độ, Lãnh Nguyệt nâng khóe miệng, cũng chưa cái gì, liền làm bộ phải rời khỏi lương đình.

      Nhưng, thể như ý người!

      "Vương phi, Hoa Nhi té xỉu rồi, người cũng biết?"

      Ánh mắt Phong Thất Dạ mệt mỏi nhìn Lãnh Nguyệt, mà trong lời có chút ý lãnh léo.

      "Hoa Nhi? Ta cũng phải thầy thuốc, nàng té xỉu có liên quan gì tới ta chứ?" Bước chân Lãnh Nguyệt muốn rời , nhưng vì Phong Thất Dạ có chút dừng lại, đứng ở bên cạnh người Phong Thất Dạ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhiễm bóng râm, ánh mắt tích trữ kiên nhẫn.

      "Phải -----"

      Chương 33: Thấm Thủy Hiên !

      Phong Thất Dạ nheo lại mắt lạnh, hai bên má bị bóng đèn lồng tỏa xuống, tai rộng bỗng nhiên run rẩy vài cái, sau đó liễm hạ mí mắt, ngữ điệu kéo dài lại thiếu ý tứ uy hiếp: " Phải ? Bổn Vương nhớ từng với ngươi, cho phép ngươi ức hiếp Hoa nhi!"

      khi nào qua như vậy? !

      Lãnh Nguyệt thấy Phong Thất Dạ xoay người về miình, giữa hai hàng lông mày kiên nhẫn lại nhăn chặt, môi đào mới mở, hàm dưới liền bị Phong Thất Dạ quặc trụ, lực đạo mạnh mẽ cuối cùng làm cho thân hình nàng tự chủ được lui về phía sau vài bước.

      Bên tai lại lần nữa nghe được: " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, nếu như lại để bổn vương biết được ngươi ở trong phủ tác uy tác quái, bổn vương lấy mạng của ngươi!" Phong Thất Dạ hung ác , thiết chưởng vung, để lại Lãnh Nguyệt mở hàm, xoay người liền rời khỏi lương đình.

      Mà từ đầu đến cuối ở Long Tu đợi ở sau lương đình cùng Long Tình, khó hiểu đối mặt với nhau, Long Tu sắc mặt trầm xuống liền nâng bước đuổi theo bước chân Phong Thất Dạ.

      Người trà lạnh, nửa nén hương trước lương đình còn phi thường náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại có hơi lạnh gió đêm cùng Lãnh Nguyệt bị Phong Thất Dạ vứt đến bên lương đình cùng Long Tình.

      Trầm mặc, yên tĩnh, ngay cả ve kêu cũng cảm nhận được bầu khí bất đồng, ngưng kêu to .

      Nửa hướng, Long tình đột nhiên nâng tầm ămts, ánh mắt nhìn về phía cây cổ thụ cách lương đình xa, nghiêng tai lắng nghe , ánh sáng mâu trung lưu chuyển. Hơi an thâm, lúc này mới vào lương đình, đứng bên người Lãnh Nguyệt được lời, giọng an ủi : " Vương phi, gia có nỗi khổ tâm!"

      Gương mặt Lãnh Nguyệt dầy đặc vẻ lo lắng, nghe được Long Tình , sợi tóc hai bên má hỗn độn, kín đáo hỏi: " Long Tình, ta ức hiếp Hoa nhi đúng ?"

      " Vương phi, việc này có nội tình khác, tạm thời tiện tiết lộ, nhưng mà . . . . . ."

      Long Tình có chút vội vàng giải thích, lại bị Lãnh Nguyệt nâng tay cắt ngang: " Đừng ngại! Ta căn bản là quan tâm cái nội tình gì đó, nếu vị Hoa Nhi kia cho ta chụp mũ như thế, ta ngồi tử tế, chẳng phải là thực xin lỗi với tên Tà vương phi! Dẫn đường, phải xem nàng lúc!"

      " Vương phi . . . ."

      Sắc mặt Long Tình khó xử chau mày, mà Lãnh Nguyệt nâng mặt quay sang, đối mặt Long Tình, thanh xa cách : " Ta mặc kệ ngươi là Mạn Dao hay Long Tình, nếu ta muốn làm chuyện gì, ngươi cố tình ngăn cản, vậy sớm rời , ta muốn mang theo người có mục đích tiếp cận ta!"

      Nhìn chằm chằm vẻ mặt Lãnh Nguyệt nghiêm túc, Long Tình hít sau hơi, hạ quyết tâm sau đó mở miệng: " Vương phi, theo ta!"

      Hành động Long Tình, làm cho vẻ mặt Lãnh Nguyệt hơi hiơ dịu nửa phần, mặc kệ những người khác như thế nào. ít nhất việc Long Tình làm đại biết lập trường của nàng.

      Thấm thủy Hiên

      Thủy Mộng Hoa lúc này nằm ở nhuyễn tháo, gương mặt mang ý cười : " Chàng làm như vậy sao?"

      "Chủ tử yên tâm ! Lão nô tận mắt thấy, vương gia mới từ hoàng cung trở về, sau khi biết được tin tức lập tức hậu viện tìm nàng ta tính sổ !" Lưu nịnh nọt đem táo tước vỏ cho Thủy Mộng Hoa, giọng điệu hả giận cũng làm cho ý cười mặt Thủy Mộng Hoa càng đậm.

      " Phu nhân, Vương phi đến!"

      lúc Thủy Mộng Hoa còn muốn mở miệng cái gì đó, tỳ nữ ngoài cửa chạy vào lại gật đầu quấy rầy lời của nàng.

      Nghe vậy, Lưu lập tức cười : " Chủ tử, chắc chắc là bị vương gia giáo huấn, tại vội tới thỉnh tội người !"

      " Hoa muội muội, ngươi thế nào rồi?"

      Người chưa tới tiếng tới trước, Lãnh Nguyệt còn có bước vào Thấm Thủy Hiên, giọng thanh thúy như hoàng xuất cốc uyển chuyển hàm xúc truyền vào trong tai mọi người.
      Gấu's thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31: Ngươi lại thua rồi !

      Ngọ thiện qua , tức giận trong lòng Lãnh Nguyệt tiêu tan, nàng rốt cuộc hiểu được rồi, Tà vương phủ này đích là quỷ dị đơn giản. Nếu đến đây, trong thời gian ngắn nàng nếu muốn sống yên, đỉnh danh hào tà vương phi hình như cũng là lựa chọn tồi.

      Khi đó, Lãnh Nguyệt thân váy dài màu khói trắng trăm điệp tua, đỉnh đầu búi tóc linh xà trang nhã, hai má buông vài sợi tóc, tố nhan điểm chút trang sức màu đỏ, tuyệt sắc khuynh thành.

      Bước ra Thanh Nhã uyển, Lãnh Nguyệt theo Mạn Dao ở trong vương phu bước chậm mà . Bên trong phủ núi gải suối nước, đường nhỉ đắp đá cuội chạy dài tới cầu hình vòm, ngói vàng mái cong, vô cùng khéo léo. Mặc dù phải cực hạn xa hoa, nhưng là rầm rộ.

      Nơi này, Lãnh Nguyệt quan sát đến cảnh vật trong vương phủ, bất tri bất giác hai người tới góc hoa viên. Mùi hoa thoang thoảng bay vào mũi, mà hai người giữa lương đình cũng đập vào mắt Lãnh Nguyệt.

      "Vương phi, bọn họ là kinh thành Nhiễm gia đại công tử Nhiễm Ngọc cũng công tử Trầm thái phó Trầm Lạc Y!" Mạn Dao ở bên tai Lãnh Nguyệt giọng , mà trong lúc này, Nhiễm Ngọc vừa mới nâng mắt, nhìn thấy Lãnh Nguyệt trong mắt lên mạt kinh diễm.

      "Ông chủ Nhiễm, Trầm công tử!"

      "Long Tình hả, lâu gặp! Vị này là?"

      Nhiễm Ngọc cầm hắc tử trong tay ném vào hộp cờ, đồng thời Trầm Lạc Y bĩu môi, hai người song song đứng dậy.

      Long Tình?!

      Lãnh Nguyệt nghi hoặc liếc mắt, mà Mạn Dao cũng khẽ : " Vương phi, Long Tình là ta, Mạn Dao là tên Lưu quản đặt cho!"

      "Vị này chính là Tà vương phi !"

      Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nhìn Nhiễm Ngọc cũng Trầm Lạc Y cùng nhau tới, thể phủ nhận bề ngoài hai người này có thể tuấn lãng vô trù. Nhiễm Ngọc mày kiếm mắt sáng, tóc đen cẩn thận cột sau đầu, bên môi nâng lên nụ cười có hảo ý, cảm y xanh ngọc hoa mà xa, mà bên hông còn rủ xuống bàn tính khéo léo tinh xảo, lúc kêu leng keng thùng thùng rất dễ nghe.

      Về phần Trầm Lạc y, trường bào hoa sen màu xanh sợi tơ vàng, hốc mắt lộ vẻ sâu xa, gương mặt hề tì vết ùy ý cười nhạt, nhưng khóe môi mận độ cong thoạt nhìn như có chút thâm trầm.

      "Hóa ra đây là tà vương phi đại danh lừng lẫy, là trăm nghe bằng thấy!"

      Nhiễm Ngọc mở miệng có chút bĩ khí, bình tĩnh đúng ở trước mặt Lãnh Nguyệt, hai mắt hề chớp đánh giá nàng, tay trái cũng tự giác xoa bàn tính vàng bên hông.

      Thấy vậy, đôi chân mày Lãnh Nguyệt nhướng lên, con mắt như sóng nước mùa thu, "Quá khen quá khen!"

      Lời này vừa ra, Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y quan sát Lãnh Nguyệt ngẩn ra, dường như nghĩ tới nàng khách khí như thế liền tiếp nhận tán thưởng, hai người hai mặt nhìn nhau, giây lát Trầm Lạc Y mới xoa dịu xấu hổ, : " Vương phi thạt là thẳng thắn!"

      Lãnh Nguyệt phen mảy may che dấu tính cách bản thân, khiến cho Nhiễm Ngọc đối với nàng sinh ra chút tò mò. Bằng người Hạ Lan Tuyệt thâm trầm, làm sao dạy dỗ nữ nhân như thế ? !

      "Vương phi nó như vậy có thể thiệt chết chúng ta rồi ! Nễu vương phi cũng có việc gì, bằng đến trong tiểu đình ngôif, vừa lúc ta cũng có chút chuyện muốn cùng Vương phi thỉnh giáo!"

      Nhiễm Ngọc ràng có ý muốn ngăn trở đường Lãnh Nguyệt, làm cho Lãnh Nguyệt có với nghiêng dò xét. Nhưng đảo mắt vừa nghĩ, nếu cố ý tiếp cận, nàng sao lại từ thời cơ đấy chà xát nhuệ khí bọn họ!

      "Thỉnh giác cần, Nhiễm công tử có cái gì muốn hỏi hỏi !" Lãnh Nguyệt xong lướt qua Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y, thẳng hướng lương đình cách đó xa.

      Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y thấy vậy song song xoay người lại, lập tức nhìn về phía Mạn Dao, giọng hỏi: " Nàng vẫn đều như vậy?"

      " Như ngài thấy!"

      Mạn Dao cũng chính là Long tình mỉm cười, dứt lời liền theo kịp Lãnh Nguyệt, mà Nhiễm Ngọc nhìn thoáng qua Trầm Lạc Y phía sau, hậm hực nhún nhún vai, con mắt lóe ánh sáng tò mò cũng toàn thân hướng lương đình .

      "Quân đen này là ngươi?"

      Lãnh Nguyệt đứng ở bên cạnh bàn đá, tinh tế quan sát hướng bàn cờ, nghe được tiếng bước chân nâng mắt nhìn Nhiễm Ngọc hỏi.

      "Đúng vậy, vương phi có cao kiến gì?"

      Nhiễm Ngọc đoan nhìn Lãnh Nguyệt, chưa từng nghĩ nàng đối với đánh cờ có kiến giải gì, ung dung chờ Lãnh Nguyệt bên dưới, mà Trầm Lạc Y lại coi ai ra gì ngồi trở lại ghế đá, trong tay cầm lên quân trắng, ánh mắt nhìn bàn cờ chau mày.

      Hai mắt Lãnh Nguyệt sít chặt nhìn bàn cờ, khi nhìn đến góc bàn cờ chỗ quân đen bị quân trắng vây quanh, trong mắt tinh quang chợt lóe, giọng điệu kinh người: " kì kém chiêu, mãn bàn đều thua! Ngươi thua! Mới vừa rồi nếu như ngươi đem quân đen đặt ở nơi này, ngược lại xoay chuyển cục diện!"

      Vừa Lãnh Nguyệt vừa cầm quân đen, đặt ở bên ngoài quân trắng đường chứ thập, mà vừa mới di chuyển, nhưng lại làm chi Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y song song ngạc nhiên nhìn nàng, gió qua vết tích nhất thời yên tĩnh.

      Mà Long Tình đứng ở bên nhìn Lãnh Nguyệt, vẻ mặt thay đổi nhưng vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc chợt lóe mà qua.

      " Được! rất hay, ta làm sao nghĩ tới chứ! Lạc Y, ngươi đứng lên, ta cùng với vương phi bàn tiếp!" Mặc dù thể xác định Lãnh Nguyệt có hay kì nghệ tinh xảo, nhưng Nhiễm Ngọc thắng tâm là tốt hoàn hoàn bị quyến rũ, phen giật lại Trầm Lạc Y, hạ thân an vị chỗ ngồi, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, chờ nàng tiếp 'chiến thư'

      Lãnh Nguyệt cũng nhường nhịn, tao nhã ngồi xuống, hai người liền bắt đầu cùng đọ sức kì nghệ!

      *

      "Chủ tử, Hạ Lan Lãnh Nguyệt ở Thanh Nhã uyển."

      Sắc trời tối, hoàng hôn trầm lắng, trời chiều lưu luyến từ chân trời dời , mà giữa Thanh Nhã uyển, Thủy Mộng Hoa đứng ở ngoài cửa, Lưu sau khi ở trong phòng dò xét vòng, liền ra sắc mặt tốt , mà phía sau hai người bọn họ còn đứng ba nữ tử quần áo hoa lệ.

      "Hoa tỷ tỷ, theo ta thấy nàng nhất định đem người để vào mắt. Tà vương phủ chúng ta, ai chẳng biết Vương gia hiểu nhất chính là người, nàng đến đây hai ngày mà cũng biết hướng người thỉnh an, cái này hơi quá đáng!"

      Trong đó nữ tử có chút căm giận , vạt áo trước phơi bày, bộ ngực trắng lóa như là đồi núi, bán cầu lộ bên ngoài, cứ chỉ lộ vẻ phong trần.

      "Vũ Nhu muội muội, lời tuy như vậy, nhưng nàng dù sao cũng là Vương phi! Thực ra hôm nay ta đến, cũng là muốn mang chúng tỷ muội đến thỉnh an nàng, ai ngờ . . . . "

      Thủy Mộng Hoa buông mắt làm như có chút ủy khuất, sợ là bất luận người nam nhân nào đều sinh tâm thương xót. Mà ở trong mắt kẻ khác thể thành chỗ, Thủy Mônhj Hoa liễm hạ ánh mắt, mảnh lạnh đáng sợ, hai tay khoát lên cổ tay Lưu , móng tay hung hăng bấm.

      "Hoa tỷ tỷ, người đúng là ôn nh thiện lương rồi, cho dù nàng là Vương phi, cũng thể coi ai ra gì như thế."

      người mở miệng, mọi người phụ họa.

      " Đúng vậy, Hoa tỷ tỷ, chúng ta quay về ! Dù sao cũng thể chờ như thế chứ!"

      chúng nữ tử, ràng đều là đồng bọn cùng Thủy Mộng Hoa, mà lúc này Lưu nhìn nhìn mọi nơi, giọng căm giận : " Cũng biết Mạn Dao tiểu chân này đâu rồi! Chủ tử, nếu về trước , đợi lão nô cho hạ nhân tìm chút, có tin tức lại giải quyết cũng muộn!"

      "Cái này . . . . "

      Vẻ mặt Thủy Mộng Hoa bộ khó xử, mà giữa lúc các mĩ cơ khác đều nhìn nàng, thân hình nàng lại đột nhiên run rẩy, đỡ trán nhíu mày.

      "Chủ tử, người làm sao vậy? Người đừng dọa lão nô!"

      Thấy vậy, giọng điệu Lưu ra vẻ sửng sốt, khiến cho người ở đây trở tay kịp. Mà Thủy Mộng Hoa thấy thời cơ chín muồi, trong tay hơi dùng sức đè cổ tay Lưu cái, cả người liền ngã về phía sau.

      " Người đâu, Hoa phu nhân bị Vương phi ức hiếp đến hôn mê!" ( có sao? )

      Trong lúc nhất thời, tin tức lan nhanh.

      Về phần Lãnh Nguyệt --- ---

      Trong hoa viên, bên trong luơng đình, đèn lồng treo cao, bàn cờ chém giết, như cũ!

      " Nhiễm Ngọc, ngươi lại thua rồi!"

      Chương 32: Mưu !

      Giữa chiều tối, tin tức Hoa phu nhân bị Vương phi chèn ép ở trong vương phủ truyền ngừng. Phong Thất Dạ mặt lạnh từ hoàng cung trở vẻ, bước vào trong phủ, biết được việc này nhất thời chán nản.

      "Vương phi đâu?"

      Phong Thất Dạ bước cực nhanh ở trong vương phủ vội, Long Tu phía sau thuận thế nhìn thoáng qua quản gia vương phủ theo, quản gia lúc này mới bừng tỉnh : " Gia, Vương phi luôn luôn ở hoa viên phía sau cùng Nhiễm Công tử chơi cờ!"

      Nghe thấy vậy, dưới chân Phong Thất Dạ xoay chuyển, động tác vốn muốn vào phòng lập tức chuyển hướng bên cổng vòm, bởi vì nhanh tay áo ở ngoài tại bên người trêu trọc ngừng.

      Khi Phong Thất Dạ vừa gần hoa viên, chợt nghe đến tiếng gào của Nhiễm Ngọc, nhất thời sắc mặt đen như mực, " Lãnh Nguyệt, ngươi lừa đảo!"

      "Thích, binh bất yếm trá ngươi hiểu hay hả!"

      Nhiễm Ngọc hơi có chút xúc động trừng con mắt, thở mạnh mọt tiếng liền trực tiếp đem quân cờ đẩy loạn, trong miệng lẩm bẩm: " Lại đến ! Ta cũng tin thắng được ngươi!"

      Phong Thất Dạ sải bước qua cầu vòm, con ngươi như nhúng băng lạnh, nhờ liền nhìn đến giữa lương đình, Lãnh Nguyệt mặt như trắng sáng, nghiêng đầu nâng má, ung dung mỉm cười nhìn Nhiễm Ngọc trước mặt. Long Tình đứng ở sau người của , mặt màu giống như nhiễm lo lắng.

      Còn có người ngồi dựa vào lan can lương đình kia, Trầm Lạc Y hai mắt cũng sáng ngời hữu thần nhìn hai người, lại bị Phong Thất Dạ triệt để xem .

      Nhịp chân dần dần chậm lại, Phong Thất Dạ chắp hai tay sau người, thu lại tức giận trong lòng chậm rãi tới gần lương đình.

      Giốnh như nhận thấy được bầu khí thích hợp, Trầm Lạc Y bất ngờ ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Thất Dạ lững thững tới, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, ở dưới tầm mắt đèn lồng màu vàng, thấy biểu tình.

      "Xem ra bổn vương vắng mặt, các ngươi rất thích ý!"

      Nghe giọng điệu hết giận, đồng thời kinh động Lãnh Nguyệt cùng Nhiễm Ngọc chuyên tâm. Nâng mắt nhìn lại, vẻ mặt Lãnh Nguyệt nhanh chóng hạ nhiệt độ, mặt mày thu lại tất cả cảm xúc, như cư xử với người lạ cũng nhìn Phong thất Dạ.

      Cái gì là đãi ngộ khác biệt, chính là cái này!

      Trong đầu Phong Thất Dạ còn luẩn quẩn tư thái Lãnh Nguyệt mỉm cười, mà bản thân xuất , lại làm cho nàng nháy mắt trở nên đảm mạc xa cách, trong lòng lúc này như có lửa đốt!

      "Thất Dạ? Ti ---- trời tối rồi?"

      Vốn Nhiễm Ngọc đối với xuất của Phong Thất Dạ có hơi kinh ngạc, nhưng khi chuyển mắt nhìn thấy sương chiều ngoài lương đình, mới nhịn được hít ngụm khí lạnh, vậy mà lại quên mất thời gian!

      " phải vậy chứ!"

      Thấy biểu cảm Phong Thất Dạ bình tĩnh, Nhiễm Ngọc thân là bạn thân , đường về nào hơi chút vừa chuyển, liền có chút hiểu được, lập tức : " Hôm nay thiên hạ thái bình, tới đánh cờ ta cũng quên mất thời gian! Ít nhiều Túc đế chúng ta có cách thống trị a !"

      câu ràng, làm cho sắc mặt Phong Thất Dạ càng trầm vài phần. Thấy vậy, con mắt Nhiễm Ngọc chợt lóe, lại xoay người nhìn Lãnh Nguyệt : " Lãnh Nguyệt, chúng ta lần sau lại đọ sức ha!"

      Dứt lời, Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y hai người vội vã rời , mà Lãnh Nguyệt bên vẫn như cũ chưa từng câu, lại ngửi ra mùi mưu. Nhưng nhiều hơn chuyện bằng ít hơn thái độ, Lãnh Nguyệt nâng khóe miệng, cũng chưa cái gì, liền làm bộ phải rời khỏi lương đình.

      Nhưng, thể như ý người!

      "Vương phi, Hoa Nhi té xỉu rồi, người cũng biết?"

      Ánh mắt Phong Thất Dạ mệt mỏi nhìn Lãnh Nguyệt, mà trong lời có chút ý lãnh léo.

      "Hoa Nhi? Ta cũng phải thầy thuốc, nàng té xỉu có liên quan gì tới ta chứ?" Bước chân Lãnh Nguyệt muốn rời , nhưng vì Phong Thất Dạ có chút dừng lại, đứng ở bên cạnh người Phong Thất Dạ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhiễm bóng râm, ánh mắt tích trữ kiên nhẫn.

      "Phải -----"

      Chương 33: Thấm Thủy Hiên !

      Phong Thất Dạ nheo lại mắt lạnh, hai bên má bị bóng đèn lồng tỏa xuống, tai rộng bỗng nhiên run rẩy vài cái, sau đó liễm hạ mí mắt, ngữ điệu kéo dài lại thiếu ý tứ uy hiếp: " Phải ? Bổn Vương nhớ từng với ngươi, cho phép ngươi ức hiếp Hoa nhi!"

      khi nào qua như vậy? !

      Lãnh Nguyệt thấy Phong Thất Dạ xoay người về miình, giữa hai hàng lông mày kiên nhẫn lại nhăn chặt, môi đào mới mở, hàm dưới liền bị Phong Thất Dạ quặc trụ, lực đạo mạnh mẽ cuối cùng làm cho thân hình nàng tự chủ được lui về phía sau vài bước.

      Bên tai lại lần nữa nghe được: " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, nếu như lại để bổn vương biết được ngươi ở trong phủ tác uy tác quái, bổn vương lấy mạng của ngươi!" Phong Thất Dạ hung ác , thiết chưởng vung, để lại Lãnh Nguyệt mở hàm, xoay người liền rời khỏi lương đình.

      Mà từ đầu đến cuối ở Long Tu đợi ở sau lương đình cùng Long Tình, khó hiểu đối mặt với nhau, Long Tu sắc mặt trầm xuống liền nâng bước đuổi theo bước chân Phong Thất Dạ.

      Người trà lạnh, nửa nén hương trước lương đình còn phi thường náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại có hơi lạnh gió đêm cùng Lãnh Nguyệt bị Phong Thất Dạ vứt đến bên lương đình cùng Long Tình.

      Trầm mặc, yên tĩnh, ngay cả ve kêu cũng cảm nhận được bầu khí bất đồng, ngưng kêu to .

      Nửa hướng, Long tình đột nhiên nâng tầm ămts, ánh mắt nhìn về phía cây cổ thụ cách lương đình xa, nghiêng tai lắng nghe , ánh sáng mâu trung lưu chuyển. Hơi an thâm, lúc này mới vào lương đình, đứng bên người Lãnh Nguyệt được lời, giọng an ủi : " Vương phi, gia có nỗi khổ tâm!"

      Gương mặt Lãnh Nguyệt dầy đặc vẻ lo lắng, nghe được Long Tình , sợi tóc hai bên má hỗn độn, kín đáo hỏi: " Long Tình, ta ức hiếp Hoa nhi đúng ?"

      " Vương phi, việc này có nội tình khác, tạm thời tiện tiết lộ, nhưng mà . . . . . ."

      Long Tình có chút vội vàng giải thích, lại bị Lãnh Nguyệt nâng tay cắt ngang: " Đừng ngại! Ta căn bản là quan tâm cái nội tình gì đó, nếu vị Hoa Nhi kia cho ta chụp mũ như thế, ta ngồi tử tế, chẳng phải là thực xin lỗi với tên Tà vương phi! Dẫn đường, phải xem nàng lúc!"

      " Vương phi . . . ."

      Sắc mặt Long Tình khó xử chau mày, mà Lãnh Nguyệt nâng mặt quay sang, đối mặt Long Tình, thanh xa cách : " Ta mặc kệ ngươi là Mạn Dao hay Long Tình, nếu ta muốn làm chuyện gì, ngươi cố tình ngăn cản, vậy sớm rời , ta muốn mang theo người có mục đích tiếp cận ta!"

      Nhìn chằm chằm vẻ mặt Lãnh Nguyệt nghiêm túc, Long Tình hít sau hơi, hạ quyết tâm sau đó mở miệng: " Vương phi, theo ta!"

      Hành động Long Tình, làm cho vẻ mặt Lãnh Nguyệt hơi hiơ dịu nửa phần, mặc kệ những người khác như thế nào. ít nhất việc Long Tình làm đại biết lập trường của nàng.

      Thấm thủy Hiên

      Thủy Mộng Hoa lúc này nằm ở nhuyễn tháo, gương mặt mang ý cười : " Chàng làm như vậy sao?"

      "Chủ tử yên tâm ! Lão nô tận mắt thấy, vương gia mới từ hoàng cung trở về, sau khi biết được tin tức lập tức hậu viện tìm nàng ta tính sổ !" Lưu nịnh nọt đem táo tước vỏ cho Thủy Mộng Hoa, giọng điệu hả giận cũng làm cho ý cười mặt Thủy Mộng Hoa càng đậm.

      " Phu nhân, Vương phi đến!"

      lúc Thủy Mộng Hoa còn muốn mở miệng cái gì đó, tỳ nữ ngoài cửa chạy vào lại gật đầu quấy rầy lời của nàng.

      Nghe vậy, Lưu lập tức cười : " Chủ tử, chắc chắc là bị vương gia giáo huấn, tại vội tới thỉnh tội người !"

      " Hoa muội muội, ngươi thế nào rồi?"

      Người chưa tới tiếng tới trước, Lãnh Nguyệt còn có bước vào Thấm Thủy Hiên, giọng thanh thúy như hoàng xuất cốc uyển chuyển hàm xúc truyền vào trong tai mọi người.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Ngày mai cần thỉnh an !

      Thủy Mộng hoa được Lưu cùng tỳ nữ bên người đỡ ra ngoài phòng, nâng mắt vừa lúc thấy Lãnh Nguyệt đạp nguyệt mà đến, lần đầu gặp mặt, nàng ngờ dung mạo Hạ Lan Lãnh Nguyệt lại xuất sắc như vậy.

      Mà Lãnh Nguyệt cũng thầm tinh tế đánh giá Thủy Mộng Hoa, váy dài sa mỏng màu tím nhạt, eo nhắn đầy vòng tay. vạt cổ áo mở rộng, yếm màu tím lộ ra. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo thoa son, phân nộn động lòng người, mà con mắt hẹp dài, ở đuôi mắt hơi vểnh, giữa đôi mắt đẹp lưu chuyển đoạt hồn tác phách.

      mỹ nhân xinh đẹp, nhưng mà sợ là tâm như rắn rết.!

      "Nghe thân thể muội muội khỏe, tại tốt hơn chút chưa?"

      Lãnh Nguyệt lững thững vào, lập tức tiến lên lộ vẻ lo lắng nhìn Thủy Mộng Hoa, con ngươi nhiễm bụi trần, làm Thủy Mộng Hoa tạm thời thể nhìn thấy ý đồ của nàng.

      Sau khi Thủy Mộng Hoa đánh giá lãnh Nguyệt, nhàng quay gót sen ngồi xuống ghế chủ vị, " Làm phiền Vương phi muội muội lo lắng, sao rồi!"

      Vương phi muội muội? ! Có ý tứ ... ...( Đánh nó )!

      " có việc gì là tốt rồi! Bổn vương phi nghe muội muội hôn mê bất tỉnh, trong lòng liền lập tức vội vã chạy tới, có điều nhìn khí sắc muội muội hồng hào, phục cũng rất nhanh đấy chứ! "

      Ý cười Lãnh Nguyệt dịu dàng ra, sau đó cũng ngồi xuống ở bên người Thủy Mộng Hoa, giả vờ giả bộ tò mò nhìn bố trí Thấm Thủy Hoa.

      " Vương phi muội muội đúng, cái này cũng là may mắn Vương gia rủ lòng thương . Nếu phải có ngự y chuyên chúc bắt mạch khai dược, e rằng còn nhiều thời gian!" Ngữ khí Thủy Mộng Hoa lộ ra ngạo mạn, làm như cố tình muốn lộ địa vị quan trọng của nàng ta.

      Nghe vậy, Lãnh Nguyệt liếc nhìn: " Muội muội là phúc khí tốt! Tuy bổn vương phi mới vào phủ lâu, nhưng là sớm nghe nó vương gia đối với muội muội thương vô cùng, bổn vương phi là hâm mộ!"

      "Vương phi muội muội quá khen! Cái này cũng là bởi bì Mộng Hoa vào trước là chủ, cho cùng toàn bộ hậu viện này có người vì vương gia để ý!"

      Vào trước làm chủ? !

      Lãnh Nguyệt nhìn Thủy Mộng Hoa đáy mắt lên nụ cười lạnh, hôm nay nàng khiến nàng ta hiểu , cái gì là gọi là người sau ở !

      Nghĩ điều này, Lãnh Nguyệt sâu kín mở miệng: " Muội muội rất đúng! Nhưng đến quy củ, trước vì chưa lập vương phi, cho nên muội muội tạm là người quản lý để ý. Cũng may bổn vương phi tới tính chậm, cuối cùng có thể để muội muộii buông gánh nặng xuống ! Sau này tất cả mọi chuyện trong vương phủ, mong rằng muội muội chỉ điểm bổn vương phi nhiều hơn. Dù sao bây giờ nhiều chuyện lẫn lộn, muội muội là người từng trải, mọi thứ so với bổn vương phi có kinh nghiệm hơn!"

      Thủy Mộng Hoa vốn nghĩ tới Lãnh Nguyệt chuyện mũi nhọn đột chuyển, sắc mặt khẽ biến, rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười : " Vương phi muội muội giỡn, lúc trước cũng là vương gia để Mộng Hoa quản lý hậu viện, gánh nặng chưa đến, chỉ là nghĩ phụ lòng vương gia kỳ vọng!"

      Nghe được Thủy Mộng Hoa lại đề cập đến Phong Thất Dạ, mặt Lãnh Nguyệt tươi cười càng thêm sáng lạn, mày cũng cười nhăn lại, : " Ôi chao! Muội muội quá khiêm nhượng! Bổn vương phi tuy tuổi có lớn hơn ngươi, nhưng nên gánh trách nhiệm bổn vương phi cũng trốn tránh! Hơn nữa ngay sau ba ngày đại hôn này, sau ngày lại mặt còn vào cung thỉnh an, bổn vương phi dù sao cũng phải tiếp xúc những thứ này, chiết sát Hoàng hậu tứ hôn! Muội muội ngươi thấy sao?"

      " Vương phi, chuyện tình hậu viện này vẫn là do Hoa phu nhân chủ trì, biết vương phi tối nay đưa ra vấn đề này, vương gia có biết ?" Lưu bên rốt cục nhịn được lên tiếng, mặt hung tơn theo nàng chuyện liên tiếp run rẩy.

      "Bộp -----"

      "Cẩu nô tài lớn mật! Bổn vương phi cùng Hoa muội muội chuyện, nào có chỗ cho ngươi xen mồm vào?"

      Lãnh Nguyệt bỗng chốc vỗ bàn trà bên người, khuôn mặt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lưu , sắc mặt Thủy Mộng Hoa cũng dễ chịu như lúc trước, cùng đối diện Lãnh Nguyệt, hàn quang chợt lóe qua: " Vương phi muội muội đây là làm gì? Lưu cũng bất quá là bảo vệ Mộng Hoa, ngươi cớ gì tức giận như thế, nếu thể giải quyết, có thể để cho vương gia chủ trì công đạo!"

      " Hoa muội muội, nô tài này phải giáo huấn! Nếu ngay cả nô tài cũng hiểu quy củ, vương phủ to lớn này chẳng phải là loạn thành đoàn! Sắc trời còn sớm, bổn vương phi trước hết về! Hoa muội muội ngươi cũng nghỉ ngơi sớm , Vương gia còn ở Xuân Hoa điện chờ bổn vương phi đây! Ngày mai trước hết cần thỉnh an !"
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Phong Diệc Hàm bị đâm !

      Vào lúc canh ba

      Bầu trời đầy sao, trăng sáng treo cao, gió lừng lờ lướt qua cành cây, bóng loang lổ trải dài đất.

      Vương phủ yên tĩnh trang nghiêm, trong sắc đêm ánh trang lờ mờ kéo dài xuống, khơi dậy ------

      Ở bầu trời vương phủ, hai bóng dáng trước sau thần tốc xuất , trong nháy mắt biến mất dấu vết. Mà tiền thính bên cạnh cách thư phòng xa, ánh nến mỏng manh lóe lên, đêm tối mờ mịt ngoài cửa sổ .

      "Trời ơi, mệt chết rồi!"

      Nhiễm Ngọc giống như bị đánh rớt xương cốt, tê liệt ngồi ở ghế bành bên trong thư phòng, liếc mắt nhìn Trầm Lạc Y nhàn nhã bên cạnh, lại nhìn nhìn Phong Thất Dạ trước mắt sắc mặt tốt, giống như oán giận .

      "Nhiễm đại công tử, lúc chơi cờ sao thấy ngươi than mệt hả!" Trầm Lạc Y trêu tức liếc nhìn Nhiễm Ngọc, còn quên nhìn thoáng qua Phong Thất Dạ, giọng điệu có hơi chút ý đồ gây chuyện.

      Phong Thất Dạ nghe vậy ngón tay vuốt ve ngọc bội khỏi hơi dùng sức, vén mí mắt sắc lạnh : " muộn khắc đồng hồ, sao còn nhảm nhiều như vậy!"

      " Tà vương đại nhân, ngươi xin thương xót cho! Bây giờ hơn nửa đêm ta vì tránh thoát người bí mật giám thị, chạy vòng quanh Phong thành mới bỏ lại được bọn chúng, ngươi cho là ta nguyện ý hả!"

      Nhiễm Ngọc thấp giọng kiềm nén rít gào, lại làm cho Trầm Lạc Y cười càng vui: " Bản lĩnh kém cỏi, đừng đổ lỗi cho người đuổi theo ngươi!"

      "Aizz, hai người các ngươi . . . . . . . ."

      Giữa lúc Nhiễm Ngọc trở tay chỉ vào hai người muốn cãi lại, Phong Thất Dạ lại biến sắc, : " Phong Diệc Hàm bị đâm!"

      "Cái gì?"

      *

      Hôm sau

      "Long Tình, Phong Thất Dạ đâu?"

      Lãnh Nguyệt ngủ giấc ngon, ánh dương đầu tiên tờ mờ sáng, sáng sớm chim chóc hót véo von, Lãnh Nguyệt sớm mặc y phục chỉnh tề, rửa mặt chải đầu sau đó ngồi ở trước bàn thưởng phúc cao lương mỹ vị thượng đẳng của vương phủ, vừa ăn vừa hỏi Long Tình bên cạnh cùng nàng như hình với bóng.

      " Gia sáng sớm chưa đến giờ dần vào cung rồi!"

      Chiếc đũa trong tay Lãnh Nguyệt cứng lại, bĩu môi : " vương gia nhàn hạ, còn gải bộ rất vội!"

      Nghe thấy vậy, Long Tình sửng sốt, sau đó cười cười hiểu , chỉ sợ cũng chỉ có Vương phi dám gia như vậy! Nghĩ, Long Tình liền tiếp tục : " Ngày thường gia cũng tham gia lâm triều. Nhưng hai ngày gần đây này, gia vào cung nhiều lần, sợ là trong cung có chuyện gì xảy ra!"

      " Tự làm tự chịu, ngươi chuẩn bị chút, chúng ta ra phủ dạo!"

      Lãnh Nguyệt xong để bát đũa xuống, tao nhã lau miệng cái, dù sao Phong Thất Dạ vắng, đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội này ra phủ tìm tiểu nhị kia tính sổ!

      "Tiểu nhị, biệt lai vô dạng hả!"

      Lúc Lãnh Nguyệt cùng Long Tình vào cửa hàng gỗ từng mua cỗ kiệu, Lãnh Nguyệt tự nhiên vào. tiện thể an vị ghế ở bên, tiễn thủy mâu hàm chứa ý lạnh nhìn tiểu nhị kia lau chùi bàn gỗ hô.

      " Khách quan, cần . . . . . . "

      Nghe tiếng, tiểu nhị định niềm nở xoay người lại chào hỏi, kết quả chốc lát nhìn thấy Lãnh Nguyệt, biểu tình tiểu nhị cứng đờ, tay cầm khăn lâu bỗng chốc dừng ở trung, giây lát mỡi lắp bắt : " . . . nương, là hả!"

      "Tiểu nhị, cầm tiền của ta nhưng làm tốt việc, ngươi nên trừng phạt ngươi như thế nào đây!" Ngón trỏ Lãnh Nguyệt run lên, chỉ vào tiểu nhị hơi lườm, mà chỉ có Lãnh Nguyệt tự mình biết đạo lý, ở mặt ngoài gió êm sóng lặng, bên trong sớm phẫn nộ sông cuộn biển gầm, nếu tiểu nhị này làm việc bất lợi còn nghẹn khuất như vậy sao!

      Tiểu nhị rụt cổ lại, ánh mắt khí phách lặn mất chuyển cái ngừng, xấu hổ cười : " nương, đến nôĩ chứ! Cùng lắm ta đem bạc trả lại cho nguời!"

      ' Ba ------

      Lãnh Nguyệt nổi cáu vỗ cái mạnh lên tay vịn ghế, " Ngươi trả bạc trả bạc? Ta hôm nay muốn hỏi ngươi chút, ngươi làm việc thế!"

      "Này . . . . . ."

      lúc tiểu nhị khó xử hết sức, nội đường tiệm gỗ có người lên tiếng: " , người nào lại chạy đến chỗ này muốn gây chuyện?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Vẻ vang cho kẻ hèn này !

      Lãnh Nguyệt cùng Long Tình đồng thời chuyển mắt nhìn về phía rèm cửa, mà tiểu nhị sau khi nghe được thanh, ánh mắt sáng lên, theo tay ngọc trắng nõn xóc rèm lên,gật đầu : " Đại thiếu gia!"

      Tay áo huyền văn màu đỏ tía theo chân dài dẫn đầu ra, dáng người tuẫn bất ngờ lọt vào trong tầm mắt, mà Lãnh Nguyệt nhìn thấy gương mặt người nọ, mày liễu cau, vĩu môi nhướng mày : " Nhiễm Ngọc? ? Đây là cửa hàng của người?"

      " Ta là ai, hóa ra là Tà vương phi giá lâm, là vẻ vang cho kẻ hèn này !" Nhiễm Ngọc cười trừ, trông thấy Lãnh Nguyệt chút bất ngờ, ngược lại là thành thục tiêu sái tiến lên ngồi ở bên cạnh nàng.

      Lãnh Nguyệt chớp mắt cũng nhìn Nhiễm Ngọc, khóe miệng mân để lộ cảm xúc của nàng, " Nhiễm Ngọc! Ta Phong Thất Dạ cho dù tay che trời, cũng có thể tinh tường tất cả mọi chuyện được! Các ngươi quả nhiên là chẳng ra làm sao hết!"

      " Ôi chao ! Lãnh Nguyệt, lời này quá xa lạ nha! Ngươi ta thân là bằng hữu tốt của Thất dạ, vương phi muốn chạy, loại chuyện này ta sao có thể cho chứ! Ngươi đúng !"

      Nhiễm Ngọc toàn bộ xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại tươi cười càng thêm rực rỡ, hất mi có chút đắc ý.

      " Các ngươi làm sao biết đêm đó là ta?"

      Sắc mặt Lãnh Nguyệt vương đầy sương lạnh, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay vịn ghế, nàng phải tìm minh bạch, ít nhất phải biết sơ hở của mình ở chỗ nào!

      " A! Chuyện này hả, vậy hay là nguiơ hỏi Long Tình có điều tốt hơn, nàng hẳn là ràng nhất đấy! Long Tình, đúng !" Nhiễm Mặc trực tiếp đem vấn đề vứt cho Long Tình yên lặng chờ bên, xong còn trừng mắt nhìn Long Tình, xem ra hai người khá quen.

      Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn Long Tình, gật gật đầu liền xoay người lại lần nữa nhìn Nhiễm Ngọc, : " Cá mè lứa!"

      " Tấm tắm, Lãnh Nguyệt, ngươi lời này làm cho ta quá đau lòng rồi! Mặc kệ như thế nào ta coi như là quen cũ, hơn nữa Thất Dạ là phu quân bao nhiêu nữ tử kinh thành muốn gả, ngươi nhặt được trong bảo khố rồi!"

      Nhiễm Ngọc cười cười mở quạt xếp, lắc đầu phản bác . Mặc dù lời Lãnh Nguyệt nghe hay, sắc mặt vẫn y như cũ.

      " Phải ? Nhiễm Đại thiếu gia xem ra sâu sắc lĩnh hội, nếu là bảo bối, bằng đem tặng cho ngươi, tự ngươi cất giữ ! Ai hiếm lạ chứ!"

      Lãnh Nguyệt lườm Nhiệm Ngọc, giọng điệu dường như đồng ý, mà lời này lại làm cho Nhiễm Ngọc ngẩn ra, sau đó tuôn ra tiếng cười sang sảng: " Lãnh nguyệt, lời này nếu như bị Thất Dạ nghe được, đoán chừng là bị chọc giận đến phát khóc!"

      Mãi đến lúc này, Lãnh Nguyệt mới có hơi nghiêm mặt nhìn Nhiễm Ngọc, thoải mái tự nhiên, chỉ có bộ dáng quân tử, khiến nàg có phút chốc chần chừ, cái này rốt cuộc là tự vệ, hay là bản tính như thế? !

      Người bên cạnh Tà Vương, sợ là cũng có bề ngoài đơn giản !

      " Long Tình hồi phủ!"

      Nếu biết tình đại khái, Lãnh Nguyệt còn lại chỉ cần vặn hỏi Long Tình liền cũng biết. Vậy nàng nhất định ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, tóm lại người bên cạnh Phong Thất Dạ, bọn họ tôn kính mà thể gần gũi.

      " Lúc này hả, lưu lại ăn bữa cơm chứ!"

      Nhiễm Ngọc tại lúc Lãnh Nguyệt đứng dậy bước thong thả, hai tròng mắt mỉm cười nhìn bóng dáng nàng mà hô, giọng điệu tương đối làm Lãnh Nguyệt phát điên.

      " Nhiễm đại thiểu, bổn vương phi thân là thủ hạ bại tướng, cũng đừng toạc ra như thế chứ! điệu thấp là phúc!" Lãnh Nguyệt bỗng nhiên xoay người lại, bên trong con mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua Nhiễm Ngọc, mặt tuyệt mỹ lại nở ra nụ cười, dứt lời tại lúc Nhiễm Ngọc giật mình, liền nâng bước rời .

      ngã tư đường Phong thành, phiến đá hai bên đường xếp theo thứ tự, thương lâu hai bên san sát cao thấp nối tiếp nhau, tiếng tiểu thương rao hàng trần ngập ở bên tai, thi thoảng có người đường qua, cước bộ lãnh Nguyệt chậm lại, giọng hỏi: " Long Tình, còn suy nghĩ chứ?"

      " Vương phi, thực ra ngày đó . . . . . . . "

      "Hạ Lan!"

      Lãnh Nguyệt tập trung tinh thần yên lặng nghe, Long Tình mở miệng , lại đột nhiên dừng lại, Lãnh Nguyệt tưởng nàng ta lại mưu đồ che giấu, sắc mặt tốt liền nhìn: " Ngày đó làm sao vậy?"

      " Hạ Lan . . . . "

      Hạ Lan? Đây là gọi nàng à?

      Mãi đến khi đường thanh vốn ồn ào thời điểm hơi hạ xuống, Lãnh Nguyệt mới nghe được câu gọi kia, chớp mắt nhìn Long Tình, thấy nàng xoay người lại nhìn theo tiếng, liền thuận tiện cũng quay đầu lại nhìn, thấy --- ---

      Chương 37: Ngoài ý muốn !
      Lần đầu gặp lại, Lãnh Nguyệt chỉ biết dung mạo Phong Diệc Hàm thượng thừa, nhưng lúc này lại lần nữa gặp nhau, nàng vẫn như cũ khó tránh khỏi bị tao nhã đẹp đẽ của làm khiếp sợ.

      Áo gấm trắng vạt áo vũ lan, ngọc đái bên hông theo gió phiêu dật, tóc đen theo gió tùy ý dao động, môi mạt cười nhạt ôn nhu, hai mắt lưu luyến ánh sáng như hòa xao động say lòng người.

      Tuất dật, vô song, tao nhã.

      "Hạ Lan !"

      Lại lần nữa mở miệng, lại đem ánh mắt thưởng thức của Lãnh Nguyệt chợt đánh vỡ, mà Long Tình bên, cũng đúng lúc mở miệng: " Tham kiến Hiền Vương!"

      đường phố, gió rong chơi, Phong Diệc Hàm xuất làm cho phố xá nào nhiệt ồn ào dần dần mất thanh , dân chúng dừng chân cẩn thận quan vọng, giốnh như người dám quấy rầy mảnh mĩ cảnh bình thản lúc này.

      "Ra mắt Hiền vương!"

      Lãnh Nguyệt thu lại vẻ mắt lâm vào kinh diễm, gật đầ tỏ ý cái, liền nhỉ giọng với Long Tình: " thôi !"

      Nàng phải kẻ ngốc! Ngày đó đại hôn ở bên trong Thanh Nhã uyển, nàng xem thu được đánh giá Phong Thất Dạ cùng Phong diệc Hàm, nàng từng thân là thượng vị giả, quá ràng quyền lực trong quá trình đấu đá, vô số người bên ngoài sa vào làm vật hi sinh cùng bàn đạp chân.

      Bất luận Phong Diệc Hàm tiếp cận nàng với mục đích gì, nàng định để bản thân mình sa vào tranh chấp giữa họ.

      Thế nhưng --- ---

      " Hạ Lan, chờ chút!"

      Động tác Lãnh Nguyệt muốn rời , làm cho Phong Diệc Hàm đột nhiên có có vội vàng mở miệng, cất bước hướng nàng , Lãnh Nguyệt biết là có phải ảo giác , cuối cùng cảm thấy Phong Diệc Hàm hôm nay hình như cước bộ có chút lề mề !

      " Hiền vương còn có việc?"

      Thái độ Lãnh Nguyệt xa cách, vẫn chưa đối với Phong Diệc Hàm tạo thành ảnh hưởng gì, khi đứng hết sức bình tĩnh ở trước mặt Lãnh Nguyệt, lại buông mắt xuống thấp giọng : " xin lỗi, ngày đó gây ra rắc rối cho ngươi!"

      "Hả?"

      Phong Diệc Hàm bất ngờ xin lỗi, làm cho Lãnh Nguyệt nhíu mày nnghi hoặc ra tiếng, mà vừa định muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy Long Tình bên tai hét tiếng kinh hãi: " Vương phi, cẩn thận!"

      Như sấm sét đột nhiên đến, Lãnh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Phong Diệc Hàm cũng kêu tiếng ' Hạ Lan ', cả người nàng bị kéo đến trong ngực cứng rắn rộng lớn, ôm ở người nàng gần như bay vòng, bình tĩnh đứng tiếng giòn vang liền hạ xuống mặt đất.

      Lãnh Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cuối cùng phát chỗ nàng vừa đứng, lúc này chậu hoa lớn nằm vỡ vụn, bùn đất rơi đầy đất, bắn tung tóe lên mà bụi bậm.

      Tầm mắt chậm rãi hướng lên , bên trong tửu lâu tầng hai kia, giống như tay áo hồng nhạt chợt lóe mà qua. Chuyền tình phát triển bất thình lình, thời điểm khi Lãnh Nguyệt thấy Long Tình thần tốc chợt vào bên trong tửu lâu, mới phát bên hông có cánh tay hơi dùng sức ôm.

      Gương mặt Lãnh Nguyệt cứng lại nghiêm mặc đột nhiên ngoái đầu lại nhìn, lại ngây người!

      " Sao lại là ngươi?"

      Vẻ mặt Phong Thất Dạ lãnh túc* ( lạnh lùng, nghiêm túc) nóng nảy, " phải bổn vương, vậy ngươi hy vọng là ai?"

      Lời này, hơi có chút ý tứ nghiên răng nghiến lợi, Lãnh Nguyệt chỉ làm như có nghe thấy.

      Mà lúc này, " Hoàng đệ, khéo!"

      Phong Diệc Hàm bưng bụng chậm rãi tới gần hai người, mà Lãnh Nguyệt thâm khước từ trong ngực Phong Thất Dạ, đổi lấy là cánh tay vững chắc bên hông càng thêm dùng sức siết chặt.

      " Hoàng huynh, thân thể khỏe nên ở trong phủ tu dưỡng cho tốt, nếu như lại xảy ra vấn đề gì, sợ là hoàng hậu nương nương càng thêm đau lòng đấy!"

      Phong Thất Dạ ôm sát Lãnh Nguyệt, đem nàng xinh vây ở trong ngực, mà chuyển con mắt nhìn Phong Diệc Hàm, khóe miệng lại nâng lên dấu được ý cười.

      Phong Diệc hàm nghe vậy cười nhạt lắc đầu: " Ở trong phủ nghỉ ngơi hai ngày, vốn định ra phủ hít thở khí. có nghĩ gặp được Hạ Lan, mà hoàng đệ lại cũng đến đây, đường phố kinh thành này lâu náo nhiệt như vậy rồi !"

      " khi vậy, vậy trở ngại hoàng huynh hít thở khí nữa!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :