1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà Hoàng - Dạ Đế (Huyết Hồ Điệp) (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Hơn hai canh giờ sau khi Y Lam rời cùng Nam Cung Ngọc, Mạc Kỳ Tuyên rốt cuộc cũng trở về. Ba ngày liền ở trong cung thảo luận về kế hoạch chinh phạt Bắc Lỗ quốc, cơ thể và tinh thần mệt mỏi rã rời. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp kia ở trong phủ đợi mình là bao nhiêu mệt mỏi đều nhất nhất tan biến.

      - Chủ tử, người cần phải gấp gáp như thế đâu. Giờ này Y Lam nương chắc nghỉ ngơi rồi. – Vệ Minh đứng bên cạnh trông thấy thần thái của Mạc Kỳ Tuyên nhịn nổi trêu chọc, ám vệ trong bóng tối cũng cất tiếng cười khúc khích. Mạc Kỳ Tuyên nghe được mặt có chút đỏ lên, thẹn quá hóa giận trừng mắt uy hiếp:

      -Đừng nhiều lời, mau cho ta. Kẻ nào chậm nhất tự giác bước vào Luyện Ngục Lộ năm ngày.

      Lời vừa dứt, liền phi thân mà thẳng. Vệ Minh và các ám vệ khỏi cười khổ, vội vàng đuổi theo. Mặc dù trêu chọc chủ tử đúng là rất vui, nhưng nếu vì vậy mà phải vào Luyện Ngục Lộ năm ngày đáng a.

      Lấy tốc độ của Mạc Kỳ Tuyên tự nhiên rất nhanh có thể trở về Chiến vương phủ, nhưng khi vừa về đến nơi trông thấy Vương quản gia run rẩy quỳ trước cửa. Vương quản gia quỳ ở đây chính là kế sách của Triệu Nhan, trước tiên hướng Vương gia cáo trạng, vu oan cho nữ nhân kia, khiến cho Vương gia chán ghét nàng ta. Như vậy nàng có thể tranh thủ đến an ủi làm bạn với Vương gia, sau đó thuận bước ngồi lên ngôi vị Chiến vương phi hằng mơ ước. thể thừa nhận, vì ngôi vị Chiến vương phi này, Triệu Nhan bỏ ra ít công sức.

      Mạc Kỳ Tuyên vừa trở về Vương quản gia quỳ trước cửa cả người run lên, khóc lóc kể khổ trước mặt :

      - Vương gia thứ tội, lão nô giữ được vị nương kia ở lại. Nàng cùng Thừa tướng đại nhân rồi ạ.

      Sắc mặt Mạc Kỳ Tuyên lập tức trở nên trầm, nộ hỏa bùng phát lạnh lẽo nhìn Vương quản gia:

      - Là các ngươi chiêu đãi nàng tốt?

      Vương quản gia cảm thấy vô cùng áp lực, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, vội dập đầu :

      - Vương gia, oan cho lão nô quá. Lão nô làm theo lời dặn của Vương gia, cho vị nương đó hưởng đãi ngộ tốt nhất của Vương phủ. Nhưng nương đó suốt ngày gây khó dễ cho lão phu, thậm chí còn quát mắng, bắt nạt các nha hoàn hầu hạ, chúng ta phục vụ tốt, sau đó liền cùng Thừa tướng đại nhân rời .

      Mạc Kỳ Tuyên lông mày cau lại, cảm thấy có gì đó kì lạ. Vương quản gia theo lâu, chắc chắn dối. Chẳng lẽ Y Lam kia, là nhìn nhầm rồi sao. Hay là chuyện này còn gì khúc mắc bên trong.

      Suy nghĩ lát, Mạc Kỳ Tuyên quyết định đến Thừa tướng phủ tìm Y Lam hỏi cho ràng. Nam Cung Ngọc kia cùng vốn là bằng hữu thân thiết, bình thường đến đây đều tự do ra vào, nhưng hôm nay ...

      - Vương gia, đại nhân nhà ta dùng bữa cùng Y Lam nương, tiện tiếp khách. Mời Vương gia trở về, lần sau lại đến.

      Mạc Kỳ Tuyên nghe xong trong lòng tràn đầy lửa giận, trực tiếp đánh bay hộ vệ kia, cường thế xông vào. Y Lam ơi là Y Lam, xem ra bổn vương nhìn nhầm ngươi rồi. Ngươi là vì cho rằng ta đây quyền lực quá thấp, chỉ là nhân vật nên mới tìm đến Nam Cung Ngọc sao? Nếu như tại ngươi biết được ta chính là Chiến vương gia lừng danh Lưu Ly quốc này ngươi có cảm giác như thế nào đây? Bổn vương đúng là rất tò mò đấy.

      đường xông thẳng vào trong, Mạc Kỳ Tuyên phát ra Nam Cung Ngọc cùng tiểu nương dùng bữa, vừa ăn vừa cười, hết sức vui vẻ. Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng khẳng định đó chính là nàng. Mạc Kỳ Tuyên đứng yên tại chỗ, nộ hỏa bốc lên hướng phía hai người ăn, trầm hỏi:

      - Y Lam, chẳng phải bổn vương dặn ngươi được phép rời khỏi sao, vì sao ngươi lại đến đây? Hay là ngươi cảm thấy đãi ngộ của Vương phủ khiến ngươi hài lòng?

      Y Lam dùng bữa, nghe được thanh kia, cả người lập tức khựng lại. Lửa giận suốt ba ngày vừa mới nguôi được chút lập tức bùng lên. Thế nhưng khựng lại của nàng trong mắt Mạc Kỳ Tuyên lại chính là chột dạ. hừ lạnh trong lòng, càng thêm xem thường nàng, thậm chí còn hối hận vì quen biết nàng. Y Lam đặt đôi đũa trong tay xuống, thèm quay người lại, mỉa mai đáp:

      - Đãi ngộ của Vương phủ quả rất “tốt”. “Tốt” đến nỗi ta cách nào ở nổi, phải chuyển ra ngoài.

      Mạc Kỳ Tuyên có chút mơ hồ hiểu. Giọng điệu kia của nàng, rốt cuộc là thế nào? Tại sao nàng lại như vậy? Đúng lúc này, Y Lam đứng lên, quay mặt lại đối diện với , lạnh lùng :
      - Nếu ngươi có việc gì nữa, vậy tốt nhất đừng cản trở ta dùng cơm.

      Dứt lời, liền quay lại, chuyên tâm ăn, để ý gì đến xung quanh nữa.

      Khoảnh khắc trông thấy Y Lam, trong mắt Mạc Kỳ Tuyên tràn đầy hốt hoảng khi nhận ra rằng, chỉ mới ba ngày gặp, nàng gầy hẳn trông thấy. Khuôn mặt xinh đẹp trước kia luôn vui vẻ với , nay lại trở nên lạnh băng chút cảm xúc. Trái tim khỏi nhói lên cái, cảm giác đau đớn chậm rãi lan khắp cơ thể. khó chịu.

      Đúng lúc này, Vệ Minh bất chợt từ trong bóng tối xuất , thầm gì đó vào tai Mạc Kỳ Tuyên khiến biến sắc, lập tức hướng Y Lam hỏi, mặt có chút khẩn trương:

      - Y Lam, đãi ngộ mấy ngày qua của ngươi... tốt sao?

      Y Lam cười lạnh, trào phúng trả lời:
      - Đãi ngộ của ta mấy ngày qua tất nhiên là rất “tốt”. “Tốt” đến thể “tốt” hơn được nữa. Đặc biệt là đồ ăn, khiến ta thể được câu nào. Mỗi ngày chỉ cho ăn bữa,ngày thứ nhất là cơm nguội, rau luộc và đậu phụ. Ngày thứ hai chỉ còn cái màn thầu nguội lạnh, bị chuột ăn mất nửa. Ngày thứ ba chỉ có ly nước lọc. Ngươi xem, có phải rất “tốt” ?

      Mạc Kỳ Tuyên chỉ im lặng gì, lẳng lặng trở về. Y Lam cũng chẳng để ý, ăn xong lập tức về phòng ngủ.

      Mạc Kỳ Tuyên sau khi trở về phủ liền sai người tỏa ra tìm kiếm, cuối cùng tìm được hai ám vệ mà Vệ Minh lưu lại, bị nhốt trong tòa nhà hoang ở ngoại thành. Hai ám vệ này chỉ biết Y Lam có đãi ngộ tốt trong Chiến vương phủ, nhưng lại biết hung thủ là ai. Mạc Kỳ Tuyên nửa đêm đánh thức toàn bộ người làm trong phủ dậy mà tra hỏi, nhưng tất cả đều giống hệt như lời Vương quản gia. Mãi lúc sau mới tìm được tiểu nha hoàn dũng cảm ra . Thậm chí còn đem việc chứng kiến Triệu Nhan mua chuộc Vương quản gia cùng các nha hoàn, nô tài trong phủ, nhất nhất ra. Vương quản gia sắc mặt xám như tro tàn lạy lục xin tha. Mạc Kỳ Tuyên lúc tức giận, tàn nhẫn hạ lệnh, đem Vương quản gia xuống, loạn côn đánh chết. Những người hầu thông đồng cùng bị phạt mỗi người ba mươi trượng, sau đó đuổi ra khỏi Vương phủ. Còn về phần Triệu Nhan kia, ngay tối hôm đó truyền ra tin bị bắt cóc, ngày hôm sau tìm thấy xác chết ở bìa rừng thành Tây. xác chết còn đầy những dấu vết đáng xấu hổ.

      Mặc dù trừng trị thích đáng đám người kia, nhưng tâm trạng Mạc Kỳ Tuyên vẫn hề tốt hơn chút nào. Ngược lại còn vô cùng ủ rũ cùng hối hận. sao lại có thể nghi ngờ, nghĩ xấu về nàng như vậy chứ. Hơn nữa lại còn để nàng ở trong địa bàn của mình bị người khi dễ đến mức phải bỏ . đúng là quá vô dụng mà. Mấy ngày nay cũng được gặp nàng, lần nào cũng bị tên Nam Cung Ngọc chết tiệt kia cản lại. khiến tức điên lên mất.

      Tối ngày thứ ba kể từ khi Y Lam rời khỏi Chiến vương phủ.

      Y Lam thân dạ hành nhàng trốn ra khỏi phủ Thừa tướng, nhanh chóng hướng Chiến vương phủ mà . Mục đích của nàng tối nay chính là muốn đòi lại số tiền đáng có của mình từ Chiến vương phủ bằng mọi thủ đoạn cần thiết. Thế nhưng điều khiến nàng thể tin nổi là tối nay cũng có người ra tay, hơn nữa còn sớm hơn cả nàng. Y Lam thấy có người cũng manh động, yên lặng ngồi cây quan sát, vừa nhìn lại vừa mắng to trong lòng. Nàng tại nghi ngờ kẻ kia có phải là lần đầu trộm hay nữa. Võ công thoạt nhìn kém, nhưng thủ pháp hành động quá mức kém cỏi, rất nhanh bị thị vệ trong phủ phát .

      Tên trộm kia vừa thấy bị phát liền triển khai khinh công tẩu thoát, nhưng rất nhanh liền bị thị vệ trong phủ vây lại. Y Lam nheo mắt lại quan sát tình hình, định nhân lúc loạn mà vào cướp..., là lấy lại những gì của mình mới đúng. Nhưng lúc trông thấy đôi mắt của tên trộm kia, nàng mới giật thót phen. Nam Cung Ngọc? ở đây làm gì? Hơn nữa lại còn đến trộm đồ? Ở chung mấy ngày, nàng đối với đôi mắt kia quả thực hết sức quen thuộc. Hơn nữa ấn tượng của nàng về có thể là rất tốt, nên quyết định giúp lần này. Tiện tay hái vài chiếc lá bắn ra, làm chậm động tác của đám thị vệ lại, tạo ra khoảng trống cho đột phá. Nam Cung Ngọc cũng nhận ra là có người giúp mình, vội vàng thoát . Y Lam cũng nhanh chóng rút lui, đuổi theo Nam Cung Ngọc.

      cách khá xa Chiến vương phủ, Nam Cung Ngọc ngồi tựa lưng xuống gốc cây, thở hồng hộc. Đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, quả nhiên là thuận lợi chút nào. Nếu như phải lúc cuối có người trong bóng tối tương trợ bị bắt lại rồi. Lúc đó tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia chắc chắn do dự mà nện cho trận nên thân.

      Đúng lúc này, cơn gió bất chợt thổi tới, thanh quen thuộc vang lên:

      - Nam Cung Ngọc, sao tối nay ngươi lại có nhã hứng đến Chiến vương phủ dạo vậy?

      Nam Cung Ngọc giật mình quay lại trông thấy Y Lam đứng tựa mình vào gốc cây, đôi mắt trong trẻo cùng khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười tuyệt đẹp, để lộ ý cười vui vẻ. Nhìn thấy cảnh này, trái tim lập tức trở nên an phận, nhảy nhót liên hồi. Khuôn mặt cũng nhịn được mà đỏ bừng lên. May mắn tại đeo khăn che mặt, nếu đúng là rất xấu hổ.

      Nam Cung Ngọc khẽ ho tiếng, sau đó đem bao đồ sau lưng đưa cho Y Lam, ngượng ngùng :

      - Cái này là của ngươi.

      Hai mắt Y Lam tràn đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy. Bên trong bao đồ là các loại châu báu quý hiếm, tổng giá trị chắc cũng được tám vạn lượng hoàng kim. ngờ đường đường là tể tướng lại vì nàng mà ăn trộm. Quả là rất khó tin.
      PhongVyChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Y Lam ngẩn người nhìn bao đồ trong tay hồi lâu, sau đó bay tới ôm chầm Nam Cung Ngọc, vùi đầu vào người , vẻ mặt vui sướng, chân thành :

      - Nam Cung Ngọc, lần này cảm ơn ngươi!!

      Khuôn mặt Nam Cung Ngọc đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, nhưng trong lòng lại có cái gì đó rất ngọt ngào chầm chậm lan ra. Y Lam lấy lại được tiền tự nhiên rất vui, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, liền ngước đầu lên nhìn Nam Cung Ngọc, hỏi:

      - Ta ở lại Thừa tướng phủ gây rắc rối gì cho ngươi chứ? Tên Mạc Kỳ Tuyên kia có gây khó dễ cho ngươi ?

      Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:

      - Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta vẫn có thể xử lý được.

      “Có thể xử lý được” nghĩa là tên chết tiệt kia đúng đến gây rối. Y Lam gãi đầu nhìn Nam Cung Ngọc tỏ vẻ áy náy. Xem ra nàng mang đến cho đống rắc rối lớn. Dù sao tên kia cũng là Chiến vương gia uy danh lừng lẫy của Lưu Ly quốc. Muốn chèn ép Thừa tướng bé như quả rất đơn giản.



      Bên trong Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên ung dung ngồi thưởng trà, vừa uống vừa mỉm cười nhàn nhạt. Tên trộm kia lấy bao nhiêu lấy, lại lấy đúng tám vạn lượng hoàng kim, vậy đó chắc chắn là nàng rồi. Nghĩ đến tính cách của nàng khả năng này dường như rất cao a. phải mau chóng sắp xếp đến xin lỗi nàng mới được. Lấy được tiền rồi tâm trạng của nàng chắc tốt hơn, dễ chuyện hơn rồi. Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó, liền hướng trưởng thị vệ nhà mình, hỏi:

      - Các ngươi có làm nàng bị thương chứ?

      Vị trưởng thị vệ kia ngạc nhiên hỏi lại:

      - Nàng?

      Mạc Kỳ Tuyên đánh hơi thấy mùi đúng, khẩn trương :

      - Chẳng lẽ phải?

      Vị trưởng thị vệ kia gãi đầu, thà đáp:

      - Vương gia, thuộc hạ biết “nàng” mà ngài tới là ai. Bất quá thuộc hạ khẳng định rằng kẻ trộm đó là nam nhân.

      Mạc Kỳ Tuyên nghe xong tức đến hộc máu. Là tên trộm trời đánh nào cả gan lẻn vào Chiến vương phủ của để trộm đồ? chính là tưởng đó là nàng nên mới cố tình thả . Bây giờ lại là nam nhân khác? Đúng là tức chết mà!!! Nhưng mọi việc lỡ rồi đành chịu vậy. Điều quan trọng bây giờ là phải làm hòa với nàng. Phải đạt được nàng tha thứ. Đầu óc xoay chuyển hồi, liền nhớ đến tên siêu cấp đào hoa kia. Ừm, có lẽ nên mời tiểu tử đó đến thỉnh giáo chút. Nghĩ là làm, Mạc Kỳ Tuyên lập tức sai người đưa tin “cầu cứu”. Hi vọng tiểu tử này có cách giúp .
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8 ( tt )


      Trong lúc Mạc Kỳ Tuyên còn đau đầu nhức óc về việc làm lành với Y Lam Y Lam cùng Nam Cung Ngọc về tới Thừa tướng phủ, tất nhiên là với bao đồ vừa trộm được tay. Y Lam rất cảm kích Nam Cung Ngọc, lại vì bản thân mình mà bất chấp thể diện của Thừa tướng, ăn trộm đồ. Nhưng cũng vì quá cảm kích mà sinh ra áy náy. vì nàng làm nhiều việc như vậy, mà nàng lại giúp gì được cho , ngược lại còn đem đến cho đống phiền phức lớn. Càng nghĩ, Y Lam lại càng xấu hổ, cuối cùng quyết định dọn ra khỏi Thừa tướng phủ. Lúc Nam Cung Ngọc mới biết được việc này cũng ra sức can ngăn, nhưng thấy nàng quyết tâm như vậy đành thuận theo đồng ý.

      Nơi Y Lam chuyển tới là biệt viện vắng vẻ ở ngoại ô. Được Nam Cung Ngọc hỗ trợ, tất cả mọi việc đều hoàn thành rất nhanh. Y Lam nhận người làm, trong đầu nghĩ biến nơi này thành căn cứ trung tâm của thế lực mình sắp lập ra. Ừm, đầu tiên cần tìm kiếm vài người đáng tin cậy để bồi dưỡng, sau đó thiết lập mạng lưới tình báo. Việc này có lẽ tốn kha khá thời gian của nàng đây.

      Sau khi dùng hết miệng lưỡi thuyết phục Nam Cung Ngọc trở về, Y Lam cải nam trang, mang theo toàn bộ gia sản của mình đến Thiên Nhai thương hội, bán sạch toàn bộ số châu báu trộm được từ chỗ Mạc Kỳ Tuyên. Vốn dĩ số châu báu đó chỉ đáng giá tám vạn lượng hoàng kim, nhưng bằng khả năng trả giá của mình, Y Lam thuận lợi lấy được đến tám vạn năm ngàn lượng hoàng kim.

      Trong khoảng thời gian ngắn liền có nhiều tiền như vậy khiến Y Lam cảm thấy rất vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ số ngân phiếu trước ngực. Dù sao số tiền này cũng sắp bị tiêu hết rồi, tranh thủ lúc chưa dùng, sờ nhiều chút a. Y Lam nhanh chân về phía chợ nô lệ, tính toán tìm ít hạt giống tốt. Đây là lực lượng ban đầu của nàng nên cần lựa chọn kĩ lưỡng chút.



      Chợ nô lệ là nơi vô cùng hỗn loạn, người bên trong phần lớn đều là những người xảo trá cùng tàn nhẫn. Nếu sao có thể theo được nghề này. Y Lam rảo bước dạo trong chợ nô lệ, cả người tỏa ra hàn khí kinh người khiến người khác dám đến gần. Nàng đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn khắp khu chợ tìm kiếm mục tiêu của mình. thanh kêu khóc của những nô lệ vừa bị bắt khiến nàng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc rồi trở về. thêm đoạn, Y Lam rốt cuộc phát mục tiêu đầu tiên của mình. Phía đài đấu giá dựng tạm thời, chiếc lồng sắt được khiêng lên. Bên trong là thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi bị nhốt bên trong. Hai tay cùng hai chân của thiếu niên kia đều bị xích chặt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng căm hận, nhưng tuyệt nhiên lộ ra chút gì gọi là sợ hãi hay tuyệt vọng. Y Lam kìm được tấm tắc khen. Đúng là hạt giống tốt, có thể bồi dưỡng được.


      hề do dự, Y Lam hướng tên chủ nô dùng 150 lượng mua về. Sau khi thiếu niên được đưa đến, nàng ra lệnh tháo dây xích cho rồi liếc mắt ra hiệu, ý bảo mau theo mình. Thiếu niên ánh mắt giằng xé hồi lâu rồi mới bước theo. hiểu sao lại có cảm giác, nam nhân trước mặt có thể giúp báo thù.


      Lại tiếp hơn canh giờ, Y Lam lại chọn thêm được ba người nữa: mới tám, chín tuổi, thiếu nữ trạc tuổi nàng và thiếu niên trầm mặc khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Bốn người này thoạt nhìn tâm tính tệ, đều là những hạt giống rất tốt, đáng để nàng ra sức bồi dưỡng. Bọn họ là những thành viên của thế lực của nàng. Tuy nhiên, cần tìm cách tăng cường lòng trung thành của bọn chút. Trường hợp bị phản bội như lúc trước, nàng tuyệt muốn xảy ra.


      Nhìn thấy trời cũng sắp tối, Y Lam liền mang theo bốn người trở về, khi ngang qua tiệm quần áo còn vào mua cho bọn chút đồ đạc để thay cho tươm tất. , bọn bây giờ cũng là người của nàng rồi, thể quá thảm được a. nghĩ đến bốn tên này sau khi tắm rửa, thay đồ đẹp đẽ liền có vẻ ngoài khác hoàn toàn ban đầu, đều là tuấn nam mỹ nữ. Xem ra vận may của nàng cũng tệ a. Lại đem bọn vào Thủy Hương lâu ăn bữa no nê, sau đó mới trở về.

      Bên trong biệt viện của mình, Y Lam ngồi đối diện bốn thuộc hạ mình vừa mua về, nhàn nhã uống ngụm trà, :

      -Bắt đầu , giới thiệu về lý lịch của bản thân và mong muôn lớn nhất của các ngươi.


      Bốn người liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, bắt đầu . Người đầu tiên là nam tử trầm mặc tầm mười bảy, mười tám tuổi kia. Giọng của tràn đầy đau thương cùng thù hận, khiến người ta đau lòng.

      -Công tử, ta gọi Mục Thanh, năm nay mười tám tuổi, quê ở vùng biên giới phía bắc. Ta vốn sống rất hạnh phúc cùng cha mẹ và tỷ tỷ. Nhưng đến ngày, quan huyện ở đó nhìn trúng tỷ tỷ của ta, ép nàng về làm tiểu thiếp của mình. Tỷ tỷ ta từ chối, thế là sinh lòng hận thù, nửa đêm cho người tới bắt tỷ tỷ của ta về, tiền dâm hậu sát, giết chết cha mẹ ta, bắt ta bán cho bọn buôn người. Ước muốn lớn nhất của ta là có thể giết chết cả nhà tên cẩu quan đó, trả thù cho người nhà của ta.

      đến đây, cả người Mục Thanh khẽ run lên, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ, cả người tản mát ra sát khí kinh người. Thiếu niên đầu tiên mà nàng mua được nghe xong cả người run rẩy, kích động đứng bật dậy, ôm chầm lấy Mục Thanh.

      -Mục đại ca, huynh rất hay, nhất định phải đem cả nhà bọn chúng giết chết, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng chúng ta.

      Y Lam thấp thoáng thấy trong mắt thiếu niên tuổi kia có mấy giọt nước mắt, nhưng bị y nhanh chóng gạt . Y hướng về phía nàng, khàn khàn :

      -Công tử, ta tên Lam Phong, vốn là người Vân châu, gia cảnh tương đối khá giả, cuộc sống hòa thuận ấm êm. Ta vẫn tưởng cuộc sống này kéo dài mãi mãi, những ngờ tai họa bất chợt ập xuống đầu. Cha ta vô tình có được chứng cớ quan huyện vùng này thông đồng với bọn sơn tặc, nhiều lần chặng cướp quân lương cùng những thương nhân qua. Nhưng cha ta chưa kịp báo lên bị quan huyện sai bọn sơn tặc kéo xuống, giết chết cả nhà ta. Lam gia ta tổng cộng ba trăm mười tám người cũng chỉ mình ta sống sót. Ước muốn lớn nhất của ta là giết sạch đám sơn tặc và tên cẩu quan kia, đem bọn chúng băm vằm làm trăm mảnh, quăng ra cho chó ăn, trả thù cho ba trăm mười bảy người chết oan của Lam gia.


      Hai tiểu nương ngồi bên cạnh bắt đầu sụt sùi khóc, tỏ vẻ cảm thông. Y Lam cũng kìm được mà thở dài, nghĩ đến hai tên này lại có số phận bi thảm như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng có thể giúp bọn trả thù bọn hết lòng trung thành với nàng. Sau hồi khóc lóc, thiếu nữ trạc tuổi nàng bắt đầu mở miệng:


      -Công tử, ta gọi Tiểu Hồng, sống ở vùng biển phía nam. Mấy tháng trước cha mẹ ta mất, ta đem theo tiền lên kinh đô lập nghiệp, ngờ giữa đường bị cướp. Bọn cướp đó bán ta cho đám buôn người. Ước muốn của ta là có thể trở thành thương nhân giỏi, kiếm nhiều tiền.

      Cuối cùng là nữ hài tuổi nhất kia.

      -Công tử, ta gọi Bạch Nhi. Ta là đứa trẻ mồ côi ở Liễu châu, lần ăn xin đường bị chụp thuốc mê, đem đến đây làm nô lệ. Ước muốn của ta là có thể ăn ngon, mặc ấm, phải chịu đói rét như trước kia nữa.

      Y Lam nghe xong gật gù, tao nhã nâng ly trà lên nhấp ngụm, sau đó đưa ánh mắt sắc bén lướt qua bốn người khiến bọn sợ đến cứng người, bình thản :

      -Ước muốn của các ngươi, ta đều có thể giúp các ngươi thực được. Nhưng còn phải xem các ngươi có đáng để ta ra tay trợ giúp .

      Cả bốn người cùng lúc ngẩn ra, nhưng rất nhanh, Mục Thanh dẫn đầu quỳ xuống, hô lớn:

      -Nguyện cả đời trung thành với công tử.

      Ba người còn lại cũng sực tỉnh ra, vội vàng làm theo. Y Lam hài lòng mỉm cười, phất tay trở về phòng ngủ. Bước đầu tiên như vậy là ổn rồi. Đợi thêm vài ngày nữa, xác nhận lại lòng trung thành của bọn rồi bắt đầu đưa vào huấn luyện bồi dưỡng, đem bọn trở thành lực lượng đầu tiên của nàng tại thế giới này.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Tờ mờ sáng hôm sau, Y Lam lẳng lặng rời khỏi nhà, hướng thẳng Thừa tướng phủ mà .

      - A Ngọc, ngươi giúp ta việc này được – Y Lam hai mắt long lanh nhìn Nam Cung Ngọc.

      Nam Cung Ngọc vẻ mặt cưng chìu, xoa đầu nàng, mỉm cười:

      - Yên tâm, việc này đơn giản thôi, ta giúp ngươi.

      Dứt lời, liền hướng lão quản gia bên cạnh hơi gật đầu chút. Lão quản gia cực kỳ biết điều, lui ra ngoài phân phó công việc cho đám thuộc hạ. Nam Cung Ngọc vẻ mặt hài lòng, kéo Y Lam ra đình ăn điểm tâm. Y Lam cũng vui vẻ ngồi ăn. Ừm, điểm tâm của Thừa tướng phủ đúng là rất ngon, mặc dù nàng phải là kẻ hảo ngọt, nhưng cũng thể dừng tay, cứ bốc liên hồi.

      Ăn no ngủ kĩ, Y Lam ở nhà Nam Cung Ngọc ăn uống no nê, ngủ li bì, đến chiều ngủ dậy liền có kết quả đưa về. Khá tốt, bốn tên kia đều đồng ý với “mua chuộc” của Nam Cung Ngọc. Điều này có nghĩa là nàng có thể bồi dưỡng bọn họ. Y Lam nhanh chóng cáo từ Nam Cung Ngọc, cắt đuôi đám ám vệ của Mạc Kỳ Tuyên, trở về biệt viện của mình.

      Cẩn thận kiểm tra tố chất thân thể và sở trường của từng người, Y Lam rất nhanh liền lập ra kế hoạch huấn luyện riêng cho họ. Cả bốn người lao vào luyện tập ngừng nghỉ, Y Lam cũng bận rộn với công việc kiếm tiền của mình. Thời gian này, kiếm tiền là việc hết sức quan trọng, phải được ưu tiên hàng đầu.

      Ba ngày sau, đêm khuya, Y Lam thân dạ hành, vác bao đồ lưng, thoăn thoắt nhảy trong đêm. Hôm nay thu hoạch ít, được năm vạn lượng bạc. Trong lòng khỏi cảm khái, trộm cắp ủa nhiên là cách kiếm tiền nhanh nhất a. Mấy ngày nay dạo qua gần nhà của gần nửa số tham quan khét tiếng ở kinh thành rồi. Tính toán chút, tầm năm ngày nữa xong hết, lúc đó nàng cũng có được số vốn kha khá rồi.

      Trong lúc Y Lam vui vẻ chìm trong giấc mộng lấp lánh toàn tiền bên trong Chiến vương phủ, mọi thứ lại ngược lại hoàn toàn. khí trong Chiến vương phủ trở nên nặng nề cách bất thường. Hạ nhân trong phủ đều bảo dạo này cả người vương gia toát ra khí thế đáng sợ, làm ai dám lại gần. Ngay cả Vệ Minh cũng kìm được mà khóc ròng trong lòng. Mặt của chủ tử tại so với đít nồi tuyệt đối còn đen hơn vài lần, tính khí so với trước đây càng kinh khủng hơn. Thương công tử, ngài mau đến dùm bọn ta a!!!

      góc nào đó trong hoàng thành, nam tử mặc hắc bào ôm lấy cánh tay bị thương, lạnh lùng nhìn những người xung quanh. Người tin tưởng nhất ngờ lại phản bội , hơn nữa còn suýt nữa lấy mạng . Điều này khiến cực kỳ khó chịu và chỉ muốn giết sạch đám người này.

      - Chủ tử, thế cục định rồi. Nếu tại người đầu hàng, chủ nhân của bọn ta lưu lại cho người cái mạng.

      Hắc bào nam tử buông cánh tay bị thương ra, đôi mắt sau chiếc mặt nạ nheo lại, sắc bén như đao. Toàn thân toát ra sát khí nồng nặc và cuồng ngạo đến kinh người:

      - Mạng của ta khi nào đến phiên người khác quản? Còn các ngươi, nếu phản bội ta, vậy đều chết hết !!!

      Dứt lời, mạnh mẽ vung kiếm, lao về phía trước, thoắt cái giết chết người. Kẻ cầm đầu đám người kia hiểm cười, vung tay ra hiệu, chỉ huy đám người lần lượt dùng xa luân chiến xông lên.

      - Chủ tử, kiếm kia của ta có bôi mê dược đặc chế của Dược cốc, dù người có dùng nội lực áp chế cũng được bao lâu đâu, tốt nhất là khoanh tay chịu trói .

      Hắc bào nam nhân sắc mặt trầm, nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu, hề có ý định dừng lại. Xa luân chiến vẫn tiếp tục, tình hình này khoảng khắc sau, gục mà thôi. Hai bên đánh nhau kịch liệt, hề biết rằng ánh mắt thu hết mọi việc ở trong bóng tối. Đúng lúc này, hắc y nhân biết từ đâu bay ra, thoát cái tiêu diệt hơn năm người, phối hợp cùng giết sạch đám người kia. Hắc bào nam tử cũng muốn mở miệng ra cảm ơn, nhưng mê dược phát tác khiến lâm vào ngủ say. Hắc y nhân kia thở dài bất đắc dĩ, vác lên vai rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

      Lại đến hắc y nhân kia phải ai xa lạ mà chính là Y Lam. Nàng hoàn toàn ngờ rằng tối nay mình trộm đồ lại gặp được cảnh tượng đặc sắc thế này, xem đúng là uổng phí, nhưng xem xong lại thấy tức đến điên người. Nghĩ đến nam nhân kia cùng mình là đồng cảnh ngộ, đều bị người phản bội nên mới mềm lòng ra tay cứu giúp. Hơn nữa nhìn qua thân phận chắc cũng quá kém, biết đâu lại nhặt được món hời. Nghĩ thế, Y Lam quyết định vác về nhà.
      PhongVyChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Tại biệt viện ở ngoại thành.

      Bịch!

      Y Lam chút thương tiếc ném hắc bào nam nhân vừa nhặt được lên giường, vừa nghiến răng nghiến lợi lầm bầm chửi. Cái tên khốn này, ăn thứ gì mà nặng như vậy? Vác lúc mà vai và eo của nàng muốn gãy ra rồi. Đúng là đáng ghét mà. Bất quá, nếu nhặt về thể để yên vậy được, tên này chết mất.

      Y Lam thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ lôi hòm thuốc ra bắt đầu làm việc. Lại nhìn thấy cái mặt nạ màu đen đeo, cảm thấy rất ngứa mắt, tiện tay tháo ra luôn. Mặt nạ vừa ra, mỹ nam liền . Hai mắt Y Lam sáng lên nhìn nam tử trước mặt, tay trong vô thức đưa lên lau nước miếng. Tên này ngờ lại đẹp trai đến vậy, quả uổng công nàng cứu mà. Xem kìa xem kìa, da trắng, mịn, sờ thích. Y Lam cứ thế chút kiêng nể ăn vụng đậu hủ của nam nhân kia, mặt thỏa mãn, chút lên vẻ xấu hổ hay áy náy nào.

      Sờ nắn nam nhân nọ hồi, Y Lam mới lưu luyến rời tay, bắt đầu chữa trị cho . Thế nhưng vừa cởi áo ra, nàng liền toát mồ hôi lạnh. Tên này cư nhiên lại bị tương nặng như vậy, người sơ sơ cũng gần hai mươi vết thương. Nếu như nàng cứ ngồi đó chơi đùa thêm khắc nữa chắc chết vì mất máu rồi.

      Trong lòng khỏi xấu hổ, chỉ vì bản tính ham chơi của mình mà suýt nữa hại chết mạng người, Y Lam quyết tâm phải chữa cho nam nhân này tốt. Loay hoay hơn nửa canh giờ, cuối cùng Y Lam cũng hoàn tất chữa trị cho nam nhân kia. Thấy trời cũng sắp sáng, Y Lam ra ngoài tìm Tiểu Hồng, dặn nàng ấy chuẩn bị bữa sáng rồi gục đầu lên bàn ngủ thẳng. Hic, ai bảo nàng mệt quá làm chi chứ!!!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Cũng chẳng biết là qua bao lâu, Thương Lam Hàn chậm rãi mở mắt, muốn ngồi dậy cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, mới sực nhớ lại trận chiến hôm qua. Hai mắt lóe lên tia sáng thấu xương, hàn khí cùng sát khí cùng lúc phát ra khiến nhiệt độ của căn phòng cấp tốc tụt xuống. Thù này trả, liền gọi là Thương Lam Hàn nữa. Đúng lúc này...

      Hắt xì!!

      Y Lam ngủ ngon lành cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, nhịn được mà giật mình tỉnh dậy, hắt xì cái. Haiz, ràng hôm qua trời còn nóng như vậy, sao đột nhiên lại lạnh rồi? Lão thiên chết tiệt, đúng là làm ăn chẳng ra sao mà!!!

      Thương Lam Hàn có chút ngơ ngác nhìn tiểu nương vẻ mặt ngái ngủ nằm dài bàn kia, khuôn mặt có chút đỏ bừng lên. là đáng chết được mà!!! Khuôn mặt tròn trịa, trắng mịn nõn nà. Cái mũi nhắn, đôi môi đào chúm chím. Hai hàng lông mi dài rậm cong vút như bức màn sa bí che đôi mắt to tròn, trong veo còn ngấn hơi sương. Cả người tiểu nương toát ra thứ khí chất thoải mái, tinh khôi khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Tiểu nương chợt quay sang nhìn , lông mày xinh đẹp hơi chau lại, hỏi:

      - Ngươi sao thế? Sao mặt lại đỏ bừng thế kia? Có phải sốt rồi ?

      Dứt lời, liền tiến tới, tay toan đặt lên trán để kiểm tra. Thương Lam Hàn có chút xấu hổ, gạt tay của nàng , khẽ ho tiếng:

      - Khụ, ta sao, chỉ tại rời nóng quá thôi. Ừm, tối qua là nương cứu ta về sao?

      Y Lam gật đầu, nhanh nhẹn đỡ dậy tựa vào giường, rót cho chút nước rồi thong thả :

      -Tối qua ta có việc ra ngoài, tình cờ gặp được chuyện của ngươi. Trước đây ta cũng từng bị đồng bọn phản bội mà suýt chết nên mới tiện tay cứu ngươi về. Ngươi ở yên đấy cho ta, ta bảo Tiểu Hồng đem thức ăn tới cho ngươi, lát thay thuốc sau.

      Dứt lời, liền để mặc Thương Lam Hàn ở đấy, mình ra ngoài. Thương Lam Hàn trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. đường đường là trong “Thất công tử” lừng danh thiên hạ - Lam Hàn công tử - kiêm cung chủ của Ám cung lừng danh giang hồ, sao có thể dễ dàng bị nữ tử lay động được. Lại , mỹ nữ trong thiên hạ, chỉ cần mở miệng tiếng liền có vô số người tìm đến hiến thân. tuyệt đối thể rung động trước nữ nhân chỉ mới gặp có lần được? Chợt nghĩ đến tiểu tử thúi Mạc Kỳ Tuyên kia, trong lòng khỏi cười khổ thôi. Lần này gặp chuyện đến trễ, chắc tiểu tử đó đem ra mắng biết bao nhiêu là lần rồi. Cũng biết tiểu tử này có việc gì mà đột nhiên gọi đến nữa? Đúng là phiền phức mà!!!

      Ở Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên xử lý công văn chợt hắt hơi mấy cái to. Hừ, biết là ai xấu đây. mà bắt được kẻ đó nhất định phải đánh cho trận nhớ đời.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :