1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Suỵt! Đại ca bị đè rồi - Bối Nhi Quá Kỳ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5: Nổi giận

      Edit : Sóc Là Ta

      Con mẹ nó, người cười phải là , còn ta cười cái rắm. Xá Cơ Hoa nổi giận.

      Huyền Vũ Thác Hàn hơi cong khóe môi. Đột nhiên tà ác cúi gần đến trước mặt , nhìn khuôn mặt càng lúc càng u của , "Tôi muốn , nếu hiểu, có thể ra ngoài mua đĩa DVD về nhà học tập trước, để sau này làm đến nỗi khó coi như vậy." Dứt lời, chậm rãi cài nút lại, để ý đến khuôn mặt biến sắc của người phụ nữ nào đó, sau đó xoay người bỏ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      ta. . . . . . có ý gì? Xá Cơ Hoa tức giận đến nỗi khói bốc lên đỉnh đầu, vậy mà ta để ý, cứ vậy mà bước . dường như có cảm giác uất ức.

      " kia, đứng lại."

      "Lần sau, nếu có cơ hội, tôi chơi với , nhóc con." Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại, lười biếng khoát tay .

      Nhóc con sao? Dám xem thường sao? tức giận đến tột độ, nhịn được nữa quát to, "Cái tên cà chớn này, tôi liều mạng với . . . . . ."

      Ánh mắt Xá Cơ Hoa tức giận đỏ ngầu, nhào tới , nhưng chưa kịp đụng nhanh nhẹn lách mình sang bên thoát thân. Còn Xá Cơ Hoa ràng quyết tâm sống chết cũng phải bắt được nên kiên quyết nắm chặt. Chỉ lúc sau, giằng co và đè được vào góc tường trong con hẻm .

      "Chạy đâu cho thoát, tôi xem có thể chạy đâu được." Hơi thở gấp gáp hòa cùng nỗi tức giận tột độ, Xá Cơ Hoa ép sát người , nhìn với ánh mắt hài lòng như đạt được mục đích.

      Huyền Vũ Thác Hàn chưa từng gặp qua người phụ nữ liều mạng như thế nên sắc mặt khó coi "Tôi có thời gian chơi đùa với đâu, mau tránh ra."

      Nghe vậy, sắc mặt Xá Cơ Hoa cũng trở nên nặng nề, " có thời gian hãy hợp tác chút, đừng giở trò khôn lõi với tôi." ta cho là có nhiều thời gian đùa giỡn với ta chắc? Hừ, cũng rảnh để đùa giỡn với ta.

      Dứt lời, tay của Xá Cơ Hoa mò vào trong quần của .

      Huyền Vũ Thác Hàn cau mày nắm tay lại, túm cả người xách lên, "Tôi có cảm giác với . Tốt nhất đừng nên chọc giận tôi." Giọng trầm có mang theo tia cảnh cáo.

      Nhưng lời đến tai Xá Cơ Hoa lại phải như vậy, ta có cảm giác mặc kệ ta miễn là cảm thấy hứng thú là được. Nghĩ vậy, hai chân quấn quanh hông , tay ôm , còn tay kia lại xâm nhập vào quần .

      " có hứng thú hay cũng liên quan gì đến tôi."

      Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn trở nên trầm xuống, đây chính là cảm giác bị kẻ mạnh ức hiếp sao? Trán nổi lên gân xanh, đây là lần đầu tiên có suy nghĩ muốn mạnh mẽ bóp chết người nào đó mà người đó lại là phụ nữ. chụp lấy tay , " biết mình tìm cái chết sao?"

      Bẩm sinh ngang ngạnh, Xá Cơ Hoa cũng để ý có suy nghĩ muốn giết người. say mê quấn quýt người . Hôm nay nhất định phải hoàn thành chuyện này. ta bắt được tay của vẫn còn tay khác.

      Huyền Vũ Thác Hàn thực muốn ném ra xa, nhưng kỹ thuật đeo bám của cũng phải vừa. Dù làm thế nào cũng thể ném ra khỏi người được. Trong góc tối của con hẻm , hai người cứ dây dưa như vậy, thể phân định thắng bại.

      Cả hai người quấn quýt chặt chẽ, thân thể dán chặt vào nhau nên tránh khỏi va chạm và tiếp xúc thân mật. Thậm chí, hai chân của Xá Cơ Hoa còn cuộn chặt quanh hông của Huyền Vũ Thác Hàn. Khoảng cách giữa hai người bỗng xuất dòng nhiệt lưu.

      Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy dưới bụng mình như có dòng nhiệt chạy qua. Sắc mặt bỗng u ám vì hiểu rằng phía dưới của có phản ứng.

      Xá Cơ Hoa quấn quanh lúc lâu. Tuy thấm mệt vì giằng co với nhưng vẫn muốn buông tay. Thừa lúc phản ứng chậm chạp, muốn trực tiếp cởi quần ra nhưng khó khăn. Xá Cơ Hoa phải vặn eo để kéo khóa quần của .

      "Đừng lộn xộn, bị mắc kẹt."

      "Ách. . . . . . ." Người phụ nữ đáng chết này, Huyền Vũ Thác Hàn cắn răng nghiến lợi thầm chửi rủa trong lòng.

      Đỉnh đầu phát ra giọng khàn khàn buồn bực, nhưng để ý, bởi vì biết có vật gì ngăn chặn ở mông. cảm thấy rất khó chịu nên theo bản năng Xá Cơ Hoa đưa tay túm vật đó.

      "A. . . . . . Đáng chết." ngờ lại mạnh mẽ nắm cái kia.

      Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên gầm , mạnh mẽ xoay người ép sát vào tường. Đôi tay nắm chặt eo , tròng mắt đỏ ngầu vì dục vọng, vẻ mặt còn khổ sở mà là thoải mái. ngờ người vốn tự chủ và kiêu ngạo mà hôm nay lại mất khống chế trước mặt người phụ nữ này.

      Xá Cơ Hoa bị tiếng gầm làm giật mình, chưa kịp phản ứng thế nào đột nhiên bị người nào đó xoay người mình lại, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo.

      " làm. . . . . ." Xá Cơ Hoa mới vừa nhìn , thấy trong mắt toát ra lửa dục khiến sợ hãi. Sau đó lời chưa kịp thốt ra bị đôi môi nóng bỏng của chặn lại.

      ta, ta làm gì trong miệng ? Xá Cơ Hoa nghiêng đầu muốn đẩy ta ra nhưng đỉnh đầu lại bị bàn tay đè tường, thể động đậy.

      Vừa khi có cảm giác ngực mình bị xâm phạm, Xá Cơ Hoa trợn to mắt nhưng thể kêu lên được. muốn đẩy tên đàn ông đột nhiên nổi điên này ra nhưng hai tay lại bị khống chế vách tường. tức giận há miệng muốn mắng nhưng lại bị chiếc lưỡi ấm áp nhân cơ hội này tiến sâu vào miệng.

      buồn nôn, đây là thứ gì?

      Huyền Vũ Thác Hàn cũng cảm thấy hoảng hốt khi thấy sợ hãi vì bị hôn. Mà điều hiểu chính là chỉ là bình thường nhưng tại sao môi lại ngọt ngào đến như vậy, thơm đến như vậy khiến cứ muốn nếm thử. Tuy thân thể nóng ran nhưng cũng chưa tới mức kích động.

      Đầu óc Xá Cơ Hoa choáng váng, toàn thân dường như vô lực, cảm thấy hít thở thông. Mặt khác, lại cảm thấy có cảm giác tuyệt diệu vây lượn trong lòng mình. Nhịp tim đập nhanh, thân thể càng lúc càng nóng. bàn tay chuyển động ngừng người , mỗi đụng chạm da thịt là dòng điện chạy qua như muốn đốt cháy thân thể .

      "Ưm! Buông ra, đáng chết, làm miệng tôi đầy nước bọt của rồi đây này? Mau cút ra cho tôi."

      Đột nhiên có cảm giác xa lạ, biết phải đối phó với tình huống này thế nào nên chỉ có thể ưỡn ẹo thân thể mình để tránh thoát. Nhưng việc này như thể thêm dầu vào lửa.

      Đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn gầm hồi, lửa dục bốc lên thể khống chế được.

      Đôi mắt thâm trầm tỏa ra ánh lửa cùng với giọng khàn khàn đứt quãng như chìm vào đáy cát "Người phụ nữ đáng chết."

      tay nắm chặt eo , tay di chuyển đến nơi tư mật của hai người, mạnh mẽ kéo khóa quần short jean của ra. Sau đó, kéo vật cứng rắn của mình ra, bắt đầu tập luyện.

      "Ô. . . . . ." Trong phút chốc, Xá Cơ Hoa đột nhiên cảm thấy hạ thân bị đau đớn, đau đớn như có ai xé rách . Nước mắt bắt đầu tuôn ra, móng tay cắm vào sâu lưng .

      Huyền Vũ Thác Hàn cũng cảm thấy kháng cự nhưng giờ phút này thể khống chế bản thân mình mà chỉ có thể mạnh mẽ in lại dấu ấn xuống người . Thêm vào đó, điên cuồng và mãnh liệt để có thể đáp ứng cầu của mình.

      ai biết cuộc kích tình kéo dài bao lâu, cho đến khi gầm và dừng lại sau cuộc công kích cuối cùng. Đến lúc đó, hai người mới chậm rãi phục hồi tinh thần.

      " đáng chết." Huyền Vũ Thác Hàn cắn răng khẽ nguyền rủa. còn thô lỗ đẩy Xá Cơ Hoa vô lực dán chặt lên người ra.

      "A, làm gì thế? muốn giết tôi à?" Trời ạ, đau chết mất. Con mẹ nó, ai chỉ là lớp màng thôi? Cả người đau nhức mà còn bị ném xuống đất, Xá Cơ Hoa suýt chút nữa ngất xỉu vì đau đớn.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6: Phí bồi thường

      "Ahhh, làm gì thế, muốn mưu sát à!". Trời ạ, đau chết mất, CMN rốt cuộc ai chỉ là lớp màng mà thôi chứ? Toàn thân đau nhức, thế còn bị ném xuống đất đầy thô bạo, ngất mới là lạ.

      Bình sinh lần đầu tiên mất trí như thế, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm ngồi bệt dưới đất, tay cuộn chặt thành nắm đấm tựa như giây kế tiếp nhào tới xé xác người trước mặt ra làm đôi vậy. Quả thực là thế, lúc này trong đầu phân vân biết có nên trực tiếp bóp chết ai kia hay .

      Ánh mắt của thực kinh khủng, Xá Cơ Hoa vừa mới trải qua cơn vận động kịch liệt, nên tại men say trong người cũng biến mất còn tăm tích, lập tức thức thời ngậm miệng, giả vờ thèm để ý đến tầm mắt sắc bén của người nào đó, dùng tư thế có chút quái dị từ từ đứng dậy mặc quần áo.

      "Được rồi, chuyện cũng xong xuôi, vậy tôi trước đây!". Trong bóng tối, Xá Cơ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội vã .

      Mặt Huyền Vũ Thác Hàn trầm xuống, nhanh chóng chặn hết đường lui, khiến Xá Cơ Hoa giật nảy mình, lùi lại phía sau vài bước, cảnh giác nhìn người trước mặt.

      " muốn làm gì?", chẳng lẽ muốn mưu sát?

      "Tôi cảnh cáo, đừng chọc vào!". Giọng nam trầm thấp đầy vui cất lên.

      "Tôi chọc giận khi nào chứ, ràng vừa rồi chính là trêu chọc tôi có!". vừa , vừa nghĩ đến việc bản thân đột nhiên bị ức hiếp, thiếu chút là đau đến chết rồi.

      Mạnh miệng là thế nhưng Xá Cơ Hoa rất nhanh liền đầu hàng trước ánh mắt sắc chứa đầy gai của người nào đó: "Thôi được rồi, cùng lắm tôi đưa cho hai mươi tệ xem như bồi thường là được chứ gì!".

      Đau lòng rút từ trong ví ra hai tờ mười tệ đưa cho Huyền Vũ Thác Hàn, mới vừa rồi phải hai tên nhóc kia hàng ở đây chỉ tầm hai mươi tệ thôi sao. ta có lẽ cũng là hàng đứng đường ở đây? Hai mươi tệ đấy, tiếc mà. . . . . .

      ", đáng chết. . . . . ."

      Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Huyền Vũ Thác Hàn lóe lên sát khí, trán nổi đầy gân xanh, mọi nhẫn trong nháy mắt đều bị thiêu rụi, tùy thời xông lên bóp chết kẻ biết lượng sức mình kia.

      Cảm giác nguy hiểm ập tới, chuông báo động mãnh liệt rung lên trong đầu Xá Cơ Hoa, lập tức vội vàng lùi về phía sau vài bước, phân trần: "Vị đại ca này, chúng ta đều là người văn minh, có lời gì cứ từ từ , xem như tôi lại dâng lần đầu tiên cho ... xét ra chẳng thua thiệt chút nào. Hơn nữa, cứ nghĩ mà xem, hàng ở đây đều có giá hai mươi tệ, tôi lại hề bớt xén của đồng nào, đúng chứ!". xong, còn hào phóng cầm hai mươi tệ tiến lên đưa cho người nào đó.

      càng , sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn càng khó coi, gân xanh nổi đầy trán, dậm chân giận dữ lên tiếng: " muốn tìm chết phải ?".

      "Này! có phải là đàn ông đấy, ngay cả phụ nữ cũng đánh!"

      phải chỉ XX ta thôi sao! Đường đường đấng mày râu , chẳng lẽ còn muốn lập đền thờ trinh tiết? Hay là còn muốn phải phụ trách?

      " mà cũng được gọi là phụ nữ sao?", giọng lạnh lùng pha lẫn thanh nghiến răng đầy tức giận.

      Con mẹ nó, người này thế là có ý gì! Nhưng đợi nghĩ ra, quyền phong theo gió quét tới, Xá Cơ Hoa cố gắng nhẫn nhịn toàn thân đau nhức liên tiếp tránh né.

      Tên nhóc bụi đời này có phong độ!

      "A! Sư huynh đến rồi sao, mau tới giúp em!". Xá Cơ Hoa đột nhiên nhìn về phía sau, vui mừng lớn.

      Huyền Vũ Thác Hàn hơi khựng lại, nhân lúc này vội vàng vo hai tờ tiền trong tay lại khẽ ném vào mặt người đối diện, thấy sững sờ liền nhanh nhẹn xoay người chạy vụt ra khỏi ngõ tối, biến mất dưới bóng đêm.

      Chờ đến lúc Huyền Vũ Thác Hàn phản ứng kịp đuổi theo ra sao còn thấy bóng người . . . . .

      "Đáng chết!", tiếng chửi tục khẽ vang lên giữa đêm khuya thanh vắng.

      Tại căn phòng sang trọng dành cho tổng thống của khách sạn cao cấp năm sao tọa lạc tại thành phố A, từ phòng ngủ đến phòng khách, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng tráng lệ đến dọa người.

      tại, trong căn phòng xa hoa ngập tràn bóng đêm, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, thu hết tất cả cảnh sắc bên dưới vào tầm mắt.

      Huyền Vũ Thác Hàn đứng ở đó, sắc mặt trầm, nhìn xuống cảnh đêm của thành phố A, tròng mắt sắc bén lóe ra tia ác độc bén nhọn, tay nắm chặt ly rượu đến nỗi khớp xương cũng trắng bệch, bên dưới cổ áo ngủ màu xanh dương có mấy vệt đỏ vô cùng bắt mắt như muốn nhắc nhở chuyện vừa xảy ra tối hôm nay.

      chết tiệt kia, tốt nhất đừng để bắt được, nếu nhất định khiến cho chết rất khó coi, hai mươi tệ sao. . . . . . Nghĩ đến hành động buồn nôn kia, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn lại càng thêm trầm.

      . . . . . .

      Mà lúc này trong con hẻm tối đen hun hút của thành phố A, sau khi thấy người đàn ông cao lớn kia rời , bóng dáng nhắn mới run lên, nghiêng ngả chạy ra ngoài.

      "Ai ui. . . . . . Con mẹ nó, đau chết chị đây rồi, sớm biết người chịu tội chính là bản thân mình... chị đây thèm đưa hai mươi tệ kia ra làm gì!".

      Mới vừa chạy trốn chui trốn lủi, tại bên dưới càng nóng hừng hực, nếu như biết trước làm chuyện kia đau thành như vậy, tình nguyện làm xử nữ cả đời, Xá Cơ Hoa hối hận nhủ thầm.

      Chậm chạp ra đến đường lớn, nhưng lại phát bị nhỡ mất chuyến xe cuối cùng, đây quả thực có thể là ngày xui xẻo nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ của người nào đó. . . . . .

      Đêm hôm khuya khoắt muốn gọi xe cũng khó khăn, giữa ngã tư đường vắng lặng như tờ, ngay cả bóng người cũng thấy, cũng may bây giờ mới là cuối tháng bảy, ban đêm cũng lạnh lắm. Vì thế Xá Cơ Hoa đành nhận xui xẻo kéo hai chân như sắp nhũn ra đến nơi đến trạm xe buýt gần đó ngồi tạm đêm.

      Sáng sớm hôm sau, Xá Cơ Hoa liền lật đật chạy về võ quán, chỉ sợ nếu mẹ mà biết cả đêm qua về ngủ, nhất định đánh gãy hai chân của mất, nghĩ đến dáng vẻ ác độc của mẹ mình, trái tim nhịn được liền run rẩy. . . . . .

      Nhưng mà may, vừa mới vọt vào võ quán, còn chưa kịp vọt về phòng bị tiếng quát gọi giật lại.

      "Xá Cơ Hoa!"

      Mẹ? ! Ôi trời ơi, làm sao mà lại xui xẻo thế này, khóe miệng Xá Cơ Hoa cứng đờ , cố gắng cười cười, xoay người nhìn bà mẹ ngọt ngào khả ái nhà mình lấy lòng: "Ha ha, mẹ, chào buổi sáng, sao hôm nay mẹ lại dậy sớm thế?".

      Người ta rất khó tưởng tượng, người có dáng dấp nhắn động lòng người như Xá Tinh Hoa, lại là chủ võ quán, so với thực tế mặt bà còn trẻ hơn đến mười mấy tuổi.

      Điều này cũng được di truyền lên người con của bà, gương mặt nhắn như búp bê , ngay cả vóc người nhắn kia cũng thế.

      Nhưng đừng xem thường thân thể nhắn này, nghe lúc còn trẻ bà đạt được chức vô địch võ thuận cấp thế giới, những Thái quyền, Judo, hay tán đả, mà mọi công phu Trung Quốc đều tinh thông, từng vinh dự được truyền tụng như đóa hoa tuyệt thế trong giới. Nhưng hai mươi ba năm trước, bà lại đột nhiên biến mất trong giới võ thuật, ai biết nguyên nhân là gì.

      "Cúc,… Cơ Hoa, sư phụ đợi em cả đêm, tối hôm qua em đâu hả?". ra cũng muốn , mình cũng lo lắng cho mà thức trắng cả đêm, nhưng ngại Cơ Tinh Hoa ở đây, nên ngại mở lời.

      Nghe vậy, đôi mắt tinh quái của Xá Cơ Hoa mở to, nhìn Phùng Thiên Bảo sau lưng Xá Tinh Hoa, nở nụ cười tươi rói: "Ah, sư huynh cũng ở đây sao, hôm nay cũng dậy sớm quá nhỉ. . ". Hừ, nhất định là người này đâm thọc, trong lòng lập tức thầm nhủ, tối nay nhất định phải tìm ai đó tính sổ.

      Phùng Thiên Bảo thấy cười với mình, chẳng những có cảm giác gì, ngược lại từ đáy lòng lại thầm cảm thấy sợ hãi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7: Giận dữ

      Editor: Heisall

      "Xá — Cơ — Hoa." Thấy vẫn cười ha hả, chút ý định giải thích cũng có, Xá Thanh Hoa lo lắng cả đêm nên nhất thời lửa giận đột nhiên tăng nhanh, quát.

      Xá Cơ Hoa giật mình sợ hãi, khuôn mặt tươi cười cũng dừng lại, ánh mắt xoay chuyển cái, vội vàng nhào tới trước người Xá Thanh Hoa, cái miệng nhắn cong lên đáng thương, nũng nịu lắc lắc tay bà: "Mẹ, mẹ đừng lớn tiếng như vậy, con bị dọa sợ đó, tối hôm qua phải sư huynh với mẹ rồi sao! Con tham gia tiệc họp lớp cùng bạn học mà."

      Khóe mắt hung ác thầm nháy mắt ra dấu với Phùng Thiên Bảo, uy hiếp trắng trợn, ta dám giải quyết mẹ giúp tay, ta xong với .

      Xá Thanh Hoa giống như nghe được chuyện lạ có nào đó, liền hừ lạnh : "Hù dọa được con sao? đời này còn có cái gì có thể hù dọa được Xá Cơ Hoa con chứ, con mẹ xem con tham gia tiệc họp lớp nào? Con đưa số điện thoại của những bạn học kia cho mẹ, mẹ gọi hỏi bọn họ chút, rốt cuộc là tiệc họp lớp gì mà cả đêm về."

      Sao bà thể hiểu tính tình của con mình chứ, là do bà quá nuông chiều nó, nên mới có thể khiến cho nó trở thành người sợ trời sợ đất như vậy được, nếu nó cứ sống như thế, bà sợ sớm muộn gì cũng có ngày nó phải chịu thiệt thòi.

      Đừng thấy dáng dấp Xá Thanh Hoa xinh xắn lanh lợi, bộ dạng ngọt ngào như mùa hè, tính tình dịu dàng đằm thắm, đối xử với mọi người rất thân thiện ( trừ Xá Cơ Hoa), nhưng bộ dạng đó của bà đến giới hạn nào đó cũng là người duy nhất có thể áp chế Xá Cơ Hoa.

      Nghe được lời của bà, Xá Cơ Hoa lập tức khóc lóc thảm thiết: "Mẹ, mẹ hãy tha cho con , tối hôm qua con cẩn thận nên uống hơi nhiều chút, nằm ngủ ghế ở ven đường đêm, sợ mẹ lo lắng, cho nên sáng sớm vừa tỉnh dậy con lập tức chạy về, đó, đến bây giờ đầu của con vẫn còn đau, mẹ để cho con trở về phòng nghỉ ngơi chút."

      "Đúng đó sư phụ, trước hết nên để cho Cơ Hoa nghỉ chút, tối hôm qua Cơ Hoa có thể gặp lại bạn học cũ nên rất vui mừng, vì thế uống hơi nhiều, bây giờ trở về tới nhà là tốt rồi, người cũng lo lắng cả đêm mà ngủ, người cũng mau nghỉ ngơi , chuyện trong võ quán người cũng cần lo lắng, con trông coi." Phùng Thiên Bảo cũng thêm vào, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Xá Cơ Hoa.

      Xá Cơ Hoa vội vàng hùa theo: "Đúng, đúng đó mẹ, mẹ cũng đêm ngủ, mẹ nhanh nghỉ ngơi chút, đầu của con rất đau, con cũng phải trở về phòng đây, mẹ ngủ ngon . . . . ."

      Xá Cơ Hoa nắm bắt cơ hội, đợi mẹ mở miệng, vừa vừa bỏ chạy mất dạng về phía phòng của mình nhanh như tia chớp.

      Nhìn bóng lưng của Xá Cơ Hoa bỏ chạy nhanh, Xá Thanh Hoa thở dài trong lòng, từ tính tình của nó như vậy, sao bà lại biết được.

      "Thiên Bảo, con quá cưng chiều con bé rồi, nếu như các con kết hôn, con bị nó ăn hiếp, sao quản được nó đây." Cũng biết là nên lo lắng cho tương lai của Thiên Bảo về sau, hay là cảm thấy bà may mắn khi có thể chọn được cho người chồng tốt như vậy nữa.

      Mặc dù trong lòng Phùng Thiên Bảo sớm đối xử với Xá Cơ Hoa như vị hôn thê của mình, nhưng nghe Xá Thanh Hoa như vậy, vẫn đỏ mặt: "Sư phụ, nhiều năm như vậy, tâm tư của Thiên Bảo người còn hiểu sao? Chỉ cần ấy vui vẻ, Thiên Bảo cũng vui vẻ, cho dù có cưng chiều ấy đến tận trời, con cũng bằng lòng."

      Cho dù có bị ăn hiếp, cũng nguyện ý, lần đầu tiên Phùng Thiên Bảo những lời như vậy trước mặt Xá Thanh Hoa, xong, mặt của cũng sắp cháy rồi, vội vã câu để cho bà nghỉ ngơi, xoay người bước như bay vào bên trong võ quán.

      Xá Thanh Hoa nhìn về phía hai người vừa biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu, Thiên Bảo là do bà nuôi từ đến lớn, sao bà có thể hiểu, nhưng tính cách của con , haiz. . . . . . Xem ra đến lúc phải tính toán hôn cho hai đứa nó rồi.

      Xá Cơ Hoa trở về phòng, ném mình lên giường, thầm thở phào cái.

      Nếu như bị mẹ của phát ra tối hôm qua làm chuyện rất hoang đường, nhất định bị chỉnh đốn rất thảm, có thể nửa tháng xuống giường được, bây giờ nghĩ lại chút, vẫn cảm thấy rất nguy hiểm, nếu phải nhờ sư huynh giúp tay, biết. . . . . . Nếu như vậy, tha cho ấy, tìm ấy tính sổ nữa.

      Xá Cơ Hoa ở giường trằn trọc mấy vòng, rồi đứng dậy, cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa, tối hôm qua cả người đầy mồ hôi vẫn chưa tắm, nên bây giờ cả người đều thoải mái, chỉnh nước đến độ ấm vừa phải, mở vòi hoa sen, Xá Cơ Hoa cởi quần áo người ra, nhưng khi mới vừa cởi quần xuống, liền hít hơi.

      Từ tấm gương lớn ở phòng tắm, có thể thấy vệt máu đỏ thắm khô lại đùi giữa hai chân mình, đôi mắt của Xá Cơ Hoa nheo lại rất hung ác, trong nháy mắt sắc mặt của trắng bệch, giận đến nghiến răng, lập tức trong phòng tắm vang lên tiếng hét thất thanh.

      "Mẹ nó, khốn kiếp. . . . . . Lần sau đừng để tôi gặp lại , nếu tôi nhất định đánh gãy răng rồi thiến . . . . . ."

      thanh nghiến răng trèo trẹo giận dữ vang lên trong phòng tắm hẹp. . . . . .

      Đông Thăng Thần Dương mới vừa xuất trong phòng tổng thống, thấy thân hình ngồi chiếc ghế sa lon bằng da xa hoa đắt tiền ở trước cửa sổ sát đất, đôi chân thon dài hoàn mỹ bắt chéo, khuỷu tay phải cong lên tựa vào tay vịn của sofa chống đỡ đỉnh đầu, còn tay đặt đùi như có như gõ gõ.

      Gò má trắng nõn trơn bóng, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn (đẹp trai nhưng lạnh lùng) rất ràng, chỉ thấy đôi mắt của hơi lim dim, làm cho người ta nhìn ra biểu cảm gì, cái bộ dạng kia, giống như suy nghĩ, lại giống như là tự hỏi cái gì, từ chiếc giường lớn xa hoa nhưng lại chỉnh tề vết nhăn nào là có thể thấy được, cả đêm người kia chưa từng chợp mắt.

      bàn thủy tinh bên cạnh sofa, có ly rượu cao cấp, còn có chai rượu đỏ chục năm tuổi rất đắt. . . . . .

      Khi ánh mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ chiếu vào người ngón tay gõ của người đàn ông mới ngừng lại, lông mi rung rung, bỗng nhiên đôi mắt đen nhánh hẹp dài sắc bén mở ra, hai tròng mắt lạnh như băng khiến người ta khiếp sợ, làm cho người ta nhìn ra được chút mệt mỏi nào khi thức uống rượu cả đêm, ngược lại khí thế càng kiêu ngạo lạnh lùng đến bức người, là khí thế của người đứng vạn người.

      Lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho hai vệ sĩ ngoài cửa, bao lâu, hai người mặc tây trang màu đen đứng nghiêm ở trước cửa căn phòng ‘dành cho tổng thống’, sau khi gõ cửa, mới bình tĩnh bước chân vào.

      "Lão đại, xin hỏi có chuyện gì dặn dò." trong hai người vệ sĩ vừa vào, mặt biểu cảm cung kính hỏi.

      Trong căn phòng sang trọng, ghế sa lon gần cửa sổ, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn bắt chéo hai chân, hai tay dang rộng tựa lên thành ghế, bộ dạng giống như vị vua cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh lại, tròng mắt đen thâm thúy sắc bén đến nỗi khiến người ta thể đoán được bất kỳ tâm tình gì của .

      "Cho người đem tất cả video trong camera ở nơi đó tối hôm qua đến đây cho rôi, còn nữa, trong thời gian ngắn nhất, phải điều tra ra thân phận của xuất ở nơi đó tối hôm qua, vóc dáng nhắn, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi." Lúc ấy trong ngõ rất tối, nên hình dạng gương mặt rất mơ hồ, cũng chỉ nhớ được những chi tiết này.

      Con nhóc chết tiệt? ai có thể trêu chọc xong mà còn có thể sống yên ổn thế giới này, nghĩ đến việc phách lối nhét vào mặt hai mươi tệ, đáy mắt lạnh lẽo của thoáng qua chút giận dữ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8: Rất phách lối đúng ?

      Editor: White Silk-Hazye

      Nghe vậy, mặt của vệ sĩ vừa chuyện xuất tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt hề có cảm xúc như lúc trước, từ lúc theo bên cạnh ngài ấy đến nay, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lão đại của bọn họ lại có thể để ý đến người phụ nữ, có điều, ở bên cạnh ngài ấy lâu ngày, vẫn hiểu điều là cần phải nhìn sắc mặt mà làm, nên hiểu được là phải thức thời dừng lại đúng lúc.

      "Vâng, vậy chúng tôi làm đây." Mặt hề có cảm xúc xong, hai vệ sĩ lập tức xoay người ra ngoài.

      Lúc hai người họ định rời khỏi chuyện xảy ra vào tối hôm qua đột nhiên lóe lên trong đầu của Huyền Vũ Thác Hàn, chân mày của hơi nhíu kêu bọn họ quay lại: "Đơi , sau khi lấy được video được cho ai xem hết, còn nữa, xóa video đó ." cũng có sở thích ở trước mặt mọi người trình diễn loại xuân cung đồ này, huống chi, vừa nghĩ tới sau khi lão phật gia nhà biết việc này, liền đau đầu.

      Vệ sĩ nghe vậy, sau khi đứng ở cửa chần chờ mấy giấy, có chút khó xử quay qua với : "Lão đại, nếu như xem video, có cách nào có thể trong thời gian ngắn nhất điều tra ra bé kia được." Chỉ với dáng vẻ nhắn xinh xắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi ở thành phố A mấy bé như vậy có rất nhiều đó nha.

      Sắc mắt của Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời trở nên trầm, con ngươi đen nhánh sắc bén vô cùng ác liệt: "Chút chuyện ấy còn muốn tôi nhắc lại sao? Chẳng lẽ chút chuyện ấy đối với người từng trải qua đặc huấn của tập đoàn Huyền Vũ các người rất khó khăn? Còn muốn tôi tự mình dạy các người sao?" Vừa nghĩ tới tối hôm qua, tâm tình người nào đó liền trở nên buồn bực.

      Sắc mặt của vệ sĩ vừa nãy mới mở miệng trở nên cả kinh, có điều rất nhanh khôi phục lại vừa mặt cảm xúc cúi đầu : " dám, chúng tôi trong thời gian nhanh nhất thời gian tra ra bé kia." Ngắn gọn dứt lời xong liền lui ra khỏi phòng cùng với người vệ sĩ khác.

      Sau khi thấy cửa phòng được đóng lại, Huyền Vũ Thác Hàn mới chầm chậm từ ghế sa lông đứng dậy, xoay người nhìn toàn cảnh thành phố A vào buổi sáng, vừa trầm xoay người biến mất còn bóng dáng.

      "Rất phách lối mà đúng ? Để tôi xem đến thời điểm đó còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa hay !" Nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của phách lối tối hôm qua sau khi biết chính mình chọc phải người nào, khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn khỏi cong lên.

      Con ngươi đen nhánh thâm thúy, ra ánh sáng mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, dưới ánh nắng ấm áp, vào giờ phút này hề có vẻ đàng hoàng mà trở nên cao quý và tao nhã, khác xa so với nửa tiếng trước, chuyện này đúng là khác trời vực, người biết còn tưởng rằng diễn kịch, tình bất định.

      Mà lúc này, bóng người cao lớn xuất ở trước cửa phòng, thèm gõ cửa mà mở cửa thẳng vào, bước chân thong dong lười nhác tới, có thể thấy được người đến có bao nhiêu thảnh thơi nhàn nhã.

      "Hàn, sao rồi? Vừa nãy ở cửa tớ thấy vệ sĩ của cậu làm việc vội vã, chẳng lẽ lại là con chó săn (mấy phóng viên ấy mọi người) nào điếc sợ súng lẩn vào sao?" Long Hàng Húc hai tay đút ở trong túi quần, vừa vào cửa liền cười híp mắt về phía người đàn ông đẹp trai nào đó đứng ở trước cửa sổ trêu chọc .

      Dáng người của người mới đến này cũng là chàng đẹp trai, chiều cao ít nhất kà mét tám lăm trở lên, vẻ mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng cong lên thành những gợn sóng mềm mại, giống như ta vẫn luôn mang theo ý cười, cong lên giống như là trăng lưỡi liềm ở bầu trời đêm vậy.

      Da thịt trắng nõn tôn lên làn môi màu hồng nhạt, ngũ quan vô cùng tuấn tú, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là bông tai kim cương ở tai trái luôn lấp lánh ánh sáng, khiến cho dưới ánh mặt trời vẻ đẹp trai của ta lại có thêm tia ngang ngạnh.

      Có điều, ta lại có đôi mắt hoa đào đặc biệt quyến rũ phụ nữ, cái này có thể làm hại ít phụ nữ vì nó mà điên cuồng.

      Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy xoay người liếc mắt nhìn người đến cái, hàng lông mày đẹp rậm nhếch cái, mặt có chút ý xem thường nhìn quần áo đẹp người cậu ta : "Chỉ là để cho bọn họ xử lý chút chuyện thôi, sao cậu ở công ty làm việc mà lại chạy tới đây làm gì? Còn mặc cái kiểu như vậy? Lẽ nào đường đường là tổng giám đốc công ty của chúng ta lại phải làm diễn viên để quan hệ xã giao sao?"

      Quần áo người của cậu ta là lố lăng, y hệt playboy (Chắc ai cũng biết nhể ý là ám chỉ mấy kẻ ăn chơi ấy mọi người) vậy, ai có thể nghĩ được cậu ta lại là tổng giám đốc của tập đoàn Huyền Vũ.

      Mắt đẹp của Long Hàng Húc đột nhiên trợn to, đến ghế sô pha lớn ở giữa phòng lười nhác lại hình tượng mà ngồi xuống, hai chân thon dài gác lên bàn trà thủy tinh, cặp mắt hoa đào ai oán nhìn .

      "Mặc kệ tớ mặc gì , lão đại, sao cậu thèm hỏi sao tại sao tớ lại chạy tới đây, đến mới nhớ, còn phải là bởi vì lão phật gia nhà cậu sao, cậu trở về từ nước quốc trở về cũng liền chạy tới đây, lão phật gia hầu như mỗi ngày đều đến công ty nhắc tới cậu ở bên tai của tớ, nếu như tớ còn tìm cậu mang về nữa, lão phật gia làm thịt tớ mất, hơn nữa, chuyện mở rộng đầu tư đất đai bên phía Vũ ở Mỹ cũng gần như ổn định trở lại, tại chỉ có chờ lão đại cậu tự mình chuyến rồi cho quyết định thôi."

      đến vị lão phật gia quá mức uy vũ kia, khóe miệng của Long Hàng Húc cũng nhịn được mà co rút, thực là quá mạnh, ngay cả người luôn luôn tự xưng là đối với phụ nữ con đều cực kỳ thân sĩ như , cũng sắp sửa chịu nổi mà muốn phát điên.

      Lão phật gia của nhà Huyền Vũ này cũng đơn thuần chỉ là làm người ta đau đầu đơn giản như vậy đâu, bây giờ hễ ba người bọn họ nghe thấy tiếng của lão phật gia lập tức có dấu hiệu muốn chạy trốn mất dạng rồi.

      Việc này muốn trách trách nhà Huyền Vũ cả năm đời mà mỗi đời đều chỉ sinh duy nhất có đứa con trai, lão đại trong bốn người bọn họ là Huyền Vũ Thác Hàn, mới có hai mươi tám tuổi, chỉ dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, tác phong nhanh nhẹn, còn là người nắm quyền đương nhiệm của tập đoàn Huyền Vũ có ảnh hưởng lớn nhất trong cả nước, là con hắc mã (ám chỉ người thể lường được thực lực ra sao) mạnh mẽ, cũng là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng là giàu có về vẻ mặt nhất.

      Riêng vấn đề này mà , điều này lại có thể khiến rất nhiều thiếu nữ vì vậy mà điên cuồng, trong lòng của rất nhiều thiếu nữ cậu ta chính là Hắc Mã Vương Tử! Lại đến con hắc mã này, lại vừa vặn là người lãnh tình đến cực điểm còn là cực kỳ thanh tâm quả dục, mười năm qua, bên cạnh của cậu ta chưa bao giờ có động vật giống cái nào có thể lại gần, điều này lại khiến cho vị lão phật gia trông mong muốn làm bà nội kia phải sốt ruột, ở nhà thấy được người, liền trực tiếp đến công ty bắt người, kẻ đáng thương chính là lại ở đóng đô ở trong công ty.

      Sớm biết như vậy, tình nguyện đến Philippines để học hỏi mở mang, cũng tốt hơn này bà la sát tập kích, Long Hàng Húc nhớ lại, cũng nhịn được mà lau mồ hôi lạnh.

      "Lão đại, nếu cậu chuyển tớ , chỗ nào cũng được hết! Tốt nhất là trong khoảng năm hay nửa năm nữa cũng đừng để cho tớ về công ty." ghế salông Long Hàng Húc nhìn Huyền Vũ Thác Hàn kéo kéo vạt áo của ta có chút dâng trào , đối mặt với lão phật gia, thực khiến cho bó tay chịu thua rồi.

      Đứng phía trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng cao lớn kia, Huyền Vũ Thác Hàn kéo lại vạt áo, con ngươi đen nhánh khiến cho người ta nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, hai tay ôm ngực nhíu mày nhìn về phía người ngồi ở ghế salông: "Được, đây là chính cậu cầu, chuyện cậu muốn bao lâu đều được, tớ có ý kiến."

      Nhất thời nghĩ tới lần này cậu ta lại dễ chuyện như vậy, dường như là sợ cậu ta đổi ý, Long Hàng Húc đột nhiên từ sô pha đứng dậy: "Vậy bây giờ tớ chuẩn bị đây, chiều hôm nay tớ bay đến Mỹ tụ họp với Vũ, tất cả ở bên đó tớ làm hết."

      Hì hì, vậy là có thể thoát khỏi loại hành hạ gần như là mỗi ngày kia, nhịn được cặp mắt hoa đào cong cong, lão đại thực đối tốt với mình quá .

      Bước chân thong thả, rất nhanh tới trước cửa, bóng người xinh đẹp kia, lúc tiếng vừa dứt, người tới cửa, có thể thấy được tác dụng của lão phật gia lớn đến mức nào.

      "Ai là để cho cậu Mỹ." Dáng người cao lớn khuất sáng chầm chậm về phía phòng tắm, tiếng đột nhiên vang lên, lại giống như tảng đá ngàn cân đè lên vậy, người đàn ông nào đó nhanh chân muốn ra khỏi, bước chân chợt ngừng lại, nụ cười ở khóe miệng đột nhiên cứng đờ.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9: Đủ phúc hắc
      Editor: trang bubble ^^

      "Trước mắt đúng lúc ở Italy có ý đồ đầu tư sòng bạc ngầm, mà cậu lại tích cực như thế, vậy cậu , tôi tới trấn giữ công ty. Tôi tin tưởng, với năng lực của cậu ở phương diện kia nhất định có thể hoàn thành rất tốt."

      Italy? Đây phải là muốn đẩy vào giường sưởi sao! "Đừng! Lão đại, cậu cũng phải biết chuyện của tớ, trừ Italy, cậu bảo tớ chỗ nào cũng có thể, Nam Phi? Châu Phi? Dù là sa mạc Ai Cập cũng được." Vào lúc cửa phòng tắm sắp đóng chỉ thấy Long Hàng Húc nhanh chóng chặn ở cửa, mặt tuấn dật nhất thời xếp đầy nụ cười lấy lòng, ánh mắt có chút cầu khẩn nhìn Huyền Vũ Thác Hàn sừng sững nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì .

      Long Hàng Húc có nhiều quốc tịch: Italy, Trung Quốc, Nhật Bản, lại ở trong bốn người bọn họ, huyết thống của ta cũng coi là quyền thế nhất rồi.

      Nghe , cha ta là con lai Trung - Ý, mẹ là con lai Trung - Nhật, hai người con lai này hợp thể là con lai, có thể nghĩ huyết thống của ta có bao nhiêu hỗn tạp, trước cái này, trước tiên chút về nguyên nhân khiến ta dừng bước với Italy.

      Nếu như chi tiết có thể mấy ngày mấy đêm cũng xong, đơn giản chính là, ông nội nhà ta muốn ta vào lúc đủ hai mươi tuổi tiếp quản buôn bán gia tộc. Được rồi, ra tiếp quản cũng có gì ghê gớm, nhưng điều kiện lại muốn ta đồng thời cưới em họ có quan hệ máu mủ làm vợ, chậc chậc, cái này đủ là loạt phim truyền hình máu chó, mà ta vừa vặn chính là nhân vật chính.

      Có điều, vóc người em họ kia ngược lại đầy khen ngợi, khi còn bé ta từng gặp hai lần, nàng rất phóng khoáng, nhưng cũng phải món ăn của ta. Người vợ trong cảm nhận của ta nhất định phải là dịu dàng ngọt ngào, nhu mì điềm đạm, nhu tình như nước giống như mẹ ta vậy.

      Nhưng ông cụ kia của ta cũng là người Italy chính tông, thế lực gia tộc lại hùng hậu, còn là Lão Đồ Cổ, cố chấp muốn chết, nhất định muốn ta cưới em họ có huyết thống chính tông Italy, năm đó còn tiếc vận dụng thế lực gia tộc, ép buộc ta định sẵn cưới xin với em họ này, còn giới hạn tự do của ta. Nếu như phải là Huyền Vũ Thác Hàn, có thể nghĩ tình cảnh lúc này của ta.

      Thế lực của ông cụ ở Italy kia có thể được coi là số số hai, nếu như ta tự chui đầu nhào vào lưới, vậy ta cần trở về Trung Quốc rồi, càng khỏi về công ty.

      "Nhưng ngoại trừ Italy, dường như có chỗ khác có thể dùng đến Tổng giám đốc như cậu ra tay rồi, phải là cậu muốn ở lại công ty sao? ra Italy tồi, nghe Italy rất nhiều mỹ nữ, cậu còn có thể thuận tiện xem chút vị hôn thê xinh đẹp kia của cậu, phải công đôi việc sao?" Đứng ở cửa phòng tắm xa hoa, Huyền Vũ Thác Hàn ôm ngực dựa vào bên cạnh cửa, khóe miệng gợi cảm thoáng nhếch lên đường cong nhìn ta .

      Long Hàng Húc phát tởm hồi, ban đầu tại sao lại bị cậu ta lừa gạt vào cơ chứ? đây ràng là vua bịp sao! Sao lại gặp phải thứ bạn bè như vậy? Phần tử ác tặc ăn tươi nuốt sống cả.

      "Ha ha, lão đại đùa, đây phải là, tớ đột nhiên nhớ tới, công ty còn có là nhiều chuyện đều phải chờ tớ tự mình xử lý đấy, gần nhất năm nửa năm này được. Đầu tư bên Italy cứ để cho Vũ , tớ tin tưởng, với thiên phú của cậu ta để vào hạng mục đầu tư, tuyệt đối có thể mạnh hơn so với tớ gấp trăm lần, nhất định có thể tốt hơn mấy lần."

      Nếu như Hạ Tuyền Vũ thấy ta mặt đỏ hơi thở gấp đẩy trách nhiệm cho , biết Lăng thị có thể biến núi băng thành núi lửa hay .

      " sao? Nhưng mà! Cậu mới vừa lão phật gia đều muốn ăn cậu, thân là bạn tốt tại sao tôi đây có thể để cho cậu khó xử như vậy, vẫn là. . . . . ." Huyền Vũ Thác Hàn nhìn ta chần chờ , lông mày thô hơi dựng thẳng như gò núi, giống như vẫn còn suy nghĩ có muốn để ta Italy hay !

      Mắt đào hoa của Long Hàng Húc run rẩy, lập tức đứng đắn vỗ ngực lớn tiếng ; "Lão đại yên tâm, bên lão phật gia kia tớ có thể ứng phó, tối nay tớ gọi điện thoại với lão phật gia bà. Vì đề án đầu tư quan trọng, tối hôm qua lão đại suốt đêm đến Italy, để cho bà cụ có thể yên tâm."

      Gặp phải ông chủ như vậy, dễ dàng sao? Nhưng làm ra lựa chọn ở giữa Italy và lão phật gia, vậy tình nguyện lựa chọn người sau.

      Vả lại, bốn người ngoài mặt là cấp và thuộc hạ, thường xuyên cãi vả chèn ép, ra tình cảm bốn người còn thân hơn so với em ruột thịt, vì lẫn nhau, nếu như muốn liều đến tánh mạng chắc hẳn bốn người ai cũng nháy mắt.

      Ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn lứơt qua ta, thấy vẻ mặt ta cười đến còn khó coi hơn so với khóc, đáy mắt tinh nhuệ thoáng qua chút ý cười, giọng gắng gượng , "Dĩ nhiên là thế, vậy tôi cũng chỉ có thể tự mình Italy chuyến rồi." ra chuyện bên Italy kia, sớm thông báo với Vũ rồi!

      "Đúng vậy, loại vụ án lớn đó nhất định phải lão đại ra tay mới được, tớ cứ ở công ty an phận thủ thường cố gắng chia sẻ cho lão đại." Chua quá à? Hai người này cũng sợ chua ngấy rớt hàm răng, nếu như hai người khác cũng ở đây, thấy thế khẳng định lại trêu chọc chán ghét trận.

      Thành phố H, chỉ đống biệt thự sang trọng giữa sườn núi Minh Dương.

      ‘Ầm ầm pằng’!

      "Thằng nhóc thúi kia, tức chết tôi rồi, vứt tất cả những thứ kia đến đống rác cho tôi."

      rương hành lý tinh xảo bị mạnh mẽ quăng ở ngoài cửa phòng, ngay sau đó bản ghi chép máy vi tính, giầy, sữa rửa mặt, chòm râu đồng bộ, kem đánh răng bàn chãi đánh răng, đồ dùng phái nam vân vân . . . . . Toàn bộ bay ra ngoài cửa.

      Ngoài cửa mười người giúp việc nữ mặc đồng phục làm việc cùng màu trắng đỏ đan xen cùng đứng hàng, còn có thím Liễu quản gia bên cạnh cũng đều im lặng dám nhiều lời, chỉ có thể ngẫu nhiên hơi tránh né tý ‘ám khí’ thỉnh thoảng đập ra.

      Biệt thự lầu ba chỉ cửa gian phòng ngủ, bóng dáng hùng dũng oai vệ, mặt lan tràn tức giận chống nạnh, khí thế bừng bừng chỉ vào đống quần áo đồ dùng nam sĩ đất kia, giận dữ ra lệnh; "Đều ném toàn bộ những thứ này ra ngoài cho tôi, ở trong nhà này, từ nay về sau đừng để cho tôi thấy được bất kỳ đồ đạt gì của đứa cháu bất hiếu kia."

      Chỉ thấy đứng ở cửa phòng chính là vị lão thái thái hơn sáu mươi tuổi, đầy đầu lụa trắng Bách Xuyên lượn vòng ở sau ót giống như trải qua tang thương, năm tháng để lại dấu vết tàn nhẫn ở mặt vốn là xinh đẹp quyến rũ của bà, vóc người 1m65 hoàn mỹ, rèn luyện dưới năm tháng cũng biến thành bộ dáng lão Tang phát tướng.

      Nhưng khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ của bà cũng càng ngày càng hiên ngang giữa năm tháng.

      Lần này biết là lần thứ mấy trình diễn cảnh tượng như vậy rồi, mười người giúp việc nữ ở đây, ai bình tĩnh như thường, giống như chuyện như vậy cảm thấy kinh ngạc rồi, có điều vẫn làm dáng chút, ném đồ nên vứt rồi, đồ thể ném thu dọn xong để phòng khách . Đối chiến của bà cháu hai người cũng biết lúc nào mới có thể ổn định dừng lại.

      "Các người, đều vứt tất cả những thứ đó vào trong rác cho tôi , ai dám giữ đồ lại cút ra ngoài cho tôi."

      Thấy hai người giúp việc nữ định lấy máy vi tính rương hành lý này về, Chu Hữu Mai tức giận hừ quát lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :