1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TÌNH YÊU KIÊN CƯỜNG HƠN CÁI CHẾT - LẠC HÒA (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 9: dối


      Lâm Nhược Kỳ trở về phòng bệnh. Cha Hạo Ninh đọc báo, vừa thấy bước vào, kìm được cất tiếng hỏi: “Về nhanh vậy con? Sao trò chuyện thêm với Hạo Ninh?”

      “Chẳng phải Hạo Ninh còn phải về ăn cơm với mẹ sao? Thế nên con bảo ấy về sớm.” Lâm Nhược Kỳ cầm lấy bình nước, rót cốc nước nóng cho ông rồi nhàng rút tờ báo tay ông ra. “Cha, đọc báo hao tổn tinh thần lắm, để con đọc cho cha nghe nhé!”

      “Nhược Kỳ à, con càng ngày càng hiểu chuyện rồi đó!” Ông tháo kính, cười, : “Cha thấy hôm nay thái độ của Hạo Ninh đối với con tốt hơn nhiều, dẫu sao cũng là vợ chồng bao năm, ít nhiều vẫn có tình cảm với nhau. Có lẽ do gần đây quá bận bịu công việc, tâm trạng nó được tốt, con hãy khoan dung hơn nhé?”

      “Con biết rồi ạ.” Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, dìu ông nằm xuống rồi cầm lấy tờ báo. “Cha, hồi chiều mục thời đọc rồi, giờ con đọc cho cha nghe bản tin kinh tế được ?”

      “Được!” Ông nhắm mắt lại.

      Sau khi đọc vài đoạn tin tức, cũng gần chín giờ tối. Lâm Nhược Kỳ thấy ông như ngủ thiếp , bèn chậm rãi chỉnh ánh sáng đèn giường sang mờ tối rồi lẳng lặng bước ra ngoài.

      dám xa, bèn ngồi băng ghế ở hành lang trước cửa phòng bệnh. Mãi đến lúc này, những giọt nước mắt mà cố nén suốt buổi tối mới lã chã tuôn rơi.

      phải làm sao? Rốt cuộc phải làm sao? Ban nãy khi ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc người Cố Hạo Ninh, nhìn dáng vẻ tiều tụy, đau buồn của , buột miệng thốt ra câu: “ nên tự giày vò bản thân mình nữa”, để rồi trông thấy vẻ mặt thống khổ pha lẫn chua xót khôn cùng của , gần như kìm được, chỉ muốn cho biết chính là Vu Tiểu Phong…

      thực chịu đựng nổi nữa. Người đàn ông đó, người đàn ông say đắm và cũng tha thiết đứng ngay trước mặt , nhưng hai người lại thể nhận nhau. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bị bao vây trong nỗi bi ai và tuyệt vọng cùng cực, trơ mắt nhìn từng bước, từng bước xa rời thế giới của nhưng bản thân lại thể , thể giải thích, càng có sức lực để cứu vãn…

      Đầu vùi sâu giữa hai cánh tay, khóc tức tưởi trong im lặng. bất lực biết bao, phía trước chỉ là màn đen dày đặc sâu thăm thẳm, chẳng thấy được tia hy vọng mong manh…

      “Tiểu Dương, chốc nữa nhắc nhở y tá bên khoa Thần kinh tình hình của bệnh nhân này, bảo họ lưu ý chặt chẽ! Nhỡ xảy ra bất kỳ tình huống gì, lập tức gọi cho tôi!” Giang Hàn Phi vừa sải bước vừa dặn dò Dương Tuyết Tuệ.

      “Vâng. Hi hi, bệnh nhân này cũng khá may mắn! ngờ lại được gặp !” Dương Tuyết Tuệ cười, với Giang Hàn Phi.

      Bệnh nhân đó bị tai nạn, được đưa vào khoa Ngoại tổng quát bọn cấp cứu hồi bảy giờ tối. Theo lý mà , phòng bệnh khoa Ngoại đủ giường, thể bố trí phẫu thuật thêm nữa. Nếu rơi vào tay bác sĩ khác, chừng phải sắp xếp chuyển viện. Nhưng Giang Hàn Phi lại đồng ý tiếp nhận, bởi nhanh chóng chuẩn đoán người bệnh đó rất có thể bị vỡ lá lách, nếu buộc phải chuyển viện nữa, e là khó qua khỏi. Cho nên Giang Hàn Phi quyết định dứt khoát, lập tức bảo Dương Tuyết Tuệ đưa ngay bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Vừa trông thấy khoang bụng được mổ ra của bệnh nhân, Dương Tuyết Tuệ liền hãi hùng, toàn thân mướt mồ hôi lạnh. Quả nhiên lá lách vỡ! Nếu ban nãy chuyển viện, e rằng chưa tới nơi, người đó ngừng thở rồi!

      Phẫu thuật xong, Giang Hàn Phi lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm phòng bệnh giúp bệnh nhân. May thay bên khoa Thần kinh vẫn còn giường trống, hai người bèn đưa bệnh nhân qua đó.

      “Gặp ai cũng đều như nhau thôi!” Giang Hàn Phi chỉ khẽ cười nhạt. định qua phòng hút thuốc làm điếu để tỉnh táo lại, chợt thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đằng trước, bất giác sững người.

      “Đó là người nhà của ai nhỉ? Trời rét căm thế này, ngồi ở hành lang sợ chết cóng sao?” Dương Tuyết Tuệ cũng nhìn thấy ngồi băng ghế ở đầu hành lang kia, khỏi lấy làm kỳ quái. Thường trước cửa phòng mổ mới có thân nhân ngồi đợi, hiếm khi thấy có người ngồi trước cửa phòng bệnh giữa đêm khuya thế kia.

      gặp y tá bên khoa Thần kinh trước , tôi qua đó xem thử.” Giang Hàn Phi che giấu cảm giác sửng sốt trong lòng, điềm tĩnh . ấy chính là Lâm Nhược Kỳ, thậm chí người còn mặc chiếc áo khoác khi đến khu vui chơi cùng hai chú cháu hôm qua. Nhưng sao lại ở đây? mình ngồi trước phòng bệnh lẻ loi nhường kia? Ánh đèn sáng tỏ hắt bóng lưng , thấm đượm nỗi bi ai và thê lương đến khó tả.

      “Vâng!” Dương Tuyết Tuệ cũng hỏi nhiều, liền về phía phòng y tá khoa ngoại Thần kinh.

      có cần giúp đỡ ?” Bước đến cạnh Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi khẽ hỏi.

      Lâm Nhược Kỳ sực ngẩng đầu, ngỡ ngàng. “Bác sĩ Giang?”

      Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của , Giang Hàn Phi chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại. “ sao thế? Sao lại ở bệnh viện? khỏe ư?”

      “Tôi… sao. Bố chồng tôi đột nhiên lại tăng huyết áp nên phải nhập viện, tôi chỉ là vào chăm nom thôi. Xin lỗi, để chê cười rồi!” Lâm Nhược Kỳ cố nặn nụ cười gượng gạo, bối rối, lấy từ túi áo ra bịch khăn giấy, vội vàng lau nước mắt.

      Biết được sức khỏe của có vấn đề, Giang Hàn Phi bèn thở phào nhõm, ngồi xuống bên cạnh. “Có gì đâu mà chê cười. phải hôm qua tôi rồi sao, tôi tình nguyện làm thùng rác dự bị để trút bầu tâm , đừng mới qua có ngày mà tôi bị hủy tư cách rồi nhé?”

      Giọng nhàng, vẻ mặt hòa nhã, dạt dào ý cười ấm áp, ánh đèn sáng tỏ rọi xuống đáy mắt sâu thẳm của trông lấp lánh rạng ngời, quyến rũ muôn phần. yên lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ, khỏi lúng túng cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi, cười ngượng ngùng. “Cảm ơn !”

      “Đừng khách sáo!” Giang Hàn Phi duỗi thẳng hai chân, uể oải tựa lưng vào thành ghế. “Đúng rồi, sao người nhà lại để chăm nom? xuất viện còn chưa đầy tháng mà, vẫn cần tĩnh dưỡng nhiều. Ông xã đâu? ta đến à?”

      ấy công tác chưa về.” Trong tiềm thức, Lâm Nhược Kỳ muốn bất kỳ ai hoài nghi và dị nghị về Cố Hạo Ninh. Đây là lần đầu dối trước mặt Giang Hàn Phi, bối rối quay đầu , dám nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn, sáng rực của .

      “Ồ, thế cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nhé! Ở hành lang lạnh lắm, tốt nhất nên vào trong phòng! Có gì cần giúp đỡ, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” xong, Giang Hàn Phi liền đứng dậy. Đêm nay đến phiên trực nên thể rời nơi trực quá lâu.

      “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn !” Lâm Nhược Kỳ cũng đứng dậy, khẽ mỉm cười đáp lại, đưa mắt nhìn rời . Sau đó, bước vào phòng, đến bên chiếc giường trống kế bên cha Hạo Ninh rồi nằm xuống.
      Chó Điên thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 10: Blog nhật ký


      Khi Cố Hạo Ninh về đến nhà, mẹ nấu nướng xong xuôi. Sau khi cùng mẹ ăn tối, Cố Hạo Ninh định giúp mẹ thu dọn bát đũa bị bà ngăn lại. “Thôi nào, cả ngày con cũng mệt rồi, để mẹ làm cho, con nghỉ .”

      sao, con giỏi việc bếp núc nhưng rửa bát thành vấn đề.” Cố Hạo Ninh mỉm cười, xắn tay áo, giằng lấy đống bát từ tay mẹ rồi bước đến chỗ bồn nước, bắt đầu rửa cách thuần thục.

      tệ! phải con và Nhược Kỳ rất ít khi nấu ăn ở nhà sao? Thế mà con rửa bát trông cũng ra dáng đó chứ!” Mới đầu bà vẫn hơi lo lắng, đâu ngờ Cố Hạo Ninh lại tỏ ra rất thành thục, thấy thế, bà bèn yên tâm đứng phía sau xem.

      “Đương nhiên rồi. Hai năm trước con ở châu Âu…” Tay Cố Hạo Ninh bất chợt dừng lại, ký ức hai năm trước ùa về trong , lúc đó cùng Tiểu Phong đến châu Âu khảo sát, hằng ngày Tiểu Phong nấu cơm, còn rửa bát…

      “Hai năm trước ở châu Âu sao?” Bà thấy con trai im lặng, khỏi cảm thấy kỳ lạ.

      “À, cũng có gì. Chuyện là lúc đó, ăn chung với đồng nghiệp, mẹ cũng biết đó, con biết nấu nướng nên giúp người ta rửa bát.” Cố Hạo Ninh kìm nén nỗi cay đắng xuống tận đáy lòng, vừa tiếp tục rửa bát vừa đáp lời cách thản nhiên.

      “Hóa ra cũng từng rửa bát được mấy ngày!” Bà mỉm cười đứng sau lưng Hạo Ninh, thấy được nỗi buồn ứ đọng dưới đáy mắt con trai.

      Cố Hạo Ninh cùng mẹ xem ti vi lát, đến khoảng chín rưỡi, đợi mẹ vào giường ngủ, mới trở về phòng mình.

      Tắm rửa xong xuôi, Cố Hạo Ninh mở máy tính, đăng nhập vào blog của mình.

      Blog này vốn là công cụ mà và Tiểu Phong dùng để trao đổi với nhau. vẫn còn nhớ hồi mới trùng phùng, ngốc đó muốn cùng chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, bèn đăng ký hai tài khoản MSN, sau đó cho biết mật mã, như thể hai người đều có thể ghi lại tất cả tâm thầm kín của riêng mình lẫn những lời muốn gửi tới đối phương.

      Khi đó, Cố Hạo Ninh vẫn cảm thấy ngường ngượng, là do bản thân hiếm khi viết lách, cách hành văn cũng chẳng hay bằng Tiểu Phong, thực lòng biết nên viết gì, hai là cảm thấy nếu có giờ ngồi viết blog, chi bằng gọi điện thẳng chẳng phải đơn giản hơn sao. Nên lúc đó, blog gần như chỉ có mình Tiểu Phong viết, còn sắm vai độc giả. Nhưng nhìn những dòng chữ ghi lại từng nỗi nhớ nhung mà Tiểu Phong dành cho , lẫn những niềm vui nhặt trong cuộc sống, cảm thấy rất vui sướng và cảm động. Thế nên, thỉnh thoảng cũng để lại vài dòng bình luận, viết đôi ba câu đó.

      Đâu ngờ blog ấy giờ đây lại trở thành nơi gửi gắm những thương khắc khoải lớn nhất, là công cụ duy nhất mà có thể cùng Tiểu Phong trò chuyện.

      Suốt gần bốn tháng nay, gần như ngày nào cũng cập nhật bài viết mới. Hôm qua do cha đột nhiên đổ bệnh, tâm trạng rối bời nên viết, hôm nay tuyệt đối thể tiếp tục bỏ bê. Cố Hạo Ninh châm điếu thuốc, chậm rãi rít vài hơi rồi lập tức dập tắt, bắt đầu gõ bàn phím.

      “Tiểu Phong, hôm nay là ngày thứ 112 từ khi em ra . Lúc em rời khỏi , vẫn là cuối thu, thế mà giờ đây, trời rét đậm rồi.

      Hôm nay, Đinh Hồng gọi cho , hỏi muốn mua huy hiệu của những đội nào, bảo cậu ta là Vicenza, Florence, Juventus, Bologna và Brescia. Tiểu Phong, nhớ sai chứ? còn lên internet tra, Baggio tổng cộng đá cho bảy đội. Huy hiệu của AC Milan và Inter Milan em đều có rồi, hai cái đó chính cùng em mua ở Ý vào năm đó. Còn huy hiệu của năm đội kia, hình như em vẫn chưa có nhỉ? sao, nhất định giúp em thu thập đủ.”

      Cố Hạo Ninh nhớ lại lần ở Milan, Tiểu Phong dẫn qua hết các con phố, ngõ ngách chỉ để mua cho bằng được hai huy hiệu ấy, lúc đó thấy thắc mắc lắm, AC Milan và Inter Milan là đối thủ truyền kiếp của nhau, fan của hai nhà gần như đội trời chung, sao lại mua huy hiệu của cả hai đội?

      Sau này, Cố Hạo Ninh mới vỡ lẽ, hóa ra Vu Tiểu Phong thích Baggio nên mới muốn thu thập hết tất cả các huy hiệu đội bóng mà Baggio từng đầu quân. Kỳ thực, Cố Hạo Ninh cũng là fan trung thành của Baggio nhưng si mê cuồng nhiệt bằng Vu Tiểu Phong.

      “Tiểu Phong, hôm nay giúp mẹ rửa bát. ra sợ em cười, hiếm khi làm chuyện này. Năm đó, giúp em rửa bát ở châu Âu, hình như là lần đầu trong đời rửa bát, may mà lúc khảo sát, em mang toàn bát nhựa, chứ nếu là bát sứ, chắc bị đánh vỡ hết rồi.”

      vẫn còn nhớ như in, cảm giác khi nhìn thấy Tiểu Phong bưng bát mì nóng hổi nghi ngút khói, mỉm cười bước đến trước mặt mình tối hôm ấy ở Cologne, ấm áp biết bao và cũng ngất ngây biết nhường nào.

      và Lâm Nhược Kỳ rất ít khi nấu ăn ở nhà. phải Lâm Nhược Kỳ biết nấu nướng, mà là thèm bước chân vào bếp. Hai vợ chồng nếu đến ăn chực cơm nhà cha mẹ cũng dắt nhau ra hàng quán. Vì vậy, chưa bao giờ biết được cảm giác hai người cùng nấu cơm là như thế nào.

      Trong những ngày cùng Tiểu Phong công tác, mỗi tối, chỉ cần còn kịp, và Tiểu Phong đều ra siêu thị dạo vòng, sau đó mua đồ ăn mang về phòng , cùng nấu bữa tối.

      Dần dần, Cố Hạo Ninh cũng biết được phải xử lý nấm hương khô ra sao, rửa sạch tảo tía bằng cách nào, thậm chí còn biết làm vài món đơn giản, còn Tiểu Phong cũng quen với việc để Cố Hạo Ninh rửa bát. Hai người thỉnh thoảng tán gẫu vài ba câu, cảm giác ấm áp và bình yên đó tựa làn khói sương vương vấn mãi quanh con tim Cố Hạo Ninh, lúc ấy, thường hay ngẩn ngơ miên man nghĩ, đây mới là cảm giác về gia đình, đúng ?

      Cố Hạo Ninh định viết tiếp, bất chợt cơn đau dày đặc từ ngang hông bỗng xộc thẳng lên não.

      nhíu mày, gần đây công tác suốt, có lẽ do quá lao lực nên luôn cảm thấy mỏi lưng, đau nhức thắt lưng. Hôm nay, cơn đau lại càng dữ dội, biết có phải do hôm qua cõng cha nên bị trẹo rồi .

      Cố Hạo Ninh hít hơi sâu, đưa tay đấm vài cái vào sau hông, hình như vẫn thuyên giảm là bao. bèn ôm laptop lên giường, lấy gối chèn phía sau, hình như đỡ hơn chút rồi tiếp tục đưa tay lên bàn phím gõ chữ.

      “Tiểu Phong, hôm qua đến viện phúc lợi, gặp mấy đứa trẻ đáng kia rồi. mua rất nhiều bánh kẹo và dụng cụ học tập cho chúng, bọn trẻ đều ngoan ngoãn đợi chia quà cho từng đứa, dám tranh giành, nhận được quà, chúng còn rất lễ phép cảm ơn . thấy tụi nhóc còn tuổi mà tỏ ra chững chạc như người lớn, cảm giác như trông thấy hình bóng của em thưở bé vậy. Em hồi bé có phải cũng hiểu chuyện, cũng sớm chín chắn như chúng thế kia ?

      còn gặp được Hiệu trưởng Lư nữa. Bà biết là bạn em vui mừng lắm, còn kể cho nghe rất nhiều chuyện về thời thơ ấu của em.

      Bà kể, khi vào viện phúc lợi, em chỉ mới năm tuổi. Em lúc đó rất nhát và hơi tự kỷ, sợ sấm sét nhưng lại dám . Chỉ biết mình trốn giường khóc thầm. Ban đêm, có lần Hiệu trưởng Lư kiểm tra phòng, bắt gặp em cuộn tròn giường khóc thút thít, bèn dẫn em đến phòng hiệu trưởng, ôm em vào lòng, em mới từ từ ngủ thiếp .

      Kể từ đó, cứ đêm khuya, trời đổ mưa dông sấm rền, Hiệu trưởng Lư đều dẫn em lên phòng mình, ôm em ngủ. Mãi cho đến khi em lên cấp hai, bắt đầu cuộc sống ký túc xá mới thôi.

      Tiểu Phong, lúc đó, em mới mười ba tuổi nhỉ? phải mình ở trong ngôi trường xa lạ, vào những đêm sấm sét rền tai, có Hiệu trưởng Lư bên cạnh, có phải cả đêm em đều dám chợp mắt? Những tháng ngày đó, em phải chịu đựng bao lâu mới từng bước, từng bước vượt qua được?

      Hiệu trưởng Lư còn , em là đứa trẻ hiểu chuyện. Từ khi học cấp hai, ở ký túc xá, em càng lúc càng trở nên độc lập, càng lúc càng kiên cường. Em luôn thích giúp đỡ người khác nhưng lại bao giờ hé môi về những đau khổ của riêng mình. Dù ở ngoài có chịu bao ấm ức, gặp phải khó khăn lớn đến đâu, em đều mình nuốt ngược vào trong.

      Bà kể có lần, khi em về nước nghỉ lễ, may gặp tai nạn, bị thương ở chân, phải bó bột nhưng em vẫn cố chống nạng, kiên trì hoàn thành công việc hứa. Nếu phải giáo viên ở viện phúc lợi tình cờ bắt gặp em ở ngoài đường, mọi người chẳng hề hay biết chuyện em bị thương nhưng vẫn cố kiên trì làm việc.

      Tiểu Phong, em có biết khi nghe những điều đó, đau khổ, xót xa biết nhường nào ? Cuối cùng hiểu, ra, nhẫn nhịn, lòng kiên cường từ trước đến giờ, tính lạc quan từ trước đến nay của em được bồi dưỡng như thế nào! nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tuy chân bị thương nhưng em vẫn dành cho nụ cười rạng rỡ biết bao, còn , lúc đó ngốc chết được, lại ngớ ngẩn hỏi em sao có người nhà bên cạnh, giờ mới hiểu, nét buồn bã thoáng qua trong mắt em lúc đó là vì sao.

      Tiểu Phong, em ngốc, tại sao, tại sao em luôn chịu quý chính mình? Em chỉ biết cho , chỉ biết hiến dâng, thế còn bản thân em thế sao? Em bị tổn thương, ai vỗ về em? Nỗi trống vắng tịch liêu, ai cùng em vượt qua? Tiểu Phong, chẳng lẽ em quên rồi sao, quên mất chính mình cũng biết đau, quên mất mình cũng cần được quan tâm, được thương, được sưởi ấm, quên mất mình cũng có tư cách để sở hữu tình và hạnh phúc đẹp nhất đời này sao?”

      Cố Hạo Ninh lặng lẽ ngồi tựa vào đầu giường, nhớ lại ngày hôm đó, Tiểu Phong hỏi , từng câu từng từ, rành rọt: “Nếu như… nếu như em nguyện ở bên , cầu bất kỳ thứ gì, quan tâm đến điều gì, chỉ ở cạnh thôi khiến cảm thấy hạnh phúc hay khổ đau?”

      nhún nhường hỏi rằng, ở bên , đối với là hạnh phúc hay đau khổ. Khoảnh khắc ấy, như có ai cầm cây gậy sắt đính đầy đinh nhọn vụt cào xé con tim của Cố Hạo Ninh, lần rồi lại lần, đau đến mức thốt nên lời.

      Cố Hạo Ninh nhắm nghiền mắt, tựa hồ chìm đắm trong những hồi ức xa xưa. Cơn đau dai dẳng từ thắt lưng xộc lên, đứng dậy lấy ra viên thuốc giảm đau, nuốt ực rồi lại lên giường viết tiếp.

      “Tiểu Phong, có chuyện này muốn với em.

      Hôm nay trong bệnh viện, do tâm trạng quá tồi tệ, hút rất nhiều thuốc lá. Sau đó, có lẽ do người mùi thuốc quá nồng, Lâm Nhược Kỳ ngửi thấy, ấy bèn khuyên đừng hút nữa. Cuối cùng, ấy còn thốt ra câu: “ nên tự giày vò bản thân mình”, khiến như muốn sụp đổ.

      Tiểu Phong, khi nghe thấy câu đó, cảnh tượng say rượu lần trước tức lên trước mắt, em gục khóc bên giường, nghẹn ngào hỏi tại sao lại tự giày vò bản thân.

      Tiểu Phong, xin lỗi em, cố ý giày vò chính mình thế đâu, biết em vui. Em xem, thôi còn ra ngoài uống rượu nữa, nhưng Tiểu Phong ơi, thực quá đau khổ, chỉ là muốn tìm cách nào đó để giải tỏa bớt mà thôi.

      Sau đó, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên ôm lấy . Khoảnh khắc ấy, bất ngờ cảm thấy hơi thở của em gần ngay bên, phút chốc chìm vào ngẩn ngơ… Tiểu Phong, liệu em có giận ? cũng biết, giải thích thế này nghe hoang đường, sao có thể đánh đồng ta và em được chứ? Có lẽ, nhớ nhung em đến sắp phát điên rồi, mới có giây phút mất trí kia… , thể lấy đó làm cái cớ được! Tiểu Phong, xin lỗi em, sai rồi, chuyện đó, sau này tuyệt đối xảy ra nữa đâu!

      Nhưng hôm nay, thôi còn nổi giận với Lâm Nhược Kỳ nữa. ta bây giờ biết là giả vờ hay lòng, dù sao trước mặt cha mẹ, ta cũng bớt ngang ngạnh nhiều. cũng muốn nổi cáu với ta làm gì. Hôm qua ta đến viện phúc lợi nên nổi trận lôi đình, kết quả chọc cha tức giận đến nỗi khiến ông phải nhập viện.

      Tiểu Phong, thấy dằn vặt, áy náy lắm! Tiểu Phong, em biết , kỳ thực, người hận nhất phải là Lâm Nhược Kỳ mà là bản thân . luôn nghĩ, nếu em gặp gỡ , nếu em , hoặc giả sử, phải lòng em có phải tất cả những chuyện này đều xảy ra chăng? Có phải em vẫn có thể sống khỏe mạnh, vui tươi rạng ngời và tràn ngập hạnh phúc ?

      Tiểu Phong ơi, thực căm hận bản thân! Em vẫn còn trẻ và tốt đẹp như thế. vẫn còn nhớ , em thích mặt trời lúc bình minh, thích đại dương mênh mông tĩnh lặng, em luôn cố gắng cảm nhận những điều tốt đẹp xung quanh mình, luôn kiên cường, lạc quan đối mặt với mọi gian nan và trắc trở, người như em, vốn có tư cách sở hữu cuộc sống hạnh phúc nhất đời này, nhưng lại vì , vì mối tình này mà chôn vùi tuổi xuân lẫn sinh mạng tươi đẹp ấy!”

      Viết đến đây, đôi tay của Cố Hạo Ninh kiềm được run rẩy dữ dội, lại nhớ đến cảnh tượng Tiểu Phong nằm gục giữa những vũng máu đỏ thẫm…

      “Tiểu Phong, có lúc cảm khích trời xanh biết bao, sắp xếp cho đôi ta gặp gỡ. từng tưởng rằng đó là nhận từ và ân huệ lớn nhất mà trời cao ban tặng cho mình, để biết được ra, cuộc sống cũng có thể ấm áp và ngập tràn niềm hy vọng đến thế… Nhưng bây giờ, lại căm giận, hối hận khôn xiết! Nếu như cuộc gặp gỡ giữa chúng ta định sẵn chia ly, nếu ấm áp và hy vọng của phải trả giá bằng sinh mạng của em thà chưa từng gặp gỡ em, thà trọn đời sống trong giá lạnh và độc, chỉ muốn em sống, chỉ muốn em sống thôi!”

      Nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống bàn phím buốt giá, tí tách. Cố Hạo Ninh biết gương mặt mình đẫm lệ tự khi nào, nhìn màn hình dần trở nên mơ hồ, trước mắt , khuôn mặt điềm đạm của Tiểu Phong như thấp thoáng xuất . khẽ mỉm cười nhưng cũng trĩu nặng bi thương, ngập tràn tuyệt vọng, với : “Tu me manqueras.”

      “Tiểu Phong, phải làm sao? có cách nào sống yên ổn, càng có cách nào hoán trả lại mạng sống cho em, chỉ có thể nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em.”

      Cố Hạo Ninh chầm chậm gõ từng chữ, từng chữ. Viết xong dòng ấy, lưu lại, thoát ra, đóng laptop.

      Trong giây phút này, chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực.
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 11: Kinh ngạc


      “Hạo Ninh à, hôm qua con làm việc đến khuya ư? Sao lại ôm laptop ngủ quên thế?” Sáng mùng Ba, mẹ Hạo Ninh thấy con trai dậy, bèn đẩy cửa bước vào phòng. Ai ngờ trông thấy Hạo Ninh tựa lưng vào đầu giường ngủ mê mệt, đùi vẫn còn đặt laptop. Tiết trời rét buốt, ngủ như thế suốt đêm chẳng phải cảm lạnh sao?

      “Dạ, sao. Mấy giờ rồi mẹ? Đến lúc đưa cơm sáng cho cha rồi à?” Giọng Cố Hạo Ninh pha chút mệt mỏi nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy mặc áo, bước vào nhà vệ sinh.

      “Tám giờ rồi. Hay là con cần với mẹ đâu! Mẹ tự xe buýt cũng được. Đêm qua con thức khuya lắm hả? Hay là ngủ thêm chút ?” Bà nhìn con trai với ánh mắt lo lắng, nghĩ sớm biết vậy gọi Hạo Ninh dậy rồi.

      “Con sao, con khỏe! Mẹ đừng bận tâm nữa, ra ngoài đợi con, con ra ngay !” Cố Hạo Ninh cười, đẩy mẹ ra khỏi phòng. Năm mới sao có thể để mẹ mình ngồi xe buýt vào sáng sớm thế này chứ? Thế chẳng phải làm con bất hiếu quá sao!

      Vội vàng ăn sáng, Cố Hạo Ninh đưa mẹ đến bệnh viện.

      “Ông sao rồi? Vẫn khỏe chứ?” Bà vừa múc cháo cho chồng vừa hỏi thăm.

      “Tôi khỏe lại rồi, bà mau mau làm thủ tục cho tôi xuất viện ! Ngày nào cũng bắt cả nhà chạy tới chạy lui thế này, tốn công tốn sức quá!”

      “Cha, sao cha lại nhắc đến chuyện ra viện nữa? Hôm qua phải con rồi sao, phải đợi bác sĩ xác nhận còn vấn đề gì mới được…” Cố Hạo Ninh thoáng rầu rĩ.

      “Bác sĩ xác nhận, bác sĩ xác nhận, có bệnh viện nào lại muốn bệnh nhân ở thêm vài ngày hòng kiếm được nhiều tiền hơn? Chờ họ xác nhận có vấn đề gì bắt cha phải đợi đến chừng nào nữa hả…”

      “Bác Cố, sao nổi nóng vậy?” Cha Hạo Ninh cáu gắt, bất chợt Giang Hàn Phi mỉm cười, bước vào.

      Sáng nay vừa khéo Giang Hàn Phi kiểm tra bệnh nhân bị vỡ lá lách mới được đưa vào tối qua, thấy vẫn còn chút thời gian, bèn tạt ngang qua đây để xem thử, ai dè vừa bước vào nghe thấy tiếng bác trai oang oang phàn nàn về bệnh viện.

      “Ồ, bác sĩ Giang, sao bác sĩ lại đến rồi? Mời bác sĩ ngồi!” Mẹ Hạo Ninh vừa nhận ra là Giang Hàn Phi, bác sĩ điều trị cho Lâm Nhược Kỳ trước kia, liền lịch chào hỏi.

      sao, sao, tối qua cháu tình cờ gặp Lâm, biết bác Cố nằm ở đây. Hôm nay ngang qua bèn rẽ vào xem thử.” Giang Hàn Phi khoát tay, cười với bác , thẳng đến bên giường của bác trai. “Nghe do huyết áp của bác đột nhiên tăng cao nên phải đưa vào đây? Chuyện này thể khinh thường được, lơ là chút dễ dẫn đến xuất huyết não lắm. Nằm viện theo dõi thực rất cần thiết, bác sĩ cũng phải chịu trách nhiệm về bác chứ, phải ?

      “Ấy, cái này bác biết, bác cũng chỉ là muốn con cái lo lắng…” Cha Hạo Ninh qủa thực rất có thiện cảm với Giang Hàn Phi.

      Khi Giang Hàn Phi phẫu thuật cho Lâm Nhược Kỳ, ông và vợ lén đưa phong bì cho , nào ngờ từ chối thẳng. Khi ấy, bác sĩ Giang cười với hai người: “Bệnh viện trả lương cho cháu rồi nên có chuyện nhận bồi dưỡng đâu ạ!” Câu đó khiến hai vợ chồng ông vừa cảm động vừa ngượng ngùng. Sau đó, trong quá trình giúp Nhược Kỳ hồi phục, Giang Hàn Phi còn thường xuyên cùng ông bà thảo luận các phương án điều trị cho . Thái độ nghiêm túc, tận tình với bệnh nhân ấy khiến ông và vợ rất yên tâm. Cho nên những lời Giang Hàn Phi vẫn có sức nặng khiến ông chịu tiếp thu.

      “Bác khỏe mạnh, con cái mới có thể yên tâm chứ ạ!” Giang Hàn Phi cười khuyên.

      “Ừ phải, ừ phải…” Ông bối rối gật đầu.

      “Vẫn là lời của bác sĩ Giang có tác dụng nhất! Hạo Ninh à, chắc con chưa từng gặp bác sĩ đúng , đây chính là bác sĩ Giang, người điều trị cho Lâm Nhược Kỳ trước kia…” Mẹ Hạo Ninh định giới thiệu Giang Hàn Phi cho con trai, chợt di động của Cố Hạo Ninh đổ chuông, đành ái ngại gật đầu xin lỗi Giang Hàn Phi rồi lập tức cầm điện thoại, ra ngoài.

      “Haizz, thằng con này của bác, từ sáng đến tối cứ bận bịu việc gì biết…” Bác trai vội giải thích cho Giang Hàn Phi, vẻ hơi ngại ngùng.

      ra đó chính là chồng của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi nhìn theo Cố Hạo Ninh, có chút thất thần, ta tài giỏi, nhã nhặn thế kia, quả trông rất xứng đôi với Lâm Nhược Kỳ…

      Giang Hàn Phi cùng cha mẹ Hạo Ninh hàn thuyên đôi câu rồi cáo từ, Lâm Nhược Kỳ bèn tiễn . chưa được mấy bước, hai người liền trông thấy chồng đứng chuyện điện thoại ở hành lang. Cố Hạo Ninh trò chuyện với bạn luật sư của mình, Tiêu Bình.

      “Cậu phải công tác tháng ư? Sao đột ngột vậy… Chuyện của tôi sao… Cha tôi nằm viện rồi… vấn đề gì lớn, chỉ là huyết áp tăng cao thôi. Giấy tờ ly hôn cứ để ở chỗ cậu , đợi cậu về rồi hẵng tiếp… Ừm, tôi mới công tác về hồi trước Tết, chắc trong thời gian ngắn nữa…”

      Giang Hàn Phi sửng sốt quay sang nhìn Lâm Nhược Kỳ, hai người sắp ly hôn ư? Hơn nữa, ông xã của trước Tết về rồi? Sao tối qua lại bảo ta vẫn chưa về? Trông thấy gương mặt điềm tĩnh của Lâm Nhược Kỳ, khỏi lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ sớm đoán trước được chuyện này? Rốt cuộc giữa và chồng xảy ra chuyện gì?

      “Tôi, tôi xin về phòng trước. Hôm nay, cảm ơn nhiều.” Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Giang Hàn Phi, Lâm Nhược Kỳ cũng muốn giải thích. Thậm chí, đợi Giang Hàn Phi trả lời, xoay gót bước nhanh vào phòng, chỉ để lại Giang Hàn Phi đứng như trời trồng, trân trân nhìn bóng nhanh chóng khuất , Cố Hạo Ninh hình như cũng hề hay biết, đứng chuyện điện thoại cách đó xa…
      thaominh91 thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 12: Ly thân


      Chiều mùng Sáu, bác sĩ xác nhận cha Hạo Ninh có thể xuất viện, và Lâm Nhược Kỳ bèn đón cha về nhà.

      Sau đó dùng cơm tối, Lâm Nhược Kỳ giúp mẹ thu dọn bát đũa, Cố Hạo Ninh cùng cha ngồi xem ti vi ở phòng khách.

      “Nhược Kỳ à, mấy hôm nay vất vả cho con rồi. Mỗi ngày đều bắt con ở bệnh viện, chăm nom ông ấy, chắc được ngủ ngon.”

      sao ạ. Đây là bổn phận con nên làm mà. Mẹ chuyện lần này, con rất xin lỗi…”

      “Chuyện lần này trách con được.” Bà thoáng dừng lại rồi tiếp: “Lần này là lỗi của Hạo Ninh. Dù gì cũng được tùy tiện treo hai chữ ly hôn ngoài miệng, là vợ chồng suốt bấy nhiêu năm, còn xem hôn nhân như trò đùa sao?” Dứt lời, bà im lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ.

      Nhìn ánh mắt sâu lắng của bà, trái tim Lâm Nhược Kỳ chợt bồi hồi, xao động, lòng hiểu ra phần nào. “Mẹ, mẹ yên tâm , con ly hôn với Hạo Ninh đâu. Con thực muốn cùng ấy sống đến đầu bạc răng long.”

      “Thế tốt, thế tốt!” Nghe thấy câu cam đoan từ miệng Nhược Kỳ, cuối cùng bà cũng nở nụ cười. Trong lòng bà vẫn luôn lo lắng, Hạo Ninh thẳng thừng tuyên bố muốn ly hôn ngay trước mặt hai ông bà, dù bà có khuyên được con trai đừng nhắc đến chuyện ly dị nữa, nhưng tính Nhược Kỳ vốn cao ngạo, kiêu kỳ, liệu có nhẫn nhịn nổi ? Tuy mấy hôm nay, Nhược Kỳ đều tỏ ra rất hòa nhã nhưng bà vẫn sao yên lòng, luôn tìm cơ hội dò hỏi tâm ý của Lâm Nhược Kỳ. Giờ nghe con dâu bảo ly hôn với thái độ kiên định như thế, hòn đá đè nặng trong lòng bà mới được dỡ bỏ.

      Buổi tối, sau khi cùng cha xem ti vi, Cố Hạo Ninh trở về phòng, thấy Lâm Nhược Kỳ trải đệm sàn, nằm ở đó rồi.

      làm gì thế?” Cố Hạo Ninh cau mày hỏi.

      “Tối nay, cha mẹ đều về nhà, em cũng thể ra phòng dành cho khách ngủ… Để em ngủ sàn, em trải đệm cũng dày lắm… lên giường ngủ nhé!” Nhìn sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo của Cố Hạo Ninh, giọng dần lí nhí.

      “Thôi , đừng có làm chuyện vớ vẩn nữa.” Sau khi ném lại câu này vào mặt vợ, Cố Hạo Ninh liền bước vào phòng tắm. Tắm gội xong xuôi, ra, thấy Lâm Nhược Kỳ thu dọn hết đống chăn đệm dưới sàn, quấn chặt chăn nằm ru rú góc giường, nửa giường bên kia cũng trải chăn ấm.

      Nghe thấy tiếng động, Lâm Nhược Kỳ bèn hé mắt, thấp thỏm nhìn về phía . Câu của ban nãy có phải mang hàm ý tối nay hai người có thể ngủ chung giường? Bàn tay siết chặt mép chăn của Lâm Nhược Kỳ kìm được run rẩy. Cố Hạo Ninh lạnh nhạt nhìn Lâm Nhược Kỳ cái rồi trầm mặc bước đến nửa giường trống bên kia, giỏ chăn ra, nằm xuống, xoay lưng về phía Lâm Nhược Kỳ, sau đó đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường, cả căn phòng phút chốc chìm vào bóng tối thăm thẳm.

      Kể từ khi trở thành Lâm Nhược Kỳ, đây là lần đầu Vu Tiểu Phong được gần gũi, thân mật với Cố Hạo Ninh đến thế. im lặng nằm giường, tham lam cảm nhận mùi hương quen thuộc kia từng ly từng tí thấm vào tâm khảm, ngây ngất. Hơi thở ấm áp đó nhàng lướt qua những vết thương chằng chịt trong tim, khơi gợi nỗi đau chua chát dâng trào. Nhưng thể khóc, thậm chí cũng dám hít thở quá mạnh, chỉ có thể nhắm nghiền mắt, vờ như ngủ say.

      Xoay lưng về phía Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh hờ hững nhắm mắt lại. biết vẫn chưa ngủ nhưng chẳng có chút hứng thú trò chuyện với . Đêm khuya thanh vắng, màn đêm như càng thêm hun hút giữa bầu khí trĩu nặng, dường như ngay cả mặt trăng cũng chậm rãi tránh mặt, cuối cùng, hai người cũng dần chìm vào giấc ngủ, trong cơn mệt mỏi và liêu đến cùng cực…


      Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh ngồi bên bàn ăn, tay múc thêm bát cháo hạt kê.

      “Sao hả, con thấy món cháo ngon chứ?” Thấy con trai múc thêm bát thứ hai, điều hiếm thấy xưa nay, bà tươi cười hỏi Cố Hạo Ninh.

      “Dạ, ngon. Là mẹ dậy từ sớm nấu à?” Cố Hạo Ninh cúi đầu, tay cầm muỗng, từ tốn múc ăn, nhưng trong lòng, bao nỗi cay đắng và đau đớn cứ dồn dập ùa đến, trào dâng khôn nguôi. Còn nhớ năm đó khi ở Cologne, Tiểu Phong bưng đến cho bát cháo hạt kê nóng hổi cùng nụ cười tươi tắn môi…

      “Ha ha, phải mẹ nấu đâu. Là vợ con nấu đó, nó biết dạ dày con tốt…”

      Keng! Chiếc muỗng trong tay Cố Hạo Ninh chợt rơi xuống thành bát sứ, phát ra tiếng kêu chói tai cắt ngang lời bà.

      “Hạo Ninh, có chuyện gì à?” Thay con trai đột nhiên ngừng ăn, bà lấy làm lạ.

      “Dạ, có gì.” Cố Hạo Ninh cầm muỗng lên, tiếp tục múc ăn. Bát cháo hạt kê vốn thơm lừng ngon lành lúc này chợt trở nên khô khốc như trấu, nghẹn cứng nơi cổ họng, đau buốt, sao nuốt trôi. Cố Hạo Ninh cố chịu đựng, gắng ăn hết bát cháo rồi mang bát vào bếp, đột nhiên dạ dày đau quặn, chịu được, vội chống tay lên bồn rửa, nôn khan.

      “Hạo Ninh, Hạo Ninh, con sao thế?” Mẹ bước vào bếp, trông thấy dáng vẻ đau khổ của con trai, bà hối hả bước đến, dìu Cố Hạo Ninh.

      “Con sao.” Cố Hạo Ninh đứng thẳng người, cầm bát hứng chút nước súc miệng, sau đó rửa bát sạch . Thấy mẹ mình vẫn nhìn mình với ánh mắt lo lắng, cố nén cơn khó chịu, gượng cười, : “Con thực sao, có lẽ do ban nãy ăn vội quá. Mẹ xem, chẳng phải con vẫn rất ổn đó sao?”

      “Có chuyện gì à?” thấy Hạo Ninh và mẹ cùng bước ra, trong mắt mẹ nhuốm màu lo âu, Lâm Nhược Kỳ khỏi quan tâm hỏi han.

      có gì!” Cố Hạo Ninh đáp gọn. “Em và mẹ cứ từ từ ăn . còn số tài liệu cần xem, về phòng trước.”

      “Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Cha Hạo Ninh kìm được hỏi.

      “Hạo Ninh hình như được khỏe.” Mẹ Hạo Ninh nhìn sang con dâu. “Nhược Kỳ, chốc nữa con vào xem Hạo Ninh thế nào nhé!”

      “Dạ, vâng. Để con vào xem.” Lâm Nhược Kỳ vừa nghe mẹ vậy, bèn đặt bát đũa xuống rồi về phía phòng ngủ.

      Bước vào phòng, Lâm Nhược Kỳ trông thấy Cố Hạo Ninh đứng bên khung cửa sổ, hờ hững nhìn ra ngoài.

      “Hạo Ninh, em nghe mẹ được khỏe?”

      Cố Hạo Ninh đáp, mắt vẫn ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Lâm Nhược Kỳ cảm thấy lúng túng, ngần ngừ biết có nên lui ra ngoài , chợt nghe thấy Cố Hạo Ninh chậm rãi cất tiếng hỏi: “Sao biết nấu cháo hạt kê?”

      ‘Em… em nghe mẹ dạ dày tốt nên ăn nhiều cháo hạt kê…”

      “Mấy chuyện vô bổ, sau này đừng làm nữa.” Cố Hạo Ninh hờ hững ngắt lời .

      “Em…” Nhìn sắc mặt lạnh như tiền của Cố Hạo Ninh, trong lòng Lâm Nhược Kỳ ngổn ngang những cảm xúc khó tả.

      Sáng hôm nay, sực nhớ Cố Hạo Ninh mắc bệnh đau dạ dày, bèn nghĩ ngợi, nấu nồi cháo hạt kê cho . Lúc dùng bữa sáng, thấy Hạo Ninh im lặng ăn hết bát cháo, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng thoáng hối hận, sao mình lại liều lĩnh đến thế, sợ Hạo Ninh phát thân phận của mình nhưng chợt nhận ra nỗi khát khao và mong đợi len lỏi dâng lên trong lòng mình. Chẳng lẽ… chẳng lẽ trong tiềm thức, hy vọng Cố Hạo Ninh có thể nhận ra sao? , sao có thể như thế chứ? Trong lúc tự khiển trách gay gắt, chợt nghe mẹ Hạo Ninh với rằng món cháo đó là do nấu, ngay khoảnh khắc ấy, hồi hộp đến gần như nghẹt thở…

      Nhưng giờ đây, cuối cùng hiểu, lo lắng của mình buồn cười và thừa thải. Làm sao Cố Hạo Ninh có thể liên tưởng đến chuyện là Tiểu Phong cơ chứ?

      Trong mắt , chính là Lâm Nhược Kỳ. Dẫu làm những chuyện mà Tiểu Phong từng làm đối với cũng chỉ là “ chuyện vô bổ” mà thôi.

      “Em hiểu rồi!” Lâm Nhược Kỳ khẽ đáp rồi bước ra ngoài.

      Còn Cố Hạo Ninh vẫn đứng lặng, thả trôi ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ, đắm chím trong những hồi ức.

      Qua Tết, cha mẹ Hạo Ninh bèn dọn về nhà mình, phòng dành cho khách hàng cuối cùng cũng trống.

      Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ giúp Cố Hạo Ninh mang đồ đạc của trong phòng ngủ chính dọn ra ngoài, câm lặng lời. Ngay giây phút cha mẹ rời khỏi ngôi nhà này, liền biết rằng, và Hạo Ninh sắp phải bắt đầu cuộc sống ly thân thực .
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 13: Để mộng ngủ đông


      Sáng sớm mùng Tám, Lâm Nhược Kỳ đến trình diện ở công ty mới. Ban đầu, còn lo lắng Cố Hạo Ninh sinh nghi khi biết đổi việc nhưng sau này nhận ra hoàn toàn quan tâm mỗi ngày đâu, làm gì, gần như phớt lờ . Cho nên Cố Hạo Ninh hoàn toàn hề phát chuyện đổi việc.

      Mỗi tối, Lâm Nhược Kỳ đều về nhà nấu cơm nhưng Cố Hạo Ninh hầu như bao giờ về nhà ăn tối. Hôm nay, Nhược Kỳ vừa dọn thức ăn lên bàn, liền nghe tiếng lách cách mở khóa, mừng rỡ chạy ào ra. “Hạo Ninh, về rồi à? ăn chưa, em vừa nấu cơm xong…”

      “Tôi chỉ về để lấy đồ thôi!” Cố Hạo Ninh lạnh lùng ngắt lời Lâm Nhược Kỳ rồi thẳng vào phòng dành cho khách, lát sau liền trở ra.

      đến bên cửa, tay nắm đấm cửa chợt dừng lại. xoay lưng về phía Lâm Nhược Kỳ, trầm giọng : “Tôi rồi, đừng làm chuyện vô bổ nữa. Ở trước mặt cha mẹ nên mới bất đắc dĩ giả vờ thế, giờ họ còn ở đây, đừng hao tổn tâm trí làm gì, chúng ta hãy sống nhõm chút !” Dứt lời, Cố Hạo Ninh mở cửa, thẳng ra ngoài hề ngoảnh đầu lại.

      Lâm Nhược Kỳ ngồi bên bàn ăn, lặng câm, miệng cười khổ, ước mong điều gì? Ban nãy lại còn ngốc nghếch tưởng rằng, hôm nay Cố Hạo Ninh cố ý về nhà ăn cơm với đúng là ngốc, ngốc quá mất. sao có thể để ý tới hôm nay là ngày gì chứ? Dù vẫn nhớ cũng tuyệt đối muốn đón ngày này cùng . Trong ngày này, chắc hẳn ấy càng muốn trông thấy .

      cầm bát lên, gấp miếng nấm hương, lặng lẽ nhai. Nếu chọn ở lại, đáng lẽ phải biết từ sớm, phải sao? Mọi cố gắng của , thương của đều được đáp lại, thậm chí cũng được thừa nhận trong mắt Cố Hạo Ninh. Có lẽ thứ mà hy vọng là cũng làm tương tự như , dùng thái độ thờ ơ và lãnh đạm để gìn giữ cuộc hôn nhân từ lâu trở thành nấm mồ này. bảo như thế, mọi người đều có thể sống nhõm hơn.

      biết, vì cha mẹ nên Cố Hạo Ninh mới thôi nhắc đến chuyện ly hôn. nhớ lại câu mình nghe thấy hôm ở trong bệnh viện, chắc chuẩn bị xong xuôi mọi tài liệu ly hôn, nếu bác trai đột nhiên đổ bệnh rồi nhập viện, có lẽ bây giờ hai người đường ai nấy rồi chăng?

      Thu dọn bát đũa xong, ngồi xuống sofa, bật ti vi nhưng đó rốt cuộc chiếu những gì, chẳng hề hay biết. Gia đình này, , nên là ngôi nhà này, trống trải đến buốt lạnh con tim.

      Mỗi sáng, Cố Hạo Ninh đều ra khỏi nhà từ sớm, đêm đến, đa số đều sau mười giờ mới về nhà. Dù thỉnh thoảng cũng về sớm nhưng vừa về tới nhà, lập tức nhốt mình trong phòng, hề với câu.

      bao ngày trôi qua, bao nhiêu đêm ròng, cứ thế, lặng lẽ ngồi sofa, chong đèn chờ . Nhưng sau khi về sao? Lại có thể làm gì chứ? ở trong phòng, ở bên ngoài, cách nhau chỉ gang tấc nhưng lại xa tận chân trời.

      Lâm Nhược Kỳ tắt ti ti, chậm rãi bước vào phòng của Cố Hạo Ninh, khẽ khàng nằm xuống giường của . Cùng chung sống dưới mái nhà nhưng chỉ duy cách này, mới có thể cảm nhận được mùi hương của , mới có thể an ủi bản thân, ở nơi đây, gần nhau biết bao… Những giọt nước mắt lạnh băng cứ thi nhau rơi xuống, sợ thấm ướt gối của Cố Hạo Ninh, bèn hấp tấp bật dậy, ngồi xổm sàn nhà cạnh giường.

      Vô tình lờ mờ trông thấy dưới gầm giường hình như có chiếc hộp. cẩn thận lấy nó ra, chiếc hộp to, nắp hộp vương nhiều bụi bặm, ắt hẳn nó thường được lấy ra dùng.

      Lâm Nhược Kỳ nén nổi tò mò, muốn mở ra xem, nào ngờ phát chiếc hộp được khóa bởi ổ khóa mật mã be bé, phải nhập mật mã mới có thể mở ra được. thoáng ngẫm nghĩ rồi nhập sinh nhật của Cố Hạo Ninh, đúng. Sinh nhật của mình? Cũng sai. Ngày xảy ra tai nạn? Vẫn đúng. ôm chiếc hộp vào lòng, cau mày suy nghĩ, thế là gì nhỉ? Đột nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng, vội nhập số “718”, liền nghe vang lên tiếng “cạch”, chiếc khoá bật mở. sững người, là số này sao? Chẳng lẽ vẫn còn nhớ, ngày 18 tháng 7 chính là ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên…

      Vừa mở hộp ra, nước mắt phút chốc lã chã rơi. Trong hộp chứa toàn lá phong, dây chuyền hình lá phong, lắc tay hình lá phong, hoa tai hình lá phong và có cả trâm cài áo hình lá phong… đua tay cầm chiếc trâm cài áo hình lá phong bằng mã não đỏ rực, chiếc trâm này là tặng cho hai năm trước, trong chuyến khảo sát tại Ý của hai người, cũng là món quà đầu tiên mà tặng cho … Hôm xe tai nạn, cài nó áo, chiếc trâm cài giờ đây nhuốm màu máu đỏ thẫm, ngờ Cố Hạo Ninh vẫn luôn cẩn thận giữ gìn nó, còn mua thêm nhiều những trang sức hình lá phong khác… Những giọt lệ nóng hổi lăn dài , nhớ về vụ hỏa hoạn lần trước. Trong cơn mê man, thấp thoáng nghe thấy tiếng Cố Hạo Ninh sốt ruột hét bên tai: “Tiểu Phong, hãy cố lên! cùng em đến Ý, chúng ta lại đến Rome, cùng nhau thu thập huy hiệu các đội bóng của Baggio, còn mua cho em nhiều, nhiều trâm cài áo, dây chuyền hình lá phong… Tiểu Phong, hãy cố lên! Chúng ta bao giờ chia cắt nữa đâu!”

      đưa tay vuốt ve chiếc trâm cài áo, rồi chầm chậm áp lên má.

      Hạo Ninh, em biết, vẫn luôn Tiểu Phong tha thiết, em biết. Cho nên Tiểu Phong bao giờ rời xa , dù cho vĩnh viễn bao giờ biết được cũng sao. Hạo Ninh, em ở bên , mãi mãi bên , chúng ra bao giờ lìa xa nữa…

      Khi Cố Hạo Ninh về nhà, Lâm Nhược Kỳ ngủ say.

      trở vào phòng mình, lấy chiếc hộp mật mã ra, cất vào đó chiếc trâm cài áo hình lá phong cùng hai chiếc huy hiệu. Sau đó, ngồi tựa vào đầu giường, đặt laptop lên chân, kê cái gối phía sau lưng cứ mãi dấm dứt đau rồi mới bật laptop.

      “Tiểu Phong, hôm này là ngày thứ 127 từ khi em ra . Hôm nay là lễ Tình nhân.

      Hôm qua, Đinh Hồng về nước. Cậu ta giúp mang đồ về, chính là huy hiệu đội Juventus và Florence mà kể em nghe lần trước đó. Mấy cái còn lại chuyến này Đinh Hồng chưa mua được, sao, sau này nhất định tìm cơ hội giúp em thu thập đủ.

      Hôm nay, Đinh Hồng nhân cơ hội đưa huy hiệu cho , cứ nằng nặc đòi hẹn ra ngoài ăn. biết cậu ta sợ trải qua ngày lễ này trong đơn, lòng đau khổ nên thậm chí dẫn cả Phương Na theo. Nhưng Tiểu Phong à, thấu hiểu nỗi độc và thống khổ khi phải mình đón lễ Tình nhân sao có thể để hai người họ phải nếm trải mùi vị đau khổ ấy chỉ vì chứ? Nên bèn đuổi Đinh Hồng về với Phương Na rồi. Tiểu Phong, làm như thế có phải lịch quá ?

      Sau đó, tạt về nhà. Vì chiều nay, nhận được cuộc gọi từ trung tâm thương mại Thái Dương, thông báo chiếc trâm cài áo hình lá phong mà đặt tuần trước có hàng, bèn về nhà lấy hóa đơn nhận hàng. Tiểu Phong, đây là món quà Valentine đầu tiên mà tặng em, em có thích ?

      Tiểu Phong, em vẫn còn nhớ chứ? Cái lần ở Ý, vì chiếc trâm cài áo tặng em mà suýt nữa em xảy ra chuyện. từng với em rằng, cùng em đến Ý lần nữa, chúng ta viếng thăm Rome và cả Venice nữa, cùng em thu thập huy hiệu các đội bóng của Baggio, còn phải mua nhiều, nhiều trâm cài áo, dây chuyền, lắc tay hoa tai hình lá phong tặng em…”

      Cố Hạo Ninh lặng lẽ ngồi tựa vào đầu giường, cơn đau ở hông bên phải càng lúc càng dữ dội, lục ngăn kéo tủ đầu giường, định lấy thuốc giảm đau nhưng phát hết mất rồi.

      Mệt mỏi nhắm mắt lại, biết là do thắt lưng đau hay con tim đau, chỉ cảm thấy cơ thể mình như chìm xuống đáy biển sâu vô tận, cay đắng và lạnh buốt.

      rốt cuộc vẫn thất hứa, Tiểu Phong còn nữa, mất rồi, thể nào cùng đến Rome, đến Venice thêm lần nào nữa, cũng thể trông thấy nụ cười rạng rỡ như nắng xuân của , và thôi còn cảm nhận được ấm áp và hy vọng của mùa xuân… Thế , dù có mua thêm bao nhiêu trâm cài áo, bao nhiêu dây chuyền, thu thập thêm bao nhiêu huy hiệu cũng có ích gì kia chứ? Chỉ vô ích, vô ích thôi, tất cả mọi thứ chẳng qua đều là dã tràng xe cát, chỉ là hoài công…

      Ý thức của Cố Hạo Ninh dần chìm vào mơ hồ, tiếng nhạc nền du dương mà cài blog lan tỏa khắp phòng, ngừng vang lên…

      thương kiếp này xa, để niềm đau kiếp sau đến sớm, là ai đánh mất thời gian, để mộng ngủ đông…”
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :