1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TÀ VƯƠNG

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      Nguồn : https://cungquanghang.wordpress.com/

      chương 4.1

      Edit : troixanhmaytrang

      Chương 4:

      Là nàng đa tâm sao? Nàng như thế nào cảm thấy giống như có đôi mắt oán hận, nhìn nàng?

      Thủy Linh Nhi ràng cảm giác được Triệu Minh Nguyệt cùng nha hoàn của nàng ta , đối với nàng thái độ thập phần lãnh đạm, mà lãnh đạm này , chỉ vào lúc Sở Ân mặt mới có thể biểu ra ngoài.

      thuyền có việc gì làm, có đôi khi nhàm chán cực kỳ, nàng muốn tìm người để chuyện, nhưng cho dù là Triệu Minh Nguyệt hoặc Thanh nhi, gặp nàng như gặp khí để ý tới, nàng căn bản chính mình rốt cuộc làm sao đắc tội với người ta ? Nàng tự nhận nhân duyên cũng tệ lắm, nhưng nàng chưa bao giờ làm ai chán ghét, hiểu Triệu Minh Nguyệt như thế nào khi gặp nàng luôn luôn có vẻ mặt đầy chán ghét như thế .

      Tất nhiên , nếu người ta nghĩ để ý nàng, nàng cũng thèm gặp người ta cười hi ha chuyện .

      Con thuyền liên tục cả ngày lắc lư, nước sông chảy xiết, cuộn sóng đại, dùng xong bữa tối  , Thủy Linh Nhi bắt đầu cảm thấy thoải mái, bởi vì nàng say tàu .

      Đến nửa đêm, nàng như thế nào ngủ cũng ngủ được, quyết định ra mạn thuyền hít thở khí , hy vọng gió lạnh , có thể làm giảm cảm giác buồn nôn khoẻ .

      Nàng ngồi ở bên mạn thuyền  , lưng tựa vào lan can thuyền , đón gió lạnh, cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng bổng có vật gì đó chuyển động làm nàng phân tâm.

      Nàng mở to mắt, thấy đuôi thuyền xuất mấy chiến thuyền , cảm thấy nhịn được kinh ngạc.

      Dưới ánh trăng mờ ảo , nàng nhìn thấy thuyền , mỗi thuyền có ba thanh niên khổ người cường tráng lực lưỡng , người người tay đều có chứa binh khí, thoạt nhìn là biết ý đồ đến tốt, tám phần là  cướp thuyền cường đạo, hơn nữa số lượng ít.

      May mắn nàng vị trí vị trí vừa lúc bị thùng gỗ to lớn ngăn trở, hơn nữa thập phần mật, cho nên những người đó phát nàng.

      Trước khi những tên kia kịp lên thuyền, Thủy Linh Nhi cần suy nghĩ gì nữa , xô ngã thùng gỗ to , lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai chạy nhanh , chỉ nghe phía sau thét lớn tiếng.

      “Bị phát ! Mọi người lên mau !”

      Khi nàng xô ngã thùng gỗ thứ hai lúc này đối phương có phòng bị, gốc cây thoáng chốc bị chém thành hai khúc , đồng thời có bóng người nhảy lên phía trước chặn nàng lại .

      Đó là nam nhân đầu trọc, cầm tay lượng lắc lắc loan đao, diện mạo hung thần ác sát, mũi đeo cái vòng sắt ( maytrang : giống con trâu quá .) , chính hung tợn trừng mắt nhìn nàng, mà trán có vết máu to , hiển nhiên là bị vật gì đập trúng , khó đoán được, kia này nọ chính là nàng vừa rồi ném thùng gỗ ra phía sau .

      Thủy Linh Nhi lập tức xoay người chạy bỏ chạy, cùng sử dụng hết khí lực hô to ──

      “Cường đạo  cướp thuyền a!”

      “Nha đầu chết tiệt kia!” Nam nhân đầu trọc mắng, lập tức phác sát mà đến, loan đao nhắm ngay  vào đầu của nàng chém tới .

      Nếu là dĩ vãng, nàng nhất định dễ dàng tránh thoát, nhưng tại nàng nhưng cách nào thi triển khinh công, mắt thấy cái mạng chôn vùi tại đây , tay nam nhân đầu trọc này .

      Cái này xong rồi!

      Nàng sợ hãi ôm đầu nhắm chặt hai mắt, dám tưởng tượng cái loan đao đáng sợ kia , chém vào người mình đặc biệt lúc ấy có bao nhiêu đau, vậy nhất định rất đau rất đau ──

      “Oa! Đau quá a!”

      Di?

      Thủy Linh Nhi mở mắt ra, nghĩ rằng chính mình đều còn có kêu, là ai kêu trước nàng ?

      Nàng ngây ngốc trừng mắt nhìn tên đầu trọc nằm mặt đất lăn lộn , cánh tay bị cắt đứt, huyết lưu như chú, mà cánh tay đứt kia còn nắm loan đao.

      Chưa kịp hiểu chuyện xảy ra như thế nào , Sở Ân che ở đằng trước mặt nàng, cùng những người đó triển khai kịch liệt đánh nhau.

      Nàng trở nên hiểu được, nguyên lai cánh tay của tên nam nhân trọc đầu kia, là bị Sở Ân cấp chặt bỏ .

      Mắt thấy dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh , đối phương nhân sổ phần đông, hơn nữa người người là võ công cao cường hảo thủ, Sở Ân mặc dù lấy nhất địch hơn mười, nhưng đối phương tựa hồ cũng chiếm được tiện nghi, nàng có thể thừa dịp hỗn loạn đào tẩu.

      Vì thế, nàng dọc theo giáp bản biên lan can, lặng lẽ hướng đuôi thuyền di động. Nàng tính lên chiến thuyền của những tên cường đạo bơi vào bờ , dù sao Sở Ân tại đếm xỉa tới nàng, nàng nhất định có thể thành công đào tẩu .

      “Ô ô ô ~~”

      Đột nhiên nghe được tiếng khóc của nữ nhân ,

      , Thủy Linh Nhi nhìn chăm chú nhìn lên, nguyên lai là Triệu Minh Nguyệt cùng Thanh nhi, hai người nguyên nhân vì trước mắt hỗn loạn chém giết, sợ tới mức tránh ở góc run run khóc nức nở.

      Thủy Linh Nhi nghĩ rằng thể bỏ mặc các nàng được , vì thế ngược lại hướng các nàng, an ủi :“Các ngươi đừng sợ , có việc gì .”

      “Kia, những người đó là ai?” Triệu Minh Nguyệt run giọng .

      “Ta nghĩ là chuyên môn kiếp thuyền cướp đoạt tài vật cường đạo.”

      đáng sợ ~~”

      “Yên tâm, ...... Tướng công của ta võ công cao cường, hội đối phó .” Nàng an ủi , cũng quay đầu nhìn liếc mắt cái, trong lòng nhưng ra thực may mắn có Sở Ân ở trong này, nếu gặp gỡ kiếp thuyền cường đạo, các nàng sớm bị bắt.

      Chính là...... Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì này cường đạo tựa hồ quá lợi hại chút, lấy Sở Ân võ công mà , bình thường cường đạo phải là đối thủ của Tà Vương ? Nhưng những người đó người người thân thủ mạnh mẽ, sử xuất cao minh võ công con đường, dùng là vũ khí cũng là lợi hại quỷ dị , hẳn là người trong giang hồ.

      “Các ngươi theo ta , ta mang bọn ngươi trốn chỗ này .” thể bỏ mặc hai mỹ nhân như hoa như ngọc tại đây thuyền, nếu rơi vào tay người xấu có thể rất thảm .

      “Nhưng là...... Sở công tử làm sao bây giờ?”

      võ công cao cường, đối phó bọn họ.” Lời tuy như thế, nàng có điểm lo lắng ──

      Di? Nàng lo lắng ? Kỳ quái, nàng lo lắng cái gì?

      Chiếu đạo lý, nàng là cao hứng đều kịp, bởi vì muốn giết Đoàn tỉ phu của nàng , là người tốt, hơn nữa đối nàng cũng tốt , nàng mới lo lắng đâu!

      “Chúng ta nhanh ,  nếu chậm liền xong .” Nàng trước dẫn đầu, dẫn dắt các nàng theo bên cạnh  , lòng muốn tránh khỏi những tên hung thần ác sát này .

      Nếu là chạy  trốn , lén lút, lén lút, còn phải ba bến bốn hướng đưa mắt liếc nhìn cẩn thận, tuy rằng nàng thi triển được khinh công, nhưng đối với lẫn trốn , nếu so với người khác vẫn là tốt hơn nhiều .

      “Nhớ kỹ,  bắt chước như ta nè, cùng vật sở hữu hòa hợp nhất thể, trốn ở đằng sau cái thùng gỗ, làm giống cái thùng gỗ , tránh ở sau cây cột , giống cái cây cột, lân theo sau lưng của kẻ địchlẳng lặng chuồn êm , biết ?”

      “Nếu là đứng trước mặt địch nhân sao ?”

      “Đứa ngốc, chuyện này mà còn hỏi, đương nhiên là chết chắc rồi!”

      “Kia nhưng ra.” Triệu Minh Nguyệt gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, cư nhiên đối nàng nở nụ cười.

      Thủy Linh Nhi sửng sốt , nữ nhân này mới vừa rồi còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, vì sao giờ phút này hội cong lên cánh môi, cười đến như thế quỷ dị?
      Halong-ngoc thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/2011/03/16/ta-v%C6%B0%C6%A1ng-ch%C6%B0%C6%A1ng-4-1/

      Chương 4.2

      Edit : troixanhmaytrang

      Thủy Linh Nhi sửng sốt , nữ nhân này mới vừa rồi còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, vì sao giờ phút này hội cong lên cánh môi, cười đến như thế quỷ dị?

      Tự dưng nàng bị đẩy bật mạnh ra ngoài, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng, mà người đẩy nàng ai khác chính là Triệu Minh Nguyệt.

      “Ai nha!”

      Thủy Linh Nhi lăn ra ngoài, chưa kịp hoàn hồn, đám người vung đao kiếm chém tới .

      Sắc  mặt nàng trắng bệch, biết chính mình nếu phải bị chém thành tám khúc , ít nhất cũng bị chặt đứt tay đứt chân, xem ra lần này là   xong rồi!

      Đột nhiên, nàng cảm thấy thân mình nhất khinh, cỗ kình phong đem nàng tránh xa vết đao chém xuống, khi nàng kịp hoàn hồn , lại phát mình nằm ở trong ngực Sở Ân .

      Nàng nâng lên khuôn mặt nhắn, vừa vặn tiếp đón đôi mắt trợn hừng hực , nhịn được  hít ngụm khí lạnh .

      Sở Ân chính sắc mặt xanh mét trừng mắt nàng, sợ tới mức nàng vẻ mặt chột dạ, cảm thấy a oán kêu: Cái này thảm ! Chuồn êm bất thành, còn chui đầu vô lưới.

      Nhìn giận bạch thần sắc cập phiếm tử môi, Thủy Linh Nhi nghĩ rằng Sở Ân nhất định là khí nàng đến làm rối.

      “Người ta phải cố ý hảo tốt, mà là bị ── di?” Nàng ngốc ngạc trừng mắt bên môi tràn ra máu loãng, kinh ngạc ánh mắt rốt cục nhìn thấy sau lưng đao kiếm.

      Nàng cuối cùng ý thức được, nguyên lai vì cứu nàng, lấy thân thể vì nàng chặn vũ khí, cho nên sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.

      Nàng ngây ngốc nhìn , cân não trống rỗng.

      Mọi người gặp Tà Vương bị thương, đều dấu được vẻ hưng phấn .

      “Sở Ân, đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, ai  bảo ngươi yên phận ở Miêu Cương của ngươi, lại chạy đến chỗ người Hán của chúng ta làm gì .”

      Tên còn lại phụ họa :“Đúng vậy, người Miêu Cương các ngươi toàn lấy cổ độc hại người, làm nhiều việc ác, Thiên Lý dung .”

      Sở Ân hừ lạnh:“Tộc của ta lúc nào cũng duy trì nguyên tắc, người phạm ta, ta tức phạm người , tại sao làm nhiều việc ác? Nếu phải vì người Hán các ngươi cố tình xâm chiếm đất đai tộc của ta , chê tộc của ta thuộc loại hèn mọn , người Miêu Cương chúng ta cũng lấy cổ độc tự bảo vệ mình.”

      Thủy Linh Nhi thế này mới hiểu được, nguyên lai Miêu Cương cùng người Hán nhân có loại này ân oán.

      Nàng lần đầu tiên bước ra giang hồ, còn nhiều chuyện chưa hiểu biết hết , phải học hỏi thêm cho biết mới được.

      “Họ Sở , đừng nghĩ hàm hồ , người Bắc Thái quy thuận triều đình của chúng ta , người Miêu Cương các ngươi vẫn cùng người Hán đối nghịch, ràng cố ý tạo phản!”

      “Hôm nay chúng ta đoàn người tập kết khối, muốn vì dân trừ hại! Nếu biết thức thời mau bó tay chịu trói , chúng ta đại nhân đại lượng cho các ngươi chết được toàn thây .”

      “Uy! với nhiều như vậy vô nghĩa làm gì? Mau giải quyết , hảo hướng triều đình lĩnh thưởng  vàng ! Đừng quên,  đầu của có giá trị vạn lượng hoàng kim, đủ chúng ta ăn uống mười  đời vẫn chưa hết !”

      Nha? nửa ngày, nguyên lai đều là vì tiền a?

      Thủy Linh Nhi túc khởi đôi mi thanh tú, trong lòng sinh ra nghi hoặc......

      Nếu những người này luôn mồm toàn lời chính nghĩa ,  nhưng mới vừa rồi vì sao hội phân tốt xấu chém giết người vô tội như nàng ? Hơn nữa bọn họ người người nhìn như hung thần ác sát, bộ dạng vẻ mặt dữ tợn ,  nhìn thế nào, cũng ra dáng người tốt nha.

      “Giết , vậy còn vật mà ôm tay làm sao bây giờ?”

      Di? nàng?

      Trong đó tên nam nhân có mái tóc dài rối tung, hai tay khoanh trước ngực , dùng ánh mắt mê đắm nhìn mặt Thủy Linh Nhi cách dâm tà .

      nương này bộ dạng xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của ta , tặng cho ta tốt lắm.”

      Uy uy uy! Vừa rồi là ai muốn vì dân trừ hại a? Cư nhiên chủ ý đánh tới nàng đầu đến đây?!

      Nhìn ánh mắt thèm dãi của tên nam nhân kia, Thủy Linh Nhi tự chủ được bất giác gục sâu vào ngực của Sở Ân , theo bản năng cho rằng, chỉ có áp vào khuôn ngực rộng lớn kia, mới có cảm giác an toàn.

      nắm chặt cánh tay nàng , kéo xiết vào , nàng kinh ngạc giương mắt, ngắm vẻ mặt bí hiểm.

      Là nàng nhìn lầm sao? ...... Là an ủi nàng nho bất an sao?

      Đối mặt địch nhân trước mặt , Sở Ân tuy rằng bị thương, ngược lại lại tỏ ra dị thường bình tĩnh , lãnh ánh mắt quét về phía mỗi người, hé ra chút ngoan tà mị, ngữ khí vẫn lạnh như băng .

      “Nếu còn muốn bảo toàn mạng sống , tốt nhất nên chạy , ta tha giết các người .”

      Lời này vừa ra, mọi người cười như điên dại .

      “Tà Vương, ngươi u mê sao? tại bị thương đâu chỉ bọn ta, hình như ngươi mới nên đáng lo a ?”

      “Chúng ta mỗi người đều là cao thủ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy , mình đấu mặc dù đánh lại ngươi, nhưng liên hợp lại, chứng minh muốn cho ngươi đành phải hạ phong.”

      Trước mặt mọi người đều nghĩ nắm chắc phần thắng , duy chỉ mình Thủy Linh Nhi cảm nhận được, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra......

      Nhìn chằm chằm Sở Ân dị thường bình tĩnh vẻ mặt, thực kỳ dị , chỉ cần động cái mày, hoặc là thay đổi ánh mắt, nàng liền hiểu được tại hỉ nộ ái ố.

      , sát khí lớn a!
      Halong-ngoc thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      Chương 4.3

      Edit : troixanhmaytrang

      Sở Ân ánh mắt tà mị, cầm huyết khóe môi, giơ lên tia lãnh trào.

      “Xem ra, ta hôm nay thể đại khai sát giới .”

      “Hừ! Mọi người, đừng cùng nhiều lời, chúng ta đồng loạt tiến lên !”

      Thủy Linh Nhi tự chủ được nhắm hai mắt lại , hé ra khuôn mặt nhắn gục sâu vào ngực Sở Ân , vốn tưởng rằng hội nghe được tiếng động của đao thương kiếm đánh , ai ngờ kế tiếp, đúng là mảnh thê lương kêu thảm thiết ──

      “Mẹ ta nha! Đây là cái gì quỷ gì vậy ?”

      “Có cái gì chui vào người ta !”

      “A nha! Mắt của ta ! Mắt của ta đau quá a!”

      Thủy Linh Nhi buồn bực mở mắt ra, này nhìn lên, nhịn được vì cảnh tượng trước mắt hít ngụm khí lạnh.

      Sở Ân vẫn ôm nàng tại chỗ bất động, nhưng chung quanh mọi người lại đám mặt đất quay cuồng, thống khổ khóc thét!

      người bọn họ có nhiều hắc xà, hắc xà chui vào trong tai, trong miệng bọn họ , ăn luôn ánh mắt của bọn họ , sau đó từ bên trong lại chui ra đến ngoài ...... Cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi đáng sợ, vô cùng thê thảm, sợ tới mức nàng cả người đều ngây người.

      Nàng từng nghe , Tà Vương sở dĩ trở thành người thống lãnh ở Miêu Cương , là vì hội sử dụng độc xà, trí nhân cho tử. Có người đây là đồn đãi, bởi vì chưa từng có ai gặp qua, cũng có người là những người gặp được cũng chết vì độc xà .

      Đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng chứng kiến , vì sao người Miêu Cương nhân hội lấy Sở Ân là chủ tử sai đâu đánh đó , tôn kính là tộc nhân thủ lĩnh, còn những người khác tôn là Tà Vương .

      “Cứu...... Cứu ta!”

      Tranh Minh Nguyệt cùng Thanh nhi đứng ở đầu khoang thuyền , các nàng mặc dù bị độc xà cắn , nhưng thấy  xà nhiều như vậy , sớm sợ tới mức chết khiếp, Triệu Minh Nguyệt còn sợ hãi vươn bàn tay, run run hướng Sở Ân cầu cứu.

      Sở Ân chính là lạnh lùng quét nàng liếc mắt cái, vẻ mặt thờ ơ hờ hững.

      Thủy Linh Nhi kinh ngạc hỏi:“Ngươi cứu nàng?” Những người đó muốn giết , cho nên làm cho độc xà công kích bọn họ, đương nhiên có thể hiểu được , nhưng còn Triệu Minh Nguyệt ? Nữ nhân này cùng hề có thù oán nha!

      Sở Ân hừ lạnh tiếng.“Hại người, tự nhận hậu quả xấu.”

      Nàng cảm thấy thất kinh, nguyên lai biết hành động vừa rồi của Triệu Minh Nguyệt ?

      Kỳ quái , đối đầu với nhiều kẻ địch mạnh, người này khi cùng người khác đánh nhau , như thế nào còn chú ý tới Triệu Minh Nguyệt đối nàng làm chuyện gì? Đây là phải là , vào lúc nàng lén lút chạy trốn  , cũng bị nhìn thấy ?

      Mạnh, thân thuyền trận kịch liệt lay động, phát ra ầm ầm nổ.

      “Sao, sao lại thế này a?” Nàng kinh hoảng hỏi, hiểu được phát sinh chuyện gì.

      Sở Ân trầm thanh :“Thuyền phu chết, người lái thuyền , thân thuyền bởi vậy mà va phải đá ngầm, sợ là sắp chìm rồi .”

      “ Nguy rồi! Nơi này nước rất sâu, cách bên bờ lại xa, chung quanh trời tối như mực , ngay cả ánh trăng cũng có .”

      Thủy Linh Nhi chạy đến bên mạn thuyền , phát những chiến thuyền của đám cướp biển hoàn toàn thấy , chắc là dòng nước chảy xiết bị cuốn trôi .

      Nàng lại chạy về bên cạnh ,  dường như là hạ quyết định, quyết tâm, cùng nghiêm mặt :“Được rồi, chỉ có mạo hiểm thử lần ! Ngươi mau ngồi vào trong thùng gỗ , ta phụ trách bơi, có thùng gỗ nổi trợ lực , chừng có thể bơi vào được đến bờ.”

      nhìn chằm chằm nàng, trả lời, xem ánh mắt của nàng, giống như nàng điều gì kỳ quái vậy .

      “Làm sao vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.

      “Ngươi bơi?”

      Nàng phục hỏi lại:“Đương nhiên, ngươi bị thương, đương nhiên là ta phải bơi a, có ý kiến sao?” Chẳng lẽ muốn bơi a? mất máu quá nhiều mới là lạ! Còn dám ngại nàng?!

      Sở Ân con ngươi đen thấy đáy lên chút nhu hòa quang mang kỳ lạ, tiếp theo câu nào nhấc tay lên, ôm lấy vòng eo nhắn của nàng.

      Nàng ngay cả cơ hội phản ứng cũng có, bị mang theo thả người nhảy lên trung , nhập vào mờ mịt đại giang trung.

      Gió thổi vù vù bên tai của Thủy Linh Nhi , nàng lúc này mới nghĩ đến, họ Sở khinh công cũng rất lợi hại, chỉ cần mảnh lá cây, liền có thể chuồn chuồn lướt nước, bay qua mặt sông .

      Nàng gắt gao dựa sát vào người , trong lòng nghĩ, sở dĩ cứu nàng, nhất định là bởi vì cần nhờ nàng tìm Đoàn tỉ phu, nếu tâm thế nào lại tốt như vậy a?

      Nghĩ nghĩ như vậy, nhưng biết sao, lòng của nàng chợt nóng hừng hực , còn bùm bùm khiêu lợi hại đâu!

      Kỳ quái, rất kỳ quái ......

      “Đây là nơi quỷ quái gì vậy a?”

      Thủy Linh Nhi nhìn sang đông, lại nhìn sang tây, bọn họ rời khỏi thuyền, Sở Ân lấy khinh công cao thâm mang theo nàng thượng ngạn, chân mới rơi xuống đất, nàng liền tò mò nhìn xung quanh, nhưng tại đêm khuya lắm , phạm vi trăm dặm thấy đèn đuốc,  tối đen như mực , căn bản bọn họ ở nơi nào.

      “Theo ta thấy, nếu muốn tìm địa phương đặt chân qua đêm, chỉ sợ phải đoạn đường dài , bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ hướng nào?” Nàng quay đầu hỏi,  nhưng sau lưng lại có người, khỏi sửng sốt.

      Người đâu?

      Thủy Linh Nhi trừng lớn mắt, hướng đông, có người, hướng tây, cũng có người, đầu, đương nhiên có khả năng, đem tầm mắt dời xuống, thấy được.

      Sở Ân té mặt đất, cũng nhúc nhích.

      Nàng đầu tiên là sợ run , sau đó vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh .

      “Uy...... Ngươi có khỏe ?” Nàng phụ giúp , tay nàng mới chạm vào lưng , lại đụng đến mảnh ướt sũng, nàng nhìn kỹ, nhịn được hô .

      Là máu , nhiều máu ! Nguyên lai bị thương nặng như thế , lại còn có thể thi triển khinh công, đoạn đường xa đến như vậy dùng hết khí lực, cuối cùng mới chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

      Họ Sở kia hôn mê, trông ra dáng giả vờ , nếu nàng tại chạy lấy người, cũng vô phương ngăn cản?

      Bây giờ mà đào tẩu, đúng là cơ hội tốt !

      Nàng đứng lên, quay đầu định chạy , nhưng mới vài bước, liền dừng lại, quay đầu lại nhìn nằm .

      Kia tuấn lãng thân mình vẫn như cũ nằm úp sấp , có gì động tĩnh.

      Nàng tự do ! Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm thuở , nếu nàng , vạn nhất họ Sở tỉnh lại, gặp và ngăn cản nàng.

      Nghĩ vậy , nàng tiếp tục cất bước về phía trước, nhưng mới vài bước, lại dừng lại, trong lòng yên bất an quay đầu nhìn lại .

      Nếu nàng rồi, họ Sở làm sao bây giờ? bị thương nặng như thế, có thể chết hay a?

      chết là có tốt ? Từ nay về sau Đoàn tỉ phu liền an toàn ! là địch nhân của Đoàn tỉ phu, cũng chính là địch nhân của nàng .

      Nhưng là...... sở dĩ bị thương, cũng là bởi vì cứu nàng nha! Nàng nếu mặc kệ , chẳng phải vong ân phụ nghĩa?

      Nên ?

      Hay là nên ?

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng thể quyết định được , lòng muốn chạy, lại bỏ xuống được , lưu lại, sau này mất cơ hội đào tẩu.

      Này này này ── nên làm thế nào cho phải a?

      Lúc này ánh trăng từ trong đám mây hé dần ra , ánh trăng sáng chiếu lên thân thể chảy máu đầm đìa, miệng vết thương sâu làm kinh tâm động phách , sắc mặt của càng thêm trắng bệch, lòng của nàng giống như có tảng đá đè nặng .

      Nhìn thấy máu lưng chảy càng lúc càng nhiều , tảng đá trong ngực nàng như càng nặng thêm, làm nàng như thở nổi , là khó chịu.

      Đôi chân vốn là chuẩn bị rời , tự chủ được lại trở về bên .

      Nàng thể thấy chết mà cứu được, tâm mềm nhũn, đúng là vẫn phải quay lại bên cạnh .

      “Tính ngươi vận khí tốt, ta người còn có viên đại hoàn đan, nhị sư tỉ , viên đại hoàn đan này có công dụng cải tử hồi sinh, ta vốn định đẻ dành hữu có dịp dùng , nhưng nhìn ngươi đáng thương như vậy, cho ngươi ăn đó .”

      Nàng bên lẩm bẩm, bên  thò tay vào trong áo, ở trước ngực sưu sưu, lấy ra cái túi gấm , đổ ra viên thuốc màu đen , bỏ vào trong miệng  .

      May mắn là viên đại hoàn đan này cần nuốt cũng được , chỉ cần ngậm ở trong miệng chậm rãi hòa tan, liền có thể đạt tới công hiệu.

      “Tốt lắm, ăn viên đại hoàn đan này, ít nhất có thể bảo toàn mạng ngươi.”

      Nàng đứng lên, cho rằng chính mình tận tình tận nghĩa ( nguyên văn : nhân vương nghĩa tẫn ) , làm thất vọng lương tâm , xoay người định rời khỏi. Nhưng xa xa lại truyền đến tiếng sói tru hai chân nàng giống như mọc rễ , nhấc nổi .

      Có sói, sói là ăn thịt , người toàn mùi máu tươi, tất nhiên dẫn dụ bầy sói đến  , mà chừng còn dụ được cả hổ và báo , tại đây núi rừng hoang dã, nếu những mãnh thú nhìn thấy ......  Trong đầu nàng thoáng lên hình ảnh phân thây tranh thực . Ngực nàng đông tiếng , như có tảng đá nặng nề rơi xuống .

      Phân vân suy tính , rốt cục nàng cũng thể mặc kệ , chỉ cần nghĩ đến bị sài lang hổ báo ăn, nàng lo lắng khôn cùng .

      sao giải thích được tâm tình mình vì sao lại phức tạp đến vậy , nàng sâu thở dài, cuối cùng, vẫn là trở về .

      thể bỏ mặc , đành phải bồi ở bên người chiếu cố lâu!

      là, nàng đời trước là thiếu cái gì a?

      Halong-ngoc thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      CHƯƠNG 5.1

      Edit :troixanhmaytrang

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 5:

      lưng của máu tươi chảy ra ngừng , nếu cứ tiếp tục như vậy , cho dù ăn đại hoàn đan, sớm hay muộn vẫn là bị mất máu mà chết , hơn nữa là chậm rãi chết .

      cần nghĩ ngợi , Thủy Linh Nhi lập tức đem xé rách tay áo của mình, dùng mảnh vải cột vào miệng vết thương của Sở Ân , cái khó kế tiếp là nên an bài như thế nào đây .

      thể để nằm ở nơi này, sương ban đêm rất nặng , độ ấm thấp, nếu gặp phải sói hoặc báo phải làm sao, phải tìm nơi trú an toàn mới được .” Nàng lẩm bẩm.

      Giúp băng bó xong , nàng bước đến gần đó tìm lá cây khô cùng lô thảo, trùm lên người Sở Ân che lại mùi máu của .

      “ Giờ , ngươi ở trong này hảo hảo đợi, ta tìm vật gì đó để mang ngươi , bằng ngươi nặng như vậy, ta là tiểu nữ tử  trói gà chặt, thể nào kéo nổi ngươi. Nếu dùng tay mà kéo ngươi đến nơi trú an toàn, ngươi chết, ngược lại ta chết trước vì mệt .”

      Nàng hữu mô hữu dạng với , kỳ cũng phải cho nghe, dù sao người còn hôn mê , làm sao có thể nghe được ? Thủy Linh Nhi là cố ý cho chính mình nghe , đồng thời muốn chuyện để tăng thêm can đảm, dù sao tại đêm đen gió rít , bọn họ lại ở vùng hoang vu dã ngoại vắng lặng người, nàng lại mất khinh công, cảm giác sợ hãi .

      “Ta rất nhanh trở lại, ngươi trăm lần ngàn lần cũng cố chống cự , đừng chết nha.” Cuối cùng những lời này, nàng là tâm chân ý , bởi vì biết nghe được, cho nên tự giác toát ra quan tâm ôn nhu, sau đó mới đứng lên, tốc tốc rời .

      Đợi nàng vừa rời , cặp mắt nhắm nghiền bất chợt mở ra .

      Kỳ , vẫn là tỉnh , chính là nhất thời bị thương nặng, thể lực đủ, muốn nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi trong chốc lát, trong lòng biết , dù bị thương , nhưng ngăn cho nàng chạy trốn, thừa sức lực .

      Chẳng qua, định lưu nàng ở lại, . Bởi vì khi hành tung bị tiết lộ , tin rằng có nhiều người Hán tìm đến, muốn lấy đầu của để lãnh thưởng,  như vậy đến lúc đó thể cam đoan an toàn của , bởi vậy quyết ý thả nàng , miễn cho nàng lưu lại tùy thời có khả năng toi mạng.

      Nhưng mà, thể tưởng được nha đầu kia cư nhiên muốn cứu ,  vả lại còn cho ăn cái gì...... Đại hoàn đan?

      sợ nàng hạ độc , bởi vì Miêu Cương xà độc là thiên hạ chí độc, thuở cùng độc xà chung sống, bách độc bất xâm, cho nên sợ nàng hạ độc viên thuốc. Chính là nghĩ tới đan dược này đúng như  lời nàng , là viên đại hoàn đan, bởi vì đan dược nhất dung nhập nước bọt, thuận thực quản xuống, quả thực cảm thấy thân mình giống như rót vào cỗ lực lượng, kinh mạch đều lung lay lên.

      Nàng vì sao phải cứu ?

      Biết muốn giết ý trung nhân của nàng , nếu chết, nàng chẳng những có thể đào tẩu, còn có thể thuận đường giải quyết địch nhân là , nhất cử lưỡng tiện phải sao?

      Nghĩ đến trước lúc nàng , còn cố ý dặn dò được chết, trong lòng chợt dâng lên cỗ ấm áp.

      Kỳ có thể di động thân mình , lại lựa chọn yên lặng bất động, bởi vì rất ngạc nhiên ── nàng trở về sao? Nàng tính như thế nào cứu ?

      Nghi hoặc trong lòng, nhưng lại hỗn loạn mong đợi. ( may trang : đợi biết, hứ ! nguyên lành chịu muốn chịu khổ mà )

      Ước chừng qua nửa nén hương thời gian, nàng trở lại, hai tay còn kéo cái gì , đó là dùng vỏ cây cùng cỏ khô , thất thấu bát thấu bện mà thành .

      Trước khi nàng tiến đến gần hơn, liền nhắm mắt lại, bao lâu liền cảm nhận được cánh tay non mềm của con quàng qua thân , muốn di chuyển .

      Thủy Linh Nhi tính đem Sở Ân chuyển đến cáng , rồi kéo đến nơi an toàn , bởi vì đường vừa rồi nàng phát cái sơn động, có thể tạm thời làm nơi cư trú tối nay .

      Nàng cẩn thận tận lực đụng chạm đến miệng vết thương lưng , theo ngay mặt khởi động nửa người , từng bước sau này di động, ngờ mới hai bước, liền vấp phải tảng đá.

      Halong-ngoc thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TÀ VƯƠNG

      MẠC NHAN

      NGUỒN: http://cungquanghang.wordpress.com/2011/03/12/ta-v%C6%B0%C6%A1ng/

      Edit : troixanhmaytrang

      “Ai nha!”

      Nàng nhất thời mất đà té ngã xuống, đồng thời cũng kéo thân hình to lớn của đè nặng người , đôi môi đầy đặn của chợt đè trúng lên cái miệng nhắn của nàng . ( maytrang : Hôn rồi ,*** tung hoa *** , híc , ** chấm chấm nước mắt *** cặp đôi này chậm, mãi đến chương năm mới hôn nhau, hại ta chờ dài cả cổ )

      “Ngô ~~ ngô ~~”

      Nàng xấu hổ cấp giãy dụa , bị ngăn chặn miệng chỉ có thể ngô ngô kêu, vất vả giãy dụa mới đứng dậy được , toàn thân nàng như nhuộm màu hồng .

      Ngoài ý muốn! Đây là ngoài ý muốn!

      Nàng chùi chùi đôi môi đỏ mọng của nàng , trợn mắt nhìn , họ Sở vẫn như cũ tứ bình bát ổn mê man trung, hề động tĩnh.

      Thủy Linh Nhi nhàng thở ra, lẩm bẩm:“May mắn ngươi hôn ta , bằng gặp rắc rối lớn ! Nghe đại sư tỷ , Đoàn tỉ phu hôn môi của tỷ, liền đối tỷ ấy phụ trách, ta vừa rồi cẩn thận cùng ngươi huých miệng, chẳng phải là đối ngươi phụ trách  a ?”

      Nàng nghĩ nghĩ, lại sửa chữa:“ đúng, ngươi là nam , ta là nữ , hẳn là ngươi đối ta phụ trách, bất quá ngươi yên tâm, bổn nương theo ngươi so đo, dù sao ngươi cũng biết, ha.”

      “......” thực tế, biết được toàn bộ .

      Đưa chuyển đến cáng , kéo liền dễ dàng hơn.

      được đoạn sườn núi ,  cuối cùng nhìn thấy cái động , Thủy Linh Nhi may mắn vận khí tốt, ít nhất đêm nay cũng có nơi che gió đụt mưa  , cần bên ngoài kia chịu đựng ban đêm gió lạnh, lại còn phải nơm nớp đề phòng lọt vào tầm công kích của mãnh thú .

      Nàng bước nhanh hơn , dùng sức kéo , cố gắng kéo.

      Binh !

      Ngô...... tiếng gì vậy !

      Binh !

      Kỳ quái, như thế nào kéo ?

      Binh !

      Tiếng động gì vậy a?  Sao vang lên mãi ?

      Nàng buồn bực quay đầu, thế này mới phát , cáng vướng vào cửa động , sở dĩ có tiếng động, là vì đầu của đụng vào tảng đá , nàng dùng sức kéo ba lượt, đầu của liền đụng phải ba lượt. ( maytrang : Hehe , ta mà, sướng chịu nhõng nhẽo chi cho khổ …)

      “Thảm !” Nàng hô , bước nhanh tới, lặng lẽ đưa tay lên mũi , kiểm tra hơi thở , sau đó mới thở ra hơi nhàng.

      May mắn may mắn, còn có hô hấp, nàng thực chột dạ sửa đầu cho ngay ngắn ,tự mình an ủi :“ sao đâu , nhiều lắm cũng mang cục u hơi to , chết được , dù sao ngươi hôn mê , cũng đau, đương nhiên lại càng hiểu được này cục u này là do đâu , ha.”

      “......” Sai lầm rồi, biết được mọi chuyện .

      Thủy Linh Nhi đưa kéo vào thạch động , sớm đổ mồ hôi đầm đìa, nàng lau mồ hôi trán , thở hổn hển mấy hơi thở, lại vội vàng kiếm nhánh cây khô nhóm lửa .

      Nàng tuy rằng thi triển được khinh công, nhưng kỹ năng sống nơi hoang dã ra được huấn luyện ít. Trước kia nàng cùng các sư tỉ thường thường thừa dịp sư phụ vắng , ba người cùng nhau xuống núi du ngoạn, đêm xuống ngủ trong động, khát uống nước suối, đói hái trái cây rừng để ăn. Du ngoạn thỏa thích mới trở lại Thiên Sơn .

      Lửa cháy , nàng an tâm, bởi vì dã thú nhìn thấy lửa hội tùy tiện tiếp cận, kế tiếp, xem thương thế của mới được.

      Nàng bước đến bên cạnh Sở Ân, ánh lửa chiếu vào áo bào trắng nhiễm đầy vết máu của trông đáng sợ , làm cho nàng hô hấp khỏi cứng lại! ràng người bị thương là , nhưng sao tâm nàng lại đau nhói?

      nhàng vạch lưng áo của , nhìn thấy lưng đầy vết chém đao thương , trong đó có hai vết thương là đặc biệt sâu nhất .

      Biết cho ăn xong đại hoàn đan, có việc gì , nhưng nhìn miệng vết thương sâu và đáng sợ như thế, vẫn là làm cho nàng hiểu sao tâm lại đau xót , ngay cả khi răng cắn chặt vào cánh môi hoa rướm máu vẫn hay biết .

      Nàng vội vàng lại lấy ra túi gấm tùy thân , ở bên trong tìm ra cái bình sứ màu nâu, bên trong là thuốc bột chuyên trị ngoại thương , là nhị sư tỉ Thi Dược Nhi hơn mười loại trân quý thực vật chỉ duy nhất sinh trưởng tại Thiên Sơn, tinh luyện thí nghiệm mà thành .

      Dược Nhi , ngoại thương dược này so với kim sang dược hoặc là Vân Nam bạch dược đều phải tốt hơn gấp trăm lần.

      Nàng  xé mảnh vải người đem thấm ít nước suối , lau nhàng ở miệng vết thương đến khi sạch hết vết máu khô , đem thuốc bột nhàng rắc lên . ( maytrang : này bị thương nhiều chút là chị mảnh vải che thân > < ! )

      Thuốc bột rất nhanh hòa tan vào máu ,  thấm vào da thịt, thuốc rắc miệng vết thương vừa giáp, trong bình sứ cũng cạn, chút cũng lãng phí.

      Chuyện nên làm nàng cũng làm tròn , kế tiếp, tùy theo số mệnh của a ! Trước mắt chỉ có thể chờ đến hừng đông, lại nghĩ biện pháp khác.

      Cái miệng nhắn chu lên đánh ngáp cái, nàng buồn ngủ , chân tự động cũng bước nổi.

      Bây giờ hơn nửa đêm, thế này mới phát chính mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, nhớ ngày đó nàng còn có khinh công, làm những việc như thế này chỉ như vận động tay chân thôi, làm sao dễ dàng xương sống, thắt lưng đau như thế này  ? Nếu Dược Nhi ở đây tốt rồi, Dược Nhi biết thiên hạ bách thảo kì dược, nhất định có thể làm cho nàng khôi phục khinh công.

      Thủy Linh Nhi tâm ý định, tính đợi cho xác định họ Sở sinh mệnh còn nguy hiểm , nàng phải tìm Dược Nhi.

      mặt đất trải săn cỏ khô cùng lá cây, nàng nằm ở cấp , đem tàn phá thụ phiến trở thành chăn bông đắp ở người, nhắm mắt lại, chuẩn bị mộng chu công .

      Lúc này, bên ngoài lại truyền đến sói tru , lại có rất nhiều thanh hỗn loạn của động vật kêu đến thê lương, mỗi thanh đều làm người ta lưng phát lạnh, vô cùng sợ hãi.

      Kì quái , ràng nhóm lửa , như thế nào còn cảm thấy lạnh a? Nổi da gà đều nổi lên.

      Chung quy, nàng vẫn là nhịn được đứng lên, đến gần cửa động nhặt nhạnh ít nhánh cây trở về, gắt gao ôm ở tay làm vũ khí phòng thân, nhưng vẫn y như cũ, trừ được nỗi bất an trong lòng .

      Theo tiếng tiếng quỷ khóc sói gào, thân thể của co rúm lại như con giun , lặng lẽ bò bò đến gần sát Sở Ân .

      Nàng na nha na , na vào trong lòng, còn đem cánh tay của nâng lên, đặt choàng qua người nàng, khuỷu tay rộng thùng thình , vừa vặn có thể cất chứa thân hình nhắn kiều của nàng .

      Nàng giọng :“Ngươi nhất định rất lạnh đúng hay ? Cho nên ta lòng từ bi, giúp ngươi sưởi ấm, là làm ơn cho ngươi đó nha .” ràng là chính mình sợ hãi sợ hãi, còn cứng miệng muốn giúp cho người ta, còn muốn làm bộ thực giảng nghĩa khí; Dù sao có người nhìn đến, họ Sở cũng hôn mê , nàng mới có thể lớn mật như vậy a .

      cũng thần kỳ, từ sau khi tiến sát vào trong lòng , đúng là lạnh , từ nãy giờ nỗi lòng luôn nhấp nhỏm lo âu, trấn định chút , đồng thời nội tâm tràn ngập cảm giác an toàn.

      Nằm trong  khuỷu tay của , nàng giống như chim sợ cành cong tìm được nơi tránh gió , hấp thu ấm áp người , bao lâu sau , hơi thở trở nên vững vàng, nàng bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề .

      Cơ hồ là nàng vừa ngủ khắc, lập tức đôi mắt bên cạnh nàng mở to , sáng ngời hữu thần đồng mâu lý, nhìn thẳng vào gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp .

      Những sợi tóc của nàng xõa tung cánh tay của , hương vị của nàng hòa lẫn cùng hơi thở của , nàng tròn trịa mềm mại tựa vào bờ ngực cứng rắn nam tính của .

      nhúc nhích, chính là lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, dung nhan thanh tú của nàng tinh tế đoan trang , trong ánh mắt còn mang vẻ lạnh như băng, giờ nhu hòa ấm áp, tầm mắt dọc theo hàng mi của nàng, lông mi của nàng, mũi của nàng , đến......  Miệng của nàng.

      nhớ , lúc hai môi cẩn thận chạm vào nhau, đôi môi kia như đóa hoa mềm mại thơm ngát nằm môi .

      Cũng nhớ , khi chính mình nằm ở người nàng , nàng so với tưởng tượng của càng tinh tế mềm mại hơn .

      tại, vật này hề phòng bị trốn vào trong lòng của ngủ say, giống như con mèo , vô tội tựa vào móng vuốt của hổ báo , lại thiên chân nghĩ rằng biết, yên tâm ngủ cách thoải mái, biến thành đại ấm lô để sưởi .

      Cùng nàng làm bạn, chạm vào trong sâu thẳm nội tâm cứng rắn của , dường như chậm rãi hòa tan cùng nàng .

      Mạnh, mắt sáng như đuốc, sắc bén duệ mâu hướng cửa động vọt tới ──

      maytrang : cái chương này dài ơi là dài edit mãi mà thấy chương 6. Ta ngắt khúc vậy nhé !
      Halong-ngoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :