1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÌNH BẤT YẾM TRÁ - THỊ KIM (64c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Đau Lòng



      Ôn Tửu bất ngờ kịp đề phòng, gấp gáp : “Buông, mau buông.”


      Yến Luật nghiêm mặt : “Em đừng cậy mạnh, đưa em vào trường đua ngựa tìm bác sĩ nhìn xem.” Đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế có vài phần giận mà uy.


      Ôn Tửu cảm thấy mình bị nặng lắm, có trở ngại, nhiều lắm chính là bong gân. Vốn giãy muốn xuống tự , nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thay đổi ý định. Hồ câu cá cách trường đua ngựa rất xa, Yến Luật đường bế như vậy, nhất định chịu đựng nổi.


      Để Yến Luật chịu chút khổ chịu chút mệt, biết khó mà lui cũng tồi, với bộ dáng thiếu gia nuông chiều từ bé, xem có thể bế bao lâu?


      Tuy rằng Ôn Tửu mập, nhưng rốt cuộc đường xá gần, trong chốc lát, nhìn thái dương Yến Luật đổ mồ hôi, Ôn Tửu mềm lòng.


      thả em xuống, em tự được.”


      Yến Luật lên tiếng trả lời, vẫn bế về phía trường đua ngựa.


      Ôn Tửu vốn là muốn làm khó , lúc này đúng là đau lòng rồi, bắt đầu giãy xuống dưới, sợ mệt.


      Yến Luật ngừng bước chân, ngược lại ôm chặt hơn, “Em đừng lộn xộn.”


      chịu thả Ôn Tửu xuống dưới, nhưng Ôn Tửu lại muốn để nhìn ra mình đau lòng , đành phải : “Vậy cõng em , bế như vậy, em thực thoải mái.” Cõng tiết kiệm sức hơn bế nhiều.


      Yến Luật nhìn , đột nhiên cười cười.


      Trái tim Ôn Tửu đập rộn lên, biết đột nhiên cười cười là có ý gì. Ngược lại có chút chột dạ mà đỏ mặt.


      Yến Luật buông Ôn Tửu, khom lưng : “Vậy em lên .”


      Ôn Tửu nhìn tấm lưng rộng rãi của , nằm úp sấp lên, chần chờ chút, nhàng ôm cổ .


      đường hầu như có ai, gió thổi qua ngay trước mặt, ràng có thể ngửi thấy mùi hương dầu gội tóc , loại mùi thơm thực nhàng khoan khoái sạch .


      Thể lực của Yến Luật rất tốt, đường cõng , cũng cố hết sức, ngược lại cảm thấy con đường này dài thêm ít cũng sao, có thể ở bên gần gũi như thế. Đôi tay thả trước mặt trắng trẻo như tuyết, mười ngón dài. như có xúc động muốn hôn lên.


      Cả quãng đường, hai người đều gì. Chia tay, hiểu lầm, ngăn cách, giống như chưa từng xảy ra, bọn họ giống như vẫn là người thân mật khăng khít, chưa từng tách ra.


      Để ngừa bất trắc, khách cưỡi ngựa có cái gì ngoài ý muốn, được cứu chữa kịp thời, bên cạnh trường đua ngựa, làng du lịch có bố trí phòng y tế, tuy Ôn Tửu đến trường đua ngựa cưỡi ngựa rất nhiều lần, nhưng chưa từng tiến vào phòng khám.


      Bình thường những người đảm nhiệm chỗ này đều là bác sĩ về hưu, xây phòng khám chỉ để ngừa may, lúc ai đến cưỡi ngựa, phòng khám này liền như thùng rỗng kêu to. Bình thường ít có bệnh nhân, thích hợp nhất cho bác sĩ già uống trà đọc sách, vừa có thể kiếm khoản thu nhập thêm, vừa có thể dưỡng sinh hưu nhàn.


      Ôn Tửu tưởng rằng người khám bệnh bên trong bác sĩ già, ai biết khi Yến Luật cõng vào phát , ngồi ở sau bàn là người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua còn đến ba mươi tuổi.


      Nhìn thấy Ôn Tửu bị cõng tiến vào, ta lập tức đứng lên, hỏi: “Ngã ở đâu ?”


      Thẩm Nguy Nhiên cũng phải là bác sĩ ở nơi này, ông nội mới là chuyên gia được làng du lịch dùng lương ời đến. Hôm nay bạn ông nội mất, Thẩm Nguy Nhiên liền đến trực thay ông nội ngày.


      vừa đứng lên, liền khiến trước mắt người ta sáng ngời, vóc dáng cao gầy rắn rỏi, tuấn tú nho nhã, áo khoác trắng như tuyết sạch gọn gàng, cả người bỗng tạo cảm giác cao cả xuất sắc.


      Yến Luật thả Ôn Tửu lên giường bệnh bên cạnh.


      Ôn Tửu ngượng ngùng cười: “ phải ngã, lúc đường, tôi bước trật chân.”


      Thẩm Nguy Nhiên khom người cởi giày tất ra, nhìn kỹ mắt cá chân Ôn Tửu, lại nhấn vài cái, hỏi: “Đau ?”


      Ôn Tửu chỉ vào bên cạnh mắt cá chân : “Nơi này có hơi đau.”


      Thẩm Nguy Nhiên ừ tiếng, lại sờ trái sờ phải, sau đó : “ có việc gì, tôi bóp chút rượu thuốc cho .”


      Yến Luật hỏi: “ có việc gì? cần chụp phim?”


      Thẩm Nguy Nhiên cười cười, ngữ điệu rất khẳng định, “ có việc gì, cần chụp.”


      xoay người đến tủ thuốc lấy chai rượu thuốc ông nội tự chế ra. Mở nắp bình đổ vào trong lòng bàn tay, sau khi chà xát nóng, liền nắm cổ chân Ôn Tửu, xoa trong chốc lát. Da Ôn Tửu rất trắng, dáng người mảnh khảnh, ngay cả cổ chân cũng xinh xắn vô cùng, làn da trắng như có thể thấy mạch máu.


      Nhìn Thẩm Nguy Nhiên cầm chân Ôn Tửu, Yến Luật vốn rất thoải mái. Cố tình, Ôn Tửu là người hay ngắm tay, đôi tay của Thẩm Nguy Nhiên gần như là đôi tay đàn ông đẹp nhất từng thấy, ngón tay thon dài sạch , móng tay no đủ mượt mà, gần như hoàn mỹ. vô thức nhìn tay .


      Yến Luật ghen đến sắp nổi giận, suýt chút nữa muốn kéo Thẩm Nguy Nhiên ra, tự mình bắt tay vào làm.


      May mắn, Thẩm Nguy Nhiên rút tay lại, đứng lên, cười cười với Ôn Tửu: “Xong rồi.”


      Ôn Tửu thoáng giật mình xoay cổ chân, đau nhiều nữa, hơn nữa nơi mắt cá chân nóng hầm hập rất thoải mái. cười duyên với Thẩm Nguy Nhiên: “Cảm ơn .”


      cần khách sáo.”


      Thẩm Nguy Nhiên đổ chút rượu thuốc vào trong lọ thủy tinh, đưa cho Ôn Tửu: “Buổi tối trước khi ngủ lại xoa bóp lần.”


      Ôn Tửu lại lời cảm ơn, cùng Yến Luật rời khỏi phòng khám.


      Trở lại chỗ ở, ba Hứa và mẹ Ôn vừa thấy Yến Luật cõng Ôn Tửu trở về, đều cười hớ hớ nhìn hai người, còn tưởng rằng hai người làm lành như lúc ban đầu. Mãi đến khi Yến Luật cẩn thận thả Ôn Tửu lên sô pha, hai người mới cảm thấy có điểm đúng, vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”


      sao cả, chỉ bị trật chút thôi, vừa rồi con khám ở phòng khám trong trường đua ngựa rồi.”


      Ôn Minh Nguyệt thế này mới yên tâm.


      Hứa Toản vội vàng từ tầng xuống, vừa nhìn thấy Ôn Tửu liền làm mặt cười, “Chị, chị sao chứ.”


      Ôn Tửu vẫy tay, cười khanh khách hỏi: “Bụng cậu khỏi chưa? Lại đây chị trị cho.”


      Hứa Toản liên tục xua tay: “ khỏi rồi, đau nữa rồi, chị nên nghỉ ngơi cho tốt .” Sau đó rất nịnh nọt rót hai chén trà cho Ôn Tửu và Yến Luật.


      Yến đường cõng chị trở về ?”


      “Ừ.”


      “Chị xem Yến đối với chị tốt. Nếu em là chị, em hạnh phúc chết rồi.”


      Ôn Tửu cười cười: “Nếu , chị giẫm bẹp chân cậu, cũng cho cậu nếm thử mùi vị hạnh phúc này được a?”


      Hứa Toản rất nịnh nọt gượng cười: “A, , loại hạnh phúc này vẫn là để lại chị .”


      Yến Luật nhấp ngụm trà, vô cùng chấp nhận lời của Hứa Toản.


      Trong lúc người nhà cười cười, hoàng hôn buông xuống, ba Hứa giữ Yến Luật lại ăn cơm.


      Hứa Toản gọi điện thoại, trực tiếp gọi đồ ăn lại đây, mọi người ngồi quây quanh bàn ăn, hoà thuận vui vẻ giống như người nhà. Ôn Tửu thế lực đơn bạc cảm thấy lực bất tòng tâm với chiến thuật của Yến Luật.


      Sau khi ăn xong, Yến Luật và ba Hứa đánh cờ vây. Ôn Tửu và mẹ ngồi ở sô pha xem tivi.


      Mắt thấy sắp chín giờ, Ôn Tửu tính lên tầng ngủ. Mới đứng lên khỏi ghế sô pha, mẹ Ôn và ba Hứa gần như đồng thời : “Yến Luật, cháu giúp đỡ nó lên.”


      Hứa Toản tốt bụng : “ Yến vẫn là bế lên .”


      Ôn Tửu đưa lưng về phía ba người thân muốn phản bội mình, xấu hổ đến nóng bừng cả mặt, tác hợp thế này cũng quá ràng . quay đầu trừng Hứa Toản cái: “Chân con tốt rồi. Con có thể tự mình .”


      Dù vậy, Yến Luật vẫn kiên trì đỡ cánh tay , cùng lên tầng.


      “Cảm ơn. cũng trở về nghỉ ngơi .”


      xoa rượu thuốc cho em.”


      cần, em tự làm.”


      “Em khách sáo với làm gì.”


      Ngữ điệu này càng như là người nhà rồi. Ôn Tửu cởi giầy, duỗi chân ra, cố ý : “Em cũng chưa rửa chân.” cũng tin Yến Luật có tính thích sạch còn dám đặt tay lên.


      Kết quả lại ngoài dự định, Yến Luật thế mà hề ghét bỏ chút nào, ngồi xổm xuống, đặt chân lên đầu gối mình, sau đó đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, làm theo Thẩm Nguy Nhiên chà xát nóng lòng bàn tay, dán lên cổ chân Ôn Tửu xoa bóp.


      ngồi chồm hổm, tóc đen nhàng khoan khoái, rũ xuống thái dương, Ôn Tửu nhìn từ mày rậm của , dần xuống, lúc rơi xuống môi , trong đầu lên hình ảnh ôm hôn .


      Trong lòng lập tức loạn cả lên, trong phòng yên tĩnh lặng yên nổi lên hơi thở ái muội, dòng nước ấm từ mắt cá chân chậm rãi lan tràn lên . Theo cá tính kiêu ngạo của , đánh cuộc thua, nên lập tức liền dẹp đường trở về mới đúng, nhưng lại ngại loại tình cảnh xấu hổ này mà ở lại, hiển nhiên vẫn có ý định dứt bỏ. Ôn Tửu biết mặt mũi người đàn ông quan trọng cỡ nào, chịu buông bỏ cái giá cùng với tự tôn, khiến cảm động.


      “Được rồi. trở về , cảm ơn .” Hai người cãi nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu dùng ngữ điệu dịu dàng như vậy chuyện cùng .


      Yến Luật đứng lên, cũng chưa , mà là nhân thể ngồi ở bên cạnh , bình tĩnh nhìn .


      Ôn Tửu dám đối diện với ánh mắt , ánh mắt sáng quắc bức người như lửa như điện nướng gương mặt .


      nghe Nguyễn Thư , em muốn tìm người đàn ông như cha dượng. ở cùng chú Hứa, ngộ ra điều rất sâu sắc, em có biết đó là gì ?”


      “Cái gì?”


      chẳng hề kém gì chú Hứa, hơn nữa đẹp trai hơn chú.”


      Ôn Tửu vốn nghĩ đến thấy tính cách của cha rồi hiểu được, sau đó kiểm điểm lại bản thân từ đầu chí cuối, kết quả lại ra cái kết luận tự kỷ đắc ý như vậy. cũng hết chỗ rồi.


      Yến Luật lại : “ vẫn cảm thấy em rất thông minh. Nhưng là lúc này đây lại phát em hơi ngốc.”


      Ôn Tửu nhướn mày: “Em ngốc?”


      “Đúng, là người đàn ông tốt như vậy, thế mà em lại buông tha, chẳng lẽ em ngốc hay sao.”


      Ôn Tửu tức đến cười, nâng lên chân muốn đá ra, hơn nữa theo quán tính nên dùng chân phải.


      Yến Luật tay mắt lanh lẹ đón được, nhân thể nắm cổ chân , cười : “Xem ra chân em đúng đáng ngại.”


      Ôn Tửu lớn như vậy, còn chưa ai dám ngốc, tức giận : “ mau, bằng em khách sáo với .”


      Yến Luật nắm cổ chân , nhấc lên , Ôn Tửu thu thế được liền ngã nằm ra giường, Yến Luật lập tức đè lên bả vai , mỉm cười nhìn : “Được, xem em khách sáo với như thế nào.”


      Ôn Tửu ra tay muốn công kích , Yến Luật sớm đề phòng, nắm cổ tay lên tai, chân dài thuận thế chặn lại eo .


      Ôn Tửu vốn rất thưởng thức chân dài của , nhưng sau khi trải qua vài lần vật lộn, phiền muộn nhất là chân dài của , dễ dàng đặt đùi hoặc eo , nửa người dưới của liền mất cơ hội phản kích.


      “Buông.”


      Yến Luật cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của , “Buổi chiều ở đường, em đau lòng .”


      Ôn Tửu nóng mặt lên, hừ : “Ai đau lòng .”


      “Nếu , sao em bảo cõng em, ràng bế mới thoải mái hơn.”
      tart_trungGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Dùng Thử



      Ôn Tửu bị Yến Luật vạch trần nhưng chịu thừa nhận, đỏ mặt : “Em chỉ cảm thấy được cõng rất thoải mái, đừng có mà tự mình đa tình.”


      “Tự mình đa tình?” Yến Luật nhíu mày, đôi mắt tối sầm lại, cúi đầu làm ra vẻ muốn hôn .


      Ôn Tửu bị đè ép, thể động đậy, nhìn thấy sắp hôn tới, vội la lên: “ dám, em kêu lên.”


      Yến Luật cách khuôn mặt chưa tới hai mươi xen ti mét, ung dung chờ , “Được, em kêu . Kêu xong rồi, lại hôn.”


      Ôn Tửu: “…”


      mà kêu lên, ba mẹ và cả Hứa Toản dưới tầng đều chế giễu , hơn nữa hai người mà hòa giải đúng là bọn họ cầu còn được.


      Ôn Tửu chỉ có thân mình, đành phải đỏ mặt trừng mắt nhìn Yến Luật, tuy rằng dáng vẻ cực hung dữ, nhưng cũng chỉ là con hổ giấy bó tay chịu trói.


      Yến Luật quyết đoán cúi đầu xuống hôn. Tuy rằng mới xa nhau chưa bao lâu, nhưng quen thân mật với Ôn, sớm nghiện hương vị thân thiết với , vừa mới gần gũi có chút khó kìm lòng nổi, vốn định hôn vài cái liền thôi, nhưng vừa gặp phải cánh môi thơm ngọt của liền khống chế được lại muốn càng nhiều, hôn đến mức có lực chống đỡ, đến khi thở hổn hển mới buông ra.


      “Chẳng lẽ tính sao, thua cuộc được nhắc đến tái hợp.”


      nhắc đến a.” Yến Luật cười cười: “Trước giờ chưa từng đồng ý chia tay với em, nếu có chia tay, có tái hợp, em đúng ?”


      chơi xỏ!”


      “Học theo em mà, binh bất yếm trá.”


      Ôn Tửu buồn bực còn lời nào để .


      Yến Luật giọng hỏi: “Em còn giận à?”


      .” Ôn Tửu rất chân thành, giống như là thuận miệng cho có lệ, hơn nữa Yến Luật cũng biết phải loại người miệng đằng lòng nghĩ nẻo, nếu , có nghĩa là hết giận.


      Yến Luật vừa lòng cười: “Vậy chúng ta coi như là hòa bình rồi nhé.”


      Ôn Tửu nghiêm túc : “Biết tính cách hợp, cần gì phải thử lại lần nữa.”


      Yến Luật bình tĩnh nhìn : “ ai phù hợp với em bằng , cách tính cách hợp căn bản thành lập.”


      “Đây là tự cho là đúng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường.”


      “Theo em , phải là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, chú đều là người thương em nhất, ngay cả bọn họ đều đứng về phía , có thể thấy được tốt.”


      Ôn Tửu hừ : “ còn có thể bảnh chọe hơn được sao?”


      phải bảnh chọe, là tự tin.” Yến Luật trầm giọng : “Tự tin về ánh mắt của , cũng tự tin, có thể cho em hạnh phúc.”


      Ôn Tửu giật mình, nhìn , im lặng .


      Yến Luật biết mềm lòng, liền : “Em có biết , thế giới này, có hàng tỷ người, có thể tìm được người để , nào có dễ dàng gì? Đặc biệt là người đàn ông tốt như , nếu như em buông tay, tương lai nhất định hối hận kịp.”


      Ôn Tửu bị lý do tự luyến của chọc cho vừa buồn cười vừa tức giận.


      “Hơn nữa, ràng em thích , vừa ôm em lát đau lòng chịu nổi, còn chia tay cái gì.”


      Ôn Tửu đỏ mặt, nghiêm mặt : “Lần trước đồng ý ở bên , ra là em có chút xúc động, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, lúc này em phải lý trí hơn, nhìn xem biểu của như thế nào. Nếu biểu tốt khôi phục thân phận bạn trai của , nếu biểu tốt loại bỏ hoàn toàn.”


      cả buổi, vẫn còn thử việc. Trong lòng Yến Luật chán nản mất nửa, tình nguyện hừ tiếng.


      Ôn Tửu nhìn ra vui, liền : “Nếu muốn, bây giờ có thể từ chức luôn, em giữ.”


      “Ai muốn từ chức. Thử việc trong bao lâu?”


      “Ba tháng.”


      Yến Luật sa sầm mặt, hừ : “ được, quá dài, ba ngày.”


      Ôn Tửu : “Ba ngày quá ngắn.”


      Nghĩ đến thời gian dài như vậy, lại còn danh bất chính ngôn bất thuận, Yến Luật cảm thấy mình thể chịu đựng được, hơn nữa ngộ nhỡ trong ba tháng này lại có người đàn ông ưu tú khác xuất , khiến Ôn Tửu động lòng, cơ hội chuyển thành chính thức lại càng xa vời, ví dụ như vị bác sĩ trong phòng khám bệnh, Ôn Tửu cứ nhìn ta chằm chằm.


      Cho nên, ba tháng, tuyệt đối được.


      Yến Luật suy nghĩ chút, uy hiếp : “Ba ngày. Nếu em đồng ý, chuyện em ứng tuyển làm bạn hồi tết lịch cho chú biết.”


      Ôn Tửu cười tiếng: “ dám cho họ biết, em mách ông ngoại , ai sợ ai a, hừ.”


      sao, ông ngoại biết rồi.”


      Ôn Tửu giật nảy mình: “Hả? Ông biết?”


      Yến Luật : “Ngày đó đến nhà em là vì chuyện này bị ông ngoại biết được, tức giận đến đột nhiên phát bệnh phải bệnh viện.”


      Ôn Tửu vội hỏi: “Làm sao mà ông biết được?”


      “Có người chuyển phát nhanh tài liệu đến. Ông vừa nhìn thấy hiểu hết.”


      Ôn Tửu hỏi: “Là ai gửi chuyển phát nhanh? Là Úc Thiên Thiên hay là Thương Cảnh Thiên?” nghĩ ra trừ hai người này còn có ai khác, Hứa Đình Đình hẳn là làm như vậy, hề có lợi cho ấy, Yến Luật lại có quan hệ gì với ấy.


      Yến Luật quan tâm : “ nằm ngoài hai người đó . Cái hạng mục kia, làm nữa. Trước kia cảm thấy Thương Cảnh Thiên tuy rằng lăng nhăng phong lưu, nhưng kinh doanh rất giỏi, lại biết cách móc nối quan hệ, cho nên quá để ý nhân phẩm của ta, tại xem ra, về sau muốn hợp tác với người khác, cần phải thận trọng xem xét nhân phẩm của đối phương.”


      Ôn Tửu càng thêm giật mình, khó có thể tin hỏi: “ cứ vứt bỏ hạng mục này như vậy sao?”


      Yến Luật gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “ có hạng mục nào quan trọng hơn em cả.”


      Ôn Tửu trong lòng đặc biệt rung động, im lặng nhìn , mặc dù có ôm oán hận đối với Thương Cảnh Thiên, nhưng vẫn thể mở miệng cầu Yến Luật hủy bỏ hợp tác với ta, dù sao hạng mục này rất có triển vọng, lại tới thời khắc mấu chốt, thể cầu Yến Luật vì ân oán cá nhân của , mà vứt bỏ lợi ích lớn như vậy.


      Cho nên đây vẫn là khúc mắc trong lòng , nhưng tại, khúc mắc này được Yến Luật dễ dàng tháo gỡ như vậy. Từ nay về sau, còn là người hợp tác với Thương Cảnh Thiên nữa.


      Ôn Minh Nguyệt vẫn , thương trường thể làm việc theo cảm tính, nhưng việc Yến Luật làm theo cảm tính lại khiến thấy cảm động và ấm áp như vậy. thích người đàn ông chí tình chí nghĩa, ghét ràng như vậy.


      Từ trong đôi mắt trong suốt của Ôn Tửu, Yến Luật như thấy được dao động tâm lý của lúc này, liền cong khóe môi nở nụ cười: “Có phải rất cảm động ? Vậy lấy thân báo đáp .”


      Ôn Tửu đỏ mặt lên. Quyết tâm chia tay vốn nghĩ rằng thể phá vỡ được, ai ngờ mới chỉ hai ngày ngắn ngủi sụp đổ, trước mắt lại càng cách xa ngàn dặm.


      Yến Luật nhíu mày: “Ba ngày thử việc có phải quá dài ? cảm thấy ba phút cũng đủ rồi.”


      Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, lườm cái: “Ba ngày. thể ngắn hơn nữa.”


      “Được, ba ngày.” Yến Luật tươi cười tràn đầy tự tin, việc khôi phục thân phận bạn trai ba ngày sau như ván đóng thuyền.


      “Em muốn ngủ, tạm biệt.” Ôn Tửu cảm thấy còn tiếp tục kì kèo rất có khả năng biến thành ba phút, cho nên vội vàng tiễn khách.


      Yến Luật đạt được thành công lớn, cười cười đứng lên, “Ngủ ngon.”


      “Ngủ ngon.”


      Ôn Tửu sửa sang lại đầu tóc, đột nhiên có chút ngượng ngùng nhìn . Ý chí chia tay kiên định như vậy, lại dễ dàng bị phá tan như thế rồi.


      Buổi sáng ngày hôm sau, cổ chân Ôn Tửu khỏi hoàn toàn, có thể hoạt động tự nhiên.


      Làng du lịch được xây ở dải đất đồi núi vùng ngoại ô, vào buổi sáng, khí vô cùng tươi mát, Ôn Tửu thay quần áo xong liền đến trường đua ngựa. Thứ nhất là muốn cưỡi ngựa, thứ hai cũng muốn cảm ơn vị bác sĩ ngày hôm qua.


      Đến phòng khám bên cạnh trường đua ngựa, hành lang gấp khúc rất im ắng, Ôn Tửu đến trước cửa phòng khám bệnh, trong phòng khám chỉ có Thẩm Nguy Nhiên, bàn đặt chén trà xanh và quyển sách thuốc, tưới nước ột chậu cây văn trúc đặt bệ cửa sổ, bóng dáng cao gầy tao nhã.


      Ôn Tửu gõ gõ cửa, Thẩm Nguy Nhiên xoay người lại thấy là , cười cười: “Chào , chân khỏi rồi đúng ?”


      Ôn Tửu mỉm cười : “ khỏi rồi, cố ý đến cảm ơn . Ngày hôm qua tôi vội quá, còn chưa hỏi tên .”


      cần khách sáo, tôi tên là Thẩm Nguy Nhiên, bác sĩ của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học y.” Thẩm Nguy Nhiên cười gật đầu: “Mời ngồi.”


      “Tôi còn tưởng rằng là bác sĩ ở đây.”


      , là ông nội tôi khám bệnh ở đây, bạn ông mất, hai ngày nay đến, vừa đúng lúc tôi được nghỉ nên lại đây làm thay ông hai ngày.”


      Ôn Tửu cười: “Hóa ra là hạnh lâm thế gia (*).”


      [(*) hạnh lâm là danh từ chuyên dùng cho thầy thuốc, hạnh lâm thế gia: chỉ gia đình có truyền thống làm nghề y.]


      chuyện, trước cửa chợt lên bóng người, Yến Luật thế mà đứng ở cửa. Từ sáng sớm thấy Ôn Tửu đâu, nghe Hứa Toản đến trường đua ngựa, còn tưởng rằng đến cưỡi ngựa, kết quả đến trường đua ngựa, cũng tìm được người, phát ra từ sáng tinh mơ đến tìm Thẩm Nguy Nhiên chuyện phiếm.


      gắng nặn ra nụ cười, gật đầu với Thẩm Nguy Nhiên, sau đó liền chút khách sáo đặt tay lên bả vai Ôn Tửu, khom người hỏi: “Sao ăn sáng mà chạy đến đây rồi?”


      Giọng ân cần, động tác vô cùng thân thiết như vậy tự nhiên là muốn tuyên bố ràng mối quan hệ giữa và Ôn Tửu cho Thẩm Nguy Nhiên biết.


      Ôn Tửu : “Em định cưỡi ngựa lát rồi mới ăn, bây giờ em đói bụng.”


      “Vậy chúng ta thôi.” Yến Luật thêm gì nữa liền kéo Ôn Tửu đứng dậy, sau đó cười cười với Thẩm Nguy Nhiên: “ quấy rầy làm việc nữa.”


      Ôn Tửu đành phải chào tạm biệt Thẩm Nguy Nhiên.


      “Tạm biệt, bác sĩ Thẩm.”


      “Tạm biệt.”


      Ra phòng khám bệnh, Yến Luật liền hỏi: “Em biết tên của ta rồi?”


      Ôn Tửu nghe thấy giọng có vị chua, cố ý : “Đúng vậy, ấy tên là Thẩm Nguy Nhiên, là bác sĩ của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học y, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn phóng khoáng a.”


      Sắc mặt Yến Luật càng lúc càng khó coi.


      “Tay ấy rất đẹp, có để ý ?”


      Yến Luật chút khách sáo chìa bàn tay ra, lập tức đưa đến gần mũi Ôn Tửu, phục hỏi: “Đẹp hơn tay sao?”


      Ôn Tửu gật đầu: “Đúng vậy, đẹp hơn tay .”


      Ánh mắt Yến Luật tối sầm lại, cầm tay Ôn Tửu chặt. Ôn Tửu dùng sức muốn rút ra, Yến Luật tất nhiên là khỏe hơn , nhàng nắm thôi mà dùng lực mạnh cũng thể rút ra được.


      Yến Luật hừ tiếng: “Dù đẹp hơn nữa cũng vô dụng. Đời này em cũng chỉ có thể chạm vào tay .”


      Ôn Tửu : “Lòng dạ hẹp hòi. Thử việc thêm tháng.”
      tart_trungGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Cải Tạo



      Yến Luật phục, “ lòng dạ hẹp hòi ở chỗ nào? Em ra sức khen người đàn ông khác mà cho phản đối hai câu sao?”


      Ôn Tửu nghiêng đầu nhìn , “Chẳng lẽ sau này em thể khen người khác sao?”


      “Khen có thể, nhưng tuyệt đối thể vượt qua được.” Yến Luật nhăn mày, cúi đầu nhìn Ôn Tửu, vẻ mặt giống như vô cùng bị tổn thương. “Có câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tại sao em lại thấy người khác tốt hơn ?”


      Nhìn mặt Yến Luật giống như được phết lên cả cân dấm chua, Ôn Tửu có chút bất đắc dĩ. Trong công việc thường xuyên phải gặp gỡ khách hàng nam, nếu như Yến Luật lại có tật thích ăn dấm chua này, sau này còn phải là ba ngày hai ngày cãi nhau sao? Xem ra nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.


      Ôn Tửu khoanh tay, đứng ở chỗ rẽ hành lang, rất nghiêm túc : “Yến Luật, mẹ em thường xuyên phải ra ngoài xã giao, uống rượu với những người đàn ông khác là chuyện bình thường, cha em trước giờ chưa từng câu, chỉ là quan tâm sức khỏe của mẹ, sợ mẹ uống rượu ảnh hưởng đến dạ dày, mỗi lần mẹ về, đều chuẩn bị nước tắm ẹ, sau đó đưa ẹ cốc nước pha mật ong. Cho nên, so với cha em, vẫn còn cách khoảng rất xa. Xem ra cộng thêm tháng thử việc nữa vẫn còn đủ.”


      Yến Luật nhìn thấy Ôn Tửu nghiêm túc, trong lòng liền nóng nảy, lại thêm tháng nữa, vậy còn phải là hành hạ đến cặn bã cũng còn sao? Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, lúc này nuốt ghen tức xuống, giải thích: “ căng thẳng vì em, phải là lòng dạ hẹp hòi.”


      phải là căng thẳng, mà là tin tưởng. Những lời Thương Cảnh Thiên với lần trước, đều tin, lại chịu tin em.”


      “Nếu như em nhìn thấy chụp ảnh thân mật với người phụ nữ khác, ôm nhau thắm thiết, em tin sao?”


      Ôn Tửu trả lời, nhưng trong đầu nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.


      “Tin tưởng phải là sớm chiều mà có. tin lời Thương Cảnh Thiên, là bởi vì quen Thương Cảnh Thiên lâu, hơn nữa lúc ấy cũng biết chuyện lúc trước của ta và em em, tìm được lý do ta lừa gạt , cảm thấy ta dám lừa gạt , cho nên mới tin tưởng lần. Nếu như là người khác, tuyệt đối dễ dàng tin tưởng.”


      Ôn Tửu im lặng . tha thứ cho nhanh như vậy cũng là vì nghĩ tới điểm này. và Dịch Đường giống nhau như thế, chẳng trách lại tin tưởng.


      “Chú Hứa có thể rất yên tâm , nhưng làm được. Đồ tốt có rất nhiều người tranh đoạt, cho nên phải giữ em kỹ.”


      Ôn Tửu mắng: “ mới là đồ tốt.”


      Yến Luật cười cười: “Cho nên em cũng phải giữ chặt.”


      “Để cho Úc Thiên Thiên bắt .”


      “Vậy em tìm được bạn trai tốt như đâu.”


      “Khoe mẽ.”


      Yến Luật biết ngượng mồm: “Nếu tốt, mười mấy năm ta cũng chịu buông tha sao? Ngay cả Thẩm Vu Trọng có điều kiện tốt như vậy, mà ta cũng để ý.”


      “Tự luyến.”


      “Phải biết trân trọng.” Yến Luật ôm vai , nghiêm mặt : “Em có biết là có bao nhiêu người hâm mộ em .”


      Ôn Tửu bóp trán, hoàn toàn bị tự luyến của đánh bại. Yến Luật rất hài lòng, nắm tay đến trường đua ngựa.


      Hai người cưỡi ngựa lát rồi trở về ăn sáng.


      Ôn Minh Nguyệt là người từng trải, nhìn vẻ mặt và hành động của hai người là biết bọn họ nước chảy thành sông làm hòa như lúc đầu.


      Ôn Minh Nguyệt cảm thấy rất vui mừng, ai hiểu con bằng mẹ, Ôn Tửu mọi mặt đều tốt, chỉ là tính cách của con bé tương đối mạnh mẽ, cầu với đàn ông cũng rất cao. vất vả mới tìm được người đàn ông như Yến Luật, tất cả mọi mặt đều rất ưu tú, lại chịu cúi đầu nhân nhượng con bé, làm cho người làm mẹ như bà cũng muốn bỏ qua.


      Tuy Yến Luật là người được nuông chiều từ bé, đến lúc đó việc nhà thuê người giúp việc là được, cũng có tật xấu gì cho lắm, quan trọng nhất là nhân phẩm. Hiếm thấy người trời sinh tuấn tú lại lăng nhăng như Yến Luật, đây chính là ưu điểm. Ôn Minh Nguyệt thể khoan dung cho tên đàn ông lăng nhăng phong lưu. Bởi vì năm đó từng chịu tổn thương, sau đó Dịch Đường lại gặp phải Thương Cảnh Thiên khiến bà thương cảm thôi.


      Cái chết của Dịch Đường khiến bà cũng cảm thông cho Đường Quân, dường như đây là trừng phạt của trời cao dành cho Đường Quân, nhưng trừng phạt này cũng quá tàn nhẫn. Kẻ đầu sỏ Dịch Triệu Quân sống thoải mái, vừa cưới vợ ít hơn ông ta hai mươi tuổi.


      Cho nên, sau này Ôn Tửu thường xuyên đến viện an dưỡng thăm Đường Quân, Ôn Minh Nguyệt chưa từng phản đối.


      Ăn sáng xong, ba Hứa và Ôn Tửu câu cá. Yến Luật và Hứa Toản cùng nhau, bữa trưa mọi người cùng ăn cá nướng. Yến Luật tự mình làm, khiến cho cả Ôn Tửu và ba Hứa đều kinh ngạc. Yến Luật mười ngón tay dính nước mùa xuân, chưa bao giờ xuống nhà bếp, nhưng bởi vì trước kia lúc học thường xuyên tự lái xe du lịch với người khác, cho nên rất tâm đắc với tài nướng cá của bản thân. Cá nướng vàng óng giòn tan thơm ngào ngạt, mọi người khen ngớt miệng.


      Ôn Minh Nguyệt lặng lẽ với Ôn Tửu: “Con xem, con còn nó cái gì cũng biết làm, ràng là có mặt giỏi như vậy mà.”


      Ôn Tửu cười: “Con thấy mẹ là mẹ của ấy mới đúng. Ở trong mắt mẹ ấy chỗ nào cũng tốt hết.”


      “Chắc là do mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích.”


      Ôn Tửu mỉm cười.


      Mọi người ăn trưa xong, nghỉ ngơi tiếng rồi chuẩn bị trở về.


      Yến Luật lái chiếc xe việt dã, lúc mở cửa xe, ánh mắt liền bất giác nhìn Ôn Tửu, rất ràng, có ý muốn cùng . Chỉ là ngại Ôn Minh Nguyệt và ba Hứa, nên còn ngượng ngùng mà mở miệng thôi.


      Ôn Minh Nguyệt cười đẩy Ôn Tửu: “Con ngồi cùng xe với Yến Luật .”


      “Con cùng mọi người vui hơn.” Ôn Tửu ngồi nhanh và ghế phụ cạnh tay lái của xe nhà mình.


      Ba Hứa quay cửa kính xe ô tô xuống, với Yến Luật thất vọng: “Buổi tối nhớ tới nhà ăn cơm tối.”


      Yến Luật tất nhiên từ chối, đồng ý luôn, sau đó cười với Ôn Tửu.


      Ôn Tửu ngồi xe, bắt đầu trách: “Ba, ba cũng hỏi ý của con.”


      “Còn phải hỏi con sao? phải hai đứa làm lành rồi sao?”


      “Ai thế?”


      “Cái này còn phải sao, ánh mắt quần chúng đều sáng như tuyết, có đúng Ôn tổng?”


      Ôn Minh Nguyệt : “Hai ngày nay ở cùng nhau, mẹ thấy Yến Luật cũng khó ở chung như con , tính cách coi như tệ, chín chắn chững chạc, điểm được nhất đó là lăng nhăng. Con nhìn những nữ phục vụ ở làng du lịch này mà xem, ai cũng xinh đẹp, mẹ đặc biệt quan sát, cả nhìn nó cũng thèm nhìn.”


      Ôn Tửu cự nự : “Ai nha mẹ này, mẹ , mẹ chính là nhìn thấy ấy đẹp trai có.”


      “Con bé này, mẹ con thích đẹp trai có sai ? Bề ngoài đẹp trai dù thể biến thành cơm ăn, nhưng mà bộ dạng quá xấu cơm nuốt cũng trôi nha.”


      Ba Hứa quay đầu cười với Ôn Tửu: “Mẹ con vẫn duy trì được vóc dáng đẹp như vậy, xem ra công lao đều là của ba rồi.”


      Ôn Tửu phì cười. Ôn Minh Nguyệt lập tức ôm cổ ba Hứa, cười : “Ông xã, là người đẹp trai nhất, nếu Ôn tổng tài mạo song toàn sao lại lấy được?”


      Cả nhà cùng cười to.


      Sáu giờ tối hôm đó, Yến Luật quả nhiên đến đúng hẹn, còn mang theo quà và bó hoa tươi. Ôn Tửu vốn cho rằng hoa tươi là tặng ình, ngờ tới là lại tặng ẹ.


      Ôn Minh Nguyệt cầm hoa tươi cười đến khép miệng được, quay đầu về phía phòng bếp : “Lão Hứa, cũng tặng hoa cho em. xem Yến Luật quả là hiểu chuyện.”


      Ba Hứa đứng ở cửa phòng bếp, người đeo tạp dề cười híp mắt : “ tặng tiền cho em còn được sao, em muốn mua bao nhiêu mua bấy nhiêu, mua cả cửa hàng hoa cũng có ý kiến gì.”


      Ôn Tửu ôm vai mẹ, cười : “Như vậy mới thực tế, ba là người thành mà.”


      Yến Luật nhìn Ôn Tửu : “Vậy ý em là muốn sau này cũng làm giống như chú Hứa sao?”


      Ôn Tửu mím môi cười, cái gì cũng , xoay người vào phòng bếp giúp ba nấu cơm. Vấn đề này bây giờ đến vẫn còn sớm, vội cái gì.


      Ba Hứa làm bàn ăn thịnh soạn. Yến Luật nhìn những món ăn có thể sánh được với đồ ăn trong nhà hàng, trong lòng nghĩ đến những điều Nguyễn Thư , cũng khỏi dâng lên cảm giác đồng ý, trong nhà có tấm gương như vậy, cũng khó trách Ôn Tửu lại cầu ở nhiều như vậy.


      Bởi vì hôm sau là thứ hai nên tất cả mọi người đều phải làm, sau khi ăn xong, Yến Luật chuyện với ba Hứa lát xong rồi tạm biệt, để mọi người nghỉ ngơi sớm.


      Ôn Minh Nguyệt : “Ôn Tửu tiễn Yến Luật về .”


      Ôn Tửu ra cổng, Yến Luật đột nhiên cầm tay , dịu dàng : “Chúng ta về cùng nhau nhé, em đừng quên cá tặng cho em, em cứ ném ở trong nhà quản để ý đến, là tàn nhẫn, dù sao đó cũng là sinh mạng.”


      Ôn Tửu biết mượn chuyện mấy con cá muốn trở về, liền gật đầu cười: “ rất đúng.”


      Yến Luật trong lòng vui mừng, khóe môi liền khỏi nhếch lên. Chịu trở lại Lục Nhân Các, đó chính là hòa thuận bắt đầu lại tiết tấu cuộc sống ngọt ngào như lúc đầu.


      ngờ tới Ôn Tửu lấy ra chùm chìa khóa trong túi xách rồi đưa cho , “Vậy giúp em thay nước nhé.”


      Yến Luật lập tức thay đổi sắc mặt, u oán nhìn : “Rốt cục lúc nào em mới trở về? Thuê phòng mà quá lãng phí.”


      Ôn Tửu mỉm cười nhìn : “Chừng nào có thể làm được hai món ăn ra hồn em trở về.”


      “Hai món ăn?” Yến Luật nhăn mày kiếm lại, đây phải là làm khó sao?


      nhìn thấy tay nghề của ba em rồi ? Em cũng muốn có người bạn trai lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Đàn ông mà chăm chỉ ngũ cốc phân biệt nổi có cũng được.”


      Yến Luật thuận theo cười làm lành: “Sau này chúng ta thuê người giúp việc được sao?”


      Ôn Tửu cười: “Tất nhiên là có thể. Có điều, nếu như đột nhiên em muốn ăn món ăn làm, phải làm sao đây?”


      Yến Luật xoa hai bên thái dương, đầu đau muốn nứt ra. Xuống bếp nấu cơm là chuyện mà cả đời này chưa từng nghĩ đến, năm đó mua cho Ngụy Nhuy bữa sáng KFC kia, cũng muốn xếp hàng, lấy cớ bữa ăn sáng quá đắt mà chia tay, tại bắt rửa tay nấu canh, rơi lệ a


      Ôn Tửu chậm rãi cười : “ chịu, vậy thôi .”


      Tất nhiên biết cầu này khó khăn bao nhiêu đối với Yến Luật, có điều, mượn cơ hội này mà cải tạo lại Yến Luật tiên sinh và trị hết bệnh chủ nghĩa đàn ông của đáng tiếc quá?


      Yến Luật suy nghĩ lại, cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết đánh đến cùng gật đầu. Được rồi, bất cứ giá nào rồi.


      Ôn Tửu khỏi nở nụ cười, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa xinh đẹp. Yến Luật ôm , hôn cái sâu.


      Ôn Tửu vội vàng tránh , “Thử việc.”


      Yến Luật : “Thử việc cũng phải có lương.”
      tart_trungGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Mặc Cả



      Yến Luật trở lại Lục Nhân Các, lấy ra hai bản thực đơn mà Ôn Tửu đưa cho . vô cùng nhẫn nại ngồi đọc từ đầu đến cuối lượt, chọn ra hai món ăn dễ làm nhất, là trứng tráng sốt cà chua, món nữa là salad dưa chuột, dự định ra tay tập luyện.


      Hết giờ làm việc ngày hôm sau, liền siêu thị mua 1,5 kg cà chua, 1,5 kg dưa chuột, giỏ trứng gà. Về phần vì sao lại mua nhiều như vậy, chủ yếu là vì lo lần thành công, phải làm lại mấy lần.


      người đàn ông thông minh đường học thành tài như , chuyện này sao có thể làm khó , làm được chỉ là do muốn xuống bếp. vừa ra tay dễ như trở bàn tay, làm hai món ăn là vô cùng đơn giản. Vốn là còn định luyện tập mấy lần, ngờ tới ngay lần đầu tiên thành công rồi.


      khỏi vênh váo tự đắc lôi điện thoại di động ra, gọi cho Ôn Tửu: “Em trở về , học nấu ăn xong rồi.”


      Ôn Tửu vừa nghe giọng điệu đắc ý kiềm chế được của Yến Luật trong điện thoại, nên nửa tin nửa ngờ, “ sao?”


      Ngay lập tức Yến Luật chụp ảnh khay thức ăn gửi cho . Ôn Tửu vừa nhìn thấy, đúng là có hình có dạng, liền giữ lời hứa trở lại Lục Nhân Các, bởi vì chìa khóa phòng ở trong tay Yến Luật, nên nhấn chuông cửa nhà Yến Luật.


      Yến Luật mở cửa phòng, mặc bộ đồ len ở nhà, màu gạo và màu lam đan xen, tôn lên vẻ đẹp trai tuấn tú, cảnh đẹp ý vui. Ôn Tửu nghĩ đến những lời mẹ , nhịn được mà càng đồng ý sâu sắc, trong nhà có người đàn ông đẹp trai cao ráo như vậy đúng là cảm thấy vui vẻ trong lòng.


      Vào trong phòng, Ôn Tửu đánh giá xung quanh. Đây là lần đầu tiên vào phòng Yến Luật, bởi vì lúc trước đều là Yến Luật đến nhà , chưa từng đến nhà .


      Để thuận tiện cho việc làm, Ôn Tửu tính sống ở Lục Nhân Các trong thời gian dài, cho nên sau khi thuê nhà chăm chỉ trang trí bày biện lại phen, đồ dùng trong nhà cũng là do mua mới để ở cho thoải mái.


      Yến Luật thuê nhà chỉ vì Ôn Tửu, căn bản tính ở chỗ này lâu dài, cho nên mặc dù có đổi đồ dùng trong nhà, nhưng nghiêm túc bài trí như Ôn Tửu. Ôn Tửu đến dinh thự Khuynh Thành, biết Yến Luật là người rất chú ý chất lượng cuộc sống, cho dù ở quê, thiết kế trang trí nhà cửa cũng hề kém biệt thự ở tỉnh, diện tích phòng vệ sinh cũng lớn hơn so với phòng khách này, quen ở nơi có điều kiện tốt như vậy, Yến Luật săm soi thế lại bỏ qua biệt thự thoải mái như dinh thự Khuynh Thành mà chịu ấm ức ở trong căn phòng sơ sài như thế này, trong lòng Ôn Tửu đích thực là cảm động.


      Yến Luật đưa Ôn Tửu đến trước bàn ăn, đắc ý dào dạt chỉ vào hai đĩa thức ăn đặt bàn, vẻ mặt chờ được khen ngợi.


      Ôn Tửu cầm lấy đôi đũa, nếm thử miếng, “Ừm, cũng được. Tiếp tục cố gắng.”


      “Tiếp tục cố gắng?” Yến Luật nhíu mày, đột nhiên có cảm giác ổn, đây là có ý gì?


      Ôn Tửu cười khanh khách nhìn , “Bây giờ là thử việc, phải là vẫn còn tháng sao? học xong món ăn giảm được ngày thử việc.”


      Yến Luật cảm thấy trước mặt tối sầm lại, đây chẳng phải có nghĩa là phải học làm ba mươi món ăn sao?


      được, học xong món ăn, giảm mười ngày.”


      Ôn Tửu cười: “Giảm hai ngày .”


      Yến Luật tất nhiên hài lòng, bắt đầu cò kè mặc cả.


      Ôn Tửu nhìn thấy tha thiết như vậy, cũng lửng lơ đồng ý với mặc cả của Yến Luật.


      “Vậy ở giữa , học xong món ăn giảm năm ngày.”


      Yến Luật tính toán, như vậy chỉ cần mình học nấu được sáu món ăn kết thúc thử việc, trong lòng xem như miễn cưỡng đồng ý, thế này còn được.


      Ôn Tửu : “Chìa khóa của em đâu?”


      Yến Luật lấy chìa khóa ra đưa cho , sau đó : “Lát nữa ăn cơm với .”


      Ôn Tửu nhìn hai món ăn làm, nở nụ cười dịu dàng vô cùng: “Những món ăn này đều nguội rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn , em mời.”


      Yến tiên sinh làm lần đầu tiên, trong lòng Ôn Tửu tự có đánh giá, nhưng vì muốn khích lệ , ăn ngon cũng thể ra. Yến tiên sinh cao ngạo như vậy chịu được đả kích.


      “Em về trước, thay quần áo xong qua gọi em.”


      Ôn Tửu cầm lấy chìa khóa trở về phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, tủ tivi để hoa hồng và bách hợp tươi mới thơm ngát, cá vẫn còn sống, nước màu xanh trong.


      mấy ngày về, bên trong nhà vẫn sạch hạt bụi.


      Ôn Tửu đưa tay lau bàn trà, rất sạch , thành phố Z thời tiết khô ráo, bão cát lớn, cho dù có đóng cửa sổ, mấy ngày quét dọn cũng có bụi, hiển nhiên là được lau dọn.


      Đây là quét dọn vệ sinh hộ sao?


      Vừa nghĩ tới Yến tiên sinh chưa từng dùng ngón tay cao quý ngạo mạn làm việc gì, thế mà lại cầm khăn lau dọn vệ sinh hộ , rung động trong lòng Ôn Tửu đều biến thành cảm động.


      cởi áo khoác ngoài, mắc giá áo, tùy ý nhìn qua phòng ngủ. giường để quần áo giặt sạch lúc trước khi , thu lại giúp . Ôn Tửu tới, có chút buồn cười, cách gấp quần áo là buồn cười, vừa nhìn là biết chưa làm bao giờ, lại gấp lại lần nữa, kết quả là cầm quần áo ngủ cùng liền lúng túng rồi.


      Quần lót và áo chíp cũng thu giúp , vừa nghĩ đến việc chạm vào những thứ này, mặt Ôn Tửu liền nóng lên, trong lòng nhộn nhạo. thay đổi của Yến Luật khiến cảm thấy vừa ấm áp vừa động lòng.


      Chuông cửa vang lên, Ôn Tửu lấy lại tinh thần, mở cửa ra nhìn thấy Yến Luật đổi lại quần áo rồi, ngọc thụ lâm phong đứng ngoài cửa.


      Ôn Tửu khóa cửa, cười với : “Cảm ơn quét dọn phòng giúp em.”


      “Có phải là rất cảm động ?” Yến Luật lập tức bày ra vẻ mặt chờ được khen ngợi, mắt sáng lấp lánh.


      Ôn Tửu vốn định cảm động, lại bị vẻ mặt này làm cho ra nổi.


      Hai người vào thang máy, Ôn Tửu nhàng : “Hay là trở về , ở đây, làm vừa xa, điều kiện cũng tốt.”


      Yến Luật nhìn : “Nếu về ở cách em xa quá.”


      Mặt Ôn Tửu hơi nóng, xem ra, tính ở chỗ này lâu dài.


      Yến Luật đột nhiên ôm lấy , cười đắc ý: “Em đau lòng vì rồi phải ?”


      Ôn Tửu vội vàng đẩy ra: “Mau buông em ra, trong thang máy có camera đấy.”


      buông, nếu em đau lòng vì và em cùng về nhé, về ở dinh thự Khuynh Thành?”


      Ôn Tửu đỏ mặt, “ nằm mơ rồi đấy.”


      Yến Luật lập tức bày ra bộ dạng Liễu Hạ Huệ, nghiêm mặt : “Có rất nhiều phòng, em thích ở phòng nào cũng được.” Ngụ ý phải là ở chung, chỉ là ở cùng nhà rất trong sáng.


      Ôn Tửu chỉ tiếng “ cần.”


      Yến Luật thất vọng hừ tiếng, xem ra chỉ có kết hôn mới có thể ngày ngày ở cùng chỗ với .


      Ôn Tửu đột nhiên nhớ đến Yến Hoan, hỏi: “Em và ba ở dinh thự Khuynh Thành sao?”


      “Bọn họ ở chỗ khác.” Dừng chút, Yến Luật lại : “Mẹ của Yến Hoan về, vừa sinh con , có lẽ rất là vui.”


      Nhắc tới đề tài này, là có chút khiến cho người ta khó xử. Có điều người Ôn Tửu thích là Yến Luật, cũng có liên quan gì lắm đến ba và mẹ kế của , ông bà nội của Yến Luật là hai ông bà già rất dễ khiến người khác mến.


      Yến Luật lái xe đưa Ôn Tửu đến quán ăn mà hai người cùng ăn lần đầu tiên, có cảm giác ấm áp của chốn cũ. Ăn cơm xong, hai người cùng trở lại Lục Nhân Các.


      Yến Luật còn muốn ở cùng Ôn Tửu thêm lúc, Ôn Tửu cầm lấy tay nắm cửa, tinh nghịch : “Thử việc nha, Yến tiên sinh.”


      Yến Luật cắn răng.


      “Cố gắng lên, Yến tiên sinh.”


      Yến Luật bất mãn : “Em có thể gọi là Yến tiên sinh ?”


      Ôn Tửu cười càng thêm tinh nghịch: “ là đàn ông, gọi là tiên sinh chẳng lẽ gọi lại là nữ sĩ?”


      “Tạm biệt.” Ôn Tửu cười muốn đóng cửa, Yến Luật dùng chân chặn cửa lại, ôm Ôn Tửu ra ngoài, đặt khung cửa, sau đó hung hăng hôn phen rồi mới buông tay.


      Ôn Tửu xoa xoa đôi môi hơi đau, : “Đau quá, là cún sao?”


      Yến Luật véo eo , trầm giọng : “ được gọi là Yến tiên sinh, sau này chỉ có thể gọi tên , hoặc là.”


      “Hoặc là cái gì?”


      Yến Luật dán vào tai , câu, Ôn Tửu đỏ bừng cả mặt, dùng sức đẩy : “Còn thử việc, đừng nghĩ quá xa.”


      xa.” Yến Luật hai mắt nóng bỏng nhìn .
      tart_trungGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Làm Lành



      Ôn Tửu đỏ mặt tới tận mang tai vội vàng đẩy ra, đóng cửa lại.


      Yến Luật trở về nhà, bất đắc dĩ lại lật thực đơn, chọn mấy món ăn dễ làm nhất, cầm bút đánh dấu.


      Tan làm ngày hôm sau, Ôn Tửu trở về nhà ngay mà đến võ quán Judo.


      Về đến nhà là bảy giờ, thay quần áo, theo thường lệ trước tiên quét dọn phòng lần, sau đó chuẩn bị nấu cơm, định gọi Yến Luật đến ăn cơm cùng, chuông cửa vang lên, đoán chắc hẳn là , mở cửa ra quả nhiên Yến Luật đứng cạnh cửa, mặt nở nụ cười đắc ý.


      “Em tới đây.”


      Yến Luật đưa tay kéo Ôn Tửu từ bên trong cửa ra ngoài, Ôn Tửu khóa cửa, đến nhà Yến Luật, vào, suýt nữa bị sặc chết. Bên trong nhà tràn ngập khói dầu ăn, bởi vì nhà , nên trong phòng khách có cảm giác như sương mù bay lất phất.


      Ôn Tửu dùng tay quạt khí, nhíu mày : “ bật quạt thông gió à?”


      “Lúc đầu quên mất.”


      Yến Luật trực tiếp kéo Ôn Tửu đến phòng bếp, Ôn Tửu nhìn cái, phòng bếp lộn xộn quả thực khiến cho người ta đành lòng nhìn thẳng. Hơn nữa, khoa trương nhất là bàn còn đặt cân thăng bằng, cốc đo lường, cái phễu.


      Ôn Tửu biết nên khóc hay nên cười, chỉ vào những đồ này, “Đây là định làm thí nghiệm hóa học sao?”


      Yến Luật đắc ý khoanh tay : “Để đong gia vị cho chuẩn xác, gam cũng sai.”


      Ôn Tửu quay đầu nhìn Yến Luật, nhịn được mỉm cười: “ đúng hổ là người học ngành kỹ thuật ra.”


      Yến Luật chỉ vào bàn ăn, đắc ý dào dạt : “Thế nào? Cừ ?”


      Ôn Tửu nhìn, thế mà làm được mạch đủ sáu món ăn, giá đỗ xào, đậu hũ sốt cay, trứng gà chưng… Mặc dù đều là những món ăn vô cùng đơn giản, nhưng đối với người đàn ông có nền tảng yếu kém, chưa bao giờ làm những việc này như , đúng là dễ dàng gì, có thể thấy được gấp gáp muốn kết thúc thử việc đến cỡ nào.


      Nhìn sáu món ăn gia đình chẳng có gì đặc sắc này, trong lòng Ôn Tửu sớm mềm như nước, hơn nữa còn là ngọt ngào chết người, nụ cười dịu dàng ngọt ngào khỏi nở ra khuôn mặt.


      Yến Luật kịp thời bắt lấy cơ hội, ôm Ôn Tửu, bá đạo bên tai : “Được rồi, thử việc chấm dứt ở đây, cứ như thế nhé.”


      Ôn Tửu tựa vào trong lồng ngực của , mỉm cười , coi như chấp nhận lời .


      Yến Luật xoay lại, biết ngượng: “Có thể tìm được bạn trai thể làm được, có phải em cảm thấy mình rất hạnh phúc ?”


      Ôn Tửu bật cười: “Mèo khen mèo dài đuôi.”


      Yến Luật nghiêm mặt : “ vẫn luôn luôn khiêm nhường, cầu thị mà.”


      Ôn Tửu nhịn được cười.


      “Có phần thưởng ?”


      Ôn Tửu kiễng chân, ôm cổ , nhàng hôn lên môi , chờ đôi môi rời , Yến Luật ôm lấy eo chặt, hôn sâu.


      Hôn lúc lâu, Yến Luật mới thỏa mãn buông ra, “Chúng ta cùng nhau ăn cơm, nếm thử tài nấu nướng của .” Yến Luật mạnh mẽ kéo Ôn Tửu ngồi xuống, đặt đôi đũa vào trong tay , nghiêm mặt : “ cho phép khó ăn.”


      Ôn Tửu thản nhiên cười: “ tự mình làm sao em khó ăn được.”


      Ôn Tửu chưa từng những lời ngọt ngào như vậy bao giờ, nụ hôn sâu vừa rồi khiến cho vẻ mặt hồng nhuận, ánh mắt ướt át, Yến Luật nhìn vào mà tinh thần rung động, lập tức cảm thấy mình tan ca sớm hai ba tiếng cũng rất đáng.


      Ôn Tửu biết Yến Luật chẳng bao giờ làm những việc nhà như thế này, cho nên chỉ bảo học nấu, cầu về hương vị, cũng hy vọng có thể làm được món ăn ngon, chỉ muốn cho biết được khái niệm làm việc nhà mà thôi.


      Sáu món ăn làm ra trong lúc vội vàng về số lượng, càng hy vọng gì có thể vừa miệng, ngờ tới nếm thử miếng, mùi vị mặc dù phải là quá ngon, nhưng cũng quá dở, dù sao cũng tiến hành nghiêm ngặt theo thực đơn, lại còn có các dụng cụ tinh vi như vậy.


      Ôn Tửu nhịn được cười khanh khách : “Lần đầu tiên mà làm tốt như vậy. Sau này thường xuyên luyện tập nhất định tệ.”


      Thường xuyên? Yến Luật vừa nghe xong liền thấy nhức đầu, nhưng giờ phút này vừa mới chuyển thành chính thức nên thể quá lớn lối, nếu rất có khả năng lại bị kéo dài thời gian thử việc, cho nên cười gượng tỏ ý kiến gì.


      Hai người ăn cơm xong, Ôn Tửu giúp đỡ Yến Luật thu dọn phòng bếp hỗn loạn, chỗ này giống hệt như vừa bị trộm cướp, lộn xộn chịu nổi. Ăn bữa cơm dễ dàng, công việc thu dọn sau đó mới là khó khăn, vất vả mới dọn dẹp xong tất cả, hơn chín giờ.


      Ôn Tửu ngồi ghế sô pha lớn duỗi thẳng lưng cái, áo lông bị kéo lên, để lộ ra vùng trắng như tuyết, Yến Luật nhìn thấy chợt cảm thấy cổ họng bị nghẹn.


      “Có muốn uống trà ?”


      cần, em ăn no quá.”


      Sáu món ăn Yến Luật làm cũng quá nhiều, thứ nhất là do Ôn Tửu sợ lãng phí, thứ hai cũng là vì muốn khích lệ Yến Luật, cho nên ăn nhiều hơn bình thường chút, kết quả là no căng bụng, may là thu dọn phòng bếp hồi lâu, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.


      Yến Luật rất tự nhiên để tay lên bụng Ôn Tửu, “ xoa bóp giúp em.”


      Ôn Tửu lúng túng, gạt tay ra, : “ cần, em về tắm , cả người toàn là mùi khói dầu mỡ.”


      Yến Luật vừa nghe thấy chữ tắm, lại càng cảm thấy lửa nóng tràn lên, “Hay là, em cứ tắm ở đây .”


      được, em mang quần áo sang đây.”


      lấy giúp em.”


      được.”


      Ôn Tửu thấy nhìn mình chằm chằm, ánh mắt càng ngày càng sáng, sắc mặt hiểu sao lại đỏ lên, đứng dậy muốn về.


      Yến Luật sao lại có thể để trở về như vậy, ôm lấy eo Ôn Tửu chịu thả người, “Ở thêm lát nữa.”


      Ôn Tửu bị cuốn lấy, mặt đỏ tai nóng, dịu dàng : “ nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay làm mấy món ăn cũng vất vả rồi.”


      vất vả.”


      “Em giúp dọn phòng bếp cũng mệt rồi. Em muốn nghỉ ngơi sớm.” Ôn Tửu gạt tay ra tỏ vẻ muốn , dự cảm ở đây thêm lúc nữa sợ rằng xảy ra chuyện gì đó.


      Yến Luật đành đanh mặt, nghiêm mặt : “ nghe lời em mua 600XXX, lúc báo cáo cuối ngày bị lỗ mất ba nghìn hai, tim đau như dao cắt. Em là người quản lý khách hàng, cảm thấy em phải có trách nhiệm an ủi .”


      Ôn Tửu nghe được năm chữ tim đau như dao cắt, nhịn được muốn cười. Yến tiên sinh vung tiền như rác, cảm thấy tim đau như dao cắt chỉ vì ba nghìn hai sao?


      “Em chỉ giới thiệu, cũng bảo hôm nay nên mua a, em là khi giá thấp mua vào.”


      “Được rồi, hôm nay em cho cái gì là giá thấp mua vào được chứ?”


      Ôn Tửu đành ở lại, Yến Luật đắc ý nắm tay dẫn vào phòng ngủ. Bởi vì phòng khách quá , Yến Luật lại thích thoải mái, chỉ chiếc ghế sô pha lớn chiếm hết diện tích của phòng khách, cho nên máy tính được đặt ở phòng ngủ.


      Đây là lần đầu tiên Ôn Tửu vào phòng ngủ của , đập vào mắt chiếc giường rộng gần hai mét, kết quả là phòng ngủ vốn lớn, bị chiếc giường này chiếm gần hết rồi, cạnh giường bày chiếc tủ đầu giường, sát cạnh đó là chiếc bàn máu tính, chỉ mấy vật dụng đơn giản như vậy, nhìn vào cảm thấy rất nhàng khoan khoái, chỉ là chiếc giường hơi rộng trông được hợp lắm.


      mình sao phải nằm chiếc giường rộng như vậy?”


      “Thoải mái.” xong, lại còn thêm câu: “Chân dài, giường và ghế sô pha quá khiến dùng vừa người.”


      Yến Luật mở máy tính ra, Ôn Tửu thấy trước bàn máy tính chỉ có chiếc ghế, liền : “Em lấy ghế.”


      cần.”


      Yến Luật ngồi xuống, ôm lấy eo Ôn Tửu, nhấn xuống đùi, “Em ngồi đùi là được.”


      Ôn Tửu lúng túng đỏ bừng mặt, muốn đẩy ra, lại bị giữ chặt eo khiến cách nào đứng dậy được, còn cách nào khác là đành ngồi đùi , bị nửa ôm nửa ấp giam chặt trong lòng.


      Mở phần mềm chứng khoán trong máy tính ra, Ôn Tửu cầm lấy con chuột chỉ cho Yến Luật xu thế của cổ phiếu, chưa được hai câu, cả người cứng đờ, tay Yến Luật vào trong áo len của , đặt bụng , lòng bàn tay ấm áp dán rốn .


      Ôn Tửu ửng đỏ mặt, thấp giọng : “Mau bỏ tay ra.”


      Yến Luật “tốt bụng” : “ phải em ăn no sao, xoa bóp giúp em au tiêu hóa.”


      Bị xoa bụng như vậy, trong lòng Ôn Tửu cảm thấy hỗn loạn, căn bản được gì nữa.


      Yến Luật tất nhiên cũng nghe vào, bàn tay đặt bụng mềm mại của , nhưng lại càng thêm khó chịu, vừa muốn lên vừa muốn xuống dưới, trong nội tâm giao chiến kịch liệt.


      Ôn Tửu đặt con chuột xuống, kéo tay ra khỏi quần áo của mình, sẵng giọng: “Rốt cuộc là có nghe đây?”


      “Nghe mà.”


      “Vậy ngồi yên được lộn xộn.”


      “Được, lộn xộn.”


      Lần này Yến Luật ngồi yên ôm hông của , tay còn lộn xộn nữa.


      Ôn Tửu ngồi đùi , con chuột chỉ vào biểu đồ xu thế, tiếp tục .


      Yến Luật ôm , hỗn loạn, tập trung tư tưởng, ánh mắt chú ý đến chiếc cổ tuyết trắng của .


      cúi xuống, cổ áo len hình trái tim mở rộng, đường viền tuyết trắng cao vút bên trong như như . Yến Luật chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng, thể áp chế. Mấy hôm trước vẫn còn cãi nhau đòi chia tay, giờ phút này lại làm lành như lúc ban đầu, có cảm giác giống như tiểu biệt thắng tân hôn, lại được ôm , ngửi mùi thơm cơ thể , thân thể liền có phản ứng. mặc chiếc quần thể thao mỏng, lúc Ôn Tửu phát có cái gì đó bình thường, vừa thẹn vừa xấu hổ, sẵng giọng: “ cho nghe nữa.”


      Yến Luật cũng hơi lúng túng, thấp giọng : “ cũng cố ý mà.”
      tart_trungGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :