1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà Băng Ngạo Thiên - Mặc Tà Trần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Băng

      Diệp Băng Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      643
      Chương 95.1: Tà Băng xảy ra chuyện!
      Thiên Lang đế thể tin được nhìn lam lăng sa quấn quanh người bên ngoài còn phát ra ánh lửa, Sói sợ cái gì? Lửa! Cho dù Siêu Thần Thú Thiên Lang đế có hóa thành hình người cũng thể tránh né, lang tộc sợ lửa, nhất là Thiên Lang tộc bọn càng rất sợ lửa. làm sao lại nghĩ đến lam lăng sa của Tà Băng còn có thể bốc lửa?

      Lần này, Thiên Lang đế cả người cũng dám động, nhìn lửa người, cho dù biết vòng lửa này thể gây thương tổn cho nhưng vẫn ngăn được run rẩy,màu đỏ nơi đáy mắt sớm biến mất thấy gì nữa, màu xanh biếc đôi mắt hung hăng trừng Tà Băng, lửa, nữ nhân này lại dám phóng hỏa người của ?

      Tà Băng chứng kiến động tác cùng biểu lộ cuả Thiên Lang đế,thần sắc biểu lộ quả là thế,ở thế kỷ hai mươi mốt đàn sói sợ lửa, đây là thưởng thức, tại Áo Tạp Tư đại lục Tà Băng chưa từng nghe qua lang tộc sợ cái gì, vừa rồi bất quá là cái thăm dò, kết quả chứng minh là đúng,Thiên Lang tộc quả nhiên sợ lửa.

      “Mùi vị của lửa như thế nào?” Tà Băng nhíu mày, nhìn đôi mắt màu xanh lá ở đối diện phẫn hận mở miệng ra.

      “Nếu đem ngươi đặt ở vạn Xà Quật như thế nào?” Thiên Lang đế lạnh lùng hỏi ngược lại Tà Băng, nhân loại nữ nhân phải sợ xà sao? cũng như lang tộc bọn sợ hỏa , nếu đem nàng ném tới vạn Xà Quật nàng có tư vị gì?

      “Tàn sát hết người nào ngăn ta!” Trong đôi mắt màu đen của Tà Băng lên tia ngoan lệ, con đường của nàng nàng muốn thẳng xuống dưới, vạn Xà Quật? Nếu những con rắn kia có mắt, liền toàn bộ xuống Địa ngục a!

      Tàn sát hết người nào ngăn ta!

      Bảy chữ, đơn giản bảy chữ lại khiến cho lưng Thiên Lang đế toát hết mồ hôi lạnh,người thiếu nữ trước mắt tuyệt đối là người tàn nhẫn, hoặc là, đối đãi địch nhân của nàng tuyệt đối lưu tình chút nào đấy! Thiên Lang đế nhìn người thiếu nữ trước mặt lúc này khí phách vô cùng, ngữ khí này, thần sắc này, ánh mắt này, lại khiến cho Thiên Lang đế cảm thấy quen thuộc, đáy lòng càng tuôn ra chiến ý cùng địch ý mãnh liệt chiến ý cùng địch ý!

      Thiếu nữ trước mặt, dường như chính là thiên địch của !

      “Nếu toàn bộ Thiên Lang tộc chúng ta đều muốn ra ngăn cản ngươi mang Vương lang tộc sao?” Thiên Lang đế dường như còn suy nghĩ Tà Băng đối đãi địch nhân cũng vô tình tàn nhẫn, khỏi mở miệng hỏi.

      “Toàn tộc? Nếu Thiên Lang tộc các ngươi có mắt, ta ngại tiễn đưa các ngươi xuống Địa ngục!” Tà Băng lạnh lùng mở miệng ra, nàng muốn trở thành kẻ địch, nhưng nếu Thiên Lang tộc ngăn cản con đường của Tà Băng, nàng cũng phải là người thiện lương ngu ngốc!

      Thiên Lang đế nghe được lời của Tà Băng, đáy lòng bỗng nhiên toát ra câu, đây mới là Quân Tà Băng, là Quân Tà Băng cuồng ngạo ai bì nổi! Nàng là ai? Quân Tà Băng, ràng biết nàng! tại tận đáy lòng Thiên Lang đế thập phần hiếu kỳ, vì cái gì cái tên này lại xuất tại trong đầu của mình, vì cái gì sinh ra cảm giác khát máu đối với thiếu nữ trước mặt?

      Tiễn đưa toàn tộc bọn xuống Địa ngục? Ngườ thiếu nữ trước mặt phải chăng quá mức xem trọng chính mình rồi? Thiên Lang đế khỏi cười nhạo, Thiên Lang tộc có thể là trong tứ đại chủng tộc trong Hồn Thú chi lĩnh, nhân loại nho khoác lác muốn thế nào như vậy hay sao?

      “Quân Tà Băng, ngươi quá càn rỡ!” ánh màu đỏ trong mắt Thiên Lang đế lại dần dần tràn đầy, rất nhanh biến thành đôi mắt đỏ thẫm khát máu nhìn Tà Băng, khinh thường mở miệng ra, khắc sau khi Thiên Lang đế xong câu đó, Thiên Lang đế giãy giụa thoát khỏi trói buộc của lam lăng sa.

      Tà Băng chứng kiến Thiên Lang đế giãy giụa khỏi lam lăng sa, tia kinh ngạc,sau khi thu hồi lam lăng sa sau trực tiếp phi thân thối lui về phía sau tránh thoát hồn lực của Thiên Lang đế! cái Thiên Lang đế nếu chỉ đơn giản như vậy bị nàng vây khốn, Tà Băng muốn lần nữa xem xét lại thực lực của Hồn Thú chi lĩnh! chứng minh, Hồn Thú chi lĩnh Tứ đại chủng tộc cái nào là đơn giản nha!

      Thiên Lang tộc sợ lửa, bọn làm sao lại có biện pháp phòng cháy? Nếu là có,có lẽ Thiên Lang tộc biến mất thế giới này từ lâu rồi!

      “Ha ha, càn rỡ cũng phải là Quân Tà Băng rồi!” Tà Băng ngửa mặt lên trời cười tiếng dài, tóc đen bay múa, tuyệt mỹ khuôn mặt,thần thái bễ nghễ thiên hạ ,cuồng vọng , ai phát huy cách vô cùng tinh tế như Tà Băng!

      câu Tà Băng vừa xong, trực tiếp phi thân tiến lên, đạo hồn kỹ cường đại liền phát ra về phía Thiên Lang đế! trận chiến hôm nay thể đánh!

      “Quy Nguyên Phần Thiên thức thứ nhất: vũ rơi đốt hoa!”

      Từ khi thực lực Tà Băng tiến giai,chiêu thức của Quy Nguyên Phần Thiên cũng cường đại hơn lúc trước chỉ lần, vũ rơi đốt hoa,cánh hoa bay múa cùng góc độ sắc bén chút lưu tình hướng phía Thiên Lang đế mà . Thiên Lang đế chứng kiến hồn kỹ Tà Băng phát ra, ánh sáng maù đỏ nơi đáy mắt lóe lên, trốn tránh,trực tiếp phi thân tiến lên!

      “trảm thanh thiên” Thiên Lang đế hô to tiếng, lấy ra vũ khí của mình,trảm thanh thiên bay thẳng đến hồn kỹ của Tà Băng mà bổ tới!(*chém trời xanh)

      Tà Băng ngờ Thiên Lang đế lại dùng võ khí, hơn nữa lại là thanh đao! thanh bảo đao tản ra lục sắc quang mang, chút ngoài ý muốn,hồn kỹ của Tà Băng bị đao của Thiên Lang đế phá vỡ!

      Sau khi Thiên Lang đế phá vỡ hồn kỹ của Tà Băng dừng lại, trực tiếp phi thân về phía Tà Băng, mắt thấy Trảm Thanh Thiên của Thiên Lang đế sắp chém xuống cổ Tà Băng, mà lúc này Tà Băng có động tĩnh gì, động tĩnh nào, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn Trảm Thanh Thiên trước mặt.

      Ngay tại thời điểm Trảm Thanh Thiên đặt cổ Tà Băng, Tà Băng động, trực tiếp lấy ra hắc loan nguyệt đao từ trong ngọc giới lập tức ra tay ngăn cản Trảm Thanh Thiên của Thiên Lang đế cổ của mình, những động tác liên tục, thân thể Tà Băng cũng có nhúc nhích, ngay cả cổ cũng có lệch ra chút, các động tác đẹp tuyệt vời!

      Thiên Lang đế ngờ Trảm Thanh Thiên của mình lại bị thanh đao màu đen ngăn trở, trong ấn tượng của ,Trảm Thanh Thiên chính là vô kiên bất tồi (* gì cứng rắn mà phá được), đao rơi xuống chắc chắn thu hoạch tánh mạng!

      Hắc loan nguyệt đao của Tà Băng sau khi bị đại tinh tinh phá hủy, trải qua Tà Băng tự mình luyện chế lần nữa, sớm trở thành thanh hắc loan nguyệt đao tuyệt thế, mà cái thanh hắc loan nguyệt đao này cũng chính là vũ khí Tà Băng dùng thuận tay nhất!

      Hai người giữ vững tư thế được bất quá hai giây, sau đó hai người lập tức tách ra, Tà Băng tay cầm loan nguyệt đao trực tiếp phi thân tiến lên chiến đấu cùng Thiên Lang Đế! Trảm Thanh Thiên cùng hắc loan nguyệt đao đụng vào nhau, phách lực cường đại ngang hàng, hai hồn kỹ cường đại kinh người so đấu !

      Toàn bộ những cây ăn thịt người,hoa ăn thịt người,cỏ ăn thịt người màu đen trong Hồn Thú chi lĩnh cơ hồ đều bạo động , biết là chờ đợi mùi vị huyết tinh hay cổ vũ hai người.

      “Quy Nguyên Phần Thiên thức thứ tư: đốt hoa mây tản!”

      “Lục trảm Thiên Diệt!”

      Hai tiếng hô to truyền đến, lúc này Tà Băng cùng Thiên Lang đế tài trí khai mở, bộ dáng hai người lúc này là chật vật dị thường, áo trắng của Tà Băng dính vài lá cây màu đen,mái tóc đen bay được thả ra, khóe miệng còn dính tia máu tươi. Mà Thiên Lang đế so với Tà Băng càng muốn chật vật hơn,mái tóc ngân bạch bay múa tán loạn, ngân bào bị rách vài đường,đôi môi tuyệt mỹ cũng dính vệt máu!

      Theo sau tiếng hét của hai người,lưỡng đạo hồn kỹ chứa lực lượng hồn lực cực lớn hồn lực từ sau lưng hai người phát ra,sau lần so chiêu lúc đầu hai người biết tại tiếp tục đánh nhau cũng có ý nghĩa gì, song phương sau khi tách ra tự chủ được sử dụng chiêu mạnh nhất của bản thân!

      “Phanh!”

      “Đông!”

      Hồn kỹ của hai người đụng vào nhau, lập tức hai đạo hồn lực cường đại sinh ra năng lượng cực đại hủy diệt hết thảy, hai tiếng nổ mạnh qua , Tà Băng cùng Thiên Lang đế có chút ngoài ý muốn lập tức bị đánh bay ra ngoài! Còn chưa kết thúc!

      “Hống!” thanh cực lớn tiếp tục vang lên, toàn bộ cấm địa bắt đầu lay động kịch liệt , tất cả cây ăn thịt người, hoa ăn thịt người,cỏ ăn thịt người bắt đầu bạo động , ngừng có thanh vang lên, giống như là thanh gào khóc thảm thiết liên tục truyền ra.

      Tà Băng bị Hồn Lực cường đại đụng phải đánh bay ra ngoài, cả người văng vào gốc cây căn thịt người , vốn là bị rút sạch Hồn Lực lúc này Tà Băng lại nhận lấy va chạm cường đại,lập tức khế ước cùng mấy người Tuyết Ảnh đều bị chặt đứt! Hôn mê, Tà Băng lúc này triệt để ngất !

      địa phương khác tình hình của Thiên Lang đế so với Tà Băng còn tốt hơn ít, sử dụng Lục trảm Thiên Diệt mặc dù rút sạch Hồn Lực của , nhưng chân thân của là Thiên Lang nên bản lĩnh của Thiên Lang tộc có biến mất, cho nên tại mở to hai mắt thể tưởng tượng nổi nhìn xem cấm địa của Hồn thú chi lĩnh bị Hồn lực của hai người oanh động gần như tan hoang.

      Bên trong ngọc giới,Tuyết Ảnh, tuyết táp cùng tiểu Tử, thậm chí còn có Mạc, bốn người cơ hồ là đồng thời che lồng ngực của mình! Đau nhức! Bốn người cảm giác được có gì đúng, sắc mặt lập tức đại biến, cảm nhận được khế ước, cảm nhận được khí tức của Tà Băng nữa rồi! xảy ra chuyện, Tà Băng xảy ra chuyện!

      Bốn người ai mở miệng, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân chạy ra ngọc giới, Thiên tài cũng cảm giác được có gì đúng, đồng thời ra ngọc giới, chứng kiến Tà Băng ngất nằm mặt đất,từ trong miệng ngừng chảy ra máu tươi, Tuyết Ảnh mấy người chứng kiến bộ dáng của Tà Băng bộ dáng, lập tức nóng lòng, Tuyết Ảnh dùng tốc độ nhanh nhất đem Tà Băng ôm vào lòng, cảm nhận được cơ thể Tà Băng vẫn còn ấm áp, Tuyết Ảnh mới thả lòng, sau đó mắt ánh lên lửa giận cùng đau lòng, người nào dám tổn thương Băng nhi của như vậy!

      Tuyết táp, Mạc,tiểu Tử,Thiên Tài cảm nhận được tánh mạng của Tà Băng tại có nguy hiểm lòng cũng được thả lòng, nhưng nhìn đến vết máu người Tà Băng và khí tức yếu ớt của nàng,đáy mắt ba người lên lửa giận cùng đau lòng tuyệt đối kém Tuyết Ảnh,khí tức Tà Băng bây giờ rất yếu, tựa hồ tùy lúc cũng có thể…

      ! có khả năng! Quân Tà Băng là ai? Là người cuồng ngạo ai bì nổi! Là người bọn thề chết theo! Chết, vĩnh viễn có khả năng xảy ra người của nàng! Tà Băng từng qua, cho dù nhập ma, Ma Đế cũng dám thu nàng! tại, càng khả năng có người cướp tánh mạng của nàng từ tay nàng! Vĩnh viễn có khả năng!

      Tuyết Ảnh vội vàng lấy ra đan dược tốt nhất đan dược từ trong ngọc giới đặt vào trong miệng Tà Băng, nhưng mà Tà Băng hề nuốt xuống,bây giờ khí lực nuốt đan dược nàng cũng có, tia thần trí cũng có,khế ước cùng mấy người Tuyết Ảnh bị chặt đứt, tại bọn thể cảm thụ được tình trạng của Tà Băng!

      Năm người nhìn bộ dáng Tà Băng lúc này,hốc mắt năm người đồng thời ướt át, tại bọn tại chỉ hi vọng Tà Băng nuốt xuống đan dược, trước tiên nuốt xuống đan dược…

      Tuyết Ảnh cùng Mạc ngừng đưa hồn lực vào người Tà Băng,trong đôi mắt to tròn của tiểu Tử ngừng có nước mắt màu tím xuống, muốn khóc , đáp ứng tỷ tỷ khóc , đáp ứng tỷ tỷ muốn làm nam tử hán , nhưng khi nhìn đến bộ dáng tỷ tỷ lúc này, ngăn được nước mắt của mình.

      Trong mắt Tuyết táp thoáng qua hình ảnh Tà Băng trêu chọc, Tà Băng cười nhạt, ánh mắt chăm chú của Tà Băng nhìn bọn họ, cái nhăn mặt nụ cười tươi của Tà Băng, tuyết táp đối với Tà Băng, vẫn là trạng thái ôn hoà, và Tà Băng có trải qua cực khổ, càng có ở chung,phần lớn nguyên nhân lập khế ước cũng bởi vì ca ca Tuyết Ảnh, nhưng tại, tuyết táp mới biết được, chính mình sớm đem Tà Băng trở thành đồng bọn, trở thành bằng hữu,trở thành trong những người quan trọng hơn tính mạng của bản thân!

      Thiên Tài nhìn thấy bộ dáng yếu ớt lúc này của Tà Băng,đôi mắt màu xanh lại nhìn về phía chân trời, Quân Tà Băng cuồng ngạo,đạm mạc mà cuồng vọng Quân Tà Băng, tại lại yếu ớt phảng phất tùy thời cũng có thể rời , Quân Tà Băng, nếu là ngươi tỉnh dậy,Thiên tài ta nhất định phải dùng tính mạng của ta đổi lấy sinh tồn của ngươi! Chỉ mong ngươi có thể bảo vệ tốt tiểu Tử,tiểu đệ đệ đơn thuần đáng này.

      có ai biết chủng tộc của Thiên Tài lại có kỷ năng hạng nhất, kia chính là tế mệnh! Chủng tộc bọn có thể dùng mạng đổi mạng bất cứ sinh vật nào! Cái mạng này nếu để cho Quân Tà Băng,Thiên tài tuyệt đối có câu nào oán hận! Có đáng giá hay ? Tại trong thâm tâm Thiên Tài, có gì đáng giá hay , Quân Tà Băng giải trừ phong ấn cho , càng làm cho tìm được tiểu đệ đệ đáng tiểu Tử, những cái này,cũng đủ!

      Tuyết Ảnh cùng Mạc nhìn thấy Tà Băng nuốt nổi viên đan dược kia, Tuyết Ảnh cảm nhận được sinh mệnh lực của Tà Băng ngừng xói mòn, đáy mắt lên tia kiên định, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Tà Băng ánh mắt có chút trốn tránh, nhắm mắt lại, đem đan dược đặt ở trong môi mỏng, tại ánh mắt kinh ngạc của mấy người Mạc,cúi người liền dán môi lên cánh môi nhiễm máu của Tà Băng.(BB: first kiss trong hoàn cảnh thế lày..aaizz….thôi…dù sao cũng là phu quân mừ…hị hị)

      Dùng lưỡi tách môi Tà Băng ra, đem đan dược trong miệng đẩy vào miệng Tà Băng,dùng Hồn Lực nhàng phụ trợ đem đan dược trong miệng Tà Băng tiêu hóa, Tuyết Ảnh cảm nhận được mùi thơm ngát trong miệng Tà Băng, đôi mắt màu lam lên tia áy náy, đứng dậy rời khỏi môi Tà Băng, cảm nhận được dược lực bắt đầu phát huy tác dụng,sinh mệnh lực của Tà Băng hề xói mòn, Tuyết Ảnh mới thở hơi.

      Thế nhưng đợi Tuyết Ảnh chuyện,Mạc ở bên cảm nhận được thân thể Tà Băng hề chuyển biến xấu, khỏi đứng dậy đánh quyền đánh vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Ảnh: “Ngươi, ngươi dám hôn Băng nhi! Đánh ngươi quyền, được hoàn thủ, Băng nhi tỉnh lại nếu biết cũng đánh ngươi!”

      Mạc phải là người hiểu chuyện, nhưng Băng nhi, thời điểm nhìn thấy môi Tuyết Ảnh kề lên môi Tà Băng, nội tâm đau đớn mãnh liệt,cho dù biết Tuyết Ảnh là vì cứu Băng nhi, vẫn ngăn được đau đớn cùng phẫn nộ! quyền này, sau khi đánh xong trong nội tâm vẫn khó chịu vô cùng! (o_O ai kiu nhanh tay hơn)

      Tuyết Ảnh có để tâm quyền kia của Mạc, đôi tròng mắt màu lam chăm chú nhìn Tà Băng, nàng thể có bất cứ chuyện gì, tuyệt đối thể, nếu , nhất định làm cho toàn bộ đại lục này xuống địa ngục cùng nàng!

      “Thiên Lang đế, ngươi cút ra đây cho ta, cuối cùng là xảy ra chuyện gì!” đạo thanh hùng hậu truyền đến từ chân trời xa xăm!

    2. Diệp Băng

      Diệp Băng Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      643
      Chương 96: Máu chảy thành sông khắp thiên hạ
      Editor: Diệp Băng Băng



      Nghe được thanh này,mấy người Tuyết Ảnh đồng thời nhíu mày,tại thời điểm Tuyết Ảnh chuẩn bị ôm Tà Băng trở lại ngọc giới để chữa thương, nghĩ tới Tà Băng lại mở mắt, đôi mắt Thất Thải vốn sáng ngời lung linh, lúc này lại có chút ảm đạm, Tà Băng ngay cả khí lực để mở miệng cũng có, gian nan sử dụng ý niệm truyền đạt cho Tuyết Ảnh suy nghĩ của mình.

      Tuyết Ảnh từ ý niệm của Tà Băng biết Tà Băng muốn nhìn Thiên Lang đế cùng nàng đối chiến như thế nào, còn có thanh vừa rồi là ai phát ra , tại đây có bí mật gì, lúc này cấm địa của Hồn Thú chi lĩnh là mảnh hỗn loạn, cây, hoa, cỏ màu đen hoàn toàn điên cuồng.

      được, ngươi bây giờ phải trở về chữa thương.” Tuyết Ảnh chút suy nghĩ nghiêm mặt , tại Tà Băng bị thương nặng như vậy, tuyệt đối thể để cho nàng tiếp tục ở bên ngoài mà chậm trễ việc chữa thương.

      Trong đôi mắt Tà Băng lại có tia kiên định khiến cho Tuyết Ảnh sốt ruột , Tuyết Ảnh biết Tà Băng muốn hiểu về bí mất của nơi này, nhưng cũng phải để ý đến thân thể ah, để ý thời gian ah, Mạc ở bên cạnh cũng nhìn ra được chuyện gì.

      “Tuyết Ảnh, để Tà Băng xem , tính tình của nàng ngươi còn biết?” Mạc ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Tà Băng hiểu tâm tư của Tà Băng, hiểu tính cách của Tà Băng nên Mạc khỏi mở miệng với Tuyết Ảnh, có ở đây, Tà Băng tuyệt đối có việc , tuyệt đối để cho nàng có việc gì.

      Tà Băng tia khí lực, tại trong lòng Tuyết Ảnh dùng hết khí lực toàn thân gật đầu, Tà Băng phải biết hôm nay đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao hồn kỹ của nàng và Thiên Lang đế va chạm lại sinh ra kích lực khổng lồ như vậy, đây tuyệt đối phải tình huống bình thường, còn có bộ dạng tại của cấm địa, Tà Băng muốn làm ràng, hơn nữa nàng hiểu thân thể của mình, nàng chết ,mệnh của Quân Tà Băng nàng, ông trời mang được!

      Tiểu Tử cùng Tuyết Táp, Thiên Tài nhìn đến bộ dạng của Tà Băng, đáy lòng đều là đau đớn cực độ…

      Mà bên kia Bích Thanh đau khổ chèo chống chờ đợi Tà Băng trở về, sau khi cảm nhận được bầu trời dao động mặt đất sáng ngời, Thiên Lang bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, đúng lúc này, xinh đẹp tuyệt mỹ mặc áo đỏ mặt mũi tràn đầy lo lắng xuất bên cạnh Bích Thanh, nhấc vai Bích Thanh lên liền lập tức về phía cấm địa.

      Tà Băng xảy ra chuyện! Hoa cùng Tà Băng mặc dù có ký kết khế ước, nhưng Hoa nhìn thấy Thất Thải Hồn Lực cường đại bên kia cùng với trời rung đất chuyển, Hoa cũng biết được Tà Băng xảy ra chuyện, Tuyết Ảnh bọn làm gì, Tà Băng làm sao lại xảy ra chuyện!

      Hoa kịp giải thích cùng Bích Thanh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí của Tà Băng, lúc ấy ngay lúc Tà Băng để Bích Thanh ở lại bên ngoài, liền từ trong ngọc giới gọi Hoa,để cho Hoa bảo hộ Bích Thanh, cho nên Tà Băng đối với an nguy của Bích Thanh có chút lo lắng.

      Hoa chăm chú nhíu lại lông mày, cùng thần thái lo lắng, khiến cho bích thanh cảm nhận được hình như xảy ra chuyện gì, tuy biết cái nữ tử xinh đẹp này, nhưng trực giác cho nàng biết, nữ tử áo đỏ trước mặt đối với nàng tia địch ý, hơn nữa tuyệt đối có quan hệ cùng Tà Băng, hoặc có thể chính là người Tà Băng lưu lại để bảo vệ mình. thể lần nữa khích lệ Bích Thanh thông minh.

      Tuyết Ảnh bên này, Tuyết Ảnh ôm lấy Tà Băng, mấy người che dấu khí tức liền hướng về phía đạo thanh truyền đến mà , mấy người dùng tốc độ nhanh nhất đến nơi, giờ phút này Tà Băng gian nan mở to mắt chứng kiến Thiên Lang đế ở mặt đất,khóe miệng nhếch lên liền tràn ra dòng màu tươi đối diện với lão giả.

      “Thiên Lang đế, cuối cùng xảy ra chuyện gì?” Lão giả kia dường như phát Tà Băng mấy người, trực tiếp mở miệng hỏi Thiên Lang đế, giống như Thiên Lang đế trong mắt là cái gì.

      “Như ngươi nhìn thấy, chỉ là muốn hủy cái cấm địa này!” Thiên Lang đế miễn cưỡng vịn vào cây ăn thịt người ở sau lưng đứng lên,đôi mắt màu xanh lá lúc này có chút sâm lãnh, khuôn mặt tuyệt mỹ dính chút máu tươi,tuy dựa vào cây ăn thịt người, bộ dạng yếu ớt nhưng mất chút uy nghiêm nhìn thẳng vào lão giả đối diên.

      “Hủy cái cấm địa này? Ngươi có tư cách gì!” Lão giả nghe được lời của Thiên Lang đế, dường như rất tức giận, thần sắc lại có chút trốn tránh, tựa hồ cái cấm địa này có bí mật thể cho người khác biết.

      Con mắt Tà Băng mở lên được,lại nghe được lời Thiên Lang đế, Tà Băng có chút nghi hoặc, Thiên Lang đế tuyệt đối phải là người tốt, càng giúp nàng giấu diếm lão giả này, thế nhưng lại cho lão giả biết là do hai người bọn họ so đấu hồn kỹ so đấu tạo thành là vì sao?

      Còn có lão giả ràng trốn tránh, cái Hồn Thú chi lĩnh này đến tột cùng có bí mật gì? Chẳng lẽ lão giả này chính là người thần bí đứng sau lưng Thiên Lang tộc? tại Tà Băng càng suy nghĩ đầu óc lại càng đau, liền gạt bỏ những điều này , vận khí Quy Nguyên Phần Thiên Quyết, Tà Băng khỏi cười khổ tiếng, lần này tổn thương đúng là nghiêm trọng trước nay chưa từng có ah.

      Mấy người Tuyết Ảnh nhìn hai người đối diện, đáy mắt đều là nồng đậm sát ý, trước mắt chính là người đả thương Băng nhi sao? Quả thực muốn chết! bây giờ Tuyết táp hiểu vì sao lúc trước sau khi đả thương Tà Băng, tiểu Tử lại đối nghịch với lâu như vậy, tại, chỉ muốn giết Thiên Lang đế trước mắt! Tổn thương Tà Băng, chỉ có con đường chết!

      Lúc này Đông Phương Mộc Vũ cùng Hoa Thần Dật hai người vừa mới tiến vào Bạch Vụ Sâm,tại địa phương khác nhau,đồng thời ôm ngực của mình, như thế nào lại đau nhức như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Băng nhi… , có khả năng! Hai người lập tức biến mất tại chỗ hướng phía Thất Thải hồ bay !

      Băng nhi là người mạnh mẻ như vậy tại sao có thể xảy ra chuyện gì đâu, có khả năng, có khả năng. Trong đầu ngừng tái diễn câu kia.

      “Cấm địa, ta sớm muốn hủy nó.” Thanh ôn hòa của Thiên Lang đế truyền ra, đôi mắt màu xanh lá thâm thúy vô cùng.

      Lão giả nghe được lời Thiên Lang đế dường như rất tức giận, cái mặt mo già nua tức giận đến đỏ bừng (*ta thề nguyên văn là tấm mặt mo), hung hăng hất tay áo hỏi Thiên Lang đế: “Mới vừa rồi có phải là cùng người khác đối chiến? Là cái nhân loại kia? có giết hay ?”

      Mấy người Tuyết Ảnh vừa nghe được lời lão giả, thiếu chút nữa lập tức xông lên trước đem lão giả này đánh tan thành mây khói,Băng nhi của bọn sao có thể để những thứ rác rưởi này giết là giết hay sao? Tà Băng cầm lấy quần áo Tuyết Ảnh giật chút, ý bảo bọn an tâm chút chớ vội vàng. Mấy người đè nén phẫn nộ xuống đáy lòng, gật đầu cười với Tà Băng, thế nhưng đáy mắt lại có mỉm cười, chứng kiến thần sắc Tà Băng tái nhợt vô lực, bọn chỉ muốn hủy diệt toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh!

      Tà Băng vô lực mở to mắt, nàng biết mấy người bên cạnh nàng đều là tuyệt đỉnh cường giả, cũng biết bọn tại rất tức giận trước khi bản thân khai chiến với Thiên Lang đế ngăn cách tin tức của mình khiến cho mấy người bọn họ kịp phát giác nguy hiểm của mình, nhưng Tà Băng muốn ỷ lại bọn , nàng biết mấy người bên người mấy luôn luôn ở cạnh nàng, chính là vì như vậy, Tà Băng mới càng cố gắng trở nên mạnh mẽ thêm, càng cố gắng chiến đấu! Tại ranh giới sống chết tầm mà tấn cấp, nàng dựa vào bất luận kẻ nào, nàng muốn sóng vai cùng bọn họ đứng chung chỗ!

      Đây mới là Quân Tà Băng, là tất cả mọi người hiểu nhận thức Quân Tà Băng, nếu là ngày nào đó nàng dựa vào mấy người bên cạnh để sinh tồn, như vậy nàng cũng phải là Quân Tà Băng rồi!

      “Nhân loại? chết.” Thiên Lang đế chút do dự trực tiếp mở miệng ra những lời này, tại biết Tà Băng có chuyện gì hay , nhưng những lời này lại vuột khỏi miệng của , bản thân Thiên Lang đế cũng khỏi cảm thấy kỳ quái, sau đó lại thoải mái, mà thôi, va chạm mãnh liệt như vậy, cho dù chết tại cấm địa đoán chừng cũng gần mất mạng.

      “Chết rồi hả? Chết liền…” lời của lão giả còn chưa hết, bị giọng đánh gãy!

      “Thiên Lang đế, cấm địa phát sinh chuyện gì rồi hả?” đạo thanh nữ tử dễ nghe từ xa phương truyền đến, trong chớp mắt xuất ở trong tầm mắt của mấy người Tà Băng, nữ tử rất đẹp, rất đẹp, có thể sánh cùng Hoa , hơn nữa nữ tử đầu đội mũ phượng,mái tóc hỏa hồng bay múa, này phải ai khác, chính là Hỏa Hoàng,thủ lĩnh tộc Hỏa Phượng Hoàng nằm gần Thiên Lang tộc nhất,.

      “Như ngươi thấy, cấm địa bắt đầu bạo động.” thanh Thiên Lang đế lạnh lùng,bên trong tia cảm tình, nhìn Hỏa Hoàng cao quý, thủ lĩnh Hỏa Phượng Hoàng.

      Bạo động? Hỏa Hoàng nhíu đôi lông mày tú lệ, nhìn những cây ăn thịt người,hoa cùng cỏ đạng ở trạng thái bạo động, dường như nghĩ đến điều gì đáng sợ, ngẩng đầu lên thanh run rẩy với Thiên Lang đế: “Cái cấm địa này, cái cấm địa này, phải phong ấn cái…”

      Chẳng lẽ là phong ấn bị đánh vỡ? Nếu là , trời ạ… Hỏa hoàng quả thực dám nghĩ, nếu cái kia… Đánh vỡ phong ấn …

      Thiên Lang đế nghe được giả thiết của Hỏa Hoàng, ánh mắt lập tức ngưng trọng , căn bản có nghĩ tới đánh vỡ phong ấn, lúc này lão giả đối diện lại bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, xoay người đưa lưng về phía hai người Thiên Lang đế cùng Hỏa Hoàng, ngữ khí thê lương ra: ” Tứ tộc chuẩn bị tổ chức ngăn cản lần tai nạn này a, tai này nạn này, phúc này họa này…”

      Lão giả xong quay người biến mất trước mặt mấy người, tất nhiên muốn tìm mấy cái quái vật kia chuyện chút.

      Tà Băng nghe đến đó,nghi hoặc trong lòng càng nhiều hơn, phong ấn? Chẳng lẽ thiếu chút nữa bị xung đột giữa hổn kỹ của nàng và Thiên Lang đế phá vỡ? Hơn nữa đồ vật bị phong ấn có lẽ tuyệt đối bất thường? Nếu vật này phá vỡ phong ấn tai họa ập đến Áo Tạp Tư đại lục, nàng tuyệt đối ngồi yên, bởi vì Áo Tạp Tư đại lục có thân nhân của nàng, bằng hữu của nàng!

      “Hỏa hoàng, trước để cho thủ hạ phong tỏa cấm địa , chúng ta bây giờ tách ra, ngươi tìm Tử Kim Cự Long nhất tộc, ta tìm Bạch Hổ nhất tộc, tuyệt đối thể để cho đồ vật bên trong ra, nếu …, thiên hạ này, sợ là muốn máu chảy thành sông rồi…” Thiên Lang đế quan tâm tồn vong của thiên hạ, nhưng nhất định phải bảo hộ con dân của , cho nên tại được phép có bất kỳ ý nghĩ gì. dường như có thể thấy được cảnh tượng sau này nếu để vật kia ra.

      có vấn đề, còn vết thương của ngươi…” Hỏa hoàng vừa tới liền phát Hồn lực của Thiên Lang đế lúc này khô héo, chỉ là dựa vào khii1 lực cường đại của Thiên Lang tộ mới có thể dựng tại chỗ này.

      Thiên Lang đế lắc đầu, với Hỏa Hoàng: ” ta sao, ngươi trước tìm Tử Kim Cự Long tộc, ta tiến về Bạch Hổ tộc.”

      Hỏa hoàng biết thời gian đợi được, cũng gì, gật đầu biến mất tại trước mặt Thiên Lang đế. Thiên Lang đế nhìn Hỏa Hoàng ly khai, trong đôi mắt nhìn lướt qua địa phương mấy người Tà Băng, vẫn gì, thân thể như diều đứt dây ngã mặt đất.

      “Chúng ta trở lại ngọc giới chữa thương trước.” Tà Băng ra sức mở miệng lại điểm thanh , nhưng mấy người Tuyết Ảnh cũng biết ý tứ của Tà Băng, mấy người nhìn thoáng qua Thiên Lang đế mặt đất, biết Tà Băng hi vọng bọn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa tại quan trọng nhất là tổn thương của Tà Băng, mấy người lập tức lách mình về tới ngọc giới.

      Trở lại ngọc giới,thân thể Tà Băng rốt cuộc chịu nổi suy yếu, trực tiếp bất tỉnh trong lòng ngực Tuyết Ảnh, Tuyết Ảnh vội vàng buông Tà Băng,sau khi để cho nàng khoanh chân ngồi xuống, Tuyết Ảnh cùng Mạc liền bắt đầu truyền Hồn Lực vào người Tà Băng, hai người cảm nhận được hồn lực và kinh mạch trong cơ thể Tà Băng hỗn loạn, trong mắt nhịn được đau lòng.

      Hồn Thú chi lĩnh, tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện Tà Băng có việc gì, nếu Tà Băng có chút tổn thất, các ngươi nên chuẩn bị tốt chờ diệt vong! Mạng của Thiên Lang đế, ngày nào đó Tà Băng đích thân lấy, cho dù bọn họ có nổng đậm sát ý với Thiên lang đế,người khiến Tà Băng trọng thương, bọn cũng nghịch ý Tà Băng.

      Tà Băng lúc này chút tri giác, cả người hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, thậm chí thần niệm cũng ở trạng thái hôn mê,đầu Tuyết Ảnh cùng Mạc đều đầy mồ hôi, vì Tà Băng khơi thông kinh mạch hỗn loạn, trấn an Hồn lực trong cơ thể Tà Băng, nhưng bọn họ có khả năng áp chế Thất Thải Hồn Lực của Tà Băng.

      tại ngay cả Mạc cũng chút biện pháp,trong cơ thể Tà Băng vẫn là Thất Thải Hồn Lực, nhưng là giống với lúc trước, Mạc vốn hiểu về Thất Thải hồn lực của Tà Băng bây giờ lại thúc thủ vô sách,hồn lực của Tà Băng quá cường hãn,hồn lực của và Tuyết Ảnh hai người hợp lực cũng áp chế nổi hồn lực của Tà Băng.

      Có thể nghĩ, Thất Thải Hồn lực trong cơ thể Tà Băng đến tột cùng mạnh bao nhiêu…

      có ai biết, tại địa phương xa xôi, lão đầu râu tóc bạc phơ đứng trước tấm gương làm bằng mây trắng nhìn cảnh Mạc và Tuyết Ảnh áp chế hồn lực của Tà Băng, lão đầu vừa nhìn vừa sờ râu ria lắc đầu, nha đầu kia, thực lực còn kém như vậy lại cứ cậy mạnh, bất quá lập tức mặt lão đầu lại hiển vẻ tươi cười, ưa thích chính là cố chấp của nha đầu kia, cùng tín niệm vĩnh viễn nhận thua!

      Sau đó lão đầu vung tay lên, mây trắng biến mất thấy gì nữa, lão đầu nhìn bầu rượu trong tay, thừa dịp hai cái nha đầu kia còn chưa tìm thấy , còn có thể ăn ngủ uống rượu khỏe khoắn. Nếu , khóe mắt lão đầu kéo ra, có trời mới biết khi đó phát sinh chuyện gì…

      “Ai? Dám làm cho Tà Băng thụ thương nặng như vậy!” Hoa vừa tiến vào ngọc giới, liền chứng kiến Tuyết Ảnh cùng Mạc truyền hồn lực vào người Tà Băng mà mặt nàng còn giọt máu, Hoa tuyệt đối là lần đầu tiên chứng kiến Tà Băng yếu ớt như thế. ở đáy lòng lập tức đau nhói, tức giận hỏi.

      “Là Thiên Lang đế! Ta muốn lập tức giết !” Tuyết táp nắm chặt nắm đấm trung huy vũ quyền, bọn nhiều người như vậy lại bảo hộ tốt Tà Băng, chết tiệt!

      Hoa nghe được là Thiên Lang đế lập tức muốn Bạo Tẩu, bất quá bị tiểu Tử bên người kéo lại, Tiểu Tử lúc này tuy nước mắt màu tím ngừng chảy xuống, nhưng khuôn mặt non nớt lại chút ngây thơ, sẳng giọng ,đây là lần đầu tiên tiểu Tử dùng ngữ khí lạnh như băng để

      “Thiên Lang đế, tỷ tỷ giải quyết, Thiên Lang tộc, là của ta!”

    3. Diệp Băng

      Diệp Băng Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      643
      Chương 97: Vương lang tộc quy tâm
      Tiểu Tử dường như trong chớp mắt trưởng thành, tại ngay cả Tuyết Ảnh, người ở chung Tiểu Tử lâu nhất cũng nhìn thấu,cho tới bây giờ Tiểu Tử luôn là đáng vô cùng, tiểu hài tử chưa trưởng thành luôn luôn thích thân thiết với Tà Băng, mà Tà Băng cũng mực bảo hộ Tiểu Tử, cho Tiểu Tử bị chút tổn thương.

      tại đôi mắt màu tím của Tiểu Tử vẫn như cũ thanh tịnh vô cùng, nhưng trong đôi mắt màu tím lại ra ánh nhìn lăng lệ ác liệt khác với thường ngày, Thiên Lang tộc, Tiểu Tử ta bỏ qua bọn , Tiểu Tử hung hăng nắm chặt nắm đấm, tổn thương tỷ tỷ của nhất định phải trả giá đắt!

      Tiểu Tử luôn xem tỷ tỷ của mình là Vô Địch , là cường đại , tuy cũng từng bị thương, từng hôn mê, nhưng giống như lần này, yếu ớt như em bé,khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, hô hấp mỏng manh,khiến cho Tiểu Tử minh bạch tỷ tỷ của phải Vô Địch , tỷ tỷ của cũng là người,cũng bị thương,cũng đau đớn.

      Tiểu Tử muốn lớn lên, Tiểu Tử muốn cho tỷ tỷ biết rằng phải cái đệ đệ chỉ biết núp dưới cánh của tỷ tỷ, Tiểu Tử phải bảo vệ tỷ tỷ , Tiểu Tử muốn cố gắng bảo hộ tỷ tỷ. Cho nên Tiểu Tử nhất định phải cường đại .

      Mấy người Tuyết Ảnh cảm nhận được quyết tâm của Tiểu Tử,đáy mắt khỏi hiện lên tia vui mừng, Tiểu Tử trưởng thành, về sau vẫn là Tiểu Tử đáng đơn thuần, nhưng có nhiều thứ thay đổi,bên cạnh Tà Băng có kẻ yếu, cũng xuất kẻ yếu,cho dù tại Tiểu Tử còn phải rất cường, nhưng từ theo Tà Băng lớn lên công pháp tu luyện chẳng lẽ là cấp thấp sao? Tử Kim Cự Long nhất tộc có người nào như Tiểu Tử trong giai đoạn trưởng thành có thể hóa thành nhân hình sao?

      Tiểu Tử tuy ưa thích kề cận Tà Băng, nhưng có xao lãng việc tu luyện, Ảnh ca ca rất cường, cường đến nổi Tiểu Tử thể cảm nhận được. Về sau xuất tuyết táp đồng dạng rất cường, cường giống như Ảnh ca ca,thực lực Hoa cũng càng cường đại, kể cả cuối cùng thực lực Thiên Tài tuy so với Ảnh ca ca kém chút, nhưng đồng dạng cũng cường hãn vô cùng.

      Tỷ tỷ xót xa , biết , nhưng bên cạnh đám cưởng giả, Tiểu Tử nhất định phải trở nên mạnh mẽ mới có thể đứng bên cạnh tỷ tỷ, Tiểu Tử nhất định phải cường đại, Tiểu Tử nhìn khuôn mặt tái nhợt củaTà Băng, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tà Băng, bắt đầu tu luyện.

      Hoa chứng kiến tâm lý Tiểu Tử có thể lớn lên, cũng rất cao hứng vì Tà Băng, chỉ là Tà Băng lúc này lại là có chứng kiến mặt này của Tiểu Tử, nếu nàng thấy được, có lẽ lại tự trách a, tại Hoa ở bên cạnh Tà Băng cũng còn vì Tà băng giúp nàng báo thù, tại nàng là tâm muốn ở cùng Tà Băng, với thân phận người bạn tốt.

      tại đôi mắt Bích thanh mở to chăm chú nhìn Tà Băng bị Thiên Lang đế làm cho bị thương, đều là nàng hại Tà Băng, nàng lúc ấy nên ngăn Tà Băng lại, cho nàng cứu người nhà của mình, bích thanh càng nghĩ càng hối hận, trong cặp mắt tràn đầy nước mắt, Tà Băng tại ra sao đây?

      “Bích thanh, Tà Băng có việc gì ,trước tiên ngươi nên gặp người nhà của mình.” Hoa chứng kiến bộ dáng của bích thanh, khỏi tiến lên với bích thanh, Tà Băng tuyệt đối có việc , có người hoài nghi điểu này, Tà Băng từng qua, mạng của nàng, trời cũng cầm được!

      Trước khi Tà Băng hôn mê đem Vương Lang nhất tộc dời từ Thất Thải lĩnh vực sang ngọc giới.

      Bích thanh nghe được lời Hoa , quay đầu nhìn về phía Hoa thanh thanh thúy hỏi: “Tà Băng nàng có chuyện gì chứ?”

      Mấy người nghe được điều đầu tiên bích thanh quan tâm nhất chính là ân nhân Tà Băng mà phải người nhà mình, mới nhìn thoáng qua bích thanh, bích thanh cũng biết, chỉ vì câu từ trong nội tâm này vừa xuất ,lại làm cho đồng bạn bên người Tà Băng đối với nàng hảo cảm tăng lên nữa.

      Mấy người Tuyết Ảnh cũng phải người hiểu chuyện, cũng bởi vì Tà Băng vì cứu Vương lang tộc mà bị thương liền chán ghét bích thanh, trái lại bọn lại rất thưởng thức vị công chúa của Vương lang tộc.

      “Yên tâm , mạng của Băng nhi cho dù là thần hay là ma cũng cầm được!” Mạc nhìn bộ dáng yếu ớt của Tà Băng, nhìn thẳng Tà Băng mở miệng ra,mạng của Băng nhi, ai có tư cách tới lấy.

      Bích thanh gật đầu, tuy bên ngoài vẫn thở dài hơi, nhưng trong đáy lòng quyết định, nếu Tà Băng xảy ra chuyện gì, nàng tuyệt đối dùng tính mạng này để củng nàng ấy.

      thôi, chúng ta xem tộc nhân của ngươi.” Hoa sau khi nhìn thoáng qua Tà Băng, với bích thanh.

      Hoa tin tưởng, nếu Tà Băng có chuyện gì, như vậy, đại lục này nên biến mất..,

      Bích thanh giọng trả lời: “Tốt.”

      Sau đó bích thanh theo Hoa vào ngọc giới rồi theo cái phương hướng mà đí, vừa mới bắt đầu tiến đến, lòng đều đặt ở trọng thương người Tà Băng, căn bản có tâm tư chú ý lúc này chỗ này là địa phương nào, thậm chí ngay cả hồn lực trong cơ thể mình dần dần khôi phục cũng biết.

      Lúc này bích thanh mới chú ý tới cảnh sắc trong ngọc giới, địa phương còn xinh đẹp hơn Hồn Thú chi lĩnh, còn có đập vào mặt linh lực, tại đây là địa phương nào?

      Hoa chứng kiến ngi ngờ của bích thanh, mở miệng ra: “Tại đây xem như chính là cái lĩnh vực của Tà Băng.”

      Bích Thanh nghe được lời của Hoa, ánh mắt liền ánh lên vẻ nghi ngờ, lĩnh vực của Tà Băng? Tuổi nàng còn như vậy mà có lĩnh vực sao? phải cấp bậc Hồn Đế mới có được lĩnh vực sao? Tà Băng thực lực nàng biết a, tuy là mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường,nhưng dù sao nàng cũng mới là ngũ giai Hồn Tôn thôi.

      Tà Băng rốt cuộc có phải là người a, Bích Thanh rất hoài nghi về vấn đề này,làm gì có người nào biến thái đến như vậy?

      Suy nghĩ của Bích Thanh đều lên hết mặt, Hoa cười cười, vấn đề này, chính ta cũng tự hỏi mình đó thôi? Người biến thái như thế rốt cuộc là ai? Hoa tin tưởng,tương lai của Tà Băng tuyệt đối lường trước được, tiềm lực của nàng, thực lực của nàng, cách làm người của nàng, dung mạo của nàng, bất luận cái gì cũng khiến cho thiên hạ điên cuồng.

      Sau khi Hoa mang theo Bích Thanh vào địa phương tộc nhân của nàng ở, liền đứng dậy ra, quay trở về bên cạnh Tà Băng, mấy cái đại nam nhân sao có thể chiếu cố tốt cho Tà Băng, tại Tà Băng bị thương cũng giống trước kia tiểu đả tiểu nháo hai ba ngày có thể khôi phục, nàng vẫn nên tới chiếu cố tốt hơn.

      Lúc này Bích Thanh theo hướng Hoa chỉ, quả nhiên thấy phụ thân của mình cùng ca ca, còn có 800 thành viên của Vương lang tộc còn sót lại, Vương lang tộc tộc trưởng cùng Thiếu chủ chứng kiến thân ảnh của Bích Thanh, lập tức đứng lên , Vương lang tộc tộc trưởng nhìn con chạy về phía mình, khỏi bước nhanh tiến lên đón nhận Bích Thanh.

      “Phụ thân, ca ca…” Bích Thanh chứng kiến thân nhân của mình còn kiên cường nữa, từng giọt nước mắt to rơi xuống, tuy Bích Thanh kiên cường và thông minh, nàng cũng chỉ như tiểu hài tử chưa lớn,vẫn là tiểu công chúa luôn được phụ thân và ca ca nâng niu bảo bọc trong tay,tất cả ủy khuất trong khoảng thời gian này đều theo nước mắt ra

      có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.” Vương lang tộc tộc trưởng Bích Hoằng há hốc mồm, cuối cùng chỉ ra được bốn chữ này, có việc gì là tốt rồi, bọn tại có việc gì là tốt rồi.

      Thiếu chủ Vương lang tộc Bích Dã nhìn muội muội của mình, con mắt cũng có chút ướt át,tuy thời gian dài, bọn lại trải qua sanh ly tử biệt, giống như phụ thân , có việc gì là tốt rồi, bọn tại có việc gì là tốt rồi, còn có thể gặp lại nhau, tốt.

      “Đúng rồi, Bích Thanh, vị ân nhân của chúng ta đâu?” Vương Lang nhất tộc tuy phải là chủng tộc thiện lương, nhưng có điểm hơn hẳn các tộc khác, mà ngay cả Tử Kim Cự Long nhất tộc so ra cũng kém hơn, chính là có ân tất báo.

      đến Tà Băng còn tốt, vừa nhắc tới Tà Băng, Bích Thanh vừa mới vất vả ngừng nước mắt lại bắt đầu ào ào chảy xuống: “Tà Băng, Tà Băng nàng bị Thiên Lang đế đả thương, bây giờ còn hôn mê, ô ô.”

      Bích Hoằng cùng Bích Dã nghe được Tà Băng vì cứu bọn họ bị Thiên Lang đế đả thương hôn mê, sắc mặt liền lập tức thay đổi, thực lực Thiên Lang đế bọn phải biết ,tuy thực lực của Thiên Lang đế bằng tọc trưởng Vương lang tộc Bích Hoằng, nhưng người thần bí phía sau quá mức lợi hại, hơn nữa đối với cái thiếu nữ mà , nàng sao có thể thừa nhận công kích của Thiên Lang đế?

      Tộc nhân của nghe được Tà Băng vì cứu bọn họ mà hôn mê, thậm chí tại còn sống chết,trong đáy lòng thầm quyết định nếu Tà Băng có thể sống sót, bọn nhất định phải báo đáp cái nhân loại này tốt.

      Trong nội tâm Bích Hoằng cùng Bích Dã cũng có quyết định trọng yếu, Bích Hoằng nhìn thoáng qua nữ nhi cùng nhi tử của mình, nhìn lại tộc nhân, tia sáng lên, Vương lang tộc tộc trưởng hóa thành trung niên nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dáng cũng cực kỳ tuấn, toàn thân tràn đầy dã tính, Vương lang tộc chỉ mỗi có dã tính!

      Bích Hoằng nhìn tộc nhân của mình rồi : “Ta tuyên bố, Vương Lang nhất tộc chúng ta từ hôm nay trở theo ân nhân Quân Tà Băng, mọi người có dị nghị gì ?”

      Trong ánh mắt Bích Dã còn ngạo khí lúc vừa gặp Tà Băng, tại chỉ là đối với Tà Băng cảm kích cùng tò mỏ, nhân loại bởi vì cứu bọn họ mà thiếu chút nữa mất tính mạng của mình, người như vậy nếu có tư cách khiến cho Vương lang tộc bọn theo, như vậy cái thế giới này tuyệt đối có bất kỳ người có tư cách.

      “Chúng ta cũng bất kỳ dị nghị gì.” Tộc nhân của Vương lang tộc đồng thanh , thống nhất mở miệng, chứng minh bọn cấp thấp nhất cũng là thần thú!

      tại thành viên của Vương lang tộc nhiều lắm, nhưng là 800 người thống nhất đều là vượt qua cấp bậc thần thú! chủng tộc như vậy, tuyệt đối làm cho bất kỳ thế lực hay cá nhân nào đại lục điên cuồng.

      có dị nghị, bọn có bất kỳ dị nghị, vẫn là câu kia, Quân Tà Băng đáng giá để bọn theo, trọng yếu hơn là, nếu có Quân Tà Băng, Vương lang tộc bọn có lẽ biến mất vĩnh viễn, cho nên, bất luận là báo ân hay là thực lực của Tà Băng, đều đáng giá để bọn theo.

      thế lực chủng tộc khổng lồ cứ như vậy mà quy tâm với Tà Băng trong tình trạng hôn mê

      Bích Thanh mang theo phụ thân cùng ca ca muốn đến xem thương thế của Tà Băng, ba người mới vừa tới bên người Tà Băng, liền thấy được mấy người Tuyết Ảnh vây quanh bên người Tà Băng, mà Tà Băng ở chính giữa tình huống tại dường như rất tốt.

      vào mới nhìn đến, lúc này áo trắng của Tà Băng hoàn toàn nhiễm máu tươi,lông mày Tà Băng nhíu chặt! Khóe miệng càng ngừng rỉ máu! Lập tức…

      ! Băng nhi!”

      “Tỷ tỷ! Ah…”

      Vài tiếng kêu tê tâm liệt phế chấn động toàn bộ ngọc giới…

    4. Diệp Băng

      Diệp Băng Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      643
      Chương 98: Hoàn Châu Thảo cứu mạng
      Chỉ thấy lúc này mạch máu người Tà Băng bắt đầu vỡ,máu tươi ngừng trào ra,quần áo màu trắng hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, đỏ xinh đẹp, đỏ chói mắt, đỏ khiến cho tất cả mọi người chảy nước mắt.

      Tuyết Ảnh ôm lấy Tà Băng, ngừng rót hồn lực vào người Tà Băng, rót sinh mệnh lực, Tuyết Táp vào trong hoa viên ngắt lấy vô số linh quả linh dược giúp Tà Băng cầm máu, Mạc ở bên cạnh giống như Tuyết Ảnh đem sinh mệnh lực của mình rót vào người Tà Băng, Tiểu Tử bất lực ngồi xổm xuống bên cạnh Tà Băng,nước mắt màu tím ngừng rơi, vì sao giúp được tỷ tỷ,vì sao giúp được tỷ tỷ?

      Tuyết Táp lấy dược, Hoa bôi thuốc lên vết thương rách nát của Tà Băng,hốc mắt của tất cả mọi người đều ướt át, có người mở miệng chuyện, ngoại trừ mấy tiêng la tê tâm phế liệt vừa rồi khi chứng kiến mạch máu của Tà Băng vỡ ra, trong lòng của mỗi người đều chăm chú đặt cùng chỗ, hận thể đem tất cả thống khổ lúc này của Tà Băng dời lên người bọn họ.

      Bích Thanh cùng hai người Bích Hoằng chứng kiến bộ dạng lúc này của Tà Băng, trong nội tâm sinh ra cảm giác áy náy mạnh liệt, ân nhân vì cứu bọn họ, bởi vì cứu bọn họ ah,vành mắt Bích Thanh đỏ lên vội chạy đến bên người Tà Băng, nàng cũng muốn hỗ trợ, tuy nhiên nàng lại giúp được gì

      Bích Hoằng cảm thụ qua tình huống của Tà Băng lúc này, trong đầu lóe lên linh quang, với mấy người Tuyết Ảnh: “ tại sinh mệnh lực của Chủ nhân xói mòn cực đại, huyết dịch tuần hoàn, Linh Dược cũng có tác dụng, nhưng ta biết chỗ có cây hoàn châu thảo, có lẽ có thể ngừng lại xói mòn của sinh mệnh lực của chủ nhân.”

      “Hoàn châu thảo? Ở đâu có?” Hoa nghe được lời Bích Hoằng , lập tức ngẩng đầu, phi thân đến trước mặt Bích Hoằng,lo lắng nắm cánh tay to của Bích Hoằng hỏi thăm.

      Hoàn châu thảo, loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần còn hơi thở, ăn vào hòan châu thảo có thể bảo trụ tánh mạng, hoàn châu thảo cần huyết dịch tuần hoàn cùng Hồn Lực phụ trợ, hòan châu thảo vừa phục dụng liền tan ra, dược lực lập tức lưu chuyển trong người.

      Mấy người Tuyết Ảnh tuy biết hoàn châu thảo là cái gì, nhưng nhìn bộ dạng của Hoa cũng biết tuyệt đối hữu dụng đối với tổn thương của Tà Băng, ánh mắt chăm chú nhìn Bích Hoằng.

      Bích Hoằng chứng kiến sinh mệnh lực của Tà Băng xói mòn nhanh chóng, dám do dự chút nào, trực tiếp mở miệng ra: “ Trong cấm địa có địa phương phong ấn quái vật,trong đó có cây hoàn châu thảo, nhưng từ trước đến giờ có Hồn Thú hay nhân loại nào có thể tới gần địa phương phong ấn kia.”

      Bích Hoằng xong, khỏi có chút lo lắng, địa phương phong ấn trong cấm địa chưa có bất kỳ người tới gần được, vừa tới đó cũng bị lực lượng cường đại bắn ngược, cho nên tuy hòan châu thảo rất trân quý, lại ai có thể hái được, Bích Hoằng cũng là có cách nào mới mở miệng đem chuyện hoàn châu thảo ra.

      Dù sao tại nếu muốn cứu được Tà Băng, tựa hồ có gì hiệu quả hơn hoàn châu thảo. Hơn nữa mấy người bên cạnh Tà Băng, từng cái đều khiến cho đáy lòng Bích Hoằng dâng lên cảm giác kính sợ, đó tuyệt đối là cường giả mới có thể khiến cho cảm giác như vậy, chừng bọn có thể cứu Tà Băng. Ít nhất khống chế được sinh mệnh lực của Tà Băng bị xói mòn.

      “Chúng ta bây giờ lập tức , nhanh!” Hoa nắm cánh tay Bích Hoằng muốn ra ngọc giới, lại bị Mạc cùng Tuyết Táp ngăn cản.

      “Nữ nhân, ngươi lưu lại chiếu cố Tà Băng, chúng ta hái dược.” khẩu khí Tuyết Táp tràn đầy bá đạo với Hoa, sau đó cùng Mạc bắt lấy Bích Hoằng lập tức ra khỏi ngọc giới, những người khác cũng hỏi,thân thể Tà Băng tại thể kéo dài được nữa! Địa phương phong ấn quái vật? Quản khỉ gió là địa phương nào, lúc này bất luận kẻ nào thể ngăn trở con đường bọn hái thuốc!

      Tuyết Ảnh nhìn ba người bọn họ ra ngọc giới, có bất kỳ biểu lộ gì,đôi mắt màu lam vẫn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tà Băng, tại máu của Tà Băng vẫn tiếp tục chảy ra bên ngoài, Tuyết Ảnh mực rót sinh mệnh lực vào người Tà Băng,thời gian dần trôi qua sắc mặt Tuyết Ảnh cũng trắng dần. Tuyết Ảnh lúc này dường như rất bình tĩnh, nhưng có ai biết sau bình tĩnh đó cất dấu cảm xúc như thế nào đâu.

      “PHỐC…” ngụm máu đen từ trong miệng Tà Băng phun ra, sau đó lông mi Tà Băng run rẩy, bắt đầu kháng cự Tuyết Ảnh vì mình chuyển vận sinh mệnh lực, Tà Băng đối với thân thể của mình tia đau đớn, nhưng lại mực có thể cảm giác được cường đại sinh mệnh lực liên tục ngừng chuyển vào người mình,thân thể Tà Băng cũng theo bản năng tiếp nhận sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh, nhưng tại Tà Băng giống như có ý thức, kháng cự sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh.

      Tà Băng nàng chết, nàng từng qua, mạng của nàng, vĩnh viễn đều là chính mình nắm giữ, ngay cả ông trời cũng lấy được! Cho nên nàng chết, nàng tuyệt đối chết! Nàng càng thể bởi vì chính mình mà khiến cho sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh xói mòn, tuy nàng thể nhìn là ai chuyển sinh mệnh lực cho mình,nhưng nàng biết nhất định là Tuyết Ảnh.

      Tuyết Ảnh cảm nhận được kháng cự của Tà Băng,bên trong đôi mắt màu lam tràn đầy ôn nhu, nhưng sau trong ôn nhu là nồng đậm đau lòng, với tay sửa sang lại mái móc đen của Tà Băng dính đầy máu khô, thanh từ tính ra: “Băng nhi, ngươi chừng nào mới có thể ích kỷ chút chỉ nghĩ đến bản thân mình? Lúc nào mới có thể quan tâm đến chính mình?”

      Tuy lúc này Tà Băng nghe được lời Tuyết Ảnh , nhưng sâu trong nội tâm có thể cảm nhận được đau lòng và lo lắng của Tuyết Ảnh, tuy vậy trong tiềm thức Tà Băng vẫn cự tuyệt sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh, chính ta tốt, Quân Tà Băng nàng lúc nào lại chịu chấp nhận số mệnh đâu?

      kháng cự của Tà Băng khiến cho Tuyết Ảnh có chút sốt ruột ,Thất Thải Hồn Lực cường đại trong cơ thể Tà Băng di chuyển cuồng loạn,mà lúc này nàng lại mực kháng cự sinh mệnh lực Tuyết Ảnh đưa vào người.

      Tiểu Tử cũng chú ý tới tình huống lúc này của Tà Băng và Tuyết Ảnh, đến bên người Tà Băng bên người, nhìn khuôn mặt của nàng,những giọt nước mắt màu tím mực tuôn ra ngừng,rơi mặt Tà Băng, tỷ tỷ, ngươi nhất định hảo hảo , nhất định được vứt bỏ Tiểu Tử…

      Tiểu Tử duỗi ngón tay trắng nõn nhàng lau giọt nước mắt mặt Tà Băng, thủy chung có mở miệng.

      Tại thời điểm giọt nước mắt của Tiểu Tử chạm đến gò má của Tà Băng, kháng cự của Tà Băng giảm nhiều, sinh mệnh lực của Tuyết Ảnh tiếp tục được truyền vào, tại Tà Băng cơ bản có ý thức, chỉ là trong tiềm thức nàng cảm nhận được quan tâm cùng đau lòng của mọi người, nàng biết mình có thể làm cái gì, dường như kháng cự sinh mệnh lực Tuyết Ảnh truyền vào bọn mới an tâm ít.

      Tà Băng bị thương đến nổi mất ý thức là lần đầu tiên,kiếp này kiếp trước, Tà Băng chưa từng để cho ý thức của mình ngủ say,trước nay chưa từng có, nhưng lần này,ý thức Tà Băng ngủ sâu,Hồn Lực trong cơ thể bạo động, kinh mạch bạo loạn, quả thực chính là rối loạn.

      Tuyết Ảnh cảm nhận được Tà Băng hề kháng cự mình, giúp Tà Băng thanh lý vết máu tóc, tiếp theo lại truyền sinh mệnh lực vào người Tà Băng, Tuyết Ảnh cảm thụ thời gian chút, còn mười giờ, chỉ cần mười giờ, Tà Băng nhất định có việc gì rồi, Băng nhi, mười giờ, ngươi nhất định phải kiên trì.

      tại Tuyết Ảnh căn bản quan tâm đến thân thể và sinh mệnh lực của mình, chỉ cần Tà Băng có việc gì, chỉ cần Tà Băng có việc gì là tốt rồi, mười giờ, Băng nhi nhất định kiên trì đúng hay ? Băng nhi, ta tuyệt đối cho phép ngươi có việc , mặc dù phải hủy diệt toàn bộ thiên hạ, cũng cho phép ngươi có việc gì.

      Hoa chứng kiến màn trước mắt, nhắm mắt lại, giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, Tà Băng thể có việc, nàng thể có việc gì a…

      Thiên Tài chuẩn bị tốt tế đàn tế mạng của mình, Quân Tà Băng, Thiên Tài nhất định để cho nàng có việc gì.

      Lúc này ở ngoại giới Mạc và Tuyết Táp dựa theo hướng Bích Hoằng chỉ dẫn vào trung tâm cấm địa,tốc độ của Bích Hoằng trong mắt Mạc và Tuyết Táp quá chậm, Tuyết Táp trực tiếp xách Bích Hoằng lên, tại bọn phải dùng tốc độ nhanh nhất để hái hoàn châu thảo, bọn chạy đua cùng thời gian,cũng là chạy đua cùng tánh mạng của Tà Băng.

      Tà Băng có việc gì, tuyệt đối có việc, trong lòng của mỗi người đều ngừng lặp lại câu này.

      Tốc độ nhanh nhất đến vị trí phong ấn theo lời của Bích Hoằng, Mạc và Tuyết Táp đồng thời nhíu mày, tại đây phải những người kia thể tới gần, mà là chung quanh có cái kết giới cường đại, bọn đương nhiên thể tới gần, nhưng mà kết giới này đối với Mạc vẫn còn rất đơn giản.

      “Vương lang tộc trưởng, ngươi hãy đợi ở chỗ này, chúng ta mau trở lại. Mà hoàn châu thảo có hình dạng như thế nàoi?” Mạc sau khi chứng kiến Tuyết Táp buông Bích Hoằng xuống, liền với Bích Hoằng, bên trong đến tột cùng là thế nào và Tuyết Táp cũng biết, mang theo Bích Hoằng có chút phiền phức.

      Bích Hoằng cũng biết thực lực của mình căn bản thể giúp được cái gì, cho dù tại Áo Tạp Tư đại lục cũng chưa có đối thủ, nhưng đối mặt với mấy người bên cạnh Tà Băng, Bích Hoằng vẫn biết chênh lệnh như thế nào , mở miệng ra: “Trong cấm địa toàn bộ thực vật đều là màu đen, bên trong chỉ có hoàn châu thảo là màu đỏ.”

      Hoàn châu thảo ở bên trong rất dễ tìm, trong cấm địa tất cả đều là thực vật ăn thịt người màu đen, chỉ cần nhìn thấy cây cỏ màu đỏ, tuyệt đối chính là hoàn châu thảo rồi.

      “Đúng rồi, còn có, tại thời điểm ngắt lấy nhất định phải dùng hồn lực bao phủ cả gốc lẫn ngọn, nếu biến mất đấy.” Bích hoằng chứng kiến hai người chuẩn bị , nhớ đến tập tính của hoàn châu thảo, liền với hai người.

      Tuyết Táp và Mạc gật đầu, trước mắt chính là linh dược duy nhất có hữu dụng đối với tổn thương của Tà Băng, hai người bọn họ đương nhiên rất mực cẩn trọng.

      Sau đó Mạc tiến lên chém ra vòng Hồn Lực màu đen,trực tiếp đem kết giới trước mặt xé mở ra con đường, Mạc gật đầu với Tuyết Táp,sau khi hai người vào, kết giới liền lập tức khôi phục lại bộ dạng ban đầu, tựa hồ có phát sinh màn vừa rồi.

      Ở bên ngoài Bích Hoằng chứng kiến Mạc và vô thanh vô tức tiến vào khu vực bị phong ấn, càng khỏi thêm kiên định về quyết định của mình, có thể theo Quân Tà Băng tuyệt đối chính là may mắn của Vương lang tộc! Sau này,càng chứng minh cách nghĩ của Bích Hoằng chính xác cỡ nào.

      Mạc cùng Tuyết Táp mới vừa gia nhập vào trong kết giới, liền cảm nhận được cổ khí tức dày dặc mùi tử vong,ánh mắt của Mạc lập tức trở nên lăng lệ ác liệt, giống như cảm thấy được khí tức quen thuộc lập tức cảnh giác .

      Mà mắt hai người cũng nhìn thấy được tại trung tâm chính là gốc hoàn châu thảo màu đỏ xinh đẹp.

    5. Diệp Băng

      Diệp Băng Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      643
      Chương 99: Chiếu Cố Tốt Băng Nhi
      Editor: Diệp Băng Băng

      Chứng kiến gốc hoàn châu thảo màu đỏ xinh đẹp kia, Tuyết Táp liền phi thân lên muốn ngắt lấy nó, nhưng lập tức bị Mạc chặn lại cho xuống dưới,Mạc cau mày ra: “Tuyết Táp, đồ vật trong phong ấn phải chúng ta có thể đối phó được,nên phải cẩn thận.”

      Tại thời điểm Mạc vừa tiến vào đại khái đoán được ở đây phong ấn vật gì rồi, đáy mắt ngoại trừ nghi hoặc vẫn là nghi ngờ, thể tưởng được vì sao nó lại bị phong ấn ở tại đây, phong ấn tại đại lục Băng nhi xuất , đến tột cùng có tình gì? Còn có lúc trước tại thời điểm và Băng nhi đối chiến,cái đạo quang mang kia là gì,rốt cục là xảy ra chuyện gì? tại rất nhiều chuyện Mạc vẫn chưa làm , lúc trước xảy ra chuyện hiểu lầm của và Băng nhi,nội tình bên trong có rất nhiều điểm đáng nghi, tại vẫn còn chưa hiểu , nhưng có điểm, chính là bất luận kẻ nào đều được vọng tưởng muốn thương tổn Băng nhi. (Băng Băng: khà khà…….các nàng tò mò chưa……..ta cũng tò mò đấy ^ ^)

      Lần tổn thương này của Tà Băng là lần đầu tiên, cũng tuyệt đối cũng là lần cuối cùng, tin tưởng trải qua lần này Tà Băng càng thành thục, cũng biết cách bảo vệ mình, bởi vì Mạc biết , Tà Băng ghét nhất chính là cảm giác thể điều khiển được thân thể của mình, mà lần này, ngay cả ý thức của Tà Băng cũng ngủ say rồi.

      Tuyết Táp nghe được lời Mạc , chứng kiến đáy mắt Mạc ngưng trọng cùng nghi hoặc, gật đầu , có mở miệng, cảm giác, cảm thấy Mạc trước mặt hề đơn giản,thực lực khủng bố tương đương và ca ca, thậm chí còn thần bí hơn ca ca, hơn nữa tựa hồ biết rất nhiều về chuyện của Tà Băng, bất quá những chuyện này Tuyết Táp đều để ở trong lòng, chỉ cần biết rằng Mạc tổn thương Tà Băng, cũng giống như bọn họ đều xem Tà Băng là trung tâm là đủ rồi.

      Bí mật? Ai có? Tuyết Táp cùng Tuyết Ảnh cũng có bí mật, trong lòng mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

      “Chúng ta nên làm như thế nào?” Tuyết Táp nhìn hoàn châu thảo trước mặt gần trong gang tấc,tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại lên lo lắng,chỉ cần nhìn là thấy , tại sinh mệnh lực của Tà Băng vẫn còn xói mòn, Tà Băng là con người, giống như bọn có được thân thể bất tử.

      “Ngươi lui về phía sau, ta đến.” Đáy mắt Mạc lên vòng sáng u,nhìn phong ấn trước mặt, quay đầu lại đến trước ra.

      Tuyết Táp nghe được lời Mạc , mặc dù có tức giận, nhưng trong đáy lòng vẫn sinh khí chút lại có chút cảm động, mấy người bọn đều bởi vì Tà Băng mới ở cùng chỗ, trung tâm của bọn đều là Tà Băng, nhưng có ai dám bọn phải là huynh đệ?

      Nhưng bây giờ có thời gian để cho bọn suy nghĩ đến tình huynh đệ, tình bằng hữu nữa. Tà Băng vẫn chờ bọn đem hoàn châu thảo về cứu mạng.

      Mạc gì nữa, trực tiếp lách mình bay đến trung tâm phong ấn,từ cao nhìn xem phong ấn lần cuối cùng, trong đôi mắt đen thẳm lên kính trọng chưa từng có và địch ý mãnh liệt. Hai cái này rất mâu thuẫn, kính trọng, Mạc thực lòng kính trọng vị cường giả bên trong phong ấn, tuyệt thế cường giả! Địch ý, có lẽ cũng chỉ có Mạc tự mình biết là vì cái gì.

      “Ta biết ngài vì sao lại bị phong ấn, cũng biết ngài ở chỗ này có mục đích gì, nhưng tại ta nhất định phải hái còn châu thảo.” Sau khi Mạc lạnh lùng với người trong phong ấn, trực tiếp lách mình muốn hái hoàn châu thảo, nhưng tại khắc tay Mạc sắp chạm vào hoàn châu thảo, “PHỐC…” Mạc lập tức phun ra ngụm máu tươi, cả người giống như bóng da bị bắn trở về!

      Khá may Tuyết Táp ở sau lưng lập tức đỡ Mạc, Mạc đứng lên, lau máu tươi ở khóe miệng, lông mày nhíu chặt, được, thể đợi, coi như có phải liều cái mạng này cũng nhất định lấy được hoàn châu thảo quan trọng nhất đối với tính mạng của Tà Băng.

      Mạc làm cho Tuyết Táp lui ra phía sau, lần nữa phi thân tiến lên, hề cái gì, bố trí kết giới phòng ngự xung quanh thân mình rồi lại hướng về phía hoàn châu thảo mà , Mạc có lẽ phát huy hết sức mạnh của bản thân nhưng trong mắt người bị phong ấn vẫn rất yếu ớt!

      Tuyết táp chứng kiến Mạc lần nữa bị đánh bay, lấy ra hồn khí phòng ngự của mình, phi thân tiến lên hái hoàn châu thảo, đúng lúc này, trong phong ấn bỗng nhiên truyền ra giọng : “Ha ha, muốn đồ vật của Thiên Ma ta, tại các ngươi có bất kỳ tư cách gì! Cút !”

      Thanh vừa giống nam vừa giống nữ, vừa chính vừa tà, cuồng vọng hoàn toàn ai bì nổi, hơn nữa coi như là phong ấn nó, trong thanh chứa năng lượng khiến cho Mạc và Tuyết Táp có chút chịu nổi,Mạc và Tuyết Táp đặt ở Áo Tạp Tư đại lục chính là cường giả tuyệt đối, coi như là ở chổ của bọn vẫn là cường giả, nhưng lại thể chịu nổi kích của thanh này.

      phải Mạc và Tuyết Táp quá yếu, mà là chủ nhân của thanh này quá mạnh mẽ! Cường đại đến nổi phất tay cái liền có thể giải quyết tất cả mọi người bên cạnh Tà Băng! Cho nên thế giới này còn có rất nhiều ngưởi hoặc vật Tà Băng nàng biết. Thiên ngoại hữu thiên, Tà Băng chưa bao giờ xem trọng chính mình, càng chưa từng xem thường người khác, xem thường cái thế giới này!

      “Thiên Ma, hôm nay ta nhất định phải lấy hoàn châu thảo!” Mạc nắm chặt nắm đấm gằn từng chữ với Thiên Ma bị phong ấn, Thiên Ma, quả nhiên là Thiên Ma, chỉ bằng Mạc tại, hơi của Thiên Ma cũng có thể làm cho tan thành mây khói , Mạc có thể quan tâm đến mạng của mình, nhưng Băng nhi phải sống sót!

      Tuyết Táp cũng đồng thời đứng bên cạnh Mạc, ngẩng đầu lên cao ngạo : “Ta cần biết ngươi là Thiên Ma hay Địa Ma , hôm nay chúng ta nhất định phải lấy hoàn châu thảo!”

      Tuyết Táp xong, hai người ăn ý mười phần,lần nữa phi thân về phía hoàn châu thảo,thực lực của Thiên Ma bị phong ấn, tại cũng chỉ có thể sử dụng năng lượng cường đại quét sạch mọi thứ, cho nên Mạc và Tuyết Táp cũng phải hoàn toàn có cơ hội.

      Thời gian cấp bách, hai người dắt díu lấy lẫn nhau,phòng ngừa lần nữa bị đánh bay, Thiên Ma trong phong ấn khinh thường nhìn hai cái tiểu bối ở trước mặt của , cho dù tại bị phong ấn, cũng có thể nhấc tay liền giải quyết hai cái tiểu bối này!

      Lần lượt bị đánh bại, Mạc và Tuyết Táp nhìn thời gian dần trôi qua, nhìn hoàn châu thảo chỉ gần trong gang tấc, cảm giác vô lực xông lên đầu, tại hai người ngay cả đứng cũng cảm thấy khó khăn, Mạc biết tên của Thiên Ma, cũng hiểu rõ thực lực của Thiên Ma, nhưng chân chính cảm nhận được Thiên Ma thực lực, Mạc mới biết được bản thân mình và Thiên Ma có bao nhiêu chênh lệch!

      tại Tuyết Táp so Mạc còn muốn thảm hơn chút,thực lực của Tuyết Táp vốn bằng Mạc,lại nhận lấy đả kích hung hãn, tại chỉ có thể từ bỏ, nhưng hai người đều chịu buông tha, nhất định phải lấy được hoàn châu thảo, bởi vì bọn họ thể buông tha tánh mạng của Tà Băng.

      “Tuyết Táp, ta ngăn Hồn Lực lại, ngươi ngắt lấy thảo dược!” Mạc xong đợi Tuyết Táp trả lời, trực tiếp đem Tuyết Táp đặt ở sau lưng rồi về phía hoàn châu thảo trước mặt, chính mình đón nhận hồn lực cường đại của Thiên Ma!

      Tuyết Táp muốn ngăn Mạc lại, thế nhưng còn kịp rồi, nhìn gốc hoàn châu thảo đỏ chói trước mắt ngày càng gần, Tuyết Táp nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ, lập tức phóng thích Hồn Lực bao phủ gốc hoàn châu thảo,đúng lúc này.

      “Phanh! Hống!” Hai tiếng nổ mạnh truyền ra, mang theo năng lượng khổng lồ đập vào mặt Tuyết Táp, Tuyết Táp lập tức bị đánh bay ra bên ngoài!

      “Hai tiểu bối các ngươi quả thực chính là muốn chết!” Thiên Ma gầm lên giận dữ vang lên, năng lượng cường đại gấp hai lần lúc nãy từ trong phong ấn tuôn trào ra! Cho bọn lao động chân tay bọn muốn, càng muốn đến tìm đường chết, như vậy,tại sao thành toàn bọn ?

      “Tuyết Táp, với Băng nhi, thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội.” Sau khi thanh của Mạc gần như tê tâm liệt phế truyền đến tai, Tuyết Táp còn chưa kịp bị Mạc nhấc vai quăng ra khỏi kết giới.

      Tại thời khắc cuối cùng khi tuyết táp bay ra kết giới, nhìn Mạc thấy chết sờn cùng ánh mắt cam lòng và nồng đậm bỏ được, nhìn hồn lực khổng lồ ập đến bao quanh người Mạc!

      Nhìn khẩu hình cuối cùng của Mạc, : “Chiếu cố tốt Băng nhi.”

      “Phanh!” ánh mắt Tuyết Táp vô hồn từ trong kết giới bay ra ngoài, thoáng phát lập tức ngã mặt đất.

      Mạc, , chết rồi… Cái kia mới cùng bọn họ nhận thức lâu, nhưng lại hơn hẳn thân huynh đệ,Mạc, cứ như vậy biến mất sao?(*thân huynh đệ: huynh đệ ruột thịt)

      Thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội…

      Chiếu cố tốt Băng nhi…

      Hai câu nói, chỉ để lại hai câu nói, cứ như vậy biến mất? Tuyết Táp chưa bao giờ rơi lệ, ngay tại thời điểm toàn thân Tà Băng tràn đầy máu tươi phun trào cũng có rơi lệ, nhưng tại khắc nghe được thanh tê tâm liệt phế của Mạc, tại khắc Mạc đem quăng ra bên ngoài, khắc nhìn thấy ánh mắt của Mạc, nhìn đến khẩu hình cuối cùng của Mạc, tuyết táp rơi lệ, lần thứ hai trong cuộc đời nước mắt chảy ra, lần thứ nhất vì ca ca, lần thứ hai, vì mực, vì Tà Băng.

      “Ngươi như thế nào vậy? Còn vị đâu? Có tìm được hoàn châu thảo…” Bích Hoằng lo lắng chờ đợi ở bên ngoài chứng kiến tuyết táp ra,đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến bên người tuyết táp hỏi thăm, nhưng khi nhìn đến nước mắt của Tuyết Táp,thanh của Bích Hoằng rốt cuộc thể nào phát ra được nữa.

      Suy nghĩ của Tuyết Táp bị Bích Hoằng cắt đứt, cũng lau nược mắt mặt,sau khi được Bích Hoằng vịn đứng lên,nhìn lâu kết giới,tay gắt gao nắm chặt lại, máu tươi từng giọt rơi mặt đất, Thiên Ma, mạng của Mạc, 100 cái như ngươi cũng trả được!

      Tuyết táp nhắm mắt lại, hít hơi sâu, sau đó mở to mắt nắm vai Bích Hoằng lên liền bay về hướng ngọc giới, đường , ngừng có giọt nước rơi mặt đất, trong suốt , đỏ tươi , phân biệt là máu tươi hay là nước mắt…

      Bích Hoằng cảm nhận được Tuyết Táp toàn thân thương cảm cùng sát khí, dám mở miệng câu nào, biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến Tuyết Táp toàn thân đầy máu tươi, còn thiếu đồng bạn, đại khái đoán được ít, chỉ hi vọng tình phải như suy nghĩ.

      Tuyết Táp nhanh chóng phản hồi ngọc giới, liền lập tức phóng xuất ra Hồn Lực của mình đến bên cạnh Tuyết Ảnh và Tà Băng,dùng hồn lực đem hoàn châu thảo đặt vào miệng Tà Băng, hoàn châu thảo vừa vào miệng lập tức tan ra, dược hiệu cũng tốt kinh người, tại sinh mệnh lực của Tà Băng được khống chế còn bị xói mòn.

      Lúc Tuyết Táp vừa tiến vào, mọi người thấy được bộ dạng cùng thần sắc của Tuyết Táp, chứng kiến sau lưng có thân ảnh của Mạc, chứng kiến ánh mắt hoảng sợ của Bích Hoằng,trong nội tâm mọi người dâng lên bất an mãnh liệt.

      Chứng kiến Tà Băng còn nguy hiểm, Tuyết Ảnh cũng có buông ra Tà Băng ở trong lòng,đôi mắt xanh lam nhìn Tuyết Táp, nhìn lại bên người Tuyết Táp, trong đôi mắt lên vòng đau đớn, người đâu? Mạc đâu?

      “Mạc… chết…” Tuyết Táp chứng kiến thân thể Tà Băng khôi phục, rốt cuộc nhịn được té quỵ mặt đất, thanh khàn khàn ra năm chữ tê tâm liệt phế…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :