1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương độc sủng, thứ nữ vi hậu - Mộ Vũ Lâm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Thủ đoạn ngươi khá!

      "Cái gì? Lời này sao?"
      Minh thị như cũ nằm ở giường bênh, lúc buổi trưa sau từ trong miệng Thu hà biết được, Hạ Lan Lãnh Xuân thế nhưng dọn qua Nhã hiên, điều này làm cho nàng tức liền đứng lên, khăn chườm lạnh còn đầu cũng rơi xuống chăn mỏng.

      Thu hà gật đầu: "Phu nhân, thiên chân vạn xác. Sáng sớm Đại tiểu thư vốn là tìm nàng ta tranh luận, nguyên bản là trách móc nàng ta đêm qua làm ngài bị bệnh. Ai ngờ lâu sau, đại tiểu thư liền la hết muốn dọn sang Nhã hiên, tại nàng các thứ đều dọn sạch."

      Nghe vậy, Minh thị tức giận đập đùi, trong miệng tức giận mắng: "Quả nhiên là càn quấy! Xuân nhi có thể nào đến cái loại địa phương ấy! Thu Hà, ngươi cũng theo bản phu nhân lâu như vậy, chẳng lẽ cái gì nên cái gì nên ngươi đều phân biệt được!"

      "Phu nhân . . . nô tỳ . . . "

      "Còn nhiều lời cái gì, mau theo ta kêu Xuân nhi trở về! là tạp nghiệp a!" Minh thị chán ghét trừng mắt nhìn Thu Hà, chỉ cắt ngang lời của nàng, đồng thời cũng vội vã đứng dậy thay quần áo, mặc dù trong lòng nàn trăm ngàn lần muốn thấy Hạ Lan Lãnh Nguyệt, nhưng vẫn thể trơ mắt vì hạ Lan Lãnh Xuân.

      Chủ tớ hai người ở phủ đệ chạy ngừng, quanh quẩn quá nửa hoa viên sau đó khi nhìn thấy trước cửa Nhã hiên lụi bại tiêu điều, cảnh tượng tôi tớ nhốn nháo rộn ràng, suýt nữa tức giận đến ngất xỉu.

      Hạ Lan Lãnh Nguyệt, thủ đoạn ngươi khá!

      "Các ngươi đều làm cái gì hả? Còn dừng lại cho bổn phu nhân!"

      Minh thị xách váy phẫn nộ chỉ đám hạ nhân, ngực cũng kịch liệt phập phồng ngừng. Minh thị cố gắng khắc chế tâm tình, vất vả tới trước cửa Nhã hiên, kết quả chợt nghe tiếng cười duyên truyền đến.

      Cố nén tức giận, Minh thị vừa vào bên trong phòng vừa hỏi: "Xuân nhi, con là cái gì?"

      Trong phòng, hạ lan Lãnh Xuân cùng lãnh Nguyệt chuyện trò vui vẻ, nghe tiếng liền đứng lên, song song còn đưa cho lãnh Nguyệt ánh mắt trấn an. Tiếp theo bước nhanh lên phía trước dìu đỡ Minh thị, : "Nương, người làm sao lại đến ?"

      "Xuân nhi, ta hỏi con làm cái gì?"

      Ngữ khí Minh thị cứng ngắc, làm cho Hạ Lan Lãnh Xuân mất tự nhiên thoáng chốc co rúm lại. Đối mặt với cơn giận của Minh thị, Hạ Lan Lãnh Xuân nâng lên nụ cười, chỉ chỉ Lãnh Nguyệt, : "Nương, người xem đến rồi, con cùng tiểu muội chuyện phiếm!"

      " chuyện phiếm? Xuân nhi, con là muốn ta tức chết sao? Ai chuẩn con dọn đến nơi đây ở!"

      Minh thị bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép lườm Hạ Lan Lãnh Xuân, sau đó liền nhìn về phía Lãnh Nguyệt, mắt híp lại, thở hổn hển : "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi rốt cuộc làm gì Xuân Nhi hả?

      Thấy Minh thị đem mũi nhọn chỉ về phía Lãnh Nguyệt, Hạ Lan Lãnh Xuân liền mở miệng phản bác lại: "Nương, ngươi hiểu lầm rồi! Là ta muốn ở cùng chỗ với tiểu muội!"

      "Cùng chỗ? Lãnh Xuân, con phải điên rồi chứ. thân phận nàng là gì, thân phận con lại là gì? Nhã hiên này là nơi con có thể ở? theo nương, các ngươi đem đồ đạc gì đó của đại tiểu thư cũng đưa !"

      xong, Minh thị liền thét ra lệnh hạ nhân, tay cũng kéo Hạ Lan Lãnh Xuân, ép buộc nàng rời khỏi, đồng thời còn hung ác lườm Lãnh Nguyệt bình tĩnh xem diễn trò.

      " cho phép các ngươi mang !"

      Nhưng mà, Hạ Lan Lãnh Xuân kiên quyết muốn ở lại Nhã hiên, sau khi nghe được lời Minh thị, lập tức đối với đám hạ nhân luống cuống phân phó, sau đó đợi Minh thị mở miệng, nàn liền lung lay cánh tay minh thị, làm nũng : "Nương, người cho con ở chỗ này mấy ngày , con muốn cùng tiểu muội hòa thuận trở lại!"

      Hạ Lan lãnh Xuân kiên trì như thế, vốn thông minh Minh thị lập tức nhận ra mùi mưu. Tính tình Hạ Lan Lãnh Xuân nàng là người hiểu nhất, mà nàng tình nguyện ngỗ nghịch mình cũng muốn kiên trì như thế, vậy trong này chắc chắn có nguyên do nàng biết!
      Andrena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Đều nghe lời ngươi!

      Cứ như vậy, đến cuối Minh thị vẫn thể khuyên Hạ Lan Lãnh Xuân, sau khi để Thu Hà ở lại Nhã hiên chiếu cố, liền phần nộ mà trở về phòng.

      Mà lúc này Minh thị cũng nghĩ tới, số phận bi thảm của Hạ Lan Lãnh Xuân mọi thứ bây giờ mới chỉ bắt đầu. ( An: nhờ ơn mỗ Lâm cả )

      *

      Thời điểm bữa tối, tinh thần Minh thị ủ rũ ngồi ở trước bàn ăn, Hạ Lan Lãnh Xuân dĩ nhiên sai người mang đồ ăn đưa đến Nhã hiên, dường như bắt đầu từ ban ngày, nàng có rời khỏi bên người Lãnh Nguyệt bước.

      Về phần Hạ Lan Lãnh Hạ mấy ngày trước ra ngoài lễ phật, phải hơn tháng sau mới có thể trở về. Lúc này, Hạ Lan Tuyệt vừa mới động đũa, chỉ thấy Minh thị than thở ngừng, nhịn được liền buông bát đũa xuống, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

      Nghe vậy, Minh thị làm bộ mày ủ mặt ê nhìn về phía Hạ Lan Tuyệt, buồn bã : "Lão gia, ngày nữa chính là ngày thành thân của tà vương cùng nàng ta, người quên từng đáp ứng chuyện của ta chứ?"

      "Lại nháo cái gì nữa? Lời bản hầu , đương nhiên giữ lời!" Nhìn Minh thị , làm cho Hạ Lan Tuyệt cực kỳ gai mắt, mà nhìn về phía ánh mắt của nàng cũng lên mạt bực bôi.

      Vợ chồng nhiều năm, Minh thị vốn giỏi về tâm kế, thời điểm khi nhìn thấy thái độ Hạ Lan Tuyệt như thế, dĩ nhiên ngầm bằng lòng. Sau đó thở dài tiếng, giống như nỉ non thầm : "Cũng biết là họa hay phúc, nhiều năm như vậy nàng ở trong phủ cũng chưa từng có người chú ý, lần này tại sao đem nàng ban hôn. chỉ như thế, nàng ta lại có thái độ khác thường, dường như rất nhiều chuyện bất thường, hôm nay ngay cả Xuân nhu đều bị nàng ta nắm trong tay!"

      "Ngươi cái gì? Xuân nhi làm sao? Lại tìm nàng ta gây phiền phức?"

      *

      Nhã hiên

      "Tiểu muội, nhiều năm như vậy là đại tỷ có lỗi, ngươi trách ta chứ?"

      Từ Hạ Lan Lãnh Xuân hoàn toàn trú ngụ ở Nhã hiên, tức khắc toàn bộ Nhã hiên trở nên thân thiện dị thường. Hạ nhân khi tiến khi ra, ngay cả bữa tối cũng tương đối phong phú.

      Lúc này, ngồi ở trước bàn ăn, Lãnh Nguyệt thưởng thức chút mỹ thực, nghe được lời của Hạ Lan Lãnh Nguyệt, liền nâng con mắt nhìn nàng cái, sau khi đem miếng thịt hoa tuyết tao nhã bỏ vào miệng, giọng nhàng chậm vang lên: "Đại tỷ suy nghĩ nhiều rồi, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc đến!"

      Thấy thái độ Lãnh Nguyệt dứt khoát, Hạ Lan Lãnh Xuân gập người về phía trước, cách cái bàn sáp gần Lãnh Nguyệt, thấp giọng : "Tiểu muội, muội hối hận chứ?"

      Câu hỏi thế này, trong thời gian ngày, Hạ Lan Lãnh Xuân hỏi dưới mười lần. Mà Lãnh Nguyệt ghét nhất bị người khác nghi ngờ, nhướn mày liễu, ánh mắt khẽ cau lại, môi đào vẽ ra mạt ý cười say lòng người, : "Đại tỷ, lại hỏi nữa, ta có lẽ thực đổi ý!"

      "Được được được, ta hỏi nữa!"

      Ánh mắt Hạ Lan lãnh Xuân lóe ra bất định, ngẫu nhiên còn có thẹn thùng xẹt qua. Lãnh Nguyệt ngồi ở phía trước, vừa bình phẩm món ăn vừa liếc biểu tình của nàng, đợi sau khi trầm mặc lúc lâu, mới : "Đại tỷ, biết ngươi có cảm thấy Nhã hiên này rất cũ kỹ?"

      Nghe tiếng, Hạ Lan Lãnh Xuân từ giữ tâm tư thiếu nữ tư xuân hoàn hồn, sau khi đưa mắt nhìn bốn phía, tầm mắt quay lại nhìn Lãnh Nguyệt liền gật đầu: "Đích thực, tiểu muội muội ở nơi này là làm khó muội rồi! bằng muội dọn sang Thu Thủy các của ta như thế nào?"

      Ở trong lòng Lãnh Xuân, giờ mọi thứ đều theo hành động Lãnh Nguyệt, vả lại bất luận ở trong lòng nàng có hay đem Lãnh Nguyệt để vào mắt, nhưng vì gả cho tà vương, mặc dù đối với Lãnh Nguyệt hết lời hay cũng sao.

      Hạ Lan Lãnh Xuân lòng lấy nịnh nọt Lãnh Nguyệt, vừa dứt lời chỉ thấy Lãnh Nguyệt khe khẽ lắc đầu, buông bát đũa xuống tay vươn đưa ra ngón trỏ quơ quơ hai bên, : "Đại tỷ, ta ở Nhã hiên lâu như vậy, bỗng nhiên dọn sang chỗ khác quen. Hơn nữa đại tỷ ngươi sau này thành hôn, mà ta vẫn như cũ ở chỗ này, cho nên sửa chữa chút dù sao vẫn là tốt hơn!"

      "Đúng đúng đúng, ta làm sao nghĩ tới chứ! việc này ta để Liễu Thúy ăn bài!" Hạ Lan Lãnh Xuân gió chính là mưa, đứng dậy phân phó Liễu Thúy yên tĩnh đợi ở ngoài cửa, lại bị Lãnh Nguyệt ngăn lại: "Đại tủ, vội! Nhã hiên này từ trước sau chỉ có mình ta, cho nên tu sửa thành cái dạng gì ta còn nghĩ được! Nếu như, đại tỷ có thể khố phòng lấy ít ngân lượng, về phía chuyện trang hoàng lại ta có thể tự mình sai người làm. Đại tỷ cành vàng lá ngọc, Liễu Thúy mặc dù là hạ nhân của ngươi, ngươi cũng có thể tùy ý gào to nàng! Ngươi thấy sao?"

      Hạ Lan Lãnh Xuân đứng lên rồi, nghe lời Lãnh Nguyệt, trước suy nghĩ sau nghĩ cũng cảm thấy có vấn đề gì, vì thế lại vội vàng gật đầu: "Tiểu muội, đều nghe lời muội!"

      "Tham kiến hầu gia!"

      lúc thời điểm Lãnh Nguyệt còn muốn cái gì đó, ngoài cửa lại truyền đến thanh vấn an của Liễu Thúy cùng Thu Hà. Nhất thời Hạ lan Lãnh Xuân có chút kích động nhìn về phía Lãnh Nguyệt, hàm răng ngừng cắn môi dưới, hiển nhiên Hạ Lan Tuyệt đến, làm cho nàng có chút biết phải làm sao.

      Mà lãnh Nguyệt trái lại, bộ dạng vẫn thản nhiên nhàn hạ như cũ ngồi vào chỗ.

      Cánh cửa bị Liễu Thúy mở ra, ánh chiều ta nhá nhem rải mảnh mờ nhạt ngoài cửa. Hạ Lan Tuyệt khuất bóng mà vào, làm cho người ta thấy vẻ mặt của .

      "Cha . . ."

      Hạ Lan Lãnh Xuân mở lời đầu tiên, chẳng qua giọng điệu ràng chưa đủ khí, chân tay luống cuống đứng ở giữa phòng, mắt cũng dám nhìn về phía Hạ Lan Tuyệt.

      "Xuân nhi, con trước ra ngoài! Cha có chuyện muốn cùng nàng!"

      "Cha . . ., ngươi đừng trách tiểu muội là ta . . ."

      lúc thời điểm Hạ lan Lãnh Xuân mở miệng bảo vệ Lãnh Nguyệt, ánh mắt nghiêm khắc lướt nhanh người , giọng điệu hài lòng: "Còn ra ngoài?"
      Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Ngươi muốn gặp Tà Vương?

      Chớp mắt thời gian hai ngày qua.

      Mắt thấy ngày mai chính là ngày đại hôn, Hạ Lan Lãnh Xuân muốn ở Nhã hiên đêm, cả người mặt như hoa đào, tản ra khí chất e thẹn gì sánh kịp.

      Buổi trưa vừa mới qua, Hạ Lan Lãnh Xuân an vị ở giường, chuyên chú vuốt ve hỉ phục Lạc Hoa đưa tới. Mặc dù chất liệu chưa phải là thượng đẳng, nhưng nàng cũng câu oán giận.

      lúc Hạ Lan Lãnh Xuân tùy ý nâng con mắt hướng đến, chỉ thấy Lãnh Nguyệt đưa tới bộ xiêm áo mới mặc hôm qua, mái tóc dùng tơ lụa tùy ý buộc ở sau đầu, khỏi kinh ngạc hỏi: "Tiểu muội? Muội muốn ra ngoài?"

      "Ừ, đại tỷ. Ta ra phủ chuyến, ngươi biết chuyện trang trí Nhã hiên này, ta muốn nhờ người khác!"

      "Ta cùng với muội!"

      , Hạ Lãnh Xuân làm bộ muốn đứng dậy theo, mà đầu lông mày Lãnh Nguyệt nhăn lại chút, liền tiến lên vỗ nàng trấn an : "Đại tỷ, ngươi an tâm ở trong phủ chờ! Mọi người ở ngoài phủ này biết ngươi là đích nữ Hầu phủ, nếu như bị họ trông thấy ngươi cùng ta cùng cỗ, khó tránh khỏi hỗn loạn. Ngươi yên tâm, ta rất nhanh trở lại!"

      để cho Hạ Lan Lãnh Xuân có cơ hội từ chối, Lãnh Nguyệt quay đầu tiêu sái rời . Trong nháy mắt bước ra khỏi Nhã hiên, vẻ mặt Lãnh Nguyệt thu lại. Sờ sờ ngân lượng ở cổ tay áo, đồng thời nghĩ lại tới đêm qua Hạ Lan Tuyệt cùng nàng chuyện, xem ra hôm nay nàng cần phải vì Hạ Lan lãnh Xuân thay gả làm chút chuẩn bị.

      Lãnh Nguyệt xem ra, thân thế của nàng là con của cầm linh, vốn là thể *. Nghĩ đến thời điểm đại hôn cũng có bao nhiêu long trọng. Đáng tiếc là trước nàng đánh giá sai thân phận cùng địa vị tà vương.

      Nữ nhi của Hầu gia mặc dù đáng nhắc đến, nhưng thành thân chính là Tà cương, lễ nghi đương nhiên cũng là cách thức cao nhất. Mà nếu phải đêm qua Hạ Lan Tuyệt ở ngày đại hôn tiễn nàng lên kiệu, chỉ sợ lần này khiến bị pháp để Hạ Lan Lãnh Xuân thay mình bị bóp chết ở trong nôi.

      Cũng may, nàng còn có thời gian.

      đường thông suốt rời khỏi Hầu phủ, kiểu tóc Lãnh Nguyệt vẫn có chút kì dị bị người trong viện chỉ trích. Phía sau truyền đến giọng điệu khinh thường của hạ nhân, làm cho nàng cười cười vô vị, cổ nhân ngu ai bằng.

      Đường chính của Phong thành chạy dài ngoằn ngoèo tới dưới chân hoàng thành, Lãnh Nguyệt đánh giá đường xá cửa hàng chưa từng thấy qua, khóe miệng chốc chốc lại kéo, những cái này vẫn chưa có thấy TV.

      "Vị tiểu ca này, xin hỏi Tà vương phủ như thế?"

      Lãnh Nguyệt đứng ở góc của con hẻm, suy nghĩ lát, thuận tay bắt được người lại hỏi.

      Nam tử bị lãnh Nguyệt kéo lại, vốn là vội vàng, trong tay còn ôm mầy quyển sổ sách dày, mà nghe được lời Lãnh Nguyệt, khỏi cao thấp đánh giá nàng, giọng điệu bất thiện : "Ngươi phải là người trong thành?"

      "Đúng, ta là nghe đại danh Tà vương, muốn lần thấy phong thái!"

      Lãnh Nguyệt bịa chuyện, lại nghĩ rằng nam tử đối diện ngược lại hừ lạnh tiếng, giọng châm biếm coi thường, : "Lại đầu bị Tà vương say đắm! Nha, phía trước đường cái thằng lại rẽ là được!"

      Dứt lời, nam tử phất áo rời , xa xa mà còn có thể nghe thấy thầm: " biết tự lượng sức mình!"

      Nhìn hướng nam tử rời , con ngươi Lãnh Nguyệt khỏi quay vòng thầm nghĩ. Giữa giây lát, thời điểm muốn bước , bên tai lại truyền đến gióng ôn như: " nương, ngươi muốn gặp Tà vương?"

      Mọi chuyện phát sinh quá nhanh Lãnh Nguyệt còn có nhận thấy được thời điểm bên cạnh có người, chợt nghe đến như vậy, nhất thời cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, mà nháy mắt tao nhã chốc lát lọt vào trong tầm mắt, làm cho nàng có chút khó xử.

      Nam tử bên người thân hồng bào hoa văn đen quý khí, cao gầy thẳng tắp như tùng, mắt lưu ly sáng như sao, mũi diều hâu cao xa, môi mỏng màu tím nhạt cong nụ cười ớt, con ngươi thấp nhìn Lãnh Nguyệt, cảm xúc nào đó vụt sáng qua rồi biến mất, kẻ khác nhanh cũng bắt được.
      Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Đứng lại!

      "Gia, xem ra Tà vương gần đây có chút bận rộn nha!"

      Buổi chiều mặt trời chói chang bao phủ cả Phong thành, mà lúc này hồng bào nam tử nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt chạy phía trước, bên tai cũng truyền đến lời trào phúng/

      Nam tử chuyện chính là người bị Lãnh Nguyệt chặn lại hỏi đường trước đó. Lúc này thấy Lãnh Nguyệt rời khỏi, mới quay trở lại đến bên cạnh Hồng bào nam tử, cũng nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt /

      Nghe vậy, Hồng bào nam tử bạn môi nâng lên, nâng bước hết sức thong thả mở miệng : "Lần này mẫu hậu có thể khiến phụ hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, nhưng tiếp theo chỉ sợ dễ dàng như vậy!"

      "Gia, nương này có cái gì khác biệt sao?"

      Nam tử ôm sổ sách, liếc mắt nhìn hồng bào nam tử bên người hành động trước sau nhìn chằm chằm bóng đáng Lãnh Nguyệt, có chút tò mò hỏi

      Ánh mắt hồng bào nam tử chợt tia thâm thúy, cuối cùng chuyển rời tầm mắt, nhìn thuộc hạ bên người, : "Để Thiên Trảm theo nàng! Tùy thời hồi báo!"

      "Hả?"

      " thôi!"

      Sau khi hồng bào nam tử phân phó câu, lại lập tức rời . Con mắt híp ại nhìn về hướng Tà vương phủ, trong lòng thầm nghĩ: đầu buộc sợi dây tú hạ lan nét chữ ràng của nữ tử, thân phận của nàng . . . . .

      *

      Trước cửa Tà Vương phủ.

      Thị vệ oai phong lẫm lẫm đội mặt trời đứng ở phía bậc thang, cánh cửa màu đỏ thắm phối với đồng mạ vàng, đỉnh treo bảng tên, ba chữ Tà Vương phủ lóe kim quang dưới ánh mặt trời.

      Lãnh Nguyệt đứng ở chỗ rẽ Tà vương phủ, cẩn thận đánh giá mọi thứ trước cửa. Xem ra, nàng nếu như chui vào trong phủ, cũng phải là chuyện dễ.

      Lại trở về tường cao bên cạnh, ước chừng ca ba thước, bên cạnh có bất luận chỗ nào để trèo, muốn leo tường mà vào cũng là vọng tưởng.

      Nên vào như thế nào đây?

      lúc Lãnh Nguyệt có chút rầu rĩ, bống nhieen phát ra cửa trước Tà vương phủ có chút khác thường, thị vệ biết sao, đột nhiên xoay người tiến vào phủ, trước cửa lúc này bóng người.

      Cảnh tượng này quá mức kỳ quái, vì phòng bị có bẫy, Lãnh Nguyệt vẫn như cũ đứng ngoài quan sát thời gian nửa ly trà. Lúc này gương mặt nàng nắng gắt chiếu rọi mà dầy tầng mồ hôi, trước cửa tà vương phũ vẫn như cũ.

      Thấy vậy, Lãnh Nguyệt nâng làn váy, giống như người qua đường từ chỗ rẽ ra. Ưỡn ngực ngẩng đầu tiêu sái qua trước cửa Tà vương phủ, ánh mắt lén lút dò xét, nhất thời nhịn được nhướng mày.

      Trước cửa tà vương phủ chẳng những có thị vệ, ngay cả đại môn cũng có đóng chặt, chút kẽ hở có đống hết, vẫn bị Lãnh Nguyệt phát giác.

      Lúc này vào, lại đợi khi nào.

      Sau khi Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía, chân nhanh như gió tiến vào Tà vương phủ. Mà Lãnh Nguyệt lòng nghĩ chuyện tình sau khi tiến vào phủ, lại phát lúc nàng vào, đại môn đỏ thắm nhàng nhanh chóng đóng lại.

      "Tiểu Lú, mau chút, ngày mai vương gia đại hôn, nhanh chuẩn bị!"

      Sau khi vào phủ, Lãnh Nguyệt trốn ở bên cạnh gốc cây hòe thụ, trọng phủ truyền đến tiếng hạ nhân thét to, làm cho nàng cười nhạt khinh thường. Nếu phải nàng sớm hỏi thăm nhiều việc của tà vương, nếu tin là .

      người nam tử hồng nhan tri kỉ, quả nhiên là tới người cự tuyệt!

      Lãnh nguyện xuyên qua cây hòe, thấy những hạ nhân này cầm đủ loại khay mâm ở trong phủ qua lại ngừng, làm mau chóng nghe ngóng đến mình muốn biết chuyện tình, Lãnh Nguyệt trầm hít thở hơi, liền tự nhiên theo cuối cùng đội ngũ.

      Lãnh Nguyệt vừa vừa ngó chung quanh, lúc này mới phát toàn bộ Tà vương phủ hình như đều phảng phất cỗ hơi thở trang nghiêm yên tĩnh, ràng là ban ngày ồn ào náo nhiệt, nhưng trong phủ lại yên tĩnh dị thường. Ngoại trừ tiếng gió, cũng chỉ nghe được tiếng bước chân vụn.

      Chợt. . . . . .

      "Đứng lại!"

      Chương 12: Đánh gãy chân ngươi!

      "Liễu Thúy, ngươi có nhìn thấy quyên sa ta thêu ngày đó ?"

      Từ sau khi Lãnh Nguyệt rời khỏi Hạ Lan phủ, Hạ Lan Lãnh Nguyệt vô cùng buồn chán ngồi mình ở Nhã hiên. Rốt cuộc sau nửa canh giờ, mới nỡ đem hỉ phục đặt ở nhuyễn tháp, liền hướng cái bàn bên cửa sổ, đem đồ thêu trong lồng trúc lấy ra, hồi lâu, cũng thấy tấm chức liêu ở tú viện mấy ngày trước đây, nhịn được mở miệng gọi Liễu Thúy ngoài cửa.

      Nghe tiếng, Liễu Thúy rất nhanh liền từ ngoài cửa vào, đứng ở bên người Hạ Lan Lãnh Xuân, lục xem lồng trúc chút, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tiểu thư, ta ngày đó thấy ngươi để lại trong lồng trúc, kỳ quái sao lại thấy đâu nữa?"

      Hạ Lan Lãnh Xuân nhìn hành động Liễu Thúy, chốc lát liền bình tĩnh cầm kim khâu còn bên cạnh trong tay, : "Quên quên . Nhất định là ngươi làm mất! Ngươi cửa phủ nhìn xem, nàng ta làm sao còn có trở về? canh giờ rồi!"

      "Đại tiểu thư, nô tỳ có chuyện biết nên hay . . . "

      Nghe được Hạ Lan Lãnh Xuân phân phó, Liễu Thúy do dự lát, mới có chút khó xử nhìn nàng, hay tay vò trong ống tay áo, thăm dò mở miệng .

      " !"

      Nghe thấy lời này, Liễu Thúy nhìn nhìn Thu Hà ở ngoài cửa Nhã hiên quét dọn, tiếp theo đè thấp thanh : "Đại tiểu thư, nô tì mặc dù biết vì sao người bỗng nhiên đối với nàng ta thay đổi thái độ, nhưng là hai ngày nay dựa vào nô ty thấy, chỉ sợ nàng ta có mưu khác!"

      Liễu Thúy thân là thị nữ bên người của Hạ Lan Lãnh Nguyệt, vốn là chủ tớ đồng tâm, ngày thường trong lòng sớm thành thói quen đem Lãnh Nguyệt đặt ở trong mắt, nhưng hôm nay Hạ Lan Lãnh Nguyệt ka cũng biết dùng biện pháp gì làm cho đại tiểu thư đều bị nàng mua chuộc, Liễu Thúy tự nhận là có cần thiết nhắc nhở chút.

      Hạ Lan Lãnh Xuân nghiêng đầu liếc Liễu Thúy, ánh mắt lóe lên, khẽ cắn môi dưới cái, sau mới : "Ngươi nghĩ nhiều rồi! Bổn tiểu thư mỗi ngày cùng nàng ở chỗ, nàng có thể có cái mưu gì! Đây phải là chuyện ngươi nên quan tâm, ngươi chạy nhanh ra cổng sau phủ, nàng nếu trở về nhanh chóng cho ta biết!"

      *

      lúc Lãnh Nguyệt thầm may mắn lẫn vào đội ngũ hạ nhân, lại nghĩ rằng phía sau vang lên tiếng quát chói tai làm cho mọi người ngừng bước chân. Mà Lãnh Nguyệt vốn đứng ở vị trí cuối cùng, cố gắng cúi đầu hết sức làm giảm tồn tại của bản thân, thế nhưng vật mái tóc của nàng quá mức kỳ quái, vẫn là khiến cho người khác chú ý.

      "Cái người cuối cùng kia, ngươi đây là ăn mặc thành cái gì?"

      Tiếng bước chân phía sau mạnh mẽ vang lên mắt thấy vài tên hạ nhân phía trước cũng xoay người về nhìn, Lãnh Nguyệt cũng chỉ ra vẻ sụp mi thuận mắt tốt, im lặng chuyển hướng về phía sau.

      " ngươi đó!"

      Chợt bên tai truyền đến tiếng vang, làm cho Lãnh Nguyệt tự nhiên nhíu mày. Cho đến khi cảm giác mái tóc dài của mình bị người cầm ở trong tay, mới khiến nàng thể ngẩng đầu lên.

      "Ngươi có nghe thấy lời bản sao? Cách ăn mặc của ngươi đây quả thực là đồi phong bại túc! Ai chuẩn ngươi ăn mặc như thế ? Có phải ngươi nghĩ muốn quyến rũ Vương gia phải ?"

      Nắm chặt tóc đầu Lãnh Nguyệt, là phụ nhân hơi lớn tuổi. Thân thể mập mạp dáng người khỏe mạnh, cùng điệu bộ mặt bễ nghê lại cao hơn người, khi đối mặt với Lãnh Nguyệt, lại có chút ý tứ rừng mắt lạnh.

      " hiểu lầm rồi, nô tỳ là mới tới!"

      Lãnh Nguyệt nhỉ giọng trả lời, hiển nhiên đối với phụ nhân kia rất là dễ chịu. Thấy thái độ Lãnh Nguyệt hèn mọn như thế, phụ nhân lại thả tóc của nàng ra, ánh mắt nhất nhất nhìn mấy hạ nhân, : "Mấy người các ngươi, đều cố gắng hiểu cho bản . Ngày mai sau khi tân Vương phi kia vào phủ, các ngươi được tiến đến hầu hạ, cũng cho phép nghị luận! Mặc kệ thân phận nàng là gì, nhưng các nguiow đều nhớ kỹ cho bản , ở Tà vương phủ ta, đứng đầu luôn là Hoa phu nhân, hiểu chưa? Còn có ngươi, thân là hạ nhân cũng đừng có cái ý nghĩ quá phận gì, nếu là mới tới quy củ vương phủ phải hiểu , còn nhanh thay y phục, nếu như lại để bản cpp nhìn thấy cách ăn amwcj ngươi như thế, đánh gãy chân của ngươi!"
      Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: hồi bước !

      Từ buổi chiều Lãnh Nguyệt bắt đầu lẫn và Tà vương phủ, thời gian chút trôi qua, lúc này mắt thấy hoàng hôn bao phủ, chân chơi vàng rực ánh chiều tà tản ra tia sáng cuối cùng.

      Ở Tà vương phủ, Lãnh Nguyệt qua phòng hạ nhân thay y phục. nàng ăn mặc phục sức nô tỳ, đầu búi hai búi tóc, mắt to đen nhánh chốc chốc linh động chuyển, trong tay bưng khay trống hành động ngụy trang. Bước chậm mà suy nghĩ đối sách.

      Trong chớp mắt, lãnh Nguyệt liền nhìn thấy hóc phía trước ra tỳ nữ tuổi tác ăn mặc cũng đồng dạng, Lãnh Nguyệt lập tức đấm bả vai giống như mệt chết tiêu sái tiến lên : "Làm ngày trời, mệt mỏi quá!"

      Tỳ nữ kia nghiêng đầu nhìn biết khi nào bản thân cùng Lãnh Nguyệt sánh bước , cũng nhiều lời, chỉ bĩu môi, giọng điệu oán giận sâu kín : " có thể như vậy nha! Ta sáng sớm giờ dần liền thức dậy, đến bây giờ còn có nghỉ ngơi quá khác, có biện pháp a, ai bảo chúng ta là hạ nhân chứ!"

      "Ai, ngươi nghe chưa? Ngày mai Vương phi kia gả đến đây, biết vương gia tính toàn xử lý nàng như thế nào đây?" Trước đó Lãnh Nguyệt đạt qua bài học tà vương phủ, lúc này lời có hơi chút nhún nhuận, khiến cho tỳ nữ kia lập tức ngậm miệng , nhìn nhìn khắp nơi mới kép cổ tay áo lãnh Nguyệt cái, : "Ngươi chút! Bất quá ta đến là nghe , tà vương đối với hôn lần này, vốn là thèm để ý, ngươi nghĩ tân vương phi kia sau khi nhập phủ, cuộc sống có thể dễ chịu ? Huống chi hậu viện còn có mấy vị phu nhân hòa mĩ cơ kia, dù sao tại tất cả mọi người chờ xem náo nhiệt đây!"

      Trong lời tỳ nữ, khiến cho Lãnh Nguyệt nhíu mày hiểu , hỏi tiếp: "Bất quá lại như thế nào cũng là vương phi, đoán chừng ngày mai phô trương hẳn là kém!"

      "Ngươi sai rồi!"

      Tỳ nữ ghé sát vào bên tai lãnh Nguyệt, đô miệng nhướng mày tiếp tục : "Ta cho ngươi, ngươi cũng đừng nha người khác nha! Ta ngày hôm qua nghe lén Lưu cùng Hoa phu nhân chuyện, hình như là lần này đại hôn Vương gia căn bản là tự minh đón dâu, hơn nữa a ngay cả đội ngũ rước dâu cũng chưa an bài làm sao đâu!"

      "Thiệt hay giả? hỉ kiệu đón dâu kia cũng chuẩn bị ! " Ngữ khí Lãnh Nguyệt ra vẻ giật mình, làm cho tỳ nữ kia cười trộm tiếng, : " Việc này hẳn là phải chuẩn bị! Lại người kia như thế nào cũng là chi nữ Hầu gia, chung quy thể để nàng đến vương phủ gả !"

      "Ai, tuy rằng chúng ta thân là nô tỳ, nhưng ta còn muốn nhìn xem hỉ kiệu nghênh đón Vương phi là cái dạng gì, đời này phỏng chừng chúng ta là có cơ hội ngồi ! "

      Giọng điệu Lãnh Nguyệt buồn bã như , mà tỳ nữ kia hình như cũng cảm động lây, trong lúc nhất thời khí bai bên có chút đê mê.

      Mà rất nhanh, tỳ nữ kia lại đưa mắt nhìn bốn phía, trông thấy chung quanh có ít người qua lại, mới khẽ với Lãnh Nguyệt: "Ngươi vẫn đừng , hỉ kiệu kia hình như để lại ở bên cánh cửa gần đây, bằng hai ta tới nhìn xem?"

      "Thích hợp ? Vạn nhất bị phát . . . . . "

      Bộ dáng Lãnh Nguyệt cẩn thận, tỳ nữ xem ra căn bản là nhỉ đề hành động lớn. Lập tức lôi kéo Lãnh Nguyệt vừa vừa chuyện: " Ngươi sợ cái gì, trong vương phủ này nô tỳ hơn râm, ai để ý hai ta?"

      lãnh Nguyệt bị tỳ nữ kia lôi kéo, ánh mắt quay tròn sau khi dạo qua vòng , hỏi: "Ngươi tên gì hả? Nhìn ngươi đối với vương phủ quen thuộc như thế, tới lâu chưa?"

      "Ta gọi là Tô Noãn, mười hai tuổi vào phủ, gần hai năm, còn ngươi?"

      "Ta gọi là Tiểu Nguyệt, hôm nay vừa tới!" hồi bước , trong lòng lãnh Nguyệt khỏi thầm bỏ thêm câu.

      Rất nhanh, hai người dọc đường trầm mặc, Tô Noãn dẫn đường, cửa bên giây lát xuất . Khi mí mắt Lãnh Nguyệt liến quan sát đỉnh đầu hồng kiệu phía trước, trong miệng kìm được líu ríu: "Cỗ kiệu này là làm theo cầu hả?"

      "Tiểu nguyệt, ngươi là hay giỡn, cỗ kiệu này cửa hàng bình thường đều có thể mua được ! "

      Chương 14: Ta cho ngươi năm lượng bạc !

      Trăng treo đầu, cảnh chiều hôm trầm lắng.

      Lãnh Nguyệt ở Tà vương phủ ước chừng hai canh giờ, rốt cuộc giờ tuất từ cửa bên vương phủ rời . Xoay người nháy mắt, ngoái đầu nhìn thoáng qua Tô Noãn bị nàng đánh ngất đặt ở bên cạnh hỉ kiệu, chớp con mắt tiếng động : có lỗi.

      Dọc đường chạy nhanh hướn về phía trong thành, lúc này Lãnh Nguyệt mình đứng ở trước cửa hàng gỗ, cuối cùng thở phào nhõm, giọng hát trong sạch, lững thững mà vào.

      "Vị nương này, chúng ta phải đóng cửa hàng rồi ! "

      Tiểu nhị bên trong cửa hàng ở sau án thai gảy bàn tính, nghe được tiếng bước chân nâng mắt lên, nhìn thấy Lãnh Nguyệt hướng tới, liền mở miệng .

      Mà Lãnh Nguyệt nếu đến đây, tự nhiên bị tùy ý đuổi . Vì thế, thời khắc tiểu nhị đánh giá Lãnh Nguyệt từ xuống dưới, Lãnh Nguyện thuận thế ở cửa hàng chuyển qua vòng, sau đó liền nhướng mày : " Ta là hạ nhân Tà Vương phủ, là Vương gia sai ta đến mua vài thứ, như vậy ngươi còn dự định đóng cửa ?"

      " Hả ? "

      Biểu tình tiểu nhị ràng sửng sốt, khiến hai hàng lông mày Lãnh Nguyệt cau, chẳng lẽ nàng lộ ra sơ hở?

      "Thế nào? Có vấn đề gì sao?"

      Hoàn toàn diễn trò, thời điểm có muốn làm nguyên nhân, Lãnh Nguyệt như cũ bình tĩnh hỏi lại.

      Tiểu nhị nuốt nuốt nước miếng, cười gượng tiếng, liền từ sau án thai ra, hướng lãnh Nguyệt : " có, nương có cái gì cần cứ việc , cửa hàng tối nay đóng cửa trễ cũng có việc gì ! "

      "Ừ! Là như vậy, ngươi có biết ngày mai vương gia đại hôn, nhưng khéo hôm nay bọn nô tài vô dụng trong phủ đem hỉ kiệu chuẩn bị làm hỏng, cho nên ta chỉ có thể phụng mệnh đến đây, mua đỉnh đầu giống nhau như đức!"

      Lời nó Lãnh Nguyệt làm cho vẻ mặt tiểu nhị càng thêm ngoài ý muốn cùng kinh ngạc, nhưng tiểu nhị này cũng động thanh sắc tiếp nhận lời , : " Như vậy hả, vậy nương chờ lát, ta hậu đường hỏi chưởng quầy chút, chờ!"

      Trong nháy mắt, tiểu nhị liền từ trước mặt Lãnh Nguyệt chạy thẳng vào hậu đường, mảy may có cho nàng bất luận cơ hội phản đối gì. Cả gian bên trong cửa hiệu lúc này chỉ còn lại duy nhất Lãnh Nguyệt tự mình ngồi.

      Lãnh Nguyệt xem ra, mới vừa rồi vẻ mặt tiểu nhị kia nhìn nàng, theo lý sau khi nghe thấy thân phận mình, nên là thần sắc như nhìn quái vậy như vậy mới đúng.

      Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề?

      Lãnh Nguyệt có sở trường nhìn sắc mặt và lời mà đoán ý, lúc này thầm cân nhắc, mà tiểu nhị chạy vào hậu đường, nàng còn có để ý thời điểm thoát ra, mà vẻ mặt trước ngược lại cổ quái, nhiệt tình : " nương, vừa may. Cửa hiệu chúng tôi còn lại đỉnh đầu hỉ kiệu cuối cùng, lúc này để lại ở trong viện, ngài khi nào muốn đây?"

      " có sao? tại muốn, lập tức chuẩn bị tốt cho ta ! "

      Lãnh Nguyệt trong lòng vui vẻ, lập tức mở miệng định ra cái kiệu. Mà chuyện lúc trước nàng nghĩ ra, nguyên nhân biểu tiểu nhị được nàng tạm thả bên.

      "Nhưng mà nương, ngươi có bệnh khí hư đến người ? Nếu để cho chưởng quầy tìm người giúp ngươi nâng về vương phủ !" Tiểu nhị tốt bụng đề nghị, bị Lãnh Nguyệt tráo trở từ chối: " cần! Tiểu nhị, ngươi ở trong này tiền công tháng là bao nhiêu?"

      Lãnh Nguyệt đột nhiên hỏi sang chuyện khác, làm cho tiểu nhị có chút mò tới ý nghĩ, nhưng chốc lát giống như trả lời : " lượng bạc !"

      "Ít như vậy?"

      " nương đùa, lượng bạc này đủ cả nhà chúng ta chi tiêu trong tháng đấy! nương vì sao hỏi như vậy?"

      Tiểu nhị , làm cho Lãnh Nguyệt nháy mắt rất nhanh suy nghĩ đối sách, mà rất nhanh lãnh Nguyệt ngay giữa biểu tình tiểu nhị nghi hoặc, : "Tiểu nhị, giúp ta làm chuyện, ta cho ngươi năm lượng bạc, như thế nào?"
      Chương 15: Canh ba tới !

      Giờ tý, giữa Nhã hiên, Hạ Lan Lãnh Xuân có chút đứng ngồi yên nhìn quanh ngoài cửa. Cửa phỏng mở rộng ra chiếu ra ánh sáng đèn cầy, ngay cả Thu Hà cũng cố gắng mở to hai con mắt, đứng ở cửa nhìn cổng hòm cách đó xa.

      " trở lại trở lại, tiểu thư, nàng ta trở lại! "

      Bốn bề yên lặng bị trận tiếng quát tháo dồn dập phá tan, chợt vừa nghe đến thanh Liễu Thúy, hạ Lan Lãnh Xuân lập tức đứng lên, bước nhanh hướng cửa phòng, thời điểm khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt phía sau Liễu Thúy chậm rãi bước thong thả mà đến, sắc mặt tương đối khó coi hỏi: "Ngươi đâu đấy?"

      "làm sao vậy? Sợ ta chạy?"

      Lãnh Nguyệt bỡn cợt liếc Hạ Lan Lãnh Xuân cái, tiếp theo lướt qua nàng trực tiếp vào trong phòng, bưng ly trà mát lạnh bàn hơi uống sạch.

      "Tiểu muội, là ta lo lắng cho muội ! "

      Có lẽ là nhận thấy được bản thân luống cuống, giọng điệu hạ lan lãnh Xuân dịu , đến bên người Lãnh Nguyệt .

      Lãnh Nguyệt hít sâu hơi, xoay người ngồi ở ghế, thiếu hứng thú trả lời: "Đa tạ đại tỷ quan tâm!"

      Hồi lâu, Hạ Lan lãnh Xuân mới chú ý tới cách ăn mặc của lãnh Nguyệt, hoàn toàn phải bộ dáng ban ngày khi nàng ra khỏi phủ, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao mặc thành như vậy? Y phục của ngươi đâu?"

      "Đừng để ý những cái này! Thu Hà, Liễu Thúy các ngươi trước tiên ra ngoài, ta có lời muốn với đại tỷ!" Lãnh nguyệt vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của hạ Lan Lãnh Xuân, mà là trực tiếp phận phó hai tỳ nữ.

      Nghe thấy vậy, Liễu Thúy cùng thu Hà khỏi đồng thời nhìn vè phía Hạ Lan Lãnh Xuân, hiển nhiên nếu như có được đồng ý của nàng, các nàng ra ngoài !

      "Ừ, các ngươi trước xuống !"

      *

      Cùng lúc đó, cả tòa Hạ Lan phủ cũng chìm đắm trong mảnh yên tĩnh bầu khí tiếng động, mà trừ bỏ Nhã hiên đèn đuốc sáng trưng, còn có chỗ bên trong phòng ngủ, mạt ánh sáng lộ ra cửa sổ, tỏa ra hai bóng dáng.

      "Phu nhân, muốn làm như vậy?"

      Hạ Lan Minh thị híp con mắt, nhìn chằm chằm quản gia trước mắt, nghe được câu hỏi của , cười lạnh : "Nàng dám thầm chơi đùa, bản phu nhân có cái gì được!"

      Quản gia vuốt cằm: "Phu nhân , lời tuy như vậy, nhưng dù sao mấy canh giờ sau đại hôn, nếu như nàng ta ở trong phủ xảu ra chuyện, chỉ sợ lão gia khó khăn từ ngoài trách tội!"

      "Minh phúc, ngươi còn nhớ ngươi là làm sao lên là quản gia Hạ lan phủ ?" Hạ Lan Minh thị bắt đầu đùa xoay xoay vòng tay ngọc, hất mi ngiêng đầu nhìn quản gia, vẻ mặt khó mà đoán là ảm đạm.

      Nghe như vậy, quản gia Minh phúc lập tức hai gối quỳ xuống đất, trầm thấp : "Phu nhân bớt giận, Minh Phúc dám quên đại ân phu nhân!"

      "Ngươi tốt nhất biết! làm , tối nay vào lúc canh ba động thủ, nhớ làm cho bọn họ xử lý sạch , được lưu lại bất cứ điểm sơ hở gì! Đợi ngày mai tình phát triển, tuyên bố ra ngoài, là chính ta ban ngày ra phủ, gặp phải mấy món lòng! Còn có, nhớ lấy thể gây tổn thương Xuân nhi!"

      Minh thị lạnh lùng phân phố hết, liền túy ý phất tay, mà quản gia Minh phúc thấy vậy, cũng sụp mí thuận mắt từ gian phòng lặng yên rời .

      Hạ lan Lãnh Nguyệt, về tâm kế ngươi còn thể cùng bản phu nhân đấu, về thủ đoạn ngươi cũng phải đối thủ bản phu nhân, Dám đối với Xuân nhi khởi lòng xấu xa, tối nay chính là lúc mạng ngươi xuống suối vàng.

      *

      "Tiểu muội, ngươi chính là ? ra ngươi ra khỏi phủ hóa ra là . . . . . . '

      Đối mặt thần sắc Hạ Lan Lãnh Xuân kích động, Lãnh Nguyệt cũng tương đối lạnh nhạt, : "Đại tỷ, ngươi chỉ cần dựa theo lời ta mà làm, ta cam đoan ngươi ngày mai thuận lợi gả vào vương phủ!"

      "Ta nhất định nghe lời muội sắp xếp! Tiểu muội, vất vả cho muội!"

      Trăng sáng hạ xuống phía tây, Canh ba tới . . . .
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :