1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÂN SỦNG - ShiJin

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 20


      Ngắt điện thoại, bàn tay Hứa Kha có chút run rẩy.



      xếp gọn mấy tờ hợp đồng lại, cả giấy tờ và thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Dao.



      “Chị bây giờ phải về tỉnh L ngay. Mật mã thẻ ngân hàng là 821125.”



      Lâm Dao ngạc nhiên nhìn Hứa Kha, “Bây giờ chị phải về tỉnh L ư?”



      “Ừ, chị phải ngay bây giờ. Xong việc rồi , em đem hợp đồng về cất cẩn thận nhé.”



      Hứa Kha vội vàng dặn dò xong, nhanh chóng ra khỏi tòa nhà. Đứng ở đầu đường, người đến kẻ tấp nập, dưới ánh mặt trời gay gắt của tháng năm, thế mà cơ thể lại run lên từng đợt.



      Người thương nhất thế giới này, người thân duy nhất của , bây giờ ở trong bệnh viện sống chết thế nào.



      sợ hãi trong lòng lên tới cực hạn. Thành phố lớn như vậy, trong biển người mênh mông, chưa bao giờ cảm thấy đơn đến thế, lòng hiu quạnh như giống như ngọn cỏ đơn giữa dòng nước xiết, mình chống đỡ mọi chuyện, có bất cứ nơi nào có thể dựa vào.



      đón chiếc taxi, sau khi ngồi lên, lái xe vừa nghe muốn ra ngoại ô có vẻ bằng lòng cho lắm.



      Hứa Kha đưa ra 500 ngàn, vội vàng khẩn cầu : “Bác ơi, giúp cháu chút , cháu có việc gấp phải về ngay. Phiền bác nhanh chút.”



      Tài xế cầm tiền, xe đường về tỉnh L.



      Ngồi xe, lòng vẫn sợ hãi ngừng, tất cả mọi loại khả năng cứ quay vòng vòng trong đầu, tra tấn từng giờ từng phút, khoảnh khắc này cảm thấy mình yếu đuối đến mức sắt đứt dây thần kinh rồi.



      Tim của Thiệu Nhất Bình khỏe, rất lâu trước kia Hứa Kha từng nghe cha đề cập tới việc này, năm đó bác sĩ đề nghị bà nên mang thai, nhưng bà lại mạo hiểm để sinh ra, sau khi sinh con xong, bà phải ở lại bệnh viện tận 2 tháng. Mấy năm gần đây, điều Hứa Kha lo lắng nhất chính là sức khỏe của bà. Bây giờ thầm cầu nguyện trăm ngàn lần trái tim bà đừng phát bệnh nữa, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ròng ròng.



      ngồi taxi, tâm tư rối loạn, đột nhiên lại nghĩ tới, bệnh này của mẹ rất cần tiền hơn nữa còn là số tiền rất lớn. Vừa rồi bị dọa tới mức quýnh quáng cả lên, thế mà lại nghĩ tới chuyện này, lập tức lấy di động ra gọi cho Lâm Dao.



      “Lâm Dao, tạm thời mua nhà nữa .”



      “Sao?”



      “Mẹ chị bị bệnh, việc nhà cửa sau, bây giờ chưa mua được.”



      được đâu, tiền đưa rồi mà.”



      Hứa Kha ngẩn ra, sao lại có thể nhanh như thế? Xem vừa còn thấy có bao nhiêu người xếp hàng mà, ít nhất cũng phải nửa giờ mới có thể tới lượt chứ. Suy nghĩ của lúc này còn đặt ở phòng bệnh kia, rối loạn ngắt điện thoại, hận thể mọc ra hai cánh để bay nhanh về đó.



      Xe rất nhanh, giờ sau, xe dừng lại ở bệnh viện nhân dân tỉnh L.



      Hứa Kha chạy nhanh lên phòng cấp cứu tầng 2.



      Dì Mạnh hàng xóm ngồi ở bên ngoài, vừa thấy Hứa Kha chạy nhanh tới nắm chặt lấy tay .



      “Con bé này, cuối cùng con cũng về rồi. Chú Lý của con cũng có ở nhà, mình dì ở đây sợ hãi quá.”



      Mắt Hứa Kha ngân ngấn nước, hỏi: “Dì Mạnh, mẹ con thế nào rồi?”



      vào được nửa tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa thấy ra.”



      giọt nước mắt của Hứa Kha nhịn được liều mạng chảy xuống.



      Dì Mạnh vỗ vào mu bàn tay , “Con đừng lo lắng quá,mẹ con hiền lành tốt bụng như thế, ông trời nhất định phù hộ cho bà ấy.”



      Hứa Kha nghẹn ngào , “Dì Mạnh, cảm ơn dì.”



      gì vậy, đều là hàng xóm già bao nhiêu năm trời rồi . Hôm nay có người khách nào đó đến nhà con. Dì xuống vườn hái rau, thuận tiện cắt hai cây tỏi tây và ít rau cho mẹ con đãi khách, ngờ, lúc vào thấy mẹ con ngất ghế rồi.”



      “Khác nào ạ?” Hứa Kha rất hiểu, hai người nhà thực ra có bà con thân thích gì cả, bình thường rất ít khi có khách tới nhà.



      “Dì biết, trước kia chưa thấy bao giờ, xe BMW, có tài xế riêng, là người phụ nữ phong cách rất phương tây.”



      Lòng Hứa Kha cả kinh, lập tức nghĩ tới người.



      “Bà ấy có phải chống gậy ạ?”



      “Gậy hả? Dì để ý lắm, hình như bước chân được như người bình thường.”



      Hứa Kha lập tức hiểu ra. cảm xúc tức giận lập tức vọt lên trong lòng. nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Tiếu Sơn qua đời từ lâu rồi, Lê Cảnh Hoa chẳng lẽ vẫn chưa thể từ bỏ, phải đuổi tận giết tuyệt sao?



      Ai cũng có thể tổn thương , nhưng nhất quyết thể tổn thương mẹ . Giận dữ sinh dũng cảm, lấy di động ra bấm số của Thẩm Mộ.



      Điện thoại vừa được nối, Hứa Kha ngay: “Thẩm Mộ, mẹ quá đáng quá đấy! Bà ấy rốt cuộc định làm trò gì? Chẳng lẽ phải ép mẹ tôi tới chết mới hả giận sao?”



      Hứa Kha thể áp chế được phẫn nộ của bản thân, từ trước đến nay vẫn luôn thích lôi chuyện cũ ra , nhưng đến hôm nay hì thể nhịn được nữa, vài lời tự trong đáy lòng mình: “Chuyện của thế hệ trước, tôi vốn chẳng có tư cách gì mà bình luận cả. Nhưng chẳng lẽ mẹ năm đó có lỗi sao? Chú Thẩm bị ung thư dạ dày nằm viện ba tháng, bà đem tất cả mọi chuyện giao hết lại cho y tá bác sĩ, từ đầu tới cuối chỉ từ nước ngoài về đúng lần. Bà làm đủ trách nhiệm của người vợ chưa? Bà ấy có chăm sóc chú Thẩm được ngày sao? Bà ấy ngoài bỏ tiền ra còn bỏ ra chút tâm sức gì ? Bà ấy có tư cách gì mà trách cứ người khác?”



      Vừa xong, nước mắt Hứa Kha chảy xuống, vừa nghĩ tới cảnh mẹ mình bị Lê Cảnh Hoa làm cho tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, lại cảm thấy khó chịu.



      Thẩm Mộ trong điện thoại dường như chẳng biết gì, vội hỏi: “Mẹ em sao vậy?”



      Hứa Kha trả lời, chỉ : “Số điện thoại mẹ là bao nhiêu, tôi muốn chuyện với bà ấy.”



      Thẩm Mộ vội hỏi: “Rốt cục là mẹ em xảy ra chuyện gì rồi? Em bây giờ ở đâu?”



      Hứa Kha thấy chịu số điện thoại của Lê Cảnh Hoa cho lập tức muốn nhiều với nữa, ngắt điện thoại.



      ngày hôm nay cảm giác như bao năm trôi qua, cuối cùng cũng có vị bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi từ trong phòng ra.



      “Ai là người nhà?”



      Hứa Kha lập tức đứng lên, “Tôi là con của bệnh nhân.”



      tới đây.”



      Hứa Kha theo ông vào văn phòng. Bác sĩ đầu tiên hỏi qua về lịch sử căn bệnh và vài vấn đề khác, sau đó với Hứa Kha về bệnh tình của Thiệu Nhất Bình, cuối cùng : “Nơi này thiết bị và kỹ thuật thể đảm bảo, chờ thêm vài ngày nữa bệnh tình ổn định rồi, tốt nhất nên chuyển nên tuyến làm phẫu thuật tim bắc cầu.”



      Hứa Kha yên tâm hỏi: “Có rủi ro ?”



      “Tất nhiên là có những rủi ro. Đầu tiên là rủi ro của việc gây tê, sức chịu đựng của mỗi người đối với thuốc tê rất khác nhau, để phẫu thuật được phải làm cho trái tim đập nữa, thể phủ nhận có những tình huống bất ngờ xảy ra. Còn có, lượng máu truyền vào vấn đề là phải hút hết những máu cũ ra sau đó truyền lượng máu mới vào mạch máu, nếu ngoài ý muốn, mạch máu vỡ ra gây xuất huyết ở nhiều nơi. Mọi thứ đều có thể rất nguy hiểm , bác sĩ chúng tôi có trách nhiệm phải báo cho người nhà biết để mọi người chuẩn bị tâm lí tốt.”



      Hứa Kha nghe xong hồn bay phách tán, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.



      “Tất nhiên , tất cả những cái đó chỉ là rủi ro có thể xảy ra cho nên phải cho biết. Nhưng nhìn những bệnh nhna phẫu thuật trước đây, hiệu quả đạt được cũng rất tốt, kĩ thâutj phẫu thuật đó bây giờ tiên tiến hơn nhiều rồi. Tôi đề nghị nên phẫu thuật, bằng lúc nào tính mạng của bệnh nhân cũng bị đe dọa.”



      Hứa Kha thoáng yên tâm, lát sau mới hỏi: “Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu?”



      “Chắc chưa tới 10 vạn.”



      Hứa Kha tính toán trong lòng, số tiền Thiệu Nhất Bình đưa cho và cả số tiền tiết kiệm được đều chuyển hết vào tấm thẻ ngân hàng dùng để chơi chứng khoán kia, lúc này số tiền cầm trong tay thực cũng chẳng có bao nhiêu. Cuộc đời chính là muốn trêu đùa con người như vậy. Gấp gáp thế này tìm ở đâu được 10 vạn đây?



      Lúc này, đột nhiên nghĩ tới người, do dự lát cuối cùng vẫn gửi tin nhắn vào số điện thoại của người ấy.



      “Tiểu Tiểu, mẹ tớ phải phẫu thuật cần gấp 10 vạn. Tớ trả cho cậu sau.”



      Đây là lần đầu tiên trong đời vay tiền, còn vay số tiền nhiều như vậy, trong lòng Hứa Kha vô cùng khó chịu thoải mái. Bên miệng mẹ thường có câu là: em thân thiết, tiền bạc ràng. thế giới này có mấy cái tình thân thế mà bởi vì tiền bạc mà thay đổi hương vị, vì thế cho nên muốn có dây dưa tiền bạc với người bạn thân duy nhất của mình.



      Nhưng, tất cả những nguyên tắc lúc gặp phải vấn đề gì đó đều phải trải qua thử thách. Hoặc là kiên trì, hoặc là bỏ qua.



      Mạc Tiểu Tiểu rất nhanh gọi lại cho .



      “Hứa Kha, dì làm sao vậy? Bệnh gì?”



      “Cần làm phẫu thuật tim bắc cầu.”



      “Ừm, đừng lo, tớ chuyển tiền ngay cho cậu đây. Đúng rồi, chuyển đến bệnh viện của Trương Phỉ , có người quen dễ dàng hơn.”



      Hứa Kha trong lòng có dòng nước nóng chảy qua ấm áp, cổ họng nghẹn ứ : “Tiểu Tiểu, cám ơn cậu.”



      “Cậu coi tớ là người ngoài sao, ghét quá. Gửi cho tớ số tài khoản nhanh nhé.”



      Hứa Kha gửi số tài khoản của Thiệu Nhất Bình qua đó. Lúc này, Thiệu Nhất Bình được đưa vào phòng theo dõi, người bà cắm rất nhiều dây dợ và bình truyền nước, còn phải đeo bình oxi. Nước mắt của Hứa Kha lúc này lại tiếp tục chảy.



      Trong suy nghĩ của , mẹ luôn là người rất kiên cường bây giờ lại phải nằm giường bệnh, bé suy nhược như thế, trong tim phổi Hứa Kha đều là buồn bã đau đớn. vài chuyện mới xảy ra gần đây lên trong đầu , lòng vừa chau xót vừa vui vẻ, vừa hạnh phúc lại vừa bi thương .



      Giờ phút này mới cảm nhận được bản thân mình có bao nhiêu đơn bất lực, gánh nặng kinh tế và tâm lí sợ hãi cả hai đều đặt vai , trong giây lát làm cảm thấy nặng nề. Phía sau , ai có thể để dựa vào.



      Rất lâu sau, điện thoại đổ chuông, là điện thoại của Lâm Ca. Giọng điệu rất vội vàng: “Tiểu Kha, mẹ em sao vậy? Em ở đâu thế?”



      Hứa Kha thấp giọng : “Mẹ em bệnh tim tái phátem ở trong bệnh viện tỉnh L.”



      qua đó ngay nhé.”



      “Trước mắt đừng tới đây, gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu , bạn trai ấy là bác sĩ , bảo ấy sắp xếp giúp em chút chuyện ở bệnh viện, hai ngày nữa em chuyển mẹ qua bệnh viện đó.”



      Lâm Ca đại khái hỏi thêm chút về bệnh tình của bà, thêm: “Được. Tiểu Kha em đừng lo lắng quá, bây giờ liên lạc với Mạc Tiểu Tiểu, ngày mai qua chỗ em.”



      “Vâng, được rồi.”



      Hứa Kha ngơ ngác ngồi ghế, lâm vào trạng thái ký vừa tỉnh táo lại vừa chết lặng, ngốc nghếch.



      Đột nhiên, vài tiếng đập cửa nhàng vang lên.



      Hứa Kha giật mình, đứng dậy mở cửa phòng ra.



      Thẩm Mộ đứng ở trước mặt , mặc bộ tây trang rất lịch , chắc là họp xong rồi chạy tới đây luôn, có vẻ rất vội vã.



      tuyệt đối ngờ tới, giờ phút này, đến. Trong lúc nhất thời giật mình cái, giật mình tỉnh mộng.



      “Dì sao rồi?”



      tới làm gì?”



      Hai người dường như mở miệng cùng lúc.



      Hứa Kha thần sắc lãnh đạm, mang theo vẻ mệt mỏi thể che giấu. thực rất mệt mỏi, với , với mẹ , nếu có thể, rất muốn rời khỏi đây, cao chạy xa bay, gặp lại họ nữa.



      Ánh mắt Thẩm Mộ trầm tĩnh sóng gió, yên lặng nhìn , chỉ thở dài: “Tiểu Kha, hỏi mẹ rồi mọi chuyện giống như em nghĩ đâu.”



      Hứa Kha hỏi lại: “Vậy thế nào? Sau khi mẹ tới, mẹ tôi lập tức phát bệnh .”



      biết Lê Cảnh Hoa đột nhiên tới thăm hỏi là có mục đích gì, nhưng biết bà ta chính là nguyên nhân khiến mẹ phát bệnh.



      Thẩm Mộ mím môi, “Tiểu Kha, tin chờ lúc mẹ em tỉnh lại, em hỏi thẳng bà ấy.”



      Hứa Kha muốn nhiều, quay đầu tới đoạn quẹo ở hành lang.



      Thẩm Mộ im lặng theo sau , trong bệnh viện đặc sệt toàn mùi thuốc sát trùng khiến người ta cảm thấy khó thở và nặng nề.



      cơn mưa mùa hè chợt đến, tí tách tí tách, giống như tiếng đàn từ xa vang vọng về nơi này.



      yên lặng đứng hành lang, mộ cơn gió đột nhiên thổi tới, mang theo mát mẻ của cơn mưa. Đột nhiên, vai chiếc áo khoác choàng lên.



      từ trong im lặng tỉnh lại, bàn tay kéo chiếc áo xuống, đưa lại về tay .



      “Thẩm Mộ, tôi và Lâm Ca mùng 5 kết hôn. và mẹ , mong rằng chúng ta bao giờ gặp lại nhau nữa.”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 21: Giảng hòa


      ngoảnh mặt làm ngơ, mi tâm nhíu chặt tạo thành loại sát phạt quyết tuyệt, chút do dự , “ thế giới này, chỉ có khả năng có thể để buông tay em, nhưng khả năng kia lại tồn tại.”



      Lòng chấn động, kìm được nâng mắt lên nhìn , là khả năng nào?



      bình tĩnh nhìn , “Sáu năm trước, phải trả thù em, mà là ” dừng lại chút “Thực thích em.”



      quay lại, nhìn cây ngô đồng đứng trong mưa. Những lời này, muộn mất 6 năm rồi, đến tận bây giờ khi hận thù và trách móc chậm chạp biến mất còn lời của lại mang vẻ tang thương và bất đắc dĩ, nhưng khi vào trong tai , lại giống như câu chuyện cũ của người dưng, xa lắm rồi.



      đáp lời, cũng thể nào quay lại nữa lựa chọn trầm mặc. Trời sắp tối rồi, sắc trời dần dần cũng tối , mưa vẫn cứ rơi, buồn thương dường như trong đầu .



      Đúng lúc này, y tá đẩy cửa ra, thấp giọng : “Bệnh nhân tỉnh rồi.”



      Hứa Kha và Thẩm Mộ cùng lúc xoay người.



      Hứa Kha bước nhanh vào phòng bệnh, định đóng cửa lại, Thẩm Mộ sát ngay sau .



      Thân hình cao lớn, Thiệu Nhất Bình nằm giường liếc mắt cái nhìn thấy , ràng lắp bắp sợ hãi.



      Hứa Kha căng thẳng nhìn sắc mặt của mẹ, rất sợ bà giận dữ hoặc xúc động quá , điều sợ nhất bây giờ chính là để bà xúc động quá mức. Nhưng sắc mặt Thiệu Nhất Bình giống như trong tưởng tượng của , bà chỉ hơi giật giật ngón tay, thở : “Thẩm Mộ.”



      Thẩm Mộ xoải bước đến trước giường bà, khom người xuống, cầm tay bà.



      “Dì Thiệu.”



      giọt nước mắt chợt từ trong đáy mắt Thiệu Nhất Bình rơi xuống khiến lòng Hứa Kha bỗng nhiên sợ hãi! đối với phản ứng của mẹ vô cùng bất ngờ, cứ tưởng rằng bà muốn nhìn thấy nữa. Tuy rằng năm đó, Thẩm Mộ với Thiệu Nhất Bình hề bất kính hay vô lễ gì, nhưng làm tổn thương, Thiệu Nhất Bình từng rất buồn và rất tức giận.



      Nhưng bây giờ, bà lại bình tĩnh mà gọi như thế, lã chã rơi lệ sau đó còn khẽ với câu.” cho mẹ con, bệnh của dì rất nặng, dì muốn gặp bà ấy.”



      Hứa Kha lại tiếp tục sợ hãi, vội hỏi: “Mẹ, sức khỏe mẹ tốt, thể để kích động.”



      thực thể nghĩ ra rốt cục mẹ hôm nay làm sao vậy. Chẳng lẽ bệnh của tái phát phải vì Lê Cảnh Hoa đột nhiên đến? Chẳng lẽ phải do bà ta kích thích sao? Vì sao còn muốn gặp bà ta nữa?



      Thiệu Nhất Bình hữu tâm vô lực cong cong khóe miệng, “ sao. với bà ấy, thời gian của dì còn nhiều nữa, rất muốn gặp.”



      Mũi Hứa Kha chua xót, “Mẹ! Mẹ bậy bạ gì đó, mẹ chỉ cần phẫu thuật sao nữa cả.”



      “Vâng.” Thẩm Mộ đứng dậy ra bên ngoài gọi điện thoại.



      “Mẹ, bà ấy đối xử với mẹ như vậy còn chưa đủ ư?” Thừa dịp Thẩm Mộ ở đây, Hứa Kha lập tức giọng hỏi.



      Thiệu Nhất Bình thấp giọng : “ phải.”



      Hứa Kha hối hận, thầm hối hận đáng lẽ mình nên gọi cuộc điện thoại kia cho Thẩm Mộ.



      lát sau, Thẩm Mộ quay lại phòng bệnh, “Dì Thiệu, mẹ con tới ngay.”



      Thiệu Nhất Bình ừ tiếng, với Hứa Kha: “Tiểu Kha, còn về nhà, lấy cho mẹ vài bộ quần áo.”



      “Mẹ, con muốn ở đây với mẹ.”



      , Thẩm Mộ ở đây được rồi.”



      Hứa Kha thực thể tin vào tai mình, sau khi mẹ tỉnh lại dường như biến thành người khác.



      .”



      Trực giác của Hứa Kha báo cho biết mẹ có lẽ muốn đuổi để cùng Thẩm Mộ tâm . Bởi vì bà mặc quần áo của bệnh nhân cho nên đâu cần về lấy quần áo. Trong lòng biết có tư vị gì, nhưng lại thể hỏi , bệnh tình của mẹ bây giờ, tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời bà. đành phải ra cửa.



      được vài bước, vẫn cảm thấy lo lắng, lập tức quay lại tới cửa phòng bệnh, đẩy ra, thấy quả nhiên là Thiệu Nhất Bình thầm chuyện với Thẩm Mộ, nhưng vừa nhìn thấy bước vào, lại lập tức nữa.



      Lòng Hứa Kha chau xót, con mới là con ruột của mẹ mà, mẹ bị bệnh, con lo lắng tới mức muốn chết muốn sống, bây giờ mẹ tỉnh lại, biết lòng con thương mẹ, muốn ở bên mẹ, mẹ lại đuổi con , muốn chuyện với ta, cái này, quá đáng quá.



      Tính giận dỗi trẻ con đó, làm sao có thể ra miệng, đành phải cầm lấy túi xách bàn, oan ức ra cửa nhanh chóng về nhà.



      20 phút sau, vội vã quay lại, thấy mẹ mình bình yên vô nằm ở đây, lúc đó mới yên tâm.



      Thiệu Nhất Bình thấy bước vào, lập tức hữu tâm vô lực hỏi: “Thẩm Mộ con sắp kết hôn ? Tại sao con cho mẹ biết?”



      Hứa Kha ngẩn ra, nhìn thoáng qua Thẩm Mộ. Nah nhíu mày cái, quay đầu , đứng bên cạnh chỉ nhìn tháy hơi cong cong khóe môi lên. Hứa Kha bất mãn lườm cái, người đàn ông lời ác độc ngờ giờ lại biến thành người đàn ông lưỡi dài. (hay chúng ta có thể gọi là chim lợn =D)



      Hứa Kha đành phải thấp giọng : “Mẹ, tạm thời .” Kỳ câu ở chỗ quẹo hành lang ban nãy kia bất quá chỉ là muốn để ta chết tâm mà thôi, mẹ bệnh nặng như vậy, căn bản là chẳng có tâm tư nào tới chuyện kết hôn.



      Thẩm Mộ quay đầu, nghiêm mặt : “Em vừa rồi còn bảo mùng 5 còn gì.”



      Hứa Kha hoành lườm cái nữa, yên lặng cắn răng.



      Thiệu Nhất Bình có vẻ hơi mệt , nhắm mắt lại nghỉ ngơi.



      Hứa Kha nhìn thoáng qua Thẩm Mộ, thấp giọng : “Sao vẫn chưa ?”



      Thẩm Mộ thấp giọng : “Ở đây với em.”



      quả quyết : “ cần.”



      “Cần.” càng dùng ngữ khí quả quyết hơn.



      Hứa Kha nhíu mày, muốn tranh cãi với , yên lặng ngồi bên giường Thiệu Nhất Bình. Thiệu Nhất Bình yếu ớt mà tiều tụy, im lặng nằm đó, biết có ngủ được hay .



      Nửa giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhàng. Lòng Hứa Kha cả kinh, là Lê Cảnh Hoa đến đây sao?



      Thiệu Nhất Bình nghe thấy tiếng gõ cửa đột nhiên mở mắt, thần thái kì lạ chợt xuất trong mắt bà.



      Thẩm Mộ đứng dậy mở cửa. Hứa Kha nhìn về phía cửa, nén được bắt đầu căng thẳng.



      Lê Cảnh Hoa đến, phía sau lưng bà, còn có chàng trai cao gầy tuấn. ta có lẽ khoảng 25,26 tuổi, đôi mắt sáng rực, đôi mi dày xinh đẹp, toàn thân sáng rực như ánh mặt trời.



      Đầu tiên ánh mắt của Lê Cảnh Hoa dừng ở người Hứa Kha, nhưng hề giống với năm đó, mang theo lửa giận bừng bừng. Đó là ánh mắt rất khó miêu tả, Hứa Kha thể được, chỉ cảm thấy mình bị người khác nhìn đến mức chẳng thể tự tin nổi.



      Tình huống thế này, nhất thời biết phải đối phó như thế nào, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và yên tâm. thể lý giải tại sao mẹ sau khi tỉnh lại lại có ý nghĩ muốn gặp bà ta.



      Thẩm Mộ dìu Lê Cảnh Hoa đến trước mặt Thiệu Nhất Bình.



      Hứa Kha khẩn trương nắm chặt bàn tay, rất sợ Lê Cảnh Hoa năng lỗ mãng, kích thích mẹ .



      Nhưng lại thể ngờ rằng, Lê Cảnh Hoa chỉ thấp giọng câu: “Tôi biết bà bị bệnh tim.”



      Khẩu khí của bà cực kì bình thản, quả thực cách biệt trời so với ngạo khí ngất trời trước đây.



      Thiệu Nhất Bình yếu ớt : “Nhiều năm nay rồi.”



      Lê Cảnh Hoa gật gật đầu: “Bà phải bảo trọng nhé. Đây là, Doãn Vãn Thừa.”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 22: rể


      Doãn Vãn Thừa khom người xuống, nắm lấy tay Thiệu Nhất Bình, rất lễ phép : “Dì Thiệu, mẹ cháu dì là ân nhân của nhà chúng cháu cho nên bảo cháu thay mẹ tới đây chăm sóc dì.”



      Giọng của vô cùng trong sáng dễ nghe, tuy là người lạ gặp mặt lần đầu tiên nhưng hoàn toàn có cảm giác mới lạ, khẩu khí thân thiết mà chân thành.



      Thiệu Nhất Bình chăm chú nhìn Doãn Vãn Thừa, cũng chẳng chữ nào nhưng Hứa Kha lại phát ra điều kì lạ, trong mắt bà tất cả chỉ cso nước mắt.



      Hứa Kha sợ hãi bước lên phía trước, lau nước mắt trong mắt bà , vội hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”



      Thiệu Nhất Bình nhắm hai mắt lại, dường như dùng hết sức lực để áp chế cảm xúc của bản thân, nhưng nước mắt vẫn ngừng trào ra từ khóe mắt.



      Hứa Kha vội vã thấp giọng : “Mẹ, mẹ đừng kích động.”



      Lê Cảnh Hoa quay đầu, với Thẩm Mộ “Vãn Thừa còn chưa ăn cơm, con dẫn nó và Tiểu Kha, ăn cơm trước , mẹ và dì Thiệu của con có chút lời muốn .”



      Lúc hai chữ “Tiểu Kha” từ trong miệng Lê Cảnh Hoa thoát ra, Hứa Kha để ý nét mặt của bà nhưng trong lòng cũng có cảm xúc khác thường. Chưa bao giờ nghĩ tới ngày, bà gọi như thế.



      Hứa Kha nắm tay Thiệu Nhất Bình, thấp giọng : “Con chưa đói.”



      Thiệu Nhất Bình mở to mắt, “ .”



      Trong lòng Hứa Kha vừa lo lắng vừa nghi ngờ, rốt cục mẹ có chuyện gì muốn với Lê Cảnh Hoa? Có thể bị kích động lần nữa hay ? Nhưng nhìn vẻ mặt và thần thái lúc này của Lê Cảnh Hoa có vẻ bà ta muốn phát sinh thêm tranh giành hay muốn gây hấn gì cả, bà bình tĩnh và lý trí đến kì lạ, thậm chí còn rất lịch .



      Thiệu Nhất Bình thấy động đậy gì, liền hơi gật gật, ý tứ là bảo hãy yên tâm .



      “Dì Thiệu, lát nữa cháu quay lại đây. Dì và dì Lê cứ từ từ chuyện.” Doãn Vãn Thừa muốn đứng lên.



      quay đầu mỉm cười với Hứa Kha, đồng tử đen láy mà sáng ngời ánh mắt chớp mắt cứ nhìn mãi vào khuôn mặt , ánh mắt sáng chói, chút nào che giấu ý tán thưởng.



      Hứa Kha chưa bao giờ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, trừ Thẩm Mộ.



      có chút mất tự nhiên, cúi đầu cầm túi xách ra khỏi phòng bệnh. Rốt cục ta là người thế nào, vì sao mẹ nhìn thấy ta lại kích động như thê? Mẹ chỉ muốn gặp Lê Cảnh Hoa, Lê Cảnh Hoa vì sao lại mang theo người này tới đây?



      Phía sau có tiếng bước chân trầm ổn, nhanh chậm. Đó là tiếng bước chân của Thẩm Mộ, năm đó, phòng ở ngay sát vách phòng , vô số đêm nghe thấy tiếng bước chân này bước hành lang, dường như đó là thanh hay nhất trong đêm tối.



      ra khỏi bệnh viện, tùy ý tìm quán ăn ven đường ngoài cửa bệnh viện, ngồi xuống. Buổi tối tháng năm, thời tiết vừa vặn, nóng lạnh, khí trong quán cũng rất tốt.



      Doãn Vãn Thừa liếc mắt đánh giá xung quanh chút, với Thẩm Mộ: “ rể, nơi như này mà cũng vào được ư? Em nhớ có tính thích sạch mà.”



      Hứa Kha đột nhiên ngẩn ra, rể ư?



      Thẩm Mộ nhanh chóng nhìn lướt qua Hứa Kha, nhíu mày với Doãn Vãn Thừa “Cái miệng của cậu sao vẫn sửa ?”



      Doãn Vãn Thừa ha ha cười: “Quen rồi .”



      Hứa Kha nhìn Thẩm Mộ.



      Sắc mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, giải thích với Hứa Kha: “Nó là em trai của Chương Uyển Nhược.”



      Trái tim Hứa Kha nhảy dựng lên, thể hỏi: “Vậy cậu tại sao lại họ Doãn?”



      Doãn Vãn Thừa bất mãn bĩu môi : “À, nhà chúng tôi có truyền thống là con theo họ mẹ, chỉ có con trai mới theo họ cha thôi.”



      “Vì sao?”



      “Bởi vì ông nội tôi cho rằng, con sớm muộn gì cũng là của người khác, họ gì quan trọng.”



      Thời đại này mà vẫn còn những người có tư tưởng buồn cười như thế sao. Hứa Kha gì, lát sau mới hỏi: “Mẹ cậu sao lại quen biết mẹ tôi?”



      “Tôi cũng lắm, mẹ tôi gọi điện bảo tôi phải chăm sóc dì Thiệu tốt. Chờ Dì thiệu khỏi bệnh rồi cậu hỏi lại bà ấy xem.”



      Hứa Kha tùy ý gọi bát mì, tâm tư hoảng loạn ngồi xuống.



      Thẩm Mộ tới rót bát nước sôi, nhúng đôi đũa của Hứa Kha vào đó đưa cho .



      Doãn Vãn Thừa cười lấy đôi đũa, “ rể nhúng giùm em với.”



      Thẩm Mộ liếc nhìn ta cái, mặn nhạt tỏ vẻ bất mãn, “Ai bảo cậu gọi tôi là rể?”



      Doãn Vãn Thừa cười tủm tỉm nhìn Hứa Kha, “Cậu biết đâu, mẹ tôi và dì Lê là bạn thân, lòng muốn tác hợp chị cả của tôi với ấy. Cho nên, từ lâu trong lòng tôi đối đãi với Thẩm Mộ như với rể cả. ngờ, Thẩm Mộ vừa tới nhà tôi, nhất kiến chúng tình với chị hai tôi (nhất kiến chung tình: từ cái nhìn đầu tiên). Nhưng mà, rể cả hay rể hai đều là rể, sao .”



      Thẩm Mộ lườm ta cái: “Bây giờ có phải thế nữa đâu.”



      Doãn Vãn Thừa nhếch nhếch lông mày lên, “Haiz, chị hai của em vẫn cái tính cách đó, vẫn rất hối hận vì đá . Sau này em tác hợp cho hai người.”



      Thẩm Mộ thản nhiên câu: “Xin miễn cho kẻ bất tài.”



      Doãn Vãn Thừa nhíu mày: “Vì sao? phải vẫn chưa có bạn sao?”



      Thẩm Mộ gì, yên lặng nhìn lướt qua Hứa Kha.



      Doãn Vãn Thừa đột nhiên thấp giọng ngạc nhiên: “Hay là …?”



      Hứa Kha và Thẩm Mộ cùng quay ra nhìn ta, hay là cái gì?



      Doãn Vãn Thừa ha ha cười, nụ cười giống như ánh mặt trời, ý tứ hàm xúc rất sâu xa.



      Hứa Kha lập tức hiểu. Thẩm Mộ cũng hiểu , sắc mặt tối đen như mực.



      Tâm trạng Hứa Kha vốn vẫn tối tăm nặng nề nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mộ, nhịn được muốn cười to lên. mím môi, rất “nghiêm túc” gắp sợi mì dài nhưng lại cho vào miệng.



      Dưới bàn chân bị ai đó đá .



      giương mắt lên nhìn mới phát , vẻ mặt Thẩm Mộ bình tĩnh hung tợn nhìn .



      Hứa Kha hững hờ nhìn vào trong mắt , lùi chân ra phía sau ghế, tiếp theo lại gắp sợi mì nữa. Tâm trạng vốn ủ dột và khó chịu lúc này lại bị mấy câu của Doãn Vãn Thừa khiến thoải mái hơn nhiều. chàng này còn có tiềm năng rất dễ khiến người ta vui vẻ. (báo trước cho mọi người: Doãn Vãn Thừa này chính là nam 2 nhé)



      Ăn qua loa chút xong bữa cơm chiều, căn bản là chẳng muốn ăn, Thẩm Mộ thích sạch , chỉ có Doãn Vãn Thừa là ăn rất no .



      Ba người quay lại bệnh viện.



      Lê Cảnh Hoa nhìn thấy ba người về, liền đứng dậy : “Thẩm Mộ, con theo mẹ về nhà . Vãn Thừa, cháu vất vả chút nhé, ngày mai hoặc ngày kia, chuyển dì Thiệu tới bệnh viện tỉnh Y.”



      Thẩm Mộ bước lên dìu Lê Cảnh Hoa, ánh mắt lại nhìn Hứa Kha: “ có người bạn làm ở bệnh viện tỉnh Y, liên hệ xong gọi điện thoại cho em.”



      Hứa Kha vội : “Cám ơn, cần đâu. Tôi bảo Lâm Ca liên lạc với bạn trai của Mạc Tiểu Tiểu rồi.”



      Thẩm Mộ nhíu mày, “Bệnh viện của ta chủ yếu là cho khoa sản và khoa nhi thôi mà.”



      Doãn Vãn Thừa cũng : “Để rể sắp xếp , ấy quen biết rất rộng.”



      Vừa nghe hai chữ “ rể”, sắc mặt Thẩm Mộ lại tối om .



      Lê Cảnh Hoa mỉm cười với Hứa Kha, hai người ra khỏi phòng.



      Doãn Vãn Thừa ngồi xuống bên giường: Dì, dì có muốn ăn chút hoa quả ?”



      Thiệu Nhất Bình lắc đầu.



      “Cháu lấy nước cho dì.”



      Doãn Vãn Thừa cầm phích nước ra ngoài.



      Hứa Kha nhịn được khẽ hỏi: “Mẹ, sao mẹ và mẹ cậu ta lại quen nhau?”



      Thiệu Nhất Bình gì, rất lâu sau bà mới vài chữ: “Đều là chuyện qua rồi .” Giây lát sau, nước mắt của bà lại trào ra .



      Hứa Kha vẫn chẳng hiểu gì, nhưng lại dám hỏi tiếp, sợ làm cho cảm xúc của Thiệu Nhất Bình lên cao, đành phải thấp giọng an ủi : “Mẹ, bây giờ mẹ bị bệnh , cần tránh nhất là kích động. Mẹ có biết lúc con nhận được điện thoại của dì Mạnh, sợ tới mức chân tay mềm nhũn cả ra .”



      xong cái mũi của Hứa Kha lập tức chua xót , gối mặt vào tayThiệu Nhất Bình, thấp giọng nghẹn ngào : “Mẹ, con chỉ có mình mẹ là người thân, nhất định mẹ phải khỏe mạnh .”



      Ngón tay Thiệu Nhất Bình khẽ giật giật, chỉ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của con , thấp giọng : “Tiểu Kha, mẹ sợ kịp, việc hậu phải chuẩn bị trước.”



      “Mẹ, mẹ bậy bạ gì thế?” Hứa Kha vừa kích động vừa sợ hãi, nhanh chóng nắm chặt lấy tay Thiệu Nhất Bình, gấp gáp : “bác sĩ mẹ chỉ cần làm phẫu thuật tim bắc cầu sao nữa .”



      Thiệu Nhất Bình vô lực cong cong khóe miệng, “Ngộ nhỡ bàn phẫu thuật xảy ra chuyện sao?”



      có ngộ nhỡ.” Bước mắt Hứa Kha lập tức trào ra, trong nháy mắt ướt đẫm hai má.



      Thiệu Nhất Bình thở dài, nắm chặt lấy tay .



      Trong phòng quá im lặng, Hứa Kha nắm chặt lấy tay mẹ, tựa hồ muốn tất cả sức lực và cả mạng sống của mình truyền cho mẹ. Từ khi còn cha mất, hương vị tình cảm của và Thiệu Nhất Bình là loại tình cảm của mẹ con nương tựa vào nhau, hơn nữa càng lúc càng sâu nặng hơn.



      “Nước tới đây.” Doãn Vãn Thừa vừa cười bước vào.



      Hứa Kha lau nước mắt , đứng dậy ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Lâm Ca.



      Kì lạ, điện thoại gọi cho Lâm Ca báo máy bận.



      lát sau, gọi lại, vẫn bận như cũ.



      Hứa Kha cảm thấy kì lạ, điện thoại của Lâm Ca phải quá mức bận rộn, hơn nữa, tính cách hướng nội, chuyện luôn ngắn gọn ràng, cả kể phải có chuyện gì quan trọng mới , có chuyện gì thời gian hai người luôn rất ngắn.



      Mãi tới lần thứ ba, điện thoại của Lâm Ca mới gọi được.



      “Lâm Ca, hôm nay liên lạc với Tiểu Tiểu chưa?”



      “Rồi. Nhưng là bạn trai ấy hôm nay bận họp, di động vẫn tắt máy, định buổi tối liên lạc với ta sau.”



      “Ừm, cần nữa. Nghe bệnh viện của họ chỉ chuyên khoa sản và nhi. Nếu vấn đề về bệnh tim vẫn nên đến bệnh viện tỉnh Y tốt hơn. Em chuyển mẹ tới bệnh viện tỉnh Y.”



      “Em liên hệ xong rồi?”



      “Vâng.”



      “Tiểu Kha, có chuyện” Lâm Ca muốn lại thôi.



      “Chuyện gì?”



      Trong điện thoại, Lâm Ca chần chờ rất lâu, cuối cùng mới : “Lúc nào em về sau. Em chú ý sức khỏe, tại y tế rất phát triển, em đừng lo lắng quá.”



      “Vâng.”



      Ngắt điện thoại, Hứa Kha vừa quay đầu lại thấy Doãn Vãn Thừa tựa người vào tường, cười tủm tỉm nhìn .



      “Cậu biết , cậu và chị hai tôi, rất giống nhau.”



      Hứa Kha sửng sốt, nhớ tới Chương Uyển Nhược.



      “Nhưng cậu và chị ấy chút cũng giống nhau.”



      “Vừa thấy cậu biết cậu nhất định là mẹ hiền vợ đảm, người có ba trái tim.”



      “Cái gì?” Hứa Kha nghi hoặc khó hiểu..



      “Yên tâm, an tâm, đừng lo.” (ba từ này phiên là Fàngxīn, ānxīn, shěng xīn , cuối của các từ đều là 3 chữ xīn mang nghĩa là tâm, trái tim) dừng chút, lại như bừng tỉnh đại ngộ tiếp: “À, đúng rồi, chị ấy cũng là người ba trái tim Tham vọng, lo lắng, ầm ĩ.” (ba từ này là Yěxīn, fánxīn, nào xīn cũng kết thúc bằng ba chữ xīn là tâm, cho nên mới con người có ba trái tim)



      Hứa Kha nhịn được bật cười, chàng này thực rất thú vị.



      Đột nhiên ánh mắt ta sáng rực, rạng rỡ huy hoàng nhìn “Đúng rồi, cậu có bạn trai ?”



      “Có.”



      Doãn Vãn Thừa gãi gãi đuôi lông mày, cõi lòng đầy phiền muộn nhìn ánh trăng, thầm thở dài hơi, “Vì sao, mỗi lần tình nhất kiến chung tình của tôi đều bệnh mà chết?” (nhất kiến chung tình: từ cái nhìn đầu tiên)

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 23: Trở mặt


      như vậy, tuy rằng ngữ nghĩa thực ra chỉ là đùa giỡn, tự nhiên tùy ý, chút cũng khiến người ta khó chịu hay xấu hổ, chỉ có cảm giác như cậu bé thích món đồ chơi nhưng lại bị người khác cướp mất, lầu bầu tiếng mà thôi.



      Hứa Kha nở nụ cười trêu đùa lại : “Cậu nghỉ ngơi . Bên cạnh bệnh viện có phòng tiếp khách đấy.”



      cần đâu, tôi ở đây được rồi, cậu nghỉ ngơi .”



      “Tôi ở đây, chăm sóc mẹ tôi thuận tiện hơn.” Hứa Kha cảm thấy để người lạ ở lại chăm sóc mẹ mình vô cùng kì quặc. xuất bất ngờ của , vẫn chưa thể thích hợp ở đâu, nhưng vì tình trạng giờ của mẹ cho nên chẳng thể cứng ngắc mà hỏi bà lí do, vì thế chút nghi hoặc trước mắt chỉ có thể giấu vào trong lòng.



      Đêm nay, Hứa Kha ở trong phòng bệnh chăm sóc Thiệu Nhất Bình, giấc ngủ hề yên ổn.



      Trưa hôm sau, Lâm Ca vội vàng chạy tới đây. Qua ngày đêm dùng thuốc, huyết áp và nhịp tim của Thiệu Nhất Bình ổn định hơn nhiều, tình trạng cũng khả quan hơn. Nhìn thấy Lâm Ca tới đây, tinh thần bà cũng sảng khoái hơn trò chuyện vài câu với .



      Ánh nắng giữa trưa chiếu lên chiếc giường trong phòng bệnh rất dễ khiến người ta biếng nhác, Thiệu Nhất Bình bị ánh nắng ban trưa chiếu vào nên có vẻ hơi mệt mỏi uể oải, Hứa Kha lập tức chỉnh chăn lại tốt để bà nghỉ ngơi, cùng Lâm Ca ra ngoài hành lang.



      Lâm Ca thấp giọng hỏi: “Dì khi nào mới tới tỉnh Y?”



      “Bác sĩ bảo ngày mai.”



      Lâm Ca đưa tấm thẻ cho Hứa Kha.”Nếu đủ mượn thêm.”



      Hứa Kha cầm lấy tấm thẻ, trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng lại đem tấm thẻ đặt vào tay .



      “Em tìm Tiểu Tiểu vay ấy 10 vạn rồi, sau này bán nhà trả lại cho ấy.”



      Sắc mặt Lâm Ca có chút được tự nhiên. lại đem tấm thẻ đặt vào lòng bàn tay Hứa Kha, thấp giọng : “Em cứ cầm , có nhiều tiền vẫn tốt hơn mà.”



      cần. Bác sĩ quá 10 vạn đâu.”



      Lâm Ca im lặng gì, nhìn xuống cây ngô đồng dưới sân, dường như có tâm .



      Lúc này, Doãn Vãn Thừa ăn cơm trưa ở bên ngoiaf xong, quay lại đây, nhìn thấy Lâm Ca và Hứa Kha ngồi cùng chỗ, sửng sốt chút rồi nở nụ cười đon đả.



      Hứa Kha đứng dậy giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi Lâm Ca, đây là, Doãn Vãn Thừa.”



      cũng chẳng biết phải giới thiệu thân phận như thế nào, đành chỉ tên ra.



      Lâm Ca đứng dậy mỉm cười bắt tay Doãn Vãn Thừa, trong lòng lại thấy kì lạ. Chưa từng nghe Hứa Kha đề cập đến cái tên như vậy bao giờ. ta sao lại xuất ở trước giường bệnh của Thiệu Nhất Bình?



      Doãn Vãn Thừa thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hứa Kha, mở miệng hỏi: “Tiểu Kha, di động của cậu hết pin à ? Vừa rồi Thẩm Mộ gọi điện thoại cho cậu được.”



      Hứa Kha cúi đầu lấy điện thoại di động ra, quả nhiên hết pin rồi.



      ấy bảo, bác sĩ và phòng bệnh sắp xếp xong rồi. Sáng mai tới đón dì Thiệu, bảo cậu yên tâm.”



      ở trước mặt Lâm Ca nhắc tới Thẩm Mộ, Hứa Kha thoáng có chút được tự nhiên, thấp giọng ừ tiếng.



      Ba người ngồi hàng lang chuyện lát, Thiệu Nhất Bình thức dậy. Ba người quay lại phòng bệnh, Doãn Vãn Thừa những câu rất buồn cười, nụ cười Thiệu Nhất Bình mang theo vẻ hiền từ, ánh mắt nhu hòa như nước.



      Hứa Kha nhìn Doãn Vãn Thừa, lại có chút ghen tị với .



      Mẹ dường như chưa bao giờ thích Lâm Ca tới như vậy, tuy rằng vẫn luôn ưu tú và hiểu chuyện, nhưng lại coi như con ruột, chỉ là cảm giác vừa ý từ đáy lòng thôi, rốt cuộc vẫn có chút khách khí, thiếu chút tình cảm. Còn lúc Thiệu Nhất Bình nhìn Doãn Vãn Thừa, chỉ là vừa ý mà là vô cùng thương. Có lẽ bà hợp với chàng này hơn.



      Có Lâm Ca ở đây, Hứa Kha cảm thấy thời gian có vẻ trôi rất nhanh, trong lòng cũng yên ổn hơn nhiều. Có đôi khi bản thân tự giác luôn nghĩ mình rất kiên cường rất độc lập, nhưng khi thực gặp phải khó khăn, thực ra vẫn hi vọng ở sau lưng mình có ngọn núi. Tuy rằng phải để dựa vào đó cũng là chỗ dựa vững chắc để khiến an lòng hơn.



      Sáng hôm sau, tỉnh Y sắp xếp chiếc xe cấp cứu tới đây đón Thiệu Nhất Bình . giờ sau, tới khoa ngoại của bệnh viện tỉnh Y.



      Hứa Kha ngờ Thẩm Mộ ở đây rồi.



      Lúc nhìn , ánh mắt nhìn vẫn cứ bá đạo như thế, mặc dù là ở trước mặt Lâm Ca.



      Hứa Kha thoáng có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Ca , dường như có chút thoải mái . Cũng may, sau khi Thẩm MỘ giới thiệu chủ nhiệm Trương của khoa ngoại với xong cũng rời ngay.



      Chủ nhiệm Trương cho Thiệu Nhất Bình làm loạt kiểm tra, sau đó nghiên cứu cách chữa trị. Hứa Kha vừa nghe ông phải chiết 3 tĩnh mạch đùi của Thiệu Nhất Bình để ghép vào tim bà, lòng quay trở lại cảm giác kinh hoàng.



      Đến lúc chập tối, y tá đến đưa đơn đồng ý làm phẫu thuật, để ký tên lên đó. Tay cứ run rẩy mãi, chỉ có hai chữ viết đơn giản bây giờ lại vô cùng khó khăn. Tình huống này xuất ngoiaf dự đoán của , toàn bộ mọi thứ ở trước mắt đều mơ hồ.



      Doãn Vãn Thừa đè lên mu bàn tay , cười ha ha : “Đừng run, nếu chữ rất xấu.”

      Vốn chỉ là động tác vô tình của ta, nhưng sắc mặt Lâm Ca lập tức mất tự nhiên . người rất bảo thủ, vẫn cảm thấy khi nam nữ dùng tới ngôn ngữ tay chân phải quan hệ vô cùng thân mật mới có thể .



      Hứa Kha giờ phút này tâm tư sợ hãi, căn bản để ý tới thần sắc của , nhưng Doãn Vãn Thừa liếc mắt cái có thể nhận ra, mỉm cười, giả bộ vô tình buông tay ra.



      Chín giờ hơn tối hôm đó, bác sĩ sắp xếp cho Thiệu Nhất Bình rửa ruột, vì sáng sớm hôm sau phải chuẩn bị phẫu thuật rồi.



      Theo như lời y tá, Hứa Kha vô tình mới biết, chủ nhiệm Trương vốn từ 1 tháng 5 nghỉ ở Hải Nam , nhưng Thẩm Mộ lại cương quyết giục ông từ Hải Nam trở về đây. Nghe thấy cái tên này, lòng Hứa Kha phải là cảm thấy biết ơn , nhưng lời cảm ơn đó lại yên lặng đặt trong lòng.



      Cả đêm hôm đó, lòng đều yên ổn, thể ngủ nổi, đời này có gì là tuyệt đối, ngay cả khi biết chủ nhiệm Trương là chuyên gia tốt nhất ở đây vẫn cảm thấy sợ hãi thể kiên cường mà đối mặt.



      Chưa đến 8 giờ sáng hôm sau, y tá tới đưa Thiệu Nhất Bình vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật này tới tận chiều mới xong.



      Lần chờ đợi này lâu quá, Hứa Kha căng thẳng bóp chặt lấy bàn tay mình, ngón tay lạnh như băng, các đốt ngón tay trắng bệch. Đến 5 giờ chiều, Thiệu Nhất Bình từ phòng phẫu thuật được đưa tới phòng theo dõi. Hứa Kha vừa thấy bóng dáng của mẹ mình, nước mắt lập tức rớt xuống ngừng lại được. Thiệu Nhất Bình cả người cắm rất nhiều ống dịch, miệng chụp bình ôxi, cơ thể mỏng manh như chiếc lá sắp rụng, dường như chỉ có máy móc mới có thể cứu được mạng sống của bà.



      Chủ nhiệm Trương tới, an ủi : “ca phẫu thuật của bà rất thành công, cứ yên tâm. Bây giờ bà được người trong phòng theo dõi chăm sóc, cần chăm sóc bà nữa, về nhà nghỉ ngơi chút .”



      Doãn Vãn Thừa cũng : “Đúng vậy, Tiểu Kha cậu trở về nghỉ ngơi chút , mấy ngày nay cậu ăn được ngủ được, khéo cũng ngã quỵ đấy, cậu về nhà , tôi ở đây chăm sóc bà được rồi.”



      Người trong phòng theo dõi cho vào, bên trong có các y tá bác sĩ trực theo ca chăm sóc bà , Hứa Kha nghĩ ngợi, gật gật đầu đồng ý .



      Trở lại căn nhà ở Hổ Tây, Hứa Kha bất ngờ phát ra, Lý Bình Ngọc lại ở đây.



      Lâm Ca cũng có chút bất ngờ, “Mẹ, mẹ tới đây lúc nào vậy?”



      “Mẹ vừa tới lúc trưa, con phải mẹ Tiểu Kha nằm viện sao, mẹ mang vài quả trứng gà tới đây rồi.”



      Hứa Kha vội : “Cám ơn dì, khiến dì phải lo lắng rồi .” , đối với việc Lý Bình Ngọc qua đây rất bất ngờ rồi nhưng càng bất ngờ hơn khi bà quan tâm tới bệnh tình của mẹ như thế.



      Lâm Ca săn sóc nhìn “Tiểu Kha, em tắm rồi ngủ giấc .”



      Lý Bình Ngọc cũng : “Mau .”



      Hứa Kha tắm xong, nằm ở giường ngủ được chút, tỉnh lại vừa nhìn đồng hồ, là 7 rưỡi tối, liền nhanh chóng bước xuống giường.



      Mở cửa phòng ra, trong phòng khách im lặng xem TV, đồ ăn nấu xong xuôi để hết bà, ba mẹ con Lý Bình Ngọc rất im lặng ngồi sô pha.



      Hứa Kha có chút ngại ngùng, qua đó, “Dì, cháu xin lỗi, mọi người cứ ăn cơm trước, cần chờ cháu đâu ạ.”



      Lý Bình Ngọc cười cười: “Cháu mấy hôm nay vất vả nhiều . Mau tới đây ăn cơm, xem thức ăn có hợp khẩu vị .”



      Hôm nay Lý Bình Ngọc khiến Hứa Kha rất cảm động. Đây là lần đầu tiên ăn đồ ăn do bà nấu. Đồ ăn phong phú, cá pecca hấp, tôm nõn kho, trứng gà rán.



      Nhưng khí bàn cơm rất kì lạ, Lâm Dao ngày hôm nay chẳng lời nào, còn Lý Bình Ngọc lại nhiệt tình hơn rất nhiều so với mọi người, liên tiếp gắp thức ăn cho Hứa Kha.



      Ăn cơm xong, Hứa Kha định rửa bát. Lý Bình Ngọc ngăn lại: “Để Lâm Dao làm , dì có chuyện muốn với chau chút.”



      Lâm Dao thu dọn xong vào nhà bếp ngay, biết vì sao khuôn mặt ta lại rất nặng nề.



      Lý Bình Ngọc cúi đầu thở dài mạnh, với Hứa Kha: “Tiểu Kha, xin lỗi cháu, Lâm Dao làm sai chuyện, dì cũng chẳng biết nên với cháu thế nào.”



      Hứa Kha ngẩn người.



      Lâm Ca yên lặng đứng dậy, vào trong phòng ngủ, lát sau cầm tập hợp đồng tới. Sắc mặt rất khó coi, muốn gì đó nhưng lại khó mở miệng, lúc đưa hợp đồng cho Hứa Kha có loại xấu hổ biết tay chân nên để đâu cho đúng.



      Hứa Kha hiểu sao cảm thấy căng thẳng, có loại dự cảm tốt lắm, đến khi cầm lấy hợp đồng, nhìn vào phòng tên người mua, dường như thể tin được hai mắt mình nữa.



      Lâm Dao.



      Hứa Kha trong đầu ầm ầm tiếng, nhất thời giận tới mức nên lời. Nếu như, Lâm Dao viết tên người mua là Lâm Ca, cũng tức giận đến thế. Số tiền mua căn nhà này có nửa chút nào liên quan tới Lâm Dao ? ta sao có thể làm vậy?



      Hai năm nay, rất nhiều việc như vậy đều có thể nhịn, nhưng hôm nay, Lâm Dao rất quá đáng. Tất cả các hợp đồng đều kí tên ràng rồi, chỉ còn việc quẹt thẻ trả tiền thôi. Nhưng thế nào cũng ngờ tới, Lâm Dao thế mà lại làm ra chuyện như vậy. Tính cách ta luôn rất keo kiệt bủn xỉn, nhưng Hứa Kha vẫn thấy nhân phẩm ta có vấn đề gì, vẫn cho rằng, ta phải người xấu, đó là nguyên tắc làm việc của mỗi người. Cho nên, chưa bao giờ đề phòng ta, vẫn cố gắng đối xử với ta như người nhà, rộng lượng hết sức.



      Lâm Ca thấp giọng : “Lúc Lâm Dao quẹt thẻ, phát tên của tấm thẻ là của , vì thế đổi hợp đồng kí tên lại lần nữa.”



      Hứa Kha chán nản, kinh ngạc nhìn Lâm Ca.



      “Đúng, tấm thẻ đó là của , nhưng tiền trong đó là của em, là tiền em chơi chứng khoán, và tiền mẹ em cho em , nó dựa vào cái gì mà làm như vậy, câu cũng hỏi?”



      Lý Bình Ngọc vội : “Nó chỉ nghĩ đó là tiền của Lâm Ca . Hai ngày trước, nó thương lượng với Lâm Ca là tên người chủ nhà viết tên nó, Lâm Ca tiền mua nhà là của cháu , thể làm như vậy. Kết quả hôm nay nó nhìn thấy, chủ thẻ là Lâm Ca , nghĩ là Lâm Ca lừa nó, nhất thời tức giận ngập đầu, làm sai.”



      Hứa Kha nhìn tờ hóa đơn, càng tức giận hơn.



      “Lúc đấy cháu ngồi xe gọi điện thoại cho Lâm Dao, mẹ cháu bị bệnh phải dùng tới tiền, nhà ở tạm thời mua nữa . Lâm Dao mua rồi. Nhưng hóa đơn này viết ràng là 4 giờ chiều. Tại sao nó có thể làm như vậy? Cái này căn bản phải do tức giận mà làm sai, căn bản là vấn đề nhân phẩm!”



      Đột nhiên, Lâm Dao từ trong phòng bếp chạy ra, phẫn nộ chỉ chỉ vào Hứa Kha : “Hứa Kha, dừng cái việc đó lại , mới là người có vấn đề về nhân phẩm! và Thẩm Mộ ôm hôn nhau đến nỗi lên cả mặt báo, toàn thành phố đều biết rồi, còn có mặt mũi mà người khác ư!”



      Sắc mặt Lý Bình Ngọc lập tức thay đổi.



      Hứa Kha tức giận đến mặt trắng bệch, nhìn Lâm Dao, hôm nay thực là lần đầu tiên biết con người này, hiểu con người này.



      Lâm Dao xoay người từ trong phòng lấy ra quyển báo, ném lên bàn cơm.



      “Mẹ, mẹ đừng để con lừa, ta có ngốc đâu mà gửi tiền vào trong thẻ của con? Đó ràng là tiền của con mà! ta là người phụ nữ gian xảo, mỗi ngày quấn lấy trai con, ảnh chụp bị đưa lên báo rồi mà con vẫn còn bênh ta.”



      Hứa Kha tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngờ tới hai năm nhún nhường của mình, đổi lại là cái đánh giá như vậy.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 24: Người nhà


      Hứa Kha cuối cùng thể nhịn được nữa, tức giận : “Lâm Dao, những thứ chị làm với em vẫn luôn vì nể mặt Lâm Ca. Chị đối tốt với em cũng bởi vì em là em Lâm Ca. Em làm ra chuyện như vậy, chị ngại cùng em ra tòa đối chất đâu. Bất kể là bán nhà ở Duyệt Quân Thành, hay là vị viên chức ở Trung Hành kia, đều có thể là người làm chứng. May mắn là giấy chuyển khoản ở ngân hàng chị vẫn còn giữ lại. Em đừng nghĩ rằng người lương thiện chính là người ngu ngốc, có thể tùy ý mà bắt nạt.”



      Lý Bình Ngọc đứng bên cạnh, đọc xong bài báo, sắc mặt tối tăm đáng sợ. Bà lạnh lùng nhìn Hứa Kha cái nhìn như với người xa lạ, nhiệt tình và thân thiết bàn cơm mới ban nãy bây giờ còn sót lại chút nào.



      “Hứa Kha, đừng vội vàng. Tiền mua nhà này, tôi tin là tiền của , phải tiền của Lâm Ca. Bây giờ tôi viết cái giấy ghi nợ cho . Trong vòng 3 năm, tôi bảo Lâm Ca trả lại cho .”



      xong, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, viết tờ giấy ghi nợ, đáp mạnh xuống trước mặt Hứa Kha, động tác dứt khoát mạnh mẽ, có hương vị giống như thanh toán xong tiền nong, cắt đứt hoàn toàn.



      Hứa Kha nhìn tờ giấy ghi nợ, trong lòng lại se thắt từng cơn. nàng mất 2 năm, e dè từng li từng tí để duy trì quan hệ với bọn họ, hy vọng có thể hòa thuận vui vẻ. Đáng tiếc dù có nhân nhượng để cầu hòa cũng chống lại được chuyện thị phi và lợi ích, tất cả sụp đổ trong nháy mắt

      Hai ngày nay cả thể xác và tinh thần mỏi mệt tới cực độ, giờ phút này cơn giận đánh mạnh vào trái tim , cảm thấy bản thân mình sắp thể chịu đựng nổi nữa, choáng váng đau đầu hoa mắt.



      dựa người vào tủ, có sức lực bước rất chậm vào phòng mình, đóng cửa lại. nhắm mặt chặt, vô cùng hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là ác mộng mà thôi.



      Mâu thuẫn như thế, quan hệ như thế, làm sao còn có thể tiếp tục làm người nhà được đây? Lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt, thất vọng và bất lực đến thế.



      lâu trước đây, trong nhà chỉ có hai người, lạnh lẽo, im lặng, đơn tịch mịch. vẫn hy vọng có thể có gia đình vui vẻ mà ấm áp. Khi Thiệu Nhất Bình lấy Thẩm Tiếu Sơn, rất vui mừng, nghĩ tới mình trai, có cả cha nữa, ngờ cuối cùng hạnh phúc chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, tổn thương nối tiếp tổn thương. Lâm Ca tinh tế ôn nhu nho nhã, làm rung động, lại lần nữa ôm hy vọng quá lớn, muốn có gia đình ấm áp đầy đủ, ra hết thảy mọi thứ đều khó khăn tới vậy.



      Bạn đối xử tốt với người ta, chưa chắc người ta cũng đối xử tốt với bạn, ngược lại người ta lại cảm thấy bạn ngốc nghếch, lừa gạt bạn là dễ dàng.



      tin tưởng với người ta, ngược lại trở thành vũ khí làm bạn bị thương.



      Lòng đau tới tận cùng, loại cảm giác trái tim mệt mỏi quá mức, thương tâm đến tuyệt vọng.



      Lâm Ca nhàng tới. yên lặng ngồi ghế.



      lát sau, thấp giọng : “Tiểu Kha, trước đây, sống ngoài thị trấn mà sống trong núi. Cha người thợ mỏ, lúc ông chết, chín tuổi, Lâm Dao sáu tuổi.”



      “Xí nghiệp và hầm mỏ cho ngàn đồng tiền trợ cấp. Mẹ khóc suốt ngày đêm, ngày hôm sau, chôn cất cha xong, bà đem và Lâm Dao, cầm theo ngàn đồng đó tơi Bắc Kinh. Đó là lần đầu tiên được tàu hỏa, lần đầu tiên được tới Bắc Kinh. Mẹ cũng chưa đến đó bao giờ. Bà đứng ở cổng lớn của trường đại học Bắc Kinh, với , các con nhất định phải học giỏi, học đại học mới rời khỏi chốn núi rừng kia được. Nếu tính mạng của các con chỉ đáng giá ngàn đồng mà thôi.”



      “Sau khi mẹ trở về, lập tức chuyển nhà ra ngoài thị trấn, bà mở cái quán bán đồ dùng học tập bên cạnh trường học, buổi tối, còn chăm sóc con cho nhà người ta. Bà rất tiết kiệm, rất vất vả nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, liều mạng kiếm tiền cho bọn học. Học lực của Lâm Dao bằng , hơn nữa nó cũng là con , mẹ cái gì cũng cho nhiều hơn, để theo học ở ngôi trường tốt nhất, dùng đồ tốt nhất, hao tổn tâm trí nuôi dạy .”



      Giọng của Lâm Ca có chút nghẹn ngào, chưa bao giờ những chuyện này ở trước mặt Hứa Kha.



      tốt nghiệp xong đại học tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng Lâm Dao tốt nghiệp xong lập tức phải ra ngoài làm việc. Nó vẫn luôn mẹ bất công, trọng nam khinh nữ. Từ tới lớn, mẹ vẫn luôn cho những thứ tốt hơn, thiên vị hơn, xao nhãng nó, coi thường nó. Nó học ngành tài vụ và kế toán, bởi vì có hộ khẩu thành phố nên tìm việc rất khó. Công việc của nhân viên tài vụ nay là bạn bè giới thiệu cho, nếu có người gốc thành phố xin vào đó đảm bảo nó bị hất ra. Nó vẫn luôn muốn có cái hộ khẩu thành phố, cho nên, rất muốn thông qua việc mua nhà lần này giiar quyết vấn đề hộ khẩu. Hôm kia, mẹ tới đây chính là do Lâm Dao gọi bà tới để bàn bạc chuyện này. đồng ý, bởi vì, căn nhà này, dù sao tiền cũng là của em, thể để nó đứng tên được. Mẹ rất tức giận, bảo thiên vị em, thực ra, chẳng thiên vị ai cả, chỉ là cảm thấy quá vô lí, nên chẳng thể mở miệng với em.”



      Hứa Kha hiểu vì sao ngày hôm đó, Lý Bình Ngọc đột nhiên lại tức giận đòi về nhà, ra mẹ con họ vì chuyện này mà tranh cãi nhau.



      “Trong lòng , với mẹ, với Lâm Dao, vô cùng áy náy . Đôi khi biết mẹ có chút khó tính, Lâm Dao cũng có chút quá đáng, nhưng vẫn chẳng có cách nào đứng lập trường công bằng được, bởi vì lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với họ .”



      Lâm Ca đột nhiên rơi nước mắt. Lòng Hứa Kha chua xót mà khổ sở, hai năm , đây là lần đầu tiên nhìn thấy khóc.



      “Lâm Ca, nếu sớm chút, chuyện này ta em có thể đồng ý. Lâm Dao là em , việc này em có thể giúp, nhưng nó nên làm như vậy. Người thân là thế nào, là chỗ dựa cuối cùng khi chúng ta phiền muộn, khi cuộc sống quá mỏi mệt có thể dựa vào, trước mặt người thân, cần dối trá, cần đề phòng. Em bao giờ nghĩ rằng phải đề phòng người thân của mình như đề phòng với tên trộm.”



      “Đúng, người thân là thế nào? Là thể lựa chọn, thể trốn tránh, huyết thống liên quan, suốt đời thể đoạn tuyệt quan hệ. đời này có rất nhiều thứ có thể lựa chọn, nhưng người thân thể nào lựa chọn, chỉ có thể đón nhận.”



      Giọng của Lâm Ca mỏi mệt mà trầm thấp, mang theo chút đau đớn và bất đắc dĩ sâu thẳm.



      vẫn luôn rất cố gắng, nhưng cố gắng có đôi khi chưa hẳn mang đến tài phú. cũng phải là con người quá coi trọng đồng tiền, nhưng thực thể bỏ qua nó. thể cho em cuộc sống muốn cho em, thậm chí, ngay cả chỗ dựa an ổn cũng thể cho em, rất khổ tâm, em có biết . Lần này dì bị bệnh, rất muốn đem tất cả những gì có để có thể gánh vác mọi việc cùng em, nhưng có khả năng ấy, nhiều lúc, loại bất đắc dĩ lực bất tòng tâm này tạo nên loại áp lực khiến thể thở nổi.”



      Mắt Hứa Kha đầy nước, hỏi: “Em làm áp lực quá à?”



      phải em, Tiểu Kha. Có rất nhiều chuyện, khiến mệt chết rồi.”



      “Em cũng vậy, mệt chết được.”



      ra những lời này, lòng Hứa Kha dường như thoải mái hơn rất nhiều, áp lực chất chứa trong lòng hai năm nay, vẫn tưởng rằng vĩnh viễn chỉ có thể cất giấu trong lòng, ngờ hôm nay cuối cùng cũng có thể ra.



      Hai người yên lặng nhìn nhau, ánh mắt đều mang vẻ đau lòng mà bất lực.



      “Tiểu Kha, tiền trả lại cho em .”



      Hứa Kha rơi nước mắt, “Lâm Ca, vấn đề phải là tiền, đúng, mệt chết rồi, chẳng muốn đối mặt nữa.”



      “Tiểu Kha, em nghỉ ngơi .” Lâm Ca chậm rãi đứng dậy, ra khỏi phòng.



      “Lâm Ca, con chia tay với ta .” Ngoài cửa phòng truyền đến giọng của Lý Bình Ngọc.



      “Cái khác đều có thể chấp nhận, vấn đề nhân phẩm tuyệt đối thể nuông chiều. Nó cùng người đàn ông kia rốt cục là xảy ra chuyện gì, tại sao con lại hay biết gì, con có còn là đàn ông nữa ?”



      Lý Bình Ngọc biết có phải cố ý muốn để Hứa Kha nghe thấy hay , lượng rất lớn, cách cánh cửa phòng, lập tức xông thẳng vào tai Hứa Kha.



      Lòng Hứa Kha đau đớn.



      “Mẹ, phải giống mẹ nghĩ vậy đâu.” Giọng Lâm ca rất .



      “Lâm Ca, chúng ta tuy là nghèo , nhưng nhất định phải cưới về đứa con trong sạch. Tấm ảnh này bị đăng báo rồi , về sau con còn mặt mũi nào để nhìn người đời? Con cần sĩ diện nhưng mẹ muốn bị mất mặt. Nó rất xinh đẹp, nhưng là thứ con thể nuôi dưỡng, lại càng phải thứ con có thể nắm trong tầm tay được .”



      Hứa Kha rốt cuộc được nhịn thất vọng và đau đớn trong lòng, ra câu với Lý Bình Ngọc ở bên ngoài: “Dì, con chia tay với Lâm Ca, dì cứ yên tâm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :