1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÙ SỦNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA - HOA PHÁN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 7: Điềm đạm đáng

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò
      By Tuyệt Ái Lạc Thành
      Thân thể nho của Vũ Nặc run lên, cuối chỉ lộ ra nụ cười khổ sở.

      “Vâng!” Hai nam nhân khom lưng cúi đầu cung kính trả lời, sau đó trong hai nam nhân chậm rãi tới, thận trọng đem Vũ Nặc bế lên.

      Liệt Diễm đau lòng nhìn Vũ Nặc, cuối cùng vẫn là câu cũng , lúc này mở miệng cầu xin tha thứ, vì Vũ Nặc cái gì đó, chỉ sợ làm Lãnh Thiên Dục hận muốn đem Vũ Nặc tổn thương thảm hại hơn.

      siết chặt nắm tay, trong lòng phẫn hận gì sánh được, có chứng cứ, lúc này cái gì, đều là chọc giận Lãnh Thiên Dục, làm cho giận chó đánh mèo lên Vũ Nặc.

      Thân thể nho của Vũ Nặc bị nam nhân kia ôm, quay đầu bi thương nhìn Lãnh Thiên Dục, mắt lạnh như băng nhìn , trong đó chút tình cảm.

      Cuối cùng cũng ra mật thất, nam nhân ôm mấy bước, mới biết được, nguyên lai mật thất nằm ngay trong căn phòng của Lãnh Thiên Dục, rũ mắt xuống, làm Đường chủ La Sát Đường Dạ La Sát, có mật thất của riêng, kỳ quái chút nào, chỉ là trước giờ biết thôi.

      Nam nhân ôm nhìn sắc mặt trắng bệch, có vẻ như như muốn hôn mê, giọng ở bên tai : “Vũ Nặc tiểu thư, nghìn vạn lần đừng ngủ, tôi lập tức dẫn côi y viện, kiên trì lát.”

      Vũ Nặc nhàng cười khổ, ngước mắt nhìn người nam nhân kia, tuyệt vọng cầu khẩn : “Van cầu , đem tôi đưa có được hay , đem tôi , đem tôi rời …”

      “Vũ Nặc tiểu thư, …” Nam nhân kia có vài phần đau lòng nhìn .

      Làm người của giới hắc đạo, tuy rằng cũng thường đánh nhau, thậm chí còn giết người. Thế nhưng chưa từng làm thương tổn nữ nhân, huống chi mấy năm nay Vũ Nặc luôn tới biệt thự này, gia cảnh tốt, thế nhưng tính tình chưa bao giờ kiêu căng, đối với bọn họ những người này nhiều ít cũng là tốt.

      Bây giờ nhìn phải chịu tội như vậy, cũng cảm thấy có mấy phần đành lòng.

      “Tôi van cầu …” Vũ Nặc thấy có vẻ do dự, hình như nhìn thấy hi vọng, giọng cầu khẩn : “Tôi ở chỗ này cũng chỉ làm Thiên Dục khổ sở, tôi van cầu đưa tôi , tôi bao giờ … muốn sống ở chỗ này nữa, vì sao tin tôi. Tôi nhớ ba mẹ của tôi…”

      Càng , nước mắt của rơi càng mãnh liệt.

      Nam nhân cúi đầu liếc nhìn dáng dấp điềm đạm đáng của , có chút bất đắc dĩ, trong lòng khỏi nghĩ, thường ngày Lãnh Thiên Dục đối với Vũ Nặc tốt như vậy, có thể là đem nâng niu ở tại trong lòng bàn tay, nỡ để chịu chút thương tổn.

      tại là bởi vì Vi Vi tiểu thư mà mất lý trí, thế nhưng tương lai khi tỉnh táo lại, nhất định hối hận, nếu như Vũ Nặc tiểu thư xảy ra chuyện gì, như vậy đến lúc đó hối hận cũng kịp nữa!

      “Tốt! Vũ Nặc tiểu thư, đừng vội, tại tôi đưa rời !” Nam nhân kia cúi đầu liếc mắt nhìn Vũ Nặc, thanh kiên định .

      “Cảm tạ… Cảm tạ…” mặt Vũ Nặc rơi xuống nước mắt, vội vã nhìn .

      muốn thoát , thoát những thương tổn kinh khủng này, bất kể chính tự nguyện, hay bị cưỡng ép , đều quá tàn nhẫn, thậm chí cũng dám tưởng tượng, xương mắt cá chân, viên đạn kia vẫn là Lãnh Thiên Dục bắn.

      là hắc bang lão đại, giết người chớp mắt, mặt lạnh lùng như muốn người ta cách xa vạn dặm nhưng đó là Dạ La Sát, phải là Thiên Dục của .

      Thế nhưng vì sao, tại Dục của so với Dạ La Sát còn đáng sợ hơn !

      Đối với so với kẻ thù ngoài kia còn hung ác hơn!


    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương VIII: Bài học đau đớn

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
      by Tuyệt Ái Lạc Thành
      Nam nhân nhìn bằng cặp mắt bi thương, cúi đầu giọng an ủi: “ đừng vội, tôi trước tiên đưa trở về, trốn ở nơi an toàn. Chờ đường chủ nguôi giận, điều tra tình, tự nhiên đưa trở về.”

      tin tôi?” Vũ Nặc giọng mở miệng, thanh như có như .

      Nam nhân kia thà cười: “Tôi tin, Vũ Nặc tiểu thư vẫn rất hiền lành, tôi tin tưởng làm Vi Vi tiểu thư tổn thương.”

      Nước mắt Vũ Nặc ngừng rơi, trong mắt tràn đầy bi thương.

      người xa lạ còn có thể tin tưởng ? Vì sao lại ?

      hận như thế, còn có thể chấp nhận lần nữa sao?

      ! hy vọng xa vời như vậy, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn biến mất, bao giờ phải trở về nữa.

      “Vũ Nặc tiểu thư, quên cậu chủ từng thương rất nhiều sao! Nếu như phải là Vi Vi tiểu thư đột nhiên xuất , chúng tôi đều nghĩ đến và cậu chủ Thiên Dục cùng nhau kết hôn đấy!” Nam nhân kia vô cùng kích động với Vũ Nặc.

      càng nghĩ mục tiêu càng kiên định, sai, tại hẳn là bảo vệ Vũ Nặc an toàn, tương lai Lãnh Thiên Dục nhất định hối hận.

      Vốn là nên đưa Vũ Nặc bác sĩ ở phòng khám bệnh lầu , thế nhưng lại ôm Vũ Nặc hướng cửa chính mà .

      muốn đưa đến bệnh viện lớn, cho cuộc sống mới, đợi cho bọn họ có cơ hội hòa hảo. nghĩ, nội tâm dâng lên cảm tình, trong lòng khỏi thanh tỉnh hành động mình, có đồng bạn, cũng có lo lắng, thế nhưng lại vô duyên vô cớ làm vậy.

      sải bước tới cửa, miệng giọng an ủi: “ đừng sợ, đường chủ bây giờ nổi nóng, chờ cậu ấy tỉnh táo rồi trở về, chắc chắn cậu ấy tha thứ cho . chịu đựng chút, tôi đưa bệnh viện.”

      Vũ Nặc ngửa đầu nhìn mặt của , tuy rằng biết, nhưng khỏi cảm thấy ấm áp, thế nhưng vừa cúi đầu, thân thể nam nhân kia chợt run lên.

      “A!” Đột nhiên, bịch tiếng, nam nhân mới bước bước, sau đó chợt mở to hai mắt nhìn, hét thảm tiếng, tay vô lực buông lỏng, Vũ Nặc ở trong lòng trực tiếp lăn xuống dưới, thế nhưng nàng quản toàn thân ngã có đau hay , theo tầm mắt của nam nhân quay đầu nhìn lại, lan can lầu hai của biệt thự, Lãnh Thiên Dục ánh mắt lạnh lẽo đứng đó, trong tay cầm khẩu súng còn tỏa ra khí nóng, họng súng đen như mực hướng về phía , chậm rãi thu tay lại, đem súng từ cửa sổ thu về.

      Nam nhân kia nhìn Lãnh Thiên Dục, trong mắt có vẻ tin nổi, thế nhưng thời gian của sắp hết, thấy Vũ Nặc khóc lớn môi mỉa mai giật giật, muốn cái gì đó, thế nhưng từ cũng ra, cuối cùng hai đầu gối vô lực, qụy ở mặt đất, toàn bộ thân thể ngã xuống phía trước, ngã xuống trước mắt của Vũ Nặc.

      “A! ! !” Vũ Nặc thể tin nắm tóc của mình hoảng sợ kêu to, thống khổ nắm tóc của mình, nhìn nam nhân trước mắt ngã xuống còn chút hơi thở.

      ! ! Tại sao có thể như vậy!









      Chương IX: dám trốn nữa

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
      by Tuyệt Ái Lạc Thành

      nghĩ muốn làm hại bất cứ ai, thế nhưng vì sao, người trước mắt là vì mà chết, vì mà ngã xuống trước mắt của , bao giờ dậy nữa.

      Vũ Nặc ôm đầu của mình như muốn phát điên, liều mạng lắc đầu, hai chân của thể bước , lết đến bên cái kia nam nhân áo đen vừa ngã xuống, hai tay run rẩy dám đụng vào , cuối cùng, vẫn là túm lấy y phục của : “ tỉnh lại ! tỉnh lại ! nên chết! nên chết a! Tôi van cầu nên chết, tôi phải cố ý… Tôi thực phải cố ý… mau tỉnh lại, tôi , tôi lưu lại…”

      Người nam nhân kia sớm còn hơi thở, càng có cách nào trả lời , máu từ vết thương của rỉ ra, thấm mặt đất, bàn tay nho của Vũ Nặc cũng dính đầy máu đỏ tươi, cuồng loạn gào thét : “Tại sao có thể như vậy! thể chết… Tôi muốn chết! Tại sao có thể như vậy a! Xin lỗi… Xin lỗi…”

      thế nào cũng ngờ, chỉ bởi vì ý nghĩ muốn rời của mình, cứ như vậy thương tổn tới sinh mệnh vô tội.

      Từ trước đến giờ được bảo vệ quá tốt, chỉ biết là hắc đạo, nhưng chưa bao giờ biết được đáng sợ của hắc đạo.

      tại biết, hóa ra… hóa ra hắc đạo cùng nghĩa với giết người chớp mắt!

      Bởi vì vô tri, cứ như vậy hại chết sinh mệnh, tội nhân, có tội! có tội a!

      Bên tai đột nhiên truyền đến thanh lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục: “Nếu như còn muốn chạy trốn, như vậy người mang và người trông coi của , cũng là kết cục này! có thể thử lại lần nữa, tôi ngại giết vài tên phản đồ!”

      Vũ Nặc ngửa đầu nhìn , đứng ở bên cạnh cửa sổ, giống như Tu La địa ngục vậy, rất đáng sợ, dám, thực dám.

      Vũ Nặc hốt hoảng xoay người hướng quỳ xuống, vừa khóc vừa dập đầu hô to: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi dám nữa, tôi dám… Van cầu đừng giết người lung tung nữa, đừng giết người…”

      Chân tay luống cuống, cũng bận tâm cái khác nữa, hai tay đặt nền đất lạnh như băng, ngừng dập đầu ngừng dập đầu, cái sau so với cái trước càng nặng hơn.

      Bọn họ từ cùng nhau lớn lên, là hắc đạo lão đại, hay dẫn cùng, đem bảo vệ tốt, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

      Lúc này tinh thần sớm hoảng loạn, hoang mang lo sợ.

      Lãnh Thiên Dục đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn , chút phản ứng cũng có. Mà Liệt Diễm đứng ở sau lưng thấy bóng dáng nho của Vũ Nặc điên cuồng dập đầu, lòng đau đến tột cùng, thấy hôn mê ngã ở bên, cũng nhịn được nữa, vọt xuống phía dưới.

      Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Vũ Nặc té mặt đất, trong mắt lóe lên thống khổ, thế nhưng rất nhanh bị hận ý làm mờ.

      tài nào tin tưởng lời giải thích của , chỉ tin tưởng những gì mắt mình trông thấy. Mấy hôm trước còn cho , biết muốn cùng Vi Vi kết hôn, vẫn còn thương , chẳng lẽ cái này đủ để chứng minh dã tâm của ?

      Nếu phải niệm tình xưa, cùng qua lại thân thiết, như thế lại hại nữ nhân mến phải nằm bệnh viện sống cuộc sống thực vật!

      là sao? cũng tốt, có thể làm cho người sống, cũng có thể khiến người chết, càng có thể khiến cho người đau khổ đến tột cùng, sống bằng chết!

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương X: Sốt cao ngừng
      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
      By Tuyệt Ái Lạc Thành

      Vũ Nặc tỉnh lại trong căn phòng toàn mùi khử trùng, biết, bản thân chưa có rời biệt thự ở giữa núi của Lãnh Thiên Dục, biệt thự của có căn phòng chuyên xử lý những vết thương, có bác sĩ chuyên môn, chung cái nên có, toàn bộ đều có.



      tại nằm ở phòng bệnh đặc biệt, cả người mỗi tấc da thịt đều kêu gào đau đớn, phát ra được tia thanh, cũng biết qua bao lâu.



      Con ngươi của giật giật, Liệt Diễm đột nhiên xuất ở cửa, mặt của che giấu vẻ thương, chậm rãi tới bên người Vũ Nặc, giọng ôn nhu hỏi: "Vũ Nặc, em tỉnh? Có khỏe ?"



      Vũ Nặc thấy , nghe lời của , viền mắt thoáng cái ươn ướt dâng lên, muốn mở miệng , lại phát mình chỉ có thể phát ra thanh khàn khàn, khó nghe đến cực điểm, trong lòng của đau xót, cật lực gật đầu.



      Liệt Diễm thống khổ nhìn , chậm rãi đem đỡ lên tựa ở đầu giường, sau đó đem nước sớm chuẩn bị đưa đến bên môi của , Vũ Nặc uống ngụm, mới phát giác cổ họng sắp bốc lửa mới thư thái chút, bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng ngã xuống trước mắt mình, thử mở miệng : "Cái kia, bảo tiêu mang tôi ..."



      "Kĩ thuật bắn súng của Lãnh Thiên Dục là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ chưa từng thua, muốn giết người, có khả năng sống." Liệt Diễm nhắc tới người nam nhân kia, mặt chút thay đổi tia cảm tình, sau đó thấy ánh mắt của Vũ Nặc ảm đạm, đột nhiên thay đổi thanh , quan tâm : "Em hôn mê ba ngày, ba ngày qua ngừng mớ, thấy ác mộng, phát sốt ngừng, thiếu chút nữa liền tỉnh dậy được."



      "Phải ?" Vũ Nặc bỗng chốc nhàng, thế nào lại cứu về rồi? tỉnh dậy được tốt biết bao. Đem cứu lại, lúc đó chẳng phải để cho bị giày vò? Xem ra cả địa ngục cũng chấp nhận , muốn cho tiếp tục bị dằn vặt!



      "Có phải rất đau hay ? Em chắc chắn sợ hãi..." Liệt Diễm nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt nhắn chút huyết sắc nào của , muốn ôm vào trong ngực an ủi , cho biết còn có bản thân, thế nhưng lại chỉ có thể cố đè nén vọng động của mình.



      "Vi Vi..." Vũ Nặc chậm rãi mở miệng, muốn hỏi chút tình hình củaVi Vi, thế nhưng mới vừa mở miệng, lại cảm thấy cần thiết ....



      Ngay bây giờ đây chính bản thân còn lo được, đâu còn có thể quản Vi Vi sống chết, tại, so với ấy còn thê thảm hơn phải sao?



      Liệt Diễm mím môi nhìn , luôn năng vụng về, biết gì để an ủi .



      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của như vậy lòng chua xót, thực rất đau lòng, càng hận chính mình, thể ngăn cản Lãnh Thiên Dục hung ác, cũng tự trách mình, lúc trước khi Vi Vi mất tích, kịp thời chạy đến đem người tìm ra, mới khiến em tốt của mình bây giờ giống như phát điên, hiểu lầm , nên giờ chỉ có thể nhìn Vũ Nặc thống khổ, cái gì cũng làm được!



      Hai tay nắm chặt, nghĩ đến người núp trong bóng tối, hận thể đem đối phương xé thành từng mảnh!

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương X: Sốt cao ngừng

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
      By Tuyệt Ái Lạc Thành
      Vũ Nặc tỉnh lại trong căn phòng toàn mùi khử trùng, biết, bản thân chưa có rời biệt thự ở giữa núi của Lãnh Thiên Dục, biệt thự của có căn phòng chuyên xử lý những vết thương, có bác sĩ chuyên môn, chung cái nên có, toàn bộ đều có.



      tại nằm ở phòng bệnh đặc biệt, cả người mỗi tấc da thịt đều kêu gào đau đớn, phát ra được tia thanh, cũng biết qua bao lâu.



      Con ngươi của giật giật, Liệt Diễm đột nhiên xuất ở cửa, mặt của che giấu vẻ thương, chậm rãi tới bên người Vũ Nặc, giọng ôn nhu hỏi: "Vũ Nặc, em tỉnh? Có khỏe ?"



      Vũ Nặc thấy , nghe lời của , viền mắt thoáng cái ươn ướt dâng lên, muốn mở miệng , lại phát mình chỉ có thể phát ra thanh khàn khàn, khó nghe đến cực điểm, trong lòng của đau xót, cật lực gật đầu.



      Liệt Diễm thống khổ nhìn , chậm rãi đem đỡ lên tựa ở đầu giường, sau đó đem nước sớm chuẩn bị đưa đến bên môi của , Vũ Nặc uống ngụm, mới phát giác cổ họng sắp bốc lửa mới thư thái chút, bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng ngã xuống trước mắt mình, thử mở miệng : "Cái kia, bảo tiêu mang tôi ..."



      "Kĩ thuật bắn súng của Lãnh Thiên Dục là bách phát bách trúng, cho tới bây giờ chưa từng thua, muốn giết người, có khả năng sống." Liệt Diễm nhắc tới người nam nhân kia, mặt chút thay đổi tia cảm tình, sau đó thấy ánh mắt của Vũ Nặc ảm đạm, đột nhiên thay đổi thanh , quan tâm : "Em hôn mê ba ngày, ba ngày qua ngừng mớ, thấy ác mộng, phát sốt ngừng, thiếu chút nữa liền tỉnh dậy được."



      "Phải ?" Vũ Nặc bỗng chốc nhàng, thế nào lại cứu về rồi? tỉnh dậy được tốt biết bao. Đem cứu lại, lúc đó chẳng phải để cho bị giày vò? Xem ra cả địa ngục cũng chấp nhận , muốn cho tiếp tục bị dằn vặt!



      "Có phải rất đau hay ? Em chắc chắn sợ hãi..." Liệt Diễm nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt nhắn chút huyết sắc nào của , muốn ôm vào trong ngực an ủi , cho biết còn có bản thân, thế nhưng lại chỉ có thể cố đè nén vọng động của mình.



      "Vi Vi..." Vũ Nặc chậm rãi mở miệng, muốn hỏi chút tình hình củaVi Vi, thế nhưng mới vừa mở miệng, lại cảm thấy cần thiết ....



      Ngay bây giờ đây chính bản thân còn lo được, đâu còn có thể quản Vi Vi sống chết, tại, so với ấy còn thê thảm hơn phải sao?



      Liệt Diễm mím môi nhìn , luôn năng vụng về, biết gì để an ủi .



      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của như vậy lòng chua xót, thực rất đau lòng, càng hận chính mình, thể ngăn cản Lãnh Thiên Dục hung ác, cũng tự trách mình, lúc trước khi Vi Vi mất tích, kịp thời chạy đến đem người tìm ra, mới khiến em tốt của mình bây giờ giống như phát điên, hiểu lầm , nên giờ chỉ có thể nhìn Vũ Nặc thống khổ, cái gì cũng làm được!



      Hai tay nắm chặt, nghĩ đến người núp trong bóng tối, hận thể đem đối phương xé thành từng mảnh!









    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương XI: Khó nhịn tự giày vò

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực

      by TUYỆT ÁI LẠC THÀNH

      Vũ Nặc nhìn thấy vẻ mặt tự trách của , nghĩ đến người vô tội kia vì mình mà chết , biểu tình lạnh như băng và lời của Lãnh Thiên Dục lên trước mắt, bụm mặt giọng : " ra ngoài , để tôi yên lặng chút, đừng tới thăm tôi nữa, tôi muốn liên lụy ."



      "Vũ Nặc! Tôi nào có thể mở to mắt mà nhìn em phải chịu tội! Em yên tâm, tôi nhất định tra ra chân tướng, đem người chân chính muốn hại Vi Vi tìm ra!" Liệt Diễm bất đắc dĩ cường điệu.



      " tính sao? Có thể thay đổi thực ngày hôm nay sao? Thứ hai (vả lại ?), tôi muốn thấy ấy chịu bất kỳ thương tổn, em tốt nhất của ấy, tôi cũng muốn khiến ấy nghĩ ngay cả cũng phản bội ấy, ấy tại rất đau khổ!" Vũ Nặc thương cảm lại kiên quyết .



      "Lúc này, em còn che chở Thiên Dục?" Liệt Diễm tin nhìn .



      "Tôi phải là che chở ấy, chỉ là tôi tại, sống bằng chết, nếu phải nghĩ có lỗi với ba ba, mụ mụ và muội muội, tôi sớm..." Vũ Nặc thương cảm .



      "Vũ Nặc, em nên như vậy, em nhất định thể tự sát, nên phí hoài bản thân mình! tình là lỗi của em, tổng hội điều tra ràng, Thiên Dục cuối cùng hiểu!" Liệt Diễm thương tâm ngồi xuống cạnh Vũ Nặc, đến bác sĩ cũng thân thể thê thảm nỡ nhìn, nếu phải gương mặt nhiều ngày nên tiêu sưng, là cả người của tấc da thịt hoàn hảo, da bị mặt đất thô ráp cọ xát tạo thành rất nhiều vết thương lồi lõm, toàn bộ do y tá bôi thuốc.



      Thế nhưng mặc y phục bệnh nhân lộ ra ít da thịt, nhìn vẫn là có mấy phần khiến người ta thích thú.



      Vũ Nặc chậm rãi lắc đầu: " , tôi muốn nghe, càng muốn chờ ấy hiểu ..."



      Vũ Nặc , mặt chậm rãi chảy xuống những giọt nước mắt thương tâm, ngày đó đem chân tướng điều tra , cũng chỉ để bây giờ càng thêm tuyệt vọng.



      từng cho rằng mình đối với rất quan trọng, thế nhưng căn bản ở trong lòng của , vị trí của chỉ là như vậy!



      "Vũ Nặc, tôi nhất định điều tra chân tướng, nhất định làm cho Thiên Dục biết sai rồi!" Liệt Diễm kiên định nhìn , trong mắt tràn đầy kiên quyết.



      Vũ Nặc đột nhiên lớn tiếng gầm hét: " ! nên tới nữa! nên tới gần tôi! Tôi muốn gặp bất luận kẻ nào!"



      chẳng qua từng nhắc nhở , căn bản tin tưởng Lãnh Thiên Dục dành cho chỉ có như thế!



      "Vũ Nặc, em bình tĩnh chút..." Liệt Diễm đau lòng nỗ lực tới trấn an , Vũ Nặc lại vung tay thống khổ ngừng rít gào: " ! ! Cút!"



      "Tôi ! Tôi lập tức ngay! Em tỉnh táo lại! Đừng kích động!" Liệt Diễm nhìn bởi vì kích động mà hổn hển nghẹn đỏ cả khuôn mặt nhắn, vội vã chạy ra ngoài.



      Chạy ra khỏi phòng bệnh đứng ở bên ngoài len lén nhìn vào trong phòng bệnh, Vũ Nặc tựa ở đầu giường, kìm được khóc lên. Thanh nức nở của ngừng tràn vào trong đầu , làm cho tim của đau nhức gì sánh được.



      Vũ Nặc thương tâm dựa vào đầu giường khóc, nhưng biết, có cặp mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của qua camera.



      Lãnh Thiên Dục ngồi trước màn ảnh nhìn xuống Vũ Nặc, nghe khống chế được , hai mắt của híp lại, lên tia ngoan.



      Bây giờ còn diễn kịch? cho Liệt Diễm điều tra, chỉ là bởi vì sợ điều tra được , tất cả đều thể cứu chữa nữa? !



      Lời đường hoàng như , để cho Lãnh Thiên Dục nghe, càng phát sinh nghi ngờ!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :