1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÌNH CỜ - HỒ LY

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13 - BẠN BÈ GẶP NẠN

      Đồng Đồng y nhiên quá tư niệm cùng thống khoái cũng tồn cuộc sống, lôi thị tập đoàn nhân đến đây nhiều lần phải bọn tẫn mau bàn li này, nơi này lập tức liền phải phá thổ động công.

      Đồng Đồng hiểu tại sao cứ nhất thiết phải xây dựng khối kiến trúc mảnh đất xinh đẹp này.

      công ti Ông Lê bị phá sản, Đồng Đồng biết là do nguyên nhân gì, ông Lê chịu , hàng ngày ông Lê vẫn làm sớm, Đồng Đồng và em trai cũng biết công việc ông làm là gì.

      Có điều bố mẹ vẫn cho và em trai cuộc sống giàu có phải lo nghĩ, bố làm, mẹ tập thể dục thẩm mĩ.

      Tuy công ty ông Lê phá sản nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn như trước, hẳn là xa hoa nhưng cũng rất sung túc.

      Đồng Đồng làm công việc , tiền lương nhiều lắm nhưng là công việc thích, thích đàn piano, có thể là do ảnh hưởng của mẹ. Mẹ nghệ sĩ piano giỏi, cho nên Đồng Đồng từ bắt đầu học piano.

      Đồng Đồng rảnh rỗi ở nhà nghe thấy chuông điện thoại, tiếp điện thoại nghe thấy bên kia là giọng , giật mình hô:" Tuyết Mạn!"

      Điện thoại bên kia là giọngTuyết Mạn suy yếu mà vô lực:" Đồng Đồng , cậu vẫn ổn chứ?"

      Đồng Đồng vội :" Tớ vẫn ổn, Tuyết Mạn cậu ở đâu, mau cho tớ biết, cậu có biết 2 bác lo lắng muốn chết !"

      Tuyết Mạn yếu ớt ra địa chỉ, đó là nơi ở trung tâm thành phố Đồng Đồng vốn quen thuộc , nhưng từ khi công ty bố bị phá sản xong, cả nhà chuyển đến nơi này.

      " Cậu ốm à? Tớ tìm cậu, cậu ở đâu ngoan ngoãn chờ tớ, biết ?" Đồng Đồng vội dặn dò Tuyết Mạn.

      Tuyết Mạn giọng run run "Cậu nhớ đến mình nhé, đừng để cho người nhà tớ biết!"

      " Được được, tớ biết rồi!" Đồng Đồng buông điện thoại, dặn dò người nhà lúc rồi vội vội vàng vàng ra ngoài.

      Đồng bắt xe taxi đường, đem địa chỉ Tuyết Mạn cho taxi .

      Đó là khách sạn cao cấp, Đồng Đồng đithang máy tới chỗ Tuyết Mạn , tới tầng đó ấn chuông cửa phòng Tuyết Mạn.

      Cửa mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy Tuyết Mạn, sắc mặt của rất khó coi, mắt sưng đỏ

      Tuyết Mạn nhìn Đồng Đồng giống như nhìn thấy người thân, ôm Đồng Đồng khóc òa lên.

      Đồng Đồng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết an ủi :" Đừng khóc, có chuyện gì cứ ra!"

      Đồng Đồng vỗ vỗ lưng Tuyết Mạn , đóng cửa lại vào trong, nhìn thấy Hạng Nam, kỳ lạ hỏi:" ta đâu?"

      Tuyết Mạn mắt sưng đỏ khóc :" Đồ đàn ông đáng chết đó, ta dám lăng nhăng với khác, tớ muốn nhìn thấy ta nữa!"

      Đồng Đồng nhìn thấy Tuyết Mạn thương tâm có chút lo lắng :" Về nhà , người nhà của cậu rất lo lắng!"

      Mấy tháng trước, Tuyết Mạn cùng Hạng Nam kết hôn, nhưng người nhà Tuyết Mạn đồng ý, kiên quyết nhốt tuyết Mạn trong nhà.

      Nhưng tính cách Tuyết Mạn cứng cỏi ương bướng, thừa lúc người nhà chú ý trốn ra ngoài, tìm được Hạng Nam rồi hai người bỏ trốn.

      Tuyết Mạn còn điện thoại báo cho biết ấy và Hạng Nam cao chạy xa bay.

      Đồng Đồng định khuyên nên làm chuyện vô bổ Tuyết Mạn ngắt máy, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Tuyết Mạn có thể hạnh phúc.

      Nhưng giờ phút này nhìn thấy Tuyết Mạn khóc ,lòng cũng bị thương theo.

      Tuyết Mạn ôm Đồng Đồng :" tớ thể nào tưởng tượng nổi ta có thể làm như vậy với tớ, ta ta lên giường với khác là vì dục vọng, bởi vì nhu cầu của ta, bởi tớ lên giường với ta!"

      Đồng Đồng biết bạn tốt của giữ gìn, Tuyết Mạn giữ gìn muốn lần đầu tiên của mình là vào đêm tân hôn, vì sao ngày thường Tuyết Mạn cởi mở lại giữ gìn như vậy, nhưng lúcnày cảm thấy Tuyết Mạn giữ gìn là rất đúng.

      " ta bây giờ ở đâu?" Đồng Đồng đau lòng vỗ về Tuyết Mạn, tên Hạng Nam kia quả thực quá đáng chết.

      " Chắc là lại đến câu lạc bộ Dạ Hương rồi!" Tuyết Mạn thống khổ , giọng về Hạng Nam vừa có hận vừa có chút bất đắc dĩ.

      " Tuyết Mạn, gã đàn ông như vậy cậu còn muốn sao? Về nhà !" Đồng Đồng khuyên bảo Tuyết Mạn, cứ như vậy chừng giữ nổi mạng mất.

      " nhưng tớ vẫn còn ta, làm sao bây giờ?" Tuyết Mạn bất đắc dĩ lại khóc òa lên.

      " Ngoan, đừng khóc, cậu ốm rồi, tớ tìm bác sĩ cho cậu trước, sau đó giúp cậu tìm đồ khốn kia về!" Đồng Đồng tức giận , giận Tuyết Mạn, giận Hạng Nam.

      " Đồng Đồng, cám ơn cậu!" Tuyết Mạn giờ phút này giống như đứa bé yếu ớt .

      Đồng Đồng giúp Tuyết Mạn nằm xuống, đến nhà thuốc tư nhân gần đó mua thuốc cho ấy uống.

      Tuyết Mạn mê mịt ngủ .

      Đồng Đồng từ phòng Tuyết Mạn ra, gần đó quả nhiên có câu lạc bộ đêm tên Dạ Hương.

      có do dự vào, nhân viên phục vụ nhìn thấy Đồng Đồng bộ dáng tức giận đến tưởng là vợ đến bắt quả tang chồng.

      bên trong Câu lạc bộ đêm đèn xanh đèn hồng, bên dưới những ngọn đèn mờ ảo là những bóng hình dính sát vào nhau, thân thân mật mật vuốt ve mơn trớn, dường như trong mắt tất cả mọi người thế là là gì vậy.

      sân khấu là mấy vũ nữ mặc đồ vừa ngắn vừa bó sát uốn éo qua lại như rắn nước.

      Đồng Đồng nhìn chung quanh tìm Hạng Nam, nếu Hạng Nam đến tìm , ta có thời gian nhàn nhã ngồi xem nhảy . Đồng Đồng vào phía trong, bên trong có rất nhiều phòng nhưng đều đóng cửa, phải làm thế nào mới biết bên trong có Hạn gNam hay đây.

      Đồng Đồng có chút phân vân đột nhiên nhìn thấy bên cửa sổ có treo bộ quần áo của nhân viên phục vụ, Đồng Đồng chợt nảy ra ý nghĩ mặc bộ quần áo kia vào.

      Đồng Đồng mặc xong quần áo giả làm nhân viên vào phòng, tay nâng khay đồ uống gõ gõ cửa.

      hồi lâu mới nghe thấy bên trong có tiếng quát tháo, tiếp theo cửa mở ra, xinh đẹp quấn chiếc khăn bông đứng ở cửa, vui hỏi:" Có việc gì!"

      Đồng Đồng mỉm cười :" Xin hỏi còn cần phục vụ gì ạ? Ví dụ như rượu hay đồ ăn chẳng hạn!"

      kia vui :" là người mới đến phải , hiểu quy củ gì hết!"

      Giọng người đàn ông hô to :" Ai ở ngoài đấy, dài dòng gì thế!"

      " Là người phục vụ!" kia miễn cưỡng trả lời xong, sau đó đóng cửa lại.

      Đồng Đồng hít hơi dài, tiếp tục gõ cửa.

      Cửa mở ra, bên trong là dáng người đàn ông rất cao, Đồng Đồng ngả đầu ra sau mới có thể nhìn thấy mặt ta, Đồng Đồng nhìn thấy người đàn ông này sắc mặt trở nên trắng bệch.





      CHƯƠNG 14 - VÔ TÌNH

      Đồng Đồng theo bản năng lui về phía sau, cũng tránh khỏi bị cánh tay mạnh mẽ bắt lấy.

      Đồng Đồng tim đập mạnh nên lời, thân thể bị đôi tay kia bắt lấy cứng ngắc.

      " A Dương!" Đồng Đồng có chút lúng túng gọi, giống như bản thân là đứa trẻ làm sai bị cha mẹ bắt được.

      Nhưng lòng lại bị cảm giác đau đớn thay thế, nhìn thấy trong mắt Lôi Dương có khinh rẻ, coi thường và chán ghét.

      khi chán ghét như vậy, vì sao lại để , để cho rời khỏi tầm mắt !

      Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng có chút kinh hoàng lúng túng, bên môi đột nhiên khẽ nhếch lên.

      Đồng Đồng biết Lôi Dương cười lạnh, chút cũng hề mê người, bởi vì nụ cười của làm lạnh run lên. Nhìn thấy bả rộng của lại càng tăng thêm phần lạnh lùng cứng rắn gì suy chuyển nổi.

      " Theo giúp tôi uống rượu!" Lôi Dương tùy tiện câu.

      " ! A Dương, thả em !" Đồng Đồng nội tâm lại càng thêm sợ hãi, nhưng người bị Lôi Dương kéo vào.

      Đồng Đồng nhìn thấy bên trong có mấy người đàn ông trạc tuổi Lôi Dương , còn có mấy ăn mặc hở hang.

      Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, nhìn những cùng những người đàn ông này, tim giống như bị dao đâm, A Dương , tới nơi này để tìm sao!

      " Chà! Lôi, tìm thấy em phục vụ này rồi hả!" Trong đó có người đàn ông ngà ngà say cười hỏi, ánh mắt lướt từ xuống dưới đánh giá Đồng Đồng.

      " tôi đến tìm người, tôi phải nhân viên phục vụ!" Đồng Đồng biện bạch .

      Lôi Dương đẩy mạnh làm Đồng Đồng lảo đảo ngã xuống, mà nhân lúc Đồng Đồng sắp ngã xuống người đàn ông gần đó thuận thế ôm chầm lấy Đồng Đồng .

      Đồng Đồng tâm đau đớn, đờ đẫn nhìn khuôn mặt lạnh như băng với ánh mắt trào phúng của Lôi Dương, cho tới bây giờ vẫn thể tưởng tượng nổi Lôi Dương có thể đối xử với như vậy, đem đẩy vào lòng người đàn ông khác, coi như mất nết vậy.

      Lôi Dương ngồi ở sofa, thuận tay choàng qua , ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của vô tình nhìn , giống như xem trò vui vậy.

      Người đàn ông bên người Đồng Đồng ngửi ngửi tóc , thỏa mãn :" thơm quá, để cho đây thử tí nào!"

      Đồng Đồng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, trông ta khá cao ráo ưa nhìn, có điều lúc nhìn thấy cặp môi của ta chu lại gần, Đồng Đồng chỉ cảm thấy ghê tởm.

      nhớ tới ngày nào đó, gã đàn ông kia ở trong nhà của Lôi Dương định cưỡng hiếp , Đồng Đồng theo phản xạ đẩy người đàn ông kia ra, đứng dậy tức giận định bỏ .

      Lôi Dương có ý cử động, vẫn ngồi yên ở đó, mà người đàn ông kia đối với Đồng Đồng dường như lại co hứng thú, lên túm lấy quần áo của Đồng Đồng.

      Quần áo bên ngoài bị tuột ra làm lộ áo sơ mi của bên trong, Đồng Đồng cảm thấy nhục nhã, nhìn thấy Lôi Dương tùy ý để người khác đối xử với như thế, tỏ vẻ giống như xem kịch vậy, Đồng Đồng nâng chân đá người đàn ông kia, tức giận quát:" chết !"

      Người đàn ông kia ngờ Đồng Đồng trông yếu đuối lại hành động mạnh mẽ như vậy, đề phòng bị Đồng Đồng đá phát lăn vào sofa.

      ánh mắt Lôi Dương ràng bị chấn động chút!

      Đồng Đồng nén nước mắt đẩy cửa ra!

      Để lại mọi người kinh ngạc!

      Đồng Đồng vừa chạy ra khỏi câu lạc bộ đêm kia liền khóc òa lên.

      chạy đến chỗ Tuyết Mạn,lau lau nước mắt.

      Đến trước phòng Tuyết Mạn nhìn thấy cửa khép hờ, nhớ trước lúc đóng cửa rồi mà .

      Đồng Đồng đẩy mạnh cửa ra, nghe thấy tiếng Tuyết Mạn cầu xin tha thứ, Đồng Đồng vội chỗ phát ra tiếng kêu của Tuyết Mạn, nhìn thấy Hạng Nam xé rách quần áo Tuyết Mạn . vì tuyết Mạn giãy dụa nên Hạng Nam chút lưu tình tát .

      Đồng Đồng tức giận đến đỏ cả 2 mắt, đồ cầm thú, Tuyết Mạn còn ốm mà lại còn muốn...... Còn đánh Tuyết Mạn nữa, Đồng Đồng xông lên phía trước đá Hạng Nam.

      Hạng Nam say khướt nhìn Đồng Đồng, có ý tốt cười :" Sao, em cũng muốn à, cùng nhau Đồng Đồng!"

      Tuyết Mạn mặt đầy nước mắt, đôi mắt mang theo bi thương đau khổ làm Đồng Đồng trào dâng tức giận.

      Tuyết Mạn nhìn thấy Đồng Đồng liền giãy dụa đứng dậy, Đồng Đồng đẩy Tuyết Mạn ra sau lưng, căm tức nhìn Hạng Nam.

      với tuyết Mạn.:" Tuyết Mạn, cậu còn muốn gã đàn ông như thế này sao?"

      Tuyết Mạn khóc lóc lắc đầu.

      " Chúng ta Tuyết Mạn!" Đồng Đồng kéo tay tuyết Mạn định ra ngoài bị Hạng Nam cản lại.

      " Đừng , cùng nhau chơi lát nào!" hơi rượu của Hạng Nam phun vào mặt Đồng Đồng.

      Đồng Đồng vội ngả đầu ra sau.

      Tay Hạng Nam định bắt lấy Đồng Đồng nhưng lại quơ nhầm sang tuyết Mạn. Đồng Đồng đẩy Tuyết Mạn ra sau hét lên:" Khốn kiếp!" Rầm! cú đá hoàn hảo đạp Hạng Nam ngã mặt đất, hôn mê luôn.

      Tuyết Mạn lau nước mắt, thổn thức :" Đồng Đồng, cậu biến thành bạo lực từ lúc nào thế!"

      Đồng Đồng vẻ mặt khó giải thích, với Tuyết Mạn:" Tớ cũng mới phát ra tớ bạo lực!"

      Đồng Đồng sau khi mất Lôi Dương học võ, ai biết vì sao lại học võ, môn này và tính cách của hợp nhau chút nào, nhưng vẫn muốn học, sau 2 năm dù mưa gió ngăn cản, cũng quyết học, bởi vậy việc học võ của cũng đến nỗi tệ. Nhưng lần đâu tiên đánh người phải luyện tập, mới phát tập luyện tồi nha! Trong đêm đá hai người( Tuy Đồng Đồng học lúc lớn, hơn nữa thời gian học lại ngắn, có điều đây là truyện mà, cần cho Đồng Đồng thần thoại tí, hì hì.)

      Đồng Đồng giúp Tuyết Mạn thu dọn đồ đạc, khoác thêm áo cho Tuyết Mạn rồi hai người cùng nhau rời khỏi khách sạn.

      Về phần Hạng Nam cứ thế mà nằm đấy nhé!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15 - LẠNH LÙNG ĐỨNG NHÌN

      Ở nơi này có khu biệt thự rộng lớn, có bể bơi và vườn hoa, vừa nhìn biết là nơi người có tiền ở.

      Bấm chuông lát sau có người ra mở cửa, phát ra đứng trước cửa là Tuyết Mạn và Đồng Đồng , người này ngạc nhiên cùng vui mừng gọi với vào bên trong:" Phu nhân, tiên sinh, tiểu thư về rồi!"

      Người này quay lại với Tuyết Mạn:" Tiểu thư , cuối cùng về rồi, phu nhân và tiên sinh rất nhớ !"

      Tuyết Mạn gật gật đầu cùng Đồng Đồng vào nhà, từ vòi phun nước trong sân trong Tuyết Mạn nhìn thấy mẹ .

      Hốc mắtcô chợt nóng lên,:" Mẹ!"

      Mẹ Tuyết Mạn chạy tới ôm chầm lấy , giọng :" Hoan nghênh về nhà!"

      Tuyết Mạn nghe thấy giọng dịu dàng của mẹ, kìm được rơi nước mắt.

      " Mẹ, mẹ trách con sao?" Tuyết Mạn ôm mẹ, cảm nhận vòng ôm ấm áp của mẹ.

      " Bé ngốc, về là tốt rồi!"

      " Bác ơi, vào trong chuyện , Tuyết Mạn bị ốm ạ!" Đồng Đồng nhắc nhở.

      Mẹ Tuyết Mạn lúc này mới bình tĩnh lại :" Xem bác này, mừng quá nên quên hết, là Đồng Đồng tìm được Tuyết Mạn phải ?"

      xong nắm tay Tuyết Mạn và Đồng Đồng vào nhà.

      Đồng Đồng chỉ mỉm cười gì.

      Vào tới phòng khách, Tuyết Mạn nhìn thấy người cha uy nghiêm của mình ngồi ở sofa đọc báo, lòng có chút sợ hãi, lí nhí gọi:" Bố!"

      Bố Tuyết Mạn vẫn đọc báo, hề ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng :" nghỉ ngơi !"

      Nước mắt Tuyết Mạn nhịn được chảy xuống, biết bố ghét , bố từ rất , về rồi cũng tức giận mắng , điều này chứng tỏ bố ghét .

      " Cháu chào bác ạ!" Đồng Đồng chào hỏi bố của Tuyết Mạn.

      " Đồng Đồng, lâu gặp cháu, cả nhà cháu vẫn khỏe chứ!" Tuyết Mạn phụ thân đặt tờ báo xuống nhìn lướt qua Đồng Đồng, sau đó lại nhìn về phía Tuyết Mạn, có chút vui :" Mặt con sao vậy!"

      Đồng Đồng vội :" Tuyết Mạn bị ốm, cứ để cho bạn ấy nghỉ ngơi trước ạ!"

      Mẹ Tuyết Mạn và cùng nhau về phòng ngủ trước kia của Tuyết Mạn, còn Đồng Đồng vẫn ở phòng khách.

      " Bác vào chuyện với Tuyết Mạn ạ?" Đồng Đồng mỉm cười .

      Bố Tuyết Mạn thở dài :" đứa con này của bác rất bướng bỉnh. Cháu tìm thấy Tuyết Mạn ở đâu ?"

      " Tuyết Mạn ốm cho nên gọi điện thoại cho cháu, bạn ấy muốn về nhà nhưng sợ bị bác mắng, còn bị Hạng Nam ức hiếp, trong lòng bạn ấy chắc chắn rất khó xử!" Đồng Đồng vừa vừa quan sát phản ứng của ông Tuyết Trung ( bố Tuyết Mạn)

      Khuôn mặt uy nghiêm của Tuyết trung hơi mỉm cười :" Cháu sợ bác mắng Tuyết Mạn hả!" Quả là đứa bé tốt.

      Đồng Đồng nghe tuyết trung vậy có chút ngượng ngùng cười.

      " Cháu chăm sóc Tuyết Mạn , bác gọi bác sĩ!" Tuyết trung đứng dậy dường như định gọi điện thoại.

      Đồng Đồng vui vẻ gật đầu về phía phòng Tuyết Mạn .

      lát sau bác sĩ riêng của gia đình Tuyết Mạn đến, giúp Tuyết Mạn châm cứu xong, Tuyết Mạn liền thiếp . Đồng Đồng cũng cáo từ.

      cũng phải về nhà.

      Đồng Đồng vừa mới ra khỏi khu biệt thự định bắt xe chiếc xe màu đen đỗ trước mặt .

      Đồng Đồng lui về phía sau hai bước, muốn bị xe đụng, cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống, thẳng đến trước mặt nhìn xuống.

      Đồng Đồng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của người mới tói, hơi sợ hãi nuốt nước bọt, đôi chân khỏi muốn chạy.

      Có điều vừa mới được 2 bước liền cảm thấy người hẫng lên, eo bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

      " Lôi Dương! thả em xuống!" Đồng Đồng dùng sức đẩy tay ra.

      Đồng Đồng tuy là hét lên giận dữ, nhưng ở trong tai Lôi Dương nghe lại là giọng điệu khác.

      " Đánh khách của tôi rồi bỏ trốn như vậy hả?" Giọng như Diêm La của Lôi Dương vang bên tai Đồng Đồng

      Đánh khách của ? Chứ có phải đánh đâu, muốn tính sổ cũng phải là đến đây chứ, huống chi là chính bọn làm nhục !

      Đồng Đồng dĩ nhiên quên hết việc giải thích với Lôi Dương hiểu lầm giữa bọn họ lúc đó, Lôi Dương ở câu lạc bộ đêm làm những chuyện sỉ nhục như vậy, bướng bỉnh lại lần nữa lấp đầy lí trí !

      Lời giải thích của chỉ đem lại nhục nhã thôi!

      Lôi Dương đem Đồng Đồng nhét vào trong xe, bàn tay to lớn nắm chặt lấy 2 tay Đồng Đồng.

      phẫn nộ dập cửa xe, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng.

      Đồng Đồng cựa quậy thôi chợt dừng lại, hơi hơi lo :" định làm gì?"

      Lôi Dương nhìn Đồng Đồng vẻ mặt hoảng hốt lạnh lùng :" phải xin lỗi khách của tôi!"

      Đồng Đồng mặt biến sắc :" !"

      Lôi Dương giơ tay lên như muốn đánh Đồng Đồng, Đồng Đồng theo phản xạ giơ tay bảo vệ đầu mình :" Em cần phải xin lỗi!"

      Lôi Dương nhìn yếu ớt bướng bỉnh này, muốn cốc cho ta cái, có điều xuống tay được.

      tức giận đạp ga lái xe về phía câu lạc bộ đêm kia.

      Đồng Đồng nhìn thấy khuôn mặt bốc hỏa Lôi Dương , biết vừa rồi thiếu chút nữa cánh tay phải kia cốc vào đâu , chẳng qua là cố nhịn thôi.

      Bị cốc đầu cái chừng vô bệnh viện mất, Đồng Đồng sợ hãi nghĩ, ai bảo nắm tay Lôi Dương to vậy mà !

      " dừng xe lại, em muốn xuống xe!" giọng Đồng Đồng lại dịu dàng dễ nghe như ban nãy, dù là khó chịu hay tức giận, giọng của với vẫn dịu dàng như trước.

      Lôi Dương coi như nghe thấy lời Đồng Đồng , xe vẫn lao vun vút về phía trước.

      " Dừng xe, dừng em nhảy xuống đấy!" Đồng Đồng nhìn khuôn mặt vô tình của Lôi Dương, tim như bị cơn bão quét qua.

      Thấy Đồng Đồng định nhảy khỏi xe, Lôi Dương vội chụp lấy eo khiến ngã vào lồng ngực rộng lớn quen thuộc của .

      Sắc mặt của chợt hồng lên còn của vẫn thay đổi, tàn nhẫn mà vô tình, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước lái xe bằng tay.

      Đồng Đồng thấy lòng quặn thắt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cứng rắn của , nhớ biết bao, nhưng lúc gặp mặt như gió thoảng vậy.

      Xe dừng lại, Lôi Dương mở cửa xe thương tiếc kéo Đồng Đồng xuống, bàn tay cứng như sắt nắm chặt lấy tay Đồng Đồng dắt về phía câu lạc bộ đêm.

      Đồng Đồng đau đớn nhìn Lôi Dương :" A Dương, chúng ta cần như thế này có được , chúng ta từ từ chuyện được ?"

      Trong mắt ngân ngấn nước, cho dù là hiểu lầm chăng nữa cũng nên để có cơ hội giải thích chứ.

      Lôi Dương bóp chặt tay , lạnh lùng nhìn , lạnh lùng :" thu lại nước mắt của , đừng có diễn trò trước mặt tôi, sao? Sợ à, vậy cầu xin tôi , như vậy tôi thả !"

      Dáng vẻ tàn nhẫn, ánh mắt vô tình, lời khắc nghiệt đập tan quyết tâm muốn giải thích vừa rồi của Đồng Đồng.

      bị Lôi Dương lôi vào trong căn phòng vừa nãy trước mặt mọi người, vẫn là mấy người đàn ông vừa nãy nhưng có thêm mấy ăn mặc lòe loẹt nữa.

      Đồng Đồng bất động đứng yên, người đàn ông vừa bị đá dùng ánh mắt thích thú nhìn .

      " Lôi, cậu tìm ta về đây hả?" Người đàn ông kia dường như vẫn chưa bị Đồng Đồng đá cho hỏng não, như bắt được vàng .

      " Xin lỗi !" giọng lạnh như băng hề có chút cảm tình lại vang lên bên tai Đồng Đồng.

      Tim Đồng Đồng rất đau, có bao nhiêu đau đớn chỉ có mình cố biết, nỗi đau tràn lên trong lòng , ngay cả miệng cũng cảm thấy đăng đắng.

      chỉ muốn khó xử, muốn làm bị sỉ nhục? Như vậy vui sao? Đây là trừng phạt cho việc phản bội sao?

      từng phản bội ai chưa? hề!

      " tôi xin lỗi có thể phải ?" Đồng Đồng đau xót .

      Người đàn ông bị đá ôm lấy Đồng Đồng từ trong lòng Lôi Dương , cười :" Uống vài chén với tha thứ cho em ngay!"

      Đồng Đồng nhìn tay đàn ông gọi đòn trước mặt, lại nhìn về phía Lôi Dương, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.

      Khuôn mặt đẹp đẽ cứng rắn khinh thường nhìn , quả tuyệt tình với rồi!

      ngồi xuống tán tỉnh mấy khác, trái phải , mấy này đưa ly rượu cho uống qua qua lại lại.

      Đồng Đồng đờ đẫn nhìn , thân mình bị người đàn ông kia nhấn ngồi xuống ghế.

      " Hì, vũ phàm, cậu đừng làm khó người ta!" người đàn ông khác với người bị Đồng Đồng đá.

      Người tên vũ Phàm chỉ cười nhạt, cầm ly rượu bàn đặt bên môi Đồng Đồng, mặc kệ muốn hay nhấn vào miệng .

      Rượu lướt qua họng của , là rượu gì cũng quan trọng, ánh mắt của nhìn thẳng vào Lôi Dương, mà người đàn ông kia tiếp tục chuốc rượu cho Đồng Đồng hết ly này đến ly khác.

      Rượu tốt, nóng khô, nhưng Đồng Đồng cảm thấy rất đắng.

      Dần dần Lôi Dương trong mắt nhòe , đầu của nhức nhức, say sao?

      tùy ý để người đàn ông kia ôm , tùy ý để bàn tay có phép tắc của ta du di người , tùy ý để đôi môi gắn sát vào môi .

      Bởi vì say, say đến hồ đồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận ràng được trong đáy mắt của Lôi Dương lóe lên tia lạnh lẽo.





      CHƯƠNG 16 - CÒN

      Đồng Đồng lảo đảo đứng lên, phải rời khỏi nơi này, rượu cũng uống rồi, xem như xin lỗi ? có thể rời rồi!

      Nhưng sao đầu đau như vậy, dưới đất giống như là bông, say rồi, nhưng sao cảm giác đau đớn vẫn còn như vậy.

      Có phải sắp ngã xuống rồi , muốn ngã như vậy, ngã xuống mông rất đau, đầu chừng cũng như bịch cát, cũng rất đau!

      Ngay lúc sắp ngã xuống, cảm thấy mình bị kéo vào lòng người đàn ông, Đồng Đồng lảo đảo nhận ra đó là ai.

      bị đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lên, là ai, là ai ôm , là gã đàn ông kia sao?

      Tay Đồng Đồng sờ soạng lung tung má người ôm , trong lúc:" Thả tôi xuống, bằng tôi khách khí với đâu!"

      Vòng ôm cảm giác rất quen thuộc, mùi hương nam tính dường như rất lâu, tựa hồ rất lâu trước đây mỗi ngày đều ngửi thấy.

      Lồng ngực ấm áp dường như mang theo chút tức giận, người đàn ông ôm tức giận sao?

      Đồng Đồng nhíu mày, khó chịu, khó chịu quá, muốn ngủ, ngủ! Ngả đầu vào vòng ôm quen thuộc, Đồng Đồng giống như con mèo sưởi nắng thỏa mãn ngủ. Xảy ra chuyện gì cũng quan tâm nữa!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      mọi người đều say rượu tâm sáng, Đồng Đồng có phải như thế ? Chỉ có chính mình mới biết được!

      Đồng Đồng sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy rất choáng váng, mở mắt ra nhìn thấy mình chỗ xa lạ.

      trần nhà có chiếc đèn chùm màu trắng , nóc nhà màu trắng , rèm cửa màu trắng, chiếc giường màu trắng cùng với chiếc túi xách màu trắng của , tất cả đều là màu trắng , nếu phải nơi này có mùi bệnh viện, nếu phải nơi này bày những đồ nội phòng ngủ, Đồng Đồng nghĩ mình uống rượu quá độ đến nỗi nhập viện.

      Đồng Đồng đứng dậy nhìn quanh , trời ạ, chăn cũng là màu trắng, chủ nhân nơi này bị cuồng màu trắng à?

      Nhưng trong phòng ngủ lại hề thấy cảm giác ấm áp, Đồng Đồng định xuống giường chợt phát ra thân thể hề có quần áo.

      Lúc say rượu qủa còn nhớ gì nữa, tuy nhiên vẫn nhớ mình nằm trong vòng ôm ấm áp của ai đó dường như suốt đêm.

      Chẳng lẽ để người đàn ông khác tùy ý mang sao, cho nên giờ phút này lên giường với người đàn ông khác rồi?

      Ngay tại lúc miên man suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng mở cửa, dường như có người vừa mới từ bên ngoài về.

      Tiếng bước chân chậm rãi tới gần phòng ngủ chỗ , lòng cũng lo lắng hẳn lên, là , là A Dương sao! Cửa bị đẩy ra.

      thân hình cao lớn của Lôi Dương xuất trong tầm mắt Đồng Đồng , vẫn lạnh lùng vô tình nhìn như trước đây.

      Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương trở nên nhõm hơn nhiều, có cảm giác vui mừng trào dâng nhưng vẫn cố kìm nén xuống.

      có để cho người đàn ông khác đưa , có phải đối với chưa có tuyệt tình ! Đồng Đồng trong lòng có chút hy vọng nghĩ, dùng túi xánh che trước cơ thể mình.

      " Sao, nhìn thấy tôi thất vọng quá à?" ánh mắt Lôi Dương ánh lên vẻ tàn nhẫn nhìn thẳng Đồng Đồng, lời giống như tảng băng ngàn năm.

      " A Dương!" Đồng Đồng mở miệng định điều gì đó nhưng nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của Lôi Dương liền im bặt..

      Tay Lôi Dương cầm bộ quần áo để người Đồng Đồng :" Mặc quần áo vào, lập tức biến ra ngoài, đừng làm bẩn giường của tôi!"

      Đồng Đồng khó khăn cầm lấy túi quần áo, lời của Lôi Dương làm tổn thương người khác, bẩn như vậy sao? thân thể Của chỉ có chạm qua, coi là cái gì? người đàn bà hư hỏng? Vũ nữ? hay là ả tiếp viên?

      Đồng Đồng lòng rướm máu, định mặc quần áo vào, nhìn ý bảo ra ngoài.

      Có điều lại mang vẻ mặt trào phúng nhìn , thậm chí còn mở miệng đùa cợt:" Sao, muốn à? Có phải tưởng tôi làm gì với tối qua , đừng có lo, tôi có hứng chạm vào người , chẳng qua là nôn bẩn hết quần áo thôi!"

      Đồng Đồng tâm run rẩy, đờ đẫn nhìn khuôn mặt hề dịu dàng của Lôi Dương , thào :" Xin quay , em mặc quần áo xong lập tức rời , làm bẩn nơi ở!"

      Trong mắt Lôi Dương lên thần sắc khó hiểu, đến trước giường nắm lấy cái cằm mềm mại của Đồng Đồng , lãnh lẽo :" thẹn thùng sao? Có phải hổn hển dưới thân tôi như thế nào sao? tại thẹn thùng có phải có chút châm rồi ?"

      Đồng Đồng cảm thấy mắt nhòe , nhìn Lôi Dương khổ sở :" Vì sao phải đối xử với em như vậy, em cho tới bây giờ chưa hề làm chuyện gì có lỗi với , vì sao lại tin em!"

      ánh mắt Lôi Dương biến đổi, đanh giọng :" Vậy bảo tôi nên đối xử với thế nào, hả?!"

      Đồng Đồng lắc đầu, nước mắt giống như những hạt trân châu lăn gò má của , khó khăn :" Vì sao phải như vậy, nếu hận em như vậy, vì sao lại mang em tới nơi này, vì sao phải quan tâm đến em!"

      ' vẫn còn nhớ em phải , vẫn còn em phải , tựa như lúc trước, nghĩ em ở cùng với người đàn ông khác, vẫn cứu em, vẫn còn em phải ?'

      Đồng Đồng chỉ câu trước, câu sau chôn dấu ở trong lòng, giờ phút này có dũng khí ra, sợ, sợ Lôi Dương dùng những lời lẽ làm người khác đau đớn đẩy xuống địa ngục.

      Lôi Dương hung hăng buông cằm Đồng Đồng ra, vui :" Thu hồi nước mắt của ngay, lập tức mặc quần áo rời khỏi đây, tiện thể về với người nhà , mau rời khỏi chỗ đó, bằng tôi dùng biện pháp mạnh đấy"

      xong xoay người rời khỏi tầm mắt của Đồng Đồng !

      Đồng Đồng 2 mắt đẫm nước mắt, mặc quần áo vào lặng lẽ rời !

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17 - CỐ GẮNG LẠI

      " Đồng Đồng, bên ngoài có người tìm cậu!" luyện quyền đạo chợt có Tiểu Lâm chạy ra vỗ vai Đồng Đồng.

      Đồng Đồng dừng lại ra phía ngoài võ quán.

      Từ lần trước vui mà ly biệt với Lôi Dương là vài ngày, Đồng Đồng ngoài việc chơi với bạn bè ra phần lớn thời gian đều ở võ quán.

      Đồng Đồng đến chỗ nghỉ của võ quán liền nhìn thấy người tìm , là Tân Nhiên

      Tân nhiên đeo cặp kính gọng vàng, nho nhã tuấn tú, bác sĩ.

      " Hì, mệt ?" Tân nhiên nhìn thấy Đồng Đồng đổ đầy mồ hôi cười hỏi.

      Đồng Đồng cười khẽ chút :" sao, sao hôm nay rảnh rỗi mà đến đây vậy.

      Tân nhiên vui vẻ cười :" Hôm nay được nghỉ, đến nhìn em chút."

      Đồng Đồng khoác tay Tân Nhiên cười :" Được rồi, biết có lòng rồi, đến nhà em , mẹ em chắc chắn làm bữa trưa phong phú cho mà xem!"

      Tân nhiên vẻ mặt đau khổ :" Hay là chúng ta ra bên ngoài ăn , ở nhà lại phiền bác vất vả, hay lắm!"

      " Được rồi, cứ qua nhà em , mẹ em nhìn thấy chắc rất vui, chờ em chút, em thay quần áo!" xong Đồng Đồng về phía phòng thay đồ.

      Tân nhiên kiên nhẫn đợi, chỉ chốc lát Đồng Đồng thay quần áo xong, hai người cùng nhau lái xe về nhà Đồng Đồng .

      Quả nhiên Bà Lê nhìn thấy tân nhiên rất vui, vội vàng bảo Đồng Đồng đón Lê Gia về, sau đó cùng Bà Lê làm cơm trưa .

      Bà Lê thích tân nhiên cũng là có nguyên nhân , lại về chuyện 2 năm trước, Đồng Đồng chia li với Lôi Dương , tìm thấy Lôi Dương, Đồng Đồng tinh thần thất thường, mỗi ngày chỉ biết viết tên Lôi Dương, hàng ngày chỉ biết tìm .

      Nhìn thấy Đồng Đồng như vậy , người trong nhà rất phiền muộn, là tân nhiên cứu vớt Đồng Đồng, khiến Đồng Đồng bên bờ vực điên cuồng trở lại với cuộc sống bình thường.

      Đồng Đồng điên cuồng như vậy hơn nửa năm mới khỏi hẳn, ít nhiều tân nhiên cũng phải kiên trì, Đồng Đồng rất cảm kích .

      Tân nhiên làm bạn với suốt nửa năm si cuồng, có tình bạn, nhưng hề có tình , tân nhiên là người bạn tốt của , giống như là người vậy.

      Ăn cơm trưa xong, tân nhiên cùng Đồng Đồng tới triền núi phía dưới, nơi đó tràn ngập mùi hương hoa cỏ, mùi của đất, đó là nơi Đồng Đồng thích nhất.

      Tân nhiên cùng Đồng Đồng ngồi cỏ, nhìn những đóa hoa sắp nở, cảm nhận gió thổi phất qua.

      Tân nhiên nhìn về phía Đồng Đồng vẻ mặt say mê :" xuất đúng lúc rồi sao?"

      Đồng Đồng nghe thấy lời của Tân Nhiên cũng ngạc nhiên mấy, nhìn đôi mắt lo lắng của tân nhiên, ảm đạm cười :" Đúng vậy, lại xuất !"

      Nhất định là mẹ gọi điện cho ấy rồi!

      " Em cần quá ép buộc bản thân, cần suy nghĩ quá nhiều......"

      Đồng Đồng huých vào vai Tân nhiên cười :" Yên tâm , em sao đâu!"

      biết tân nhiên lo lắng chuyện gì, lo lại như lúc trước, điên dại ngây ngốc đánh mất tinh thần, ! !

      Tân nhiên an tâm cười :" vậy tốt!"

      Đồng Đồng và Tân nhiên lưng dựa lưng chuyện, hoàn toàn nhận thấy phía sau cách đó xa người đàn ông mang theo ánh mắt tức giận dẫn theo mấy người chậm rãi đến gần.

      Mãi đến lúc nghe được tiếng bước chân rộn rạo, tân nhiên và Đồng Đồng mới quay lại.

      Đồng Đồng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lôi Dương , ánh mắt sắc lạnh, đôi môi mím chặt dường như hài lòng chuyện gì đó.

      sao lại xuất ở đây, Đồng Đồng nhớ lại lời của Lôi Dương lúc trước, định đến phá bỏ nhà của sao.

      Đồng Đồng đứng dậy khó hiểu nhìn Lôi Dương, vẫn nhớ nhung khuôn mặt của , nhớ nhung tình của bọn họ.

      Ánh mắt lạnh nhạt của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, sau đó đảo sang tân nhiên rồi hờ hững với vu quyên đứng phía sau:" Ngày mai tìm người san bằng nơi này cho tôi!"

      " Vâng, thưa chủ tịch!" Vu quyên cung kính

      Lôi Dương cảm thấy người đàn ông tên Tân Nhiên trước mặt rất ngứa mắt, Đồng Đồng đứng bên cạnh ta càng chướng mắt hơn, có vẻ như vườn hoa lớn này ảnh hưởng đến tâm tình của .

      Tân nhiên nhìn Lôi Dương, biết ta chính là Lôi Dương, ta luôn luôn là tiêu điểm của giới truyền thông .

      Lôi Dương xoay người rời , Đồng Đồng vội vàng ngăn lại, lo lắng khẩn thiết :" A Dương, cần, cần phá hủy nó được ?"

      đôi mắt lạnh như băng của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng trước mắt vẫn mềm mại mà động lòng người như trước , bên môi nhếch lên nụ cười kì lạ :" lấy cái gì ra lệnh cho tôi, bảo tôi là cần!"

      Đồng Đồng nhìn khuôn mặt vô tình cùng ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Dương, biết nên hóa giải tảng băng giữa bọn họ như thế nào.

      Tân nhiên tiến lên kéo tay Đồng Đồng lại :" Đồng Đồng , với ta cũng vô ích , chúng ta thôi!"

      Đồng Đồng trong mắt đẫm nước mắt, nhìn Lôi Dương rồi nhìn tân nhiên, phải làm thế nào mới có thể khiến Lôi Dương hết hận, mới có thể khiến đối xử với như vậy nữa.

      Lôi Dương vui nhìn Tân Nhiên kéo tay Đồng Đồng , với 2 người tùy tùng bên cạnh:" kéo ta ra, kéo xa chút!"

      Hai người đàn ông lên nắm lấy tân nhiên, để ý tới kháng cự của kéo ra khỏi Đồng Đồng , buông tay Đồng Đồng ra, sợ đau tay , tân nhiên giờ khắc này rất hận, hận chính bản thân mình thể bảo vệ Đồng Đồng.

      Vu quyên hề cam lòng nhìn Lôi Dương và Đồng Đồng, nhưng dù sao cũng theo Lôi Dương nhiều năm, giờ phút này nên xa chút mới hợp ý của ông chủ.

      mang theo đôi mắt ấm ức cam lòng rời !

      khuôn mặt đẹp đẽ của Lôi Dương càng đậm nét vui, tay nắm lấy cằm Đồng Đồng đanh giọng :" vẫn hấp dẫn như trước nhỉ, nhanh như vậy có thằng đàn ông khác đứng ra bảo vệ che chở cho , phải ?"

      " ! A Dương, ấy chỉ là bạn em, người em vẫn là , vẫn là !" Đồng Đồng lắc đầu, ra ý nghĩ mình che giấu bấy lâu, cố gắng làm cho Lôi Dương hiểu được lòng , cố gắng vãn hồi tình .

      Tay Lôi Dương càng nắm chặt cằm Đồng Đồng hơn, có vẻ lo lắng :" Phải ? Người vẫn là tôi, tôi nên lấy làm vinh hạnh nhỉ!"

      Nước mắt Đồng Đồng chảy xuống tay Lôi Dương , loại xúc động muốn lau nước mắt cho , nhưng cố nắm chặt cằm Đồng Đồng hơn để kìm lại nó.

      Đồng Đồng đau khổ :" A Dương, phải như thế nào mới tin em"

      Mặt Lôi Dương đột nhiên áp sát lại gần Đồng Đồng , gần đến nỗi có thể nghe hơi thở của nhau, tà tà cười :" Làm người đàn bà của tôi, có lẽ tôi có thể cho cơ hội chuộc tội!"

      Đồng Đồng ngẩn ra, biết Lôi Dương đàn bà nghĩa là gì, đồ chơi hay tình nhân đây, lòng của rạn nứt.

      Lôi Dương lạnh lẽo :" Sao, muốn à? Vậy muốn tôi tin thế nào đây?"

      Lôi Dương xong buông cằm Đồng Đồng ra, xoay người định rời , Đồng Đồng vội vàng ôm lấy lưng Lôi Dương , lớn tiếng :" Em chấp nhận!"

      Cứ để cho mà khờ dại lần , muốn vừa mới gặp lại phải chia li như vậy, chờ đợi lâu, rất lâu, được ở cùng với Lôi Dương là tâm nguyện suốt 2 năm nay của .

      Cứ để cho mà mê muội lần , giống như lúc trước Lôi Dương để ý tất cả cứu vậy, cứ để cho bất chấp tất cả lần !

      Như vậy dù có là đường chết, cũng phí hoài phải ?

      Lôi Dương thân thể cứng đờ, thân thể mềm mại mà xinh của Đồng Đồng áp sát vào , thân thể dường như muốn động đậy.

      Câu này của Đồng Đồng khiến khỏi đau đớn. Trong đau đớn lại mang theo tia mừng rỡ, xoay người nhìn Đồng Đồng :" Tốt lắm!"

      Đồng Đồng mang theo nước mắt nhìn Lôi Dương, giọng :" nhưng xin giữ lại vườn hoa này được , đây là thỉnh cầu duy nhất của em!"

      Lôi Dương cảm thấy thoải mái, ra vẫn là có mục đích , lạnh lẽo :" Sao xin tôi giữ lại ngôi nhà này?"

      Tay Đồng Đồng vẫn ôm lấy người Lôi Dương , được buông ra nữa, được, giọng mềm mại dễ nghe của Đồng Đồng vang lên:

      " Em rồi, đó là thỉnh cầu duy nhất của em !"

      trong mắt Lôi Dương lên thần sắc khó hiểu, đẩy Đồng Đồng ra, lạnh lùng :" Ngày mai tự sắp xếp đồ đạc đến đó, chỗ đó chắc biết rồi!"

      xong hề lưu luyến bỏ cùng thư kí.

      Chỉ còn lại Đồng Đồng ngây ngốc đứng đó, Đồng Đồng mà trái tim như bị xé ra làm trăm mảnh.

      lúc sau Tân Nhiên tới gần, vỗ về bả vai Đồng Đồng :" Về thôi!"

      Đồng Đồng lời nào về nhà cùng Tân Nhiên!





      CHƯƠNG 18

      Quyết định của Đồng Đồng gặp phải phản đối của tất cả người nhà.

      Bà Lê kiên quyết :" Mẹ đồng ý, sao có thể làm như vậy được , mẹ đồng ý!"

      Bà cũng hẳn muốn phản đối con , chỉ là bà sợ, sợ Đồng chịu nổi đả kích, người nhà họ Lôi lại tiếp nhận Đồng Đồng, cứ cho là Đồng Đồng đoạt lại được tình của Lôi Dương nhà họ Lôi vẫn để cho Đồng Đồng bước vào cửa nhà họ Lôi.

      " Đúng vậy, chị, ta đáng để chị phải làm như vậy!" Lê gia nhíu đôi mày tuấn, nhất quyết đồng ý với quyết định của chị.

      Trong mắt Đồng Đồng vẫn rất kiên định, ôm lấy mẹ, thầm :" Mẹ, con biết mẹ lo cho con, nhưng con vẫn muốn ở bên ấy, lúc ấy bị thương con có cơ hội, giờ có cơ hội ở bên ấy con thể bỏ qua, mẹ! cần lo cho con, con tự bảo vệ và chăm sóc bản thân, yếu ớt như trước nữa!"

      Bà Lê đau lòng :" Mẹ sợ ta tốt với con, minh bạch ở chung với người đàn ông, về sau biết làm thế nào!"

      Đồng Đồng mỉm cười :" Mẹ, con đường này là do chính con lựa chọn , ít nhất con có thể giúp ấy vui vẻ hạnh phúc !"

      Tân nhiên thấy lời Đồng Đồng , trong lòng thấy đắng ngắt, gì ngồi im chỗ, giờ phút này là dư thừa!

      Đồng Đồng thuyết phục mọi người xong, tuy nhiên lúc cha làm về biết được chuyện này, sắc mặt có chút vui, nhưng cuối cùng cũng ngăn cản quyết định của .

      Ngày hôm sau Đồng Đồng chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, tạm biệt người nhà, đón xe đến chỗ ở của Lôi Dương .

      Chỗ ở của Lôi Dương biết, tuy nhiên đó phải là chỗ ở 2 năm trước, nhưng lúc được Lôi Dương đưa về nhà từ hồi ở câu lạc bộ đêm kia nhớ đường lúc về.

      Chỗ ở của Lôi Dương là khu biệt thự cách nội thành xa, Đồng Đồng bao lâu tới chỗ .

      Đồng Đồng kéo theo chiếc vali đứng trước cửa, trong sân biệt thự trồng đủ loại cây cảnh,cổng còn được tạo từ những vòm cây rất nghệ thuật.

      qua cửa lớn có thể nhìn thấy khuôn viên bên trong.

      Đồng Đồng ấn chuông nhưng mãi thấy ai trả lời, Đồng Đồng lại ấn lần nữa, vẫn có ai đáp lại.

      đứng ở đó chờ, có lẽ Lôi Dương ra ngoài làm chưa về .

      Trời nóng quá, mặt trời rất lớn, chung quanh có nơi nào râm mát cho Đồng Đồng trú, Đồng Đồng nóng quá đành ngồi xổm xuống.

      chờ đến lúc mặt trời còn nóng nữa mà từ từ lặn xuống phía tây, ánh trăng thay mặt trời mang đến vùng sáng, nhưng trời tối thế này vẫn nhìn thấy bóng dáng Lôi Dương

      về sao? Có phải quên đến, hay là...... Lôi Dương cố ý , Đồng Đồng nghĩ khả năng này cũng có thể, lập tức thở dài tiếng.

      có nên , nếu Lôi Dương cố ý làm như vậy lúc về thèm liếc mắt nhìn , nhất định rất tức giận, chừng còn đuổi ra xa.

      Chờ ngày để ý thời gian, nhưng bụng có chút đói, miệng có điểm khát, sớm biết thế này mang theo thức ăn nước uống đến.

      Đồng Đồng nhìn bầu trời , cầu nguyện Lôi Dương mau mau xuất , chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy cách đó xa chiếc xe hạng sang đến trước mặt , đèn xe chiếu chói cả mắt .

      Xe đỗ trước mặt , là A Dương về rồi, Đồng Đồng mừng thầm, vội đứng lên, muốn để Lôi Dương thấy bộ dáng mệt mỏi của .

      Cửa xe mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy đôi chân trắng nõn bước ra, tiếp đến là xinh đẹp giả bộ ngây thơ, nhìn thấy Đồng Đồng liền cười nhạt.

      Mái tóc dài của ta uốn thành lọn to, về phía bên kia của chiếc xe.

      Lúc này, cửa xe khác mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy bóng hình quen thuộc chậm rãi xuất trước mặt , thân ảnh cao lớn , khuôn mặt lạnh lùng , giống như nhìn thấy tồn tại của .

      kia nhào vào vòng ôm của Lôi Dương , tay Lôi Dương ôm qua chiếc eo của ta.

      lấy chìa khóa đưa cho ta tự vào cửa, sau đó lái xe lướt qua người Đồng Đồng vào gara.

      coi khí!

      Đồng Đồng ảo não cực kỳ, có dũng khí chấp nhận Lôi Dương lạnh lùng như vậy sao? Nếu nên rời để tránh đau đớn.

      Đồng Đồng tay cầm va li biết nên vào hay nên , lúc quay đầu đinh rời khỏi lại nghe thấy Lôi Dương lạnh như băng :" Sao thế? Muốn trốn chạy à? ra lời của đều là giả !"

      Lôi Dương xong hừ tiếng, cùng kia vào trong phòng.

      Đồng Đồng có chút đau lòng, có chút mất mác, kéo vali vào.

      mới cần chạy trốn, phải kiên trì, phải làm của !

      có chí khí có chí khí , thể lùi bước! hít sâu hơi, nhanh vào phòng bên trong!

      Khắp căn phòng đều là màu trắng, Lôi Dương có quan tâm , tất cả đều tùy ý !

      phải làm của , lại mang theo khác xuất trước mắt , làm cho khó chịu!

      Đồng Đồng biết phòng ngủ của Lôi Dương ở đâu, lần trước nằm có lẽ chính là phòng ngủ của .

      Vậy nên Đồng Đồng vào đó mà tìm căn khác, dù sao biệt thự rất lớn, hề thiếu phòng.

      Đồng Đồng thả vali xong cảm thấy đói bụng, xuống bếp mở tủ lạnh ra nhưng tủ lạnh trống trơn.

      Trời muốn vong sao?

      Đồng Đồng biết, căn phòng bếp này chỉ để trang trí thôi.

      Bụng đói tâm đau, Đồng Đồng sắc mặt có chút trắng bệch, may mà cửa phòng ngủ của Lôi Dương vẫn đóng chặt, có thể bọn họ làm chuyện bọn họ thích làm.

      Đồng Đồng cảm thấy đắng đắng, uống xong cốc nước liền trở về căn phòng ban nãy.

      nằm ở giường để cơ thể mệt mỏi rã rời cả ngày của nghỉ ngơi!

      Có điều đau quá, lạnh lùng Lôi Dương , còn có kia quanh quẩn trong đầu Đồng Đồng .

      Lựa chọn của chính chả lẽ sai sao?

      Đồng Đồng tâm tư phiền loạn, trằn trọc hồi lâu mới chợp mắt được

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - NGẤT XỈU

      Sáng hôm sau Lôi Dương dậy từ sớm, kia đêm qua vẫn còn nằm giường , nhìn thấy xinh đẹp ngủ kia, muốn lay ta dậy bảo ta biến khỏi giường .

      Bởi vì giờ phút này rất tức giận,vì sao lại tức giận? Là bởi vì Đồng Đồng đối với việc có người đàn bà khác hề động tâm sao?

      Người đàn bà này phải sao? Còn thèmđể ý cùng khác quađêm, thế còn ngủ ngon lành.

      chấp nhận làm người đàn bà của , phải bởi vì , mà là vì vườn hoa đó, còn có cả chỗ đất đó.

      Lôi Dương trong mắt nén tức giận, mặc cái quần lót vào, có chút nổi giận tới phòng Đồng Đồng .

      Quả nhiên, ta vẫn ngủ rất an ổn, có điều đôi mày hơi nhíu lại, ta gặp ác mộng sao?

      Chết tiệt, lại có cái cảm giác muốn ôm ta vào lòng mà vỗ về. Đêm trước đưa ta về nhịn được mà nhảy lên giường ôm ấp an ủi ta, thế còn giống như thằng ngu hồi trước, vì ta mà làm những chuyện vớ vẩn như mua quần áo.

      muốn gọi to đánh thức ta, hoặc là đem ta vứt xuống giường, làm cho đau mà tỉnh, như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng tra tấn của , như vậy mới có thể xóa chút ý hận trong lòng , nhưng nhìn thấy dung nhan ngủ của ta, trong lòng chỉ thầm mắng đáng chết, xem cái dạng này có khi đến tối cũng dậy.

      có làm bất cứ chuyện gì, chỉ người phẫn nộ bỏ , về tới phòng mình đem vừa tiếp mình đêm qua lay dậy, quát !

      kia mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, hiểu sao Lôi Dương mới sáng ra tức giận như vậy.

      Tắm rửa xong, Lôi Dương lái xe cùng kia rời khỏi biệt thự!

      ......

      biết ngủ bao lâu, Đồng Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, biết buổi sáng hay là giữa trưa, đầu có chút choáng váng, cả người suy yếu vô lực, cũng biết là đói hay là bị ốm.

      Đồng Đồng lắc lắc đầu, xuống giường ra phòng khách, im lặng , A Dương cùng kia dường như thấy.

      Đồng Đồng chuyển hướng đến phòng bếp, lấy cốc nước uống tạm.

      phải ra ngoài mua đồ ăn bằng đói chết mất, nhưng đầu đau quá, hơn nữa lại có xe, Đồng Đồng đành quay lại phòng ngủ của .

      Khó chịu quá, Đồng Đồng nằm giường cảm giác bất lực, cũng tốt, ra ngoài sao lại đánh thức ?

      Là vì muốn chuyện với sao? Như vậy cũng tốt, dù sao buồn ngủ, A Dương vô tình đánh thức , nên cảm ơn mới đúng !

      Đồng Đồng nằm giường ngủ!

      Ban đêm, Lôi Dương về, mang nào về nữa, Đồng Đồng hề phản ứng làm cho thực căm tức, biệt thự thực im lặng, đáng chết, phải vẫn còn ngủ chứ!

      Lôi Dương nhanh đến phòng Đồng Đồng , phẫn nộ giật chăn của Đồng Đồng, cúi người xuống nắm lấy cằm Đồng Đồng.

      Đồng Đồng bị đau tỉnh dậy, mở ánh mắt mơ màng :" A Dương, về rồi à!"

      " A Dương, về rồi à!" Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào trong lòng , từng vì những lời này mà xao xuyến, từng vì những lời này mà lần đầu tiên muốn mái nhà ấm áp, có ý niệm kết hôn trong đầu, nhưng kết quả sao? Cuối cùng cũng bị này phản bội, lừa dối.

      Lôi Dương tức giận :" quên thân phận của rồi hả, là công cụ ấm giường của tôi, phải nên mặc gợi cảm chút, nằm giường đợi khách của đến sủng hạnh phải sao, có phải quên rồi hả, cần tôi nhắc lại ?"

      Đồng Đồng nhìn ánh mắt của Lôi Dương vô tình mang theo khinh thường, nhìn đôi môi từng hôn vô số lần ra những lời làm đau đớn. người tràn ngập cừu hận với , Đồng Đồng khó khăn :" A Dương......!"

      " được gọi tôi là A Dương, gọi tôi là lôi!" Lôi Dương vô tình ngắt lời Đồng Đồng.

      Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, lạnh nhạt của Lôi Dương làm đau, tay nắm đau, lời của cũng đau.

      Lôi Dương xong, nhìn thấy Đồng Đồng trong mắt đều là yếu ớt bất lực, trong mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương, dường như lại nghĩ tới lúc mới quen biết Đồng Đồng , ta cũng đáng thương yếu ớt động lòng người khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ như vậy.

      Lôi Dương đau đơn buông cằm Đồng Đồng ra, tay xé rách áo ngủ của Đồng Đồng , phải chứng minh, đối với chỉ có hận, có thương tiếc.

      Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương cuồng nộ , giữ lấy tay , kinh hoảng hô:" Hôm nay cần có được !"

      chuẩn bị tinh thần tốt, của Lôi Dương , biết mình nên làm gì, nhưng tại thoải mái.

      bên môi Lôi Dương là nụ cười khinh miệt , lạnh lùng :" nhất định là quên thân phận của rồi, đừng với tôi là cần!"

      Đồng Đồng vô lực nhắm mắt lại, sau đó mở ra :" A Dương, ngày mai được , hôm nay để cho em ngủ được ?"

      rất khó chịu, cảm giác muốn ngất xỉu , biết bản thân có thể chịu đựng được cuồng nộ của Lôi Dương hay .

      Lôi Dương coi như biết đến lời thỉnh cầu của Đồng Đồng , tay dễ dàng lột bỏ áo ngủ của Đồng Đồng , khiến da thịt trắng mịn của Đồng Đồng lộ ra trước mắt .

      " A Dương, cần!" Đồng Đồng vô lực , tay chống vào thân thể nổi giận của Lôi Dương.

      Lôi Dương vui :" làm tốt bổn phận, tôi có phải nên đá ra ngoài !"

      thân thể vẫn khát vọng như vậy, dục vọng của đối với cũng có vì hận mà giảm bớt, ngược lại càng thêm kịch liệt.

      thân thể mềm mại của Đồng Đồng bị ghim chặt, thân thể này có hấp dẫn trí mạng với .

      Giờ phút này chỉ mới biết được bản thân nhớ thân hình kiều diếm này đến nhường nào, đúng! Chỉ có thân thể này là có thể làm nhớ , dục vọng của chỉ mở ra với trước mặt này.

      có chút gấp gáp thể đợi, hề dự báo trước tiến vào...... Làm cho Đồng Đồng đau đớn, người cũng mất hết ý thức ngất xỉu !

      ————————–

      Lôi Dương đứng ở cửa, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, ánh mắt phức tạp, khuôn mặt có chút bất an.

      Đồng Đồng im lặng nằm đó dường như ngủ, bác sĩ đều bạc khám cho .

      Lúc sau bác sĩ thu dọn dụng cụ, đứng dậy nhìn Lôi Dương :" Cậu làm cái gì vậy?"

      Lôi Dương trong mắt bốc hỏa, lạnh lùng :" ta rốt cuộc là làm sao vậy?"

      " Chính xác ấy bị đói đến ngất xỉu!" Bác sĩ vẻ mặt khó hiểu với Lôi Dương . cứ như Lôi Dương là người ngược đãi phụ nữ vậy.

      Khuôn mặt Lôi Dương giật giật, kiên nhẫn với bác sĩ:" Ông có thể !"

      Bác sĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu :" Cậu biết trẻ kính già gì cả, cậu nhìn xem cậu để đói thành thế nào !"

      Lôi Dương nổi giận :" Mau cho tôi. Bằng tôi dán miệng ông lại, ông già nhiều chuyện."

      Bác sĩ :" Cho ấy ít gì ăn , ấy đói chết đấy!" xong ông từ từ bỏ thèm để ý đến cơn tức của Lôi Dương.

      Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, đáng chết này, lại ngay lúc cùng ...... mà hôn mê bất tỉnh.

      Đúng là để mặt mũi cho mà!

      Nhưng nghĩ tới, bản thân cũng quá thô bạo!

      Kỳ cũng phải quá thô bạo, nếu Đồng Đồng đói ngất xỉu , chừng đêm tuyệt vời.

      Nhưng Đồng Đồng lại hôn mê bất tỉnh, hại nghĩ bản thân mình từ trước đến này lần đầu tiên làm bất tỉnh giường!

      May mà bác sĩ là bị đói ngất xỉu , chứ là bị ......, a, muốn giết người diệt khẩu luôn.

      Lôi Dương biết nên giận hay nên cười, ra khỏi phòng Đồng Đồng .

      Đồng Đồng nằm giường nghe tiếng bước chân Lôi Dương rời mới nhõm thở dài, ra tỉnh dậy lúc bác sĩ chuyện.

      Quả thực rất có mặt mũi, đói đến ngất xỉu giường, ngất xỉu trong lòng Lôi Dương , nhưng quả thực là rất đói, làm sao bây giờ.

      Hơn nữa dưới thân vẫn còn đau , đều là tại Lôi Dương, chút cũng dịu dàng, Đồng Đồng hoài nghi cái chỗ kia có phải bị hư hại rồi , khuôn mặt xinh đẹp của đỏ bừng!

      Hồi lâu sau, Đồng Đồng nghe thấy tiếng chuông cửa, là ai đến muộn vậy? Tiếp đến nghe thấy tiếng đóng cửa.

      Sau đó nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, là Lôi Dương vào, tiếng bước chân của giống với người khác, có thể nhận ra.

      gắt gao nhắm chặt mắt lại giả vờ vẫn còn hôn mê, nhưng bởi vì lông mày nhíu lại nên bị Lôi Dương phát ra.

      cầm đồ vật trong tay đặt bàn bên giường , sau đó ngồi cạnh Đồng Đồng lạnh lùng :" Đừng có giả chết, dậy!"

      Đồng Đồng cẩn thận mở to mắt nhìn Lôi Dương, mặt lạnh lùng , ánh mắt tàn nhẫn, có mở miệng chuyện, bởi vì bản thân có sức.

      mặt Lôi Dương gần sát mặt Đồng Đồng , hơi thở ấm áp của phả mặt , Đồng Đồng lo lắng đến quên thở, có phải tức giận ?

      Lôi Dương nhìn chằm chằm Đồng Đồng hồi lâu mới chậm rãi :" Về sau dám hôn mê giường nữa, coi chừng tôi phá chỗ hoa kia, cả mấy ngôi nhà kia nữa, biết chưa!"

      xong đứng dậy, ánh mắt sắc bén vui liếc nhìn Đồng Đồng cái rồi xoay người bỏ .

      Đồng Đồng thở phào nhõm.

      Đồ vật bàn chắc chắn là đồ ăn rồi, ngửi thấy mùi thơm ngát, bụng bắt đầu kêu ùng ục.

      chậm rãi mở hộp cơm ra, trong hộp đều là những thức ăn thích hợp cho người nhịn đói 2 ngày ăn.

      Ăn cơm quan trọng hơn, ăn no bụng rồi sau!




      CHƯƠNG 19 1/2 - LẠI TỨC GIẬN

      Đồng Đồng ăn xong cảm giác tốt hẳn len, có điều trời khuya rồi, chắc Lôi Dương ngủ.

      vốn định cảm ơn mua đồ ăn cho , nhưng nghĩ lại vẫn để ngày mai , mua chút đồ ăn, như vậy có thể tự nấu, cần bị đói đến ngất xỉu nữa.

      im lặng ngủ, hy vọng khi tỉnh dậy lấy lại được sức lực.

      ___

      Trời sáng, Đồng Đồng thức dậy rời giường, dọn dẹp xong khẽ mở cửa ra, sợ làm Lôi Dương thức giấc, vì hôm qua dường như ngủ rất muộn.

      Đồng Đồng bộ rất lâu mới đến chỗ bắt xe, khu biệt thự đều là nơi người có tiền ở, nhà nhà đều có xe, cho nên nếu muốn bắt xe phải rất xa, Đồng Đồng bắt xe bus rồi vào nội thành

      ......

      Lúc Lôi Dương thức dậy phát Đồng Đồng ở đây, trong phòng cũng có ai, trong phòng dường như vẫn còn lưu lại mùi thơm của Đồng Đồng, mùi thơm khiến người ta u mê.

      Nhưng đâu?

      Lôi Dương mình vì sao lại có chút kinh hoảng, đôi lông mày tuấn của nhíu lại, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng Đồng Đồng.

      ý nghĩ bất an lên trong đầu , Đồng Đồng rồi, tuân thủ lời hứa, Lôi Dương trong lòng có chút tức giận, rồi sao? để vào mắt chút nào sao?

      Khuôn mặt đẹp đẽ bị lãnh lẽo bao phủ, ánh mắt ngập tràn tức giận!

      ......

      Đồng Đồng siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, đều là đồ Lôi Dương thích, còn mua chiếc xe đạp để sau này tiện lại! mong Lôi Dương xì ra bộ mặt thoải mái cho , Đồng Đồng mua đồ xong bắt xe về biệt thự của Lôi Dương.

      lái xe giúp mang xe đạp từ sau cốp xe xuống, Đồng Đồng xách đồ ăn vào trong nhà.

      Lúc lái xe , Đồng Đồng vào trong, Lôi Dương vẫn còn ở nhà à, Đồng Đồng đẩy cửa ra rồi vào, đặt đồ ăn xuống trước rồi dắt xe đạp vào trong. Đóng cửa lại.

      đặt xe dưới gốc cây trong sân biệt thự, sau đó xách đồ ăn vào trong phòng.

      xếp đồ ăn vào trong tủ lạnh, đóng tủ lạnh xong quay người lại thấy Lôi Dương tức giận bừng bừng nhìn .

      lại tức giận nữa à, Đồng Đồng bất an nghĩ! Nhưng vì sao lại tức giận? chẳng lẽ vừa rời giường lên cơn tức à? Hay là quấy rầy nghỉ ngơi!

      " vừa đâu!" giọng tức giân của Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng.

      Đồng Đồng nhìn thấy đôi mắt tức giận của Lôi Dương , mở miệng :" Em mua đồ ăn!"

      " Tôi có cho ? Hả?" Lôi Dương đẩy Đồng Đồng sang bên rồi mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, trong lòng lại vui đem đồ ăn trong đó ra vứt xuống đất.

      Đồng Đồng bắt lấy tay Lôi Dương :" A Dương, đừng, đừng để ý em ra ngoài, em về sau tự ra ngoài nữa, đừng tức giận nữa được !"

      Lôi Dương bỏ tay Đồng Đồng ra :" Đừng tự tung tự tác biết chưa, tôi cần người đàn bà biết nghe lời!"

      cần ngôi biệt thự này có cảm giác của mái nhà, cần quen với tồn tại của .

      từng thích cảm giác như vậy, thương cảm giác như vậy.

      thích nhìn bóng dáng Đồng Đồng bận rộn trong nhà bêp, thích ăn đồ ăn làm, thích làm về lại nhìn thấy hình bóng của , thích vào đến cửa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

      Nhưng tất cả đều là chuyện cũ, giờ phút này nhắc lại nực cười!

      để cho bản thân có cơ hội có cảm giác như vậy lần nữa! !

      Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương nổi giận, vì mình mua đồ ăn nên Lôi Dương mới nổi giận sao?

      có chút hiểu, nhưng biết Lôi Dương thích làm gì hết.

      có chút khổ sở, rốt cục phải làm thế nào mới từ chối , hận nữa!

      Trong mắt tràn ngập bất lực cùng thống khổ. Đôi mắt ngân ngấn nhưng cho nước mắt hạ xuống, Lôi Dương cũng thích khóc mà.

      Nhìn đống đồ ăn bị vứt mặt đất, Đồng Đồng cũng cảm thấy tấm lòng của giống như cũng bị Lôi Dương ném xuống đất vậy.

      Lôi Dương túm lấy tay Đồng Đồng :" được làm chuyện ngu xuẩn như thế này, cũng được tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt tôi!"

      Lôi dương sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đồng Đồng, sợ nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ của , như vậy mềm lòng, nước mắt của dường như là điểm yếu chí mạng của , nhìn thấy nước mặt của Đồng Đồng còn lòng dạ nào mà tra tấn , trả thù .

      Nhưng phải là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn sao? Tại sao với bé như lại mềm lòng!

      Lời tình của Lôi Dương lại vang lên bên tai Đồng Đồng :" Ngoan ngoãn làm những chuyện mà nhân tình nên làm , được làm những chuyện vô vị như thế này, từ sau đâu cũng phải hỏi ý tôi , biết chưa?"

      Lôi dương xong thả Đồng Đồng rarồi ra phòng bếp.

      ra khỏi biệt thự nhìn thấy chiếc xe đạp dựng dưới gốc cậy, tức giận ra đạp đổ nó.

      Xe đạp đổ xuống mặt đất, bánh xe quay quay ngừng, dường như buồn cho vận mệnh bị chà đạp của mình vậy!

      Lôi Dương trấn tĩnh lại chút, dường như ngày hôm nay và hôm qua đều rất tức giận, nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì? Bởi vì Đồng Đồng vô cớ mất tích, tức giận, có lẽ là tức giận chính mình!

      Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch nhìn thân hình cao lớn của Lôi Dương rời khỏi tâm mắt của . Nhìn qua cửa kính thấy Lôi Dương giống như đứa trẻ đạp đổ xe đạp.

      Đồng Đồng nhịn được bật cười!

      Nhưng Lôi Dương lại ghét như vậy, coi như người tình của , bạn cùng giường của .

      Nhưng đúng, đồng ý với điều kiện của , nhưng thực muốn ở bên Lôi Dương, cần đối đãi với như vậy, càn coi là cái gì.

      Đồng Đồng tuy nhiên có chút đau, nước mắt vẫn cố nén cuối cùng vẫn rơi xuống, sao, dù sao Lôi Dương ở đây, có khóc cũng quan tâm!

      Đồng Đồng buồn bã nhặt đồ ăn lên, xếp từng thứ từng thứ vào tủ lạnh.

      tự nhủ, em sợ , em lùi bước, nhưng còn sao!

      ghét em cũng được, hận em cũng được, là người đề ra điều kiện này, cho nên người phải lo chính là !

      Cho đến khi...... muốn em rời khỏi tầm mắt của , muốn em ra khỏi biệt thự của , như vậy em bao giờ ở lại bên cạnh nữa!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 20

      Lôi Dương tức giận ngồi trong văn phòng, ánh mắt lạnh lùng vô cùng khó chịu, môi mím chặt, người có lực sát thương vô hình, cần cũng như cảnh cáo người xung quanh, đừng gần, lại gần giết tha!

      Ngoài văn phòng chủ tịch mấy nhân viên nam nữ tụ tập đứng gần nhau bàn luận xôn xao.

      " Đại Trương, cậu lá gan lớn cậu vào !" đám nhân viên nữ lắc lắc tay áo Đại Trương.

      Đại trương toát mồ hôi lạnh với đám nhân viên nữ:" Tiểu lưu, cậu , tớ còn mẹ già còn !"

      nhân viên nữ khác giọng :" Đại trương, cậu phải đàn ông !"

      Đại trương lùi về phía sau :" Tớ phải đàn ông? Chỉ tịch chúng ta mới là đàn ông kìa. Tiểu lưu cậu có thai, chủ tịch chắc chắn dám đả động cậu đâu, cậu !"

      " Đại trương cậu xấu xa quá! Lỡ như tớ có mệnh hệ gì, chồng tớ nhất định giết cậu." Tiểu lưu trừng mắt lườm đại trương cái.

      Đại trương định bước lùi lại lại bị tiểu Lưu đẩy lên.

      Cuối cùng tiểu lưu bất đắc dĩ :" Thôi được rồi, đừng có xẹp cái mặt như thế nữa, tớ !"

      Đại trương nghe thấy thế mắt sáng trưng như đèn pha.

      Tiểu lưu và đứng cạnh liếc nhìn nhau sau đó giơ tay gõ cửa.

      Sau đó chờ Lôi Dương bên trong lên tiếng mở cửa ra, đứng cạnh chớp cơ hội đẩy Tiểu trương vào văn phòng chủ tịch, hai hoàn thành gian kế thích thú vỗ tay, chúc mừng Tiểu trương thay mọi người hy sinh đẹp luôn!

      Đại trương thầm mắng mấy có đạo nghĩa kia, run run rẩy cầm giấy tờ trong tay đặt trước mặt Lôi Dương , đổ mồ hôi đầm đìa :" Chủ tịch......."

      "Biến ra ngoài!" Lôi Dương lấy giấy tờ bàn ném về phía đại trương.

      Đại trương cuống quít chạy ra ngoài, đóng cửa lại, để Lôi Dương nổi giận ở bên trong.

      Đại trương vỗ vỗ ngực, định thần lại :" Vừa rồi ai đẩy tôi vào !"

      Tốt xấu gì cũng là cấp của bọn họ, thế mà bọn họ dám đẩy vào làm vật hy sinh!

      Hai gian xảo cười thầm về chỗ mình ngồi, đại trương cũng về văn phòng của mình.

      Lúc tan ca, nhân viên công ty lần lượt ra về, riêng Lôi Dương vẫn ngồi trong văn phòng.

      Lôi Dương dùng thang máy riêng xuống tầng, nhìn thấy Vu quyên đứng ở cửa thang máy, dáng đứng gợi cảm, nhìn thấy rất vui vẻ :" Chủ tịch, hôm nay em tới đó được !"

      Lôi Dương lạnh lùng nhìn vu quyên, lên tiếng thẳng về phía bãi đỗ xe, vu quyên có chút cam lòng tâm gọi:" Lôi!"

      Lôi Dương đứng bên cạnh xe, hài lòng :" Nhớ bổn phận của !"

      Vu quyên ngơ ngác đứng đó, dám mở miệng, trơ mắt nhìn Lôi Dương vào xe biến mất trong tầm mắt .

      ―――――――――――――――――――――――――――

      Lôi Dương cố gắng làm mình bình tĩnh lại, lái xe về tới biệt thự, cất xe xong vào nhà.

      Ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát, có chút bấn loạn, dường như lại giống như hai năm trước, vội vội vàng vàng làm xong việc sớm, trong lòng chờ mong bóng dáng màu trắng trong nhà làm món gì cho ăn , sau đó lại nằm ở sô pha chờ về, sau đó dịu dàng hỏi tiếng, "A Dương, về rồi à!"

      Lôi Dương hoảng hốt, trong lòng khỏi nghĩ, làm cái gì ăn vậy , có phải vẫn dáng vẻ uyển chuyển mềm mại ấy, có phải vẫn mặc áo sơ mi trắng của ?

      chậm rãi vào phòng ăn, nhìn bàn đặt rất nhiều đồ ăn, còn có bóng dáng Đồng Đồng bận rộn trong phòng bếp, tựa hồ vĩnh viễn hề biết mệt.

      Lôi Dương hoảng hốt tỉnh lại từ tâm trí, ánh mắt mơ màng của chợt trở nên lạnh lẽo.

      ! tại phải hai năm trước, hề còn vì mà làm tất cả, còn lưu luyến mọi thứ của , chỉ là đồ chơi của , bạn cùng giường hoặc tình han, còn là trong lòng nhớ nhung nữa!

      Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương, cười :" A Dương, rửa tay rồi ăn cơm!"

      Lôi Dương lạnh mặt câu,vừa nhìn Đồng Đồng vừa đến trước bàn ăn, bưng đồ ăn bàn lên đổ vào thùng rác, giống như sáng nay vứt đồ ăn mua vậy.

      Đồng Đồng vội bắt lấy tay Lôi Dương , nhưng Lôi Dương rất cao, cánh tay lại khỏe, ngăn cản được, ôm lấy cánh tay bưng đồ ăn của , nhưng vẫn thản nhiên chuyển sang tay kia vứt .

      Đồng Đồng như vuốt đuôi hổ, lại chụp lấy tay Lôi Dương muốn giữ lại mấy món ăn này.

      Ném hết xuống đất ăn cái gì, muốn bị đói nha!

      Đồng Đồng dùng ánh mắt đáng thương nhìn đống đồ ăn bị Lôi Dương vứt dưới đất, tức giận buông tay Lôi Dương ra, thân thể bực tức đứng đó.

      Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng bé đáng thương, mở miệng :" Lời tôi vĩnh viễn nhớ kĩ phải !"

      Đồng Đồng cúi đầu, nhìn mặt Lôi Dương , mắt , lông mày , bởi vì biết, những chỗ đó ngoài lạnh lùng ra chẳng có gì hết.

      cúi đầu nghe Lôi Dương chỉ trích, giống như đứa trẻ làm sai cúi đầu nghe người lớn phát biểu!

      Lôi Dương giật cà vạt ra, lớn tiếng :" Chuẩn bị nước , tôi muốn tắm!"

      Đồng Đồng nhịn được :" Nhưng chả phải cho em làm chuyện vô vị sao, chuyện này cũng vô vị mà!"

      Lôi Dương trừng mắt, tay nâng lên như định cốc đầu Đồng Đồng, Đồng Đồng chạy vội :" Em chuẩn bị nước!"

      Đồng Đồng nhận lệnh vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm, ngồi bên cạnh bồn tắm thử nước, cố nén giận :" tính tình của càng ngày càng hư, động bốc hỏa huơ huơ nắm tay, kiểu gì cũng chóng già cho xem!"

      " cái gì đấy!" giọng của Lôi Dương đột nhiên vang tới từ phía sau.

      Đồng Đồng giật mình' bùm!' rơi vào trong bồn tắm.

      Lôi Dương nhìn Đồng Đồng rơi vào bồn tắm, cơ thể run rẩy vài cái, biết có phải muốn cười mà cố nhịn hay .

      Đồng Đồng ngóc đầu dậy từ trong bồn tắm, nước làm ướt quần áo của , còn có tóc, bọt nước rơi xuống từ tóc , cuống quít định trèo ra ngoài, Lôi Dương tiến gần đến vào trong bồn tắm.

      Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương chợt chột dạ, người to lớn như vậy ở cùng trong phòng tắm, đỏ bừng mặt, vội vàng muốn ra khỏi cái nơi mờ ám này, xoay người eo lại bị cánh tay mạnh mẽ của Lôi Dương túm chặt lấy, Đồng Đồng giờ phút này khỏi ngượng ngùng.

      Thân thể của cứng đờ, tùy ý Lôi Dương ôm vào lồng ngực bóng loáng rắn chắc của .

      Vòng ôm quen thuộc , rất nóng mà rộng lớn, Đồng Đồng chỉ cảm thấy đầu lưỡi khô, tâm trạng thấp thỏm.

      Lôi Dương kéo người lại làm cho hai người đối diện với nhau, Đồng Đồng dám nhìn thẳng vào mắt Lôi Dương , cúi đầu mặt đỏ bừng.

      Nếu lúc này ngẩng đầu lên nhất định có thể nhìn thấy trong mắt Lôi Dương hề là vô tình mà là dục vọng nồng đậm .

      " Cởi quần áo ra!" giọng có chút hổn hển của Lôi Dương ra lệnh cho Đồng Đồng.

      Đồng Đồng thấy Lôi Dương chợt bối rối, lắp bắp :" Cởi...... Cởi quần áo?"

      " Muốn tôi giúp cởi à?" Lôi Dương nghiến răng .

      " A Dương, chúng ta......!"

      Rẹt tiếng, áo trong tay Lôi Dương biến thành miếng vải.

      vốn định có thể lên giường rồi mới làm được , nhưng Lôi Dương dường như để cho có cơ hội!

      Bọn họ phải lần đầu tiên khỏa thân đối diện với nhau, nhưng sau 2 năm, giữa bọn họ vẫn có nhiều khoảng cách.

      Đôi ngực sữa màu tuyết trắng của nàng hề được che đậy lộ ra trong mắt Lôi Dương , đôi mắt dường như nổi lên ngọn lửa.

      vẫn mê người như vậy , chịu nổi muốn , tức giận mà muốn nữa, ôm lấy Đồng Đồng đặt dưới sàn nhà tắm.

      tuột váy của Đồng Đồng, khiến Đồng Đồng hoàn toàn thể trước mặt .

      Lạc lạc khiếp sợ nhắm mắt lại, đôi mắt vũ mị,dáng vẻ hấp dẫn lòng người ở trước mắt Lôi Dương.

      Lôi Dương dường như nghe thấy dục vọng trong chính bản thân mình, muốn vào , muốn !

      Lôi Dương rốt cuộc để ý là bởi vì hận hay là , tiến vào thân thể Đồng Đồng , tiến vào vùng sâu kín mềm mại!

      2 cơ thể lâu gần nhau tái hợp, hợp chặt với nhau làm !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :