1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương đế phi: Nghịch thiên thuần thú sư - Toan Vị Thanh Mông (c31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆ CHƯƠNG 8: HỎA KỲ VÂN GIẬN DỮ

      Edit: Tương Ly

      Cùng lúc đó, ở phương hướng khác...

      "Oa, lão đại, chạy mau, huyền thú tạo phản."

      "Cứu mạng."

      "Đừng đuổi theo ta, mau cút ngay."

      Đám người Hỏa Kỳ Vân chìm đắm trong tiếng địch tuyệt vời, đột nhiên, trận tiếng vang đất rung núi chuyển làm bọn họ tỉnh lại, nhìn còn tốt, vừa nhìn liền hù dọa mấy công tử bọn họ luôn sống an nhàn sung sướng đến mức sắc mặt tái nhợt, chạy trối chết.

      giỡn, những huyền thú kia số lượng nhiều đến mức đếm nổi, bọn họ chạy bị vô số huyền thú giết chết.

      "Trưởng lão, ta cứu thiếu gia!"

      ngọn cây cách đó xa, hai nam tử đứng, trong đó nam nhân bộ dáng ba bốn mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ nghiêm túc, mặt râu quai nón, phi thường có uy thế, người khác trẻ tuổi hơn bộ dạng mười bảy mười tám tuổi, lớn lên nhã nhặn nhưng hành động cùng giọng điệu cấp bách, vừa thấy thiếu gia gặp nạn, lập tức liền nghĩ lao ra cứu người.

      "Tạm thời cần, đến khắc cuối cùng cho phép ra tay!" Nam tử râu quai nón đầy thâm ý nhìn màn bạo động kia, kiên định ra lệnh.

      Nhìn vài người thiếu niên bị huyền thú đuổi đến thượng bay hạ nhảy, Dạ Thất Thất ở bên cười đến đắc ý, nụ cười thanh linh tuyệt mỹ kia đủ để khiến nhật nguyệt thất sắc, cho dù mặc quần thô áo rách cũng che giấu được nét tao nhã, khí chất tôn quý từ trong xương, điều này người khác muốn bắt chước cũng được!

      "Ai ở sau lưng tính kế bổn thiếu gia, mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia!" Hỏa Kỳ Vân phải người ngu, liền đem huyền thú tạo phản cùng khúc hát liên hệ cùng chỗ, vận khí huyền lực la lớn.

      Dạ Thất Thất buồn cười nhìn Hỏa Kỳ Vân, cảm thấy thiếu niên này ngốc đến đáng , thời khắc muốn rời , đột nhiên cảm giác vạt áo bị vật gì đó ôm trúng, cúi đầu vừa nhìn, khỏi nở nụ cười!

      Tiểu tử này, có vài phần tâm cơ! Thế nhưng hiểu được lợi dụng huyền thú tìm đến người.

      Nàng xoay người ôm lấy tiểu miêu giống như ấu hồ, cặp mắt ngập nước kia vụt sáng nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng sợ nàng chạy trốn, chết sống chịu buông miệng ra, cắn chặt góc áo của nàng.

      Hành tung nếu bị người. . . Ách. . . Là bị thú nhìn thấu, nàng cũng hề núp hành tung nữa, dứt khoát thoải mái ôm ấu kỳ Mê Hồ thân, trong tay bích địch đặt ở bên miệng thổi ra đoạn ngắn phù. . .

      Thời khắc tiếng địch kết thúc, huyền thú vây công đám người Hỏa Kỳ Vân từ từ thối lui, thời khắc chúng thú rời , còn lưu luyến rời nhìn qua bích địch trong tay Dạ Thất Thất!

      Cùng là huyền thú, đó là linh thức thú, chính là khác biệt lớn nhất giữa chúng nó cùng dã thú, chúng nó thông linh, Dạ Thất Thất thân ở bí cảnh năm trăm năm, tự nhiên phù hợp với huyễn thú, hết sức dễ dàng đạt được thích của những sinh vật tự nhiên này.

      "Mê Hồ, công kích cho ta, bắt lấy tên kia bổn thiếu gia có thưởng lớn!" Hỏa Kỳ Vân nhìn những huyền thú này ôn thuận rời , ánh mắt đầy lửa nóng rơi xuống người Dạ Thất Thất, khi ánh mắt chạm đến tiểu bạch hồ trong ngực nàng, thấy thú sủng của mình ưng thuận nằm kia liền cảm giác trở thành trò cười cho thiên hạ.

      Chít chít - -

      Mê Hồ nhìn nhìn chủ nhân của mình, lại liếc nhìn người ôm chính mình, chủ nhân bảo nó bắt người, nhưng muốn bắt như thế nào nha? Bắt ai nha?

      Chít chít - - lắm, hiểu, bắt!

      Chít chít gọi vài tiếng biểu đạt ý của mình, liền lật thân, thoải mái nằm ở trong lòng nàng, nó hết sức thích mùi người nhân loại này, cảm giác ở nhiều với nàng, đối với tu luyện sau này của nó có trợ giúp, liền hết sức tự nhiên đối với nàng thân mật vài phần.

      "Mê Hồ? tiểu thú mê muội, thú sủng mê hồ (mê muội, hồ đồ), chủ nhân ngu xuẩn, đúng là trời sinh đôi!" Dạ Thất Thất sờ sờ vật trong lòng, khóe môi nhếch lên cười chế giễu, thân nam trang tố y vải thô, làm nàng có phong thái khác.

      Hỏa Kỳ Vân vừa nghe lời của nàng, tức giận tới mức trừng mắt, khuôn mặt thanh tú đen như mực, cả người như tiểu lão hổ xù lông, "Ngươi ai ngu xuẩn? Ngươi mới ngu xuẩn, cả nhà ngươi đều ngu xuẩn, lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, mau đưa thú sủng trả lại cho ta."

      "Có bản lĩnh liền đến đoạt! Đứng ở đó hô to gọi , ngươi nghĩ ta đưa ngươi sao? Cái này cũng cần ta dạy. Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn!" Dạ Thất Thất xoa lỗ tai Mê Hồ, khinh thường quét mắt đến Hỏa Kỳ Vân tức giận xù lông, mặt tràn đầy mỉa mai cùng chế giễu.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆ CHƯƠNG 9: NHÂN SINH BI THỐNG

      Edit: Tương Ly

      "Trả lại cho ngươi? Để cho ngươi dùng năng lực Mê Hồ ép buộc những huyền thú này, làm cho bầy huyền thú bạo động, phá hủy những thôn xóm vô tội, tổn thương những thôn dân vô tội kia? Ân?” Thanh hừ lạnh, đáy mắt Dạ Thất Thất bắn ra tia lệ quang.

      Nghe vậy, Hỏa Kỳ Vân nhướng mày, khuôn mặt nhắn lộ ra vài phần chột dạ, nhưng vẫn là cường chống ưỡn ngực, ngoan cố , "Ta. . . Ta. . . Mắc mớ gì tới ngươi, mau trả ta thú sủng! Bằng . . . Bằng . . ."

      "Nếu ngươi như thế nào?" Nhìn ràng biết sai, nhưng bộ dạng ngoan cố, Dạ Thất Thất lông mày nhướn lên, có chút hăng hái, trêu ghẹo .

      "Nếu ta làm cho Mê Hồ cắn ngươi." Hỏa Kỳ Vân cắn răng cái, phát ra câu làm cho Dạ Thất Thất dở khóc dở cười.

      "Tiểu tử, đừng cùng ta chơi đùa thú sủng, ngươi chơi đùa nổi..."

      Dạ Thất Thất khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay vuốt vuốt tóc có chút loạn trán, cười đến tà khí.

      Tê - - -

      Chẳng biết tại sao, Hỏa Kỳ Vân nhìn thiếu niên đối diện ôm thú sủng của mình, ánh mắt chạm đến thần sắc mang theo vài phần tà khí, sống lưng lạnh buốt, tự giác rùng mình cái...

      "Ngươi cái gì?"

      Hỏa Kỳ Vân bị lời của nàng chọc giận, đường đường là thiếu gia Hỏa gia, thuở thể ra thiên phú kinh người, là kỳ tài tu luyện hiếm thấy, năm nay bất quá mười bốn tuổi, cũng có được thực lực Địa cấp, liên tục được trưởng bối gia tộc coi trọng sủng ái, khi nào bị người khác coi thường!

      "Ngu xuẩn cũng đáng sợ, đáng sợ chính là ngu xuẩn còn biết tự nhận thức , là đáng buồn!" Dạ Thất Thất giọng điệu mang ý trách trời thương dân, giọng lại lộ ra nồng đậm trào phúng.

      "Dám mắng bổn thiếu gia, ngươi chán sống! Mê Hồ, đánh mặt người này cho ta."

      "Nha? Chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi, tiểu hồ ly này dường như ưa thích cùng ta chỗ sống chung! Bất quá ta đối với mấy lượng thịt gì đó của nó đúng là có hứng thú, dùng ăn cũng có bao nhiêu thịt." Nếu là người ngoài nghe thấy lời này của Dạ Thất Thất, chỉ sợ ngay lập tức hộc máu, nàng thực cho rằng linh thú cấp bảy là rau cải trắng ven đường sao, còn muốn dùng ăn, người tham ăn!

      "Bổn thiếu gia ra lệnh ngươi buông thú sủng của bổn thiếu gia ra, nếu , hừ! Bổn thiếu gia..." Uy hiếp chưa ra khỏi miệng, liền bị giọng khác cưỡng chế cắt đứt...

      "Nếu ngươi như thế nào? Về nhà tìm viện binh truy sát ta? Hay biết tự lượng sức mình xông lên cùng ta liều mạng ngươi chết ta sống? Mạng của ngươi cũng đáng giá tiền, muốn mất liền mất!" Quả là thiếu gia đại gia tộc, được bảo hộ tốt, thuần khiết giống như đóa hoa trắng, làm cho người ta nghĩ nhuộm đen !

      "Ngươi này ác nhân, đến tột cùng muốn làm cái gì? Ngươi có biết thân phận của bổn thiểu gia ta , chọc giận bổn thiếu gia cả nhà ngươi được an bình."

      Dạ Thất Thất đáy mắt lóe lệ quang, khóe miệng quyến rũ ra tia cười lạnh, " ngươi ngu xuẩn còn tin! là đáng thương, gia tộc của ngươi có lẽ rất lợi hại, cũng có thể vì ngươi ra mặt, nhưng... Nếu ngươi chết như thế nào trở về cầu viện?"

      "Ngươi muốn giết ta?" Hỏa Kỳ Vân trừng lớn hai mắt dám tin nhìn Dạ Thất Thất, lệ quang ở đáy mắt nàng cho biết, nàng giỡn, nàng giết !

      Dạ Thất Thất muốn giết Hỏa Kỳ Vân sao?

      Đáp án đương nhiên là !

      Phàm là tu luyện đều là nghịch thiên, tối kỵ sát nghiệt, sát nghiệt quá nặng, Thiên Phạt phủ xuống uy lực càng lớn! Huống chi, cử chỉ của Hỏa Kỳ Vân, chỉ là do vô tâm, dạy dỗ phen là được, chưa đến mức giết chết!

      "Ngươi cứ ?" Dạ Thất Thất hếch mày, vứt cho cái liếc mắt.

      Hỏa Kỳ Vân sắp bị quái vật bất nam bất nữ trước mắt này bức đến điên khùng, đánh cũng đánh lại, lại được, thú sủng chính mình lại ở trong tay nàng, giờ phút này tựa như con cá thớt, tùy ý xử tử! lần đầu tiên hối hận chính mình lúc trước hảo hảo tu luyện, nếu là có thực lực, cũng bị người ta khi dễ thành bộ dáng này.

      "Ngươi đến cùng muốn như thế nào? Muốn giết muốn thả liền câu, đừng đem bổn thiếu gia làm khỉ đùa giỡn, hôm nay việc này bổn thiếu gia nhận tội." Chết chết, đầu rớt cũng liền thành cái bát sứt, Hỏa Kỳ Vân có thể chết nhưng thể nhục!

      Dạ Thất Thất đáy lòng có chút buồn cười, thiếu niên này đúng là thú vị, bộ dáng nóng nảy này ngược lại có vài phần đáng , lại cúi đầu xem chút ấu hồ trong ngực, có kỳ chủ còn có thú sủng như thế này, đôi đáng !

      Nàng nguyên bản chỉ là muốn dạy dỗ thiếu niên cao ngạo này chút, giờ phút này từng bước bức bách, bất quá chỉ là loại thủ đoạn khích lệ mà thôi!

      Nhìn sắc trời còn sớm, nàng chuẩn bị đem ấu hồ trong ngực trả lại cho Hỏa Kỳ Vân, đạo thanh nhu mang theo vài phần trào phúng truyền đến, còn kèm theo thanh thiếu nữ cười duyên chế giễu...

      ☆ CHƯƠNG 10: VŨ KHÍ TÀ ÁC

      Edit: Tương Ly

      "Ai da, ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Hỏa gia Kỳ Vân thiếu gia nha, như thế nào chật vật như vậy? Chẳng lẽ là bị trục xuất khỏi gia môn?"

      Người tới chính là đám người Thủy Thanh Ngạo, bọn họ vốn là hướng về phía người thổi địch mà đến, ai ngờ thế nhưng gặp phải màn này, vừa thấy người mở miệng chịu thua đúng là Hỏa Kỳ Vân, lúc này mở miệng, phen châm chọc khiêu khích.

      Thủy, Hỏa hai nhà vốn là kẻ thù truyền kiếp, Thủy Thanh Ngạo cùng Hỏa Kỳ Vân lại là người nổi bật thuộc thế hệ trẻ, thiên phú, linh căn, thực lực đều tương đương! Khác biệt chính là, Thủy Thanh Ngạo mặc dù thiên phú kinh người tài hoa hơn người, nhưng là thứ xuất, Thủy gia gia tộc mặc dù bởi vì thiên phú hơn người đối với bên ngoài tuyên bố là đích hệ Thủy gia, nhưng thân phận đê tiện lại cách nào thay đổi.

      Thân phận so ra kém Hỏa Kỳ Vân tôn quý con chính thất, đây là chuyện Thủy Thanh Ngạo liên tục chú ý, mặc dù Xích Hỏa đại lục cường giả vi tôn, nhưng do thứ xuất sinh ra thủy chung là cái gai trong lòng , Hỏa Kỳ Vân thành đối tượng ghen tị, luôn muốn hạ thấp Hỏa Kỳ Vân cho thống khoái!

      "Thủy thiếu gia ngày ngày say mê mỹ nhân, thực lực mạnh mẽ thôi , như thế nào nhãn lực cũng càng ngày càng kém, khó trách Thủy gia chủ yếu bốn phía tìm dược liệu, ra là cho Thủy thiếu gia trị bệnh mắt a." Đạo thanh nhu truyền lọt vào trong tai, Hỏa Kỳ Vân thân thể cứng đờ, vừa rồi tâm tư đều đặt người Dạ Thất Thất, lại có chú ý tới đám người Thủy Thanh Ngạo đến gần, còn làm cho bọn họ nghe được chính mình chịu thua.

      Hỏa Kỳ Vân như thế nào cũng là Hỏa gia thiếu gia dòng chính, mới vừa rồi là bị Dạ Thất Thất kích thích, lần này Thủy Thanh Ngạo xuất ngược lại gọi lý trí của trở về, hai ba câu liền phản kích lại.

      "Hừ! Đường đường thiếu gia Hỏa gia thế nhưng đối với thôn dân sơn dã chịu thua, là buồn cười, việc này nếu là truyền về học viện, khẳng định phi thường đặc sắc!" Ánh mắt Thủy Thanh Ngạo khinh miệt quét qua thân quần thô áo vải của Dạ Thất Thất, lúc ánh mắt xẹt qua gương mặt thanh tú của nàng, đáy mắt lóe qua tia kinh ngạc.

      Người này chuyện đúng là khó nghe!

      Dạ Thất Thất ôm ấu hồ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét qua đám người Thủy Thanh Ngạo, tự nhiên có bỏ sót tia ngoan dưới đáy mắt Thủy Thanh Ngạo, tâm tư vốn định rời tạm thời liền hủy bỏ, hứng thú xem diễn tuồng.

      "Ta làm việc như thế nào còn chưa tới phiên ngươi quản, đừng như cẩu thích xen vào việc của người khác!" Hỏa Kỳ Vân lạnh lùng liếc đoàn người Thủy Thanh Ngạo, đáy mắt lóe tia giận dữ.

      "Hỏa Kỳ Vân, ngươi ai là cẩu? Ngươi đê tiện, có tin hay ta đánh ngươi!" Thủy Thanh Ngạo nhìn Hỏa Kỳ Vân thân mình ở đây, muốn mượn cơ hội khó có này diệt trừ , đáy mắt thoáng qua ngoan.

      "Thủy Thanh Ngạo ngươi nghĩ ngươi là ai, chỉ bằng ngươi do tiểu thiếp sinh cũng xứng cùng bổn thiếu gia kêu gào? Tiện thiếp sinh tiện chủng chính là hiểu quy củ như vậy, tiện nhân dù mặc cẩm y hoa phục người vẫn là tiện nhân, giống như cẩu mặc quần áo thay đổi được nó là cẩu, ngươi ta so sánh như vậy có đúng ? Thủy gia Thanh Ngạo thiếu gia - - "

      Hỏa Kỳ Vân mở miệng tiếng tiện chủng, câu tiện nhân, châm chọc khiêu khích chỉ mũi Thủy Thanh Ngạo là tiện nhân, nhục mạ là cẩu, đến nghiện như vậy, đôi mắt còn trông mong chạy tới hỏi người ta, mắng như vậy có hay thỏa đáng!

      "Ngươi - - ta giết ngươi - -" chỉ cảm thấy lam quang trước mắt chợt lóe, trong tay Thủy Thanh Ngạo liền nhiều thêm đồ toàn thân băng lam bộ dáng tương tự cây sáo, sắc mặt trầm xuống, liền gầm lên muốn xông đến lấy tính mạng Hỏa Kỳ Vân...

      Hỏa Kỳ Vân cũng xuất ra vũ khí, bộ chuẩn bị cùng cường ngạnh đấu!

      "Xì - - "

      Tại thời khắc khẩn trương, đột nhiên truyền ra đạo tiếng cười thanh thúy, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      "Tiếp tục, các ngươi tiếp tục, đừng quản ta! Ha ha ha ha... Tiểu tử ngươi quá đáng ..." Dạ Thất Thất chỉ vũ khí trong tay Hỏa Kỳ Vân, cười đến thấy trời đất, cuối cùng là nằm sấp ở thân cây cười, nước mắt đều do cười mà chảy ra...

      Hoa cúc - - vũ khí của tiểu tử kia dĩ nhiên là cây hoa cúc tươi đẹp a!

      Hoa cúc nha hoa cúc, tiểu tử này là muốn ám chỉ cái gì sao?

      Nàng tà ác nghĩ đến kiếp trước ở mạng trông thấy có loại giải thích khác về hoa cúc, này vừa nghĩ đến, nàng cười càng vui vẻ hơn, còn mang theo vài phần đáng khinh, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần tà tà bỉ ổi.

      Hỏa Kỳ Vân khuôn mặt đỏ bừng, 'Vũ khí' mới vừa lấy đến trong tay lại thu về, mặt tràn đầy giận dữ trừng mắt Dạ Thất Thất cười đến quên trời đất, quát khẽ, " cho cười."

      "Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Hoa cúc, dĩ nhiên là hoa cúc..." chưa dứt lời, nàng vừa , vừa cười càng đáng khinh hơn, đầu óc bắt đầu tà ác tưởng tượng thấy hoa cúc người nào đó bị...

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆ CHƯƠNG 11: NGƯƠI LÀ ĐÙA GIỠN TA SAO?

      Edit: Tương Ly

      Thủy Thanh Ngạo lúc này mới nhìn thẳng Dạ Thất Thất, này vừa nhìn, liền vui vẻ!

      duyệt qua vô số nữ tử, liếc mắt cái liền nhìn ra nam nhân cười đến hề có hình tượng trước mắt thế nhưng ra là thân nữ nhi, nhìn kỹ, gương mặt nàng mặc dù so ra kém Yên nhi ôn nhu khuynh thành, nhưng lại có phong vị khác, thân thể kia trổ mã hoàn hảo lại là vô cùng mê người, nếu là có thể tại đây cùng giai nhân phát triển đoạn sương sớm tình duyên, kia...

      Dạ Thất Thất cười đến vui vẻ đột nhiên cảm giác hai đạo ánh mắt nóng rực chằm chằm nhìn thẳng chính mình, xoay người nhìn lại, đúng lúc nghênh tiếp ánh mắt dâm tà của Thủy Thanh Ngạo, nàng lập tức có chút tức giận, lại đem chủ ý đánh tới người nàng, nàng có nên khen tinh mắt hay ? Còn nên vì mặc niệm thắp hương?

      "A, bản thiếu gia còn có phát nơi này còn dấu tiểu mỹ nhân đâu! A Phúc, A Quý đem tiểu mỹ nhân mời theo cho ta, đem y phục chướng mắt kia người nàng lột xuống, làm cho bổn thiếu gia thưởng thức tốt thân thể mềm mại của tiểu mỹ nhân, nếu là hầu hạ tốt, bổn thiếu gia chừng có lòng từ bi đem ngươi giữ ở bên người, ăn sung mặc sướng cả đời!"

      Hắc hắc... Thủy Thanh Ngạo nha Thủy Thanh Ngạo, thiên đường có lối ngươi , địa ngục cửa ngươi gắng xông vào, ta xem ngươi lần này chết như thế nào?

      Hỏa Kỳ Vân đầu tiên là sững sờ, tiếp theo mặt lên thoáng tia cười tà, mắt mang nét cười nhìn Thủy Thanh Ngạo tự cho là phong lưu, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua thần sắc bình tĩnh của Dạ Thất Thất, khỏi dâng lên ý niệm sợ hãi.

      Đầu năm nay, người biết sống chết là càng ngày càng nhiều!

      Dạ Thất Thất nhớ ra được chính mình bao lâu có bị người đùa giỡn, trong trí nhớ, tựa hồ cũng có người như vậy, từng bá đạo như vậy đối với nàng, từng duỗi ra ngón trỏ nhấc cằm của nàng, chỉ bất quá lúc ấy là cười...

      Đây là ai? Nàng quên mất, chỉ là mơ hồ còn nhớ hình dáng cách đại khái.

      "Ngươi là đùa giỡn ta?" Vì cái gì nàng hề có cảm giác? Trong trí nhớ, chính nàng khi đó giống như hết sức ngượng ngùng, hết sức tức giận, vì cái gì bây giờ bình tĩnh như vậy, nửa điểm cảm giác cũng có?

      Thủy Thanh Ngạo cười to, Hỏa Kỳ Vân mồ hôi chảy đầm đìa.

      "Ha ha... Ngươi hỏi bổn thiếu gia có phải hay đùa giỡn ngươi, A Phúc, ngươi cho vị tiểu mỹ nhân này, bổn thiếu gia muốn làm gì!" Thủy Thanh Ngạo hoàn toàn đem Dạ Thất Thất để vào mắt, cách ăn mặc kia của nàng, vừa nhìn cũng biết là thôn dân ở thôn phụ cận, loại người này, chính là giết dưới trăm người cũng có vấn đề gì, chứ chi là ngày hôm nay muốn nữ nhân.

      A Phúc lớn lên gầy teo nho , làn da ngăm đen như con chuột, cặp mắt linh lợi nhanh chóng xoay chuyển, vừa nghe thiếu gia lập tức lý giải ý tứ của , cười hì hì tiếp nhận , "Thiếu gia thân phận tôn quý, có thể vừa ý ngươi là phúc phận của ngươi, còn mau tạ ơn, sau này hầu hạ thiếu gia tốt."

      "Phanh--- "

      Dạ Thất Thất mày khẽ cau, bàn tay trắng nõn đưa lên, thân thể A Phúc gầy bay ra xa, đụng đến cây trong rừng phát ra tiếng vang điếc tai, "Vẻ mặt gian giảo, nhìn liền thấy ghê tởm! Còn dám chuyện với ta, là dơ bẩn tai của ta. Xúi quẩy!"

      Xem bộ dáng nàng tràn đầy chán ghét, Hỏa Kỳ Vân xem nàng thuận mắt hơn rất nhiều, trong lòng lộ ra nghi vấn, hấp tấp chạy đến bên người nàng, "Ngươi là nữ chứ?"

      "Ngươi cứ ?" Gặp qua ngốc, nhưng chưa thấy qua người ngu như vậy!

      Dạ Thất Thất cúi đầu nhìn ngực của mình, tuy phải là D cup, nhưng tốt xấu cũng phải là sân bay, phải là mặc nam trang thôi sao, phải là y phục rộng chút thôi sao, phải là cup chút thôi sao, lại dám hoài nghi giới tính của nàng?

      "Ta tình nguyện tin ngươi là nam nhân. . ." Lần này Hỏa Kỳ Vân cho dù là ngu nữa cũng biết giới tính Dạ Thất Thất, nghĩ đến chính mình lại bị nữ nhân này đùa giỡn xoay vòng vòng, trong lòng lại càng thoải mái, cái miệng nhắn vểnh lên, .

      "Tiểu tử ngươi là đồ nằm dưới dưa chuột! Tỷ chỗ nào giống nam nhân? Tỷ ôn nhu như vậy, nhàn thục thiện lương động lòng người như vậy, mặc dù đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là giai nhân thanh tú, chỗ nào lớn lên giống nam nhân? Dáng vẻ này? Ngươi hôm nay ràng, lão nương để yên cho ngươi - - "

      Dạ Thất Thất hận nhất những lão cổ hủ trọng nam khinh nữ, nam nữ có gì khác biệt? Nam nhân có thể làm việc, nữ tử cũng có thể làm, việc nam nhân thể làm, nữ tử cũng có thể làm được, khi như vậy? Vì sao phải trọng nam khinh nữ? Kỳ thị thân nữ nhi?

      Đáy lòng nàng hiểu dâng lên cỗ phẫn nộ, cỗ phẫn nộ khó có thể áp chế, cách nào !

      ☆ CHƯƠNG 12: ĐỀU DO THAM LAM GÂY HỌA


      Edit: Tương Ly
      Ngay cả Hỏa Kỳ Vân bị nàng thu thập dễ bảo đều ghét bỏ nàng là thân nữ nhi, đại tiểu thư nàng nhất thời nổi giận! Này giận dữ quá lớn, trước kia bị lão phong tử trêu chọc, bị cước đá ra khỏi bí cảnh, bây giờ lửa giận toàn bộ bộc phát ra, đem tất cả lửa giận đều phát tiết ở người Hỏa Kỳ Vân bên cạnh...

      "Đau---- chút, ngươi chút----" Hỏa Kỳ Vân bị người vặn lỗ tai, lập tức đau đến oa oa kêu to.

      "Chít chít - - chít chít chi - -" Chơi đùa, vù vù. . . Ta cũng muốn chơi đùa. . .

      Tiểu ấu hồ chỉ sợ thiên hạ loạn vui rạo rực leo đến người Hỏa Kỳ Vân, duỗi ra tiểu móng vuốt của nó ở người chộp tới chộp lui, nghịch ngợm phen rồi giật xuống viêm tinh tượng bên hông đặt ở đỉnh đầu của mình, giống như đeo phát quan, chít chít kêu ngừng - -

      Linh Thú!

      Thủy Thanh Ngạo cùng chúng nữ bên cạnh đều mắt lóe kim quang nhìn ấu hồ thượng bay hạ nhảy, đây chính là Linh Thú a, Linh Thú có tiền mà mua được! Xem bộ dáng kia của nó, tuy chỉ là ấu thú, nhưng dù thế nào cũng phải là Linh Thú ở cấp năm, nếu là có cao cấp Linh Thú này. . .

      "Tặc tử lớn mật, lại dám trộm bảo vật Thủy gia ta, còn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!" Trong mắt chợt lóe tia tham lam, phẫn nộ quát.

      Tặc tử? Trộm lấy bảo vật? Thúc thủ chịu trói?

      Uy, kêu gào cái gì?

      Ai biết được chính là tham lam, não tàn như vậy!

      ra là thế, hiểu !

      Vẻn vẹn vài ánh mắt trao đổi, Dạ Thất Thất cùng Hỏa Kỳ Vân liền cấp Thủy Thanh Ngạo vài cái định luận, so với Thủy Thanh Ngạo hiểm dâm tà, Dạ Thất Thất lại thiên vị Hỏa Kỳ Vân tính tình thẳng thắn trọng tình nghĩa hơn, nếu nàng muốn ra ngoài cũng phải tìm người cùng đường, đương nhiên muốn lựa chọn người thuận mắt hơn.

      "Người tới, đem tặc tử trộm bảo vật Thủy gia bắt lại, ngay tại chỗ giết chết!" Ánh mắt Thủy Thanh Ngạo trầm rơi xuống người Dạ Thất Thất, đáy mắt lóe sát ý u.

      "Đợi chút---- ngươi tặc tử là ai? phải là lão nương ta chứ!" Dạ Thất Thất tay chống nạnh, cố ý làm ra bộ dạng người đàn bà chanh chua, đáy lòng sớm vui vẻ mở ra, cố ý hướng về phía lớn tiếng ồn ào.

      "Thủy Thanh Ngạo, ngươi cũng quá biết xấu hổ, mơ ước sắc đẹp người ta cứ việc thẳng, còn lấy cớ cái gì tặc tử trộm đạo bảo vật, ta phi! Vẫn luôn biết ngươi biết xấu hổ, chỉ là nghĩ tới ngươi biết xấu hổ đến mức này, là nhân chí tiện tắc vô địch, ngươi vô địch!" Hỏa Kỳ Vân hướng về Thủy Thanh Ngạo nhổ nước miếng, chỉ Thủy Thanh Ngạo cuồng mắng, làm tức giận đến sắc mặt xanh mét thiếu chút nữa hộc máu.

      "Hừ! Thú sủng là vật của Thủy gia, ngày đó phụ thân tổn hao số tiền lớn mua về, tuy nhiên chưa đến vài ngày liền bị tặc tử trộm , còn mang theo rất nhiều tiền tài, chuyện này Thủy gia ta cũng lộ ra, Hỏa gia thiếu gia tình, liền câm miệng!" Thủy Thanh Ngạo hạ quyết tâm muốn cướp chỉ thú sủng kia, lời đổi trắng thay đen ở trong miệng đều như đúng tình hợp lý.

      "Uy, ngươi xác định là Thủy gia thiếu gia ngũ đại gia tộc? Có phải hay là ôm sai hài tử rồi, ---- nơi này, tựa hồ có chút vấn đề!" Dạ Thất Thất quay đầu chỉ chỉ đầu mình, ' giọng' với Hỏa Kỳ Vân.

      "Tiện nhân, ngươi ai là dã chủng? Xem ta giết ngươi." Thủy Thanh Ngạo đời này hận nhất người khác đem hai chữ 'Dã chủng' này dùng ở người , dưới cơn nóng giận vận chuyển huyền lực đánh thẳng đến mặt Dạ Thất Thất, muốn kích giết chết.

      Dạ Thất Thất mũi chân điểm , phi thân nghênh tiếp kích của Thủy Thanh Ngạo, trong nháy mắt --- tất cả mọi người kinh ngạc trừng lớn hai mắt. . .

      "Hừ!" Sáo ngọc tay tầng tầng đánh vào vai trái Dạ Thất Thất, sắc mặt vui mừng, còn chưa hết cao hứng, tiếng hừ lạnh hờn giận truyền vào trong đầu Thủy Thanh Ngạo, sau đó liền bị lực đạo mạnh mẽ chấn động đến mức tê dại, cả người thể khống chế bay ra ngoài...

      "A------ "

      Kêu thảm tiếng, đạo bóng dáng màu lam bị đánh bay ra ngoài, ngụm máu tươi tanh nồng phun ở mặt đất.

      "Thiếu gia---- "

      "Thủy ca ca----- "

      "Thủy thiếu gia--- "

      Mọi người lấy lại tinh thần nhìn Dạ Thất Thất từ từ rơi xuống đất, kinh sợ thấy bóng dáng bị đánh bay là thiếu gia nhà mình, gào thét vội vàng hướng chạy vội qua.

      "Ngươi làm sao giết ? Thủy Thanh Ngạo người này lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nếu còn sống, đối với ngươi mà tuyệt đối là cái đại phiền toái." Hỏa Kỳ Vân lời phát ra từ chân tâm, cũng ngờ, câu thành , đối Dạ Thất Thất ngày sau tạo thành phiền toái lớn.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆ CHƯƠNG 13: ĐÁNH TIỂU NHÂN (1)

      Edit: Tương Ly

      " sao cả, mặc dù có Thủy gia quyền thế ngập trời làm sao, ta lẻ loi người, đánh lại bỏ chạy, dồn ép ta đến mức ta chịu nổi nữa ta đặc biệt ám sát người Thủy gia, dù sao thực lực bọn họ bằng ta, lại bắt được ta." Nhún nhún vai, Dạ Thất Thất tay cầm lên chân trước tiểu ấu hồ, ném cho chủ nhân của nó, hoàn toàn đem Thủy gia coi vào mắt.

      Địa cấp nho cũng dám ở trước mặt nàng làm càn, Dạ Thất Thất ở bên trong bí cảnh tuy là người bé nhất, nhưng dù gì cũng tu luyện năm trăm năm, bị lão phong tử cùng vài vị sư huynh bát nháo mấy trăm năm, cho dù là sắt vụn cũng phải thay đổi thành thép, chỉ là nàng còn chưa thực lực của mình theo phương thức phân chia ở Ngũ Hành đại lục là cấp bậc gì, nhưng chắc chắn cũng thấp .

      Hỏa Kỳ Vân còn muốn điều gì đó, thấy nàng đột nhiên xoay người, muốn ly khai, chạy nhanh theo sau khó hiểu hỏi, "Ngươi đâu vậy?" Trải qua việc Thủy Thanh Ngạo gây phiền phức, bất mãn đối Dạ Thất Thất lập tức tiêu trừ, ngược lại đối với nàng có vài phần hứng thú.

      "Trời sắp tối rồi, đói bụng, trở về ăn cơm." Ở bí cảnh năm trăm năm, đa số là lấy tố quả ăn cho no bụng, cộng thêm nàng sớm dự trữ ngũ cốc, ăn gì đó ít lại càng ít, lần này vừa ra bên ngoài, ngược lại bị thịt huyền thú hấp dẫn, nếu ăn bữa đều khó chịu.

      "Ta cũng !" Vừa đến ăn, bụng Hỏa Kỳ Vân liền kêu rột rột, mặt dày mày dạn quấn quít Dạ Thất Thất tha, hoàn toàn quên mới vừa rồi còn hận thể ăn thịt, uống máu nàng!

      "Đều đứng lại cho lão phu, đả thương thiếu gia Thủy gia ta, liền cầm mạng của các ngươi đến bồi tội !"

      Bọn họ mới vừa chưa được vài bước, tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc truyền đến, kèm theo mà đến còn có trận tiếng chim hót thanh thúy, toàn bộ mặt đất giống như bị rung chuyển, lập tức, trong rừng, thú bay giống như nghe được mệnh lệnh vậy, phi thân lên lấy thân thể ngăn trở vùng trời đỉnh đầu bọn họ, xếp thành hàng như binh sĩ, ngừng vỗ cánh, nhấc lên vô tận cuồng phong bụi đất, vô tận sát khí bao quanh hai người Dạ Thất Thất cùng Hỏa Kỳ Vân...

      Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, đạo quang ảnh màu lửa đỏ bay nhanh mà đến, định thần nhìn lại, thế nhưng là con đại điểu màu lửa đỏ, lưng chim người mặc áo bào màu lam đứng sừng sững, nam tử trung niên tướng mạo ôn nhã như nước, ở thái dương có hai sợi tóc trắng dị thường chói mắt, ràng nhìn như ôn nhuận, lại hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm giác tính tình rất nóng nảy, tiếng rống giận dữ vang cả khu rừng chắc hẳn do phát ra.

      Dạ Thất Thất mím môi cười tiếng, đáy mắt lóe qua chút tinh quang, nàng muốn đánh tiểu nhân, lão liền xuất !

      Đảo mắt, ánh mắt nàng chuyển qua đại điểu phía dưới người kia, cổ họng căng thẳng, có chút thèm ăn! Hỏa loan, hậu duệ phượng hoàng, xem như linh thú cấp trung đẳng, hỏa loan sau khi trưởng thành thực lực thẳng đến cửu cấp linh thú, nếu như cơ duyên thích hợp, thăng cấp thành thần thú cũng phải là có khả năng!

      Mặc dù vậy, nàng ngây người ở bí cảnh năm trăm năm, linh thú bị nàng ăn phải là ít, thường thường nàng bế quan đoạn thời gian trộm ra ăn con linh thú để thay đổi khẩu vị, còn nhớ nàng ba trăm năm trước sau khi hóa thân, liền cùng với Tam sư huynh nghịch ngợm đem thú sủng hỏa loan của lão phong tử vụng trộm nướng ăn, mùi vị đó, chậc chậc... làm cho nàng hoài niệm!

      "Hỏa Kỳ Vân gặp qua Thủy gia Ngũ trưởng lão, vãn bối thay mặt gia phụ vấn an." Vừa nhìn thấy mặt, Hỏa Kỳ Vân sắc mặt cứng đờ, biến sắc kéo vạt áo Dạ Thất Thất, bước lên bước đem thân phận của đối phương vạch trần.

      Thủy gia Ngũ trưởng lão mặt tràn đầy ngạo khí từ cao nhìn xuống mấy người mặt đất, hai đầu lông mày mang theo vài phần thô bạo, " Tiểu tử Hỏa gia cút sang bên, miễn cho bản trưởng lão giết lầm người chọc giận đám người điên Hỏa gia, cút --- "

      "Lão tiểu tử ngươi tính cái gì vậy? Cút, cút muội muội ngươi! Ngươi trước cút cấp cho tỷ xem chút, con mẹ nó! Đừng ra vẻ, ra vẻ cẩn thận bị sét đánh!"

      Hỏa Kỳ Vân bị Thủy gia Ngũ trưởng lão quát, đầu trầm xuống, cổ họng trận ngọt ngọt, phun ra ngụm máu tươi, Dạ Thất Thất lập tức nổi giận, quản cái gì Thủy gia, xông lên phía trước nhìn người hỏa loan, chỉ Thủy gia Ngũ trưởng lão tức giân mắng trận.

      Mắng xong, nàng còn cảm giác chưa hết giận, thần chú nhất niệm, lập tức, bầu trời mây đen giăng đầy, tiếp theo trận mưa to gió lớn đánh tới, đem thế gian đục ngầu tẩy rửa phen tốt.

      Trong nháy mắt, Thủy gia Ngũ trưởng lão bị đánh trở tay kịp, toàn thân ướt đẫm, cả người giống như mới từ trong nước chui lên, chật vật chịu nổi.

      ☆ CHƯƠNG 14: ĐÁNH TIỂU NHÂN (2)


      Edit: Tương Ly
      "Làm càn, hôm nay ta thể giết ngươi, nạp mạng ..." Nổi giận gầm lên tiếng, Thủy gia Ngũ trưởng lão trong tay vốn trống rỗng nhiều thêm đại đao màu đen, phẫn nộ quát:

      "Thanh Văn Trảm! Diệt!"

      xong, đạo khí thế lam quang hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, tựa như tia chớp đánh úp về phía Dạ Thất Thất...

      Thiên cấp cao giai!

      Thủy gia Ngũ trưởng lão vừa ra tay, đồng tử Hỏa Kỳ Vân phóng đại, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn công kích kia, kịp suy nghĩ, thân thể nhanh như tia chớp so với đạo lam quang kia nhanh hơn mấy phân, tung người lên, động thân ngăn cản trước người Dạ Thất Thất, muốn lấy thân mình che chở!

      "---- ----- thiếu chủ---- ------ "

      "Mau dừng tay! Thủy Ngũ, ngươi nếu dám đả thương thiếu gia ta, Hỏa gia cùng Thủy gia đội trời chung, chết thôi!"

      Hai người Hỏa gia núp trong bóng tối ở lúc Hỏa Kỳ Vân tung người tiến lên ngăn cản trước người Dạ Thất Thất, giống như phát điên lao ra, hướng về người đứng ở hỏa loan linh thú giận dữ gầm lên, thanh vội vã truyền khắp vùng thiên địa này.

      Đáng tiếc, bọn họ chung quy cách quá xa, căn bản cách nào ngăn cản thế công của Thủy gia Ngũ trưởng lão, mắt thấy đạo lam quang kia càng ngày càng gần về phía Hỏa Kỳ Vân, mắt thấy đụng phải thân thể Hỏa Kỳ Vân. . .

      Thủy gia Ngũ trưởng lão đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lộ ra thoáng khinh thường chế giễu, toàn lực xuất ra Thanh Văn Trảm làm sao có thể dễ dàng ngăn cản, nếu có thể xứng là bí kỹ Thủy gia, nếu tiểu tử Hỏa gia kia muốn chết, thành toàn, cũng cho những người kia xem lợi hại của bí kỹ Thủy gia!

      bên, đáy lòng đám người Thủy Thanh Ngạo đầy vui mừng xem màn này, ở trong mắt Thủy Thanh Ngạo, Hỏa Kỳ Vân chết so với nữ nhân có danh tiếng kia chết tốt hơn rất nhiều, Hỏa Kỳ Vân chết, Thủy Thanh Ngạo chính là đệ nhất nhân trong thế hệ đồng lứa! Nghĩ đến đây, trong lòng nhảy nhót vui mừng thôi, cử động khiến vết thương của đau đến nhe răng nhếch miệng.

      "Vì cái gì?" Nhìn thiếu niên trước người kia so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu, đáy lòng Dạ Thất Thất nơi nào đó phát sinh biến hóa, cố làm ra vẻ lạnh lùng hỏi, chỉ vì che dấu đáy lòng bình tĩnh.

      Nhìn lam quang cấp tốc tiến tới gần, đáy lòng Hỏa Kỳ Vân lại có cảm giác sợ hãi, nghe thấy lời của nàng, hơi sững sờ, lập tức thản nhiên cười tiếng, , "Ta cũng biết, chính là nghĩ cứu ngươi thôi!"

      --- ------- Ta cũng biết, chính là nghĩ cứu ngươi thôi!--- -----

      câu hết sức bình thường, có ngôn ngữ hoa lệ, có cố ý che dấu, lại như dòng ôn tuyền ngọt ngào nhàng, từ từ rót vào đáy lòng khô cạn của Dạ Thất Thất, sưởi ấm tâm của nàng.

      Ai có thể nghĩ đến, sau này tung hoành khắp Ngũ Hành đại lục, hai Đại vương giả làm người ta nghe mà biến sắc lại thổ lộ tình cảm đơn giản như thế!

      "Ngu ngốc!" Thủy gia Ngũ trưởng lão chế giễu tiếng, hừ lạnh .

      --- -----cha, nương, gia gia, đại ca, tiểu muội, Kỳ Vân tại chết, các ngươi đừng thương tâm!--- -----

      Hỏa Kỳ Vân hai mắt nhắm lại, trong đầu ra gương mặt quen thuộc, xuất cuối cùng thế nhưng là gương mặt phải tuyệt sắc, nữ tử quần thô áo vải giả dạng nam nhân, lần này, chính mình vì nàng mà chết, biết nàng còn có thể hay nhớ chính mình?

      Đột nhiên---- ----

      Lúc đạo lam quang kia sắp đánh trúng thân thể gầy yếu của Hỏa Kỳ Vân, dị biến nổi lên, cổ tay thon dài mảnh mai, trắng nõn như ngọc hời hợt đỡ được tuyệt kỹ tất sát của Thủy gia Ngũ trưởng lão, đạo lam quang mãnh liệt kia như con thú sủng được thuần dưỡng, ôn thuận dừng lại ở đầu ngón tay dài của nàng...

      " thể nào---- ------ nàng làm sao có thể chống đỡ được Thanh Văn Trảm của Ngũ trưởng lão..."

      "Lão thiên, lợi hại, thế nhưng tay đón lấy Thanh Văn Trảm!"

      Người Thủy gia đối với uy lực của Thanh Văn Trảm phi thường ràng, tại nhìn Dạ Thất Thất thế nhưng tay đón lấy công kích Thanh Văn Trảm, nguyên đám trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy thể tin nhìn qua ba người lưng hỏa loan, ánh mắt toàn bộ tụ ở người mặc quần thô áo rách, vẫn ngăn được tao nhã, ánh mắt sáng như cũ làm cho người nào có thể khinh thường, giờ khắc này, nàng ở trong mắt mọi người, tồn tại như vị thần!

      "---- thể nào, làm sao có thể!" Thủy Thanh Ngạo phen đẩy hộ vệ của ra, vọt tới thân thể cao lớn bên cạnh hỏa loan kia, mặt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm hai người Hỏa Kỳ Vân cùng Dạ Thất Thất, tức giận đến sắc mặt xanh mét!

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆ CHƯƠNG 15: DỊ BIẾN, HẮC VỤ QUỶ DỊ (1)

      Edit: Tương Ly

      Nhắm mắt lại, đợi lâu, đau đớn trong dự liệu cũng đến, Hỏa Kỳ Vân khẽ nhíu mày, cảm giác bốn phía đột nhiên yên tĩnh đến mức đáng sợ! Sau đó, nhiều thanh kinh ngạc dám tin truyền vào trong tai , mở mắt ra, nhìn thấy màn làm rung động thôi...

      Dạ Thất Thất vuốt vuốt đạo lam quang ôn thuận ở đầu ngón tay, quang mang màu lam chiếu rọi gương mặt thanh tú của nàng, khiến khuôn mặt nàng toát ra vài phần dị, khóe miệng nàng cười nhạt vài phần tà khí, ánh sáng trong mắt chợt lóe, lam quang trong tay phảng phất giống như có ý thức, hướng về Ngũ trưởng lão trừng lớn đồng tử tràn đầy kinh ngạc, trong nháy mắt, lam quang ôn thuận, trở nên tràn trề mãnh liệt sát ý!

      "A------- "

      đợi Ngũ trưởng lão kịp phản ứng, đạo lam quang kia đánh trúng cánh tay phải của , nửa người bên phải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tách ra, thịt cách cốt phân, máu tươi văng khắp nơi!

      Trong nháy mắt, trong khí tràn đầy mùi máu tươi!

      "Đả thương ta, chết! Đả thương người của ta, sống bằng chết! Ngươi nếu dám ra tay, liền hảo hảo chuẩn bị sống bằng chết, về sau mỗi ngày ngươi hưởng thụ nỗi thống khổ bị vạn trùng phệ tâm, loại đau khổ này càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng đến khi bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, thống khổ này hết!" , Dạ Thất Thất đầu ngón tay bắn ra tia sáng màu hồng, miệng vết thương nửa người phải cấp tốc khép lại, hề tiếp tục chảy máu, bởi vì, nàng chưa muốn làm cho chết!

      Nàng còn chưa hết chính là, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, thống khổ của vạn trùng phệ tâm mặc dù biến mất, nhưng thịt người từ từ rớt xuống, mỗi ngày rụng khối, cho đến khi người còn miếng thịt, mới có thể trút ra hơi thở cuối cùng! Nàng muốn cho hảo hảo thử nghiệm chút toàn bộ quãng đường từ thất vọng đến hy vọng, sau hy vọng lại đến tuyệt vọng.

      "A- - - ta giết ngươi, tiện nhân này!" Thủy gia Ngũ trưởng lão kêu thảm tiếng, tức giận đến hộc máu, giờ khắc này, bỏ xuống hết thảy, cái gì tôn nghiêm Thủy gia, sứ mạng gia tộc, toàn bộ bù được nhục nhã Dạ Thất Thất nàng gây cho .

      Đáy mắt lóe qua thoáng cái lãnh oán hận, người toát ra vải tầng khói đen nhàn nhạt, khói đen càng ngày càng đậm, theo sương mù dày đặc người càng ngày càng đậm hơn, sắc mặt Thủy gia Ngũ trưởng lão từ từ khôi phục bình thường, liền ngay cả nửa người mới vừa bị cắt mất cũng lấy tốc độ cực nhanh mọc ra, hồng hắc đan xen, dị thường quỷ dị.

      "Ha ha ha ha..."

      mặt , vẻ mặt dữ tợn chịu nổi, phát ra tiếng cuồng tiếu chói tai...

      Dạ Thất Thất lông mày cau lại, nhìn khói đen trước mắt càng ngày càng đậm hơn, nhíu mày, tiểu ấu hồ biết nằm vai nàng từ lúc nào co rút thành cục, cả người run rẩy, động vật cảm giác đối với nguy hiểm là cao nhất, huống chi linh thú phải là thú loại bình thường!

      "Uy, ta làm sao đâu? Nghĩ sợ tội muốn tự sát cũng cần chọn cái chết trông khó coi như vậy !" Hỏa Kỳ Vân phục hồi tinh thần lại, trong miệng la hét đến bên cạnh Dạ Thất Thất, thần kinh tương đối lớn, có phát nguy hiểm tiến đến gần.

      Đen thành đoàn, cái gì cũng đều thấy ! phải là tự sát là cái gì? Hỏa Kỳ Vân những cảm giác mình sai, còn cảm giác mình rất có lý, bị kích động đến mức muốn xem Thủy gia Ngũ trưởng lão là dùng phương thức gì tự sát.

      Đột nhiên, hắc vụ quanh thân thể Ngũ trưởng lão cấp tốc bành trướng, cỗ cảm giác nguy hiểm theo đó mà đến.

      "Toàn bộ lui về phía sau------- mau lui lại!" mặt Dạ Thất Thất chợt lóe qua tia vội vàng, tức giận quát tiếng, tay kéo Hỏa Kỳ Vân còn chưa kịp phản ứng trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất lần nữa ở ngoài mấy dặm gò núi.

      "Ầm---- ----- "

      đám mây hình nấm cực lớn bay lên trời, kịch liệt nổ tung đem mảnh đất trống bọn họ mới đứng kia nổ thành cái hố rất lớn, xung quanh động vật còn con nào sống sót.

      Sau khi nổ tung, đạo bóng dáng bị khói đen bao phủ xuất lưng linh thú hỏa loan, trung từ từ rơi xuống, đao vung đầu liền rơi, lâu sau, từng cái đầu máu chảy đầm đìa ngừng bay lên, đầu người bị chém giết tuyệt đối thua kém hai mươi.

      "Chậc chậc chậc... Nhìn chút trận thế này, thực cường đại, Thủy gia Ngũ trưởng lão hổ là lam cấp cao thủ, tự bạo đều làm cho kinh thiên động địa như vậy, chúng ta là theo kịp a!" Hô ~ nguy hiểm ! Hỏa Kỳ Vân vẫn có chút sợ, nhưng cũng ảnh hưởng suy tư chuyện.

      ☆ CHƯƠNG 16: DỊ BIẾN, HẮC VỤ QUỶ DỊ (2)

      Edit: Tương Ly

      Ánh mắt cảm kích rơi người Dạ Thất Thất, vừa rồi nếu phải là Dạ Thất Thất kịp thời đem lôi , Hỏa Kỳ Vân liền thành đống thịt vụn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy công kích chiến đấu chân như vậy, làm được ích lợi , tin tưởng bao lâu sau khi trở về, rất nhanh có thể tiến lên Địa cấp trung cấp.

      " đúng, mau theo ta!" Khí thế kia giống do tự bạo dẫn tới, giống như phản ứng khi tu luyện ma công nào đó, ma khí ngất trời kia mang theo khí thế mãnh liệt thể ngăn cản, làm nàng hơi hơi nhíu mày.

      Tốc độ thân pháp Hỏa Kỳ Vân xa xa so ra kém Dạ Thất Thất rất nhiều, bất quá thời gian nháy mắt liền thấy tung tích, thầm than, thân phận nữ tử mới quen này thực thần bí, phần thực lực kia cũng vô cùng cường hãn, ngay cả Thủy gia Ngũ trưởng lão cũng có thể trong nháy mắt giết, còn bức người đến mức tự bạo! Khó hiểu chính là, mới trước mắt thôi, thậm chí còn biết tên của nàng, hai người lại mạc danh kì diệu trở thành bằng hữu.

      Hỏa Kỳ Vân hạ quyết tâm ỷ lại vào Dạ Thất Thất, nàng thân phận thần bí, thực lực cường hãn, cuộc sống tương lai khẳng định đặc sắc vạn phần, so với tu luyện thú vị hơn nhiều ! Dạ Thất Thất vội vã tiến lên tiêu diệt nguồn gốc ma khí tất nhiên biết, nàng bị người nhìn chằm chằm, cái đuôi lặng lẽ dính vào nàng.

      Theo ma khí ngập trời mà , lúc Dạ Thất Thất đuổi tới, liền trông thấy Thủy gia Ngũ trưởng lão nhập ma, toàn thân bị hắc vụ bao trùm, trong tay cầm trường kiếm do khói đen ngưng tụ thành, vô hình lấy thủ cấp, từng người bị thanh kiếm trong tay chém giết, linh hồn lập tức bị kiếm kia hấp thu, hề có nửa điểm sinh cơ, bất quá ngắn ngủi vài hô hấp, đội viên tổ chức thành đoàn thể đến lịch luyện cơ hồ chết hết, chỉ có nữ hai nam còn liều chết chống cự, nhưng cũng tiến dần đến thời khắc đèn cạn dầu.

      Dạ Thất Thất tu luyện là thiên đạo, phải cần thiết tuyệt dễ dàng sát sinh, để tránh tương lai nghiệt sát quá nhiều mà chết dưới lôi kiếp, năm trăm năm thanh tâm quả dục cũng đem máu của nàng mài phẳng, ngược lại là cực độ đè nén, khó có thể gặp hạng người lạm sát kẻ vô tội, trong cơn giận dữ, hạ quyết tâm muốn giết Ngũ trưởng lão hóa ma.

      "Đáng chết!" Giận dữ mắng tiếng, mặt Dạ Thất Thất lộ ra vài phần giận dữ, trong tay trống rỗng nhiều thêm trường kiếm màu tím, thân kiếm toàn thân màu tím, có tia chớp chợt lóe qua, đây là lúc nàng tu lại thành người, sư phụ lão phong tử ban tặng thần kiếm 'Tử Tiêu', bất chấp cùng lão bằng hữu chào hỏi, kiếm quyết nhất niệm, khẽ quát tiếng, "Tử Tiêu, ------ "

      "A-----" Ngũ trưởng lão ma hóa bị Dạ Thất Thất đánh trở tay kịp, phát ra trận kêu thảm thiết!

      "Trốn chỗ nào, Tử Tiêu, đuổi theo!"

      "Xú nha đầu, cho ngươi nếm thử tất sát kỹ của bản đại nhân, vạn ma phệ hồn!" trầm thanh từ trong hắc sương mù truyền đến, khàn khàn mang theo chói tai.

      Trong nháy mắt, khói đen người Ngũ trưởng lão hóa thành ngàn vạn con rắn , giãy dụa thân thể nhắn xinh xắn mềm mại, lấy từng phương hướng bất đồng hướng về Dạ Thất Thất tiến công, trong nháy mắt, bóng dáng Dạ Thất Thất bị vô số khói đen bao trùm...

      "Khốn kiếp, ta giết ngươi------" Thời khắc Hỏa Kỳ Vân đuổi tới, đúng lúc trông thấy màn hắc vụ đem Dạ Thất Thất thôn tính, hai mắt đỏ bừng liều lĩnh hướng về Thủy gia Ngũ trưởng lão xông tới, ngàn vạn hỏa cầu theo đó đập tới!

      “Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi còn quá non, hỏa vũ thuật của ngươi căn bản gây thương tổn được bản đại nhân, cũng được, ngươi muốn chết tự đưa tới cửa, liền để cho thú sủng của ta nuốt chết ngươi, để linh hồn nó khôi phục tổn thương, ha ha... Nhân danh ta, hoán ngô chân thân, !” xong, Ngũ trưởng lão hai tay kết xuất cái ấn phức tạp, trong nháy mắt, xuất con thú sủng tản ra hắc sắc ma khí, khóe môi nhếch lên lộ hàm răng ghê tởm, gào vài tiếng, hướng về Hỏa Kỳ Vân phóng .

      Hỏa Kỳ Vân kinh nghiệm đối địch có hạn, tại thời khắc sinh tử trước mắt lại tỏ ra tỉnh táo dị thường, hiểu được lợi dụng ưu thế tốc độ tránh né công kích, nhiều lần đều suýt nữa bị chỉ thú sủng bắt được, đều hữu kinh vô hiểm!

      ☆ CHƯƠNG 17: ĐẠI TIỂU THƯ DẠ THẤT THẤT HÁO SẮC (1)

      Edit: Tương Ly

      Đột nhiên, mặt lộ vẻ vui mừng, bởi vì cảm giác được hai cỗ hơi thở quen thuộc, đó là hơi thở công pháp tu luyện của Hỏa gia , chỉ cần chống đỡ trong chốc lát, chờ người trong nhà đến, có thể giúp nàng báo thù, tự tay giết Thủy gia Ngũ trưởng lão báo thù; cơ hồ đồng thời, đột nhiên cảm giác được cỗ nguy hiểm phủ xuống, đợi có phản ứng, phía sau lưng bị người tầng tầng đánh kích, trong nháy mắt bị đánh trúng, quay đầu nhìn lại, Thủy Thanh Ngạo biểu tình hiểm gian kế được thực rơi vào trong mắt ! Chỉ trì hoãn trong nháy mắt, thủ sủng kia đến bên cạnh , chân trước đem đè xuống đất, mở ra cái miệng tanh hôi to như chậu máu hướng về đầu cắn xuống...

      Xong rồi, lần này xong đời!

      Mình cũng muốn cùng nàng cùng chết, đáng tiếc cũng biết tên của nàng, về sau tại địa phủ làm sao tìm được nàng nha?

      Hỏa Kỳ Vân gắt gao nhắm hai mắt lại, ngay cả cảm giác ngũ quan đều phong bế, bởi vì---- sợ đau nhức!

      Phanh---- ------

      tiếng vang lớn vang lên, đạo bóng dáng tố sắc xuất ở trong mắt mọi người, khuôn mặt thanh lệ, đầu ba ngàn tóc đen theo gió bay múa, phong tình lên lời, vô tận mị hoặc, khí thế cuồng tứ người nàng lúc này khắc sâu trong lòng mỗi người, nhiều năm sau, người nào đó còn thỉnh thoảng cảm thán: "Lúc trước tuổi trẻ khinh cuồng, u mê ngu ngốc, cứ như vậy bị nàng mê hoặc, bước phải thuyền giặc!" Dù vậy, nhưng lại chưa bao giờ hối hận, đó là lựa chọn chính xác nhất của cả đời !

      "Ma hóa cũng dám làm càn, Tử Tiêu, diệt! Thủy gia, Dạ Thất Thất ta nhất định diệt!"

      ******

      "Ta Thất Thất, nhiều thành trì như vậy ngươi , vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn tới Viêm Hỏa Thành này? Đây chính là địa phương nổi tiếng nghèo khó, có đồ chơi gì hay! Ngươi xem thức ăn này, nhìn thôi cũng có khẩu vị. . ."

      lầu hai của khách sạn ở Viêm Hỏa Thành ngồi hai thiếu niên, trong đó vai thiếu niên có con ấu hồ màu lông tuyết trắng nằm, người thiếu niên khác mặc cẩm phục màu đỏ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, hai đầu lông mày tất cả đều là ngạo khí, khuôn mặt tuấn mỹ nhắn nhăn thành đường, dùng chiếc đũa chọc chọc món ăn bàn, quệt mồm bất mãn oán hận .

      Thiếu niên ngồi đối diện thân mặc áo bào màu lam, khuôn mặt thanh tú so với hồng y thiếu niên tuấn mỹ bình thường hơn chút ít, nhưng khí chất mặt lạnh nhạt xuất trần làm tăng thêm vài phần thần bí.

      "Ta cũng bảo ngươi theo." câu , chặn hồng y thiếu niên á khẩu trả lời được, đáng thương nhìn thiếu niên đối diện, ấu hồ vai cùng chủ nhân tâm linh tương thông, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn người nào đó, người thú cùng nhau giả bộ đáng thương!

      sai, hai người hồ này đúng là Dạ Thất Thất, Hỏa Kỳ Vân cùng đầu tiểu hồ, bọn họ sở dĩ cùng lúc xuất ở Viêm Hỏa Thành, đến, còn là câu chuyện hết sức ô long!

      Ngày đó, Dạ Thất Thất cường thế xuất kích, đánh chết Thủy gia Ngũ trưởng lão nhập ma, lại phát Thủy Thanh Ngạo chạy trốn; tình được giải quyết, Dạ Thất Thất lại bất đắc dĩ phát chuyện hết sức bi thống---- --- nàng bị quấn chặt lấy!

      Hỏa Kỳ Vân tựa như kẹo đường, gắt gao dính vào bên người Dạ Thất Thất, quấn chặt lấy chịu , ngắn ngủi thời gian vài ngày, trong thôn tất cả nữ giới, bất luận già trẻ toàn bộ bị mê hoặc xoay quanh, thậm chí chỉ lần vung tay lên, nhà gỗ của Dạ Thất Thất thiếu chút nữa bị phá hủy; ấu hồ nhìn như đáng nhưng so với chủ nhân cũng bớt lo hơn, hơn nửa đêm lão nhân gia nó chạy tới đem huyền thú do người trong thôn chăn nuôi toàn bộ ăn sạch bong, ngay cả tinh hạch cũng buông tha, so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn! Hai người bọn họ, cái quyến rũ nữ giới trong thôn, cái ăn sạch thức ăn trong thôn, liên lụy nàng trở thành sao chổi trong mắt mọi người.

      Vì vậy, Dạ Thất Thất ánh mắt tràn đầy áy náy xin lỗi đám người Ba Phi, mang theo hai người chuyên gây họa kia ly khai thôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :