Chương 10.1 Triệu Tử Hiển sau khi tốt nghiệp trung học, sau đó thi vào đại học tài chính L, hoàn toàn có gì phát sinh thêm cả. Tất cả đều theo kế hoạch của mà tiến hành, học tập hay cuộc sống cũng vậy. là người vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa tính nghiêm cẩn trời sinh, học đúng giờ, rời trường đúng giờ, chưa có ngày ngoại lệ. Vẫn độc như cũ, vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng kỳ lạ, nhân duyên của tệ lắm, qua mấy tháng qua lại cũng có được vài người bạn hợp ý. Nhưng có điều cực kỳ ràng đó là từ sau khi khai giảng xong, số nữ sinh theo đuổi tỏ tình với có thể đứng chật sân trường. Đại học L ở Pháp là trường cực kỳ khó thi vào, tỉ lệ cạnh tranh hằng năm vô cùng kịch liệt, mà tỉ lệ đào thải vô cùng kinh khủng. Hơn nữa miễn cưỡng xem như học thành công tốt nghiệp cũng vô cùng nghiêm khắc. Cho nên chủ yếu là sinh viên ở Pháp, còn chàng trai Phương Đông này cực kỳ hiếm hoi. Trẻ tuổi, tuấn, cao lớn, khí chất bất phàm, khi xuất ở khuôn viên trường đại học L quả khiến các Pháp vốn nhiệt tình và mạnh dạn trở nên điên cuồng.(haizz, bây giờ ta hiểu vì sao bé Hiển bị Đại tiểu thư ra tay hái sớm như vậy.) Nhưng dù có nhiều xinh đẹp hơn nữa cũng có hứng thú. Trong lòng , cả trong đôi mắt tràn đầy hình ảnh tùy hứng và ngang ngược kia, thể thấy người khác được. Hơn nữa mục tiêu có, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành giấc mộng của mình, sớm tốt nghiệp và cưới được về làm vợ. Giống như lời Thạch Sắc Vi oán trách, tính cách của và Thạch Quân Nghị khá giống nhau, làm việc có kế hoạch. muốn làm việc gì như thời khóa biểu, gió có thổi cũng thay đổi được. Mỗi ngày như vậy, học, tan học, rồi về nhà chuẩn bị bữa tối, cuộc sống rất có quy luật. Triệu Tử Hiển rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cũng cảm thấy khác trước nhiều lắm, duy nhất điều thay đổi là mỗi ngày bớt chút thời gian lên thị trường chứng khoán, gom góp tiền bạc vì tương lai. Mặc dù bây giờ giá thị trường chứng khoán cũng hẳn là tốt. Nhưng giống như lời Thạch Quân Nghị khi mới bắt đầu dạy : “ nhất định là kiếm tiền, mà cũng nhất định lỗ vốn, thị trường chứng khoán điên đảo cũng có người lao vào. Giống như ở sòng bạc người thua nhiều, nhưng cũng có người thắng. Cái quan trọng là phải nắm chắc.” có tài năng thiên phú, từ mấy đường đồ thị có thể nhạy bén mà bắt được tin tức trọng yếu. Sau khi được Thạch Quân Nghị chỉ dạy lần xong, về sau tự mình mày mò, vừa học vừa làm. Ban đầu từ hai mươi vạn thắng ở sòng bạc xong, giờ con số ấy gấp lên biết bao nhiêu lần. Đúng vậy, lần đó giao ước với Thạch Quân Nghị chỉ thắng mười vạn mà là tổng cộng ba mươi vạn. Sau khi kiếm đủ mười vạn xong, dùng toàn bộ tiền thừa còn lại để chơi trò Stud (là trò bài), trực tiếp show¬hand. thể trò Stud là kỹ xảo chứ chỉ đơn thuần là vận số. Trời cao quả là phù hộ , để chơi lần đầu mà thắng đến hai mươi vạn. Nhưng cũng biết điểm dừng đúng lúc, hiểu rằng đời này bao giờ đến sòng bạc nữa. thích nắm chắc trăm phần trăm chứ phải trò chơi xác suất may rủi này. Cầm hai mươi vạn, bắt đầu tính toán cho tương lai của mình. học đại học công nên học phí cần lo lắng. Trừ lại chi tiêu hằng ngày cho hai người, đem toàn bộ đầu tư chứng khoán. Thấy số tài sản cá nhân mỗi ngày tăng lên, cảm thấy mục đích của mình càng gần đến rồi. tại tất cả đều rất vững vàng, công ty của Thạch Sắc Vi dần dần vào quỹ đạo, buổi biểu diễn thời trang hè rất thành công, việc làm ăn của cửa hàng cũng phất lên trông thấy. nghiệp ngày càng ổn định, mặc dù rất bận nhưng tình cảm của họ vì bận rộn mà ảnh hưởng. Bọn họ, người bớt thời gian học, người tìm ra khoảng hở trong nghiệp bận rộn để hẹn hò, cũng là điều vô cùng ngọt ngào. Mỗi ngày trôi qua, càng cảm thấy kế hoạch mà tiến hành càng ngày càng suôn sẻ, vô cùng hài lòng. Nhưng mà có kế hoạch hoàn mỹ đến đâu cũng thể địch nổi kiện đột ngột xuất kia. Nhất là nó có khả năng phá hỏng ngoài sức tưởng tượng. Vào buổi sáng sớm nào đó của tháng mười , Thạch Sắc Vi tỉnh lại sau đó bị trận nôn mửa đánh úp lại. Người nào đó là thiên tài số học nhanh chóng tính toán xong sắc mặt bỗng dưng thay đổi. Lôi kéo thẳng đến bệnh viện, dĩ nhiên phải cái bệnh viện lần trước ngã bệnh nằm ở đó. Siêu kiểm tra thấy cái mầm sống nho làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ, phá hỏng toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ. Đúng vậy, Thạch Đại tiểu thư mang thai, lâu sớm, vừa lúc hai tháng lẻ sáu ngày. Sau khi mừng như điên cầm tấm hình siêu mờ mờ xem hiểu gì, quay đầu sắc mặt lập tức đổi nhanh. Vì Triệu Tử Hiển lại dám đứng đó mực trầm mặc, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tâm tình tốt lập tức bị phá hỏng: “ có phải mất hứng?” ". . . . . ." "Triệu Tử Hiển!” ". . . . . ." Hung hăng đá cái vào chân , mới đột nhiên phản ứng kịp ôm lấy cổ : “Em có em bé, nên lộn xộn.” "Hừ, còn biết em có em bé cơ đấy?” Bàn tay nhàng vuốt bụng của , cười đến vô cùng ngu đần: " tốt, Sắc Vi, nơi này có em bé của chúng ta.” Đây mới là phản ứng bình thường, chân mày của Thạch Đại tiểu thư dãn ra, “ vừa mới suy nghĩ gì?” Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy, gọi cũng nghe, hại tưởng muốn con mình. Nhắc tới điều đó, sắc mặt trầm xuống, chậm chạp mở miệng: “ nghĩ, nếu tại muốn lấy em, trai em như thế nào?” "Có quan hệ gì?" Thạch Sắc Vi nhún vai tỏ vẻ liên quan: “Dù thế nào ấy cũng hiểu chúng ta sống chung kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, có gì khúc mắc đâu?” Haizz, nếu đơn giản như nghĩ tốt, nếu như chuyện kết hôn của em được Thạch Quân Nghị đồng ý dễ dàng như thế lúc đồng ý có ngoại lệ. "Kết hôn, ít nhất cũng phải chờ cậu tốt nghiệp đại học mới có thể." ( thấy gian thương chưa?) Thạch Quân Nghị là vô cùng cẩn thận, đặc biệt ghi chú thêm điều này nhất định là có dụng ý. Chỉ sợ đơn giản như điều Thạch Sắc Vi , mà lúc đó cũng thấy cần thiết để quan tâm. “Chúng ta có con rồi, là tốt.” ôm , cẩn thận vuốt ve bụng , “ khó tưởng tượng, nơi này có đứa con”. Vẫn chưa thấy dấu hiệu nào. "Ừm, phải vẫn dùng bao cao su sao? Sao vẫn trúng được?” cắn môi nghi ngờ . Gương mặt thoáng chút đỏ lên: “Cũng có…vài lần….” À, nhớ mấy lần hay ho, vì họ quá mau đợi được liền… Chỉ là dáng vẻ xấu hổ của người sắp thành cha này là đáng , khiến cho hứng thú xấu của lại phát tác, muốn trêu chọc : “Vài lần thế nào vậy?” "À. . . . . .Em có đói bụng , muốn ăn gì mua, còn nữa….” Quả nhiên người ta gương mặt liền đỏ bừng cố lảng sang chuyện khác. Hắc, hắc, hắc, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, có giả bộ như người lớn cũng mệt công thôi, là đáng ! là, lúc đó có thể điên cuồng khiến phát điên nhưng tại sao khi lấy điều đó để trêu chọc lại khiến ngượng ngùng tả nổi. Cái loại mâu thuẫn này dễ thương. "A, để em tính lát, hai tháng lẻ sáu ngày, ừm, vừa lúc hôm đó là ở rạp chiếu phim…..” Miệng của bị người ta nhanh chóng che lại, sau đó tròng mắt ngập nước nhìn về bốn phía, xác định có ai nghe trộm mới miễn cưỡng yên lòng: “Sắc Vi, ở bên ngoài đừng .” Vào giờ phút này, ánh mắt của sáng trong, đôi môi hồng nhuận lại thanh tú vừa đáng , quả nhiên rất đẹp. nghiệt, khuôn mặt đàn ông xinh đẹp như vậy phải là nghiệt là gì? thở dài tựa vào ngực : “Con của chúng ta nếu giống chắc chắn là vô cùng đáng .” đưa tay ôm chặt : “ muốn có con giống em, nhất định cưng chiều nó đến mức tính khí nó còn hư hơn cả em.”(may mà có con đấy bé, nếu bé hầu cả hai nữ vương kham sao nổi!) “, , cái, gì?” Hỏi chậm chạp từng chữ từng chữ, mang theo mười phần uy hiếp. Nhìn chút, đúng là như vậy, Triệu Tử Hiển trong lòng thở dài, nhàng vuốt từng sợi tóc của . "Sắc Vi." "Hửm." "Em hạnh phúc ?" "Hạnh phúc, sao?" " cảm thấy mười chín năm sống đời, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.” Miệng ngọt, hài lòng.
Chương 10.2 Triệu Tử Hiển quả nhiên đoán sai, muốn kết hôn với con của Thạch gia đơn giản như vậy. "Mang thai à?" màn hình máy tính, sắc mặt Thạch Quân Nghị chút đổi sắc, ngay cả động đậy cũng : “Cậu vẫn còn nhớ cậu đồng ý những gì với tôi chứ?” "Nhớ." "Rất tốt." " xin lỗi, có chuyện thể khống chế." Nhưng mà cực thích cái loại thể khống chế này, “Tôi muốn cưới ấy.” "Vậy cưới ." Thạch Quân Nghị cúi đầu nhanh chóng lật xem giấy tờ, như thèm để ý.” Nếu là cưới liền cưới, chỉ sợ phiền toái càng lớn, Thạch Quân Nghị rất thích em này, Triệu Tử Hiển vô cùng ràng. biểu càng bình tĩnh càng đoán ra được. Triệu Tử Hiển lẳng lặng mở miệng: " có điều kiện gì, có thể ." Thạch Quân Nghị lúc này mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt cứng rắn mới thoáng qua nụ cười: “Ừ, tôi thích nghe cậu câu này.” Dĩ nhiên là thích, lần trước câu này Thạch đại chủ tịch tặng cho nhiệm vụ mà để hoàn thành dường như tưởng. Ít nhất lần này…..được rồi, chuẩn bị tinh thần, biết là dễ dàng rồi, “Mời .” Thạch Quân Nghị đặt bút xuống, như suy nghĩ thâm sâu mà : “Tôi cảm thấy năng lực của cậu cũng tệ lắm, như vậy tốt. vậy sau khi tốt nghiệp, cậu đến Duệ Sang làm việc thế nào?” Sắc mặt Triệu Tử Hiển tái nhợt, bình tĩnh suy nghĩ lâu mới mở miệng: “trừ điều này ra.” "Cậu quả nhiên đúng như lời Sắc Vi, tính khí bướng bỉnh.” Thạch Quân Nghị gật đầu cái, hiểu Triệu Tử Hiển sớm tính toán muốn dính dáng đến công ty của Thạch gia, tránh cho tương lại có người dựa vào quan hệ bám váy đàn bà. "Vậy cũng tốt, đổi , tôi muốn sính lễ là tỷ."(mười vạn và mười vạn triệu hơn nhau nghìn lần đó bác già) Đôi mắt đen nhánh của Triệu Tử Hiển lóe lên: “Được, nhưng tại tôi chưa có, cho tôi chút thời gian.” "Yên tâm, tôi là người biết quan tâm đến người khác sao? Cậu phải đưa cho tôi tỉ tiền mặt mà là dùng cách khác.” "Cách gì?" "Cậu biết tập đoàn V ở Pháp sao?” Thấy Triệu Tử Hiển gật đầu, Thạch Quân Nghị mới tiếp: “Gần đây họ chuẩn bị dự án.” "Vâng, tôi có nghe qua.” Sao biết được? Tập đoàn V là tập đoàn đứng số , số hai toàn cầu, nghe gần đây chuẩn bị hạng mục đầu tư lớn, số tiền khổng lồ. Hơn nữa cần tìm đối tác hùng hậu và có thực lực để hợp tác, rất nhiều tập đoàn theo dõi, có thể là cạnh tranh với nhau cực kỳ kịch liệt. "Tôi đối với hạng mục đầu tư đó có hứng thú.” Ngón tay Thạch Quân Nghị gõ mặt bàn, "Nếu như hợp tác thành công, mang tới lợi nhuận bằng mức tôi đưa ra với cậu. Cậu dùng dự án này làm sính lễ , thế nào?” là nhàng mà đưa ra cầu khó khăn như thế kia, Triệu Tử Hiển sâu sắc cảm thấy, vị trí chủ tịch Tập đoàn Duệ Sang mà Thạch Quân Nghị ngồi quá đúng đắn. Điều kiện này, được lựa chọn sao? Căn bản có! Muốn kết hôn với bảo bối của Thạch gia sớm chuẩn bị tinh thần. Có điều kiện là tốt rồi, chỉ sợ Thạch Quân Nghị gì, như vậy càng nguy hiểm hơn. Về phần V tập đoàn, có thấy trẻ tuổi mà khinh thường chịu đàm phán với hay là chuyện của . " cứ vậy dám chắc tôi có thể làm được?” "Tôi tin tưởng, cậu có thể cho tôi kỳ tích, phải sao?” Thạch Quân Nghị cười đến nhõm có vài phần vui thích. “Được, tôi đồng ý với .” "Tình hình cặn kẽ tôi chuyển qua đường bưu điện cho cậu, trợ lý thay mặt tôi cũng đến chỗ cậu. Tôi bảo giúp đỡ cậu hiểu về tình hình của Duệ Sang. Nhưng kế hoạch, phương án là do cậu làm, Tử Hiển, tôi chờ tin tốt từ cậu.” Từ từ nở nụ cười : “Ừm, đừng tôi quan tâm, thù lao có thể đợi sau khi hai người kết hôn tôi đưa, tôi vô cùng tín nhiệm cậu.” đúng là săn sóc! Triệu Tử Hiển đóng laptop lại. Dĩ nhiên sau khi cưới mới đưa, vì hạng mục đầu tư trong thời gian ngắn mà có thể lấy được phải là kỳ tích mà là thần thoại. Mà Thạch Sắc Vi có bầu, thể chờ lâu mới có thể kết hôn. tỷ thù lao ngoài ý của , đời là vậy, nếu lấy vật quý của người ta tất nhiên phải bỏ giá đắt. Huống chi lần này thứ muốn là thiên kim tiểu thư được Thạch gia nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu họ có muốn hơn nữa cũng phải cam nguyện. Vợ chồng Thạch sau khi nghe tin con mang thai xong, mặt Thạch Kính Nhất chốc lát đen hơn nửa. Vốn là trông chờ khi cảm giác mới mẻ qua , bọn họ tự nhiên mà chia tay, ai ngờ…. Nghe bọn họ ở Pháp đăng ký kết hôn, càng tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên. Con của Thạch gia sao có thể đơn giản mà đăng ký kết hôn được? Nhưng vẫn là , Thạch Sắc Vi luôn làm theo ý mình, huống chi Thạch Quân Nghị đối với điều này câu cũng . Thạch Kính Nhất cảm thấy vô cùng vô lực, cho nên Thạch phu nhân mang theo vú Trần, người phục vụ ở Thạch gia mấy chục năm Pháp chăm sóc con ông trầm mặc cũng phản đối. ra , ông càng muốn theo hơn…nhưng mà, haizzz….mất mặt. Thạch phu nhân cùng vú Trần mang theo vô số thuốc bổ quý hiếm đắt giá đến Paris, chuẩn bị cho Thạch Sắc Vi bồi bổ thân thể. Thời điểm bọn họ đến đôi vợ chồng mới cưới dọn về biệt thự mới mua. Đây là căn biệt thự hai tầng rưỡi, là Triệu Tử Hiển mua dùng để kết hôn và sinh con. Diện tích quá lớn 120m2 ở phía Tây Paris. Rất gần công ty của Thạch Sắc Vi để dễ dàng cho công việc của . Nhà tuy thể sánh bằng khu nhà cao cấp của Thạch gia ở Mỹ, nhưng đẹp và thoải mái. Quan trọng nhất là trước nhà còn có vườn hoa , sau này đứa bé ra đời lo có chỗ nghịch ngợm. Ngay cả người luôn soi xét như Thạch Phu nhân nhìn vị trí và bố trí căn nhà xong cũng gì thêm nữa. Thạch phu nhân và Triệu Tử Hiển trước sau như vẫn khách khí lễ độ như vậy, vú Trần ở Thạch gia nhiều năm rất ràng mối quan hệ của bọn họ cũng im lặng làm việc. Ba người đều tập trung vào Thạch Sắc Vi. Ông bà nội của vú Trần quê ở Quảng Đông có bí quyết làm món canh hầm vô cùng tuyệt diệu. Từ mười mấy tuổi theo chồng Mỹ vẫn làm việc ở Thạch gia. Sau khi chồng qua đời, bà lại có con cái nên chuyên tâm làm việc ở Thạch gia. Khi Thạch phu nhân mang thai, thực đơn cũng do tay bà chuẩn bị. em nhà họ Thạch sinh ra đều rất khỏe mạnh, cứng cáp cho nên lần này Thạch Phu nhân đặc biệt dẫn bà đến để chăm sóc thân thể cho Sắc Vi tốt.
Chương 10.3 Thạch phu nhân vốn đối với con rể này vô cùng bất mãn, nhưng ngại vì con trai đồng ý cho bọn họ. Hơn nữa, đăng ký kết hôn, con cũng sắp có, vui vẻ biết làm gì nữa? Nhưng mặc dù tiếp nhận nhưng muốn thể ra ngoài, cho nên họ vẫn duy trì vẻ mặt khách khí. Nhưng tháng sau, suy nghĩ của Thạch phu nhân hoàn toàn thay đổi. "Đây là hạt sen hầm gà? Tất cả đều là vị gà ăn vào tôi đều muốn nôn.” Đại tiểu thư ngang ngược ném thìa, sắc mặt giận dữ. Triệu Tử Hiển bình tĩnh rất nhanh chóng đẩy bát cháo gà , dịu dàng hỏi thăm: “Nếm chút canh xương bò, hầm năm giờ, vừa khẩu vị.” Canh xương bò trắng như sữa, tỏa ra mùi thơm nồng, được cẩn thận lọc lớp mỡ, uống vào vừa nhàng lại khoan khoái, Đại tiểu thư vui vẻ đón nhận. Thạch phu nhân và vú Trần liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người rất ăn ý vào phòng bếp, vú Trần nếm thử ngụm cháo gà vừa mới bị Đại tiểu ghét bỏ. khuôn mặt đầy vẻ bị đả kịch, cháo này đun vừa lửa, thịt mềm, canh nồng, mùi vị hạt sen cùng cháo gà trộn lẫn với nhau vô cùng hoàn mỹ, vậy mà bị chà đạp như vậy. Mà cái nồi nước kia lại do chính tay chàng trai chưa đến hai mươi làm, mà quan trong nhất, làm sao có thể so với vú Trần mấy thập niên làm đầu bếp, là…….. Cháo gà có vị gà, Đại tiểu thư, rốt cục muốn thế nào đây? mặt Thạch phu nhân cũng có mấy phần xấu hổ, sai, cảm giác của bà bây giờ hoàn toàn khác lúc mới đến đây. Thạch Sắc Vi là đứa con quý giá nhất của Thạch gia sai, cho nên bà thấy có chiều chuộng như thế nào cũng quá đáng. Thế nhưng sau tháng nhìn thấy con cùng con rể sống chung với nhau từng ly từng tý bà mới chợt có cảm giác, Triệu Tử Hiển gặp Thạch Sắc Vi quả là bất hạnh. Cái hôm họ tới, vú Trần chuẩn bị đồ ăn tốt để thi thố tài năng. Nhưng Đại tiểu thư vừa lật tạp chí vừa nhàn nhạt mở miệng: “Vú Trần, bà hãy nghỉ ngơi chút, để ấy làm.” Vú Trần nhìn đứng ở cửa phòng bếp nhìn chàng trai cười với mình mà có chút sững sờ. "Để cháu làm, tại khẩu vị của ấy có chút thay đổi, cháu quen rồi nên để cháu làm.” Bị đả kích rồi, bị đả kích rồi, tiểu thư từ ăn đồ ăn của bà nấu mà lớn lên, giờ lại ghét bỏ bà. Vốn có ý gì với Triệu Tử Hiển nhưng giờ bà cũng lại vô cùng bất mãn. Nhưng khi bà nhìn thấy động tác làm bếp rất gọn gàng của Triệu Tử Hiển lại có chút xíu thay đổi về cái nhìn. Bà sống đến năm mươi sáu tuổi mà lần đầu tiên mới thấy người đàn ông có thể nấu ăn với tốc độ nhanh thế, thuần thục như thế, đẹp như thế. Đương nhiên khi món ăn được bưng lên, nhìn màu sắc xinh đẹp, mùi vị tuyệt vời thể khiến bà rửa mắt mà nhìn. "Ghét, canh cá gì đây, người ta ăn ngán rồi.” Đẩy ra. "Sườn gì đây, chặt đều đều thành như vậy là thế nào? Đây đâu có phải là cuộc tranh tài?” "Người ta ghét nhất là rau chân vịt, cho rằng băm nó thành viên tôi phát ra sao?” ". . . . . ." Trong bữa cơm, Thạch phu nhân và vú Trần nhìn nhau kinh ngạc. Điều này, Thạch Sắc Vi có chút điêu ngoa tùy hứng sai, nhưng nhìn cái mặt sáng sủa thản nhiên của lại như phải là cố tình gây nha. Đúng, chính là cố tình gây , lựa xương trong trứng gà. ràng canh cá vừa thơm vừa nồng, sườn được chặt cẩn thận vừa miệng tiểu thư, rau chân vịt được băm trộn với thịt hoàn toàn có mùi. Tại sao lại thành ra thế này? Vú Trần tay run lên, món ăn vừa vào miệng bà cũng hiểu thủ nghệ Triệu Tử Hiển so với bà tốt hơn bao nhiêu lần. Vậy mà còn bị Thạch Đại tiểu thư hạch sách thành như vậy, tất cả bất mãn toàn bộ đều tan thành mây khói. "Được rồi, Sắc Vi, những thứ này đều rất tốt cho thai nhi, con cần khó tính như vậy?” “Con nào có khó tính?” Tiểu thư mất hứng, bỏ đũa xuống chịu ăn. Ngay cả người thương con như Thạch phu nhân sắc mặt cũng có chút khó coi. "Là tốt, lần sau nhất định chú ý." Đứa con rể bà vẫn bất mãn còn cười đến dịu dàng, gắp miếng sườn chua ngọt: “Em nếm thử chút , làm rất lâu, vị cũng vừa, em thích cho mà xem.” "Hừ!" Triệu Tử Hiển ôn tồn dụ dỗ đến lúc chân mày tiểu thư dãn ra, bất đắc dĩ cầm đũa lên tiếp tục ăn, vị chua chua ngọt ngọt ngon làm cho mặt mày hớn hở. Quả Thạch phu nhân xem thế là đủ rồi. Lúc đầu mang thai, Thạch Sắc Vi phản ứng rất kịch liệt, tính tình thay đổi lớn, hơn nữa khẩu vị càng tinh quái hơn, tùy hứng thể chịu nổi. Cho nên thường vào lúc đêm khuya, bọn họ nghe thấy tiếng mở cửa của Triệu Tử Hiển để chạy ra ngoài, bởi vì Đại tiểu thư đột nhiên muốn ăn cái gì đó rồi sai bảo ông chồng quý của mình ra ngoài mua. Mà điều quan trọng nhất là Đại tiểu thư cố ý muốn ăn những thứ mà trong nhà có, mà còn tùy hứng muốn người khác làm, phải đích thân Triệu Tử Hiển làm. Tính tình cổ quái đến khiến người khác phát điên. Mỗi ngày đều đổi mới, thức ăn vô cùng đa dạng và phong phú, suốt tháng lặp lại món nào. Sách nấu ăn trong nhà chất thành ngọn núi. Bao nhiêu tinh hoa của thế giới tụ tập ở đây, mà nhiều hơn nữa là các món ăn từ mạng được in ra, đầy đủ các món tủ. Đúng là chuyên nghiệp. Thạch phu nhân cũng chú ý tới Triệu Tử Hiển, mỗi đêm khuya đều ở thư phòng mà bận rộn, bàn chất đầy văn kiện. Mà trợ lý Thạch Quân Nghị phái tới cũng có thói quen làm việc đêm khuya còn ngày ngủ bù, thời gian làm việc và nghỉ ngơi điên đảo. Vừa đến lớp, vừa công việc, lại còn phải phục vụ vợ ngang ngược. Chỉ trong tháng ngắn ngủi, mặt Triệu Tử Hiển gầy trông thấy mà lại nhìn thấy con béo trắng như châu ngọc, khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp. Thạch phu nhân cùng vú Trần trước khi lên đường về Newyork tự chủ với Triệu Tử Hiển câu thâm tình: “ vất vả cho con rồi.” Ai ngờ người kia còn cười đến rực rỡ, dịu dàng nhìn vợ mình mặt lại càng sáng hơn, còn nhìn cái bụng hơi nổi lên, thỏa mãn tưởng tượng được: “ khổ cực, con rất vui vẻ.” Cái gì gọi là nồi nào úp vung đó, Triệu Tử Hiển chính là cái vung đó của Thạch Sắc Vi, nếu đổi lại là người khác chắc thể chịu nổi. Tại nhà ở Newyork, Thạch lão gia cố làm lơ đãng khi thấy vợ về nhưng vẫn ngập ngừng vô số lần, mắt Thạch phu nhân nhìn là hiểu hết. Biết tâm ý của ông liền lưu loát ràng có chút giấu diếm đem việc trong suốt tháng kể cho chồng mình nghe. Sau khi nghe xong, Thạch lão gia hừ hừ: “Muốn kết hôn với con bảo bối của tôi phải làm như vậy, bà cho tôi những điều này làm gì? Tôi muốn nghe! Hừ!” Xoay người luôn. Nhưng Thạch phu nhân nghe được hành lang Thạch lão gia hát bài hát mà nhiều năm ông chưa hát môi bà cũng cong lên. Giống như lời của Thạch Quân Nghị, Triệu Tử Hiển xứng đáng với Thạch Sắc Vi, vì là quá tuyệt phối, ai có thể ngăn cản được. Ừm, con trai là thông minh! Phía Tây Paris có căn biệt thự xinh xắn trang nhã, giữa trưa chủ nhật đáng để lười biếng hưởng thụ nắng ấm. Thạch Sắc Vi ăn uống no say xong, thoải mái nằm trong ngực chồng mình. Lười biếng nhúc nhích mà cũng có ý định động đậy, mí mắt hơi trũng xuống có chút buồn ngủ. bên Triệu Tử Hiển chất đầy văn kiện, nghiêm túc đọc vừa lưu ý để tiếng sột soạt làm kinh động đến vợ . Ánh mặt trời tháng hai chiếu qua sân, tràn đầy ánh nắng chiếu qua phòng, sàn nhà bằng gỗ tếch trơn bóng mà ấm áp. Cửa sổ mở ra, gió mang theo hơi lạnh nhàng thổi vào mang theo mùi thơm ngát của cây xanh và hương thơm của hoa cỏ mùa xuân. Chim bói cá đứng ở đầu cành, thỉnh thoảng dừng lại rỉa lông, vui vẻ hát vang khúc hát. Tiết trời này là tốt. Thạch Sắc Vi nhàng nhắm mắt lại, đôi môi cười nhàng. "A Hiển." "Ừ?" " hạnh phúc sao?" cầm lấy tấm chăn lông cừu kéo lên cẩn thận, xác định gió thổi tới mới vuốt cái bụng tròn vo của cười, nụ cười có mấy phần ngây thơ, mấy phần thỏa mãn: “Hạnh phúc.” "A Hiển." "Ừ?" " xin lỗi." "Thế nào?" "Em quá khó hầu hạ rồi.” " cần." cúi đầu, sửa lại chút tóc tóc , nhàng in xuống cái hôn: “Em nên biết vô cùng thích chăm sóc em.” cười ngọt ngào: “Ừ, em biết thế cho nên mới khách khí sai bảo .” "Triệu phu nhân." "Ừ?" "Cám ơn em khách khí." "Ừm, cần cám ơn." Ngón tay của bọn họ nhàng đan vào nhau, ngón vô danh, đôi nhẫn kim cương dưới ánh sáng mặt trời càng thêm lòng lánh động lòng người. Dù là trẻ tuổi, dù là tương lai còn rất dài, nhưng chỉ cần tay của bọn họ vẫn còn nắm tay nhau có gì đáng sợ nữa cơ chứ? Tình muốn tới, cũng phải là mở cửa lòng để cho nó tới chứ sao? Hoàn Chính Văn
Ngoại truyện Tháng ngày thân ái của vợ chồng Triệu gia. "Hừ!" chiếc túi xách GUCCI style mới bị ném mạnh ghế sofa, Thạch Đại tiểu thư cắn răng cứ qua lại trong phòng khách. Khuôn mặt kiều diễm tràn đầy tức giận và cam lòng. Triệu Tử Hiển rời biểu đồ màn hình vi tính, nhìn vợ giận dữ, nhìn lại thấy con trai ở bên chân mình nghiêm túc vẽ tranh. ràng trong phòng này ai chọc đến Đại tiểu thư, vì vậy mở miệng hỏi thăm: “Sao vậy?” Thạch Sắc Vi đợi nửa ngày chính là vì chờ chồng thân hỏi, lập tức xoay người ngồi xuống bên cạnh : xem, trai có lý do gì để cần Đồng Giai Thiến mà chạy kết hôn với lai lịch nha?” (đây là truyện Phu trái đó các nàng, về trai của Thạch Sắc Vi là Thạch Quân Nghị và La Mỹ Vi nàng đơn giản và mơ hồ. Ngay trước khi tiến vào lễ đường bỏ bạn Đồng Giai Thiến đỏng đảnh nhau đến 8 năm để lấy La Mỹ Vi, người mới gặp có 2 lần.) ra là muốn về điều này, Triệu Tử Hiển yên lòng, mắt lần nữa lại nhìn về máy vi tính, chút để ý mà lên tiếng: "Ừ." Trong cơn giận dữ Thạch Sắc Vi để ý đến ông chồng phụ họa qua loa, nghiêm túc tiếp tục giãi bày: “ ấy cùng Đồng Giai Thiến nhau đến 8 năm, làm sao có thể đến ngày cưới mới bày ra trò này? Đáng ghét nhất là, dám vứt chúng ta ở giáo đường, tự mình lén lút chạy kết hôn!” "Ừ." "Có phải đầu óc ấy bị đụng vào đâu đó, nếu là thần kinh rối loạn. kia, em nghe Vương Chí Hiên , trước đó ấy cũng biết!” "Ừ." " xem, rốt cuộc ấy xảy ra chuyện gì?” "Ừ." Rốt cuộc phát ông chồng vẫn đối phó qua loa với mình, đôi mắt sáng rực của bỗng nheo lại: “Triệu Tử Hiển!” lập tức phản ứng kịp, mỉm cười đưa tay kéo vợ lại, lại bị cái tát đẩy ra, thèm để ý kéo vào ngực mình: “Sắc Vi, rốt cục em tức giận điều gì? Em cùng Đồng tiểu thư bao nhiêu gây chuyện bao nhiêu năm như vậy, gặp mặt liền châm chọc, tình cảm chẳng tốt bao nhiêu. ta làm chị dâu em, thấy rất tốt, ở đây em bất bình dùm điều gì?” Hơn nữa đoán, Đồng Đại tiểu thư chưa chắc lòng thương Thạch Quân Nghị, như tại chưa chắc tốt. "Haizzz, hiểu rồi.” Thạch Sắc Vi chịu chồng mình an ủi, giãy dụa nữa. “Mặc dù em và ấy thường xuyên hục hặc với nhau nhưng dù sao từ cũng cùng nhau lớn lên, bạn thân của em chính là ấy. biết mấy ngày hôm nay ấy khóc đến thảm thương…..” đơn giản, Đại tiểu thư nhà mềm lòng nên ở đây thay người khác tức giận. " trai em rất thích Đồng tiểu thư, em cũng biết, đúng ?” mỉm cười, lấy giọng từ từ giảng giải cho . "Ừ." "Ngày đó bọn họ kết hôn, đúng ?" Trợn mắt nhìn : " nhảm, chúng ta cùng Đài Bắc tham gia hôn lễ, quên?” Triệu Tử Hiển hoàn toàn để ý đến vợ xấu tính, tiếp: “ như vậy, lại vào ngày kết hôn, nếu như phải vì vấn đề đặc biệt nghiêm trọng. Với tính tình của trai em làm sao có thể đột nhiên đổi dâu để kết hôn?” A, hình như có lý. "Huống chi, trai em làm việc từ trước đến giờ đều có chủ ý của mình, người khác có hỏi cũng được. Em xem ấy đổi dâu thành người chẳng có gia thế gì cả nhưng cha mẹ em trừ tức giận ra còn làm được gì?” Haizzz, người kiên định mà, tính giống nhau quả nhiên là hiểu nhau. Nghĩ lại ban đầu cùng qua lại với nhau rồi sau đó kết hôn lại thấy đau lòng, là……. "Ừ." Thạch Sắc Vi gật đầu, cực kỳ đồng ý. "Như vậy, chuyện chính là như thế, trai em quyết định thay dâu, hơn nữa kết hôn rồi, kết cục định. Chúng ta là người ngoài có quyền xen vào.” "Nhưng mà Đồng Giai Thiến rất thương tâm….” Sắc Vi của đáng và thiện lương chính là đây, làm cho thương cũng được, thở dài cúi đầu hôn môi cái: “Đó là chuyện của hai người bọn họ, em cũng thể làm gì được, thân là bạn bè an ủi ấy, cũng khuyên nhủ ấy rồi, việc có thể làm cũng làm. đúng hơn là em làm hết sức, cần khổ sở nữa.” "A. . . . . ." "Hơn nữa. . . . . ." nhìn qua chỗ đứa bé chơi rất nghiêm túc, con trai đối với việc người lớn chuyện hoàn toàn có hứng thú. Đưa lưỡi nóng liếm vành tai vợ: “Em mấy ngày nay ở với ta, để mình tĩnh mịch ngủ ngon.” hô hấp nặng nề, đôi mắt như nước nhìn : “ phải có con ngủ với sao?” "Ưm, chỉ muốn ôm em….” Giọng tan biến giữa hai đôi môi quấn lấy nhau. Vẫn cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh, bé con Triệu gia Triệu Dực giương mắt nhìn cặp đôi hôn đến mức khó có thể chia lìa kia, đôi mắt xinh đẹp giống hệt mắt cha nó tràn đầy bất đắc dĩ, xoay người quay lưng về phía hai người lớn đáng ghét kia, hoàn toàn thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục vẽ. Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ngủ rộng rãi vang nho tiếng rên rỉ khe khẽ nũng nịu như muốn thấm vào cốt tủy. "Ưm! Ghét." tiếng oán trách ngọt ngấy khiến người nghe càng muốn dùng thêm sức bắt nạt hơn. Triệu Tử Hiển hết sức xâm lược nơi giữa hai chân , suồng sã đụng chạm, hưởng thụ nơi mềm mại xoắn xuýt lấy , khoái cảm khiến cho thở dốc nặng nề hơn. Bàn tay dùng sức đem hai chân càng quắp lên hông , khiến cho hai chân càng mở thêm, như vậy có thể vào vừa sâu lại vừa nặng nề. "A. . . . . ." Ngón tay Thạch Sắc Vi vội nắm lấy ga trải giường tuyết trắng, tất cả cảm giác bị ngưng tụ đến nơi riêng tư nhất, theo động tác của , khoái cảm mãnh liệt bao trùm lấy . Ngón chân trắng như tuyết nhạy cảm co lại, cả người run rẩy. thanh từ nơi kết hợp của hai người truyền đến, tay nắm lấy bộ ngực ngừng nảy lên, nặng nề xoa lấy. Nụ hoa cũng sớm cứng và ngạo ưỡn lên hồng hào và ướt át khiến cho phải cúi đầu há miệng mút chặt. Bởi vì động tác cúi người của , bắp đùi của bị ép mở rộng hơn làm cho hoa tâm cũng theo đó mà mở ra thêm. Mà ở phía dưới, tên đàn ông này chịu chậm lại chút nào, ngược lại càng lúc càng nhanh, ngày càng hung hăng. Đại tiểu thư bị chồng cứ đè lên giường như vậy mà hung hăng bắt nạt, cứ trực tiếp đâm vào làm cho dần dần thở nổi, khoái cảm như cơn điên loạn bổ nhào lấy , eo thon uốn éo như rắn, thân thể liều mạng co rút lại. giống như là mãnh thú bị đói bụng lâu năm, tất cả lý trí đều biến mất, con ngươi đỏ lên như chỉ muốn cứ như vậy mà nuốt hết vào bụng, ngay cả xương cốt cũng chừa. Mãnh liệt đâm vào như vậy nhanh chóng khiến cơ thể co rút mà lâm vào cao triều, nhưng vẫn chịu buông tha , hưng phấn thở dốc, hôn và vuốt ve, phía dưới động tác càng thêm cuồng dã hơn nữa. Cứ tiếp tục như vậy chắc xương cốt tan hết, vì thế ôm lấy cổ , hôn lên đôi môi ướt át, đưa lưỡi ra mặc cho liều mạng mút lấy, thuận tiện ghé vào tai thầm lời mật ngọt, kích thích vài phen. Triệu Tử Hiển bị xoắn chặt cái, eo tê dại, dùng miệng che kín môi , nặng nề tiến vào chỗ sâu nhất mà bắn ra. Tiếng tim đập của bọn họ vừa nhanh vừa mạnh, ôm nhau thở gấp gáp, hôn ngọt ngào và vuốt ve, cản người mồ hôi đầm đìa, ôn tồn sâu đậm đến mức khiến người ta đỏ mặt. Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng thở dài nhịn được, động tác của bọn họ chợt cứng đờ. Đồng thời quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt bé Triệu nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ. Gương mặt của tên tiểu tử này trắng trẻo non mềm, đôi mắt to trong vừa đen vừa sáng, đôi mày giống mẹ hơi nhíu, đôi môi hồng nhếch lên. Bé cứ như vậy nhìn cha mẹ trần truồng, gương mặt đáng có nét…. thể nhịn nổi! (tội nghiệp bé, ở nhà cha mẹ mê trò lăn qua lăn lại, sang nhà cậu chơi cũng chẳng được yên thân.) Đó là chịu nổi đúng ? Hai vợ chồng thể tin nổi vào mắt mình. Triệu Dực đột nhiên xoay người, cầm cái gì đó được đặt ở đầu giường ném qua cho cha mẹ, sau đó quay lưng về phía bọn họ, tiếp tục ngủ. Hai vợ chồng nhìn con trai ném đồ tới, đồng thời trợn mắt há hốc mồm. Nó…Nó lại cầm hộp khăn giấy ném qua cho bọn họ! đám quạ bay qua. . . . . . Trầm mặc hồi lâu, Thạch Sắc Vi giọng hỏi thăm chồng mình: “Nó có ý gì đây?” Luôn luôn thông minh vô cùng nhưng lần này Triệu Tử Hiển cũng bị hỏi khó rồi, chần chừ hồi lâu, biết đến bao lâu mới trả lời: "Nó phải để cho chúng ta lau. . . . . ." Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về con trai, bé cưng, con trưởng thành sớm như vậy? " bảo để con ngủ mình, em chịu, bây giờ nhìn !” chàng họ Triệu nào đó lẩm bẩm oán trách tiếng liền bị tiếng cười của Thạch Sắc Vi át hết.
Ngoại truyện :Bé cưng xem bệnh ký. Triệu bảo bối vào lúc hai tuổi rưỡi có lần bị cảm, Triệu Tử Hiển công tác nước ngoài cho nên liền do mẹ Thạch Sắc Vi mang bệnh viện khám bệnh. Định khám bệnh tiêm thuốc vị bác sĩ khoa nhi thấy Thạch Sắc Vi xong liền lập tức lấy loại thái độ ân tình khác lạ ở toàn bộ quá trình. Lúc y tá tiêm cho bạn Triệu Dực, vị bác sỹ có kinh nghiệm về khoa nhi này tự nhiên co phương pháp trêu đùa trẻ em để phân tán chú ý của bé tới việc tiêm thuốc. Vị bác sĩ trẻ tuổi có mái tóc màu nâu và mắt màu lam đầu tiên cười với bé Triệu Dực đến thân thiết, sau đó khoa trương trợn to hai mắt, nắm lấy cổ họng biến mà : “Cháu xem, cháu xem, bên ngoài có con chim bay qua.” Giơ tay lên trung chụp phát, “Oa, chộp được.” Sau đó nắm lấy làm bộ nhét vào miệng nuốt, “Oa, ăn là ngon, bạn có muốn ?” Bé cưng họ Triệu rất nghiêm túc nhìn bác sĩ, trầm mặc. có vỗ tay nhiệt tình phối hợp, bác sĩ ngẩn người, nhưng mà sao, còn có chiêu tiếp. Bàn tay để về phía sau: “Trèo lên, trèo lên!” "Chim lại biến trở lại rồi !" con vẹt đồ chơi còn mới xuất tay bác sĩ. Triệu Dực nhíu mày xinh đẹp giống hệt cha nó, thèm cười tiếng nào, tiếp tục nhìn bác sĩ chằm chằm hồi lâu. Nụ cười sáng lạng của vị bác sĩ đáng thương được tự nhiên thu lại. Bé Triệu lúc này mới quay đầu rất nghiêm túc nhìn Thạch Sắc Vi : "Mẹ, con cảm thấy được chúng ta có cần đổi bác sĩ khác?" Y tá cầm kim tiêm run cả tay. Bác sĩ rơi lệ. . . . . . Thạch Sắc Vi cười đến thiếu chút nữa ngồi vững. Buổi tối Triệu Tử Hiển gọi điện thoại về ân cần hỏi bệnh tình của con trai mình, Thạch Sắc Vi liền kể toàn bộ câu chuyện hôm nay, lại lần nữa cười thở nổi. Đầu dây bên kia Triệu Tử Hiển trầm mặc nghĩ, hiển nhiên chộp được chút trọng điểm: "Vị bác sĩ đó là đàn ông phải ?" "Đúng rồi." "Rất trẻ tuổi chứ?" "Ừm, đại khái 30 mấy tuổi , có chú ý." "Đưa điện thoại cho con trai, có lời muốn với con.” "Vâng." Điện thoại liền thay đổi người nghe. "Tiểu Dực, có lần con muốn cha mua bộ máy chơi game đúng ? Ừ, thành vấn đề, lần này cha máy bay sang Đức mua về cho con, đây là phần thưởng của con.” Bé Triệu lần này rốt cuộc thỏa mãn.