1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÌNH BẤT YẾM TRÁ - THỊ KIM (64c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Đường



      Thực ra, Yến tiên sinh hiểu lầm ý tốt của Ôn Tửu.


      phải là muốn chọc tức , chỉ là muốn chiếm lợi của mà thôi, bộ đồ này hơi đắt tiền, hơn nữa cũng quen để người đàn ông lạ lẫm tặng quà, tranh quét thẻ được, vậy dùng hình thức khác trả lại món tiền này cho . Chẳng qua, Ôn Tửu lại ngờ được ý tốt của mình lại khiến cho điểm duy nhất còn lại ở trong lòng Yến Luật cũng bị trừ mất, giờ điểm của là 0 điểm.


      Xe lên đường cao tốc, về phía thành phố X, có bật nhạc, ba người đàn ông ở phía trước người yên tĩnh hơn người, phân biệt nhau giống như là đầu gỗ, gạch và tảng đá. Ôn Tửu vừa nhìn cảm thấy hình thức ở chung của ba người bọn họ trước sau như , chính là như vậy.


      Tương phản hẳn với tĩnh lặng của ba người đàn ông là Yến Hoan, con bé đúng là ở cái tuổi hoạt bát hiếu động, buồn trong chốc lát, rồi ồn ào muốn xuống xe chơi.


      Yến Luật làm như thấy, ngay cả quay đầu lại vỗ về câu cũng keo kiệt chịu bố thí cho. Vì thế Yến Hoan liền ở hàng ghế phía sau lăn qua lăn lại, chỉ trong thời gian chốc lát, mái tóc được chải gọn lăn thành cái ổ gà.


      Làm trai mặc kệ nhưng Ôn Tửu lại nhìn được, kéo nhóc từ ghế dậy, giúp nó chải đầu bím tóc lại.


      Khóe mắt của Yến Luật liếc qua, trong lòng hơi sững sờ, ngờ nàng còn rất khéo tay, vậy mà tết lại mái tóc của con nhóc kia xinh xắn như vậy.


      Ôn Tửu nhặt cái rubic mà Hoan Hoan ném ở chỗ ngồi lên, bắt đầu dạy nó biến thành hình quả cầu, mặc dù Hoan Hoan nghịch ngợm nhưng lại vô cùng thông minh, mất nhiều thời gian học xong rồi, Ôn Tửu lại dạy nó biến thành súng lục.


      Yến Hoan lập tức cầm khẩu súng ngắn làm từ rubic, nhắm vào đầu của Yến tiên sinh ở hàng phía trước, giòn giòn giã giã hô vài tiếng: “Pằng chíu pằng chíu pằng chíu”.


      Ôn Tửu khỏi bật cười.


      Yến tiên sinh “đầu bị trúng đạn” hung dữ quay đầu lại, tịch thu khẩu súng lục của Yến Hoan dễ như trở bàn tay.


      Ôn Tửu thầm : người đàn ông có chút hài hước nào a, nếu đây là Hứa Toản, nhất định “ợ” tiếng mà ngã xuống chỗ ngồi, sau đó “chết” chừng ba phút. Đàn ông như vậy mới dễ thương a.


      Yến Hoan có đồ để nghịch, lại bắt đầu bò lên bò xuống lăn qua lăn lại ăn vạ, ngừng trong chốc lát lại la hét ầm ĩ khát nước.


      Dư Cường vội lấy ra chai nước trái cây đưa cho nó. Yến Hoan uống xong bao lâu, lại la hét ầm ĩ đòi toilet.


      Yến Luật xoa xoa huyệt thái dương, vẫn cảm thấy mang theo phụ nữ ra cửa chính là mang theo bao tải phiền phức đồng hành, lần này thảm hơn, mang theo hai cái bao tải.


      Nhưng vấn đề là, Yến Hoan cái phiền phức này, chốc quăng được.


      Yến Luật quay đầu lại, nỗ lực đè nén bực mình ở trong lòng, trầm giọng : “Đây là đường cao tốc, thể dừng xe, em cố chịu lát, đến trạm dừng chân phía trước rồi vệ sinh.”


      Hoan Hoan mới có khái niệm cố chịu, tiếp tục ầm ĩ đòi xuống xe vệ sinh. Thực ra chưa hẳn là gấp như vậy, nó chỉ là kiên nhẫn ngồi ở trong xe, chẳng thú vị gì cả.


      Ôn Tửu thấy Yến Hoan ầm ĩ như vậy, đành phải dịu dàng : “Hoan Hoan ngoan, tới đây, chị kể chuyện cổ tích cho em.”


      “Em biết truyện ‘Ba chú heo con’ ?


      “Đương nhiên biết rồi.”


      Ôn Tửu kể chuyện cổ tích sống động như , cuối cùng Yến Hoan cũng an tĩnh lại.


      Rốt cục Yến Luật cũng nhàng thở ra, sau đó nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Cũng may, sau năm phút nữa đến trạm dừng chân.


      Xe chạy đến trạm dừng chân dừng lại, Dư Cường mở cửa xe ra, bế Hoan Hoan xuống. Ôn Tửu cảm thấy nó còn , yên tâm để nó vệ sinh công cộng mình, cũng xuống xe theo.


      “Hoan Hoan, chị cùng với em.”


      “Được ạ.”


      Bởi vì trước đó Ôn Tửu biết chơi rubic, lại biết kể chuyện cổ tích, hơn nữa cũng xụ mặt giống như cả. Cho nên Yến Hoan thích rất nhanh.


      Hai người về phía nhà vệ sinh công cộng, đột nhiên Yến Hoan dừng chân, chỉ vào cửa hàng KFC ở bên cạnh, : “Em muốn vào nhà vệ sinh ở trong đó. Em muốn nhà vệ sinh công cộng.” xong, xoải chân chạy vào trong cửa hàng KFC.


      Ôn Tửu vội vàng đuổi theo nó, ai ngờ, nhóc này còn mà láu cá, vào trong KFC căn bản phải là vệ sinh, mà là chạy thẳng đến trước quầy bán đồ ăn, nhảy lên hô: “Chị, chị ơi, em muốn coca, em muốn hamburger.”


      nhóc này quả thực rất giảo hoạt, Ôn Tửu mỉm cười: “Hoan Hoan, phải là em mới ăn sáng sao?”


      “Em chưa ăn no, em còn muốn ăn.” Yến Hoan lắc mông giậm chân, bắt đầu giở trò ăn vạ. Trẻ con đều thích những đồ ăn nhanh này, thấy bộ dạng nó thèm chảy nước miếng, Ôn Tửu mềm lòng, liền dứt khoát ôm nó lên, để cho nó gọi đồ ăn.


      Yến Hoan quả thực là vui vẻ rất rêu rao. Nhưng mà lúc chọn món ăn, Ôn Tửu mới đột nhiên nhớ ra, vốn mang tiền, bỏ túi ở xe.


      đúng là khó xử.


      Ôn Tửu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại.


      Điện thoại di động ở trong túi của Yến Luật vang lên, lấy ra, màn hình lên số 9 Ả Rập.


      Sao lại là ta? đúng là cực kỳ bất ngờ.


      Ôn Tửu chờ bảy giây, điện thoại kết nối, bên trong vang lên tiếng “Alo” kiêu ngạo trầm thấp hơi mang chút giọng mũi, rất là gợi cảm.


      tới KFC chuyến, mang theo ví tiền.” Ôn Tửu nhanh nhẹn xong câu đó, nhanh nhẹn tắt điện thoại.


      Yến Luật kinh ngạc cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn ra tấm biển KFC ở bên ngoài cửa sổ xe.


      ta thế mà lại sai bảo mình, ta thế mà lại sai bảo mình…


      Thiết bị nhắc ở trong đầu Yến tiên sinh lại bắt đầu làm việc.


      Cuối cùng, vẫn cầm theo ví tiền xuống xe.


      Chuyện nhịn làm hỏng chuyện lớn. Yến Hoan ít tuổi nhưng tinh quái, thể để cho nó nhìn ra sơ hở.


      Ôn Tửu bế Yến Hoan, tựa vào phía trước quầy gọi đồ ăn, thấy Yến tiên sinh phong thái tuấn lãng, tay nhét trong túi áo, tay đẩy cửa KFC. Đẩy cửa giống như dùng lực, làm việc nặng nề mà như , tác phong nhanh nhẹn. Haiz, người bề ngoài đẹp trai, ngay cả tư thế đẩy cửa cũng đẹp mắt như vậy.


      Ôn Tửu thuận miệng : “Hoan Hoan, phú ông Yến đến rồi.”


      Phú ông Yến!


      Yến Luật cảm thấy trong lỗ tai vang lên tiếng ‘ong ong’, tay nhét trong túi áo, tức giận mà nắm chặt lại. Nửa tiếng ngắn ngủi, xưng hô với mình, từ Yến tiên sinh đến Yến Luật lại đến phú ông Yến … ta thế mà bắt đầu đặt biệt hiệu ình rồi.


      lập tức ý thức được thỏa thuận hẳn là phải thêm điều nữa: Bên B phải tôn trọng bên A, được đặt cho bên A bất kể cái biệt hiệu khó nghe hoặc nickname bất nhã nào.


      Yến Hoan kích động vẫy vẫy tay: “, mau đưa tiền.”


      Phú ông Yến xụ mặt lấy tờ tiền giá trị lớn – 100 nguyên từ trong ví ra, hỏi: “Chọn cái gì?”


      Yến Hoan hưng phấn báo cáo: “Chọn Coca và hamburger.”


      Yến Luật lập tức nhăn mày, “ được. Burger gà đổi thành cá tuyết hoặc burger tôm. Coca đổi thành sữa đậu nành hoặc là sữa bò.”


      Miệng Yến Hoan bĩu ra có thể treo được chai dầu, dẩu môi : “Em muốn Cocacola.”


      Đối với Yến tiên sinh – loại đàn ông chưa bao giờ biết, cũng có ý định dỗ dành phụ nữ trẻ em làm nũng thuộc về loại vũ khí hạng thấp hề có lực sát thương. Ngay cả cơ hội tiếp tục ra chiêu Yến tiên sinh cũng cho đối phương, dứt khoát cất tiền vào trong ví, quay người định rời .


      Yến Hoan lập tức đầu hàng: “Được rồi được rồi sữa đậu nành.”


      Bạn nhìn , đối với phụ nữ và trẻ em cố tình gây , mặc kệ là cách giải quyết tốt nhất, gọn gàng nhanh lẹ, phí miệng lưỡi. Yến Luật dừng bước, lần nữa lấy tiền mặt ra đưa cho nhân viên cửa hàng, sau đó lạnh lùng nhìn nhân viên cửa hàng lấy đồ ở phía sau, mặt chút thay đổi câu: “ uống cái gì?”


      Ôn Tửu phản ứng.


      Yến Luật đành phải quay mặt lại nhìn , dùng ánh mắt nhắc lại lần nữa.


      Ôn Tửu thế mới biết ta chuyện với mình, cười : “Coca.”


      Yến Luật: “…”


      Đây là cố ý chọc tức mình


      Càng tức giận hơn chính là, Ôn Tửu mang theo Yến Hoan thẳng tới bên cạnh ngồi xuống, ung dung chờ dâng cơm.


      Ừ, đây là ý bảo mình bưng đồ qua đó? Coi mình là bạn trai bưng đồ lặt vặt, bắt đầu ra sức sai bảo đúng ?


      Yến tiên sinh bỏ tiền lẻ vào trong ví tiền, tay hơi run run.


      biết tìm bạn chắc chắn có chuyện tốt, lập tức từ “đế vương” lưu lạc thành “tiểu nhân”.


      Vì diễn trò, Yến tiên sinh nén giận bưng hamburger, coca và sữa đậu nành tới cho công chúa điện hạ và nữ vương bệ hạ, sau đó nhét hai tay vào trong túi ngồi ở bên, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.


      có loại dự cảm, thời gian bảy ngày hắc ám sắp bắt đầu rồi. Bởi vì, thỏa thuận có điều vô cùng quan trọng mà bỏ sót: bên B được sai bảo bên A làm bất cứ chuyện gì.


      Cho nên bạn thấy đó, bất luận là làm chuyện gì, đều phải vạch kế hoạch từ trước, nghĩ sâu tính kỹ, quá vội vã luôn dễ dàng phạm phải sai lầm.


      Yến Luật nhăn đôi lông mày đen rậm, yên lặng mà nhớ lại điều khoản của thỏa thuận, sau đó sầu muộn mà phát , sơ hở có vẻ như hơi nhiều.


      Giống như để nghiệm chứng cho phát của , bên B – Ôn ở đối diện giòn giòn giã giã câu:


      “Yến Luật, lấy cái cốc tới đây.”


      Yến Luật quay sang, kinh ngạc nhìn Ôn Tửu. Tay nhét ở trong túi áo lại lần nữa run run.


      ta sai bảo thành thói quen rồi sao!


      run run ngón tay, đứng lên lấy cái cốc , đặt mạnh xuống trước mặt Ôn Tửu. đáng tiếc, cốc giấy rất , mặc dù đặt mạnh cốc xuống, nhưng cũng thể thể được tâm trạng căm phẫn giận dữ mãnh liệt của vào lúc này.


      Càng khiến cho Yến Luật tức giận chính là, Ôn Tửu thế mà hề cảm thấy bất mãn và tức giận của chút nào, mí mắt cũng nâng, trực tiếp sai bảo lần nữa: “Lấy thêm hai tờ giấy ăn tới đây.”


      Trước mắt Yến tiên sinh tối sầm, trong lòng có trận bão lớn thổi qua, rốt cuộc ai mới là chủ thuê? Ai mới là chủ sân khấu? ta thế mà lại tự nhiên, đương nhiên, thuận buồm xuôi gió sai bảo mình như vậy!


      đáng tiếc là, bên này tức giận đến mức sắp nôn ra máu, Ôn Tửu ngay cả chút phản ứng cũng có, vô cùng chuyên chú rót non nửa sữa đậu nành sang cái cốc , thổi thổi, đưa cho Yến Hoan. Mặt mày mang theo cỗ ôn nhu phong đạm vân khinh (*).


      [(*)Phong đạm vân khinh: gió thổi , mây khẽ bay, dùng để hình dung thời tiết tốt, trường hợp này là dùng để tả tâm trạng tốt.]


      Cái này thể trách thiếu nhạy bén, thực là bởi vì, Hứa Toản bị Ôn Tửu sai bảo hơn mười năm, ức hiếp mười mấy năm, ở trong mắt của Ôn nữ vương, bảo đàn ông làm chân chạy bàn quả thực là việc cỡ hạt vừng, bọn họ cũng dám tức giận? Ha, vậy cũng quá buồn cười, muốn được dạy dỗ trận ?


      Cho nên hoàn toàn nghĩ tới, mấy lần thuận miệng sai bảo này, quả thực sắp phá vỡ nhân sinh quan của Yến tiên sinh. Quả thực sắp nhổ tận gốc cây đại thụ chủ nghĩa đàn ông phát triển khỏe mạnh, trưởng thành hai mươi bảy năm trong lòng Yến tiên sinh.


      Yến Luật run run hai tay, muốn cầm hai tờ giấy ăn tới đặt “ mạnh” ở mặt bàn.


      đáng tiếc, hai tờ giấy ăn này còn hơn cái cốc giấy kia, nhàng rơi bàn.


      Ôn Tửu ngay cả liếc cũng liếc mắt nhìn cái, trực tiếp cầm giấy ăn, lau bàn tay bé của Yến Hoan. Lúc chăm nom bạn , khí chất của lại hề cao lãnh thanh ngạo, dáng vẻ tràn đầy dịu dàng và kiên nhẫn, là đáng lại động lòng người.


      Đáng tiếc là Yến tiên sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt, trong lòng dâng lên phải là từng đợt từng đợt sóng mềm mại, mà là sóng thần


      ~ được, thỏa thuận này có quá nhiều sơ hở, mình phải lập bản khác. Mình người đàn ông tuấn, phóng khoáng, tài hoa hơn người, oai phong cõi thương trường như vậy, sao lại có thể vì người phụ nữ mà biến thành thằng đàn ông làm chân sai vặt đây?


      A, đây quả thực rất buồn cười.
      tart_trungGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Về Nhà



      Yến Hoan ăn Hamburger và uống sữa đậu nành xong, rất thục nữ với Ôn Tửu, nó ăn no quá nên bây giờ muốn vệ sinh, Ôn Tửu nhanh chóng dẫn Yến Hoan đến nhà vệ sinh.


      Yến Luật ngồi bên, bèn lấy tay chống trán, nhóc con này còn có thể phiền phức hơn sao?


      Cũng may dọc theo đường còn có Ôn Tửu, bằng nhất định rất thảm hại.


      Vào nhà vệ sinh, Yến Hoan rất hạnh phúc, rất thỏa mãn ngồi xổm trong toilet, với Ôn Tửu: “chị ơi, chị còn tốt hơn cả mẹ em, ba tháng mẹ em mới cho em ăn KFC lần.”


      “Cha mẹ em cũng trở về thành phố X à?” Ôn Tửu có chút khó hiểu, tại sao Yến Hoan lại ở chung chỗ với Yến Luật, ràng Yến Luật đối xử với nó rất kiên nhẫn, ta giỏi trong việc giữ trẻ.


      “Cha mẹ em Mỹ, bởi vì mẹ em sắp sinh em trai.”


      Ôn Tửu hiểu được, đoán chừng họ muốn đứa mang quốc tịch Mỹ, chỉ cần nghĩ đến việc Yến Luật từng đó tuổi rồi mà lâu sau lại có thêm đứa em trai mới sinh, Ôn Tửu khỏi muốn cười.


      Yến Hoan vệ sinh xong rồi, quay đầu nhìn Ôn Tửu: “Chị ơi, chị là bạn của em sao?”


      Ôn Tửu nở nụ cười: “Đương nhiên là vậy.”


      “Nhưng mà…” Yến Hoan nghiêng đầu suy nghĩ chút, dường như suy nghĩ có nên ra chuyện này hay , cuối cùng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn : “Em cho chị nghe bí mật này nhé, chị được ra ngoài a, phải giữ bí mật.”


      Ôn Tửu lập tức nghéo tay với nó: “Ừ, chị nhất định giữ bí mật.”


      “Mẹ em , em có khả năng cả đời cũng cưới được vợ.”


      “Tại sao?” Ôn Tửu nghẹn cười, a, ngờ nhóc con này lại còn buôn chuyện như thế.


      “Bởi vì em thích con a, em con rất phiền phức.”


      ra là thế, vậy ý của em là con trai phiền phức?” Ôn Tửu vừa cười khanh khách, vừa mở cửa toilet ra.


      khéo, Yến Luật lại thong thả rửa tay ở phòng vệ sinh bên cạnh.


      Ôn Tửu lập tức phải nghẹn cười.


      Từ trong gương, ánh mắt lạnh lùng, trầm của Yến Luật quét lên mặt Ôn Tửu, Ôn Tửu bắt gặp ánh mắt của , lập tức cảm thấy lạnh lẽo cả người.


      Yến Hoan xấu sau lưng mình nên cũng cảm thấy chột dạ, liền vội vàng kéo Ôn Tửu .


      Yến Luật vẩy nước tay, giật trang giấy, chậm rãi lau khô tay, sau đó ra KFC.


      Hai cái phiền phức lớn ở phía trước tay trong tay. nhìn chằm chằm vào bóng lưng duyên dáng của , tay cắm trong túi quần khẽ siết chặt lại, lá gan của lớn đến nỗi dám nghi ngờ khuynh hướng tình dục của , tuyệt đối để cho tiếp tục tùy ý như thế.


      Khi Ôn Tửu nắm tay của Yến Hoan về phía xe thương mại, đột nhiên có người đàn ông từ xe buýt bên cạnh nhảy xuống, lớn tiếng gọi Ôn Tửu: “ Ôn.”


      Ôn Tửu sửng sốt, ở khu phục vụ còn có thể gặp được người quen? người đàn ông trẻ tuổi, thanh tú, gọn gàng chạy tới, nhìn có chút quen mắt.


      Ôn Tửu nhớ ra, đây là Lục Trùng, cháu của Lục Bình Dũng muốn nhảy lầu từ tầng thượng.


      Lục Trùng vừa kích động vừa ngại ngùng, cười vươn tay: “Xin chào Ôn, trùng hợp, nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.”


      “Chào .” Ôn Tửu bắt tay với , cười dịu dàng: “Về nhà ăn tết phải ? Tiền của chú hai đòi hết chưa?”


      “Ừ, thanh toán xong. Ngày đó rất cảm ơn , lần này nhất định phải cho tôi xin số điện thoại, chú hai tôi muốn đến nhà để cảm ơn.”


      Ôn Tửu nở nụ cười: “Đừng để ở trong lòng, cần phải cảm ơn.”


      Ngày đó, cho dù Lục Trùng có hỏi như thế nào, cũng chỉ cười, chịu cho ta số điện thoại, nghĩ tới hai người lại có duyên như vậy, thế mà còn có thể gặp nhau ở khu phục vụ này.


      Yến Hoan thấy mặt xe buýt viết ba chữ thành phố X, liền tò mò hỏi: “Quê của cũng ở thành phố X sao?”


      Lục Trùng gật đầu, vui mừng hỏi: “Đúng vậy, mọi người muốn trở về thành phố X sao?”


      Hoan Hoan gật gật đầu: “Vâng, chúng em ở phía sau công viên An Cư, còn ở đâu?”


      đợi Lục Trùng chuyện, chợt nghe thanh bực bội vang lên, “Hoan Hoan.”


      Yến Luật tới bên cạnh Ôn Tửu, tiếp theo, bàn tay to lớn gác lên bả vai , nhưng chỉ tiếp xúc ở đầu ngón tay, còn lòng bàn tay nâng cao, nhưng ở trong mắt người ngoài, hiển nhiên đây là hành động thông báo cho người khác biết quan hệ thân mật của hai người.


      Động tác này của Yến tiên sinh khiến cho Ôn Tửu thể giới thiệu với Lục Trùng: “Đây là bạn trai của tôi, Yến Luật.”


      Lục Trùng vội vàng giơ tay ra, : “Xin chào, Yến.”


      Yến Luật chỉ gật gật đầu: “Xin chào, chúng tôi cần phải rồi.” xong, liền quay sang với Yến Hoan và Ôn Tửu: “Nhanh lên xe .”


      Ôn Tửu lo lắng Lục Trùng tiếp tục xin số điện thoại của mình, liền cười tạm biệt, sau đó dắt Yến Hoan lên xe. Cứu người chỉ là tiện tay mà thôi, hề muốn Lục Bình Dũng phải mang ơn mình, đến tận nhà để cảm ơn, như vậy ngược lại có áp lực tâm lý.


      Xe rời khỏi khu phục vụ, dọc theo đường Yến Hoan chỉ chuyện chơi đùa với Ôn Tửu, đối với ông nhà mình lại luôn tỏ thái độ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng dám đến gần).


      Còn Yến Luật lại mang dáng vẻ điềm tĩnh chững chạc, dọc theo đường vẫn duy trì trạng thái trầm tư giống y như pho tượng đá cẩm thạch, lạnh lùng mà tuấn.


      Bởi vì vô tình gặp lại Lục Trùng, nên cảnh tượng sân thượng ngày đó lại ra trong đầu , thể , Ôn Tửu vào giây phút đó để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng , chỉ cần nhớ lại ánh mắt sùng bái và biết ơn của Lục Trùng, tuy phải là bạn trai của , nhưng biết tại sao trong lòng lại vô cùng thoải mái và khoan khoái. Vì thế, về các hành động sai bảo của , Yến tiên sinh quyết định người lớn rộng lượng tha thứ cho lần.


      Bốn mươi phút sau, xe vào đến thành phố X.


      Đây là giao thừa đầu tiên, Ôn Tửu đến thị trấn của thành phố X, bất ngờ hơn là ở đây còn náo nhiệt hơn so với tỉnh thành. đường mọi người hối hả mua sắm đồ tết, tay cầm câu đối xuân, tranh tết, vẻ mặt vui mừng, nhìn qua mang đậm hương vị ngày tết. Hàng năm, mấy ngày tết lịch ở tỉnh thành thường giống như thành phố người, đặc biệt là đêm giao thừa, đường cái trống trải, quả thực vắng vẻ đến mức người ta thích ứng được.


      Trong dòng người đông đúc, xe chạy chầm chậm về phía trước, đường phố, mọi người có vẻ như quen tuân thủ luật lệ giao thông cho lắm, người bộ lại chính giữa đường cái, còn xe đạp, xe điện và xe gắn máy lại lẫn lộn vớn nhau, đúng là khảo nghiệm kĩ thuật lái xe của người khác.


      Lái xe Uông Thành vô cùng điềm tĩnh, chậm rãi lái xe ra khỏi nội thành đông đúc, xe vẫn mực chạy theo hướng đông, dần dần con đường cũng trống trải hơn, có vẻ như tiến vào khu vực mới hình thành và phát triển. Đường vô cùng rộng lớn, phong cảnh hai bên đường đẹp như tranh vẽ, quảng trường và kiến trúc đều mới tinh, lộ ra hơi thở vui sướng và phồn vinh.


      Xe qua công viên, Yến Luật mở miệng: “Uông Thành, cậu và Dư Cường cứ ở lại Thủy Hương , có việc gì tôi gọi điện thoại cho hai người.”


      “Vâng.”


      Sau lát, xe dừng lại trước cửa khách sạn Thủy Hương, Dư Cường và Uông Thành xuống xe.


      Uông Thành giao chìa khóa cho Yến Luật, Yến Luật tự mình lái xe, vòng qua công viên xinh đẹp, tiếp theo lại lái xe qua cây cầu đá, cuối cùng dừng lại bên ngoài ngôi nhà ba tầng.


      Yến Luật ngừng xe.


      Yến Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ hô to: “Rốt cuộc cũng đến.”


      Ôn Tửu mở cửa xe, dắt Yến Hoan xuống xe.


      Tòa nhà trước mặt này, nếu như ở tỉnh thành, có thể còn hiếm quý hơn so với biệt thự biệt lập, bởi vì đối diện của nó là công viên An Cư, ở giữa chỉ cách nhánh sông , nhưng ở trong thị trấn, nhà như vậy lại hề gây chú ý, phóng tầm mắt ra xa, cách đó xa cũng có vài toà nhà đơn sân đứng sừng sững giống vậy, chẳng qua nhìn lại, phong thái của chúng đẹp bằng toà nhà này.


      Tường che bằng ngói lưu ly, bên còn tuyết đọng trong suốt, sắp tới giữa trưa, ánh mặt trời rất chói mắt, đột nhiên có mùi thơm đẹp đẽ mà thanh tịnh xông vào mũi, theo trực giác của Ôn Tửu đó chính là mùi thơm của hoa mai, nhưng lại thấy bóng dáng của hoa mai đâu cả.


      Yến Luật đút hai tay vào túi quần, vóc người thon dài, lạnh lùng trầm tĩnh, vẫn duy trì biểu cảm như có điều suy nghĩ , sải bước lên bậc thang, ấn chuông cửa.


      Rất nhanh người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ra mở cửa, vừa thấy Yến Luật, lập tức vui vẻ ra mặt, liền kêu lên: “A Luật về rồi à, mau vào nhà , ông nội, bà nội chờ cháu đấy.” Yến Thanh Ngọc là em họ của cha Yến Luật, đứng thứ ba trong nhà, chồng qua đời, con cái lập gia đình nên bà ấy luôn ở nhà họ Yến để chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho hai ông bà.


      Dựa theo vai vế, Yến Luật phải gọi bà tiếng ba.


      “Mau vào .” Yến Thanh Ngọc liếc mắt cái liền nhìn thấy Ôn Tửu ở sau lưng Yến Luật, đột nhiên giật mình, xinh đẹp này là ai? Tại sao lại về cùng với Yến Luật? Bởi vì hôm nay là giao thừa, đây phải là ngày lễ bình thường mà có thể tùy tiện dẫn con về nhà, bình thường nếu đưa con về nhà vào lúc này đều có ý nghĩa đặc biệt và có quan hệ đặc biệt.


      Nhưng Yến Luật giới thiệu, Yến Thanh Ngọc đương nhiên cũng hỏi nhiều, chỉ mỉm cười dắt Yến Hoan đằng trước.


      Yến Luật nhấc chân bước lên bậc thang, Ôn Tửu theo sau , cùng nhau vào sân.


      lập tức biết được mùi thơm đẹp đẽ mà thanh tịnh mới vừa rồi từ đâu đến, sân nhà này trồng hai cây mai, còn tươi tốt hơn so với cây trong dinh thự Khuynh Thành, đầu cành nở đầy hoa, hương thơm phả vào người. Sân trước rất rộng, bố trí tinh xảo xinh đẹp, hòn non bộ cỡ quay chung quanh bồn cây cảnh xanh mướt, tuy rằng vào mùa đông, nhưng lại có phen phong cảnh khác.


      Dựa vào tường ở phía đông của sân nhà là hai chiếc xe đạp, chiếc xích lô chạy bằng điện, còn có chiếc xe dành cho người già thay cho việc bộ, xem ra bình thường ông bà nội của Yến Luật rất thích ra ngoài hoạt động.


      Sắp phải gặp mặt người nhà của Yến Luật, cũng may Ôn Tửu luôn sợ gặp người lớn tuổi, hơn nữa lần này đến, chỉ là bạn giả mạo, đương nhiên có cảm giác căng thẳng của con dâu xấu gặp mặt cha mẹ chồng, ngược lại rất thả lỏng, chỉ xem như mình đến nhà bạn bè làm khách.


      Trái lại Yến Luật đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Tửu, vẻ mặt có điểm kỳ lạ, muốn lại thôi, muốn động lại tĩnh.


      Chẳng lẽ ta lo lắng sắp gặp mặt phụ huynh, lộ tẩy? Ôn Tửu cười nhạt với , cho thấy hề căng thẳng, Yến tiên sinh cần phải lo lắng, nhất định làm thất vọng mười vạn ngày lương này.


      Yến Luật nhíu mày, nhìn tay .


      cảm thấy ánh mắt của mình rất ràng rồi, rất ràng rồi, nhưng tay của Ôn Tửu vẫn bình tĩnh đút ở trong túi áo khoác ngoài.


      Loại nhân viên có ánh mắt này, nếu ở trong công ty sớm bị đuổi trăm hai mươi lần!


      Yến tiên sinh đành phải cầm cổ tay của Ôn Tửu, túm bàn tay bé đáng giận kia từ trong túi áo khoác ra…Nắm trong tay mình.
      tart_trungGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Người Nhà



      Ôn Tửu nâng mắt, ung dung nhìn Yến Luật.


      Yến tiên sinh mắt nhìn phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ viết “bị bắt” cùng “ tình nguyện”, tuy rằng nắm tay , nhưng bộ dáng uốn éo, được tự nhiên kia, biểu cảm như bị người ta vô lễ kia, đúng là… buồn cười quá.


      Ôn Tửu rất rộng lượng mà dễ dàng tha thứ “ trả đũa” của Yến tiên sinh, thoải mái mặc cho nắm tay mình bởi vì đến lúc cần diễn trò rồi.


      Ôn Tửu phối hợp khiến Yến Luật thầm nhàng thở ra, bởi vì cho dù ký thỏa thuận, nhưng người phụ nữ trước mắt này khiến cho có cảm giác an toàn, có tiền án muốn bội ước, lỡ như lúc này lại đột nhiên trở mặt, chịu diễn trò cùng , đúng là đâm lao phải theo lao, công vất vả đường làm nô lệ hầu hạ .


      Cũng may lúc này rất ngoan.


      Nắm bàn tay bé, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, hơn nữa lại ấm áp ngờ, có rất nhiều phụ nữ khi tới mùa đông liền lạnh buốt tay chân, cho nên Yến Luật thích nhất chính là phải bắt tay với phụ nữ vào mùa đông, quả thực có cảm giác như sờ vào gậy sắt, đụng tay vào chỉ muốn rùng mình cái.


      Tay Ôn Tửu là bàn tay ấm áp, mềm mại nhất mà từng cầm, cũng là bàn tay mang đến cho xúc cảm tốt nhất, quả có chút cảm giác muốn nắm chặt, buông ra.


      Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt lại bày ra vẻ nhạt nhẽo, hờ hững, cao ngạo, thậm chí còn có chút cố ý khinh thường và hời hợt, ra vẻ nắm tay chỉ là bất đắc dĩ, căn bản có ý muốn lợi dụng , nếu có tuyệt đối là lợi dụng .


      Ừ, đúng, nhất định là như vậy.


      Từ Ôn Tửu học nhu đạo, lại thường xuyên dạy bảo Hứa Toản, cho nên thường xuyên tiếp xúc thân thể với người khác phái, vì thế rất lạnh nhạt hào phóng. Yến Luật nắm tay , cũng chỉ cho rằng đây là cái bắt tay với đàn ông trong công việc mà thôi.


      Bố cục phòng khách của tòa nhà này rất giống với dinh thự Khuynh Thành, đều mang phong cách cổ kính, chẳng qua đồ dùng trong nhà hơi ít nên có vẻ hơi rộng rãi.


      Tuy rằng thành phố X phổ biến hệ thống sưởi hơi, nhưng bên trong mở điều hòa, nên khí vẫn ấm áp như mùa xuân, hoa thủy tiên và lan hồ điệp bàn như cạnh tranh nhau để khoe sắc, dưới cửa sổ có cây quất vàng, ánh vàng rực rỡ phủ đầy trái cây, bên khác là cây ngâu tàu, ấy vậy mà vẫn còn nở hoa.


      Hai ông bà tóc bạc ngồi sô pha xem tivi.


      “Bác trai, bác , A Luật và Hoan Hoan trở về.” Yến Thanh Ngọc vừa dứt lời, hai ông bà nhà họ Yến đồng thời quay người lại, đứng lên.


      Ngoài miệng Yến Hoan thích về nhà, nhưng khi trở về lại như chim nhào vào trong lòng bà nội Yến, ngọt ngào gọi tiếng “bà nội”. đúng là đứa nhóc thông minh, vô cùng lanh lợi.


      Bà nội Lâm vui vẻ ôm Yến Hoan vào trong lòng, ông cụ Lâm cầm hai quả hạch đào, vào giây nhìn thấy Ôn Tửu, vẻ tươi cười mặt giống như đột nhiên bị gió lạnh đóng băng, hạch đào trong tay, tạch tiếng rơi xuống, lộc cộc lăn đến dưới chân Ôn Tửu.


      Ôn Tửu xoay người nhặt hạch đào lên, ngẩng đầu, chợt nghe thấy Yến Luật nhanh chậm : “ông nội, bà nội, đây là Ôn Tửu, bạn của cháu.”


      Ôn Tửu mỉm cười: “Cháu chào ông bà.”


      Ông bà nhà họ Lâm kinh ngạc nhìn Yến Luật và Ôn Tửu, sau đó nhìn xuống bàn tay hai người nắm chặt nhau, vẻ tươi cười vui mừng vốn có lập tức trở nên cứng ngắc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt thoáng cái bỗng nhiên nguội lạnh, khí có điểm quỷ dị.


      Tình huống trước mắt hoàn toàn ngoài dự đoán của Ôn Tửu.


      Yến Luật bỏ ra số tiền lớn để thuê bạn , cho rằng nhất định là do các bậc phụ huynh trong nhà bức hôn quá gấp, cho nên bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này. Nhưng trước mắt, nhìn phản ứng của ông bà , hiển nhiên đối với bạn đưa về, có kinh ngạc vui mừng, mà trái lại còn có chút giật mình, hoảng sợ.


      Chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ căn bản muốn cháu trai của mình dẫn bạn về nhà?


      Ôn Tửu khỏi thầm may mắn chính mình phải là bạn , bằng lần đầu tiên tới cửa, liền đối mặt với trường hợp như vậy, rất xấu hổ…đau lòng a.


      Yến Luật coi kinh ngạc của hai ông bà, buông tay Ôn Tửu nắm ra, ngược lại đặt tay lên vai , nhàng kéo vào trong lòng mình, tư thế này càng thêm thân mật mà mập mờ.


      Ngay sau đó, ánh mắt của hai ông bà lại chuyển đến bả vai của Ôn Tửu.


      Yến Luật chậm rãi : “Bà nội, phải mỗi ngày bà đều giục cháu nhanh chóng kết hôn sao? Tại sao cháu dẫn theo bạn trở về, ngược lại bà lại gì?”


      “A, mau ngồi .” Đúng lúc bà nội kịp phản ứng lại, vội vàng cười tiếp đón Ôn Tửu, “Đến đây, đến đây, ngồi bên cạnh bà nội này, đứa A Luật này cũng kín miệng, im hơi lặng tiếng dẫn bạn trở về, dọa chúng ta nhảy dựng.”


      Bà nội vừa mở miệng, khí ở đây mới xem như dịu xuống chút.


      Ôn Tửu cười cùng Yến Hoan trái phải ngồi xuống bên cạnh bà.


      Ông cụ Yến lại thân thiết giống như bà nội, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Ôn Tửu, sau đó với Yến Luật: “Cháu vào đây lát, ông có chuyện muốn hỏi cháu.” xong, liền đứng dậy vào phòng làm việc đối diện với cầu thang.


      Yến Luật theo phía sau ông nội vào phòng, trước khi đóng cửa phòng, lo lắng nhìn thoáng qua Ôn Tửu.


      chuyện với bà cụ, gương mặt xinh xắn hề có vẻ căng thẳng hay gò bó mà ý cười dịu dàng, mặt mày cong cong, lộ ra vẻ nhu thuận đáng .


      thầm nhàng thở ra, cảm thấy uổng công mình phải làm chân chạy vặt suốt đường , xem ra thừa sức ứng phó với bà cụ.


      Bà nội mỉm cười hỏi: “Cháu ngoan, tên cháu là?”


      Vừa rồi bà cụ quá kinh ngạc nên chưa nghe tên của Ôn Tửu.


      Ôn Tửu cười, nắm lấy bàn tay của bà, sau đó viết tên của mình lên lòng bàn tay bà, động tác vô cùng tự nhiên, thân thiết.


      “Tên này rất đặc biệt.” Lòng bàn tay hơi ngứa, trong lòng cũng ngứa, bà rất thích loại thoải mái như vậy, gặp người hề rụt rè, giống như trời sinh là người nhà.


      “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”


      “Bà nội, tháng trước cháu vừa tròn hai mươi lăm tuổi.”


      “Rất tốt rất tốt, tuổi này rất hợp với A Luật, vẫn còn học hay làm?”


      Ôn Tửu nở nụ cười: “Bà nội, có phải bà khen cháu trông ít tuổi phải ?”


      Bà cụ vui tươi hớn hở : “Còn phải sao, trông giống học sinh như vậy, đúng là trẻ đẹp.”


      “Cháu làm ba năm rồi, bà nội.”


      Ôn Tửu phát bà cụ tiếng phổ thông vô cùng chuẩn, khác với tiếng địa phương của Yến Thanh Ngọc, hỏi đến mới biết được, ra bà nội từng làm ở viện nông nghiệp tỉnh, sau khi về hưu mới quay về quê hương.


      Ôn Tửu cười : “Bà sáng suốt, thành phố X là trong hai mươi thành phố được cả nước bầu chọn là có triển vọng nhất.”


      Bà cụ lập tức cảm thấy chính mình tìm được tri , vô cùng vui vẻ : “Còn phải như vậy sao, thành phố lớn có gì tốt, khí ô nhiễm nghiêm trọng, nơi nơi kẹt xe, bà ở dinh thự Khuynh Thành, mua đồ ăn phải lái xe, qua lại đường ba giờ, rất phiền phức. Đợi lát nữa cháu lên tầng ba xem vườn rau và nhà ấm trồng hoa của bà .”


      Ôn Tửu mỉm cười hỏi: “Bà nội, bây giờ cháu muốn xem có được ?”


      “Được.” Bà cụ ước gì gọi người đều đến xem thành tích của bà, nên lập tức đứng dậy đưa Ôn Tửu lên lầu.


      Ôn Tửu đến đầu cầu thang, chợt nghe trong phòng làm việc vang ra tiếng ầm, có vẻ như là thanh vỗ bàn. Hiển nhiên, người vỗ bàn nhất định là ông cụ, phải là Yến Luật. Xem ra, vị “bạn ” này được hoan nghênh a.


      Bởi vì Ôn Tửu phải là bạn của Yến Luật cho nên tuyệt tức giận vì ông cụ chào đón mình, ngược lại chỉ cần nghĩ đến Yến tiên sinh vừa cao ngạo, lạnh lùng vừa khó chịu săm soi vậy mà cũng bị người khác vỗ bàn, đúng là…hả lòng hả dạ a.


      Bà nội làm như nghe thấy động tĩnh trong phòng, vẻ mặt như thường dắt Yến Hoan lên tầng, Ôn Tửu giơ tay ra định đỡ tay bà.


      Bà cụ cười : “ cần dìu bà, sức khỏe của bà rất tốt.”


      Quả đúng như vậy, bà lão hơn bảy mươi tuổi lại có thể hơi thẳng lên tầng ba, tuyệt tốn sức.


      Đến tầng ba vừa nhìn, quả Ôn Tửu cảm thấy mình như ở chợ hoa phía nam. Toàn bộ tầng ba làm thành nhà ấm trồng hoa bằng thủy tinh, gỗ thông màu vàng nhạt chế thành giàn trồng hoa cao thấp chằng chịt rất thú vị, phía đặt rất nhiều loại hoa cỏ, ánh mắt trời chiếu vào khiến người xem lóa mắt, lá xanh của các loài hoa khiến cho con người ta cảm giác ấm áp như bây giờ là mùa xuân, chính giữa giàn hoa có đặt bàn trà nước, ghế mây, đây chỗ thanh thản dễ chịu.


      Bà cụ rất đắc ý chỉ vào góc đông nam, “Đó là các loại rau xanh do bà trồng, chờ khi ăn cơm cháu nhất định phải nếm thử, hương vị của nó tuyệt đối khác hẳn so với đồ ăn mua trong siêu thị.”


      Ôn Tửu mỉm cười : “cán bộ kì cựu về hưu của viện nông nghiệp giống với người khác.”


      Bà nội mừng rỡ, cười ngậm miệng lại được, dẫn Ôn Tửu thăm vòng, sau đó : “, chúng ta xuống lầu xem phòng cháu.”


      Ba người tới tầng hai, cửa của mấy phòng ngủ đều mở ra, hiển nhiên là các phòng chuẩn bị cho hai em Yến Luật. Bà cụ chỉ vào gian phòng ngủ trong đó, : “Tiểu Ôn, cháu ở phòng này .”


      “Vâng.”


      Yến Hoan : “Bà nội, cháu ở phòng kia à?”


      “Cháu ở dưới lầu, cách vách phòng của ông bà nội.”


      “Cháu muốn ở cùng với chị .”


      “Chuyện này thể được, chị ấy là khách.”


      Ôn Tửu cười : “ sao ạ.”


      được được, con nhóc này ồn ào thế nào, bà biết nhất. Trước tiên, cháu cứ rửa mặt nghỉ ngơi , cứ xem đây như nhà của mình, đừng khách sáo.”


      Ôn Tửu cười đáp vâng.


      Bà cụ dắt Yến Hoan xuống lầu.


      Ôn Tửu đánh giá căn phòng rộng rãi sáng ngời, cảm giác sâu sắc điều kiện sống của thị trấn tệ, phòng ở nhà mình cần phải cân nhắc lợi ích như các nhà phát triển, toàn bộ đều được thiết kế theo sở thích và tiện lợi. Từng phòng đều có nhà vệ sinh riêng, vừa rộng vừa thông gió.


      Ôn Tửu đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn công viên cách đó xa. Lúc này, di động trong túi áo vang lên, liền lấy ra xem, là Yến Luật.


      “Hành lý của ” Yến tiên sinh chỉ bốn chữ với giọng điệu cao ngạo, tích chữ như tích vàng.


      Ôn Tửu : “ mang lên giúp tôi .”


      Yến Luật kinh ngạc nhìn di động, muốn thông báo cho xuống tầng lấy hành lý được


      hít hơi sâu, lại với chính mình, chuyện nhịn hỏng chuyện lớn, cung kéo căng thể quay đầu lại, cần phải tiếp tục diễn cho xong vở kịch này, phải làm cho chuyện làm phiền mười năm nay.


      Hai phút sau, Yến tiên sinh tay trái nắm lấy tay kéo vali của Ôn Tửu, tay phải cầm ba túi giấy, xuất trước cửa phòng Ôn Tửu.


      Xách túi làm việc thay phụ nữ ở trong mắt Ôn Tửu, thuộc về hình tượng loại đàn ông tương đối vừa mắt. Yến tiên sinh nom tuấn nổi bật, vóc người cũng tuấn rệt, cho nên mặc dù xách hành lý cũng đặc biệt đẹp trai.


      Ôn Tửu ôm cánh tay, nhìn với loại ánh mắt thưởng thức nhưng hoàn toàn có ý định bước tới đón lấy hành lý trong tay .


      Trong lòng Yến tiên sinh tức giận đến run rẩy, có ý tốt xách hành lý lên tầng giúp , thế mà chỉ đứng nhìn nhúc nhích, phải lúc này nên như bay đến nhận lấy hành lý trong tay , sau đó cảm ơn ngớt sao?


      Thế nhưng lại dùng loại ánh mắt “ cứ buông xuống là được” để nhìn , giống như đối xử với nhân viên tạp vụ trong khách sạn!


      Có phải còn có ý định cho tiền boa hay a? A, rốt cuộc ai mới là ông chủ a!
      tart_trungGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Câu Đối Xuân



      Yến Luật cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng, buông hành lý xuống, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, nghiêm túc nhìn Ôn Tửu: “Tôi cần chuyện với .”


      Ôn Tửu chỉ vào sô pha trong phòng, đơn giản khách sáo : “Được, mời ngồi.”


      Yến Luật: “…”


      Rốt cuộc đây là nhà của ai, ai mới là chủ nhân hả?


      Yến Luật xắn áo lên ngồi xuống sô pha, vì muốn tỏ mới là chủ nhân của nơi này, nên cố ý bày ra tư thế thảnh thơi, biếng nhác, tùy ý tựa vào sô pha, gác chân lên.


      Ôn Tửu ngồi đối diện với , bất giác dừng mắt đùi .


      Đôi chân dài, tùy ý gác chân cũng có thể đẹp như vậy.


      Yến Luật rút tay ra khỏi túi quần, đan mười ngón tay vào nhau đặt đầu gối, kiêu căng nhìn Ôn Tửu, với giọng điệu của cấp bố trí nhiệm vụ cho nhân viên: “Tôi hy vọng nội trong bảy ngày, có thể làm hết sức để giành được cho phép của ông bà nội tôi.”


      Điều đó cần phải , Ôn Tửu sớm có ý định này, dù sao trả mười vạn ngày, tuy rằng đánh bậy đánh bạ, gặp phải hiểu lầm, mới trở thành bạn thuê của , nhưng nhận tiền của người thay người làm việc. Tiền lương cao như thế, nếu hết lòng hết dạ đúng là có chút áy náy.


      Cho nên khi nghe được câu này, vẻ mặt của Ôn Tửu cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc trả lời: “Nếu Yến tiên sinh trả lương cao thế, đương nhiên tôi dốc hết lòng để hoàn thành công việc, về điểm này Yến tiên sinh cứ yên tâm.”


      Yến Luật đối với câu trả lời này, coi như là vừa lòng.


      Bà nội là bà cụ thân thiết hiền lành, dễ nắm bắt, nhưng tính tình của ông cụ nhìn có vẻ khó gần, Ôn Tửu liền hỏi về sở thích của ông nội, có ý định bắt đầu từ đó.


      Yến Luật trả lời: “Câu cá, trồng hoa, chơi cờ, đọc sách.”


      Đây đều là những việc mà người già thích, Ôn Tửu vừa nghe, trong lòng liền có kế hoạch, cười cười : “ thành vấn đề.”


      Yến Luật hơi nhướn mày rậm lên, thành vấn đề? Giọng điệu chắc nịch như vậy, rốt cuộc tự tin đó xuất phát từ đâu? Ngay lúc muốn hỏi , cửa phòng lại bị đẩy ra, Yến Hoan thò đầu vào: “ trai, ông nội gọi xuống viết câu đối xuân.”


      Yến Luật ừ tiếng, đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó xuống lầu.


      Bây giờ, cơ bản mọi người đều mua câu đối xuân về dán, còn được mấy người viết câu đối xuân, Yến tiên sinh kỹ tính tất nhiên muốn viết câu đối xuân. Ôn Tửu cảm thấy vô cùng tò mò thú vị, liền dắt Yến Hoan xuống tầng, muốn quan sát chữ viết của Yến tiên sinh chút.


      Cửa phòng làm việc mở ra, ông cụ ngồi trước bàn sách, đó bày đầy giấy đỏ dùng để viết câu đối xuân, lông mày hơi chau lại, ra vẻ vui.


      Yến Luật đứng bên cạnh ông cụ, im lặng mà chuẩn bị bút mực, gương mặt tuấn mỹ là bộ dáng chịu thua, tính tình của già trẻ này đúng là cực kỳ giống người nhà.


      Yến Luật thấy Ôn Tửu vào, hơi nhíu mày, rất kinh ngạc nhưng cũng có chút đắc ý, đến xem tôi viết chữ đúng ? Chuẩn bị kinh diễm là vừa.


      Ông cụ giương mắt nhìn Ôn Tửu, nặn ra nụ cười, xem như là chào hỏi.


      Ôn Tửu cười đáp lại, gọi tiếng “ông nội”.


      Phòng làm việc của ông cụ vô cùng rộng rãi, hầu như các bề mặt của tường đều được làm thành giá sách, sách ở bên trong đều được đặt ngăn nắp, hề lộn xộn, xem ra đây là ông lão rất nghiêm túc, cẩn thận. Ôn Tửu chỉ biết bà nội là cán bộ về hưu của viện nông nghiệp, lại biết ông cụ nghỉ hưu khỏi vị trí gì, có điều nhìn phong cách này, có lẽ ông cũng là cán bộ.


      Hoa mai trong bình ở bàn được chiết từ cây mai trước sân, cành lá thướt tha, mùi hương nồng đậm, chính giữa bàn học bày giấy tuyên đỏ dát vàng vạn năm đặt dưới cái chặn giấy. Long phượng trình tường vương ánh vàng kim làm thành hoa văn trang trí, đỏ rực xen lẫn với màu vàng sáng chói, nhìn qua vô cùng vui mừng.


      [hình ảnh Long phượng trình tường: kết hợp của rồng và phượng hoàng biểu trưng cho hạnh phúc, may mắn]


      Yến Luật nhanh chậm vuốt thẳng giấy tuyên, mày rậm khí hơi cau lại, bày tư thế nâng cao cổ tay cầm bút, tự nhiên người sinh ra loại khí chất nho nhã, cao quý, tuấn tú, lịch .


      Ôn Tửu bất tri bất giác nhìn thêm vài lần, sau đó mới rời ánh mắt lên tờ giấy.


      Chữ “Xuân” của Yến Luật viết đến nét thứ ngang thứ hai, Ôn Tửu liếc mắt cái cảm thấy nao nao, nghĩ tới Yến tiên sinh săm soi thế mà lại có thể viết được thể chữ liễu (*) bằng bút lông đẹp như vậy.


      [(*)Thể chữ Liễu: viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.]


      “Xuân noãn phong hòa nhật lệ, niên phong vật phụ dân khang”.


      [dịch nghĩa: ngày xuân trời trong nắng ấm, năm giàu lắm của dân khang]


      Yến Luật đề bút hành văn liền mạch lưu loát, mùi hương nhàn nhạt theo ngòi bút của tỏa ra khắp phòng.


      Ông cụ nhìn chữ của , vẻ mặt vốn vui mới hơi giãn ra chút, trầm giọng hừ câu: “Coi như xao nhãng.”


      Yến Luật đặt bút xuống, thuận tiện nhìn Ôn Tửu đứng đối diện. Mai đỏ trong bình vừa vặn nở trước mắt , da trắng như tuyết, mịn như ngọc, mặt mày như tranh vẽ, là bức tranh người và mai đỏ cùng tôn nhau lên.


      Khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang biểu cảm gợn sóng, sợ hãi như trước, chữ viết bằng bút lông đẹp như vậy, thế mà lại chút kinh ngạc, chút kinh diễm? Loại biểu cảm mặt than này là sao? Yến tiên sinh cau mày, thất vọng lấy tờ giấy tuyên dát vàng khác, sau đó dùng cái chặn giấy đè lên.


      Hoan Hoan ầm ỹ : “Cháu cũng muốn viết, ông nội.”


      “Đợi lát nữa, đợi lát nữa.” Ông cụ ôm Hoan Hoan, thấy Ôn Tửu bình thản đứng bên, liền thuận miệng hỏi câu: “Cháu biết viết ?”


      Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười: “Cháu chỉ biết chút.”


      Lão gia tử : “Viết thử xem.”


      Ôn Tửu cười cười: “Cháu viết câu đối xuân về nhà ấm trồng hoa tầng ba, nếu viết tốt, ông nội cũng đừng chê cười cháu.”


      Ông cụ mặn nhạt ừ tiếng.


      Yến Luật nóng nảy, ông cụ chỉ thuận miệng câu thôi, thế mà bé này lại đồng ý, câu đối xuân phải viết bừa mấy chữ xiêu vẹo, nghiêng ngả là có thể dán lên cửa.


      Yến Luật hiểu rất tính tình của ông nội, đối với những thứ như văn hóa truyền thống của Trung Quốc, ông tích cực đến mức người khác phải giậm chân, nếu Ôn Tửu viết tốt, chỉ thể được mình mà ngược lại càng khiến cho ấn tượng của ông đối với xuống dốc phanh.


      Nhưng Ôn Tửu ra khỏi miệng rồi, lúc này có ngăn cản cũng kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Tửu cầm bút lông lên.


      đúng là nhóc biết sống chết a. Yến tiên sinh chuẩn bị tốt, nếu dám can đảm dùng tư thế cầm bút máy để cầm bút lông, lập tức ngăn hành động “bêu xấu” của lại.


      Cũng may tư thế cầm bút của rất ra dáng.


      Ôn Tửu thấm mực xong, lập tức viết ngay, mà dừng lại chút, sau đó mới viết xuống giấy tuyên.


      Đặt bút ngược chiều nét bút, bút, đề bút, thu đầu bút theo chiều ngược nét bút, vừa viết xong chữ thứ nhất, trong lòng Yến Luật giật mình, ông cụ cũng biến đổi sắc mặt.


      “Tùng trúc mai tuế hàn tam hữu, đào lý hạnh xuân phong nhất gia.”


      [dịch nghĩa: Tùng trúc mai ngày rét nên bạn, mận đào hạnh gió xuân nhà]


      Bởi vì dán cửa nhà ấm trồng hoa cho nên Ôn Tửu mới viết câu đối xuân như vậy, khi viết xong nét mác cuối cùng của chữ “Gia”, tư thế thu bút nhàng, tự nhiên phóng khoáng, xinh đẹp vô cùng, như vừa hát kịch, đột nhiên ngừng lại, thanh còn quanh quẩn mãi.


      Yến Luật luôn luôn tự phụ kiêu ngạo, giờ phút này trong lòng chỉ có cảm giác khâm phục. Chữ của Ôn Tửu, tàng phong (*) khéo léo, lộ phong (**) thích đáng, no đủ cứng cáp, tự nhiên mạnh mẽ, nếu phải tận mắt thấy đề bút, khó có thể tin đây là chữ viết của .


      [(*) tàng phong: đầu bút trong nét bút


      (**) lộ phong:nét bút lúc đặt bút hay thu bút đều lộ ra ngọn bút ]


      Tuy rằng ông cụ tử im lặng , hề khen thư pháp của Ôn Tửu, nhưng thông qua ánh mắt vẻ mặt, Yến Luật chỉ cần liếc mắt cái là nhìn ra được ông giấu giiếm ý khen ngợi.


      Trong lòng thầm thả lỏng.


      Yến Hoan nóng lòng muốn thử kêu lên: “Ông nội, đến lượt cháu viết, cháu biết viết chữ xuân.”


      “Được, Hoan Hoan viết chữ xuân, mọi người dán lên cây mai trong sân.” Sau khi thấy chữ Ôn Tửu viết xong, ông cụ hòa nhã hơn rất nhiều so với vừa rồi, rốt cuộc xụ mặt nữa.


      Hoan Hoan cầm bút, viết chữ xuân to, đứa bé vừa mới nhà trẻ đương nhiên viết đẹp mắt, ông cụ trái lương tâm khen ngợi câu, sau đó dẫn bé ra khỏi phòng làm việc, để Yến Luật ở lại tiếp tục viết câu đối xuân thứ hai.


      Ôn Tửu đứng đối diện nhìn , gì, khí chất cao ngạo, lạnh lùng trong lúc vô hình thầm sinh ra, Yến Luật cảm giác người đứng bên cạnh giống như giám thị.


      mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua, cũng biết là hương thơm của hoa mai hay là từ người , mùi thơm dễ ngửi khiến lòng người nhộn nhạo. Vì Yến Luật phân tâm, nên viết chữ “Giang”, lại viết nhiều hơn nét ngang, thế là “Xuân giang” trở thành “Xuân uông” .


      [Xuân giang: 春江; xuân uông: 春汪]


      Yến tiên sinh giương mắt liếc Ôn Tửu cái, thấy đôi môi hồng nhạt của dường như hơi nở nụ cười rồi biến mất.


      Quả nhiên là chê cười , hừ.


      Yến Luật đẩy tờ giấy viết câu đối xuân bị hỏng qua bên, sau đó dùng mười phần công lực viết lại bộ khác, viết xong đặt bàn sách hong khô, cuối cùng ra ngoài tìm keo dán.


      Chờ đến khi quay lại phòng làm việc, phát Ôn Tửu lại thưởng thức tác phẩm đắc ý do làm ra, mà cầm kéo cắt tờ giấy vừa làm hỏng, mở ra, thế mà thành chữ phúc.


      Đôi tay này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh khiến người khác phải bất ngờ nữa?


      Yến Luật liếc nhìn Ôn Tửu cái: “Cầm câu đối xuân lại đây.”


      Hàng năm, việc viết và dán câu đối xuân đều là việc của Yến Luật, mở cửa lớn ra, đứng bậc thang ngoài cửa, khóe mắt liếc nhìn Ôn Tửu đứng đó, hai tay nâng câu đối xuân giống như tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh, trong lòng vô cùng hài lòng, thoải mái.


      Như vậy mới đúng.


      Yến tiên sinh đều khoan khoái dễ chịu cả người mà dán câu đối xuân, chợt nghe “tiểu nha hoàn” kia dùng thanh dễ nghe, buồn bã : “Vóc dáng cao tốt.”


      Giờ mới biết sao?


      Đẹp trai !


      Tay Yến tiên sinh tao nhã, đắc ý xoa lên câu đối xuân.


      “Dán câu đối xuân, đổi bóng đèn cũng cần phải đứng lên ghế.”


      “…” Yến Luật đút tay vào túi quần: “Lên tầng.”


      Hai người lên lầu ba.


      Ôn Tửu đưa câu đối xuân do chính mình viết cho Yến Luật, sau khi dán xong ở hai bên cánh cửa, Yến tiên sinh phát ra dù ình có giơ tay cao hết mức cũng thể với tới chỗ cao nhất của cánh cửa, tầng ba là nhà ấm trồng hoa, nên làm cửa vừa rộng vừa cao.


      Yến tiên sinh nâng câu đối xuân, rất buồn bực cúi đầu nhìn Ôn Tửu: “Chuyển cái ghế lại đây.”


      Ôn Tửu vào phòng trồng hoa lấy cái ghế bằng gỗ thông lại đây.


      Yến Luật đứng lên ghế, dán bức hoành xong, còn góc bên phải của bức hoành chưa dán kỹ, góc tờ giấy hơi cong lên, liền nghiêng người tới để vuốt cho thẳng, kết quả của việc dịch bước này là suýt nữa làm đổ ghế.


      Yến Luật vừa mới cảm giác thân thể hơi nghiêng chút, liền bước xuống đất.


      Ôn Tửu vốn muốn đưa tay đỡ lấy , nhưng thấy phản ứng nhanh nhẹn, bình yên vô , liền đút tay vào túi áo.


      Yến Luật quay đầu lại, thấy Ôn Tửu đút hai tay trong túi áo, liền thuận miệng : “Vừa rồi suýt chút nữa là tôi ngã rồi, cũng biết bước đến đỡ tôi sao?”


      Thái độ lạnh nhạt, đếm xỉa của Ôn Tửu biết sao lại khiến rất tức giận, thế mà lại hề quan tâm đến .


      Ôn Tửu nhìn , nhanh chậm : “ phải , khi ở chung mình với nhau, bên B thể chủ động có bất kì tiếp xúc thân thể nào với bên A sao? “


      Lấy đá đập chân mình, đau quá.
      tart_trungGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Thỏa Thuận



      Yến Luật xuống tầng hai, trực tiếp đóng cửa phòng lại, bắt đầu soạn thảo thỏa thuận mới.


      Chọc cho Yến tiên sinh tuấn giận đến nỗi biến thành con ếch xanh tuấn rất thú vị, Ôn Tửu cười khanh khách xuống tầng .


      Trong phòng khách, ông nội và Hoan Hoan ngồi sô pha, Hoan Hoan ồn ào muốn đổi kênh, nó đòi xem cừu vui vẻ và đại sói xám, còn ông cụ tỏ vẻ đau đầu.


      Ôn Tửu qua, sờ sờ bím tóc của bé: “Hoan Hoan, xem ‘thất trảm’ còn hay hơn xem đại sói xám nhiều, cháu ta cùng nhau xem .”


      Ông cụ ngơ ngác chút, nhìn Ôn Tửu: “Cháu biết hí khúc(*)?”


      [(*)Hí khúc: các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn cốt truyện]


      Ôn Tửu cười lắc đầu: “Ông nội, cháu hiểu lắm.”


      Ông cụ căn bản là tin, hiểu mà chỉ cần liếc mắt cái nhìn ra diễn ‘thất trảm’? Vừa rồi hỏi có biết viết câu đối xuân hay , cũng biết chút, kết quả ra tay tài giỏi. bé này đúng là giấu tài a, ông cụ xưa nay rất thích người khiêm tốn, vì thế nhìn Ôn Tửu lại càng thuận mắt hơn.


      Hoan Hoan tò mò hỏi: “Thất trảm là cái gì?”


      Ôn Tửu ngồi bên cạnh Yến Hoan, bắt đầu giọng giảng cho bé hiểu vở kịch này. Ông cụ nhìn tivi chuyển mắt, nhưng vẫn dựng đứng lỗ tai nghe Ôn Tửu chuyện.


      bé này rất hợp với tính tình của ông, chỉ tiếc là Úc Thiên Thiên… Ông cụ bất tri bất giác thở dài.


      Bà nội từ phòng bếp ra, thấy Ôn Tửu và Yến Hoan ngồi sô pha, liền cười hỏi: “A Luật đâu?”


      ấy ở tầng.”


      “Gọi nó xuống đây, chuẩn bị ăn cơm.”


      “Vâng.” Ôn Tửu lập tức đứng dậy, lên tầng.


      Phòng của Yến Luật với phòng của liền nhau, cửa phòng đóng chặt, bên trong im ắng, nhàng gõ hai cái.


      “Yến Luật, bà nội bảo xuống ăn cơm.”


      Bên trong truyền ramột tiếng rầu rĩ: “Biết rồi.”


      Ôn Tửu xoay người xuống tầng, vừa mới được vài bước, cửa phòng ở phía sau mở ra, Yến Luật gọi lại: “ vào đây chút.”


      Ôn Tửu quay đầu lại, phát vẻ nghiêm túc khuôn mặt đẹp trai của Yến Luật, tay còn cầm cây bút máy. Đây là?


      Ôn Tửu khó hiểu vào phòng , phòng này bày biện khác mấy với phòng của Ôn Tửu, chỉ khác ở đồ dùng giường, màu lam nhạt và màu lam đậm của vỏ chăn và ga giường bổ sung cho nhau, vô cùng đơn giản.


      Yến Luật cầm lấy trang giấy đặt bàn sách đưa cho Ôn Tửu, nghiêm mặt : “Tôi cảm thấy bản thỏa thuận lúc trước có rất nhiều chỗ thích hợp, cho nên muốn thảo ra bản khác.”


      Ôn Tửu nghe xong câu này, đôi mắt trong suốt, óng ánh lên tia kinh ngạc, giương mắt nhìn Yến Luật, cười cười.


      Rốt cuộc cũng có lương tâm phát ra, cảm thấy bản hợp đồng kia quá săm soi, cho nên muốn sửa đổi thành bản bình thường à?


      Ôn Tửu nhận lấy, nhìn xem, sau đó mới phát ra mình đánh giá quá cao về lương tâm của Yến tiên sinh, bản thỏa thuận mới này, ràng càng soi mói!


      Bên B được sai bên A làm bất kì chuyện gì.


      Bên B được đặt bất kì biệt hiệu nào cho bên A.


      Bên B được. . . . .


      Bên B được. . . . .


      Bên B phải. . .


      Bên B phải…


      Bản thỏa thuận mới này, đúng là cặn kẽ tới từng sợi tóc.


      Ôn Tửu ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn mà cao ngạo của Yến Luật, nhàng bâng quơ cười cười: “Tôi xem xong rồi.”


      Yến Luật nhíu mày: “Vậy có ý kiến gì ?”


      Ôn Tửu ra vẻ trầm tư, ngừng lát, sau đó nghiêm mặt : “chữ viết bằng bút máy của Yến tiên sinh nhìn rất được.”


      Đây là ý kiến của ?


      Yến Luật tức giận đến nỗi nên lời.


      “Yến tiên sinh, xuống tầng ăn cơm thôi, bà nội chờ đấy.” Ôn Tửu dùng loại ánh mắt “mau tắm rửa rồi ngủ ” liếc nhìn , sau đó thản nhiên ra khỏi phòng.


      Nhìn nửa trang bản thỏa thuận mới do chính mình múa bút thành văn nằm bàn, sau đó lại nhìn bóng lưng duyên dáng đến bậc thang đầu tiên, Yến Luật đành phải bỏ bản thỏa thuận mới vào ngăn kéo, trầm mặt xuống tầng.


      Cơm nước xong rồi sau.


      Ông bà cụ dắt Hoan Hoan đến nhà ăn, Yến Thanh Ngọc bày bát đũa, Ôn Tửu ở bên giúp đỡ.


      Nhìn từ góc độ của Yến Luật, chỉ nhìn thấy bên mặt của , sống mũi thẳng tắp, thanh tú, đường cong của chiếc cằm vô cùng hoàn mỹ, đường nét thanh nhã giống như cành hoa mai.


      Yến Luật cảm giác vô cùng sâu sắc về hình tượng đậm tính lừa gạt của phụ nữ, nhìn bên ngoài thanh nhã đáng như đóa hoa , nhưng thực chất lại là cao thủ giết người vô hình, tình bơ khiến người ta tức giận muốn hộc máu.


      Yến Luật đến trước bàn, Ôn Tửu nâng mắt, cười cười với , giống như phen giao thủ trong phòng vừa rồi căn bản tồn tại.


      Trước mặt ông bà, Yến Luật đương nhiên dám tiếp tục trưng ra khuôn mặt thối khiến hai ông bà nhìn ra manh mối, vì thế cố điều chỉnh tâm trạng phẫn uất lại, hữu nghị thân mật ngồi bên cạnh Ôn Tửu.


      Đồ ăn là do giúp việc Tôn Mai và Yến Thanh Ngọc cùng chuẩn bị, tám món ăn, hai món canh, rau phối hợp với các món mặn, nhìn qua trông rất ngon.


      Bởi vì rau xanh bàn cơm gần như đều do bà cụ tự tay trồng, cho nên bà cụ đặc biệt nhiệt tình mời Ôn Tửu nhấm nháp.


      Ôn Tửu đương nhiên là khen dứt miệng, phải trái lương tâm, mà xuất phát từ nội tâm. Rau xanh do nhà mình tự trồng quả ngon hơn rau xanh trong siêu thị rất nhiều, hương vị tốt hơn, loại hương vị tự nhiên này khiến Ôn Tửu rất ưa thích.


      Bà cụ nghe Ôn Tửu khen xong, vui mừng cười toe toét, dùng đũa chung gấp thịt cá cho Ôn Tửu, “Tiểu Ôn, cháu nếm thử , đây là cá khô do chính tay bà ướp gia vị đấy.”


      “Cảm ơn bà nội.” Ôn Tửu gắp miếng cá kia lên, bỗng nhiên bỏ vào trong bát của Yến Luật, “ lọc xương ra giúp em .”


      Yến Luật nhắm đũa vào đĩa rau, đột nhiên khựng lại.


      thế mà lại sai khiến ! đọc bản thỏa thuận mới, thế mà còn sai bảo . thế mà lại ngang nhiên sai khiến ở trước mặt ông bà.


      Đây là công khai thách thức quyền uy của ?


      Ngay cả ông cụ cũng bị kinh động, nhìn qua với ánh mắt sáng ngời, có điểm kinh ngạc, đứa cháu nội này của ông từ khi sinh ra được nâng niu trong lòng bàn tay, được vô số người chăm chút mà lớn lên. Lúc còn ở trường cho đến khi làm, đều được đám người ủng hộ rầm rộ, vây quanh chờ đợi sai phái.


      Khi nào từng thấy cảnh nó hầu người khác? nghĩ tới, bé này lại dám sai bảo nó.


      Ôn Tửu liếc mắt nhìn Yến Luật vẫn nhúc nhích mà trong lòng có bão thổi mạnh, mỉm cười: “Nhanh chút a.”


      Ông cụ dù bận vẫn ung dung xem kịch vui, làm sao có thể trở mặt?


      Yến Luật đành phải nén giận lựa xương cá ra, sau đó bỏ thịt cá lại vào trong bát Ôn Tửu.


      Ông cụ kinh ngạc trừng to mắt, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao, thằng nhóc này, tự mình còn ngại phiền nên thích ăn cá, thế mà lại lọc xương cá cho con bé kia?


      “Cảm ơn.” Ôn Tửu thản nhiên cười, thuận tay lại gắp miếng cá khác bỏ vào trong bát : “sẵn tiện lọc xương cá cho Hoan Hoan luôn.”


      Yến Luật: “…”


      đây là cố ý khiêu khích ! Cố ý tỏ vẻ bất mãn và coi thường bản thỏa thuận mới đúng !


      thế mà còn cười ngọt ngào như vậy, quả chính là… nhưng diễn đến thời khắc quan trọng, Yến Luật đành phải đè nén tính khí của mình, tiếp tục lựa xương cá, sau đó bỏ thịt cá vào trong đĩa của Yến Hoan.


      Yến Hoan quả thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), “Cảm ơn , tốt.”


      Yến Luật sờ sờ bím tóc của nó, thở dài.


      Ôn Tửu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn : “ hâm mộ Hoan Hoan có người trai lớn như vậy, em chỉ có đứa em trai, từ đến lớn đều do em bảo vệ nó.”


      Yến Luật áp chế ngọn lửa trong lòng, cười cười với .


      Em trai của có bị làm cho tức chết ?


      Ha, nó đúng là tốt số.


      Ăn cơm trưa xong, Ôn Tửu liền giúp đỡ dọn bàn.


      Bà nội ngăn lại, : “Cháu là khách, đừng để bẩn quần áo, cứ để Tiểu Mai thu dọn là được rồi.” Dứt lời, lại quay sang với Yến Luật: “Cháu đưa Tiểu Ôn lên tầng nghỉ ngơi .”


      Yến Luật chờ giây phút này lâu rồi, lập tức chìa tay ra nắm lấy tay Ôn Tửu, nắm chặt, sau đó chạy lên tầng.


      đến chỗ rẽ của cầu thang, buông ra, nhấc chân lên đến trước mặt , thấp giọng : “ tới phòng tôi chút.”


      Lúc Ôn Tửu vào phòng, Yến Luật ngồi sau bàn sách.


      Yến Luật chỉ chỉ cửa phòng, ý bảo Ôn Tửu đóng cửa lại.


      Đây là có ý muốn tiếp tục chuyện? Ôn Tửu đóng cửa lại, đến trước bàn sách, chỉ thấy Yến Luật lại lần nữa lấy bản thỏa thuận kia ra, cẩn thận đưa cho .


      “Tôi cảm thấy vẫn nên ký tên vào thỏa thuận lần nữa tốt hơn.”


      Yến Luật tỏ vẻ hết sức nghiêm túc, bày ra tư thế bàn đàm phán, ánh mắt sắc bén kiêu căng.


      Ôn Tửu nhận lấy bản thỏa thuận mới, nhưng ngay cả nhìn cũng nhìn, ngược lại nhìn Yến Luật, chậm rì rì nở nụ cười.


      “Yến tiên sinh, xác định, bây giờ chúng ta giả làm người của nhau sao?”


      “Đương nhiên.”


      “Vậy là tốt rồi.” Ôn Tửu cười cười, “ nhìn thử , bên B thể sai bên A làm bất kì chuyện gì, như vậy xin hỏi Yến tiên sinh, loại bạn trai này có cần thiết tồn tại ? Loại đàn ông mà chuyện gì cũng làm sớm bị ném tới thùng rác rồi, còn để lại mừng năm mới sao? cảm thấy đây là tìm bạn trai sao? Đây là tìm ông lớn? Hay là thích bị ngược.”


      Pháo bắn đùng đùng mấy cái liên hồi, giống như đánh tới mi tâm của , khiến nó vô cùng đau nhức. Người phụ nữ này lại còn có tài ăn như vậy.


      Yến Luật dùng ngón trỏ vuốt vuốt mi tâm, hít sâu hai cái, điều hòa cảm xúc chút, thế này mới buông ngón tay ra, thong thả mà kiêu căng : “Chúng ta giả bộ, phải là .”


      “Đúng vậy, chúng ta giả bộ, nhưng cư xử với bạn giống như ông chủ hoặc ông lớn, làm sao ông bà nội có thể tin tưởng rằng người dẫn về là bạn chứ phải là nhân viên hay đầy tớ? Diễn trò cũng phải diễn cho giống, đúng , Yến tiên sinh?”


      Yến Luật nhăn mày rậm lại, khuôn mặt tuấn mỹ bày ra bộ dáng muốn lại thôi, khắc chế biểu cảm giận hờn.


      Đúng, diễn kịch phải diễn cho giống, nhưng dựa vào cái gì muốn diễn “tiểu nhân”, còn diễn “nữ vương” ?


      Dựa vào cái gì phải trả mười vạn ngày, mà còn phải làm “tiểu nhân” bị sai bảo? A, chuyện này cũng quá buồn cười !


      Ôn Tửu vô cùng oai phong mà vẫy vẫy tờ giấy A4: “Trong tình huống đặc biệt, bên B có thể chủ động tiếp xúc thân thể với bên A. Xin hỏi, tình huống như thế nào là tình huống đặc biệt?”


      Vấn đề này có vẻ quan trọng, Yến Luật đan hai tay vào nhau đặt bàn, lần nữa định dùng thái độ nghiêm túc điềm tĩnh khi ở bàn đàm phán để với về những tình huống đặc thù.


      Nhưng đợi kịp mở miệng, Ôn Tửu nhíu mày, thản nhiên cười: “Có phải những lúc bên A đáng ăn đòn, bên B có thể ra tay hay ?”
      tart_trungGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :