1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Surrender My Love - Johanna Lindsey (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương V
      Chiếc xe bò chậm rãi lê từng bước con đường xuyên rừng, bà già với đôi tay gân guốc và mái tóc điểm bạc ngồi phía sau dây cương. phụ nữ trẻ tâp tễnh theo sau chiếc xe, chút đau đớn bởi ta bị tập tễnh là do từ lúc sinh ra môt bên chân ngắn hơn chân kia. Họ ngửi mùi xác chết bốc lên rất lâu trước khi nhìn thấy những thi thể rải rọc đường. Đó là thứ mùi mà bà già Valda luôn chào đón, còn cháu của bà, Blythe, ghê tởm nhưng quen thuôc từ lâu.
      Cuối cùng ho cũng nhìn thấy những xác chết, Valda đánh chiếc xe sang môt bên đường và háo hức nhảy xuống. Bà vốn là môt bà già nhanh nhẹn so với tuổi của mình, bà bắt đầu di chuyển dọc theo các xác chết để tìm kiếm những túi tiền còn xót lại của những kẻ xấu số.
      lâu sau Blythe nghe thấy tiếng cằn nhằn của bà “ Khiếp, lũ dọn đường vét sạch”.
      Đáng lẽ bà nên là những kẻ dọn đường khác, bởi lẽ chính hai cháu Valda cũng là những người “dọn đường”. Những cuộc chiến tàn phá mảnh đất này- trong nhiều năm từng là nơi kiếm cơm của bà, và buộc bà phải theo chân những kẻ thù Đan Mach. Với lí do là bà tìm kiếm con trai mình, ai phê phán khi bà dò la quanh những thi thể ngã xuống và vơ vét từng đồng xu hay trang sức còn sót lại trong túi họ.
      Nhưng những gì Valda là hoàn toàn đúng. Những kẻ dọn đường khác tìm thấy những xác chết này và vét sạch. Tất cả những đôi ủng, áo choàng, đồ da, vũ khí và cả đồ len đều bị lấy sạch. Chỉ còn hai mảnh áo chẽn là còn lại bởi lẽ những vết thương khiến chúng te tua đến mức ai thèm lấy. Hầu hết những người đàn ông này vẫn còn chiếc quần trong bê bết máu và sặc mùi chết chóc còn những đôi vớ của họ bị lột sạch. Hai trong số họ hoàn toàn trần truồng, có lẽ đồ lót của họ vẫn còn sạch nên bị cướp .
      Blythe đứng bên đống xác chết và kiên nhẫn chờ bà của mình xong xuôi công việc. Valda quá tức giận vì còn gì để mà lấy, và kéo mạnh trong những áo chẽn còn sót lại. Blythe biết rằng nàng có thể giặt sạch và khâu lại để bán nó đổi lấy bữa ăn nóng sốt.
      Blythe ghê tởm khi chạm vào xác chết, và bà chưa bao giờ bắt nàng phải giúp mình , điều mà nàng lấy làm biết ơn. Nàng thường bán những thứ họ tìm được , và thậm chí bán mình khi vào mùa đói kém. Valda nuôi nấng nàng và đây là người thân duy nhất mà nàng biết. Nhưng Valda già và khẩn thiết cần mái nhà hơn là chiếc xe bò và cái rét rình rập quanh chiếc giường của bà.
      Đó phải là điều vô vọng, ít nhất là giờ đây, khi Valda nghe tin vợ của người họ qua đời, và bà cùng cháu Blythe đường tới thăm người tại Bedford. Chính vợ của Aldrich cho họ vào nhà khi họ van nài, nhưng giờ bà ta chết, và Valda hi vong người họ mình cưới Blythe và cho họ mái nhà mà họ ao ước. Ông ta luôn đối tốt với con bé, dù nó trông hơi di dạng. mái nhà và thức ăn mỗi ngày quả là môt điều tốt lành.
      Đôi mắt nàng nhìn quanh khi chờ đợi bà của mình. Nàng ghét cảnh chết chóc, vì chứng kiến quá nhiều, nhưng đôi mắt nàng vẫn bị hút vào chúng với niềm đam mê mấy lành mạnh. Và đôi mắt nàng lại trở lại tới người đàn ông mà nàng nhìn ngắm nhiều lần đến mức cuối cùng nàng cũng quyết định lại gần.
      ta là trong số hai người đàn ông bị vét sạch và Valda lật ngửa người ta- vừa lẩm bẩm và chửi rủa vì ta quá to lớn – để tìm kiếm những chiếc nhẫn đôi tay . Có lẽ đeo cái gì, vì nếu có mất vài ngón tay- cách nhanh nhất để những kẻ dọn đường lấy chiếc nhẫn dính chặt vào đôi tay.
      cái xác còn nguyên vẻ trẻ trung mà Blythe thể nhìn thấy môt vết thương nào, trừ những vết seo chứng tỏ chiến binh. cũng là người trẻ nhất, lớn nhất mà nàng từng biết đến. Nhưng chính khuôn mặt là nơi nàng thể rởi mắt, khuôn mặt thiên thần, đẹp đến mức khiến bầu ngực nàng nhói đau. Và lần đầu tiên trong nhiều năm nàng nhìn xác chết như thế, đôi mắt nàng lệ.
      Đó chính là bởi sức hút của khiến Blythe, người quen biết có thể khóc trước cái chết cả môt người đàn ông trông như . Và đây là điều nàng làm, mà bà nàng hề biết, và nàng còn ngồi phục xuống cạnh , đôi bàn tay đặt lên đôi má . Làn da vẫn còn ấm và mềm, khiến nàng khỏi ngạc nhiên. Và nàng bất ngờ rụt tay lại khi cảm nhận được hơi thở của .
      Valda, người đàn ông này chưa chết”
      Valda nhìn lên khi gập chiếc áo chẽn vừa lấy được và đáp “ sao? cũng sớm chết thôi”
      “ Nhưng người ta vết thương nào”
      Valda lại gần và nhìn xuống người đàn ông. Bà lật mạnh người và nhận thấy vết thương nào. Bà quỳ xuống và nâng đầu lên bằng cả đôi tay và tìm thấy vết hằn đánh gục , bằng nắm tay bà.
      Bà thả đầu xuống măt đất cứng mảy may bận tâm đến chấn thương có thể mang lại cho . cũng gây ra tiếng động nào.
      ta bị đánh vỡ sọ”, bà cách tự nhiên “ Thường họ khó mà tỉnh dậy sau những vết thương như vậy”
      “ Nhưng ấy có thể?”
      “ Ừ, ta có thể, với chăm sóc thường xuyên, điều mà ta thể có ở chốn này. Giờ theo ta, ta xong việc”.
      “ Cháu có thể chăm sóc ấy”
      Sắc măt Valda chuyển sang tức giận “, sao cháu có thể? Chúng ta còn có đủ thức ăn để cắm trai tại đây. Và tốn nhiều thời gian nếu chúng ta làm vậy. ta có vẻ khó mà qua khỏi”
      Nhìn chằm chằm vào người đàn ông, Blythe trở nên bướng bỉnh “ Nếu có cơ hội để cứu sống ấy, cháu làm “
      “ Nghe này, chúng ta thể nấn ná ở đây thêm. Chúng ta cần tới ngôi lành tiếp theo để mua thêm lương thực”
      “ Vây chúng ta có thể mang ấy theo”
      Valda giật manh tay nàng “ Cháu có điên vây? Vì sao chúng ta phải làm điều ngu xuẩn đó”
      “ Để cứu sống ấy”, Blythe giải thích đơn giản.
      “ Nhưng ta chẳng là gì với chúng ta”
      Khi ấy Blythe nhắc tới điều đảm bảo Valda đồng ý “ ta ban thưởng cho chúng ta môt món hời nếu chúng ta cứu ấy, chỉ vài xu và trăm là ít. ta là lãnh chúa. Nàng muốn chúng ta trông bớt nhếch nhác khi tới gặp Aldrich ư?”
      Valda có vẻ động lòng, nhưng vẫn còn lưỡng lự “ Nhưng đây phải là công viêc dễ dàng – nhét thức ăn xuống cổ họng kẻ dở sống dở chết thể nuốt được. ta yếu dần và có thể chết sau tuần”
      “ Có thể là hai trăm--”
      “ Vậy hãy giúp ta cho ta lên xe. Nhưng ta cảnh cáo cháu, nếu ta tỉnh vào lúc chúng ta tới Bedford, ta tự chôn ta vào bụi rậm. Ta thể tới gặp Aldrich với người đàn ông này, ấy cho chúng ta bước vào cửa. Ông ta thích dính dáng đến quý tộc. tốt đẹp gì. Vậy cháu hứa , hoăc ta bỏ mặc ta ở đây. “
      Blythe gật đầu vui vẻ, với niềm tin tưởng mạnh mẽ rằng họ có thể chữa lành vết thương cho trong nửa tháng – trong thời gian họ tới Bedford với con bò già của họ. Tất nhiên là người vừa với chiếc xe. Cái lưng của cần được nghỉ ngơi vì thế chân thả dọc đuôi xe bởi lẽ chân quà dài, và mỗi lần gặp ổ gà đường chân lại quệt xuống măt đường. Nhưng dù thế vẫn tỉnh.
      Ngày qua ngày, Valda ngày cằn nhắn, mặc dù bà chỉ cho Blythe cách để đưa thức ăn vào cổ họng . Tuy vậy, cũng mấy thức ăn trôi vào dạ dày theo cách đó, măc dầu nàng có thể nhận thấy dần hồi phục cách chầm chậm.
      Nhưng nàng vẫn dành cho chăm sóc chu đáo nhất , nàng . Thậm chí nàng bán mình để mua thịt nấu súp cho , khi chính nàng và Valda có thức ăn cho chính họ. Nàng lấy làm vui vẻ với niềm tin rằng sống mặc dầu thực tế là chưa hề cất môt tiếng nào, chưa từng cử động nhúc nhắc đốt xương nào, chưa hề mở mắt, và cứ liên tuc lên cơn sốt.
      Blythe thưc tâm làm hết cách có thể,mặc dù cả nàng và Valda đều biết mấy về chữa trị vết thương. Nhưng , khi họ tới Bedford tình trang của vẫn có gì biến chuyển. Với lời hứa từ trước với bà nàng, Blythe cố nấn ná thuyết phục bà nàng cắm trại thêm hai ngày nữa, nhưng nàng thể đòi hỏi thêm gì nữa. Tương lai của chính nàng còn bị đe doa, cuộc sống tốt hơn hay . Valda chắc chắn rằng tương lai của họ bị đe dọa nếu đem theo người đàn ông mà họ quen biết.
      Nhưng, chúa giúp nàng, đó là điều khó khăn nhất Blythe từng làm, là để lại . Nàng khóc khi mặc cho bộ đồ trong đống đồ chôm chỉa được của Valda, thậm chí phải vật lộn với bà của mình, vì Valda muốn phí phạm, còn Blythe muốn để trần truồng như khi họ tìm thấy . Đó là điều tối thiểu nàng có thể làm cho , giờ nàng phải bỏ mặc . Cuối cùng nàng vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình, nàng vỗ vào hết lần này đến lần khác, gào thét mong tỉnh dây, tức giân với trớ trêu của số phận, sau tất cả những cố gắng của nàng, của nàng đúng. tỉnh dậy.
      Cuối cùng chính Valda kéo nàng , phàn nàn về đôi mắt sưng húp của nàng, rằng Aldrich thích như vậy. Blythe còn quan tâm gì vào lúc đó. Nàng khiến Aldrich cưới nàng, dù mắt có sưng húp hay . Và mặc dù nàng thể găp lại người đàn ông ấy thêm lần nào nữa, dù ấy là ai nàng nhớ đến trong suốt phần cuối của cuộc đời mình.
      Hết chương V

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương VI:
      Chính cơn mưa đánh thức Selig, từng giọt đều đều tụ lại khóm lá đầu và rơi trúng giữa trán . Nhưng cơn đau phía sau gáy hành hạ , khiến ngất thêm ngày nữa.
      Mặt trời rọi sáng khi tỉnh dậy lần nữa, và ánh sáng chói lóa khiến thấy đau đớn thêm, mặc dầu có thể nhìn khi hé mắt, ánh sáng chạm đến cách trực tiếp vì được che chắn bởi bụi rậm nơi nằm. cơn đau khác lại tới, dữ dội như lần trước đến mức phải ngất , nhưng cũng nhanh qua . Vì thế nên dám đông đậy, và trong những phút giây định hình được, nghiến chăt hàm răng tránh những tiếng rên của chính mình.
      Sau cùng khi nhấc bàn tay để xác định chỗ đau, những ngón tay lại run lên, và đôi cánh tay nâng lên được nữa mà lại trượt xuống đất. yếu ớt, đó là điều nhân thấy. mất máu quá nhiều, đó là nguyên nhân chính, và bắt đầu lo lắng về tình trang của mình. có thể sắp chết, với những gì mà có thể cảm nhận được,mà vẫn thể biết gì về vết thương mà mình gặp phải.
      đợi lúc rồi lại thử lần nữa tìm kiếm vết thương, và lần này thành công. cảm giác ở mặt mình đầu tiên, bởi toàn thân đều đau ê ẩm, nhưng thấy lún phún râu mặt mình. Điều đó chắc chắn với rằng bị bất tỉnh lâu, có lẽ chỉ ngày, nhưng sau đó lại có cách nào biết được đôi bàn tay dịu dàng nào cạo râu cho trong vòng mười ngày qua. Cuối cùng cũng thấy môt cục u lồi lên phía sau gáy, khiến khỏi kinh ngạc khi ấn vào vùng da mềm mềm đó. Nó còn sưng to như trước, khiến được trấn an phần nào về nỗi sợ hãi trước đó. Nhưng có vết máu dính nào, vậy tại sao chân tay lại yếu ớt thế này?
      Đầu tiên nghi ngờ rằng có lẽ mình còn bị thương ở chỗ nào khác mà chưa cảm nhận được. Nên kiểm tra lại toàn bộ cơ thể mình môt lần nữa, nâng lên từng cánh tay, cẳng chân để khám phá cơn đau theo mỗi cử động. Nhưng chỗ nào đau nhói, tất cả chỉ là cảm giác mệt mỏi, cứng nhắc , và cái bung rỗng, điều mấy ngạc nhiên với rằng bị bỏ đói ngày, và cơn đau lạ dưới chân như thể ai đó chọc vào đó. Điều đó có mấy ý nghĩa với vào lúc này, nên buồn nghĩ đến nữa, vì nghĩ đến chỉ làm tăng thêm cơn đau ở đầu.
      Tuy vậy, vẫn tự hỏi làm thế nào có thể trở lại Wyndhurst, chỉ còn cách hơn ngày đường, có thể là hai ngày nếu bộ, khi mà chỉ ý nghĩ ngồi dậy cũng khiến khiếp sợ. nằm đó trong giờ tiếp theo, miễn cưởng thử ngồi dậy, và cuối cùng cũng làm được, bằng cách nâng khuỷu tay lên trước rồi đẩy dần cơ thể mình ngồi thẳng dậy. đúng khi khiếp sơ điều này, bởi vì ngay lập tức cảm giác lâng lâng, nhưng tệ hơn nữa là cơn buồn nôn sau đó. ngồi dựa vào bên, sẵn sang rửa ruột, nhưng có thứ gì trào ra. Điều này khiến dễ chịu hơn chút nào, tiếp tục nôn khan, mỗi lần kèm theo cơn co giật toàn thân và tưởng như hàng trăm mũi dao xuyên qua đầu , cho đến khi cơn đau quá sức chịu đựng của .
      Vẫn là ánh sáng ban ngày vào lần thức dậy tiếp theo của , nhưng thể rằng đó là cùng ngày hay . Chỗ đau vẫn còn đó, vẫn tệ như trước, và kí ức về nỗ lực ngồi dậy khiến lưỡng lự hồi lâu trước khi thử lại. Đó là cơn đau vùng bụng, và yếu ớt lạ lùng hề biến mất khiến thể cử đông. cần thức ăn – thần Odin hãy giúp , cảm giác mình chết đói – chiếc giường mềm mại, và có em chăm sóc, tất cả những thứ mà thể có vào lúc này. Vì vậy cuối cùng nghiến răng với quyết tâm đứng lên vào lần này, nhưng làm chậm
      Cơn choáng lại tới, khi đứng ngồi dậy nhưng , với tất cả sức lực của mình, cố gắng chống chọi với nó, và cố gắng điều hòa với cơn buồn nôn. Chỉ đến lúc này mới nhận ra mắt mình bị mờ dần, vẫn còn may là điều này xảy ra thường xuyên, lúc mờ lúc .
      Tuy vây, ngồi đó, mấy vội vàng với việc nhúc nhắc đôi chân, cũng có thời gian để quan sát cảnh quan xung quanh mình cũng như thứ quần áo mặc – những thứ phải của mình. Chiếc quần trong màu bùn quá chật và chỉ ngắn đến đầu gối của . Chiếc áo chẽn màu xám rộng nhưng ngắn, có lẽ được may cho người đàn ông ham ăn uống. Chiếc áo quá rộng nhưng nhân thấy phần là do bị giảm cân, lí do cho yếu ớt lúc này. Miếng vải da giầy lỗ chỗ ở phần đế khiến đau chân nếu lại – nếu có thể.
      Điều này khiến nhớ lại khoảng thời gian mình lang thang ở miền bờ biển phía Nam Wessex khi tìm kiếm em của mình trong bộ dạng của người đánh cá từ Devon của Celtic, người đánh cá nghèo khổ , ăn vận quần áo tồi tàn. Nhưng trước đó, cũng bị mê sảng thời gian trước khi có người cứu giúp. có những giấc mơ mãnh liệt vào lúc đó, trong khi hồi phục, và cảm nhận được nỗi sợ trong khoảnh khắc rằng lần này là lần trước, rằng những gì xảy ra từ đó chỉ là giấc mơ. gạt bỏ ý nghĩ đó nhanh chóng, vì thể mơ về người đàn ông nào như người em rể của . Royce quá đặc biệt – và cơn đau ở đầu của , và liên quan gì đến lần trước.
      Hơn thế, những thứ quần áo này cũng khác. Chúng tả tơi như trước, và chúng cho thấy phải tự mặc vào người. Và đám thuộc hạ của còn ở bên đường khi họ bị tấn công, vậy tai sao lại ở đây? Thưc tế có thể nhìn ra con đường qua tán lá và có môt thi thể nào nằm đó. Có phải ho bị phát còn bị bỏ quên vì bò vào trong đám bụi rậm này? Và nếu tự vào đây, sao lại mặc thứ quần áo này?
      Tập trung nghĩ ngợi về đống câu hỏi này lại khiến đau đầu, vì thế nghĩ về nó lâu nữa. Và vấn đề thời gian trở nên quan trọng vào lúc này. Với ánh mặt trời nhạt dần, biết rằng bây giờ là buổi sáng hay là cuối ngày, nhưng cần tìm giúp đỡ trước khi đêm xuống, và thể làm được điều này trừ khi nhúc nhắc được đôi chân.
      Điều này quả dễ dàng. Những lần thử đầu tiên, đứng dây bằng đôi tay và đầu gối cho đến khi cơn chếnh choáng qua , và những bước đầu tiên của trông ngộ vì đôi chân còn quá yếu. Nhưng đây còn là vấn đề sống còn nữa, mà là thử thách lòng kiên định và quyết tâm và cuối cùng cũng lê từng bước xuyên qua cánh rừng, tư đẩy mình từ cái cây này sang cái cây khác và lấy đó làm điểm tựa, ngã nhào khi tới khoảng trống, rơi xuống năm sáu lần trước khi tới được chỗ mới.
      quyết định trụ lai trong rừng bởi lẽ con đường an toàn khi lại mình, đặc biệt là mang theo vũ khí. Chiếc rìu dài, lưỡi gươm Frisian, con dao găm nạm đá đeo bên thắt lưng và cả chiếc thắt lưng khắc sâu chiếc bùa khóa bạc, tất cả đều biến mất. Nếu mà tìm ra lũ trộm này

      ***

      ngửi thấy mùi thức ăn trước khi nhìn thấy túp lều, vận may gắn với cái tên trở lại, bởi lẽ chỉ có bà nội trợ ở đó, bà nhìn thấy và dọn bàn cho . Những ổ bánh mỳ mới ra lò cùng với bơ và tất cả những gì còn lại từ bữa sáng được dọn ra, trong khi bà tiếp tục nấu thêm cho , trong đó có cả con gà gô bà định làm bữa khuya cho chồng mình.
      Đó là người phụ nữ trung niên và bà chăm chút như cách mà những người phụ nữ khác thường làm, mặc dù thể hiểu từ nào bà ra. đoán là bà tiếng Saxon, nhưng với vực hề quen thuộc với . Và mặc dù thử vài thứ tiếng, nhưng bà cũng hiểu gì. Nhưng ăn hết tất cả những gì bà dọn ra cho mình cho đến khi no căng bụng.
      Có cái gì thôi thúc ở lại đó vào buổi đêm. phần sức lực của trở lại, nhưng phải tất cả, và cơn đau thường trực ở vùng đầu vẫn chưa hề thuyên giảm so với số lương thực mà nạp vào người. Tuy vậy, cái cần bây giờ là người thầy thuốc, chứ phải nghỉ ngơi bình thường, và nghi ngờ về việc người phụ nữ đó có thể giúp , thậm chí cả khi có thể giải thích cho bà hiểu vấn đề của mình.
      cũng sợ là lên cơn sốt và đầu óc được tỉnh táo, có lúc nhớ mình ở đâu và có lúc chắc chắn. chỉ chắc chắn điều là cần phải tìm được ai đó hiểu mình và nhắn tới em của . ấy có thể tới và mang về nhà, bởi lẽ còn chắc là mình có thể trự trở về nhà.
      Vì thế lê từng bước và di chuyển về phía nam. Mặt trời lặn, giúp xác định chính xác phương hướng. Và giờ mang theo lương thực đủ dùng trong vòng 1-2 ngày tới, nhờ người phụ nữ tốt bụng ấy. Thực ra số đó là quá nặng với , bởi giờ toàn bộ sức lực của dồn vào đôi chân. yếu ớt thể giải thích nổi vẫn còn khiến bối rối và đầu vẫn còn đau như búa bổ để có thể tập trung suy nghĩ về câu đố rắc rối đó.
      Hàng giờ trôi qua, mặt trời lặn hẳn, bầu trời trở nên tối dần, và toàn bộ sức lực của Selig gần như cạn kiệt nhưng vận may của vẫn còn. Chút ánh sáng cuối ngày dẫn lối vào trang viên, đại sảnh rộng lớn được bao bọc bởi những bức tường gỗ vững chắc. chắc rằng qua Đông Anglia nhưng chỗ rộng lớn như thế này chắc phải có người có thể tiếng Celtic.
      theo bức tường cao bao quanh chiếc cổng, mường tượng ra chiếc giường êm ái, với những người đàn bà ve vuốt chiều chuộng . Nhưng đủ sức lết tới cánh cổng. cơn choáng đánh gục , ngã nhào vào bờ tường, thể nhúc nhích thêm.
      tưởng như mình nghe thấy tiếng vọng lại từ bên kia bức tường, nhưng chúng quá để phân biệt được từng lời, và chắc mình đủ sức hét to lên cho người bên trong nghe thấy. Đều này là cần thiết khi có bốn người cưỡi ngựa tiến đến cỗng, như thể nhóm tuần tra trở về và có hai người nhìn thấy . Selig thở hắt ra, nhưng vui mừng của là quá sớm, bởi tìm thấy giúp đỡ từ nơi đây, mà ngược lại.
      Hết chương VI

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương VII:
      Erkia mấy để tâm đến trở về của nhóm tuần tra. lần nữa nàng lại tới trễ vào bữa tối, chậm trễ sắp trở thành thói quen, tất cả cũng chỉ tại tên trộm xảo quyệt. lại ra tay thêm lần nữa vào buổi chiều hôm đó, lần này là món đồ trang sức của nàng. Vì thế toàn bộ tâm trí của nàng đều bị hút vào chuyện đó, càng nghĩ càng thấy tức vì thể tóm được tên trộm sau hàng tuần lễ tìm cách.
      Khi nàng vừa bước tới chiếc bàn dài và vòng tay ôm lấy đứa cháu của mình trong đám thuộc hạ tới và thông báo rằng Wulnoth bắt được kẻ gián điệp và đề nghị nàng cho phép treo cổ ta. Đúng là Wulnoth, luôn đề nghị nàng phán xét trước khi có thời gian cân nhắc hay thu thập đủ tin tức.
      “ Hãy sớm giải tới đây, khi mà đại sảnh vắng người hơn”, nàng với tên thuộc hạ.
      Tên này có vẻ e dè khi trả lời “ Thưa , thay vào đó có thể tới gặp được . Phải mất 6 người mới kéo tới “hố”. ta chịu
      “ Tại sao?”
      – thực ra là thứ tiếng mà chúng tôi hiểu”.
      Nàng thấy nực cười về điều đó “ Nào giờ , nếu là kẻ gián điệp, phải hiểu chúng ta, hoặc biết gì hết ngoại trừ những gì hay bất cứ ai có thể thấy. Tại sao Wulnoth lại buộc tội ?”
      “ Ông ta
      Erika thở dài “ Tốt lắm, ta tới sau bữa ăn. Liệu các ngươi có thể chờ ta đến khi đó?”
      Tên thuộc hạ thoáng bối rối trước điệu lạnh lùng của nàng và gật đầu rồi lùi ra ngoài. Nhưng khi bắt đầu chú tâm vào những gì diễn ra nàng bắt đầu thấy hoài nghi về những lời của tên thuộc hạ. Sáu người đàn ông kéo tên vào “hố” ? Điều này vô lí, trừ khi tên gián điệp đó cũng là người như Turgeis .
      Và nỗi tò mò dấy lên khiến nàng rời khỏi đại sảnh khi còn chưa no. Tất nhiên là cái bóng của nàng cũng theo, tất nhiên có phần tiếc nuối với bữa ăn dở dang của mình, bởi lẽ cái dạ dày của lớn hơn của nàng rất nhiều.
      “Cái hố” còn là lỗ hổng sâu mặt đất nữa khi mà những tên tù nhân bị tống vào đây. Giờ đây nó chỉ là cái chuồng cỡ trung, có cửa sổ mà chỉ có những dây xích gắn vào tường. “ Cái hố” là tên gọi chính xác cho chỗ này.
      Erika mới tới chỗ này lần trước đây, phải vì có quá ít tù nhân mà bởi lẽ nàng thích giải quyết với họ tại đại sảnh trước khi họ bị tống giam – phòng khi họ cần thiết phải bị giam giữ. Bản thân nàng ghét “ cái hố”, bởi dã man, bởi những sợi dây xích, bởi những cái roi da treo tường và mùi hôi thối của chỗ này, chỉ là thứ mùi theo nghĩa đen mà còn là thứ mùi của sợ hãi.
      là may, những tù nhân đều được phán xét nhanh chóng nên họ phải ở lại quá lâu trong nhà tù này. Và nếu đám tù nhân đủ tiền nộp phạt cho tội ác mà họ gây ra, Erika thích theo phong tục của địa phương là bắt họ làm nô lệ trong thời gian, thường quá năm, hơn là làm theo cách của Wulnoth: dùng roi da tra tấn cho đến khi họ sống dở chết dở.
      Nhưng do thám vấn đề hoàn toàn khác, mà món tiền phạt nào tương ứng vì nó liên quan đến chiến tranh và xung đột, và những kế sách lượm lặt được có thể hạ được toàn bộ kẻ thù. Treo cổ có thể là quá từ bi với tên gián điệp bị tóm giữa cuộc chiến và từ khi Erika phải xử lí vụ này nàng lấy làm mừng là những cuộc chiến kết thúc và với nàng mấy để tâm đến trừng phạt. Ragnar, người từng tham gia những cuộc chiến này, có thể nghĩ khác. Nhưng ở đây.
      Wulnoth vẫn ở đó khi tên lính dẫn nàng vào đó. ngọn đuốc được châm lên, đủ để chiếu sáng cả phòng, nhưng đủ để khiến mắt họ cay xè vì khói. Nàng thấy cần phải mở cửa để thở. Nhà tù này là lãnh địa của Wulnoth, nhưng tại sao ông ta lại bao giờ chịu cọ rửa ?
      Turgeis đứng dựa vào tường quan sát cách kín đáo khi cánh cửa được mở ra, nơi mà ánh sáng thể rọi tới. Tên tù nhân bị xích vào tường, với đôi tay bị treo cao quá đầu. Đó là tất cả những gì có thể thấy, vì Wulnoth đứng trước mặt ta, khiến nàng thể quan sát thêm. Thực tế là Wulnoth nắm tóc ta để nâng đầu lên khi nàng tới, nhưng giờ ông ta để ta yên và đứng sang bên. Đầu ta lại gục xuống ngực, như thể ta bị bất tỉnh.

      ***

      Chương VII ( tiếp theo)
      Erika cứng người, cơn giận càng lên cao, nhưng nàng chỉ quay sang hỏi Wulnoth, người cũng tỏ ra hết sức tức giận.
      ta giả vờ” , Wulnoth bằng tiếng địa phương.
      Erika dạy cho những người này tiếng Đan Mạch, thứ tiếng mà nàng mong muốn họ dùng, nhưng đó quả là quá trình lâu dài, và khi vắng mặt nàng biết họ chuyển sang tiếng Anglo Saxon. Đặc biệt là Wulnoth luôn dùng tiếng địa phương ngay cả khi có mặt nàng, mặc dù nàng có thể hiểu ông ta nhưng nàng thèm trả lời mà bắt ông ta chuyển sang tiếng Đan Mạch hoặc là chấm dứt cuộc chuyện.
      Mỗi lần họ có dịp chuyện với nhau người đàn ông này luôn tìm cách lấn át này. Nàng cho rằng ông ta nuôi hi vọng ngày nào đó nàng dính vào cái bẫy của ông ta và trả lời ông bằng tiếng Anglo Saxon. Lúc đó ông ta có cảm giác của người chiến thắng, và nàng lấy làm vui vì chưa bao giờ mắc phải sai lầm ấy.
      giả bộ phớt lờ ngôn ngữ của chúng ta”, Wulnoth tiếp tục “ và còn giả bộ yếu ớt đến mức đứng dậy nổi khi mà có thể nhìn cũng đủ thấy sức mạnh của
      Erika nhìn vào , quả là Wulnoth đúng. Sức mạnh của có thể nhận thấy rất , khi nhìn vào bờ ngực rộng và cơ bắp, vào đôi cánh tay trải căng đầu mà còn hằn từng đường gân. Và điều mà nàng nhận ra trước đó bởi Wulnoth đứng chắn trước mặt đó là chân phải duỗi dọc sàn nhà, ở chỗ dây xích . Đôi chân dựng đứng sàn , đầu gối gập lại, nếu mà đứng thẳng dậy vượt hẳn vị thủ lĩnh.
      còn phải nghi ngờ về việc phải cần 6 người mới có thể mang vào đây, Erika trầm ngâm. Người đàn ông cao to như thế này hẳn phải rất nặng mà những người đầy tớ trung thành của trai nàng thể đọ nổi. Nhưng quả ta giả vờ ốm yếu. Hoặc có thể ta quá mệt mỏi thể gượng dậy nổi – giả thiết này khó thuyết phục hơn. Hoặc có lẽ Wulnoth tra tấn cách tàn bạo, mà nàng chắc là ông ta dám.
      ta mặc quần áo của nông nô, nhưng đó có thể chỉ là cải trang. Mặc dù vậy, mái tóc dài của ta bị thay đổi, màu đen ánh, thể gốc gác là người Celtic.
      Nàng đáp lại Wulnoth bằng tiếng Đan Mạch, lần nữa làm tiêu tan hi vọng của ông ta rằng nàng có thể sao nhãng mà tiếng địa phương “ Người này có thể quá mệt mỏi nên trở nên ốm yếu. Và người Celt có thể hiểu thứ tiếng của ông, nhưng do thám cần phải hiểu ngôn ngữ của ta. Ông thử tiếng của ta chưa?”
      Khuôn mặt dần đỏ của ông ta thay cho câu trả lời . Và giọng lạ vang lên cho nàng thấy mình đoán đúng.
      có thể tiếng Đan Mạch?”
      Tên tù nhân nâng đầu để hỏi và Erika biết làm gì hơn là nhìn chăm chú vào ta cho đến khi nàng nhận ra mình làm gì và đôi gò má nàng dần nóng lên. Nhưng ngay lập tức nàng tự bào chữa về bối rối của mình. Đôi mắt nàng thể lừa dối bản thân nàng. Người đàn ông đó có khuôn mặt điển trai. “ Tuyệt đẹp” là tất cả những gì nàng có thể gọi ra về , nhưng dường như đó cũng là chưa đủ.
      Ồ, có thể biết nhiều bí mật dễ dàng – từ những người đàn bà. Nhưng đàn bà biết mấy về những bí mật chiến tranh… Erika ngạc nhiên vì nàng có thể nhanh chóng từ bỏ những hình phạt với người đàn ông đó chỉ bởi vì nàng thấy ta đẹp trai, đẹp trai cách lạ thường – đẹp đến khó tin. Nàng phải tự kìm mình lại, để phán xét dựa những .
      Cuối cùng nàng cũng trả lời “ Tôi có thể gì hơn. Nhưng tiếng Đan Mạch rất giỏi, đối với người Celt như . Tất nhiên phải học thứ tiếng này để đến đây do thám”.
      Như thể ta nghe thấy những gì nàng vì câu hỏi tiếp theo của hề liên quan.
      người Đan mạch làm gì ở Wessex?”
      “ À, giờ chúng tôi biết làm do thám cho ai”
      “ Trả lời ta , wench”
      Erika cứng người vì cảm giác bị xúc phạm, mặc dù nàng kiềm chế khá tốt, nàng thêm “ Và hẳn rất thích đưa ra những mệnh lệnh. Nhưng ở đây chúng tôi là người đặt câu hỏi. Tôi là quý bà Erika , em của Ragnar Haraldsson, người cai quản Gronwood và vùng lân cận. Khi ấy vắng mặt tôi là người cai quản chốn này và phải trả lời tôi, có lẽ nên bắt đầu bằng tên mình”.
      cũng bà chủ như em tôi”
      nhếch mép cười khiến Erika bối rối lần nữa và thậm chí quên cái cách gọi nàng ( wench là từ cổ, dịch ra là con điếm). Nụ cười ấy còn tạo nên luồng khí nóng trải sâu xuống vùng bụng của nàng. Nàng thể lí giải lí do nàng thấy những từ ngữ của như lời khen hay tại sao lại khiến nàng thấy thích thú. Và sau đó, trong sâu thẳm nàng rên rỉ. lần nữa nàng lại phản ứng với vẻ đẹp trai của , như con hầu ngu ngốc biết làm gì hơn là thở dài và bị bỡn cợt. Nàng thể như vậy với cương vị bà chủ.
      “ Tên?” nàng ngắt lời lần nữa.
      ta thở dài, và dường như trượt xuống chút. Tại sao ta lại giang đôi tay cách khó khăn khi ta chỉ việc đứng dậy để thấy thoải mái hơn…?
      “ Tôi là thánh Selig ( Selig the Blessed), của Haardrad clan ở Nauy”
      Erika cảm nhận thấy đằng sau mình Turgeis nhúc nhích. Có lẽ ấy thấy xúc động khi gặp người đồng hương. Nàng hi vọng quá tin vào lời dối quá ư ràng ấy và điều này khiến nàng tức giận vì người đàn ông này hề đưa ra câu trả lời khá khẩm gì.
      “ Chính vẻ bề ngoài tố cáo ”, nàng chế giễu, và tiếp lời “ Tôi nghe những người Celt là những người khổng lồ và có vẻ giống họ. Tại sao phải dối? Chúng tôi phải kẻ thù của họ, họ thậm chí từng giúp đỡ chúng tôi chống lại người Saxon”
      “ Làm thế nào lại ở Wessex vậy?”
      lảng tránh của làm nàng nổi điên bởi bối rối mà tỏ ra quá thuyết phục. Nàng cho danh tính có lợi, có thể giúp thoát khỏi chốn này, nhưng phủ nhận nó, thậm chí là phớt lờ. Quỷ tha ma bắt ta, vì nàng bị nguyền rủa nếu cố gắng giúp ta thêm lần nữa.
      ở Đông Anglia, như thể biết, gần Bedford”
      thể nào”
      Giờ ta lại gọi nàng là kẻ lừa đảo ư? Môi mím chặt, nàng quay sang Wulnoth “ Tại sao ta bị buộc tội là do thám?” Vẻ mặt của nàng nhắc nhở ông ta phải trả lời bằng tiếng Đan Mạch và ông ta làm theo, cách khá trôi chảy.
      “ Đoàn tuần tra bắt gặp ta nằm ngoài bờ tường, cố gắng trốn tránh tầm nhìn của họ trong bóng tối, và chỗ đó đối diện với bức tường nơi đổi phiên gác”
      Tên tù nhân chen vào “ Tôi ngồi chứ phải nằm, và tôi muốn thu hút chú ý của họ bởi tôi nghi ngờ về việc mình có thể tự di chuyển”
      “ Túi xách của ta còn đầy thức ăn mới nấu” , Wulnoth vội thêm vào, “ có lẽ chúng được lấy trộm từ nhà bếp của chúng ta. Có lẽ tự làm mình bị thương khi trèo tường trốn thoát vì cổng khóa”
      Erika nhíu mày “ Vậy giờ ông cho rằng ta còn là trộm nữa?”
      hoặc là người khác, Wulnoth khăng khăng, có thể là tên nô lệ trốn trại”
      Nàng có thể thấy Wulnoth cần nạn nhân, nhưng ý tưởng cuối cùng cần phải bàn. Nếu ta thực nô lệ trốn thoát, nàng nghi ngờ về việc luôn như vậy, người thích tự do. Những người khác thường tìm nơi trú với những người Đan Mạch và hiếm thấy những nô lệ Đan Mạch bỏ trốn tới Wessex và Tây Mercia. Còn việc ta là tên trộm.”
      “ Thức ăn đó là của phụ nữ tốt bụng ở phía bắc cho tôi, tên tù nhân , tỏ mệt mỏi, dễ để tìm và hỏi bà ấy về chuyện này”.

      **

      Erika có vẻ tin vào điều đó bởi lẽ nàng tin rằng người khổng lồ đẹp trai này có thể qua điền trang này mà gây chú ý. Nhưng ta có thể là tên do thám, và trai nàng có thể xử nặng với ta. Nhiều năm chiến tranh và những cuộc đột kích khiến hàng nghìn người gặp nguy hiểm nếu những kế hoạch được giữ kín, vì thế Ragnar có thể giết sống ta. Dù rằng giờ đây họ sống trong hòa bình .
      Nhưng số phận của ta nằm trong tay nàng, chứ phải Ragnar.
      Nàng thể thả ta cách dễ dàng. Vẻ lén lút và trốn tránh đều khả nghi, thêm vào đó là khả năng trôi chảy tiếng Đan Mạch. Nhưng họ sống trong hòa bình, khiến mọi chuyện khác . Và việc đổi đám gác, điều mà ta có thể nghe lén, phải là bí mật to tát, ai chịu khó quan sát điền trang đều có nhận ra điều đó. Nàng có thể bỏ qua chuyện đó.
      “ Về chuyện ăn trộm, chúng tôi xem xét đến câu chuyện của ”, nàng , “ Nhưng về việc chúng tôi tìm thấy có lời bào chữa gì ?”
      Nàng nghĩ ta từ chối trả lời khi ta lắc đầu, nhưng ta trả lời, cách chậm rãi, “ Tôi tìm kiếm giúp đỡ. Cái đầu của tôi…Tôi bị thương – bằng dùi cui – tôi nghĩ vậy khi đám tùy tùng của tôi bị đám cướp tấn công”.
      mối e ngại lập tức dấy lên trong lòng Erika và nàng quay sang hỏi “ Kiểm tra xem đầu ta có bị thương , Wulnoth !” và chờ đợi ông ta làm việc đó. Điều này có thể giải thích được nhiều điều – vẻ yếu ớt của ta, rối loạn – nhưng giải thích được việc ta làm ở Đông Anglia.
      “ Tôi thấy gì bất thường”, Wulnoth khẳng định.
      Cơn tức giận trào lên bởi vì nàng cả tin khiến người đàn ông thể bình tĩnh được nữa. Đôi mắt màu xám của nhắm lại, và nàng nghe thấy tiếng thở dài.
      “ Người của dối”, với nàng. “Vết thương vẫn còn đó vào sáng nay, nó thể biến mất nhanh như vậy. Hãy tự kiểm tra , wench”.
      Erika nghiến răng. Nếu ta gọi nàng là wench thêm lần nữa, nàng có thể mặc xác ta với Wulnoth . Khi đề nghị nàng động vào ta, nàng còn nghe thấy chút thách thức trong giọng của ta.
      “ Dù có bị thương hay cũng giải thích được lí do ở Đông Anglia”,nàng đáp và chỉ ra điểm ràng: “Còn kẻ do thám cho người Saxon nào tốt hơn người Celt, người ít gây nghi ngờ nhất nếu bị phát ”.
      “ Tôi thậm chí còn thứ tiếng của họ”.
      “Vậy là ..”
      “Nhưng đúng là tôi đến từ Wessex”
      “Đó là cuối cùng”
      Selig cố gắng nhìn vào nàng lần nữa, nhưng tầm nhìn của bị nhòe khi Wulnoth ấn ngón tay của ông ta vào cục u đầu . Giờ đây vết thương là quá sức chịu đựng của , nhưng vẫn phải chịu. hiểu rằng việc dỗ dành người phụ nữ với mắt mang màu bầu trời buổi trưa và đuôi long mày uốn hình cánh cung là rất quan trọng. tự hỏi tại sao nàng có vẻ mỉa mai, hay chỉ là do nàng tin như những gì nghe thấy?

      cũng gặp phải vấn đề khi tin vào những gì nghe. ai đó mang lên phía bắc? Nếu như vậy, rất nhiều ngày trôi qua mà có chút ý niệm nào về chuyện đó - mái tóc vàng óc pha chút nâu - cơn đau vùng bụng trống rỗng khiến lại tưởng tượng, nhưng, người đàn bà này thực là rất đáng , và cần nhìn nàng vào lúc này, vì nàng đứng ngay trước mặt , đủ khiến hình ảnh nàng tràn ngập trong tâm trí . Nàng cao bằng Kristen, có thể thấp hơn vài inches, và mảnh mai hơn, nhưng phải gầy nhom. Bầu ngực đầy đặn kia là dành cho đôi tay an – do thám? Thánh Odin , trò đùa quá lời.
      người đàn ông được phù hộ, với nụ cười của những vị thần xứ Norse, được rửa tội bởi chúa Christian, có sức khỏe và gia đình tuyệt vời, mái nhà ấm tuyệt đẹp mà chính tay góp phần dựng nên, con thuyền của riêng để kiếm ăn – và tất cả những người đàn bà mà có thể đề nghị. thể ở trong tình huống dở khóc dở cười thế này. Và người đàn bà buộc tội , gì có thể tệ hơn. Nàng đáng lẽ phải thả ngay lập tức, có thể bỡn cợt với , vuốt ve chiều. Cái đầu đáng lẽ phải được nghỉ ngơi giữa bờ ngực của nàng. , phải nàng.
      lắc đầu lần nữa, mặc dù làm như vậy khiến cơn đau càng thêm dữ dội. thể tiếp tục nghĩ về việc nàng là bà chủ chốn này, và buộc tội , phán xét trong khi tất cả những gì muốn là mê hoặc nàng vì nàng quá quyến rũ.
      Giọng nàng còn lởn vởn quanh đôi tai “ Nếu kẻ do thám, dò la được gì ở đây ngoại trừ việc chúng tôi giàu có, ổn định và được bảo vệ tốt, những điều mà vua Alfred của thích nghe”
      Đám sương mờ trước mặt mất dần nhưng giờ nhìn thấy hai người như nàng trước “ Tôi nghĩ rằng ông ấy quan tâm”, “ Ông ấy chỉ tự vệ chứ xâm lược”
      Nàng gạt chuyện đó và tiếp tục “ trai tôi chỉ đơn giản là giết chết , nhưng ấy có ở đây và tôi thực tế hơn. Nếu có ông chủ sẵn sàng trả đồng Danegeld để thả , hãy cho tôi cái tên và tôi gửi lời của tới ông ta”
      “ Tôi có thể tự trả bằng tiền của mình”
      “ Đưa cho tôi xem đồng xu của , hay nghĩ rằng tôi ngốc đến mức tin
      thể kéo Kristen rơi vào vụ rắc rối này. phải tự xử lý với người đàn bà này-, bờ môi mời gọi, cái cằm ngang ngạnh, quả là mâu thuẫn – khó để có thể thu hút nàng đủ khiến nàng thả .
      mỉm cười với nàng, nụ cười khiến nhiều con tim thổn thức. “ Nàng muốn nghe ư, sweetling? Tôi thi hành nhiệm vụ của vua Alfred. Còn có 5 người c ùng với tôi, trong đó có cả vị giám mục người mang theo thỏa thuận với đức vua của nàng là người Saxon đem dâng ba còn trinh, ưa nhìn và có món hồi môn hậu hĩnh cho mộtvị Guthrum nào đó của xứ Đan Mạch chọn lựa theo ý thích. Nhưng chúng tôi bị đám cướp người Saxon tấn công trước khi chúng tôi rời Wessex, theo tôi biết những người khác bị giết, còn tôi … Tôi biết làm sao tôi lại tới đây. Kí ức cuối cùng của tôi đó là cuộc tấn công, và tôi thức dậy vào sáng nay ở phía bắc chốn này.
      Trông nàng chút lay động. Nàng vẫn đứng yên đó, mắt nhìn chằm chằm vào . “ Và tôi phải tin điều đó? Và cả việc người Viking xứ Nauy? người Viking làm theo lệnh của ông vua Saxon? Ôi Odin--!”
      “ Có thánh Odin , tôi xin thề, ngắt lời trước khi nàng trở nên tức giận, tôi liên hệ với những người Saxon là do hoàn cảnh, em của tôi cưới trong số họ, ban đầu nó là trong số tù nhân nô lệ của ta và chính cha tôi phải đến giải cứu nó”.
      Erika đến mức chuẩn bị gào lên đầy tức giận. Lại câu chuyện dở tệ khác, vô nghĩa, nhưng hết chưa? Nô lệ lấy ông chủ ư? ta nghĩ nàng là con ngốc ư?
      Nàng cố kìm bàn luận về những gì vừa , nàng giữ nổi bình tĩnh “ Nếu cho tôi cái tên, có lẽ tôi gửi lời tới đức vua Alfred”.
      , nàng làm điều đó, nhất là đối với đức vua của nàng, thích khi mà vua Alfred phàn nàn rằng trong số phái viên của mình bị buộc tội oan và đối xử tệ”
      “ Buộc tội oan?, nàng lặp lại “ Khi mà tất cả những gì đều là dối ư? Nếu có ai muốn chuộc , chỉ điều đó”
      Selig còn chút sức lực nào nữa. Cơn choáng lại tới và thể nhúc nhích gì nữa. e ngại rằng cơn sốt trở lại. Và cũng chắc chắn ai là kẻ thù của mình nữa, chỉ vì ấy quá đỗi đáng - mà chưa thử.
      Lần này Erika thể kìm nén thêm, vì ta quá thô lỗ với nàng, trước mặt đám thuộc hạ của nàng “ dám! Có lẽ chỉ thứ tiếng của mình khi nếm mùi đòn roi vào lần tới ta chuyện với , nếu ta còn gặp . Mà có lẽ ta mặc xác ở đây”.
      nhận ra cái bóng theo nàng ra khỏi nhà tù. Tất cả những gì có thể nhìn thấy đó là nụ cười của thủ lĩnh của đám lính canh trước khi ông ta cho nếm mùi đau đớn và bóng tối lại bao trùm lấy thêm lần nữa.
      Hết chương 7

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương VIII

      Chưa đến hai mươi bước trước khi cảm thấy rùng mình bởi những gì nàng làm bởi cơn thịnh nộ của chính mình, nàng đột ngột dừng lại. Turgies có lẽ đâm sầm phải nàng nếu biết quá nàng. Nhưng kìm lại, chờ nàng thay đổi quyết định.

      Nàng phải người độc ác. Nàng để tâm đến những lời lăng mạ của những người trong điền trang này, quyết định được dựa quan điểm của nàng. Nếu nàng làm ngược lại, nàng tự đổ lỗi lên bản thân mình. cũng ước nàng làm vậy, nhưng nàng làm.

      đúng. Nàng hoảng sợ vì hành động bột phát của nàng. Nàng mất kiểm soát.

      Người tù ấy khiến nàng mất kiểm soát, và nàng vẫn đầy sơ hở đối với . Chưa ai có thể làm nàng bực bội như gã người Celt đến thế, và chỉ lần. ta xứng trận đòn, nhưng nàng đành nuốt giận và rút lại quyết định của mình. Nàng cũng bao giờ để ta hay bất cứ ai khác chịu trừng trị của Wulnoth. Kể cả khi trận đòn roi là cần thiết, nàng cũng sai người khác thực nó, Wulnoth quá thỏa mãn và sung sướng khi được gây ra những cơn đau cho kẻ khác.

      Nàng quay về phía Turgies tìm cách giải quyết bởi nàng tin tưởng mình có thể hành xử đúng mực với gã người Celt kia nữa . Cảm xúc của nàng đặc quánh khi có mặt ta, phản ứng của nàng vượt quá quy phạm, đặc biệt thể chấp nhận được ở địa vị của nàng. Nhưng tiếng thét từ đại sảnh thu hút chú ý của nàng:

      “Milady, đến đây mau. Đó là Thurston. Cậu bé bị ngã và tôi sợ cậu bị gẫy tay rồi”

      Mọi việc đều bị lãng quên. Nàng chăm sóc cháu của mình từ khi cậu chỉ mới 2 tuổi. Bản năng làm mẹ trong nàng trỗi dậy , nàng chạy hước về đại sảnh, qua những cánh cửa, trái tim nàng thắt lại, mặt nàng trắng bệch khi nàng nghe tiếng thét đau đớn của cháu khi chạy gần đến phòng ngủ của cậu bé. Cậu nằm giường, hai trong số những người hầu cố giữ cậu nằm yên. Bác sỹ ở bên cạnh và cố gắng làm cậu dịu xuống. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu chịu đau đớn đến vậy nên cậu vẫn tiếp tục la hét , cố giữ cánh tay đau bị gẫy của mình, Erika ước gì nàng có thể chịu đau thay cậu, nhưng nàng thể. Tất cả những gì nàng có thể làm là xua sợ hãi của cậu, nàng thẳng đến bên cậu.

      “Im lặng nào, chàng trai” nàng nhàng, ôm lấy khuôn mặt của cậu, hình ảnh thu của trai nàng, trong tay. “Nó chỉ đau bây giờ thôi, nhưng vài ngày nữa cháu lại có thể ra chơi với các bạn và cháu có thể kể với các bạn rằng cháu dũng cảm như thế nào. “

      “Nhưng - nhưng cháu thể” Thurston khóc

      “Được mà, bà Efwina chữa lành cho cháu.” Nàng quay sang bà thầy lang. “Có phải thế ? “ Giọng nàng đầy tích cực khiến bà ta dám trái.

      “Tôi nẹp xương lại” Efwina bắt đầu.

      “Bà phải nắn lại trước” Erika lại. “Đây là cánh tay dùng kiếm của cậu bé. Cậu bé phải dùng chúng với toàn bộ sức, tôi muốn bà nắn lại trước. Làm

      Bà thầy thuốc lắc đầu sợ hãi: “ Nhưng tôi chưa làm bao giờ. Tôi có đủ sức –“

      “Turgeis!”

      Erika cần nhìn xem liệu có ở đây . luôn ở đó. đến bên cạnh giường, cần được bảo, giữ lấy cổ tay của Thurston

      “Giữ lấy cậu bé”

      Nàng ôm cậu bé nhàng, thầm bên tai cậu:” Chỉ đau chút thôi, cháu , rồi nó ổn. Cháu , ổn cả thôi, cháu có thể thét lên cho đỡ đau.”

      Cậu gào lên, ngay bên tai Erika, trước khi sụp xuống trong vòng tay nàng. Nàng cẩn thận đỡ lấy cháu, lau những giọt nước mắt còn nóng gò má cậu, mặc kệ những giọt nước mắt tuôn rơi mặt nàng, mừng rằng cậu ngất trong chốc lát. Nàng bắt gặp ánh mắt của Turgeis, định cảm ơn , nhưng chợt nhớ ra. Người tù. Và lần nữa nàng cảm thấy máu dồn lên mặt.

      ” Nàng thầm, hy vọng mọi việc chưa quá trễ “Ngăn Wulnoth tra tấn gã người Celt, có thể lấy tên của gã rồi chúng ta có thể tống khứ ta .”

      Turgeis chỉ đợi nhận lệnh của nàng. Ngay lập tức, chạy đến chỗ tra tấn, người lái bè phủi bụi bám lằn tàu, những người gia nhân ngạc nhiên khi thấy người như di chuyển quá nhanh. Nhưng Turgeis quá lo sợ cho mỗi giây trôi qua, và khi đến nơi, khó chịu vì biết mình đúng.

      ***

      Wulnoth biết vào vì ông ta quá tập trung và việc ông ta làm. Turgeis nắm lấy cánh tay giương roi lên, trước khi nó giáng lên người tù bị cột vào tường.

      ấy ra lệnh cho giết ” Turgeis gằn giọng.

      Wulnoth chắc gã đàn ông còn sống nào mà kinh khiếp khi Turgeis tức giận. “Tôi chỉ vừa mới bắt đầu” quả quyết dù gì thêm. Turgeis biết rằng Wulnoth tra tấn người tù vài giờ nữa nếu có ai ngăn cản . Phớt lờ ông ta, đến chỗ người tù xem xét tình hình của ta, có gì nghiêm trọng, thở phào nhõm.

      Người tù bị trói, quay mặt vào trong tường, bộ quần áo bị xé toạc bị vứt dưới chân ta. Hơn hai mươi vết hằn lưng do những cú quật mạnh của Wulnoth. Chúng đều rỉ máu, nhưng ít ra Wulnoth cũng chưa làm trái quyết định của Erika. Nàng trận đòn, và dùng cái roi ngắn làm từ nhiều sợi thay vì dùng cái roi da của . Vết cắt sâu đến mức để lại sẹo, miễn là nó bị mưng mủ, nhưng chúng cũng gây ra cơn đau đáng kể.

      Người tù bất tỉnh, và điều đó dĩ nhiên khiến Wulnoth dừng tay. Nhưng Turgeis thể tin được là người đàn ông to lớn như thế này lại chịu đau kém đến vậy, chỉ sau vài cú quật. Có cái gì đó đúng. nghi ngờ từ trước khi nhìn thấy người tù liên tiếp ở giữa các trạng thái, khi như kẻ say nên lời , lúc đối đáp sắc sảo, khi bối rối, lúc lại hiểu và trả lời chính xác cho mỗi câu hỏi. Và ta hẳn phải bị điên khi sỉ nhục Erika như vậy, khi số phận của nằm trong tay nàng. Hoặc ta mong muốn được chết.

      Nếu Turgeis nghĩ rằng những lời lăng mạ này là cố ý tự mình thách đấu với ta. Nhưng nghĩ vậy. Chúng có vẻ giống như ta chỉ buột mồm, hoặc là phản ứng tự nhiên đối với phụ nữ. Dù thế nào chăng nữa, ta cũng chẳng ngạc nhiên vì chúng, hề tỏ ý xin lỗi và thậm chí nhận ra rằng ta khiêu chiến.

      Turgeis cũng ngạc nhiên tại sao, người đàn ông này với cơ bắp thế kia kéo nổi những sợi dây buộc ta vào tường. Nếu ta biết chờ cơ hội tốt, chắc chắn ta tránh được những cú đánh của Wulnoth, nếu như ta có thể. Chỉ có mỗi Wulnoth ở đây. Người đàn ông này tự gọi mình là Selig thần thánh có thể dễ dàng trốn thoát. Thế mà ta vẫn bị treo vào tường, bất tỉnh nhân với những vết lằn roi lưng ràng rất đau đớn.

      Turgeis bất ngờ quay cái nhìn nghi ngờ sang Wulnoth vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.

      " ta có tỉnh lại lần nào khi tra tấn ta ?"

      "Tôi để ý lắm" Wulnoth trả lời, bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi can thiệp của Turgeis bởi vì ông ta biết mình chẳng thể làm gì được tên tù nữa.

      Turgeis gầm gừ trong cuống họng, thanh Erika nhận ra ràng “ dối”. Và thực tế nghi ngờ rằng người tù chẳng hề có cảm giác gì về trận đòn roi đó. cũng nghi Wulnoth chẳng có gì khó chịu về việc đó, vì ông ta biết chủ của mình rút lại quyết định, mà ông ta chẳng muốn bỏ lỡ giây phút nào để tra tấn người khác ngay khi có cơ hội. Wulnoth hẳn thích nạn nhân của ông ta cảm nhận được đòn tra tấn của mình, đau đớn vì nó, nhưng trong trường hợp này, cảm thấy cơn đau say đó. Turgeis thử tìm cách giằng đứt sợi dây trói tường nếu mà đủ khỏe, và dĩ nhiên thừa sức làm việc đó. đỡ người đàn ông trước khi ta ngã, ngạc nhiên mặc dù dự tính trước về sức nặng của người đàn ông này, ta quá nặng mặc dù thân của ta trông có vẻ thon chắc, với những cơ bắp nổi lên thấy .
      Turgeis cẩn thận hạ ta xuống sàn nhà, đỡ lấy đầu của ta. cảm nhận được cơn sốt và cục u to đùng sau gáy của ta.

      lần nữa, ánh mắt của Turgeis chiếu vào Wulnoth với đầy buộc tội khiến cho phải quay mặt về phía cửa. “Ông dối ấy” Turgeis ha thấp giọng. “ ta bị thương như ta
      Wulnoth vẫn cố gắng dối, dù khuôn mặt trắng bệch của tố cáo . “ Tôi biết”

      “Cái mà ngươi phải cảm thấy - !”

      Turgeis dừng lại, cảm thấy bất ngờ vì thể giận dữ của mình. học được các kiềm chế mọi cảm xúc từ khi còn bởi vì quá to lớn. Chỉ cú đánh, suýt nữa giết chết người trai của mình, ta bao giờ quên điều đó, đó chính là lý do tại sao ta lập mưu để giết
      quay lưng lại Wulnoth, cảnh báo: “Nếu ngươi còn đến gần ta, ta giết ngươi.”

      Thông điệp rất đơn giản. là người đơn giản ít . Thực tế, tối nay nhiều hơn so với cả tháng trước. Và giờ khái niệm phải làm như thế nào. Ốm đau, thương tật nằm ngoài tầm hiểu biết của . Nhưng thể đưa ta đến chỗ bà thầy lang bây giờ. Bà ta hẳn vẫn bận rộn với Thurston. Erika cũng biết chữa bệnh, nhưng nàng thể rời khỏi cậu bé được và bên cạnh đó nếu tránh được, kể cho nàng về việc này.

      nghĩ đến việc đưa ta đến nơi sạch hơn, nhưng nghĩ là người đàn ông này để ý đến xung quanh khi ta tỉnh dậy – nếu ta có thể. Do đó ra ngoài ra lệnh tên lính gác: “Kiếm người mang cáng, chăn, nến, nước và thức ăn. Nhiều thức ăn vào. Đưa chúng đến đây, rồi đứng đợi ở ngoài phòng của cậu chủ. Khi nào thầy thuốc xong việc ở đó đưa bà ấy đến chỗ ta.” Người lính gác vốn biết khá nhiều về Turgeis khi đứng gần ta mỗi ngay bên bàn ăn, thực ngạc nhiên khi nghe thấy chàng vốn rất kiệm lời này ra lệnh như vậy. Và dĩ nhiên là ta vẫn tiếp tục: “ được để chủ Erika biết việc này, đặc biệt là việc ta cần đến thầy lang”.

      Turgeis quay lại hầm, vừa lúc nghe thấy tiếng người tù rên rỉ và tiếng huýt sáo:”Răng của thần Thor thể sắc nhọn thế này” ("Thor's teeth cannot be this sharp.")

      tiến tới ngồi xổm bên cạnh người tù. ta vẫn chưa có chuyển động nào hơn là những tiếng này. Những tiếng từ quê hương Na Uy của Turgeis nghe êm tai. Bởi giống như họ suy đoán, sợ rằng tất cả những gì ta đều là . Wulnoth, tên khốn nạn ấy buộc tội ta chỉ bởi vì ta là kẻ lạ mặt, trong lúc đáng lẽ họ phải giúp ta khi ta cầu giúp đỡ.
      Đôi mắt ta nhấp nháy, những ngón tay nắm chặt lại. Tiếng rên rỉ nữa có lẽ do cơn đau đầu mà cục u sau gáy gây ra. Lần đầu tiên trong nhiều năm bắt đầu tiếng Na Uy. “Tôi nghĩ nên cử động”. Nửa rên rỉ, nửa cười mỉm. “Tôi nghĩ là tôi muốn thử. Sao lưng tôi như có cảm giác như bị đốt thế?”
      ta nhớ chút gì vì trận đòn roi sao? Thế cũng tốt, nhưng xấu hổ vẫn khiến cho cảm thấy thực thoải mái. Đáng lẽ có thể ngăn cản được chuyện này. Erika đáng lẽ nên ra quyết định đó, và chuyện này đáng lẽ xảy ra nếu nàng mất bình tĩnh. quyết định trả lời câu hỏi đó.

      " cho tôi tên người mà muốn tìm giúp đỡ."

      Dường như Selig đợi cả đời để nghe những câu này. Đó là những gì mà tìm kiếm.
      Giúp đỡ. Em , ấy đến đây vì . chỉ có thể tin tưởng vào .

      “Em tôi, Kristen, vợ của Royce ở Wyndhurst, gần Winchester. ta - “
      khẽ cử động, biết rằng nó khiến cho đau đớn biết chừng nào. Rằng gồng mình bản năng chỉ khiến nó càng tồi tệ hơn. thể thở được. thể suy nghĩ mạch lạc được nữa.

      “Thư giãn nào” Turgeis . “Thầy thuốc đến đây mau thôi.”

      Selign nghe thấy gì, bởi nhớ ra tại sao lại đau đớn đến vậy. “ ta … đánh … tôi. Thực ta…"

      thể tiếp tục ý nghĩ. Nó trôi theo những suy nghĩ khác, chẳng có gì để giải thích điều gì quấy rầy , mãi lúc lâu sau, khi bật cười, nghĩ đến nàng. Mái tóc mật ong ánh lên sắc đỏ của nàng, đôi môi đầy đặn nhạo báng , hứa hẹn ngọt ngào, nhưng bao giờ dành cho .
      Nàng ta ở ngoài tầm với, trong khi những trận tra tấn giáng xuống, lửa và băng, búa và roi da, dấu sắt nung đỏ làm lành vết thương của trước đây hở ra, chất độc mà chúng bắt uống, khiến nôn mửa hết lần này đến lần khác khiến cho bao giờ có thể lấy lại sức mạnh của mình.

      biết gào thét lặp lặp lại nhiều lần, dù nghe thấy thanh của nó, tiếng cười của nàng ta cứ lớn dần lên, cho đến khi nó vang vọng trong đầu và trở thành nỗi đau lớn nhất, bởi cảm thấy nhục nhã, bị sỉ nhục vì lý do gì. Tiếng cười thể vui thích của nàng vì trả giá của , coi thường của nàng vì yếu đuối của . thể thoát khỏi chúng, và những cơn đau. Nàng ta luôn ở đó, quan sát, cười cợt và tự mình quật những đòn roi da lên mình , quá đau đớn, nhưng chúng chính là cú đòn lớn nhất đối với lòng tự trọng của .

      người phụ nữ trẻ, quá trẻ để có thể đối xử cách tàn nhẫn đến vậy. thực mong nhận an ủi cảm thông từ nàng, nỗi đau khác mà phải đối mặt, nhưng tất cả những gì nàng muốn là trừng phạt . Và tiếng cười cứ vang vọng mãi. chết dần khi cứ phải nghe chúng mãi.

      ***

      Turgeis ở cạnh Selig Thần thánh cho đến khi Elfwina đến chăm sóc ta. để lại với người thầy thuốc khi quay lại xem Erika. Nhưng nàng vẫn ở cạnh Thurston, và có vẻ gì là nàng rời khỏi cậu bé đêm nay.

      Turgeis cho người đến Wessex, có vài tiếng để ngủ khi có cơ hội. Gần sáng, quay lại cái hố. Tiếng cười của bà thầy thuốc khi bước vào cho hi vọng rằng tình trạng của Selig khá hơn, hỏi:
      ta khá hơn rồi chứ?”

      Elfwina thậm chí chẳng thèm cố gắng để che giấu mỉa mai của bà ta, vẫn tự cười với mình. “, cơn sốt của ta trở nên tệ hơn. Nó có thể giết chết ta”

      Turgeis cứng người. "Vậy tại sao bà lại cười?"

      giận dữ của chẳng khiến bà ta sợ chút nào. “Bởi vì ta cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy 1 tên Celt phải chịu đựng như thế. Ngươi biết đáy trong số chúng giết chồng của ta ”

      biết và cũng quan tâm. “Nếu bà chữa cho ta chỉ vì ác tâm —"

      ", thư giãn , Viking. Ta buộc phải giúp hết sức có thể, dù ta chẳng thích gì . Chữa bệnh là nghề của ta, ta có lựa chọn nào khác. Nhưng ta thích thú khi được rằng tất cả những gì ta làm chẳng giúp được gì cho mấy, và chẳng có gì khác để làm nữa" Bà ta tiếp tục cười, thanh khó chịu. " Thậm chí thuốc cũng chẳng có tác dụng gì. Cơn sốt vẫn tăng cao, khiến chìm vào ác mộng. Ta cố gắng nhàng hết mức có thể, nhưng nghĩ là ta bị tra tấn. Đó chẳng phải lỗi của ta khi phải mơ phải ác mộng. Ngươi hỏi tại sao ta lại cười ư? Bởi vì đó ngoài tầm tay của ta.”

      "Biến , nếu bà chẳng làm được gì hơn nữa. " Turgeis gằn giọng. "Chẳng có gì hài hước ở đây cả."

      "Đó là ngươi vậy, nhưng ta nghĩ khác. Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù cho chồng ta, nó tự đến với ta, chẳng cần phải động tay chân gì cả. Đó là công lý, Viking."

      " ta thậm chí phải là người Celt, bà già ngu ngốc."

      Đáp lại, mụ phù thủy già phát ra tràng cười nhạo báng.

      "Ta có mắt, ta nhầm."

      thèm với bà ta nữa. kéo mạnh và tống bà ta ra cửa. Bên cạnh , Selig rên rỉ, vẫn chìm đắm trong đau đớn của cơn mê sảng.

      Trời sáng trước khi Erika rời khỏi phòng của đứa cháu thân . Nàng ngủ chút nào, ngồi cạnh Thurston cả đêm, nắm bàn tay bé của cậu, đau đớn mỗi lần cậu cử động và rên rỉ. Turgeis nắn thẳng lại xương, Elfwina bó nó lại và để lại thuốc cho cơn đau và sưng tấy, nhưng mất hàng tuần trước khi cơn đau biến , hàng tháng để biết xem liệu cánh tay của cậu có liền lại bình thương . Và nàng lo lắng từng giờ trong thời gian đó, cầu nguyện rằng nàng làm điều đúng đắn. Nàng bảo Elfwina rằng nàng nhìn thấy người ta nắn lại xương trước đó, nhưng thực tế nàng chỉ nhìn thấy điều này có lần trước đó, khi mà trai nàng bị gẫy chân. Ragnar cầu xin nàng bảo Turgeis cố gắng nắn thẳng lại xương cho trước khi nẹp xương, điều mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ và cũng vậy, nhưng quá tuyệt vọng với những dự định cho cuộc đời mình đến mức muốn từ bỏ chỉ bởi vì tai nạn khiến tàn phế. trong những người trai của họ gặp tai nạn và phải chịu khập khiễng và đau đớn cả quãng đời còn lại vì điều đó. Và ta được đối xử tử tế bởi cha mình, họ hàng và dĩ nhiên những người ngoài.

      Ragnar sẵn sàng cố gắng để tránh chịu chung số phận. Và nó có tác dụng, ngẫm nghĩ kỹ về nó nó có vẻ khá logic. Nhưng thể chắc chắn rằng nó có tác dụng mọi lúc, hoặc có tác dụng với cả tay lẫn chân, với đứa trẻ người đàn ông? Erika biết chút ít về thảo mộc và nàng có thể khâu vết thương nhưng nàng biết gì về những phần bên dưới làn da. Và cũng rất ít thầy thuốc biết.

      Nàng quá kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần vì quá lo lắng. Và trong vài giờ ngồi đó, nghiền ngẫm phải về Thurston mà là về người tù trong cái hố, về thái độ vô lý của ta – và phản ứng vô lý của nàng đối với ta.

      Nàng quan tâm lý do của ta là gì. Nhưng nàng có lý do nào để biện minh. Nàng quá quen thuộc với những gã đàn ông kiêu căng. Nhưng người đàn ông Đan Mạc – Vikings, giống như cả thế giới vẫn nghĩ, là những kẻ kiêu ngạo từ bản chất. Nàng cũng chẳng lạ gì những người đàn ông đẹp trai. Chẳng hạn như Ragnar và vài người thuộc hạ của đều có thể khiến các ngoái nhìn. Nàng quen bị sỉ nhục, nhưng liệu nó có đủ là lý do khiến nàng tự biến mình thành con ngốc? Hoặc gây hại đến người khác?

      Nàng mấy ngạc nhiên khi tìm thấy Turgeis đợi nàng bên ngoài phòng của Thurston. Nàng muốn về gã người Celt. muốn biết liệu Wulnoth gây ra điều gì. Tội lỗi của nàng trở nên thể chịu được nữa.

      Nhưng nàng vẫn hỏi, “ ta vẫn ổn chứ?”

      Turgeis cũng ngủ được mấy. Và thể cho nàng câu trả lời mà nàng muốn nếu dối. Nhưng biết rằng dày vò nàng như thế nào. Người đàn ông đó bảo nàng tự kiểm tra vết thương đầu ta. Nàng buộc phải làm thế, nhưng nàng tự trừng phạt mình bởi vì nàng làm. ta dễ dàng sống sót nếu phải chịu trận đòn đó, nhưng còn những vết thương khác và cơn sốt? Elfwina, người thầy thuốc duy nhất của họ, mang lại mấy hi vọng, và cũng muốn giúp đỡ của bà ta nữa, bà ta là mụ phù thủy đầy hận thù.

      Do đó dối. “ ta ổn thôi”

      Nụ cười mệt mỏi của nàng bào chữa cho lời dối của . Nếu người tù chết, đơn giản chỉ cần thanh toán xác của ta và với nàng rằng ta trốn thoát sau khi giết chết Wulnoth. thoải mái hơn khi biến nó thành thực.

      Hết chap 8

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chap IX

      KRISTEN ở trong chuồng ngựa, chuẩn bị con bạch mã chiến của mình khi người đưa tin đến. Hai người đàn ông tiến lại gần chỗ con chiến mã to lớn khó kiểm soát của nàng.

      Con chiến mã của nàng do Royce tìm mua cho nàng khi nàng phá lên cười khanh khách vì con ngựa mà trước đó tặng nàng. Nhưng cũng phải đồng ý với nàng rằng nàng quá cao lớn để cưỡi chú ngựa dành cho các quý khi nhìn thấy nàng cưỡi nó, do đó mua về chú bạch mã chiến, vẫn còn non và chưa được huấn luyện gì cho chiến tranh. Kristen tự mình thuần hóa nó, nó khá ổn nếu là hơi to đối với nàng.

      Nàng muốn bị quấy rầy bởi người đưa tin vào lúc này, chẳng biết họ là ai, và chắc chắn là phải do Royce cử đến, thế nên nàng chẳng có chút hứng thú nào. Chính Royce bắt nàng phải để ý tới chúng, nhưng trái lại ước nguyện của , nàng muốn bất cứ thứ gì mất thời gian trì hoãn công việc của nàng.

      Ivarr và Thorolf chờ nàng ở cửa, sẵn sàng để . Họ trở về vào buổi sáng hôm đó, sau khi nghe được tin đồn từ Wyndhurst hôm trước, họ đều giống như nàng. Nàng thể cứ ngồi ở nhà chờ đợi chồng nàng tuyên bố rằng trai nàng còn sống sót hay .

      có tin đồn rằng vị giám mục cùng đoàn tùy tùng bị lũ cướp tấn công quá ngày đường ở phía đông bắc của Wyndhurst, và có thể là tất cả bọn họ đều chết.

      Kristen thể tin vào điều đó. Nó chỉ đơn thuần là tin đồn chứ phải là . Có thể bị tấn công có nghĩa rằng họ bị tấn công. Và mặc dù có thể vài sau những tin đồn, phần lớn các lời đồn đều chỉ là bịa đặt. Đoàn người của Selig có thể bị tấn công, nhất trí, nhưng họ cũng có thể đánh bại những kẻ tấn công và tới East Anglia.

      Royce lập tức kiểm chứng tin đồn theo thỉnh cầu của nàng, để tìm ra . Nhưng đổi lại, cầu nàng ở lại. vô lý khi bắt nàng ở lại chỉ bởi vì đó là những tên cướp ở khu vực mà các vụ tấn công căn cứ. biết nàng cảm thấy thế nào về trai mình. lần khi nàng nghĩ rằng trai nàng chết khi ngã xuống trong trận đánh, thế nhưng vẫn sống sót. Nàng nghĩ trai nàng chết nếu tìm thấy thi thể của . Nhưng nàng cũng thể đợi Royce trở về và với nàng, đặc biệt với những người phụ nữ ở đại sảnh của nàng, những người để tang Selig, làm nàng tức điên lên vì thiếu lòng tin của họ.

      Royce là từ đây đến đó chỉ chưa đến ngày cưỡi ngựa, đáng lẽ bây giờ trở về, như , nếu cưỡi ngựa cả đêm. Nhưng vẫn chưa trở lại, buổi sang trở nên dài lê thê, mặt trời đỉnh đầu và nàng chờ đợi thêm nữa.

      Nhưng trong số hai người đàn ông mang tin tức đến chỗ nàng. Nàng cố gắn để lờ họ , thậm chí dắt con chiến mã của nàng ra khỏi chuồng ngựa và để nó như lá chắn giữa nàng và ta. Nhưng ta rất kiên nhẫn.

      " ta cầu được chuyện với hoặc ngài Royce, thưa ."

      Nàng thở dài, nhưng ngừng lại khi nàng : “Ngươi với là Royce có ở đây chưa?”

      "Rồi."

      "Ta cũng thế."

      "Đó là về trai của người."

      Tin tức về trai nàng. Krisen ngay lập tức vòng qua con chiến mã đến trước mặt ta. "Ngươi đến từ đâu?"

      "Gronwood, phía nam Bedford."

      Nàng nóng nảy gạt tay khi nghe thấy địa danh lạ. “Đó là ở đâu?”

      "Ở East Anglia."

      Nàng cười lớn, khi nàng cảm thấy trút được gánh nặng ngàn cân. Nàng tự bảo với bản than mình rằng Selig chưa chết, nhưng nàng vẫn ngừng sợ hãi. "Thế có nghĩa là ấy đến chỗ vua Guthrum?"

      "Tôi biết về chuyện đó. Tiểu thư Erika của Gronwood giam giữ ta—"

      Kristen nắm vào bộ quân phục của ta, kéo mặt ta lại gần mặt nàng. Nàng cao hơn ta vài inche và có vẻ như cũng khỏe hơn ta. ta dĩ nhiên cố gắng để chống lại nàng.

      "Vì lí do gì?" nàng hỏi.

      " ta bị bắt vì tội do thám."

      Nàng thả ta ra, bối rối đẩy cơn giận dữ của nàng mất. "Do thám ư? là vô lý. ấy đến đó với tư cách là người phiên dịch của vị giám mục Saxon. Do thám gì chứ?"

      "Tôi biết tại sao," người đưa thư xác nhận. " 'Đó là theo lời Turgeis Ten Feet, trong số người của tiểu thư Erika, người sai tôi mau chóng đến đây để xác nhận thông tin."

      "Ngươi muốn đòi tiền chuộc ư?"

      "Turgeis vậy. Nhưng tôi ở đây là để đưa đến đó, nếu đó là điều muốn."

      "Nếu ư?"Kristen khịt mũi, sau đó hỏi , " mất bao lâu để đến Gronwood nếu chúng ta cấp tốc cưỡi ngựa đến đó?"

      "Tôi đến đây trong khoảng hai ngày."

      "Vậy chúng ta nhanh hơn. Hãy sẵn sàng, trong vòng tiếng nữa ta ."

      "Nhưng ngựa của tôi —"

      "Hãy chọn con khác," đó là tất cả những gì nàng khi nàng rời chuồng ngựa bảo Ivarr và Thorolf gặp nàng ở đại sảnh. Nàng bảo Eda chuẩn bị quần áo cho nàng khi họ đến chỗ nàng.

      " 'Phụ nữ chỉ làm mất thời giờ thêm—" Ivarr bắt đầu than vãn.

      Kristen lườm với cái nhìn cảnh cáo. "Nếu còn dám nữa, Ivarr, hãy coi chừng đôi tai của đấy." Việc nàng biết làm thế nào để bạt tai họ khiến lùi lại với nụ cười toe toét để xoa dịu nàng, nhưng nàng có thời gian để đùa bỡn. ”Selig được tìm thấy, và chúng ta phải đến đó để đưa ấy về, nhưng phải ở nơi mà chúng ta nghĩ. ấy ở East Anglia."

      "Nhưng đó là nơi mà ấy định đến," Thorolf chỉ ra.

      "Như người khách của họ đúng. Nhưng người phụ nữ ở đó, tiểu thư Erika nào đó cầm tù ấy."

      Ivarr nổi giận. "Thor's teeth, ấy mỉm cười nhầm người rồi, và giờ ta để ấy !"

      Kristen mỉm cười yếu ớt. "Đó cũng là ý nghĩ ban đầu của em, nhưng phải vậy. ấy bị bắt vì tội do thám và biết tại sao lại thế, người đưa tin do đó nên dĩ nhiên em phải đến chỗ ấy."

      "Với khoản tiền chuộc lớn, đúng ," Ivarr , bây giờ thực rất tức giận.

      "Nó được đề cập đến nhưng dù gì em cũng dùng tiền của Royce nếu cần đến. Nhưng chúng ta thể mình được. Royce giận nếu biết em cùng những người mà ấy ghét, nhưng ấy lột da em nếu em chuẩn bị kĩ lưỡng cho tình huống có thể xảy ra, bao gồm cả trận chiến. Các hãy mau xem xem có bao nhiêu người của Selig đồng ý cùng chúng ta.."

      "Tất cả bọn họ ."

      Nàng hề nghi ngờ điều đó. "Thế hãy bảo họ là chúng ta chỉ mang ít đồ đạc để có thể nhanh hơn, chỉ cần mang đủ lương thực cho hoặc hai ngày, vì chúng ta chỉ dừng lại cho lũ ngựa nghỉ ngơi khi trai em được thả tự do. Em gom số quân của Royce và chúng ta xuất phát trong vòng 1 h."

      "Chiến thuật của Dane, hãy tấn công bất ngờ." Thorolf cười tán đồng.
      Nàng lắc đầu phản đối, nàng hiểu họ quá . "Chúng ta đến để đánh nhau."

      Ivarr nhún vai. "Thế hi vọng là có trận đánh đợi ta."

      Hết chương 9

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :