1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà mị xà vương: không nên trêu chọc - Phiêu Lượng Hải Yêu(C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Xuyên qua

      "A... , người cứu mạng!” Nam Tử Nhi sợ hãi, thèm để ý gì nữa hét lớn tiếng, vội vàng xoay người chạy trối chết, tông cửa xông ra ngoài.

      Tiếng thét chói tai của kinh động đến những người xem triển lãm tranh ở đây, mọi người nhìn bóng dáng chạy thục mạng của lấy làm kì lạ, có người tò mò tới chỗ vừa đứng, cảm thấy kì quái, trừ bức tranh ra, có gì khác thường hết.

      “Ngất! kia chắc bị con rắn trong bức tranh này hù dọa rồi. Chỉ là con rắn giả thôi mà, có cần sợ mất mật như vậy chứ? Cái này cũng là lá gan sao?” nam sinh cười nhạo, lắc đầu rơi khỏi bức tranh vẽ con rắn tường.

      Chờ mọi người hết, con rắn đen trong bức tranh kia, đột nhiên cử động. Nụ cười mặt có chút hả hê, nó cảm thấy hài lòng với kết quả mình vừa tạo ra, hết sức thỏa mãn.

      Chuyện này có ai nhìn thấy.

      Kết thúc buổi triễn lãm tranh, người của Khoa Nghệ Thuật đến thu dọn đem tranh về, lúc này nam sinh vừa vặn tới đem tranh cất theo thứ tự, sau khi tới bức tranh vẽ rắn ngẻo đầu nhìn bức tranh lâu.

      “Ủa, bức tranh này ở đâu ra vậy? ràng có treo bức tranh này ở đây mà? Kỳ lạ !” thầm, sau đó gãi gãi đầu, thu bức tranh lại.

      Nhưng kì quái là, sau khi thu dọn các bức tranh xong phát bức tranh vẽ rắn còn nữa.

      Nam Tử Nhi cảm thấy đúng là xui xẻo! Kể từ khi gặp con rắn kia liền liên tục gặp vận xui, càng ngày càng bị nhiều kinh sợ.

      “Kiếp trước mình nhất định có thù oán với họ nhà rắn, bằng kiếp này chúng nó đến tìm mình như vậy.” Nét mặt như đưa đám, tâm trạng hết sức xám xịt.

      Sauk hi chạy ra khỏi buổi triễn lãm, cũng quay về kí túc xá, ở bên ngoài lắc lư cũng được, trong lúc nhất thời biết phải đâu.

      Dưới tình huống bất đắc dĩ, đành ở bên ngoài ăn cơm trưa, cho đến buổi chiều có khóa, bấy giờ mới từ từ về phía trường học.

      Vừa mới trở lại phòng học, đám người Chu Chu biết vì sao lại tụ tập ở chỗ. sôi nổi chuyện gì đó, ngay cả bước vào phòng bọn họ cũng phát .

      Tâm trạng tốt, nên cũng có xúm lại nghe bọn họ thảo luận, tiếp tục về chỗ của mình, yên lặng ngồi xuống, nằm mẹp ở bàn, tâm trạng rất buồn bực.

      lâu sau, đám người Chu Chu phát có mặt của , vẻ mặt mỗi người đều kì lạ, vì sao nghe được tin tốt như vậy mà vẫn thờ ơ. Vì vậy liền về chỗ .

      “Tử Nhi, lớp chúng ta sắp du lịch.” Chu Chu hét lớn ở bên tai , kêu xong liền nhanh chân chạy ra xa, rất sợ bị đánh úp.

      Thế nhưng, kì lạ, Nam Tử Nhi vẫn nằm im ru, mắt điếc tai ngơ đối với lời của Chu Chu, hai mắt đờ đẫn, hồn phách biết bay về phương nào.

      Các bạn trong nhóm cũng hiểu, biết xảy ra chuyện gì, lần này bọn họ có lòng dạ chơi đùa nữa, có mấy người vội đưa tay lay lay thân thể , miệng ồn ào kêu gọi.

      “Tử Nhi, làm sao vậy?”

      “Tử Nhi, xảy ra chuyện gì?”

      Tử Nhi, có phải cậu bị bênh rồi ?”

      “Tử Nhi, cậu thấy chỗ nào khó chịu sao?”

      Mọi người sốt ruột, lo lắng sờ soạng khắp người kiểm ra xem có bị đau bệnh gì , vẻ mặt rất lo. Lo lắng của mọi người cần cũng , gần đây Nam Tử Nhi rất khác thường.

      Nam Tử Nhi bị các bạn mình sờ loạn, tâm trạng càng tồi tệ, nhịn được : “Mình sao, các cậu cần để ý mình.” xong, liền vùi đầu xuống bàn, mặc kệ đám bạn.

      Cái này, mọi người hiểu gì luôn. nghĩ cái gì. làm sao vậy? Mọi người nhìn nhau, nguyên nhân.

      Lần này, người chuyện vẫn là Chu Chu, ta cực kì dịu dàng, giọng hết sức thân thiết: “Thân ái Tử Nhi, cậu đừng có xụ mặt như vậy, cuối cùng chúng ta chơi xuân, cậu nghe tin này có phải rất vui vẻ hay ?”

      Nam Tử Nhi vẫn để ý tới , tiếp tục làm đà điểu, coi như nghe lời ta. Chơi xuân? Có cái gì vui chứ? có hứng thú.

      Thấy có phản ứng, nhóm người bị bẽ mặt, tự tản hết.

      Chu Chu vẫn rất hưng phấn, ánh mắt xẹt qua hào quang trêu cợt, ta hóa thân thành ác ma, trêu chọc giống như ngày thường. Hôm nay, làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy.

      Bạn tốt là để hãm hại lẫn nhau, bạn thân là để đem ra đùa giỡn, bạn thân nhất là để bán đứng. Chu Chu đem những điều này làm tín ngưỡng của mình.

      Đáng thương Nam Tử Nhi biết bạn thân của mình suy tính quỷ kế gì, vẫn bộ dạng đáng thương bi ai cho số phận đáng thương của mình.

      vẫn chưa biết, cuối tuần này chơi xuân, vận mệnh của chính thức thay đổi, cuộc đời hoàn toàn biết sang trang mới. Có lẽ, mọi chuyện bắt đầu thay đổi, chỉ là mọi người chưa ai phát thôi.

      Nam Tử Nhi rất căm thù họ nhà rắn, từ lúc con rắn Chu Chu nuôi bò lên giường Nam Tử Nhi. Cho nên, tại mỗi ngày chuyện thứ nhất làm chính là đem cây gậy lên giường của mình, nếu nhìn thấy con rắn kia ngủ giường mình, liền chút lưu tình giơ cây gậy lên. Đương nhiên, chưa bao giờ đánh trúng mục tiêu, bởi vì dường như con rắn kia sớm đoán trước hành động của , trong nháy mắt cây gậy của hạ xuống, ngờ con rắn kia lại có thể trốn thoát được. Thường chọc tức giận muốn nhảy dựng, hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng thể làm gì nó.

      Nhưng cứ như bị quỷ ám hay sao ấy, con rắn này giường ai cũng lên, chỉ lên giường của . Người khác nó ghẹo, chỉ thích ghẹo . Mỗi khi chọc tức giận muốn xỉu, nó giống như mỉm cười đắc ý nhìn .

      Thời gian chơi xuân rất nhanh liền đến, ra số người nhiều, các ban chỉ có đúng ba mươi người, xe bus vừa đủ chon bọn họ ngồi.

      Địa điểm đến chơi chính là khu ngoại ô có cảnh vật nổi tiếng, Xà Sơn. Nó được gọi là Xà Sơn là vì ngọn núi đó có rất nhiều rắn sinh sống. Ngoài ra, trong Xà Sơn còn có các ngôi chùa, trong chùa nhiên là các hòa thượng loài người. Trừ chùa ra, trong núi có những cây đằng hình thù giống rắn lại phải rắn, tảng đá hình rắn, kiến trúc hình rắn, đường lên núi cong cong dài ngoằng, làm tăng thêm vẻ huyền bí của Xà Sơn.

      Ban đầu, Nam Tử Nhi cự tuyệt muốn tham gia hoạt động này, bởi khi nghe phải Xà Sơn, lập tức nghĩ tới rắn. Đó là lí do phản đối kịch liệt, nhưng sức lực đủ, mình đấu lại mọi người, nên cuối cùng vẫn phải đồng ý. muốn cũng được, thể làm gì khác hơn là cam lòng tình nguyện theo.

      Đến nơi, là người cuối cùng xuống xe. Thấy mấy sinh viên khác hưng phấn xông tới Xà Sơn, tuyệt đối muốn .

      Chu Chu sớm đem mục tiêu chuyển lên người , suy nghĩ của ta làm sao đoán được chứ, thế nên ta đem kéo về phía Xà Sơn.

      đường bị Chu Chu kéo , Nam Tử Nhi lúc nào cũng xụ mặt bĩu môi. Cả đường đều nghe các bạn mình líu ríu bàn luận về Xà Sơn.

      Đến khi mệt mỏi ngồi đất nghỉ ngơi, vừa vặn có pho tượng rắn đối diện với chỗ ngồi nghỉ.

      Đám người Chu Chu cũng theo bên cạnh , ra là bọn họ sợ bỏ trốn, cho nên mới mượn danh nghĩa ngồi nghỉ ngơi, kì thực là giám thị . Nam Tử Nhi đương nhiên biết chuyện này.

      “Tử Nhi, cậu xem, rắn nó giao phối như thế nào?” Đột nhiên, Chu Chu cười xấu xa hỏi , còn nhìn về phía con rắn cố ý bĩu môi.

      Rắn giao phối ra sao? làm sao biết được chứ? cũng phải nhà nghiên cứu động vật, càng có học chuyên môn nghiêng cứu ngành này. có chút tức cười trừng Chu Chu.

      Chu Chu bị lườm cũng giận mà cười ha hả, nụ cười mang hàm ý sâu xa mà dung túng: “Tử Nhi, cậu lườm mình làm gì, mình chỉ biết rắn giao phối như thế nào thôi. Cùng lắm cậu tìm ra đáp án, hơn nữa chỉ cho mình xem chỗ đó của rắn. Ngày mai, mình đem con rắn cưng của mình đưa , cậu thấy thế nào?” ta đưa ra điều kiện dụ dỗ , biết là có mưu gì.

      Giờ phút này, Nam Tử Nhi động lòng, nhưng suy nghĩ hồi, cảm thấy hình như Chu Chu muốn tìm về loài rắn, hơn nữa còn là con rắn giả, có gì phải sợ? Nghĩ như vậy, liền chút nghĩ ngợi về phía tượng rắn.

      Đám người Chu Chu nhìn chăm chú về , mặt hồng hồng về phía tượng rắn, chuẩn bị giơ tay tìm chỗ giao phối của con rắn.

      Nhiệt độ ấm áp của bàn tay xoa lên tượng đá mát lạnh. bắt đầu tìm kiếm từ đuôi rắn, ngón tay mảnh khảnh ở nửa mình dưới của tượng rắn sờ soạng từng tấc, hơn nữa trong đầu toàn là suy nghĩ muốn tìm xem chỗ giao phối của rắn nơi nào, mắt mở to cẩn thận tìm kiếm.

      Đám người Chu Chu thấy bộ dạng ngây ngốc này của , nhịn được che miệng cười trộm, mọi người biết thể cười lớn, nếu như để phát , nhất đinh thẹn quá hóa giận, trở mặt với bọn họ.

      May mà lúc này có ai phát , trong đôi mắt của tượng rắn bằng đá kia lên ánh sáng dị dưới ánh mặt trời, giống như cố gắng chịu đựng cái gì đó.

      Nam Tử Nhi sờ từ trong ra ngoài tượng rắn, phát có vật gì khác thường người nó, ngay cả vết nứt hoặc là lỗ hổng cũng tìm ra. nhịn được nổi giận, bắt đầu hơn dỗi.

      Nam Tử Nhi thèm tìm kiếm nữa, rầu rĩ quay về bên cạnh đám người Chu Chu, tức giận : “Mình tìm nữa. chừng con rắn này ở chùa quá lâu, cho nên mất năng lực kia rồi, hoặc là đủ năng lực làm chuyện kia, nếu có lẽ bị người ta cắt mất cái đó.”

      Lời vừa dứt, mọi người cười bò lăn ra đất, cười ngã trái ngã phải, nửa ngày cũng ngồi dậy nổi.

      Nam Tử Nhi giận đến mặt mũi đỏ bừng, ra lời.

      Nhưng mà ai chú ý tới, càng có ai nhìn thấy, cái câu ‘ chừng con rắn này ở chùa quá lâu, cho nên mất năng lực kia rồi, hoặc là đủ năng lực làm chuyện kia, nếu có lẽ bị người ta cắt mất cái đó’ của vừa dứt thình lình tượng rắn run lên cái, mắt rắn lộ ra tà ác, nhưng biến mất rất nhanh.

      Đoàn người rời khỏi tượng rắn, lúc này Nam Tử Nhi quyết định thèm chung các bạn nữa, để khỏi bị các bạn cười nhạo. Hơn nữa, cảm thấy ở đây rất nhàm chán.

      Đến đỉnh núi, sau khi vào chùa ngồi lát, Nam Tử Nhi thầm quyết định, chút nữa tìm cơ hội lẻn , cho nên hề suy nghĩ liền chạy đến trong chùa.

      Vừa vào chùa, Nam Tử Nhi phát ở đây có rất nhiều người đến lạy thần, dĩ nhiên bên trong hương khói rất thịnh, người đến người , bên cạnh có hòa thượng ngồi gõ mõ. Trong nhan khói lượn lờ, thanh gõ mõ, tiếng niệm kinh, khiến người ta cảm thấy lòng trĩu nặng, thu hồi tất cả cảm xúc, nghiêm túc nhìn tượng phật nghiêm trang cao to, thần bí.

      đương nhiên dám lỗ mãng, vội vàng thu hồi bộ dạng thờ ơ, thành tín tới trước tượng phật, thành tâm bước lên ba lạy chín khấu.

      Chờ khi đứng lên chuẩn bị ra ngoài, lúc này mới kinh ngạc phát vị hòa thượng biết tới cạnh mình từ bao giờ, ông dùng ánh mắt thâm thúy đánh giá từ xuống dưới, nhưng lời nào.

      “Ơ, chào đại sư.” Nam Tử Nhi càng hoảng sợ, ở chốn cửa phật cảnh đẹp như tiên này, đương nhiên dám làm chuyện lỗ mãng, cung kính khom người đối với vị hòa thượng, sau đó mới .

      Đột nhiên, lão hòa thượng nở nụ cười với , sau đó mới giới thiệu pháp danh của mình, đồng thời nhìn : “Lão nạp xin chào Xà Hậu.”

      Xà Hậu? Đó là thứ gì? nghe xong có chút khó hiểu, lão hòa thượng này làm sao vậy? chuyện kì quái: “Cái đó, tôi biết ngài gì?” lắp bắp hỏi.

      biết cũng chẳng sao. Hôm nay gặp nhau, chính là hữu duyên.” Lão hòa thượng chút để ý lời của , vẫn mỉm cười hiền hòa như cũ, ánh mắt hết sức nhu hòa.

      Lúc này, Nam Tử Nhi hết biết gì, đại sư đều như vậy, dám hỏi nữa, chỉ im lặng chờ ông dạy bảo.

      Quả nhiên, lão hòa thượng giống như nhìn thấu suy nghĩ của , vẫn nét mặt ôn hòa, hồi lắc đầu thở dài, hồi vui vẻ.

      Ặc, Nam Tử Nhi hiểu ông làm sao, nhưng dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đứng chờ ông chỉ dạy.

      “Bây giờ, Xà Hậu trở về , mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, đừng lo nghĩ sợ hãi. Là mệnh cũng được, là duyên cũng tốt. Tất cả tùy duyên, tất cả tùy mệnh.” Lão hòa thượng giọng những lời này, liếc nhìn lâu, tự nhiên xoay người bước .

      Còn Nam Tử Nhi trợn mắt há mồm nhìn lão hòa thượng vào chùa, biến mất thấy bóng dáng. Đại sư, ngài vừa cái gì ạ? Cái gì mệnh? Cái gì duyên? Vì sao nghe hiểu gì hết vậy nè?

      nghĩ nát óc cũng hiểu nổi ý của lão hòa thượng, vốn định chạy theo hỏi cho , nhưng khi nhìn thấy cửa phật là nơi quan trọng, còn có Phật tổ mỉm cười nhìn chúng sinh, dũng khí của liền biến thành khí.

      Ra khỏi chùa, tránh né đám người Chu Chu. mình xuống núi, cứ cứ , cuối cùng con đường lớn dần dần trở thành con đường chật hẹp. Hơn nữa lúc bước tới, đột nhiên phát đường càng lúc càng hẹp, sau đó lại thấy rừng cây, nhưng có đường .

      Nam Tử Nhi giật mình, trong lòng hoảng hốt, biết tại sao lại như vậy? Nếu đằng trước có đường, tại sao quãng đường có thấy thông báo của quản lý của Xà Sơn? Vả lại, vì sao chỉ sửa tới đây lại sửa tiếp, là kì lạ!
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Ân nhân cứu mạng
      Edit: Tiểu Ngữ

      vừa lẩm bẩm vừa xoay người chuẩn bị theo đường cũ quay trở về, cũng là người nhác gan từ từ ra khỏi con đường vắng hoe này.

      Thế nhưng, vừa mới xoay người lại liền bị cảnh tượng trước mắt hù dọa. Cái…cái này… Chuyện gì xảy ra vậy? Đằng sau nàng ràng là đường xi xăng, hơn nữa còn là con đường lớn, tại sao bây giờ thấy nữa? Ngoại trừ rừng cây, có bất kì dấu vết con đường nào? Ngay cả mảnh đất dưới chân cũng là đất mà phải là xi măng.

      “Chu Chu, Chu Chu…” Dưới tình thế cấp bách vội vã kêu to, hi vọng chỉ do bị mù đường trong giây lát, biết đâu xung quanh có người.

      Đáng tiếc, nghĩ sai rồi. Trong khi cuống cuồng kêu gào, nếu có người đáp lại lời của , ngược lại chỉ có tiếng chim kêu, đập cánh bay tán loạn hù nhảy dựng.

      “Có ai , có ai ? Mau tới đây! Có ai ?” Lúc này, hoảng sợ rồi, vội đưa tay lên miệng làm như cái loa kêu to.

      Trả lời chỉ là tiếng gió thổi lá cỏ khô xào xạc, cùng với hoàn cảnh vắng vẻ chung quanh. Giống như ở đây chỉ có mình , nỗi sợ hãi theo như hình với bóng.

      khóc ra nước mắt, có chuyện gì vậy? nhìn phía trước, dám . Nhìn phía sau, con đường quen thuộc khi đến và bóng dáng chút cũng còn.

      Nghĩ nghĩ lại, quyết định quay đầu lại lần nữa, có lẽ chỉ là do bị hoa mắt, nhìn lại thấy đường về, hoặc là con đường khác.

      dựa theo phương hướng trong trí nhớ mà , nông sâu đạp lên cỏ dại mọc thành bụi, cẩn thận vòng qua bụi cây, còn phải thỉnh thoảng chú ý xem trong bụi cỏ có chứa thứ gì , sợ gặp rắn độc, trùng, sâu,…hoặc là thứ khác.

      biết bao lâu, phát mình càng ánh sáng càng ít, rừng cây càng u, mà cấy cối lại càng cao lớn, rốt cục tìm được phương hướng rồi.

      Sợ sệt nhìn quanh, ràng dựa theo trí nhớ tìm đường mà, tại sao tìm được đường xi măng, bóng người cũng có.

      Yên tĩnh, e là tiếng lá cây rơi xuống đất cũng khiến người ta nghẽ , nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn, mặt nhăn nhó như khỉ, nhớ là, nhớ là… Oa ~

      “Huhuhu…” Cuối cùng chịu nổi nữa rồi, nghẹn ngào khóc nức nở, nước mắt làm nhòa tầm nhìn của , thân thể ngừng run rẩy.

      Khóc lóc hồi, mới nhận mệnh ngừng khóc, lau sạch nước mắt, mới nhìn con đường phía trước. trước sau như , rừng rậm mênh mông bát ngát, đừng là người, nếu có thể nhìn thấy bầu trời cũng được lắm rồi.

      Đáng sợ nhất là, khi nãy còn ánh nắng, tại mặt trời lặn về tây, chỉ chừa lại chút ánh sáng tàn lụi cho . khi mặt trời xuống núi, trong rừng rậm tối đen như mực.

      Trong đêm tối, biết khu rừng yên tĩnh thần bí này chứa biết bao nguy hiểm, chẳng biết có thú hoang hung dữ hay ? Có hoa ăn thịt người ?

      Nỗi sợ hãi và lo lắng bám chặt theo , bây giờ Nam Tử Nhi rất là hối hận, biết sớm như vậy tách khỏi đám người Chu Chu, tại hay rồi, mình mình bị lạc tới nơi quỷ quái này.

      dám dừng lại ở chỗ này, đành dựa theo cảm giác của mình về phía trước, so với ở chỗ này chờ chết còn bằng tiếp tục về trước. chừng ở đằng trước tìm được đường sống, để cho gặp được bóng dáng của thành phố.

      Màn đêm cũng phủ xuống, khi bóng tối điên cuồng ập xuống, vẫn tìm được lối ra. Bóng đêm bao phủ rừng rậm, giơ tay thấy năm ngón, biết phương hướng, càng biết phía trước có cái gì đợi mình. Vì vậy, tuyệt vọng dừng bước.

      Lần thứ hai nước mắt trào ra dữ dội, khóc nỉ non, kêu gào trong rừng rậm tối om, hi vọng có người nghe thấy thanh của , đến đây cứu .

      Song, chỉ có tiếng lá cây xào xạc, gió thổi, lạnh tanh, tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu còn có vô số thứ biết tên núp. dựa sát vào thân cây, vốn định trèo lên cây, đáng tiếc thân này thẳng quá, căn bản có chỗ để náu, cũng bò lên nổi.

      Lau khô nước mắt, sau cùng cũng tìm được cái cây để mình leo lên, trèo lên thân cây, ôm chặt chính mình, mờ mịt biết mình phải làm sao.

      Sợ hãi, hoảng hốt trong đêm khuya, còn có mệt mỏi chịu nổi. Cuối cùng hơn nửa đêm trôi qua, chống nổi buồn ngủ, từ từ chìm vào trong mộng.

      biết cái gì mềm mềm, thoải mái như vậy, để kiềm lòng được nhích lại gần. Trong cơn buồn ngủ, đột nhiên có cảm giác này. Nhưng, cái này lạnh lẽo tốt rồi.

      Gì!? Vừa suy nghĩ mông lung, bất thình lình tỉnh dậy, bởi vì bây giờ ngủ cành cây, nên có cảm giác mềm mại, thoải mái mới đúng.

      Mở mắt nhìn qua bên cạnh, nhìn lên, nhìn lên… Cho tới khi thấy đôi mắt to tròn trong suốt lạnh lùng nhìn chằm chằm , mà tay sờ thân thể to lớn trơn mềm của nó.

      “A!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét thảm khiết khiến quỷ thần thiên địa nhảy dựng từ miệng vang lên. Kế đó làm theo bản năng muốn bỏ chạy. Nhưng quên, tại cây.

      Đó là nguyên nhân ngã chổng vó lên trời. Phịch tiếng, hung hăng nện xuống mặt đất, tiếp theo hai mắt tối sầm, hoa lệ ngất xỉu.

      Mọi người đoán xem, gặp thứ gì? Ha ha cần phải , khẳng định mọi người biết rồi, thứ đó chính là thứ mà sợ nhất, rắn!

      con rắn rất lớn chiếm hết thân cây, nó lặng lẽ xuất lúc Nam Tử Nhi ngủ say. Trái lại, Nam Tử Nhi ngủ say như chết lại coi thân rắn làm nệm cọ tới cọ lui, sau cùng cảm thấy đúng mới phát bản thân cách miệng rắn chỉ vài cm.

      Lúc này, con rắn lớn kia thấy Nam Tử Nhi ngất xỉu, cặp mắt vừa sáng vừa đen của nó lên nụ cười đắc ý, sau đó nó cúi đầu, vươn cái lưỡi dài của mình nhàng liếm lên mặt Nam Tử Nhi, giống như thưởng thức món ăn ngon nào đó. (Ngữ: ăn đậu hả rắn ca?)

      Nếu như Nam Tử Nhi tỉnh lại ngay bây giờ, chắc chắn bị hù chết. May mắn nhìn thấy cảnh này. Sau khi con rắn lớn liếm xong, nó dùng thân rắn to lớn cuốn thân thể lên, tiếp theo liền bay về phía rừng sâu.

      Sáng sớm, ngủ ngon Nam Tử Nhi nghe thấy tiếng chim hót côn trùng kêu, tiếng kêu ràng như ở bên tai , trong chốc lát còn chưa lấy lại tinh thần, căm phẫn nghĩ: Con Chu Chu chết bầm, nuôi rắn còn chưa , bây giờ còn nuôi côn trùng với chim, muốn cho người khác ngủ à?

      Nhưng, nhưng sao nệm của cứng như vậy, vì sao nệm của lại lạnh như vậy, vì sao ngủ thoải mái… giống như, giống như có cái gì đó ở bên cạnh cho ngủ.

      Có lẽ là ngủ chưa đủ, chịu được nữa, mở to mắt muốn coi rốt cục là thứ gì, là kẻ nào dám phá giấc nhủ của !

      “A!!” Đây là chỗ nào vậy? Chút buồn ngủ còn sót lại đều bị hoảng sợ dọa chạy mất, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, sợ hãi nhìn mọi vật trước mắt.

      nhớ rồi, nhớ rồi. Ngày hôm qua, bị lạc trong Xà Sơn, lâu trong rừng rậm, sau đó trời tối, sau đó leo lên cây, gặp…

      “AAA…” Hồi ức như thế nước mạnh mẽ cuộn trào mãnh liệt vào não , sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Rắn, rắn. Tối hôm qua, gặp được con rắn to nhất trong lịch sử. Nhưng, tại con rắn ở đâu? Còn ở chỗ nào vậy?

      Bốn phía trừ cây cỏ to lớn chỉ có chim chóc, hoa tươi tô điểm, núi xanh nước biếc, có thể nhìn thấy phương xa của rừng rậm. Tại sao ở đây? nhớ rừng rậm tối qua mà, tại sao có ấn tượng gì với chỗ này?

      Rắn đâu? Nó đâu rồi? Tại sao nó nuốt sống ?

      rồi à? Nó có dựa vào mùi vị của tìm đến nữa ? Nỗi sợ hãi khiến tuyệt vọng.

      “Này, có ai ?” Ý thức muốn sống của đột nhiên mạnh mẽ dâng lên. Nếu như hôm nay còn sống, chứng tỏ còn có hy vọng: “Có ai ? Chu Chu, Chu Chu, có phải cậu hay ? Mau cứu mình, mau cứu mình!”

      Mặc dù ngày đêm chưa ăn gì, vẫn còn sức lực như cũ, chỉ cần thoát khỏi khu rừng này, nghĩa là có hy vọng sống tiếp.

      Nhưng, dù có gọi bao nhiêu lần, tại nơi cỏ cây um tùm, mặt trời mọc từ đằng đông, giờ lên cao, nơi xinh đẹp này bóng người. cũng dần kiệt sức, đói đến nỗi ngực dán vào lưng, còn chút sức lực nào hết.

      “Có ai , tôi đói sắp chết rồi. Bản thân tôi luôn tuân thủ theo pháp luật, hướng thiện đáng , người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cây gặp cây ngã, đúng. Đến tuổi đẹp nhất của đời người vẫn chưa từng chuyện đương, ngay cả tay còn chưa nắm, nụ hôn đầu vẫn chưa trao. Ông trời, ông muốn diệt tôi sao, kiếp trước tôi gây tội ác gì kiếp này cũng cho tôi được đương lần chứ, dâng hiến nụ hôn đầu, nếm thử mùi vị tình lần rồi ông kêu tôi ngủm cũng được mà. Cái này công bằng, tôi muốn kháng nghị!” uể oải lết xác ngã vào trong bụi hoa cỏ, tức giận nhìn trời xanh thào .

      Đáng tiếc, nơi này, ngoài ra có ai khác, ngay cả tiếng sấm đáp lời ông trời cũng cho Thiên Lôi đánh, ánh mặt trời độc ác vẫn chiếu xuống bãi cỏ.

      đói đến choáng váng đầu óc, tứ chi vô lực, cảm xúc bi thương lại dâng lên, nước mắt tuôn trào.

      Đúng lúc này, dường như bị ảo giác, nghe thấy có tiếng bước chân về phía , càng ngày càng rệt, càng ngày càng nặng.

      “Cứu mạng, cứu mạng…” cóc cần biết có phải mình bị ảo giác hay , cái gì cũng được, chỉ cần có hy vọng bỏ qua, bởi vậy vội vàng dùng hết sức kêu to.

      Có lẽ ông trời xếp đặt, còn chưa tới số, tiếng bước chân có sai lần về phía , ngừng lại.

      Đẹp trai? Xinh đẹp? nghiệt? Cực phẩm? Tà mị? Tên này còn là người à? Sao lại đẹp đến vậy? Thiên sứ hay là ác ma?

      Nam Tử Nhi nhìn trai đẹp mà nước miếng chảy ròng ròng, ngơ ngác như hoa si nhìn chằm chằm người ta, trong nháy mắt quên mất phải cái gì.

      Mặc Phàm Quân nhàng nhoẻn miệng, buồn cười nhìn trước mặt, bộ dạng mê trai ngu ngốc rơi vào trong mắt , và lại tình cảnh như vậy sớm quen rồi.

      “Tiểu thư, tiểu thư.” Mặc Phàm Quân nhàng gọi, cố gắng đánh thức Nam Tử Nhi nhìn mình chớp mắt. rất sợ làm xỉu nữa, vươn ngón tay thon dài khẽ đẩy .

      Nam Tử Nhi vừa bị đẩy vừa bị gọi, lập tức hoàn hồn. Thấy vẻ mặt cười như cười của trai đẹp, mặt liền đỏ bừng lên. biết được bộ dạng mê trai của mình bị phát , lập tức xin lỗi.

      Mặc Phàm Quân nhìn ánh mắt của , đột nhiên cười thần bí, sau đó ôn hòa : “Tiểu thư, tôi muốn hỏi , tại sao lại ở chỗ này?”

      Tại sao lại ở chỗ này? Nam Tử Nhi sững sốt chút, chậm rãi nhớ lại tại sao mình ở chỗ này. Cái này rất kích động, vội vàng nắm chặt tay , sốt ruột : “ cứu tôi với, tôi lạc đường rồi, biết làm sao mới trở về.”

      Mặc Phàm Quân lại cười thần bí, nhân tiện nắm lấy tay , sau đó mới an ủi: “Yên tâm, có tôi ở đây, nhất định sao.”

      Lần này, mới yên lòng, cuối cùng có người xuất , rốt cuộc cũng có người cứu rồi, sau đó mới dám thả lỏng: “Cám ơn !” chân thành : “Tôi tên là Nam Tử Nhi.”

      “Tôi tên là Mặc Phàm Quân.” Mặc Phàm Quân nho nhã lễ phép : “Bây giờ, tôi dẫn đến chỗ ở của chúng tôi trước nhé.” Mặc Phàm Quân nhàng nâng Nam Tử Nhi đứng dậy, chuẩn bị dẫn về chỗ mình.

      Nam Tử Nhi gật đầu, ngoan ngoãn theo . giờ có người xuất trước mắt , cần lo lắng chi nhiều, cho nên có chút hoài nghi và sợ hãi.

      Mặc Phàm Quân nửa ôm nửa kéo mang về, xuyên qua rừng cây, xuyên qua hồ nước, cuối cùng tới nơi có phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, có ít nhà được dựng lên.

      “Ủa, Mặc Phàm Quân, đây là nơi nào?” tò mò lại bứt rứt nhìn cảnh vật trước mắt, hỏi .

      Nơi này rất xinh đẹp, xây dựng trong núi xanh nước biếc, bốn phía đều có hoa xin rực rỡ, cây xanh bóng mát, dưới trời xanh mây trắng, tựa như cảnh tiên giữa trần gian, như mộng như ảo, hết sức chân . Còn kiến trúc nhà cửa giống như cổ đại, có nhà gỗ, lầu các bầu trời, có chỗ nào sử dụng xi măng hết?

      Chỗ này… là đâu? choáng váng, sợ há hốc, ra lời.

      Đương nhiên, Mặc Phàm Quân biết nghĩ cái gì, lại nở nụ cười thần bí, chậm chạp kéo nàng về phía đó.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Xà Vương
      Edit: Tiểu Ngữ


      “Đây là đâu?” Rốt cục Nam Tử Nhi nhịn được nữa hỏi, từ lúc bước vào đây cảm thấy mình dường như vào thế giới thần tiên, mơ hồ ảo ảo.

      “Là thôn của chúng tôi.” Mặc Phàm Quân cười lời bao gồm hai nghĩa, nhưng hề có ý dừng lại.

      Thôn hả? Nam Tử Nhi chưa từng nhìn thấy thôn trang nào xinh đẹp như vậy, Hoa Hạ (*TQ) còn có chỗ đẹp như vậy hay sao? có chút khôn tin nổi.

      Bọn họ vào thôn, người trong thôn thấy bọn họ tới rất là kinh ngạc, nhưng có ai tiến đến chào hỏi, chỉ cung kính đứng bên, đem đường nhường cho bọn họ.

      Nam Tử Nhi cũng phải kẻ ngốc, dù bị dọa nhưng vẫn nhìn thấu mọi chuyện: “Hình như bọn họ rất sợ .” giấu nỗi băng khoăn, thấy cái gì cái đó.

      “Vì tôi là con trai của trưởng thôn.” Mặc Phàm Quân cười thần bí, dẫn tới nơi xa hoa nhất của thôn trang.

      Mặc Phàm Quân giải thích khiến cho hiểu , có quyền lực quả nhiên khác xa kẻ tầm thường, thế nên cũng nghi ngờ gì nữa.

      Dừng trước căn nhà xa hoa nhất trong thôn, có ít nam nữ đứng trước cửa nghênh đón, mặt mỗi người đều mang dáng vẻ cung kính, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Vừa vào nhà, lần thứ hai bị dọa nhảy dựng, cái này phải là đùa giỡn chứ. Lầu các, cầu nước chảy, thảm cỏ xanh, muôn hoa đua thắm khoe hồng, mênh mông vô bờ. Từ ngoài nhìn vào phát , ngờ bên trong lại rất có càng khôn.

      “Này, này, này là nhà của ?” Nam Tử Nhi cảm thấy khó tin nổi, trưởng thôn này cũng giàu nha, phải chỉ là trưởng thôn bé thôi sao? Vì sao lại giàu có như thế? chưa bao giờ nghe tới.

      Mặc Phàm Quân gật đầu, tiếp theo liền dắt vào trong biệt viện, sau đó mới đem ném vào phòng khách.

      “Cho hỏi, nơi này của có điện thoại hay vậy? Tôi muốn mượn để gọi điện cho thầy và các bạn của tôi.” Nam Tử Nhi vừa vào nhà liền thèm đoái hoài tới hoàn cảnh nữa, lập tức hỏi mượn điện thoại của .

      Điện thoại? Mặc Phàm Quân lắc đầu, ở xà giới làm gì có điện thoại? Cho dù có, cũng cho biết, bởi vì đây là ý tưởng của .

      Nam Tử Nhi thấy lắc đầu, ý hỏi: “ có điện thoại hay là…” Lòng đột nhiên cảm thấy yên, lời vừa tới miệng liền im bặt.

      Thình lình Mặc Phàm Quân nở nụ cười, nắm tay chặc, an ủi: “Chỗ chúng tôi ở rất xa nội thành, dây diện thoại còn chưa có kéo tới chỗ chúng tôi được. nghỉ ngơi trước , có chuyện gì ngày mai hãy sau.” xong, để ý có đồng ý hay đứng lên căn dặn các đứng cung kính bên cạnh hầu hạ tốt, rồi tự mình rời .

      “Này, kia, đừng có mà.” Nam Tử Nhi thấy rời , hoảng sợ vội chạy về hướng , nhưng vừa mới bước tới bước liền bị người cản lại.

      “Tiểu thư, thể tự ý ra ngoài.” kính cẩn lễ phép ngăn lại, mặc dù ta hiểu tại sao Vương gia lại mang nhân loại trở về, nhưng ta dám chất vấn càng dám quản.

      thể tùy ý ra ngoài? Làm gì có lí lẽ như vậy? Nam Tử Nhi buồn bực trong bụng, dù có chút thoải mái nhưng chả dám chạy loạn, người ta chính là ân nhân cứu mình mà.

      Vì vậy, lại ngồi xuống nghỉ ngơi, bây giờ mới để ý hoàn cảnh chung quanh. Vừa nhìn cái, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa giật mình.

      Có hương vị cổ xưa, mọi vật dụng trong nhà đều làm từ gỗ, ngay cả cửa phòng và cửa sổ cũng vậy, nhìn hoa văn được khắc gỗ kia, ly trà kia… Vừa nhìn liền biết là đồ tốt rồi, phải là hàng loại cũng là hàng quý hiếm.

      Có tiền là tốt! Nam Tử Nhi líu lưỡi, người có nhiều tiền của như vậy thế nhưng bảo có điện thoại, đúng là ngược đời!

      Ba đứng bên, trừ người ở lại trông chừng , hai người còn lại, múc nước cho rửa mặt, rót nước bừng trà, mang lên chút điểm tâm cho , rất là chu đáo.

      “Nơi này cách thành phố xa lắm ?” Im lặng lúc, nhịn được hỏi thăm, được người hầu hạ như vậy, có chút quen.

      Nơi này cách thành phố xa lắm ? Ba đưa mắt nhìn nhau, hiểu hỏi cái này để làm gì, nhưng các lựa chọn đáp, làm bộ nghe thấy câu hỏi này của .

      Ba khúc gỗ. Đây chính là suy nghĩ của Nam Tử Nhi, hơn nữa nơi này ở đâu cũng thấy kì quái, rất muốn rời , nhưng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, liền dám bước thêm bước nữa.

      Thấy hỏi nữa, người trong đó giọng : “Tiểu thư, có mệt ? Nếu thấy mệt nghỉ ngơi chút , chờ lát nữa Vương trở về.”

      Vương? Lại lần nữa bị lời của các này làm choáng váng, Vương là ai? Nhưng, chưa kịp phân tích tình huống, liền bị ba đẩy vào cái phòng.

      Cách bày biện trong phòng khiến giật mình, chiếc giường nước to đùng nằm ở giữa phòng, bàn ghế, còn có bó hoa tươi đặt trong phòng, hương thơm ngập tràn trong khí.

      “Tiểu thư, nghỉ ngơi .” Ba chỉ vào giường nước duy nhất trong phòng, cung kính xong liền ra ngoài, bỏ lại mình ngây phỗng đứng đó.

      Đối mặt với cái giường lớn như vậy, nhịn được suy nghĩ miên man, hơn nữa có chút ngại ngùng, do dự lát, thấy người vào, cảm thấy mình cũng mệt đến phờ râu rồi, để chính mình chịu thiệt nữa, nhảy phóc lên giường.

      Ba chân bốn cẳng bò lên cái giường nước to thế này, may mắn là giường này có phập phồng, nếu nhất định nhoáng lên nhoáng xuống.

      Vừa nằm xuống giường đúng là thoải mái, ngủ ngon. mới nhắm mắt chưa được hai phút, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. chịu nổi nữa, liền chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

      vừa mới ngủ, trong phòng liền xuất người. Người kia dĩ nhiên chính là Mặc Phàm Quân vốn rời từ lúc nãy, chỉ thấy giống như từ khí nhảy ra, sau đó tới chỗ người nằm giường.

      Đứng trước giường, ngắm Nam Tử Nhi ngủ say, cả người nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (*大), ngủ tối trời tối đất, hề hay biết gì hết. Đáng nhất là vừa ngủ vừa chảy nước bọt. =D]

      Mặc Phàm Quân buồn cười nhìn dáng ngủ đáng của , trong lòng biết là nên tức giận hay buồn cười. năm lần bảy lượt đắc tội , còn nhiều lần miệt thị . phải nghĩ cách trừng phạt mới được, để cho biết sai mà nhận lỗi.

      nhìn hồi lâu, suy nghĩ xong xuôi liền bò lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh , ôm chặt, nhắm mắt lại nở nụ cười bí hiểm.

      Nam Tử Nhi ngủ giấc ngon, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy, phát lâu mình có ngủ thoải mái như thế, cho nên hề muốn tỉnh dậy.

      Thế nhưng, nhưng sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, giống như bị cái gì đó quấn chặt, vả lại còn trơn trơn mềm mềm, ôm có chút lành lạnh. (Tiểu Ngữ: Hết biết zai luôn >”< chẻ con)

      Trong lơ mơ, mở đôi mắt nhập nhèm của mình lên, vừa thấy liền sợ đến tái mặt, trái tim tựa như muốn phóng ra khỏi lồng ngực, tay chân run lẩy bẩy.

      Rắn…. Má ơi, con rắn thiệt bự, thân thể rắn chiếm hoàn toàn chiếc giường nước này, hơn nữa nó còn vùi trong ngực , đầu rắn vừa vặn đặt ngực !!!

      Má ơi, cứu con! chỉ ngủ giấc thôi mà, ngờ tỉnh dậy mới phát mình ôm con rắn, nó còn ngủ rất ngon nữa chứ, thể nào.

      sợ! rất sợ! muốn ngất! Nhưng dám, cố gắng nuốt nước bọt, động cũng dám động, đơn giản là vì con rắn kia hình như có dấu hiệu tỉnh lại.

      Làm sao bây giờ? Kêu cứu hử? Lỡ con rắn tỉnh dậy đem mình ăn tươi nuốt sống sao? kêu, dám nằm cùng giường ngủ với rắn đâu!

      Nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng hạ quyết tâm, chậm rãi, cẩn thận rút tay đem đầu con rắn nhàng đẩy sang bên, kế đó nhàng đem tay chân của mình từ người con rắn xuống.

      Mồ hôi từng giọt tuôn ra trán , làm quần áo người ướt hết, rất sợ làm con rắn tỉnh giấc, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Vất vả lắm mới tuột xuống giường được, thả lỏng tinh thân chút, mới liếc nhìn con rắn giường, nghĩ ra được tại sao con rắn to như vậy bò vào căn phòng lại có ai phát ?

      Chạy, tung chân chạy như bay, tông cửa chạy như bay ra ngoài, dựa theo phương hướng trong trí nhớ mà chạy.

      “Cứu mạng, cứu mạng….” vừa ra khỏi phòng liền kêu to, trong lòng cảm thấy nhõm, cuối cùng cũng chạy thoát khỏi miệng rắn rồi.

      Lúc này, ba vẫn canh giữ ở ngoài nghe tiếng thét kêu cứu của , vội hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy? Có chuyện gì à?” phải Vương vừa tiến vào hay sao? Tại sao tiểu thư lại chạy ra ngoài. Trong bụng ba người toàn là dấu chấm hỏi, hiểu gì hết nhìn .

      “Rắn, rắn, bên trong có rắn.” Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, rất kích động, năng cũng lộn xộn cả lên, biết mình cầm chặt tay ai, hoảng sợ .

      Rắn? Ba nhìn nhau, có rắn cũng là chuyện bình thường thôi, bởi vì các cũng là rắn, nơi này là xà giới, chỉ có mới là kẻ ngoại tộc.

      “Rắn ở đâu?” Ngay lúc ba biết nên trả lời như thế nào giọng đầy từ tính vang lên phía sau lưng, khiến các giật mình.

      “Ở trong phòng kia kìa, rất lớn, chiếm hết cái giường luôn!” Nam Tử Nhi chút nghĩ ngợi liền thốt ra, quên mất phía sau làm sao có người xuất .

      Giọng nam tính kia cười ha ha, nhàng : “Vậy sao, ở chỗ đó à?”

      Nam Tử Nhi sợ đối phương cùng ba trước mắt tin mình, liền vội vàng kéo tay các xoay người trở vào.

      Cái này là quái lạ! sững sờ ngẩn tò te, phía sau phải là người đàn ông mà là con rắn lớn và đen sì, giống như từng gặp nó ở đâu rồi phải, nhưng dám chắc nó chính là con rắn ôm ngủ hồi nãy.

      “Rắn a a a a a a…” Cuối cùng cũng tìm được ba hồn bảy vía của mình, tìm lại lí trí của mình, thình lình xuất tiếng kêu kinh thiên động địa.

      chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là chạy! chút nghĩ ngợi liền kéo ba kia chạy ra ngoài, nhưng chạy được, bởi vì ba kia…

      “Nô tỳ gặp qua Vương.” Thấy ba chân thành hướng rắn kia nhàng quỳ lạy, căn bản có dấu hiệu muốn chạy, ngược lại họ còn rất bình tĩnh.

      Vương? Nam Tử Nhi sửng sốt, vua của loài rắn từng nghe qua, nhưng ngờ con rắn bự này là Xà Vương. Nhưng, tại sao các lại hành lễ với nó?

      “Ừ, các ngươi lui sang bên .” Càng làm Nam Tử Nhi kinh ngạc chính là con rắn thế mà lại mở miệng chuyện, rắn biết chuyện lại khiến sợ tới choáng váng rồi.

      Ba liền ngoan ngoãn đứng sang bên nhưng có lui xuống, chỉ đứng gần Nam Tử Nhi, tựa như coi chừng .

      “Mi, mi, mi có thể chuyện?” Nam Tử Nhi dám tin giơ tay chỉ vào con rắn, ánh mắt đầy hoảng sợ, lắp bắp hỏi.

      Đại Hắc Xà cao ngạo nghễnh cái đầu to lớn của nó lên, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn , cái này đúng là thiếu hiểu biết, từ tốn : “Đương nhiên, bản vương biết chuyện rồi.” Con bé đần độn này, tại rơi vào tay , để coi trị ra sao.

      “Rắn làm sao có thể tiếng người?” Này, hiểu , quên mất cả sợ hãi, ngờ mình có thể chuyện với rắn, chuyện này mới mẻ.

      Mặc Phàm Quân rất là tức giận, vì sao rắn thể chuyện? đúng, tại sao thể chuyện, tốt xấu gì cũng là con rắn tu luyện được năm ngàn năm rồi chứ bộ, hơn nữa lại là vua của loài rắn, chỉ biết chuyện mà còn có thể biến thành hình người nữa nhá.

      “Tại sao rắn thể ?” cùng đầu đối đầu, mắt to trừng mắt , thân rắn to lớn từng bước ép sát .

      Lần này tới lượt Nam Tử Nhi luống cuống, liên tục lui về sau, vừa lui vừa lo sợ hô: “Mi, mi đừng có tới đây, cứu mạng, cứu mạng! Ở đây có con rắn biết chuyện nè, có ai mau tới đây bắt nghiệt!!” giờ chỉ có thể gọi viện binh thôi à.

      Mặc Phàm Quân lạnh lùng cười, nghiệt? Rắn biết chuyện? Nơi này có ít nghiệt, rắn biết lại càng ít. vẫn ung dung chờ coi nhóc này còn bày trò gì nữa. Nhớ lại lúc còn ở nhân gian, lần… à , ba bốn lần vô lễ với , liền nghĩ muốn trêu đùa với chút.

      Thấy Đại Hắc Xà ép tới từng bước, quay người chạy tới hướng ba kia, ngờ khi vừa mới xoay người, liền kinh hãi phát . Phía sau ba vểnh lên cái đuôi…đuôi rắn! Ba cái đuổi rắn, thân của các vẫn là hình dạng con người, thân dưới là hình dạng của rắn.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Nụ hôn của rắn

      (Ngữ: qua thời cổ rồi, chuyển cách xưng hô ta – nàng nhé!)

      “Á!!!!” Nàng hét lên tiếng, hai mắt tối sầm, hoa lệ ngất . Mỹ xà nữ à, đây là ý thức sau cùng của nàng.

      Mặc Phàm Quân nhanh chóng đón lấy thân thể ngã xuống của nàng, đương nhiên là dùng đuôi quấn lấy người nàng rồi, đầu rắn to đùng nhanh như chớp đỡ thân thể nàng, thân rắn lập tức trườn lên, vững vàng đem thân thể nàng kiểm soát trong mình rắn.

      “Vương…” Ba mĩ xà nữ thấy thế cũng giật mình, bởi đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra ở xà giới, ngờ xà vương lại lo lắng cho như vậy, hơn nữa còn là con của loài người, các nàng thể nào nghĩ ra, thế nên rất là buồn bực.

      “Các ngươi lui ra , về sau được dùng bộ dạng rắn xuất trước mắt nàng ấy, tránh dọa nàng ấy sợ.” Mặc Phàm Quân hiểu tại sao muốn người khác bắt nạt nàng, ngoại trừ . Chỉ có mới có quyền hù dọa nàng, bắt nạt nàng, người khác tuyệt đối được. vô cùng bá đạo dạy dỗ ba tỳ nữ.

      Ba mĩ xà nữ thầm kinh ngạc, các nàng rất thông minh đều dám để lộ ra, ngoan ngoãn đáp: “Nô tỳ tuân mệnh.”

      Lúc này, Mặc Phàm Quân mới hài lòng, đuôi rắn cuốn lấy Nam Tử Nhi bơi về phòng ngủ, vừa bơi vừa : “ được đến quấy rầy bọn ta.”

      “Dạ.” Ba mĩ xà nữ khôn ngoan , động cũng dám động, vẫn đứng im trong biệt viện, cho tới khi bóng dáng xà vương Mặc Phàm Quân hoàn toàn biến mất.

      Sau khi Nam Tử Nhi bất tỉnh, hoàn toàn biết bản thân lại tiếp xúc thân mật với rắn nữa. Nếu như nàng biết nàng gắn bó với rắn như thế nầy đều là vì Chu Chu, đánh chết nàng cũng dám phê bình loài rắn dù chỉ câu.

      Kỳ , Mặc Phàm Quân chính là Đại Hắc Xà cũng là Tiểu Hắc Xà trân quý ở Xà Quán, vì Mặc Phàm Quân ở xà giới buồn chán nên đến nhân gian du ngoạn, cố tình để người ta bắt được, sau đó ở lại vườn thú vui chơi mấy ngày. Trong thời gian triển lãm, luôn chạy ra ngoài chơi, đến chỗ sói, cọp hù dọa bọn chúng cũng đến hồ trêu đùa thiên nga, khiến vườn bách thú gà bay chó sủa.

      Sau này, ngờ lại gặp Nam Tử Nhi, nàng còn chê xấu, khiến xưa nay luôn tự hào bản thân tuấn kiệt xuất, dư thừa phong độ tức muốn xịt khói, thầm nghĩ muốn trừng phạt nàng. Nhờ Chu Chu tạo cho cơ hội tốt, rời khỏi vườn bách thú trở thành vật nuôi mà Chu Chu mua, mỗi ngày chạy lên giường nàng ngủ, thuận tiện hưởng thụ mùi hương dịu dàng ngọt ngào người nàng. Chọc nàng giận mà dám , lại càng thể xuống tay làm gì . hả hê, vui vẻ, rất vui vẻ. Cuối cùng cũng đem của nhân loại này trừng phạt xong.

      Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn, tới mấy ngày, bám theo các nàng lên núi rắn, các nàng ngồi nghỉ ngơi cách tượng rắn xa, ngờ rằng nàng dùng 5 ngón tay thon dài nhắn sờ soạng khắp người còn…còn… Còn trêu chọc bộ vị quan trọng người , làm nó ngoài nhẫn nhịn cũng chỉ có nhẫn nhịn, gớm nhất là nàng còn nhục mạ nó là thái giám, quá đáng nhất là còn vô năng.

      Tục ngữ , sĩ có thể nhịn nhưng rắn thể nhịn. Đường đường là vua của xà giới, ngờ bị người như vậy phê bình, bịa đặt, truyền ra ngoài mặt mũi của xà vương như lót ở chỗ nào? Hơn nữa, còn vô năng? rất bình thường! Cho nên nổi giận rồi, quyết định trêu ghẹo nàng nữa, phải dạy dỗ nàng tốt mới được.

      vô năng? Được, cho nàng biết có bao nhiêu ‘năng lực’, muốn nàng sinh vô số cực cưng rắn cho . Để cho nàng biết, rất có năng lực!

      ! Nàng chuẩn bị tiếp chiêu !

      Nam Tử Nhi cảm thấy mình ngủ rất say, nhưng ngủ an ổn lắm. Nhưng vẫn ngủ rất ngon.

      “Ưm…” Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng tự chủ vươn người cái, híp mắt hồi mới chịu mở mắt ra.

      Mặc Phàm Quân vẫn nhìn nàng, nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn tới nhìn lui mặt nàng, lại đem thân thể của nàng quét qua vô số lần, cho tới khi nàng tỉnh lại, mới ngừng nghiêng cứu.

      Nam Tử Nhi vừa mở mắt, liền nhìn thấy ánh mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú mình, ngay lập tức mặt nàng đỏ bừng lên, quên mất nguyên nhân làm mình bất tỉnh.

      “Tỉnh rồi à? Có thấy đỡ hơn ?” Mặc Phàm Quân chính là cố ý, biết này mới tỉnh dậy luôn mơ hồ, cho nên nhắc nhở.

      Nam Tử Nhi gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cho tới khi thấy nụ cười thần bí khóe môi Mặc Phàm Quân, nàng mới…

      “Á! Ngươi…ngươi…ngươi là ai? Ngươi, ngươi đừng có tới gần ta. nàng vừa nhớ lại liền sợ, sợ tới cả người mềm nhũn, liên tục lùi về phía sau giường, lo sợ nhìn chung quanh, nàng rất sợ có đám rắn xông tới.

      Mặc Phàm Quân cảm thấy đáng tiếc, nhanh như vậy nàng liền nhớ ra rồi, còn chưa chơi đủ, sau này phải sống sao đây.

      “Ta là người chứ là ai? Tử Nhi, nàng làm sao vậy?” đùa, biết nàng biết mọi chuyện nhưng vẫn muốn giả vờ câm điếc.

      Nam Tử Nhi sợ hãi nhìn con nghiệt vừa tà mị vừa đẹp trai trước mặt, lại là do con rắn biến thành, nàng vừa nghĩ liền có hứng thú rồi.

      Rắn? Đông vật mềm nhũn như xương, khắp người đều là hoa đốm, trơn nhẵn, lại trườn trườn thành hình chữ S đất. Đầu rắn to lớn, lưỡi rắn dài, mắt còn lớn hơn mắt bò. Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, vừa nghĩ liền sợ rồi, nàng hận thể biến mất ngay lập tức.

      “Tử Nhi, nàng làm sao vậy?” Mặc Phàm Quân biết nàng nghĩ cái gì, nhưng vẫn làm như có chuyện gì, rất ân cần hỏi thăm. Trong lòng lại rất vui vẻ, trêu cợt người khác cũng là vui, giống như chơi đến nghiện rồi.

      Nam Tử Nhi ngây người nhìn lời nào, nàng khẩn trương cầm chặt quần áo mình, nhích ra sau cách xa ra, nàng sợ thú tính của nổi dậy, nhào tới ăn tươi nuốt sống nàng.

      Mặc Phàm Quân thấy nàng sững sốt gì, cảm thấy muốn trêu chọc nàng chút. Vì vậy liền vươn ngón tay tới người nàng sờ chút.

      “Tử Nhi, thoải mái à? Để ta xem sao?” Tay từ từ tới gần nàng, khóe miệng cười càng lúc càng lớn.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, Nam Tử Nhi vừa nhìn thấy hướng tới gần nàng liền sợ tới mức hồn bay tán loạn, liên tục thét chói tai, vừa dùng sức đánh lên tay .

      “Tránh ra, tránh ra, rắn, rắn, đừng tới gần ta…” Sắc mặt nàng thay đổi, sợ tới mức năng lộn xộn, thân thể ngừng lùi về sau, trái tim đập mạnh vô cùng.

      Mặc Phàm Quân thấy nàng sợ như vậy, suy nghĩ hồi liền thu tay, cuộc sống sau này còn rất dài, nên chơi đùa quá trớn, từng chút từng chút trêu đùa là được, như vậy mới vui.

      “Tử Nhi, nàng đừng sợ. Ta có bắt nàng. Nhưng, ta cứu mạng nàng nha.” cười tà ác, xuống khỏi giường lớn, đứng ở bên giường, rãnh rỗi .

      Nam Tử Nhi đột nhiên thấy buông tha cho nàng, trái tim treo lên cổ họng cuối cùng cũng thả xuống. Nghe được câu sau của , nàng liền ngẩn ra,

      phải ngươi, nhưng đúng là cứu nàng. là rắn nhưng lại đem nàng nuốt tươi, đến tột cùng muốn làm gì?

      Nàng nghĩ ra.

      “Thế sao?” Nam Tử Nhi ngây người hồi liền khôi phục lại bộ dạng bình thường, xảo quyệt đểu giả . Nàng mới thừa nhận nàng được cứu, tuy lúc đầu là nàng cầu cứu , nhưng tình huống bây giờ nàng thể trở mặt à.

      Mặc Phàm Quân sớm đoán nàng nhất định trở mặt, tính nết nàng ra sao được thỉnh giáo rồi, nàng rất đanh đá: “Thôi được, ta đưa nàng về.” Nàng đanh đá sao, cũng rất giảo hoạt nha, nhưng vẻ mặt của rất nghiêm túc.

      Nam Tử Nhi nghe vậy mừng thầm trong bụng, nhưng có làm lộ ra trong giọng điệu: “Ta có nhờ ngươi cứu, là tự ngươi đa tình thôi.” Nàng đúng là trơ tráo tới cực điểm, ngoại trừ trở mặt còn rất giỏi thay trắng đổi đen. Nam Tử Nhi cũng cảm thấy bản thân mình như thế, chỉ cần rời khỏi ổ rắn này, nàng tình nguyện trở về rừng rầm hoang sơ kia tự tìm đường về nhà.

      “Được, bây giờ ta đưa nàng .” Mặc Phàm Quân làm sao biết được suy nghĩ của nàng, nhưng , muốn chờ coi nàng chống cự được tới khi nào, nàng có thể tới chỗ nào.

      Mặc Phàm Quân vốn định ôm nàng đứng lên, lại thấy khuôn mặt cảnh giác của nàng nhìn chòng chọc vào , thể làm gì khác hơn là vứt bỏ phong độ thân sĩ của mình, ngoài cửa chờ nàng.

      Nam Tử Nhi ngờ lại thuận lợi như thế, nàng cho là phải vắt hết óc, nghĩ đủ biện pháp mới có thể thoát thân, ai ngờ lại đáp ứng dễ dàng như vậy. lẽ rắn có trí tuệ như loài người? Hoặc là loài rắn vốn rất ngốc? Có lẽ là vậy. Đây là kết luận khi nàng ra khỏi cửa.

      Dọc đường, Mặc Phàm Quân trước dẫn đường, nàng theo sau lưng nhưng giữ khoảng cách xa xa, đằng sau nàng đương nhiên là mĩ xà nữ, cùng với ít rắn bảo vệ.

      Nam Tử Nhi rất hồi hộp, sợ mình nửa đường bị người nhà Mặc Phàm Quân cản lại, nếu người nhà của muốn ăn nàng nàng phải làm gì đây? Bất an, sợ hãi, lo lắng vẫn theo sát nàng, dọc đường ít người… phải, ít rắn len lén nhìn nàng, khiến nàng càng thêm lo sợ.

      May mắn nhờ Mặc Phàm Quân, nàng dễ dàng rời khỏi cái thôn rắn đó. Trở lại nơi ngày đó Mặc Phàm Quân nhặt nàng về.

      Chỗ đó vẫn xinh đẹp chút nào thay đổi. Núi vẫn như cũ, nước vẫn như trước, mặt trời vẫn treo cao.

      “Tử Nhi, ta chỉ đưa nàng tới chỗ này thôi, cái chỗ này…” mới tới đây, liền bị nàng gắt lời.

      “Được, ta biết rồi, tới đây là tốt rồi, còn lại ta tự mò đường, cần ngươi quan tâm, ngươi về .” tại, nàng hận thể nhanh chóng rời khỏi , khỏi địa phương quỷ quái này, nàng sợ câu kế tiếp là nàng thể rời .

      Mặc Phàm Quân cười cười thần bí, nha đầu này là đáng , hơn nữa cũng rất được, nhìn vội vã muốn rời khỏi , có chút buồn bực. Nhưng tin, nàng nhanh chóng trở lại bên người , hơn nữa chẳng bao giờ nàng dám… rời khỏi .

      "Được rồi, ta , nàng bảo trọng." thêm nữa, phóng khoáng từ biệt với nàng, đúng như ý muốn của nàng xoay người bỏ .

      Nam Tử Nhi cũng lễ phép vẫy tay chào , trong lòng vui mừng nhảy nhót, mau mau tốt nhất là vĩnh viễn quay đầu lại, ta cần gặp lại ngươi.

      Mặc Phàm Quân rồi, nàng cũng . Nơi này cách ổ rắn xa, nàng dám ở lại chỗ này, tại phải nhanh chóng tìm đường về nhà mới tốt.

      Nhìn trời cao chút, lại nhìn xung quanh, nàng do dự chút lại dựa theo trực giác của mình mà xác định đường , sau đó hướng theo con đường kia mà .

      Rất nhanh, mặt trời lặn xuống núi, nàng vẫn như cũ ở trong quần sơn và rừng rậm, trừ tiếng chim hót vượn kêu, yên tĩnh nàng còn có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

      Nàng muốn xuống núi trước khi mặt trời lặn, ra khỏi chỗ này, tìm người hoặc là thôn trang nào đó nghỉ tạm, nàng muốn ở lại nơi nguy hiểm này.

      Tiếc là vận may của nàng tốt, đáng thương nàng lần mò trong bóng tối thấy năm ngón tay mà vẫn ở trong rừng rậm, sợ hãi, lo lắng, nàng ôm chặc đầu mình, cả người run lên.

      Làm sao đây? Nàng nhấc chân nổi, cũng nổi nữa. Vả lại, nàng nhìn thấy đường nữa, nàng biết làm gì hết. Trong rừng rậm đen tối, trầm, trái tim nàng lại treo cao.

      Đột nhiên, cảm giác mệt mỏi ụp đến. Nàng muốn khóc, nàng nhớ bạn bè, thầy , người thân… còn có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có máy vi tính của nàng. Nàng tình nguyện vào học nhưng tiết học đáng ghét, tình nguyện tới những nơi nàng thích với Chu Chu, nhưng nàng muốn ở chỗ này.

      “Huhu…” Cuối cùng, nàng chịu nổi áp lực nặng nề nữa, nàng uất ức ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể phong phanh của mình, từ từ giọng nức nở, sau cùng là khóc lớn lên.

      Nam Tử Nhi khóc hồi mới trấn tĩnh lại, lúc này biết nàng có hối hận vì rời khỏi ổ rắn kia hay chưa, nhưng chuyện cho tới nước này, nàng chỉ có thể đánh cuộc phen.
      Phương Lăng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:Gặp lại

      Edit: Tịch Ngữ

      Trong hoàn cảnh tối thui như mực, giơ tay thấy ngón, ý thức sinh tồn duy nhất của nàng chính là trèo lên cành cây và nghỉ ngơi, mặt đất lạnh như băng rất dễ cảm lạnh, hơn nữa cơ hội gặp nguy hiểm rất là cao.

      Chọn nhánh cây, nàng cọ cọ bò lên nhanh chóng. Vào thời điểm này, tay chân của nàng rất linh mẫn, nếu là bình thường, đừng là nhánh cây cho dù là gốc cây nàng cũng bò lên nổi.

      Ngồi nhanh cây bao lâu, trong bụng liền vang lên tiếng thầm, bây giờ nàng đói đến mức ngực dán vào lưng, yếu ớt ghé vào thân cây. Sớm biết nơi này là ổ rắn, nàng ăn nhiều chút rồi.

      Cũng biết ở nơi này giãy dụa bao lâu, cuối cùng nàng chịu đói được nữa nặng nề ngủ . Giấc ngủ này chính là mê man mà ngủ, rất yên ổn.

      Mãi cho đến khi, có vật gì đó nhàng chậm rãi di chuyển mặt nàng, hình như có chút nóng lại có chút lạnh, ấm nóng lại ẩm ướt khiến Nam Tử Nhi ngủ cây có chút thoải mái.

      Nàng chút nghĩ ngợi liền dựa sát vào chút, giống như tìm được nơi mềm mại thoải mái để ngủ tiếp. Toàn thân nàng buông lỏng, còn cái thứ ấm áp vẫn cọ cọ mặt nàng cũng có rời .

      Ban đêm nhiệt độ trong rừng rất lạnh, nàng ăn mặc phong phanh, cái vật đó lại ấm áp, thân thể dựa theo bản năng muốn rời khỏi, trái lại càng tới gần hơn để sưởi ấm.

      Dựa vào chút, nguồn nhiệt tựa hồ càng ấm hơn, hơi thở phì phì ngừng phà lên mặt nàng, còn cọ xát gương mặt nàng nữa.

      Lúc này, biết có phải Nam Tử Nhi đói quá mà mơ thấy đồ ăn hay , ai ngờ nàng đem nguồn nhiệt coi thành thức ăn, há mồm cắn…

      Kết quả, nàng thực cắn thứ đó, thế nhưng cái thứ mềm mềm ẩm ướt kia để nàng cắn rớt, trái lại còn tránh khỏi hàm răng của nàng, nhàng khảy đầu lưỡi của nàng.

      Cái thứ dài ngoằng kia ở trong cái miệng nhắn, khéo léo của nàng, nàng thăm dò lại hút, Nam Tử Nhi giống như được ăn, bao tử còn kêu ùng ục nữa, cũng thấy đói bụng.

      Nam Tử Nhi cực kì thấy thoải mái, dựa vào thứ mềm nhũn ngủ rất ngon, rất thoải mái. Nàng tuyệt đối muốn rời khỏi chỗ này.

      Vậy mà nàng vẫn còn cắn hút cái thứ vói vào miệng, giống như con nít bú sữa. Đây cũng là bệnh từ khi còn của nàng, lúc ngủ thích ngậm lấy đầu lưỡi, sau khi lớn lên cũng có thay đổi, cho nên nàng căn bản ý thức được có cái gì đó trong miệng mình.

      Hút lúc lâu, bởi vì ngày đêm vừa mệt lại vừa đói, nàng liền nặng nề ngủ tiếp. Mà cái thứ nàng ngậm cũng có yên tĩnh, lẳng lặng tiếng động cuồn cuộn bao lấy thân thể của nàng, vững vàng giữ nàng lại cây.

      Hơi thở ấm nóng kia vẫn quanh quẩn mặt nàng, ban đầu cẩn thận từng chút sau đó ngừng nhấn nhấn, dao động từ đến nặng khuôn mặt nàng, chồng chất đè mặt nàng.

      Cuối cùng, cuối cùng, trực giác và ý thức của Nam Tử Nhi cũng nhận ra chuyện đúng, nàng ngủ say sưa nhưng hiểu sao trái tim đột nhiên đập thình thịch, tựa như đề phòng trước bị kim đâm trúng, khiến nàng sợ hãi tỉnh lại. Mà cái thứ vẫn bị nàng ngậm trong miệng đột nhiên thoát ra, biến mất.

      Khi đầu óc thanh tỉnh, cái gì nàng cũng nhớ. Nàng ngủ cây to, lấy đâu ra thứ để nàng dựa vào mà ngủ ngon?

      Vì vậy, đôi mắt nàng mở to, vội vã kiểm tra bốn phía xung quanh mình, nhìn còn đỡ, nhìn rồi nàng giật thót mình, suýt chút nữa dọa trái tim đình công luôn rồi!

      biết trời dần sáng từ khi nào, có thể để nàng nhìn mọi vật xung quanh, cho nên nhìn biết, nhìn rồi mới nhảy dựng.

      Mọi thứ cây, mặt đất… toàn bộ đều là rắn, màu sắc khác nhau, lớn khác nhau, thậm chí còn cùng chủng loại, rắn độc, rắn có độc, bò mặt đất, quấn quanh cây, chi chít rắn thè cái lưỡi đỏ, nhìn về phía nàng.

      Bao tử của nàng suýt chút nữa nôn ra, mặt mày tái nhợt, thân thể ngừng run lên. phải nàng rời xa khỏi ổ rắn rồi sao? Tạo sao lại có nhiều rắn xuất ở nơi này vậy?

      Có vài con rắn bò tới bò lui bên cạnh nàng, đôi mắt nho nhìn chằm chằm nàng, hình như muốn leo lên người nàng, lại có gan bò lên.

      Nàng hoảng hốt hết sức, nhiều lần muốn té từ cây xuống, nhưng nhìn phía dưới cũng có đống rắn, ngay cả ý nghĩ muốn chết nàng cũng có.

      Má ơi! Nàng lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều rắn như thế này nha! E rằng ngay cả vườn bách thú cũng có nhiều rắn như vậy đâu. Nếu người chuyên nuôi rắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều rắn như nàng, lại còn nhiều loại nữa chứ. Hai mắt nàng có tối sầm ngất xỉu khiến nàng mất mặt!! Nhưng mà… ra… nàng rất muốn xỉu, chỉ cần ngất nàng cần nhìn bất cứ cái gì nữa hết, cũng cần sợ gì nữa!

      Làm sao đây? Làm sao đây? Nàng trốn bằng cách nào? Nhìn thấy càng ngày càng nhiều rắn, giống như có cái gì đó hấp dẫn bọn nó, trong chốc lát liền có đám rắn điên cuồng bò tới, ngay cả chút khe hở hoặc là cọng cỏ cũng nhìn thấy.

      Sợ hãi, hoảng loạn, run rẩy ngừng tập kích. Nàng biết phải làm sao bây giờ? Thoáng cái, nước mắt liền tuôn ra, ngay cả thở mạnh cũng dám, sợ chọc giận đám rắn này công kích chính mình.

      Điều kì lạ là mấy con rắn công kích nàng, chúng chỉ bò xung quanh nàng, thế nhưng chi chít chằng chịt rắn kiều này đúng là khiến người ta sợ vỡ mật!

      Cách đó xa, Mặc Phàm Quân nhàn nhã tự tại giống như chơi nhìn nàng ở cây, trong miệng còn có mùi của nàng, ngọt ngào, thơm mát, mùi vị rất tốt, khiến lưu luyến thôi.

      “Vương, chúng ta còn dọa nàng nữa sao?” trong ba vị xà mĩ nữ Rắn Cạp Nong cung kính , trong lòng lại lo lắng cho bị vương coi trọng, người bình thường cũng sợ, biết nàng ấy có chịu nổi hay ?

      Mắt Mặc Phàm Quân sáng quắc như đuốc nhìn chăm chú người nào đó cây suy nghĩ lúc, mới chậm chạp : “ cần đến đó, chỉ cần đứng gần chỗ của nàng ấy là được. Bổn vương muốn nhìn nàng ấy nhận thua, nếu nàng ấy cần bổn vương, gọi tên bổn vương thôi.” Chờ coi nha đầu kia còn cứng miệng được bao lâu, dạy dỗ nàng tốt, sau này nàng ngoan.

      “Dạ.” Ba mĩ nữ nghe vậy cũng hỏi nữa, ngoan ngoãn đứng chờ.

      “Huhuhu…” Nam Tử Nhi giọng khóc núc nở, lại sợ kinh động đến bầy rắn, lại nhịn được muốn khóc, thế nên thanh phát ra có chút khó nghe.

      Lúc này, có con rắn màu xanh biết là sợ chết hay là hiếu kì, nó cư nhiên yên lặng tiếng động bò tới bên chân nàng, do dự chút lại chậm rãi bò lên chân trần của nàng.

      “A!... Cứu mạng, tránh ra! Mặc Phàm Quân cứu ta, cứu ta!” Lúc này, Nam Tử Nhi chẳng đoái hoài tới thứ gì nữa, nàng biết chân trần của nàng có con rắn , dù rất đẹp và đáng …nhưng thường rắn càng đẹp càng độc, cuối cùng nàng chịu nổi nữa, điên cuồng hét lên, chân cũng ngừng quơ loạn, mục đích chỉ muốn đem con rắn chân đá rớt xuống.

      Tiểu Thanh Xà chân trần của nàng bị hành động và tiếng kêu thảm thiết của nàng hù dọa, sơ ý ngã từ chân trần của nàng xuống tàng cây phía dưới.

      Vì hành động này mà Nam Tử Nhi mất thăng bằng, cùng lúc Tiểu Thanh Xà rơi xuống, bản thân nàng cũng ngã theo.

      Nhìn cảnh vật vùn vụt bay qua trước mắt, khi biết mình rơi vào bầy rắn ở phía dưới, lập tức hét thảm thiết: “Có ai cứu mạng! Cứu mạng…” Mặc kệ nàng kêu gào khàn cổ họng, thân thể nàng vẫn ngừng rơi xuống.

      Nhưng, điều bất ngờ xảy ra, ngay khi nàng sắp chạm đất, đập vào bầy rắn mặt đất, chân nàng bị vật gì đó cuốn lấy, vững vàng đem nàng treo lắc lư cây.

      Đàn rắn phía dưới đều ngẩng đầu lên nhìn Nam Tử Nhi cách chúng xa, còn có rất nhiều rắn bò tới để quan sát cho gần… Giống như chúng nó xem trò hay!! ==

      Nam Tử Nhi thở dài hơi, trời ạ! Nếu nàng nện ngay vào đám rắn đất, như vậy nàng chết, nhưng mấy con rắn bị nàng đè… đầu óc bể nát, máu rắn tung tóe khắp nơi, chỉ nghĩ thôi da gà của nàng nổi rần rần lên rồi.

      Nhưng, bị treo như vậy cũng tốt, phía dưới là đám rắn thấy gớm, nhưng lại cách minh rất gần, nàng cảm thấy tình cảnh tại của mình, mặc kệ là góc độ nào cũng đều tốt!

      Nàng dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ mạng nàng lớn, biết lúc rơi tự do chân nàng bị vướn vào cái gì, cứu nàng mạng, nếu còn sống trở về, nàng nhất định tạ ơn thần linh.

      Nhưng, trái tim nàng còn chưa buông lỏng, cảm thấy chân có gì đó đúng cho lắm, mềm mềm giống dây mây, ngược lại giống như là…

      “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên, vận mệnh giống như ngừng hãm hại nàng, lần lại lần tạo điều kiện cho nàng gắn bó keo sơn với rắn.

      “Cứu mạng, cứu mạng, hu hu hu …Mặc Phàm Quân cứu ta, mau cứu ta! Mặc Phàm Quân mau cứu ta!!” Nàng ở trung ngừng huơ tay múa chân, cuối cùng chỉ có thể gọi tên nghiệt nửa người nửa rắn Mặc Phàm Quân.

      Bởi vì, thứ quấn lấy chân nàng phải là dây mây mà là con rắn lớn, con rắn dùng đuôi cuốn lấy cổ chân nàng, cho nên nàng có ngã từ cây xuống đất được. Đây cũng là nguyên nhân nàng sợ chết khiếp, con rắn cứu nàng! Nàng làm sao tiếp nhận chuyện này được! Người và rắn khác nhau, hơn nữa nàng rất sợ rắn, cũng thích rắn!!

      “Mặc Phàm Quân, cứu ta, Mặc Phàm Quân, mau mau cứu ta.” Nàng nhớ đến người đàn ông kia, tựa như vớ được cái phao cứu mạng, bây giờ nàng rãnh để ý tới nhiều thứ nữa, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi nguy hiểm này, nàng nguyện ý trả giá cao.

      Sau khi Tiểu Thanh Xà bị nàng đá xuống, vừa mới chạm đất, nó dùng đôi mắt nhìn chăm chăm vào loài người treo lủng lẳng cây, nó chỉ muốn đến gần nàng chút thôi mà, cũng có ý làm tổn thương nàng, lần đầu tiên nó thấy con người, nên hiếu kì muốn lại gần.

      Nhưng, vì sao nàng lại biết tên của Xà Vương? Chuyện này khiến nó mê man, chỉ ngơ ngác nhìn nàng giãy dụa trung, biết làm sao mới đúng.

      Lúc này, Mặc Phàm Quân đạt được mục đích của mình, ra lệnh kêu ba mĩ nữ rắn kia dẫn đàn rắn rời , phải làm hùng cứu mí nhân.

      Nam Tử Nhi bị con rắn lớn treo cây ngừng run sợ, muốn ngọ nguậy nữa nhưng dám, đành chờ Mặc Phàm Quân tới, kêu cứu nàng.

      Ba mĩ nhân rắn ra lệnh khiến bầy rắn ở chung quanh rời , Tiểu Thanh Xà cũng phải nghe lệnh, vốn dĩ Tiểu Thanh Xà được gọi đến, nhưng đúng lúc nó ở gần đây, thấy hiếu kì nên cũng bò tới góp vui, nhìn thấy tỷ tỷ loài người rất đáng này, nó lại nóng lòng tiếp cận.

      Bây giờ, Tiểu Thanh Xà nhìn đồng loại nhóm lớn nhóm rời , bản thân nó do dự, biết nó có cần chung hay . Thế nhưng tỷ tỷ loài người kia đáng thương, ngờ nàng lại sợ nó như vậy, nó chưa từng thấy người nào nhát gan hơn nó nha! (Tịch Ngữ: chị bị Tiểu Thanh khinh bỉ >w<)

      Vi vậy, Tiểu Thanh Xà suy xét chút rồi ra quyết định, nó nhanh chóng chui vào bụi cỏ, len lén trốn , chờ xem tỷ tỷ loài người có bị nguy hiểm gì hay .

      Nam Tử Nhi biết bầy rắn thoái lui trong thầm lặng, ngoại trừ con rắn dùng đuôi cuốn chân nàng những con rắn khác đều cuồn cuộn rời như thủy triều rút xuống.

      Hai mắt nàng vẫn sợ hãi đẫm lệ, muốn giãy chân khỏi đuôi rắn, lại dám sợ mình té xuống!!! Lục chọn khó khăn khiến cả người nàng run bần bật lên, điềm đạm đáng khiến người ta nỡ tổn thương.

      Vừa khóe, Mặc Phàm Quân yên lặng tới, con rắn lớn thấy Mặc Phàm Quân đến, đuôi rắn thả lỏng cổ chân Nam Tử Nhi ra, bỏ chạy.

      Nam Tử Nhi có chuẩn bị trước, đột nhiên cảm thấy bản thân rơi xuống, thét chói tai, hồn phách bay bốn phương tám hướng, có kinh sợ nhưng nguy hiểm rơi thỏm vào lòng Mặc Phàm Quân.

      có đau đớn như trong tưởng tượng, có cảm giác mặt mũi bầm dập, chỉ có hơi thở mạnh mẽ, ấm áp, vòm ngực rộng lớn của đàn ông.

      Nam Tử Nhi kinh ngạc ngóc đầu lên, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Mặc Phàm Quân rơi vào mắt nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên nàng cảm thấy có rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, chút nghĩ ngợi liền ôm lấy như con bạch tuột, oa oa khóc lớn kinh động cả trời đất.

      Nhìn nước mắt của nàng, Mặc Phàm Quân hiểu vì sao trong lòng có chút ê ẩm, lại rất khó chịu, buồn bực, trái tim đau thắt. rất thích, cực kì thích cái cảm giác này, nàng như thế này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :