1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÌNH CỜ - HỒ LY

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29

      Nhà hàng này làm ăn thực tốt, đến tầm trưa, thực khách ngồi kín sảnh, nhưng trong nhà ăn khung cảnh rất thơ mộng tao nhã, hề ầm ĩ.

      Sắc màu lam huyền ảo của nhà hàng cùng với tiếng đàn du dương của Đồng Đồng tự hồ khiến thực khách mê mẩn.

      Đến khoảng 12h là lúc mà Đồng Đồng sắp được nghỉ, tầm này khách cũng bớt dần.

      Đồng Đồng ngồi sau dương cầm, chuyên tâm đàn nốt khúc, diễn tấu xong khúc này là có thể nghỉ.

      Xong việc, muốn mua ít đồ về làm cơm cho Lôi Dương ăn, phải làm bữa tiệc lớn để cảm ơn Lôi Dương.

      Tiếng đàn chậm rãi kết thúc, Đồng Đồng dứng dậy khom người hướng về khán giả cúi chào, sau đó rời , chuẩn bị đồ ra về.

      Ra khỏi nhà ăn, Đồng Đồng định tới siêu thị để mua đồ, vừa bước được mấy bước bên người có tiếng xe đến gần, chiếc xe dần dừng lại.

      Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nam tính, người này mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: " đâu, tôi chở !"

      Tuy người này cười nhưng Đồng Đồng hề cảm thấy có chút thiện ý nào, nụ cười đó rất giả tạo, làm cho người ta thoải mái.

      biết người đàn ông này!

      "Cám ơn , tôi cần". Đồng Đồng xã giao . xong tiếp tục bước .

      " đàn rất hay, liệu có phải là nghệ sỹ chuyên nghiệp ?" Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định, chậm rãi mở cửa xe theo Đồng Đồng.

      Đồng Đồng bước, người kia cũng bước theo bước.

      Nghe lời của người này, Đồng Đồng đoán đây là khách hàng của nhà hàng ăn.

      Đồng Đồng ngẩng mặt lên liếc siêu thị rồi dừng lại, với người này: "Cảm ơn ngài thích, hi vọng ngài thường xuyên ghé thăm nhà hàng."

      xong bước vào siêu thị.

      Ở trong xe, khuôn mặt nam nhân lên nụ cười nham hiểm.

      xinh đẹp mà rất có nghị lực. Đúng là khẩu vị của đàn ông.

      thích!

      Đồng Đồng mua túi đồ ăn lớn về tới biệt thự.

      May mắn là người đàn ông kỳ quái kia tiếp tục theo .

      Hình như Lôi Dương vẫn ở công ty, trong nhà thực rất vắng lặng.

      Đồng Đồng mang đồ vừa mua đặt vào tủ lạnh, cảm giác hơi mỏi ở cánh tay, liền tới phòng ngủ để thay váy.

      mở cửa phòng ngủ ra.

      Đồng Đồng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong phòng, bản thân sớm ngây người. xảy ra chuyện gì? Lôi Dương phải định mở cửa hàng bán quần áo đấy chứ?

      Trong phòng biết bao nhiêu váy áo nữ trang, nhất loạt là váy dài màu trắng, kiểu cách rất sang trọng, đặc biệt, quá hở hang nhưng cũng đến mức bảo thủ, Đồng Đồng dám khẳng định chỗ quần áo này đều độc nhất vô nhị.

      Hạ tầm mất xuống thấy rất nhiều giày ở phía dưới, những đôi giày tuyệt đẹp, tựa hồ mỗi bộ váy được kết hợp riêng đôi giày, quay đầu nhìn về bên, lại thấy rất nhiều túi xách đặt cạnh nhau.

      Đây đều là Lôi Dương mua sao? lúc Đồng Đồng mải mê suy nghĩ, có vòng tay quen thuộc, hơi thở mang đầy nam tính quấn quanh thân .

      Là A Dương, A Dương của !

      chống cằm lên vai , trầm ngâm : "Thế nào, có thích ?"

      Đồng Đồng ôn nhu : "Mua nhiều như thế nhất định là tốn kém!"

      Lôi Dương xoay người Đồng Đồng cái, bốn mắt nhìn nhau, tức giận : "Là thế nào, em thích sao?"

      Đồng Đồng cười ôn hòa : " có mà, em thực rất thích." Chính là vì sao Lôi Dương lại đột nhiên đối tốt với . Trong lòng có chút buồn bực cùng nghi hoặc.

      Ánh mắt lạnh lùng của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng chăm chú, cường bạo mà lại diu dàng ra lệnh: "Thích mà sao mặt lại hề có chút biểu lộ cười , làm cho tôi thấy tôi uổng phí ngày hôm nay ."

      Đồng Đồng nhàng ôm lấy Lôi Dương, khẽ khàng : "Em là rất thích mà, cám ơn làm tất cả những điều này cho em."

      Lôi Dương làm thế là vì , dễ dàng mà làm cho khác. Cho dù tại quan hệ bọn thực hòa hợp.

      Hành động đó của Đồng Đồng làm cho có chút vui vẻ.

      Vui vẻ... Đồng Đồng nghĩ phải chậm rãi tiếp nhận chứ, bắt đầu tin tưởng ? Mặc kệ thế nào, hôm nay cao hứng.

      "Tôi đói rồi, em làm bữa tối ." Lôi Dương vỗ về Đồng Đồng.

      Đồng Đồng nghe vậy, khẽ buông Lôi Dương, cười : "Vâng, đợi em thay quần áo, muốn ăn gì?"

      "Cái gì cũng được!"

      **********************

      Thái độ Lôi Dương chậm rãi chuyển biến, bắt đầu quan tâm , quan tâm đến công việc của . hề thấy tức giận, cũng quát mắng nữa.

      Đồng Đồng lại càng thêm suy nghĩ, đối với Lôi Dương mỗi ngày tình cảm lại sâu nặng thêm, cùng Lôi Dương vui vẻ.

      Chính là, vui vẻ này chỉ kéo dài trong ngày.

      Ngày ngày đàn ở cửa hàng thực vui ve, bất quá có điểm khiến Đồng Đồng sợ dây dưa là ở nhà hàng đó có người hôm trước theo , chừng xuất lại ở nhà hàng, lại theo .

      Đồng Đồng tận lực tránh mọi gã đàn ông, muốn cho Lôi Dương hiểu lầm mình thêm nữa.

      Hôm nay lúc Đồng Đồng hết giờ làm, nữ phục vụ cho bên ngoài có người đàn ông chờ.

      Mấy ngày nay số nhân viên ở đây cũng biết chuyện, cũng có số người hảo tâm nhắc nhở , họ cũng biết nghĩ gì đến người đàn ông đó.

      Đồng Đồng theo lối cửa sau nhà hàng ra ngoài, vẫy tay gọi xe taxi, hướng thẳng về biệt thự




      CHƯƠNG 30

      Đồng Đồng chạy xe về biệt thự. Bóng dáng yếu ớt bước vào cửa lớn qua khỏi tầm mắt thiếu thiện chí của người .

      Người đàn ông thâm trầm kia nhìn theo bóng yểu điệu biến mất trong biệt thự xa hoa, trong mắt ánh lên kia kỳ quái .

      Nghĩ thầm " ra là ", chẳng trách có cảm giác quen như vậy . Hai năm gặp, dường như càng xinh đẹp hơn .

      Bọn họ lại gặp rồi!

      khuôn mặt thâm trầm ra nụ cười sâu hiểm . Vứt bỏ điếu thuốc tay, nhanh chóng khởi động xe bỏ .

      **

      Đồng Đồng nấu nhiều món ngon đợi Lôi Dương trở về . Có điều chờ tới trời tối, cũng thấy bóng dáng của Lôi Dương .

      lẽ xã giao? Hay là có chuyện gì quan trọng? rất ít khi về trễ như vậy cho nên Đồng Đồng có chút khó hiểu .

      Cầm lấy điện thoại bấm dãy số của Lôi Dương, định hỏi có muốn về ăn cơm tối . Điện thoai reo vài tiếng tiếp thông .

      "Alo!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng .

      Đồng Đồng nghe được thanh kia, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tại sao điện thoại của Lôi Dương lại do tiếp?

      có lý do gì Lôi Dương đem điện thoại để qua bên mà tiếp . Trừ phi...trừ phi... Đồng Đồng nghĩ tới chuyện đáng sợ kia, tự nhiên thấy đau lòng trận .

      tìm khác sao?

      chán ghét sao? cần nữa, cho nên mới tìm khác .

      Đồng Đồng cầm điện thoại, nghe bên kia kêu "alo, alo" mà lâu dám lên tiếng. Cuối cùng, cuống quít ngắt điện thoại .

      kia là ai? Là qua đường hay thân thiết với ? Đồng Đồng lắc lắc đầu, muốn cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của mình .

      nên nghĩ như vậy, nên! Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn .

      Chỉ là cho dù tự an ủi chính mình, trái tim cũng là lo âu khó chịu, đau quá ! Còn có cảm giác rất uất ức .

      Đồng Đồng phiền muộn ra cổng biệt thự, hít thở khí mát mẻ bên ngoài, nhìn thấy bầu trời chi chít sao, chợt lóe chợt tắt, giống như là đôi mắt của Lôi Dương, tỏa ra ánh sáng trong trẻo, lạnh lùng mà lại mê người .

      Đồng Đồng thẫn thờ tới chiếc xe đạp dựng dưới tàng cây, chậm rãi rồi xuống, tựa mình vào gốc cây .

      Lẳng lặng nhìn trời cao .

      **

      Lôi Dương được tài xế của Lôi gia đưa về . Bởi vì uống rượu, hơi say, nhưng vẫn kiên trì phải về nhà, cho nên Lôi gia đành phải kêu tài xế đưa Lôi Dương về biệt thự .( Ve: ở nhà có Đồng Đồng mà lị

      Đồng Đồng ở dưới tàng cây đứng lên, thấy Lôi Dương trở về, còn như là say. tới gần chưa kịp mở miệng chuyện cánh tay Lôi Dương ôm ngang eo , đôi môi đầy vị rượu chụp lên môi .

      Tài xế thức thời vội lái xe .

      Đồng Đồng có chút bi thương, mở mắt nhìn Lôi Dương, chấp nhận nụ hôn đầy vị rượu của . Chấp nhận hương vị thuộc về cũng thuộc về Lôi Dương người . có thể nhận ra đó là hương vị của khác .

      Lôi Dương buông môi Đồng Đồng ra, ôm theo hướng phòng tắm . Dọc đường , Đồng Đồng cố giãy giụa khỏi vòng tay . Chỉ là Lôi Dương để cho thoát . Cảm nhận được phản kháng của , trong mắt lộ ra mấy phần vui .

      "Giúp tôi tắm rửa!" Mệnh lệnh bá đạo vang lên trong khí, tiếp tục ôm Đồng Đồng vào bên trong phòng tắm .

      Đồng Đồng ngẩng đầu lên, vô tình nhìn về phía cổ áo Lôi Dương . dấu ấn đỏ tươi đập vào mắt Đồng Đồng, đập vào tim .

      Đồng Đồng mãnh liệt đẩy Lôi Dương ra, đau lòng nên lời .

      tìm khác ! Đồng Đồng nước mắt lưng tròng . Dưới ánh sáng của ngọn đèn, ánh mắt lóng lánh hào quang .

      Lôi Dương nheo mắt nhìn phản ứng của Đồng Đồng, khó hiểu biết này lại gây chuyện gì .

      thô lỗ cởi áo khoác, tùy ý quăng bên, ra lệnh "Lại đây!"

      Đồng Đồng lắc đầu, khóc lóc " phải khác rồi sao. cần em nữa!"

      Lôi Dương nhìn thấy ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa thống khổ của Đồng Đồng, thái độ đau đớn của , trong lòng nhất thời phân vân . Tại sao vậy ? Vì cái gì mà ra những lời này ?

      "Tại sao như vậy ?" Lôi Dương có giận dữ, chỉ lạnh lùng mở miệng .

      Đồng Đồng khóc lên, chạy như điên tới ôm , dùng sức gắt gao siết đôi tay mỏng manh quanh Lôi Dương, nghẹn ngào "A Dương, phải cần em phải ?"

      Tay Lôi Dương khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Đồng Đồng, nhàng vỗ về , cất giọng trầm thấp "Làm sao được, của tôi, tôi làm sao cần em chứ"

      Nước mắt Đồng Đồng thấm ướt áo sơ mi trắng của . ngẩng đầu, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Lôi Dương, giọng hỏi : " có cưới em ?"

      biết nên hỏi, chỉ là lo lắng vì chuyện hôn của Lôi Dương còn có chuyện tối hôm nay, làm cho nhịn được mới mở miệng hỏi vấn đề này.

      Lôi Dương nghe được lời Đồng Đồng , bàn tay sững lại mái tóc .

      Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương nháy mắt ánh mắt biến sắc, có chút hối hận hỏi vấn đề này .

      lâu sau, Lôi Dương mới :" !"

      Lời của Lôi Dương làm Đồng Đồng chấn động, cảm thấy hoa mắt choáng váng .

      A Dương !

      Trái tim Đồng Đồng như rơi xuống hầm băng, vỡ nát hoàn toàn! Khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt, trong mắt là thống khổ cùng tuyệt vọng .

      Lôi Dương nâng mặt Đồng Đồng lên, nhìn "Chỉ là em vĩnh viễn vẫn là của tôi!"

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31 - HIỂU LẦM

      "Em vĩnh viễn là của tôi!"

      Vĩnh viễn là tình nhân, chỉ có thể là như vậy!

      Lời của Lôi Dương từng chữ từng chữ đâm vào trái tim, vào linh hồn Đồng Đồng .

      nhìn ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Lôi Dương, nhìn khuôn mặt rắn rỏi như tạc, trong lòng run rẩy kịch liệt .

      Đây là đáp án của . Dù tâm lý chuẩn bị, nhưng chính tai nghe được từ miệng Lôi Dương, lại là điều hết sức đau lòng, hết sức tàn khốc .

      Nước mắt chua xót thi nhau chảy xuống môi .

      "Đừng vọng tưởng rời khỏi tôi . Tôi dễ dàng buông tay đâu. Em chỉ có thể là của tôi!" Lôi Dương tựa hồ đọc được ý nghĩ của Đồng Đồng từ ánh mắt .

      Đồng Đồng ngỡ ngàng nhìn Lôi Dương, có ý gì ? Chẳng lẽ phải giam cầm tới lúc chán ghét mới buông tay?

      "Đừng nghi ngờ lời tôi , tôi có khả năng này hay em ràng nhất!" Lôi Dương có vẻ mơ hồ nhưng giảm bớt ý nghĩ nghiêm túc trong lời lẽ .

      Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, xoay người, cứng rắn " ngủ !"

      Đồng Đồng cúi đầu, chậm rãi lui về phía sau, khỏang cách trước mắt cứ từng bước từng bước cách xa, càng lúc càng xa .

      biết, nhất định có thể làm được điều mình .

      Chỉ là vì cái gì phải như vậy ?



      Ngày hôm sau Đồng Đồng nhà hàng làm sớm, có kinh động Lôi Dương.

      Ba giờ chiều, tan ca. chợ cũng về biệt thự . hẹn Tân Nhiên gặp mặt .

      cần Tân Nhiên giúp đỡ!

      Đồng Đồng ra khỏi nhà hàng, thấy Tân Nhiên đứng trước đầu xe mỉm cười vẫy lại .

      Đồng Đồng mỉm nở nụ cười tự nhiên, tới hướng Tân Nhiên.

      Tân Nhiên mở cửa xe cho Đồng Đồng ngồi lên rồi lái xe rời khỏi nhà hàng .

      Ngay lúc Tân Nhiên lái xe , chiếc xe cao cấp dừng lại trước cửa nhà hàng .

      Ánh mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên qua người khác, khuôn mặt như mảnh băng lạnh cố gắng đè nén thịnh nộ trong lòng . Còn có ghen!!

      Đáng chết, lại là gã đàn ông đó!

      Bên trong xe Lôi Dương thấp giọng mắng . Nhìn theo hướng Đồng Đồng cùng Tân Nhiên rời , đôi mắt lạnh lùng nheo lại, lóe lên những tia nguy hiểm .

      Chiếc xe đẹp đẽ khởi động, từ từ rời .

      Đồng Đồng cùng Tân Nhiên rời nhà hàng tới nhà Tân Nhiên . Bọn họ vừa vừa chuyện với nhau . mặt Đồng Đồng ra đủ loại biểu tình, khi ưu sầu đau khổ, khi vui vẻ, như có rất nhiều tâm kể với Tân Nhiên.

      Tân Nhiên kiên nhẫn lắng nghe, sau đó lại mỉm cười điều gì đó với Đồng Đồng . Đồng Đồng hít sâu hơi, đưa tay ra như thể cám ơn Tân Nhiên.

      "Tân Nhiên, cám ơn . Làm phiền tiễn em . Em phải trở về rồi!" Đồng Đồng cười yếu ớt tạm biệt Tân Nhiên.

      Tân Nhiên cầm tay Đồng Đồng, làm như nghe thấy: "Đâu cần khách sáo với như vậy!"

      Đồng Đồng chỉ cười, sau đó "Được rồi, vậy em nha"

      " tiễn em "

      Đồng Đồng gật đầu .

      Tân Nhiên đưa Đồng Đồng ra cửa, giúp Đồng Đồng gọi chiếc taxi.

      Xe taxi chạy . Đồng Đồng cùng nụ cười tự nhiên và tà áo trắng khuất dần tầm mắt Tân Nhiên. Tân Nhiên nhìn thấy Đồng Đồng rời khỏi, khuôn mặt mỉm cười bỗng trầm ngâm, còn lên lo lắng .



      Đồng Đồng về tới biệt thự, vừa mở cửa nhìn thấy Lôi Dương ngồi ngay ngắn sô pha ở phòng khách .

      Sao về sớm như vậy ? Đồng Đồng cảm thấy lạ, nhưng vẫn vui vẻ "A Dương, về rồi à! đói chưa? Em nấu cơm!"

      Ánh mắt Lôi Dương tỏa ra tâm tình bất định, phức tạp nhìn Đồng Đồng làm cho Đồng Đồng cả người mất tự nhiên.

      " đâu?" Lôi Dương lạnh lùng mở miệng, chỉ là dù lời lẽ có lãnh khốc thế nào, cũng giấu được ghen tị lẫn bất an trong lòng từ giọng .

      Đồng Đồng hơi bất ngờ trả lời "Em gặp bạn có chút chuyện nên về trễ ."

      Chẳng lẽ giận về nhà trễ ? Đồng Đồng nghĩ cách nào cũng tưởng tượng ra được rằng Lôi Dương nhìn thấy cùng Tân Nhiên chỗ nên mới tức giận .

      Bởi vì thể nghĩ được rằng Lôi Dương lại tới nhà hàng đón !

      Cho tới giờ, Lôi Dương chưa từng đón , cũng chưa từng đưa làm, cho nên Đồng Đồng thể nghĩ ra được điều này .

      Lôi Dương đứng dậy, chống hai tay bên người Đồng Đồng, ép sát vào thân thể , gằn giọng " gặp gã đàn ông đó!"

      Đồng Đồng hoảng hốt, vội mở miệng " Dương, bọn em chỉ là gặp mặt chuyện , cần phải suy nghĩ lung tung được ?"

      " chuyện gì ?" Lôi Dương nghiêm mặt, bắt lấy cánh tay Đồng Đồng siết mạnh đến cảm thấy đau nhức.

      vẫn là tin . Nhưng làm sao biết, chẳng lẽ theo dõi ?

      ! hiểu tính cách Lôi Dương, chuyện như vậy làm .

      Chỉ là làm sao biết ở chung với Tân Nhiên . Tân Nhiên trực tiếp tới cửa nhà hàng đón . Lý do duy nhất là Lôi Dương cũng nhà hàng, lẽ cũng đón ? Cho nên mới có thể nhìn thấy cùng Tân Nhiên, cho nên mới về sớm như vậy .

      Đồng Đồng biết nên cảm thấy vui vẻ hay là phiền muộn .

      Vui vẻ là vì chịu đón , hơn nữa tra hỏi gấp như vậy, có phải là ghen tuông hoặc bắt đầu quan tâm tới .

      Phiền muộn là vì quả nhiên vẫn tin .

      Trong đầu Đồng Đồng suy nghĩ xoay chuyển lung tung còn Lôi Dương kiên nhẫn "Tại sao , có phải vì tôi cưới nên lập tức vội vàng tìm con rùa vàng* khác ?"

      Sắc mặt Đồng Đồng bỗng trở nên trắng bệch!

      Vì sao phải hiểu lầm như vậy!




      CHƯƠNG 32

      Trong lời của Lôi Dương như chứa lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào tâm trí Đồng Đồng, tức giận : " Nếu cho là như vậy, vậy còn cần em làm gì , nếu cho rằng em là như vậy, vì sao lại cảnh cáo em được rời "

      Tức giận chuyển thành đau thương, nước mắt ngân ngấn, muốn thấy tình trạng lúc này của Lôi Dương, Đồng Đồng cúi đầu nghẹn ngào : " khi như vậy... em nghĩ rằng em rời , cần ở nơi này nữa, cho nên... hãy buông tay em ra... em muốn mỗi ngày cãi nhau với ... buông... buông tay em ra."

      Lôi Dương nghe Đồng Đồng vừa vừa nức nở khóc, trong lòng đau xót, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng : "Tôi rồi, em chỉ có thể là của tôi, cho nên em phải thành ở bên cạnh tôi, đừng hòng nơi khác. Nếu em muốn tôi tin tưởng em, đừng để tôi nhìn thấy em và cạnh nhau."

      Đồng Đồng lắc đầu : ", A Dương, ấy là bạn của em, thể bắt em tránh mặt ấy được."

      Lôi Dương ôm lấy Đồng Đông, trong mắt mang theo tia lạnh lùng tức giận, gương mặt bất đắc dĩ, trầm giọng : "Em phải là tôi sao, lẽ nào tôi phải là người em , nghe tôi lần cũng được sao?"

      Đồng Đồng nước mắt giàn dụa, ngước ánh mắt đau khổ nhìn Lôi Dương.

      Lôi Dương khẩu khí dịu chút : "Hãy chứng minh cho tôi thấy là em tôi , thể chân thành của em , nếu như em tôi, làm trái ý tôi như thế."

      "Cho em lý do." Đồng Đồng ngưng khóc, nhin thẳng vào mắt Lôi Dương.

      "Cái gì?"

      "Cho em lý do vì cái gí mà em thể gặp ấy!"

      "Bởi vì tôi đồng ý." Lôi Dương bá đạo tuyên bố. ( Kún: A, ta thích nam nhân như thế )

      "Em muốn lý do đúng đắn hơn." Đồng Đồng kiên trì hỏi.

      Lôi Dương sắc mặt có chút kỳ quái, đanh giọng : "Bởi vì nhìn em và ở cùng chỗ trong lòng tôi thoải mái. (ăn dấm ăn dấm rồi)

      Đồng Đồng trong mắt thoáng nét cười, ngừng khóc, dịu dàng : " ghen sao?"

      Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, tức giận: "Em muốn nghĩ thế nào tùy em, tóm lại em được gặp nữa."

      là đàn ông, đương nhiên thấy người đàn ông đó trong mắt Đồng Đồng có tâm ý gì cả, nhưng hận Đồng Đồng bởi tại là người của , người đàn ông khác muốn đến gần người của , tuyệt đối cho phép.

      Đồng Đồng tâm tình phức tạp, cuối cùng gật đầu : "Được rồi, em gặp ấy nữa."

      Khuôn mặt Lôi Dương lên cảm xúc gì, nhưng trong mắt bộc lộ nụ cười đắc ý.

      ***************************

      Đồng Đồng ràng là có rời Lôi Dương , bởi vì tình gắt gao trói lại, làm cho mất tự do, mất đôi cánh thoải mái bay lượn.

      Đồng Đồng biết tại mình còn có thể cố gắng bao lâu, nếu còn có chuyện hiểu lầm xảy ra, đành phải qua loa cho xong.

      cũng biết đích xác, Lôi Dương đối với có còn tình cảm , trước kia bởi vì hiểu lầm nên mới hận . là buồn cười!

      Cái mà hiểu lầm vốn tồn tại, nhưng có câu rằng càng càng ai tin, còn giả dối ngày qua ngày lại càng giống .

      ( Ố, cái này bạn Ve thấm lắm này = :)

      Đồng Đồng thực lời hứa với Lôi Dương gặp Tân Nhiên, nhưng là theo cách khác, chờ Tân Nhiên tới đón mình mà trực tiếp tới bệnh viên chỗ Tân Nhiên.

      biết làm như thế nếu bị Lôi Dương biết được có hậu quả nghiêm trọng, chính là hề có giải pháp nào khác. Như vậy có tính là lừa gạt , lòng Đồng Đồng có chút bất an, thầm hy vọng rằng Lôi Dương phát ra.

      Từ chỗ Tân Nhiên ra, Dồng Đồng xe rất nhanh về biệt thự, trong lòng thầm cảm thấy mình giống như kẻ trộm vậy.

      Lôi Dương về muộn, cùng dùng bữa tối. Đồng Đồng ăn mình sau đó lẳng lặng lên giường nằm ngủ.

      mơ thấy cái đêm mà tên khốn định cưỡng bức , Lôi Dương xuất , chạy tới cứu .

      mang đến chỗ giờ 2 người ở, cả 2 nhiệt tình triền miên, Lôi Dương còn có nhiều điểm rất dịu dàng.

      Trong mộng Đồng Đồng khẽ mỉm cười.

      Nhưng đúng lúc hạnh phúc như vậy, ác ma xuất , cưỡng đoạt khỏi Lôi Dương, mang , cầu xin, khóc lóc mong chúng đừng mang xa khỏi , nhưng vô ích, bóng Lôi Dương trong mắt dần khuất.

      Trong mộng tiếng cười biến thành tiếng khóc, hốt hoảng la gọi: "A Dương, A Dương!!!"

      Ngay lúc hoảng sợ có vòng tay lớn ôm vào vồng ngực rắn chắc ấm áp đầy an toàn. Tay vội vàng đưa ra ôm lấy vòm ngực đó.

      mùi hương quen thuộc ùa đến, nó xua ma quỷ trong giấc ngủ của .

      Đồng Đồng cố gắng mở mắt, thấy khuôn mặt của Lôi Dương lên.

      Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén chứa đầy ham muốn nhìn vào khuôn mặt .

      Đây là mộng ư.

      phải mộng, là tại, là A Dương, trở lại, bên cạnh .

      Đồng Đồng muốn mở miệng gì đó, nhưng Lôi Dương cho cơ hội, thô bạo hôn , bàn tay người bắt đầu dịch chuyển.

      Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, thầm bên tai : "Tôi muốn em!"

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33 - Ý HOA TÌNH HOA


      Lôi Dương đem những lời trong lúc mộng của Đồng Đồng ra khiến Đồng Đồng hoàn toàn bừng tình, ánh mắt mê man nhìn vào đôi mắt tràn đầy ham muốn tình dục của Lôi Dương, biết tại sao lại đột nhiên nhiệt tình như thế. Hoàn toàn muốn chút nào nhưng bản thân lại bị Lôi Dương kéo vào vòng xoáy ham muốn, thể nào cưỡng lại được. đêm cuồng nhiệt mới chỉ bắt đầu.

      Sáng sớm hôm sau rời giường cả người Đồng Đồng đau nhức, lúc bước ra, nhìn thấy Lôi Dương vẫn còn ngủ say, mặt đột ngột đỏ bừng lên, trong lòng lại nhớ đến đêm qua bị Lôi Dương lôi cuốn, triền miên dai dẳng, tựa hồ như ham muốn của qua nhiều ngày tích tụ lại rồi bộc phát. Nhưng lại sao lại như thế, chẳng phải là còn có người con khác sao, tại sao lại biểu lộ ham muốn đến vậy.

      Toàn thân Đồng Đồng đau nhức, hướng tới phòng tắm, mở nước ấm tắm rửa, tẩy dấu vết của cuộc hoan lạc đêm qua.

      Dọn dẹp xong, làm bữa sáng, chuẩn bị gọi Lôi Dương thấy đứng ở cửa phòng ăn từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực để trần, chỉ mặc chiếc quần đùi (Đoạn này em cá là bạn Kún chém cho cái quần dài thêm mấy cm..ehehe), thân hình cao lớn dựa bên khung cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn .

      Đồng Đồng nghi hoặc nhìn lại bản thân trong chốc lát. có điểm gì khôn ổn sao? Tại sao lại đưa ánh mắt lạ như vậy nhìn .

      Trong khi Đồng Đồng mải suy nghĩ Lôi Dương bước tới, chậm rãi đứng sát bên , cúi đầu nhìn , ngẩng lên đón nhận ánh mắt của .

      "Sức khỏe của em tốt nhỉ." Lôi Dương đột nhiên lên tiếng.

      "Em phải làm bữa sáng, nếu phải nhịn đói mất." Đồng Đồng thuận miệng .

      Lôi Dương khóe môi đột ngột nụ cười tà mị, trầm thấp : "Có vẻ như đêm qua dùng hết sức phải !"

      Đồng Đồng nghe câu đó đột ngột mới hiểu được, trong lời Lôi Dương có ý gì, sắc mặt đỏ hồng, có chút tự nhiên.

      " ăn cơm thôi, chốc nữa chúng ta còn ra ngoài." Hơi thở Lôi Dương ấm áp phảng phất mặt Đồng Đồng. chậm rãi cùng Đồng Đồng bước đến bàn ăn.

      ra ngoài? còn phải làm mà, định mở miệng điều gì đó Lôi Dương xoay người lại : "Nhanh ăn thôi."

      Đồng Đồng đinh mở miệng, có vẻ đồng ý.

      Như thế nào có thể được, còn chưa đồng ý mà.

      Có điều Lôi Dương chưa bao giờ câu hai lần, có chuyện gì quan trọng đây.

      Nhưng là muốn đâu chứ, Đồng Đồng định mở miệng hỏi 1 lần nữa.

      " đâu lát nữa biết!"

      Đồng Đồng đành phải ngoan ngoãn, dám mở miệng nữa.

      còn điều gì chưa hỏi xong, muốn hỏi đều bị Lôi Dương gạt .

      Đồng Đồng thở dài hơi, nhíu nhíu mi mắt. theo tới bàn ăn.

      ***************************

      Ăn bữa sáng xong, Lôi Dương cùng Đồng Đồng lái xe ra khỏi biệt thự, đến chỗ mà Đồng Đồng biết.

      Đồng Đồng nhìn Lôi Dương chăm chú lái xe, trong lòng thầm nghĩ đâu, định làm gì

      Ngay tại Đồng Đồng cân nhắc, xe chậm rãi dừng lại.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Dương chợt trở nên càng tĩnh lặng hơn, Đồng Đồng nhìn qua cửa kính khung cảnh xung quanh rồi cũng xuống xe theo Lôi Dương .

      nhìn thấy nghĩa trang lớn.

      Lôi Dương đưa tới đây làm gì, hôm nay là ngày giỗ của ai sao?

      Lôi Dương mang theo bó hoa hồng đỏ vừa mới mua đường từ xe xuống.

      Đồng Đồng tưởng đó là hoa định dùng để tặng nào đó, ngờ lại mang tới nơi này, dùng hoa màu đỏ để thắp hương có phải hơi kì lạ .

      Đồng Đồng nhìn Lôi Dương xa dần, cũng vội bước theo.

      lát sau Lôi Dương dừng lại, Đồng Đồng cũng theo đến đứng bên cạnh .

      Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của ánh lên nét hoài niệm cùng tia ưu thương, tuy nó chỉ chợt lướt qua nhưng Đồng Đồng vẫn có thể bắt kịp.

      Lôi Dương đặt bó hoa hồng tay trước ngôi mộ, Đồng Đồng cũng chú ý vào ngôi mộ.

      Bia mộ khắc đơn giản mấy chữ: Vong thê, Triệu Nhã Tuệ chi mộ.

      mộ có bức ảnh của người phụ nữ trẻ đẹp, khóe môi đọng nét cười như vẫn sống chứ phải người khuất.

      Vong thê? Là vong thê của ai, của A Dương sao? giống thế, có điều đôi mắt nhìn rất quen thuộc.

      Đồng Đồng có chút nghi hoặc nhưng cũng nhiều.

      lẳng lặng nhìn Lôi Dương, nhìn ánh mắt , nhìn bàn tay vuốt lên tấm bia mộ.

      đột nhiên quay lại nhìn Đồng Đồng có vẻ mặt nghi hoặc, hài lòng :" Sao thế, thấy trưởng bối hành lễ à?"

      Trưởng bối, hành lễ?

      Đồng Đồng thể tiêu nổi ý tứ trong lời của Lôi Dương . Chưa đợi phản ứng của Đồng Đồng, tay ấn đầu Đồng Đồng xuống bắt hành lễ trước bia mộ.

      Sau đó buông ra.

      Đồng Đồng vui xoa xoa cái gáy kêu lên:" Sao phải làm thế, tiếng em hành lễ mà, cần dùng sức như vậy chứ."

      Lôi Dương để ý tới bất mãn của Đồng Đồng khỏi.

      Đồng Đồng lại nhìn thoáng qua ngôi mộ kia rồi mới chạy theo Lôi Dương ra khỏi nghĩa trang.

      bám lấy tay Lôi Dương ngăn , cứng đầu hỏi:" Sao lại muốn dẫn em tới nơi này, chủ nhân của ngôi mộ kia có quan hệ gì với mà bảo em bái lạy vậy!"

      Lôi Dương ngược lại nắm lấy tay Đồng Đồng nhanh về phía xe, quan tâm xem Đồng Đồng đeo giày cao gót, chân ngắn hơn vất vả thế nào để theo kịp .

      Đồng Đồng nghiêng ngả lảo đảo bị Lôi Dương dắt về phía xe, còn Lôi Dương vẫn nghiêm mặt câu.

      khởi động xe rời khỏi nơi làm người ta đau lòng này.

      TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN

      KENRAN - Cấp 8 [ được Cảm Ơn lần trong 4366 Bài Viết ] Thời Gian: Chủ Nhật, 03/06/2012, 8:53:53 | Bài Thứ 40
      Chương 33.5

      cont

      Dịch: Kún ft Ve

      Lúc xe Đồng Đồng luôn chú ý khuôn mặt của Lôi Dương cố gắng đoán ra chút ý nghĩ của , nhưng ngoài khuôn mặt lãnh đạm và ánh mặt lạnh lùng nhận ra được gì cả.

      Lúc lâu sau Đồng Đồng lên tiếng :" A Dương, chúng ta cần vê biệt thự ngay có được ?"

      Lôi Dương quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng về phía trước lạnh lùng :" Em muốn đâu?"

      Đồng Đồng nhàng nhìn Lôi Dương, dịu dàng :" Có thể giúp em về gặp bố mẹ được , em muốn gặp họ!"

      Lôi Dương trả lời Đồng Đồng, nhưng phương hướng của xe lập tức thay đổi, Đồng Đồng nhàng mỉm cười..

      Giữa trưa, Lôi Dương đưa Đồng Đồng tới nơi bọn đa gặp lại nhau, nhà của Đồng Đồng.

      Nơi này dường như thay đổi nhiều, tập đoàn nhà họ lôi chưa phá bỏ nơi này, có vẻ như chưa chuẩn bị tốt, tạm thời nơi này bị phá hủy, những tán cây rợp bóng ở đây tạm thời bị mất .

      Đồng Đồng nhìn thấy ngôi nhà dốc, đó là nhà , nơi có những người thân của ở, vui mừng xuống xe.

      Còn Lôi Dương vẫn ngồi bên trong xe, Đồng Đồng đến chỗ cửa kính cạnh Lôi Dương gõ gõ, mỉm cười :" A Dương, xuống xe , còn ngồi trong đó làm gì."

      Lôi Dương nghiêm mặt nhìn Đồng Đồng, kiên nhẫn :" Ít dài dòng thôi, vào xong rồi ra ngay."

      Đồng Đồng coi như nhìn thấy phản ứng của Lôi Dương, mở cửa xe kéo tay Lôi Dương, nhàng :" sao thế được, mình còn phải ở lại ăn cơm trưa, thế nên thể ngồi trong xe được, mau xuống xe !" Đồng Đồng vừa vừa kéo tay Lôi Dương xuống xe.

      Ánh mắt lạnh lùng của Lôi Dương tràn ngập vẻ hài lòng, giật tay Đồng Đồng ra.

      " A!" Đồng Đồng kêu lên tiếng ngã ngồi dưới đất.

      Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng bị mình xô ngã tâm trạng lo lắng thế nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, có chút giận dữ :" Đừng giả bộ nữa, đứng lên cho tôi!"

      Đồng Đồng nhíu mày, mắt rơm rớm khổ sở :" Chân em đau quá, sao phải dùng sức mạnh thế chứ!"

      xong nước mắt cũng sắp chảy xuống.

      Lôi Dương nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Đồng Đồng còn có nước mắt, tay đập mạnh vào vô lăng thầm mắng tiếng, tình nguyện xuống xe. đưa tay ra, đanh giọng :" Đứng lên!"

      Đồng Đồng ngẩng khuôn mặt ủy khuất lên, đôi mắt u oán nhìn Lôi Dương, hệt như kiểu Lôi Dương bạo hành .

      Nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay để đứng dậy.

      Nhưng vừa đứng lên chút chân mềm nhũn, lúc sắp ngã xuống đất Lôi Dương nhanh chóng ôm lấy thân thể áp sát vào lòng, sắc mặt có chút hài lòng nhưng vẫn rất lo lắng.

      dịu dàng bế Đồng Đồng về phía ngôi nhà.

      Còn Đồng Đồng cũng nương theo ôm lấy cổ nhìn thẳng về phía trước, dám nhìn thẳng vào mắt , sợ đọc ra điểm giấu diếm trong mắt .

      Chân của cơ bản là đau!

      chỉ muốn Lôi Dương vào cùng !

      ......

      " Mẹ, con về rồi!" Đồng Đồng bảo Lôi Dương thả xuống được rồi, nhưng Lôi Dương vẫn kiên trì chịu, Đồng Đồng đành phải đứng ngoài cửa gọi mẹ .

      Bà Lê sớm nghe thấy có người đến ngoài cửa, mở cửa ra nhìn thấy Đồng Đồng được Lôi Dương ôm chặt trong lòng.

      Bà ngẩn ngươi lúc rồi vội :" Làm sao vậy, mau vào nhà !"

      Lôi Dương bế Đồng Đồng vào nhà, đặt xuống ghế sô pha lúc này mới chịu buông ra

      " Cậu Lôi mời ngồi, tôi pha trà!" Bà Lê tiếp đón Lôi Dương.

      Lôi Dương lại lên tiếng :" chân của ấy bị đau, ở đây có thuốc xoa bóp ạ?"

      " Thuốc xoa bóp hả, tôi nhớ là có, sao lại cẩn thận thế !" Bà Lê lo lắng liếc nhìn chân Đồng Đồng chuẩn bị cởi giày của ra xem.

      " Bác tìm thuốc ạ, cháu giúp ấy bôi thuốc!" Đôi mắt đen của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng lạnh lùng mở miệng.

      Đồng Đồng vội mở miệng :" Mẹ, trước kia bị đau chân đều là mẹ xoa thuốc giúp con đúng mẹ." Sau đó lại quay lại với Lôi Dương :" A Dương, cứ nghỉ ngơi , để mẹ chăm sóc em được rồi, quần áo cũng bị bẩn rồi, em vào phòng ngủ thay , cứ ở ngoài chờ chút nha!"

      xong nhìn mẹ cầu cứu.

      Bà Lê hiểu ý vội : "Cậu Lôi cứ ở phòng khách lát , để tôi lo cho Đồng Đồng !"

      xong bà giúp Đồng Đồng đứng lên vào phòng ngủ, để Lôi Dương ngoài phòng khách.

      ......

      Thân hình cao lớn của Lôi Dương dường như chiếm phần lớn gian trong phòng, lại lại trong phòng khách dường như tò mò với mọi thứ ở đây

      Căn nhà rất đơn giản, nhưng lại tràn ngập ấm áp.

      vô tình quay lại nhìn thấy khung ảnh treo tường, bức ảnh đó chụp gia đình hạnh phúc, trong ảnh là người đàn ông trẻ tuấn tú, bên cạnh là bé tầm mười tuổi ngây thơ tươi cười, chắc hẳn là Đồng Đồng rồi, còn người phụ nữ xinh đẹp bế cậu bé. Gia đình hạnh phúc ấy cuốn hút Lôi Dương.

      Lôi Dương đánh giá nơi Đồng Đồng sống, trong lòng cảm giác kì lạ giống như vào thế giới nội tâm của Đồng Đồng, vào kí ức của Đồng Đồng .

      ngồi xuống ghế đợi Đồng Đồng.

      Lát sau Đồng Đồng ra, thay bộ váy màu vàng tay đứng dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lôi Dương nhàng mỉm cười.

      Bà Lê ở phía sau vẻ mặt đích phúc hậu cười :" Các con ngồi chơi , mẹ chuẩn bị cơm trưa!"

      xong bà vào phòng bếp.

      Đồng Đồng dựa vào khung cửa dịu dàng :" Muốn vào ?"

      Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, ánh sáng ở khung cửa sổ phía sau chiếu vào hắt lên thành vầng sáng quanh người , khiến tựa như thiên thần xinh đẹp!

      Lôi Dương đứng dậy vào phòng Đồng Đồng, dường như có sức hấp dẫn kì lạ thu hút

      Đồng Đồng nắm tay Lôi Dương dắt vào phòng , vào thế giới nội tâm của .

      ......

      Bà Lê có địch ý, cũng có định kiến với Lôi Dương , người mà con bà cũng đối xử, chăm sóc như chính con mình.

      Bà Lê gọi điện thoại cho ông Lê, ông Lê cũng vội trở về.

      Bốn người ăn bữa trưa ấm áp, Lôi Dương tuy vẫn nghiêm mặt nhưng cũng thể từ chối nổi dịu dàng ân cần của ông bà Lê.

      Trái tim bị cảm giác ấm áp lan tỏa, lâu lắm rồi được ăn bữa cơm ấm cúng như thế này.

      Ăn cơm xong, ông bà Lê để lại gian cho 2 người trẻ tuổi.

      Đồng Đồng kéo tay Lôi Dương ra phía sau nhà cầm lấy chậu cây khuông tử:" cầm lấy , em đưa chỗ này!"

      Lôi Dương đút 2 tay vào túi quần nhíu mày, nhìn đồ vật trong tay Đồng Đồng hề có ý định cầm lấy, ánh mắt coi thường của liếc nhìn Đồng Đồng cái :" cần làm mấy chuyện nhàm chán thế này!"

      Đồng Đồng cười kéo tay Lôi Dương ra phía sau khu nhà, nơi đây có vườn hoa .

      Đồng Đồng thả tay Lôi Dương ra ngồi xuống bên cạnh vườn, lấy chiếc bay bắt đầu xới đất, còn Lôi Dương chả biết Đồng Đồng làm gì.

      Đồng Đồng lấy rất nhiều hoa đặt vào trong chiếc chậu bên cạnh rồi đứng dậy tiếp.

      biết chắc chắn theo.

      Quả nhiên, Lôi Dương tuy tình nguyện nhưng vẫn theo phía sau Đồng Đồng đến nơi quen thuộc

      Ở nơi này biết còn có người đàn ông khác bên cạnh, là nơi đặt ra giao dịch đó với .

      Đôi mắt đen sẫm của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, này muốn làm gì!

      Trồng hoa á?

      _____

      Vẫn là vườn hoa lúc trước, ngờ Lôi Dương đến nơi này, Hân Đồng vui vẻ mỉm cười vào trong vườn hoa, Lôi Dương sau .

      " Nơi này đẹp quá, có điều sau này có lẽ giống như thế này nữa, nhưng tất cả đều quan trọng!" Đồng Đồng nhìn xa xăm , quay lại nắm lấy tay Lôi Dương , mỉm cười :" Chúng ta cùng nhau trồng hoa được !"

      Đôi mắt Lôi Dương nhíu lại, tỏ vẻ khinh thường : " cần phải làm chuyện nhàm chán như vậy."

      "Sao thế, có phải biết em thích nơi này nên tỏ ra như vây , mấy người công tử các ngày thường ngày đâu biết làm những chuyện thế này!" Đồng Đồng sợ chết giả vờ làm bộ cười , mắt cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn Lôi Dương.

      Lôi Dương lạnh lùng : "Đừng có này nọ như thế, có việc gì chúng ta rời ."

      Đồng Đồng giữ chặt Lôi Dương lại, cho Lôi Dương bước.

      xoay người nhìn về phía đồng hoa : "A Dương, có biết loài hoa này tên gì , nó còn có truyền thuyết đấy." Đồng Đồng , bên môi lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Để nhớ về người xa, chỉ cần cầm bông hoa và cầu nguyện có thể thực nguyện vọng nhìn thấy người đó."

      Lôi Dương đưa ánh mắt buồn cười nhìn Đồng Đồng : "Đều là trò lừa con nít, chỉ có ngốc mới tin điều đó."

      Đồng Đồng khẽ cúi đầu cười : "Nghe người ta mà, để nỗi nhớ nhung của mình kí thác ở núi hoa, trồng hoa đất, người ở phương xa hay người chúng ta mến cũng cảm nhận được nỗi nhớ của chúng ta!"

      Đồng Đồng xong xoay người đối mặt Lôi Dương tiếp tục: "Ây, sửng sốt gì chứ, có nghe em sao, mau nhặt hoa ."

      " nhàm chán!" Lôi Dương nghĩ buồn cười, tay muốn vứt bỏ những bông hoa khuông tử. Đồng Đồng cho cơ hội, ôm chặt tay , dùng sức bắt cùng tiếp cận bùn đất với .

      Lôi Dương đành thỏa hiệp cùng Đồng Đồng bước mặt đất bẩn.

      Gì mà truyền thuyết chứ, buồn cười.

      Nhưng nhìn thấy bộ dạng chân kia của , đành thỏa hiệp

      Có lẽ là vì tâm trạng Đồng Đồng chứa khát vọng lớn lao quá.

      hồi, Lôi Dương cùng Đồng Đồng ngồi tựa vào nhau cạnh sát những cây hoàng hoa, hoa khuông tử, mặt Lôi Đương là mảng yên lặng, còn Đồng Đồng mỉm cười.

      Đầu khẽ dựa lên vai , nhìn ra xa, trong lòng có chút cảm xúc kỳ lạ, tựa hồ hôm nay khoảng cách giữa 2 người được thu hẹp lại.

      Lôi Dương như cảm nhận được tâm ý của , chính bản thân cũng hiểu được tại sao hôm nay lại cùng làm những chuyện ngớ ngẩn thế này. biết bản thân tại sao lại như thế, chẳng phải là hận sao, nhưng khối băng lớn trong lòng như dần bị phá hủy, suy cho cũng vẫn thể nào hận .

      Lôi Dương đột nhiên đứng dậy...(Kún:Sặc sặc... bị bệnh ngớ ngẩn tạm thời à.) ,Đồng Đồng mất chỗ dựa, mất đà ngã nhào mặt đất.

      "Đáng ghét, tại sao tiếng gì mà đứng dậy." Đồng Đồng nhíu mày nén giận .

      Lôi Dương nhìn bộ dạng đáng thương của , trong lòng có chút dao động như vẫn lạnh lùng : "Là tại em dựa vào tôi mà."

      Xong rồi, cơ hồ chưa đủ lại thêm câu: "Nhanh lên, chúng ta nên rồi." Lôi Dương xoay người, sải chân bước.

      Đồng Đồng giũ sạch bụi bẩn người, thuận miệng than thở: "Là ai dựa vào ai chứ, đáng ghét, ưm..."

      Lôi Dương khựng lại, đem thân thể mềm mại của Đồng Đồng ép vào cơ thể mình, hôn cuồng nhiệt lên môi Đồng Đồng. Đồng Đồng khẽ rên lên.

      Lôi Dương ôm lấy Đồng Đồng dứt. Bản thân cũng thừa nhận , triền miên thôi.

      Làn gió khẽ động qua trán Lôi Dương, phả lên mặt Đồng Đồng khiến tâm tình Đồng Đồng cũng nhàng dao động theo.

      Nụ hôn cuối cùng nóng rực như cánh hoa bay theo gió, rời .

      Đôi mắt mê say của Đồng Đồng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của .

      Lôi Dương khẽ quay người sải bước .

      Đồng Đồng mỉm cười nhìn theo bước chân của Lôi Dương rồi cũng vội vàng theo .

      ************************

      Xe vừa đến nội thành, Đồng Đồng đề nghị mua đồ làm bữa tối, Lôi Dương tìm siêu thị rồi dừng xe.

      Đồng Đồng xuống xe, Lôi Dương xuống mà lạnh lùng câu: " nhanh rồi về."

      Đồng Đồng nguyên lai muốn hỏi có muốn cùng với , nghe được Lôi Dương vậy, đành nuốt câu hỏi vào trong lòng.

      Quan sát mặt Lôi Dương có chút lạnh lùng ảo não, tại sao mặt biến sắc nhanh đến vậy, xem ra sau này phải có nhiều biện pháp để thân mật với hơn.

      "Chờ em chút, em nhanh thôi." Đồng Đồng xong liền hướng siêu thị bước nhanh.

      ....................

      Thứ này A Dương thích ăn, thứ kia, thứ kia nữa, Đồng Đồng vừa đẩy xe vừa lẩm bẩm tìm những đồ mà thích ăn. hồi sau, hài lòng đẩy xe ra quầy thanh toán, chợt có thanh vang lên.

      "Đồng Đồng."

      Đồng Đồng nghe thấy thanh này rất quen thuộc, láng máng trong trí nhớ nhưng nghĩ mãi ra là ai.

      xoay người, cố nghe xem người đó có phải người quen hay .

      ! thanh ôn nhu kia là của người đàn ông luôn theo sau khi tan làm, như thế nào lại cùng gặp ở đây chứ.

      Đồng Đồng theo phản xạ định rời , làm bộ như nhìn thấy người đàn ông kia, xách đồ ra xe Lôi Dương.

      Nhưng bước của bị thân nam nhân cản trở.

      "Để giúp em." Người đàn ông kia thản nhiên mở miệng, tay giúp Đồng Đồng xách mấy túi đồ.

      Đồng Đồng vội phản đối: "Cám ý tốt của , tôi có thể tự xách được."

      Dứt lời, tránh người đàn ông kia dợm bước , ai ngờ được vẫn cản trở , ôn nhu : "Em đâu, lái xe đưa em ."

      Đồng Đồng dừng bước, ngẩng đầu nghiêm túc : "Tiên sinh, hiểu là tôi từ chối rồi sao!"

      Người này tiếp tục cười : " sao, chỉ cần cao hứng bỏ qua cả!"

      Cao hứng? Đồng Đồng tức giận, cao hứng nhưng , phiền quá .

      Đồng Đồng muốn nhiều lời, tránh người đàn ông kia tiếp tục bước .

      Nhưng đồ trong túi lại bị người kia kéo lại.

      Đồng Đồng xoay người khó chịu : " muốn làm cái gì?"

      " giúp em xách đồ, đưa em về nhà." cách thản nhiên.

      "Trả đồ lại cho tôi, tôi cần." Đồng Đồng thực giận tức giận, nhưng lời lại mềm mại có chút uy lực.

      "Trông em tức giận cũng đáng !" tiếp tục cười. Lại bước theo Đồng Đồng, trong tay vẫn xách đồ của .

      Dường như ta có nghe lời .

      "...." Đồng Đồng tức giận, trong mắt mang theo cuồn cuồn tức giận, nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ muốn cước đá bay ta.

      muốn động thủ cách đó xa truyền đến tiếng lớn, Đồng Đồng quay đầu theo tiếng nhìn lại.

      Là Lôi Dương, ánh mắt trầm, tản ra nguy hiểm, sắc bén nhìn người đàn ông đứng gần .

      Đồng Đồng đột nhiên phát , ánh mắt của Lôi Dương và người đàn ông kia có vài phần giống nhau, tự nhiên thấy khó hiểu.

      Lôi Dương đến trước mặt người đàn ông kia, đứng trước tầm mắt Đồng Đông, chỉ còn thấy phía sau cao lớn của .

      "Đưa đồ lại cho tôi!" Ngữ khí Lôi Dương lạnh như băng, giống như mũi đao bắn về phía người đàn ông kia.

      Đồng Đồng tĩnh mặc nhìn ngăn tầm mắt của , thoáng thấy người đàn ông kia liếc mắt nhìn cái.

      ", những lời này là có ý gì?

      ? Tại sao lại gọi Lôi Dương là ?

      Đồng Đồng trong tâm khỏi kinh hãi.

      Lôi Dương giật túi đồ từ tay người kia, ánh mắt nộ lớn: "Nhớ kỹ, tránh xa ấy ra."

      Trong mắt lên , nếu như dám gần Đồng Đồng, để yên.

      xong hề để ý tới người đàn ông kia, dắt tay Đồng Đồng hướng về phía xe mạch thẳng.

      Người đàn ông nhìn bóng Lôi Dương và Đồng Đồng rời , khóe miệng khẽ nhếch lên. Trong mắt là nụ cười ghê rợn khiến người ta rét run.

      là con cùng cha khác mẹ với Lôi Dương, em trai Hướng Đông.

      Hướng Đông hừ lạnh tiếng, xoay người rời , biến mất trong đám người mờ mịt.

      Trong lòng Hướng Đông có ý tưởng gì có lẽ chỉ có trời biết và biết.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 34

      Dọc đường về, Lôi Dương trầm mặc lên tiếng, lẳng lặng lái xe đưa 2 người về biệt thự.

      Đồng Đồng trước mở cửa lớn, Lôi Dương bước phía sau.

      "Quan hệ giữa các người là như thế nào!" Lôi Dương giận dữ, nắm lấy tay Đồng Đồng, khiến phải dừng lại, xoay người đối diện với .

      Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, mặt nghiêm lại, trong mắt mây đen che kín, chút bình thản vừa có được từ lúc gặp người đàn ông kia biến mất hết.

      Trong lòng khỏi có chút buồn cười, thế nào à, người đàn ông kia là em trai của Lôi Dương, như vậy người nhà họ Lôi chắc biết và Lôi Dương ở cùng chỗ, vì lẽ gì mà chưa đến ngăn cản họ?

      Năm đó, 2 người họ nhau nhiều đến vậy, nhưng tại ai biết tồn tại của ở đây.

      " !" Lôi Dương thấy Đồng Đồng lên tiếng, tức giận lắc mạnh cánh tay Đồng Đồng, gầm tiếng.

      Cánh tay Đồng Đồng đau , đôi lông mày nhíu lại, chậm rãi mở miệng : "Em thực biết ta."

      Lôi Dương nhìn , ánh mắt biến đối, chấp nhận lời , tiếp tục hỏi: " biết? biết tôi và ta có quan hệ gì ư."

      Đồng Đồng nhìn thấy giận dữ trong mắt Lôi Dương, có chút bất đắc dĩ : "Em biết ta, em đoán rằng ta là khách của nhà hàng mà em làm."

      mặt Lôi Dương lên tức giận và lo lắng, cảm xúc vô cùng phức tạp, buông tay ra, bá đạo : "Về sau này đừng chọc giận tôi nữa, được cách xa tôi, còn nữa, em được làm nữa."

      Đồng Đồng hiểu tại sao Lôi Dương lại ra quyết định khẩn trương như thế với , có phải là vì em trai của với có chạm mặt sao? Vẫn biết là muốn người nhà biết đến tồn tại của , sợ ảnh hương đến hôn nhân của , nhưng nghĩ tới Đồng Đồng trong lòng khỏi đau xót.

      cho tới bây giờ hề gặp qua phản ứng nghiêm trọng như thế của .

      Đồng Đồng đến trước Lôi Dương, dịu dàng : "A Dương, lo lắng gì vậy? Em hứa với từ sau cẩn thận chạm mặt ta, nhưng còn việc làm, đừng bắt em nghỉ?"

      xong Đồng Đồng lặng lẽ quan sát sắc mặt Lôi Dương, có phải lại quá gì .

      Lôi Dương bắt lấy tay Đồng Đồng, kiên quyết : " được!"

      Đồng Đồng có chút ảo não : "Vì cái gì, A Dương, cho em, bởi vì ta là em trai của sao?"

      " vô ích, biết ? Em quên lời tôi chính là mệnh lệnh sao!" Lôi Dương nổi giận quát lên sau đó hướng thẳng về phòng ngủ.

      "A Dương!" Đồng Đồng gọi lớn tiếng.

      Lôi Dương dừng bước, Đồng Đồng chạy tới trước mặt , nhu mị giọng : "A Dương, ít ra, phải để nhà hàng tìm người thay thế em chứ?"

      Đồng Đồng nhìn Lôi Dương với ánh mắt mong chờ, chỉ sợ cự tuyệt.

      Ánh mắt Lôi Dương lạnh lùng nhìn , quả quyết : "Cho em nửa tháng."

      "Được." Đồng Đồng gật đầu mà trong lòng muốn chút nào, chỉ là tại như thế may mắn lắm rồi, để dần dần tâm tình Lôi Dương tốt lên, lúc đó thương lượng lại.

      ***************************

      Ngày hôm sau khi Đồng Đồng làm Lôi Dương bị ông Lôi gọi về nhà.

      Lôi Dương ánh mắt lãnh khốc nhìn Lôi Lâm, nhìn thấy Lôi Lâm đưa xấp ảnh trước mặt .

      "Chuyện này là như thế nào!" Lôi Lâm tức giận chất vấn Lôi Dương.

      Lôi Dương đưa những ngón tay thon dài ra cầm xấp ảnh từ tay Lôi Lâm, đó là những bức ảnh và Đồng Đồng ở siêu thị, còn có Hướng Đồng giằng co. hề nghĩ bị chụp thế này.

      Khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, sau đó đưa xấp ảnh lại cho Lôi Lâm. Lạnh lùng mở miệng : "Về sau nếu có việc gì quan trọng, nên gọi tôi về như thế, tôi còn nhiều việc phải giải quyết." xong liền đứng dậy, chỉnh qua quần áo, xoay người rời .

      "Đứng lại!" Lôi Lâm nổi giận thét lớn.

      Lôi Dương chậm rãi quay đầu lại, chút để ý hỏi: "Còn có việc gì?"

      Lôi Lâm bị thái độ đó của Lôi Dương chọc giận, mắng to: "Hãy đưa đứa con đó cho tôi xử lý, còn ngay lập tức cùng với thiên kim tiểu thư của Đan gia đính hôn, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi tha cho ."

      Lôi Dương vẫn thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn Lôi Lâm, giọng như đóng băng: " Tôi rồi, chuyện của tôi cha cần nhúng tay vào, đừng có tự ý động vào ấy, nếu , chuyện đính hôn kia hóa thành chuyện cười đấy, cha nên biết, tôi là làm!"

      "Mày..." Lôi Lâm còn chưa xong, Lôi Dương nhằm hướng cửa mà ra.

      Lôi Lâm nhìn theo bóng dáng Lôi Dương rời , đến khi còn nhìn thấy nữa ông ngồi sụp xuống ghế sofa, đứa con này hiểu biết, thể dạy dỗ được.

      .....................

      Tâm trạng Lôi Dương rất hỗn loạn, thẳng tới chỗ Đồng Đồng làm, ngồi xe chờ phía ngoài, đợi tan việc.

      để cho Lôi Lâm và Hướng Đông động tới .

      Đồng Đồng tan làm, qua cửa kính xe, Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng thân toàn màu trắng, nhu mì, nhàng, đối với đàn ông thực có sức hấp dẫn, chuyện đồng ý cho Đồng Đồng làm phải suy nghĩ rất nhiều mới hạ quyết định, nhưng vẫn sợ rằng Đồng Đồng làm cho nhiều tên đàn ông khác mê mệt.

      Nhưng Đồng Đồng xinh đẹp nhường ấy, nhất định là hấp dẫn ít ánh mắt đàn ông, mong muốn điều này, trong đấylại còn có cả em trai của , Lôi Hướng Đông.

      Ánh mắt Lôi Dương tìm kiếm thân ảnh màu trắng, nghĩ bụng định xuống bộ với , nhưng ... Đồng Đồng lại bước tới chiếc xe khác.

      Trong xe ló ra người đàn ông, Đồng Đồng mở cửa bước lên, trong mắt Lôi Dương là loạt cảm xúc hỗn loạn... ... người đó... chính là Tân Nhiên.

      đáng chết, lén lút gặp người khác, phải là vì đáp ứng đủ chứ, vì cái gì mà 2 người họ lại gặp nhau như thế này.

      Lôi Dương cả người như bị lửa thiêu đốt, khí giận trong mắt tràn ra, tức giận, đố kị, hận ý, tất cả bao phủ lý trí của .

      Phản bội, phản bội, 2 từ này thốt ra từ trong lòng với lòng oán hận ngụt lửa.

      Nhưng trong đầu lên thanh khác nhắc nhở , phải bình tĩnh. Bình tĩnh! Có lẽ chỉ là do ngẫu nhiên! Ngẫu nhiên thôi!

      Lôi Dương còn lửa giận đùng đùng thiêu đốt Đồng Đồng lên xe, rời khỏi nhà hàng.

      Lôi Dương nhanh chóng cho xe chạy theo phía sau.






      CHƯƠNG 35

      Xe của Tân Nhiên dừng ở bệnh viện, Đồng Đồng mở cửa xe xuống, Tân Nhiên cũng nhanh chóng xuống xe bên cạnh Đồng Đồng.

      Hai người cùng nhau bước vào bệnh viện.

      Thân ảnh của Đồng Đồng và Tân Nhiên lọt vào đôi mắt lạnh lùng mà đầy vẻ lo lắng của Lôi Dương, sắc mặt u, đôi mắt phượng chăm chú nhìn Đồng Đồng và Tân Nhiên cười rồi biến mất trước mắt .

      Ánh mắt Lôi Dương mệt mỏi hàm lẫn lạnh lùng, trong lòng phẫn nộ, lái xe điên cuồng rời .

      ******************************

      Biệt thự.

      Đồng Đồng từ chỗ bệnh viện với Tân Nhiên ra, bắt xe taxi về biệt thự, trong lòng đột nhiên có chút yên tâm, biết có nên cho Lôi Dương biết kết quả hôm nay kiểm tra hay .

      Vừa bước vào cửa chạm mặt Lôi Dương.

      Khuôn mặt u, ánh mắt đỏ bừng, trong tay cầm bình rượu, thoáng chốc ánh mắt lại lạnh băng, kỳ quái nhìn chằm chằm.

      được vui! Thậm chí là phẫn nộ.

      "A Dương, làm sao vậy?" Đồng Đồng đến gần Lôi Dương, giọng hỏi.

      "Cút ngay!" Lôi Dương vung tay lên giật ra khỏi tay Đồng Đồng khiến cho Đồng Đồng giật mình, thiếu chút nữa té ngã mặt đất.

      "A Dương!" Đồng Đồng nhìn Lôi Dương lãnh khốc mà đau lòng hô: " uống say sao!"

      "Tôi say, tôi rất tỉnh!" Lôi Dương lạnh lùng cố chấp, tiếp tục đưa bình rượu lên, uống ừng ực.

      Đồng Đồng cẩn trọng đến gần Lôi Dương, lấy bình rượu trong tay Lôi Dương, dịu dàng : "A Dương, đừng hét lên như vậy!"

      "Cút ngay!" Lôi Dương phẫn nộ gạt tay Đồng Đồng ra.

      "A" Đồng Đồng bị Lôi Dương gạt tay, té ngã mặt đất, hét lên tiếng, túi xách trong tay rơi ra, đồ đạc trong túi rơi vãi tung tóe.

      Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng ngã, trong lòng cũng đau xót, nhưng nghĩ tới Đồng Đồng cùng với Tân Nhiên, nghĩ đến Đồng Đồng lừa gạt mình, trong lòng lửa giận lại dâng lên ngùn ngụt.

      Lôi Dương cúi người, bắt lấy cánh tay Đồng Đồng, nhìn chằm chằm vào , ánh mắt mang theo đau xót, lãnh lẽo đầy hận ý : "Em luôn dối gạt tôi, phản bội tôi là thói quen của em sao?"

      Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, lắc đầu : "A Dương, tại sao lại tức giận như vậy, nghĩ gì thế!"

      Lôi Dương cười lạnh tiếng: "Tôi đáp ứng nổi em, để em phải với người khác sao, tại sao em làm thế? Hả?"

      Cánh tay Đồng Đồng đau đớn, lo lắng giải thích: "Em hề, A Dương."

      Ánh mắt Lôi Dương chú ý vào mảnh giấy trắng vừa rơi ra từ túi xách của Đồng Đồng, nhặt lên xem.

      Bệnh viện XX, ngày tháng đề đúng là ngày hôm nay.

      Lôi Dương buông tay Đồng Đồng ra, cầm chặt lấy mảnh giấy, sắc mặt đổi biến, Đồng Đồng trong lòng lo lắng, nhìn Lôi Dương, biết phản ứng thế nào. biết nghĩ gì khi biết chuyện này.

      Đồng Đồng khiếp sợ gọi: "A Dương!"

      "Em có thai?" Lôi Dương ánh mắt sắc lạnh hỏi.

      Đồng Đồng nhàng gật đầu.

      "Là của tôi? Đứa bé là của tôi!" Lôi Dương trong đầu có chút phiền loạn.

      "Là , A Dương, là con của chúng ta!"

      Lôi Dương hừ lạnh tiếng, khinh xuy : "Của tôi? Em khẳng định là của tôi?"

      Đồng Đồng mặt tái nhợt, trong lòng buốt giá, cảm giác thở nổi. Nước mắt lưng tròng.

      đau xót khóc : "A Dương, thể như thế được, đứa bé đúng là con ."

      Nhìn Đồng Đồng đau khổ như thế, Lôi Dương mất bình tĩnh, cuồng nộ : "Bỏ ."

      Đồng Đồng ánh mắt ngưng lại, nhìn Lôi Dương, thể tin được, khóc rống lên: " cái gì, A Dương, em lừa sao, đùa phải !"

      Lôi Dương đứng thẳng lên, nhìn Đồng Đồng, lãnh khốc : "Tôi khi nào đùa."

      Tâm trí Đồng Đồng đau đớn cùng cực, đứa bé trong bụng kia là ngoài ý muốn, mỗi ngày phải chịu đựng những điều thế này, có đứa bé này lại càng thêm phần đau khổ.(T_T).

      Tại sao Lôi Dương lại có thể vô tình ra những lời lãnh khốc đó, hai chữ: bỏ . Đó là cốt nhục của , tại sao lại có thể vô tình như thế. Đồng Đồng lòng đau đớn cùng cực.

      tuyệt nhiên tin , bởi vì thấy và Tân Nhiên ở cùng chỗ, cho rằng người khác, nên mới bảo đó là đứa bé của người đàn ông khác.

      Tâm trí trống rỗng, nước mắt cũng biến mất, chỉ còn lại nỗi đau.

      "Ngày mai tôi cho gọi bác sĩ." Lôi Dương lại tiếp tục ra những lời lạnh lùng, Đồng Đồng gần như mất hết cảm giác.

      đau khổ, cười : " cho rằng đứa bé phải con sao? Em là đứa con như vậy sao, vậy sao còn định bắt em ở bên cạnh ?" Đồng Đồng ai thương đứng dậy, trong mắt là bi thống tuyệt vọng, nhìn Lôi Dương đờ đẫn: " khi như vậy, em cần phải ở lại đây nữa, em mang theo đứa bé này tìm cha của nó."

      Lôi Dương điên cuồng quay đầu lại, bắt lấy bả vai Đồng Đồng : "Đừng có chọc giận tôi, hãy làm theo những gì tôi ."

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 36 - TRỐN KHỎI BỆNH VIỆN

      Làm theo lời tôi !

      Lời Lôi Dương giống như hàn băng mùa đông lạnh thấu tim, từng tiếng từng lời phảng phất như ma quỷ, làm cho Đồng Đồng sợ hãi đến cả người phát run.

      đau đớn hét lên "! được, A Dương!"

      Đồng Đồng ôm lấy cánh tay Lôi Dương, vừa khóc vừa : " cần tàn nhẫn như vậy, đó là cốt nhục của chúng ta, A Dương!"

      mong muốn biết bao nhiêu có được đứa con với A Dương, kết tinh tình của hai người . Hai năm trước mất Lôi Dương, vẫn ảo tưởng nếu có ngày tìm lại được , nhất định sinh đứa , kéo dài sinh mệnh tình của bọn họ . Cho dù lúc đó biết Lôi Dương vẫn còn sống nằm giường bệnh, nhưng nguyện vọng này mực giữ lại trong lòng .

      Cố gắng thêm lần nữa , vì đứa và cho mình .

      Thân thể Lôi Dương bị Đồng Đồng ôm cứng ngắc, nghe Đồng Đồng khóc thảm thiết, nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm của làm bắt đầu run sợ, trong lòng đấu tranh. thống khổ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lạnh lùng đẩy Đồng Đồng ra, vừa bình tĩnh vừa vô tình "Quyết định của tôi thay đổi!"

      Dứt lời, cầm chai rượu trong tay ném mạnh xuống đất, tiếng "xỏang" vỡ nát như trái tim Đồng Đồng, vỡ nát thành từng mảnh .

      Lôi Dương cứng nhắc về phòng ngủ, bỏ lại Đồng Đồng đau đớn ở lại phòng khách trống trải . do dự, mình làm như vậy là giải hận hay sao? Là trả thù Đồng Đồng phản bội hay sao? Nhưng vì sao có lấy tia khóai cảm, ngược lại trong lòng lại hết sức đau đớn .

      Nhưng nghĩ tới Đồng Đồng lần lượt phản bội, lừa gạt mình, Lôi Dương bắt buộc bản thân phải ngoan độc .

      Đồng Đồng thẫn thờ ngồi sụp xuống đất trong phòng khách, ánh mắt vô hồn nhìn theo bóng dáng Lôi Dương, nước mắt lặng lẽ chảy xuống .

      Lôi Dương đem mình nhốt lại trong phòng ngủ . Biết Đồng Đồng khóc bên ngòai, cố gắng trấn áp bất an cùng lo lắng trong lòng, ngồi lặng ở giường, trừng mắt về phía cửa phòng ngủ thao thức suốt đêm.

      Ngày hôm sau Lôi Dương ra phòng ngủ từ sớm, nhìn thấy Đồng Đồng ngồi yên chỗ ở phòng khách, như là cả đêm hề cử động .

      đờ đẫn nhìn , giống như van xin thay đổi ý định . Ánh mắt làm cho đau đớn, trong lòng cảm thấy rất bất an.

      "Muốn bệnh viện phải ?" Đồng Đồng ngao ngán hỏi .

      "Biết tốt, sao còn đứng lên!" Lôi Dương xong có chút hối hận, nhưng lời ra dù muốn cũng thu lại được .

      Đồng Đồng giọng " bế em lên xe có được ? Chân em rất tê."

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lôi Dương lên tia bất an, nhưng gương mặt rắn rỏi vẫn lạnh lùng chút độ ấm, bước tới, kéo Đồng Đồng đứng lên rồi bế Đồng Đồng ra phía cửa lớn .

      Cửa mở ra, ánh nắng ban mai chiếu người họ, xinh đẹp mà cũng rất thê lương!

      "Bác sĩ, có đau lắm ?" Đồng Đồng nằm ở bàn tiểu phẩu lạnh như băng, vô cảm hỏi bác sĩ.

      " đau chút, nhưng mà chịu đựng lát qua nhanh thôi!" Bác sĩ vừa vừa chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật .

      Tay Đồng Đồng bưng kín bụng, chịu đựng chút rồi sinh mạng còn, cốt nhục của còn . Nhưng mà hối hận cả đời, đau lòng cả đời !

      Đồng Đồng đột nhiên ngồi dậy, người chỉ mặt chiếc áo bệnh nhân trắng, ánh mắt nhu mì bỗng trở nên kiên định .

      "Mau nằm xuống, thủ thuật sắp bắt đầu rồi!" Bác sĩ muốn ấn Đồng Đồng nằm xuống .

      Tuy nhiên Đồng Đồng lại leo xuống giường phẫu thuật, vội vàng mặc lại quần áo, bối rối "Thực xin lỗi bác sĩ, tôi muốn toilet, gấp lắm!"

      Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: " nhanh rồi về . Buổi sáng làm cái gì biết, phải dặn cần phải trước rồi mới tới phòng phẫu thuật sao!"

      Trong lúc bác sĩ nén giận Đồng Đồng sớm ra khỏi phòng phẫu thuật, chạy tới cửa khác của bệnh viện, tránh xa chỗ Lôi Dương, rời chỗ làm cho người ta khó thở này .

      "Đồng Đồng, em muốn đâu?" Phía sau có người lớn tiếng gọi .

      Đồng Đồng quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Lôi Dương, thân thể cao lớn về hướng .

      cuống quít chạy nhanh hơn, mong kéo dài khỏang cách giữa hai người .

      ! muốn bị Lôi Dương bắt được, muốn bị Lôi Dương mang trở lại bệnh viện, muốn!

      "Đồng Đồng, đứng lại!" Lôi Dương kêu lên sợ hãi, nhưng cũng kêu lại được Đồng Đồng cố gắng chạy tránh .

      chạy, Đồng Đồng bỗng vấp ngã ngồi xuống đất, bụng đau từng cơn, làm cho thể tiếp tục chạy . ngồi giữa đám đông, cúi đầu nhìn thấy máu nhuộm đỏ váy trắng, chảy dọc theo chân .

      "!" Đồng Đồng hỏang sợ hét lên tiếng rồi ngất .

      Lôi Dương dừng chân lại, bối rối tìm trong đám đông. Nhìn khắp xung quanh chỉ thấy người qua lại, tựa hồ vạn vật yên lặng . có Đồng Đồng. có Đồng Đồng!

      Trong lòng cực kỳ hỏang sợ!

      Đồng Đồng đâu vậy ? đâu vậy ? hỏang hốt bỏ chạy, muốn thóat khỏi . Đồng Đồng đâu vậy, ràng ở trước mắt, tại sao đột nhiên thấy .

      trốn , khỏi tầm mắt , xa bên người . Nhớ tới ánh mắt Đồng Đồng, Lôi Dương đột nhiên cảm giác được, Đồng Đồng tựa hồ sớm quyết định phải rời khỏi .

      muốn rời khỏi ! phải mặc kệ như thế nào đều ở lại bên người hay sao?

      láo! Đều là láo!

      mặt Lôi Dương đầy lo âu, hốt hỏang, ảo não, bất lực và thống khổ .

      Đồng Đồng !

      Lôi Dương che giấu sợ hãi trong lòng, nước mắt thương tâm chợt trào ra!



      CHƯƠNG 37 - CÓ

      Bốn phía màu đen, trước mắt mờ mịt, gian ngột ngạt, hô hấp khó khăn, nặng nề làm Đồng Đồng nheo mắt tỉnh lại, mãnh liệt ngồi dậy .

      Đồng Đồng thở gấp, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa hoảng sợ nhìn khắp bốn phía tường trắng .

      Đây là làm sao? Đồng Đồng trong lòng ngừng thắc mắc, cố gắng nhớ lại trong đầu mình xảy ra chuyện gì .

      Bệnh viện màu trắng, giường phẫu thuật lạnh băng, bỏ chạy thóat , Lôi Dương đuổi theo, máu đỏ, mọi thứ hỗn độn quanh quẩn trong đầu .

      Trong lòng Đồng Đồng càng lúc càng bất an, càng thấy khó thở, tay gắt gao để chặt bụng, vừa kinh hoảng vừa bất lực .

      Đứa còn hay ? Nơi này là chỗ nào ? Là bệnh viện hay sao?

      "Đồng Đồng !"

      tiếng gọi quen thuộc vang lên, cắt ngang hoang mang của Đồng Đồng. Tiếp theo người đàn ông đến gần . Khuôn mặt tuấn tú văn nhã, là Tân Nhiên.

      Đồng Đồng giống như nhìn thấy phao cứu mạng, vội vã bước xuống giường về phía Tân Nhiên, nhưng lại bị Tân Nhiên cản lại, ấn trở lại giường .

      "Em cần phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn!"

      "Tân Nhiên, con của em có chuyện gì phải ? Có phải ?" Đồng Đồng vội vàng hỏi, hy vọng Tân Nhiên cho lời khẳng định, nhưng Tân Nhiên lại trầm mặc, dùng đôi mắt lo lắng nhìn .

      Đồng Đồng gắt gao bắt lấy cánh tay Tân Nhiên, loạng chọang : "Tân Nhiên, em hỏi , con của em còn có phải hay ?"

      Tân Nhiên nắm lấy bàn tay Đồng Đồng, nhìn chăm chú rồi giọng an ủi: "Đứa về sau còn có thể có, tại em cần nghỉ ngơi cho tốt, biết !"

      ! !!

      Lời Tân Nhiên giống như sét đánh ban trưa, đập nát mong mỏi cuối cùng trong lòng Đồng Đồng!

      cảm thấy tức giận, chỉ vô lực dựa vào ngực Tân Nhiên, ánh mắt trống rỗng vô hồn, thống khổ thấp giọng : "Đứa ...mất rồi!" (MDNQ:-Oa oa ...dịch cái đọan này đau lòng quá, hong chịu âu...huhuhu...:'()

      Tân Nhiên tựa hồ cảm nhận được nỗi đau của Đồng Đồng, hề lời nào, chỉ là lấy tay đặt lên vai Đồng Đồng vỗ về an ủi .

      Lòng có chút khổ sở, khổ cho mình mà cũng tội cho Đồng Đồng.

      "Buông ấy ra!" giọng lạnh như băng xuyên thấu linh hồn Đồng Đồng, xuyến thấu trái tim thống khổ chết lặng của . ngước ánh mắt thù hằn nhìn Lôi Dương, mang theo hận, mang theo óan .

      Lôi Dương nhìn ánh mắt Đồng Đồng, trái tim cảm thấy chút mất mát .

      Tân Nhiên đẩy Đồng Đồng ra, có chút hài lòng nhìn Lôi Dương, xem ra tình trạng tại của Đồng Đồng có liên quan tới ta . Nếu thương Đồng Đồng sao lại bỏ qua, chẳng lẽ tra tấn Đồng Đồng là lạc thú của ta sao?

      "Đuổi ta ra ngòai Tân Nhiên, em muốn nhìn thấy ta!" Đồng Đồng xoay mặt trong ngực Tân Nhiên, buồn ngẩng đầu nhìn Lôi Dương, trong lòng vừa hận vừa đau như dao cắt .

      Lôi Dương nghe thấy Đồng Đồng , ánh mắt lập tức biến đổi, sắc mặt đanh lại .

      "Lôi tiên sinh mời ra ngòai, bệnh nhân cần nghỉ ngơi!" Tân Nhiên cần biết sắc mặt lãnh khốc của Lôi Dương đáng sợ cỡ nào, bởi vì lúc này sắc mặt cũng dễ chịu . nhìn thấy thái độ Lôi Dương đối với Đồng Đồng chỉ có dữ tợn hung hãn mà có chút ôn nhu, đáng cho Đồng Đồng vì ta mà trả giá tất cả .

      "Chuyện của chúng tôi đến lượt xen vào!" Lôi Dương căn bản quan tâm lời Tân Nhiên , nhanh về hướng Đồng Đồng, chỉ muốn ôm Đồng Đồng mang .

      Đồng Đồng tránh né tay , càng rúc sâu vào ngực Tân Nhiên.

      "Lôi tiên sinh, mời ra ngoài!"

      Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng trốn tránh mình, lại tiến sát vào người đàn ông khác tìm lấy an toàn, trong lòng dấy lên cỗ lửa giận, trận ghen tức thiêu đốt .

      Ngay cả bản thân cũng có phát từ lúc nào biến thành ông chồng ghen tuông, sắc mặt xanh mét, nắm tay tức giận vung về phía Tân Nhiên . Ở trong mắt lúc này, hình ảnh người đàn ông khó ưa này dính lấy Đồng Đồng thực cực kì chướng mắt .

      Con người văn nhã như Tân Nhiên vốn phải đối thủ của Lôi Dương, lại hề phòng bị nên bị Lôi Dương quyền đánh trúng, té xuống đất mạnh .

      Đồng Đồng thấy sắc mặt xanh mét của Lôi Dương, lại thấy khóe miệng ứa máu của Tân Nhiên, lắc đầu khóc lóc hét to: "Lôi Dương ...tôi muốn nhìn thấy ! hiểu sao? Về sau ...Về sau chúng ta đường ai nấy ! !" (MĐNQ:đúng, đuổi ...đáng đời đồ đáng ghét!! >_<)

      Lôi Dương trong lòng rối bời, máu toàn thân như đông cứng lại . này cự tuyệt , đuổi , muốn cùng phân giới hạn ?!

      Đáng chết, thể! chỉ có thể là của , cho dù chết cũng chỉ có thể chết trong tay , bởi vì là đối tượng trả thù của , phải còn tiếp tục tra tấn sao?

      Tuy nhiên lại lần lượt mềm lòng, mà này trước mắt phải chọc giận sao? phải lại vì đàn ông khác mà làm bùng nổ tức giận hay sao?

      Bên môi lộ ra nụ cười vừa tà mị vừa khát máu (ui...sợ )

      "Em phải tôi sao? Nhanh như vậy thay đổi rồi sao?"

      Tân Nhiên chùi vết máu nơi khóe miệng, đứng dậy, nắm tay vung tới Lôi Dương, hai người bắt đầu ẩu đả . (mí này bạo lực quá!! )

      "Đừng đánh ..." Đồng Đồng muốn xuống giường ngăn cản Lôi Dương tiếp tục đánh nhau, vì Tân Nhiên căn bản đánh lại Lôi Dương, mặt lại bị đánh trúng . Nhưng mà bản thân lại cảm giác trước mắt tối sầm, ngã lại giường, bất lực khóc la: "Dừng tay, cần đánh nữa! Tình của tôi lấy lại rồi ! Tôi còn muốn nữa, được chưa?"

      Lôi Dương đấm quyền mạnh lên ngực Tân Nhiên, tức giận "Em lại lần nữa xem!" , có ?

      "Tôi ...tôi hề !"

      Đồng Đồng mới nửa chừng, cằm bị Lôi Dương dùng sức nắm chặt .

      "Làm sao, ngày trước còn đòi sống đòi chết cùng đứa con của tôi, tại tôi, nhanh như vậy ngã vào vòng tay của người đàn ông khác sao?"

      Đồng Đồng nghe Lôi Dương , nhớ tới đứa con chưa từng gặp mặt mất , đau khổ hét lên: "Đúng, là tôi ngã vào vòng tay người đàn ông khác, đứa vốn phải của , phải của , nên tôi cũng là giả . Tôi chỉ là nhìn trúng tiền tài của , vì muốn bảo vệ nhà của tôi, cho nên mới tiếp cận . Tôi chính như vậy, là như vậy đấy!"

      Đồng Đồng đau đớn khóc.

      Tân Nhiên ngây ngốc lặng nhìn Đồng Đồng đau khổ, mà Lôi Dương lại như tượng thạch cao đông cứng tại chỗ, chỉ là đôi mắt mang theo tức giận nhìn Đồng Đồng

      dối!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :