1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÌNH CỜ - HỒ LY

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5 - CẦU HÔN

      Đồng Đồng là dịu dàng ngoan ngoãn, ngần ngại với những cầu của Lôi Dương, thuận ý chiều .

      Điều này càng khắc sâu vị trí trong lòng Lôi Dương của .

      có ý định kết hôn trong đầu, nhất định phải khiến dịu dàng động lòng người này cả đời ở bên , nhưng lòng của vẫn còn người đàn ông khác, nhận định phải giúp quên kẻ đó.

      Ở nước ngoài tháng khiến con người lạnh như băng của lần đầu tiên nhớ nhung , lại còn nhớ nhung đến khổ sở. Kích tình qua , Lôi Dương lưu luyến vuốt ve tấm lưng trần của Đồng Đồng , trầm giọng :" Đồng Đồng!"

      " Vâng?" Đồng Đồng giống như con mèo lười biếng nằm cuộn trong lòng Lôi Dương , ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt lạnh như băng làm mê muội.

      " Cưới nhé!" Lôi Dương hồi hộp ra ba từ mà mình ấp ủ bấy lâu.

      Đồng Đồng ngây ngốc trong lát, hề phản ứng gì, Lôi Dương đột nhiên ra những lời này là có ý gì. Sao mới từ nước ngoài trở về đột nhiên mấy lời này?

      " Sao thế, em muốn à? Vẫn vẫn thể quên Hạo Nam của em sao" Lôi Dương sắc mặt tối sầm, trong lời có vị ghen nồng đậm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia mang theo dịu dàng nhìn Đồng Đồng , nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngỡ ngàng của .

      Nghe Lôi Dương rất xúc động, Đồng Đồng cười cười :" cầu hôn đấy à?"

      Có người nào cầu hôn ở giường ? Đồng Đồng đoán, Lôi Dương chắc hẳn là người đầu tiên!

      Khuôn mặt lạnh như băng của Lôi Dương thoảng qua ý cười, trầm thấp :" Sao? Có phải nhận ra thành ý của ? rất có thành ý ."

      xong hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Đồng Đồng .

      Rất lâu mới thả ra.

      Đồng Đồng trong tâm giờ phút này rất hạnh phúc , có chút e ngại cầm lấy tay Lôi Dương cạ cạ vào mặt mình :" Được rồi, nếu có thành ý, vậy bổn tiểu thư đây đồng ý lời cầu hôn của vị hùng là !"

      Lôi Dương bắt lây bàn tay sờ loạn của Đồng Đồng :" hùng của em?"

      Đồng Đồng mỉm cười :" Đúng vậy, là đại hùng của em, người đàn ông hùng của em!"

      " bảo vệ em cả đời!" Những lời này Lôi Dương bật thốt lên.

      Đồng Đồng hạnh phúc cười, thầm bên tai Lôi Dương :" Em cả đời!" Lại lại có thể dễ dàng ra, thế còn Hạo Nam, Đồng Đồng hoang mang biết, vì sao sau khi gặp Lôi Dương tất cả đều thay đổi, tình cảm bộc phát thể kìm chế.

      Hạnh phúc lan tỏa ra cả 2 người.

      Hai ánh mắt chưa đầy tình ý nhìn nhau, hạnh phúc lan tỏa dần trong trái tim.

      Đồng Đồng cũng tưởng tượng nổi mình lại kết hôn với chàng trai mới quen biết 2 tháng. Cũng tưởng tượng nổi mọi chuyện lại diễn tiến nhanh như vậy.

      Chuyện Lôi Dương cầu hôn Đồng Đồng gây nên chấn động nghiêm trọng . người trong gia tộc nhất quyết phản đổi, chính vì vậy Lôi Dương tự sắp xếp trước.

      thú cưới mình muốn, vì vậy tuyệt đối chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị hay kinh tế.

      Thân phận của Đồng Đồng ngay lập tức bị giới truyền thông làm rùm beng lên, mọi mặt báo đều viết về chuyện chủ tịch của tập đoàn họ Lôi sắp kết hôn với gia thế bình thường, giống như chuyện tình bé lọ lem và hoàng tử vậy.

      Có người cho rằng Đồng Đồng là chim sẻ nhảy lên cây, chốc biến thành phượng hoàng, lâu nữa trở thành bà chủ nhà giàu, vân vân và vân vân.

      Đồng Đồng cũng để ý lời ra tiếng vào, chỉ lòng chờ đến ngày kết hôn với Lôi Dương , trở thành của , trở thành bé hạnh phúc!

      Con người phụ bạc Hạo Nam kia, cho qua bên !

      Trong lúc Lôi Dương và Đồng Đồng đắm chìm trong hạnh phúc về đám cưới sắp tới, Đồng Đồng báo tin cho người nhà cùng bạn bè, phát thiếp mời chờ đón đám cưới sắp đến!

      Có điều gia tộc họ Lôi cực lực phản đối hôn này, bèn nghĩ mọi cách phá đổ nó. Thậm chí, ba nhân vật trung tâm của gia tộc họ Lôi tuyên bố, nếu Lôi Dương nhất quyết cưới Đồng Đồng phế bỏ chức vị chủ tịch của Lôi Dương , đồng thời Lôi Dương phải rời khỏi nghiệp của gia tộc.

      Rời khỏi nghiệp của gia tộc, chuyện này có thể uy hiếp đến Lôi Dương sao? Đừng đùa, Lôi Dương bao giờ để người ta uy hiếp.

      Thái độ của Lôi Dương cứng rắn như vậy, mà nhà họ Lôi lại thể tách rời được với Lôi Dương , bắt Lôi Dương rời cũng chỉ là biện pháp bất đắc dĩ làm liều.

      Bởi vậy bọn nghĩ ra cách làm thay đổi quyết tâm cưới Đồng Đồng của Lôi Dương.

      Trong thư phòng của Lôi gia, Lôi Lâm ngồi nơi đó, sắc mặt bất định khó đoán. Lôi Lâm định sai người hạ thủ với Đồng Đồng, hy vọng có thể thức thời mà rời khỏi Lôi Dương.

      " Bố, bố vẫn còn phiền lòng vì chuyện của ạ, chi bằng cứ để con lo, con giải quyết gọn chuyện này!" Người vừa lên tiếng là cậu con trai khác của Lôi Dương, cậu em cùng cha khác mẹ của Lôi Dương, Lôi Hướng Đông.

      thể phủ nhận là ta cũng có vài điểm giống Lôi Dương , nhưng lại cứng rắn của khiến người ta có cảm giác ta hơi nhu mì.

      Lôi nhìn lướt qua Lôi Hướng Đông :" Con chắc chắn có thể giải quyết gọn?"

      Lôi Hướng Đông cười cười :" Bố, bố luôn tin con!"

      Ở trong mặt bố, ta luôn kém cỏi hơn trai của ta, lòng ta luôn mong đợi người kia bị trục xuất khỏi gia tộc. Có điều người thông minh đều dễ dàng nhận ra Lôi Lâm coi trong Lôi Dương đến nhường nào. Đuổi Lôi Dương khỏi gia tộc? Đừng chuyện trời chứ.

      Chi bằng giải quyết vụ này cho ông già vui lòng, đây là tính toán của ta.

      Lôi Lâm cúi đầu xem tài liệu, :" Được rồi, giao cho con, đừng để chuyện như vậy cũng làm xong!"

      " Yên tâm , bố!" Lôi Hướng Đông lộ ra nụ cười kì lạ.

      Đồng Đồng nhận được cuộc gọi lạ, người gọi là người đàn ông xa lạ muốn hẹn gặp ở quán cà phê.

      vốn định từ chối thẳng thừng, có điều người kia lại :" Nếu muốn công ty của cha bị phá sản, vậy cần đến chỗ hẹn!"

      Đồng Đồng đánh rơi điện thoại, tâm trạng lo lắng, công ty của bố xảy ra chuyện sao?

      điện thoại về nhà xác mình,bị hỏi dồn quá mẹ mới chịu , quả tình hình ở công ty tốt lắm, có vẻ như gặp chuyện khó khăn!

      Đồng Đồng ngắt điện thoại đến quán café kia, để xem người kia muốn gì!

      Công ty của bố gặp chuyện có phải là do có người tình gây ra ?!

      vào quán cà phê, Đồng Đồng nhìn thấy người đàn ông ở chỗ ngồi gần cửa sổ, dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, giống người xấu.

      Có điều Đồng Đồng tự nhủ, tuyệt đối được trông mặt mà bắt hình dong.

      Người đàn ông kia làm động tác mời Đồng Đồng ngồi xuống đối diện.

      Đồng Đồng ngồi xuống.

      " Hân Đồng?" Người nọ hỏi lại.

      Đồng Đồng thu lấy dũng khí :" Đúng! Là tôi, có việc gì mời "

      Người đàn ông kia :" Vậy tôi thẳng luôn!"

      Đồng Đồng , chờ người đàn ông kia tiếp.

      " Tôi được Lôi gia phó thác đến cho chuyện, nếu rời khỏi Lôi Dương, vậy công ty của bố nhất định phải phá sản!"

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 6 - HIỂU LẦM

      Đồng Đồng nghe thấy lời người đàn ông kia khỏi lo lắng, đây là lời uy hiếp với , dùng người thân của để uy hiếp .

      nên làm thế nào đây? Chấp nhận bị uy hiếp, rời bỏ Lôi Dương, giải thoát người thân khỏi vòng vây khốn.

      Tâm trạng của đấu tranh kịch liệt nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt, muốn người đàn ông này nhận ra suy nghĩ và những mâu thuẫn nội tâm của .

      Người nọ nhìn thấy Đồng Đồng lên tiếng , lại mở miệng :" Chỉ có cách rời khỏi Lôi Dương, Lôi lão gia tử đồng ý cho khoản tiền đủ để mở rộng công ty của cha ! Hơn nữa phải biết rằng nếu Lôi Dương quyết tâm cưới , ta có gì hết, những gì trước đây ta có đều mất hết!"

      Đồng Đồng nhớ tới lời củaLôi Dương, hỏi , nếu như mất tất cả, có còn ở bên nữa ?

      Trong mắt Đồng Đồng dần ra do dự, mâu thuẫn, giày vò, cả 2 điều đều khó, nếu Lôi Dương vì mà mất tất cả, nếu vì mà người nhà liên lụy, sao có thể đành lòng chứ?

      Người đàn ông nhìn ra nội tâm giày vò của Đồng Đồng, lấn tới :" có thể suy nghĩ chút, 3 ngày sau trả lời tôi, khuyên nên nghĩ cho người nhà ."

      Người đàn ông kia xong lộ ra nụ cười khó hiểu, Đồng Đồng vì suy nghĩ nhiều nên để ý tới nụ cười kì quái mà người đàn ông kia dành cho .

      Ngoài cửa sổ chiếc xe đen bóng lướt qua.

      Người ngồi trong xe chính là Lôi Dương và thư kí của – Khải Lâm.

      Lôi Dương nhìn thấy hết màn tươi cười kia.

      " Dừng xe!" Lôi Dương ánh mắt trầm xuống với lái xe.

      " Chủ tịch, làm sao vậy, chúng ta còn phải ra sân bay, thể chậm trễ!" Khải lâm giọng nhắc nhở.

      Lôi Dương Đồng Đồng cùng người đàn ông ngồi bên cửa sổ trong quán café.

      Xe có chút quá qua quán café kia.

      Lôi Dương nghiêm mặt :" sân bay!"

      Khải lâm lộ ra nụ cười thoải mái.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Đồng Đồng từ quán café ra, trong lòng bất an, yên lòng về người nhà nên vội bắt xe về.

      Bố ở nhà, chỉ có mẹ,còn em trai học.

      Bà Lê dường như muốn làm lo lắng, cũng gì nhiều, chỉ dịu dàng an ủi , chuyện khó khăn rồi cũng qua !

      Đồng Đồng ảm đạm ra khỏi nhà nhìn lên bầu trời, tâm trạng rối bời, người và người thân, phải làm sao đây?"

      Trong thâm tâm thôi thúc rất mãnh liệt, muốn phải rời bỏ Lôi Dương... nhưng người nhà của , phải làm sao đây?

      Đồng Đồng mang theo phiền não về biệt thự của Lôi Dương.

      Vừa vào tới cửa nhìn thấy Lôi Dương về, ngồi ghế sofa, dường như cũng đợi về.

      " A Dương, về rồi à, em còn chưa nấu bữa tối!" Đồng Đồng xua nỗi bất an trong lòng bước về phía Lôi Dương.

      " Em đâu đấy?" Lôi Dương ánh mắt lạnh như băng nhìn Đồng Đồng.

      Nhớ tới người đàn ông kìa cười cười với Đồng Đồng, Lôi Dương có cảm giác khó chịu bứt rứt.

      Đồng Đồng ngồi bên cạnh ôm lấy Lôi Dương tìm cảm giác bình yên, trong lòng suy nghĩ có nên chuyện gặp người đàn ông kia cho biết .

      Đồng Đồng dịu dàng :" Em về nhà chuyến!"

      có cảm giác hôm nay Lôi Dương là lạ , dáng vẻ vui, có phải do áp lực gia đình ?

      Đồng Đồng hôn hôn mặt Lôi Dương :" Em chuẩn bị bữa tối, nghỉ ngơi chút !"

      Đồng Đồng về phía phòng ăn, để lại Lôi Dương ngẩn người nhìn ngắm bóng dáng .

      bật cười với chính mình, từ khi nào lại nhen như vậy, ghen cả với người đàn ông kia

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Thời gian 3 ngày qua rất nhanh, Lôi Dương làm.

      Đồng Đồng mình ở nhà , trong lòng băn khoăn vẫn đề kia, ba ngày phải có đáp án cho người kia, rốt cuộc nên làm thế nào?

      Đồng Đồng lo âu bất an, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, làm Đồng Đồng giật mình.

      Đồng Đồng mở cửa, phát người đến chính là người đàn ông kia, ông ta đến lấy đáp án sao?

      Đồng Đồng bối rối nghĩ muốn đóng cửa , muốn đối diện với vấn đề này.

      Có điều người nọ chen chân vào cửa.

      " Tiểu thư, suy nghĩ xong rồi chứ?" ánh mắt người đàn ông kia cao thấp đánh giá Đồng Đồng.

      Đồng Đồng phát ánh mắt người đàn ông kia có chút quái dị, trong lòng cảnh giác, lạnh lùng :" tôi rời bỏ A Dương , mời ông ra ngoài! A Dương sắp về rồi, tôi muốn thấy ông bị ấy tống khỏi nhà đâu!"

      Người đàn ông kia rất nhanh đổi thái độ, bàn tay chụp lấy eo Đồng Đồng, mập mờ :" rất đẹp, giọng của gợi tình, có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của người đàn ông"

      " Ông buông tôi ra!" Đồng Đồng có chút sợ hãi, liều mạng giãy dụa.

      " Ta đối giãy dụa càng cảm thấy hứng thú!" Người nọ xong kéo Đồng Đồng hướng phòng khách sô pha đến.

      Đồng Đồng sợ hãi hô to, chính là lại người giải cứu .

      Kia đàn ông xé rách của quần áo, Đồng Đồng tử mệnh che chở quần áo, liều mạng giãy dụa.

      Có điều yếu đuối làm sao có thể kháng cự lại người đàn ông khỏe mạnh chứ.

      la hét khản cả giọng, quần bò bị gã đàn ông kia tuột xuống, gã nọ cũng cởi quần của mình.

      Đồng Đồng tuyệt vọng , nước mắt chảy xuống!

      Tiếng cửa mở kinh động đến Đồng Đồng cùng gã đàn ông định xâm phạm .

      " Các người làm cái gì!" Là tiếng quát của Lôi Dương .

      Lôi Dương vội giải quyết công việc xong, vừa về đến nhà lại thấy màn như vậy, thằng đàn ông đè người .

      túm gã đàn ông kia lên, nắm tay nắm chặt đấm vào mặt gã túi bụi.

      Gã đàn ông kia tựa như cái bao cát van xin :" Đừng đánh, là ta rủ tôi đến."

      Ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Dương tràn ngập giận dữ, ánh mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm khuôn mặt bé hoảng sợ của Đồng Đồng.

      Gã đàn ông kia hoảng sợ, thừa Lôi Dương thất thần chuồn ra ngoài.

      Chỉ còn lại Lôi Dương kinh hoảng phẫn nộ và Đồng Đồng cả người run rẩy.

      Lôi Dương bị cảnh tượng vừa rồi làm cho mụ mị, phẫn nộ quát to :" Thằng đàn ông kia là ai?"

      Gã đàn ông kia gặp qua, cùng Đồng Đồng ở quán café có có cười, giờ phút này lại còn mò đến nhà của nữa!

      Đồng Đồng dùng ánh mắt thể tin nhìn Lôi Dương.

      cho rằng ở sau lưng lăng nhăng với người đàn ông khác sao? tin !

      chất vẫn có phải có quan hệ với người đàn ông kia ư !

      có thể giải thích , giải thích rằng gã đàn ông khốn nạn kia muốn chà đạp ! Nhưng có mặt ôn nhu nhưng cũng có mặt quật cường, có lòng tin còn có ý nghĩa gì nữa."

      Bọn họ có nhau , Hân Đồng trong lòng tự hỏi.

      Cuối cùng vẫn là quen biết đủ lâu, hiểu nhau đủ sâu, nhìn Lôi Dương gì!

      Lôi Dương bị im lặng của Đồng Đồng chọc giận, lại nghĩ Đồng Đồng cam chịu nhận tội chuyện.

      " Cút, cút khỏi mắt tôi!" Lôi Dương kiêu ngạo ra lệnh, tàn nhẫn ra lệnh, sao có thể thừa nhận bản thân bị chính mình phản bội được.

      Đồng Đồng ở trong tâm trạng đau đớn, bị lời lẽ vô tình của Lôi Dương càng làm đau đớn hơn, quệt nước mắt mặt, bình tĩnh :" cần em nữa phải ?"

      " trăng hoa mất nết, tôi cần làm cái gì!" lời vô tình của Lôi Dương như đem Đồng Đồng vứt xuống địa ngục.

      Đồng Đồng kéo lại mớ quần áo bị xé rách, lòng tràn đầy đau đớn rời khỏi tầm mắt của Lôi Dương.





      CHƯƠNG 7 - LANG THANG TRONG MƯA

      Đồng Đồng mang theo thứ gì ngoài trái tim đau đớn chạy ra khỏi căn biệt thự đẹp đẽ của Lôi Dương.

      Bên ngoài biết trời mưa tự bao giờ, nước mưa hắt lên người , vẫn tới để cho từng đợt, từng đợt nước mưa thấm đẫm khuôn mặt .

      Những sợi tóc dính khuôn mặt , những cơn mưa quất vào mặt làm người ta nhận đó là nước mắt hay nước mưa!

      Tình đến là tình cờ, tình cũng mau!

      bóng hình đơn nhợt nhạt trong đêm mưa.

      chiếc xe đen bóng đến bên cạnh Đồng Đồng !

      Chiếc xe vọt qua làm nước bắn lên người Đồng Đồng .

      Chiếc xe vừa qua lập tức lui lại.

      Xe dừng bên người Đồng Đồng, chàng trai mặc vest màu đen xuống xe, cầm ô che đầu cho Đồng Đồng.

      " có lỗi, tôi lái nhanh quá cho nên......." Người nọ nhìn thấy Đồng Đồng, xong câu có lỗi chăm chú nhìn , có điều im lặng hề chuyện.

      Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn chàng trai kia. Hạo Nam? Chàng trai làm cho rơi lệ biết bao nhiều lần đứng trước mặt , giờ phút này đáy lòng lại hề nổi lấy gợn sóng, đờ đẫn :" sao, dù sao tôi cũng ướt hết rồi!"

      Đồng Đồng xong tiếp tục về phía trước , phải về nhà, nơi đó mới là nơi nên .

      Nhưng điều nằm ngoài dự kiến chính là tay bị Hạo Nam bắt lấy.

      Hạo Nam lòng :" Em muốn đâu, tôi đưa em , như thế này ốm mất !"

      Đồng Đồng tránh khỏi tay :" cần, cám ơn!"

      kết hôn rồi, còn có quan hệ gì nữa! Hết thảy đều phiền toái!

      khuôn mặt tuấn tú của Hạo Nam có chút hài lòng :" Em cứ làm khổ bản thân mình như vậy, bố mẹ em rất đau lòng!"

      Đồng Đồng chợt ngẩn ra!

      Hạo Nam nhìn thấy trong mắt Đồng Đồng có chút do dự, mở ra xe :" Lên xe , tôi đưa em !"

      Đồng Đồng do dự hồi lâu, thấp giọng :" Cám ơn!" Sau đó lên xe.

      Hạo Nam cũng lên xe, cởi áo khoác khoác lên người Đồng Đồng :" Em mặc vào cho ấm!"

      Đồng Đồng trong lòng khỏi nhớ tới Lôi Dương, ở cái đêm ấy, cũng dùng áo khoác của mình khoác lên người .

      Nhớ những ngày đó bọn họ thực vui vẻ hạnh phúc!

      Có điều tại, tất cả đều là chuyện qua!

      Trong hôm nay tất cả hết rồi!

      Đồng Đồng trong mắt tràn ngập đau đớn cùng mất mác!

      có lòng kiêu ngạo của , tự tôn của ! Cho nên cầu xin , giải thích điều gì hết!

      Hạo Nam khởi động xe hướng về phía Đồng Đồng !

      Rất nhanh tới nơi Đồng Đồng .

      Xe dừng ở cửa khu dân cư cao cấp.

      " Em có trách tôi ?" Hạo Nam đột nhiên hỏi.

      Đồng Đồng lộ ra nụ cười chua xót, với Hạo Nam:" Chuyện qua qua rồi, dù thế nào nữa hôm nay cũng rất cảm ơn !"

      Hạo Nam hề hỏi nhiều , qua loa :" Được rồi, em về nhà . Dù là chuyện gì cũng nên tự làm khổ bản thân mình!"

      xong đưa ô cho Đồng Đồng rồi lên xe rời khỏi tầm mắt của Đồng Đồng.

      phải kiên cường lên, được mang bộ dạng hồn xiêu phách tán về nhà, cần để người nhà lo lắng, cố gắng che giấu nỗi đau đớn trong lòng,cố gắng xua ta bi thương kia, mãi đến lúc sau mới dám bước vào cửa.

      nhận thấy ở chiếc xe bên con đường cách đó xa, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn , bên trong xe Lôi Dương vẻ mặt lo lắng, tay nắm chặt lấy vô lăng.

      Đôi mắt lạnh lẽo nhìn hình dáng Đồng Đồng biến mất trong màn mưa!

      Được lắm, nhanh như vậy ngã vào lòng gã đàn ông khác!

      ra, ta phải là đơn thuần!

      Ánh mắt sáng ngời nhưng lạnh lùng càng trở nên tàn nhẫn!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 8 - BẮT CÓC

      Lôi Dương về đến nhà, nằm chiếc giường từng cùng Đồng Đồng triền miên vô số lần, trong lòng khỏi nhớ lại hình ảnh kia. Thằng đàn ông kia đè người Đồng Đồng, hai cơ thể dây dưa qua lại!

      Ga giường dường như còn lưu lại hương thơm của Đồng Đồng , lại cũng tựa hồ lưu lại mùi vị kích tình dây dưa của thằng đàn ông khác.

      Trong đầu toàn là hình dáng dịu dàng của , dáng vẻ tất bật trong chiếc sơ mi của , nụ cười của , giọng dễ nghe của , tâm Lôi Dương chợt trở nên phẫn nộ bi ai.

      bật dậy tức giận lột ga trải giường ra vứt xuống đất.

      Nhìn căn phòng rộng lớn trống rỗng, dường như mỗi góc đều có bóng dáng màu trắng của , đều có hơi thở của !

      nhìn chiếc ga giường nằm dưới đất kia, bàn tay cào loạn qua mái tóc, nhớ tới cảnh tượng thân thiết của Đồng Đồng với người đàn ông dưới mưa kia.

      từng điều tra qua Hạo Nam là ai, người đàn ông dưới mưa kia phải ai khác, chính là Hạo Nam mà Đồng Đồng luôn miệng nỉ non, người đàn ông .

      Đáng chết , ghen sao? Ghen vì cái chung thủy kia?

      ! Nhất định là tức giận, nhưng phải giải thích như thế nào về chuyện khống chế nổi bản thân mình khi nhìn thấy ta chạy vào màn mữa, tâm khỏi bị chấn động. tự nhủ mình cần , cần quan tâm đến đáng chết kia, cuối cùng vẫn nhịn được lái xe đuổi theo ra ngoài.

      Có điều lại nhìn thấy ta lên xe của người đàn ông khác, còn có cả cái cảnh tượng qua qua lại lại kia nữa!

      Tim giống như bị lửa thiêu đốt, có loại đau đớn cùng lửa giận! có điều cảm giác mãnh liệt hơn chính là tâm đột nhiên trống rỗng mà chính muốn thừa nhận! Đồng Đồng cũng mang theo trái tim .

      Bên ngoài đột nhiên đổ mưa làm trái tim đau buồn, cũng làm đau buồn trái tim của tên Đồng Đồng kia.

      Hy vọng, hết cơn mưa trời lại sáng.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Đồng Đồng đem tình lặng lẽ của dành cho Lôi Dương che giấu, chỉ mỉm cười như thường lệ với người nhà.

      Trước mặt người nhà tất cả vẫn diễn ra như bình thường, tuy nhiên người nhà cũng đa nghi hỏi, có điều nhìn thấy Đồng Đồng im lặng cũng đành thôi, nhắc lại gợi Đồng Đồng đến chuyện vui kia.

      Có điều đêm đêm nằm mình đáy lòng chợt cảm nên đơn tịch mịch, chỉ có ban đêm mới có dũng khí khóc thầm, trút ra những đau đớn tích tụ trong lòng.

      Để giúp mình bình tĩnh trở lại, tìm công việc làm người trông trẻ, thích trẻ con, ngây thơ đáng , vô lo vô nghĩ. Nhìn thấy những đứa trẻ đáng này, lòng của cũng vui vẻ hơn chút.

      Đồng Đồng cùng bọn trẻ vui tươi chơi đùa, ít nhất giờ khắc này có thể quên phiền muộn, quên người đàn ông hiểu lầm tin kia!

      thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, thế mà lại bảo cút ngay!

      xé rách trái tim !

      Lôi Dương lại lần tự chủ được tìm kiếm bóng dáng của Đồng Đồng , qua hàng rào của nhà trẻ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của . ghét nhất là khuôn mặt tươi cười kia!

      , quả nhiên vẫn sống tốt, có lẽ ta ngay từ đầu vô tình!

      tức giận phóng xe .

      Đồng Đồng dường như cảm nhận được có ánh mắt sắc bén nhìn , quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng chiếc xe quen thuộc lao . Là sao, Đồng Đồng lắc đầu cười !

      phải là !

      ......

      Tan học xong, bọn trẻ được bố mẹ đến đón, Đồng Đồng cũng ra về.

      Đồng Đồng dắt xe, vừa mới ra khỏi cửa chợt phát chiếc xe theo .

      Đồng Đồng có chút kỳ lạ quay đầu lại, thấy 2 người đàn ông đeo kính râm bước xuống từ xe, bọn chúng chợt giữ chặt lấy tay , đạp đổ chiếc xe đạp của .

      " Các người làm gì, buông tôi ra!" Đồng Đồng giãy dụa muốn thoát khỏi 2 gã đàn ông kẹp chặt lấy nhưng vô ích, vẫn bị tống lên chiếc xe kia.

      Xe đạp đổ xuống đất, bàn đạp vẫn quay vô vọng.

      Đồng Đồng hô to, "cứu", chợt cảm giác cổ bị đánh, dần mất ý thức!

      bị trói, đây là ý thức cuối cùng của !

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng xong quay lại công ty vùi đầu vào công việc, như vậy có thời gian nhớ tới đáng chết kia. Lúc này điện thoại vang lên.

      Đầu kia truyền đến giọng xa lạ khó chịu.

      " là Lôi Dương à?"

      Lôi Dương hài lòng :" Là tôi, có việc gì!"

      " Hừ, của ở trong tay tôi, biết có muốn nhìn thấy ta nữa !" Người nọ hừ lạnh tiếng, chậm rãi .

      Lôi Dương ngả ra phía sau ghế, thản nhiên :" của tôi rất nhiều, biết ông định nào"

      Người nọ tiếp lời :" vị hôn thê của , tên Hân Đồng, xem ra ta đối với cũng quan trọng."

      Lôi Dương giống như bị điểm trúng tử huyệt, lạnh giọng :" Ông có biết ông cái gì ?"

      " Sao, Lôi đại chủ tịch tin ta ở trong tay tôi à?" tiếp đến là tiếng người nọ hét to :" Này, chô người đàn ông của , bảo ta mang tiền đến chuộc , nếu chết rất khó coi đấy."

      Lôi Dương hề nghe thấy gì, đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, tâm can lại bị đè nặng.

      " Này, chuyện , con ranh này!" Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng quát to. Tiếp theo là tiếng 'bốp', tựa như tiếng người bị đánh.

      Ngoài trừ giọng của gã đàn ông kia và tiếng đánh người, nghe thấy giọng của Đồng Đồng.

      " Con ranh con, dám mở miệng hả!" Chửi bới xong lại vào điện thoại:" Mấy thằng này giải quyết ta xem nào, giọng của em này biết còn nhớ , ha ha......." Người nọ cười tràng cười đáng ghê tởm.

      Tiếp theo Lôi Dương tựa hồ nghe thấy mấy tiếng đàn ông nữa cười, còn có tiếng quần áo bị xé rách.

      Tiếp theo nghe được giọng quen thuộc kia" được, dừng tay, đồ cầm thú, đừng chạm vào tôi"

      Là giọng của Đồng Đồng, giọng quen thuộc mà hàng đêm nhung nhớ kia !

      " Đáng chết, bọn mày đừng chạm vào ấy!" Lôi Dương tái mặt hét vào điện thoại.

      " Tốt lắm, dừng tay, Lôi chủ tịch ra lệnh rồi!"

      Người nọ xong lại :" Xem ra, Lôi chủ tịch rất quý trọng em này! giờ sau mang 30 triệu đến chuộc người!" ( cỡ khoảng 90 tỉ bên mình = :)

      Lôi Dương tàn nhẫn :" địa điểm!"

      " Chuẩn bị tiền trước , được báo cảnh sát, tự đến, bằng tôi lấy mạng con bé này, nửa giờ sau tôi gọi lại cho Lôi chủ tịch biết nơi giao dịch! Nhớ kỹ phải tự mình đến, chờ nhặt xác em này !"

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của giờ còn tia ấm áp!

      Vì sao phải lo lắng vì như vậy chứ!

      nên để cho ta vào chỗ chết, như vậy mới hợp với tác phong của !

      Có điều vẫn thể buông ta ra!




      CHƯƠNG 9 - XẢ THÂN CỨU GIÚP

      Lôi Dương chuẩn bị tiền xong mình cứu Đồng Đồng.

      Nửa giờ sau tên bắt cóc gọi điện cho Lôi Dương, qua hồi chuyện hai bên quyết định chọn địa điểm giao tiền. Đó tòa nhà bỏ hoang đổ nát gần ngoại thành.

      Bốn phía hoang vui hẻo lánh có đến ngôi nhà dân.

      Lôi Dương mang theo cái valy to vào sân xưởng, đối diện với nhà kho lớn.

      Ánh mắt sắc bén của nhìn thẳng vào trong nhà kho, bên trong thứ mà phải đối mặt là gì? Trong lòng tuy suy nghĩ nhưng cước bộ vẫn bước vào trong căn nhà kho tối om kia.

      Giờ phút này quên hết phản bội và chung thùy của Đồng Đồng, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là bằng mọi giá phải cứu được Đồng Đồng ra.

      Người chung thủy bị trừng phạt, nhưng người có thể trừng phạt Đồng Đồng chỉ có mình .

      Đẩy cánh cửa nhà kho ra thấy được 5 gã đàn ông, đối phó với chừng này người với thành vấn đề.

      quan sát xung quanh, phát thấy Đồng Đồng nằm dưới đất, miệng bị dán băng dính, 2 tay bị trói chặt phía sau.

      Chỉ có đôi mắt yếu ớt mang theo hoảng sợ nhìn , dường như là kinh ngạc khi nhìn thấy vậy. thực ra cũng kinh ngạc với chính bản thân mình, cuối cùng vẫn tìm đến đây.

      Đồng Đồng mở to ánh mắt hoảng loạn, hướng về phía liều mạng lắc đầu, nước mắt bị lực lắc đầu của rơi xuống mặt đấy. biết Đồng Đồng muốn rời . Nếu đến đây mà mang theo người, sao có thể bỏ chứ?

      Hai bên trao đổi trong chốc lát, gã có vẻ là tên cầm đầu vỗ tay :" Lôi đại chủ tịch quả nhiên danh bất hư truyền, ngưỡng mộ phong cách của , có mang tiền đến ?"

      Khuôn mặt cứng rắn của Lôi Dương mang theo tia ấm áp nắp valy ra cho bọn chúng xem bên trong.

      lạnh như băng :" Cầm tiền, thả người ra!"

      " Được, tuy bản thân tôi cũng chả phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng biết giữ quy củ !" gã nhâng Đồng Đồng dậy về phía Lôi Dương.

      Bọn chúng áp sát Lôi Dương, lấy valy tiền trong tay .

      Lôi Dương toàn thân chuẩn bị tốt, chỉ cần chúng có chút sơ hở ra tay ngay.

      Nếu bọn chúng ngoan ngoãn cầm tiền chạy lấy người để chúng , chưa muốn động thủ, sợ đối phương làm liều mà gây hại đến Đồng Đồng.

      Chỉ cần Đồng Đồng an toàn, lo mấy ngày sau tìm thấy chúng.

      Bọn chúng kiểm tiền xong, :" Bọn tôi đây, hy vọng sau này phải gặp lại nhau nữa." xong chúng ném Đồng Đồng vào lòng Lôi Dương.

      Đồng Đồng trụ nổi ngã vào trong lòng .

      gã rút dao ra chỉ về phía Lôi Dương và Đồng Đồng :" Các ngươi được cử động, bằng ông đây đâm chết các ngươi!"

      Bọn chúng vừa ra khỏi kho hàng khóa cửa nhốt Lôi Dương và Đồng Đồng bên trong.

      Lôi Dương giật băng dính người Đồng Đồng.

      Đồng Đồng vội vàng hô:" mau chạy , bọn chúng đặt mìn rồi!"

      Người bên ngoài sớm rời , Lôi Dương vội cởi dây trói cho Đồng Đồng.

      " Đừng quan tâm đến em, sắp hết thời gian rồi, mau chạy !" Đồng Đồng hét lên.

      Lôi Dương dường như nghe thấy, cởi bỏ dây thừng tay Đồng Đồng. đôi mắt sắc bén quan sát chung quanh, cửa bị khóa trái, muốn phá ra cũng phải mất lúc, song cửa sổ phải bằng thủy tinh mà là song sắt cách điệu.

      Lôi Dương tìm chiếc gậy sắt đập về phía cửa sổ... nhát...... Hai nhát..... Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng song cửa sổ bị đập vỡ.

      Lôi Dương ôm lấy Đồng Đồng quăng mình ra ngoài cửa sổ, cửa sổ cũng cao lắm, Đồng Đồng và thoát được ra ngoài.

      tranh thủ thời gian chạy thục mạng ra ngoài, lâu sau phía sau vang lên tiếng nổ lớn, tiếp đến là luồng hơi cực nóng đuổi theo họ.

      Lôi Dương ôm chặt Đồng Đồng vào trong lòng, 2 người bị sức ép to lớn kia đẩy ngã xuống đất, Đồng Đồng được cả thân bao phủ.

      Tiếng nổ mạnh và tiếng cháy qua lúc sau, Đồng Đồng lay gọi Lôi Dương nhưng nghe thấy trả lời.

      Đồng Đồng hoảng sợ phát dòng máu đỏ tươi từ đầu Lôi Dương chảy xuống thấm ướt vạt áo .

      " A Dương, A Dương!" Đồng Đồng sợ hãi khóc lên trườn khỏi người Lôi Dương.

      nhìn thấy Lôi Dương ngày càng chảy nhiều mắu.

      Lòng của sợ phát điên lên.

      Trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất, nhất định A Dương sao, hấp tấp lục tìm điện thoại gọi cấp cứu và báo cảnh sát.

      Đồng Đồng cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình , được phép mất lí trí, phải chăm sóc A Dương của .

      cởi áo ngoài băng vết thương của , hi vọng có thể làm dòng máu kia chảy ít chút!

      A Dương, nhất định được xảy ra chuyện gì!

      Em cùng !

      Tay Đồng Đồng vì sợ hãi mà trở nên lạnh lẽo nắm chặt lấy bàn tay còn hơi ấm của Lôi Dương.

      Xe cứu thương đến rồi!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10 - THẤY

      Đồng Đồng sắc mặt tái nhợt, vô lực ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.

      Bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay cào vào trong làm chảy máu, nhưng vẫn hay biết.

      Tim đau đớn như bị xé ra thành tram ngàn mảnh.

      ngẩng đầu, ánh mắt thất thần nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín.

      A Dương, sao !

      Nhất định sao!

      Đồng Đồng trong lòng thầm cầu nguyện, tâm trạng rối bời.

      chìm đắm trong tâm trạng của chính mình, nhìn thấy những ánh mắt muốn giết người kia.

      Cảnh sát báo cho người nhà của Lôi Dương, 3 em nhà họ Lôi cũng đến nơi.

      Ba nhân vật trung tâm của Lôi gia tập trung tại bệnh viên gây xôn xao . Bọn họ sắc mặt đều tối sầm căm ghét nhìn Đồng Đồng, giống như muốn xé xác ra vậy.

      Giống như chính là hung thủ hại Lôi Dương ra nông nỗi này.

      Bỗng chốc cánh cửa im lim của phòng cấp cứu mở ra trong lo lắng chờ đợi của mọi người.

      Bác sĩ sắc mặt khẩn cấp tới lui.

      Lôi lâm vội vàng hỏi:" Con tôi sao rồi?"

      Thầy thuốc sắc mặt tốt :" Mạng giữ được rồi, có điều......."

      " Có điều thế nào!" Lôi Lâm khẩn cấp hỏi.

      " có thể vĩnh viễn tỉnh lại."

      câu đả kích Lôi Lâm đến đứng nổi, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà có bà vợ Lâm Tú Phân đỡ lên.

      Lời của bác sĩ như lưỡi dao đâm sâu vào Đồng Đồng.

      hại A Dương, nếu phải tại , A Dương biến thành như vậy.

      Kết quả như vậy, thà để chết còn hơn!

      Lôi Dương được đẩy từ phòng cấp cứu ra về phía phòng bệnh.

      đầu quấn đầy gạc trắng, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng giờ trở nên an bình, hề tức giận, ánh mắt sáng ngời lạnh lùng nhắm chặt, đôi môi cứng rắn cử động nữa.

      ! thể như vậy, Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương, xông lên phía trước.

      muốn nắm tay , nó nhất định phải ấm áp.

      muốn mở miệng chuyện với, cười với !

      Có điều gì đó đánh mạnh và tinh thần của , nhưng lại khóc. A Dương vẫn khỏe mạnh cười với !

      Có điều bị giữ lại, Lôi Lâm ánh mắt đầy sát khí cả giận :" cho phép đến gần A Dương, có hại nó còn chưa đủ sao?"

      " , , để cho cháu chăm sóc ấy, cháu giúp ấy tỉnh lại , ấy ngủ như vậy nữa, xin hãy tin cháu, xin bác hãy để cho cháu chăm sóc A Dương!" Đồng Đồng khóc lóc cầu xin.

      Tay của sắp chạm được vào Lôi Dương, nhưng lại bị hai người đàn ông khác ngăn lại. Có thể là vệ sĩ hoặc người làm của Lôi Lâm.

      Đồng Đồng chỉ có thể đau lòng nhìn Lôi Dương bị đẩy , ngày càng xa.

      Giờ phút này giống như chia lìa vĩnh viễn!

      Bọn họ dường như muốn gặp lại A Dương nữa.

      nhín thấy trong mắt Lôi Lâm tràn ngập oán hận, nhìn thấy những người khác đều khinh bỉ trách móc , là , nếu phải tại , xảy ra tất cả những chuyện này.

      tai họa, hại Lôi Dương, hại Lôi gia thiếu nhân vật quan trọng. Đồng Đồng khóc thành tiếng, vì sao lại như vậy!

      Người Lôi gia đều bước vào phòng bệnh.

      Chỉ còn Đồng Đồng than khóc ngồi dưới đất.

      Nhìn về nơi bị đưa , Đồng Đồng khóc gọi tên Lôi Dương .

      Phía sau nhân viên cảnh sát đến với Đồng Đồng :" Thưa , mời bình tĩnh lại chút, đến sở cảnh sát cho lời khai để hỗ trợ điều tra!"

      Đồng Đồng gạt nước mắt khàn khàn với người cảnh sát:" Được, tôi , tôi hỗ trợ điều tra, các nhất định phải bắt được những kẻ đó!"

      Đồng Đồng đến sở cảnh sát, đem những chuyện xảy ra kể hết, hơn nữa còn miêu tả diện mạo của bọn bắt cóc.

      Lúc từ cục cảnh sát qua trời cũng muộn.

      gọi điện thoại về nhà, cũng hề là có chuyện gì, chỉ báo về muộn.

      lại đến bệnh viện tìm phòng bệnh Lôi Dương nằm.

      tới trước cửa phòng bệnh.

      Ngoài cửa có hai người mặc đồ đen đứng canh.

      " Xin lỗi , thể vào được." người rat ay ngăn cản Đồng Đồng.

      Đồng Đồng đau lòng :" Vì sao cho tôi vào!"

      " Đây là do ông Lôi sắp đặt !" Người nó giọng công việc.

      " Xin các , để cho tôi vào nhìn A Dương, tôi quấy rầy các , cầu xin các !" Đồng Đồng khóc lóc thỉnh cầu, có điều 2 người đàn ông kia có động tĩnh gì

      Đồng Đồng chỉ có thể bất lực rơi lệ.

      Lúc này lôi lâm ra, khó chịu :" Bảo ta tránh xa ra, tôi muốn nhìn thấy ta nữa!"

      Nếu tại này, con ông cũng biến thành như vậy, đều là tại ta, con tinh hại người này!

      Lôi lâm thầm mắng!

      2 người đàn ông kia định kéo Đồng Đồng ra.

      Đồng Đồng quỳ sụp xuống trước mặt Lôi Lâm khóc lóc :" Cháu biết bác hận cháu, là ta hại A Dương, nhưng xin bác hãy để cháu được chăm sóc A Dương, đừng đuổi cháu !"

      Lôi nhíu mày :" tôi cho gặp A Dương , muốn quỳ cứ quỳ !" xong tức giận tới trước giường bệnh của Lôi Dương .

      Đồng Đồng vẫn quỳ gối nơi đó. 2 người đàn ông kia cũng ngăn cản nữa.

      Bác sĩ đến bảo rời . lắc đầu.

      y tác đành lòng khuyên rời kẻo làm Lôi gia tức giận, lắc đầu.

      vẫn quỳ 3 ngày 3 đếm, 2 người đàn ông kia cũng đành lòng bèn khuyên rời

      nhàng lắc đầu, trước mắt tối sầm, thân mình cũng chậm rãi ngã xuống.

      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tình Cờ (3) - Tiểu Thuyết Full - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/5-149-3#ixzz2ObgLCVZh

      Lúc tỉnh lại ngày sau.

      Cảnh đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của bố mẹ .

      phải ở bệnh viện chờ A Dương sao? Vì sao lại ở trong nhà thế này. bật dậy kinh hoảng :" Con phải bệnh viện, con muốn gặp A Dương, mẹ đưa con bệnh viện, con phải gặp A Dương!"

      Bà Lê mắt sưng đỏ ôm lấy Đồng Đồng :" Được, me đưa con , chúng ta cùng !"

      Đồng Đồng vội vàng xuống giường đeo giày lao ra ngoài. Ông Lê và bà Lê cũng vội vàng theo sau.

      Ba người tới bệnh viện, Đồng Đồng chờ nổi chạy tới chỗ phòng Lôi Dương.

      2 người đàn ông canh cửa còn ở đó.

      Đồng Đồng vui mừng, ai ngăn cản gặp A Dương nữa. vui mừng đẩy cửa ra.

      Ngay chính khoảnh khắc đó nụ cười mặt cứng đờ.

      Phòng bệnh trống rỗng , tại sao có bóng dáng của Lôi Dương ?

      thấy ! Đồng Đồng nhận thấy chuyện này cắn rứt lương tâm .

      A Dương đâu?

      Đồng Đồng hoảng sợ gọi

      " A Dương đâu rồi!" Đồng Đồng đứng trong phòng bệnh thấy đầu óc choáng váng

      " A Dương!" Đồng Đồng giống như người điên chạy ra ngoài, va vào ngực ông Lê

      " Bô, thấy A Dương, bọn họ đem ấy rồi, con phải tìm A Dương!" Đồng Đồng kêu gào.

      Ông Lê nhìn thấy con điên loạn, đau lòng vỗ vỗ lưng Đồng Đồng :" tìm được thôi, có lẽ là chỉ chuyển phòng bệnh!"

      Đồng Đồng có chút điên cuồng :" Đổi phòng bệnh, đúng rồi! A Dương nhất định là đổi phòng bệnh, chúng ta tìm! tìm!"

      Lúc này có y tá từ phòng khác ra, Đồng Đồng vội bắt lấy tay ấy chỉ vào phòng Lôi Dương từng ở hỏi:" y tá, người nằm phòng này đâu rồi, cho tôi biết, cho tôi biết được ?"

      y tác nhìn Đồng Đồng điên cuồng, nước mặt nhạt nhòa mở miệng :" ta chuyển viện rồi!"

      " Chuyển viện, chuyển đâu?" Đồng Đồng bối rối hỏi, nước mắt bởi vì cấp bách mà quên hạ xuống.

      " Chuyện này tôi cũng biết!" y tá lắc lắc đầu bỏ .

      Đồng Đồng mờ mịt đứng nơi đó, giờ phút này nội tâm của mê man bàng hoàng

      phải nơi nào tìm A Dương của ?

      Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, tâm giống như bị mất hết sức lực chỉ chực đổ xuống.

      " Đồng Đồng về nhà !"

      Bà Lê xong, nhàng nắm lấy vai Đồng Đồng .

      Nhìn thấy đứa con si cuồng này, lòng của bà cũng tràn ngập đau đớn.

      Bọn họ 2 ngày trước nhận được điện thoại của Đồng Đồng , tuy Đồng Đồng gì nhưng họ cảm nhận được đa xảy ra chuyện gì đó.

      Qua 2 ngày mới đọc báo thấy chủ tịch công ty Lôi thị Lôi Dương, người bị trọng thương hôn mê bất tỉnh cấp cứu ở bệnh viện XX.

      Nguyên nhân bị thương chính là vì cứu vị hôn thê của .

      Cho nên bọn họ vội vàng tới bệnh viện, tìm thấy được Đồng Đồng hôn mê.

      ......

      Đồng Đồng thất thần ôm lấy Bà Lê, khóc :" Mẹ, A Dương vì con mà bị thương rất nặng...... Có điều con thể cùng ấy được nữa, có thể chuyện được với con nữa, mẹ......."

      Đồng Đồng khóc òa lên.

      Bà Lê an ủi Đồng Đồng, rốt cục cũng Đồng Đồng bình tĩnh lại.

      Ba người chưa từ bỏ ý định đến hỏi mấy bác sĩ điều trị cho Lôi Dương mới biết được, Lôi Dương bị chuyển tới bệnh viện trực thuộc tập đoàn họ Lôi

      Đồng Đồng trong lòng lại dấy lên hy vọng.

      Có điều khi bọn họ chạy tới bệnh viện nhà họ Lôi sở hữu cũng tìm thấy Lôi Dương.

      Đồng Đồng tuyệt vọng, biết, là người nhà họ Lôi hận . Hận hại A Dương, hại A Dương biến thành như vậy.

      Cho nên bọn để nhìn thấy A Dương !

      Đồng Đồng chỉ cảm thấy tâm đau đớn thành ngàn mảnh.

      A Dương, chúng ta chia li như thế này sao?

      Như vậy làm cho người ta có cảm giác ruột bị chặt thành ngàn khúc.

      A Dương! Em nhất định phải gặp !

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11 - GẶP NHAU NGOÀI Ý MUỐN

      Trong phòng tắm, đứng đối diện trước chiếc gương lớn là cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông.

      Da thịt bóng loáng, cơ thể rắn chắc, bụng bằng phẳng, cả thân hình cao lớn toát lên vẻ đẹp khó diễn tả được.

      Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà rất khí phách, khuôn mặt băng giá như chưa bao giờ cười.

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vẻ tàn nhẫn, bả vai rộng lớn , màu đen của mái tóc hòa cùng đôi mắt càng làm cho người ta cảm thấy nét lạnh nhạt bất cần ở con người này. Vết sẹo sâu phía sau gáy càng tăng thêm vẻ tàn nhẫn.

      Ngón tay thon dài của Lôi Dương vuốt qua vết sẹo, trong tâm lại tràn ngập nỗi hận. hận, mối hận người đàn bà bỏ rơi kia lại nhen nhúm. Mà tại, nỗi hận thấu xương này càng khắc sâu trong .

      vĩnh viễn quên, tình cảnh sau lúc tỉnh lại sau có thể mở miệng chuyện được.

      Câu đầu tiên mở miệng chính là gọi tên người đàn bà kia.

      Lo lắng ta có bị thương hay biết chính bản thân mình hôn mê năm.

      Trong năm đó, cái mà nhận được chính là kia rời bỏ .

      Bởi vì sắp trở thành người thực vật, cho nên ta nhẫn tâm bỏ , bỏ mặc hôn mê đằng đẵng.

      Thậm chí, trong năm hôn mê, ta cũng thèm liến đến cái.

      tự nghĩ bản thân mình là kẻ tuyệt tình nhẫn tâm, ngờ người đàn bà kia còn vô tình tàn nhẫn hơn .

      muốn tìm ta, có điều qua năm có tin tức gì về ta, dường như ta đột nhiên biến mất khỏi thế gian vậy. tay vì hận mà nắm chặt lại , vứt mạnh chiếc khăn bông trong tay vào gương.

      Lúc này cánh tay như con rắn nước quấn lấy ngực từ phía sau.

      " Lôi, suy nghĩ gì mà lâu vậy!" bàn tay của kia người di chuyển, nũng nịu hỏi.

      nhìn người đàn ông tràn đầy vẻ quyến rũ trước mặt mình này, trái tim sớm chết lặng người .

      là thư kí của – vu quyên , làm việc bên cạnh 4 năm.

      Trước kia chỉ là nhân viên của , tuy nhiên lòng sớm lưu lại người , có điều dám bước thêm bước vì sợ thích mà vuột khỏi tay .

      Nhưng từ lúc tỉnh lại sau khi hôn mê, tất cả đều thay đổi, lợi dụng chức vụ của mình, dễ dàng xuất giường , trở thành người đàn bà của . Ngày này cuối cùng cũng chờ được.

      Ban ngày là trợ thủ đắc lực của , ban đêm là bạn cùng giường với .

      Lòng của rộn ràng, môi nhịn được mà ấn vào cái lưng rộng rãi vững chắc của .

      Lôi Dương bắt lấy bàn tay có quy củ kia, lạnh lùng :" Sao, chờ nổi à?"

      xong bàn tay mạnh mẽ ôm lấy kia, đặt ta nằm xuống sàn nhà tắm.

      mặt hề có biểu tình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào trước mặt , hề dịu dàng tiến vào.......

      Lôi Dương nhắm mắt lại, nhìn, nghĩ, muốn, tiếp tục phát tiết.......

      thân thể Vu Quyên mướt mồ hôi, sáng bóng dưới ánh đèn

      thở hổn hển gấp gáp, mái tóc dài xõa ra dưới nền nhà tắm.

      Xong việc, mở vòi hoa sen để những tia nước phun người , tẩy mùi vị tình dục, tẩy mùi của kia lưu lại người , cũng cố gắng tẩy hương vị của Đồng Đồng lưu lại người lâu trước đây, còn cả bóng dáng ngừng ra trong đầu nữa!

      ——————————–

      " Chủ tịch! Đến nơi rồi, mời ngài xuống xe!" Vu quyên giọng nhắc nhở.

      Lôi Dương chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia..

      Lái xe sớm xuống mở sẵn cửa xe trước.

      Đôi chân dài của Lôi Dương đặt chân xuống đất, bước ra ngoài quan sát xung quanh.

      Vườn hoa bắt mắt, còn có tràng cỏ được chăm sóc cẩn thận, cơn gió thổi qua mang theo hương hoa cỏ. Phía xa có cái hồ gợn gợn sóng, còn có vài triền núi cao thấp.

      triền núi có lối kiến trúc cổ.

      khí thanh tịnh, cảnh sắc động lòng người, quả là nơi tốt.

      phía sau Lôi Dương là triền núi hơi cao, đó có căn nhà bằng gỗ.

      Hàng rào được làm bằng gỗ rất nghệ thuật. Bốn phía trồng rất nhiều loài hoa hòa cùng với cảnh sắc nơi đây.

      Có điều thể ngắm khung cảnh ở đây lâu hơn được. Bởi vì phải có được tòa nhà lớn nhất nơi này.

      Thu mua nơi này là chuyện phải làm hôm nay.

      Thực ra chuyện này cần đến phải đích thân ra tay , có điều cấp dưới của vô dụng, chừng gặp rắc rối với chủ nhân nơi đây.

      Chuyện này kéo dài lâu, làm cản trở cả kế hoạc thu mua khiến phải đích thân lo liệu.

      Dưới cơn tức giận của , vài người phụ trách bị đá khỏi công ty.

      Có thể thấy được chủ nhân nơi này là quyết tâm phải thủ chết ở nơi này.

      Việc thu mua đất đai khu này cũng thỏa đáng, chỉ có mỗi chủ nhân chỗ này cứng đầu hợp tác, làm ảnh hưởng cả kế hoạch thu mua.

      Lôi Dương nhanh về phía căn nhà gỗ kia, vu quyên theo sau.

      Lôi Dương mở cánh cửa gỗ ra.

      " Có người ở nhà ạ?" Vu quyên giọng gọi.

      " Ai vậy!" Trong phòng vang lên giọng nữ.

      Tiếp đến cửa phòng mở ra, người phụ nữ trung niên bước ra.

      Lôi Dương nhìn thấy người phụ nữ này sắc mặt khẽ biến đổi, trong mắt lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, tâm trạng có chút kích động. Nhưng trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.

      Người phụ nữ trung niên cất giọng hỏi:" Xin hỏi có việc gì !"

      Vu quyên cười :" vị này là chủ tịch của công ty chúng tôi, muốn cùng bác bàn chuyện thu mua nơi này."

      Người phụ nữ nhìn thoáng qua Lôi Dương, :" Đây là chỗ ở của chúng tôi, chúng ta bán , xin các người về !"

      " Bà muốn thế nào mới chịu bán nơi này?" Giọng lạnh như băng của Lôi Dương đột nhiên vang lên, mang theo đến tia độ ấm.

      " vị tiên sinh Này, dù thế nào chúng tôi cũng bàn , mời rời !" người phụ nữ hề có ý hợp tác thương lượng.

      Lôi Dương còn muốn cái gì đó, bỗng nghe thấy tràng cười dễ nghe theo gió lọt vào tai .

      Giọng kia làm cho căng thẳng.

      vội xoay người, nhìn về phía thanh kia truyền đến.

      đội vòng hoa cúc tự đan vui vẻ cười chạy, phía sau chàng trai cao lớn đuổi theo.

      giống như con chim hoạt bát, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn chàng trai tuấn tú kia.

      hề dùng sức chạy, chàng trai phía sau cũng dùng sức đuổi theo, bọn chỉ là chơi đùa!

      Bóng dáng của dần dần lại gần, khuôn mặt của trong mắt dần dần ràng!

      ! Là ! làm cho hận đến đau lòng kia!

      Nội tâm Lôi Dương có chút kích động, rồi lại có chút phẫn hận!

      Rốt cục cũng tìm được rồi!

      Nội tâm của mien man, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng vô tình.

      Đồng Đồng vẫn còn cười, vì vừa chạy vừa cười nên sắc mặt của hồng hồng, giống đóa hoa nở rộ .

      Đồng Đồng quay đầu lại ,trong nháy mắt nhìn thấy Lôi Dương .

      Ánh mắt của dán chặt vào người Lôi Dương thể rời .

      Giống như thời gian dừng giờ khắc này, giống như trong trời đất chỉ có và người đàn ông đứng trước mặt , A Dương của , đến đây, cuối cùng cũng đãxuất trước mặt !

      còn sống, khỏe mạnh đứng trước mặt , lòng bị ngạc nhiên cùng vui sướng bao phủ.

      nước mắt Đồng Đồng nhịn được chảy xuống, đó là nước mắt vui sướng , vui vẻ nhào vào trong lòng Lôi Dương ,vui mừng gọi:" A Dương! Em cứ ngỡ được nhìn thấy nữa!"

      Bà Lê lắc đầu thở dài vào trong phòng, chàng trai vừa đuổi bắt với Đồng Đồng chính là em trai , nhìn lướt qua Lôi Dương rồi cũng theo mẹ vào trong phòng.

      Trong 2 mắt Vu Quyên lại nhá lên vẻ khó chịu đố kị.

      Đồng Đồng cảm nhận được người Lôi Dương tràn ngập lạnh lùng, cảm nhận được trầm tĩnh của , ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Lôi Dương, giọng gọi:" A Dương!"

      nhìn thấy vẻ chán ghét, mất kiên nhẫn lên trong mắt , ràng hơn là hận ý!

      Lôi Dương nhìn khuôn mặ như hoa mang theo nước mắt của Đồng Đồng, vẫn luôn luôn làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ như trước !

      Có điều đằng sau khuôn mặt ấy lại là bộ mặt khác, tất cả những vẻ này đều chỉ là giả tạo, là dối trá!

      Cùng với thằng đàn ông khác giường, phản bội ! ta hoàn toàn là kẻ phản bội!

      Lôi Dương tàn nhẫn đẩy Đồng Đồng ra, lực đẩy mạnh làm Đồng Đồng ngã xuống đất, vòng hoa màu vàng đầu cũng rơi xuống bên chân.

      tin nổi mở to hai mắt, chăm chăm nhìn Lôi Dương.

      Lê Gia từ trong phòng chạy ra nâng Đồng Đồng dậy, giận dữ :" Sao đẩy chị tôi! phải là đàn ông!"

      Tâm trạng vui mừng của Đồng Đồng bị hành động này của Lôi Dương xua , chỉ còn lại khó hiểu và đau lòng, vì sao lại làm như vậy, thích nhìn thấy !

      Nhận thức này làm Đồng Đồng càng đau đớn hơn.

      Lôi Dương lạnh mặt, xoay người bỏ khỏi vườn hoa, khuất khỏi tầm mắt của Đồng Đồng.

      trong lòng Vu quyên mừng thầm, theo Lôi Dương ra ngoài.

      Đồng Đồng nước mắt nhạt nhòa nhìn thấy Lôi Dương dần dần xa , hình dáng của dần mơ hồ

      Lòng của lại lần nữa bị xé nát!




      CHƯƠNG 12 - ĐAU LÒNG NHỚ LẠI

      Lê Gia vừa mới cùng Đồng Đồng vào phòng trong, Đồng Đồng khóc hỏi:" Mẹ, A Dương hận con, nhưng là vì cái gì? Mẹ, con khó khăn lắm mới nhìn thấy A Dương, ấy liền bỏ như vậy!"

      Bà Lê ôm lấy Đồng Đồng khóc, vỗ lưng :" Đừng khóc, có lẽ có cái gì hiểu lầm!"

      Đồng Đồng ngưng khóc, nghi hoặc hỏi:" Mẹ, A Dương đến làm gì, ấy phải đến tìm con sao?"

      Nếu Lôi Dương đến tìm có phản ứng như vậy, rốt cục là có chuyện gì?

      Bà Lê thở dài tiếng :" Cậu ta đến là để khuyên chúng ta bán nơi này !"

      " Mẹ, xảy ra chuyện gì, mẹ cho bọn con !" Lê gia lo lắng hỏi.

      " Nơi này sắp xây dựng khu nghỉ dưỡng, bọn họ đến thu mua đất !" Bà Lê thản nhiên mở miệng, trong giọng có chút bất đắc dĩ.

      Chẳng phải là bọn họ lần nữa lại phải mất ngôi nhà mình sống sao!

      Ba người lâm tĩnh lặng.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Đêm, Lê Hân Đồng trở người qua lại ngủ được, trong đầu ngừng nhớ tới thái độ lạnh lùng của Lôi Dương , ánh mắt mang theo hận ý nhìn . tuyệt nhiên rời thậm chí mở miệng lấy câu!

      Nhớ đến chuyện trước đây như vừa mới xảy ra hôm qua.

      biết đó có phải là hay , nhưng muốn được gả cho , ở bên cả đời, cuối cùng lại vì hiểu lầm mà bỏ lỡ.

      Tự nguyện chia tay, là phải tin tưởng lẫn nhau, cho nên cảm thấy Lôi Dương đủ , nhưng vào cái lúc bị trói, Lôi Dương lại để ý đến tính mạng đến cứu , thậm chí lúc nhà kho bị nổ, hề để ý đến sinh mệnh bản thân che chở cho .

      Lòng của chợt run rẩy!

      ra vào cái lúc Lôi Dương xuất trong nhà kho đó, biết, tình của Lôi Dương dành cho vượt quá tưởng tượng của chính .

      tự nhủ chỉ cần mình còn sống, còn lại được, nhất định phải cho biết chân tướng việc, rất muốn xin lỗi , giải thích hề quan hệ với người đàn ông khác, nhưng tất cả muộn, A Dương của lẳng lặng nằm ở nơi đó, hề mở miệng cùng chuyện. Thậm chí về sau bọn họ còn gặp mặt nhau nữa.

      nhớ , điên cuồng nhớ , có điều cuối cùng vẫn thấy được A Dương. Cho dù là A Dương khỏe mạnh hay nằm lẳng lặng chỗcô đều thấy được, bởi vì A Dương bị người nhà của che giấu.

      Nỗi nhớ nhung của kéo dài suốt 2 năm, mỗi ngày đều là cực hình với , giờ gặp lại A Dương, A Dương của , tình của !

      Có điều A Dương lại đẩy ra, hóa ra cần !

      Nhưng vì sao? vẫn còn hận chuyện kia sao? Nhưng đó là bởi vì nghĩ lên giường với người đàn ông khác, vẫn nghi ngờ , nhưng lại tiếc mạo hiểm sinh mệnh cứu , thế rồi chỉ 2 năm sau, vẫn tiếp tục hận sao?

      Hay là có vợ rồi!

      Đồng Đồng vừa nghĩ tâm vừa đau l!

      Nếu lúc trước kiên cường hơn, tại phải nuối tiếc nhiều như vậy

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Gió thổi qua, từng hương cỏ theo gió bay đến, cảnh đẹp hài hòa này lâu nữa bị những công trình kiến trúc khô cứng thay thế.

      Đồng Đồng ngồi thảm cỏ nhìn ngắm xung quanh.

      Nhìn tràng cỏ màu xanh, nghe những thanh của thiên nhiên lại nhớ đến Lôi Dương. đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân quên tất cả, đến nỗi Lê Gia gọi mấy tiếng liền cũng nghe thấy.

      Lê gia nghịch ngợm ché mắt Đồng Đồng, lúc này Đồng Đồng mới phục hồi lại tinh thần, gỡ tay Lê Gia ra.

      " Chị, chị lại nhớ ta à?" Mỗi lần Đồng Đồng thất thần đều là nhớ Lôi Dương.

      Đồng Đồng mỉm cười, thở dài tiếng :" Đúng vậy, nhớ ấy, nhưng nhớ chỉ là nhớ thôi!"

      " Chị, phải ta xuất rồi sao? Hơn nữa cũng khỏi hẳn, nếu chị muốn gặp ta cũng phải việc khó!"

      Lê gia muốn nhìn thấy Đồng Đồng buồn bã, thấy Đồng Đồng bị nỗi nhớ nhung tra tấn, cậu hy vọng Đồng Đồng có thể hòa hợp cùng Lôi Dương !

      Đồng Đồng nắm tay Lê gia, ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn về phương xa, giọng :" Ngày hôm qua chị hẳn quá kích động, trước kia chị hay biết tin tức của ấy nên mới lo lắng, chính vì vậy mới nhớ ấy quá nhiều, có điều bây giờ ấy khỏe mạnh đứng trước mặt chị, ấy vẫn xuất chúng hơn người như trước, như vậy là đủ rồi!"

      " chị, chị muốn như vậy sao?" Lê gia nhìn vào đáy máy Đồng Đồng, cậu tin Đồng Đồng có thể dễ dàng như vậy.

      Đồng Đồng thương xoa xoa đầu em trai, cười :" Em quan tâm chính mình , bạn của em sao dạo này đến!"

      Lê gia hừm hừm :" Cái gì mà bạn , mới ấy phải bạn em đâu!"

      Đồng Đồng nhướng mày, vờ như vô tình :" , hôm nay chị nhìn thấy bé với cậu khác đạp xe bên bờ biển, biết có về chưa nữa!"

      Lê gia bật dậy :" Chị mau về nhà , đừng ở ngoài này gió, em tìm bạn chơi!" Chàng ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      Đồng Đồng đương nhiên biết lê gia định đâu, lại còn thừa nhận thích kia, thằng nhóc này!

      " , tối nhớ về đấy!" Đồng Đồng cười giễu cợt.

      Lê gia sớm thấy bóng người

      (Hề, nhanh thế, đúng là gặp tình địch có khác

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :