1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TÀ VƯƠNG

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 9.3

      NGUỒN : https://cungquanghang.wordpress.com/

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      Triệu Minh Nguyệt lại dừng lại, trừng mắt nhìn bàn tay của mình chỉ vào Thủy Linh Nhi , nhưng có tat a, bởi vì bàn tay thấy , cổ tay đâu mất , chính phốc phốc phun huyết.

      Tay có?

      Thoáng chốc, mặt ả trở nên trắng nhợt thể tin được , run run cánh môi, đem nội tâm sợ hãi hóa thành tiếng thét chói tai thê lương.

      “A ──”

      Nàng cầm lấy cánh tay mình , liên tục rút lui, lảo đảo té ngã, cuối cùng là hô thiên thưởng địa ra ngoài , bộ dáng đáng buồn và thê thảm .

      Ba người còn lại nhìn thấy đều biết là kiệt tác của Sở Ân, Tô Dung Nhi kinh ngạc hô :“Oa...... là làm sao ra tay được ?”

      Nàng nhìn phía tướng công, Đoàn Ngự Thạch khinh thường hừ , công lực thâm hậu, cho nên khi Sở Ân ra tay, nhìn xem rất ràng.

      Thủy Linh Nhi ngây người hồi lâu, nàng tuy có dự cảm, lại dự đoán được Sở Ân tước của Triệu Minh Nguyệt bàn tay.

      Có cừu oán báo thù, ăn miếng trả miếng, nàng sâu hiểu được tác phong làm việc của Sở Ân , chính là dự đoán được tức giận đến như vậy , nếu là chính mình, nhiều lắm là dùng hai tay đánh trả lại Triệu Minh Nguyệt, đem nàng đánh thành mặt dưa hấu mà thôi.

      “Ngươi chặt đứt tay nàng?”

      Sở Ân sắc mặt lãnh trầm, nhướng mày nhìn nàng ra dáng giận dỗi .“Như thế nào? Có vấn đề sao?”

      Vấn đề rất lớn!

      nhất thiết là phải chặt tay ?”

      “Nàng đánh ngươi.”

      “Đánh trở lại tốt rồi a.”

      thần sắc hơn lạnh lẽo lệ.“Nàng gọi người cưỡng hiếp ngươi.”

      “Nhưng ta làm cho nàng thực được a.”

      “Nếu thực được, ta lấy mạng nàng ta !”

      Ý của quá , chặt tay của nàng ta , xem như đại từ đại bi .

      phi thường đồng ý việc làm , tuy rằng cao hứng là vì nàng mà báo thù, nhưng thủ đoạn cũng quá kịch liệt , với được.

      “Người khác lấy tay đánh ngươi, ngươi liền đoạn tay , chẳng lẽ người khác dùng chân đá ngươi, ngươi cũng đoạn chân của người ta ?”

      Sở Ân hừ lạnh.“Đúng vậy.”

      Nàng kháng nghị phản bác:“Mười phần sai!”

      Sở Ân sắc mặt lại trầm xuống dưới.“Ngươi cái gì?”

      “Thù này chỉ biết càng kết càng lớn, oan oan tương báo dứt, ngươi hiểu hay !” Nàng tận tình khuyên bảo khuyên nhủ.

      .”

      Nàng sửng sốt.“Vì sao?”

      “ Diệt cỏ tận gốc có gì lo lắng .” ( Ặc, * xỉu * )

      Nàng hô hấp cứng lại, còn tưởng rằng người này có cái gì cao kiến, thấy thái độ ngoan cố của nàng tức muốn phun khói .

      Nam nhân này bề ngoài nhã nhặn nho nhã, trong lòng lại sâu hiểm ngoan , người ta nghĩ giống như nai tơ vô hại , kỳ bên trong giấu móng vuốt của con báo , thế nhân đều bị dung nhan mỹ mạo của người này qua mặt a .

      Tô Dung Nhi ở bên nhìn xem nghiền ngẫm thú vị, nguyên bản khí hừng hực tranh đấu , lại biến thành hai cái oan gia đùa cợt .

      Ai tất nhiên cũng nhìn ra , Tà Vương Linh Nhi rất sâu đậm, nàng nhịn được vì chính tiểu sư muội của mình mà cảm thấy đắc ý, cư nhiên có thể chinh phục được Miêu Cương Tà Vương.

      Nàng vẫn nhớ , tinh thông thiên văn lý, am hiểu sâu dịch kinh lý học, sư phụ từng qua, khắp thiên hạ nam nhân đều đuổi kịp Linh Nhi, có thể đuổi theo kịp nàng, tất nhiên là người đối với nàng có duyên .

      Này cũng là vì sao lúc trước nàng dám dùng thuật dịch dung, làm cho Linh Nhi giả trang thành tướng công đem Tà Vương dẫn dắt rời , ra này kế sách động cơ, chỉ vì nhớ tới sư phụ từng qua những lời này.

      Thẳng đến giờ phút này, rốt cục chứng minh sư phụ hoàn toàn đúng ! Bởi vậy, tình như vậy là tốt rồi .

      Tà Vương nếu cùng sư muội thành thân, phải thành em rể của nàng sao , kể từ đó, cũng có lý do giết tướng công , tốt quá! tốt quá!

      Thủy Linh Nhi càng là càng thở phì phì, thứ nhất là giận cố chấp, thứ hai là giận cùng với Đoàn tỉ phu quyết đấu, nàng thể thuyết phục .

      “Hảo! Ngươi lấy thân chi đạo, còn trị thân thân, là thiên kinh địa nghĩa, người nọ đối với ngươi có ân, ngươi là phải cũng có thể báo ân?”

      “ Ừ.”

      Thủy Linh Nhi sửng sốt , hoàn toàn nghĩ đến đáp như thế , nghĩ đến cẩn thận rơi vào bẫy của nàng, muốn nhếch môi dào dạt đắc ý cười, thể tưởng được kế tiếp bổ sung thêm câu.

      “Ngươi lúc trước cưỡng gian ta ta, cho nên ta cũng nên cưỡng gian ngươi.”

      Mọi người nghe được ngẩn ra, Tô Dung Nhi cùng Đoàn Ngự Thạch nhất trí kinh ngạc quay đầu trừng trụ Thủy Linh Nhi.

      Ngươi cưỡng gian ?

      Ngươi cưỡng gian Tà Vương?

      Ngươi cưỡng gian võ công cao cường Tà Vương?

      Thủy Linh Nhi giống như nghe được tiếng sấm nổ bên tai , hai gò má nháy mắt cháy đỏ như đoàn hỏa cầu, xấu hổ cúi đầu .

      “Ta mới cần!”

      “Hảo, ân oán phân minh , chúng ta cả hai thiếu nợ nhau.” Sở Ân , khóe miệng phiếm tà cười, lúc này cưới nàng còn đợi đến lúc nào .

      “Này...... Này......” Thủy Linh Nhi khí xấu hổ trừng mắt Sở Ân, nghĩ tới người này nhưng lại dùng những lời của nàng, trả lại nàng ! Nàng xấu hổ nhìn mọi người, ý muốn giải thích chút gì , thường ngày nhanh mồm nhanh miệng bây giờ biến thành ấp a ấp úng.“ phải, ta...... Ta......”

      Giờ này khắc này, nàng chột dạ vô cùng! đêm kia mây mưa thất thường, nàng còn nhớ rành mạch, là chính mình leo lên giường , nằm đè người , thoát y phục , thân cái miệng của , đến bây giờ, nàng vẫn là lúc ấy chính mình vì sao hội lớn mật đến như vậy ?

      Tóm lại, là nàng cưỡng gian , sau đó ăn xong trốn trách nhiệm, liền chuồn mất .

      Tô Dung Nhi lần nữa dùng ánh mắt ngưỡng mộ hùng nhìn Thủy Linh Nhi, đối tiểu sư muội mặt lộ vẻ bội phục! hổ là  trường giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy, càng làm càng hay a .

      Nhớ ngày đó chính mình cũng là mặt dày mày dạn quấn quít lấy tướng công, dùng chiêu duy nhất là hầu tử ôm cây , ôm lấy thả, cuối cùng cũng chính mình trộm hôn nhân gia, mới hàng phục tướng công, tiểu sư muội lợi hại hơn, trực tiếp đem người ta ăn.

      Nguyên lai cần võ công chiêu thức cao thâm phức tạp gì, dùng bá vương cứng rắn thượng cung là có thể chinh phục Tà Vương a.

      Thụ giáo! Thụ giáo!

      NGUỒN : https://cungquanghang.wordpress.com/
      Halong-ngoc thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      chương 9.4


      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      NGUỒN : http://cungquanghang.wordpress.com/2011/03/26/gi%E1%BA%A3i-thich/

      E Hèm ! định mai mới post, nhưng giờ này rảnh Edit luôn cho bà con đọc chơi, phải mình rảnh hoài cũng có hôm bận, post nhiều được , lúc đó đừng ném đá, nhé. Thân!


      Sở Ân tà ánh mắt, chậm rãi dời về phía Đoàn Ngự Thạch, lạnh nhạt :“ Chúng ta bây giờ cũng nên tinh sổ.”

      Đoàn Ngự Thạch bộ mặt  đằng đằng sát khí.“Tùy thời xin đến chỉ giáo.”

      Thạch thất khí như ngưng đọng lại , giống như có hai luồng khí cực mạnh chạm nhau , ngay cả người bên ngoài đều bởi vì này cổ sát khí mà cảm thấy thấu trái tim băng giá.

      Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi phát hoảng, hai cao nhân danh chấn giang hồ n, giao chiến cùng nhau tất nhiên là lưỡng bại câu thương, bị thương, nặng vong mạng, mà các nàng nắm chắc có thể ngăn cản được!

      Trong lúc   khí khẩn trương, ngoài cửa đột nhiên nhảy vào hai tên hán tử, tay cầm hai thanh lượng lắc lắc đại đao.

      “Là người nào vương bát đản chém đứt tay phu nhân của chúng ta ──” Lời chưa dứt, hai  tên sơn tặc bị Sở Ân cùng Đoàn Ngự Thạch người chưởng, cấp đánh bay ra ngoài.

      Xứng đáng bọn họ to gan , cầm đại đao ở trước mặt hai vị cao nhân thét to, chỉ sợ là khi bọn họ quỳ rạp mặt đất hộc máu , cũng hiểu được chính mình là như thế nào bị đánh văng ra .

      Bên ngoài tạm thời có thanh , hiển nhiên là dự đoán hai tên thủ hạ vừa được phái vào, cư nhiên liền khinh địch như vậy bị đánh bay ra! bao lâu, tiếng gầm gừ lại nổi lên , nhưng lần trở lại này chỉ dám ở bên ngoài cố làm ra vẻ chó sủa mà thôi.

      “ Người bên trong mau ra đây! Dám làm tổn thương đại đương gia phu nhân của chúng ta?”

      to gan! Mau ra đây nhận lấy cái chết!”

      “Đối! Đối! Chán sống!”

      Hai sư tỷ muội nhìn nhau liếc mắt cái, mắt đẹp đột nhiên sáng ngời lên, biết tình có biến đổi , những tên sơn tặc đúng là chọn đúng thời điểm để tới a !

      “Đoàn đại ca ~~”

      Tô Dung Nhi tiến sát vào trong lòng của tướng công, làm ra vẻ mảnh mai yếu đuối , biết những chuyện liên quan đến an nguy của nàng , tướng công đầu tiên là lo lắng an toàn cho nàng . Biết có tướng công ở đây, căn bản cần sợ, nhưng vì tránh cho cùng Tà Vương giao thủ, cố làm ra vẻ sợ hãi , sợ hãi.

      Đoàn Ngự Thạch bàn tay to đem thê tử ôm sát, trấn an :“Đừng sợ.”

      Thủy Linh Nhi cùng sư tỉ rất ăn ý , cũng mở miệng dời chú ý của hai nam nhân này .“  hay rồi, toàn bộ người trong sơn trại, đều đem chúng ta bao quanh vây quanh !”

      “ Người bên trong mau ra đây! Là nam liền giết chết!”

      Có người hỏi:“Nếu là nữ   sao ?”

      “Vậy vừa lúc cấp mọi người mỗi ngày thay phiên ấm giường!”

      Vừa dứt lời, hai nam nhân đồng thời đem ánh mắt giết người phóng mạnh ra ngoài ──

      “ Nguy rồi ! Sư tỉ, bọn họ muốn gian dâm chúng ta!”

      “Nếu rơi vào kết cục này, ta thà rằng tự sát!”

      Hai nữ nhân đương nhiên là thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu , tốt nhất làm cho bọn họ tràn đầy sát khí, đem tòa bộ sơn trại này tiêu diệt sạch .

      cần phải , việc cấp bách, đó là giải quyết bên ngoài sơn tặc, hảo bảo hộ những nữ nhân mến của bọn họ.

      Đoàn Ngự Thạch nguyên bản muốn đại khai sát giới, mới có thể để mặc Dung Nhi giúp dịch dung, lẻn vào sơn trại hành tùy theo hoàn cảnh, nhưng là chuyện đến nước này rồi , cũng thể buông tay nhất bác .

      Thủy Linh Nhi leo lên cửa sổ nhìn thử xem bọn họ đến bao nhiêu người , trong đầu thầm tính kế hoạch đối phó .

      “Ông trời, bọn họ người đông thế mạnh , ta nghĩ chắc toàn bộ đều tập trung lại đây , chúng ta bị nhốt ở trong này, khó tìm biện pháp thoát thân ── ai nha ──”

      Áo của nàng bị bàn tay to nắm lấy , dựa sát vào nàng , hơi thở ấm áp phà vào tay nàng , truyền đến trầm thấp mệnh lệnh.

      “Ngươi ngoan ngoãn đợi ta ở trong này.” Dứt lời, Sở Ân thân hình như quỷ mỵ , bay ra ngoài cửa.

      vừa , Đoàn Ngự Thạch cũng lập tức đối thê tử dặn dò :“Tại đây chờ ta!” Người cũng giống như trận gió, phi thân ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến thanh chém giết , nhưng trong đó tiếng khóc thét chiếm đa số, Miêu Cương Tà Vương cùng uy chấn tứ phương Đoàn tướng quân liên thủ, bọn sơn tặc tuy đông nhưng vận số hết, bao lâu tàn rụi .

      Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi, hai đôi mắt to sáng ngời, treo ở cửa sổ lúc lắc đầu , nhìn xem ngoài cửa, lại nhìn lẫn nhau, hai người lo lắng chỉ có cùng kiện.

      “Ta suy tính đại khái chỉ mất thời gian uống chén trà , bọn họ giải quyết toàn bộ sơn tặc.”

      Sơn tặc giải quyết xong , chính là lúc hai người quyết đấu .

      “Như vậy chúng ta tốt nhất nhanh nghĩ ra biện pháp, cho bọn họ tự giết lẫn nhau, nếu chờ thủ tiết.”

      HẾT CHƯƠNG 9
      Halong-ngocnoemi thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 10.1

      NGUỒN : http://cungquanghang.wordpress.com/2011/03/27/thong-bao-cung-t%E1%BA%A5t-c%E1%BA%A3-cac-b%E1%BA%A1n/

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      Cảnh Báo :

      *** Từ chương này trở về sau , ai muốn theo dõi đến hết bộ này, xin chuẩn bị ……. Khăn giấy, khăn mặt, khăn lau tay, để…. Lau nước mắt và nước miếng, nếu muốn bị hư màn hình vi tính.Ta cảnh báo, mọi khiếu nại về sau chịu trách nhiệm. ( Vì ta cười nhiều quá nên máy hư luôn òi, mượn máy người khác post đây >.< ) ***



      Chương 10:

      Hai nam nhân đứng đối diện nhau, bất động như núi đứng lặng , tuy rằng chưa đấu võ, nhưng là gió thổi mưa giông trước cơn bão, làm hai nữ nhân đứng bên trong, lo lắng đề phòng mãnh toát mồ hôi lạnh.

      Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi, tả hữu, chạy nhanh đến bên người nam nhân của họ , bảo trì khoảng cách an toàn, cho phép bọn họ ra tay, bởi vì thời gian đến uống chén trà, sơn tặc đều giải quyết xong , mà các nàng còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, bất quá nhưng ra nghĩ tới kiện.

      Các nàng chỉ biết là, hai người là tử địch.

      Nhưng các nàng lại biết , hai người như thế nào biến thành tử địch?

      “Ngươi và Đoàn tỉ phu của ta , rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì ?” Thủy Linh Nhi vẫn có cơ hội để hỏi Sở Ân, cùng Đoàn tỉ phu rốt cuộc là gây thù kết oán gì , thế cho nên ngại ngàn dặm xa xôi mà đến đuổi giết .

      Sở Ân ánh mắt lạnh lùng , ngữ khí lạnh như băng mở miệng:“Trong lòng tự hiểu được.”

      Vì thế Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi ánh mắt đồng loạt chuyển hướng  khác , tìm kiếm đáp án.

      Đoàn Ngự Thạch trả lời, cũng là lãnh đạm câu.“Ta biết.”

      biết?

      Sở Ân đôi mắt tiến bắn hung quang.“Ngươi biết?”

      Đoàn Ngự Thạch nhìn nghi ngờ khẩu khí cứng nhắc .“Đại trượng phu dám làm dám chịu, ta biết, là biết, có gì để giấu diếm .”

      “Ngươi lừa gạt cảm tình của em ta , đối nàng bội tình bạc nghĩa, còn dám biết !”

      “  Em của ngươi là ai?”

      “Sở Tuyền.”

      Đoàn Ngự Thạch khỏi ngẩn ra, tiện đà mày rậm  cau lại .“Là nàng?”

      Tô Dung Nhi cũng ngây người, Tâm nhi lạnh nửa.“Đoàn đại ca?” Nên ...... từng phụ nương nhà người ta?!

      “Chậm , ta biết nàng đúng vậy, nhưng ta có lỗi với nàng ấy , là nàng ấy có lỗi với ta.”

      Đáp án này, ra là ngoài ý muốn của mọi người .

      “Ngươi cái gì?” Sở Ân sắc mặt càng khó coi hơn .

      “Đoàn tỉ phu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Ngươi mau giải thích chút .” Thủy Linh Nhi cũng thực vội, lo lắng bọn họ muốn đánh nhau nên đứng lên.

      Vì thế Đoàn Ngự Thạch đem chuyện của năm trước, khi còn đóng quân tại phương bắc Hổ thành, chuyện ngăn cản vị Miêu Cương nương dùng roi dạy dỗ gã nam tử người Hán như thế nào, lại làm sao chế phục nàng, khi ấy nơi biên giới Hán Miêu hai tộc có xung đột đều kể ra.

      “...... Ta đoán,  vị Sở nương kia đại khái là roi bị ta làm gãy xấu hổ nhịn được, đối với ta ghi hận trong lòng, mới có thể cố ý ta phụ nàng.”

      “Bậy bạ!” Sở Ân giận đỏ mặt .

      Đoàn Ngự Thạch cũng trợn mắt nhìn .“Ta Đoàn Ngự Thạch dám làm dám nhận , chưa làm qua chuyện cũng đồng ý để người khác vu oan, tin hay tùy ngươi! Nhưng ra ngươi, cùng Bắc Thái vương cấu kết, ức hiếp người Hán của ta , ý đồ như thế nào ?”

      “Hoang đường! Ta khi nào cùng Bắc Thái cấu kết !”

      “Bắc Thái vương đem công chúa gả cho ngươi, phải là vì mượn sức toàn bộ Miêu tộc của các hạ?”

      Lần này, đổi Thủy Linh Nhi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn phía Sở Ân.

      muốn kết hôn cùng Bắc Thái công chúa? Như thế nào lại có nghe ?

      “Ta đáp ứng!” Sở Ân lập tức phản bác, chuyện này, tuyệt đối muốn Linh Nhi hiểu lầm .

      Đoàn Ngự Thạch hừ lạnh.“Ngươi tại đáp ứng, tương lai còn chưa biết .”

      câu khơi mào cuộc chiến , Sở Ân thình lình hướng tung chiêu giết người , Đoàn Ngự Thạch nhanh chóng song chưởng chặn lại , tiếp được đối phương chiêu thức, cả hai quấn lấy nhau như nước với lửa , thoáng chốc cuồng phong tảo hiệp, trời đất tối đen .

      Tô Dung Nhi hoa dung thất sắc, biết làm sao kêu lên:“Nguy rồi nguy rồi! Chúng ta mau ngăn cản bọn họ nha! Di? Linh Nhi, ngươi đâu?”

      “Ta muốn hồi Tiên sơn.”

      “Ngươi tại hồi Tiên sơn? phải là đùa vào lúc này chứ ! Ngươi mặc kệ Sở Ân ?”

      Nàng hai bên khóe miệng suy sụp xuống dưới.“ muốn kết hôn Bắc Thái công nương, ta còn lưu lại làm gì?” xong, lại phẫn hận quay đầu, khóe mắt thượng ngấn lệ.

      Tô Dung Nhi há hốc mồm, thực ràng , Linh Nhi ghen, nhưng lại là ăn dấm chua chuyện năm xưa , lập tức, nàng hiểu nên khóc hay nên cười? Chính mình người ứng phó nổi , Linh Nhi lại giận dỗi bỏ !

      Đột nhiên, nàng linh quang chợt lóe, có biện pháp !

      Chạy nhanh há mồm hô to:“Linh Nhi, ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng nha! Chuyện đâu còn có đó , trăm ngàn lân đừng tự sát a!”

      Thủy Linh Nhi hồ nghi quay đầu lại.“Ta có ──”

      Mạnh, thân ảnh sét đánh kịp bưng tai đến trước mặt nàng, đem nàng ôm mạnh vào trong lòng, bởi vì tốc độ quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn hoa mắt hỗn loạn biết sao lại thế này, đợi đến khi nhìn thấy , Thủy Linh Nhi mới phát ôm lấy chính mình , đúng là Sở Ân.

      “Ngươi làm cái gì? Buông nha!” Nàng giãy dụa , bởi vì đem nàng ôm hảo nhanh.

      được!”

      chịu buông ra, giống như sợ buông lỏng tay , nàng   xảy ra chuyện gì.
      Halong-ngoc thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG
      CHƯƠNG 10.2

      MAC. NHAN

      NGUỒN : https://cungquanghang.wordpress.com/

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG
      *** Từ chương này trở về sau , ai muốn theo dõi đến hết bộ này, xin chuẩn bị ……. Khăn giấy, khăn mặt, khăn lau tay, để…. Lau nước mắt và nước miếng, nếu muốn bị hư màn hình vi tính.Ta cảnh báo, mọi khiếu nại về sau chịu trách nhiệm. ( Vì ta cười nhiều quá nên máy hư luôn òi, mượn máy người khác post đây >.< ) ***



      chịu buông ra, giống như  sợ vừa buông lỏng tay , nàng xảy ra chuyện gì vậy .

      Thủy Linh Nhi tức giận trừng . Từ lúc cùng có gần gũi qua da thịt chi thân, thân thể nàng đối với hơi thở nam tính  của mẫn cảm hẳn lên, mà bây giờ lại nằm trong bờ ngực vững chãi của hăn, cũng tránh khỏi nhớ lại đoạn kí ức đầy kích thích của đêm hôm đó , hai má khỏi đỏ ửng lên .

      “Ngươi...... Làm chi đột nhiên ôm người ta?”

      “Ngươi vì sao tìm chết?”

      Nàng thế này mới tỉnh ngộ, ra tin lời của Dung Nhi  , tưởng nàng muốn tự sát, mới ôm chặt nàng như thế , là sợ nàng gặp chuyện may, nhịn được trong lòng cảm thấy mừng thầm.

      Nhưng mà nàng ở ngoài mặt phủ nhận, cố ý dùng ngữ điệu lạnh lẽo hỏi lại:“Ngươi phải cưới Bắc Thái công chúa , còn quản người ta làm cái gì?”

      “Ta cưới nàng ấy !” ngữ khí kiên định.

      “Ta mới tin, cưới Bắc Thái công chúa, tiện lợi a , có lẽ ngươi thay đổi chủ ý.” xong, vẻ mặt ủy khuất, lệ cũ mặt chưa khô, lệ mới tràn xuống tới.

      Sở Ân ninh mi.“Ta cưới nàng ta tất nhiên cưới , mặc kệ có phải là công chúa hay , đều giống nhau.”

      Hiếm khi dùng lời làm nàng vui vẻ , cũng tin tưởng là người được làm được , nhưng nàng phát là mình dường như rất thích  làm nũng với a !

      nữ nhân khi được sủng ái , nghe lời ngon ngọt thường nghiện, khó tránh khỏi được nuông chìu còn giả bộ giận hờn , nàng cũng ngoại lệ.

      “ Người ta vừa là công chúa vừa là đại mỹ nhân  , chừng khi ngươi nhìn thấy nàng, đổi ý sao .”

      .”

      Liếc cái mị nhãn.“Ngươi sao biết ?”

      “Rất đơn giản, ta đem đầu nàng ta chặt bỏ sau đó đem đến cho ngươi xem , ngươi biết là phải mỹ nhân .”

      Thủy Linh Nhi há hốc mồm, sợ tới mức nghiêm chỉnh cảnh cáo.

      thể! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám chặt đầu của nàng, ta thề bao giờ để ý ngươi nữa ! cho phép tiếp cận nàng, biết ! , được , lấy !” Hai tay bé gắt gao nắm lấy cổ áo , trừng mắt nhìn thẳng vào mắt , chỉ kém đem nước miếng phun ở mặt . ( sặc , dơ quá tác giả ơi )

      “Muốn ta chém đầu của nàng ta , , chỉ cần ngươi đáp ứng gả cho ta,  ta đồng ý với ngươi

      |Ư     .”

      Nàng lại ngây dại, xoay trăm tám mươi độ , sao lại xoay tới chuyện này , hại nàng kịp chuẩn bị tâm lý, cảm thấy cũng là vừa mừng vừa sợ.

      “Ta...... Ngươi muốn ta gả ngươi?”

      “Ngươi lấy chồng, ta liền chặt đầu của nàng ta , ngươi gả, ta chặt .” đầy bình tĩnh mặt đỏ, hơi thở gấp gáp , tuyệt giống như là cầu hôn, giống uy hiếp hơn.

      Mặc kệ là uy hiếp, hay là mệnh lệnh, Thủy Linh Nhi vừa nghe tâm nhi rung động .

      Chính mình chưa từng nghĩ tới có thích hay ? Nhưng mỗi khi nhớ đến , tim bắt đầu đập dồn dập , biết bắt đầu từ đâu khi, nam nhân này chiếm vị trí khá lớn trong lòng của nàng .

      Chẳng qua, lấy đầu của Bắc Thái công chúa để uy hiếp, dường như đúng đạo lý lắm, tinh quái của nàng từ khi gặp , có lúc tưởng như sử dụng được .

      “Nếu ta gả ngươi, ngươi chặt đầu của Bắc Thái công chúa ?”

      “Đúng .”

      “Cũng chém đầu của Đoàn tỉ phu ta ?”

      “Đúng .”

      Thủy Linh Nhi nghe được vô cùng vui mừng! đáp ứng giết Đoàn tỉ phu , đâu còn vấn đề gì , nàng đương nhiên đáp ứng rồi!

      “Hảo, ta gả cho ngươi, ngươi phải giữ lời nha!” Vui sướng gật đầu.

      khẽ nhếch khóe môi gợi lên tuấn lãng độ cong.“Ngươi yên tâm, ta chặt đầu tỉ phu ngươi .”  Mắt lên tia tà khí, chặt tay chân là được rồi .

      Thủy Linh Nhi quay đầu khẩn cấp cho Tô Dung Nhi biết tin tức tốt này.“Dung Nhi, Sở đại ca đáp ứng ta, giết Đoàn tỉ phu !”

      ? tốt quá!” Tô Dung Nhi nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ , nàng ở bên đợi lâu, nắm chặt tay tướng công cản cho cùng Sở Ân giao đấu , cùng lúc cũng chờ mong Linh Nhi có thể thu phục Tà Vương.

      Thủy Linh Nhi khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng :“Bởi vì...... Ta...... Ta muốn gả cho .”

      Lời này chính là tâm ý trong lòng Tô Dung Nhi, mở miệng chúc phúc .“ tốt quá! Đây là đại hỷ nha, chúc mừng sư muội tìm được lang quân như ý, về sau chúng ta chính là người nhà , đúng hay ? Sở đại ca.”

      Nàng chút cũng dám gọi Tà Vương tiếng muội phu, vẫn là tôn xưng tiếng Sở đại ca, chẳng những giữ cho người ta chút mặt mũi, cùng với bảo toàn địa vị của .

      Nhưng là, cố tình có tên đại quê mùa lại nghĩ như vậy ── ( maytrang : Kiếm chỗ núp , sắp có chiến tranh )

      Đoàn Ngự Thạchcau mày nhăn mặt  thành chữ “”  to đùng.

      “Người này làm ‘Muội phu’ của? thể nào!”

      Muội phu hai chữ, lại lần nữa khơi mào chiến tranh lần thứ hai .
      Halong-ngoc thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      CHƯƠNG 10.3



      NGUỒN : https://cungquanghang.wordpress.com/

      EDIT : TROIXANHMAYTRANG

      Sở Ân đằng đằng sát khí phi thân mà đến, Đoàn Ngự Thạch thân hình nhảy lên, cùng trung giao thủ, thoáng chốc thiên địa biến sắc, cuồn cuộn nổi lên trận cuồng phong lá rụng, cỏ cây kinh động!

      Hai nữ nhân ngây ngốc đương trường, hoàn toàn nghĩ tới, hai người này đánh là đánh, ngay cả câu xã giao mở đầu cũng đều có.

      “Các ngươi dừng tay a!” Tô Dung Nhi khóc ra nước mắt la lên, nhưng hai người càng đánh càng bay lên cao , các nàng vốn có  võ công g, chỉ có thể mặt đất sốt ruột giương mắt nhìn.

      “Sở đại ca, ngươi ràng đáp ứng ta!” Thủy Linh Nhi tức giận dậm chân, vọng lên .

      “Yên tâm, ta chặt đầu của , chỉ chặt tay chân của thôi !”

      “Hừ! mạnh miệng biết xấu hổ , thử xem ngươi có khả năng đó !”

      “Thử xem biết!”

      Hai người đều vận hết toàn lực, nhưng người trọng thương vừa bình phục , người vừa bị nội thương, giờ phút này ra tay quá nặng, nội lực bị tổn thương trầm trọng, chỉ hơn trăm chiêu sau, hai phương đồng thời đánh ra song chưởng, đều là khuynh xuất toàn lực,hai chưởng chạm vào nhau sau tức khắc cả hai bị đánh bật ra ngoài , rơi xuống đất, Sở Ân cùng Đoàn Ngự Thạch hẹn mà cùng ói ra ngụm máu tươi.

      “Đoàn đại ca!”

      “Sở đại ca!”

      Hai nàng song song chạy đến bên cạnh trượng phu và tình lang , Thủy Linh Nhi kinh hoảng giúp đỡ Sở Ân, tuy nàng vẫn còn giận , nhưng thấy Sở Ân gương mặt tái nhợt, khóe môi lưu lại máu tươi càng ngừng giọt , làm đau lòng của nàng, lo lắng còn kịp, làm sao còn nhẫn tâm trách cứ .

      “Ngươi bị thương thế nào? Đau đau?”

      Sở Ân cả người sát khí tràn đầy , thẳng tắp nhìn chằm chằm Đoàn Ngự Thạch, tóc dài rối tung, ánh mắt chuyên chú mà lợi hại, tràn ngập dã tính của con báo rình mồi , cho dù bị thương, vẫn như cũ cao ngạo bình tĩnh, bắt tại khóe miệng máu tươi, ngược lại làm cho thoạt nhìn tà mị hơn, tuấn mỹ đến mức người ta khó thở .

      Đoàn Ngự Thạch còn lại là cả người hừng hực cơn tức, khi cười khi, thần thái đầy nét nghiêm túc cương nghị gương mặt đủ dọa người , khi thượng chiến trường, tựa như mãnh hổ muốn ăn thịt người, từng cái đường cong, mỗi khối cơ bắp, đều bùng nổ cỗ khiếp người lực lượng, mắt chớp trừng mắt địch nhân, khóe miệng máu tươi, cũng giọt ngừng.

      Hổ báo tranh chấp, lưỡng bại câu thương, tựa như bọn họ như vậy.

      “Xem ra ngươi bị thương .”

      “ Ngươi cũng tốt hơn ta đâu.”

      “Hừ, tính ngươi vận khí tốt, ta đáp ứng Linh Nhi giết ngươi, nếu ngươi chết bởi độc xà của ta .”

      “Nếu phải ta nể tình tiểu sư muội, đánh vào ngực ngươi chưởng, là chỉ để lại dấu tay, mà là moi trái tim của ngươi ra.”

      Sở Ân nhìn xuống trước ngực rớt ra mảnh áo , quả nhiên nhìn thấy ngực trái t có dấu tay màu đen, phẫn nộ trách cứ:“ bậy! Nếu có ta thủ hạ lưu tình, lưu của ngươi mạng chó, ngươi làm gì có cơ hội đánh chưởng này !”

      “Đối với ngươi, ta biết thủ hạ lưu tình bao nhiêu lần , nếu ngươi tại thế nào còn có cơ hội ở trong này mạnh miệng ──” Đoàn Ngự Thạch đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, lại ói ra ngụm to máu tươi, tiếp theo thân hình mạnh rồi ngã xuống.

      “Đoàn đại ca!” Tô Dung Nhi sợ tới mức thét chói tai.

      Sở Ân lộ ra thắng lợi tà cười.“Hắc hắc......  Người mạnh miệng, là ngươi......” Bỗng dưng hai chân mềm nhũn, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, cùng Đoàn Ngự Thạch tám lạng nửa cân, cũng ai tốt hơn ai .

      “Sở đại ca!” Thủy Linh Nhi kêu sợ hãi, bối rối ngồi xổm xuống cạnh thân thể , người sợ tới mức phát run .

      Giống như ông trời cố tình đùa cợt , hai người này dường như kiếp trước có thâm cừu đại hận gì đấy , đời này lại muốn kết thành thân gia, thân gia chưa kết thành, liền muốn thương vong thảm trọng .

      Thủy Linh Nhi thân thủ run run đưa tay lên mũi xem hơi thở , may mắn còn có hô hấp, chết!

      Mắt thấy người trong lòng bị thương nặng, nàng trong lòng như có lửa đốt,  những đan dược nàng mang người dùng hết rồi .

      “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Nàng trong miệng thào , đột nhiên nghĩ đến đại sư tỷ, đúng rồi! Đại sư tỷ có đan dược.

      “Dung Nhi! Dung Nhi!” Nàng đến bên cạnh Tô Dung Nhi, xòe tay ra tay .“Mau cho ta viên đại hoàn đan!” Có đại hoàn đan, ít nhất có thể bảo toàn mạng sống .

      Nàng cảm thấy kỳ quái khi sư tỉ như thế nào nửa ngày cũng phản ứng, nhìn kỹ, thế này mới phát sư tỉ cả người ngây ngốc, sắc mặt thương tâm hoảng sợ, nhịn được ngạc nhiên.“Dung Nhi? Ngươi làm sao vậy?” Nàng lắc lắc vai sư tỉ.

      thấy ......”

      “Ngươi cái gì?”

      Tô Dung Nhi đột nhiên oa tiếng, chảy ra hai hàng lệ, khóc lớn lên.

      “Túi gấm thấy ! Túi gấm của ta rớt đâu mất rồi ! có đại hoàn đan, ta như thế nào cứu Đoàn đại ca a!”

      Thủy Linh Nhi gương mặt cũng trở nên trắng bệch , ngã ngồi mặt đất, run giọng hỏi:“Ngươi đánh mất túi gấm? Khi nào ?”

      “Ta cũng biết, hôm nay đoàn hỗn loạn, ta căn bản biết mất khi nào , và mất ở chỗ nào......” Nàng càng càng thương tâm, nước mắt tuôn như ngọc châu , làm ướt toàn bộ gương mặt của nàng .

      Túi gấm sớm mất muộn mất lại mất ngay lúc này , chẳng lẽ là ý trời định, muốn các nàng hai người chưa gả thủ tiết thờ chồng ?

      Hai sư tỷ muội đồng chung cảnh ngộ, nhịn được ôm nhau khóc lớn.

      Các nàng tỷ muội tình thâm, từng cùng nhau thề nguyền, dù sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cũng nguyện chết chung cùng năm cùng tháng cùng ngày. nhưng họ có thề nguyền cho hai đấng lang quân của họ cùng chết chung ngày  a ~~

      Tô Dung Nhi ngoại trừ dịch dung, cái gì cũng biết , Thủy Linh Nhi khinh công, thể sử dụng , ngay cả muốn cầu cứu cũng làm được, tại nơi núi rừng hoang vu này , các nàng chút biện pháp cũng có, chỉ biết khóc lớn, và khóc lớn.

      Nhưng mà khi hai người khóc lớn , thanh đổ thực vang dội, xuyên qua gian rộng lớn của núi rừng bao la , truyền lại cao lại xa, ngay cả người ở ngoài phạm vi trăm dặm   đều nghe được tiếng khóc của các nàng.

      người nghe được tiếng khóc của các nàng , chậm rãi hướng sơn trại tới......

      Nàng mặc áo màu tím , váy sam phiêu dật, mái tóc đen dài mềm mại, có nhiều trang sức tô điểm , chỉ dùng sợi dây màu tím vén những sợi tóc mai hai bên má cột thành chùm , còn sau lưng buông xõa .

      Mặc dù cách ăn mặt rất tự nhiên , nhưng dung nhan của nàng băng thanh ngọc khiết mỹ mạo, giống khí chất của người thường , đẹp hơn mang những vàng ngọc châu báu người , hoặc khoác mình những tơ lụa gấm vóc hảo hạng , bởi vì nét đẹp của nàng đầy khí chất ít người sánh kịp , phải học tập mà ra , đôi mắt đẹp lộ ra ánh nhìn hờ hững như quan tâm thế , lại cũng rất mê người .

      Thi Dược Nhi ngẩng đầu nhìn lên, lắng tai nghe tiếng khóc rung động tâm can , gật gật đầu.

      “Chính là nơi này , Mặc Thạch.”

      Đứng ở phía sau Thi Dược Nhi, là diện mạo đáng sợ, thân thể cao lớn lông lá bù xù , và bị câm . là nô bộc của Thi Dược Nhi, lúc nào cũng ở bên cạnh chủ nhân , tay ôm thùng gỗ , bên trong toàn là những thảo dược quý hiếm của chủ nhân .

      thủy chung trầm mặc, Thi Dược Nhi cũng biết trả lời, bởi vì câm điếc, lại bộ dạng cao lớn, mặt chút thay đổi, giống tảng đá, cho nên Thi Dược Nhi cho gọi là Mặc Thạch, ý tức tảng đá im lặng.

      khó , ngoại trừ khi còn , sau khi lớn lên, ta chưa từng nghe các nàng khóc lớn như vậy, giống như trong nhà có người chết  vậy .” Nàng lắc đầu, giọng mềm mại mà hờ hững , bước luôn nhàng vội vàng xao động.“ thôi, Mặc Thạch, chúng ta xem, kia hai nữ nhân rốt cuộc ở đây than trời trách đất cái gì?”

      Nàng mới phía trước đạp từng bước, bả vai bị bàn tay to bắt lấy.

      Thi Dược Nhi nghi hoặc quay đầu.“Chuyện gì? Mặc Thạch?”

      Mặc Thạch thân thủ chỉ vào phía trước , Thi Dược Nhi dọc theo hướng chỉ quan sát, lúc đầu nhìn ra nơi ấy có cái gì, sau lại Mặc Thạch lấy viên đại thạch quăng đến  trước mặt,  trước mặt liền xuất cái hố to lớn , Thi Dược Nhi mới tỉnh ngộ.

      “Nguyên lai có cạm bẫy a! Nơi này hình như chứa ít cơ quan a , nhưng ta phải vào, ta phải tìm hai tiểu sư muội dấu của ta khóc lớn ở nơi nào nha.”

      Mặc Thạch lên phía trước , chân nửa quỳ nửa ngồi , Thi Dược Nhi liền đến , ngồi cánh tay , Mặc Thạch mang theo nàng, khinh thân nhảy, giống như khỉ xuyên qua ở trong rừng cây bình thường, chớp mắt biến mất ở trong rừng.

      “Ô ô ô ~~”

      Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi, khóc đến cả người rũ rượi , các nàng từ trước đến giờ đều luôn vui vẻ , chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt, nam nhân đầu tiên mà các nàng , cũng là tình cảm chân thành duy nhất  , lại sắp chết ở trước mặt các nàng .

      Thủy Linh Nhi ngày thường thông minh linh hoạt, giờ phút này cũng hết đường xoay xở, chân tay luống cuống, chuyện duy nhất có thể làm là chỉ hy vọng có kỳ tích xuất , tốt nhất nên có vị Bồ Tát thân , giúp các nàng cứu hai nam nhân này.

      “Dung Nhi, làm sao bây giờ?”

      “Ta cũng biết......”

      “Nếu Dược Nhi lúc này ở đây tốt rồi, ô ô ô ~~”

      “Là nha ~~ có nàng ở đây , cho dù người chết cũng có thể cứu sống ~~ ô ô ô ~~”

      tiếng thở dài truyền đến, lạnh lạnh :“Ta cũng phải thần tiên, nào có thần thông quảng đại như thế.”

      Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi tiếng khóc chợt ngừng, mở to hai đôi mắt đẹp , trừng mắt nhìn mặt áo màu tím, dám tin tưởng hai mắt của mình.

      “Xem hai người các ngươi kìa , khóc đỏ mắt sưng mũi hết rồi , khó coi chết được.”

      “Dược Nhi!” Hai người kinh hỉ kêu lên, đồng thời nhảy bật lên, chạy nhanh hướng của nàng.

      Thi Dược Nhi đôi môi nở nụ cười , có thể gặp được Dung Nhi cùng Linh Nhi, nàng cũng cao hứng, bởi vì hôm nay , đúng là vì tìm các nàng mà đến .

      Hai người chạy nhanh đến, giống như khỉ con ôm cây , hai người chạy đến ôm chặt lấy nàng , vui mừng cực hạn , giống như ly biệt tám trăm năm gặp, làm Thi Dược Nhi nhất thời quen, nhịn được toát mồ hôi lạnh.

      “Các ngươi...... Làm gì kích động như vậy...... A! cần hôn ta, đều là nước miếng!”

      Nàng tính tình lãnh đạm , giống Dung Nhi cùng Linh Nhi hai người đều hoạt bát nhiệt tình, đột nhiên bị hai nàng ôm lấy lại hôn hít loạn xạ , ghê tởm muốn chết, trán nàng nhăn lại , nhịn được khẽ gọi.

      “Mặc Thạch! Mau đưa hai động vật này tránh ra !”   ( Maytrang : Á, sốc lần hai, ta gặp tỷ là bó miệng luôn … )

      đợi Mặc Thạch kịp trở tay , Dung Nhi cùng Linh Nhi tự động chạy thẳng về hướng Mặc Thạch, mỗi người ôm bên, nước mắt nước mũi cùng nhau  rơi xuống .

      “Mặc Thạch! Chúng ta cũng rất nhớ ngươi nha ~~”

      Mặc Thạch cũng phải là cỏ cây, gương mặt kiên cường chất phác kia , cũng lộ ra mỉm cười, tựa hồ hai vị chủ nhân đối càng nhiệt tình, càng vui vẻ.

      Thi Dược Nhi lau nước miếng mặt, nhịn được lắc đầu.“ là, biến mặt ta thành...... Di?” Đôi mắt đẹp chợt nhìn thấy hai người nằm , nhướng cao chân mày , nàng gật gật đầu.“ Mặt trời lên cao rồi, mà có thể nằm ở nơi này để ngủ , là hảo hưng trí a.”

      Thủy Linh Nhi cùng Tô Dung Nhi tả hữu chạy vội tới bên người nàng, lại là nước mắt nước mũi chảy thành dòng . ( Maytrang : Em bó tay, dịch hem nổi, cười đến laptop cũng đầy nước miếng… * lau lau * )
      Halong-ngoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :