1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà mị xà vương: không nên trêu chọc - Phiêu Lượng Hải Yêu(C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:Gặp lại

      Edit: Tịch Ngữ

      Trong hoàn cảnh tối thui như mực, giơ tay thấy ngón, ý thức sinh tồn duy nhất của nàng chính là trèo lên cành cây và nghỉ ngơi, mặt đất lạnh như băng rất dễ cảm lạnh, hơn nữa cơ hội gặp nguy hiểm rất là cao.

      Chọn nhánh cây, nàng cọ cọ bò lên nhanh chóng. Vào thời điểm này, tay chân của nàng rất linh mẫn, nếu là bình thường, đừng là nhánh cây cho dù là gốc cây nàng cũng bò lên nổi.

      Ngồi nhanh cây bao lâu, trong bụng liền vang lên tiếng thầm, bây giờ nàng đói đến mức ngực dán vào lưng, yếu ớt ghé vào thân cây. Sớm biết nơi này là ổ rắn, nàng ăn nhiều chút rồi.

      Cũng biết ở nơi này giãy dụa bao lâu, cuối cùng nàng chịu đói được nữa nặng nề ngủ . Giấc ngủ này chính là mê man mà ngủ, rất yên ổn.

      Mãi cho đến khi, có vật gì đó nhàng chậm rãi di chuyển mặt nàng, hình như có chút nóng lại có chút lạnh, ấm nóng lại ẩm ướt khiến Nam Tử Nhi ngủ cây có chút thoải mái.

      Nàng chút nghĩ ngợi liền dựa sát vào chút, giống như tìm được nơi mềm mại thoải mái để ngủ tiếp. Toàn thân nàng buông lỏng, còn cái thứ ấm áp vẫn cọ cọ mặt nàng cũng có rời .

      Ban đêm nhiệt độ trong rừng rất lạnh, nàng ăn mặc phong phanh, cái vật đó lại ấm áp, thân thể dựa theo bản năng muốn rời khỏi, trái lại càng tới gần hơn để sưởi ấm.

      Dựa vào chút, nguồn nhiệt tựa hồ càng ấm hơn, hơi thở phì phì ngừng phà lên mặt nàng, còn cọ xát gương mặt nàng nữa.

      Lúc này, biết có phải Nam Tử Nhi đói quá mà mơ thấy đồ ăn hay , ai ngờ nàng đem nguồn nhiệt coi thành thức ăn, há mồm cắn…

      Kết quả, nàng thực cắn thứ đó, thế nhưng cái thứ mềm mềm ẩm ướt kia để nàng cắn rớt, trái lại còn tránh khỏi hàm răng của nàng, nhàng khảy đầu lưỡi của nàng.

      Cái thứ dài ngoằng kia ở trong cái miệng nhắn, khéo léo của nàng, nàng thăm dò lại hút, Nam Tử Nhi giống như được ăn, bao tử còn kêu ùng ục nữa, cũng thấy đói bụng.

      Nam Tử Nhi cực kì thấy thoải mái, dựa vào thứ mềm nhũn ngủ rất ngon, rất thoải mái. Nàng tuyệt đối muốn rời khỏi chỗ này.

      Vậy mà nàng vẫn còn cắn hút cái thứ vói vào miệng, giống như con nít bú sữa. Đây cũng là bệnh từ khi còn của nàng, lúc ngủ thích ngậm lấy đầu lưỡi, sau khi lớn lên cũng có thay đổi, cho nên nàng căn bản ý thức được có cái gì đó trong miệng mình.

      Hút lúc lâu, bởi vì ngày đêm vừa mệt lại vừa đói, nàng liền nặng nề ngủ tiếp. Mà cái thứ nàng ngậm cũng có yên tĩnh, lẳng lặng tiếng động cuồn cuộn bao lấy thân thể của nàng, vững vàng giữ nàng lại cây.

      Hơi thở ấm nóng kia vẫn quanh quẩn mặt nàng, ban đầu cẩn thận từng chút sau đó ngừng nhấn nhấn, dao động từ đến nặng khuôn mặt nàng, chồng chất đè mặt nàng.

      Cuối cùng, cuối cùng, trực giác và ý thức của Nam Tử Nhi cũng nhận ra chuyện đúng, nàng ngủ say sưa nhưng hiểu sao trái tim đột nhiên đập thình thịch, tựa như đề phòng trước bị kim đâm trúng, khiến nàng sợ hãi tỉnh lại. Mà cái thứ vẫn bị nàng ngậm trong miệng đột nhiên thoát ra, biến mất.

      Khi đầu óc thanh tỉnh, cái gì nàng cũng nhớ. Nàng ngủ cây to, lấy đâu ra thứ để nàng dựa vào mà ngủ ngon?

      Vì vậy, đôi mắt nàng mở to, vội vã kiểm tra bốn phía xung quanh mình, nhìn còn đỡ, nhìn rồi nàng giật thót mình, suýt chút nữa dọa trái tim đình công luôn rồi!

      biết trời dần sáng từ khi nào, có thể để nàng nhìn mọi vật xung quanh, cho nên nhìn biết, nhìn rồi mới nhảy dựng.

      Mọi thứ cây, mặt đất… toàn bộ đều là rắn, màu sắc khác nhau, lớn khác nhau, thậm chí còn cùng chủng loại, rắn độc, rắn có độc, bò mặt đất, quấn quanh cây, chi chít rắn thè cái lưỡi đỏ, nhìn về phía nàng.

      Bao tử của nàng suýt chút nữa nôn ra, mặt mày tái nhợt, thân thể ngừng run lên. phải nàng rời xa khỏi ổ rắn rồi sao? Tạo sao lại có nhiều rắn xuất ở nơi này vậy?

      Có vài con rắn bò tới bò lui bên cạnh nàng, đôi mắt nho nhìn chằm chằm nàng, hình như muốn leo lên người nàng, lại có gan bò lên.

      Nàng hoảng hốt hết sức, nhiều lần muốn té từ cây xuống, nhưng nhìn phía dưới cũng có đống rắn, ngay cả ý nghĩ muốn chết nàng cũng có.

      Má ơi! Nàng lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều rắn như thế này nha! E rằng ngay cả vườn bách thú cũng có nhiều rắn như vậy đâu. Nếu người chuyên nuôi rắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều rắn như nàng, lại còn nhiều loại nữa chứ. Hai mắt nàng có tối sầm ngất xỉu khiến nàng mất mặt!! Nhưng mà… ra… nàng rất muốn xỉu, chỉ cần ngất nàng cần nhìn bất cứ cái gì nữa hết, cũng cần sợ gì nữa!

      Làm sao đây? Làm sao đây? Nàng trốn bằng cách nào? Nhìn thấy càng ngày càng nhiều rắn, giống như có cái gì đó hấp dẫn bọn nó, trong chốc lát liền có đám rắn điên cuồng bò tới, ngay cả chút khe hở hoặc là cọng cỏ cũng nhìn thấy.

      Sợ hãi, hoảng loạn, run rẩy ngừng tập kích. Nàng biết phải làm sao bây giờ? Thoáng cái, nước mắt liền tuôn ra, ngay cả thở mạnh cũng dám, sợ chọc giận đám rắn này công kích chính mình.

      Điều kì lạ là mấy con rắn công kích nàng, chúng chỉ bò xung quanh nàng, thế nhưng chi chít chằng chịt rắn kiều này đúng là khiến người ta sợ vỡ mật!

      Cách đó xa, Mặc Phàm Quân nhàn nhã tự tại giống như chơi nhìn nàng ở cây, trong miệng còn có mùi của nàng, ngọt ngào, thơm mát, mùi vị rất tốt, khiến lưu luyến thôi.

      “Vương, chúng ta còn dọa nàng nữa sao?” trong ba vị xà mĩ nữ Rắn Cạp Nong cung kính , trong lòng lại lo lắng cho bị vương coi trọng, người bình thường cũng sợ, biết nàng ấy có chịu nổi hay ?

      Mắt Mặc Phàm Quân sáng quắc như đuốc nhìn chăm chú người nào đó cây suy nghĩ lúc, mới chậm chạp : “ cần đến đó, chỉ cần đứng gần chỗ của nàng ấy là được. Bổn vương muốn nhìn nàng ấy nhận thua, nếu nàng ấy cần bổn vương, gọi tên bổn vương thôi.” Chờ coi nha đầu kia còn cứng miệng được bao lâu, dạy dỗ nàng tốt, sau này nàng ngoan.

      “Dạ.” Ba mĩ nữ nghe vậy cũng hỏi nữa, ngoan ngoãn đứng chờ.

      “Huhuhu…” Nam Tử Nhi giọng khóc núc nở, lại sợ kinh động đến bầy rắn, lại nhịn được muốn khóc, thế nên thanh phát ra có chút khó nghe.

      Lúc này, có con rắn màu xanh biết là sợ chết hay là hiếu kì, nó cư nhiên yên lặng tiếng động bò tới bên chân nàng, do dự chút lại chậm rãi bò lên chân trần của nàng.

      “A!... Cứu mạng, tránh ra! Mặc Phàm Quân cứu ta, cứu ta!” Lúc này, Nam Tử Nhi chẳng đoái hoài tới thứ gì nữa, nàng biết chân trần của nàng có con rắn , dù rất đẹp và đáng …nhưng thường rắn càng đẹp càng độc, cuối cùng nàng chịu nổi nữa, điên cuồng hét lên, chân cũng ngừng quơ loạn, mục đích chỉ muốn đem con rắn chân đá rớt xuống.

      Tiểu Thanh Xà chân trần của nàng bị hành động và tiếng kêu thảm thiết của nàng hù dọa, sơ ý ngã từ chân trần của nàng xuống tàng cây phía dưới.

      Vì hành động này mà Nam Tử Nhi mất thăng bằng, cùng lúc Tiểu Thanh Xà rơi xuống, bản thân nàng cũng ngã theo.

      Nhìn cảnh vật vùn vụt bay qua trước mắt, khi biết mình rơi vào bầy rắn ở phía dưới, lập tức hét thảm thiết: “Có ai cứu mạng! Cứu mạng…” Mặc kệ nàng kêu gào khàn cổ họng, thân thể nàng vẫn ngừng rơi xuống.

      Nhưng, điều bất ngờ xảy ra, ngay khi nàng sắp chạm đất, đập vào bầy rắn mặt đất, chân nàng bị vật gì đó cuốn lấy, vững vàng đem nàng treo lắc lư cây.

      Đàn rắn phía dưới đều ngẩng đầu lên nhìn Nam Tử Nhi cách chúng xa, còn có rất nhiều rắn bò tới để quan sát cho gần… Giống như chúng nó xem trò hay!! ==

      Nam Tử Nhi thở dài hơi, trời ạ! Nếu nàng nện ngay vào đám rắn đất, như vậy nàng chết, nhưng mấy con rắn bị nàng đè… đầu óc bể nát, máu rắn tung tóe khắp nơi, chỉ nghĩ thôi da gà của nàng nổi rần rần lên rồi.

      Nhưng, bị treo như vậy cũng tốt, phía dưới là đám rắn thấy gớm, nhưng lại cách minh rất gần, nàng cảm thấy tình cảnh tại của mình, mặc kệ là góc độ nào cũng đều tốt!

      Nàng dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ mạng nàng lớn, biết lúc rơi tự do chân nàng bị vướn vào cái gì, cứu nàng mạng, nếu còn sống trở về, nàng nhất định tạ ơn thần linh.

      Nhưng, trái tim nàng còn chưa buông lỏng, cảm thấy chân có gì đó đúng cho lắm, mềm mềm giống dây mây, ngược lại giống như là…

      “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên, vận mệnh giống như ngừng hãm hại nàng, lần lại lần tạo điều kiện cho nàng gắn bó keo sơn với rắn.

      “Cứu mạng, cứu mạng, hu hu hu …Mặc Phàm Quân cứu ta, mau cứu ta! Mặc Phàm Quân mau cứu ta!!” Nàng ở trung ngừng huơ tay múa chân, cuối cùng chỉ có thể gọi tên nghiệt nửa người nửa rắn Mặc Phàm Quân.

      Bởi vì, thứ quấn lấy chân nàng phải là dây mây mà là con rắn lớn, con rắn dùng đuôi cuốn lấy cổ chân nàng, cho nên nàng có ngã từ cây xuống đất được. Đây cũng là nguyên nhân nàng sợ chết khiếp, con rắn cứu nàng! Nàng làm sao tiếp nhận chuyện này được! Người và rắn khác nhau, hơn nữa nàng rất sợ rắn, cũng thích rắn!!

      “Mặc Phàm Quân, cứu ta, Mặc Phàm Quân, mau mau cứu ta.” Nàng nhớ đến người đàn ông kia, tựa như vớ được cái phao cứu mạng, bây giờ nàng rãnh để ý tới nhiều thứ nữa, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi nguy hiểm này, nàng nguyện ý trả giá cao.

      Sau khi Tiểu Thanh Xà bị nàng đá xuống, vừa mới chạm đất, nó dùng đôi mắt nhìn chăm chăm vào loài người treo lủng lẳng cây, nó chỉ muốn đến gần nàng chút thôi mà, cũng có ý làm tổn thương nàng, lần đầu tiên nó thấy con người, nên hiếu kì muốn lại gần.

      Nhưng, vì sao nàng lại biết tên của Xà Vương? Chuyện này khiến nó mê man, chỉ ngơ ngác nhìn nàng giãy dụa trung, biết làm sao mới đúng.

      Lúc này, Mặc Phàm Quân đạt được mục đích của mình, ra lệnh kêu ba mĩ nữ rắn kia dẫn đàn rắn rời , phải làm hùng cứu mí nhân.

      Nam Tử Nhi bị con rắn lớn treo cây ngừng run sợ, muốn ngọ nguậy nữa nhưng dám, đành chờ Mặc Phàm Quân tới, kêu cứu nàng.

      Ba mĩ nhân rắn ra lệnh khiến bầy rắn ở chung quanh rời , Tiểu Thanh Xà cũng phải nghe lệnh, vốn dĩ Tiểu Thanh Xà được gọi đến, nhưng đúng lúc nó ở gần đây, thấy hiếu kì nên cũng bò tới góp vui, nhìn thấy tỷ tỷ loài người rất đáng này, nó lại nóng lòng tiếp cận.

      Bây giờ, Tiểu Thanh Xà nhìn đồng loại nhóm lớn nhóm rời , bản thân nó do dự, biết nó có cần chung hay . Thế nhưng tỷ tỷ loài người kia đáng thương, ngờ nàng lại sợ nó như vậy, nó chưa từng thấy người nào nhát gan hơn nó nha! (Tịch Ngữ: chị bị Tiểu Thanh khinh bỉ >w<)

      Vi vậy, Tiểu Thanh Xà suy xét chút rồi ra quyết định, nó nhanh chóng chui vào bụi cỏ, len lén trốn , chờ xem tỷ tỷ loài người có bị nguy hiểm gì hay .

      Nam Tử Nhi biết bầy rắn thoái lui trong thầm lặng, ngoại trừ con rắn dùng đuôi cuốn chân nàng những con rắn khác đều cuồn cuộn rời như thủy triều rút xuống.

      Hai mắt nàng vẫn sợ hãi đẫm lệ, muốn giãy chân khỏi đuôi rắn, lại dám sợ mình té xuống!!! Lục chọn khó khăn khiến cả người nàng run bần bật lên, điềm đạm đáng khiến người ta nỡ tổn thương.

      Vừa khóe, Mặc Phàm Quân yên lặng tới, con rắn lớn thấy Mặc Phàm Quân đến, đuôi rắn thả lỏng cổ chân Nam Tử Nhi ra, bỏ chạy.

      Nam Tử Nhi có chuẩn bị trước, đột nhiên cảm thấy bản thân rơi xuống, thét chói tai, hồn phách bay bốn phương tám hướng, có kinh sợ nhưng nguy hiểm rơi thỏm vào lòng Mặc Phàm Quân.

      có đau đớn như trong tưởng tượng, có cảm giác mặt mũi bầm dập, chỉ có hơi thở mạnh mẽ, ấm áp, vòm ngực rộng lớn của đàn ông.

      Nam Tử Nhi kinh ngạc ngóc đầu lên, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Mặc Phàm Quân rơi vào mắt nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên nàng cảm thấy có rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, chút nghĩ ngợi liền ôm lấy như con bạch tuột, oa oa khóc lớn kinh động cả trời đất.

      Nhìn nước mắt của nàng, Mặc Phàm Quân hiểu vì sao trong lòng có chút ê ẩm, lại rất khó chịu, buồn bực, trái tim đau thắt. rất thích, cực kì thích cái cảm giác này, nàng như thế này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :