1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TÌNH YÊU KIÊN CƯỜNG HƠN CÁI CHẾT - LẠC HÒA (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @nam mình phải ủng hộ chứ ,ráng like cho bạn có thêm ruby nhé :yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      nam thích bài này.

    2. thaominh91

      thaominh91 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      45
      cám ơn bạn @nam nhiều nhá , mình mà chờ bên stent public truyện này chắc tới năm sau , bạn đánh máy ra là cực cho bạn quá , hóng chương mới tiếp nha bạn ,:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      nam thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 4: Tình say


      Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh vừa bắt đầu công việc chưa được bao lâu, Vu Tiểu Phong ôm chồng giấy tờ dày cộp bước đến trước mặt . “Giám đốc Cố, đây là tài liệu cần, em chỉnh lý xong rồi!”

      “Chưa gì em làm xong rồi ư?” Cố Hạo Ninh mở ra xem, mày nhướng cao. Đây là công việc mà giao cho Vu Tiểu Phong thứ Sáu tuần trước, vốn dặn là hoàn thành trước giờ tan làm thứ Hai. Sao hôm nay mới vào làm, hoàn thành rồi?

      “Ừm, tối qua do rảnh rỗi quá, em bèn lên mạng tra tài liệu, vừa kịp sáng nay vào đây in ra.” Vu Tiểu Phong cúi gằm mặt, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Hạo Ninh. Tối qua, thức trắng đêm, mất cả buổi tối để tra cứu những tài liệu mà cần gấp này.

      biết, mình làm thế này là rất ngốc nhưng cách nào dừng lại được. chỉ muốn làm chút gì đó cho , hoặc có thể cố nắm bắt thứ gì đó bằng mọi cách. Nếu thể ước mong có được vĩnh viễn hãy cứ để cố gắng trân trọng cơ hội ngắn ngủi được ở bên này, dẫu chỉ là trợ lý bình thường, cũng cam lòng.

      “Em cần phải gấp đâu. Cả ngày hôm qua trong viện bảo tàng, vết thương có phải lại tái phát rồi ?” Đặt tài liệu qua bên, Cố Hạo Ninh đưa mắt nhìn chân phải hơi khập khiễng của Vu Tiểu Phong, quan tâm hỏi.

      “Em sao, vẫn khỏe lắm ạ!” Vu Tiểu Phong cúi đầu, gương mặt vốn trắng nõn giờ đỏ như gấc. cắn môi, cuối cùng ngẩng lên, : “Giám đốc Cố, em vẫn mong có thể cùng thực chuyến khảo sát.”

      Cố Hạo Ninh cau mày, đồng ý. “ phải tìm người khác cùng với rồi sao? Vết thương ở chân em làm sao chịu nổi chứ...”

      “Chúng ta còn những hai tuần nữa mới xuất phát mà, đến lúc đó em có thể tháo nẹp chân rồi! Em hỏi bác sĩ, sau khi tháo nẹp chân là có thể lại thoải mái!”

      “Lời của bác sĩ Tây đâu thể tin được hết, người xưa tổn thương gân cốt trăm ngày dưỡng...”

      “Em thực sao. Vết thương của mình, em biết ! Hơn nữa, các tài liệu tra cứu lẫn chuẩn bị giờ đều do tay em phụ trách, ai thích hợp làm trợ lý cho hơn em. cho em ! Em được mà!”

      Đây là lần đầu Cố Hạo Ninh trông thấy vẻ mặt kiên định như thế của Vu Tiểu Phong. nhìn vào mắt , đôi mắt ấy rực sáng, lại chứa cố chấp đến cùng. khỏi ngạc nhiên, sao mới chỉ đêm ngắn ngủi gặp, này lại đột nhiên như biến thành người khác rồi ?

      “Được thôi, nếu lúc đó chân em thực lành hẳn chúng ta cùng .”Cố Hạo Ninh cuối cùng cũng đồng ý, Tiểu Phong vui mừng, cười toe toét, hệt như đứa trẻ đạt được ước mong của mình. Trông thấy dáng vẻ ấy của , Cố Hạo Ninh cũng khỏi mỉm cười, cũng muốn đào sâu phân tích, thỏa hiệp này rốt cuộc là bởi ý chí kiên định của Tiểu Phong, hay là do chút khát vọng ỉ cháy nơi đáy lòng mình.

      Từ hôm đó, Vu Tiểu Phong càng nỗ lực phối hợp với bác sĩ để trị liệu, Cố Hạo Ninh cũng ngừng tìm kiếm người thay thế. Hai tuần sau, khi Vu Tiểu Phong mang kết quả chẩn đoán của bác sĩ đặt xuống bàn Cố Hạo Ninh, là cuối tháng Tám.

      “Nếu bác sĩ xác định em có thể du lịch, thế chúng ta cứ khảo sát theo kế hoạch. Nhưng trước, nếu giữa đường vết thương tái phát, em phải lập tức quay về điều trị tiếp!” Cố Hạo Ninh với Vu Tiểu Phong, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Nhưng Vu Tiểu Phong vẫn nhìn ra nét cười sao che giấu được trong đáy mắt , khóe môi khẽ cong, nụ cười tươi tắn còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng bên ngoài cửa sổ.

      thành vấn đề, em chắc chắn có thể cùng hoàn thành chuyến khảo sát.”

      Trạm đầu tiên của họ là Strasbourg.Cố Hạo Ninh và Vu Tiểu Phong thả bộ dọc theo con đường lát gạch ven con kênh đào. Những cây cầu giăng giăng chằng chịt bắc ngang, hai bên bờ san sát, những ngôi nhà cổ với bức tường dựng bằng gỗ đen mái nâu rêu phong, đậm chất cổ điển, những lẵng hoa các ô cửa sổ đung đưa trong gió, nắng vàng rải rác mặt nước lấp lánh, thỉnh thoảng có vài con thuyền ngang qua, tạo những cơn sóng lăn tăn tựa bao dải sáng lung linh lan tỏa, lãng mạn ngất ngây.

      “Khi đến đây, cảm giác như chuyện quan trọng nhất chính là thoải mái hưởng thụ cuộc sống, sao hả, chúng ta cũng ngồi xuống uống ly nhé.” Cố Hạo Ninh cười đề nghị. nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.

      “Được thôi.” Vu Tiểu Phong tìm được chỗ ngồi có tầm nhìn khá đẹp. Cả hai ngồi xuống, gọi hai ly nước ép.

      “Em cũng thích cà phê à?” Cố Hạo Ninh biết rất nhiều du học sinh thích cà phê nhưng có vẻ Tiếu Phong rất ít khi uống.

      “Em dám uống. Nghe đồn uống cà phê nhiều rất dễ nổi mụn! Nhỡ “chống ề” thảm lắm”. Vu Tiểu Phong vờ rầu rĩ .

      “Nổi vài cái mụn là ế chồng ư? Em tưởng cưới vợ về chỉ nhìn bề ngoài thôi sao? Tâm hồn mới là điều quan trọng nhất.” Cố Hạo Ninh chầm chậm , như cho Tiểu Phong nghe, nhưng từng lời đều như giáng vào con tim .

      Cố Hạo Ninh từng gặp ít mỹ nhân, vợ cũng là phụ nữ cực kì xinh đẹp. Lúc đó, vẫn còn trẻ, cảm thấy vô cùng tự hào khi bên cạnh có bạn xinh đẹp. Nhưng bây giờ, Cố Hạo Ninh cười khổ, còn rung động trước vẻ ngoài diễm lệ, cũng giống lúc đầu khi mới gặp Phương Na xinh đẹp, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.

      “Ừm, cảm ơn an ủi của giúp em hiểu được mình ít nhiều cũng được xếp vào mẫu người “ đẹp người nhưng đẹp nết”.” Thần sắc Vu Tiểu Phong càng trở nên ai oán.

      “Khụ, như vậy! Em đó, phải tự tin hơn chứ!” Cố Hạo Ninh nở nụ cười ấm áp nhưng trong lòng nhói đau. Mấy hôm trước, qua Đinh Hồng, mới biết Tiểu Phong lớn lên trong viện phúc lợi, hoặc có lẽ vì thế mà người xuất sắc như luôn thiếu tự tin, dám tin vào những đức tính tốt đẹp của mình.

      Kì thực, thông minh, nhanh nhẹn, điềm tĩnh và ấm áp của Vu Tiếu Phong rất dễ lay động lòng người. cốc trà thơm ngát lúc mệt mỏi, túi thuốc khi đau dạ dày, mỗi động tác, ánh mắt vô tình của luôn khiến lập tức nhận ra nhu cầu của , đồng thời mang đến quan tâm và hơi ấm đúng lúc. Điều hiếm hoi hơn nữa là, hai người rất ăn ý, cách nhìn nhận của trong nhiều vấn đề giống đến kinh ngạc, tuy hơn sáu tuổi nhưng trao đổi với khiến cảm thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng, kìm được mà mê say, đắm đuối.

      muốn với biết bao, trong mắt , chính là “đẹp người đẹp nết”! Nhưng... đáy mắt Cố Hạo Ninh thoáng lướt qua tia buồn bã, đâu phải hiểu mập mờ tựa khói sương kia giữa hai người. lại là người đàn ông có vợ, vẫn chưa bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại ấy, mất tư cách theo đuổi , chỉ có thể chọn cách cố gắng đè nén và kìm chế, mong mang đến bất kỳ tổn thương nào cho người con tốt đẹp, thuần khiết này.

      Uống xong ly nước ép, hai người lại gọi hai phần ăn trưa. Sau khi ăn xong, họ đáp tàu đến Cologne.

      Ba giờ chiều, hai người đến khách sạn đặt trước, bàn bạc với quản lý khách sạn về vấn đề hợp tác đưa đoàn đến ở trọ. Người Đức nổi tiếng về tính nghiêm cẩn, thận trọng, đối với quy mô đoàn khách, thời điểm, số ngày trọ, các dịch vụ khác nhau đều có các mức định giá phân loại tương ứng. Hai người cùng họ thảo luận kĩ càng từng chi tiết, cuối cùng khi đạt được thống nhất sơ bộ, cũng gần xế chiều. Cố Hạo Ninh bèn bảo Vu Tiểu Phong về phòng nghỉ ngơi lát, sau đó cùng ra dùng bữa tối.

      trở về phòng mình, mơ màng thiếp lúc nhận được cú điện thoại từ Lâm Nhược Kỳ.

      “Hạo Ninh, bao giờ về hả? công tác cũng gần nửa tháng rồi!” cuối kéo dài khiến nhắm mắt cũng có thể trông thấy đôi môi cong lên, vẻ mặt đầy ấm ức của Lâm Nhược Kỳ.

      “Chuyến khảo sát chỉ mới bắt đầu, có lẽ phải kéo dài tháng nữa.”

      “Phải tháng nữa ư? Sao lâu vậy chứ?” Đối với công việc cứ hở tí là công tác suốt mười ngày, nửa tháng của Cố Hạo Ninh, Lâm Nhược Kỳ rất bất mãn.

      “Kế hoạch sắp xếp từ trước, đâu phải đổi là đổi được. Hay là em thường xuyên về nhà cha mẹ chơi ? Cũng có thể trò chuyện với họ.”

      day day ấn đường, có phần bất lực. Công việc của Lâm Nhược Kỳ khá nhàn rỗi, lại do cha sắp xếp nên gần như chưa từng trải qua bất cứ áp lực và khổ cực nào, vẫn luôn nghĩ rằng hoàn thành công việc là chuyện rất dễ dàng. Lần trước công tác cũng dăm ba ngày lại hối thúc về nhà, kết quả chỉ về trễ hai ngày do với dự tính, liền nổi giận đùng đùng.

      “Cha mẹ em tour du lịch gì đó rồi, hơn nửa tháng nữa mới về! Cha mẹ lại ở xa, mỗi lần em qua đều rất bất tiện. Em biết đâu, mau về , mình em ở nhà chán chết được! Công việc quan trọng hay gia đình quan trọng hả? Sao lần nào công tác nước ngoài cũng lâu vậy chứ? thực bận rộn hay viện cớ trốn ở ngoài phong lưu thế hả?”

      Những câu chất vấn xối xả của Lâm Nhược Kỳ, khiến đôi mày nhíu chặt. Đây chính là vợ , chưa đầy ba câu khơi mùi thuốc súng nồng nặc. hỏi ở nước ngoài có khỏe , công việc có thuận lợi , chỉ biết chăm chăm cầu đẩy nhanh tiến độ công việc để về với mình. Trong lòng trào dâng nỗi cay đắng, dạ dày dường như cũng ỉ đau.

      “A lô? A lô? Rốt cuộc có nghe hả? Cố Hạo Ninh, mau về , nghe chưa hả? Công việc quèn gì biết, từ sáng đến tối suốt ngày chỉ có công tác với công tác, dứt khoát bỏ việc ! Em nhờ cha tìm giúp công việc tốt hơn, cần phải suốt ngày chạy loanh quanh ngoài đường nữa!” Đầu dây bên kia, Lâm Nhược Kỳ ngạo mạn .

      luôn như vậy, lúc nào cũng mang cha mình ra để bắt đổi việc, mãi mãi bao giờ để tâm đổ bao nhiêu công sức và mồ hôi để có được vị trí ngày hôm nay. dùng tay ấn dạ dày, giọng khỏi trở nên lãnh đạm: “Cho dù có bỏ cũng phải làm xong việc lần này hẵng . Ngoài ra, công việc của cần cha em bận tâm.”

      “Ý là sao?”

      có ý gì. biết cha em quan hệ rộng nhưng giờ ông nghỉ hưu rồi, hãy để các cụ an hưởng tuổi già, phải lao tâm khổ tứ vì đám tiểu bối chúng ta nữa! Nhược Kỳ, ở nhà khuya lắm rồi nhỉ, em nghỉ sớm , cố gắng xong sớm để về nhà, bây giờ còn phải xem vài tài liệu, chúng ta tạm dừng tại đây, được ?”

      Cúp máy, lặng lẽ tựa vào đầu giường, con tim ứ đầy cay đắng cùng nỗi buốt lạnh vô tận. Dạ dày dường như càng lúc càng quặn đau, biết nên ăn chút gì đó nhưng người chẳng buồn nhúc nhích. Hễ nghĩ đến ở chỗ này cũng chỉ có thể mua được mấy thứ như bán hamburger kẹp rau sống với thịt đông lạnh, chẳng còn thiết ăn uống. Khi ở trong nước, những món Hoa nóng hổi đối với cũng chẳng ngon lành gì cho cam nhưng bây giờ, bát cháo trắng cũng trở thành ước mong xa vời chẳng thể với tới.

      “Giám đốc Cố, có trong phòng ? Em vào được chứ?” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng của Vu Tiểu Phong, khe khẽ, dịu dàng, như sợ làm ồn đến khách ở phòng bên.

      “Ừ, trong phòng, em đợi chút!” Cố Hạo Ninh đặt di động lên chiếc tủ ở đầu giường, vuốt vuốt mặt rồi mới đứng dậy ra mở cửa.

      “Gì đây?” Cửa phòng vừa bật mở, mùi thơm ngào ngạt bay vào, đưa mắt nhìn kĩ, bát cháo kê! Còn có cả đĩa cải thìa xanh mướt, trứng chiên cà chua đỏ vàng xen lẫn giăm bông thơm lừng.

      sửng sốt trố mắt nhìn. “Em biến ra những món ngon thế này từ đâu thế?”

      Vu Tiểu Phong mỉm cười, dúi đũa muỗng vào tay rồi thoáng ngại ngùng cất lời: “Chẳng phải lần trước hỏi em tại sao hành lý lại nặng thế ư? Là do em nghĩ dạ dày tốt, lo những món nguội lạnh ở bên ngoài quen ăn nên mang theo nồi cơm điện và mấy thứ như kê, gia vị, bát đũa, định bụng có cơ hội nấu chút gì đó ấm bụng cho . Hồi nãy, em chạy qua siêu thị ở bên cạnh mua chút rau tươi, điều kiện có hạn, chịu khó ăn nhé!”

      “Chịu khó? Cái này mà chịu khó á? Ban nãy còn ước gì có được bát cháo trắng tốt lắm rồi, nào ngờ em bưng cả bát cháo kê đến...”

      chợt dừng lại, biết gì nữa. Nụ cười của Tiểu Phong đơn thuần và thỏa mãn biết bao, gương mặt ửng hồng, còn vương chút ngượng ngùng. Tuy chỉ qua loa nhưng để có thể chế biến những món ngon thế này chỉ trong khoảng thời gian ngắn, phải vất vả thế nào?

      Người con dịu dàng này, vẫn luôn như thế, mực thầm cho . Từng chút từng chút, nhàng vỗ về nỗi mệt mỏi và liêu nơi nhưng chưa bao giờ đòi hỏi hồi đáp.

      Cố Hạo Ninh cúi xuống, từ tốn múc từng muỗng cháo kê thơm ngon cho vào miệng, nỗi đau ỉ chầm chậm lan tỏa nơi lồng ngực.

      Ăn xong cháo, Cố Hạo Ninh ngăn cho Tiểu Phong dọn dẹp bát đũa. “Để rửa bát! Em ngồi nghỉ chút . Hình như siêu thị cũng cách đây hơi xa, em chạy tới chạy lui, có phải chân lại đau nữa rồi ?”

      “Em sao, em làm gì mà yếu ớt đến thế!” Tiểu Phong cười cười để tâm, nhận lấy bát đũa mà Cố Hạo Ninh rửa sạch, chuẩn bị trở về phòng mình.

      “Khoan !” Cố Hạo Ninh vội gọi giật Tiểu Phong. lau sạch tay, lấy ra chai rượu thuốc từ va li, đưa cho Tiểu Phong. “Cái này là mua ở phố người Hoa, nghe đồn hiệu quả lắm. Chốc nữa về phòng em xoa bóp chân kĩ, đừng để vết thương nặng hơn.”

      “Ồ... Cảm ơn !” Tiểu Phong cúi gằm, nhận lấy chai rượu thuốc. “Hôm nay mệt cả ngày rồi, cũng nghỉ sớm nhé! Em về phòng đây.”

      Sáng hôm sau, hai người đến thắng cảnh nổi tiếng nhất tại địa phương, nhà thờ lớn Cologne.

      Nhà thờ lớn Cologne là nhà thờ cao nhất thế giới. Du khách đến đây đa số đều mua vé để lên tháp để cảm nhận cảm giác đứng tại “nơi gần nhất với Thượng Đế” là như thế nào.

      Dưới nài nỉ kiên trì của Vu Tiểu Phong, Cố Hạo Ninh đành dẫn leo tháp. Hai người cũng trước, khi chân Tiểu Phong chịu nổi, cả hai lập tức quay xuống. Nhưng khi họ chầm chậm trèo lên, Cố Hạo Ninh mới sực phát ra vấn đề hết sức nghiêm trọng. Cầu thang nhà thờ rất chật hẹp và dốc đứng, có nhiều chỗ thậm chí chỉ đủ cho người qua, cộng thêm phía trước và sau hai người đều lèn chặt du khách leo tháp, muốn xoay người cũng khó, càng khỏi đến việc quay xuống giữa chừng, điều đó gần như là bất khả thi!

      Cố Hạo Ninh hỏi thăm du khách đứng bên cạnh, mới tá hỏa ra bọn họ còn phải leo hơn năm trăm bậc thang nữa mới lên đến đỉnh tháp. nhìn Vu Tiểu Phong vẻ lo lắng, cảm thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ mình nên đồng ý cho leo tháp, giờ dù có muốn ngăn cản, muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.

      Trèo hồi lâu, cuối cùng hai người cũng đến được gác chuông nằm gần đỉnh, có thể nghỉ ngơi chút.

      “Sao rồi? Chân có đau ?” Cố Hạo Ninh chẳng còn tâm trí thưởng thức phong cảnh nơi gác chuông, chỉ quan tâm hỏi thăm Tiểu Phong, đến chân cũng hơi đau nhức, huống chi Tiểu Phong mới vừa hồi phục.

      sao! Trèo lâu như thế chân hơi run âu cũng là điều bình thường mà! Wow, xem kìa, cái chuông to ghê! Nghe đồn những 24 [1]tấn đó!”

      [1] Trong nguyên tác là 2,4 tấn, nhưng wiki tiếng , cân nặng chính xác của Saint Peter’s bell là đến 24 tấn.

      Vu Tiểu Phong đến gần chiếc chuông của thánh Peter, chăm chú ngắm nghía nhưng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Hạo Ninh. Kỳ thực, mắt cá chân phải của quả thực nhoi nhói đau, nhưng muốn Cố Hạo Ninh biết. Tuy suốt đoạn đường trèo lên rất mệt mỏi nhưng vui lắm. Chưa bao giờ và Cố Hạo Ninh lại gần nhau đến thế. Ở những chỗ chỉ đủ cho người qua, ở ngay sau . Có hai lần, trượt chân ngã, liền được đôi tay vững vàng của đỡ lấy, bên tai lướt qua câu “cẩn thận” đầy lo lắng, cảm giác ấm nóng truyền từ lòng bàn tay khiến mặt nóng bừng, tim đập loạn như muốn bắn vọt ra ngoài.

      Ở những chỗ hơi rộng, cùng sánh bước bên nhau. Giữa dòng người chen chúc, thỉnh thoảng tay hai người lại vô tình chạm vào nhau, cảm giác ấm áp và khô ráp đó, từ ngón tay lan dần sang lòng bàn tay, cổ tay, cánh tay, thấm sâu vào từng tấc da thịt, mỗi giọt máu bên trong cơ thể, để rồi gợi lên những cơn sóng lăn tăn, cuối cùng tụ lại thành luồng xung mạch cực mạnh, khiến trống ngực đập rộn ràng.

      Sau đó, thầm mong đợi tay hai người lại có thể vô tình chạm vào nhau. Thỉnh thoảng, còn cố tình tìm cơ hội đụng vào tay nhưng lại hồi hộp sợ phát , chỉ thoáng đụng liền hấp tấp tránh ra, cứ như thế, thầm hưởng thụ cảm giác ngọt ngào nhoi ấy.

      “Chúng ta xuống thôi, em thể tiếp tục trèo lên!” Cố Hạo Ninh lướt nhìn chiếc chuông lớn rồi chuyển ánh mắt sang hướng khác, lần này, thỏa hiệp nữa.

      “Em thực sao mà!” Tiểu Phong quýnh lên. “ mất công trèo lên tận đây, chỉ còn chút xíu nữa là đến đỉnh tháp rồi, chẳng lẽ muốn thưởng ngoạn phong cảnh đỉnh tháp sao? Nghe đồn đây là nơi gần Thượng Đế nhất đó, có thể ngắm được toàn bộ phong cảnh trữ tình của dòng sông Rhine thơ mộng!”

      “Phong cảnh trữ tình luôn còn đó để xem, sở hữu cơ thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.” Cố Hạo Ninh vẫn lung lay, chỉ yên lặng nhìn Tiểu Phong. “Nếu vết thương ở chân em tái phát chỉ còn cách để em mình về Paris trước.”

      “Giám đốc Cố...” Vu Tiểu Phong lần đầu trông thấy vẻ mặt Cố Hạo Ninh nghiêm túc đến như thế, tuy biết là vì muốn tốt cho nhưng lòng vẫn kìm được thoáng sợ hãi. Nếu như vết thương tái phát, Cố Hạo Ninh để mình về Paris ư? Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của , Vu Tiểu Phong cắn môi, cúi gằm mặt. “Được thôi, chúng ta xuống vậy.”

      ngoái đầu nhìn lại lần cuối đỉnh tháp chỉ còn cách trong gang tấc rồi lặng thinh về phía cầu thang. Cố gắng trèo lâu như thế, còn chút xíu nữa là thành công, thế mà lại phải bỏ cuộc, Tiểu Phong khỏi tiếc nuối, nhưng Cố Hạo Ninh , sức khỏe quan trọng hơn phong cảnh trữ tình, đành vâng lời vậy. Đối với , dù phong cảnh có tươi đẹp nhường nào, chỉ cần được ở bên Cố Hạo Ninh, cũng có thể từ bỏ.

      Khi xuống lầu, Cố Hạo Ninh bước đằng trước. Hai người năng gì, chỉ là khi xuống đến những chỗ khá dốc đứng, bèn xoay người qua đỡ lấy Vu Tiểu Phong. Cứ như thế hai người lặng thinh trở xuống tầng trệt. Vừa bước ra khỏi nhà thờ, ánh nắng rạng rỡ phút chốc khiến Vu Tiểu Phong hoa mắt, thoáng lảo đảo, Cố Hạo Ninh liền đỡ lấy. “Xe Hamburg sắp khởi hành, để cõng em ra trạm tàu.”

      “Em sao, chỗ này cách trạm xe rất gần, chỉ vài bước là tới...”

      “Chân phải em sưng vù thế kia, nếu muốn ngày mai khăn gói về Paris đừng gắng gượng nữa.” Cố Hạo Ninh đáp, giọng lãnh đạm, cố tình nhìn vào đôi mắt ngẩn ngơ của Tiểu Phong. nào muốn với bằng giọng điệu lạnh băng này nhưng chỉ như thế mới có thể che giấu bất lực và cơn đau buốt cuồn cuộn dâng trào mà sắp thể kìm nén được nữa.

      Vu Tiểu Phong cúi gằm mặt, nghe lời trèo lên bờ lưng rộng và ấm áp của Cố Hạo Ninh. Mới đầu còn hồi hộp và ngượng nghịu nhưng sau đó, áp mặt vào mái tóc dày hơi xoăn của , lẳng lặng cảm nhận hơi thở phập phồng nhè truyền đến, cảm giác an tâm trước nay chưa từng có, tựa như cơn thủy triều chầm chậm tràn vào, vỗ về trong lòng .

      cảm nhận được con tim mình dần chìm đắm. Hạnh phúc mà mong đợi, hơi ấm mà khát khao chẳng qua gần như thế, chỉ trong tầm tay với.

      Trong giây phút ấy, trong lòng lại dâng lên ước mong mà chính mình cũng thấy tội lỗi, ước mong, ước mong thời gian mãi mãi dừng lại, trong thời khắc chỉ có riêng , khoảnh khắc này đối với là vĩnh hằng.
      Chó Điên thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 5: Mộng ảo


      Từ Cologne đến Hamburg rồi qua Berlin, Dresden chỉ mất vài ngày ngắn ngủi, Cố Hạo Ninh và Tiểu Phong gần như đặt chân qua nửa nước Đức.

      Địa điểm khảo sát cuối cùng ở nước Đức của họ chính là Fussen. Giữa thị trấn bé này tọa lạc tòa lâu đài diễm lệ và đậm chất cổ tích nhất thế giới, lâu đài Neuschwanstein.

      Dưới vòm trời xanh ngắt, mây trôi lững lờ, tòa lâu đài với tường trắng mái xanh thấp thoáng giữa biển sương mờ mịt mù. Lâu đài nằm cheo leo ngọn núi đá, bao quanh là dãy núi cao hùng vĩ, tựa như tảng đá lớn giữa núi rừng tuyệt đẹp, chẳng khác nào tòa lâu đài trong những giấc mơ thần thoại, xứ bồng lai giữa nhân gian. Chợt Cố Hạo Ninh có cảm giác quen quen.

      “Có phải thấy lâu đài này quen lắm ? Nó chính là hình mẫu của tòa lâu đài kinh điển trong logo của Walt Disney đó!” đến đây, khóe môi Vu Tiểu Phong khẽ cong lên.

      “Chẳng trách thấy nó quen quen, ra chính là tòa lâu đài trong câu chuyện cổ tích nổi tiếng nhất.” Cố Hạo Ninh vỡ lẽ, bật cười.

      “Đúng đó, tòa lâu đài này như là biểu tượng của tình tươi đẹp. Hồi bé, em từng ước ao ngày nào đó mình cũng có thể vào ở trong lâu đài này cùng chàng hoàng tử mình tha thiết.”

      “Đấy có lẽ là ước ao của rất nhiều nhỉ?” Cố Hạo Ninh đáp, vờ như hững hờ, cùng Vu Tiểu Phong mỉm cười ngước nhìn chốn tiên cảnh ảo mộng kia.

      Nụ cười của hai người đều tênh, tựa như nước chảy mây trôi, chẳng vương chút sầu bi. Nhưng nếu nhìn kĩ vào hai đôi mắt đó, dễ dàng nhận thấy đằng sau vẻ ôn hòa, bình yên ấy, thấp thoáng nét buồn tênh khẽ khàng chập chờn nơi đáy mắt sáng ngời.

      Rời khỏi Fussen, hai người định đến Munich nghỉ trọ đêm. Nhưng vào khoảng chín giờ hơn đến nơi, họ mới hoảng hồn nhận ra đây giữa mùa lễ hội bia, các khách sạn gần như kín phòng, chẳng tìm được nơi nghỉ trọ. Cố Hạo Ninh bèn dứt khoát quyết định đón xe đêm thẳng đến trạm kế tiếp.

      Lúc lên tàu, cả hai đều mệt lử, vẻ mặt Vu Tiểu Phong đầy áy náy và hổ thẹn. “Xin lỗi, em phụ trách sắp xếp hành trình, đáng lẽ phải suy xét đến ảnh hưởng của mùa lễ hội bia.”

      sao, ai ngờ khách sạn lại đông nghẹt như vậy, hơn nữa, giờ chẳng phải chúng ta tìm được nơi nghỉ chân rồi sao? Còn tiết kiệm được tiền trọ đêm!” Cố Hạo Ninh cười an ủi Vu Tiểu Phong, trong lúc vội vàng, hai người chỉ mua được vé ngồi. lấy từ va li ra chiếc áo khoác dày, đưa cho Vu Tiểu Phong. “ tàu bật điều hòa rất lạnh, em đắp kín chút, đừng để bị cảm lạnh!”

      Dứt lời, đắp chiếc áo lên người cả hai rồi nhắm mắt lại.

      Nhìn gương mặt ngủ nhuốm đầy vẻ mệt mỏi của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong cứ trằn trọc mãi.

      Lần này, gây ra sơ suất lớn trong việc sắp xếp hành trình nhưng chẳng quở trách câu, còn quan tâm đến như vậy... Ký ức lại trở về mười năm trước, giữa lúc tuyệt vọng ngỡ rằng sắp phải nằm lại nơi đáy sông mãi mãi, chính Cố Hạo Ninh xuất trước mặt , như thiên thần, vững vàng kéo ra khỏi bóng tối chết chóc, cho niềm hy vọng sống sót.

      những tưởng, là đứa trẻ bị chính mẹ ruột bỏ rơi, có bất kì chỗ dựa nào, mọi gian khổ và vất vả đều chỉ có thể mình gánh vác, có ai đứng phía trước bảo vệ mình.

      Nhưng , hết lần này đến lần khác, mỉm cười xuất vào những khi tuyệt vọng, bất lực, mỉm cười bao dung cho lỗi lầm của , mỉm cười nâng đỡ vòm trời ấm áp và bình yên dành cho .

      Lúc này mới biết, ra, kiên cường như mình tưởng, khát khao hơi ấm và vòngtay quan tâm biết nhường nào.

      Vô cùng khẽ khàng, Vu Tiểu Phong nhích về phía Cố Hạo Ninh, từng chút, rúc trong chiếc áo khoác ấm áp của , để mùi hương ấy bao bọc quanh mình, dần thiếp trong cảm giác bình yên và an tâm vô tận…

      Đoàn tàu im ắnglao vút trong màn đêm tĩnh lặng, Cố Hạo Ninh khẽ hé mắt.

      Vu Tiểu Phong ngồi bên cạnh dường như ngủ say, biết mơ giấc mơ đẹp nào, khóe môi vẫn còn vương nụ cười se , trông sung sướng và thỏa mãn biết bao, như nhận được hạnh phúc lớn nhất trần đời.

      chưa từng gặp người con nào lại hiền dịu, nhã nhặn đến thế.

      như cành hoa nhài tuyệt đẹp, sở hữu hươngthơm nồng nàn nhưng mùi hương dìu dịu tỏa ra từ cứ từng chút ngấm sâu vào lồng ngực . Đến bản thân cũng biết, cho lặng thầm của bắt đầu tự lúc nào trở thành những nhành dâyleo chằng chịt dần lan khắp con tim mình.

      Nhìn gương mặt ngủ vương nétan nhiên và dịu dàng của Vu Tiểu Phong bên cạnh, Cố Hạo Ninh sao rời mắt được. đưa tay, muốn vuốt ve gương mặt xinh xắn của biết bao nhưng cuối cùng, đành chầm chậm hạ tay xuống, giúp kéo lại chiếc áo khoác.

      Hai mắt nhắm lại chua xót, cố gắng răn đe bản thân, bỏ cuộc , đôi môi hồng chớm nở quyến rũ kia phải trái ngọt mà mày có thể hái được...
      thaominh91 thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 6: Chia ly


      Cố Hạo Ninh và Vu Tiểu Phong lần lượt đến thăm Vienna, Nice, Cannes, Monaco rồi băn qua Lyon vào nước Ý. Khi họ đặt chân đến Milan, thành phố của nghệ thuật, là cuối tháng Tám.

      Sau khi tham quan đại giáo đường Milano, nhà thờ tựa tòa lâu đài lơ lửng , Cố Hạo Ninh cùng Vu Tiểu Phong rẽ vào những con hẻm ngoằn ngoèo bên cạnh.

      “Chỉ vì muốn mua cái này ư? Để tặng à?” suốt nửa ngày, cuối cùng thấy Vu Tiểu Phong lộ ra nụ cười thỏa mãn, Cố Hạo Ninh khỏi ngạc nhiên. Thứ muốn mua chỉ là hai cái huy hiệu đội bóng bé tí này thôi sao?!

      phải để tặng, mà là cho em.” Vu Tiểu Phong cẩn thận nắm chặt hai cái huy hiệu trong lòng bàn tay.

      “Cho em? Sao lại mua cả AC Milan và Inter Milan thế này?” Cố Hạo Ninh càng lấy làm ngạc nhiên, người nào có chút hiểu biết về bóng đá đều AC Milan và Inter Milan là kẻ thù đội trời chung, fan hâm mộ của hai đội gần như là nước với lửa, sao lại mua của cả hai cơ chứ?

      “Ha ha, chắc cười em là fan hâm mộ nửa vời chứ gì? Đúng , em thích đội bóng, mà là thích cầu thủ cơ, thích người đồng thời cống hiến cho cả AC Milan và Inter Milan, ấy là dũng sĩ áo thiên thanh có sức hút nhất bán đảo Apennini, sở hữu đôi mắt xanh thẳm…”

      ấy chính là người được mệnh danh “nhà thơ thảm cỏ”, Roberto Baggio đúng ?” Cố Hạo Ninh cuối cùng mới vỡ lẽ, miệng cười tươi, đáy mắt tràn đầy ấm áp và vui sướng.

      cũng thích ấy ư?” Đôi mắt Vu Tiểu Phong mở to, ánh lên niềm phấn khởi rạng ngời khiến lòng người xao xuyến.

      “Đương nhiên. cũng là fan trung thành của Baggio! ấy quả rất tuyệt!”

      Vu Tiểu Phong gật đầu mạnh, hớn hở như tìm được tri kỷ. “Em thực rất thích Baggio! Em luôn nghĩ, nếu có ngày, em có thể đặt chân đến bán đảo Apennini mà mình hằng ngưỡng mộ, nhất định phải thu thập huy hiệu các đội bóng mà ấy từng đầu quân cho bằng được! Nắm chặt những huy hiệu bé xíu này, em cảm thấy như gần gũi với ấy hơn, như có thể cảm nhận được mùi hương riêng biệt và ấm áp từ ấy. biết , trước kia em còn định học tiếng Ý đấy, tiếc rằng mãi vẫn có thời gian lẫn cơ hội.” Vu Tiểu Phong thè lưỡi vẻ ngượng ngùng.

      “Vì ấy mà em muốn học cả tiếng Ý ư? Nhưng học xong rồi sao nào? Em hoàn toàn chẳng thể gặp được ta!”

      “Điều đó có liên quan gì đến gặp được hay chứ?” Vu Tiểu Phong nghi hoặc. “Thích ấy là chuyện của bản thân em, muốn học tiếng Ý cũng là chuyện của em, vì thích nên em mới muốn học, tại sao còn phải tính toán thiệt hơn nhiều thế làm gì? Cho vốn chuyện rất hạnh phúc rồi mà!”

      “Cho vốn chuyện rất hạnh phúc ư?” Cố Hạo Ninh khẽ khàng nhắc lại, trong lòng dậy sóng. rốt cuộc là người con như thế nào? Sao lại dạt dào năng lượng, nhiệt tình và ấm áp đến thế? Sao lại có thể lòng kiên trì thầm lặng cho đòi hỏi bất kì hồi đáp nào?

      Thần sắc Cố Hạo Ninh kìm được, khẽ rung động. đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt hiền dịu kia của biết bao, nhưng cuối cùng, chỉ đành dừng lại giữa chừng, cách ngay gang tấc, lại như xa tận chân trời, muôn ngàn lời chỉ hóa thành câu gió thoảng mây bay.

      “Còn ba năm nữa là đến World Cup 06, đến lúc đó chúng ta cùng cổ vũ cho đội Ý nhé!”

      “Được! Nhất ngôn cửu định!” Vu Tiểu Phong ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt xinh tươi như hoa khiến lòng ngây ngất.

      Mua xong huy hiệu, Cố Hạo Ninh và Tiểu Phong tiếp tục thả bộ giữa những tiệm hai bên đường, đến tận khi hoàng hôn buông xuống, họ mới tiếc nuối quay về khách sạn.

      Hai người cùng dùng cơm, sau khi thu dọn bát đũa, Cố Hạo Ninh bèn trở về phòng. Vu Tiểu Phong vừa định tắm, chợt nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem, thấy yên lặng đứng bên ngoài.

      qua để tặng em thứ này.” Cố Hạo Ninh thoáng dừng lại, lấy từ túi áo ra chiếc hộp tinh xảo, đưa cho Vu Tiểu Phong, nhưng đầu vẫn cúi, nhìn vào mắt . “ nghĩ... có lẽ em thích nó.”

      “Đây là...” Vu Tiểu Phong nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem. Là chiếc trâm cài áo bằng mã não mà trông thấy tại tiệm đồ cổ lúc nãy.

      “Lúc ở trong tiệm, thấy em nhiều lần nhìn nó, đoán rằng em rất thích nó. Vả lại, trong tên em có chữ “Phong”, cảm thấy chiếc trâm này rất thích hợp với em.” Cố Hạo Ninh giải thích, vẻ hơi luống cuống.

      Vu Tiểu Phong chầm chậm lấy trâm cài áo ra khỏi hộp, cầm trong lòng bàn tay, chăm chú vuốt ve. Sắc đỏ uyển chuyển toát ra mùi hương cổ điển dịu dàng dưới ánh đèn nhu hòa, tạo nên cảm giác quyến rũ khó tả.

      “Cái này... quý giá quá...”

      “Quý giá gì đâu, chỉ có năm mươi mấy euro, em bằng ngày giúp nấu cơm, số tiền cơm tiết kiệm được còn nhiều hơn cái này ấy chứ!”

      Cố Hạo Ninh nghĩ trước lí do này rồi. Kỳ thực cũng đoán ra sở dĩ Vu Tiểu Phong lúc đó mua, ắt hẳn là cảm thấy quá đắt. qua biết bao nơi, mua quà lưu niệm, thứ đắt nhất cũng vượt quá con số năm euro, càng chưa bao giờ bước vào mấy tiệm đồ hiệu xa xỉ.

      “Nhận !” Giọng trầm ấm, ôn tồn của Cố Hạo Ninh tựa như làn gió xuân mát lành thổi qua hồ nước trong lòng Vu Tiểu Phong, gợi lên những cơn sóng lăn tăn.

      nhìn chiếc lá phong tinh tế trong tay, cảm giác lòng bàn tay như bị bao bọc giữa lửa bang đan xen. Sắc đỏ như lửa, bỏng rát dư vị rực cháy, mặt đá như băng, rét cóng tình ý dịu dàng.

      Đây là món quà đầu tiên tặng , có lẽ cũng là món kỉ niệm duy nhất giữa hai người. Cuối cùng Vu Tiểu Phong cũng lặng lẽ gật đầu, chầm chậm nắm tay lại, giữ chặt chiếc trâm cài áo, giọng khẽ khàng, : “Cảm ơn !”

      Hai người chỉ ở lại Milan ngày rồi tiến thẳng đến Rome. Cả hai dọc những con hẻm huyên náo, sầm uất, chàng trai đột nhiên đâm sầm vào Vu Tiểu Phong, chỉ cảm thấy tay trái chợt bị kéo mạnh, chiếc túi xách cầm trong tay thoắt cái bị giật mất.

      “Cướp!” Vu Tiểu Phong hét lên, lao như tên bắn đuổi theo.

      “Tiểu Phong, đừng đuổi nữa, Tiểu Phong!” Cố Hạo Ninh lập tức định thần lại nhưng vẫn chậm bước, trân trân nhìn Tiểu Phong đuổi theo tên cướp, bất chấp tất cả quyết giành lại chiếc túi, đột nhiên tên cướp hằn học vung con dao giấu trong tay áo lên…

      “Tiểu Phong!” tiếng hét thất thanh vang lên đầy đau đớn, nỗi bi thương cùng cực tựa như những cơn sóng cuồn cuộn, hung hãn nhấn chìm tâm trí . Tên cướp bất chợt khựng lại, chính trong khoảnh khắc ngập ngừng đó, chân phải Vu Tiểu Phong giơ lên, tung cú đá xoáy tuyệt đẹp, trúng ngay tay cầm dao của tên côn đồ, chỉ thấy ánh chớp bạc vụt lóe trong trung, con dao găm sắc lạnh kia bị đá văng xuống đất…

      Đến khi cảnh sát nghe tin chạy đến, giải tên cướp xuýt xoa bàn tay đau kia về đồn, Vu Tiểu Phong mới thở phào nhõm. vội mở túi xách ra kiểm tra kĩ lưỡng.

      “Rốt cuộc có đồ gì quý giá đáng để em liều lĩnh thế hả ? Hộ chiếu phải dặn cất trong ngăn khóa bảo mật ở khách sạn rồi sao?”

      phải hộ chiếu.” Vu Tiểu Phong cúi gằm mặt, giọng hơi ngập ngừng, chầm chậm lấy từ trong túi ra vật lành lạnh, im lặng, cài lên áo.

      Đôi mắt Cố Hạo Ninh mở to, đăm đăm nhìn chiếc trâm cài áo đó, ánh mắt ngỡ ngàng, đó chính là chiếc trâm tặng hôm qua. “Chỉ vì cái này mà em chẳng cần mạng sống ư?”

      “Làm gì khoa trương thế!” Vu Tiểu Phong gượng cười, cố đè nén nỗi chua xót trong lòng. “ phải ban nãy cũng thấy đó sao, em có học qua vài chiêu karate. Cái này dù gì cũng là món quá đầu tiên tặng em…”

      Khóe môi gượng cười khẽ run run, biết gì tiếp, muốn cười nhưng vẫn sao ngăn được dòng lệ ngân ngấn nơi đáy mắt, từng giọt, từng giọt thi nhau tuôn rơi. nhớ lại tiếng hét xé lòng ban nãy của , hoàn toàn phải chỉ là đơn phương…

      Còn Cố Hạo Ninh chỉ đứng lặng nhìn chiếc trâm cài trước ngực Tiểu Phong, sắc đỏ rực rỡ kia tựa những giọt máu rỉ ra từ tình cảm ấp ủ cháy bỏng, như muốn thiêu đốt đôi mắt

      Rốt cuộc trốn chạy thứ tình cảm gì đây? Có phải sai rồi? Có phải nên dũng cảm đối mặt, giành lấy nó? Có lẽ giữa hai người thực có thể có được tương lai tươi đẹp chăng?

      Chầm chậm ngẩng lên, Cố Hạo Ninh mím môi, như muốn gì đó…

      Ngay khoảnh khắc ấy, bất thình lình điện thoại trong túi áo đổ chuông. Mắt nhìn trân trân cái tên quen thuộc màn hình kia hồi lâu, mới chậm rãi lấy di động ra, áp lên tai. “Nhược Kỳ.”

      “Cố Hạo Ninh, làm cái quái gì mà mãi mới nghe máy thế hả? Cha mẹ em... cha mẹ em xảy ra chuyện rồi! Đoàn du lịch của họ gặp tai nạn, nghe cả chuyến xe còn ai sống sót... mau về, mau về !” Trong điện thoại, Lâm Nhược Kỳ khóc nức nở đến khản cả giọng.

      “Cái gì?” Tin dữ đột ngột ập đến, tựa như chiếc búa tạ nện thẳng vào con tim Cố Hạo Ninh. đờ đẫn nhìn vào đôi mắt dịu hiền của Vu Tiểu Phong trước mặt, lời như chẳng phải bật ra từ miệng : “Được, ... lập tức về ngay.”

      “Phải về rồi à?” Vu Tiểu Phong mỉm cười cất tiếng, dịu dàng và nhã nhặn nhưng vẫn khiến Cố Hạo Ninh nhận ra đằng sau đó là run rẩy sao kìm nén được mà cố gắng che giấu.

      “Ừm!” Cố Hạo Ninh dám nhìn vào mắt Vu Tiểu Phong, chỉ ậm ờ đáp.

      “Vừa đúng lúc chúng ta đến thăm thắng cảnh cuối cùng.” Vu Tiểu Phong nhìn bức tượng Bobác traia della Verità ở đằng xa, chợt nhoẻn cười, cố gắng đè nén nước mắt chực trào nơi đáy mắt nhưng vẫn sao ngăn được cơn đau nhói buốt kia ngừng xâm chiếm cõi lòng. “Có thể để em qua đó câu ?”

      “Được!” Cố Hạo Ninh khẽ gật đầu, cùng Vu Tiểu Phong qua bên đó.

      “Tu me manqueras.” Đứng trước Chiếc Miệng , Vu Tiểu Phong chầm chậm đưa tay mình vào chiếc miệng há rộng của bức tượng, dịu dàng .

      biết Cố Hạo Ninh nghe hiểu, câu này là dành cho bản thân mình. Cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn kia từ ngón tay lan dần đến đáy lòng, như muốn đóng băng tất cả.

      Cuối cùng... đến hồi kết.

      Khóe môi gắng gượng nhướn cao, dường như vận dụng hết mọi sức lực chỉ để nở nụ cười cuối cùng của cuộc đời này. Ánh nắng rực rỡ rọi vào đôi mắt cười cong cong của . ngẩng cao đầu để nước mắt chảy ngược vào tim...

      Hạo Ninh, chúng ta thể gặp lại nữa... Hạo Ninh, tu me manqueras...

      Nhìn đôi mắt nhòa lệ cùng nụ cười rạng ngời của Tiểu Phong, Cố Hạo Ninh đớn đau đến tê dại, nỗi đau thương mà cố đè nén, nỗi tuyệt vọng cực lực kiềm chế kia, sao lại hiểu? đâu có khác gì? dám hỏi Tiểu Phong câu đó có nghĩa là gì, chỉ biết hai người sắp phải chia ly, hai người rốt cuộc cũng chỉ còn cách chia xa. Có những người, những lời , suốt cuộc đời này, cả hai vĩnh viễn chỉ có thể chôn chặt dưới đáy lòng. Tiểu Phong, Tiểu Phong, tiếc rằng ta gặp lúc chỉ hồng chưa xe, nếu có kiếp sau, nguyện cho đôi ta có thể gặp nhau sớm hơn, sớm hơn...
      Chó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :