1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÍCH Ý KÉO DÀI - Thủy Cổ Nguyệt (86c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương kết

      CHƯƠNG KẾT


      Trong phòng phẫu thuật, thời gian như ngưng đọng lại, người bận rộn phải là mà là nhóm chuyên gia đầy quyền uy. chỉ cần bình tĩnh nằm yên nhúc nhích giường bệnh, nhưng phải hoàn toàn biết thấy. Tuy rằng khi gây mê phải ngủ say, nhưng đối với thế giới xung quanh vẫn có chút cảm giác mơ hồ. Hoặc là đủ thứ mộng mị kỳ quái làm cho thể yên ổn, cảm thấy đau đớn thấm tận tâm can.


      Sau khi phẫu thuật, cơ thể kiệt sức đến cực điểm, thể động đậy, chỉ có thể ngủ suốt đêm ngày. Trong mơ ngẫu nhiên thấy rất nhiều người vây quanh , môi mấp máy ong ong lại nghe tiếng gì.


      Miệng vết thương vẫn bị viêm chút, liên tục sốt , ngoài miệng vết thương đau còn có xương cốt khắp người đều đau đớn. Những lúc đột nhiên có ý thức, cũng hiểu được mình nóng như thiêu, nhưng dường như lại sinh ảo giác, trong tầm nhìn thường xuyên lên hình ảnh ai đó liên tục bận rộn. Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo ngờ hai tuần lễ trôi qua. Vừa mở mắt liền thấy Cảnh Thế Bình ngồi ghế bên giường, vuốt ve trán , “Con xem mình này, gầy gò thành cái dạng gì rồi đây?” Đau lòng vạn phần.


      “Mẹ, sao mẹ lại tới đây… kinh động tới ba chứ?” Giọng vẫn nghèn nghẹn, giống như cái máy bơm khô cạn, khó nghe, khuôn mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.


      Vỗ vỗ tay ý bảo an tâm, “Ba con công tác nước ngoài rồi, biết đâu.” Nhưng lại giận dữ ngược lại hỏi, “Sao nào, mẹ đến thăm làm con mất hứng sao?”


      “Con vui muốn chết còn được.” Bởi vì suy yếu nên mặt chỉ có ý cười thản nhiên.


      “Tiểu tử những lời vô vị…” Mặc dù tỏ vẻ nghiêm khắc nhưng giọng vẫn nhàng, lỡ buông lời nặng. tay nắm bàn tay gầy trơ xương của , tay cầm khăn lau giọt lệ nơi khoé mắt.


      Cảnh Thế Bình ngồi chuyện vài câu rồi rời , Chuyện Tịch Tử sinh bệnh bà phải dối ông nhà, bây giờ còn phải bay sang bên đó nữa. Mẹ rồi, lại chìm vào giấc ngủ, y tá ra ra vào vào, thay nước truyền hết túi này đến túi khác, đến tận nửa đêm mới tỉnh lại.


      Lúc tỉnh dậy có cả Lý Triều và Hà Vĩnh Tình, vừa vặn có y tá vào thay thuốc, nhìn y tá trưởng rằng vào rồi ra, vừa cười cười nhìn hai người tay trong tay vừa , “Chị à, chị đúng là đem đá bỏ xuống giếng, có thể tìm y tá nào trẻ trung xinh đẹp chút đến đây để lên tinh thần cho em vậy?”


      “Hừ, có vợ con rồi, sao có thể cho cậu cơ hội vụng trộm chứ!” xong bĩu môi, chỉ chỉ vào tay .


      nhìn theo ánh mắt của Vĩnh Tình đến chỗ kim tiêm cắm vào tĩnh mạch, lại tiếp tục nhìn xuống bàn tay, ngón giữa gầy yếu có lồng chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn. thất thần nhìn hồi lâu, ánh mắt chậm rãi chuyển động, cuối cùng nụ cười chậm rãi hé ra, nở rộ.


      The End
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Ngoại truyện

      Ngoại truyện- Con là Lý Miêu Miêu


      “Tên con là Lý Miêu Miêu, năm nay con ba tuổi.” Đây là lời giới thiệu mẹ dạy con vào buổi đầu tiên nhà trẻ. Mặc dù con thích nơi này lắm, toàn những cái tên chỉ mới đọc thôi chảy nước miếng, và dù cũng hơi hơi nhung nhớ em mắt to tóc vàng nhà hàng xóm bên Mỹ vẫn gặp đường, nhưng mẹ lại bảo nơi này là Tổ quốc của con, nhà của con ở đây nên con nhất định phải trở về. ( ra nhìn bộ dáng của mẹ còn xúc động hơn cả con ấy chứ, được dịp về nước là vui mừng ra mặt); tuy rằng con biết Tổ quốc là cái gì, nhưng vẫn háo hức trở về, bởi vì con phát nơi này có nhiều em đáng hơn, tuy dáng người hơi chút, nhưng xinh xắn hơn đám nhóc to xác bên kia.


      Con từ trước đến giờ luôn ở Mỹ, cho nên chuyện đều mang khẩu tiếng giọng Mỹ, bạn Hứa Tam ở nhà trẻ cứ phàn nàn rằng, chuyện như vậy chán. Con căn bản cũng biết chán là gì, cứ mặc kệ nó.


      Còn có chuyện rất kỳ quái, ở trong này bọn nhóc rất thích theo con, giống như đám háo sắc theo đuổi con vậy, đương nhiên là chẳng thích tí nào. Còn có cả bạn trai cũng tặng quà cho con, dũng cảm , “Tên Miêu Miêu nghe đáng , giống như con vậy.”, vẻ mặt cậu ta là khó hiểu. Bố dạy con trả lời cậu ta là “Cậu mới ẻo lả ấy, tớ là đàn ông đích thực người có kiếm”. Con hỏi bố rằng kiếm ở đâu, bố bảo là ở người, nhưng con cởi sạch quần áo của mình cũng tìm được, lúc tắm cùng cũng tìm được kiếm của bố ở đâu, vì thế con hỏi mẹ, mẹ nghiêm mặt lôi bố vào phòng, khóa cửa lại.


      đến bố của con, ai da (thở dài), tích huy hoàng của bố có kể mười ngày mười đêm cũng hết. Nghe mẹ , lúc sinh ra con, mới nhìn thấy đầu con ra mất vẻ háo hức, buồn bã ỉu xìu cắt cuống rốn cho con. Bố bố muốn có con , nhưng lại sinh con trai, khuôn mặt lại thế này. Con soi gương thấy mình nhìn cũng giống con , bộ dạng vẫn là nam nhi thực thụ. Sau này bà nội thường ôm con, bảo rằng con giống bố hồi bé như đúc, cứ như hai bố con cùng được làm ra từ cùng khuôn vậy. Ha ha, bố à, sao bố phản đối nữa .


      Ông bà nội thương con lắm, nhưng mẹ bảo ông bà nhiều việc bề bộn, cho nên bình thường cũng chỉ được nhìn thấy ông bà tivi, cũng cho con nhắc đến tên ông nội với người khác. Cả ông lẫn bà đều chiều con, vừa nhìn thấy con liền ôm ấp chặt. Đặc biệt là ông nội, vừa thấy con, dù bố có làm ông tức giận đến nhăn nhúm mặt mày như bị băng bó cũng lập tức đổi thành tươi cười hớn hở, còn thường cho con ăn cái gì ngon nữa.


      thời gian dài con cứ thắc mắc muốn biết tên của bố ra là gì, ông bà nội và bác đều gọi bố là Tịch Tử, mẹ kỳ quái, gọi tên bố tùy hứng mỗi lúc khác. Lúc vui vẻ gọi là Tịch Qua, Lý tiểu ngư, Lý Cục Cưng (Hứ, con mới là “cục cưng” chứ), lúc cần nhờ vả lại nịnh nọt gọi là Nhị Gia, …, nhưng có cái tên con nghĩ mãi cũng chưa hiểu được, mẹ rốt cuộc gọi ai là Tiểu nhị. Cái tên này thực ra con ngẫu nhiên nghe lén được, nhưng sau này tổng kết ra quy luật là, mỗi lần bố công tác trở về lại ôm lấy mẹ “Tiểu nhị đói bụng”. Sau đó hai người về phòng đóng cửa lại biết làm cái gì trong đó. Con từng trịnh trọng chuyện cùng bố mẹ, ghi lại như sau:


      “Mẹ ơi, bố gọi là Lý nhị, con chính là Tiểu nhị đúng ?”


      đúng, Tiểu nhị là “em trai” của bố con.”


      “Nhưng bố có em trai mà? Con gọi trai của bố là bác, em của bố là , chưa bao giờ thấy chú cả… Hơn nữa, em trai của bố phải gọi là Lý Tam chứ?


      Sau đó mẹ mặc kệ con, gì nữa. mất hứng, bố mẹ hai người hợp nhau, luôn ở những thời điểm mấu chốt thèm để ý tới con, may mắn là còn có thể hỏi được Qua Loa. Qua Loa là chị của con, đúng hơn là con của bác cả, nhưng khi con gọi điện hỏi, ngay cả chị cũng biết, bảo là để chị hỏi bác xem sao, nếu bác cũng biết có thể hỏi ông nội, bởi vì ông nội có việc gì là làm được. Con cũng tin tìm hiểu được Tiểu Nhị là ai.


      Con hâm mộ chị Qua Loa được ở Bắc Kinh, bởi vì chị có thể thường xuyên đến thăm nhà ông nội. Nhà ông lớn, ngày hội nước, nhà trẻ tổ chức cho các bạn Bắc kinh chơi xuân, giáo đưa chúng con qua nhà ông nội từ ngoài tường nhìn vào ai cũng kích động, còn chỉ vào đồng chí gác cổng bảo rằng đó là chú giải phóng quân uy nghiêm nữa chứ… Con ngáp sái quai hàm rồi giáo mới thu lại ánh mắt kích động, con lặng lẽ bảo người em thân thiết Hứa Tam rằng “Thực ra tớ thường xuyên dạo chơi ở trong đó…”


      ngờ rằng cậu ta có nghĩa khí, mách với giáo châm chọc con, lại phê bình, bảo con rằng trẻ con được dối. Con về nhà ấm ức với bố việc này, bố an ủi bảo với con là “Thanh giả tự thanh”, như bố thường bị mẹ mắng oan, cuối cùng vẫn được làm sáng tỏ đấy thôi. Kỳ thực con cảm thấy bố thảm, bố chỉ sợ ông nội, sợ bác cả, có đôi khi còn sợ cả mẹ nữa. Bởi vì ông bà nội, bác cả và mẹ đều nhất trí cho bố lái xe, mỗi lần muốn , bố luôn phải lén lút cầm chìa khóa xe, lấm lét ra gara lái xe. Có khi bố còn phải nhờ con phân tán chú ý của mẹ nữa, sau mấy lần như vậy con thấy là khó xử, bởi mẹ thích điều đó. Con từng thực trịnh trọng đề nghị bố “Bố à, hay là bố mua loại xe phát ra tiếng động … Xe đạp chẳng hạn.” Nhưng rồi con nhìn thấy ánh mắt thê lương của bố lại cảm thấy thương quá, bởi vì chân bố tốt, thể xe đạp được. Mỗi lần bố lộ ra vẻ mặt này, là hai mẹ con đều thể cầm lòng được. Sau đó, đôi lần mẹ còn giấu ông bà nội và bác cả dung túng cho bố lái xe, con cũng vài lần giúp bố đánh lạc hướng mẹ nữa. là mệt quá mất, nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo đó là người bố mà con nhất, người chồng mà mẹ con yếu nhất, và đứa con trai mà ông bà nội nhất chứ
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bổ sung hình bìa và tên người edit nha bạn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :