1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương độc sủng, thứ nữ vi hậu - Mộ Vũ Lâm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Đêm khuya quỷ dị !

      Bầu trời đêm khuya tĩnh lặng, Lãnh Nguyệt cùng Hạ Lan Lãnh Xuân tắt đèn ngủ.

      Gió đêm chầm chậm lay động cành cây bên cửa sổ, tiếng xào xạc trong đêm yên tĩnh lộ vẻ quỷ dị. Khơi dậy, Lãnh Nguyệt nằm nhuyễn tháp nhắm mắt mà ngủ, đột nhiên mở hai tròng mắt, tập trung yên lặng nghe.

      Lãnh Nguyệt từng quen thành phố đại ồn ào ầm vang, mở ở thời đại vũ khí lạnh này, đêm khuya tĩnh mịch chút động tĩnh cũng càng ràng.

      Khi thanh khác thường từ cửa sổ truyền đến, Lãnh Nguyệt rất nhanh phủ thểm áo ngoài, nương theo ánh trăng bên cửa sổ, nàng nhìn thấy ràng ống trúc tròn phá cửa sổ mà vào, khói xanh lượn lờ theo ống trúc được thổi vào trong phòng.

      Thấy vậy, Lãnh Nguyệt lập tức nín thở, loại tạp kỹ này nàng mặc dù chưa tự mình trải qua, nhưng là hiểu chuyện này chỉ sợ cũng là *** dược trong truyền thuyết.

      Híp con mắt, Lãnh Nguyệt nhìn thoáng qua Hạ Lan Lãnh Xuân ngủ say nhuyễn tháp khác, rất khó tưởng tưởng, ở trong Hạ Lan phủ, thế nhưng còn có người dám cả gả gây án? !

      "Đại ca, ổn cả rồi ! "

      Giữa bầu khí tĩnh mịch, người ngoài cửa đè thấp giọng .

      "Làm sạch chút, đây chính là món mua bán lớn ! "

      Nháy mắt giọng hạ xuống, liền nghe được tiếng cánh cửa bị đẩy ra. Việc đến nước này, Lãnh Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy, nàng cũng thể gửi gắm hy vọng cho người ngoài.

      Chân trần trốn ở đằng sau cánh cửa, trong tay Lãnh Nguyệt giơ ghế tròn lên, khi chờ địch nhân mở cửa phòng ra có thể ra sức đánh, tình xoay mình chuyển cấp hạ . . . . . . .

      Cửa phòng mở chút, Lãnh Nguyệt tức nắm chặt chân ghế trong tay. Nhưng mà, chút tiếng động khác thường vang lên cùng với tiếng vật rơi xuống đất, làm cho trong mắt Lãnh Nguyệt lên ánh sáng lạnh.

      Đứng ở phía sau cửa hổi lâu, cửa phòng lại như cữ đứng ở trạng thái nửa mở, ngoài cửa cũng truyền đến bất kì thanh gì. Đợi khi bốn phía hết thảy lại khôi phục yên tĩnh, tay Lãnh Nguyệt nhàng giật lại cánh cửa, đề phòng thò đầu ra.

      Ti --- ---

      Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt làm cho Lãnh nguyệt hít hơi lạnh, hai hàng lông màu nhăn chặt nhìn chằm chằm hai nam tử nằm đất hai mắt mở to, chết nhắm mắt, mà máu tươi từ cổ hai người róc rách chảy ra.

      Là ai giết bọn họ?

      Ngừng thở, Lãnh Nguyệt muốn bước ra cửa phòng, nóc nahf lại truyền đến tiếng đánh nhau !

      "Người nào?"

      Lãnh Nguyệt bước nhanh đến chỗ trống trước cửa phòng, xoay người nhìn về phía nóc nhà, dưới khoảng tối đen như mực, nóc Nhã hiên vốn tính là cao, có hai nam tử cấp tốc giao thủ.

      Bởi vì tốc độ hai người quá nhanh, Lãnh Nguyệt căn bản thấy dung nhan hai người bọn họ, nhưng từ thân hình thon dài hai người, nàng căn bản có thể khẳng định nàng chưa bảo giờ gặp qua!

      Hai người đánh nhau đếm xỉa đến câu hỏi của Lãnh Nguyệt, ánh chớp lửa trong lúc đó trăm chiêu, tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, quanh thân hai người cũng cuốn bọc kinh phong, mà phòng hạ nhân cách Nhã hiên xa, cũng rất nhanh liền châm ánh nến.

      Đêm hôm khuya khoắc, Lãnh Nguyệt mình lẻ loi ở trước cửa, mặt đất còn hai xác chết, người nóc nhà lại cứ quấn vào nhau. Mà mắt thấy có người bị đánh thức, Lãnh Nguyệt lập tức quyết định chạy về phòng, thuận thế đóng cửa phòng lại, quay người đến nhuyễn tháp nằm, động tác liền mạch lưu loát.

      Quả nhiên, Lãnh Nguyệt mới vừa đem áo khoác cởi ra, ngoài cửa Nhã hiên liền truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập . . . . .

      Mà hết thảy chuyện này có chút kinh tâm động phách, đối với Hạ Lan Lãnh Xuân nhưng là chút ảnh hưởng cũng có, vẫn ngon giấc và giấc mộng như cũ.

      "Người tới, người đâu mau tới, có thích khách ! "

      Hạ nhân kêu to kinh động toàn bộ Hạ Lan Hầu phủ, mà thời điểm từ lúc hạ nhân đến, hai người đánh nhau nóc nhà thấy bóng dáng.

      Cách đó xa, hướng tửu lâu trong thành, nam tử mặc trường bào nâu hoa văn đen cùng hắc y năm tử giằng co, chốc lát, liền có người đánh vỡ trầm mặc đêm khuya: "Thiên Trảm, nghĩ tới Hiền vương lại có ham mê này, nửa đêm mệnh ngươi tới làm đầu trộm đuôi cướp?"

      Lời Hắc y nam tử lạnh thấu xương, làm cho vẻ mặt nam tử được xưng Thiên Trảm nhất thời nghiêm túc, cười lạnh: "Long tu, có lẽ tà vương cũng phải vô tình như vậy, thế nhưng phái ngươi tới bảo vệ Hạ Lan Lãnh Nguyệt ?"
      Andrena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Tự nhiên đâm ngang !
      " , rốt cuộc sao lại thế này?"

      Giữa Nhã hiên đèn đuốc sáng trưng, hai người Lãnh Nguyệt cùng Hạ Lan Lãnh Xuân đứung ở trước bàn, vẻ mặt Hạ Lan Tuyệt hung ác nham hiểm đáng sợ, quản gia cùng hạ nhân đứng ở góc phòng trong, cúi đầu dám thở mạnh.

      Lãnh Nguyệt nâng con mắt chỉ thấy ánh mắt Hạ Lan Lãnh Xuân chớp cũng chớp, khép lại tà áo khoác ngoài, lạnh nhạt mà : "Ta cũng muốn biết chuyện gì xảy ra!"

      Thâm trầm liếc Lãnh Nguyệt cá, Hạ Lan Tuyệt lập tức nhìn về phía quản gia cách đó xa, hỏi: "Quản gia, tín vật người hại bọn họ có thể chứng mình thân phận?"

      Quản gia tiến lên từng bước: "Bẩm lão gia, thoạt nhìn hai người họ hẳn là đồ đệ phố phường, lão nô phát người bọn họ cái này!"

      xong, quản gia đem nửa thanh ống trúc trong tay đặt ở trước mặt Hạ Lan Tuyệt.

      "Buồn cười! Lại dùng thứ này để cho nhiều lần dùng thủ đoạn ở trong phủ tác oai tác quái, là ai phát ra bọ họ?" Hạ Lan Tuyệt nắm ống trức phen đem vật này bóp nát, rồi sau đó nhìn đám hạ nhân hỏi.

      Thu Hà lên phía trước, mang theo chút run rẩy : "Lão gia, là . . . là nô tỳ! Nô tỳ nghe được Nhã hiên có dộng tĩnh, liền thức dậy đến xem xét, ai ngờ tới nơi này, liền phát hai người bộ họ bỏ mình! những câu nô tỳ , lão gia minh xét!"

      Giọng hạ xuống, giữa Nhã hiên người mở miệng lại. Thần sắc Hạ Lan Tuyệt ảm đảm mù mịt, mọi người người nhất nhất dò xét, mới : "Quản gia, sau khi trời sáng giao bọn họ cho tri phủ, nhất định phải điều tra rốt cuộc là người nào dám ở trong Hầu phủ làm càn."

      "Lão nô tuân mệnh!"

      *

      hồi trò hay như vậy hết thúc, mà Hạ Lan Tuyệt mang theo hạ nhân rời khỏi Nhã hiên, nhưng ở bên tai Lãnh Nguyệt câu: "Hy vọng chuyện này cùng ngươi có quan hệ!"

      tới gần giờ dần, đại hôn sắp tới, Lãnh Nguyệt cũng có chút buồn ngủ. Về phần Hạ Lan Lãnh Xuân, có lẽ là ngửi nhiều mê hương, còn có chút mệt mỏi nháy mắt.

      Thấy mọi người rời , Hạ Lan Lãnh Xuân mạnh mẽ xốc lại tinh thần, lôi kéo Lãnh Nguyệt hỏi: "Tiểu muội, chúng ta khi nào hành động?"

      Ngươi biết sợ, có lẽ chính là Hạ Lan Lãnh Xuân, hai người ngoài cửa Nhã hiên chết, đối với nàng mà dường như đáng nhắc tới.

      "Giờ dần vừa đến, ngươi liền từ sau cánh cửa rời , có người ở cửa ngõ tiếp ứng ngươi! Chuyện sau đó cần ngươi quan tâm!" Giọng điệu Lãnh Nguyệt thầm nhắc nhở Hạ Lan Lãnh Xuân, sau đó liền đứng dậy hướng nhuyễn tháp, cầm lấy hỉ phục chuẩn bị tốt mặc.

      Hạ Lan lãnh Xuân thấy vậy còn có chút lo lắng hỏi: "Tiểu muội, ta đây mặc cái gì?"

      " có người chuẩn bị cho ngươi! Nhớ kĩ lời ta !"

      "Nga!"

      Đối mặt thái độ Lãnh Nguyệt cao ngạo, đáy mắt Hạ Lan Lãnh Xuân lên căm phẫn, trong lòng tính toán nhặt cũng gõ đùng đoàng rung động: Đợi ta thành Tà vương phi, nhất định trừng trị ngươi tội đại bất kính!

      Chân trời dần dần ló rạng, chỗ trong Hầu phủ, lại truyền đến giọng khẽ tức giận mắng: "Minh phúc, tại sao có thể như vậy?"

      Hạ Lan Minh thị giận thể át nhìn Minh Phúc quỳ mặt đất, nghĩ tới Hạ Lan lãnh Nguyệt mạng lớn như thế, vậy mà tránh thoát kiếp!

      Minh Phúc cúi đầu: "Phu nhân bớt giận, lão nô cũng biết đến tột cùng là ai giết bọn họ! Hai người này chính là ác bá trong thành, thân thủ có thể thấy , nhưng lão nô kiểm tra qua miệng vết thương hai người, mảnh giống như sợ tơ tằm, chỉ sợ là cao thủ gây nên!'

      "Cao thủ? Nhất định là bậy, cái gì cao thủ trong phủ?"

      "Phu nhân, việc này vô cùng quỷ dị, lão nô cũng có cách dự liệu. Nguyên bản vào lúc canh ba lão nô để bọn họ nhập phủ, ai ngờ cuối cùng tự đâm ngang . . . . "

      Minh thị gạt chung trà bàn, cuồng loạn : " tại những cái này còn có ích gì! Ngươi có biết nếu bị lão gia phát được hai người kia cùng ta có quan hệ, ngươi cũng biết hậu quả là cái gì?"


      ****

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Tự nhiên đâm ngang !
      " , rốt cuộc sao lại thế này?"

      Giữa Nhã hiên đèn đuốc sáng trưng, hai người Lãnh Nguyệt cùng Hạ Lan Lãnh Xuân đứung ở trước bàn, vẻ mặt Hạ Lan Tuyệt hung ác nham hiểm đáng sợ, quản gia cùng hạ nhân đứng ở góc phòng trong, cúi đầu dám thở mạnh.

      Lãnh Nguyệt nâng con mắt chỉ thấy ánh mắt Hạ Lan Lãnh Xuân chớp cũng chớp, khép lại tà áo khoác ngoài, lạnh nhạt mà : "Ta cũng muốn biết chuyện gì xảy ra!"

      Thâm trầm liếc Lãnh Nguyệt cá, Hạ Lan Tuyệt lập tức nhìn về phía quản gia cách đó xa, hỏi: "Quản gia, tín vật người hại bọn họ có thể chứng mình thân phận?"

      Quản gia tiến lên từng bước: "Bẩm lão gia, thoạt nhìn hai người họ hẳn là đồ đệ phố phường, lão nô phát người bọn họ cái này!"

      xong, quản gia đem nửa thanh ống trúc trong tay đặt ở trước mặt Hạ Lan Tuyệt.

      "Buồn cười! Lại dùng thứ này để cho nhiều lần dùng thủ đoạn ở trong phủ tác oai tác quái, là ai phát ra bọ họ?" Hạ Lan Tuyệt nắm ống trức phen đem vật này bóp nát, rồi sau đó nhìn đám hạ nhân hỏi.

      Thu Hà lên phía trước, mang theo chút run rẩy : "Lão gia, là . . . là nô tỳ! Nô tỳ nghe được Nhã hiên có dộng tĩnh, liền thức dậy đến xem xét, ai ngờ tới nơi này, liền phát hai người bộ họ bỏ mình! những câu nô tỳ , lão gia minh xét!"

      Giọng hạ xuống, giữa Nhã hiên người mở miệng lại. Thần sắc Hạ Lan Tuyệt ảm đảm mù mịt, mọi người người nhất nhất dò xét, mới : "Quản gia, sau khi trời sáng giao bọn họ cho tri phủ, nhất định phải điều tra rốt cuộc là người nào dám ở trong Hầu phủ làm càn."

      "Lão nô tuân mệnh!"

      *

      hồi trò hay như vậy hết thúc, mà Hạ Lan Tuyệt mang theo hạ nhân rời khỏi Nhã hiên, nhưng ở bên tai Lãnh Nguyệt câu: "Hy vọng chuyện này cùng ngươi có quan hệ!"

      tới gần giờ dần, đại hôn sắp tới, Lãnh Nguyệt cũng có chút buồn ngủ. Về phần Hạ Lan Lãnh Xuân, có lẽ là ngửi nhiều mê hương, còn có chút mệt mỏi nháy mắt.

      Thấy mọi người rời , Hạ Lan Lãnh Xuân mạnh mẽ xốc lại tinh thần, lôi kéo Lãnh Nguyệt hỏi: "Tiểu muội, chúng ta khi nào hành động?"

      Ngươi biết sợ, có lẽ chính là Hạ Lan Lãnh Xuân, hai người ngoài cửa Nhã hiên chết, đối với nàng mà dường như đáng nhắc tới.

      "Giờ dần vừa đến, ngươi liền từ sau cánh cửa rời , có người ở cửa ngõ tiếp ứng ngươi! Chuyện sau đó cần ngươi quan tâm!" Giọng điệu Lãnh Nguyệt thầm nhắc nhở Hạ Lan Lãnh Xuân, sau đó liền đứng dậy hướng nhuyễn tháp, cầm lấy hỉ phục chuẩn bị tốt mặc.

      Hạ Lan lãnh Xuân thấy vậy còn có chút lo lắng hỏi: "Tiểu muội, ta đây mặc cái gì?"

      " có người chuẩn bị cho ngươi! Nhớ kĩ lời ta !"

      "Nga!"

      Đối mặt thái độ Lãnh Nguyệt cao ngạo, đáy mắt Hạ Lan Lãnh Xuân lên căm phẫn, trong lòng tính toán nhặt cũng gõ đùng đoàng rung động: Đợi ta thành Tà vương phi, nhất định trừng trị ngươi tội đại bất kính!

      Chân trời dần dần ló rạng, chỗ trong Hầu phủ, lại truyền đến giọng khẽ tức giận mắng: "Minh phúc, tại sao có thể như vậy?"

      Hạ Lan Minh thị giận thể át nhìn Minh Phúc quỳ mặt đất, nghĩ tới Hạ Lan lãnh Nguyệt mạng lớn như thế, vậy mà tránh thoát kiếp!

      Minh Phúc cúi đầu: "Phu nhân bớt giận, lão nô cũng biết đến tột cùng là ai giết bọn họ! Hai người này chính là ác bá trong thành, thân thủ có thể thấy , nhưng lão nô kiểm tra qua miệng vết thương hai người, mảnh giống như sợ tơ tằm, chỉ sợ là cao thủ gây nên!'

      "Cao thủ? Nhất định là bậy, cái gì cao thủ trong phủ?"

      "Phu nhân, việc này vô cùng quỷ dị, lão nô cũng có cách dự liệu. Nguyên bản vào lúc canh ba lão nô để bọn họ nhập phủ, ai ngờ cuối cùng tự đâm ngang . . . . "

      Minh thị gạt chung trà bàn, cuồng loạn : " tại những cái này còn có ích gì! Ngươi có biết nếu bị lão gia phát được hai người kia cùng ta có quan hệ, ngươi cũng biết hậu quả là cái gì?"


      ****

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Rước dâu khó chịu !

      Giờ dần khác.

      Trước cửa Nhã hiên sắc trời bắt đầu sáng lên, hạ nhân liền nối đuôi nhau mà vào. Dù sao cũng là đại hôn của Tà vương, Hạ Lan phủ mặc dù còn gặp Lãnh Nguyệt nữa, nhưng lễ nghi vẫn thể thiếu.

      Lãnh Nguyệt muốn thay chức liêu thô ráp bằng hỉ phục, cả người ngồi ngay thẳng ở nhuyễn tháp, trong tay cầm quả táo đỏ tươi, đầu lại đội mũ phượng bình thường, dù vậy cũng chút làm giảm sắc đẹp tuyệt trần của nàng. Lông mày như liễu hoàn toàn tự nhiên, con ngươi mắt giống như ngọc lưu ly, như bức tranh dung mạo tiên nũ, mà mặt to son nhàn nhạt, làm nàng càng tăng thêm mạt nhu tình.

      Rất nhanh, Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị y phục hết sức tinh tế song song tới. Đương nhìn thấy trong mắt, thần sắc Hạ Lan Tuyệt ràng ngẩn ra, về phần Minh thị, lại dò xét vòng, hỏi Liễu Thúy bên cạnh: "Đại tiểu thư đâu?"

      Liễu Thúy gật đầu: "Bẩm phu nhân, Đại tiểu thư là có chút mệt mỏi, cho nên trở về Thu Thủy các muốn ngủ tiếp lúc!"

      "Ừ, cũng tốt!"

      Minh thị nghi ngờ lời nàng ta , gật đầu rồi theo Hạ Lan Tuyệt ngỗi ở ghế chủ vị ở phòng trong.

      "Lão gia, khắc nữa nên lên kiệu, đội ngũ vương phủ đường !"

      Quan gia Minh Phúc hơi thở dốc từ ngoài cửa vào.

      "Được!"

      xong, Hạ Lan Tuyệt liền đứng lên hướng bên Lãnh Nguyệt im lặng, mà Minh thị cũng lập tức bắt kịp, cước bộ thậm chí có chút vội vàng.

      Hạ Lan Tuyệt nhìn Lãnh Nguyệt, khuôn mặt trước mắt như bức tranh, làm cho lâm vào hồi ức nào đó, nửa giờ cũng chưa từng mở miệng chuyện.

      Hạ nhân trong phòng kể cả Minh thị, tất cả đều nhìn Hạ Lan Tuyệt, trong lúc nhất thời bầu khí lại có chút ngưng trệ. Rốt cuộc sau lát im lặng, giọng điệu Hạ Lan Tuyệt mới như hòa : "Vào vương phủ, phải tuân thủ phép tắc, phải có chừng mực!"

      Lãnh Nguyệt buông mắt xuống, đợi tầm mắt biến mất tất cả cảm xúc, gật đầu giống như lúc còn , giọng đáp: " biết. cha!"

      " thôi, cha tiễn ngươi lên kiệu!"

      Lãnh Nguyệt từ chối đứng dậy, theo Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị cước bộ chậm rãi ra khỏi Nhã hiên. Bên cạnh Thu Hà cùng Lạc hoa chia nhau ra đỡ, ở cổng vòm ra lát, Lãnh Nguyệt ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Nhã hiên, bây giờ từ biệt nàng bao giờ trở về nữa!.

      có hỉ nương thét to, có chúc phúc giăng đèn kết hoa, Lãnh Nguyệt cứ như vậy được Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị đưa ra Hạ Lan hầu phủ.

      Duy nhất treo lụa đỏ trước cửa Hầu phủ, đội ngũ vương phủ đợi, khi Hạ Lan Tuyệt nhìn thấy màn trước mắt, sắc mặt khẽ biến, miễn cưỡng kéo lên nụ cười gượng, chắp tay đối với đối với hắc y nam tử cưỡi ngựa ở phía trước : "Để Long thị vệ đợi lâu! biết Tà vương . . . . "

      Người sáng mắt tiếng lóng, tuy rằng Hạ Lan Tuyệt chưa xong, nhưng hai bên đều hiểu dược hàm ý lời . Long tu nghe vậy liền từ lưng ngựa tiêu sái xuống, đoi mắt chứa bất kì cảm xúc gì nhìn Hạ Lan Tuyệt, : "Trong triều cấp tấu, cho nên vương gia sáng sớm liền vào cung. Do thuộc hạ thay thế đón dâu, hi vọng Hầu gia bỏ qua!"

      Lời Long tu cẩn thận xong , mà ý tứ trong lời , cũng giải thích đại trong triều đương nhiên so với cưới Vương phi quan trọng hơn.

      Thông minh như Hạ Lan Tuyệt, làm sao lại nghe ra thâm ý sâu sa trong lời . Nhưng mặc dù trong lòng tức giạn, cũng ngại cho thân phận của , cũng chỉ có thể ra vẻ rộng lương: " ngại, vương gia nhật lí vạn kỵ, đương nhiên có thời gian cho việc khác!"

      "Đa tạ Hầu gia bao dung! Như vậy liền thỉnh Hạ Lan nương lên kiệu !"

      Cánh tay Long tu kiên cường duỗi, đối với hỉ kiệu đỗ trước bậc thang Hầu phủ tỏ ý. Mà Lúc này Lãnh Nguyệt theo ra, mọi người bên trong phủ ló đầu quan sát mới phát , đội ngũ đón dâu vương phủ, thế nhưng chỉ có mười người, thậm chí ngay cả nhạc sư thổi nhạc kí cũng có chuẩn bị. ( An: tiếc tiền ý mà )

      Mũ phượng đầu Lãnh Nguyệt, buông châu ngọc theo cái trán xuống, giữa hạt châu phát ra thanh leng keng giòn vàng, nàng nhìn chớp mắt, nhìn chăm chú người khác, ung dung vào hỉ kiệu.


      ***********

      Hai ac sắp gặp nhau rồi, các nàng cứ từ từ hóng, Còn 2 chương nữa thôi :smoker4:
      Hôm nay ta lười..... chương thôi nhá :-"
      Chương 19: Kế hoạch thất bại !

      Đội ngũ càng lúc càng xa, mà Lãnh Nguyệt vào kiệu chốc lát đem mũ phượng đầu tháo xuống, hỉ phục mặc người cũng cởi ra, lộ ra váy dài tay áo rộng màu trắng che dấu bên trong.

      Lãnh Nguyệt theo cỗ kiệu lên xuống xóc này, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian, khi nàng lặng yên rớt ra góc kiệu, nơi phía trước bố trí hỉ kiệu giống nhau như đúc lọt vào trong tầm ắt. Thấy vậy, giữa thủy mâu Lãnh Nguyệt lên mạt kiên định, hai tay buông mành xuống nhân tiện vỗ cửa sổ, lấy thăng bằng thân thể.

      Quả nhiên, Lãnh Nguyệt vừa mới ổn định thân hình, bên ngoài cỗ kiệu đường cái vốn là ồn ào nháo nhiệt, bỗng nhiên tiếng bước chân hỗn độn bốn phía nổi lên, hình như giữa người đẩy ta xô còn có người mắng: Vương gia, mình đấu có dám hay ? .

      Lãnh Nguyệt chút hoang mang ngồi ở giữa kiệu, mặc dù cố kiệu kịch liệt lắc lư, nàng cũng phát ra tiếng. Mà khóe miệng cũng dần dần giơ lên ý cười hài lòng.

      Cuối cùng, có tiền có khiến quỷ đẩy ma. Hy vọng cái tiểu nhị kia làm việc có thể lưu loát, như vậy nàng có thể thuận lợi rời , có bất luận lo gì về sau.

      Bên này Lãnh Nguyệt trấn định đứng ở giữa cố kiệu, mà bên ngoài hình như cũng chậm chậm rời xa ồn ào, mà từ lúc nâng lên, cỗ kiệu trở nên nhàng, nhưng tần suất cao thấp rung động, tựa hồ bị người nhanh chóng nâng chạy.

      Ngoài kiệu thanh huyên nào hỗn loạn, cũng từ từ biến mất. Mãi đến lúc này, cà người Lãnh Nguyệt mới trầm tĩnh lại, hai tay vò vào nhau, lập tức ở cổ tay áo lấy ra, đem ngân phiếu giá trị trăm lượng hoàng kim, Lãnh Nguyệt nhoẻn miệng cười, làm thương nhân nàng vẫn là tín nhiệm tiền bạc nhất.

      Cầm ngân phiếu cẩn thận, trong lòng Lãnh Nguyệt lại bắt đầu tính toán tương lai chút, đồng thời suy nghĩ thử xem, lúc này tin tưởng Hạ Lan Lãnh Xuân ngồi hỉ kiệu tiến vào vương phủ rồi.

      Nghĩ đến tất cả đều dựa theo kế hoạch của nàng tiến hành, con ngươi Lãnh Nguyệt chuyển động, sau tính thời gian, giọng trong sạch : "Tiểu nhị, ra khỏi thành chưa?"

      Nguyên bản tất cả chuyện phát siinh phố chính là do Lãnh Nguyệt sắp đặt, nàng xen đến, chỉ có ở phố gây ra hỗn loạn, khiến cho đội ngũ rước dâu đáp ứng xuể, nàng mới có thể để tiểu nhị dẫn người đem Hạ Lan Lãnh Xuân ngồi cỗ kiệu khác cũng mình trao đổi.

      Cứ như vậy, hai đội kiệu giống nhau, ở phố phát sinh va chạm đội ngũ đón dâu tất nhiên thể rảnh chú ý đến, lúc này nàng liền có thể cho sắp đặt người nâng nàng , mà Hạ Lan Lãnh Xuân thay gả cũng ván đóng thuyền rồi! Bởi vậy trong lúc này nàng cũng chưa từng xem qua tình hình bên ngoài cỗ kiệu, lúc này kiệu dĩ nhiên trước hồi lâu, Lãnh Nguyệt mới mở miệng hỏi.

      " . . . . . . "

      Im ắng !

      Cỗ kiệu còn lắc lư lên xuống, khi đó Lãnh Nguyệt khỏi nhíu mày, lúc này mới đưa tay vén rèm lên, tất cả lọt vào trong tầm mắt làm cho trong nháy mắt nàng hoảng hốt!

      Đây là chỗ nào ?

      Núi giả cổ cưa, mặt đường rải đá cuội, bụi tường cao vút ở trước mắt rất nhanh lên. Đây thoạt nhìn cũng phải là tuyến đường ra khỏi thành, sao ngược lại giống như ở giữa tòa phủ đệ? !

      Còn đợi Lãnh Nguyệt mở miệng kêu dừng, kiệu xóc nảy đung đưa rất nhanh liền dừng lại, khiến nàng thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, thử xem đứng dậy liền rớt ra cánh cửa kiệu, môi đào muốn mở miệng , nâng mắt nhìn chăm chú, lại đánh mất thanh .

      Trước mắt, Lãnh Nguyệt là suy nghĩ ngoại thành ở đâu, cung điện xa hoa mái ngói vàng cong, cột cẩm thạch chia làm hai bên, mà chung quanh điện, hai gã sai vặt cùng tỳ nữ chia nhau đứng, mà để cho Lãnh Nguyệt kinh tâm chính là nam tử lúc này đứng ở trước mặt nàng.

      thân trường bào màu tím huyền vân, bên hông đeo đai lưng song mãng hí châu, phía bên phải lại lộ ra trang sức bạch ngọc. Nam tử khoanh tay đứng, ánh mắt thâm thúy sâu thăm thẳm, mày kiếm nhập tóc mai, tóc đen như mực sau đầu, trán vài sợi tóc ngang ngạnh lộn xộn phất phơ cao, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lãnh Nguyệt, khéo miệng bên lại nâng lên tà tứ cười.

      Mà phía sau lưng người này, chính là Long Tu.

      "Ngươi . . . . . "


      *************

      Chương sau nam chính lên sàn nha :smoker4:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Ngươi là Hiền vương?

      "Thất Dạ, nghĩ tới ngươi làm như vậy ! "

      Sau bữa ăn buổi chiều, trê bầu trời mấy đám mây xen lẫn, dương quang cực nóng đốt Phong thành. Trong tà vương phủ, bên trong đại đường bốn gã nam tử vây quanh bàn mà ngồi, trong đó nam tử mặc trường bào nâu cẩm vân, ranh mãnh liếc Phong Thất Dạ cảm thán.

      Con ngươi Phong Thất Dạ hẹp dài thâm thúy kẻ khác đoán ra ý nghĩ này, giây lát nhìn thoáng qua người chuyện, giọng điệu dứt khoát : "Có công lao ông chủ Nhiễm ngươi!"

      "Đừng đừng đừng, ngươi như vậy nhiều thiệt chết ta a!" Nhiễm Ngọc 'Bá" mở ra quạt xếp, mặc dù như thế, nhưng đáy mắt lên mạt cười vẫn bị mấy người khác nắm được.

      Nam tử ngồi ở bên cạnh Nhiễm Ngọc, cẩm bào màu lam bức vân, đầu ngón tay thon dài ràng vuốt ve chung trà bên cạnh, : "Thất dạ, Hạ Lan Tuyệt ở trong triều lập trường bất định, chừng Hạ Lan Lãnh Nguyệt kia là mật thám thất nhật, ma quỷ mạnh mẽ mạnh mẽ !"

      "Âu Dương, cái này cần ngươi lo lắm! Trong phủ Tà vương Thất Dạ ta, nhiều nhất chính là mật thám, nga?!" Trầm Lạc Y gọi tên Âu Dương, xong liều hài hước nhìn Phong Thất Dạ, con ngươi lộ vẻ ý tứ xem kịch vui.

      Mà nhìn ba bạn tốt trước mặt trêu trọc chính mình như vậy, Phong Thất Dạ hạ mắt, cầm ngọc bội bên hông ngắm nghía, mở miệng cũng lưu tình chút nào: "Long Tu, tiễn khách!"

      "Ai ai ai, Thất Dạ, lạnh lùng như thế để làm chi! Mấy người chúng ta đây phải là quan tâm ngươi sao!"

      "Chính là, khó được ngươi cưới Vương phi, chúng ta còn có gặp qua mặt của nàng đâu!"

      Trong tà vương phủ, Lãnh Nguyệt thân quần lụa mỏng trắng thuần mặt chút biểu tình ngồi ở bên trong buồng ngủ, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề? ràng tất cả đều là dựa theo kế hoạch của nàng tiến hành, vì sao cuối cùng nàng lại ma xui quỷ kiến bị người nâng vào vương phủ? Hạ Lan Lãnh Xuân thay gả ở nơi nào?

      Lãnh Nguyệt nâng con mắt thở dài nhìn quanh bốn phía, gian phòng nay cũng coi như giàu có, cái gì nên có đều có. Mà nay sáng sớm cũng tà vương lần đầu đối mặt, nàng liền có thể cảm giác cũng phải là người lương thiện.

      giờ nàng vừa vào cửa nhà quyền quý sâu như biển, bên trong vương phủ này chỉ sợ lại càng từng bước kinh tâm!

      Giữa lúc Lãnh Nguyệt tích tụ khó khăn chậm rãi hết sức, cửa truyền đến tiếng bước chân tức làm cho nàng hoàn hồn. Hai tròng mắt chuyển hướng tới chỗ cánh cửa, khi mạt hồng bào phù vân ở trung xao động, ánh mắt Lãnh Nguyệt vặn, mà tầm mắt hướng về gương mặt nghiệt kia, Lãnh nguyệt ngẩn ra buột miệng : "Là ngươi?"

      Nam tử tự nhiên bước vào, mắt sáng như sao lấp lánh rực rỡ, bạc môi màu tím nhạt giơ lên, làm như tâm tình tốt, hai tròng mắt liếc nhìn Lãnh Nguyệt, : "Tà vương phi, lại gặp mặt!"

      "Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Lãnh Nguyệt đề phòng nhìn nam tử trước mắt, đứng lên nhìn , đồng thời dư quang liếc đến phía ngoài cánh cửa, lại có nam tử yên lặng đợi, loại hoàn cảnh này làm cho Lãnh Nguyệt càng cảnh giác đứng lên.

      Nam tử vén vạt áo ngồi xuống ở chủ vị, đầu ngón tay quấn sợi tóc ở trước ngực, liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt, cười yếu ớt: "Tại hạ Phong Diệc Hàm!"

      Phong Diệc Hàm?!

      "Ngươi là hiền vương?"

      Nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Nguyệt có chút kinh ngạc, Phong Diệc Phàm cũng nhướng bên mày kiếm: "Rất kinh ngạc sao? Hôm qua trong thành ngẫu nhiên gặp, nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy mặt !"

      Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm vẻ mặt Phong Diệc Hàm , hy vọng từ trong thần sắc nhìn ra ít manh mối. Trí nhớ, quan hệ hiền vương Phong Diệc Hàm cùng Phong Thất Dạ , hình như còn có tốt đến mức có thể tùy tiện ra vào Tà vương phủ.

      " nghĩ tới Hiền vương giá lâm, Lãnh Nguyệt cảm giác sâu sắc vinh hạnh ! "

      Lãnh Nguyệt rất nhanh thu lại cảm xúc, lạnh nhạt mà . Khi ràng lắm ý đồ của đối phương, nàng muốn gây chuyện.

      " Vinh hạnh ? Nhưng bổn vương làm sao cảm thấy ngươi phòng bị ! " Phong Diệc Phàm chậm rãi đứng lên, dáng người cao lớn tao nhã nện bước tới gần Lãnh Nguyệt.

      Lãnh Nguyệt nhíu mày nhìn hành động Phong Diệc Phàm, động tác dưới chân hết sức, bỗng chốc tiếng kiều nịch vang lên ở bên ngoài: "Hiền vương? Người như thế nào lại ở trong phòng muội muội?"

      Chương 21: Nước mắt tràn mi !

      Thanh ngoài cửa truyền đến, khiến Lãnh Nguyệt tức nhìn lại, nhưng thấy nữ tử tuyệt sắc quần áo hoa lệ, khuôn mặt tròn trang điểm tô son, mắt hạnh câu, môi đỏ mọng mím thành đường, làn váy phía sau chấm đất, khuỷu tay khép lại sa mỏng, bên người hai tỳ nữ dìu đỡ, nguyên nhân bị nam tử bên ngoài ngăn cản bước chân vào, lúc này đứng ở bên cánh cửa, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      Mắt đầu tiền nhìn thấy nữ tử này, Lãnh Nguyệt liền tự nhiên nhíu mày, nàng kia tiếng muội muội là kêu mình sao?!

      "Nguyên lai là Như phu nhân, lâu gặp!"

      Phong Diệc Hàm biết lúc nào cũng Lãnh Nguyetẹ sóng vai mà đứng, liếc mắt nhìn nữ tử ngoài cửa, tao nhã cười nhạt, nhưng Lãnh Nguyệt chuyển mắt nhìn về phía , lại ràng nhìn thấy đáy mắt lên lạnh.

      Như phu nhân khinh thường liếc mắt nhìn nam tử ở cổng, thấy lắc mình thối lui phía sau, xách làn váy khoan thai mà vào, tầm mắt dừng ở người Lãnh Nguyệt cùng Phong Diệc Phàm, sau đó lấp liếm cười, : "Hiền vương, nghĩ tới ngươi cùng muội muội quan hệ rất sâu!"

      "Ngươi mực tiếng muội muội, ta sao lại nhớ ta có tỷ tỷ họ Như!"


      Như phu nhân nhất cử nhất động ra vẻ thanh cao, mà Lãnh Nguyệt quen nhìn nhất chính là tiết mực nữ tử tranh giành, cần nghĩ Như phu nhân này cũng chắc chắn là mĩ quyến của Phong Thất Dạ, nhất thời giọng điệu nàng phản bác sang người mới đến.

      Giống như nghĩ tới Lãnh Nguyệt lại mở miệng khiêu khích, Như phu nhân giật mình trong giây lát, ánh mắt tiếp đó chuyển, điềm đạm đáng : "Vương phi, là Như nhi hiểu chuyện vượt quá khuôn phép!"

      giây trước Như phu nhân còn làm bộ làm tịch, tiếp theo liền trở nên bi thương như thế, đem Lãnh Nguyệt sửng sốt. Nàng kiếp trước tuy rằng quen nắm trong tay, nhưng là chưa thấy nàng như thế.

      Nhíu mi liếc nhìn Như phu nhân, Lãnh Nguyệt có chút kiên nhẫn phất tay, : " có việc gì đều , còn phiền hay !"

      "Hiền vương . . . . . Ta . . . Nàng . . . . '

      Như phu nhân rơi lên nhìn về phía Phong Diệc Hàm, mà Lãnh Nguyệt xoay người muốn hướng phòng bên . . .

      Bỗng chốc --- -----

      "Tà vương phủ canh phòng khi nào lơi lỏng như thế, ngay cả hoàng huynh tiến vào bổn vương cũng biết!"

      Bên ngoài Giọng trầm thấp có từ tính truyền đến, mà Như phu nhân nghe thấy vậy, nhất thời nước mắt tràn mi, nước mắt như là sợi hạt châu bị chặt đứt. thoạt nhìn rất ủy khuất.

      "Như nhi . . . Tham kiến vương gia ! "

      Như phu nhân nghẹn ngào dẫn đầu gật đầu hành lễ, bộ dáng khóc nức nở làm người thấy còn thương xót.

      Con ngươi lạnh của Phong Thất Dạ liếc nam tử che ở cổng, khóe môi nhếch lên kiềm chế được tà mị cười, sau khi vào nhìn thấy bộ dáng Như phu nhân tủi thân, nhất thời biến sắc, giọng điệu gượng gạo hỏi thăm: "Sao lại khóc?"

      "Vương gia, Như nhi về phòng trước!"

      Như phu nhân từ đầu đến cuối cùi đầu, coi như bị thiên đại ủy khuất muốn thoát . Mà Phong Thất Dạ thấy vậy, híp hai tròng mắt lại, bàn tay cầm cằm dưới Như phu nhân, cúi đầu sát vào gương mặt của nàng ta lại lần nữa hỏi: "Ai ức hiếp Như nhân của bổn vương? Hả"

      Như phu nhân muốn khóc nhưng bộ dạng cố nén nước mắt, làm cho Lãnh Nguyệt đứng ngoài quan sát suýt ói ra. ngại hình tượng nên chỉ có thể nhướng mắt châu cam chịu, mà hành động của nàng lại đúng lúc bị Phong Diệc Hàn nhìn ở trong mắt.

      Thừa dịp Phong Thất Dạ cùng Như phu nhân thân nhau, Phong Diệc Hàm đứng ở bên tai Lãnh Nguyệt mở miệng : "Nhìn thấy phu quân mình như vậy, rất khó chịu sao?"

      Nghe vậy, con mắt Lãnh Nguyệt hơi nhướn, nhún vai cười mỉa: "Chính xác, dạ dày của ta là khó chịu!"

      Chưa từng nghĩ tới Lãnh Nguyệt lại trả lời như thế, Phong Diệc Phàn trong mắt tức khắc lên nghi ngờ. Mà Lãnh Nguyệt thầm thở dài, nghĩ lại ở nơi thị phi, sắp quay người rời .

      "Đứng lại!"

      Cố tình, phàm là chuyện có liên quan đến Phong Thất Dạ, Lãnh Nguyệt luôn luôn thể như mong muốn. Miễn cưỡng bị kêu ngừng cước bộ, vẻ mặt Lãnh nguyệt thu lại, quay đầu lại: "Xin hỏi Tà vương có gì phân phó?"

      Phong Thất Dạ cuối cùng buông mặt Như phu nhân ra, bước như gió hướng về phía Lãnh Nguyệt bước thong thả. Khi đứng ở trước mặt Phong Diệc Hàm cùng Lãnh Nguyệt, u lạnh hỏi: "Vương phi bổn vương, ngày đầu tiên đại hôn liền cùng hoàng hung mình vào phòng, tính giải thích sao?"

      Chương 22: Có hay biết thưởng thức ?

      "Ngươi gây ra phiền phức, ngươi !"

      Lãnh Nguyệt bực bội nhìn Phong Diệc Hàm bên cạnh rất tự tại, tức giận trực tiếp đem vấn đề vứt cho . Chính mình bước vào nội thất, chút đem đám người Phong Thất Dạ để vào mắt.

      Như phu nhân sớm đứng ở bên sớm ngừng nước mắt, thấy Lãnh Nguyệt cử chỉ hơi có chút cuồng vọng, nhất thời tâm sinh kế, bầu khí giữa Phong Thất Dạ cùng Phong Diệc Hàm hết sức ngưng trện, lên phía trước : "Vương gia, có lẽ Hiền vương cùng Vương phi hẳn là phải cái loại quan hệ này, sợ là người hiểu lầm bọn họ xuyên qua 'Xã hội nguyên thùy' !"

      Trong lời Như phu nhân ý chỉ, làm cho khuôn mặt nghiệt của Phong Diệc Hàm vốn tươi đẹp, thoáng chốc liền giơ lên ý cười ý từ . Mà cặp mắt sâu trong suốt như núi kia, lại đặc biệt lạnh như băng nhìn Phong Thất Dạ: "Tam đệ, canh phòng trong phủ ngươi quả thực là lơi lỏng!"

      "Hoàng huynh phải, bây giờ thói đời khá loạn, vương phủ trọng địa khó tránh có người tạp vụ chờ vào, đa tạ hoàng huynh nhắc nhở!" con nguơi Phong Thất Dạ tà nịnh lạnh lùng, cùng Phong Diệc Phàm hai người đối diện mà đứng, mặc dù thèm , nhưng hai người trong lúc ddó lại trở nên giương cung bạt kiếm.

      Như phu nhân có chút sợ hãi nhìn hai người, dưới chân vội vàng ngừng lui về phía sau vài bước, dù nàng ở trong phủ làm sao chịu, nhưng bộ dáng tà vương tức giận, nàng vẫn sợ hãi như cũ.

      Chốc lát, sắc mặt Phong Diệc Hàm đột nhiên chợt tắt, tắc vén mí mắt, con mắt sắc bén như đuốc nhìn Phong Thất Dạ, môi tím nhạt chậm rãi mở: "Tam đệ, nhìn xem!"

      "Bổn vương đem những lời này nguyên xi trả lại cho hoàng huynh!"

      Bộ dạng Phong Thất Dạ như cũ, làm cho Phong Diệc Hàm bỗng chốc cười to: "Ha ha ha, được, Tam ddejje, chúng ta chờ xem! Thiên Trảm, thôi, gặp người nên gặp rồi, hồi phủ!'

      Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi chẳng lẽ là mật thám của .

      "Vương gia . . . . "

      Đợi Phong Diệc Hàm ngẩng đầu sải bước rời khỏi vương phủ, Như phu nhân mới giọng kêu câu.

      Phong Thất Dạ nghe thấy đáy mắt xẹt qua mạt chán ghét, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hơi hơi thở phen, lại nhìn hướng Như phu nhân, lại tràn ngập trìu mến: "Như nhi, làm sao vậy?"

      Thấy vậy, Như phu nhân mới lớn mật tiến lên, như liễu vịn gió dựa vào trước ngực Phong Thất Dạ, nỉ non: "Vương gia, có phải Như nhi gặp rắc rối phải hay , Như nhi biết hiền vương ở trong này. Vốn nghĩ .. . . . . "

      " có việc gì! Ngươi về phòng trước , bổn vương có số việc phải xử lý!" Ngữ khí Phong Thất Dạ ôn nhu trấn an, ngược lại làm cho Như phu nhân nâng con mắt bi thương : "Vương gia . . . . "

      "Quay về , đêm nay bổn vương qua!"

      Sau khi đuổi Như phu nhân , Phong Thất Dạ nhíu mi lâu vết son dính ở trước ngực. Hai mắt nhìn về phía nội thất, dần dần được thay thể bởi sát khí.

      Lãnh Nguyệt lúc này ở trong nội thất thưởng thức ngựa ngọc bàn, đợi nàng phát , cửa phòng bị người chưởng đánh tan, mà động tĩnh lớn như thế, bất ngờ khiến cho ngực ngọc Lãnh nguyệt cầm trong tay rơi mặt đất, rơi cái nát tan.

      Lãnh Nguyệt cúi đầu nhìn ngọc lưu ly vỡ vụ, chuyển mâu liền mở miệng: "Có biết thưởng thức hay ? Vào nhà biết gõ cửa sao?"

      "Rầm"

      Đáp lại Lãnh Nguyệt chusnh là tiếng đóng cửa mạnh! Lúc này lãnh Nguyệt mới nhìn người tới, khi nhìn thấy gương mặt đen như Diêm Vương kia, Lãnh Nguyệt nhìn trời gì, cố gắng áp chế cơn giận dữ muốn bạo phát, gượng gạo mở miệng: "Tà vương vạn phúc kim an, ta mệt mỏi, buồn ngủ! Ra ngoài tạm biệt, thứ cho tiễn xa được!"
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :