1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương độc sủng, thứ nữ vi hậu - Mộ Vũ Lâm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Cầu còn được !

      Vẻ mặt Phong Thất Dạ dù bận vẫn ung dung nhìn Lãnh Nguyệt, cùng với hành động đóng cửa mạnh mẽ mới vừa rồi hoàn toàn tương phản. Tùy tiện đến nhuyễn tháp bên cạnh ngồi xuống, hai chân gập, vạt áo buông xuống rơi xuống mặt đất.

      "Xem ra là bổn vương lạnh nhạt vương phi, cho nên tân hôn khi đó cam chịu tịch mịch!"

      Lời đầy ắp chế giễu như vậy, làm cho vẻ mặt Lãnh Nguyệt thu lại, bình thản ung dung tiêu sái đến ghế dựa đối diện Phong Thất Dạ ngồi xuống, hai tay đan chéo trước ngực, hàm dưới kiên quyết khẽ nhếch, : "Tà vương giỡ, nếu người chịu đơn, chỉ sợ cũng phải là ta!"

      "Mồm miệng lanh lơi, Hạ Lan Lãnh Nguyệt, bổn vương đến rất tò mò, hỗn loạn sáng sớm phố, ngươi cũng biết là người phương nào gây nên?" Trong tay Phong Thất Dạ thưởng thức ngọc bội như cũ, hai mắt nháy mắt cũng nhìn Lãnh Nguyệt, nhưng con ngươi đen sâu thẳm, lại nổi lên gió bão muốn kẻ khác biết/

      Lãnh Nguyệt nghe vậy mi phong khiêu, mặt lỏ vẻ kinh ngạc : " Lại có việc này? nghĩ tới đường đường ngày tà vương đón dâu, lại vẫn có người quấy rối?"

      "Vậy sao? Có như thế ?"

      xong, Phong Thất Dạ chậm rãi đứng lên, gương mặt tuấn như quỷ phủ từ từ nâng lên mạt giống như là cười, dưới chân bình tĩnh mạnh mẽ hướng Lãnh Nguyệt , từng bước như tiếng trống gõ ở trong lòng Lãnh Nguyệt.

      Lãnh Nguyệt cố gắng để chính mình bình tĩn, ngửa đầu nhúc nhích nhìn Phong Thất Dạ. Giờ khắc này, mặc dù kiếp trước loại sóng gió nào đều gặp qua, nhưng lúc này vẻ mặt Phong Thất Dạ cùng khí thế của , vẫn làm cho nàng có chút căng thẳng.

      Tay áo Phong Thất Dạ theo bước mà phất phơ, mà vẻ mặt Lãnh Nguyệt làm ra vẻ bình tĩnh toàn bộ cũng bị cất vào đáy mắt, trong chớp mắt Phong Thất Dạ liền đứng ở trước mặt Lãnh Nguyệt, thân thể nghiêng, ánh mắt mang theo sắc bén đổi, chút sát vào Lãnh Nguyệt, mà cánh tay cũng tức nắm ở tay vị ghế dựa.

      Như thế, Lãnh Nguyệt liền bị cả người Phong Thất Dạ chế ở bên trong khuỷu tay, tuy rằng vẫn nhúc nhích, nhưng hai tròng mắt của nàng lại nhanh nhìn chằm chằm .

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, mà loại khí xấu hổ kì dị này cũng duy trì bao lâu, Lãnh Nguyệt liền đầu tiên: "Tà vương chẳng lẽ coi trọng ta, bằng làm sao chuyên tâm như vậy?"

      Tuy là lời chế nhạo, nhưng chỉ có bản thân Lãnh Nguyệt trong lòng hiểu , nàng chỉ có lấy lui làm tiến, mới có thể giảm bớt trùng kích của Phong Thất Dạ đối với nàng.

      Thân mật nhìn nhau, nàng ràng nhìn thấy gương mặt phủ đầy kiềm chế được, râu màu xanh cũng làn da màu đồng, nhất là gần như thế, nàng thậm chí cảm giác được hô hấp đối phương đều phun ở mặt.

      Loại cảm giác này, làm cho Lãnh Nguyệt tim đập lỡ nhịp, mà lại hết sức cổ quái.

      "Ngươi xứng sao?"

      Cuối cùng, giữa lần tiếp xúc này, Phong Thất Dạ câu hết sức ngoan lệ. Mà lúc này biểu tình mặt thu lại, trở thành còn lại là mảnh lạnh lùng cùng vẻ mạnh mẽ.

      Thấy vậy, Lãnh Nguyệt lại nhoẻn miệng cười: " Nếu ta xứng, tà vương hà tất hao tâm tổn trí đem ta tiến vào vương phủ như thế? Chắc hẳn Mĩ quyến ngươi ở hậu viện, có rất nhiều người chờ đợi thương của ngươi!"

      "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, bổn vương mặc kệ ngươi cùng Phong Diệc Hàm là quan hệ gì, nhưng vào vương phủ, cũng đừng nghĩ lại ra !" Biểu tình Phong Thất Dạ băng lãnh đến cực điểm, giống như lưỡi đao ra khỏi vỏ, lạnh tận xương.

      "Đa tạ Tà vương nhắc nhở. Bất quá, ta ở tà vương phủ ăn ngon ở tốt, ta thích còn kịp đâu!" Lãnh Nguyệt lời như hoàng phản kích, lại nghe thấy Phong Thất Dạ : "Nếu quả chỉ ăn ngon ở tốt, bổn vương cầu còn được!"

      Dứt lời, Phong Thất Dạ liền lập tức đứng dậy rời . Mà câu ý tứ hàm xúc như vậy, đến là làm cho Lãnh Nguyệt có chút chạm tới ý nghĩ. Cái gì gọi cầu còn được ! ( An: động não chút chị, ý là chị ko ăn ngon ngủ yên đâu =Dracular: )


      Chương 24: Xem kịch vui !

      Sau khi Phong Thất Dạ rời , Lãnh Nguyệt mình ngồi trong phòng, sau khi mấy canh giờ qua, vẫn từ đầu đến cuối có hiểu được, rốt cuộc là sai chỗ nào.

      Trong phòng có nến đỏ điểm xuyết, cũng có vui mừng đêm động phòng hoa chúc. Thời gian chớp mắt trôi qua, sắc trời dần tối, phía xa khoảng màn đêm buông xuống, mây đen dầy đặc, mà Lãnh Nguyệt giống như bị người quên ở góc vương phủ, người hỏi thăm.

      "Thùng thùng thùng ------"

      Tiếng đập cửa vang lên, kinh động Lãnh Nguyệt ngồi khô mấy canh giờ.

      "Tiến vàp!"

      Giọng hạ xuống, cửa phòng theo tiếng mà mở, ánh sáng trong đại sảnh theo cánh cửa mở tỏa mặt đất ra đạo màu vàng, mà người dẫn đầu tiến vào, lại khiến Lãnh Nguyệt liếc mắt cũng nhìn nàng.

      "Tham kiến vương pho, ta là Lưu quản hậu viện này , Mạn Dao về sau chính là thị nữ của vương phi, có chuyện gì có thể phân phó nàng." Người chuyện, chính là Lưu từng cùng Lãnh Nguyệt lúc trước gặp mặt lần.

      Nàng cao lớn vạm vỡ đứng ở chỗ cửa, gần như chặn tất cả ánh sáng. Lãnh Nguyệt nghe tiếng chậm rãi đứng dậy, mà Mạn Dao bên cũng đến bàn thờ phía trước châm ngọn nến.

      Tia lửa từ từ rung động, Mạn Dao rất nhanh đến trước mặt Lãnh Nguyệt, hành lễ vấn an: "Mạn Dao ra mắt Vương phi!"

      Lãnh Nguyệt thấp con mắt nhìn Mạn Dao hành lễ, mâu trung xẹt qua tia khác thường, lập tức : "Đứng lên !"

      "Vương phi, sau này nếu có chuyện gì, tùy thời sai Mạn Dao tới tìm ta, ta trước!" Lưu từ đầu tới cuối đều có dùng qua kính ngữ gì, thậm chí ngay cả xưng hô cũng có. Thái độ ngạo mạn vô lễ, mảy may đem Lãnh Nguyệt đặt ở trong mắt.

      Thấy vậy, Lãnh Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: " Làm phiền Lưu lo lắng. Bất quá là có chuyện cân Lưu giúp đỡ!"

      Thái độ Lãnh Nguyệt khiêm tốn, đối với Lưu hết sức thoải mái. Vốn hai chân bước ra, nghe đến lời Lãnh Nguỵet bỗng nhiên, ghét mắt hỏi: " Vương phi mời !"

      "Là như vậy!" xong, mặt Lãnh Nguyệt nổi lên mạt lo lắng cùng sầu tư, vừa vừa : " Lưu là quản hậy viện, ta đây ngại thẳng. Hôm nay thời điểm buổi trưa, Như phu nhânh đột nhiên đến, cũng biết tại sao đối với ta sinh ra hiểu lầm, cuối cùng lại nháo tới chỗ Vương gia.

      Lưu cũng là người hiểu biết, ta mới đến, vốn cũng chỉ cầu an ổn. Cho nên hy vọng Lưu giúp ta bên Như phu nhân kia thăm dò tình hình."

      Giọng Lãnh Nguyệt có chút than thở, làm cho trong ánh mắt Lưu càng đắc ý cũng coi thường hơn. Thấy giọng điệu Lãnh Nguyệt làm như cầu xin, nhất thời tư thế như tài trí hơn người : " Vương phi đùa, loại chuyện này Vương phi vẫn là tự mình xem tốt hơn! Dù sao cũng là ngươi gặp phải tai vạ!"

      Lãnh Nguyệt buông mắt xuống, Vừa nghe đến Lưu trả lời, mặt mày lập tức bình tĩnh kiềm chế mỉa mai, tinh quang xẹt qua hắc bạch phân minh.

      Chốc lát, Lãnh Nguyêtj lại ngẩng đầu nhìn Lưu , ánh mắt chứa ưu sầu thở dài : " Lưu có điều biết, nếu như có thể , đương nhiên làm phiền ngươi! Chỉ là hôm nay vương gia qua, ngủ đêm ở sân Như phu nhân. Nguyên nhân chính là như thế, ta muốn lại vì xuất của ta, làm cho Vương gia cùng Như phu nhân hài lòng. Cho nên mới mở miệng làm phiền Lưu , biết . . . . "

      " ra là thế, Vương phi yên tâm , ta bây giờ xem! Mạn Dao, chăm sóc Vương phi tốt, nếu xảy ra sai lầm xem bản trừng phạt phạt ngươi!"

      Lưu lại câu hơi có chút hung ác, Lưu vội vàng cuống cả lên nâng bước rời . Mà lúc này, Lãnh Nguyệt hạ mí mắt, môi đào nâng lên nụ cười hài lòng. Thù nắm tóc hôm qua, nàng vẫn luôn nhớ kỹ đấy !

      Nàng bị Phong Thất Dạ đe dọa, còn Như phu nhân kia trắng trợn hãm hại, nếu như làm chút gì đó, nàng là Lãnh Nguyệt.

      Còn nữa, lúc ấy nàng xen lẫn trong đám tỳ nữ, nàng nghe thấy Lưu , trong vương phủ đứng đầu là Hoa phu nhân, có lẽ nàng nhất định là trung khuyển của Hoa phu nhân! Như vậy, tin tưởng nàng mới vừa rồi , cũng tất nhiên truyền đến trong tai Hoa phu nhân.

      Là ai , nữ tử tranh giành ngay cả khói lửa chiến tranh cũng có.

      Tối nay, chỉ sợ là có kịch hay để xem rồi!.

      Chương 25: Tình huống gì đây ?

      Đùng đoàng, sau nửa canh giờ, mây đen giữa bầu trời đêm, theo tia chớp xe trời, mưa tầm tã như trút nước xuống. Đèn lòng giữa hành lang nội viện vương phủ, theo cuồng phong lay động ngừng.

      Lãnh Nguyệt mở cửa sổ đứng ở dưới mái hiên, nước mưa mát lạnh bị gió thổi đến gương mặt, nhè lạnh lạnh có tư vị khác. Dư quang Lãnh Nguyệt đánh giá Mạn Dao đứng ở bên yên lặng đợi, con ngươi giảo hoạt lên: " Mạn Dao, ta có chút đói bụng ! "

      Nghe được Lãnh Nguyệt , Mạn Dao lập tức liền khom người : " Vương phi chờ, bây giờ nô tỳ chuẩn bị! "

      Thấy Mạn Dao bước nhanh rời . Con ngươi Lãnh Nguyệt nhìn bầu trời đêm phía ngoài cửa sổ tối đen như mực. Lúc này tâm đập tiếng, bàn tay trắng nõn vỗ vào song cửa sổ, hai chân đạp cái, liền trở mình nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Mưa thấy tạnh, Lãnh Nguyệt nâng làn váy, ở trong vương phủ xuyên qua mà . Nàng mới ngây ngốc đợi ở vương phủ ăn chờ chết. đêm dài là lúc vắng người, thừa dịp mưa to như trút nước, thị vệ tuần tra vương phủ khẳng định cũng lơi lỏng.

      Tùy ý xiêm y ướt nhẹp nước mưa, Lãnh Nguyệt chạy nhanh như gió. Nàng toàn tâm toàn ý nghĩ thoát khỏi vương phủ, lại nghĩ rằng --- -------

      " Hả ----- người nào?"

      trận tiếng kinh ho, từ trái phía trước Lãnh Nguyệt truyền đến, vốn Lãnh Nguyêtj lo lắng bị thị vệ Vương phủ phát , cho nên vào lúc thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn, kết quả lại chú ý nữ tử thần bí tới trước.

      Nữ tử vỗ bộ ngực, bên người tỳ nữ mửo dù cũng sợ hãi nhìn Lãnh Nguyệt. Dù sao lúc này đêm bị màn mưa che phủ, nữ tử toàn thân trắng thuần xông mưa , khó tránh lại làm kẻ khác sợ hãi.

      Thấy vậy, Lãnh Nguyệt thầm nghĩ tiếng tốt, dưới chân như gió tức khắc chayj về phía trước. Mà hành động của nàng, nhưng lại làm nữ tử phía sau la lớn: "Người đâu, nhanh tới."

      là thời gian bất lợi!

      Lãnh Nguyệt vừa chạy vừa lau nước mưa gương mặt, tóc dính dán ở gương mặt. Mà hết thảy này nàng rảnh bận tâm, thầm nghĩ mau chóng tìm cửa bên, rời khỏi vương phủ mới là thượng sách.

      đường chạy trốn, lâu Lãnh Nguyệt liền cảm thấy hô hấo có chút chầm trọng. Thân thể này vẫn là mảnh mai, dù sao thời gian dài ăn cơm thừa canh cặn, sao có thể khỏe mạnh chứ!

      Bước chân dần dần chậm chạp, Lãnh Nguyệt lòng có dự lúc đủ thở gấp, nhìn hành lang uốn lượn phía trước, nếu nàng nhớ chính xác, qua hành lang này, hẳn là cửa bên vương phủ.

      Lãnh Nguyệt hung hăng bóp hai chân chút, khẽ thở sau đó tiếp tục kéo kéo đạp đạp trước. Nào biết, ông trời tốt, cái sấm sét bỗng nhiên đánh xuống giữa trời, tia chớp đem đêm tối chiếu như ban ngày. Do đó, Lãnh Nguyệt cũng ràng nhìn thấy, cuối hành lang phía trước, có ba thị vệ vọt tới.

      Lãnh Nguyệt thấy vậy khỏi thấp giọng chửi câu: Ta dựa vào! Xoay cơ thể mệt mỏi kiệt sức muốn trở về, thấy thị vệ phía sau đến lũ lượt.

      Đây là bức tử người đền mạng hả? !

      Trước có sói sau có hổ, Lãnh Nguyệt đứng ở bên trong hành lang, hai bên nhìn nhìn, cắn răng cái liền từ hành lang dựa vào bên lan can nhảy ra, cũng may hành lang gần đất, nhưng độ cao như thế như cũ làm cho nàng có chút chật vật lảo đảo chút.

      Lãnh Nguyệt bực bội cầm làn váy vướng víu dưới chân nhấc ở trong tay, ngay sau đó dĩ nhiên bất chấp chung quanh hết thảy thấy , khi nhìn thấy cung điện phía trước chút nghĩ ngợi đẩy cửa mà vào.

      Luồng mưa bị ngăn trở bên ngoài, Lãnh Nguyệt cả người dựa ở cánh cửa, tai nghe tiếng bước chân thị vệ ngoài cửa qua lại, Lãnh Nguyệt mới chậm rãi lướt xuống mặt đất.

      Ra trận bất lợi, thảm hại chịu nổi, tự làm tự chịu, chính là miêu tả nàng tại.

      Lúc nãy nàng cuống cuống chạy trốn, cũng có thấy nữ tử kêu sợ hãi kia là ai. Mà giờ phút này nàng càng biết chính mình ở nơi nào, cung điẹn lộ vẻ trống trả này, hẳn là ai mới đúng.

      "Vương gia, nhàng thôi!"

      Lãnh Nguyệt mệt mỏi ngồi phịch ở mặt đất, cái trán còn dính nước. Mà đột nhiên từ trong điện truyền đến tiếng hờn dỗi, làm cho nàng đờ người ra!

      Cái tình huống gì đây?

      Last edited: 11/1/15
      Andrena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Sao lại là ngươi?

      Hờn dỗi qua , bên trong cung điện lại khôi phục yên tĩnh. Phía sau lưng Lãnh Nguyệt dán cánh cửa, dưới chân bởi vì đọng nước có chút đứng vững, sau khi thất tha thất thểu đứng lên, vất vả ngừng thở xoay người, khi đè lại cái chốt cánh cửa muốn rớt ra, lại nghe đến: "Mấy người các ngươi, chung quanh cẩn thận tìm chút, ai cũng được bỏ qua người khả nghi nào!"

      Lúc này thủ lĩnh thị về đứng ở dưới mái hiên phân phó thị vệ loạt tìm kiếm có kết quả, mà đoán chừng nghĩ đến, người muốn tìm, giờ phút này lại cùng cách cánh cửa.

      Tay Lãnh Nguyệt cứng ở cánh cửa cài chốt, dám thở mạnh ta, bên ngoài tia chớp chốc hốc xé trời, hình như thủ lĩnh thị vệ kia xoay người lại nhìn điện Lương tế.

      Tim Lãnh Nguyệt đập mạnh, chẳng lẽ tối nay nàng hoàn toàn cùng đường rồi ? !

      Ngoài cửa thị vệ dưới mái hiên, ở chung quanh điện nhìn vòng, có nghĩ nhiều liền nâng bước rời . Tiếng bước chân truyền vào trong tai Lãnh Nguyệt, nàng như trút được gánh nặng, vừa muốn dãn ra chút, biến cố nổi lên --- ---

      Hai tay nàng vẫn ấn cánh cửa, căn bản nghĩ tới, giữa điện tối đen như mực này, lại có người từ phía sau đánh lén nàng. mặt mồ hôi nóng cùng nước mưa xen lẫn, mà đột nhiên đôi bàn tay lạnh lẽo, từ phía sau xuất , tức bưng kín miệng Lãnh Nguyệt.

      cỗ khí chui vào chóp mũi, Lãnh Nguyệt 'nức nở'. muốn phản kháng lại nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể bị người kéo từ phía sau. Hai mắt Lãnh Nguyệt muốn nứt ra, nhìn khoảng cách mình cùng cánh cửa càng ngày càng xa.

      Lúc này, bên tai thậm chí có thể nghe được lời nàng kia hờn dỗi ngừng : "Vương gia, Vương gia ------ chậm chút ------"

      Ngực Lãnh Nguyệt bị người túm kéo , nhưng chốc lát liền nâng tay phải lên, sờ phía đỉnh búi tóc, sờ soạn rút ra trâm bạc cài tóc, tiếp theo xoay cổ tay liền đâm về hướng phía sau nàng.

      tiếng kêu rên kiềm nén truyền đến, Lãnh Nguyệt nghe được người phía sau hẳn làm nam nhân. Thế nhưng khí lực đối phương quá lớn, nàng giãy dụa ra sao cũng có hiệu quả.

      đường bị nam tử cưỡng ép rời khỏi đại sảnh điện, đường thời điểm ngang qua phòng phía hành lang, ánh mắt Lãnh Nguyệt ràng nhìn thấy ngọn nến đơn độc nhen nhóm giữa màn trướng hồng sa, nam nữ càn rỡ dây dưa.

      Cẩu nam nữ !

      Lãnh Nguyệt trong lòng khinh thường mắng câu.

      Nam tử phía sau bước rất nhanh, chốc lát Lãnh Nguyệt bị mang theo cũng để mắt tới rời cửa sau. Mưa tí tách giọt xối ở người hai người, kẻ khác cả người lạnh mảnh.

      Nam tử kỳ lạ dưới chân nhanh chóng , nhanh như chớp, bản lĩnh có thể thấy ! lúc Lãnh Nguyệt còn suy nghĩ biện pháp là như thế nào có thể chạy trốn, trước mắt lọt vào trong tầm mắt dĩ nhiên là Nhã uyển bản thận đợi cả ngày.

      Cửa phòng bị sức mạnh nam tử phía sau bật mở, hai nguiờ mới vừa vào bên trong, Mạn Dao liều chạy tới cửa, thấy người chốc lát mạt ngạc nhiên lên trong mắt, mà Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng được buông ra.

      "Gia, sao người lại tới đây?"

      Lãnh Nguyệt hơi xê dịch lên, chỉ thấy Mạn Dao quỳ gối xuống mà cúi đầu . Nhất thời khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi quay đầu lại, ngực kịch liệt phập phồng: "Phong Thất Dạ, sao lại là ngươi!"

      "An toàn chứ?"

      tóc đen Phong Thất Dạ xuất bọt nước , liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt, trở lại chuyển mắt hỏi Mạn Dao.

      "Gia, có vấn đề, nhưng mà các người -----!"

      Vẻ mặt Mạn Dao kỳ quái càng ngày càng nặng, tầm mắt đảo qua người Lãnh Nguyệt cùng Phong Thất Dạ, hình như còn mỉm cười.

      Phong Thất Dạ thân mặc trường bào đen, vạt áo mặt đất kéo lôi dấu vết, vừa vừa hạ mắt nhìn trâm bạc cắm nửa tấc đùi, mặt chút thay đổi rút ra, thẳng còn mặt đất, xoay người phóng túng ngang ngạnh ngồi vào chỗ chủ vị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ai cho ngươi đến Xuân Hoa điện!"
      Chương 27: Lễ tình ý nặng !

      "Phong Thất Dạ? Lúc này vẫn ở phía sau ta là ngươi?"

      Nửa hướng, Lãnh Nguyệt trầm tư lát, đem chuyện xảy ra toàn bộ xâu chuỗi lại, lập tức hơi có chút kinh ngạc hỏi Phong Thất Dạ.

      "Gia, thuộc hạ ra ngoài trước!"

      Mạn Dao thấy khí hai người trong lúc đó khôn hiểu, ánh mắt vòng vo chuyển, liền ung dung lộ vẻ cười hướng phòng ngoài. Phong thất Dạ đối với lời ngừng này, con ngươi đen như diệu thạch hề chớp mắt nhìn Lãnh Nguyệt, thanh thấm lạnh như sương: " , ai phái ngươi tới ! "

      Tiếng Phong Thất Dạ trầm thấp cùng gương mặt trầm, ở trong phòng trong tầm mắt vốn là tính sáng sủa, có chút là cho người ta sợ hãi nhìn Hạ Lan Lãnh Nguyệt mở miệng.

      Lãnh Nguyệt vắt ống tay áo ướt đẫm, con mắt sáng như sao, nghe tiếng liền nghiêng nhìn Phong Thất Dạ, giễu cợt : " Trí nhớ ngươi tốt sao ! Hoàng hậu hạ chỉ tứ hôn, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý tới ? "

      quen nhìn vẻ mặt Phong Thất Dạ hung ác, Lãnh Nguyệt cũng mảy may sợ, chuyện tới mức này, nàng còn bằng làm cho , tà vương phủ này nàng muốn.

      " Tại sao đến xuân hoa điện ? " Mâu quang Phong Thất Dạ nhìn Lãnh Nguyệt, mà nhất cử nhất động của nàng đều bị toàn bộ nhìn ở trong mắt.

      Bời vì người Lãnh Nguyệt quần áo ẩm ướt có chút co ro, mà nghe vậy liền bực mình trả lời: " Ta chán ghét nơi này, ta muốn ra phủ được chưa?"

      Tiếng Lãnh Nguyệt làm cho Phong Thất Dạ bỗng chốc đứng lên, vẻ mặt càng thất thường, khóe môi tà tứ nâng lên : " Ngươi muốn xuất phủ ? Bổn vương , vào được cũng đừng nghĩ ra được ! "

      "Phong Thất Dạ, ngươi phải là quá kiêu căng kiêu ngạo chứ! Ngươi cho rằng ngươi là tà vương, mọi người đều phải đối với ngươi khúm núm? Cuộc hôn nhân này, cho tới bây giờ cũng phải ý nguyện của ta, ta trái lại tình nguyện đem thân phận này tặng cho những cơ thiếp ở hậu viện của ngươi! Ta biết ngươi đối với hôn này cũng coi trọng, bằng ngươi suy nghĩ chút, để ta rời , chúng ta đường ai nấy vè!"

      Tới lúc này rồi, cơn tức Lãnh Nguyệt vẫn luôn kiềm nén rốt cuộc cũng tự do phóng ra. Từ khi nàng xuyên qua cho đến bây giờ, chuyện tình gặp phải toàn bộ đều thoát khỏi lòng bà tay, nàng bỗng dưng vô cớ bị người nâng vào vương phủ, lại tự dưng bị nữ nhân của hãm hại, dựa vào cái gì !

      " Ha ha ha ! Hạ Lan Lãnh Nguyệt, đừng vớ vẩn ! Hạ Lan Tuyệt sợ là chỉ mong sao ngươi ở vương phủ cư trú ! Ngươi cho rằng những lời ngươi bổn vương tin ? , ngươi vì sao đến Xuân Hoa điện ? "

      Phong Thất Dạ trận lãnh cười to, hai tròng mắt lên ngoan lệ, mà thời điểm tiếng hạ xuống, cả người như mây lơ lửng, trong nháy mắt liền chợt tới trước mặt Lãnh NGuyệt, bàn tay lạnh lẽo, cũng trong nhát mắt bóp ở cổ mảnh khảnh Lãnh Nguyệt!

      Lãnh Nguyệt lại bị kìm hãm, cảm giác được dùng sức, mà lúc này đây hai người cùng nhìn nhau gần gũi, nàng xem ra đích thực tàn nhẫn xuống tay.

      Lão hổ phát uy, các ngươi cho rằng ta là mèo bệnh!

      Lãnh Nguyệt giận nhìn Phong Thất Dạ nổi điên, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, răng kẽo kẹt nghiến chặt, cổ truyền đến khó chịu càng làm cơn tức nàng trầm trọng hơn.

      Nhưng rất nhanh, thần sắc Lãnh Nguyệt cứng lại, bống nhiên ánh mắt nhiễm thống khổ, hai mắt lại nổi lên tầng sương mù, môi đào mân, điềm đạm đáng nhìn Phong Thất Dạ, bộ dáng mở miệng miễn bàn mê hoặc người.

      Liền ngay cả toàn bộ thân mình hơi hướng về dựa sát Phong Thất Dạ, đáy mắt ánh nước càng sâu.

      "Vương gia --- ---"

      Phong Thất Dạ nheo mắt nhíu mày nhìn biến hóa lãnh Nguyệt, nhất là nàng kêu tiếng kia, làm cho cả người Phong Thất Dạ tê tê khó chịu. nghĩ tới từ giữa biểu tình của nàng tìm được chút sơ hở --- -----

      "Bộp -----"

      Lãnh Nguyệt thừa dịp Phong thất Dạ nghi hoặc, nắm tay ngưng tụ khí lực toàn thân kia, lưu tình chút nào liền đánh ở chỗ khóe mắt , dưới chân đùi phải uốn gối nâng lên, thẳng chỗ chí mạng của mà đá.

      Bị đánh quyền Phong Thất Dạ nhát mắt hoàn hồn, khi phát động tĩnh dưới thân cả người đề phòng lui về phía sau, mà Lãnh Nguyệt cũng bởi vậy thoát khỏi tay .

      Lãnh Nguyệt đứng cách hai bước, Phong Thất Dạ nhìn thấy vẻ mặt nàng đắc ý nhướn mày, trong lòng hơi ác khí thể lên sượng mặt, vô cùng nghẹn khuất.

      Nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bởi vì thất thành chịu đánh. Nếu mới vừa rồi hết thảy bị người có ý chí nhìn lại, chỉ sợ biết chết mấy lần.

      "Lễ tình ý nặng, cần cảm tạ ! "

      **************
      AndrenaAnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Bộ dạng tốt !

      Lãnh Nguyệt mỉm cười trào phúng, mà ngoài cửa đột nhiên nổi lên cuồng phong xuyên qua song cửa, như đao đánh ở mặt hai người. Gương mặt Phong Thất Dạ đen như diêm la, con ngươi lạnh thấu xương giống như mang theo hàn ý thực cốt, khóe mắt truyền đến chua chát càng làm cho mắt sáng như đuốc hận thể đốt Lãnh Nguyệt.

      "Gia, Hoa phu nhân đến Xuan Hoa điện!"

      Giữa lúc bầu khí hai người trong phòng bởi vì Phong Thất Dạ tức giận mà có chút thấm người, ngoài cửa phòng lại truyền đến thanh Long Tu.

      Nghe vậy, ánh mắt Phong Thất Dạ chợt lóe, sóng dữ thối lui, hai mắt híp lại xa thẳm liếc nhìn Lãnh Nguyệt, Thời điểm cách bên cạnh Lãnh Nguyệt, dư quang Phong Thất Dạ ràng nhìn thấy, khóe miệng Lãnh Nguyệt nâng lên độ cong, trong bụng vất vả áp chế cơn tức, lại chạy lên.

      " Gia . . . . . ."

      Long Tu ở ngoài cửa lại thúc giục tiếng, hiển nhiên Hoa phu nhân muốn đến Xuân hoa điện, nương tử càng thêm gấp gáp, hậu cung đầy.

      Phong thất Dạ hừ lạnh tiếng, vân tay áo đảo qua đem cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy Long Tu, tóc lộn xôn che khóe mắt, : " ! "

      Hai người lắc mình liền biến mất ở trong màn đêm, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, cuồng phong ngừng. Lãnh Nguyệt tiếng động thở phảo nhõm, y phục người bởi vì nước mưa mà lạnh buốt, vì gió lạnh thổi làm cho nàng lạnh run.

      " Vương phi, đem xiêm y thay ! "

      Mạn Dao biết khi nào lại có trong phòng, sau khi đóng cửa cửa phòng cầm trong tay quần áo sớm chẩun bị tốt ý bảo Lãnh Nguyệt.

      Lãnh nguyệt tinh tế đánh giá Mạn Dao, trước nàng vẫn nghĩ Mạn Dao này là người của Lưu , chắc là tiêm tế Lưu , nào biết Mạn Dao này là người Phong Thất Dạ.

      nhiều lời, lãnh Nguyệt nhận y phục trong tay Mạn Dao, thẳng hướng nội viện . Giữa nội viện mát mẻ yên tĩnh, Lãnh Nguyệt nhịn được vừa thay quần áo vừa trầm tư.

      biết có phải hay ảo giác của nàng, tất cả đêm nay nàng dù sao vẫn cảm thấy được rất tầm thường! Theo lý Như phu nhân cùng Hoa phu nhân đều là thị thiếp Phong Thất Dạ, mặc dù là cùng phòng cũng có quở trách nhiều, nhưng vì sao nàng ràng ở Xuân hoa điện thấy đôi nam nữ kia dây dưa, nhưng lại phải bản thân Phong Thất Dạ?!

      Còn có, mới vừa rồi nhìn thấy thái độ Mạn Dao đối với Phong Thất Dạ, căn bản giốnh như là thái độ nô tỳ, hơn nữa xưng hô nàng đối với Phong Thất Dạ cùng Long Tu giống nhau, đều là ' Gia ' !

      Lãnh Nguyệt sửa sang lại quần áo, trong đầu suy nghĩ cũng có bất luận manh mối gì. Mà trong giây lát, nang nhớ lại sáng nay Phong Thất Dạ phòng bị nàng, ràng thân là tà vương Phong Túc vương triều, nhưng trong phủ hình như quá mức biến đổi liên tục.

      Hôm sau

      Đêm qua mưa to hồi, đem toàn bộ thành trì rửa sạch tươi mát. Mà sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên vừa mới xuyên thấu màn đêm, trước cửa tà vương phủ lại nghênh đón khách mời mà đến.

      "Ngươi Hạ Lan Minh thị tới?"

      Lãnh Nguyệt theo Mạn Dao ra Thanh Nhã Uyển, vừa vừa hỏi. biết Hạ Lan Minh thị này đột nhiên đến thăm vương phủ, gây nên chuyện gì?!

      Mạn Dao ở bên cung kinh gật đầu: "Đúng! Trời chưa sáng tới rồi, ở đại đường đợi hồi!"

      Nghe vậy, bước chân Lãnh Nguyệt bỗng chốc dừng lại, liếc mắt nhìn Mạn Dao, hất mi phong: "Vậy ngươi bây giờ mới cho ta biết?"

      Thấy vẻ mặt Lãnh Nguyệt ung dung, Mạn Dao khe khẽ cười: "Vương phi đêm qua ngủ muộn, đương nhiên phải ngủ nhiều chút! Về phần Hạ Lan Minh Thị, chờ chút cũng sao!"

      Sóng mắt Lãnh Nguyệt lưu chuyển, hai hàng lông mày giãn ra, nhìn Mạn Dao vuốt đầu khên ngợi, nó: "Ừ! Bộ dạng tốt!"

      "Đa tạ Vương phi khen ngợi!"

      Mạn Dao ra vẻ mỉm cười dịu dàng lên tiếng trả lời, mà Lãnh Nguyệt cũng ràng cảm giác được, Mạn Dao này đúng là bản sao chính mình được mà ?!

      Hai người cùng nhau vào chính sảnh vương phủ, vừa vào bên trong, chỉ thấy con mắt Hạ Lan Minh thị đỏ tươi lộ ra mệt mỏi, từ ghế đứng dậy liền nhằm phía Lãnh Nguyệt, trong miệng hổn hển hô: " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đem Xuân Nhi giấu ở đâu?"
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Cả sảnh đường đều kinh sợ !

      Hạ Lan Minh thị gào thét cuồng loạn, khiến Lãnh Nguyệt chau mày, thủy mâu dần dần trở nên lạnh lẽo: " Hạ Lan phu nhân, ta vì sao phải giấu Hạ Lan Lãnh Xuân ? ! "

      " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đừng giả bộ! Từ hôm qua bắt đầu đại hôn, Xuân nhi thấy tăm hơi! Mãi cho đến sáng nay toàn bộ trong Hầu phủ đều có bóng dáng nàng, Liễu Thúy cũng thừa nhận, mấy ngày trước biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến Xuân nhi đối với ngươi gì nghe đấy, sáng sớm hôm qua Liễu Thúy Xuân nhi quay về Thu Thủy các nghỉ ngơi, nhưng hỏi qua toàn bộ hạ nhân, bọ họ hoàn toàn thấy chưa qua Xuân nhi! Ngươi còn phải ngươi thầm động tay chân!"

      Hạ Lan Minh thị run rẩy chỉ tay vào Lãnh Nguyệt, sắc mặt lo lắng lại bất lực, nhìn ra được đều phải là hành động của phụ nhân!

      Mà nghe Hạ Lan Minh thị , con mắt Lãnh Nguyệt nghi hoặc giây lát rồi biến mất, ngày hôm qua ở đường cái, nàng nghĩ muốn hai người đổi hỉ kiệu cũng thành công, lẽ ra Hạ Lan Lãnh Xuân nên về nhà mới đúng.

      " Mới sáng sớm, làm sao vậy?!"

      Thanh khàn khàn lại tràn đầy lười biếng, kiêu ngạo từ phòng bên vang lên. Mọi người nghe tiếng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Phong Thất Dạ nhấc vạt áo mà vào.

      Lãnh Nghuyệt nghiêng nhìn Phong Thất Dạ, tổng cảm thấy được hôm nay có chút bất đồng. Nhìn từ xuống dưới thân tú vân gợn sóng cẩm bào nâu hoa lệ, tóc đen thả 1 nửa đầu vai, khóe miệng vẫn như cũ tà tứ cười ------

      Đúng rồi!

      Khi tầm mắt Lãnh Nguyệt nhìn thấy cái trán Phong Thất Dạ, mới phát giác hình như có nhiều tóc lộn xộn phiêu đãng theo cái trán buông xuống, lại vừa đúng che ở vị trí khóe mắt trái, Lãnh Nguyệt hé miệng cười mỉa, giấu đầu hở đuôi!

      Phong Thất Dạ xuất , làm cho Hạ Lan Minh thị tựa hồ có điều thu liễm, nhưng kiềm chế được thở dốc vẫn như cũ nặng nề kịch liệt.

      "Hạ Lan phu nhân thực là khách ít đến, khó khăn có thể nào là hôm qua gả nữ, hôm nay liền thương nhớ lan tràn, đến phủ nhìn?" Phong Thất Dạ tự mình ngồi ở chủ vị, ánh mắt như chim ưng sắc lạnh xẹt qua quanh huy, nhìn Hạ Lan Minh thị mở miệng hỏi.

      Mà lời vẻ nho nhã, nhưng làm cho Lãnh Nguyệt cười nhạt! Còn thương nhớ lan tràn, chẳng lẽ lại ràng địa vị mình ở trong hầu phủ? !

      Hạ Lan Minh thị hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt cái, sau đó chuyển hướng đến Phong Thất Dạ, ngữ khó hơi dịu : " Tà vương có điều biết, hôm nay mạo muội đến đây, chỉ vì tiểu nữ Xuân nhi mất tích, cho nên mới đặc biệt đến hỏi nàng! Khiến cho tà vương chê cười!"

      Hạ Lan Minh thị xuất thân thế gia vọng tộc, phen ra mất lễ độ. Cùng đối mặt Lãnh Nguyệt giương cung bạt kiếm hoàn toàn tương phản.

      Phong thất Dạ ở ghế nghe vậy có hơi nghiêng mình, con ngươi thuận thế nhìn về phía Lãnh Nguyệt, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong. Thấy biểu tình như vậy, Lãnh Nguyệt biến sắc. muốn mở miệng chuyện, lại nghe đến Phong thất Dạ : " ra là thế! Vậy biết Hạ Lan phu nhân hỏi ra đáp án chưa?"

      Hạ Lan Minh thị mặc dù nhìn ra thái độ Phong Thất Dạ, nhưng trực giác liền cho rằng đối với Lãnh Nguyệt cũng ý kiến, cho nên buột miệng: "Việc này còn thỉnh tà vương làm chủ! Xuân nhi mất tích tất nhiên cùng nàng có quan hệ!"

      xong, Hạ Lan minh thị liền xoay người chỉ vào Lãnh Nguyệt, giữa ánh mắt tất cả đều là phẫn hận cùng chán ghét, mà Lãnh Nguyệt má lại kéo căng, : " Hạ Lan phu nhân, chuyện coi trọng chứng cớ, có bằng chứng miệng sông tan băng, chỉ sợ ổn !"

      "Hạ Lan lãnh Nguyệt, ngươi đây là thái độ gì! Tà vương, người nhất định phải làm chủ cho ta! Nàng như vậy ràng là làm nhục uy danh Vương gia!" Hạ Lan Minh thị tự nhận là bắt được nhược điểm Lãnh Nguyệt, dứt lời liền nhìn về phía Phong Thất Dạ khiếu nại.

      Sắc mặt Phong Thất Dạ tự nhiên ngồi ở chủ vị, con mắt như vực sâu thấy đáy, khi nhìn về phía Hạ Lan Minh thị, khi liếc Lãnh Nguyệt. Mà ngay giữa khí trầm mặc, Hạ Lan MInh thị có hơi an tâm, coi như đoán được Lãnh nguyệt bị chất vấn như thường.

      ngờ, "Hạ Lan phu nhân, người nàng, ngươi chẳng lẽ quên, nàng tại là vương phi!"

      Phong Thất Dạ vừa chuyển đề tài, cả sảnh đường đều kinh sợ !
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: dám nhận !

      " Tà . . . Tà vương, lời này ý gì ? "

      Hạ Lan Minh hị lộ vẻ giật mình, nhìn Phong Thất Dạ, cứ như vậy thốt ra.

      Bên cạnh có Mạn Dao cùng Lãnh Nguyệt, nghe đến Phong Thất Dạ , đồng dạng khóe mắt nhảy dựng, có chút kinh ngạc đánh giá , nhất thời làm cho ràng lắm ý đồ .

      Lãnh Nguyệt cùng Mạn Dao liếc nhau, thấy nàng lắc đầu, vốn định mở miệng cũng theo đó ngừng lại, ma quỷ cường cường .

      "Hạ Lan phu nhân thà ở chỗ này lãng phí thời gian, bằng về nhà cùng Hạ Lan hầu gia thương lượng." Phong Thất Dạ chậm rãi từ ghế đứng dậy, tay áo thuận theo gợn sóng trầm bổng, mà mặt nhìn ra hỉ nộ, con ngươi như nước trong lóe ánh sáng nhạt chói mắt, mắt vĩ độ cong cuồng vọng, bạc môi bên dương lên, tùy tính lười biếng, lỗi lạc lại tản ra mười phần khí phách.

      Hạ Lan Minh Thị thấy Phong Thất Dạ đứng dậy, liền có chút phòng bị lui về phía sau hai bước, đối với Tà vương nàng từ trong đáy lòng vẫn là có chút e ngại.

      Cuối cùng, Hạ Lan Minh thị xám xịt mang theo thị nữ rời khỏi, chẳng qua ở sát bên người Lãnh Nguyệt mà qua, hai mắt tràn đầy màu máy ka cũng ngoan lên, nàng tuyệt đối chịu để yên !

      Sau khi Hạ Lan minh thị rời , Mạn Dao tự ý vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân trong phòng lui ra, sau đó chính mình cũng theo rời . Lúc này, lãnh Nguyệt nhìn Phong Thất Dạ, thăm dò hỏi: " Ngươi có biết Hạ Lan Lãnh Xuân ở nơi nào?"

      " biết!"

      Phong Thất Dạ hất mi mà , thấy vậy Lãnh Nguyệt tiếp tục hỏi: " Phong Thất Dạ, người sáng mắt tiếng lóng! Ngươi sớm biết thời điểm đại hôn ta ở đường động tay động chân?"

      "Đúng vậy!"

      Phong Thất Dạ toàn thân ngồi lại chủ vị, đáy mắt lóe ra tinh quang lộ ra lạnh nhạt chút để ý, mà tư thái ràng làm cho Lãnh Nguyệt như bị giội chậu nước đá rét thấu xương.

      Răng tắng ma sát, Lãnh Nguyệt hí ămts nhìn Phong thất Dạ, hận thể vả : " Ngươi cố ý ? ràng đều biết còn làm bộ điềm nhiên như ! Phong Thất Dạ, ngươi tiểu nhân ! "

      " dám nhận ! " Hai mắt Phong Thất Dạ sáng quắc đoan nhìn Lãnh Nguyệt, thấy nàng bộ vẻ tức giận, giống như tâm tình trong lòng rất tốt, khóe miệng dương lên độ cong cũng càng lớn.

      Cuối cùng hiểu được chỗ vấn đề bản thân thất bại trong gang tắc, Lãnh nguyệt mang theo tức giận ra tiền phòng. Mà sau khi nàng rời khỏi, vẻ mặt Phong Thất Dạ hơi hơi thu liễm, đới với phòng lớn trống rỗng người goikj : " Long Tu ! "

      Thanh ra sức phá mà đến, bóng đen chợt lóe, Long Tu thẳng tắp xuất ở trước mặt Phong thất Dạ, gật đầu: " Gia ! "

      " Khẳng định nàng có vấn đề ? "

      long Tu nghe tiếng trả lời: " Vâng! Thuộc hạ cẩn thận điều tra qua, nàng ở hầu phủ đích xác người hỏi han, nhiều năm qua cũng được coi trọng! Trừ bỏ lần này bị tứ hôn khiến nàng bị chú ý, ngày thường trong hầu phủ nàng thậm chí bằng hạ nhân. Chẳng qua thuộc hạ tạm thời còn có tra ra vì sao lần này hoàng hậu lại tứ hôn cho nàng, Hạ Lan tuyệt này hình như cũng có nghi ngờ."

      " ngại! Ngươi phái người thầm tra chút xem Hạ lan lãnh Xuân ở nơi nào, tốt nhất phải Hạ Lan Tuyệt giở trò! Còn có, đêm qua vì sao Thủy Mộng Hoa Xuân Hoa điện?"

      đến chỗ này, gương mặt Phong Thất Dạ hung ác nham hiểm ràng chợt lóe, chỉ kém như vậy chút, tàng lâu như vậy chuyện bị Thủy Mộng hoa phát .

      Long Tu thoáng có chút xấu hổ hạ thấp mắt, chốc lát sau mới : " Nghe là vương phi cho Lưu quản . . . . "

      ' Răng rắc ' tiếng, tay vịn bị cánh tay Phong thất Dạ chống mà nứt ra, trung truyền đến câu: " Nữ nhân chết tiệt !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :