1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Suốt Đời Tự Tại - Nhân Gian Tiểu Khả (c9) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8. Điện quang chợt thầm

      Sau khi Trình Tử Chấp chuyển trường đến Bát Nhất Trung, làm cho toàn bộ các lớp sơ trung năm ba oanh động . Các bạn lớp 3 đối với cậu công tử tuấn mới đến này quả thực tôn thờ, mỗi lần chuyện phiếm phải đến thành tích của Trình Tử Chấp đồng học ưu tú như thế nào cũng là Trình đồng học đa tài đa nghệ ra sao, rồi lại hài hước khôi hài, lại còn bình dị gần gũi. Hứa Tự Tại nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng muốn lên cái kén luôn rồi, nghĩ thầm: "Biết nhiều năm, sao mình lại phát người này lại có nhiều ưu điểm như vậy nhỉ."

      Đồng học lớp 6 nghe Trình Tử Chấp chuyển trường tới đây, vội vàng hỏi Quan Mỹ Vân: "Cậu ấy có phải đặc biệt vì cậu mới tới đây học ?" Quan Mỹ Vân cười si ngốc, "Cậu ấy sớm muốn chuyển tới Bát Nhất cùng mình” ,”Wow” các bạn lớp 6 hâm mộ nhìn Quan đồng học, "Có người bạn trai như vậy quả thực tốt quá!" Quan Mỹ Vân được mọi người lên tiếng khen ngợi, sắc mặt dần trở nên hồng thấu giống như quả táo chín.

      Đồng học ở các lớp khác nghe ở lớp 3 chuyển đến đại suất ca, hơn nữa thành tích còn rất tốt, lại là nhân vật giáo thảo(*) của R Đại Phụ Trung, tất cả đều đến xem, cả cửa lớp cùng cửa sổ của lớp 3 đều bị vây đến nước chảy lọt.
      (*) giáo thảo: được hiểu như “hot boy”

      Thấy tình huống như thế, Hứa Tự Tại ý vị lắc đầu, "Nghiệp chướng a, quả thực là nhiễu loạn trị an xã hội mà!"

      Nghiêm Băng thấy giọng thầm, liền hỏi: "Hứa Tự Tại, cậu làm sao vậy?"

      Hứa Tự Tại ha hả cười, "Phật : thể , thể !" Nghiêm Băng cười ha ha, "Cậu tin Phật từ khi nào vậy?"

      "Phật luôn ở trong lòng mình đây nè!" Hứa Tự Tại chắp tay trước ngực, hướng Nghiêm Băng .

      Chỗ Trình Tử Chấp ngồi là ngay phía sau Hứa Tự Tại cùng Nghiêm Băng, nghe được bọn họ đùa, Trình Tử Chấp dùng bút máy chọt chọt Hứa Tự Tại: "Mấy người tiếng dùm tôi chút có được zậy?" đợi Hứa Tự Tại chuyện, Nghiêm Băng mở miệng trước, "Xin lỗi, trước kia phía sau có ai ngồi, bọn tôi chỉ là thói quen thôi." Trình Tử Chấp cũng thèm so đo nữa.

      Giờ giải lao, Vận Chấp tìm đến Trình Tử Chấp muốn lấy sách giáo khoa, thấy Hứa Tự Tại, hỏi "Chị cũng học lớp này sao?" Hứa Tự Tại gật đầu, Vận Chấp : " tốt quá, sau này có thể thường xuyên tới tìm các người chơi rồi." Hứa Tự Tại nhìn đồng học chung quanh chút, cảm thấy ở nơi này cũng có gì hay ho để chơi nha.

      Giờ tan học, Hứa Tự Tại giống như ngày thường ngồi xe đạp của Nghiêm Băng đến trạm xe buýt. Vừa ra cổng trường liền thấy tài xế Trình gia chờ để đón người, Quan Mỹ Vân và Trình Tử Chấp cùng ra, Vận Chấp theo phía sau. Hứa Tự Tại thúc giục Nghiêm Băng chạy nhanh lên chút, tránh để hồi bị bọn họ nhìn thấy.

      Nhưng là Vận Chấp tinh mắt lại thấy ngay Hứa Tự Tại, bọn họ ngồi ở trong xe la lên: "Hứa Tự Tại, cùng !"

      Hứa Tự Tại lắc đầu, "Các người cứ trước !"

      Vận Chấp để cho tài xế dừng xe, tự mình xuống tới, "Chị Hứa Tự Tại, cùng ngồi xe với bọn em , dù sao mọi người cũng ở cùng chỗ, hơn nữa bây giờ chị còn học chung lớp với trai em, đừng khách khí mà!" Nghiêm Băng tò mò đánh giá Trình Vận Chấp, biết nhóc này, là em của Trình Tử Chấp đồng học.

      Hứa Tự Tại cùng Trình Tử Chấp ở cùng chỗ, chẳng lẽ? Nghiêm Băng nhất thời nhớ tới cái gì? Hỏi: "Hứa Tự Tại, nhà cậu có phải ở trong đại viện ?"

      Lúc này, Trình Tử Chấp cũng xuống xe rồi, " sai, nhà cậu ấy cũng ở trong đại viện." trả lời Nghiêm Băng.

      Sắc mặt Nghiêm Băng tối sầm lại, ngó chừng Hứa Tự Tại, " ra cậu cũng là con của cán bộ cao cấp a! ngờ."

      Hứa Tự Tại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Băng, muốn giải thích nhưng cái gì cũng ra.

      Nghiêm Băng : "Nếu các cậu đều ở cùng chỗ! Vậy xin lỗi, mình trước." Nghiêm Băng đạp xe nhanh, quên mất cặp sách của Hứa Tự Tại vẫn còn để giỏ xe.

      Hứa Tự Tại oán hận nhìn Trình Tử Chấp, "Tại sao mỗi lần gặp phải cậu đều có chuyện tốt vậy?" Trình Tử Chấp cũng ngờ tới Nghiêm Băng phản ứng như vậy, lại đem Hứa Tự Tại bỏ lại còn mình trước.

      Vận Chấp cũng cảm thấy lúng túng, biết việc mình hảo tâm cho chị Tự Tại nhờ xe lại trở thành làm tất cả mọi người mất hứng như vậy.

      Hứa Tự Tại dần tĩnh tâm sau đó cùng Vận Chấp giải thích, "Em đừng tự trách, chuyện này liên quan đến em. Cám ơn ý tốt của em, nhưng là hôm nay chị muốn tự mình ."

      Nhìn Hứa Tự Tại từ từ xa, Vận Chấp hỏi trai: "Có phải em làm sai rồi ? " " có, chẳng qua là chị ấy bất đồng với chúng ta mà thôi!" Trình Tử Chấp cùng em trở lại xe.

      Xe lần nữa phát động, Trình Tử Chấp nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy bóng dáng đơn gầy yếu của Hứa Tự Tại từ từ biến mất trong tầm mắt.

      Tập vé tháng (vé xe buýt theo tháng)] cùng bóp tiền của Hứa Tự Tại đều ở trong cặp sách, cặp sách lại bị Nghiêm Băng mang , người đồng. lang thang ở trạm xe buýt hồi lâu, nhìn dòng người đến rồi , chưa bao giờ cảm thấy độc như vậy.

      gọi điện thoại cho gia gia (ông nội), cho bọn họ biết mình có chút việc, đến tối mới về nhà.

      dùng chân mình đo khoảng cách từ trường học về đến nhà, nghĩ mãi ra, tại sao tất cả mọi người lại dùng ánh mắt khác thường mà nhìn con cái của cán bộ cao cấp, như thể vừa sinh ra người bọn họ đặc thù hào quang vậy.

      Chẳng lẽ biểu của bọn họ cao ngạo, kiêu căng? Hay là vô tình toát ra sang trọng, ngạo mạn?

      Sắc trời dần dần tối xuống, Hứa Tự Tại đường, cái bụng đói meo của cũng réo gọi ngừng. Bây giờ hận chết cái tên Trình Tử Chấp kia, trong lòng ngừng thăm hỏi tổ tông tám đời nhà . Cũng may là nhà cũng còn xa lắm, Hứa Tự Tại chạy chậm trở về.

      Trình Tử Chấp đứng ở cửa đại viện cùng bảo vệ chuyện, thấy Hứa Tự Tại tới, bước lại gần, : "Cậu bò về à? Tôi đứng ở chỗ này chờ cậu cả tiếng đồng hồ rồi đó."

      Hứa Tự Tại tức giận, cũng hướng hét lên: "Cậu còn biết xấu hổ, nếu phải bởi vì cậu, tôi sớm về đến nhà, ai bảo cậu ở nơi này chờ tôi? Chờ canh giờ đáng đời cậu !" xong vẫn quên lườm cái.

      " là chó cắn Lữ Động Tân!"(**) Trình Tử Chấp nhìn bình an trở lại cũng hướng trong viện vào.
      (**)chó cắn Lữ Động Tân chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.

      Sáng hôm sau, khi Hứa Tự Tại tới trường học, Nghiêm Băng đến, gục ở bàn làm bài tập, nhìn thấy Hứa Tự Tại, vẻ mặt rất mất tự nhiên, : "Xin lỗi vì ngày hôm qua mang cặp sách của cậu !"

      Hứa Tự Tại cười cười, " có chuyện gì, biết cậu có giúp mình làm hết bài tập chưa? Nếu là chưa hôm nay mình rất thảm nha!" Nghiêm Băng dụi mắt, : "Của mình còn chưa làm, đến lúc đó cùng chịu phạt !"

      Cả ngày, Nghiêm Băng cũng lời nào, Hứa Tự Tại cũng lên tiếng, ngay đến Trình Tử Chấp ngồi phía sau cũng yên tĩnh cách đáng ngạc nhiên. Giờ tự học buổi chiều, Hứa Tự Tại gặp phải câu hỏi khó, muốn hỏi Nghiêm Băng, nhưng biết làm thế nào để đánh vỡ trầm mặc, đành ngồi ghế thở dài, sao tự nhiên lại đắc tội với bằng hữu tốt nhất của mình rồi?

      Nhìn thấy bộ dạng Hứa Tự Tại đứng ngồi yên, Trình Tử Chấp cầm bút máy trong tay ném, : "Kháo(1), Nghiêm Băng cậu ra ngoài cho tôi." xong liền nắm áo Nghiêm Băng lôi ra ngoài, các bạn học biết chuyện gì, nhìn theo bọn họ ra khỏi phòng học.

      (1) Kháo: là 1 tiếng chửi http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Qua khắc đồng hồ (15 phút) hai người mới trở về, Nghiêm Băng mang thêm bên mắt bị thâm tím, Hứa Tự Tại quay đầu lại nhìn Trình Tử Chấp, cái tên ác ma bạo lực này động thủ đánh Nghiêm Băng sao! Hứa Tự Tại liền giơ giơ quả đấm trước mặt Tử Chấp, vừa định mở miệng chất vấn tại sao động thủ đánh Nghiêm Băng? Lại bị Nghiêm Băng kéo, "Mình sao." Hứa Tự Tại mới thôi.

      Giờ tan học, Nghiêm Băng với Hứa Tự Tại: "Ngày hôm qua xin lỗi, hại cậu phải bộ về nhà." Hứa Tự Tại lắc đầu.

      Nghiêm Băng tiếp: "Biểu ngày hôm qua của mình thực vô cùng kém cỏi, mình vẫn cho là cậu cũng giống như mình là con của nhà bình dân, ngày hôm qua nghe được bọn Trình Tử Chấp các cậu ở chung đại viện, sợ hết hồn, ra cậu là hậu duệ của Hứa nguyên soái a~."

      Hứa Tự Tại hỏi: "Việc mình là con cái nhà ai rất quan trọng sao?"

      Nghiêm Băng cười ngượng: " quan trọng, chẳng qua là nghe được bối cảnh nhà cậu cảm thấy tương phản quá lớn, ra sau khi cẩn thận suy nghĩ, mới thấy cậu đúng là có biểu gì bất đồng với mọi người cả."

      "Vậy là được rồi, chúng ta vốn cũng có gì bất đồng mà." Hứa Tự Tại vỗ vỗ bả vai Nghiêm Băng, "Có số việc, cậu người khác vĩnh viễn cũng bao giờ phát a~!"

      "Mình biết là Hứa Tự Tại vẫn giống như mình,vẫn rất bình dân mà!" Nghiêm Băng dọn đồ vào cặp sách, " thôi, thuận đường mình chở cậu đến trạm xe."

      Hứa Tự Tại hít sâu hơi, "Có xe ngồi tốt quá, ngày hôm qua bộ quá nhiều, hại chân mình đến bây giờ vẫn còn đau nè!"

      "Ngốc , sao cậu ngồi xe? " " Phiếu tháng cùng tiền đều để trong túi xách rồi. " " Vậy sao gọi điện thoại cho mình? " " Mình quên mất số của cậu. " " cậu ngốc, còn thừa nhận!" Giọng hai người dần dần xa.

      Trình Tử Chấp nhìn bóng lưng của bọn họ, đột nhiên phát mình làm chuyện rất ngu xuẩn, để cho bọn họ gây lộn, rồi chiến tranh lạnh , mắc mớ gì tới mình chứ? chừng mình còn có thể làm ngư ông đắc lợi đây! Nhưng là, nhìn Hứa Tự Tại khổ sở chịu được, quản tới cái chuyện đâu này cũng được mà. Trình Tử Chấp phát mình tự nhiên trở nên thiện lương, ha hả.

      Giờ tan học về đến nhà, Vận Chấp thần thần bí bí tiêu sái đến phòng Trình Tử Chấp, đóng kỹ cửa lại, liên tục xác nhận bên ngoài có ai nghe lén, mới : " Lý Mạt Lỵ lớp em bảo em đưa cái này cho !" từ trong túi tiền Vận Chấp lấy ra phong thư được niêm phong kỹ càng vô cùng tinh mỹ.

      "Cái gì vậy?" Trình Tử Chấp xem sách, đầu cũng ngẩng lên.

      Vận Chấp đưa cho : " tự xem !"

      lát sau, Trình Tử Chấp mới đưa ánh mắt từ sách dời , nhìn Vận Chấp "Cái gì nha?" mở phong thư ra, lá thư màu hồng phấn rơi bàn.

      Vận Chấp : " mau xem a~!"

      Trình Tử Chấp mở ra lá thư, bên là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Chào Trình Tử Chấp, em rất thích . Chủ nhật tuần này là sinh nhật của em, hoan nghênh tới nhà em chơi! Trình Tử Chấp bỏ lá thư qua bên, "Cái thứ lộn xộn gì vậy nè?"

      Vận Chấp : " hay a? bạn em năn nỉ em cả buổi trời đó!"

      " rãnh mà chơi bời với em và bạn em đâu!" Trình Tử Chấp lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      Vận Chấp vểnh lên cái miệng nhắn: " có gì đặc biệt hơn người chứ, thôi!" xong nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại.

      Vừa lúc đó bảo mẫu vào đưa nước trái cây, suýt chút nữa đụng phải, bảo mẫu cẩn thận hỏi Trình Tử Chấp: "Vận Chấp làm sao vậy? có nên đưa cho con bé ít nước trái cây luôn ?"

      Trình Tử Chấp : "Nó bị khùng rồi, cần để ý tới nó!"

      Trình Tử Chấp đọc xong sách, dọn dẹp bàn đọc sách, vừa thấy lá thư Vận Chấp đem tới, lẳng lặng nằm ở bàn sách, Trình Tử Chấp ngó chừng nó, có lẽ đó là phương thức biểu đạt tâm ý tệ!

      Trình Tử Chấp tìm tờ giấy, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục viết xuống mấy hàng chữ: Dưới bóng cây hòe già năm ấy, từng có ký ức tuổi thơ đẹp, bàn đu dây cùng thanh mai trúc mã, xa xa bãi cỏ tôi nhàn nhã đứng vẽ tranh, miêu tả ra nội tâm bằng những sắc thái hoa mỹ nhất.

      Trình Tử Chấp từ đọc rất nhiều sách vở, dĩ nhiên dư sức miêu tả văn hoa, viết mấy câu thơ trữ tình với dễ dàng như ăn bánh, gắp lại tờ giấy rồi tiện tay kẹp vào cuốn sách đọc, phải chơi game rồi~.

      Vận Chấp tức giận lâu, mới nhớ tới thư Lý Mạt Lỵ viết cho Trình Tử Chấp vẫn còn đặt bàn sách của , vội vàng quay trở lại lấy. Lại cẩn thận đụng phải ly nước bàn sách. Trong ly vẫn còn nước trái cây nên bị đổ ra ngoài, Vận Chấp vội vàng tìm khăn giấy lau , trong lúc bối rối lại làm tờ giấy kẹp trong cuốn sách rơi ra. Đem cái bàn lau khô sạch rồi, Vận Chấp mới nhớ tới tờ giấy vội mở ra xem.

      Vừa nhìn thấy, Vận Chấp liền vui vẻ, "Ha ha, bị em bắt được bím tóc(*) rồi nha!" nhận định đây là thư tình trai mình viết cho Quan Mỹ Vân, nếu như cầm cái này uy hiếp Trình Tử Chấp biết như thế nào? Vận Chấp len lén đem thư lấy , lại đem sách để lại vị trí cũ. (Editor: con bé Vận Chấp này quá cao tay http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif :))) )
      (*): bắt được bím tóc: có thể hiểu như bắt được điểm yếu của đối phương http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Hôm sau học, Trình Tử Chấp nhớ tới bài thơ ngắn hôm qua mình viết còn kẹp ở sách giáo khoa, nhưng tìm mãi mà thấy, còn đem cặp sách lật đáy hướng lên trời, vẫn tìm được, chẳng lẽ cẩn thận làm mất rồi sao? Trình Tử Chấp cũng để ý nữa, mất rồi thôi, dù sao chữ cũng viết ngoáy, cho dù người khác nhìn thấy cũng nhận ra.

      Sau khi Vận Chấp lấy đồ của trai , đặt ở trong túi xách, chưa được hai ngày cũng quên lãng luôn~.

      Thứ sáu, Trình Tử Chấp đột nhiên nhớ tới chủ nhật này là sinh nhật bạn của Vận Chấp, với Vận Chấp: "Chủ nhật này em dự sinh nhật bạn, thuận tiện mang nhiều quà, coi như là tặng, cho bạn em là rất hoan nghênh bé tới nhà chúng ta chơi, xem bé như em ruột mà chiêu đãi!"

      Vận Chấp tò mò nhìn : " khách khí như vậy từ khi nào a~?"

      Trình Tử Chấp : "Nếu như em cảm thấy như vậy thích hợp cần làm."

      Vận Chấp cười : "Dĩ nhiên thích hợp rồi, hỗ là trai của em nha!"

      Lúc Vận Chấp chọn quà mới nhớ tới thư tình Trình Tử Chấp viết cho Quan Mỹ Vân còn ở trong túi xách của mình, vì muốn đền đáp tình nghĩa của trai, bé quyết định làm người đưa tin lần, tự mình đem thư đưa cho Quan Mỹ Vân.

      Cho tới nay Quan Mỹ Vân vẫn luôn là người ủng hộ và cũng là người theo đuổi Trình Tử Chấp, thấy Trình Tử Chấp viết thư này, Quan Mỹ Vân biết đây là muốn bày tỏ với mình, trong lòng Quan đại mỹ nữ tự nhiên cũng hồi hộp hẳn lên. thu hồi tờ giấy, để vào ngăn kéo, khoá lại.

      Hôm sau, Quan đại mỹ nữ tỉ mỉ lựa chọn quần áo, càng lộ vẻ như hoa như ngọc.

      Giờ ăn cơm buổi trưa, Hứa Tự Tại cùng Nghiêm Băng tới trước, mua xong cơm, hai người chọn cái bàn ít người ngồi xuống, Vận Chấp thấy Hứa Tự Tại, cũng theo ngồi tới đây, "Chị Tự Tại, lâu gặp!" cùng Hứa Tự Tại chào hỏi, Hứa Tự Tại : "Có mình em thôi sao?" Vận Chấp chỉ chỉ Trình Tử Chấp cùng Quan Mỹ Vân mua cơm : "Còn có bọn họ!"

      Hứa Tự Tại vừa ăn cơm vừa cùng Nghiêm Băng thảo luận về trận bóng rổ tuần này, đối với Trình Tử Chấp cùng Quan Mỹ Vân làm lơ như thấy, cũng là Nghiêm Băng chủ động cùng Trình Tử Chấp chào hỏi. Sau đó mạnh ai nấy ăn cơm.

      Vận Chấp thấy hôm nay Quan Mỹ Vân trang điểm khá đậm, liền cố ý : "Chị Mỹ Vân hôm nay trông xinh đẹp nha, có thể sánh ngang với hoa đán kinh kịch(**) rồi a!"

      (**): hoa đán kinh kịch: diễn viên đóng vai con có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá

      Trình Tử Chấp quát lớn : "Em dốt vừa thôi, làm gì có ai khen người ta như vậy chứ? ra ngoài đừng có là em của , mất mặt!"

      Vận Chấp : "Em cũng đâu có khen , gấp cái gì? đúng là quan tâm thanh mai trúc mã a!"

      Trình Tử Chấp vỗ chút: "Em nhăng cuội gì đó? Cẩn thận đánh em bây giờ!"

      Hứa Tự Tại cùng Nghiêm Băng đều dừng lại nhìn bọn .

      Vận Chấp le lưỡi: " Dưới bóng cây hòe già năm ấy, từng có ký ức tuổi thơ đẹp, bàn đu dây cùng thanh mai trúc mã, xa xa bãi cỏ tôi nhàn nhã đứng vẽ tranh, miêu tả ra nội tâm bằng những sắc thái hoa mỹ nhất... Làm như cái gì em cũng biết vậy!"

      "Em lấy tờ giấy đó?" vẻ mặt Trình Tử Chấp lập tức trở nên nghiêm nghị.

      "Đúng vậy a, " Vận Chấp gật đầu, "Em còn giúp làm chuyện tốt đến cùng, tự mình đem nó đưa tận tay chị Mỹ Vân a~!" Vận Chấp cười đắc ý.

      "Trình Vận Chấp, em..." Trình Tử Chấp bỗng nhiên đứng lên, níu lấy cổ áo Vận Chấp "Em ăn no có chuyện làm có phải ?"

      Hứa Tự Tại nghe thấy Vận Chấp đọc bài thơ kia, có chút buồn cười, ràng là viết cho Quan Mỹ Vân a, nếu Vận Chấp thay đưa cho Quan Mỹ Vân, vậy còn lo cái gì? ngồi cách chỗ Vận Chấp xa, dĩ nhiên thể để cho tuỳ ý hành hung người, "Nè, được ỷ lớn ăn hiếp nha!" đẩy ra quả đấm của Trình Tử Chấp, Nghiêm Băng cũng qua kéo ngồi xuống, "Bình tĩnh, có gì từ từ a!"

      Quan đại mỹ nữ nghe thấy Vận Chấp làm trò đọc lên bài thơ ngắn kia, có chút xấu hổ, mặt đỏ giống như thoa phấn, nhìn Trình Tử Chấp trìu mến, : "Đừng trách Vận Chấp, thơ viết rất hay, ý cảnh rất đẹp, em rất thích, hơn nữa đó cũng là hình ảnh đẹp nhất trong trí nhớ của em."

      Trình Tử Chấp ngồi đó, cái gì cũng thể , cái gì cũng thể làm, cách nào giải thích, cách nào suy tư, Thượng Đế ơi!, tại sao lại như vậy ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      9. Giọt mưa đầu tiên

      Thời gian dần trôi, cuộc sống cứ tuân theo vòng tuần hoàn, quan hệ giữa Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại cũng theo số tuổi tăng lên mà dần cải thiện, nhưng bọn họ cuối cùng cũng thể trở thành bạn bè.

      Kết thúc năm 3, các bạn đồng học lớp 3 vì muốn kỉ niệm cuộc sống sơ trung nên hẹn nhau cùng hát Karaoke. Trút bỏ bộ đồng phục học sinh hàng ngày, thay bằng những trang phục đẹp nhất mà thường ngày vẫn giấu ở đáy hòm, thanh xuân tuổi trẻ, tâm hồn bay bổng làm sao chịu an phận? Họ là những thiếu niên ngập tràn những ước mơ của tuổi trẻ.

      Hứa Tự Tại mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng của , đôi mắt to tròn sáng trong, lấp lánh như ngọc, rạng rỡ toả sáng. Lớp phó phong trào : " có thiên lý mà, Hứa Tự Tại ăn diện vào tại sao có thể xinh đẹp như vậy chứ?" Nghiêm Băng nhìn thấy Hứa Tự Tại cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng: " là khác xa lúc bình thường nha!"

      Trình Tử Chấp bởi vì chờ Quan Mỹ Vân, cho nên tới trễ nhất, Quan Mỹ Vân đối với hoạt động của lớp 3 đều rất thích tham dự, dĩ nhiên bỏ qua chuyện náo nhiệt như hát Karaoke rồi. Lúc Trình Tử Chấp nhìn thấy Hứa Tự Tại cũng trở nên sững sờ, bình thường chẳng qua cảm thấy Hứa Tự Tại cùng người khác bất đồng chút, cũng phát có chỗ nào xinh đẹp a! Hôm nay làm sao lại đẹp mắt như vậy? Trình Tử Chấp nhịn được nhìn nhiều hai mắt, vừa lúc Hứa Tự Tại cũng chú ý tới xuất của bọn họ, tầm mắt rơi vào người Trình Tử Chấp, hai ánh mắt trung giao hội, đồng thời vừa chia ra dời chỗ khác.

      Nghiêm Băng thân là lớp trưởng, đầu tiên giới thiệu đơn giản cho mọi người chút về hoạt động chuẩn bị cũng luôn tiện truyền đạt cầu của giáo viên chủ nhiệm mới bắt đầu hoạt động. Bởi vì đa số học sinh Sơ Trung đều được lên lớp thẳng, nên vẫn muốn tiếp tục học ở Bát Nhất Trung, chỉ có số ít người dự thi vào trường học khác, nếu như thể thi đậu, cuối cùng vẫn có thể ở lại Bát Nhất. Cho nên các bạn học cũng thấy sầu não gì, biểu ra hơn nữa là hưng phấn cùng điên cuồng.

      Uỷ viên sinh hoạt nên lôi kéo Hứa Tự Tại hát bài “ bé đối diện, hãy nhìn sang đây”(1), báo hại các bạn học phải ôm bụng cười, Nghiêm Băng hát bài “Bến Thượng Hải”(2) - bài hát chủ đề của bộ phim cùng tên, cũng hát được thoải mái, đầy hưng phấn. khí trong phòng karaoke nhất thời sôi nổi hẳn lên, mọi người tận lực dùng bia lon để trợ hứng. Hôm nay tất cả mọi người đều uống ít bia, nhất là nam sinh, cả đám đều mặt đỏ tới mang tai.

      Đồng học của lớp 3 ai cũng biết đại soái ca Trình Tử Chấp là giọng nam trung - giọng nam chính trong ban đồng ca của trường học, cho nên cố tình dụ dỗ để cho phải hát bài. Hôm nay Trình Tử Chấp uống ít bia, lần đầu uống nhiều như vậy, đầu có hơi xây xẩm. buông lon bia vừa uống được nửa trong tay ra, cầm lấy micro, : " bài " Đồng niên " , nhớ lại thời thơ ấu của chúng ta, hi vọng bạn Hứa Tự Tại có thể hát cùng với tôi."

      xong, Chấp cầm lên micro khác đợi lên đài. Hứa Tự Tại ngờ tới Trình Tử Chấp lại ra cầu như thế, nhìn thấy Trình Tử Chấp đứng đài, ánh mắt Chấp thành khẩn cùng ánh mắt mong đợi của đồng học chung quanh, dứt khoát đứng dậy lên đài. Bất kể Trình Tử Chấp muốn đùa bỡn hoa chiêu gì, cũng kệ .

      nhạc nổi lên , Hứa Tự Tại hát trước: "Hồ nước bên cạnh hàng cây xanh, rộn ràng tiếng ve kêu mùa hè, bàn đu dây ở sân thể dục, chỉ có cánh bướm rập rờn bay, ... Bé trai lớp bên cạnh, sao vẫn đứng trước cửa sổ lớp tôi, trong miệng là đồ ăn vặt, trong tay là cuốn manga (truyện tranh), sơ luyến đồng niên trong lòng tôi..." Hứa Tự Tại bên hát bên nghĩ tới cây hòe già tươi tốt trong đại viện, nghĩ đến tuổi thơ đơn thuần, nhàn nhã chơi bàn đu dây, nghĩ tới Ninh Hạo cùng Trình Tử Chấp ngây thơ ngày đó, nghĩ tới....Hoá ra thời thơ ấu dù như thế nào, cũng đều rất khó quên

      (1) bé đối diện, hãy nhìn sang đây :
      bài hát của Nhậm Hiền Tề

      (2) Bến Thượng Hải: bài hát này quá nổi tiếng rồi ^0^

      Hứa Tự Tại bất tri bất giác dừng lại, Trình Tử Chấp rất tự nhiên đón lên: “Cuộc sống có bao nhiều ngày mình đối mặt với bầu trời rồi ngẩn ngơ, cứ mãi tò mò, cứ hoài ảo tưởng, thời thơ ấu đơn… Đến khi nào mới có thể trưởng thành cùng bạn đồng niên, trông chờ ngày nghỉ trông chờ ngày mai, trông đợi cùng bạn đồng niên lớn lên, ngày rồi lại ngày, năm rồi lại năm, hy vọng cùng bạn đồng niên lớn lên”

      ngày rồi lại ngày, năm rồi lại năm, hy vọng cùng bạn đồng niên lớn lên” giọng hai người rốt cục hoà chung với nhau.

      Hứa Tự Tại nhìn Trình Tử Chấp, người trước mặt lớn lên, vóc dáng ước chừng so với mình cao hơn cái đầu, mặt cũng xuất nhàn nhạt thanh tu (râu nhàn nhạt ) , từ lúc nào mà thời thơ ấu trôi xa rồi? lâm vào mê mang.

      Trình Tử Chấp cũng nhìn Hứa Tự Tại, chỉ mong bài Đồng niên này có thể làm cho ấy hóa giải địch ý đối với mình, từ đó có cơ hội lần nữa hiểu được mình.

      Hai người nhìn nhau lâu, người là khuôn mặt nhớ lại cùng mê mang, người là khuôn mặt ước mơ cùng mong đợi; người trong mắt mờ mịt, người trong mắt toả sáng. Đồng học chung quanh cũng lẳng lặng nhìn bọn họ, qua lâu, dưới đài mới vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô nhiệt liệt.

      Đến khi Hứa Tự Tại thức tỉnh, Trình Tử Chấp kéo tay chào cảm ơn rồi! Xuống đài, Hứa Tự Tại muốn rút tay về, lại bị Trình Tử Chấp nắm quá chặt chẽ, trịnh trọng nhìn , : “Hứa Tự Tại, bắt đầu từ hôm nay chúng ta làm bạn tốt được ?”

      Hứa Tự Tại nhất thời xúc động cười to, : “Trình Tử Chấp, ánh mắt của cậu có vấn đề sao?”

      Trình Tử Chấp lắc đầu: “ hề, tôi muốn làm bạn với cậu!”

      Hứa Tự Tại dùng sức rút tay về, bởi vì quá dùng sức, liên tiếp lui về sau vài bước, suýt nữa té lăn đất: “Cậu nhìn cho , tôi chính là Hứa Tự Tại!”

      “Ừ! Tôi biết!” Trình Tử Chấp đỡ lấy Hứa Tự Tại,”Tôi lòng đó!”

      Hứa Tự Tại vừa định chuyện, lại bị người bên cạnh Trình Tử Chấp đẩy ra, nghe được giọng Quan Mỹ Vân từ phía sau: “Tử Chấp, có khỏe ? Có phải uống nhiều rượu quá rồi ?” thuận thế đỡ lấy cánh tay Trình Tử Chấp, lạnh lùng nhìn Hứa Tự Tại.

      Hứa Tự Tại phát Quan Mỹ Vân có địch ý quá nặng, muốn xoay người tránh ra, lại bị Trình Tử Chấp kéo: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

      Hứa Tự Tại vò đầu, “Cậu, chưa bao giờ là kẻ thù của tôi. Nhưng, chúng ta rất khó trở thành bạn bè!” xong, Hứa Tự Tại vội vã rời . Nếu phải Quan Mỹ Vân lôi kéo, Trình Tử Chấp nhất định đuổi theo hỏi tại sao.

      Hứa Tự Tại mượn cơ hội toilet tranh thủ nghĩ đến lời Trình Tử Chấp , “Tôi muốn làm bạn với cậu!” Chẳng lẽ Trình Tử Chấp đột nhiên biến chuyển rồi, hề chán ghét mình nữa sao? Suy nghĩ cẩn thận, làm sao có thể chứ? Từ đến lớn, Trình Tử Chấp tới chỗ nào cũng muốn gây với mình, sao hôm nay lại đột nhiên lời như vậy? Hay lại muốn kiếm chuyện gây phiền toái cho mình? dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, kỳ quái, mình có uống bia a, làm sao mặt lại đỏ như vậy?

      Từ toilet ra ngoài, Hứa Tự Tại gặp phải Nghiêm Băng, với buổi tối mình còn có chuyện phải làm, muốn về nhà sớm chút. Nghiêm Băng nhìn bộ dạng mất tự nhiên của , hỏi tại sao? Có muốn đưa trở về ? Hứa Tự Tại lắc đầu, “ cần, các cậu cứ tiếp tục chơi !”

      Nghiêm Băng ra cùng , lại bị đẩy trở về, “ cần mà, các cậu cứ tiếp tục, có gì ngày mai lại gọi điện !” Hứa Tự Tại chơi đến nửa lặng lẽ rút lui. Cho nên biết đêm hôm đó sau khi rời bọn họ điên cuồng hát đối, liều mạng uống rượu, cả đám nam sinh đều say như chết!

      Kỳ nghỉ hè trôi qua, Quan Mỹ Vân cũng chuyển tới lớp 3, chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng của lớp 3 nổi như cồn, toàn bộ danh hiệu nam sinh đẹp trai nhất, nữ sinh xinh đẹp nhất đều tập trung ở lớp 3, hơn nữa, lớp này cũng tập trung nhiều nam thanh nữ tú khác, cho nên, các học sinh lớp khác đều thầm gọi lớp 3 là “Lớp Thái tử”.

      Học kỳ mới, Trình Tử Chấp được chọn làm lớp trưởng, thay thế cho Nghiêm Băng ba năm qua chiếm cứ chức vụ này, Quan Mỹ Vân tranh cử thành công chức lớp phó phong trào. Hứa Tự Tại từ chức lớp phó văn thể mỹ, hưởng thụ cuộc sống làm “thường dân” thân nhàng thanh thản, có thời gian luyện Piano chút, cuộc sống lẫn học tập đều dễ dàng tự tại.

      Hứa Tự Tại là học sinh rất lười nhác, nhưng thành tích hề kém cỏi, cũng giống như Trình Tử Chấp đều là học sinh có thành tích tốt nhất, mà cần tốn nhiều công sức. Nhưng Quan Mỹ Vân lại may mắn như thế, môn Tiếng của vẫn rất kém, thường thường ở trong lớp đứng sau vài người, nhưng điều này cũng khiến Quan đại mỹ nữ lo lắng, cho nên chiều nào vào giờ tự học cũng đều vây lấy Trình Tử Chấp học bổ túc Tiếng .

      Mỗi lần Trình Tử Chấp dạy phát đều ảnh hưởng đến Nghiêm Băng cùng Hứa Tự Tại, ban đầu bọn họ còn có thể chịu được, phải là thỉnh thoảng đọc vài câu Tiếng thôi sao? Nhưng dần dà, Hứa Tự Tại phát buổi chiều tự học ngoại trừ nghe thấy giọng dễ nghe của Trình Tử Chấp cùng với bản lĩnh khẩu ngữ kém cỏi của Quan Mỹ Vân hoàn toàn thu hoạch thêm được gì, bắt đầu thấy bất mãn đối với Trình Tử Chấp, cũng phải là giờ tập đọc buổi sáng, ngày ngày lớn tiếng đọc Tiếng như vậy để làm gì?

      Cho nên, -buổi-chiều--đẹp-trời nọ, Hứa Tự Tại rốt cục lên tiếng: “Trình Tử Chấp, cậu làm ảnh hưởng đến giờ tự học của tôi quá rồi đó! Cậu làm ơn đổi giờ tự học khác dùm tôi có được ?”

      Trình Tử Chấp sửa cách phát cho Quan Mỹ Vân, Quan đại mỹ nữ ở khâu phát đúng là sai sót trầm trọng, đọc tới đọc lui nhiều lần vẫn đúng, Trình Tử Chấp khỏi có chút nổi nóng =”=.

      Hứa Tự Tại, cái người vẫn luôn luôn thể nào chuyện cùng mình đột nhiên xoay đầu lại cảnh cáo mình bây giờ phải giờ đọc sách, là có ý gì, chẳng lẽ giọng của mình làm cho ấy ghét đến vậy sao? Trình Tử Chấp mặt nhăn cau mày, “ thích! Tôi cứ thích học giờ này đó, rồi sao?”

      Hứa Tự Tại trừng mắt liếc cái, “Tùy mấy người!” xong, quay đầu đeo tai nghe lên nghe nhạc, thèm để ý tới nữa.

      Trình Tử Chấp vẫn canh cánh trong lòng câu của Hứa Tự Tại “Cậu, chưa bao giờ là kẻ thù của tôi. Nhưng, chúng ta rất khó trở thành bạn bè!”, Trình Tử Chấp muốn biết rốt cuộc tại sao, chẳng lẽ vì tính cách của họ khác nhau sao? Hay là trời sinh ra nhìn vừa mắt rồi?

      Thấy Hứa Tự Tại quay đầu, lại để ý tới mình, Trình Tử Chấp càng nóng nảy, kéo áo Hứa Tự Tại chút: “Này, bí đao lùn, cậu cho , tôi học Tiếng mắc mớ gì chọc tới cậu hả?”

      Hứa Tự Tại nghe thấy vừa gọi mình “Bí đao lùn” liền : “Cậu đừng có gọi cái biệt danh khó nghe đó nữa có được ?”

      “Muốn gọi như thế nào là quyền của tôi!” Trình Tử Chấp cũng nhìn chằm chằm .

      “Vậy , chán ghét cái tên đầu heo như cậu cũng là quyền của tôi!” Hứa Tự Tại chỉ vào mũi Trình Tử Chấp , Trình Tử Chấp trước giờ làm gì bị ai chửi qua? nắm tóc Hứa Tự Tại, tiến tới trước mặt , “Ngược lại, tôi lại thích bí đao lùn như cậu đó!” Quan Mỹ Vân cùng Nghiêm Băng thấy Trình Tử Chấp động thủ nắm tóc Hứa Tự Tại, vội vàng kéo ra, nhưng lúc vừa nghe được câu kia, Quan Mỹ Vân nhất thời ngây ngẩn cả người, đợi chút, Trình Tử Chấp rốt cuộc cái gì? có nghe lầm ?

      Nghiêm Băng cũng nghe được Trình Tử Chấp câu kia, như nhận ra điều gì nhìn Trình Tử Chấp, phát ánh mắt của Chấp thế nhưng lên loại kiên định, Nghiêm Băng đột nhiên cảm giác có chút bất lực.

      Dĩ nhiên, đối với những lời này người phản ứng kịch liệt nhất phải là Hứa Tự Tại đồng học, Trình Tử Chấp ràng là vũ nhục mình a, “Tôi thấy hình như cậu thích uống canh bí đao lắm phải ?” Vừa vừa cầm lấy ly nước hướng đầu Trình Tử Chấp, bên trong còn có nửa ly nước lọc, tất cả đều đổ lên người Trình Tử Chấp.

      Trong nháy mắt, Trình Tử Chấp tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng trở nên chật vật vạn phần, ướt sũng “nguyên con”, nước tóc ngừng xuống từng giọt toong…toong… Quan Mỹ Vân ở bên cạnh nhìn có chút há hốc mồm, quên cả lấy khăn giấy lau giúp Trình Tử Chấp. Mọi người chẳng ai ngờ rằng Hứa Tự Tại có thể dùng nước tưới Trình Tử Chấp, cả đám đều mở to hai mắt nhìn, trời ạ, Hứa Tự Tại luôn luôn ôn hòa, yếu đuối đây sao?

      Nghiêm Băng vẫn lôi kéo Trình Tử Chấp, sợ Trình Tử Chấp nhất thời tức giận động thủ đánh Hứa Tự Tại, Nghiêm Băng : “Trình Tử Chấp, giọng của các người rất lớn, ảnh hưởng tới tôi cùng Hứa Tự Tại đọc sách, cậu ấy cậu cũng sai! Bây giờ các cậu đều phải bình tĩnh lại, tự xem xét lại bản thân mình .”

      Trình Tử Chấp vẫn nhìn Hứa Tự Tại, trong đầu lặp lặp lại câu, ngờ lại để cho Hứa Tự Tại tưới nước lạnh? Ha hả, xem ra, bọn họ hợp nhau mà! Có lẽ, ấy rất đúng, bọn họ chưa bao giờ là kẻ thù, nhưng cũng rất khó trở thành bạn bè! Trình Tử Chấp đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trong lòng nguội lạnh ít.

      Hứa Tự Tại rất hối hận, ra chỉ muốn cảnh cáo Trình Tử Chấp cùng Quan Mỹ Vân chút thôi, để cho bọn họ giọng , nghĩ tới trong lúc xúc động lại dùng nước giội Trình Tử Chấp, hơn nữa còn làm trò trước mặt cả lớp, aizzz! Xem ra lần này lại phải tránh xa Trình Tử Chấp ra rồi!

      Hứa Tự Tại trước giờ vẫn lặng lẽ ít lời, cho nên ít mấy câu cũng làm người khác cảm thấy bất thường, nhưng Trình Tử Chấp lại khác, vẫn luôn là người sinh động nhất giữa đám đông, là ngôi sao rực rỡ chói mắt nhất, nếu như có ngày im ắng, ánh sao mờ , mọi người nhất định cảm thấy bình thường, đúng rồi, mấy ngày qua, Trình đại công tử của chúng ta đúng là có chút bình thường!

      Vẻ mặt thờ ơ, thần sắc ảm đạm, thường xuyên nhìn về nơi xa xăm mà ngẩn người, sau đó vô duyên vô cớ phát giận, Nghiêm Băng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cũng tỏ thái độ gì, có đôi khi gặp phải câu hỏi khó lại hỏi Trình Tử Chấp chút, Trình đại công tử trước kia còn có thể giảng giải giúp, nhưng bây giờ lại hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, chẳng qua là trả lời hời hợt vài câu, Nghiêm Băng cảm thấy gần đây Trình Tử Chấp đúng là thay đổi.

      Trình Tử Chấp nhìn bóng lưng Hứa Tự Tại đơn bạc gầy yếu, cũng phải là trời sinh lạnh nhạt, thích giỡn, hay làm nũng, chẳng qua là khi đối mặt với mình mới như vậy sao? Từ vẫn truy đuổi theo bóng hình của , muốn thu hút chú ý của , muốn cũng như những bé khác đối với mình dịu ngoan, nhu hòa, muốn đối đãi với mình giống như Ninh Hạo, Nghiêm Băng, bình thản đứng đợi mình, nhưng là, rốt cục mình làm sai chỗ nào? ấy : bọn họ chưa bao giờ là kẻ thù, nhưng cũng rất khó trở thành bạn bè!

      Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi, cười nhạo mình quá tự mình đa tình. ấy, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến mình. Có lẽ bọn họ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song cách nào giao nhau. Trình Tử Chấp quyết định đem Hứa Tự Tại từ trong lòng mình nhổ tận gốc, từ bây giờ, điều gì nên giữ giữ, nên buông buông. Quá trình này dĩ nhiên là rất thống khổ, cần nghị lực rất lớn! Nhưng Trình Tử Chấp đồng học cố gắng làm.

      đổi chỗ ngồi, rời xa Hứa Tự Tại cùng Nghiêm Băng, tận lực khống chế hai mắt của mình, khiến nó khi học tận lực nhìn về phía Hứa Tự Tại, tận lực cùng Quan Mỹ Vân ở chung chỗ, để cho mình đơn mà suy nghĩ lung tung, tóm lại, Trình Tử Chấp muốn điều chỉnh cảm xúc của mình, đè nén hết thảy ý nghĩ đối với Hứa Tự Tại.

      Hứa Tự Tại vẫn nghĩ ra được, tại sao mình lại chán ghét Trình Tử Chấp. Thời thơ ấu cùng với bàn đu dây, oán hận từ lúc còn bé đều xa, trở thành những ký ức mờ nhạt. Nhiều năm như vậy, Trình Tử Chấp mặc dù xấu xa, nhưng chưa bao giờ thực gây thương tổn gì cho mình, chán ghét cũng phải là loại cảm xúc, mà là loại thói quen, thói quen đáng sợ này làm cho vĩnh viễn thể thoát ra khỏi ngục tù của trái tim mình, loại hạn chế vô hình này, làm cho bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để lần nữa hiểu được .

      Cũng phải là mình quá chán ghét, mặc dù cách nào trở thành bạn bè, cũng muốn vứt hết thảy ân oán ngày xưa, bình thản, thản nhiên đối mặt với nhau được sao? Hứa Tự Tại quyết định nên chán ghét Trình Tử Chấp nữa, chỉ sợ tiếp tục chán ghét mình, gây với mình, cũng muốn lòng mình được bình thản. quan tâm nữa, để cho mình vui vẻ chút !

      Nhìn thấy Trình Tử Chấp đổi chỗ ngồi, Hứa Tự Tại thở phào hơi, khoảng cách xa rồi, hai người cũng phải ngày ngày lo lắng đối chọi gay gắt, mâu thuẫn thay nhau nổi lên, khói lửa ngừng ?


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :