1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Suỵt! Đại ca bị đè rồi - Bối Nhi Quá Kỳ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10: Ép buộc kết hôn

      Edit : Sóc Là Ta

      Công tác gì chứ? Bà thấy ràng muốn gặp bà già này mà. Bộ muốn cho bà bồng cháu sao? Lại còn muốn công tác nước ngoài năm rưỡi nữa? Muốn bà tức chết sao?

      "Thưa bà chủ, máy tính của cậu chủ đều là những tài liệu cơ mật. Nếu máy tính bị mất, e rằng những tài liệu này cũng . . . . . ." Quản gia Liễu làm việc ở đây cũng lâu nên cũng quen với việc nổi giận cùa bà chủ. Bà nghiêng người, bình tĩnh thầm bên tai bà chủ. Với lại, bà cũng quá quen với tức giận của bà chủ rồi.

      Chân mày Chu Hữu Mai nhíu chặt, đôi mắt lướt nhìn người phụ nữ màn hình máy tính, cắn răng , "Hãy ném chiếc máy vi tính này vào nhà kho, còn những thứ khác đem vứt vào sọt rác."

      Quản gia Liễu lại nhắc nhở bà chủ, "Bà chủ, đồ trong rương đều là quà tặng của ông chủ. Nếu đem vứt những thứ này ông chủ dưới suối vàng ……."

      Nhắc tới lão già mất cũng vài chục năm rồi, trong lòng Chu Hữu Mai cũng giảm bớt giận dữ, cảm thấy thoải mái phần nào.

      "Được rồi, hãy đem rương kia ném vào nhà kho cho tôi, còn những thứ khác đem vứt vào sọt rác ."

      Thấy Chu Hữu Mai tức giận lên đến cực điểm, quản gia Liễu cảm thấy sợ hãi mà vẫn dự định tiếp tục bình tĩnh nhắc nhở bà chủ. Bà lại bước lên phía trước, "Bà chủ, việc đó. . . . . ."

      "Dừng lại ngay, quản gia Liễu, bà làm việc ở nhà Huyền Vũ hơn hai mươi năm rồi, bà cũng biết tôi , hai là hai. Nếu bà dám giúp cho nó tôi đuổi bà ngay lập tức." Thấy bà quản gia định mở miệng giúp cho tên nhóc thối tha kia, Chu Hữu Mai lập tức nhìn chằm chằm bà quản gia với ánh mắt đầy uy hiếp.

      Bây giờ đứa cháu thối tha kia lớn rồi. Nếu bà dạy dỗ cậu chút cậu ta mau chóng quên mất bà nội này. Bà biết cậu có bệnh thích sạch . Vậy bà khiến cậu thay đổi, trị dứt căn bệnh này.

      ra trông bà đẹp lão. Nếu tóc bà bạc ai nghĩ bà bước qua cái tuổi bảy mươi rồi. Mà lúc này bà mạnh mẽ ưỡn ngực như rồng như hổ khác gì thanh niên đầy nhiệt huyết.

      Trong lòng bà quản gia Liễu đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì lời của bà chủ. Bà làm việc trong nhà Huyền Vũ này cũng gần ba mươi năm. Sao bà lại tính tình của bà chủ chứ? Đúng là bà chủ hai nhưng bà cũng có thể lại nhiều lần với cậu chủ. Ai mà biết người bà chủ thương nhất là cậu chủ chứ. Mà tính tình của bà chủ lại luôn thay đổi bất thường. Bà nổi giận lúc đó nhưng lát sau lại hòa hoãn. Quản gia cũng chợt suy nghĩ có lẽ bây giờ cậu chủ như thế này cũng do học hỏi từ bà chủ mà ra chăng? Nhưng nghĩ vậy thôi chứ bà cũng dám ra.

      "Bà chủ, tôi đâu có bênh vực cậu chủ. Tôi chỉ suy nghĩ sở dĩ cậu chủ sợ phụ nữ có phải là do kiện mười năm trước hay . Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi."

      Bà Liễu cũng hơn năm mươi tuổi, lại thà, vóc người cũng mập mạp. Bà thấp hơn Chu Hữu Mai chút nhưng đôi mắt lại chứa vẻ thông minh, hòa nhã, hiền hậu. những tính tình bà ôn hòa mà khi có chuyện cấp bách, bà cũng bình tĩnh, khôn khéo suy nghĩ ra phương pháp để giải quyết vấn đề.

      " kiện mười năm trước sao?" Chu Hữu Mai nghe xong, trầm tư chút, lại cau mày "Phụ nữ như thế tốt chỗ nào? Tôi biết sao mắt nhìn người của tên nhóc kia lại kém như vậy? Mà cũng qua nhiều năm rồi mà nó cứ còn nhớ người phụ nữ kia sao?"

      "Tôi cũng biết cậu chủ có còn nhớ đến người phụ nữ kia hay nhưng bản tính của cậu chủ rất ngang bướng. Nếu bà chủ càng ép cậu cậu càng hành động ngược lại. Mà bà chủ muốn cậu chủ nghe lời bà chủ nên thay đổi phương cách khác, đừng ép cậu chủ đến bước đường cùng."

      "Thay đổi cách khác sao?" Chu Hữu Mai nghi hoặc nhìn quản gia Liễu, bà cũng hiểu tính cách của cháu bà thế nào nên quyết định suy nghĩ lại. . . . . .

      Thời tiết đẹp, bầu trời xanh thẳm như ngọc sứ. Mặt trời chói chang sáng , đâu đó những vầng mây xanh nhấp nhô uốn lượn trông đẹp mắt.

      Cũng trong lúc đó, ở thành phố A , huyện 36, võ quán Sùng Vũ Đế cũng xảy ra chuyện khiến người khác kinh ngạc.

      "Cái gì? . . . . . ." Đột nhiên vang lên giọng với volume cực đại khiến nóc phòng muốn bung ra.

      Ba người dùng cơm bàn ăn. Xá Cơ Hoa vừa mới nghe xong, buông chén cơm xuống, trợn tròn mắt nhìn Xá Tinh Hoa ngồi đối diện, kịch liệt phản đối lớn tiếng "Sao lại muốn con kết hôn? Mẹ, hôm nay mẹ tỉnh táo chứ?"

      Lúc nào mình muốn kết hôn chứ? Lại là kết hôn với trai Phùng Thiên Bảo nữa chứ? Đột nhiên mẹ lại vậy khiến sợ hãi?

      Xá Tinh hoa cũng buông đũa xuống nhìn Xá Cơ Hoa nổi giận, bà nghiêm nghị : "Xá Cơ Hoa, con ngồi xuống cho mẹ. Mẹ và Thiên Bảo cũng bàn bạc xong rồi. Ngày mười tháng sau là ngày tốt lành."

      "Con đồng ý." Xá Cơ Hoa mạnh mẽ ngồi xuống, cũng thèm quan tâm đến sắc mặt của Phùng Thiên Bảo. Mặt đỏ hồng vì tức giận, vốn đói bụng lại nghe tin tức này nên cũng cảm thấy no ngang, muốn ăn gì thêm nữa.

      Trong lòng , chưa muốn kết hôn, vì chưa tiết kiệm đủ tiền mà cũng vì bây giờ chưa nghĩ đến việc kết hôn.

      Nghe vậy, Xá Tinh Hoa đập bàn mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị,và giọng cường ngạnh chứng tỏ bà tức giận, : "Xá Cơ Hoa, mẹ cho con biết, phải mẹ muốn xin ý kiến của con. Con cũng hai mươi ba tuổi rồi. Ở tuổi con, người ta có con trai, con dẫn ra đường. Còn con sao? Sao con lại là đứa hiểu chuyện như thế chứ?"

      Con cái của nhà người ta có liên quan gì đến ? Nhưng Xá Cơ Hoa vẫn sợ hãi vì nổi giận của mẹ mình. Ngay tức khắc, uất ức nhìn về phía Phùng Thiên Bảo, mắt nhíu lại, giọng hỏi," gì với mẹ em vậy?"

      Nếu làm gì có chuyện đột nhiên mẹ ép kết hôn. Nếu do ta mở lời ta nhất định chết dưới tay .

      Phùng Thiên Bảo cũng cảm thấy mình quá oan ức. Sáng nay cũng mới biết sư phụ quyết định việc này. Mặc dù trong lòng cũng thầm mừng rỡ nhưng nhìn thấy thái độ của Xá Cơ Hoa căm tức nhìn mình nên cũng giả bộ làm ra vẻ mặt mày ủ dột như bị ai ép buộc. lắc đầu , " có mà."

      "Nếu dám đồng ý, em . . . . . ."

      Sắc mặt Xá Tinh Hoa trầm xuống, "Hai con thầm gì đó?"

      " có, có. . . . . ."

      Trong khi đó, ở phi trường thành phố A, người ra vào, tới lui đông đúc, ồn ào náo nhiệt. Đột nhiên lúc này ở cổng phi trường xuất bóng người thu hút ít ánh nhìn. Người phụ nữ kia ngước mặt lên khiến bao nhiêu người nuốt nước bọt thèm khát.

      " là xinh đẹp, nhìn ánh mắt ấy cũng đủ làm tim tôi xao xuyến. . . . . ."

      "Trời ạ, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng. . . . . ."

      "Cậu xem kìa . . . . . ."

      "Nhìn ấy thôi cũng đủ khiến trái tim đàn ông xao xuyến. . . . . ."

      Bóng dáng đó tới nơi nào cũng khiến phụ nữ đố kỵ, còn đàn ông ngưỡng mộ ước ao. Đó là người phụ nữ chân chính, rất xinh đẹp, trang điểm cẩn thận kỹ lưỡng lại qua loa, là người phụ nữ xinh đẹp lại dịu dàng có mái tóc dài đen nhánh, óng mượt. mặc chiếc áo T-shirt có vạt áo ôm lấy chiếc eo thon thả khiến thân hình càng thêm quyến rũ. Chiếc quần short jean đơn giản làm lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn khiến đàn ông mê mẩn ngắm nhìn, còn phụ nữ tỏ ý ghen tỵ.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11: Kẻ keo kiệt chạy trốn!

      kia trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn xoi mói của bao người, thong dong đẩy hành lý ra khỏi sân bay, vừa bước ra ngoài lập tức lấy kính đeo lên. Tuy gọng kính mơ hồ che khuất nửa khuôn mặt nhắn, nhưng bóng dáng xinh đẹp mềm mại vẫn thu hút ít ánh nhìn.

      Đứng ở cửa sân bay, Hạ Tinh Vũ khoan khoái hít vào sâu bầu khí quen thuộc, gương mặt dịu dàng kiều là thế, nhưng trong lòng lại hết sức kích động, chỉ muốn gào thét to, bởi vì kìm nén mà bàn tay nắm thanh xe đẩy xiết chặt đến trắng bệt.

      Mười ba năm rồi, cuối cùng cũng quay về, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác xa với trí nhớ, kiến trúc đơn sơ được những dãy nhà cao tầng thay thế, khí trong lành mát mẻ cũng dần dần bị thay bởi xa hoa lãng phí, ngày càng nồng nặc mùi vị cạnh tranh.

      Tuy rằng như thế, vẫn rất thích thành phố này, nơi đong đầy những ký ức ‘ rung động lòng người’ cùng với tuổi thơ vô cùng đặc sắc.

      Bên ngoài, xe xe lại như mắc cửi, Hạ Vũ Tinh đứng ở trước cửa sân bay, giơ tay vẫy xe, bao lâu, chiếc taxi màu vàng liền dừng ở trước mặt, tài xế vội vàng xuống xe, giúp đưa hành lý lên.

      Lúc này, chiếc taxi màu xanh lá cây cũng đúng lúc trờ tới, xe còn chưa dừng hẳn, người trong xe nhanh chóng xách túi hành lý xinh xắn lên, vội vàng mở cửa xuống xe, rút tiền từ trong túi ra đưa cho tài xế.

      "Trả cho chú, chú nhanh nhanh trả lại tiền thừa cho cháu!". Chỉ thấy có dáng dấp nhắn xinh xắn đáng mặt đầy lo lắng, vội vàng hết nhìn đông lại nhìn tây, người biết còn tưởng rằng người này bị mãnh thú đuổi theo phía sau ấy chứ. Vừa đưa tiền cho người ta, thúc giục mau mau rồi, từ đó có thể thấy được có bao nhiêu vội vàng.

      mặt tài xế lập tức lên vài vạch đen mãnh liệt, lúc đường giục như muốn đòi mạng, còn hại ông nhiều lần thiếu chút nữa bị phạt vượt quá tốc độ, nếu như phải thấy tuổi còn lại có chuyện gấp còn lâu mới chở đến tận đây. Sau khi xem kỹ tờ tiền là hay giả, tài xế mới bắt đầu từ lấy tiền lẻ trong hộp bên cạnh đưa cho người vội đến vắt chân lên cổ kia.

      "Chú à, nhanh lên chút, đừng lề mề nữa, cháu còn phải lên máy bay nữa đấy!". Xá Cơ Hoa thấy ông chú kia động tác chậm chạp, nhịn được lớn tiếng quát, tay cũng nhanh chóng đưa vào cửa sổ mở ra.

      Khóe mắt tài xế giật giật, chưa từng gặp qua người nào có gia giáo như vậy? Người ta mới hơn ba mươi tuổi, liền được lên chức chú rồi ? Bực mình trả tiền cho bé xong, trong lòng thầm mặc niệm liền khởi động xe rời .

      "Đợi nào...!", Xá Cơ HOa cầm tiền, mặt lập tức trầm xuống, khom lưng nhìn chằm chằm vào người trong xe, mắt to chớp chớp, duỗi tay tiến vào, lớn tiếng quát: "Còn thiếu sáu tệ rưỡi nữa, nhanh lên chút, đừng nghĩ lừa được tôi!".

      "Cái gì mà còn thiếu sáu tệ rưỡi? nhóc có lễ phép này đừng bậy, nhìn giá ngoài cửa thử xem, tôi còn bớt cho vài xu nữa ấy!". Tài xế chỉ vào cửa xe lớn tiếng trả lời, nhưng từ đáy mắt lại thoáng qua chút chột dạ. Cái này là bí mật của giới chạy xe, người ngoài tuyệt đối thể nào biết.

      "Cái người này, đừng tưởng tôi nhìn thấy nhé, lúc sắp dừng xe ông làm gì tự biết, mau mau trả tiền thừa đây, nếu chúng ta cùng đến cục cảnh sát lí lẽ!". Xá Cơ Hoa khí thế mạnh mẽ kinh người, muốn gạt sao? có cửa đâu, những trò mèo này làm sao qua nổi mắt được!

      Tài xế mặt xám xịt lại, khẽ nghiến răng ken két, từ trong hộp móc ra hai tờ tệ cùng tờ năm tệ, ném vào trong tay người nào đó. Hôm nay thế nào mà lại xui xẻo thế biết, vừa ra khỏi cửa liền gặp ngay phải ôn thần, tài xế tức giận ngay nhìn cũng thèm nhìn, lập tức nổ máy.

      "Đợi chút. . . . . .", giọng mềm mại lại vang lên lần nữa.

      Chỉ thấy xe tài bên trong xe chẳng những khóe mắt giật giật mà ngay cả gân xanh cũng nổi đầy trán, phải chỉ có mấy tệ thôi sao! Dù sao ta đưa cho rồi, người này còn muốn như thế nào nữa?

      Xá Cơ Hoa cho tay vào túi ra, chọn ra đồng năm xu đưa trả lại: "Tôi cũng chiếm tiện nghi của chú, trả lại chú năm xu này, thấy chú dễ chuyện thế này, lần sau có cơ hội tôi lại ngồi xe của chú lần nữa!". Nắm chặt bảy tệ trong tay, Xá Cơ Hoa tốt bụng nhiệt tình .

      Tài xế kia vừa nghe, thiếu chút nữa là nôn ra máu, tiền xu này vẫn còn có người sử dụng hay sao?

      "Hôm nay cứ xem như mình xui xẻo!", chỉ thấy tài xế cắn răng thầm câu, sau đó đóng chặt cửa xe, trong nháy mắt phi vù ra ngoài, lần này tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn nhiều. Cho dù ta có làm ăn, cũng tuyệt giao dịch với quỷ keo kiệt này, quá ức chế rồi.

      "Này . . . . . chú à, năm xu của chú này. . . . này . . . . .", nhưng đường nào còn thấy bóng dáng chiếc xe kia đâu nữa.

      Đứng ở cửa sân bay, Xá Cơ Hoa liếc nhìn năm xu trong tay, lại nhìn theo phương hướng chiếc xe kia rời , tâm tình càng tốt hơn, người này thế nhưng lại cần, vậy lợi quá còn gì, thế nào đỡ tổn thất mất năm xu? Hì hì. . . . . .

      tại tâm tình tốt vô cùng, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, rộng lớn thường xuyên có những chiếc máy bay qua bay lại, hòa hợp vô cùng.

      "A! Máy bay!", máy bay vù vù bay qua đỉnh đầu, lúc này Xá Cơ Hoa mới nhớ mình chạy trốn, vội vàng kêu lên, cầm túi hành lý lên, chạy như bay vào bên trong, chỉ sợ tối nay, những người đến đuổi bắt mình tìm được tới đây.

      "A Hoa! A Hoa. . .". Nhưng ngay khi khẩn trương chạy vào bên trong sân bay Hạ Tinh Vũ đứng bên quan sát hồi lâu, trong con ngươi ánh lên hưng phấn, nhất thời vui vẻ hô to.

      A Hoa? Ha ha, tên ai mà lại quê như vậy? Cha mẹ người nào đúng là có tài, nhưng đợi cười xong, tiếng ‘ A Hoa ’ này lập tức được thay thế bằng ba chữ ‘ Xá Cơ Hoa ’ khác, nào đó chạy như gió cuốn vào trong sân bay lập tức loạng choạng té nhào xuống đất.

      Ôi mẹ ơi, tiếng ‘ Cắm vào Cúc Hoa ’ kia so với ’ A Hoa ‘ còn kinh khủng hơn nhiều, nhất thời hấp dẫn ít ánh mắt nhìn lại đây.

      Xá Cơ Hoa, mãnh liệt từ dưới đất đứng lên, hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ: "Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào, ở chỗ này gào thét như cháy nhà . . . . .", vừa hung dữ quay lại vừa lên tiếng khiêu chiến.

      Nhưng vừa quay người lại nhìn thấy bóng dáng mềm mại đẹp đẽ lập tức im bặt! Cau mày nhìn chằm chằm người đứng cách mình mấy bước, phải bị vẻ xinh đẹp kia hấp dẫn, mà là do cảm giác quen thuộc ùa tới.

      "Thế nào? Mới có mười ba năm gặp, mà ngay cả mình cũng nhận ra, chán sống rồi phải ?", giọng mềm mại dễ nghe lọt vào trong tai, cũng là hưởng thụ.

      Đôi mắt to tròn của Xá Cơ Hoa nhất thời nhíu lại, đặt túi hành lý xuống, tiến lên, trong lúc Hạ Tinh Vũ dang hai tay ra bả vai mảnh mai bị người nào đó xông tới vỗ mạnh: "Con nhóc chết tiệt, còn biết trở lại cơ đấy, tớ tưởng cậu quên hết bạn bè rồi, đồ có lương tâm này!".

      Hốc mắt Hạ Tinh Vũ nóng bừng, đáp: "Mình trở về, ngờ lễ ra mắt của cậu khiến cho mình kinh hỉ!".

      Rất lâu gặp, mới vừa lại chứng kiến màn đặc sắc như vậy, trong lòng hoài niệm! Nhớ năm đó, từ lúc ở nhà trẻ cho đến khi lên năm thứ ba tiểu học, bộ tứ bọn họ uy phong lẫm lẫm, phong quang đến mức nào, cũng hết sức vui vẻ, từ cái năm mười tuổi sau khi rời , bộ tứ đầu trò liền thay đổi, ắt hẳn rất trống vắng?

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :