1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà Hoàng - Dạ Đế (Huyết Hồ Điệp) (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11



      Thương Lam Hàn nằm dài giường, lần thứ chín mươi tám thở dài, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Được rồi được rồi, thừa nhận là nhớ tiểu nương xinh đẹp khả ái kia. Cũng thừa nhận là lỡ...thích nàng mất rồi. Nếu vì sao mới hơn ngày gặp mà cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu như vậy chứ. Nhưng mà ngay cả tên tuổi người ta còn biết làm sao mà theo đuổi đây. Đúng là đáng ghét mà. Hơn ngày qua, người giúp đưa cơm và thay thuốc là tiểu tử mặt lạnh như tiền, lầm lì ít , còn bóng dáng nàng lại chẳng thấy đâu. Lẽ nào bị nàng lãng quên rồi sao? khiến muốn khóc a!!!



      Thời gian này, Y Lam bận tối mắt tối mũi cho việc xây dựng tổng bộ và huấn luyện bốn người Mục Thanh, Lam Phong, Tiểu Hồng và Bạch Nhi. Nàng kiểm tra qua, Mục Thanh và Lam Phong lúc cũng từng luyện võ nên cũng có chút căn cơ. Tiểu Hồng cũng từng làm lụng vất vả từ nên tương đối khỏe mạnh. Duy chỉ có Bạch Nhi là cơ thể có chút yếu ớt, nhưng bé vẫn còn rất , có thể từ từ cải thiện. Hơn nữa độ mềm dẻo cơ thể của bé rất tốt, tuyệt đối có thể huấn luyện thành sát thủ xuất sắc.


      Bốn người mỗi người chế độ huấn luyện riêng, tất cả đều ra sức luyện tập. Tiến độ của họ khiến Y Lam rất hài lòng. Nhưng mà đúng lúc này, Y Lam lại cảm thấy dường như mình quên mất thứ gì đó. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Y Lam mới chợt nhớ ra, cái tên mỹ nam tử mà nàng nhặt về lần trước, chắc thương thế bây giờ ổn định rồi. Hắc hắc, lúc túng thiếu tiền bạc xây dựng tổng bộ, nhất định phải đến làm thịt phen. Tên đó nhìn qua chắc cũng thuộc loại nhân vật cấp cao trong thế giới này, chắc có ít tiền đây.

      Thương Lam Hàn chống cằm nhìn ra cửa sổ, lần thứ trăm ba mươi bảy thở dài. Hic, lại nhớ đến người ta rồi, phải làm sao đây. Vết thương cũng ổn định rồi, hay là ra ngoài tìm thử nhỉ? Nhưng đâu có biết đường ở đây, lỡ lạc đường sao? Lần thứ trăm ba mươi tám thở dài, haiz, cứ ráng mà chờ vậy. Đúng lúc này, ánh mắt của Thương Lam Hàn chợt sáng lên, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tiểu nương mà ngày ngóng đêm trông cuối cùng cũng trở lại. Chợt, nghĩ ra thứ gì đó, phóng thẳng lên giường trùm chăn nằm.


      Y Lam bước vào phòng, thấy nam nhân kia ở giường trùm chăn kín mít, liền cảm thấy như có đàn quạ bay ngang qua đầu. Trời nóng đến chảy mỡ, trùm kín thế làm gì, có phải bà đẻ đâu? Bước tới giật phăng cái chăn dày cộm kia ra, hỏi:


      -Trời nóng như vậy, ngươi trùm kín thế làm gì? Ngồi dậy ta xem nào.

      Thương Lam Hàn vẫn nằm ỳ giường, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt lờ đờ. Y Lam nhíu mày, đỡ dậy tựa vào thành giường, đưa tay bắt mạch. Hm? Sao mạch lại nhảy loạn cào cào lên thế này. lẽ...

      Thương Lam Hàn thấy Y Lam lo lắng cho mình như vậy trong lòng đắc ý thôi. Dùng nội lực làm loạn mạch đập là do sáng chế ra lúc , khi nào lười liền giả vờ ốm để ở nhà. Mạch nhảy loạn như vậy, chẳng ai dám là bệnh gì, chỉ bảo nghỉ ngơi vài ngày là hết. Vậy là có thể thảnh thơi rồi!!! Nhưng đúng lúc này...

      Bốp!!!

      Y Lam nắm tay lại, hề do dự cốc lên đầu cái, trừng mắt mắng:

      -Lại dám dùng nội lực làm mạch loạn lên, tính giở trò gì đấy. Trở lại như cũ cho ta!!

      Thương Lam Hàn cười hề hề, làm mặt đáng thương nhìn nàng. Hic, y thuật của nàng sao lại cao như vậy, phát ra mánh khóe của luôn rồi. lí nhí trả lời:

      -Xin lỗi, ta chỉ muốn trêu ngươi chút thôi.

      Y Lam đưa tay day day huyệt thái dương. Nam nhân chết tiệt này chẳng lẽ biết mình rất xinh đẹp sao? Lại còn bày ra vẻ mặt đáng thương nữa chứ!!! Hic, sức miễn dịch của nàng đối với mỹ nam tuy là thấp, nhưng nếu mỹ nam đó dùng vẻ mặt này nhìn nàng nàng chỉ có nước giơ tay đầu hàng. Được rồi, dù sao nhìn cũng có vẻ hối lỗi rồi, bỏ qua vậy.

      -Cởi áo ra, ta giúp ngươi thay thuốc.


      Thương Lam Hàn đỏ mặt e thẹn, chậm rãi cởi áo ra. Nhìn thấy cảnh này, Y Lam muốn lên đạp cho cái. E thẹn cái quái gì chứ? Bổn tiểu thư chưa e thẹn thôi, ngươi e thẹn làm cái gì. Lại còn đỏ mặt nữa chứ. chẳng khác cái tên Mạc Kỳ Tuyên kia chút nào. Di, sao đột nhiên lại nhớ tới tên khốn đó chứ. Phi phi phi, cái tên đó nàng hận còn hết, sao có thể nhớ chứ? Đúng vậy, sau này khi đủ thực lực nhất định phải trả thù, đem đạp xuống dưới chân. Hắc hắc, cảm giác lúc đó chắc chắn rất thoải mái. Ân, nhưng mà nàng phải thay thuốc cho tên mỹ nam tử này cái .



      Dẹp hết tạp niệm trong đầu, Y Lam chuyên tâm làm việc của mình. Thương Lam Hàn vô cùng hưởng thụ việc Y Lam giúp mình thay thuốc, nhưng lại chợt nhớ ra mình biết tên nàng, liền hỏi:

      -Này, ta tên Thương Lam Hàn, ngươi tên gì?

      -Ta gọi Y Lam. Ngươi ngồi yên , đừng nhúc nhích, khó làm lắm.


      Thương Lam Hàn vô cùng ngoan ngoãn ngồi im nhúc nhích. Hơn khắc sau, Y Lam thay thuốc xong xuôi, hướng :


      -Nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa vết thương của ngươi lành được sáu phần. Nhưng muốn khỏi hẳn trong nửa tháng tới được phép vận động mạnh, hiểu chưa?


      Thương Lam Hàn vui vẻ gật đầu, trong lòng lân lân vui sướng. Được người mình thích quan tâm, tất nhiên là vui rồi. Nhưng đúng lúc này, Y Lam lại dội xuống gáo nước lạnh làm tỉnh mộng:

      -Mạng của ngươi do ta cứu về, vết thương của ngươi là do ta chữa, ăn uống của ngươi mấy ngày nay cũng là ta lo, ngươi tính trả công cho ta bao nhiêu đây.


      Thương Lam Hàn cảm thấy rất bất ngờ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo. chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp của mình nhìn nàng, bày ra bộ dạng mị hoặc chúng sinh, đáp:


      -Ta có tiền, vậy ta lấy thân báo đáp được chứ?

      - được – Y Lam gọn gàng câu.

      Thương Làm Hàn cảm thấy rất sốc. Chẳng lẽ mới qua mấy ngày mà sức quyến rũ của lại giảm nhiều vậy sao? Nếu sao nàng lại chút do dự mà từ chối chứ.

      -Vì sao? Chẳng lẽ ta đẹp sao?

      Y Lam bất đắc dĩ trả lời:

      -Ta đây nuôi mình còn đủ, làm sao nhận thêm ngươi được?

      Thương Lam Hàn tròn mắt nhìn Y Lam:

      -Ngươi rất nghèo?

      -Cách đây ba canh giờ còn rất giàu, nhưng bây giờ rất nghèo.

      Thương Lam Hàn trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng:

      -Ngươi rất cần tiền?

      Y Lam gật đầu. Chỉ tại cái kế hoạch nàng vạch ra nó quá hoành tráng nên mới lâm vào tình trạng này. Nhà đám tham quan kia nàng vét hết lượt rồi. Tối nay nên đến nhà ai đây?

      -Ta cho ngươi. Hai mươi vạn lượng hoàng kim, đủ chứ?

      Y Lam trợn mắt nhìn Thương Lam Hàn, nét mặt thể tin nổi, hồi sau liền chuyển thành mừng như điên. Nàng cười lớn, lao tới ôm chầm lấy Thương Lam Hàn.

      -Ha ha ha!!! Ngươi đúng là cứu tinh của ta mà!!! Tiểu Hàn à, ta ngươi chết mất!!!

      Thương Lam Hàn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mái tóc của nàng, mỉm cười ôn nhu. dùng hai mươi vạn lượng hoàng kim để mua tính mạng của mình và làm nàng vui, hơn nữa còn được nàng ôm cái. Coi như cũng có lỗ a.

      Y Lam nghe thấy có tiền liền vui đến quên trời quên đất, càng quên béng luôn là lúc nãy nam nhân kia có tiền. Thương Lam Hàn nhanh chóng liên lạc với thuộc hạ mang tiền tới giao cho Y Lam. Mặc dù cũng muốn ở đây lâu thêm chút nữa, nhưng tên tiểu tử thúi Mạc Kỳ Tuyên kia sốt ruột lắm rồi. Hơn nữa còn phải về thanh lý nội bộ Ám cung nữa. Thế là ba ngày sau, Thương Lam Hàn lưu luyến rời khỏi biệt viện của Y Lam, thẳng tiến Chiến vương phủ.
      ChrisNgan Chi Tuyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12

      Mạc Kỳ Tuyên ngồi trong phòng xử lí công văn. Bộ dạng nhìn như chuyên tâm làm việc, nhưng hồn phách lạc tới tận chân trời nào luôn rồi. Nam Cung Ngọc thối tha chết tiệt, chịu tiết lộ nàng chuyển đâu thôi , lại còn cho người quấy rối việc tìm kiếm của . Ám vệ của chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ ở phủ thừa tướng, mấy lần theo đuôi nàng, nhưng đều bị nàng dễ dàng cắt đuôi. Lần đầu tiên trong đời hận vì sao đám thuộc hạ của mình võ công lại kém đến mức ấy. Uầy, được rồi. phải đám thuộc hạ mà huấn luyện ra yếu kém, là do nàng quá cường thôi. Làm cách nào mới đạt được nàng tha lỗi đây!!!

      Đúng lúc này, Vệ Minh từ ngoài tiến vào, cung kính cúi đầu :

      -Chủ tử, Thương công tử tới, chờ ngoài đại sảnh.

      Mạc Kỳ Tuyên nghe xong lập tức đứng bật dậy. Chỉ thấy cơn gió thoảng qua, Vệ Minh ngẩng đầu lên thấy chủ tử nhà mình biến mất. bất đắc dĩ thở dài hơi. Mấy hôm nay chắc chủ tử sắp loạn óc lên vì việc của Y Lam nương rồi. cũng ngờ lần này thừa tướng vốn ôn hòa nay lại kiên quyết như vậy, làm cách nào cũng chịu ra. Nếu để thêm ít lâu, Y Lam nương lọt vào tay thừa tướng chủ tử biết phát rồ đến mức nào nữa.

      Bên trong đại sảnh, Thương Lam Hàn nhàn nhã ngồi uống trà, vừa uống vừa suy nghĩ mông lung. Loại trà Long Tỉnh thượng hạng này quả rất ngon, biết tiểu tử kia kiếm đâu ra nữa. Lát nữa phải xin ít mới được, đem về tặng nàng, hẳn là sai . Đúng lúc này, bóng người nhanh chóng lướt vào. Quay đầu lên liền trông thấy Mạc Kỳ Tuyên yên vị ghế chủ nhà. Thương Lam Hàn khẽ nhấp ngụm trà, tùy tiện hỏi:

      -Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi lại cấp tốc gọi ta đến vậy hả? Gặp phải chuyện gì rắc rối sao?

      Mạc Kỳ Tuyên nét mặt lúng túng, ho cái:

      -Khụ, có gì to tát đâu. Ta chỉ là muốn nhờ ngươi chút việc thôi.

      Thương Lam Hàn nhướng mày, bộ dạng có chút ngạc nhiên. Tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên này, nếu như muốn gì, chắc chắn từ thủ đoạn mà đoạt được. Vậy mà bây giờ lại có bộ dạng lúng túng này, đúng là kỳ lạ a. Tiểu tử này, phải lọt vào lười tình rồi chứ? Ý nghĩ này vừa lên, Thương Lam Hàn lập tức vứt nó ra khỏi đầu. Tên này tuyệt đối là băng sơn ngàn năm tan, làm sao có thể thích người khác được? Bất quá, trêu chút chắc cũng sao ?

      -Tiểu tử, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc phải rồi đấy chứ?

      Mạc Kỳ Tuyên bị trúng tim đen, nhịn được đỏ bừng mặt lên. Thương Lam Hàn nhìn thấy thiếu chút nữa phun luôn ngụm trà uống ra ngoài. Y trợn mắt há mồm tỏ vẻ tin nổi, hồi lâu sau mới run rẩy chỉ tay về phía Mạc Kỳ Tuyên, lắp bắp:

      -Ngươi... lẽ ngươi...thực ...

      Vệ Minh cùng các ám vệ nhìn Thương Lam Hàn với vẻ mặt đồng cảm. Dù sao bọn cũng từng trải qua lần, tất nhiên là hiểu cảm giác đó thế nào. Trước đó bọn còn nghĩ chủ tử sống mình cả đời, thế mà thoắt cái rơi vào trong lưới tình rồi. Đúng là thế vô thường mà.

      Mạc Kỳ Tuyên tự nhiên là biết Thương Lam Hàn đến điều gì, do dự chút liền gật đầu. Thương Lam Hàn nghệch mặt hồi lâu mới hoàn hồn. Ngay lập tức, y nhếch môi cười gian xảo:

      -Hắc hắc, tiểu tử ngươi ngờ cũng biết rồi. mau, là nương nhà nào lợi hại như vậy? Ta lập tức bái phỏng, hỏi xem nàng ta làm thế nào hòa tan được tảng băng như ngươi.

      Mạc Kỳ Tuyên trừng mắt nhìn Thương Lam Hàn:

      -Ta gặp nàng trong rừng, là nàng cứu mạng ta. Sau này chúng ta có chút hiểu lầm nên nàng bỏ . tại ta cũng biết nàng ở đâu.

      -Như vậy liên quan gì đến ta? Gọi ta tới làm gì?

      -Tiểu tử ngươi phải rất giỏi trong lĩnh vực này sao? Mau giúp ta nghĩ cách làm lành với nàng . Làm xong, ta liền tặng ngươi mười mỹ nhân Tây vực mới tiến cống, thế nào?

      Thương Lam Hàn phẩy tay

      -Giúp ngươi được, nhưng mỹ nhân thôi . Ngươi trực tiếp đổi thành ngân lượng cho ta là được.

      Nếu là lúc trước, chắc chắn do dự đem mười mỹ nữ kia về chơi đùa giải trí. Nhưng bây giờ có nàng rồi a. Nhắc mới nhớ, vốn nổi tiếng là phong lưu, lỡ để nàng nghe được biết làm sao bây giờ. Lỡ nàng nghĩ là kẻ lăng nhăng sao? Ô ô ô, chỉ là trêu đùa mấy nữ nhân kia chút thôi, tuyệt đối có làm gì bậy bạ hết. được, nhất định phải tìm cơ hội cho nàng biết, vẫn còn là xử nam a!!! Từ giờ trở , cố hết sức mà giữ gìn tấm thân trong trắng này, chờ nàng đến lấy trong sạch của mình mới được!!!

      Mạc Kỳ Tuyên nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Thương Lam Hàn cảm thấy rất kỳ lạ. Cái tên bệnh hoạn biến thái cuồng tự luyến này lên cơn gì thế này? phải là uống lộn thuốc rồi đấy chứ. Đúng lúc này, Thương Lam Hàn tiến tới chỗ , vỗ vai, vẻ mặt đồng cảm:

      -Ngươi yên tâm, nhất định ta cố gắng giúp ngươi. Chúng ta dù sao cũng cùng chung cảnh ngộ, đều là đơn phương hết mà.


      ------------


      Chương 13

      Mạc Kỳ Tuyên trợn mắt nhìn Thương Lam Hàn, cả người ngay đơ. Đại não của vẫn chưa tiêu hóa được câu vừa rồi của Thương Lam Hàn. hồi sau, mới trở lại bình thường, lập tức mở miệng trả thù:

      -Tiểu tử ngươi chẳng phải cũng biết rồi sao? Vậy mà lúc nãy còn lên mặt với ta, thấy xấu hổ à!!!

      Nếu là người bình thường nghe thế chắc chắn rất xấu hổ, nhưng Thương Lam Hàn căn bản phải là người bình thường a. Gần như là ngay lập tức, y liền đáp lại:

      -Bổn công tử nhìn thế nào cũng là công tử hào hoa phong nhã, phong lưu đa tình. Hơn nữa lại ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm, biết có gì là lạ chứ. Chỉ có tiểu tử mặt liệt nhà ngươi mà biết mới gọi là chuyện lạ thôi. Lại còn đỏ mặt khi nhắc đến người ta. Ta thấy chắc trời cũng sắp sụp xuống rồi.

      Mạc Kỳ Tuyên khóe mắt giật giật, trán nổi gân xanh. Tên bệnh hoạn biến thái cuồng tự luyến này quả nhiên vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì. Da mặt của tiểu tử này so với tường thành tuyệt đối còn dày hơn vài lần, sao có thể biết xấu hổ được chứ? đúng là hỏi thừa mà. Nếu là bình thường, tuyệt đối bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ mình có việc cầu người ta nên đành thôi vậy.

      Mạc Kỳ Tuyên cố hết sức kiềm nén để đá bay Thương Lam Hàn ra ngoài, sau đó quay lại “chính ”. Sau hồi bàn bạc, cả hai quyết định trước tiên hạ thủ Nam Cung Ngọc trước. Nếu được áp dụng phương pháp khác.

      Tại thừa tướng phủ, Y Lam uể oải bước vào viện của Nam Cung Ngọc, hai lời nằm dài xuống trường kỉ, lăn ra ngủ. Giường ở phủ thừa tướng quả nhiên nằm rất tốt, chẳng bù cho ở chỗ của nàng, vì thiếu hụt kinh phí nên nội thất cũng chưa sắp xếp gì nhiều, giường cừng như đá, nằm khó chịu muốn chết. Lại thêm mấy ngày liền làm việc ngừng nghỉ, nàng thực mệt lả cả người rồi. Thôi, cứ ngủ chút rồi tính tiếp vậy. Nghĩ thế, Y Lam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Người hầu của phủ thừa tướng dường như quá quen thuộc với cảnh này nên mọi người chỉ mỉm cười chứ gì. Bọn có mù cũng dễ dàng nhận ra đại nhân nhà họ thích nương này. Biết đâu sau này bọn họ phải gọi nương này tiếng “phu nhân” sao. Ừm, khả năng này cũng a. Mà vị nương này tính tình rất tốt, luôn hòa đồng với mọi người, giống đám tiểu thư đài các kia. Nếu như đại nhân lấy nương này về tốt quá rồi. Nhưng nghĩ nghĩ thế thôi, chứ việc này khó a. Ai mà ngờ đại nhân nhà họ trong lĩnh vực này lại nhát thế, mãi dám tỏ tình với người ta. Haiz, xem ra bọn họ còn phải chờ dài dài rồi!!!

      Nam Cung Ngọc mệt mỏi trở về viện của mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia liên tục gây khó dễ cho từ triều đến ngoài đường làm biết sao cho phải nữa. Hôm qua còn cho người bắt cóc về hỏi cung tra khảo, suýt nữa ném lên giường với mụ mập. May mà biết tiểu tử này tuyệt tuyệt tình với bằng hữu nên cắn răng khai, mãi mới được thả về. Tuy là hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng bị hù dọa phen đến thót tim. nghĩ là nên ngủ giấc cho tỉnh táo vậy.

      điều Nam Cung Ngọc hề nghĩ đến là khi bước vào phòng lại thấy Y Lam nằm giường ngủ rất ngon lành. Nam Cung Ngọc chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dán chặt vào người ngủ giường kia. Nhìn thấy nàng như vậy, bao nhiêu mệt mỏi của mấy ngày qua đều nhất nhất tan biến.

      Đột nhiên, mặt Nam Cung Ngọc chợt ửng hồng, sau đó dáo dác ngó qua ngó lại, xác định có ai rồi mới đánh liều, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán Y Lam. Mặt Nam Cung Ngọc đỏ lại càng thêm đỏ, vội vàng lấy chăn đắp cho nàng rồi chạy thẳng sang thư phòng.

      Cẩn thận đóng cánh cửa lại, Nam Cung Ngọc nở nụ cười tự giễu. Trong lòng biết rất , hiểu lầm giữa nàng và Mạc Kỳ Tuyên có ngày được hóa giải, biết được nếu so sánh với tên kia, thực kém xa rất nhiều, cũng biết được, cuối cùng phải người có được nàng. Vậy nên, muốn nhân khoảng thời gian này, ở bên chăm sóc nàng, quan tâm nàng, tạo ra những kỉ niệm đẹp cùng nàng. Đây là việc duy nhất mà muốn làm. Chỉ cho cần đáp lại, ngờ Nam Cung Ngọc cũng có lúc làm việc này. Nhưng việc này chỉ nên làm lần trong đời thôi nhỉ?

      -----------

      Chương 14

      Trong lúc Nam Cung Ngọc thở dài phủ thừa tướng của lại có thêm vị khách mời mà tới. Lão quản gia đứng trước cửa thư phòng cung kính :

      - Đại nhân, có Thương công tử đến chơi.

      Nam Cung Ngọc có chút ngạc nhiên, tiểu tử này đột nhiên đến chỗ chơi làm gì? phải có ý xấu nào đấy chứ? Chợt nhớ đến xú danh phong lưu đào hoa của tên này, Nam Cung Ngọc vội căn dặn lão quản gia:

      - Ta lập tức ra tiếp . Căn dặn mọi người được đánh thức Y Lam, nếu nàng ấy dậy bảo nàng ấy chịu khó ở bên trong phòng chút, được ra ngoài.

      Lão quản gia cười tủm tỉm gật đầu, tỏ vẻ: ta hiểu. Ài, tính chiếm hữu của đại nhân cũng cao quá rồi. Nhưng mà đại nhân đề phòng cũng là đúng đắn, Thương công tử dù gì cũng nổi tiếng phong lưu a. Lại khuôn mặt của của Thương công tử so với đại nhân còn tuấn tú hơn mấy phần, ngay cả lão già như cũng nhịn được mà đỏ mặt. Lỡ như Y Lam nương bị Thương công tử mê hoặc đại nhân đúng là muốn khóc cũng được a!!!

      Nam Cung Ngọc tự nhiên là hiểu lão quản gia nghĩ gì, khỏi nở nụ cười bấc đắc dĩ rồi vội vàng chạy ra ngoài.

      Lúc này, Thương Lam Hàn ngồi tại đình viện hóng gió uống trà. Kỳ thực cũng rất tò mò là nương nào tài giỏi đến mức cùng lúc mê hoặc cả Thừa tướng đương triều – Nam Cung Ngọc cùng vị vương gia đầy quyền lực nhưng cực kỳ lạnh lùng - Mạc Kỳ Tuyên. Có lẽ nương này rất xinh đẹp và tài giỏi. Nhưng mà cũng thể nào xinh đẹp và tài giỏi bằng nàng được a!!!! Hức, vừa nghĩ đến người ta là lại nhớ nữa rồi. Nhưng mà sáng mai phải trở về Ám cung thanh lý nội bộ rồi, làm sao gặp được nàng a!!! được, tối nay nhất định phải tới nhìn nàng cái, nếu liền an tâm mà a.

      Đúng lúc này...

      Bốp!!!

      cú đánh như trời giáng đập thẳng vào đầu . Thương Lam Hàn bừng tỉnh hoàn hồn, ngẩng đầu quát lớn:

      - Là kẻ nào dám đánh b... hơ là ngươi à. Nam Cung Ngọc, ngươi phát điên cái gì đây hả, sao đột nhiên lại đánh ta!!!

      Nam Cung Ngọc lườm cái, ngồi xuống chỗ đối diện, nhấp ngụm trà.

      - Còn phải tại ngươi sao? Ta gọi liền ba lần cũng thấy phản ứng gì nên phải đánh thôi.

      Thương Lam Hàn xấu hổ, ho cái để che lúng túng của mình:

      - Khụ, có gì. Ta chỉ nghĩ về việc thanh lý nội bộ Ám cung thôi. Phải rồi, Nam Cung Ngọc, nghe ngươi và tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia cùng tương tư nữ nhân. Ta thắc mắc là nương nào tài giỏi đến vậy? Có thể cho ta địa chỉ để tới làm quen ?

      Sắc mặt Nam Cung Ngọc tức sa sầm xuống, lạnh nhạt trả lời:

      - Xin lỗi, nhưng ta đáp ứng nàng để lộ ra địa chỉ của nàng.

      - thể sao? Nhưng ta rất tò mò, ngươi cho ta , ta với ai đâu – Thương Lam Hàn quyết bỏ cuộc, bắt đầu kì kèo.

      Nam Cung Ngọc nét mặt thờ ơ, đạm mạc ngồi uống trà, cho dù Thương Lam Hàn gì cũng chịu hé răng nửa câu. Thương Lam Hàn vẻ ngoài vẫn năn nỉ cầu xin, nhưng trong lòng lại thầm mắng Nam Cung Ngọc biết bao nhiêu là lần. Nam Cung Ngọc thối tha chết tiệt, bổn công tử xuống nước năn nỉ van xin đến thế mà vẫn chưa chịu ra à. Hừ, nếu phải bổn công tử cần tiền gấp để tặng cho Tiểu Y Lam còn lâu bổn công tử mới chịu năn nỉ ngươi nhá. Bất quá tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia cũng mạnh tay, chi cho ba mươi vạn lượng hoàng kim làm thù lao. Cũng biết nương kia là thần thánh phương nào đây? Lại có thể làm điên đảo cả tiểu tử đó, đúng là tầm thường mà.

      Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, bất kể là Thương Lam Hàn có sắc mặt Nam Cung Ngọc cũng hề thay đổi, vẫn bình thản ngồi đó uống trà. Thương Lam Hàn tức đến phát điên, nhịn nổi nữa, trực tiếp đứng dậy hét lớn:

      - Ngươi ta tự mình tìm!!!

      Dứt lời, liền lao thẳng vào nội phủ, hướng phía tiểu viện của Nam Cung Ngọc mà . Trước khi đến đây, biết vị nương kia ở ngay trong phủ. Nếu như tiểu tử Nam Cung Ngọc kia nhất quyết chịu khai chỉ có thể dùng đến hạ sách này vậy.

      Nam Cung Ngọc trông thấy Thương Lam Hàn như vậy cũng bật dậy đuổi theo, gắt gao chặn lại khiến vào được. Võ công của Nam Cung Ngọc kỳ thực kém hơn Thương Lam Hàn bậc, nhưng Thương Lam Hàn lại dám hạ sát thủ nên cả hai cứ vậy triền đấu hồi lâu. Khoảng chừng hơn khắc sau, Thương Lam Hàn rốt cuộc nhịn nổi nữa, định mạnh mẽ chế trụ Nam Cung Ngọc ấm thanh bất ngờ vang lên từ sau tường viện làm cả và Nam Cung Ngọc cùng lúc cứng đờ:

      - Là kẻ nào ồn ào như vậy? Lại dám quấy rầy giấc ngủ của ta? Có phải muốn chết rồi !!!!
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15



      Thương Lam Hàn dường như tin vào tai mình nữa. nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người. Từ sau tường viện, tiểu nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi chậm chạp bước ra. Tiểu nương vươn người, ngáp dài cái, bộ dạng giống như là vừa mới ngủ dậy.

      -Cái kia...Y Lam, sao ngươi lại ở đây? – Thương Lam Hàn khó khăn hỏi, trong lòng chợt có linh cảm tốt.

      Y Lam đưa hai tay dụi mắt cho tỉnh táo, phát ra là Thương Lam Hàn tròn mắt ngạc nhiên:

      -Di, Tiểu Hàn, sao ngươi lại ở đây? Lại còn đánh nhau với A Ngọc nữa chứ - sau đó chuyển sang lầm bầm hờn dỗi - ồn ào như vậy, phá hỏng mất giấc ngủ của ta rồi. là, mấy ngày rồi mới ngủ được giấc, ai ngờ lại bị phá đám chứ!!!

      Nam Cung Ngọc cũng ngạc nhiên kém, do dự hồi mới mở miệng hỏi:

      -Hai người biết nhau à?

      Y Lam hồn nhiên hướng Nam Cung Ngọc gật đầu, sau đó ngáp dài, quay người thẳng vào trong, vọng ra:

      -A Ngọc, Tiểu Hàn, hai người đừng đánh nhau nưa, chẳng có gì vui đâu. Để yên cho ta ngủ chút , ta sắp mệt chết luôn rồi.

      Thương Lam Hàn vẫn đứng ngay đơ ra đó, dường như vẫn chưa tiêu hóa được việc này. Là nàng, ngờ người mà Nam Cung Ngọc và Mạc Kỳ Tuyên cùng theo đuổi lại là nàng. Cảm xúc của bây giờ là rất muốn đánh cho bản thân mình trận tơi tả. đời này rốt cuộc có ai ngốc hơn nữa ? Lại giúp đỡ tình địch theo đuổi người mình . đúng là ngu ngốc quá mà. Bất quá tại sửa chữa vẫn còn kịp. Bằng mọi giá phải ngăn cho tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia làm lành với nàng. Ừm, còn phải khiến nàng tránh xa tên khốn Nam Cung Ngọc kia nữa. Tên đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

      Điều chỉnh xong cảm xúc, khóe miệng Thương Lam Hàn nhếch lên, nở nụ cười đầy tà ác. A Tuyên, ngươi cũng đừng trách ta, nhưng mà nàng, bổn công tử định rồi. Đoạn, liền triển khai khinh công, nhanh chóng rời khỏi thừa tướng phủ.

      Nam Cung Ngọc khuôn mặt dường như có chút buồn bã, nhưng rất nhanh liền bị giấu . cùng nàng chẳng qua chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. lấy tư cách gì mà quản nàng đây? khỏi nở nụ cười chua xót, Nam Cung Ngọc khẽ lắc đầu, nhấc chân đến thư phòng.

      Ba vị chính chủ đều rời , thừa tướng phủ lại trở nên yên tĩnh. Chỉ có đám gia nhân trong nhà ngừng xì xào bàn tán. Cái vị Thương công tử kia cũng quá tuấn tú rồi, biết đại nhân nhà họ có cạnh tranh nổi đây. Haiz, sức quyến rũ của Y Lam nương quả là đáng sợ mà!!!

      Lại đến, người vô tình châm ngòi cho cuộc chiến giữa ba đại mỹ nam, tại nằm giường ngủ rất ngon lành. Cái này cũng thể trách nàng được, dù sao mấy ngày này nàng thực quá mệt mỏi rồi. Chỉ riêng việc tính toán, phân phối chi phí và giám sát, đốc thúc nhân công cũng đủ khiến nàng mệt bở hơi tai rồi. Thể lực tiêu hao nhiều, nhưng tâm thần lại vô cùng mệt mỏi. Vậy nên lần này nàng ngủ hẳn ngày liền.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Y Lam thoải mái vươn người, bước ra khỏi giường, tâm trạng dường như đặc biệt tốt. “Quả nhiên ngủ vẫn là cách nghỉ ngơi tuyệt vời nhất.” – Y Lam thầm nghĩ. Nàng vốn định tìm Nam Cung Ngọc cảm ơn chút, nhưng lại nghe lão quản gia vào triều nên đành ăn chút điểm tâm rồi tức tốc trở về. Haiz, công việc chưa hoàn thành nàng vẫn chưa thể ung dung mà nghỉ ngơi a!!!

      Về tới nhà, Y Lam lập tức đến kiểm tra mọi việc. Cũng may là có gì sai sót. Bốn tên thuộc hạ của nàng vẫn chăm chỉ luyện tập, ngoài ra còn thay nàng chú ý mọi việc trong nhà. Y Lam nghĩ đến Dạ bang mình lập ra kiếp trước cảm thấy thập phần hoài niệm, liền đặt tên cho tổ chức của mình ở thế giới này là Dạ lâu. Mặt khác, nàng bắt đầu giả nam, chọn ra từ trong đám trẻ mồ côi đầu đường xó chợ và chợ nô lệ ít hạt giống mới đem về huấn luyện, đồng thời cũng thầm đánh chiếm mấy bang phái hắc đạo vừa và trong kinh thành. Y Lam chọn ra thế lực tương đối mạnh trong số những thế lực bị mình thu phục, dùng độc dược khống chế bọn rồi bắt bọn tổ kiến giúp nàng cái thế lực tình báo.

      Thời gian trôi rất nhanh, hơn nửa năm sau, cái tên Dạ lâu cũng trở nên nổi tiếng trong thiên hạ. Trận chiến thành danh của Dạ lâu chính là vào hơn tháng trước, vị lâu chủ thần bí của Dạ lâu mình diệt hết tổ chức sát thủ nổi tiếng tàn bạo – Huyết Sát môn, khiến cho người người kinh sợ. ai biết lâu chủ Dạ lâu là ai, cho dù tổ chức tình báo nổi tiếng nhất bấy giờ là Ám cung cũng điều tra ra. Người ta chỉ biết, lâu chủ Dạ lâu là người rất lạnh lùng và tàn nhẫn, danh gọi Dạ đế. Người trong giang hồ đều nhau rằng, nếu ngày ngươi gặp được người mặc bộ hắc bào có thêu chữ dạ bằng chỉ bạc ống tay áo, đeo chiếc mặt nạ hồ điệp bằng bạc, vậy ngươi nên chạy trốn là vừa. Bởi vì người đó chính là đại danh đỉnh đỉnh – Dạ đế, kẻ được cho là trong mười đại cao thủ trong thiên hạ.

      Lại hơn năm trôi qua, Dạ lâu tại trở thành cái tên mà người ta vô cùng kiêng kỵ, có thể sánh vai với Tà các nổi tiếng trong giang hồ. Mà Dạ đế - lâu chủ của Dạ lâu, lại càng được cho rằng có thể có võ công ngang với Tà hoàng – các chủ Tà các, kiêm đệ nhất cao thủ của giang hồ.




      Chương 16

      Nhân sĩ của Dạ lâu khoảng thời gian này tâm tình đều được tốt, thần kinh tùy lúc đều căng cứng như dây đàn. Đều tại đám người Tà các chết tiệt kia, khi lại bảo vệ Chiến vương phủ làm gì? Hại lâu chủ tâm tình vui, dẫn đến bốn vị hộ pháp cũng nghiêm mặt suốt ngày. Như thế bọn làm sao dám lơ là được? Lỡ như bị bắt được thóp, khẳng định bị bốn vị hộ pháp thương tiếc mà ném thẳng vào Địa Ngục phòng.

      Nhắc tới Địa Ngục phòng, người trong Dạ lâu đều nhịn được mà run lên. Mặc dù đó là phòng huấn luyện có thể giúp tăng nhanh thực lực trong thời gian ngắn, nhưng thống khổ phải trải qua trong đó chẳng khác địa ngục là bao. Vậy nên nếu phải bắt buộc chẳng ai muốn vào đó cả.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Bên trong tiểu viện xinh đẹp ở ngoại ô kinh thành, vị nương xinh đẹp thanh tú nằm dài trường kỉ giữa sân sưởi nắng, khuôn mặt có chút xụ lại, tâm trạng có vẻ vui. Đứng cạnh nương này là tiểu nương tầm mười , mười hai tuổi chuyên chú gọt vỏ trái cây. Tiểu nương đưa cho vị nương kia miếng lê, :

      -Tiểu thư, người đừng tức giận nữa, ăn lê cho hạ hỏa .

      Rất hiển nhiên, vị nương này chính là Y Lam, còn tiểu nương chính là bé Bạch Nhi mà nàng mua về lúc trước. Y Lam đưa tay nhận lấy miếng lê, hung hăng cắn cái, tức giận :

      -Ta này, Bạch Nhi, tại sao Tà các lại giúp đỡ tên khốn ấy chứ? Người giang hồ ở trong giang hồ , xen vào triều đình làm gì? Hừ, tên khốn Mạc Kỳ Tuyên đó tưởng có Tà các bảo vệ hay lắm chắc? Sớm muộn gì ta cũng phải cho trận, trả lại mối thù năm xưa.

      Bạch Nhi suy nghĩ lúc rồi :

      -Tiểu thư, có thể là Tà các cảm thấy chúng ta uy hiếp đến địa vị của bọn chúng nên mới ra tay can thiệp việc này. Cũng có thể là do Chiến vương chi ra số tiền lớn để mời Tà các về bảo hộ. Nhưng dù là trường hợp nào nữa nó vẫn thể là bọn e sợ chúng ta. Chúng ta cũng chỉ mới phát triển được hai năm thôi, thời gian còn dài, nhất định có thể lật đổ Tà các, đến Chiến vương phủ báo thù cho tiểu thư.

      Y Lam nghe vậy hai mắt đều sáng lên, liên tục gật đầu. Tiểu Bạch Nhi quả nhiên rất thông minh nga, hổ danh là người bên cạnh nàng. Đúng lúc này, hồng y nữ tử tiến vào, mỉm cười:

      -Bạch Nhi, muội đúng là lợi hại nha, lại có thể vỗ yên được cơn giận của tiểu thư. Ta cũng bái phục muội đó.

      Bạch Nhi nháy mắt giảo hoạt, cười hì hì:

      -Tiểu Hồng tỷ, sao lại rảnh rỗi đến đây tìm muội và tiểu thư vậy? phải tỷ bận việc mở thêm cái chi nhánh Lam Hương lâu ở Vân châu sao?

      Y Lam cũng nhịn được, hướng đôi mắt tò mò về phía Tiểu Hồng. Tiểu Hồng so ra chỉ kém nàng tuổi, năm nay vừa tròn mười bảy, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan cân xứng, cũng có thể coi là tiểu mĩ nhân. Nha đầu này đối với Mục Thanh hình như có ý, tiếc là Mục Thanh chỉ mực muốn báo thù nên mãi vẫn nhận ra. tia sát ý nhanh chóng xẹt qua mắt Y Lam, xem ra nàng cần đẩy nhanh tiến độ điều tra việc năm xưa của Tiểu Lam và Tiểu Thanh rồi. Còn chuyện của tên Mạc Kỳ Tuyên kia...tạm thời để sau vậy.

      Tiểu Hồng cũng vội trả lời, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, bốc miếng lê bỏ vào miệng, ung dung đáp:

      -Cũng có gì, chỉ là muốn hỏi tiểu thư xem có nghĩ ra món gì mới hay . Nếu có lần khai trương này của chúng ta rất ăn khách đấy.

      Y Lam xấu hổ gãi đầu, biết trả lời làm sao. Kiếp trước nàng cũng quá chú tâm vào lĩnh vực này nên cũng chỉ biết hai. Tiểu Hồng dựa vào chút kiến thức của nàng mà dựng nên Lam Hương lâu nức tiếng thiên hạ, từ cửa hàng trong kinh thành, nay có hơn hai mươi chi nhánh ở các châu. Nay muốn mở thêm chi nhánh mới phải có thêm món mới mới được.

      Vắt óc suy nghĩ hồi, Y Lam quyết định chọn gà ăn mày. Mặc dù chưa từng làm qua lần nào, nhưng cũng ăn qua ít lần. Hơn nữa món này cách chế biến tương đối độc đáo, chắc chắn thu hút được khách. Nghĩ là làm, Y Lam kéo Bạch Nhi và Tiểu Hồng vào bếp hì hục làm thử, mãi đến tận tối món ăn mời hoàn thành.

      Y Lam, Tiểu Hồng, Bạch Nhi nhìn đĩa thịt trước mặt tỏa ra mùi thơm mê người liền chút do dự lao vào chén sạch, trong lòng ngừng cảm khái. Thất bại liên tiếp ba lần mới có thể làm ra, tự nhiên thể lãng phí rồi!!! May mắn, mùi vị món ăn này quả rất ngon, tuyệt đối có thể đưa vào thực đơn cho bữa khai trương.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17

      Ngày khai trương chi nhánh mới của Lam Hương lâu rốt cuộc cũng đến. Đúng như đám người Y Lam dự đoán, món gà ăn mày quả rất được hoan nghênh. Y Lam ngồi trong gian phòng ở lầu hai híp mắt nhìn cảnh tấp nập ở dưới, bộ dáng vô cùng hài lòng. Ở trong mắt nàng, vô số người lại tấp nập dưới kia giống như là vô số bạc chảy vào túi mình vậy. Hắc hắc, tiền nhiều như thế, chẳng bao lâu nữa nàng liền có thể cải tạo lại huấn luyện phòng rồi. Như vậy hiệu quả huấn luyện phòng tăng lên ít rồi!!!

      Bạch Nhi đứng bên nhìn thấy bộ dạng tiểu thư nhà mình như vậy, hiển nhiên là hiểu người nghĩ gì. Mấy tiểu tử Dạ lâu kia tốt nhất là tự mình cầu phúc . Hi vọng lần này cải tạo xong mức độ kinh khủng trong đó tăng lên quá nhiều, nếu ... Bạch Nhi đưa tay lên lau mồ hôi. Thực tình nàng cũng dám nghĩ tiếp nữa. được, nàng nhất định phải ngăn chặn việc này, vì tất cả mọi người của Dạ lâu, nhất định nàng phải làm!!!!

      Bạch Nhi vắt óc ra suy nghĩ, cuối cùng phương pháp mà nàng cho là khả thi nhất là: tìm cách khiến cho tiểu thư tiêu càng nhiều tiền càng tốt, như vậy người có tiền cải tạo Địa Ngục phòng rồi. Nghĩ thế, Bạch Nhi dùng giọng dụ dỗ mở miệng:

      -Tiểu thư, ta nghe gần đây mới mở ra sòng bạc Tứ Hải rất ăn khách, hay là chúng ta đến chơi chút .

      Y Lam vốn tính ham vui, vừa nghe thế liền gật đầu đồng ý:

      -Hay quá, ta cũng rất tò mò quang cảnh trong sòng bạc là như thế nào. Hôm nay nhất định phải chơi cho thỏa thích mới được!!!

      Đáy mắt Bạch Nhi thoáng qua tia mừng rỡ. Quả nhiên bị mắc câu. Tiểu thư vẫn thường than phiền việc bản thân cực kỳ xui xẻo. Lần này đưa người sòng bạc, khẳng định hao tổn ít tiền. Tuy nhiên, nếu so sánh với tương lai tốt đẹp sau này số tiền đó quả chẳng thấm vào đâu cả.

      Bên trong sòng bạc Tứ Hải bình thường quang cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng tại lại yên lặng cách bất thường. Tất cả đều trợn mắt há mồm, ngạc nhiên nhìn hai vị nương vừa bước vào sòng bạc. Đặc biệt là đại nương đầu kia, dung mạo thập phần xinh đẹp, khiến cho người ta kiềm được hướng mắt tới nhìn.

      Y Lam thấy những người trong sòng bạc nhìn mình như vậy cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền bị nàng vứt ra khỏi đầu. ra sòng bạc thời cổ đại là như thế này, so với đại đúng là kém xa. Nàng khoi xoa xoa cái cằm của mình, thầm nghĩ có phải hay mình cũng nên mở sòng bạc. Hắc hắc, ý tưởng này đúng là tồi. Nhưng trước tiên, phải làm thịt con dê béo này hồi ...

      Hơn canh giờ sau, Y Lam cùng Bạch Nhi rốt cuộc ra khỏi sòng bạc Tứ Hải, biểu cảm của hai người hoàn toàn giống nhau. Y Lam sắc mặt hớn hở, tâm trạng cực tốt vì mới kiếm được ít tiền. Còn Bạch Nhi mặt mày tái mét vì kế hoạch bị phản tác dụng. Xin lỗi các huynh đệ tỉ muội trong bang, nhưng lần này ta làm hết sức rồi. Đúng lúc này, Y Lam chợt lên tiếng:

      -Bạch Nhi, mau theo ta đến chỗ này.

      Bạch Nhi giật mình thoát khỏi suy nghĩ, rất nhanh liền theo. Khi cả hai đến đoạn đường vắng vẻ bất chợt hai đại hán cầm đao xuất , vẻ mặt bất thiện nở nụ cười dâm dục, ánh mắt ngừng lướt qua người Y Lam:

      -Hai người các ngươi, mau giao toàn bộ tiền bạc ra đây rồi hầu hạ hai đại gia ta đêm, đại gia ta vui vẻ mà tha cho các ngươi mạng.

      Y Lam sắc mặt sa sầm lại, cả người toát ra sát khí kinh người, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên trị tội hai tên này thế nào. Mặc dù là nàng cố ý dụ bọn chúng ra, nhưng chúng lại dám thế với nàng đúng là chán sống rồi. Bạch Nhi đứng bên dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai kẻ xấu số kia. Xem bộ dạng kia của tiểu thư hai tên này tuyệt có kết cục tốt đẹp.

      Ánh mắt Y Lam lóe lên vài tia nguy hiểm, khẽ búng tay cái. Tức , rất nhiều hắc y nhân xuất xung quanh. Nàng liếc nhìn hai kẻ run như cầy sấy kia mở miệng phán quyết cuộc sống thê thảm sau này của bọn :

      -Đem hai tên này về Dược các cho ta, sắp tới ta cần thử nghiệm mấy loại độc mới, để bọn làm chuột bạch cũng tồi.

      Dứt lời, Y Lam liền quay người thẳng. Tâm trạng vừa mới tốt lên lại bị hai tên này phá hỏng rồi. Tìm chỗ nào giải trí chút mới được.


      Chương 18

      Sắc trời về khuya, nhưng tại Xuân Ý lâu nức tiếng kinh thành vẫn vô cùng tấp nập. vị công tử tuấn tú vẻ mặt thỏa mãn bước ra khỏi Xuân Ý lâu dưới níu kéo của các nương.

      -Ai nha, công tử, người phải sao? Sao ở lại cùng ta chút nữa?

      -Đúng nha, công tử, bọn ta chắc chắn người hài lòng mà.

      Vị công tử kia phe phẩy chiếc quạt, cười nhạt trả lời:

      -Xin lỗi, nhưng mà các mỹ nhân, ta phải về rồi. Lần sau có cơ hội liền đến tìm các ngươi tâm .

      Dứt lời, khẽ nhún chân, thoắt cái biến mất khỏi tầm mắt của mấy vị nương Xuân Ý lâu làm họ tiếc rẻ thôi. Ai, mỹ nam tử như vậy đúng là rất hiếm có, bọn họ gặp được coi như là phúc phận ba đời rồi. Làm sao dám mơ tưởng gì cao xa. Thôi, bỏ , chuyên tâm tiếp khách kiếm tiền mới là việc các nàng cần làm.

      Tại con hẻm vắng cách khá xa Xuân Ý lâu, bóng dáng vị công tử tuấn tú kia lại xuất , hai chân thong thả bước , tận hưởng yên tĩnh dễ chịu của đêm khuya. Chợt, bước chân dừng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ xoay đầu:

      -Bạch Nhi, phải ta ngươi về trước rồi sao? Vì sao giờ này còn ở đây?

      -Tiểu thư, người còn chưa về, ta sao có thể về trước được. Bổn phận của ta là hầu hạ người tốt mà.

      Đúng vậy. Vị công tử tuấn tú kia chính là Y Lam cải trang để tiện hơn khi chơi đùa ở thanh lâu. , nếu để thân phận nữ tử mà vào thanh lâu cũng quá dọa người rồi. Y Lam liếc nhìn Bạch Nhi phía sau, lời bất chợt nhún người, triển khai khinh công lao vun vút, thoắt cái biến mất trong màn đêm. Trước khi biến mất, nàng còn ném lại câu khiến sắc mặt Bạch Nhi trở nên đen sì:

      -Bạch Nhi, ta chơi còn chưa có , sao có thể dễ dàng trở về thế được. Ngươi trước trở về với mọi người ta phải công việc gấp. Mọi việc ở Dạ lâu đều giao cho bốn người các ngươi quản lý đấy.

      Bạch Nhi nhìn theo bóng người khuất dần sau màn đêm kia mà thở dài, cảm thấy biết khi đám người Tiểu Hồng tỷ tỷ biết được tin này sắc mặt đặc sắc thế nào nữa. Ai, được rồi, lấy bản tính ham vui của tiểu thư mà có thể ở yên gần hai năm để phát triển Dạ lâu đúng là kỳ tích rồi. Lần này cho người giải lao chút vậy.

      Chạy hơi gần mười dặm, Y Lam mới dừng lại. Nhìn ra phía sau thấy Bạch Nhi đuổi theo, nàng khỏi nở nụ cười đắc ý. Hắc hắc, uổng công mấy thàng gần đây khổ luyện khinh công, cuối cùng cũng có thể trốn ra khỏi đó, ngao du thiên hạ rồi. Nếu chỉ chơi vài tháng chắc đám người Bạch Nhi cũng lo được việc trong Dạ lâu chứ nhỉ? Haiz, bỏ , cứ chơi rồi tính vậy.

      Y Lam trong trạng thái lân lân vui vẻ nhún chân phi lên cành cây ngồi xuống, bụng bảo dạ tối này phải ngủ cho thích. Đúng lúc này, thanh đao kiếm chợt vọng lại từ phía xa. Khóe miệng Y Lam khỏi giật giật, trong lòng liền có dự cảm tốt. Cái tình huống này...sao có chút quen quen. phải là lại đụng tên khốn đó chứ!!!!

      Do dự hồi, Y Lam vẫn mò đến xem. Quả nhiên nàng đoán sai, ở phía xa, Mạc Kỳ Tuyên cùng các ám vệ lại bị đám người vây công. Nghĩ đến tên khốn kia từng hại mình thê thảm, Y Lam quyết định...lơ đẹp và leo lên cây ngủ. Khổ nỗi mấy tên khốn dưới kia đánh nhau ồn ào kinh khủng, khiến nàng cách nào ngủ được. Mạc Kỳ Tuyên, coi như ngươi phúc lớn mạng lớn, bổn tiểu thư từ bi mà cứu ngươi thêm lần.

      Nghĩ là làm, Y Lam vận khinh công, thoắt cái xuất giữa cuộc chiến nhuyễn kiếm vung lên thu lấy mạng người, chiêu chiêu đoạt mạng khiến người ta kinh sợ. Nàng đem toàn bộ oán hận với Mạc Kỳ Tuyên cùng bực bội tích trữ gần hai năm qua nhất nhất phóng ra, cảm giác dễ chịu.

      Mạc Kỳ Tuyên nhìn thấy Y Lam xuất vô cùng mừng rỡ, vung kiếm đánh bay tên ám vệ bên cạnh, mặt nở hoa :

      -Y Lam, ngươi là cứu ta sao?

      Đó là Y Lam, Y Lam của nha. Cho dù tại nàng phẫn nam trang vẫn có thể dễ dàng nhận ra nàng. Thế nhưng, đáp trả lại là cái nhìn đầy bực bội của Y Lam khiến rùng mình. Bộ dạng này... phải là ngủ rồi bị đánh thức đấy chứ. Coi như xui xẻo, lại đụng ngay lúc nàng bực mình, nhưng dù sao cũng được gặp lại nàng rồi. Hiểu lầm tai hại kia, nhất định phải chớp lấy thời cơ này mà giải thích mới được.



      Chương 19

      Nhờ giúp sức của Y Lam, khoảng hơn khắc sau, toàn bộ kẻ địch bị tiêu diệt hoàn toàn. Y Lam liếc xéo Mạc Kỳ Tuyên cái, hừ lạnh :

      -Lần trước tám vạn, lần này mười vạn nữa, tổng cộng mười tám vạn lượng hoàng kim. Chậm nhất là ba ngày, nếu đưa tới, hậu quả liền tự gánh lấy.

      Dứt lời, Y Lam liền để ý đến nữa, leo lên cây ngủ thẳng. Ám vệ bên dưới khóe miệng cùng lúc co giật, nhịn được quay mặt . Nếu những từ đó thốt ra từ miệng kẻ khác, e là bị chủ tử phanh thây từ lâu rồi. Nhưng những từ này được Y Lam nương ra, chủ tử lại làm mặt ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đúng là quá mất mặt mà!!! Mạc Kỳ Tuyên hoàn toàn bơ nét mặt của đám thuộc hạ, chân chó chạy tới gốc cây Y Lam ngủ mà nghỉ ngơi. Mặc dù được ôm, nhưng ngồi gần chút chắc ko sao chứ nhỉ?

      Sáng hôm sau, Mạc Kỳ Tuyên thức dậy sớm, đích thân chuẩn bị bữa sáng cho Y Lam. còn nhớ nàng thích nhất là ăn thịt nên sai người vào rừng săn. Còn bản thân mình hì hục nhóm lửa. Gần canh giờ sau, Y Lam ngủ đột nhiên bật dậy, cái mũi ngừng hít lấy mùi thơm hấp dẫn lan tỏa trong khí.

      Y Lam đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh táo, sau đó liếc nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiên Mạc Kỳ Tuyên ngồi nướng thịt. Mạc Kỳ Tuyên cũng phát Y Lam thức dậy, lập tức chân chó chạy tới lấy lòng, cười nịnh nọt đưa lên dĩa thịt vừa mới nướng:

      -Y Lam, chắc ngươi đói rồi, mau ăn .

      Mặc dù rất cam tâm, nhưng Y Lam vẫn phải thừa nhận tên khốn này nướng thịt rất ngon. Miếng thịt nướng kia bên ngoài vàng ươm, nướng vừa chín tới, hoàn toàn bị cháy khét. Hơn nữa trước khi nướng còn được tẩm ướp gia vị vô cùng tỉ mỉ, tạo nên mùi hương quyến rũ nên lời. Nhưng cứ như vậy ăn là mất mặt nha. Nỗi ấm ức suốt hai năm qua của nàng phải dĩa thịt nướng là có thể xí xóa được.

      Mạc Kỳ Tuyên dường như nhận ra suy nghĩ của nàng, vội hướng Vệ Minh nháy mắt mấy cái. Vệ Minh lập tức hiểu ý, rút ngân phiếu trong người đưa qua, sau đó mang theo ám vệ rút hết vào rừng, để lại gian riêng tư cho hai người. Mạc Kỳ Tuyên vẻ mặt lấy lòng kéo Y Lam ngồi xuống cạnh mình, nhét ngân phiếu vào tay nàng, thong thả :

      -Y Lam, đây là hai mươi vạn lượng hoàng kim ngân phiếu, ta đều giao hết cho ngươi. Nào, ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa chuyện, ta có chút chuyện muốn giải thích.

      Y Lam nhét số ngân phiếu vào ngực, cảm thấy tâm trạng tốt hơn ít, bèn nể mặt hai vạn lượng thêm vào kia mà ngồi xuống. Ngay sau đó, Mạc Kỳ Tuyên thao thao bất tuyệt mà kể ra mọi chuyện, đem hết thảy tội lỗi ném lên đầu Vương quản gia và Triệu Nhan chết kia, còn bản thân mình đều đem tẩy đến trắng tinh, cực kỳ vô tội. Y Lam nghe xong khỏi khinh bỉ hồi, vặn ngược lại:

      -Vậy trước kia là kẻ nào chạy thẳng đến nhà A Ngọc chất vấn ta? Khinh bỉ ta? Lại còn mấy lời khó nghe kia. Ta xem trước kia ngươi cũng nghi ngờ ta ít đúng ?

      Mạc Kỳ Tuyên toát mồ hôi, vội vàng bào chữa:

      - phải như vậy, là vì lúc đó ta vừa mới từ hoàng cung trở về, thân thể có chút mệt mỏi nên mới hồ đồ thế thôi. Vả lại Vương quản gia vốn là tâm phúc của ta từ lâu, ta hề nghĩ rằng phẩn bội ta.

      -Vậy nên ngươi nghĩ là ta sai?

      - , phải như vậy. Ta có nghĩ như thế - Mạc Kỳ Tuyên cuống lên, vội sửa lại.

      -Vậy rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?

      -Ta…ta… - Mạc Kỳ Tuyên sắc mặt xanh lét lắp bắp, biết sao cho phải.

      Y Lam nhìn vẻ mặt của Mạc Kỳ Tuyên, nhịn được bật cười. Ai mà ngờ Chiến Vương gia lừng lẫy của Lưu Ly đế quốc cũng có lúc quẫn bách như thế nhỉ? Nếu để fan của biết được biết thế nào đây. Chậc, tiếc là ở đây có máy ảnh, nếu nhất định phải chụp vài tấm làm kỉ niệm. Sau này thiếu tiền cũng có thể đem bán đấu giá, tuyệt đối có thể bán với giá cao.

      Mạc Kỳ Tuyên thấy Y Lam cười thở phào nhõm. Cuối cùng cũng qua được cửa ải khó khăn này. Tiếp theo phải cố gắng tiếp cận nàng nhiều hơn, bồi đắp quan hệ bù cho hai năm qua. Nghĩ thế, chợt hỏi:

      -Y Lam, tiếp theo ngươi định đâu, hay là tới chỗ ta chơi .

      -Cũng được. Tới chỗ ngươi ở trước mấy ngày, sau đó liên lạc với Tiểu Hàn, nhờ dắt ta dạo qua giang hồ phen. lâu rồi ta chưa có chơi. – Y Lam vui vẻ trả lời, đoạn lại bốc thêm miếng thịt bỏ vào miệng.

      Mạc Kỳ Tuyên Chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, máu nóng dồn hết lên não. Cái tên Tiểu Hàn đó là ai, lại dám quyến rũ Y Lam của . Hừ, nghe tên biết là tên này là người đàng hoàng rồi, chắc chắn Y Lam bị kẻ này lừa. Haiz, lòng người hiểm độc mà Y Lam của lại quá ngây thơ. được, nhất định pjair tách Y Lam ra khỏi tên Tiểu Hàn gì gì đó, bảo vệ nàng cho tốt mới được!!!
      Chương 19

      Nhờ giúp sức của Y Lam, khoảng hơn 1 khắc sau, toàn bộ kẻ địch bị tiêu diệt hoàn toàn. Y Lam liếc xéo Mạc Kỳ Tuyên cái, hừ lạnh :

      -Lần trước tám vạn, lần này mười vạn nữa, tổng cộng mười tám vạn lượng hoàng kim. Chậm nhất là ba ngày, nếu đưa tới, hậu quả liền tự gánh lấy.

      Dứt lời, Y Lam liền để ý đến nữa, leo lên cây ngủ thẳng. Ám vệ bên dưới khóe miệng cùng lúc co giật, nhịn được quay mặt . Nếu những từ đó thốt ra từ miệng kẻ khác, e là bị chủ tử phanh thây từ lâu rồi. Nhưng những từ này được Y Lam nương ra, chủ tử lại làm mặt ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đúng là quá mất mặt mà!!! Mạc Kỳ Tuyên hoàn toàn bơ nét mặt của đám thuộc hạ, chân chó chạy tới gốc cây Y Lam ngủ mà nghỉ ngơi. Mặc dù được ôm, nhưng ngồi gần chút chắc ko sao chứ nhỉ?

      Sáng hôm sau, Mạc Kỳ Tuyên thức dậy sớm, đích thân chuẩn bị bữa sáng cho Y Lam. còn nhớ nàng thích nhất là ăn thịt nên sai người vào rừng săn. Còn bản thân mình hì hục nhóm lửa. Gần canh giờ sau, Y Lam ngủ đột nhiên bật dậy, cái mũi ngừng hít lấy mùi thơm hấp dẫn lan tỏa trong khí.

      Y Lam đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh táo, sau đó liếc nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiên Mạc Kỳ Tuyên ngồi nướng thịt. Mạc Kỳ Tuyên cũng phát Y Lam thức dậy, lập tức chân chó chạy tới lấy lòng, cười nịnh nọt đưa lên dĩa thịt vừa mới nướng:

      -Y Lam, chắc ngươi đói rồi, mau ăn .

      Mặc dù rất cam tâm, nhưng Y Lam vẫn phải thừa nhận tên khốn này nướng thịt rất ngon. Miếng thịt nướng kia bên ngoài vàng ươm, nướng vừa chín tới, hoàn toàn bị cháy khét. Hơn nữa trước khi nướng còn được tẩm ướp gia vị vô cùng tỉ mỉ, tạo nên mùi hương quyến rũ nên lời. Nhưng cứ như vậy ăn là mất mặt nha. Nỗi ấm ức suốt hai năm qua của nàng phải dĩa thịt nướng là có thể xí xóa được.

      Mạc Kỳ Tuyên dường như nhận ra suy nghĩ của nàng, vội hướng Vệ Minh nháy mắt mấy cái. Vệ Minh lập tức hiểu ý, rút ngân phiếu trong người đưa qua. Mạc Kỳ Tuyên vẻ mặt lấy lòng kéo Y Lam ngồi xuống cạnh mình, nhét ngân phiếu vào tay nàng, thong thả :

      -Y Lam, đây là hai mươi vạn lượng hoàng kim ngân phiếu, ta đều giao hết cho ngươi. Nào, ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa chuyện, ta có chút chuyện muốn giải thích.

      Y Lam nhét số ngân phiếu vào ngực, cảm thấy tâm trạng tốt hơn ít, bèn nể mặt hai vạn lượng thêm vào kia mà ngồi xuống. Ngay sau đó, Mạc Kỳ Tuyên thao thao bất tuyệt mà kể ra mọi chuyện, đem hết thảy tội lỗi ném lên đầu Vương quản gia và Triệu Nhan chết kia, còn bản thân mình đều đem tẩy đến trắng tinh, cực kỳ vô tội. Y Lam nghe xong khỏi khinh bỉ hồi, vặn ngược lại:

      -Vậy trước kia là kẻ nào chạy thẳng đến nhà A Ngọc chất vấn ta? Khinh bỉ ta? Lại còn mấy lời khó nghe kia. Ta xem trước kia ngươi cũng nghi ngờ ta ít đúng ?

      Mạc Kỳ Tuyên toát mồ hôi, vội vàng bào chữa:

      - phải như vậy, là vì lúc đó ta vừa mới từ hoàng cung trở về, thân thể có chút mệt mỏi nên mới hồ đồ thế thôi. Vả lại Vương quản gia vốn là tâm phúc của ta từ lâu, ta hề nghĩ rằng phẩn bội ta.

      -Vậy nên ngươi nghĩ là ta sai?

      - , phải như vậy. Ta có nghĩ như thế - Mạc Kỳ Tuyên cuống lên, vội sửa lại.

      -Vậy rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?

      -Ta…ta… - Mạc Kỳ Tuyên sắc mặt xanh lét lắp bắp, biết sao cho phải.

      Y Lam nhìn vẻ mặt của Mạc Kỳ Tuyên, nhịn được bật cười. Ai mà ngờ Chiến Vương gia lừng lẫy của Lưu Ly đế quốc cũng có lúc quẫn bách như thế nhỉ? Nếu để fan của biết được biết thế nào đây. Chậc, tiếc là ở đây có máy ảnh, nếu nhất định phải chụp vài tấm làm kỉ niệm. Sau này thiếu tiền cũng có thể đem bán đấu giá, tuyệt đối có thể bán với giá cao.

      Mạc Kỳ Tuyên thấy Y Lam cười thở phào nhõm. Cuối cùng cũng qua được cửa ải khó khăn này. Tiếp theo phải cố gắng tiếp cận nàng nhiều hơn, bồi đắp quan hệ bù cho hai năm qua. Nghĩ thế, chợt hỏi:

      -Y Lam, tiếp theo ngươi định đâu, hay là tới chỗ ta chơi .

      -Cũng được. Tới chỗ ngươi ở trước mấy ngày, sau đó liên lạc với Tiểu Hàn, nhờ dắt ta dạo qua giang hồ phen. lâu rồi ta chưa có chơi. – Y Lam vui vẻ trả lời, đoạn lại bốc thêm miếng thịt bỏ vào miệng.

      Mạc Kỳ Tuyên Chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, máu nóng dồn hết lên não. Cái tên Tiểu Hàn đó là ai, lại dám quyến rũ Y Lam của . Hừ, nghe tên biết là tên này là người đàng hoàng rồi, chắc chắn Y Lam bị kẻ này lừa. Haiz, lòng người hiểm độc mà Y Lam của lại quá ngây thơ. được, nhất định pjair tách Y Lam ra khỏi tên Tiểu Hàn gì gì đó, bảo vệ nàng cho tốt mới được!!!
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20

      Tại tổng bộ của Dạ lâu, Bạch Nhi tức giận đập mạnh lá thư xuống bàn, nhìn ba người Tiểu Hồng, Mục Thanh, Lam Phong, nghiến răng nghiến lợi :

      -Ngày hôm qua, người của Tà các đột nhiên phái ra rất nhiều người tấn công người giám sát Chiến vương phủ của ta. Mọi người nghĩ xem đây là ý gì?

      Tiểu Hồng cầm lá thư lên cẩn thận đọc lại lần, cau mày trả lời:

      -Theo ta chỉ có hai trường hợp. là bọn chúng muốn lập uy, khẳng định vị trí đệ nhất giang hồ của mình đồng thời dằn mặt chúng ta. Hai là do Chiến vương phủ giở trò, bỏ ra số tiền lớn thuê Tà các làm việc này.

      Mục Thanh cùng Lam Phong cũng gật đầu đồng ý. Bạch Nhi hai mắt lóe lên mấy tia ác liệt, nhìn ba người còn lại, hỏi:

      -Mọi người thấy chúng ta nên trả đũa thế nào cho tốt đây? Cục tức này muội khó mà nuốt trôi được.

      Mục Thanh và Tiểu Hồng cúi đầu suy nghĩ, còn Lam Phong chỉ lạnh nhạt phán câu:

      -Giết.

      Tiểu Hồng hiểm lắc đầu:

      -Như thế dễ dãi cho bọn chúng quá. Ta nghĩ ra kế hoạch trả thù rồi.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Bên trong Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên tâm trạng rất tốt ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Chuyện của Y Lam giải quyết xong, đám ruồi bọ Dạ lâu quanh Vương phủ vì sợ làm tổn hại Y Lam nên bị diệt gọn. tại chỉ cần thêm chút thời gian bồi đắp tình cảm có thể thuận lợi đón giai nhân về nhà rồi. Ân, cảm giác này, quả là rất tốt...

      Cũng là bên trong Chiến Vương phủ, tại tiểu viện có tên là Tuyên Lam viện, Y Lam thư thả tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Đãi ngộ lần này ở đây rất tốt, so với trước đây đúng là trời vực, nhưng mà cái tiểu viện này...sao nàng cứ cảm thấy cái tên nó có vấn đề nhỉ!!!!

      Gạt vấn đề này, Y Lam buồn chán lăn qua lăn lại giường, cảm thấy có chút nhớ lúc còn ở Dạ lâu. Lúc đó thực là bận rộn vô cùng, chỉ mong có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi. Bây giờ rảnh rỗi rồi, lại cảm thấy quá nhàm chán. Haiz, nàng đúng là khó chiều mà!!!

      Nhớ tới Dạ lâu, tự nhiên nhịn được nhớ tới mấy người Bạch Nhi. Bốn người Lam Phong, Bạch Nhi, Mục Thanh, Tiểu Hồng đều là tâm phúc của nàng, võ công trác tuyệt, được xưng là tứ đại hộ pháp của Dạ lâu. Tên gọi của bốn người được đặt theo tứ thần: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, theo nàng là tương xứng với màu sắc trong tên của bốn người. Theo đó mà tính Bạch Nhi là Bạch Hổ hộ pháp, Tiểu Hồng là Chu Tước hộ pháp, Mục Thanh là Thanh Long hộ pháp,Lam Phong là Huyền Vũ hộ pháp. Bốn người bốn tính cách khác nhau, nhưng đồng thời cũng là tổ hợp hoàn hảo giúp nàng quản lý Dạ lâu.

      Haiz, trong ba người, nàng lo lắng nhất cũng chỉ có tiểu tử Lam Phong kia: lạnh lùng, nhưng cũng rất nóng nảy và hiếu chiến. Mục Thanh cũng rất lạnh lùng, nhưng lại trầm ổn hơn nhiều. Còn về phần Bạch Nhi và Tiểu Hồng, nàng lại có chút lo lắng nào. Bàn về độ hiểm, hai nha đầu này so với nàng chỉ có hơn chứ có kém. Có hai người này ở lại trấn thủ Dạ lâu, nàng mới có thể yên tâm mà nhởn nhơ thế này.

      Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng vô cùng êm tai:

      -Y Lam, ta vào được ?

      Y Lam gần như nhổm dậy ngay lập tức, đáp lại:

      -Tiểu Kỳ, là ngươi à? Mau vào .

      Hắc hắc, lúc buồn chán lại dâng ngay tới cửa. Lần này nhất định phải nài đưa vào cung chơi lần mới được. Ừm, tiện thể tìm hiểu đường lối trong cung, sau này muốn trộm thứ gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Đúng là mũi tên bắn trúng hai con chim mà!!!

      Bên ngoài kia, Mạc Kỳ Tuyên tự nhiên biết được Y Lam nghĩ gì, chỉ nghe nàng đồng ý liền vội bước vào. Vừa nhìn thấy nàng liền mở miệng hỏi thăm:

      -Thế nào, ở có quen ? Có gì thích cứ ra nhé.

      Y Lam nhìn , chu miệng tỏ vẻ đáng thương:

      -Tiểu Kỳ, ở đây rất tốt, nhưng cũng chán. Ngươi dắt ta chơi được ?

      Mạc Kỳ Tuyên bật cười, sủng nịch xoa đầu nàng, hỏi:

      -Được, vậy ngươi muốn đâu chơi, ta liền dắt ngươi .

      Mắt thấy mục đích sắp đạt được, Y Lam cố gắng tỏ vẻ đáng , chớp chớp hai mắt nhìn , nài nỉ:

      -Tiểu Kỳ, ta nghe hoàng cung là nơi rất đẹp, ngươi đưa ta tới đó ngắm cảnh chút được ?

      Đứng trước vẻ mặt lấy lòng vô cùng khả ái của Y Lam, Mạc Kỳ Tuyên có cách nào từ chối được, bất đắc dĩ phải gật đầu. Võ công của nàng tồi, lại tinh thông độc dược, trong cung chắc ai làm gì được nàng. Chỉ là trong cung còn vài điều cấm kỵ đặc biệt, có lẽ nên để Vệ Minh theo đề phòng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :