1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TÌNH YÊU KIÊN CƯỜNG HƠN CÁI CHẾT - LẠC HÒA (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 14: Đêm trăng


      Từ khi cha Hạo Ninh xuất viện, Lâm Nhược Kỳ cũng còn đến bệnh viện nữa. Chớp mắt hơn nửa tháng trôi qua, Giang Hàn Phi cuối cùng kìm được, chủ động gọi điện cho .

      “Nhược Kỳ, bận à?”

      “Bác sĩ Giang?” Lâm Nhược Kỳ dịch bản giấy tờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Hàn Phi, có phần ngạc nhiên.

      “Ừ, là tôi, Giang Hàn Phi.” Tay cầm điện thoại, Giang Hàn Phi bất giác thấy hồi hộp. “Tôi quấy rầy rồi à?”

      “Ô, sao, có chuyện gì à?”

      “Ừm, cũng có gì.” Giang Hàn Phi biết nên tiếp tục đề tài như thế nào. “À, ừm, đúng rồi, bé Tần Lãng, còn nhớ chứ? Chính là thằng nhóc cháu tôi ấy, nó thích lắm, cứ luôn miệng bảo muốn cùng chơi!”

      “Ha ha, bé Tần Lãng à, tôi đương nhiên nhớ chứ! Cậu nhóc dễ thương thế cơ mà!” Nhắc đến bé Tần Lãng, khóe môi Lâm Nhược Kỳ cong lên. Cậu bé đó quả là rất dễ khiến người ta mến. “Tôi cũng thích bé lắm. Nhưng dạo gần đây thực bận quá. biết đó, y dược phải chuyên ngành của tôi, giờ đảm nhận công việc phiên dịch này, cần phải bổ sung rất nhiều kiến thức y học nhưng tôi lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy mỗi ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm tài liệu, áng chừng thời gian này chẳng có phút giây nào rảnh rỗi.”

      muốn bổ sung kiến thức y học ư? Cứ đến hỏi tôi ấy! Chỗ tôi phải là có tất tần tật mọi tài liệu về y học.” Giang Hàn Phi hiểu công ty của Tần Lượng như lòng bàn tay, biết phạm vi kinh doanh của họ, bảo giúp Lâm Nhược Kỳ bổ sung các kiến thức y học liên quan thực chỉ là chuyện .

      “Đúng rồi, sao tôi lại quên mất có sẵn thầy giáo ngay đây chứ! Nhưng bận như vậy…”

      “Dù bận thế nào cũng thể nào làm việc 24/7 nghỉ đúng ? Hay là lo lắng trình độ của ông thầy này?”

      “Làm gì có? Được chịu giúp tốt rồi! Thế chừng nào rảnh vậy?”

      “Sau giờ tan ca hôm nay .” Giang Hàn Phi nhìn đồng hồ, cũng gần năm giờ. Hôm nay làm ca ngày, sáu giờ là tan làm. “Tôi đợi ở bệnh viện nhé! Ở đây có ít tài liệu, có thể qua đây xem thử.”

      “Được thôi. Vậy sau khi tan ca, tôi đến thẳng chỗ , chắc khoảng bảy giờ!”

      thành vấn đề! Tôi đợi ở văn phòng.” Giang Hàn Phi gác điện thoại, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, bảy giờ, vừa vặn có thể mời ấy cũng ăn tối, gần đây có quán ăn nào ngon nhỉ?

      Lâm Nhược Kỳ ngờ khi mình đến bệnh viện, lại trông thấy cảnh tượng còi hụ inh ỏi từng chiếc xe cấp cứu lũ lượt kéo tới, trong sảnh lớn của bệnh viện rền vang những tiếng gào thét, khóc than, các y tá, bác sĩ ai này đều bận đến tối mắt tối mũi.

      định tìm Giang Hàn Phi thấy và y tá đẩy bệnh nhân từ phòng cấp cứu ra, chỉ nghe tiếng hối hả dặn dò y tá bên cạnh: “Nghi ngờ bị tổn thương thận phải, bảo khoa Ngoại tiết niệu và phòng phẫu thuật mau chuẩn bị! Kêu Tiểu Dương đưa người bị thương ở phổi kia vào đây!”

      Giữa tình trạng hỗn loạn này, Lâm Nhược Kỳ cũng tiện qua chào Giang Hàn Phi, xem ra tối nay chắc hẳn được rảnh rỗi.

      Lâm Nhược Kỳ định ra ngoài, chợt trông thấy bóng dáng quen thuộc hối hả chạy vào trong. đưa mắt nhìn kĩ, là Hiệu trưởng Lư?

      “Chào ! Tôi là người bên viện phúc lợi Khang Lạc. Trong vụ tai nạn có chiếc xe là của viện chúng tôi, đó toàn là trẻ con, nghe bảo đều được đưa hết vào đây. Tình trạng chúng giờ như thế nào? Có nghiêm trọng ?” Hiệu trưởng Lư sốt ruột, túm lấy y tá hỏi.

      “Trẻ con? Hình như có ít đứa bị thương nặng. Nhưng tình hình cụ thể phải đợi kết quả chẩn đoán của bác sĩ, giờ chúng tôi dốc sức cứu chữa, bà cứ yên tâm nhé!” Y tá vừa vừa gấp gáp tiến về phía trước, tay vẫn cầm thiết bị cấp cứu.

      Hiệu trưởng Lư định hỏi thêm vài câu, chợt nghe tiếng bọn trẻ gọi.

      “Mẹ Lư ơi…”

      Bà vội xoay người qua, ôm hết đứa này lại xoay qua dỗ dành đứa kia.

      “Hiệu trưởng Lư, cháu có thể giúp ?” Lâm Nhược Kỳ kìm lòng, bèn bước đến cạnh Hiệu trưởng Lư, giọng đề xuất.

      “Cháu là…”” Hiệu trưởng Lư đưa mắt nhìn sang Lâm Nhược Kỳ, thấy quen quen nhưng nhất thời nhớ ra là ai.

      “Cháu là Lâm Nhược Kỳ, chính là đến viện phúc lợi thăm các cụ già và bọn trẻ vào sáng mồng Tết.”

      “A, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. À ừm, cháu đến đây để khám bệnh à? Thế phiền cháu quá…”

      phải, cháu đến đây để tìm người bạn, nhưng ấy lại bận, dù sao cháu cũng có việc gì, nếu yên tâm để cháu giúp trông nom mấy đứa trẻ này nhé!” Lâm Nhược Kỳ chỉ tay về phía bọn trẻ bên cạnh Hiệu trưởng Lư, nhìn tình trạng bọn chúng, ắt hẳn đều được kiểm tra và xử lý vết thương rồi, cơ bản nghiêm trọng lắm. Nhưng mấy đứa trẻ này mới trải qua vụ tai nạn thảm khốc, e rằng vẫn còn trong tình trạng cực kỳ sợ hãi và hốt hoảng nên cần có người ở bên cạnh an ủi, vỗ về.

      “Thế cảm ơn cháu nhiều lắm, nghe giáo viên theo xe bị thương nặng giờ vẫn chưa biết ở đâu… Mấy thầy khác chắc hẳn đường tới, phiền cháu trông giúp tôi mấy đứa trẻ này nhé, cảm ơn, cảm ơn!” Đúng lúc này, Hiệu trưởng Lư cũng thể đắn đo gì nhiều, bà đành giao phó bọn trẻ cho Lâm Nhược Kỳ, chuẩn bị hỏi thăm tình hình của những đứa trẻ khác.

      “Được! cứ lo việc ! Việc này cứ yên tâm giao cho cháu!” Lâm Nhược Kỳ cũng gì nhiều, liền đón lấy đứa bé mà Hiệu trưởng Lư bế trong lòng.

      Mười rưỡi, cuối cùng Giang Hàn Phi cũng bước ra từ phòng mổ, người mệt mỏi rã rời.

      “Bác sĩ Giang, vẫn chưa ăn gì đúng ? Có muốn ăn chút gì đó với bọn em ?” Dương Tuyết Tuệ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật cùng Giang Hàn Phi, liền kéo y tá kế bên, hỏi .

      “Ừm, phải, hôm nay vốn tan ca lúc sáu giờ…” Giang Hàn Phi đưa tay xoa xoa cần cổ nhức mỏi, đột nhiên dừng lại. Chết rồi, sao mình lại quên mất chứ? Tối nay mình có hẹn với Lâm Nhược Kỳ ở bệnh viện mà! cười khổ nhớ lại, hồi sáu giờ hơn, ngồi trong văn phòng đợi Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bị chủ nhiệm gọi gấp xuống phòng cấp cứu tầng dưới, khu vực gần bệnh viện xảy ra vụ tai nạn giao thông liên hoàn, trong đó có cả chiếc xe buýt chở toàn trẻ em… Phút chốc toàn bệnh viện lâm vào tình trạng bận tối mắt, liên tục thực đến ba ca phẫu thuật, hoàn toàn quên khuấy việc gọi điện cho Lâm Nhược Kỳ nhưng cho dù nhớ ra, có lẽ cũng chẳng có thời gian để gọi cho

      “Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang?” Thấy Giang Hàn Phi chợt đứng sững, Dương Tuyết Tuệ lay người gọi.

      “À, ơ, ừm, tôi đói. Hai người cứ ăn trước , tôi vẫn còn chút chuyện.” Giang Hàn Phi cuối cùng cũng hoàn hồn, mỉm cười xin lỗi Dương Tuyết Tuệ rồi nhanh chân về phía văn phòng, vẫn chưa đến mười giờ, Lâm Nhược Kỳ chắc vẫn chưa ngủ nhỉ?

      “A lô?” Vào văn phòng, Giang Hàn Phi thay áo blouse trắng, cầm điện thoại lên, vừa gọi cho Lâm Nhược Kỳ vừa bước ra ngoài.

      “Bác sĩ Giang?” Giọng của Lâm Nhược Kỳ như có phần trầm khàn, Giang Hàn Phi nghe mà thấp thỏm trong lòng.

      ngủ chưa?”

      “Chưa, vẫn còn ở bệnh viện à?” Lâm Nhược Kỳ khẽ hỏi, như sợ làm ồn.

      “Ừ, mới vừa ra khỏi phòng mổ, thực rất xin lỗi chuyện tối nay!” Giang Hàn Phi cũng hạ thấp giọng, giọng của Lâm Nhược Kỳ luôn ôn hòa và nhã nhặn bất giác khiến người ta cảm thấy thư thái và bình tâm trở lại.

      sao!” Đầu dây bên phía Nhược Kỳ đột nhiên vang lên tiếng rù rì chuyện trò, có cả tiếng rên nho của trẻ con. nghe thấy Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng vào điện thoại câu: “ đợi chút!” Sau đó thấp thoáng nghe thấy thầm với người bên cạnh: “Bé vừa ngủ rồi!”

      Bé? Giang Hàn Phi sửng sốt, ấy có em bé rồi ư?

      Lúc này, Giang Hàn Phi ra đến đại sảnh. Ánh mắt vô tình lướt qua, bất chợt bắt gặp bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ. mỉm cười giao đứa bé ngủ say trong lòng cho trẻ, áo khoác của vẫn còn đắp người đứa bé đó.

      “Cảm ơn chị nhiều lắm! Chị Lâm, ngại quá, phải phiền chị muộn thế này.” trẻ dùng áo khoác của mình đắp lên người đứa bé rồi trả lại áo khoác cho Lâm Nhược Kỳ.

      sao đâu, dù sao tôi cũng rảnh mà.” Lâm Nhược Kỳ mỉm cười, mặc lại áo khoác, nhìn trẻ bồng đứa bé khuất rồi mới cầm di động lên. “Bác sĩ Giang?”

      “Đứa bé đó là con của bạn à?” giọng trầm ấm vang lên nhưng phải từ điện thoại vọng ra, Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Hàn Phi cười tủm tỉm đứng trước mặt mình, vẻ mặt ngạc nhiên.

      “À, phải. Đứa bé đó ở viện phúc lợi, người mới đón bé ban nãy chính là giáo trong viện.” Dứt lời, bất chợt bụng của Lâm Nhược Kỳ tấu lên thanh được tao nhã cho lắm, mặt thoắt đỏ lựng.

      đến lúc mấy giờ? Đừng là cũng chưa ăn gì đấy nhé?” thanh đó Giang Hàn Phi vô cùng quen thuộc, bởi mười phút trước, bụng cũng kêu réo như thế.

      “Tôi đến tìm lúc bảy giờ, thấy bận cấp cứu cho bệnh nhân, vốn định ra về nhưng sau đó, tình cờ gặp Hiệu trưởng Lư ở viện phúc lợi, lúc đó bà ấy bận xoay như chong chóng, tôi nghĩ dù sao mình cũng có việc gì, bèn đề nghị giúp trông chừng mấy đứa trẻ bị thương . Ban nãy giáo trong viện mới đến đón đứa cuối cùng .”

      “Viện phúc lợi? Trong tai nạn lần này hình như có chiếc xe là của viện phải. Nhưng sao lại quen biết giáo viên trong viện?” Tuy Lâm Nhược Kỳ chỉ qua loa nhưng Giang Hàn Phi vẫn có chút bất ngờ.

      “Ừm, trước kia tôi từng đọc qua bài báo viết về Hiệu trưởng Lư ở viện phúc lợi. Tôi cảm động lắm, bèn đến thăm viện lần nên mới biết họ.” Đây là lần thứ hai Tiểu Phong mượn lý do này nên giờ giải thích rất trơn tru, Giang Hàn Phi nghe thấy cũng gật gù.

      Giang Hàn Phi và Lâm Nhược Kỳ vừa trò chuyện vừa rời khỏi bệnh viện, định tìm chỗ nào đó để lấp đầy cái bụng rỗng.

      khuya lắm rồi, chỉ còn chỗ này ăn tạm vậy.” Giang Hàn Phi thông thạo dẫn Lâm Nhược Kỳ rẽ vào quán McDonald’s mở cửa 24/24 vỗ về cơ thể lạnh giá của giữa cơn đói rét khi đó.

      ngại quá, lại mời ăn thứ này.” Giang Hàn Phi nhìn phần ăn trước mặt Lâm Nhược Kỳ, khỏi ái ngại, vốn nghĩ bụng tìm nơi nào đó tốt tốt mời dùng cơm, nào ngờ lại khiến đói meo đến tận bây giờ, cuối cùng thứ mời ăn lại là cái hambuger và tách cacao nóng.

      “Có gì đâu, có đồ ăn là tôi thỏa mãn lắm rồi!” Lâm Nhược Kỳ nở nụ cười thoải mái, từ trước đến nay vốn phải là người có cầu cao.

      dễ thỏa mãn nhỉ? Đúng rồi, tài liệu mà cần, ban nãy tôi tưởng về nên tôi mang theo ngày mai tôi cũng làm ca ngày… Hay sau khi tan làm, tôi đến đưa cho nhé?” Lúc này, Giang Hàn Phi mới sực nhớ ra sấp tài liệu mà Lâm Nhược Kỳ cần, ban nãy hai người đều bận tìm chỗ để “xóa đói”, cũng chẳng có thời gian quay lại văn phòng lấy.

      “Tôi tự đến lấy hơn! Dù sao mai cũng là cuối tuần, tôi có việc gì, buổi trưa rảnh chứ? Tôi muốn lấy sớm chút để tranh thủ xem.”

      “Được chứ! Thế buổi trưa tôi đợi ở văn phòng nhé!”

      “Được!” Lâm Nhược Kỳ đưa mắt nhìn đồng hồ. “ còn sớm nữa, tôi về trước nhé!”

      “Ok, để tôi đưa về.”

      cần đâu, nhà tôi cách đây cũng xa, tôi taxi lát là tới.”

      “Cũng gần mười hai giờ rồi, khuya thế này taxi cũng an toàn lắm, để tôi đưa về tốt hơn.” Giang Hàn Phi cầm chìa khóa xe đứng dậy, vẻ mặt rất thản nhiên nhưng giọng điệu kiên quyết vô cùng.

      Giang Hàn Phi đưa Lâm Nhược Kỳ về đến tận khu chung cư. nhìn chậm rãi lên lầu, ánh đèn đường vàng hắt bóng lên bờ lưng mảnh mai của , trông dịu hiền và lặng trầm đến lạ, khuấy động tâm hồn thành từng cơn sóng lăn tăn xao xuyến, gợi nên những cảm xúc bồi hồi và xốn xang mà bản thân cũng biết diễn tả thế nào.

      Lâm Nhược Kỳ đến gần cửa nhà, thấy Cố Hạo Ninh vẫn để lại ngọn đèn sáng nơi phòng khách, bất giác tia hy vọng len lỏi vào trái tim , giữa và Cố Hạo Ninh liệu có tương lai?
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 15: Độc thoại


      Trưa hôm sau, khi Lâm Nhược Kỳ đến bệnh viện, Giang Hàn Phi đợi sẵn trong văn phòng. chọn số tài liệu tương đối phù hợp với Lâm Nhược Kỳ giờ, còn chú thích thứ tự học cái nào trước, cái nào sau.

      “Cảm ơn ! Chắc còn phải nghỉ trưa nữa, tôi xin phép về trước.” Lâm Nhược Kỳ nhận xong tài liệu, định rời .

      sao, để tôi tiễn .” Giang Hàn Phi cầm lấy túi sách trong tay , bên trong đựng khoảng ba, bốn quyển sách mà lựa cho nên cũng khá nặng.

      “A! Lâm tiểu thư, chào cháu! Hôm qua cảm ơn cháu nhiều lắm!” Vừa ngang qua cửa phòng bệnh, bất chợt hai người chạm mặt Hiệu trưởng Lư của viện phúc lợi. Bà vừa trông thấy Lâm Nhược Kỳ, bèn siết chặt tay , miệng ríu rít cảm ơn.

      có gì đâu ạ, bọn trẻ giờ đỡ hơn chưa?” Vu Tiểu Phong khẽ rút tay về, kìm nén cơn sóng kích động dâng trào trong lòng.

      “Có vài đứa bị thương khá nặng, giờ vẫn phải nằm trong bệnh viện.” Nhắc đến đám trẻ bị thương, sắc mặt Hiệu trưởng Lư thoáng nét buồn bã, lo âu.

      đừng lo lắng quá, các bác sĩ ở đây đều rất có trách nhiệm, bọn trẻ sao đâu!”

      Lâm Nhược Kỳ an ủi Hiệu trưởng Lư, bất chợt giọng lạnh lùng vang lên bên tai, gay gắt chất vấn : “Sao lại ở đây hả?”

      Lâm Nhược Kỳ liền ngoảnh đầu nhìn qua, trông thấy Cố Hạo Ninh xách phích nước đứng cách xa, đáy mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị.

      “Em…” Nhất thời Lâm Nhược Kỳ biết nên trả lời thế nào, bảo rằng đến tìm Giang Hàn Phi để mượn tài liệu ư? Hóa ra chẳng phải khai với đổi công việc sao. Nhưng nếu thế sao giải thích chuyện đứng ở đây?

      Nhưng đối với Cố Hạo Ninh, vẻ ngập ngừng của Lâm Nhược Kỳ trong mắt lại trở thành biểu của chột dạ, tiến lên bước, gây sức ép lớn hơn về phía Lâm Nhược Kỳ. “ phải tôi được phép quấy rầy viện phúc lợi nữa sao?”

      Cố, tôi nghĩ hiểu lầm rồi. Tối hôm qua, tình cờ Lâm cũng có mặt ở bệnh viện, thấy đám trẻ trong viện chúng tôi gặp tai nạn, bèn nhận trông giúp mấy đứa bị thương, bận rộn suốt đêm, sao có thể là quấy rầy viện chúng tôi được?” Hiệu trưởng Lư rối rít giải thích.

      Sáng hôm nay xem tin tức, Cố Hạo Ninh mới biết ra tối qua xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, đám trẻ trong viện cũng có mặt trong vụ tai nạn ấy. Thế là bèn mang theo trái cây đến bệnh viện thăm chúng. Hạo Ninh luôn tỏ ra vui vẻ, hòa nhã, ban nãy còn chủ động giúp đám trẻ lấy nước nóng, Hiệu trưởng Lư quả hiểu sao đột nhiên Cố Hạo Ninh lại tỏ thái độ hầm hầm giận dữ như thế với Lâm Nhược Kỳ, hai người họ quen nhau ư? Liệu có hiểu lầm gì chăng?

      à? Tại sao tối qua lại vào bệnh viện, ốm ư?”

      “Em… em có…”

      Cố, chị nhà hôm qua đến bệnh viện là bởi…”

      “Vì… vì em tình cờ qua, thấy bọn trẻ gặp tai nạn nên…” Lâm Nhược Kỳ sợ Giang Hàn Phi kể ra chuyện đến mượn tài liệu, trong lúc gấp gáp bèn vịn vào vụ tai nạn để làm cớ lấp liếm cho qua nhưng lời vừa buột khỏi miệng, liền thấy hối hận, thế này, e rằng…

      quan tâm viện phúc lợi đến thế ư?” Quả nhiên sắc mặt Cố Hạo Ninh càng lạnh, thấy Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, dám hé môi, càng tin vào phán đoán của mình. “Tôi với bao nhiêu lần rồi hả? Đừng làm những chuyện vô bổ nữa. Tôi mong rằng đây là lần cuối cùng.” Dứt lời, Cố Hạo Ninh bèn xách phích nước thẳng vào phòng bệnh.

      “Cháu là vợ của Cố Hạo Ninh ư?” Hiệu trưởng Lư càng lấy làm lạ. ra hai người là vợ chồng, cả hai đều quan tâm đến viện phúc lợi nhưng sao lại như nước với lửa thế kia? Phải chăng giữa hai người họ có vấn đề gì? Nhưng chuyện riêng tư, Hiệu trưởng Lư cũng tiện hỏi nhiều, chỉ đành thở dài: “Hôm qua, vẫn phải cảm ơn nhiều!” Sau đó, bà cũng xoay gót vào trong phòng.

      vẫn ổn chứ?” Chỉ còn lại Giang Hàn Phi đứng bên cạnh Lâm Nhược Kỳ. hiểu tại sao lại giấu giếm chuyện đến mượn tài liệu, bởi lo lắng chồng phát qua lại với nhau ư? Nhưng hình như cũng đâu có gì nhỉ? Vả lại, nhìn vẻ mặt của ông xã , lại nhớ đến chuyện lần trước Cố Hạo Ninh bảo muốn ly dị với Lâm Nhược Kỳ mà mình tình cờ nghe được, và chồng, dù nhìn ngược nhìn xuôi đều giống dáng vẻ cặp vợ chồng bình thường.

      “Tôi sao!” Lâm Nhược Kỳ định thần lại, cười . “Ngại quá, để chê cười rồi. Nhưng việc tôi đến tìm mượn sách, xin đừng với ông xã tôi. ấy biết tôi đổi việc.”

      “Ồ, ra là vậy. Tôi hiểu rồi!” Giang Hàn Phi thấy dường như muốn nhiều, cũng muốn tiếp tục truy hỏi.

      “Ừm, vậy tôi về trước nhé!”

      “Ừ. Nếu lúc đọc sách thấy có chỗ nào hiểu, cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”

      “Tôi biết rồi, cảm ơn !” Lâm Nhược Kỳ nhận lấy túi sách từ tay Giang Hàn Phi, cúi đầu đáp rồi hấp tấp xoay lưng rời khỏi.

      Nhìn bóng dáng Lâm Nhược Kỳ hối hả biến mất, cảm xúc mềm yếu sắp đè nèn nổi toát ra từ người khiến trái tim Giang Hàn Phi ỉ nhói đau. Rốt cuộc làm sao vậy? Giữa và chồng xảy ra chuyện gì? Tại sao phải thầm gánh chịu tất cả thế kia? Liệu có thể giúp ?

      Lâm Nhược Kỳ chạy như bay về nhà, Cố Hạo Ninh vẫn chưa về. chậm rãi bước đến cửa phòng , cánh cửa khóa chặt, tựa như trái tim đóng chặt của Cố Hạo Ninh, ngăn bên ngoài.

      Trở về phòng mình, giở sách mượn của Giang Hàn Phi ra xem nhưng nhận ra mình chẳng nạp nổi chữ nào vào đầu. Bên tai cứ mãi văng vẳng câu kia của Cố Hạo Ninh, hết lần này đến lần khác: “Đừng làm chuyện vô bổ nữa. Tôi mong rằng đây là lần cuối cùng.”

      Gập sách lại, ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược vào trong nhưng chẳng ngăn nổi cảm giác lạnh thấu xương, từng chút từng chút ngấm sâu vào máu.

      Nào ngờ lại rét buốt biết bao, rét đến mức như thể toàn thân rơi vào đáy biển lạnh giá, chẳng còn cảm nhận được chút ánh sáng ấm áp nào, chỉ có bóng đêm và băng giá thăm thẳm, bao bọc tầng tầng lớp lớp, mênh mông bất tận… Nhớ lại tối qua, còn mong đợi hão huyền về tương lai hạnh phúc giữa mình và Cố Hạo Ninh… gìn giữ cuộc hôn nhân này, chờ đợi Cố Hạo Ninh, sai rồi sao? Có phải thực nên buông tay?

      Trong lúc hoang mang, ngỡ ngàng, bất giác mở laptop, đăng nhập tài khoản MSN dùng chung với Cố Hạo Ninh, vào gian riêng tư thầm kín kia. Ở nơi ấy, từng có những hồi ức chung của hai người, tuy Cố Hạo Ninh hiếm khi phản hồi nhưng chí ít, vẫn có thể giúp cảm nhận được chút dấu tích thời từng được . Có lẽ nó là thứ duy nhất mà có thể sở hữu, có thể hoài niệm…

      “Tiểu Phong, hôm nay, là ngày thứ 138 từ khi em ra . Bây giờ là cuối tháng Hai, sắp sang tháng Ba rồi, nhưng luôn cảm thấy mùa xuân như vẫn chưa hề đến.”

      Lâm Nhược Kỳ sửng sốt khi đọc bài blog mới nhất, ngày hiển thị là tối hôm qua, đây… đây là do Cố Hạo Ninh viết ư?

      ngờ Cố Hạo Ninh vẫn còn vào đây, hơn nửa còn viết nhật ký ở này! vẫn nhớ lúc mới tạo blog, Cố Hạo Ninh cười trêu ngốc, bảo rằng thời gian, hơi sức ngồi viết nhật ký chi bằng gọi cú điện thoại còn tiện hơn, nên xưa kia đều chỉ do mình viết, Cố Hạo Ninh thỉnh thoảng vào xem, để lại vài câu bình luận, vậy mà giờ đây…

      run rẩy nhấp chuột mở “Tháng 10 năm 2005”, quả nhiên, nhìn thấy nhật ký đầu tiên do Cố Hạo Ninh viết trong đó.

      “Tiểu Phong, em ở đâu?

      Hôm nay, lại đến nghĩa trang lặng ngồi cả ngày, Tiểu Phong, em rời xa bảy ngày rồi, nhưng đến tận bây giờ, vẫn sao tin được em ra , rời bỏ rồi.

      luôn cảm thấy em như vẫn ở bên . Hễ nhắm mắt lại, liền trông thấy em đứng mỉm cười trước mặt, Bruges đẹp lắm, rằng em thích Baggio, rằng pizza ở Rome là ngon nhất… Tiểu Phong, em vẫn chưa rời , đúng ? Em chắc chắn vẫn ở bên , đúng ?

      Em xem, giờ sẵn lòng viết nhật ký ở này, bảo em ngốc nữa, em đọc chưa? Tiểu Phong, nhớ em lắm, em đừng rời xa , ràng em hứa với mãi mãi ở bên cạnh mà, em có thể cảm nhận được nỗi mong nhớ khắc khoải trong , đúng ? Em luôn muốn được hạnh phúc, thế em trở về bên được ? Những ngày có em, sao hạnh phúc được chứ? Tiểu Phong, em hãy quay về, quay về …”

      Em ở đây, Hạo Ninh, em vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bên mà! Bàn tay Lâm Nhược Kỳ run rẩy, gần như nắm được chuột. lần lượt click mở hết nhật ký này đến nhật ký khác, từ ngày thứ bảy sau khi rời , đến tận bây giờ, hầu như ngày nào Cố Hạo Ninh cũng viết, từng câu từng chữ như rỉ máu, đau thấu tim can.

      Cuối cùng mới biết, dưới vẻ ngoài trầm tĩnh kia của Cố Hạo Ninh chứa biết bao đau khổ và bi thương. ra suốt bấy lâu nay, vẫn luôn sống trong nỗi tuyệt vọng và buốt giá khôn cùng, những day dứt và đớn đau thấu xương cùng niềm nhung nhớ lẫn hối hận chưa ngày thôi dằn xé trái tim .

      đọc những dòng chữ như ngâm giữa ngày đông thấm đượm rét buốt, nước mắt lã chã tuôn rơi, lòng đau như cắt. Cuối cùng, nhấp mở bài cuối cùng, cũng chính là nhật ký mà Cố Hạo Ninh viết tối qua.

      “Tiểu Phong, hôm nay là ngày thứ 138 từ khi em ra . Bây giờ là cuối tháng Hai, sắp đến tháng Ba rồi nhưng luôn cảm thấy mùa xuân vẫn chưa hề đến.

      Tiểu Phong, em ra hơn bốn tháng rồi. Có lúc, những tưởng em ra rất lâu, lâu đến nỗi quên mất những cảm giác ấm áp và hạnh phúc xưa kia là như thế nào. Nhưng nhiều khi, lại cảm thấy em chỉ mới vừa rời khỏi, , , em chưa hề rời , ánh mắt, nụ cười của em vẫn hiển nét trước mắt , bóng dáng của em dường như xuất khắp mọi nơi.

      ngang qua Pizza Hut, liền nhớ đến món pizza mà em thích, trông thấy trang sức hình lá phong, kỷ niệm tặng em trâm cài áo lần trước lại ùa về trong . Ăn cháo hạt kê lại nhớ đến hình ảnh em tủm tỉm cười bưng đến cho bữa sáng nóng hổi lúc ở châu Âu, còn nữa, những lúc xem bóng đá, lại nhớ dáng vẻ hớn hở đầy say mê phấn khích của em khi kể về Baggio… Tiểu Phong, biết thể vĩnh viễn sống trong quá khứ, nhưng tại và tương lai có em, đối với liệu còn ý nghĩa gì?

      Tiểu Phong, suốt bốn tháng qua nghĩ rất nhiều, rất nhiều. chỉ hoài niệm về quá khứ của chúng ta mà còn nghĩ đến cuộc hôn nhân của và Lâm Nhược Kỳ. tại, hình như còn hận ấy nhiều, kỳ thực, ấy cũng là kẻ bị hại. Trong chuyện này, người sai nhiều nhất chính là .

      Khi bảo muốn ly dị, chắc Nhược Kỳ tuyệt vọng lắm. Có lẽ ấy từng thực nhưng lại thể xử lý tốt quan hệ giữa mình và ấy, dẫn đến kết quả ấy dùng phương pháp cực đoan nhất, còn cũng nhận lấy trừng phạt nghiêm khắc nhất.

      Tiếc là, khi hiểu ra quá muộn, dù hối hận đến đâu cũng đổi trả lại được mạng sống của em. Còn Lâm Nhược Kỳ, Tiểu Phong à, có lẽ em tin, Nhược Kỳ bây giờ thay đổi nhiều lắm. ấy còn quá ích kỷ, quá ngang ngạnh như trước kia, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhẫn nhịn như em.

      Thế nhưng Tiểu Phong à, em biết , muốn thà ấy thay đổi, thà ấy đừng hạ mình nhún nhường, đừng thầm chịu đựng, gắng gượng chống đỡ như vậy. Bởi vì có cách nào khiến cho ấy hạnh phúc, dù ấy đóng kịch để níu kéo cuộc hôn nhân này hay thực muốn thay đổi bản thân đều còn quan trọng nữa. Cuộc hôn nhân của bọn trở thành nấm mồ rồi. Có lẽ rời xa , ấy gặp được người thực thương mình, còn , thể cho ấy hạnh phúc, cũng chẳng muốn ấy tuẫn táng theo nỗi độc và tuyệt vọng nơi .

      Tiểu Phong, chỉ muốn lặng thầm ở cạnh em, cho đến ngày có thể tìm em.”

      ngẩng đầu, nụ cười chậm rãi nở môi.

      ra, thực có cảm xúc ngọt ngào trong tuyệt vọng đến nhường này.

      Hạo Ninh, ngờ tình cảm dành cho Tiểu Phong lại sâu đậm biết bao. Nhưng cố chấp ấy cũng định trước rằng, giữa hai chúng ta bao giờ có tương lai.

      Như có ngụm máu cuộn trào nơi cổ họng khô khốc vị tanh dâng lên miệng, lồng ngực đau buốt đến vỡ tung thành trăm mảnh, máu chảy đầm đìa.

      ra đau khổ nhất đời phải là cảnh sinh ly tử biệt, cũng chẳng phải tình được đền đáp, mà là ràng hai người nhau nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tình ấy trở thành lời nguyền cay độc nhất, nỗi đau sâu sắc nhất, ngày ngày giày vò đớn đau.
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 16: Tai bay vạ gió


      Sáng sớm, nhạc chuông trong trẻo chậm rãi ngân vang, Lâm Nhược Kỳ cầm di động lên, là Giang Hàn Phi gọi.

      “Nhược Kỳ? Bây giờ có thể đến bệnh viện lát được ? Tôi có chút việc gấp gặp .” Giọng của Giang Hàn Phi như cố ý hạ thấp.

      “Có chuyện gì à?” Lâm Nhược Kỳ hơi nghi hoặc, Giang Hàn Phi có chuyện gì gấp cầm tìm nhỉ?

      “Ừm, cũng phải chuyện to tát gì, qua đây rồi hẵng .”

      “Ồ, được thôi, giờ tôi đến ngay!” cúp máy, tắy máy tính, rửa mặt rồi tức tốc ra khỏi nhà.

      ngồi xuống .” Vừa bước vào văn phòng của Giang Hàn Phi, Lâm Nhược Kỳ thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc. thấp thỏm ngồi xuống, trong lòng dâng lên nỗi bất an, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Chồng ngất xỉu trong bệnh viện hồi chiều.” Giang Hàn Phi từ tốn . “Trước mắt, theo chẩn đoán sơ bộ, có lẽ là vì thận bị ứ nước. Vả lại, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.”

      “Thận ứ nước? Nghĩa là sao? Khá nghiêm trọng? Là nghiêm trọng cỡ nào?” Lâm Nhược Kỳ liền ngồi thẳng dậy, hai bàn tay siết chặt. Thận ứ nước? Sao Cố Hạo Ninh lại mắc bệnh thận ứ nước chứ? phải phải chỉ bị đau dạ dày thôi sao?

      nhà được đưa vào khoa Ngoại tiết niệu, bác sĩ bên đó tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng cho ấy.” Nhìn vẻ mặt luống cuống, ngỡ ngàng của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi thực đành lòng ra những lời tàn nhẫn hơn, đành lựa lời an ủi. “Thận ứ nước, là loại bệnh về thận, nếu bên thận ứ nước nghiêm trọng, mà công năng của lá thận còn lại vẫn tốt chỉ cần cắt bỏ quả thận bên kia là được rồi.”

      “Thế nếu hai bên thận đều… đều ứ nước thế nào?” Lâm Nhược Kỳ lắp bắp hỏi, biết căn bệnh này nghiêm trọng mức nào nhưng chỉ vừa nghe đến bệnh thận, trong vô thức liền nghĩ ngay đến hai chữ đáng sợ: “suy thận”. Cố Hạo Ninh, bị thế đâu, chắc chắn bị thế đâu!

      “Trường hợp này nhiều.” Giang Hàn Phi cách nào trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Nhược Kỳ. Nếu hai thận đều tắc nghẽn, công năng thận giảm, rất có khả năng dẫn đến nhiễm trùng đường tiết niệu, mà từ ấy cách hai chữ “tử vong” chỉ còn là khoảng cách ngắn ngủi.

      “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, trùng hợp vậy đâu! Hạo Ninh, phải sáng nay ấy vẫn khỏe mạnh đó sao? ấy chắc chắn sao đâu, đúng ?” Lâm Nhược Kỳ tự động lý giải câu: “Trường hợp này thường nhiều” của Giang Hàn Phi thành “ thể xảy ra trường hợp này.” chống tay lên bàn, đứng bật dậy, “Ông xã tôi nằm ở khoa Ngoại tiết niệu à? Tôi có thể đến thăm chồng mình ?”

      “Đương nhiên là được.” Giang Hàn Phi cũng đứng dậy theo Lâm Nhược Kỳ, “Để tôi dẫn .”

      “Bác sĩ Lộ, vị này là vợ của Cố Hạo Ninh, Lâm Nhược Kỳ, trước kia từng là bệnh nhân của tôi.”

      Giang Hàn Phi dẫn Lâm Nhược Kỳ đến khoa Ngoại tiết niệu, bác sĩ Phó chủ nhiệm Lộ Minh vừa kiểm tra cho Cố Hạo Ninh. Vẻ mặt trầm trọng của Phó chủ nhiệm Lộ Minh khiến Lâm Nhược Kỳ điếng người. “Chồng tôi, Cố Hạo Ninh, tình trạng ấy liệu có nghiêm trọng ?”

      “Vào phòng làm việc của tôi rồi .” Lộ Minh cầm lấy bệnh án, bước vào văn phòng, Giang Hàn Phi cũng cùng Lâm Nhược Kỳ vào trong.

      Thấy Giang Hàn Phi cũng vào theo, Lộ Minh thoáng ngạc nhiên rồi sực nhớ bệnh nhân đó ngất xỉu ngay trong khu bệnh của khoa Ngoại tổng quát, do chính Giang Hàn Phi chẩn khám trước tiên nên cũng để bụng, bèn trao đổi với người nhà bệnh nhân ngay trước mặt Giang Hàn Phi.

      “Bệnh nhân triệu chứng đau hông sau xuất hơn ba tháng nay.” Lâm Nhược Kỳ vừa mới ngồi xuống, Lộ Minh đưa mắt nhìn rồi vội vàng lật kết quả xét nghiệm ra. “Trước mắt, theo chẩn đoán sơ bộ ban đầu là thận ứ nước, hơn nữa, hai bên đều có dấu hiệu bị nhiễm, cần nhập viện để tiến hành kiểm tra kĩ hơn. Chúng tôi trao đổi với bệnh nhân về tính nghiêm trọng của bệnh tình nhưng ấy vẫn kiên quyết đòi ra viện. Theo nguyên tắc, sau khi nhà ký tên vào đơn, chúng tôi có quyền ép buộc nhưng xuất phát từ trách nhiệm đối với bệnh nhân và gia đình, tôi nghĩ vẫn cần phải hỏi qua ý kiến của .”

      “Hai bên thận đều bị nhiễm rồi ư? ấy còn muốn xuất viện sao?

      Ngón tay Lâm Nhược Kỳ bấu chặt vào tay vịn ghế. Người như đột nhiên rơi tõm xuống đáy biển buốt giá, toàn thân lạnh toát. Hai chữ kia từ nãy đến giờ vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu, tựa như cái lưỡi chẻ đôi của loài rắn độc, rin rít vang dội giữa con tim , khiến câu từ run rẩy thành những mảnh vỡ tan hoang: “Có… có dẫn đến suy thận ?”

      “Nếu như nhà khăng khăng đòi xuất viện mà tiến hành điều trị rất có khả năng xảy ra tình trạng đó.” Lộ Minh phải là cố tình hù dọa, thực tế, bệnh nhân giờ xuất xu hướng này rồi, chỉ còn chờ chẩn đoán xác nhận thôi.

      “Rất có khả năng bị… suy thận ư?” Lâm Nhược Kỳ sững sờ nhìn Lộ Minh chăm chăm, chỉ thấy ông cúi đầu, tay tiếp tục lật giở các báo cáo xét nghiệm.

      lại ngoảnh đầu qua nhìn sang Giang Hàn Phi, nhưng cũng cụp mắt xuống, tựa như hề nhận ra ánh mắt của , chỉ mực câm lặng.

      Hít sâu hơi, Nhược Kỳ vịn tay lên bàn, chầm chậm đứng dậy, khóe môi khẽ động đậy, cuối cùng cũng nhướng lên nụ cười kiên định. “Được, tôi hiểu rồi, tôi khuyên ấy ở lại.”

      Giang Hàn Phi đứng dậy, mấp máy môi nhưng rồi lặng thinh. Trầm mặc nhìn Lâm Nhược Kỳ xoay người, lướt qua vai , chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.

      “Haizz, vợ này là… Chồng đổ bệnh lâu như thế, lúc đó ấy làm cái gì biết?” Đóng cửa văn phòng lại, Lộ Minh lắc đầu, bệnh nghiêm trọng đến chừng này mới phát , phải vợ này làm vợ cũng đểnh đoảng quá .

      “Trước đó, ấy gặp tai nạn nghiêm trọng, mới xuất viện tháng trước, chồng lại gần như hề ngó ngàng, hỏi han đến ấy!” Giang Hàn Phi buột miệng giải thích, nhất là câu cuối cùng, thậm chí ngữ điệu còn có ý oán trách. Lộ Minh khỏi kinh ngạc, Giang Hàn Phi, cậu ta làm gì kích động đến thế?

      “Trong khoa vẫn còn việc, cháu xin phép trước.” Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lộ Minh, Giang Hàn Phi thoáng ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu, kéo cửa bước ra ngoài, trong lòng nặng trĩu.

      … vẫn ổn chứ?”

      Giang Hàn Phi vừa bước ra khỏi văn phòng của Lộ Minh, liền bắt gặp Lâm Nhược Kỳ ngồi băng ghế ở cuối hành lang.

      Lâm Nhược Kỳ ngơ ngác ngẩng lên, trông thấy Giang Hàn Phi, môi hé nở nụ cười ngẩn ngơ. “Chưa thấy vợ nào như tôi đúng ? Ông xã mình bệnh hơn ba tháng mà tôi chẳng hề hay biết!”

      Giang Hàn Phi đỡ lấy bờ vai Lâm Nhược Kỳ, giọng trầm buồn : “Muốn khóc hãy khóc , khóc được rồi, dễ chịu hơn!”

      Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, khóe môi càng cong lên. dùng mu bàn tay che miệng, trong đôi mắt cười cong cong, nước mắt ầng ậc tuôn trào. Sao mình lại ngốc thế? Sao mình lại nhận ra nỗi tuyệt vọng nơi ? ràng là tự sát!

      Những dòng nhật ký đọc được hồi chiều như lưỡi dao sắc nhọn cắm phập vào lòng ngực vốn oằn mình run rẩy trong đau đớn của .

      “Tiểu Phong, chỉ muốn lặng thầm ở bên em, cho đến ngày có thể tìm em.”

      Hạo Ninh, Tiểu Phong mà tha thiết, ấy ở ngay nơi này, ấy vẫn luôn ở bên , chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ rời xa!

      Nhưng sao em có thể cho biết đây? Lời nguyền cay độc kia, sao em có thể, sao em dám?

      Trong giây phút này, bao nỗi đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng bỗng ùa đến, bao trùm lấy . Từ trước đến giờ, cố gắng chịu đựng, cố gắng che giấu, cố gắng giả vờ, chẳng qua là muốn cùng Cố Hạo Ninh sống cuộc đời yên ấm, chỉ mong được khoẻ mạnh, yên vui thôi. từ bỏ tình của , từ bỏ tất cả ấm áp và ánh sáng của mình, nhưng tại sao ông trời vẫn tàn nhẫn thế này? Tại sao đến cả niềm hy vọng mong manh cuối cùng của ông trời cũng cướp mất? Tại sao bắt trơ mắt đứng nhìn từng chút từng chút hủy hoại mạng sống ngay trước mặt nhưng chỉ có thể bó tay bất lực?

      chật vật lắc đầu, cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân lạnh buốt, tựa như có ai đó cầm búa giáng mạnh xuống con tim rồi nghiền nát nó thành bột, đau đớn đến mức hơi thở run rẩy từng hồi.

      “Lâm Nhược Kỳ!”

      Giang Hàn Phi kéo giật cánh tay xuống, những dấu răng sâu hoắm hằn mu bàn tay , thành những vệt đỏ đến rợn người, con tim Giang Hàn Phi phút chốc run bật, tức chẳng chẳng rằng kéo ngay Lâm Nhược Kỳ vào trạm y tá.

      “Bác sĩ Giang?”

      Lưu Dung trực bên trong, thấy Giang Hàn Phi kéo người xồng xộc bước vào, định hỏi có chuyện gì Giang Hàn Phi vội vàng cất tiếng: “Cồn, băng gạc!”

      “Ô! Có ngay đây!” Lưu Dung hối hả mang cồn và băng gạc đến.

      Nhân lúc Giang Hàn Phi giúp Lâm Nhược Kỳ xử lý vết thương, Lưu Dung lén quan sát gương mặt giàn gụa nước mắt của Lâm Nhược Kỳ, trong lòng khỏi tò mò, này là gì của Giang Hàn Phi? Sao lại có thể khiến người trước nay luôn khoan thai, lãnh đạm như bác sĩ Giang lo lắng thế kia?

      cần băng gạc đâu.” Giang Hàn Phi xử lý xong vết thương, chuẩn bị băng lại Lâm Nhược Kỳ rụt tay về, khản giọng .

      Giang Hàn Phi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ, tay vẫn dừng giữa chừng, lát sau mới chậm rãi đặt xuống.

      “Có vẻ cũng nghiêm trọng lắm, chị thoa chút thuốc nhé!” Lưu Dung thò đầu qua nhìn cái, phá tan bầu khí câm lặng, lấy thuốc thoa cho Lâm Nhược Kỳ. “Đừng để bị dính nước, phải chú ý giữ vệ sinh. Nếu nhà có băng gạc cá nhân, cũng có thể dùng được.”

      “Cảm ơn!”

      Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, loáng thoáng câu cảm ơn rồi vội vàng rời khỏi phòng y tá trực.

      “Bác sĩ Giang, ấy là ai? Bạn à?” Lưu Dung cuối cùng nén được lòng hiếu kỳ, cất tiếng hỏi.

      “Cũng có thể xem là vậy!” Giang Hàn Phi khẽ mím môi, đôi mày vô thức nhíu lại, rồi xoay gót bỏ , trong đầu vẫn ngập tràn dáng vẻ như muốn sụp đổ của Lâm Nhược Kỳ ban nãy.

      Bước ra khỏi phòng y tá, Lâm Nhược Kỳ kéo tay áo xuống, cố gắng che vết thương mu bàn tay rồi chậm rãi vào phòng bệnh của Cố Hạo Ninh.

      “Hạo Ninh, tại sao chịu nằm viện để kiểm tra?”

      từ từ lê bước đến bên giường bệnh của Cố Hạo Ninh, hít sâu hơi, cố gắng dịu giọng, lộ vẻ mặt tự nhiên.

      “Hết thuốc chữa rồi.”

      Cố Hạo Ninh chầm chậm xoay đầu qua. gương mặt tiều tụy kia, đôi mắt sâu hút, tĩnh mịch như màn đêm, chẳng vương chút ánh sáng.

      ngờ, lại bình tĩnh đến vậy, thậm chí còn nhõm vì thỏa mãn. Dường như kết quả này là ước nguyện mà chờ đợi và mong mỏi từ rất lâu, bây giờ cuối cùng có thể thành thực.

      Vẻ hờ hững ấy như cay kim sát đầy ớt cay đâm mạnh vào vết thương vốn bê bết máu của . Trong khoảnh khắc đó, tất cả những ngụy trang và che giấu đều dụp đổ tan tành, gần như gào lên: “! Ai bảo hết thuốc chữa! Ai bảo hả! thể nào!”

      Cố Hạo Ninh im lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ la hét thất thanh, cúi đầu, nơi đáy mắt thoáng xao động.

      Là bản thân muốn từ bỏ.

      Nếu chết , liệu gặp được Tiểu Phong chăng?

      quá lâu rồi, nỗi độc vô bờ cùng chờ đợi bất tận gặm nhấm trái tim , thực quá mệt mỏi rồi!

      Nếu có thể dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội được trùng phùng với Tiểu Phong, tại sao lại làm chứ? Giữa sống trong tuyệt vọng và chết trong tràn ngập hy vọng, thà chọn cái sau.

      “Hạo Ninh, đừng từ bỏ! Em cầu xin , đừng từ bỏ! Bác sĩ chỉ cần nhập viện, chỉ cần tiếp nhận điều trị, có thể khỏe lại thôi! Em mất tất cả, người thân, bạn bè, em chỉ còn , chỉ còn mà thôi! Em cầu xin , đừng buông tay, đừng buông tay, được , được hả …”

      Lâm Nhược Kỳ quỳ xuống bên giường của Hạo Ninh, siết chặt bàn tay . òa khóc nức nở, tựa như toàn bộ khí trong lồng ngực đều bị rút cạn nhưng vẫn cố sức cầu xin như người sắp chết đuối cố túm lấy hy vọng cuối cùng, hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm, chỉ còn lại nỗi đau khắc cốt ghi tâm cùng thái độ nhún nhường hạ mình đến cùng cực.

      Nhìn dáng vẻ suy sụp của Lâm Nhược Kỳ, nỗi chán nản trong mắt Cố Hạo Ninh dần phai nhạt. Dẫu sao quen biết, kề cận bên nhau gần ba mươi năm, dẫu sao cũng là người vợ mà đầu ấp tay kề suốt gần mười năm qua. Khẽ khàng xoa tay , giọng Cố Hạo Ninh ôn tồn pha chút áy náy: “Nhược Kỳ, rất xin lỗi vì những tổn thương gây ra cho em, nợ em. thể mang hạnh phúc đến cho em, có lẽ ra , đối với em cũng là việc tốt.”

      , phải, phải như vậy…” Lâm Nhược Kỳ lắp bắp . “Hạo Ninh, cho dù… cho dù nghĩ cho em, cũng nên nghĩ đến cha mẹ chứ? là con trai duy nhất của hai người, nếu… nếu rồi, họ đau lòng biết nhường nào…”

      “Cha mẹ …”

      Trong mắt Cố Hạo Ninh lướt qua chút do dự, sao mình lại quên mất mình vẫn còn cha mẹ tuổi già sức yếu? Từ đó đến giờ, mình vẫn gắng gượng chịu đựng trong đau khổ, lập tức theo Tiểu Phong sau khi mất, chẳng phải là bởi vì mình vẫn còn trách nhiệm và nghĩa vụ của kẻ làm con hay sao? Sao mình lại quên mất? Sao mình lại có thể bất hiếu như vậy?

      Cố Hạo Ninh chán nản ngả người, tựa vào đầu giường, miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười ảm đạm. Đến cả cái chết, cũng có quyền lựa chọn!

      Vừa trông thấy vẻ mặt của Cố Hạo Ninh hơi lay động, Lâm Nhược Kỳ vội tiếp tục khuyên nhủ: “Đúng đó, nếu để cha mẹ biết bị bệnh nặng còn chịu điều trị, chứng tăng huyết áp của cha thể nào cũng tái phát, mẹ lại tuổi cao…”

      biết rồi!” Cố Hạo Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại. “Nhưng căn bệnh này của …”

      “Bất luận thế nào, cứ nằm viện kiểm tra trước , được ?” Thấy Cố Hạo Ninh còn cự tuyệt, dè dặt tiếp. “Thế nghỉ ngơi nhé, em làm thủ tục cho .”

      “Nhược Kỳ.” Giọng trầm khàn của Cố Hạo Ninh vang lên sau lưng . “Bệnh của … tạm thời đừng cho cha mẹ biết.”

      “Vâng!” Cố kìm nén những giọt lệ chực trào, điềm tĩnh đáp, sau đó bước ra khỏi phòng bệnh, nhàng đóng cửa lại.
      Chó Điên thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 17: Đột biến


      “Hai thận ứ nước ở mức nghiêm trọng?” Lâm Nhược Kỳ sững sờ nhìn bác sĩ Lộ Minh, tự hồ hiểu hoặc có lẽ thể tin nổi câu trả lời này, cứ hỏi hỏi lại.

      “Đúng!” Lộ Minh tiếp tục giải thích cho Lâm Nhược Kỳ bằng giọng điềm tĩnh, khách quan nhất có thể. “Sau khi, tiến hành các xét nghiệm kĩ lưỡng, chúng tôi phát hai thận của bệnh nhân đều bị ứ nước khá nghiêm trọng, nhất là thận phải của bệnh nhân bị viêm nhiễm nặng, tức là thận ứ mủ, hơn nữa, thận phải gần như sao mất chức năng, trong tình trạng này, chúng tôi kiến nghị nên cắt bỏ thận phải rồi tiến hành điều trị nội khoa đối với thận trái.”

      “Cắt bỏ thận phải? Vậy… nếu cắt bỏ rồi, có phải hết bệnh luôn ?” Lâm Nhược Kỳ nhìn bước Lộ Minh tràn đầy mong đợi.

      Ánh mắt ấy hề lạ lẫm được ông. Ông hành nghề y mười mấy năm nhưng vẫn khó lòng tỏ ra cứng rắn, sắt đá trước ánh mắt như thế. Tuy ông cũng muốn an ủi, khích lệ theo hướng tốt đẹp rằng: “Đúng, chắc chắn trị khỏi!” nhưng ông là người thầy thuốc, ông thể làm như vậy.

      Ông cúi cúi đầu, ánh mắt chuyển sang bệnh án, bình thản đáp: “Trước mắt, chúng tôi chỉ có thể cắt bỏ quả thận. Nhưng thực tế, thận trái của bệnh nhân cũng bị lây nhiễm, chỉ là nặng như thận phải, chưa hoàn toàn mất chức năng. Cho nên vẫn có thể áp dụng phương án điều trị nội khoa, có lẽ chữa được nhưng cũng có khả năng…” Lộ Minh thoáng dừng lại, đưa mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ cái, rốt cuộc vẫn câu cuối: “Cuối cùng thận trái mất tác dụng.”

      “Thận trái cũng mất tác dụng?”

      Lâm Nhược Kỳ ấp úng lặp lại, như sực nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nhoẻn miệng cười, : “Bác sĩ ban nãy cũng rồi, chỉ là có khả năng mất thôi, ngược lại cũng có nghĩa là trị khỏi được, đúng ? Cháu biết bác sĩ luôn phải cho gia đình biết trước mọi khả năng có thể xảy ra, cho dù khả năng ấy cực , bác sĩ vẫn phải làm tròn trách nhiệm của mình. Nó cũng giống… cũng giống như khi mổ đẻ, thai phụ trong lúc phẫu thuật có thể xảy ra các loại tình huống như tê liệt, hôn mê, tử vong… bác sĩ đều phải báo trước với thân nhân, nhưng thực tế, khả năng ấy rất . Bác sĩ thấy đó, biết bao nhiêu ca mổ đẻ thế kia, phải đều mẹ tròn con vuông đó sao? Đúng ?”

      Bác sĩ Lộ Minh nhìn Lâm Nhược Kỳ với vẻ đầy ngạc nhiên, hiểu sao lại đánh đồng chuyện mổ thận với mổ đẻ được, chuyện quái quỷ gì thế này? Ít nhiều ta cũng từng học đại học, sao năng lực lý giải còn chẳng bằng số bà ở quê vậy? Hay tại năng lực diễn đạt của ông bây giờ có vấn đề?

      Ông cầm cốc nước, uống ngụm. Ông định giải thích cặn kẽ cho Lâm Nhược Kỳ hiểu tình trạng trước mắt của bệnh nhân, khả năng thận trái mất chức năng ràng thể đánh đồng với rủi ro phẫu thuật trong khi mổ đẻ. Nhưng khi mắt ông vừa chạm vào đôi mắt của Lâm Nhược Kỳ, ánh mắt trĩu nặng tuyệt vọng và cũng chứa chan khát khao ấy bỗng chốc khiến đó vỡ lẽ, phải năng lực lý giải của thấp, hoàn toàn phải.

      Lộ Minh bèn dừng lại, bởi ông biết dù mình có nhiều thế nào nữa, cũng chỉ vô ích. phải Lâm Nhược Kỳ hiểu những lời ông , mà thể chấp nhận, thể thừa nhận đáp án và này.

      “Bác sĩ Lộ, cháu biết bác sĩ nhất định dốc sức cứu chữa cho chồng cháu, cảm ơn bác sĩ! Vợ chồng cháu chắc chắn phối hợp điều trị! Cháu tin bước nhất định chữa khỏi cho ấy! Xin cảm ơn nhiều!” Bàn tay cầm kết quả xét nghiệm ngừng run rẩy nhưng vẫn cố mỉm cười, lịch cảm ơn, tựa như ông trị khỏi bệnh cho chồng mình, tựa như đây chính là kết quả và cuối cùng.

      Bác sĩ Lộ Minh chậm rãi rút tờ kết quả xét nghiệm khỏi tay Lâm Nhược Kỳ, đặt vào trong tệp bệnh án, xem ra hôm nay ông thể tiếp tục cùng thảo luận về các rủi ro trong ca mổ cắt bỏ thận rồi.

      Ông đứng dậy, ôn tồn với Lâm Nhược Kỳ: “Chúng tôi cố hết sức hãy chăm sóc cho ông xã tốt. Cố gắng giúp ta duy trì tình trạng sức khỏe ở mức tương đối tốt, như thế có ích cho phẫu thuật và điều trị hậu kỳ.”

      Lâm Nhược Kỳ rời khỏi văn phòng của Lộ Minh, vào nhà vệ sinh.

      Trong gương, thấy dưới đáy mắt mình, nỗi tuyệt vọng và mềm yếu khôn cùng thể che giấu được nữa.

      Đưa tay bưng mặt nhưng vẫn ngăn được hai dòng nước mắt xối xả tuôn rơi.

      Sao lại hiểu ý của bác sĩ Lộ chứ? Nhưng sao chấp nhận được, sao có thể chấp nhận đáp án này cơ chứ?

      Vặn mở vòi nước, vốc nước lạnh ào ào vỗ mạnh vào mặt.

      Nỗi buốt giá thấu xương từng chút từng chút, từ ngoài da thấm sâu vào từng huyết mạch, phủ qua hốc mắt lan đến tận đáy tim.

      ngừng vỗ nước lạnh, đến khi từng cơn buốt giá đều thấm sâu vào xương tủy, mọi cảm xúc mềm yếu hoàn toàn đóng băng mới ngước lên. Đôi mắt sưng đỏ cuối cùng trở lại bình thường, đáy mắt cũng chìm trong tê dại, còn giọt lệ nào.

      nhìn thẳng vào trong gương, thầm nhủ đời này có gì là thể! Đến cả chuyện tráo hồn hoang đường thế kia còn có thể xảy ra, Hạo Ninh chắc chắn khoẻ lại thôi! Chắc chắn!

      Kiên cường lên nào, Vu Tiểu Phong, hãy kiên cường hơn nào! Suốt hai mươi năm qua, phải mày vẫn luôn rất kiên cường, rất lạc quan đó sao? Nếu giờ cả mày cũng gục ngã, cũng bỏ cuộc Hạo Ninh thực thể đứng dậy được nữa. Cho nên Vu Tiểu Phong, mày phải dũng cảm lên, mày phải có lòng tin! Hạo Ninh tuyệt đối sao đâu!

      quay về phòng bệnh của Cố Hạo Ninh. thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng Lâm Nhược Kỳ bước vào, bèn hờ hững hỏi: “Bác sĩ sao?”

      “Bác sĩ thận phải của ứ nước khá nghiêm trọng, có lẽ cần phải chuẩn bị mổ cắt bỏ.”

      Lâm Nhược Kỳ biết chuyện phẫu thuật chắc chắn thể giấu được Cố Hạo Ninh nên cũng định giấu . Nhưng còn về tình trạng của thận trái, tạm thời vẫn muốn biết.

      định phẫu thuật chưa?”

      “Vẫn chưa, bác sĩ thời gian này cố gắng duy trì sức khỏe ở mức tốt nhất, như thế có lợi cho ca mổ và điều trị hậu kỳ.” Lâm Nhược Kỳ đến bên giường của Cố Hạo Ninh, rót cho cốc nước.

      “Cảm ơn!” Cố Hạo Ninh nhận lấy. “Mấy hôm nay vất vả cho em rồi!”

      sao. Tối nay muốn ăn gì?” Thể theo cầu của Cố Hạo Ninh, Nhược Kỳ thông báo bệnh tình của cho cha mẹ biết nên mấy hôm nay đều mình chăm sóc trong bệnh viện.

      …” Cố Hạo Ninh định trả lời nghe thấy giọng phóng khoáng của Đinh Hồng vang lên ngoài cửa: “ Ninh, đỡ nhiều chưa?”

      Cố Hạo Ninh vừa ngẩng đầu nhìn lên bèn trông thấy Đinh Hồng vừa xách theo túi trái cây to đùng vừa nắm tay Phương Na bước vào. tay Phương Na còn ôm theo bó hoa lớn, gương mặt cả hai đều tươi cười rạng rỡ.

      “Thằng oắt này, cũng nhạy tin quá nhỉ?”

      Cố Hạo Ninh báo cho nhiều người ở công ty biết mình bị bệnh nên chỉ có thư ký của và tổng giám đốc mới biết tin nhập viện.

      “Như thế mà nhạy tin á? nằm viện mấy ngày rồi còn gì! Cái Tiểu Trương, thư ký của đúng là kín miệng quá! Nếu phải em đe dọa ấy em hỏi thẳng tổng giám đốc rồi còn thề thốt, cam đoan tuyệt đối tiết lộ với bất kỳ ai trong công tay, e rằng đến lúc xuất viện, em còn chẳng biết bị bệnh nữa là! Phòng bệnh này trông cũng tệ nhỉ? Thấy cũng giống phòng dành cho tổng thống ghê!”

      Đinh Hồng vẫn nhiều như mọi khi, bông đùa về phòng bệnh riêng của Cố Hạo Ninh, tựa hồ bệnh của chẳng phải chuyện lớn lao.

      Đấy là lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ gặp lại Đinh Hồng và Phương Na kể từ mấy tháng nay, mỉm cười, định ra đón, chợt thấy vẻ mặt của Phương Na sầm xuống, bước chân liền khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng mới định thần lại, giờ là Lâm Nhược Kỳ, sao Phương Na tỏ ra hòa nhã với được chứ?

      mỉm cười gượng gạo nhận lấy bó hoa từ tay Phương Na rồi mang bình hoa bước vào phòng vệ sinh.

      “Phương Na, chị ấy là vợ của Ninh…” Đinh Hồng giọng với Phương Na.

      “Chính là biết ta là vợ Giám đốc Cố nên em mới ghét cay ghét đắng ta! Nếu ta, Tiểu Phong đâu phải…”

      “Phương Na!” Cố Hạo Ninh nhìn Lâm Nhược Kỳ cầm bình hoa bước ra, vội ngắt lời. “Em và Đinh Hồng định chừng nào phát thiệp hồng cho ?”

      “Giám đốc Cố!” Phương Na e thẹn véo Đinh Hồng định trả lời. “Ai thèm lấy gã đầu đất này chứ!”

      “Khụ khụ!” Cố Hạo Ninh nhìn gương mặt lúng túng của Đinh Hồng, thằng ngốc này, đến thời khắc then chốt cái tính lanh lợi, nhanh nhảu biến đâu hết rồi? Cố Hạo Ninh lắc đầu, đỡ lời: “Phương Na, ít nhiều gì em cũng nể tình Đinh Hồng trước nay luôn chung thủy hết mực, lòng trồng cây si em mà nhanh chóng cho cậu ta “vào biên chế” !”

      ấy làm gì mà si tình thế! Vì với tình cảm dành cho Tiểu Phong… “Lần này cần Đinh Hồng ngắt lời, tự Phương Na bỗng im bặt. Lâm Nhược Kỳ đặt bình hoa lần bệ cửa sổ, nghe thấy lời của Phương Na, người khẽ run lên.

      “Nhược Kỳ, tối nay muốn ăn cơm viện, em có thể lấy giúp suất được ?” Cố Hạo Ninh xua tan bầu khí câm lặng, thản nhiên cất tiếng.

      “Ơ, vâng!” Lâm Nhược Kỳ chậm rãi xoay người, nở nụ cười gương gạo với đôi trẻ kia. “Vậy hai em ngồi chơi với Hạo Ninh chút nhé, chị lấy cơm cho ấy.”

      “Giám đốc Cố, em xin lỗi!” Thấy Lâm Nhược Kỳ ra ngoài, Phương Na liền bối rối , cũng muốn như vậy nhưng hễ trông thấy Lâm Nhược Kỳ, bèn nhớ đến cái chết của Tiểu Phong, thực thể nuốt trôi được cục tức này!

      sao!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, chột dạ. Bọn Đinh Hồng chỉ biết Vu Tiểu Phong xảy ra tai nạn cùng Lâm Nhược Kỳ nhưng hề biết vụ ấy kỳ thực là do chính Lâm Nhược Kỳ sắp đặt. cho hai người biết chỉ là vì Lâm Nhược Kỳ mà còn vì lòng day dứt, áy náy của .

      Ninh, sao em cứ cảm thấy hình như chị dâu thay đổi rồi?”

      Đinh Hồng dù gì cũng là dân marketing, khả năng quan sát rất nhạy bén.

      “Ừm, đúng là có chút thay đổi!”

      Trong lòng Cố Hạo Ninh cũng bâng khuâng dậy sóng, từ sau khi Tiểu Phong ra , ban đầu căm hận Lâm Nhược Kỳ vô cùng nhưng sau đó thôi hận , chỉ còn lại cảm xúc lãnh đạm và thờ ơ. Nhưng ban nãy, vì sợ Lâm Nhược Kỳ cảm thấy khó chịu khi nghe Phương Na nhắc đến Tiểu Phong nên kiếm cớ bảo rời . Thái độ bảo vệ cách tự nhiên ấy khiến bản thân cũng chợt thảng thốt, tự bao giờ, lại bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của Lâm Nhược Kỳ rồi?

      Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Cố Hạo Ninh, Phương Na đâm ra lúng túng. Dù sao cũng thân thiết với Cố Hạo Ninh lắm, nhưng lại hay vì chuyện của Tiểu Phong, mà nhiều dẫn đến sai lầm, có lẽ tốt nhất nên tránh hơn.

      Phương Na bèn thầm với Đinh Hồng: “Em gọi điện thoại, ở lại trò chuyện với Giám đốc Cố nhé!”, rồi đứng dậy, ra ngoài.

      Ninh, dù sao Tiểu Phong cũng rồi, nếu giờ chị dâu đối tốt với , chi bằng cứ chung sống thuận hòa với chị ấy .” có mặt Phương Na, Đinh Hồng cũng chẳng cần băn khoăn, kiêng dè gì nhiều nhưng cậu ta vẫn dè dặt quan sát sắc mặt của Cố Hạo Ninh, cách chậm rãi.

      “Nhược Kỳ giờ đúng là tệ.” Cố Hạo Ninh cười khổ. “Nhưng sao có thể dễ dàng quên được Tiểu Phong chứ? Nếu như bọn chỉ là chia tay bình thường còn tốt, đằng này ấy lại vì nên mới…” nghẹn lời, bao cay đắng chất chứa trong lòng sao có thể thốt ra thành lời?

      cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, dù sao đó cũng là chuyện ngoài ý muốn, cũng đâu ngờ.”

      Cố Hạo Ninh xua xua tay, ngắt lời Đinh Hồng: “Nếu phải vì , Nhược Kỳ tìm Tiểu Phong, tai nạn sao có thể xảy ra chứ? Suốt đời này, thể nào vươt qua nỗi đau dằn vặt và chuộc được lỗi lầm ấy!”

      Đinh Hồng cúi đầu buồn bã, cũng biết nên gì. Chuyện đau thương nhường này, sao có thể dễ dàng dùng câu “ngoài ý muốn” cho qua? Từ đỉnh cao hạnh phúc chớp mắt rơi phịch xuống hố sâu tuyệt vọng, cũng y như trong phút chốc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cây thánh giá nặng nề ấy, e rằng Cố Hạo Ninh phải gánh chịu suốt đời.

      “À, làm quái gì mà hai em mình lại tới mấy chuyện đó chứ? Tình hình công ty giờ sao rồi?” Dáng vẻ rầu rĩ của Đinh Hồng khiến Cố Hạo Ninh thoáng áy náy, vội vàng chuyển chủ đề.

      “Tình hình công ty vẫn vậy thôi. Đúng rồi, phòng Marketing chúng ta mới có thêm trợ lý xinh đẹp, tài giỏi lắm, hình như cũng du học Pháp về, nghe đồn rất có năng lực trong lĩnh vực kế hoạch marketing.”

      đến đẹp, Đinh Hồng liền sôi nổi hẳn, Cố Hạo Ninh nhịn được cười giễu: “Cậu có Phương Na còn chưa đủ à? Dám to gan tấm tắt khen ngợi người khác thế kia, sợ Phương Na nổi cơn lôi đình, tống cậu vào vào lãnh cung sao?”

      “Ha ha, ấy có ở đây, em ba hoa vài câu có sao đâu. Đương nhiên người kia tốt bằng Phương Na nhà em rồi. Chẳng phải em muốn khích lệ , để có động lực nhanh nhanh xuất viện đó sao? Người ta đến công ty mình là vì nhắm đến cái ghế trợ lý giám đốc marketing đó chứ!”

      “Cậu tưởng là cậu chắc? Thay đẹp là chẳng biết trời trăng gì luôn.” Cố Hạo Ninh lắc đầu vẻ bó tay, cái cậu Đinh Hồng nay đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

      “Cái gì mà đẹp thế?” Đúng lúc này Phương Na bước vào. “Em mới rời , Đinh Hồng liền bắng nhắng rồi phải ?” Dứt lời, đôi mắt phượng lấp loáng ý cười bèn liếc xéo Đinh Hồng đầy ý, phút chốc Đinh Hồng cảm thấy dự báo thời tiết hai hôm trước khí lạnh suy yếu ràng là dối.

      “Đinh Hồng phòng Marketing vừa có thêm xinh đẹp, còn rất tài giỏi nữa. » Cố Hạo Ninh giả vờ như nhìn thấy Đinh Hồng nháy mắt lia lịa ra hiệu, cầm cốc nước, nhấp ngụm, sau đó mới từ tốn tiếp: “Nhưng ý của cậu ta dù có đẹp đến đâu chắc chắn cũng tốt bằng bên trong nhà ta.”

      “Giám đốc Cố…” Phương Na ngây người, tay ngầm véo mạnh Đinh Hồng tức buông lỏng, chợt vỡ lẽ ra Hạo Ninh cố tình đùa mình, hai má lập tức đỏ bừng.

      “Em xem, em xem, véo đỏ lên rồi này!” Đinh Hồng thừa cơ nhanh nhảu rụt tay về. “Ông xã là vật dễ hào mòn! Tổn hao quá độ sớm trở nên hỏng hóc đó! Bà xã tốt nhất nên sử dụng cách quý trọng hơn!”

      “Gì mà vật dễ hao mòn, véo cái có sao nào… Ơ, Đinh Hồng! Cái… cái gì ông xã… Ai là bà xã của hả?” Bị Đinh Hồng lừa vào tròng, hồi lâu sau, Phương Na mới sực nhận ra, tức đến độ chỉ muốn véo thêm cái nữa.

      “Toi rồi, bà xã nổi đóa rồi!” Đúng lúc này, Đinh Hồng trông thấy Lâm Nhược Kỳ bưng hộp cơm bước vào, bèn kéo Phương Na ra ngoài. “ Ninh, việc an ủi bà xã quan trọng nhất. Em phải lo chuyện chung thân đại của mình trước , từ từ dùng cơm nhé, bữa sau em lại đến thăm!”

      Cố Hạo Ninh chưa kịp thốt ra câu tạm biệt cặp đôi Đinh Hồng và Phương Na mất hút ngoài cửa rồi. Hai đứa này xem chừng hôm nay đến chỗ là để ve vãn nhau rồi!

      “Nhìn hai người họ thắm thiết quá nhỉ?” Lâm Nhược Kỳ thấy Đinh Hồng và Phương Na ân ái ngọt ngào thế kia, trong lòng cũng thấy được an ủi phần nào, xeM ra lúc đầu tác hợp hai người họ với nhau quả sai.

      “Đúng là hai đứa họ rất thắm thiết.” Cố Hạo Ninh nhiều, kê xong chiếc bàn giường, nhận lấy hộp cơm từ tay Lâm Nhược Kỳ. “Chỉ lấy phần thôi ư? Em ăn à?”

      “Ban nãy em ăn ở căng tin bệnh viện rồi!” Tuy chỉ là câu hỏi đơn giản của nhưng khi nghe, Lâm Nhược Kỳ suýt nữa rơi lệ. bao lâu rồi, như kẻ vô hình trong mắt Cố Hạo Ninh, quan tâm đâu, làm gì, càng lo lắng có đói , có mệt , như độc diễn trong vở kịch, hy sinh, cho đều chỉ là độc thoại, tự tiêu khiển vui đùa.

      “Vậy em về sớm . Mấy hôm nay em cũng mệt mỏi lắm rồi!”

      “Em đợi ăn xong rồi về. Tối nay cũng nghỉ ngơi sớm nhé, đừng làm việc khuya quá!” Từ sau hôm Lâm Nhược Kỳ mang laptop vào bệnh viện cho Cố Hạo Ninh, cho ở lại qua đêm, rằng buổi tối phải làm việc, muốn có người quấy rầy.

      biết rồi. Mấy hôm nay, cha mẹ có gọi điện ?”

      “Hôm nay cha vừa gọi cho em. Em với cha rằng công tác, ở ngoài tín hiệu điện thoại chập chờn nên tiện gọi cho cha mẹ nhưng có liên lạc với em, bảo hai người cần lo lắng.”

      “Ừm!” Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ. “Cảm ơn em!”

      cần!” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, cầm hộp cơm Cố Hạo Ninh ăn xong, đặt lên tủ ở đầu giường, cẩn thận gập bàn ăn lại.

      “Sáng mai em nấu cháo cải thìa cho nhé?”

      cần, hôm nay nhờ y tá đặt cơm sáng hàng ngày rồi. Em còn phải làm, cần chạy đôn chạy đáo hai nơi đâu.”

      Lâm Nhược Kỳ thoáng ngẫm nghĩ, tuy và Cố Hạo Ninh cũng khá dư dả tiền bạc nhưng đổ bệnh, biết phải nghỉ làm bao lâu. Hơn nữa, dù sau này lành bệnh, cũng thể quá lao lực, phải cố giữ bằng được công việc giờ. Mấy hôm nay cứ trễ về sớm, tuy có xin phép Tần Lượng nhưng thế này mãi cũng hay, huống chi giờ vẫn chưa đến lúc cần có người luôn túc trực ở bên chăm sóc, tốt nhất vẫn nên lo chuyện công việc hơn, nghĩ vậy lên tiếng phản đối nữa.

      “Vậy em trước nhé, trưa mai em lại đến.” Rửa bát xong, Lâm Nhược Kỳ mang laptop đặt lên giường giúp Cố Hạo Ninh, lại kìm được dặn dò câu: “ nên nghỉ ngơi, đừng thức khuya quá!”

      “Biết rồi!” Cố Hạo Ninh thấy hơi buồn cười, Lâm Nhược Kỳ câu này đến hai lần rồi, trở nên nhiều lời thế này từ bao giờ vậy nhỉ?

      nhìn Cố Hạo Ninh lần cuối rồi gì thêm, cầm túi xách, bước ra ngoài.

      Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh tìm gặp bác sĩ điều trị của mình, Lộ Minh.

      “Hôm qua, nghe vợ cháu bảo thận phải của cháu cần phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ?”

      “Đúng, chúng tôi kiến nghị như vậy.”

      “Sau khi cắt bỏ thận phải, tỷ lệ lành bệnh của cháu có cao ? Bác sĩ có thể cho cháu biết tình trạng của mình ?”

      Bác sĩ Lộ Minh thoáng trầm tư, quyết định : “Theo như tình trạng trước mắt, bệnh của khá nghiêm trọng, thận phải hoàn toàn mất chức năng sau khi cắt bỏ thận phải, thận trái cũng dần suy kiệt.”

      “Khả năng ấy , đúng chứ?” Cố Hạo Ninh thấy bác sĩ trả lời ngay, liền hỏi tiếp: “Phẫu thuật liệu có rủi ro ?”

      Bác sĩ Lộ Minh gật đầu. “Phẫu thuật đương nhiên là có rủi ro nên đến lúc đó, chúng tôi phải để gia đình ký tên xác nhận.”

      cần, nếu buộc phải làm phẫu thuật, cứ để cháu ký là được rồi.” Cố Hạo Ninh điềm tĩnh nhìn bác sĩ, ánh mắt thản nhiên như .

      Bác sĩ Lộ Minh chìa tờ giấy đồng ý phẫu thuật cho Cố Hạo Ninh. “Chúng tôi nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật cho . xem , nếu có vấn đề gì ký tên vào.”

      Tờ giấy đồng ý phẫu thuật mà Cố Hạo Ninh ký tên chẳng cần dùng đến nữa. Bởi ba hôm sau, thận trái của cũng xảy ra tượng ứ mủ nặng, trong tình trạng này, nếu liều lĩnh cắt bỏ thận phải, rất có thể đẩy nhanh tốc độ suy kiệt.

      “Tạm thời cần mổ? Có phải bệnh tình của chồng cháu chuyển biến tốt rồi ?” Vừa nghe Lộ Minh Cố Hạo Ninh tạm thời cần làm phẫu thuật, Lâm Nhược Kỳ liền hỏi, vẻ mặt đầy mong đợi.

      Tay cầm tờ kết quả xét nghiệm của Cố Hạo Ninh, bác sĩ Lộ Minh nhìn vẻ mặt tràn trề hy vọng của Lâm Nhược Kỳ, biết nên giải thích ra sao. Ông cúi đầu lặng thinh, nhìn những con số đáng sợ tờ kết quả đó, cố từ tốn : “ phải bệnh chuyển biến tốt mà là xấu . Bệnh nhân xuất tình trạng suy thận, nếu giờ mổ, những giúp cho bệnh nhân, thậm chí còn có thể khiến bệnh nặng thêm nên tạm thời kiến nghị tiến hành phẫu thuật.”

      “Suy thận? Sao lại thế chứ? phải lần trước bác sĩ , nếu khăng khăng xuất viện điều trị mới dẫn đến suy thận sao? Bọn cháu nhập viện và điều trị rồi, hằng ngày cháu đều mua cơm viện cho ấy, đều kiểm soát thức ăn lượng nước uống của ấy theo cầu của bác sĩ, sao lại xấu được chứ?” Lâm Nhược Kỳ mở to mắt, hỏi hỏi lại.

      “Rất lấy làm xin lỗi, bệnh nhân quả thực xuất tình trạng suy thận. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dùng đến phương án điều trị nội khoa, đồng thời áp dụng phương pháp lọc thẩm tách, cũng chính là chạy thận để giúp bệnh nhân bài trừ độc tố và chất thải trong người.”

      “Chạy thận?” Lâm Nhược Kỳ sửng sốt nhắc lại. “Thế phải chạy thận bao lâu lành hẳn?”

      Cố…” Lộ Minh cố gắng lờ vẻ mặt gần như sụp đổ của Lâm Nhược Kỳ. “Tôi biết, rất khó để chấp nhận này, nhưng phải hiểu, bệnh tình của nhà nay quả thực rất nghiêm trọng. Chúng tôi tất nhiên dốc hết sức cứu chữa nhưng cũng nên chuẩn bị tâm lý…”

      “Chuẩn bị tâm lý gì chứ? Chẳng phải chỉ là thận ứ nước thôi sao? Cháu… cháu lên mạng tra rồi, bệnh thận ứ nước đều được chữa khỏi cả! Chồng cháu, ấy sao đúng ? Chạy thận phải , chúng cháu làm ngay! Bác sĩ cứ ghi đơn , cháu lập tức nộp tiền!” Lâm Nhược Kỳ dám chất vấn bác sĩ liệu có phải Cố Hạo Ninh sao nếu làm phẫu thuật sớm hơn . dám trì hoãn, nếu trì hoãn tiếp, sợ rồi bác sĩ bảo rằng: “Chạy thận cũng kịp nữa”, niềm hy vọng vụt biến thành nỗi tuyệt vọng, biết rồi mình có thể chịu đựng được thêm mấy lần.

      Bác sĩ Lộ Minh trầm mặc viết đơn chạy thận, đưa cho Lâm Nhược Kỳ, ông biết nên gì nữa.

      Chạy thận quả thực là việc rất đau khổ. Lại trở về sau lần chạy thận, Cố Hạo Ninh nằm mệt lả giường, hai mắt nhắm nghiền, Lâm Nhược Kỳ nắm chặt tay , nước mắt rơi mãi, lòng đau như cắt, thốt nên lời.

      “Nhược Kỳ!” Cố Hạo Ninh chậm rãi hé mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Nhược Kỳ mở ngăn kéo tủ ở đầu giường. “Trong đó có túi tờ giấy, em lấy ra xem .”

      Lâm Nhược Kỳ nghi hoặc, mở tủ, lấy ra túi hồ sơ, mở xem, ba chữ to: “Đơn ly hôn” đập thẳng vào mắt .

      “Hôm qua, bảo Tiêu Bình mang nó đến.” Cố Hạo Ninh chậm rãi , có phần khó nhọc. “Trước khi em xảy ra tai nạn, chúng ta vốn thỏa thuận ly dị rồi. chuyển nhượng căn hộ sang tên em, còn về tài khoản, thẻ ATM lẫn sổ tiết kiệm của đều cất trong ngăn tủ đầu giường ở phòng ngủ dành cho khách, cũng đổi mật mã sang ngày sinh nhật của em, trước đó, cũng mua phần bảo hiểm nhân thọ, người thụ hưởng ghi tên em, số bảo hiểm ở…”

      đừng nữa!” Lâm Nhược Kỳ òa khóc, ngắt lời Cố Hạo Ninh. “Bảo hiểm nhân thọ gì đó, em muốn nghe! Em cần! sao, sao đâu…”

      “Nhược Kỳ, chuyện trước kia, lòng xin lỗi em.” Cố Hạo Ninh thoáng cắn răng. “Nhưng quả thực còn em nữa. Hoặc có thể , bản thân cũng thể xác định liệu mình có từng em , chúng ta đáng lẽ nên ly hôn từ sớm mới phải.”

      !” Lâm Nhược Kỳ xé rách tờ đơn ly hôn làm hai mảnh. “Em rời xa đâu! Tờ giấy này em quyết ký! Em ký! sao đâu, …”

      “Cái này chỉ là phụ bản thôi.” Giọng Cố Hạo Ninh lại trở nên lạnh lùng và lãnh đạm như trước. “Nhược Kỳ, dù tôi có vượt qua được cửa ải này nhưng ân oán giữa chúng ta… tưởng rằng cuộc hôn nhân này còn cần thiết để duy trì sao?”

      Lâm Nhược Kỳ nhìn Cố Hạo Ninh, sửng sờ. thực muốn đuổi ư?

      , tôi muốn yên tĩnh mình.” Cố Hạo Ninh nhắm mắt lại, ngăn cách Lâm Nhược Kỳ ở bên ngoài thế giới của , hoàn toàn.
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 18: Cứu vớt


      Nhược Kỳ? Sao lại ngồi ở đây? Giang Hàn Phi ngang qua khu vườn trong bệnh viện, chợt trông thấy tay Lâm Nhược Kỳ cầm xấp giấy, thẫn thờ ngồi băng ghế.

      “Bác sĩ Giang.” Lâm Nhược Kỳ chầm chậm ngẩng lên, đáy mặt trống rỗng đến vô hồn.

      làm sao thế?” Chỉ mới mấy ngày gặp, Giang Hàn Phi có cảm giác người như gầy rạc , lướt nhìn thứ cầm trong tay: “Đơn ly hôn”? Chồng thực muốn ly dị với ư?

      “Bác sĩ Giang, nếu bị suy thận có phải có thể ghép thận ? Chẳng hạn như có thể hiến thận của tôi cho ấy?” Lâm Nhược Kỳ như hề nghe thấy câu hỏi của Giang Hàn Phi, cũng mặc kệ chuyện phải là bác sĩ điều trị của Cố Hạo Ninh, cố chấp đắm chìm trong mạch suy tư của riêng mình.

      Nhìn vẻ mặt yếu đuối pha lẫn bất lực của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi kìm lòng được, đặt tay lên vai , an ủi: “Tôi biết bệnh tình của ông xã giờ ra sao nhưng đừng tự dọa mình, càng nên suy nghĩ vẩn vơ. Ghép thận phải chuyện đơn giản, cần phải tương thích, phải xem có phù hợp , trong khi vừa mới hồi phục sau tai nạn chưa lâu…”

      “Tôi có thể, tôi thực có thể!” Lâm Nhược Kỳ túm chặt lấy cánh tay của Giang Hàn Phi. “Tôi thực sao hết! có thể giúp tôi tìm bác sĩ Lộ chuyện ? Giúp tôi kiểm tra, xem có thể thay thận của tôi cho chồng ? Tôi giờ… tôi giờ chỉ còn có thể cho ấy thứ đó mà thôi, ấy cần tôi rồi, ấy thậm chí cần tôi ở bên cạnh, tôi….”

      “Lâm Nhược Kỳ, bình tĩnh lại !” Giang Hàn Phi chưa từng trông thấy dáng vẻ sụp đổ đến nhường này, lòng đột nhiên dấy lên cảm giác khác lạ. Xót xa, buồn rầu và cả đau lòng, bất mãn, cảm xúc hỗn tạp trĩu nặng trong tim, nén được, lớn tiếng quát Lâm Nhược Kỳ.

      Giang Hàn Phi lấy gói thuốc từ túi áo, rút điếu thuốc định châm lửa nhưng rồi lập tức vò nát điếu thuốc. Nhìn vẻ thấp thỏm, bất an của Lâm Nhược Kỳ ngồi kế bên, cười khổ, thở dài đánh thượt. “Xin lỗi, tâm trạng tôi hôm nay cũng được tốt.”

      tiếng trước, bệnh nhân mắc chứng viêm tụy cấp do chủ phẫu đột ngột qua đời vì biến chứng, cấp cứu vô hiệu.

      Thực ra, nguyên nhân tử vong của bệnh nhân đó liên quan trực tiếp đến ca phẫu thuật, nhưng gia đình bệnh nhân hiểu nổi tại sao người thân của mình dần hồi phục sau ca mổ lại đột ngột qua đời. Ba chữ “bệnh biến chứng” trong mắt họ chỉ là cái cớ bao biện cho sơ suất của các bác sĩ, y tá, dù Giang Hàn Phi có giải thích thế nào, họ cũng thể chấp nhận. Họ khăng khăng cho rằng nguyên nhân là do vấn đề phẫu thuật hoặc sơ suất trong quá trình điều trị, đến văn phòng của bệnh viện để kiện Giang Hàn Phi. chẳng muốn tiếp tục đôi co với những người đó, bèn đến vườn hoa để giải tỏa stress, ngờ lại gặp Lâm Nhược Kỳ ở đây.

      “Tôi mới là người phải lời xin lỗi!” Lâm Nhược Kỳ ngượng ngùng cúi đầu. “Để chê cười rồi. Ban nãy, tôi mất bình tĩnh quá!”

      Giang Hàn Phi định khuyên nhủ vài câu, di động trong túi bất chợt rung chuông, đưa lên nghe, là bên phòng cấp cứu gọi đến.

      “Tôi sao đâu, cứ trước .” Nhìn Giang Hàn Phi cúp máy, Lâm Nhược Kỳ khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, về hướng tòa nhà nội trú, còn Giang Hàn Phi quả thực cũng thể nấn ná thêm, đành hối hả chạy đến phòng cấp cứu.

      Giang Hàn Phi tưởng rằng việc Lâm Nhược Kỳ muốn hiến thận chẳng qua chỉ là ý nghĩ nhất thời lúc đó mà thôi, ai ngờ Lâm Nhược Kỳ lại làm . Mãi đến ba hôm sau, mới được bác sĩ Lộ Minh gọi đến văn phòng.

      “Đây là tài liệu về vợ của Cố Hạo Ninh, ấy trước kia từng là bệnh nhân của cháu, đúng ? Cháu xem thử phương án phẫu thuật này liệu khả thi ?” Ông đưa bảng kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ cho Giang Hàn Phi.

      ấy muốn hiến thận cho Cố Hạo Ninh ư?” Giang Hàn Phi nhìn tờ xét nghiệm và đơn đồng ý hiến thận trong tay, dám tin vào mắt mình. tính làm vậy ư?

      tin được phải ! ngờ ấy lại thực tương thích với chồng, việc này gần như là kỳ tích.” ràng cảm thán của Lộ Minh và Giang Hàn Phi khác nhau hoàn toàn.

      bàn đến vấn đề tương thích, chẳng lẽ chú cho Lâm Nhược Kỳ biết điều kiện sức khỏe ấy giờ thích hợp để hiến thận sao? ấy ra viện còn chưa được hai tháng, các chức năng trong cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn…”

      “Những điều ấy ấy đều biết. Chú trao đổi với ấy mấy lần rồi nhưng ấy vẫn nằng nặc đòi làm vậy. Cho nên chú mới tìm cháu, xem thử tính khả thi của phương án này như thế nào.”

      lòng, lúc Lâm Nhược Kỳ đua ra quyết định này, bác sĩ Lộ Minh vô cùng kinh ngạc và điều khiến ông kinh ngạc hơn chính là việc Lâm Nhược Kỳ muốn chồng mình biết người hiến tặng thận là , là để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho bệnh nhân. Từ lạnh nhạt và thông cảm ban đầu dành cho Lâm Nhược Kỳ, giờ ông chuyển sang cảm động và khâm phục . Xuất phát từ trách nhiệm đối với Lâm Nhược Kỳ, ông tìm gặp Giang Hàn Phi, bác sĩ điều trị trước kia của , với mong muốn có thể giảm tổn hại của ca mổ đối với sức khỏe của Lâm Nhược Kỳ hết mức có thể.

      “Cháu cho rằng phương án này khả thi. Từ góc độ của mình, cháu đồng ý thực phương án này.” Gần như đắn đo suy nghĩ, Giang Hàn Phi tức trả lời, thậm chí từ chối thẳng thừng phương án này chỉ dựa vào trực giác.

      Bác sĩ Lộ nhìn Giang Hàn Phi, tuy Giang Hàn Phi quả thực đứng góc độ chuyên môn để đưa ra ý kiến nhưng hiểu vì sao ông cứ cảm thấy đằng sau lời của Giang Hàn Phi chứa cảm xúc khác lạ. biết có phải do mình đa nghi , ông nhận thấy Giang Hàn Phi luôn gọi thẳng tên của Lâm Nhược Kỳ, chứ chưa bao giờ gọi là “ Cố”.

      Bác sĩ Lộ cúi đầu, nhìn kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ, chậm rãi : “Chú có thể hiểu trách nhiệm của cháu đối với vợ Cố Hạo Ninh nhưng đây cũng là ý nguyện của bản thân ấy. Bệnh suy thận của chồng ấy nghiêm trọng lắm rồi, xem ra trước mắt ghép thận là phương án lý tưởng nhất. Kỳ diệu thay cả hai lại tương thích nhau, có lẽ do tình cảm hai vợ chồng họ sâu nặng cảm động tới đất trời. Nếu ấy bằng lòng mạo hiểm vì chồng mình, vậy người làm bác sĩ như chúng ta…”

      “Tình cảm vợ chồng sâu nặng?” Nghe thấy câu này vẻ mặt Giang Hàn Phi gần như méo mó. Cái ngữ ông chồng chẳng hề hỏi han, săn sóc vợ mình suốt thời gian vợ nằm viện, luôn canh cánh ý định ly hôn lại có tình cảm vợ chồng sâu nặng ư? Liệu Lâm Nhược Kỳ điên rồi chăng? Đánh cược cả mạng sống của mình chỉ vì gã đàn ông như thế?

      “Cháu là bác sĩ, chứ phải là đao phủ.” Giang Hàn Phi hít sâu hơi. “Vẫn là câu ban nãy, cháu nhận thấy phương án này khả thi. Cháu nhận thấy tình trạng sức khỏe nay của Lâm Nhược Kỳ phù hợp để làm phẫu thuật.”

      “Giang Hàn Phi!” Bác sĩ Lộ cảm thấy hơi chán nản. “Tuy chú gọi cháu đến để thảo luận về tính khả thi của phương án này nhưng thực tế, vợ Cố Hạo Ninh đồng ý hiến thận, cũng có ý nghĩa về cơ bản chúng ta thể ngăn cản ấy hiến thận. Điều chúng ta có thể giúp ấy chính là tìm ra phương án phẫu thuật lẫn hồi phục hậu phẫu tốt nhất, cố gắng giảm thiểu mức độ tổn hại của ca mổ đối vói sức khỏe của ấy.”

      Những lời của ông như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Giang Hàn Phi, khiến tỉnh táo trở lại.

      Giang Hàn Phi cúi đầu, vẫn can tâm. cầm tờ xét nghiệm tay bác sĩ Lộ, khẽ : “Cháu biết rồi. Mấy tờ kết quả xét nghiệm này cứ đưa cho cháu, cháu gặp ấy để bàn bạc.”

      “Bác sĩ Lộ vừa bản thân có người hiến thận tương thích với , vài hôm nữa tiến hành phẫu thuật. Sau ca mổ, em gọi cha mẹ đến chăm sóc nhé? Đúng lúc công ty bố trí em công tác vào tuần sau, chuyện này rất quan trọng, em từ chối được…” Cố Hạo Ninh vừa chạy thận xong, Lâm Nhược Kỳ dìu nằm xuống giường, tuy biết đó chỉ là lời dối nhưng vẫn cảm thấy day dứt vì thể chăm sóc Cố Hạo Ninh sau ca mổ.

      sao, em cứ .” Cố Hạo Ninh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cuối cùng vẫn giấu được cha mẹ về căn bệnh của mình, mãi mãi luôn mắc nợ người khác, nợ Tiểu Phong, nợ cha mẹ và cũng nợ cả Nhược Kỳ. Thế nên cứ để công tác, muốn mắc nợ nhiều hơn.

      “Ừm, thế nằm nghỉ lát , em lấy cơm cho .” Lâm Nhược Kỳ đứng dậy, cầm theo cặp lồng khỏi phòng bệnh, bất ngờ trông thấy Giang Hàn Phi đứng đợi ở ngoài hành lang.

      “Sức khỏe của thích hợp để làm ca phẫu thuật này.” Cầm kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi đứng trước mặt , định dùng giọng điệu ôn tồn nhất, thái độ mang tính chuyên môn nhất, vẻ mặt bình tĩnh nhất để mọi cho Lâm Nhược Kỳ biết hiển nhiên đó.

      Trái lại, Lâm Nhược Kỳ mực lặng thinh, cầm cặp lồng tiếp tục . Giang Hàn Phi cũng im lặng bước theo sau, mãi đến tận cửa căng tin, Lâm Nhược Kỳ mới dừng lại.

      “Làm cuộc phẫu thuật này, tôi chết ư?” Lâm Nhược Kỳ lên tiếng hỏi, vẻ điềm tĩnh.

      “Đương nhiên, đến nỗi tử vong tức nhưng sức khỏe của …”

      tiến hành ca mổ này, ông xã tôi có thể chết ngay lập tức.” Lâm Nhược Kỳ ngắt lời Giang Hàn Phi. “Cho nên tôi buộc phải làm.”

      “Có đáng ? Dùng sức khỏe của mình để đổi lấy hy vọng sống sót cho ta?” Giang Hàn Phi sốt ruột, cố gắng giúp Lâm Nhược Kỳ lấy lại lý trí. “Hơn nữa, dù hiến thận cho ta, cũng chưa chắc cứu được! ta còn trải qua thời kỳ đào thải, chịu đựng khả năng bị biến chứng, chịu đựng…”

      “Dù có phải dùng cả mạng sống của tôi để đổi lấy phần trăm hy vọng sống sót cho ấy, tôi cũng quyết do dự.” Lâm Nhược Kỳ lần nữa ngắt lời Giang Hàn Phi, phải muốn nghe mà những lời này, bác sĩ Lộ với rồi, chỉ lần. “Huống hồ, tôi chỉ mạo hiểm sức khỏe bị suy yếu thôi.”

      Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Hàn Phi, nào ngờ trong mắt lại trĩu nặng nỗi thống khổ và bi thương đến thế. Nhưng giây phút này, Lâm Nhược Kỳ thực còn tâm trạng lẫn sức lực để tìm hiểu, tại sao Giang Hàn Phi lại có vẻ mặt ấy. còn bận lấy cơm cho Cố Hạo Ninh, có nhiều thời gian để nấn ná.

      “Bác sĩ Giang, tôi rất biết ơn quan tâm và chăm sóc của danh cho tôi bấy lâu nay nhưng xin đừng ngăn cản quyết định này của tôi.” Lâm Nhược Kỳ thoáng dừng lại, lát sau, nhìn thẳng vào Giang Hàn Phi, với vẻ kiên định. “ gì quan trọng bằng mạng sống của chồng tôi, dù phải làm bất cứ điều gì cho ấy, tôi đều cảm giác xứng đáng.”

      Giang Hàn Phi nhìn Lâm Nhược Kỳ đau đáu, ra, trước giờ đều là ngộ nhận. Từ đầu chí cuối, Lâm Nhược Kỳ luôn gọi là “Bác sĩ Giang”, chẳng phải sao? Giang Hàn Phi nở nụ cười cay đắng, tưởng mình là ai chứ? là gì của Lâm Nhược Kỳ nào? dựa vào cái gì để ngăn cản hiến thận cho chồng mình kia chứ?

      “Xem ra bác sĩ Lộ rất đúng, vợ chồng quả là tình sâu nghĩa nặng. Mong rằng hành động này của có thể cảm động được chồng mình.” Giang Hàn Phi chậm rãi từng câu từng từ, dứt lời, lần đầu tiên cảm thấy mở miệng chuyện là việc khó nhọc biết bao.

      ấy biết người hiến thận là tôi, tôi cũng định cho ấy biết, bởi tôi muốn ấy có bất kỳ áp lực hay gánh nặng nào.” Lâm Nhược Kỳ nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sửng sốt của Giang Hàn Phi. “Bác sĩ Lộ hứa giúp tôi giữ bí mật này, cũng xin giúp tôi giữ bí mật này, cảm ơn!”

      …” Giang Hàn Phi thốt nên lời, đành buồn gật đầu. “Được, tôi hứa!”

      Ba ngày sau, cuối cùng bác sĩ Lộ cũng tiến hành ca phẫu thuật ghép thận cho Cố Hạo Ninh.

      Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ nhìn Cố Hạo Ninh nằm cách xa, bởi cầu giữ bí mật nên Cố Hạo Ninh được đẩy vào phòng mổ trước, cũng chìm vào hôn mê sau khi được tiêm thuốc gây mê.

      “Cuộc phẫu thuật được bắt đầu ngay bây giờ.” Giang Hàn Phi ngồi bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, khẽ . Mãi đến thời khắc này, vẫn hy vọng có thể thay đổi ý nghĩ. Tuy biết, điều đó là thể.

      “Tôi biết, cảm ơn !” Lâm Nhược Kỳ khẽ mỉm cười, nhìn Giang Hàn Phi.

      “Đừng lo lắng, sao đâu.” Giang Hàn Phi nhàng nắm lấy tay , khích lệ nhưng thực ra là để bản thân cảm thấy yên tâm đúng hơn. Kỳ thực, cắt bỏ thận phải là ca khó, theo lý mà , hoàn toàn cần phải tham gia nhưng vẫn đến, dù để chính mắt trông thấy mang quả thận của mình cấy ghép vào cơ thể của người đàn ông tha thiết kia.

      “Xin ưỡn người ra, chúng tôi chuẩn bị tiêm thuốc mê cho !” Bác sĩ gây mê cầm ống tiêm lên.

      “Vâng!” chầm chậm ưỡn người, đáy mắt hơi ươn ướt. Đây là lần đầu tiên vào phòng mổ trong tình trạng tỉnh táo, thể căng thẳng nhưng vượt tất cả, cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn vô cùng. Chưa bao giờ lại có cảm giác biết ơn việc mình sở hữu cơ thể của Lâm Nhược Kỳ, có lẽ Cố Hạo Ninh thể tìm được nguồn thận thích hợp. Nếu tất cả những giày vò mà phải gánh chịu đều là để đổi lấy hy vọng sống sót cho Cố Hạo Ninh trong khoảnh khắc này, nguyện có thể tâm tình nguyện đón nhận an bài của số phận, dẫu sau này bản thân phải hứng chịu thêm nhiều đau khổ và bi thương hơn nữa, cũng vui vẻ đón nhận, chỉ cần có thể giúp Cố Hạo Ninh sống tiếp…

      Chậm rãi nhắm mắt lại, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy xung quanh đột nhiên chìm vào tĩnh lặng. yên ả và trống trãi biết bao. Ý thức của dần trở nên mơ hồ vì tác dụng của thuốc mê nhưng khóe môi vẫn khẽ cong cong thấp thoáng nụ cười. Hạo Ninh, trước kia đều là đứng phía trước bảo vệ em, cứu em khỏi chết đuối, xông vào ngọn lửa hừng hực đầy hiểm nguy để tìm em… Cuối cùng, hôm nay, Tiểu Phong có thể làm được việc ý nghĩa cho rồi.

      Hạo Ninh, hãy để chúng ta trong phút giây này được gặp nhau giữa hoài niệm xa…
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :