1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TÌNH YÊU KIÊN CƯỜNG HƠN CÁI CHẾT - LẠC HÒA (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @nam tinh thần chia sẻ sách của bạn lắm , mình có mấy cái ebook mới ,nếu bạn muốn mình share cho bạn vài cái , ^^
      nam thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      @minhcho tất nhiên là mình muốn rồi, vậy cảm ơn bạn trc nhe. nếu được bạn gửi qua mail cho mình: [email protected]
      Chó Điên thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 3: hàn


      giáo Lâm, hôm nay lại kiểm tra à? Tình trạng em bé thế nào?”

      “Tốt lắm ạ, bác sĩ bảo các chỉ số đều tốt.” Lâm Nhược Kỳ cười, trả lời Hiệu trưởng Lư, nụ cười đong đầy hạnh phúc và vui sướng.

      “Thế tốt! Cháu cũng phải chú ý sức khoẻ mình đó. hơn bảy tháng rồi, cháu vẫn gầy thế này, phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng vào! Đúng rồi, mấy tháng còn lại cháu đừng làm thêm nữa, cũng bớt đứng lớp, cứ yên tâm đợi sinh con !”

      Hiệu trưởng Lư xót xa nhìn Lâm Nhược Kỳ, biết tại sao, đối với này, bà luôn thấy gần gũi đến lạ, cảm giác như là con ruột của mình vậy, luôn muốn quan tâm đến nhiều hơn.

      sao, cháu rảnh quá nên cũng bức bối lắm, bọn trẻ đều rất ngoan, cháu ở chung với chúng vui lắm ạ!”

      Lâm Nhược Kỳ cười dịu dàng, bây giờ thực rất vui vẻ.

      Nửa năm trước, bước ra khỏi bệnh viện, biết nên đâu, mình đơn lang thang phố, nhìn biển người mênh mông, giữa lòng thành phố náo nhiệt nhưng biết dưới gầm trời rộng lớn, liệu có chỗ nào cho dung thân, sống cuộc đời yên ổn.

      Kéo va li, lang thang bước những bước chân vô định, đến khi hoàn hồn, mới sực phát mình bất giác đến trước cổng viện phúc lợi.

      Nhìn cảnh cổng quen thuộc, từng viên ngói, viên gạch thân thương ngày nào, như đứa trẻ phải chịu ấm ức cuối cùng trở về nhà. Những chua chát và đắng cay kìm nén trong lòng suốt bấy lâu phút chuốc vỡ oà, như dòng nước lũ vỡ bờ cuồn cuộn dâng trào, bao trùm lấy . ngồi va li, đôi tay ôm ghì hai vai, oà khóc nức nở.

      Sau đó, Hiệu trưởng Lư nghe bác bảo vệ kể tình trạng của , hối hả chạy ra, dẫn vào viện phúc lợi.

      Cứ như thế, lại trở về viện phúc lợi. trở thành giáo ở đây, có nơi ăn chốn ở, mỗi tháng còn nhận ba, bốn ngàn tiền lương, đủ để duy trì cuộc sống.

      Để kiếm tiền lo cho con sau này, còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm thêm, lên mạng giúp người khác phiên dịch tài liệu tiếng Pháp. Lúc mới bắt đầu, vì có bằng cấp, rất khó tìm việc nhưng sau đó, dần tạo được uy tín, thậm chí thỉnh thoảng nhận công việc phiên dịch ở hội nghị. vốn tiết kiệm được khoản tiền lớn nhưng do mấy lần nằm viện trước đó, phút chốc hao hụt nhiều…

      “Ây da, con phải chú ý sức khoẻ của mình chứ, đừng làm việc vất vả quá! Mấy lần trước xảy ra chuyện, quá nguy hiểm!” Lời của Hiệu trưởng Lư cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ, chùng mắt, mỉm cười cay đắng.

      Hiệu trưởng Lư và những người khác đều nghĩ sức khoẻ quá yếu nên mới khó giữ đứa bé, nhưng ai biết kỳ thực chỉ có quả thận, lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng vì đứa bé trong bụng này. Để tránh mặt Giang Hàn Phi, đến bệnh viện nhân dân thành phố thêm lần nào. Khi khám Sản khoa, vì tình trạng sức khoẻ đặc biệt của , bác sĩ đề nghị xem thử các ghi chép điều trị trước kia của ở bệnh viện đó, cũng bị từ chối khéo.

      Trong mấy tháng mang thai này, thường xuyên xảy ra vấn đề, lần nào cũng tưởng mất đứa bé, thậm chí mất tính mạng của mình nhưng lần nào cũng kiên cường vượt qua. Đứa bé trong bụng dường như cũng có sức sống mãnh liệt, từ đầu đến cuối đều dựa vào , cùng vượt qua hết ải này đến ải khác, bây giờ, càng lúc càng kiên định, tin rằng mình nhất định sinh hạ đứa trẻ này cách bình an.

      “Còn hơn hai tháng nữa là sinh rồi. Chồng cháu vẫn chưa biết sao?” Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lâm Nhược Kỳ. Hiệu trưởng Lư thầm lo âu, sức khoẻ yếu thế, dù liều cả mạng sống sinh hạ đứa bé, mình nuôi dạy con cũng gian nan vô cùng.

      “Vâng. Bọn cháu ly hôn rồi.” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt. Mấy tháng nay, đổi số di dộng, còn liên lạc gì với Cố Hạo Ninh nữa.

      “Haizz, đáng thương nhất vẫn là trẻ con.” Hiệu trưởng Lư thở dài, nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của Lâm Nhược Kỳ, bà cũng nỡ khuyên nhiều, bèn dặn dò Lâm Nhược Kỳ về ký túc xá nghỉ ngơi, bà sắp xếp, trong thời gian này cố gắng để ít đứng lớp tốt hơn.

      Lâm Nhược Kỳ mỉm cười cảm ơn Hiệu trưởng Lư rồi mới chậm rãi về ký túc xá. Nằm giường, nhìn trần nhà trắng xoá kia, đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ khôn cùng.

      Trời vào đợt rét đậm, mùa đông ở Thượng Hải xưa nay buốt lạnh vô cùng. Cơn rét cóng thấm sâu vào xương tuỷ, dù mặc bao nhiêu áo ấm cũng chẳng ngăn được, giống như toàn thân đều bị quấn chặt bởi lớp vải bông ướt sũng tuyết, từng luồng khí lạnh men theo từng lỗ chân lông len vào sâu tận bên trong mạch máu như bị đông cứng đến tê dại, chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.

      Nước mắt tuôn trào giữa cơn rét lạnh này, dường như muốn dùng chút hơi ấm mỏng manh đó khơi dậy những ký ức nóng hổi.

      Đúng! chưa bao giờ quên, cũng chưa hề chấm dứt nỗi mong nhớ kéo dài kia.

      phải nhớ mà là thể.

      thể gặp , chỉ cần gặp , tất cả những kiên cường và đè nén mà cố giả vờ e rằng tan thành mây khói chỉ trong phút chốc, chỉ cần gặp , có lẽ thể nào xoay lưng rời cách dứt khoát như thế nữa.

      chỉ có thể buông tay, còn có thể quay đầu được nữa.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 4: Đoàn tụ ngắn ngủi


      “Chị dâu?”

      Lâm Nhược Kỳ cầm lon sữa bột định đặt vào xe đẩy, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc.

      Tay Lâm Nhược Kỳ chợt khựng lại, nghĩ có nên quay đầu nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến gần.

      là chị ư? Chị… chị có thai rồi?”

      Lâm Nhược Kỳ ngẩng lên, khi nhìn Đinh Hồng, vẻ mặt đầy bình thản và lãnh đạm. “Đúng!”

      “Nhưng phải Ninh bảo nửa năm trước chị đưa đơn ly hôn rồi sao? Thế… thế ấy có biết chuyện chị mang thai ?”

      Đinh Hồng có nghe Cố Hạo Ninh nhắc qua, nửa năm trước, sau khi để lại tờ đơn xin ly hôn, Lâm Nhược Kỳ bỏ nhà ra , từ đó bặt vô tín. Cố Hạo Ninh từng muốn tìm nhưng nghỉ việc, số di dộng cũng ngừng sử dụng, cứ như đột nhiên biến mất khỏi thế gian, cách nào tìm thấy.

      ấy biết. Sau khi rời xa ấy, chị cũng mới biết mình có con.”

      “Vậy sao chị tìm ấy chứ? Chị có biết Ninh luôn tìm chị…”

      “Chị muốn gặp lại ấy.” Lâm Nhược Kỳ ngắt lời Đinh Hồng, bàn tay nắm chặt chiếc xe đẩy trở nên trắng nhợt. “Chuyện của chị và cả đứa bé, em đừng cho ấy biết. Cảm ơn!”

      “Chị dâu… chị… chị… chuyện này…” Đinh Hồng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lâm Nhược Kỳ, biết nên khuyên nhủ thế nào, sao hai người họ lại thành ra vậy chứ?

      “Xin em, giúp chị giữ bí mật nhé!” Lâm Nhược Kỳ cắn môi, ánh mắt ngập tràn vẻ chân thành và khẩn khoản nhìn Đinh Hồng, Đinh Hồng đành nhận lời: “Vâng. Dù sao bây giờ Ninh cũng công tác ở Thái Lan, phải thời gian nữa mới về. Chị cứ suy nghĩ nhé! Em đưa chị số của em, trong thời gian này, nếu chị cần em giúp gì, cứ liên lạc với em.”

      “Được. Cảm ơn em.”

      Lâm Nhược Kỳ lấy di dộng ra, lưu lại số của Đinh Hồng. Đinh Hồng cùng Lâm Nhược Kỳ mua đồ xong xuôi, tiễn lên taxi, kìm được lại khuyên câu: “Chị dâu, vì đứa bé, chị hãy suy nghĩ về chuyện của Ninh nhé!”

      “Chị biết rồi. Tạm biệt!” Lâm Nhược Kỳ khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay với Đinh Hồng rồi bảo tài xế cho xe chạy.

      Nhìn chiếc taxi màu đỏ dần hoà vào dòng xe tấp nập, hoá thành chấm đỏ xíu, Đinh Hồng lấy di dộng ra, lật đến tên của Cố Hạo Ninh, nhìn chăm chăm hồi lâu, cuối cùng thở dài, đút điện thoại vào túi áo.

      Thôi vậy, đợi đến lúc Ninh về nước hẵng .

      Chớp mắt, đến năm 2007, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập khí hân hoan náo nức.

      Lâm Nhược Kỳ đứng trong lễ đường, nhìn bọn trẻ vui cười hớn hở treo ruy băng, bong bóng và cả đèn lồng đỏ rực nóc nhà, khỏi mỉm cười, ti vi bên cạnh đưa tin thời , hờ hững nghe, đột nhiên, tin tức khiến ý cười nơi khoé môi phút chốc đông cứng.

      “Tại thủ đô Bangkok của Thái Lan, tối qua sau khi xảy ra sáu vụ nổ, nửa đêm hôm nay lại xảy ra tiếp hai vụ nổ ở gần trung tâm mậu dịch thế giới thành phố Bangkok, làm hai người tử vong, hơn bốn mươi người bị thương. Năm 2006, vài khu vực ở Thái Lan ngừng xảy ra các vụ nổ, khiến số người tử vong…”

      Thái Lan xảy ra vụ nổ lớn?!

      Cố Hạo Ninh!

      Lâm Nhược Kỳ nhớ vài hôm trước, Đinh Hồng có với , Cố Hạo Ninh công tác ở Thái Lan, phải thời gian nữa mới về.

      đâu, trùng hợp vậy đâu, ấy nhất định sao đâu!

      Lâm Nhược Kỳ chống tay lên mặt bàn bên cạnh, môi cắn chặt, run rẩy lấy điện thoại trong túi áo ra.

      “Đinh Hồng? Chị là Lâm Nhược Kỳ. Hạo Ninh, ấy… ấy vẫn ở Thái Lan chứ? Thái Lan xảy ra nổ lớn em nghe tin chưa? ấy… Hạo Ninh sao chứ?”

      Thinh lặng, chỉ có thinh lặng!

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy huyết mạch toàn thân như đông cứng. vắt kiệt sức lực mới nắm chắc điện thoại áp sát bên tai. “Hạo Ninh, ấy… ấy rốt cuộc… rốt cuộc…”

      “Chị dâu, chị dừng sốt ruột!” Đinh Hồng cuối cùng cũng cất tiếng, giọng trầm khàn giấu nổi run rẩy. “ Ninh lúc ấy có mặt ở trường vụ nổ nhưng chỉ bị thương thôi, giờ được đưa vào bệnh viện địa phương điều trị rồi. Tối nay em bay thẳng đến Bangkok, chị yên tâm, ấy sao đâu.”

      “Chị cũng cùng em!”

      Lâm Nhược Kỳ biết Đinh Hồng chắc chắn che giấu điều gì đó, nếu Hạo Ninh thực chỉ bị thương , ban nãy Đinh Hồng im lặng lâu như thế, càng đến mức phải gấp gáp bay sang Bangkok.

      “Chị dâu, giờ bụng chị to thế kia…”

      “Chị mới có thai bảy tháng, vẫn có thể ngồi máy bay được.” Lâm Nhược Kỳ cầm điện thoại, lao ra ngoài. “Đinh Hồng, giờ chị lấy hộ chiếu rồi qua chỗ em. Chị với em, chị nhất định phải ! Nếu em dẫn chị theo, chị cũng mình nghĩ cách cho bằng được!”

      “Được! Vậy em đợi chị ở công ty.” Đinh Hồng chỉ thoáng ngẩn ra rồi lập tức đồng ý. Giọng Lâm Nhược Kỳ quyết liệt, hoàn toàn cho phép chối từ, cậu chỉ còn cách dẫn Lâm Nhược Kỳ chuyến này.

      Khi Lâm Nhược Kỳ cùng Đinh Hồng vội vã đến bệnh viện Bangkok, Cố Hạo Ninh vừa được phẫu thuật xong, chuyển vào phòng ICU.

      người Cố Hạo Ninh có nhiều vết thương, phần đầu bị sóng xung kích đập mạnh, dẫn đến tụ máu, tuy được phẫu thuật kịp thời nhưng vẫn còn nguy hiểm.

      giờ, quan trọng nhất là ý chí muốn sống của bản thân bệnh nhân. Bốn mươi tám tiếng tiếp theo là thời gian then chốt, nếu ấy có thể tỉnh lại sao rồi.” Bác sĩ điều trị trao đổi tình hình của Cố Hạo Ninh với Đinh Hồng và Lâm Nhược Kỳ với vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn người nhà bệnh nhân bụng mang dạ chửa từ Trung Quốc sang đây, ông thấy đành, cố mặt tốt để an ủi, mong họ có thể cùng bệnh nhân vượt qua cửa ải khó khăn này.

      “Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ! Vậy giờ tôi có thể vào thăm ấy được chưa?” Sắc mặt Lâm Nhược Kỳ giấu nổi vẻ sốt ruột nhưng giọng vẫn hết sức ôn hoà, lịch .

      “Được, nhưng chỉ mình có thể vào, hơn nữa buộc phải mặc áo vô trùng của chúng tôi.” Bác sĩ nhìn gương mặt tái xanh của Lâm Nhược Kỳ, quan tâm hỏi: “Tình trạng của vẫn ổn chứ? Có cần chúng tôi kiểm tra ?”

      “Tôi sao!” Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, lòng nóng như lửa đốt. cảm ơn bác sĩ, bước nhanh về phía buồng y tá, vài phút sau, thay xong quần áo, bước vào phòng ICU.

      Từng bước, từng bước, đến bên cạnh Cố Hạo Ninh. Nửa năm gặp, nào ngờ gầy nhiều quá!

      Chầm chậm ngồi xuống bên giường, tay Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng đặt lên tay , giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hao gầy của , vội ngoảnh , cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc bật ra.

      Tại sao lại như vậy? buông tay rồi, nhượng bộ đến cùng, từ bỏ mọi thứ đến nhường này, chỉ là muốn yên ổn sống tiếp, tại sao ngay đến cầu giản đơn này cũng thể toại nguyện?

      Suốt hai ngày, Lâm Nhược Kỳ quản ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Cố Hạo Ninh, ngừng thầm gọi tên , khích lệ . Cuối cùng, vào buổi tối ngày thứ ba, tay Cố Hạo Ninh khẽ động đậy.

      “Bác sĩ!”

      Nhìn y bác sĩ lao vào phòng sau khi vừa nghe được chuông báo, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, người mềm nhũn, ngã xuống.

      “Chị dâu, chị dâu!”

      Lâm Nhược Kỳ từ từ mở mắt, trước mặt lên gương mặt lo lắng của Đinh Hồng, tim nhói đau. “Hạo Ninh, Hạo Ninh…”

      Ninh sao, qua cơn nguy hiểm rồi!” Đinh Hồng vội đáp. “Chị đừng lo cho ấy nữa. Ban nãy chị đột nhiên ngất xỉu trong phòng bệnh, thực làm em sợ chết khiếp! May mà đứa bé sao, nếu , em biết ăn thế nào với Ninh nữa!”

      “Hạo Ninh biết chị đến rồi ư? ấy biết chuyện đứa bé rồi sao?” Lâm Nhược Kỳ bật ngồi dậy.

      “Đừng gấp, đừng gấp! Ninh vẫn chưa biết gì hết! Ban nãy chỉ mới tỉnh dậy được lát, em còn chưa kịp gì, ấy chìm vào giấc ngủ rồi.”

      “Thế tốt, đừng cho ấy biết chuyện đứa con, càng được việc chị đến đây.”

      “Tại sao?”

      Câu hỏi bật ra nhưng phải từ Đinh Hồng, Lâm Nhược Kỳ xoay đầu qua, nhìn bóng dáng quen thuộc kia bước vào phòng bệnh, là ấy, Lạc Hân.

      “Tại sao cho ấy biết? Chị vẫn còn ấy đúng , vả lại còn mang cốt nhục của ấy, tại sao lại phải rời xa ấy?”

      Lạc Hân đứng cách giường bệnh của Lâm Nhược Kỳ vài bước, nhìn với ánh mắt khó hiểu. Người phụ nữ này từ ngàn dặm xa xôi đến đây, chẳng lẽ phải vì muốn nối lại tình xưa với Cố Hạo Ninh ư? Sao Cố Hạo Ninh vừa tỉnh lại ấy lại nằng nặc đòi rời ?

      “Tại sao ư?” Khoé môi Lâm Nhược Kỳ cong lên thành ý cười ngẩn ngơ, rất khẽ nhưng lại như lưỡi dao sắc lẹm, chầm chậm cứa vào trái tim của Lạc Hân. “Bởi vì ở bên cạnh tôi, ấy hạnh phúc.”

      ấy hạnh phúc?” Lạc Hân tiến lên bước, trân trân nhìn Lâm Nhược Kỳ. “Chị câu y hệt ấy?”

      Năm đó, ngốc nghếch ấy cũng từng hỏi Cố Hạo Ninh: “Em ở bên , khiến cảm thấy hạnh phúc hay đau khổ?”

      Bất chợt, Lạc Hân nở nụ cười đầy bi thương. “Đây chính tình ư?”

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 5:


      “Chị dâu, chị thực đợi Ninh sao? ấy sắp đến rồi.”

      Kéo theo vai li, ngay đằng trước là cửa xuất cảnh rồi, Đinh Hồng vẫn cố níu giữ Lâm Nhược Kỳ.

      cần. Chính vì muốn gặp ấy, chị mới cố tình bay chuyến trước.”

      Lâm Nhược Kỳ nắm chặt hộ chiếu và vé máy bay trong tay, từng bước, từng bước theo dòng người tiến về phía trước. Cố gắng phớt lờ nỗi đau đớn dưới đáy lòng, chưa bao giờ được lựa chọn cả.

      Nửa tháng trước, ngay đêm đầu tiên mình chăm sóc Cố Hạo Ninh trong ICU, ngay khoảnh khắc đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, bóng đen đáng sợ kia lần nữa ra trước mặt .

      phải ông hứa với tôi, chỉ cần tôi ra , ông để ấy sống sao?” trừng mắt nhìn gương mặt cười lạnh lẽo của Hắc Vô Thường, phẫn nộ chất vấn.

      “Có sao? Ta hứa với ngươi điều đó ư? Hình như ta chỉ , khi ngươi làm trái lời thề, ra , lập tức mất mạng, chứ hề hứa chỉ cần ngươi giữ lời, ta có thể bảo đảm sống trường sinh bất lão, đúng ?”

      Hắc Vô Thường khoanh tay, đứng nghiêng nghiêng bên cửa sổ, nhìn dáng vẻ ung dung kia của , ánh mắt Lâm Nhược Kỳ căm hận đến toé máu.

      “Thế rốt cuộc ông muốn gì? Muốn lấy mạng ấy ư? Nếu ông thực giết chết ấy, tôi… tôi…”

      “Ngươi sao?”

      “Có làm ma tôi cũng quyết tha cho ông!”

      “Ha ha ha!” Hắc Vô Thường bật cười vang như vừa nghe thấy chuyện khôi hài nhất thế gian, gương mặt lạnh như băng tựa hồ cũng dịu đôi phần bởi tràng cười thoả thuê ấy. “Làm ma cũng tha cho ta? biết ngượng mồm! Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, ta chính là Hắc Vô Thường ở Minh Giới, ngươi có muốn làm ma, còn phải thông qua ải của ta trước !”

      lắc đầu vẻ thương hại, nhìn người đàn bà sắp bị giày vò đến phát điên trước mặt, cuối cùng quyết định trêu đùa nữa. “Ta rảnh phí lời với ngươi nữa, kỳ thực ta đến đây chẳng qua là để cho ngươi biết, lần này là kiếp nạn định sẵn trong đời , có vượt qua được hay còn phải xem tạo hoá của . Nhưng mà, dù vượt qua kiếp nạn này, sau khi tỉnh lại, ngươi vẫn phải tuân theo lời hứa, nếu , xuống hoàng tuyền ngay tức khắc!”

      “Vậy tôi có thể dùng thân phận trước kia để gọi tên ấy, giúp ấy tỉnh dậy ?” Thấy Hắc Vô Thường sắp biến mất, Lâm Nhược Kỳ vội vàng hỏi.

      Bóng lưng Hắc Vô Thường chợt khựng lại, đáp với vẻ hơi bực mình: “Ta rồi, sau khi tỉnh lại, ngươi giữ lời hứa là được. Còn muốn ta mấy lần nữa?”

      Dứt lời, Hắc Vô Thường phẩy tay, chớp mắt biến mất.

      Thế là bắt đầu từ hôm đó, bèn dùng thân phận của Tiểu Phong, kề miệng bên tai Cố Hạo Ninh, ngừng kể lại dĩ vãng trước kia của cả hai, ngân nga bài hát mà hai người thích.

      Cuối cùng, gọi được Hạo Ninh tỉnh dậy. Nhưng lại nỡ rời .

      Nửa tháng qua, mỗi đêm, sau khi Cố Hạo Ninh ngủ say, lại lén vào phòng nhưng lại dám đến gần, chỉ đứng xa xa, ngắm nhìn gương mặt tĩnh lặng chìm trong giấc ngủ của .

      “Xin hỏi chị là Lâm Nhược Kỳ đáp chuyến MU542 bay đến Thượng Hải phải ạ? Chào chị! Chúng tôi là nhân viên của sân bay, giờ chúng tôi sắp xếp cho chị check trong trước, được ạ?”

      giọng ôn hoà, lịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ, vội : “Được! Cảm ơn!”

      Đinh Hồng giúp Lâm Nhược Kỳ xách hành lý, cùng về phía quầy check in.

      Ba tiếng đồng hồ sau khi chuyến bay của Lâm Nhược Kỳ khởi hành, Cố Hạo Ninh cũng đáp máy bay trở về Trung Quốc.

      Vết thương của đa phần lành nhưng vẫn chưa hoàn toàn khoẻ lại, công ty sắp xếp cho tiếp tục điều trị ở bệnh viện nhân dân thành phố sau khi về Thượng Hải.

      Nằm ghế ngồi khoang hạng nhất, Cố Hạo Ninh nhìn Lạc Hân cùng tiếp viên lo liệu đồ ăn thức uống cho mình, có chút ái ngại. “Lạc Hân, lần này thực làm phiền em rồi!”

      Đợi tiếp viên rời rồi, Lạc Hân mới khẽ : “Giám đốc Cố, đừng vậy. Lần này bị thương, chẳng phải cũng vì em sao? Nếu hôm đó phải em cứ nằng nặc đòi đến trung tâm thương mại, chúng ta cũng chẳng gặp vụ nổ. Nếu phải lúc đó chắn cho em, e rằng em …”

      Lạc Hân nghẹn ngào thốt nên lời. Đến giờ, hễ nghĩ đến cảnh ấy, cảm thấy khiếp sợ, hối hận vô cùng.

      Ai ngờ trong giây phút đón mừng đại lễ ấy lại xảy ra vụ nổ bom. Khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, còn ngỡ là đốt pháo hoa, lơ ngơ đứng đấy, nếu phải lúc đó Cố Hạo Ninh nhanh tay đẩy xuống đất, nằm chắn bên lên, người bị thương nặng thậm chí tử vong e rằng là rồi.

      “Đừng suy nghĩ nhiều. sao rồi. Đó là điều đáng phải làm.”

      Cố Hạo Ninh khẽ cười, khẽ kéo tấm chăn người. chưa bao giờ trách Lạc Hân. Đối với này, chỉ thấy bất lực và hổ thẹn.

      , chẳng việc gì đáng phải làm cả. Giám đốc Cố, nợ em điều gì.” Lạc Hân ngẩng lên, điềm tĩnh nhìn thẳng vào Cố Hạo Ninh, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy hối hận và đau xót. “Giám đốc Cố, nợ em gì cả, đó. Tối hôm ấy, kỳ thực giữa chúng ta xảy ra chuyện gì cả.”

      “Cái gì?” Cố Hạo Ninh ngồi thẳng người dậy, nhìn với ánh mắt ngỡ ngàng. “Tối hôm đó giữa chúng ta hề xảy ra chuyện gì?”

      “Đúng!” Lạc Hân hít sâu hơi. “Tối hôm đó, uống say bí tỉ, hoàn toàn mê man, bất tỉnh, nào còn cơ hội để xảy ra chuyện gì với em chứ? Là em sợ nôn mửa nên cởi quần áo của , dìu lên giường. Sau đó, em bèn ôm như thế, ngủ suốt đêm.” đến đây, Lạc Hân nở nụ cười tự giễu. “Lúc đó em thực điên rồi, ngỡ rằng lừa , chúng ta quan hệ là có thể ép ở bên em. Nhưng chưa bao giờ thích em, phải ? Lâm Nhược Kỳ đồng ý ly hôn với từ lâu rồi nhưng cũng chưa bao giờ muốn ở cùng em, đúng chứ?”

      “Lạc Hân, …” Cố Hạo Ninh chầm chậm tựa ghế, cụp mắt, biết nên gì.

      Kỳ thực lúc trước cũng từng hoài nghi, nếu quả thực có làm gì đó với Lạc Hân thể chút ấn tượng nào. Nhưng bất luận thế nào cũng dám tin, này lại dùng chính danh dự và trinh tiết của mình để đặt cược, chỉ vì muốn ở bên .

      “Hà tất em phải làm như vậy?” Im lặng hồi lâu, Cố Hạo Ninh đành thở dài.

      Khoé môi Lạc Hân khẽ cong lên thành nụ cười nhợt nhạt. “Đúng là em quá ngốc. Kỳ thực, em biết từ lâu, từ đầu chí cuối, người thích chỉ có mình Vu Tiểu Phong. Còn em, chỉ là tình đơn phương mà thôi!”

      “Tiểu Phong…” Cố Hạo Ninh lầm rầm gọi tên , mặt tràn ngập day dứt và hối hận. “Cả đời này, người mà có lỗi nhất chính là Tiểu Phong. Nếu , ấy chết.”

      , nếu , ấy và cả em, bọn em chết từ lâu rồi.” Lạc Hân rành rọt từng từ như muốn trút bỏ tất cả những buồn đau và u ám nơi lồng ngực. ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy kinh ngạc và rúng động của Cố Hạo Ninh, chậm rãi cất tiếng. “Lần đầu và Tiểu Phong gặp gỡ, phải là ba năm trước ở Pháp mà là mười ba năm trước, tại Thượng Hải. vẫn còn nhớ chứ, vào kỳ nghỉ hè mười ba năm trước, sông Hoàng Phố của Thượng Hải, cứu sống vài đứa trẻ chơi đùa sông…”

      “Mười ba năm trước?” Đôi mắt Cố Hạo Ninh nheo lại, trong ký ức của lên cảnh tượng mười ba năm trước.

      Hôm đó, bơi ở sông Hoàng Phố, định lên bờ nghe thấy vài tiếng cười lanh lảnh. tập trung nhìn kĩ, ra là mấy đứa trẻ nô đùa dưới sông, cách bờ khá xa. mỉm cười, mấy để tâm, nhưng đột nhiên cảm thấy bất thường, vụt quay đầu lại, phát chiếc ca nô lao về phía mấy đứa trẻ đó nhưng bọn trẻ hình như biết nguy hiểm đến gần.

      vội vã lớn tiếng hô hào mấy đứa trẻ ấy, vừa hô vừa nhanh chóng bơi về phía chúng, giục chúng lên bờ. nhưng ngay lúc nguy cấp ấy, biết có phải bị chuột rút hay , chỉ thấy bé giãy giụa rồi chìm xuống, lòng phút chốc nóng như lửa đốt, vội vàng bơi qua nắm lấy bé, hối hả đẩy bé táp vào bờ. Sau đó, cùng bạn bè bé đưa bé vào bệnh viện, sau khi biết thoát khỏi nguy hiểm, thở phào nhõm rồi rời khỏi.

      Đối với , chuyện này chỉ là khúc đêm nho , sớm nhạt phai trong ký ức, nếu Lạc Hân nhắc đến, có lẽ quên rồi.

      “Chẳng lẽ Vu Tiểu Phong chính là trong những đứa trẻ đó?”

      “Đúng, Tiểu Phong chính là bé mà cứu hôm đó.” Lạc Hân gật đầu, khẳng định suy đoán của Cố Hạo Ninh. “Tuy rời ngay sau khi đưa bọn em đến bệnh viện nhưng Tiểu Phong hỏi thăm được tên . ấy vốn định gặp mặt cảm ơn, ai ngờ lúc đó, vừa kết thúc đợt nghỉ hè và bay về Mỹ. Sau đó, ấy vẫn nhớ mãi ân nhân cứu mạng là , đến tận mười năm sau, hai người mới gặp lại nhau ở Pháp.”

      ra là vậy!” Cố Hạo Ninh chầm chậm ngả người ghế. “ ấy gặp nhau sớm vậy ư?! Sao ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?”

      “Bởi ấy muốn hiểu lầm tình cảm dành cho chỉ đơn giản là đền ơn, càng muốn biết, ấy sớm phải lòng từ mười ba năm trước. ấy muốn dùng tình cảm mà hề hay biết để trói buộc, bắt phải đáp lại tình cảm ấy.”

      Lạc Hân cúi gằm mặt, nhớ lại lần đầu khi nghe Tiểu Phong những lời này, từng cười cợt, bảo ấy quá ngốc, quá ngang bướng nhưng bây giờ, hình như phần nào thấu hiểu Tiểu Phong.

      “Nhưng em nghĩ có lẽ giờ Tiểu Phong sẵn lòng để cho biết rồi. Nếu ấy biết luôn day dứt, giày vò bởi cái chết của ấy, nhất định ấy muốn biết rằng, từng cứu mạng ấy. Đối với , ấy chỉ có cảm kích, nhất định muốn thấy ấy mà đau khổ thế này.”

      ư? ấy thực trách ư?” Cố Hạo Ninh lẩm bẩm, đột nhiên vội ngẩng đầu, như sực nhớ đến điều gì đó. “Sao em lại hiểu Tiểu Phong đến thế? Ban nãy em đưa bọn em đến bệnh viện”? Bọn em? Em và Tiểu Phong?”

      “Đúng!” Lạc Hân khẽ bật cười, rốt cuộc hiểu ra ý trong câu đó. “Mười ba năm trước, em cũng là trong mấy đứa trẻ đó. Kỳ thực, em có người thân nào ở nước ngoài, em cũng giống Tiểu Phong, đều lớn lên tại viện phúc lợi. Chúng em là bạn thân nhất của nhau.”

      rồi, Lạc Hân đứng dậy, kéo chiếc túi xách to đặt trong khoanh hành lý phía , lấy ra quyển nhật ký.

      nhàng vuốt ve bìa cuốn nhật ký, đáy mắt ngân ngấn nước. “Tiểu Phong, ấy biết rằng, mười ba năm trước, khi em đứng bờ, nhìn đỡ ấy lên mặt nước, em cũng phải lòng rồi!” Nhìn ánh mắt phức tạp khôn xiết của Cố Hạo Ninh, Lạc Hân khẽ mỉm cười chua chát và cay đắng. “Chuyện này, em chưa bao giờ kể cho Tiểu Phong nghe. Em nghĩ dù sao cũng chỉ là ước mơ chôn giấu dưới đáy lòng, mãi mãi cũng thể thành thực được. Nhưng em ngờ, Tiểu Phong lại gặp lại ở Pháp. Lúc đó, ấy phấn khởi đến mức tức tốc gọi điện thoại đường dài để báo cho em nghe tin này. Trong khoảnh khắc ấy, em thực kinh ngạc đến lặng người. Lúc đó, em vừa ghen tị và ngưỡng mộ ấy biết chừng nào. Nhưng chỉ vài tháng sau, Tiểu Phong buồn bã với em, hai người chia tay. ra kết hôn, cho nên ấy chỉ có thể chôn chặt tất cả tình dưới đáy lòng, mang tất cả hồi ức tươi đẹp giữa hai người ghi chép trong cuốn nhật ký này để làm niềm an ủi duy nhất của ấy suốt quãng đời còn lại.”

      Lạc Hân đưa cuốn nhật ký cho Cố Hạo Ninh, lật từng trang, từng trang, nét chữ xinh xắn của Tiểu Phong đập vào mắt , chợt cảm thấy có gì đó vô cùng quen thuộc…

      “Hai năm trước, Tiểu Phong về nước đúng lúc em công tác, liền để ấy tạm ở trong phòng trọ em và bạn thuê chung. ngờ đến khi em quay về, ấy … Em vô tình trông thấy cuốn nhật ký này, biết được mọi chuyện xảy ra giữa hai người. Em vừa đọc nhật ký vừa lồng ghép trong ký ức và trong nhật ký vào nhau, nào ngờ phát mình càng tò mò và xao xuyến trước a. Em như mê muội, bắt đầu tìm cơ hội tiếp cận … Em nghĩ dù sao Tiểu Phong cũng còn, có lẽ em có thể thay thế ấy cùng hết quãng đời này. Thế là em làm theo những tình tiết trong nhật ký, dần dần tiếp cận . Quả nhiên, trong đêm sinh nhật ấy, ngộ nhận em là ấy…”

      “Đừng nữa!” Cố Hạo Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, suy sụp nằm tựa vào ghế, như đánh mất tất cả hy vọng và sức sống. “ ra em dùng nhật ký để gọi dậy. còn ngỡ Tiểu Phong thực đến tìm …”

      “Gọi dậy?” Lạc Hân cau mày nghi hoặc. “Người gọi dậy phải là em, mà chính là vợ , Lâm Nhược Kỳ.”

      “Lâm Nhược Kỳ?” Cố Hạo Ninh hoàn toàn thể tin nổi. “Sao ấy lại đột nhiên xuất ? ấy đến Thái Lan rồi à?”

      “Chị ấy nghe Đinh Hồng xảy ra chuyện nên vội vã chạy đến đây thăm . Chính chị ấy túc trực bên , gọi suốt hai ngày trong ICU. Sau khi vượt qua cơn nguy hiểm, chị ấy thường lén đến thăm những khi ngủ say. Mãi đến sáng hôm nay, chị ấy mới cùng Đinh Hồng bay về nước. Em thấy chị ấy vẫn , rất , hơn nữa, chị ấy còn mang thai đứa con , hơn bảy tháng rồi!”

      “Con?” Cố Hạo Ninh gần như chịu nổi chuỗi những bất ngờ liên tiếp này. Lâm Nhược Kỳ mang thai con của ư? Thế sao ấy còn rời xa ?

      “Đúng! Chị ấy nửa năm trước, khi rời , chị ấy hề hay biết mình có thai hơn tháng. Em từng hỏi chị ấy, nếu vẫn còn và mang thai con của , tại sao lần nữa trở về bên ? Chị ấy , và chị ấy ở bên nhau hạnh phúc.”

      ấy ở bên nhau hạnh phúc?” Cố Hạo Ninh sững sờ lặp lại câu nghe quen tai này. Đúng rồi, là Tiểu Phong, Tiểu Phong từng hỏi , ở bên , đối với là hạnh phúc hay đau khổ.

      Nhưng sao Nhược Kỳ cũng câu tương tự thế? trước nay luôn ngang bướng, kiêu căng là thế, từ bao giờ biết đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ cho rồi?

      Cố Hạo Ninh luôn nghĩ rằng, Lâm Nhược Kỳ rời là bởi cuối cùng ấy nghĩ thông suốt, muốn hứng chịu cuộc hôn nhân tình này, hoặc bởi chính cái đêm về đó. Chẳng lẽ sai rồi? ấy bỏ có khi nào là vì muốn tác thành hạnh phúc của ? ấy còn mang thai nữa! Còn từ ngàn dặm xa xôi bay đến Thái Lan để chăm sóc ?!

      Phút chốc, Cố Hạo Ninh cảm thấy đầu óc rối bời, cách nào chấp nhận thực này, cũng thể nào hiểu nổi tại sao Lâm Nhược Kỳ lại làm vậy. Người phụ nữ mà quen biết hơn ba mươi năm, đầu ấp tay gối suốt mười mấy năm này đột nhiên khiến cảm thấy lạ lẫm quá đỗi.

      Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

      Khác với vẻ căng thẳng, sửng sốt của Cố Hạo Ninh, Lạc Hân cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

      Cuối cùng, những gì phải đều hết. lấy ly rượu vang, lặng thinh cầm tay, dòng chất lỏng óng ánh sắc đỏ như ngọc sóng sánh trong ly, trông kiều mị như toả ra từ ánh sáng cuối cùng của sinh mạng bùng cháy, mãnh liệt đến mức khiến con tim run rẩy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :