1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÌNH BẤT YẾM TRÁ - THỊ KIM (64c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Kinh Ngạc



      Yến Luật biết Chu Du chết như thế nào rồi.


      đưa tay đỡ thái dương, bắt đầu hít sâu. Lý do thuyết phục vốn chuẩn bị cẩn thận đều bị câu này của giết chết trong giây, giết đến hài cốt còn, ngay cả mảnh vụn cũng thừa.


      Ôn Tửu cười mỉm : “Yến tiên sinh, nếu muốn để cho người nhà tin tưởng chúng ta là người , như vậy xin phối hợp với tôi. Nếu hài lòng về tôi, có thể mời inh khác, tiền đặt cọc phần tôi cũng lấy, hoàn trả lại hết.”


      Cũng dắt về nhà rồi, còn mời inh khác được sao? cho rằng đây là đến chợ mua bảo vật sao, thích hợp còn được bảy ngày để đổi vô điều kiện?


      Yến Luật bình tĩnh lại, trầm giọng : “Tôi có thể phối hợp với , nhưng phải bị sai khiến.”


      Ôn Tửu đánh giá : “Yến tiên sinh, xin cho tôi đánh bạo , có phải chưa từng quen bạn hay ?”


      mặt Yến tiên sinh xuất biểu cảm nổi giận ỉ. thế mà lại nghi ngờ chưa từng quen bạn . Điều này sao có thể, từ khi còn ở trường cấp hai, bị vô số nữ sinh theo đuổi, là phiền biết để đâu cho hết.


      Năm thứ tư đại học, vì muốn Úc Thiên Thiên hết hi vọng, quyết định quen với Ngụy Nhuy, hoa hậu giảng đường vẫn luôn mực theo đuổi . Kết quả hai người mới quen nhau đến ngày thứ bảy, Ngụy Nhuy nhắn cho tin, buổi sáng mình muốn ăn KFC, bảo mua, sau đó đem đến kí túc xá nữ.


      Ngụy Nhuy khổ tận cam lai mới theo đuổi được Yến Luật, khỏi muốn khoe khoang chút, để cho toàn bộ trường học đều biết người thanh niên đẹp trai nhất, lạnh lùng nhất, khó theo đuổi nhất cũng phải đưa bữa sáng cho .


      Lúc Yến Luật nhận được tin nhắn này, cứ cho là mình nhìn lầm rồi, nên lập tức đưa cho di động cho Kỷ Lan, bạn cùng phòng với .


      Kỷ Lan bắt đầu liên miên, cằn nhằn, quen bạn là như vậy, làm nô làm lệ, móc tim đào phổi, còn phải biết cách thiết lập nhiều kế hoạch lãng mạn, ví dụ như đêm qua cậu ta thả đèn Khổng Minh cho bạn ở sân thể dục, đó viết: những vì sao cũng biết em.


      Yến Luật xem thường câu: ngây thơ. Sau đó cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, nhìn về tiệm KFC ở đối diện đường cái.


      Bên trong xếp hàng dài.


      Hai phút sau, Ngụy Nhuy nhận được tin nhắn của Yến Luật, hai người thích hợp ở bên nhau.


      Sau đó, Ngụy Nhuy vẫn liên tục truy hỏi nguyên nhân.


      trả lời là: bữa sáng KFC quá đắt.


      Bên tai vang lên thanh ân cần dạy bảo của Ôn Tửu: “Nếu từng quen bạn , vậy nên biết đây phải là sai khiến mà là biểu thương săn sóc của bạn trai dành cho bạn . Yến tiên sinh, chỉ cần quen là tốt rồi.”


      Quen là tốt rồi! Yến Luật hoàn toàn im lặng.


      Ôn Tửu đại thắng hoàn toàn trở về phòng bên cạnh, bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.


      Chỉ cần nhớ đến sắc mặt của Yến Luật, Ôn Tửu cười đến mức suýt chút nữa sặc bọt kem đánh răng.


      Phòng kế bên, cục giấy bị cái tay run rẩy ném vào sọt rác.


      Ôn Tửu đánh răng xong, thấy ánh nắng buổi trưa, liền lên nhà ấm trồng hoa ở tầng ba, muốn ngắm hoa phơi nắng, nghĩ tới bà nội ở đây, bà cụ khom người bận rộn trước vườn rau.


      Ôn Tửu lên phía trước, hỏi: “Bà nội, bà bận bịu việc gì vậy?”


      “Chút nữa Tiểu Mai và Thanh Ngọc phải về nhà ăn tết, đồ tết của hai đứa nó đều chuẩn bị xong rồi, bà hái thêm nắm rau xanh để chúng mang về nhà ăn.”


      “Để cháu giúp bà, bà nội.”


      cần, cần, cháu đừng để bẩn quần áo.”


      sao đâu bà nội, Yến Luật mua cho cháu vài bộ rồi.”


      Bà nội vui vẻ: “Thế à, xem như thằng nhóc này rốt cuộc mở mang đầu óc rồi, biết dỗ dành cho bạn vui. Cháu biết đâu, thằng nhóc này giống hệt ông nội nó, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông đặc biệt nghiêm trọng, ở nhà giống như ông lớn.”


      Ôn Tửu mỉm cười: “Là có chút.”


      “Thằng nhóc này lòng thích cháu, còn lọc xương cá cho cháu, chính nó còn thích ăn cá, ngại phiền phức.”


      Ôn Tửu cười cười, gì, xem ra về sau phải thường xuyên để cho Yến tiên sinh lọc xương cá.


      Bà nội hái rau xanh, bỏ vào hai cái túi bảo vệ môi trường, sau đó cùng Ôn Tửu xuống tầng.


      Yến Thanh Ngọc chuyện với ông cụ: “Bác cả, cháu làm xong cơm tất niên rồi về, bác có tuổi rồi, mình làm cơm tối mệt mỏi.”


      Ôn Tửu cười qua đó, “ ba, cơm chiều để cháu và Yến Luật làm, để cho bà nội động vào, yên tâm .”


      Ông cụ giật mình nhìn Ôn Tửu, bắt Yến Luật nấu cơm?


      Bà nội cũng hiểu đây quả là chuyện có khả năng, cười : “ cần các cháu làm đâu, cứ để bà nội làm.”


      Ôn Tửu mỉm cười, ôm bả vai bà, : “Bà nội, Yến Luật muốn thể tấm lòng hiếu thảo của mình, bà nên cho chúng cháu cơ hội a.”


      Bà nội càng nhìn càng cảm thấy bé này rất khiến người khác thích, lại còn biết làm việc, mặt mũi tố chất lại càng thể soi mói.


      Người giúp việc và Yến Thanh Ngọc rồi, Ôn Tửu đến phòng bếp xem nguyên liệu nấu ăn và rau dưa, buổi tối làm món gì, đại khái trong lòng có tính toán, vì thể liền lấy di động ra gọi cho Yến Luật.


      Yến Luật thấy con số 9 nhấp nháy di động, nghe máy.


      Di động ngừng nhấp nháy con số 9, tỏ vẻ nếu nghe máy tiếp tục gọi, Yến Luật bất đắc dĩ cầm lấy di động.


      “Yến Luật, mau xuống tầng chút.”


      Ba phút sau, Yến Luật mới chầm chậm xuống tầng.


      đút hai tay vào túi quần, đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang, xụ mặt hỏi: “Chuyện gì?”


      Hiển nhiên là chưa nguôi cơn tức.


      Ôn Tửu hồn nhiên giả bộ biết, cười dịu dàng, : “Chúng ta ra ngoài mua ít đồ .”


      Giọng nhàng, thoải mái, vui sướng của khiến trong lòng Yến Luật càng buồn bực, sắp bị chọc giận đến hộc máu bỏ mình rồi, lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn có thể cười tươi như hoa.


      “Trong nhà cái gì cũng có, cần mua.” xoay người muốn lên tầng.


      thôi, thôi, ra ngoài dạo.” Ôn Tửu đến trước mặt , kéo cánh tay của lại!


      Yến Luật cảm thấy thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay bé, trắng ngần của , quả có chút khó tin, thế mà lại chủ động nắm tay !


      Vậy được rồi, thôi cố gắng siêu thị với chút vậy!


      Yến Luật xoay người lên tầng, cầm lấy chìa khóa xe, áo khoác và ví tiền, sau đó chở Ôn Tửu đến siêu thị lớn nhất trong thị trấn.


      Xe ngừng ngoài quảng trường, Yến Luật thuận miệng hỏi: “ muốn mua cái gì?”


      mua chút nguyên liệu để nấu bữa tối, Tiểu Mai và ba về nhà rồi, vì vậy tôi với cùng nhau làm cơm tất niên.”


      Yến Luật dừng bước, thể tượng tượng nổi trừng mắt nhìn Ôn Tửu: “Tôi và cùng nhau nấu cơm?”


      Ôn Tửu liếc mắt nhìn : “Đúng vậy, chẳng lẽ lại để cho bà nội nấu? Bà có tuổi như vậy, biết xấu hổ?”


      Yến Luật nắm chặt chìa khóa xe, hít sâu hai cái… Sau đó kinh dị phát , lại có thể rất nhanh bình tĩnh lại. Bạn xem, ngờ tính thích nghi của người lại mạnh như vậy, vậy mà lại nhanh chóng quen bị chọc giận đến nội thương, sau đó yên lặng bước vào cảnh giới tự mình chữa thương.


      Đến siêu thị, Yến Luật vừa nhìn thấy cảnh tượng đám đông rậm rạp ở phía trước hò hét, nhốn nháo, lập tức hối hận về xúc động phút chốc của chính mình, đáp ứng cầu dạo phố mua sắm của Ôn Tửu, nhưng đến đây rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì dạo siêu thị với Ôn Tửu.


      Đồ Ôn Tửu mua cơ bản đều thuộc lĩnh vực Yến tiên sinh chưa bao giờ tiếp xúc, ví dụ như xì dầu hấp cá, riềng, riềng, lá nguyệt quế, nhục đậu khấu, vv.


      Xem ra có ý định chuẩn bị bữa cơm tất niên hoàn hảo, Yến Luật có ý kiến gì về hành động này, có thể được ông bà nội tán thành, đương nhiên cầu còn được.


      Nhưng vấn đề là, thế mà lại còn kéo vào! định tính nợ xong cho biết biết nấu ăn, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng đến phòng bếp. Nếu muốn mượn cơ hội này để ức hiếp, nô dịch , vậy xin dừng lại.


      Ôn Tửu đẩy xe, Yến Luật nhanh chậm bên cạnh , trong lòng quyết định, lần này tuyệt đối thỏa hiệp.


      Đến đến quầy giặt rửa, Ôn Tửu dừng bước chân lại, : “ giữ xe, ở chỗ này đợi tôi chút.” xong, liền tới mặt sau của quầy hàng.


      Yến Luật chán đến chết, tùy ý nhìn thoáng qua chung quanh, kết quả phát đối diện là biển băng vệ sinh.


      xoay người lại, kết quả vừa quay mặt lại, phát ở phía sau càng đáng sợ hơn, ấy thế mà đều là Durex Jissbon và Six sex… (*)


      [(*) Durex, Jissbon, Six sex: các nhãn hiệu BCS]


      Yến tiên sinh lập tức đẩy xe chỗ khác.


      Ôn Tửu lấy đồ xong, phát thấy Yến tiên sinh đâu, liền đến gần đó nhìn vòng, cũng nhìn thấy người đâu, đành phải lấy di động ra.


      Điện thoại chuyển được, Yến Luật : “Tôi ở quầy thu ngân, lại đây .”


      Ôn Tửu qua đó, liếc mắt cái liền nhìn thấy Yến Luật. giống như là người nổi tiếng đứng trong đám người bình thường, dáng người thẳng tắp, tuấn, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo, còn có phong thái nhanh nhẹn hơn người, vô cùng bắt mắt.


      Yến Luật giơ cánh tay lên, vẫy vẫy tay với , cái loại tư thế nâng cánh tay lên vẫy như thế này, lại càng tự nhiên, phóng khoáng, khiến cho người khác động lòng.


      Nhưng lần này Ôn Tửu bị sắc đẹp của Yến tiên sinh đả động, tật xấu biến mất im hơi lặng tiếng này cần phải sửa đổi.


      qua liền hỏi: “Tại sao chờ tôi ở đàng kia?”


      Yến Luật cúi đầu nhìn : lại muốn phải đối mặt với đống miếng hình xoắn ốc, siêu mỏng, vị ô mai sao?
      tart_trungGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Chụp Ảnh



      muốn đâu cũng nên với tôi tiếng.” Ôn Tửu nhìn Yến Luật, tuy giọng điệu nhàng, nhưng lại mang theo hương vị vui.


      nghĩ tới Yến Luật lại đáp trả câu: “ muốn đâu càng nên với tôi tiếng.” còn bỏ thêm chữ “càng”, hơn nữa còn nhấn mạnh chữ càng này.


      Ôn Tửu vô cùng thông minh, lập tức đoán được Yến Luật ám chỉ chuyện tự bản thân mình mua quần áo cho , liền cười tiếng: “Đó là lần ngoại lệ, sau này có nữa.”


      Yến Luật nhìn , lên tiếng.


      Bởi vì là giao thừa, nên quầy tính tiền trong siêu thị xếp thành hàng dài, trong những chuyện mà đời này Yến Luật thích nhất chính là xếp hàng. Đám người trong siêu thị ồn ào, chen chúc khiến cho cảm thấy mỗi phút giây đều như bị hành hạ, rất hối hận mình nên nhất thời xúc động, bị mê hoặc bởi lần “chủ động” của Ôn Tửu.


      lấy di động ra, bắt đầu xem tin tức kinh tế và tài chính, giết thời gian.


      Hai mươi phút sau, rốt cuộc và Ôn Tửu cũng đứng trước quầy thu ngân, ngay khắc giao tiền xong, Yến Luật cảm thấy khắp cả người đều thư thái, như được giải thoát.


      Hai người tới bãi đỗ xe bên ngoài siêu thị, đương nhiên đồ đạc đều do Yến Luật xách, bởi vì trong lúc thanh toán, Ôn Tửu khỏi quầy thu ngân và đứng ở lối ra rồi, vì thế Yến Luật phải tự động xách túi nhựa theo.


      Ôn Tửu duy trì nụ cười yếu ớt thanh nhã, thưởng thức bộ dạng tay đút trong túi quần, tay xách túi nhựa của Yến tiên sinh, như vậy mới đúng.


      Bạn xem, có rất nhiều chuyện, khi làm lần đầu tiên, lần thứ hai tự nhiên như vậy đấy. Tuy rằng Yến tiên sinh cơ sở, nhưng vẫn đầy gian dạy dỗ.


      Sau khi lên xe, Ôn Tửu lấy di động ra xem giờ, sau đó gửi tin nhắn ẹ già. Nếu với mẹ là mình Thái Lan, vậy cứ dựa theo thời gian máy bay tới Thái Lan mà báo tin bình an ẹ đâu ra đấy.


      Ôn Minh Nguyệt lập tức nhắn lại tin: “Gửi tấm ảnh qua xem.”


      Ôn Tửu nghĩ tới mẹ già đòi ảnh chụp, liền trả lời cho có lệ: “Mẹ, con vừa mới tới khách sạn, chưa ngắm cảnh.”


      “Ai muốn ngắm phong cảnh a, mẹ muốn xem ảnh chụp của thằng nhóc kia, gửi ảnh qua đây ẹ, để mẹ xem mặt mũi nó thế nào.”


      Ôn Tửu bị cầu đột nhiên của mẹ già dọa sợ, liếc mắt nhìn Yến Luật lái xe bên cạnh, đành phải tiếp tục trả lời có lệ: “Mẹ, trong di động của con có ảnh của ấy.”


      bây giờ liền chụp tấm, nhanh lên!”


      Tính tình của Ôn Minh Nguyệt là như thế, quả quyết nhanh chóng, cơ trí dũng cảm. Dung mạo của Ôn Tửu hơn người, nhưng bởi vì trời sinh khí chất trong trẻo, lạnh lùng, lại có vẻ độc lập, mới nhìn qua đều có cảm giác là người đẹp lạnh lùng, khó theo đuổi, cho nên mặc dù có rất nhiều người thầm mến , nhưng lại rất ít đàn ông dám theo đuổi . Tuy rằng ngoài mặt Ôn Minh Nguyệt hối thúc, nhưng thấy con hai mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa bạn trai, trong lòng ngầm sốt ruột. Bây giờ, rốt cuộc cũng có người đàn ông lọt vào mắt xanh của con mình, nó còn chịu ra nước ngoài du lịch với cậu ta nữa. Ôn Minh Nguyệt tò mò, xúc động khó có thể nên lời, vô cùng bức thiết muốn nhìn dáng vẻ của người con trai đó như thế nào.


      Ôn Tửu bị mẹ già từng bước ép sát khiến cho luống cuống chân tay, sau lúc lâu mới nhắn lại câu: “Sao con lại biết xấu hổ mà làm thế chứ?”


      “Đều cùng người ta ra nước ngoài du lịch rồi, chỉ chụp bức ảnh mà cũng xấu hổ? Ít nhảm , nhanh nhanh chụp ảnh ẹ xem! ! !”


      Ba cái dấu chấm than được gửi tới, mi tâm Ôn Tửu bắt đầu phát đau, tiếp tục giả chết: “Mẹ, con rất xấu hổ.”


      Tin nhắn vừa gửi , điện thoại trực tiếp vang lên.


      Ôn Tửu vừa mới bắt máy, bên kia vang lên thanh gọn gàng, linh hoạt, sảng khoái tinh thần của Ôn Minh Nguyệt: “Đưa điện thoại cho nó, mẹ muốn với nó vài câu.”


      “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?” Nghe xong cầu của mẹ già, Ôn Tửu bị dọa suýt chút nữa làm rơi di dộng xuống đất.


      “Có làm gì đâu, bảo nó gửi ẹ bức ảnh, sẵn tiện nghe thử giọng của nó như thế nào.”


      Xem như Ôn Tửu phục mẹ mình rồi, che di động lại, giọng : “Được rồi, được rồi, mẹ chờ lát, con gửi ảnh qua ẹ, tạm biệt.”


      Ôn Tửu cúp máy, trong lòng căng thẳng đến nỗi cả bàn tay đều đẫm mồ hôi, hiểu tính cách của mẹ mình nhất, nếu gửi tấm ảnh qua để báo cáo kết quả công tác, nhất định mẹ tiếp tục gọi điện thoại tới, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc Thái Lan hay .


      Nếu , chụp trộm Yến tiên sinh tấm? Ôn Tửu cầm lấy di động giơ ra phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Cảnh tuyết ở công viên đẹp.”


      Di động giơ lên, lặng lẽ chụp sườn mặt tuấn tú của Yến tiên sinh.


      Ok, việc lớn xong.


      Ôn Tửu cúi đầu, muốn xem thử hiệu quả của ảnh chụp như thế nào, đột nhiên xe phanh lại ven đường.


      Yến Luật xoay mặt qua nhìn , kiêu căng vươn tay ra, “Đưa di động cho tôi.”


      “Làm gì?” Ôn Tửu hơi căng thẳng, còn có chút xấu hổ, phải phát ra mình chụp trộm chứ?


      Yến Luật mặt lạnh : “Xem thử cảnh tuyết của .”


      Ôn Tửu cười gượng: “Tôi chỉ chụp đại thôi.”


      Yến Luật liếc xéo , con ngươi sa sầm: “ chụp trộm tôi?”


      Ôn Tửu lập tức nóng bừng mặt, lại thừa nhận, “Ai chụp trộm , tôi chụp cảnh tuyết.”


      “Đưa di động cho tôi.” Yến Luật bất ngờ nắm lấy cổ tay Ôn Tửu, Ôn Tửu lập tức trở tay lật lại, nghĩ tới Yến Luật lại hành động nhanh hơn , nhàng nhéo gan bàn tay cái, di động liền lọt vào tay .


      Ôn Tửu khỏi ngẩn ra, động tác này của , tại sao lại hơi giống kỹ thuật vật?


      Yến Luật đổi điện thoại di dộng sang tay trái, dùng tay phải ngăn cản Ôn Tửu, mở album ảnh ra xem, quả nhiên là ảnh chụp chính mình, trong phút chốc, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang…


      hít vào hơi, tỏ ra khó hiểu : “Tại sao lại chụp trộm tôi?”


      Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười, giải thích: “Là như thế này, tôi và đến thành phố X, nhưng tôi gạt mẹ tôi, mình Thái Lan du lịch với bạn, bây giờ mẹ tôi muốn xem ảnh của người bạn đồng hành với tôi, cho nên tôi mới….”


      ra phải như nghĩ, hiểu sao Yến Luật lại cảm thấy tức giận, quả quyết xóa bỏ tấm ảnh mới chụp.


      Ôn Tửu tiếc: “Yến tiên sinh, thể giúp tôi việc này sao? Mẹ tôi chỉ muốn xem người cùng tôi là ai, gửi cho tôi xin bức được ? Sườn mặt thôi cũng được.”


      Yến Luật giương mắt nhìn : “Bóng lưng cũng được.”


      Ôn Tửu: “…”


      lần nữa khởi động xe, rất nhanh về đến nhà, Yến Luật lấy chìa khóa mở cửa, sau đó trực tiếp lên tầng, có vẻ như vui cho lắm.


      Ôn Tửu cho Yến Hoan món đồ chơi bằng nhung lông. Vừa rồi, bảo Yến Luật chờ là muốn mua gói băng vệ sinh để dự bị, nhưng khi cầm nó trong tay, do dự mãi, cứ cảm thấy lúc tính tiền có Yến Luật đứng bên cạnh, rất xấu hổ, vì thể quyết định mua món đồ chơi cho Hoan Hoan.


      Yến Hoan vui mừng nhảy dựng lên: “Cảm ơn chị , chị tốt.”


      Bà nội cũng rất vui vẻ, cảm giác Ôn Tửu là tinh tế, siêu thị mua đồ mà vẫn nhớ tới Hoan Hoan.


      Bên này, Ôn Tửu vừa mới đem đồ đạc đến phòng bếp, mẹ già lại nhắn tin tới nữa.


      “Làm gì mà lề mà lề mề vậy, nhanh gửi ảnh ẹ xem.”


      “Chờ lát, chờ lát.”


      Xem ra hôm nay mẹ già nhìn thấy ảnh của người chịu bỏ qua, Ôn Tửu định lên mạng tìm ảnh của chàng đẹp trai nào đó để lừa gạt mẹ già, đột nhiên thấy bà nội, trong lòng sáng ngời: có rồi.


      “Bà nội, trong nhà có ảnh của Yến Luật ạ?”


      “Có a. Cháu muốn xem dáng vẻ lúc của nó phải ?”


      “Đúng vậy.”


      “Cháu chờ chút, bà nội lấy cho cháu xem.”


      Chỉ chốc lát sau, bà nội lấy quyển album dày từ trong phòng làm việc ra.


      Ôn Tửu thầm vui sướng, mở ra nhìn, quả nhiên đều là ảnh chụp Yến Luật, vốn định dùng di động chụp lại tấm, kết quả phát , tất cả đều là ảnh chụp khi còn bé, cơ bản từ trung học về sau có bức nào.


      Có điều ảnh trước đây cũng tệ nha.


      Ôn cười mỉm cầm di động, chụp được bức, ừ, cũng rất nét.


      Trong nhà ấm trồng hoa ở tầng ba, Yến Luật ngồi ghế mây đưa lưng về phía cửa ra vào, bàn để laptop và bình trà.


      Nhà ấm trồng hoa ánh nắng tươi sáng, hoa tươi và lá xanh đua nhau rực rỡ, Yến Luật cao lớn, tuấn, tư thái nhàn nhã, mặc áo phông vải cashmere đơn giản màu đen, phác họa đường nét bóng lưng gợi cảm mà nam tính.


      Ôn Tửu cảm giác có chút kinh diễm, gửi tin nhắn, sau đó thản nhiên bỏ di động vào túi.


      Ừ, biểu cảm xấu hổ và giận dữ của Yến tiên sinh nhất định rất thú vị.


      Di động bàn vang lên tiếng ting , Yến Luật cầm lên xem, là số 9 gửi đến.


      chút để ý mở ra, phản ứng của giống như nhìn thấy quả bom, các mạch máu mặt như muốn bạo phát.


      đứng bật dậy, cầm lấy di động, định xuống tầng, kết quả vừa mới đứng dậy, liền phát Ôn Tửu lên tầng ba, khoanh tay đứng trước cửa nhà ấm trồng hoa, mỉm cười nhìn .
      tart_trungGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Ảnh Chụp



      Yến Luật nhấc đôi chân dài, hừng hực vài bước vọt đến trước mặt , cúi đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt sắt bén nhưng lạnh lùng, trong mắt còn lóe lên chút giận hờn.


      Lời ít mà ý nhiều vươn tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”


      Mặc dù Ôn Tửu bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức biểu cảm giận dữ và xấu hổ của Yến Luật, mặt mày cong cong, dáng vẻ tươi cười càng khiến cho Yến Luật tức giận.


      “Nhanh đưa điện thoại cho tôi!” giọng nặng nề, mang theo dư vị uy hiếp đến vô cùng, mày rậm cau lại và đôi mắt lạnh lẽo có khí thế giận mà tự uy.


      Thế nhưng Ôn Tửu xưa nay vốn to gan, Yến tiên sinh đe dọa, tuyệt đối sợ, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng: “ gửi cho tôi tấm ảnh, tôi xóa bỏ tấm ảnh kia, như thế nào?”


      Ôn Tửu vừa mới xong, Yến Luật duỗi ra tay, đột nhiên vươn về phía trước tìm tòi, hai tay đều đút vào túi áo của Ôn Tửu, kịp phản ứng ngay, cứ thế bị bất ngờ ôm vào lòng.


      Ôn Tửu vô thức giãy dụa hai tay, nghĩ tới Yến Luật lại khỏe mạnh như vậy, hai cánh tay của giống như hai sợi dây xích, trói chặt người , giam vào trong lòng, tay phải từ sau eo vươn ra, áp chặt cổ tay .


      Nhu đạo chính là kỹ năng chú trọng lấy tứ lạng bạt thiên cân (lấy đánh lớn), Ôn Tửu hề đề phòng nên để mất cơ hội, hai cánh tay lại bị vây trong túi áo, cả người bị Yến Luật cao lớn giam cầm trước ngực thể động đậy. Dán chặt lên thân thể , gần như có thể cảm giác được cơ bắp chắc nịch toàn thân và sức lực khổng lồ sống động của .


      Sức mạnh như thế này khiến cho ngay cả Ôn Tửu cũng có chút kinh ngạc.


      Yến Luật dùng cánh tay ôm lấy , sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi áo của ra, xóa bỏ bức ảnh đứa bé khỏa thân kia, cuối cùng bỏ điện thoại vào miệng túi áo của , cứ cúi đầu như vậy, lại đối diện với ánh mắt của Ôn Tửu.


      Khoảng cách giữa hai người gần như thế, dường như là dính sát vào nhau, gần đến mức khe hở ở giữa chỉ khoảng gang tay, hoàn toàn có thể đếm được cả lông mi của , đôi mắt thanh nhã lại trầm tĩnh, giống như vòng xoáy cực lớn, thoáng cái hút lấy mắt , khiến cho từng chút, từng chút đắm chìm trong đó, sâu thẳm có giới hạn.


      người mùi hương nhàn nhạt, yên tĩnh, thanh nhã như hoa mai, hoa lan, Yến Luật như bị sức mạnh nào đó khiến ê muội, lập tức cúi đầu nhìn gương mặt thanh lệ trước mắt, đôi mắt tức giận, lạnh lùng đột nhiên trở nên có chút u, mơ màng.


      Ôn Tửu cảm giác đột nhiên cánh tay bị bóp mạnh hơn, trông thấy hầu kết của bỗng nhúc nhích, còn có động tác nuốt nước miếng rất rệt.


      Đột nhiên, Yến Luật thả Ôn Tửu ra, quay người bước nhanh lại trước bàn.


      Trước mắt như lên bờ môi ướt át xinh đẹp giống như hoa đào còn đọng lại vài giọt sương sớm kia. vô cùng khiếp sợ phát , vừa rồi bản thân mình vậy mà có cảm giác muốn nếm thử cánh môi đào kia xem nó có mùi vị gì cách mãnh liệt.


      Miệng đắng lưỡi khô, tâm loạn như ma.


      Yến Luật cầm lấy tách trà, dốc hết ngụm, suýt chút nữa bị bỏng chết, vậy mà lại quên mất đây là trà nóng.


      Ôn Tửu bước đến trước mặt , cầm điện thoại quơ quơ: “Xóa bỏ cũng sao, trong hộp thư của tôi vẫn còn.”


      Yến Luật suýt chút nữa phun ra búng máu, trừng mắt nhìn .


      Ôn Tửu cười dịu dàng, : “ gửi cho tôi tấm, tôi xóa bỏ, có được ?”


      Yến Luật tức giận : “Điện thoại của tôi có ảnh của chính mình, cho rằng tôi có thói quen rảnh rỗi tự chụp ảnh sao.”


      có cũng sao, cho tôi chụp tấm là được rồi.” Ôn Tửu lấy điện thoại di động ra, với Yến Luật: “Tôi chỉ chụp mặt nghiêng thôi.”


      Yến Luật đành phải mặc kệ cho chụp tấm, lạnh lùng : “Mau xóa ảnh trong hộp thư .”


      Ôn Tửu buồn cười: “ cần xóa, tôi cũng lưu vào hộp thư.”


      Yến Luật: “…”


      Lại bị lừa gạt rồi.


      Ôn Tửu gửi tấm ảnh qua cho Ôn Minh Nguyệt, bà lập tức gửi lại chuỗi dấu chấm than.


      “Mẹ, mẹ muốn cái gì?”


      “Quá đẹp trai, xuất sắc rồi! ! ! ! !”


      Lại là chuỗi dấu chấm than (!!!), Ôn Tửu phì cười, sau đó có chút thích thú nhìn sang Yến Luật.


      Yến Luật nhăn mày lại: “ cười cái gì?”


      “Mẹ tôi xem ảnh xong, trông rất đẹp trai.”


      Yến tiên sinh giãn lông mày nhíu lại ra, hừ, chẳng lẽ đúng sao?


      “Cảm ơn Yến tiên sinh.”


      Ôn Tửu đến cửa của nhà ấm trồng hoa, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, cười cười: “Đúng rồi, tôi quên cho biết, tôi với bà nội cho tôi tấm ảnh kia rồi.”


      Trước mắt Yến Luật tối sầm lại, bước nhanh đuổi theo, kéo cánh tay lại: “Mau trả lại cho tôi.”


      Ôn Tửu cười cười nhìn : “Làm cơm tất niên xong, tôi trả lại cho .”


      “Tôi biết làm cơm.”


      Ôn Tửu cười nhàn nhã: “ sao, vào phụ giúp tôi, làm chút công việc nặng.”


      Yến Luật trừng mắt nhìn , có vẻ tức đến nội thương, rồi lại bày ra biểu cảm bó tay chịu trói.


      Ôn Tửu nhìn sắc mặt của Yến tiên sinh, cười tươi như hoa, bước chân nhàng xuống tầng ba.


      Chọc Yến tiên sinh tức giận, đúng là thú vị.


      Ông nội và Yến Hoan chơi trong sân, bà nội đeo kính lão nhặt rau trong phòng khách.


      Ôn Tửu vội vàng qua đó, : “Bà nội, đợi lát nữa cháu và Yến Luật cùng nấu cơm, bà cần phải làm gì cả, thuận tiện chỉ bảo chúng cháu là được rồi.”


      Bà nội cười tủm tỉm gỡ kính xuống, khen: “Cháu ngoan, mấy bé là con như cháu đều rất được nuông chiều, người biết làm cơm cũng nhiều lắm.”


      “Nấu cơm chẳng lẽ phải là kỹ năng cơ bản sao? Đến em trai cháu còn biết làm.”


      “Aiz!!! Bọn trẻ nhà cháu đúng là chịu khó. Còn A Luật, đến cả hũ dầu bị đổ, nó cũng biết nhặt lên.” Bà nội bắt đầu tán dóc với Ôn Tửu.


      “Ông ngoại của A Luật xuất thân từ quân đội, rất thích con trai, thế nhưng lại cứ sinh ra ba con , kết quả trong ba con này, chỉ có mẹ của A Luật là sinh được ra con trai, cho nên ông cụ xem đứa cháu ngoại trai duy nhất này như báu vật. Lúc còn học, A Luật đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, ông nội nó mới mắng nó mấy câu, kết quả ông ngoại nó lập tức cho người đến đón thằng nhóc này , cho nó ở đó đến ba tháng mới chịu đưa về, chọc ông cụ nhà này vô cùng giận dữ.”


      Ôn Tửu khỏi nở nụ cười, ông ngoại này đúng là rất bao che khuyết điểm.


      chỉ ông ngoại nó nuông chiều nó, mà ngay cả hai dì của nó cũng cực kì cưng chiều nó, đặc biệt là sau khi mẹ nó qua đời, hai dì của nó còn thân thiết với nó hơn cả với con mình.” Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay của Ôn Tửu, cười tủm tỉm : “Chỉ là có cháu ở bên cạnh nó, bà nghĩ nó nhất định thay đổi rất nhiều.”


      Hai người vừa trò chuyện vừa nhặt rau, chuẩn bị mọi thứ xong, Ôn Tửu mang đồ ăn vào phòng bếp, sau đó với bà nội: “Bà nội, cháu ra ngoài chút, cháu trở về ngay.”


      “Cháu có biết đường ?”


      “Biết ạ, cháu chỉ sang bên kia đường.”


      Ôn Tửu mở cổng ra, ra ngoài, kết quả vừa ra bao xa, điện thoại vang lên, lấy điện thoại ra nhìn, là Yến Luật.


      đâu vậy?”


      Làm sao biết được ra ngoài nhỉ? Ôn Tửu ngoái đầu lại nhìn, sau tấm thủy tinh trước nhà ấm trồng hoa lầu ba, có bóng dáng cao gầy, tuấn tú đứng đó.


      “Tôi mua ít đồ.”


      phải vừa siêu thị về sao?”


      “Có thứ tôi quên mua.”


      Yến Luật có chút vui: “ muốn ra ngoài, sao với tôi?” Lúc nãy ở trong siêu thị đồng ý với , hành động mình, kết quả mới bao lâu nuốt lời.


      “Tôi với bà nội rồi.”


      “Cho dù là vậy, cũng phải cho tôi biết.” Giọng Yến Luật ràng là vui, ngừng chút lại tiếp: “ chờ tôi.”


      cần, cần, tôi tự được, trở về ngay thôi.”


      Yến Luật cúp điện thoại, xuống tầng. Bên ngoài có hệ thống sưởi, lại chỉ mặc cái áo khoác mà còn muốn ra ngoài, thành phố X còn lạnh hơn cả thành phố Z.


      Ôn Tửu tưởng rằng Yến Luật theo, nghĩ tới mới vừa tới cây cầu trong vườn hoa, sau lưng vang lên tiếng ô tô.


      Ôn Tửu nhìn lại, đúng là ô tô của Yến Luật.


      đành phải dừng chân, đứng ở ven đường.


      Yến Luật dừng xe bên cạnh , hạ cửa kính xe xuống, với : “Lên xe.”


      Ôn Tửu chỉ vào hiệu thuốc ở bên kia đường: “Rất gần, cần phải lái xe, tôi tự là được rồi.”


      Kết quả Yến Luật thấy nơi muốn là hiệu thuốc chứ phải là siêu thị, lập tức nhíu mày: “ khó chịu ở chỗ nào?”


      “Tôi khó chịu chỗ nào hết.”


      Vẻ mặt mỉm cười thoải mái của Ôn Tửu chẳng những làm cho sắc mặt của Yến Luật dịu mà ngược lại còn khiến càng nghiêm túc, chăm chú nhìn , hỏi: “Vậy đến hiệu thuốc làm gì?”


      “Hở, có thể giữ bí mật ?”


      thể, bây giờ ở thành phố X, tôi là người chịu trách nhiệm về sức khỏe và an toàn của .”


      Ôn Tửu: “…”


      “Rốt cuộc khó chịu ở đâu?” Yến Luật biểu vô cùng nghiêm túc, tỏ vẻ hỏi ra lẽ chắc chắn bỏ qua.


      “Tôi mua bịch băng vệ sinh, Yến tiên sinh.”


      Ôn Tửu xong, sắc mặt của Yến Luật lập tức khiến cho người ta đành lòng nhìn thẳng.


      Chuyện này thể trách tôi được đâu, là muốn tôi , Ôn Tửu cố nhịn cười, nhấc chân lên bước tiếp.


      Sau lưng cũng vang lên tiếng ô tô nữa, chắc hẳn Yến tiên sinh lúng túng đến độ trực tiếp lên đường hồi phủ rồi.


      Trong nhà và xe đều có điều hòa, Ôn Tửu vẫn luôn cảm thấy lạnh, lúc đến giao lộ, cơn gió lạnh thổi qua, khỏi rùng mình cái, lúc này mới ý thức được thành phố X còn lạnh hơn thành phố Z.


      bước nhanh, lướt qua đường cái, tiến vào hiệu thuốc bên kia đường.


      Lúc về với Yến Luật vừa rồi, nhìn thấy hiệu thuốc này, đến siêu thị mua băng vệ sinh phải xếp hàng dài, mua ở đây tiện hơn.


      Bên trong hiệu thuốc rất vắng vẻ, chỉ có nhân viên thu ngân, có lẽ mọi người đều về ăn tết rồi, cũng có khách hàng.


      Ôn Tửu trực tiếp lấy bịch băng vệ sinh, sau đó tính tiền.


      Nhân viên thu ngân hỏi: “Quét thẻ hay trả bằng tiền mặt?”


      “Tiền mặt, cám ơn.” Ôn Tửu lấy ra tờ trăm đồng đưa cho nhân viên thu ngân.


      Nhân viên thu ngân nhìn tờ tiền, có chút khó xử: “Chị có tiền lẻ ? Ở đây bọn em có tiền lẻ.”


      ngại quá, chị cũng có tiền lẻ.” Ôn Tửu vì để cho tiện, nên lúc ra ngoài cũng mang theo ví tiền, chỉ tiện tay rút tờ tiền mặt trong ví.


      Đúng lúc này, tờ hai mươi đồng được đưa tới.


      Ôn Tửu quay đầu nhìn lại, ấy thế mà là Yến Luật.


      Yến tiên sinh xoay trái xoay phải cũng chịu nhìn , trực tiếp bỏ tờ tiền xuống, sau đó đứng sang bên, làm ra vẻ như người xa lạ.


      Nhân viên thu ngân tò mò nhìn , còn xác định, hỏi Ôn Tửu câu: “Hai người chung với nhau sao?”


      Ôn Tửu gật đầu, lúc này nhân viên thu ngân mới nhận tiền.


      Nhìn vẻ mặt đứng đắn và hờ hững của Yến Luật, trong lòng Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận. vậy mà lo lắng theo sát tới đây, chắc là tin mình mua băng vệ sinh, nghi mình bị bệnh?


      Ra khỏi cửa hiệu thuốc, Ôn Tửu tiếng cảm ơn.


      Yến Luật mở cửa xe, tỏ vẻ lạnh nhạt trả lời câu: “ cần khách sáo, lên xe .”


      Ôn Tửu cũng lên xe ngay, mà lại đứng bậc thang, chăm chú nhìn Yến Luật: “Yến tiên sinh, tôi rất khỏe mạnh, tôi có bệnh gì hết.”


      “Tôi cũng nghi ngờ .” Yến Luật nhìn , lại rời ánh mắt sang chỗ khác, làm ra vẻ muốn nhiều.


      “Vậy tại sao còn theo tôi tới đây?”


      “Tôi thấy ăn mặc quá mỏng manh, sợ bị cảm.” Lời vừa ra khỏi miệng, Yến Luật lập tức hối hận. hiểu lầm là quan tâm , có cảm tình với , sau khi chấm dứt bảy ngày này, quấn lấy chứ?


      Quả nhiên, sau khi Ôn Tửu nghe xong câu này, lại cười đến vô cùng đáng , dịu dàng: “Yến tiên sinh, lúc đầy tháng, sau khi chụp xong tấm ảnh khỏa thân kia, lạnh đến bị cảm chứ?”
      tart_trungGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Bị Bỏng



      Yến Luật lập tức có cảm giác bị người đùa giỡn, mặt đỏ tía tai lên xe, kiên quyết đáp lại vấn đề mang tính nội hàm phong phú này.


      Về nhà, Ôn Tửu lên tầng với , để đồ vào nhà vệ sinh, xem gần đến giờ rồi, Ôn Tửu liền nhắn tin cho Yến Luật: “xuống bếp .”


      Yến Luật dề dà khoảng 5 phút, thế này mới phụng phịu vào phòng bếp.


      Ôn Tửu ướp cá, quay đầu cười với : “Cởi quần áo ra.”


      Yến Luật hơi biến sắc mặt: “Cởi quần áo làm gì?” Vì sao nghe câu như thế, lại có cảm giác cả người nóng lên.


      Ôn Tửu đánh giá áo khoác khí phái phẳng phiu của , săn sóc : “ cởi quần áo làm việc thế nào, bộ đồ này của Yến tiên sinh có vẻ rất đắt.”


      Yến Luật đút hai tay trong túi quần, trả lời: “Phòng bếp có điều hòa, rất lạnh.”


      sao, tôi bảo bà nội chuẩn bị cho chiếc áo bông của ông nội.” Ôn Tửu suy nghĩ chu đáo lấy chiếc áo bông kiểu Trung cho người lớn tuổi từ chiếc ghế chân cao đưa cho .


      Yến Luật nhíu mày, bảo mặc loại áo bông sa tanh màu lam thêu đầy họa tiết ngũ phúc tràn ngập khí vui mừng này, làm việc trong phòng bếp giống như quý ông? A, đó quá buồn cười rồi.


      Yến tiên sinh hai chữ ràng lưu loát: “ cần.”


      thay quần áo, vậy đeo tạp dề cũng được.” Ôn Tửu săn sóc lại lấy chiếc tạp dề màu hồng hoa đào viền cánh sen từ sau lưng ghế dựa tới đây.


      Yến Luật: “…”


      đây là cố ý chọc giận ? Nhưng mà trông biểu cảm lại có vẻ rất quan tâm … quần áo của .


      Trong đầu hình dung dáng vẻ mình mặc chiếc tạp dề này, Yến Luật lại quyết đoán chối từ, “ cần mặc, quần áo bẩn bẩn.”


      Ôn Tửu đành phải buông tạp dề xuống, “Vậy được rồi, cẩn thận chút, đừng để bẩn quần áo, trước rửa rau xanh .”


      Yến Luật cao nhìn xuống đánh giá bùn đất ở rễ rau, hai tay cắm trong túi quần lập tức đau nhức như ngày tận thế tới.


      Ôn Tửu thấy động đậy nên tốt bụng hỏi: “ có biết rửa ? Có muốn tôi dạy ?” Loại ánh mắt như đối xử với các em bé nhà trẻ này lập tức làm tổn thương lòng tự ái của Yến tiên sinh.


      hừ tiếng, thọc tay vào bồn nước, sau đó bắt đầu giũ giũ lá rau. Loại việc đơn giản này còn cần học? Chẳng qua là muốn làm mà thôi.


      Rửa rau khoảng bảy lần, đến khi mỗi lá rau đều ‘mình đầy thương tích, thoi thóp hơi’ Yến Luật mới vừa lòng, xoay người lại muốn hỏi Ôn Tửu để rau ở chỗ nào, lời đến miệng lại sớm quên từ.


      Ôn Tửu cúi đầu, thái rau.


      cởiáo khoác, mặc chiếc áo phông cashmere bó sát người màu đen, bên ngoài đeo chiếc tạp dề màu hồng đào viền lá sen. Màn đêm ngoài cửa sổ lặng yên phủ xuống, ánh đèn sáng tỏ trong phòng bếp chiếu vào sườn mặt thanh lệ cùng vòng eo nhắn mềm mại của , dáng vẻ thái rau của cũng đẹp như thế, thong dong ưu nhã, cẩn thận tỉ mỉ.


      Yến Luật từng thấy vô số người đẹp trong vô số trường hợp, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ cũng có thể đẹp như thế ở trong phòng bếp, hơn nữa khác hẳn cái đẹp ở những nơi xa hoa trụy lạc y hương tẫn ảnh (*). Thanh lịch nhu hòa như ly rượu nho, chậm rãi thẩm thấu vào ruột gan, cả người như thả lỏng đến cực hạn.


      [(*)Y hương tẫn ảnh: chỉ những người phụ nữ thanh tao lịch , ăn mặc diễm lệ]


      Thời gian tĩnh lặng đẹp đẽ, giai nhân như ngọc.


      Ôn Tửu có cảm giác bị người nhìn chăm chú, ngẩng đầu lại phát Yến Luật chậm chạp giũ rau xanh, nhìn chớp mắt, cực kỳ nghiêm túc, chỉ là các lá rau xanh này vô cùng thê thảm rồi.


      “Rửa xong rồi để giỏ dóc nước.”


      Yến Luật xoay người tìm cái giỏ dóc nước, bỏ rau xanh vào, sau đó mở cửa phòng bếp ra, mặc quá ít, mở cửa ra, gió ấm từ điều hòa trong phòng khách cũng có thể thổi vào ít.


      Bà nội chơi đồ chơi với Hoan Hoan, thấy cửa phòng bếp mở, liền tò mò tới cửa nhìn xem, vừa thấy liền giật mình thôi, dưới chỉ đạo của Ôn Tửu, Yến Luật chuyển đồ ăn cho bé, phân chia đồ ăn, quả thực ngoan ngoãn đến quái lạ.


      Bà nội đến trước sô pha với ông cụ: “Thằng bé nhà chúng ta này là thích bé này rồi.”


      Ông cụ cầm điều khiển từ xa, từ chối cho ý kiến ờ tiếng.


      Bà nội còn : “Ông xem xem, nó thế mà bị bé sai khiến loanh quanh.”


      Ông cụ iếc phòng bếp cái, hừ : “Mùng ba Úc Thiên Thiên tới rồi, bà cứ xem xem, đến lúc đó náo nhiệt.”


      Bà nội giọng : “Tôi cảm thấy này bé này tốt hơn Thiên Thiên, ông sao?”


      Ông cụ lên tiếng.


      Ông ngoại của Yến Luật – Cố Kiệt là người nóng nảy, suốt đời ai dám chọc ông, ấy mà ông cụ Yến sợ ông. Mọi việc ông cụ Cố đều theo ý cháu trai, chỉ trừ chuyện Úc Thiên Thiên này, bởi đây là nguyện vọng phút hấp hối của mẹ Yến Luật.


      Yến Luật dẫn Ôn Tửu về, chính là muốn giành được cho phép của ông nội, để ông nội đứng ra chống đối ông ngoại. Ông cụ Yến đương nhiên hiểu tính toán nhặt của cháu trai. Mùng ba là sinh nhật ông, hàng năm Úc Thiên Thiên đều tới chúc thọ ông, theo tính tính của Úc Thiên Thiên, nhìn thấy Yến Luật dẫn bạn về nhà, thể nào cũng ầm ĩ ngất trời. Vừa nghĩ thế, ông đau hết cả đầu.


      Bà nội còn : “A Luật thích Thiên Thiên, chúng ta cũng thể ép buộc thằng bé, đây chính là chuyển cả đời đấy.”


      Ông cụ hừ tiếng: “Tôi lại can thiệp vào hôn nhân của con cháu, lời này bà với ông già Cố kia kìa.”


      Bà nội nghẹn họng được gì.


      Cha Yến Luật – Yến Minh Ba tái hôn sau khi vợ mới mất ba tháng, bao lâu sinh Hoan Hoan, ông cụ Cố tức giận chạy đến nhà họ Yến nổi giận đùng đùng, suýt chút nữa ra sức đánh Yến Minh Ba trận.


      Ông cụ Yến cả đời thanh cao cao ngạo, giữ mình trong sạch, lại bị chuyện của con trai khiến cho ngẩng mặt lên được trước mặt thông gia, thầm ít xót xa mắng Yến Minh Ba. Từ đó quan hệ hai nhà Yến, Cố dần dần phai nhạt.


      Bà nội thầm cân nhắc, Ôn Tửu tuy tốt nhưng Úc Thiên Thiên là bé Cố Kiệt vừa ý, mẹ Yến Luật để lại lời trăn trối muốn bé làm con dâu, cho nên, Yến Luật lật ngược ván bài dễ dàng chút nào.


      “Bà nội, chuẩn bị ăn cơm.” Ôn Tửu ra khỏi phòng bếp, tay bưng bát canh gà nóng hổi, đặt bàn cơm.


      Bà nội vội cười đứng dậy, “Thơm quá, vừa nghe biết hương vị tuyệt đối tồi.”


      Ông cụ cũng buông điều khiển từ xa, tới, nhìn Ôn Tửu bưng từng món từng món lên, trong lòng cũng khỏi ngầm so sánh, bé này là tốt hơn Úc Thiên Thiên. Úc Thiên Thiên giống Yến Luật, đều được cả nhà nuông chiều từ bé, đừng tới nấu cơm, sợ rằng ngay cả phòng bếp cũng chưa bước vào.


      Các món Ôn Tửu làm đều là món ăn gia đình, súp lơ xanh bắp cải tím ớt xanh ớt đỏ làm thành món rau trộn tươi ngon đầy màu sắc, món nóng là hoa cúc vàng xào mộc nhĩ, cá pecca hấp, dầu hào nấm hương om gan rau, tôm lá trà chiên xù, thịt xông khói cuộn nấm kim châm, cuối cùng là bát canh gà hầm củ mài.


      Bà nội khen mấy món này dứt miệng. Ông cụ dù gì nhưng tỏ ra vừa lòng vô cùng.


      Yến Luật khỏi đắc ý, người mình chọn quả nhiên sai, tuy rằng hở ra là chọc giận , đùa bỡn , sai bảo , nhưng xét tới có khả năng như thế, thôi tha thứ , dù sao làm chút việc cũng mệt , còn rất mới mẻ.


      liếc sang Ôn Tửu ngồi cạnh, đúng là… vừa vừa mắt lại vừa xinh đẹp.


      Bà nội lấy chai Kiếm Nam Xuân và chai rượu đỏ từ trong tủ rượu bên cạnh đặt lên bàn, với Yến Luật: “Cháu và ông nội uống rượu trắng, bà và Tiểu Ôn uống chút rượu đỏ.”


      Ôn Tửu cười lắc đầu: “Bà nội, cháu biết uống rượu.”


      Bà nội cười hớ hớ : “uống chút là được, hôm nay giao thừa, uống chút cho có khí.”


      Năm người quây quần quanh bàn bắt đầu bữa cơm tất niên, trong bữa ăn, Ôn Tửu uống nửa ly rượu đỏ.


      Yến Luật và ông cụ uống sáu ly rượu trắng, Ôn Tửu liếc sang , lại phát vẻ mặt vẫn như thường, xem ra, tửu lượng của Yến tiên sinh tồi. Sau khi uống rượu, ông cụ nhiều hơn bình thường, cũng đối xử vô cùng hiền lành đối với Ôn Tửu.


      “Bạn ” được ông bà cho phép, mắt thấy sắp còn là vấn đề, Yến Luật thực vừa lòng.


      Ôn Tửu thấy đồ ăn vơi vơi, liền đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị món chính. Cơm chưng lạp xưởng làm xong om trong nồi sứ. Bát canh trứng gà Ôn Tửu làm riêng cho Yến Hoan, ước lượng vừa phải dầu vừng, bỏ vào chõ, mở lửa to.


      Sau đó, Ôn Tửu cắt ít lá hành và rau mùi, mở nắp nồi cơm, rưới nước dùng lên, cho rau mùi và hành rắc lên , lập tức có hương thơm xông lên mũi.


      Ôn Tửu xới cơm ra, bưng hai bát ra trước cho ông bà nội, khi lại vào phòng bếp, Yến Luật chủ động đến, hiển nhiên là tới hỗ trợ xới cơm.


      Ôn Tửu có chút kinh ngạc, nghĩ tới Yến Luật thế mà lại tiến bộ thần tốc như thế, từ bị động ép buộc biến thành chủ động phục vụ rồi, cười cười biểu dương Yến Luật, vừa xới cơm, vừa thuận miệng : “ tắt bếp, bưng canh trứng gà trong nồi ra.”


      Ôn Tửu sau khi uống nửa ly rượu đỏ, mặt mày đỏ màu hồng phấn, như là đào đầu mùa xuân, dưới ánh đèn, xinh đẹp nở rộ, vừa cười ánh mắt long lanh, vô cùng rung động lòng người.


      Yến Luật có chút hoảng hốt, yên lòng bưng bát canh trong chõ ra, lập tức cạch tiếng, lại thả lại bát vào trong nồi, sau đó cau mày sịt tiếng.


      Ôn Tửu là vừa bực mình vừa buồn cười, đây đúng là cậu ấm chưa từng làm việc gì a, bát nóng thế mà tay bưng.


      vội vàng kéo tay Yến Luật, để dưới vòi nước, “Dùng nước lạnh xối , tôi lấy kem đánh răng.”


      Dòng nước nho chảy xuống ngón tay nóng rát, Yến Luật cau mày, thầm chán nản: cũng phải chưa thấy phụ nữ cười, cho dù ta cười đẹp hơn so với bất kỳ người nào khác, cũng đến mức… phạm phải cái sai lầm buồn cười kém cỏi này .


      Ôn Tửu cầm kem đánh răng lại đây, lật tay Yến Luật nhìn nhìn. Ngón tay bỏng hơi đo đỏ, cũng đáng ngại lắm, bóp chút kem đánh răng, thoa lên từng đầu ngón tay.


      Kem đánh răng lành lạnh thấm vào da thịt, Yến Luật cúi đầu, nhìn khuôn mặt của Ôn Tửu, tức có cảm giác thể rời mắt.


      Ôn Tửu cúi đầu, cẩn thận thoa kem đánh răng cho , ngón tay mềm mại, chậm rãi xoa lên từng ngón tay , đột nhiên cảm thấy cả người như bị điện giật, ngứa ngáy tê tê dại dại lạ lẫm, mà càng kỳ lạ là, thế mà lại có phản ứng nào đó.


      Ôn Tửu hết sức chuyên chú bôi kem đánh răng cho , đột nhiên Yến Luật rút ngón tay khỏi tay , sắc mặt là lạ.


      “Làm sao vậy? Chạm vào đau ?”


      Yến Luật cũng , bước nhanh ra khỏi phòng bếp.


      Ôn Tửu chẳng hiểu ra sao, bưng canh trứng gà ra ngoài phòng bếp, để tới trước mặt Yến Hoan. nghĩ tới Yến Hoan vừa thấy bĩu môi, “em thích canh trứng gà.”


      Yến Luật phụng phịu : “ được lễ phép, chị làm riêng cho em đấy.”


      Ôn Tửu cũng tức giận, cười cầm chai nước sốt cà chua, bóp lên canh trứng gà, giống như làm bánh ngọt, bát canh trứng gà màu vàng vẽ ra chân dung con gấu Pooh.


      Hoan Hoan vui vẻ vỗ tay: “em thích gấu Pooh.”


      Bà nội khỏi khen ngợi: “Khéo tay quá.”


      Ông cụ cũng thầm ngợi khen, bé này thông minh, biết dỗ trẻ con.


      Hoan Hoan bởi vì gấu Pooh mà ăn sạch bách bát canh trứng gà.


      Ôn Tửu mỉm cười nhìn Yến Hoan, ngừng trong chốc lát xoay mặt lại, phát Yến Luật chưa động vào bát cơm trước mặt.


      giọng : “sao ăn?”


      Yến Luật lạnh mặt : “đau tay.”


      Đau đến… ngay cả thìa cũng thể cầm sao? Ôn Tửu vốn muốn cười yếu ớt, nhưng vừa nghĩ tới bị bỏng cũng có liên quan tới mình, liền áy náy xin lỗi.


      Yến Luật vừa lòng nhìn , xin lỗi là xong sao?


      Hoan Hoan tò mò hỏi: “Tay làm sao thế?”


      “Bị bỏng.”


      Ông bà nội vừa nghe, đồng thời hỏi: “là thế nào?”


      Yến Luật thế này mới đặt bàn tay vẫn để dưới bàn lên bàn, hai cụ vừa thấy có gì đáng kể đều nhàng thở ra.


      Chỉ có Hoan Hoan nhìn tay trai bôi kem đánh răng, cảm thấy vấn đề thực nghiêm trọng.


      “Để chị bón ăn cơm .”


      Lời vô tình của trẻ con khiến bà nội cười ha ha ngớt, ngay cả ông cụ luôn luôn nghiêm túc cũng cong cong khóe môi.


      Dù là Ôn Tửu luôn luôn hào phóng, cũng lúng túng đến hơi nóng mặt lên, thế mà Yến Luật lại tỏ vẻ bình thản chịu đựng gian khổ, hai tay thon dài, mười ngón tay đan nhau, cẩn thận đặt bàn, tỏ vẻ bón hay bón xem rồi làm .
      tart_trungGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Tin Nhắn



      “Xem tivi , Gala (*) sắp bắt đầu rồi.” Ngay cả ông cụ cũng cảm giác được mập mờ dày đặc, để tạo điều kiện thuận lợi cho cháu nội em em ngọt ngọt ngào ngào, ông đứng dậy rời khỏi bàn ăn, khi còn huých bà nội, hàm ý cần cũng biết.


      [(*) chính là gala chào xuân của truyền hình trung ương Trung Quốc được chiếu vào đêm giao thừa hàng năm]


      Bà nội cười hớ hớ lôi cả Hoan Hoan , là hai ông bà am hiểu ý người.


      Ôn Tửu càng xấu hổ hơn.


      Yến Luật thản nhiên tựa lưng ra sau, cũng tỏ vẻ dù bận vẫn ung dung.


      Ôn Tửu đành phải cầm lấy thìa, xúc miếng cơm đưa tới bên miệng của Yến tiên sinh. Vừa nhìn kỹ ở khoảng cách gần như thế, mới phát có lúm đồng tiền.


      Lúm đồng tiền này bình thường ít khi xuất , lúc này đột nhiên lên là bởi vì Yến tiên sinh cắn răng, cố nén chút đắc ý trong lòng rằng rốt cuộc, tìm được cơ hội mở mày mở mặt, vùng lên làm ông chủ, cảm thấy rất tuyệt vời!


      Người đẹp bên cạnh, tay mềm như tuyết, mười ngón thon thon.


      Yến tiên sinh nghiêng đầu nhìn người đẹp, thong thả tiếp nhận thìa, “ cần, để tự tôi.” Chỉ là muốn xem xem có tấm lòng này thôi, sao thể thực để bón chứ.


      Ôn Tửu khỏi giận lườm cái, ra là cố ý đùa .


      Yến Luật trân trân ngơ ngẩn, thế mà lại thấy trong cái liếc mắt này, cảm nhận được hàm ý nũng nịu và hơi hướng thân mật. cảm thấy hài lòng ăn hết sạch bát cơm, thực là mỹ vị.


      “Còn nữa ?”


      “Còn.” Ôn Tửu đứng dậy cầm bát xới cho bát nữa, khi Yến Luật tiếp nhận bát, vô ý đụng vào ngón tay , trong lòng khẽ run lên. Cũng phải là chưa từng nắm tay , từng cầm tay rồi, nhưng cái đụng chạm rất nhàng vừa rồi lại giống với mấy lần trước, có cảm giác khác thường sao sao đó.


      Cơm nước xong, Ôn Tửu thu dọn bàn ăn, Yến Luật đứng dậy giúp đỡ bê bát đũa vào bếp.


      Yến tiên sinh bị thương như thế, còn tự giác như vậy thực khiến Ôn Tửu kinh ngạc. Hiển nhiên đây là người đàn ông ‘triển vọng thênh thang’ tràn đầy tiềm năng khai phá, Ôn Tửu vô cùng hân hoan với kết quả dạy dỗ ngày này của mình.


      Mở vòi nước nóng, Ôn Tửu đeo tạp dề bắt đầu rửa bát, Yến Luật lại rời , yên lặng đứng ở bên cạnh .


      Ôn Tửu ngẩng đầu tò mò nhìn , “Có chuyện gì sao?”


      “Vất vả rồi, cảm ơn .” xong, Yến Luật xoay người liền .


      Ôn Tửu phì cười ngừng, Yến tiên sinh tiếng cảm ơn, thế nào mà mặt cũng đỏ?


      “Tiểu Ôn, bát đũa sáng sớm mai bà rửa, mau đến xem tivi.” Bà nội vào phòng bếp, bảo Ôn Tửu xem gala.


      “Cháu dọn sắp xong rồi. Bà cứ xem tivi , cháu ra bây giờ.”


      Bà nội nhìn phòng bếp sạch , trong lòng lại khen thêm bao nhiêu. này tay chân nhanh nhẹn , trong thời gian ngắn như thế dọn dẹp gọn gàng ngăn ngắp.


      Ôn Tửu thu dọn xong rồi, vào phòng khách, Yến Luật xê dịch sang bên cạnh, hàm ý rất ràng. Nhưng Ôn Tửu lại nhìn , trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bà nội.


      Trong lòng Yến tiên sinh đầu tiên là mất mát, sau đó hiểu sao lại dấy lên cơn giận.


      Nếu phải là chờ , sớm lên tầng dùng máy tính, còn có thể ở chỗ này xem gala chào xuân sao?


      Nhưng đáng giận là, bị thương, lại gạt sang bên chẳng quan tâm, ngay cả nhìn cũng nhìn cái, còn vui vẻ bàn tán tiết mục với bà nội, tươi cười như hoa, đây rốt cuộc là bạn của ai a.


      Yến tiên sinh nhịn trong chốc lát, sau đó thể nhịn được nữa đứng lên, dùng bàn tay kem đánh răng kéo Ôn Tửu, “em lên tầng tí.”


      Ôn Tửu với bà nội: “cháu lát trở lại.”


      Yến Luật vẫn liên tục dắt lên tầng, đóng cửa phòng.


      “Chuyện gì?”


      Yến Luật vươn tay kem đánh răng ra, “Ảnh chụp.”


      Ôn Tửu cố nén cười, nghiêm trang nhìn : “Bà nội tặng bức ảnh quan trọng như vậy cho tôi sao?”


      Hai chữ “quan trọng” Ôn Tửu mang hàm ý sâu xa, hơn nữa, trong con ngươi tươi tắn ràng ra đầm ý cười.


      Yến Luật: “…”


      Thế mà lại bị lừa.


      Ôn Tửu mỉm cười xoay người liền muốn xuống tầng.


      “Đợi chút.”


      Ôn Tửu trở lại hỏi: “Còn có việc?”


      Yến Luật giật mình, lạnh lùng : “ có việc gì.”


      “Tôi đây xuống tầng xem gala.”


      “Có cái gì hay, ầm ĩ.” Yến Luật vui hừ tiếng, ra sau bàn mở máy tính.


      Gala chào xuân những năm trước chưa bao giờ xem, nhưng biết vì sao, năm nay có chút yên lòng, nghe dưới tầng vang lên tiếng tivi râm ran, trong lòng thể bình tĩnh được.


      Trong phòng ngủ tầng này, sao đột nhiên lại có quạnh quẽ như tuyết.


      Ôn Tửu và bà nội ngồi cạnh nhau, vừa xem gala vừa cười, đột nhiên bên cạnh tối sầm lại, bóng dáng cao to chặn lại ánh đèn, sau đó, Yến Luật ngồi xuống bên cạnh .


      Ôn Tửu tò mò hỏi: “ phải thích xem gala sao?”


      Yến Luật lạnh mặt hé răng, hai tay đút trong túi quần, cau mày xem tivi, tỏ vẻ gắng gượng xem .


      ngày ở chung, Ôn Tửu quen tính khó chịu và chẳng hiểu ra sao của Yến tiên sinh, cho nên về khác thường của , cũng chẳng để ý cho lắm, tiếp tục chuyện với bà nội.


      Xem nửa tiếng, Yến Luật lại cảm thấy gala chả ra làm sao, mà thế mà còn ngồi đây , rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Yến tiên sinh chẳng muốn sâu nghiên cứu.


      Ôn Tửu chuyện với bà nội, đột nhiên cánh tay bị Yến Luật huých vào.


      khát, em giúp rót chén trà.”


      Yến Luật yên lặng nhìn , giọng ràng là ra dáng vênh mặt hất hàm sai bảo, khuôn mặt tuấn lại biểu cảm bị lạnh nhạt và ấm ức.


      Được rồi, nể việc bị thương, liền giúp chút việc .


      Ôn Tửu cười hỏi: “ uống trà gì?”


      Yến Luật đứng dậy đến trước tủ rượu, dùng tay kem đánh răng, chỉ chỉ hộp trong đó.


      Ôn Tửu lấy ra ngoài, vừa nhìn là trần phổ, cười cười: “Tôi cũng thích uống trần phổ.”


      Yến Luật bình tĩnh thế à, hứng thú sở thích hợp nhau, vậy thể tốt hơn.


      Ôn Tửu pha trà xong, bưng tới bàn cho , di động trong túi vang lên, Ôn Tửu vừa thấy, là điện thoại của bạn tốt Nguyễn Thư, liền đứng dậy đến bên cạnh nghe.


      “Chúc mừng năm mới Nguyễn Thư!”


      “Chúc ngừng năm mới bạn !” Nguyễn Thư ở đầu bên kia cũng vang lên tiếng gala.


      Yến Luật vừa nghe hai chữ “chú Nguyễn” (*), phản ứng đầu tiên là ông chú giới tính nam, cũng để ý lắm, nhưng dần dần, cảm thấy có chút thích hợp, Ôn Tửu chuyện với ông chú Nguyễn này hoàn toàn phải giọng điệu của con cháu chuyện với bậc cha chú, hơn nữa nhìn biểu cảm kia kìa, như kiểu ngọt ngào sung sướng.


      [(*) chú Nguyễn: nguyên văn là Nguyễn thúc, Nguyễn Thư và Nguyễn thúc đều được phát là /ruǎnshū/ cho nên Yến Luật mới hiểu lầm]


      Đột nhiên nhớ tới có lần Kỷ Lan nhiệt tình mời thẩm mỹ viện bảo dưỡng làn da, bởi vì bạn của cậu ta trêu đùa gọi cậu ta là chú Kỷ. Cho nên đừng tưởng rằng “chú”, đích thực là chú.


      Yến Luật bất tri bất giác căng lỗ tai muốn nghe cái gì, đáng tiếc, cách hơn xa, lại cố ý hạ giọng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt dịu dàng của , cười tươi như hoa.


      Người đẹp dưới ánh đèn luôn xinh đẹp vô cùng, Ôn Tửu ngồi ghế chân cao trong phòng ăn, đôi chân thẳng tắp, đường cong tuyệt đẹp, cổ thon thon dài hơi rủ xuống, khiến người ta nhớ tới chú thiên nga trắng thanh nhã.


      Cuộc điện thoại này, gọi khoảng 40 phút còn chưa xong.


      Yến Luật qua lại giữa phòng vệ sinh và phòng khách khoảng bảy lượt.


      Ông cụ khỏi hỏi: “cháu bị tiêu chảy?”


      ạ. Cháu uống nước hơi nhiều.” Yến Luật cầm lấy chén trà lại uống mấy ngụm, nhìn chằm chằm tivi, là nhạt toẹt, hoàn toàn biết diễn cái gì.


      Rốt cục, nghe điện thoại xong, Ôn Tửu nhàng bước tới.


      Yến Luật bình tĩnh nhìn mặt , muốn từ biểu cảm của nhìn ra điểm gì, đáng tiếc là, Ôn Tửu khi cười luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, nhìn ra gì cả.


      Yến Luật nhíu mày, có chút tức giận, càng đáng giận là, thế mà lại ngồi xuống cạnh bà nội, lại lần nữa gác lại để ý.


      Ngồi ở hai cái sô pha, suốt 10 phút, ngay cả ánh mắt cũng cho , đây còn có thể như là người cuồng nhiệt sao?


      Yến Luật bực mình, nhịn mãi, mượn cơ hội đứng dậy rót trà, đến bên sô pha chỗ bà nội, ngồi xuống cạnh Ôn Tửu. Sau đó ra vẻ vô ý, nhàng bâng quơ hỏi: “điện thoại của ai?”


      “Bạn tốt của em.”


      bạn tốt gọi là chú.


      Yến Luật lập tức hình dung ra người đàn ông tầm ba mươi tuổi già dặn tuấn phóng khoáng.


      nâng chén trà lên, lại nuốt ngụm nước trà, muốn nuốt nỗi ấm ức xuống.


      đợi đè nén nỗi lòng xong, di động của Ôn Tửu lại có tin nhắn.


      Ôn Tửu mỉm cười bắt đầu nhắn tin, qua lại, gửi hơn mười lần.


      Vẫn là ông chú kia? Yến Luật muốn hỏi lại thể mở miệng, gượng gạo đến sắp bị nội thương.


      rút di động trong túi ra, đó trống .


      Mấy năm trước cũng có ít bạn bè nhắn tin đến chúc tết, mấy cái tin có sẵn mạng này bình thường đều trả lời, dần dần mọi người chẳng có hăng hái, đều làm mấy cái thứ rỗng tuếch này, là bạn bè cắt đứt quan hệ với chỉ vì gửi tin nhắn, là bạn bè cái tin nhắn chúc tết mà trở thành bạn bè.


      Ví dụ như Kỷ Lan, Thương Cảnh Thiên, Dung Kiền mà luôn có quan hệ thân thiết, bình thường có việc gì, ngay cả gọi cuộc điện thoại cho nhau cũng , nhưng khi có việc, nhất định giúp bạn tiếc mạng sống.


      Bạn cốt ở số lượng, hai ba bạn tri kỷ là đủ.


      Yến tiên sinh thanh cao cao ngạo, cả buổi tối ngay cả điện thoại của ông bà nội cũng vang lên tiếng tin nhắn liên tục, mà điện thoại của vẫn nằm trong trạng thái bị vắng vẻ quạnh.


      Những năm trước cảm thấy như thế này có gì tốt, yên tĩnh tự nhiên. Nhưng năm nay Ôn Tửu ở bên, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng rất hi vọng điện thoại có thể vang lên tiếng, để chứng tỏ rằng bản thân mình cũng có người nhớ tới.


      Nhưng, ấy thế mà di động luôn im ắng reo tiếng, thậm chí ngay cả Úc Thiên Thiên cũng hề quấy nhiễu tý nào.


      Đột nhiên, di động trong túi vang lên tiếng ting, Yến tiên sinh có chút kích động nho , biết người cứu vãn tình hình này là ai, kết quả lấy di động ra nhìn, phát thế mà là tin nhắn từ số 9.


      lập tức ngước mắt nhìn Ôn Tửu, đỡ má xem tivi, môi nở nụ cười nhàn nhạt, trang nhã tươi đẹp.


      Hai người ngồi bên nhau, có cái gì thể thẳng, lại còn phải gửi cái tin nhắn tới?


      Chẳng lẽ là… có mấy lời khó mở miệng được?


      Trái tim vẫn luôn lạnh nhạt kiêu ngạo hờ hững giờ phút này ấy mà lại đập thình thịch mấy cái.


      Ngón tay thon dài dính kem đánh răng cẩn thận mà tao nhã mở tin nhắn ra.


      “Yến tiên sinh, nhân duyên của kém quá đấy


      ~~ “
      tart_trungGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :