1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Canh - Sinh nhật

      Ngày hôm đó Chân Bảo Lộ sửa soạn kỹ lưỡng, rồi sau đó nhấc váy chạy đến trước mặt Chúc ma ma, cười nhàng hỏi: "Chúc ma ma, nhìn xem có phải ta cao hơn rồi đúng ?"

      Chúc ma ma nhìn tiểu nương trang điểm xinh đẹp, thân y phục màu hồng đào, làn váy tầng tầng lớp lớp mềm mại rũ xuống, khi bước còn phát ra vầng sáng nhàn nhạt, giống như ánh trăng sáng vậy. Lại nhìn khuôn mặt nhắn nhuộm ý cười, xinh đẹp đáng , còn là bộ dáng nuông chiều ương ngạnh ngày xưa nữa. Bình thường Chân Bảo Lộ tới lớp học ở Ngọc Bàn Sơn, Tạ phu tử thích đệ tử trang điểm quá mức tinh xảo, chỉ cần thoải mái là được, nên các nương phủ Tề Quốc Công đành lấy trắng trong thuần khiết làm chủ. Mà lúc này phải ra khỏi cửa làm khách, khó có được dịp nên Chân Bảo Lộ ăn mặc phen.

      Hơn nữa xiêm y trang sức cũng phải Hương Hàn và Hương Đào chọn, mà là tự nàng quyết định.

      Chúc ma ma nhìn tiểu nương mềm mại như nước, gật đầu : "Tiểu thư xác thực cao lớn lên rất nhiều."

      Chân Bảo Lộ cười hì hì gật đầu.

      Mà bên Chân Bảo Quỳnh, cũng chuẩn bị tốt, đến cùng muội muội xuất môn.

      Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ duyên dáng kiều, nghĩ tới vẻ trẻ con của bản thân mình trong gương mới vừa rồi, liền muốn, nếu như có thể mau mau lớn lên tốt. Nhưng lại nghĩ đến sau khi lớn lên phiền não, Chân Bảo Lộ vô cùng quý trọng thời gian trước mắt.

      Hai tỷ muội tới phủ An Quốc Công, Tiết Nghi Phương nhiệt tình tự mình ra nghênh đón. Nhìn hai tỷ muội xinh đẹp như hoa, tất nhiên là nhịn được khen rối rít, với Chân Bảo Lộ: "Lộ biểu muội trang điểm là đẹp mắt, búi tóc này chải làm sao vậy? Thu Đường chưa bao giờ chải kiểu này cho ta."

      Thu Đường là nha hoàn bên người của Tiết Nghi Phương, đặc biệt hầu hạ trang điểm cho Tiết Nghi Phương.

      Chân Bảo Lộ : "Nếu Nghi Phương biểu tỷ thích, muội kêu Hương Hàn chỉ cho nha hoàn bên cạnh ngươi, cái này khó đâu, vừa học liền biết." Búi tóc này do Chân Bảo Lộ dạy Hương Hàn, nhìn tinh xảo, nhưng cũng khó chải, chỉ là nay trong Hoàng thành còn chưa lưu hành kiểu này. Đợi sau này hợp thời, mấy tiểu nương còn trẻ đều thích kiểu này.

      Dọc theo đường , đều là Tiết Nghi Phương chuyện cùng Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Quỳnh lớn tuổi hơn chỉ im lặng nghe hai tiểu nha đầu chuyện.

      Lúc xuyên qua cửa thuỳ hoa*, Tiết Nghi Phương nhìn thấy người cách đó xa, đột nhiên giòn giã kêu lên: "Nương."

      * kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu

      Chân Bảo Lộ cũng nghe tiếng nhìn theo qua, thấy phụ nhân mỹ mạo chuyện với bà tử, đó là mẫu thân của Tiết Nghi Phương, cũng chính là Vương Thị nữ chủ nhân phủ An Quốc Công.

      Tiết Nghi Phương kéo Chân Bảo Lộ chạy đến trước mặt Vương Thị, ngẩng đầu lên : "Nương, người xem, Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội đến rồi."

      Chân Bảo Quỳnh cùng Chân Bảo Lộ lễ phép kêu tiếng "Mợ".

      Vương Thị mỉm cười với hai tiểu nương, ánh mắt dừng ở người Chân Bảo Quỳnh, bà biết, tuy mẫu thân của cháu mất sớm, nhưng lão thái thái thương vị cháu ngoại này như ban ngày. Nể mặt lão thái thái, Vương Thị cũng dám đối xử sơ xuất với cháu , lại nhìn tiểu nha đầu bên cạnh nàng ta, tuổi tác với Phương nhi sai biệt lắm, đó là do kế thất Từ Thị sinh ra.

      Vương Thị đối với Chân Bảo Quỳnh còn xa cách, huống chi là Chân Bảo Lộ hoàn toàn có quan hệ gì, lúc này bất quá là khách sáo : "Quỳnh nhi và Lộ nhi ngoan, cũng giống Phương nhi nhà ta..." Tuy là quở trách, nhưng giọng điệu của người làm nương rất sủng nịch.

      Tiết Nghi Phương chu miệng, nũng nịu bất mãn : "Nương..."

      Thế này Vương Thị mới bất đắc dĩ tiếp, lại nhìn Chân Bảo Lộ, tiểu nương đặc biệt xinh đẹp, : "Phương nhi thường xuyên nhắc với ta về cháu, hôm nay khó có dịp lại đây, hãy ở lại quý phủ thêm mấy ngày, buổi tối cùng ngủ với Phương nhi."

      Tiết Nghi Phương mở to hai mắt, vô cùng vui mừng: "Nương, sao?"

      Chân Bảo Lộ nhìn Vương Thị trước mặt, mặc bối tử gấm phi bóng màu nho có đường viền thêu hoa mẫu đơn vàng, chái búi tóc bảo kế, trâm bộ diêu kim ngọc, phong thái toàn thân phú quý, dáng người cao gầy đẫy đà, mặt trái xoan tinh xảo, mặt vẫn mang ý cười, dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết.

      Có điều đời trước Chân Bảo Lộ cùng Vương Thị tiếp xúc qua hai lần.

      Khi đó tỷ tỷ nàng ở phủ An Quốc Công quãng thời gian, mà sau khi nàng ở phủ Trường Trữ Hầu bị ủy khuất, cũng ở đây mấy ngày, khi đó sắc mặt Vương Thị phải như thế...Có ngày nàng từng nghe Vương Thị căn dặn bà tử chiếu cố nàng và tỷ tỷ, lo nàng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp liền quyến rũ con trai của bà ta. Vì vậy, Chân Bảo Lộ mới có tiếp tục ở phủ An Quốc Công, còn gây gỗ trận với tỷ tỷ.

      Cho nên, đời này Vương Thị đối với nàng khách khí, nàng cũng có biện pháp đối với bà ta hảo cảm, chỉ nhớ kỹ bà ta là mẫu thân của Nghi Phương, mợ của tỷ tỷ, mới khách khí với bà ta chút thôi.

      Có điều, nữ nhân như vậy, cũng là kế mẫu của Đại Biểu Ca.

      Nghĩ đến Đại Biểu Ca rất chăm sóc cho nàng, Chân Bảo Lộ lại nhịn được quan tâm tới . Lần trước thái độ của An Quốc Công đối với Đại Biểu Ca, nàng là người từng trải, nhìn ra làm gì có chỗ nào giống phụ tử, hơn nữa Vương Thị còn là kế mẫu khó dây vào, cuộc sống của Đại Biểu Ca nàng sợ là dễ chịu.

      Chân Bảo Lộ cau mày.

      Đến khi Vương Thị rồi, Tiết Nghi Phương mới hét lên: "Quỳnh biểu tỷ, Tiểu Lộ, hôm nay các ngươi cũng đừng về, có được hay ?"

      Chân Bảo Quỳnh tiện trả lời, chỉ : "Chuyện này để sau rồi ."

      Tiết Nghi Phương "Ồ" tiếng, sợ Chân Bảo Quỳnh đáp ứng, chớp chớp mắt to với Chân Bảo Lộ. Chân Bảo Lộ mỉm cười, chỉ nhìn thoáng qua tỷ tỷ, ý là nghe theo tỷ tỷ nhà mình.

      Ba vị tiểu nương đến Hương Tuyết Ổ nghỉ ngơi trước, mà Vương Thị đứng hành lang, nhìn bóng dáng ba vị tiểu nương xa, với bà tử bên cạnh: "Quỳnh nhi quả thực tệ, đáng tiếc... có nương."

      Vị này là Hà ma ma bên cạnh Vương Thị, chính là tâm phúc của Vương Thị, giờ nghe Vương Thị như vậy, lập tức : "Kế mẫu Từ Thị của Biểu nương coi nàng như con đẻ, so với con ruột còn tốt hơn đấy."

      Vương Thị lại : "Kế mẫu chính là kế mẫu, làm sao có thể đối với đứa của người khác so với chính mình tốt hơn? Bất quá Từ Thị muốn có cái danh hiền lương thục đức thôi, làm cho mẹ chồng và phu quân vừa lòng. Lão thái thái lòng lo nghĩ đến cháu ngoại Quỳnh nhi này, rất muốn nó gả cho Tiết Nhượng hoặc là Đàm nhi. Nhưng... Quỳnh nhi, ta thực thích, Đàm nhi của chúng ta ngày sau có thể lấy được người tốt hơn."

      Hà ma ma : " khi như vậy, vì sao phu nhân tác hợp Đại công tử và biểu nương? Như vậy chỉ có thể khiến cho lão thái thái vui, hơn nữa ngày sau Nhị công tử cũng có thể cưới người có thân phận tôn quý hơn."

      Vương Thị : "Chuyện này được, lão thái thái xem cháu ngoại này như bảo bối, nếu Tiết Nhượng cưới Chân Bảo Quỳnh, sợ là lão thái thái thiên vị Tiết Nhượng, đến lúc đó Đàm nhi của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Hà ma ma cũng cảm thấy có lý, trước mắt Nhị công tử rất là nổi bật, Vương Thị là nữ chủ nhân, thân phận Nhị công tử Tiết Đàm tất nhiên tôn quý hơn. Nhưng nếu Tiết Nhượng cưới cháu ngoại bảo bối Chân Bảo Quỳnh của lão thái thái, vậy tình thế đối với Nhị công tử có lợi.

      Chỉ là ----

      Hà ma ma : "Xưa nay Đại công tử đều trải qua sinh thần khiêm tốn, mấy năm trước biểu nương chỉ phái người đưa lễ vật tới, xem nay, biểu huynh muội có vẻ thân thiết, muội muội bên cạnh cũng mang đến."

      Vương Thị : "Còn phải sao? Đây là chuyện ta lo lắng. Nghĩ đến Tiết Nhượng cũng phải chân chính là người khiêm tốn, mặt cái gì cũng để ý, chẳng qua là bởi vì có cách nào thôi. Nay Quỳnh nhi vào trường nữ học, có thanh danh tốt, gia thế tốt, cộng thêm hai năm nữa đến tuổi mai mối, Tiết Nhượng thân là biểu huynh, làm sao hiểu đạo lý gần quan được ban lộc?" Nghĩ đến đây, Vương Thị liền chau mày , "Tiết Nhượng muốn dựa vào Chân Bảo Quỳnh xoay người, ta cho phép! Chỉ cần có ta đây, đừng nghĩ đến đánh chủ ý lên Chân Bảo Quỳnh."

      Hà ma ma khẽ cười : "Phu nhân đúng lắm."

      Lại thấy Vương Thị thở dài. Trong lòng bà tha cho Tiết Nhượng, cũng may An Quốc Công đối với đứa con trai này lạnh nhạt, trong lòng Vương Thị mới tốt hơn ít. Chỉ là trước mắt Tiết Nhượng học ở thư viện biểu càng ngày càng xuất sắc, lão thái thái cũng nhiều lần khen ngợi, trong lòng Vương Thị tự nhiên là lo lắng. Bà cũng nghĩ tới phải làm gì đó. Nhưng bà thân là kế mẫu, phàm là Tiết Nhượng xảy ra chuyện gì, mũi nhọn chỉ về bà đầu tiên.

      Lại nghĩ đến con cái của chính mình cũng thân cận với Tiết Nhượng, Vương Thị lại đau đầu. Con trai con cứ giống bà. rất êm tai là chính trực thiện lương, khó nghe đó là ngu ngốc.

      Vương Thị cảm thấy cái trán thình thịch nhảy lên, vô cùng, phiền não, phân phó Hà ma ma : "Ngươi phái người nhìn chằm chằm chút, đừng để bọn họ nam quả nữ mình gặp mặt."

      Hà ma ma vội : "Phu nhân yên tâm, lão nô hiểu rồi."

      Vương Thị tính toán, phải nhanh định ra mối hôn cho Tiết Nhượng mới được.
      Last edited: 5/8/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat16 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Canh hai – Sính Đình



      thế nào Tiết Nhượng cũng là đích Trường Tử phủ An Quốc Công, hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của , mẹ kế Vương Thị cũng phải thu xếp tiệc sinh thần cho chu toàn. Biểu huynh muội ngang vai vế, đều được gửi thiếp mời, Tiết Nhượng lại là đệ tử ở thư viện Bạch Lộ, bạn thân cùng trường tất nhiên cũng thiếu được.



      Lão thái thái nghĩ đến, tuổi cháu trai đích tôn này cũng , phần lớn mấy công tử chừng mười sáu tuổi trong Hoàng Thành đều thành thân, lúc này thoáng cái đến sinh thần mười lăm của cháu trai đích tôn, việc hôn tự nhiên muốn bắt đầu an bài rồi.



      Lại nghiêng đầu nhìn cháu trai đích tôn tới thỉnh an, y phục lụa xanh ngọc, diện mạo so với Trường Tử lúc còn trẻ còn tốt hơn, so với thiếu niên cùng tuổi cũng cao hơn cái đầu, dáng vẻ đường đường, cao lớn tuấn mỹ, phóng mắt tìm khắp Hoàng Thành thực được người thứ hai đâu.



      Lão thái thái cười dịu dàng đem tiền lì xì chuẩn bị bỏ vào tay cháu trai, nhàng vỗ vỗ tay cháu : “Đứa trẻ ngoan.”



      Tiết Nhượng nhìn lão thái thái, : “Cháu cảm ơn tổ mẫu.”



      Vương Thị đứng ở bên, nhìn xem hai bà cháu, mặt mỉm cười, đợi lão thái thái cho tiền lì xì xong, cũng đem tiền lì xì mình chuẩn bị đưa tới.



      Tiết Nhượng nhàn nhạt tiếp nhận: “Cảm ơn mẫu thân.”



      Lúc này, nha hoàn bên cạnh lão thái thái tiến đến bẩm báo, là Nhị tiểu thư mang theo hai vị biểu nương của phủ Tề Quốc Công tới gặp lão thái thái. Lão thái thái nghe xong, giữa hàng lông mày càng tỏ ra vui vẻ hơn, trong lòng cũng là ngóng trông ngoại tôn nữ tài danh lan xa này, cười dịu dàng : “Hai đứa này, hôm nay ngược lại là tới sớm, mau để cho các nàng tiến vào.”



      Tiết Nghi Phương dẫn Chân Bảo Quỳnh cùng Chân Bảo Lộ vào, lúc nhìn thấy lão thái thái, khuôn mặt tròn trịa tươi cười dào dạt, hoạt bát : “Lão tổ tông, cháu dẫn Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội tới rồi.”



      Lão thái thái gật đầu cười, nhìn hai vị tiểu nương tiến đến nhu thuận hành lễ. Lão thái thái thầm nhủ trong lòng, tất nhiên nhịn được tinh tế đánh giá ngoại tôn nữ phen, thấy gương mặt của ngoại tôn nữ so với nửa năm trước mượt mà hơn, nghĩ Từ Thị tuy có con trai, nhưng lơ là con . Rồi nhìn sang tiểu nương bên cạnh ngoại tôn nữ, cũng có bộ dáng khéo léo, khiến cho lão thái thái dần dần cũng thích cháu có bất kỳ quan hệ này. Nếu tỷ muội hai người tương thân tương ái như vậy, bà cũng nguyện ý thương Chân Bảo Lộ.



      Lão thái thái : “Đúng là có lòng, hôm nay hai cháu có thể tới, Đại Biểu Ca của các cháu biết là cao hứng biết bao nhiêu đây.”



      Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, rồi sau đó mới nhìn Tiết Nhượng đứng bên cạnh lão thái thái, nhu thuận gọi: “Đại Biểu Ca.”



      Tiết Nhượng gật đầu, nhìn tới tiểu nương thấp hơn bên cạnh nàng.



      Nhìn vào đôi mắt của thiếu niên trước mặt, Chân Bảo Lộ vô ý thức mỉm cười, gương mặt phấn nộn cũng nhuộm vẻ tươi cười, gọi: “Đại Biểu Ca.”



      “Ừm.”



      Lão thái thái nhìn ngoại tôn nữ thanh tú điềm đạm trước mặt, lại nhìn sang cháu trai cao lớn tuấn mỹ bên cạnh, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nụ cười mặt càng sâu. Bà : “Hôm nay là sinh thần của Nhượng nhi, mấy cháu cũng cần ở cùng lão bà ta đây.” xong liền nhìn sang phía Tiết Nhượng, : “Cháu dẫn hai biểu muội ra ngoài dạo chút . Các nàng thường tới, cháu là biểu ca, cần phải chiếu cố nhiều hơn.”



      Lão thái thái là sợ cháu trai quá mức trầm mặc ít , chúng tiểu nương thích tiếp xúc.



      Tiết Nhượng gật đầu, liền dẫn hai Tiểu Biểu Muội cùng Tiết Nghi Phương ra ngoài.



      Lão thái thái nhìn theo bóng lưng của cháu trai và ngoại tôn nữ ra, giữa hàng lông mày chứa đựng ý cười từ ái, với Vương Thị đứng bên cạnh: “Ngươi nhìn xem, Nhượng nhi và Quỳnh nhi đứng cùng chỗ, là xứng đôi.”



      Trong lòng Vương Thị ‘lộp bộp’ tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc nãy bà mới lo lắng qua việc này, ngờ lại tới nhanh như vậy.



      Bà cười cười, : “Bất quá… phải Quỳnh nhi mới vừa vào trường nữ học sao? Con dâu nghe , có ít người đến cầu hôn, đều bị muội phu cự tuyệt. Có lẽ… Có lẽ là muốn cho cháu nó an tâm học hành, qua hai năm nữa mới nghĩ tới việc hôn .”



      Lão thái thái ra: “Ngươi hiểu rồi. Bất quá là lời từ chối khéo léo thôi, nếu nổi bật, tất nhiên cũng suy tính đến việc con rể.” xong, lão thái thái muốn nghĩ, “Đứa Nhượng nhi này, trong đầu suy nghĩ cái gì, ta cũng nghĩ ra. Thế nhưng ta ngờ đối với biểu muội để tâm như vậy, lúc trước Sính Đình đến đây, ta kêu Nhượng nhi dẫn nàng ta dạo chung quanh, phải đứa này liền cự tuyệt tại chỗ sao?”



      nương gọi là Sính Đình này đúng là ngoại tôn nữ của trưởng tỷ lão thái thái, họ Chu. Chu Sính Đình mới mười hai, từ Trữ Châu ở ngàn dặm xa xôi tới, thuận lợi thông qua kỳ thi đầu vào được trường nữ học ở Hoàng Thành. nay ở tại phủ An Quốc Công. Lão thái thái hiểu , Chu Sính Đình thẳng tới chỗ bà dì này, tất nhiên đơn thuần là vì muốn có người chiếu cố lúc học hành, mà là vì muốn tìm mối hôn tốt. Tiểu nương thông tuệ lanh lợi, lại chăm chỉ chịu khó, lão thái thái rất là thích. Nguyên nghĩ đến, đem tiểu nương này phối cho Nhượng nhi cũng tệ, chỉ là cháu trai đích tôn của bà chú ý đến nàng ta, liền biết Tiểu Biểu Muội này vừa mắt rồi.



      Bà cũng biết tiểu nương có ý với cháu trai, dù sao cháu trai đích tôn này ngày thường tuấn tú như vậy, có nương nhà ai mà động lòng? ngờ bà chỉ thoáng nhắc tới, cháu trai phải làm bài tập, thiếu chút nữa làm cho tiểu nương người ta sượng mặt. Cũng may tiểu nương này coi như thông minh, hiểu được nhìn mặt chuyện, đổi thành người khác, đoán rằng bật khóc rồi.



      Có điều, lão thái thái cũng sáng tỏ đối với việc hôn của cháu trai.



      Cháu trai này thuở mất mẹ, rất đáng thương, việc bà có thể làm vì , chính là thay tìm thê tử mà thích. thích, bà tuyệt đối miễn cưỡng.



      Những năm này Vương Thị khôn khéo tài giỏi, lão thái thái cũng nhìn thấy, nhưng dù cho Vương Thị đối xử tốt với Tiết Nhượng, cuối cùng cũng phải trong bụng của Vương Thị sinh ra, có khả năng để tâm như với con ruột. Lão thái thái cũng sợ Vương Thị giở trò với việc hôn của cháu trai đích tôn, cho nên việc hôn của cháu đích tôn, hoàn toàn do lão thái thái làm chủ.



      Vương Thị mỉm cười, nhất thời biết nên cái gì.



      Bà cũng là người từng trải, hiểu được tuổi của Tiết Nhượng như vậy, đúng là thời điểm biết , nhìn thấy tiểu nương ưa thích, ân cần chút cũng là bình thường. Tâm tư của thiếu niên đều viết lên mặt, tự nghĩ là thông minh cho rằng ngụy trang tốt lắm, ngờ người bên ngoài đều thấy ràng.



      Nhất thời, Vương Thị liền oán dung mạo của Chu Sính Đình xuất sắc bằng Chân Bảo Quỳnh, nếu có thể xinh đẹp hơn chút nữa, Tiết Nhượng làm sao liếc nhìn tới?
      .



      ra bên ngoài, Chân Bảo Quỳnh mới đưa lễ vật sinh thần chuẩn bị cho Tiết Nhượng. Mà Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ tặng quà rồi, cũng từ trong tay Hương Hàn đứng phía sau, lấy ra hộp , đưa cho Tiết Nhượng: “Đại Biểu Ca, sinh thần vui vẻ.”



      Tiết Nhượng mỉm cười, đưa tay tiếp nhận lễ vật sinh thần Tiểu Biểu Muội đưa, liền muốn mở ra xem.



      “A…”



      Chân Bảo Lộ vội giơ bàn tay lên, đè lên tay của Tiết Nhượng, ngăn cản động tác muốn mở ra của , mắt to nhìn Tiết Nhượng , “Nào có người xem lễ vật ở trước mặt người ta như vậy? Ngươi trở về phòng lại xem nha.”



      Chân Bảo Quỳnh thấy dáng vẻ ấy của muội muội, cười cười : “ đưa cho biểu ca, bây giờ nhìn cũng sao mà.”



      Tuy Chân Bảo Lộ thuận theo, nhưng nghe xong lời tỷ tỷ …, cũng thấy cử chỉ của mình quá mức rồi, vội rút tay về, : “Vậy được, Đại Biểu Ca muốn xem xem .”



      Tiết Nghi Phương cũng rất hiếu kì, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, hưng phấn : “Đúng nha, mở ra nhìn xem , cũng biết Tiểu Lộ đưa là cái gì. Lần trước trong sinh thần của muội, Tiểu Lộ đưa lễ vật muội rất thích đó.”



      Chân Bảo Lộ mím môi, thầm nghĩ: Mình làm gì mà đưa lễ vật tốt, chỉ là có suy nghĩ khác người mà thôi. Tiết Nghi Phương là thiên kim tiểu thư con vợ cả phủ An Quốc Công, làm gì thiếu xiêm y và đồ trang sức xinh đẹp? Chọn vài món đồ chơi dễ thương mới lạ, theo nàng mà , tất nhiên thấy trân quý hơn so với châu báu rồi.



      Ngược lại là Tiết Nhượng có mở ra, chỉ nhàng vuốt nhè hoa văn tinh xảo hộp, : “Lát nữa ta mới xem.”



      Vẻ mặt Tiết Nghi Phương mất hứng, nhưng vì có chút sợ vị đại ca này, nên cũng dám càn rỡ ồn ào.



      Bất quá lời của Tiết Nhượng khiến cho lòng Chân Bảo Lộ vui sướng, : “Ừm, đợi tí nữa Đại Biểu Ca hãy xem .”



      Lúc này gã sai vặt bên cạnh Tiết Nhượng tới, hành lễ : “Đại thiếu gia, Tống Nhị công tử tới rồi.”



      Nghe là Tống Chấp đến, Chân Bảo Lộ liền nhìn qua tỷ tỷ nhà mình, quả thấy tỷ tỷ xưa nay luôn bình tĩnh, biểu lộ có chút mất tự nhiên.



      Mà Tiết Nghi Phương biết đại ca và Tống Nhị công tử là bạn tốt, liền thức thời : “Đại ca, muội mang Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội qua bên kia, ca tiếp đón Tống Nhị công tử .” xong, lôi kéo Chân Bảo Lộ .



      Tiết Nghi Phương thấy vô cùng hiếu kỳ, đợi xa chút, mới hỏi: “Ai nha, Quỳnh biểu tỷ, Tiểu Lộ, rốt cuộc hai người đưa lễ vật gì cho đại ca vậy, ta muốn biết.”



      Nhìn bộ dáng ngứa ngáy này của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Quỳnh cũng có thừa nước đục thả câu, chậm rãi mở miệng : “Cũng phải cái gì quý trọng, chỉ là đưa bộ bút Minh Hạc thôi.”



      Tiết Nghi Phương nghe xong, ngược lại là kinh ngạc : “Cái này còn quý trọng, ta muốn cũng mua được đó.”



      Chân Bảo Lộ cũng biết, bộ bút Minh Hạc rất là khó mua, nếu nàng nhớ , bộ bút này chính là nương tìm cách lấy được cho tỷ tỷ, ngờ tỷ tỷ lại đưa cho Đại Biểu Ca… Chân Bảo Lộ nhìn qua khuôn mặt thanh tú của tỷ tỷ, nếu phải tỷ tỷ nhìn thấy Tống Chấp liền xấu hổ, nàng có chút hoài nghi liệu có phải tỷ tỷ thích Đại Biểu Ca nữa nha. Nếu mà so sánh, lễ vậy nàng đưa ngược lại là có vẻ hơi khó coi rồi.



      Chân Bảo Lộ chuyện.



      Chân Bảo Quỳnh lại cười dịu dàng nhìn muội muội đứng bên cạnh, nắm bàn tay bé mềm mại của muội muội : “Lúc trước nếu phải Tiết biểu ca tìm được Tiểu Lộ trở về, ta biết nên làm sao bây giờ? Lúc này là sinh thần của huynh ấy, đưa bộ bút Minh Hạc, coi là gì cả.” Tuy Chân Bảo Quỳnh xem bộ bút đó như bảo bối, thế nhưng làm sao có thể so sánh với muội muội được.



      Chân Bảo Lộ nghe xong trong lòng ấm áp, ngẩng đầu lên với tỷ tỷ: “Ngày sau Tiểu Lộ nhất định tặng 100 cây bút Minh Hạc cho tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn viết thế nào cũng được.”



      Tiết Nghi Phương “phốc phốc” cười, chỉ cảm thấy Chân Bảo Lộ khoe khoang quá độ rồi, : “Bút Minh Hạc hàng năm chỉ có vài bộ. Nương nương trong cung nghĩ hết biện pháp, chỉ có thể làm ra bộ. Muốn làm ra 100 cây, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng làm được.”



      Chân Bảo Lộ hề có ý đùa giỡn.



      Tỷ tỷ đối tốt với nàng, nàng tất nhiên cũng hồi báo gấp trăm nghìn lần. Hôm nay tỷ tỷ vì nàng nhịn đau cắt thịt, đem bút bảo bối tặng cho Đại Biểu Ca, ngày sau nàng được làm được, đưa 100 cây bút cho nàng.



      .



      Lúc này gã sai vặt đón Tống Chấp vào phủ An Quốc Công.



      Tống Chấp mặc cẩm bào màu xanh thẫm, tác phong nhanh nhẹn, ngay cả lúc lộ vẻ gì, khuôn mặt tuấn tú cũng hàm chứa ý cười nhàng, khó trách trong Hoàng Thành lại có nhân duyên tốt như vậy.



      Lúc này thấy ba vị tiểu nương đến hướng hồ sen, cười cười, ánh mắt rơi vào bóng dáng màu xanh nhạt nhắn, nhìn đến cả nữa ngày, lúc này mới chú ý tới Tiết Nhượng, con mắt lẳng lặng nhìn qua hộp Tử Thượng trong tay Tiết Nhượng, hỏi: “Tiểu Biểu Muội đưa?”



      Tiết Nhượng lên tiếng, nhưng cũng phủ nhận, chỉ đưa người tới chỗ ở của mình.



      Tiết Nhượng ở Tứ Hòa Cư bên đông sương phòng, là nơi rộng rãi sáng sủa, hoàn cảnh cũng thích hợp cho việc học hành. Tống Chấp từng tới đây, theo vào phòng ngồi xuống, uống hai ngụm trà, ánh mắt mới rơi xuống hai chiếc hộp bàn.



      Tống Chấp dùng hai ngón tay gõ mặt bàn, ho tiếng : “Sao… mở ra xem?”



      thấy rất hiếu kỳ, tiểu nương kia đưa lễ vật sinh thần gì. Dù sao với lễ vật sinh thần, liền có thể nhìn ra tiểu nương đối với vị biểu ca này của nàng có ý gì hay .



      Tuy Tiết Nhượng như ông cụ non, nhưng lại ý hợp tâm đầu với Tống Chấp, lúc này nhìn bộ dạng hiếu kỳ của Tống Chấp, điệu bộ ngược lại bất động, ràng là có ý muốn cho Tống Chấp sốt ruột.



      như thế nào Tống Chấp cũng là thanh niên tài tuấn ở Hoàng Thành, xưa nay luôn bảo trì bình thản, lúc này trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn, đưa tay ra cầm lấy hộp gỗ tử đàn hơn ở , : “Ta thay ngươi xem.”



      xong liền muốn mở ra.



      Đúng lúc này, vị thiếu niên vốn ngồi bất động, gương mặt bạch ngọc nhất thời biến đổi, sau đó đưa tay ra đặt dưới hai tay cầm hộp của Tống Chấp, nhàng vỗ cái, cái hộp trong tay Tống Chấp liền bay ra, rồi lẳng lặng rơi xuống, vững vàng rơi vào trong tay của vị thiếu niên.



      Tống Chấp biết thâm tàng bất lộ, ngẩn người, vẫn lộ ra ánh mắt khinh thường, tiếp đó “xoạt” thoáng cái mở ra cây quạt trong tay, dùng sức quạt vài cái, : “Còn như vậy sao?”



      Tâm tình Tiết Nhượng tốt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ gì, so với ngày thường ôn hòa hơn nhiều. cầm hộp tinh xảo trong tay, chậm rãi mở ra, lẳng lặng nhìn vào món đồ bên trong, mới có chút giật mình.



      Tuy mặt Tống Chấp tỏ ra thèm, nhưng cảm thấy rất hiếu kỳ, đến khi nhìn thấy nút thắt bình an tinh xảo Tiết Nhượng cầm từ trong hộp ra, vẫn là nhịn được lộ ra ánh mắt hâm mộ.



      Dòng dõi thế gia hiếm lạ gì vàng bạc châu báu, mà nút thắt bình an nho này, được kết đặc biệt tinh xảo, có lẽ hao tốn rất nhiều tâm tư. Hơn nữa đồ chơi tinh tế như vậy, cũng chỉ có tiểu nương khéo tay mới kết ra được.



      Mới nãy Tiết Nhượng vừa gặp hai vị nương phủ Tề Quốc Công, lễ vật sinh thần này, tất nhiên là do hai vị Tiểu Biểu Muội kia tặng rồi. Mà Tống Chấp còn đương nhiên cho rằng, nút thắt bình an đặc biệt tinh xảo này, được làm ra từ tay Tứ tiểu thư phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Quỳnh.



      Tống Chấp buồn phiền, lại tiện gì, chỉ qua loa: “Vị biểu muội này của ngươi, rất có lòng a.”



      Tiết Nhượng khẽ cong môi, nhàng vuốt ve nút thắt bình an tinh xảo, rồi mới đem bỏ vào trong ngực, bộ dáng muốn mang theo người.



      Tống Chấp hít sâu hơi, giơ tay cầm ly trà bên cạnh mãnh mẽ uống hết mấy ngụm nước.

      .

      Lại Tiết Nghi Phương dẫn hai tỷ muội Chân Bảo Lộ đến bàn tiệc trong sân . Ở đây có nhiều tiểu nương trẻ tuổi tới ngồi, oanh oanh yến yến mặc đồ xanh đỏ, cũng toàn là biểu tỷ biểu muội.



      Thời điểm Tiết Nghi Phương qua, chỉ thấy vị thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt, chải búi tóc phần sao rủ xuống tới, tự nhiên cười : “Nghi Phương.” Rồi nhìn qua Chân Bảo Quỳnh bên cạnh Tiết Nghi Phương : “Chân Tứ tiểu thư.”



      Có vẻ Tiết Nghi Phương thích thiếu nữ trước mặt này, nên có nhiệt tình líu ríu chuyện, chỉ : “Chu biểu tỷ cùng Quỳnh biểu tỷ đều là đệ tử trường nữ học, nên chắc đều biết nhau rồi?” Lại với Chân Bảo Lộ, “Tiểu Lộ, đây là biểu tỷ của ta đến từ Trữ Châu, họ Chu.”



      Tuổi Chân Bảo Lộ còn , tất nhiên cũng theo Tiết Nghi Phương khách khí kêu tiếng “Chu biểu tỷ”. Mà xem vị Chu biểu tỷ trước mặt này, ngược lại Chân Bảo Lộ cảm thấy nàng ta và tỷ tỷ của nàng tuổi tác sai biệt lắm, mặt cũng mang theo nụ cười, nhưng có chút miễn cưỡng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Lại nhìn thái độ của Tiết Nghi Phương, đại khái là cũng thế nào ưa thích vị biểu tỷ này.



      Chào hỏi xong, ba người mới ngồi xuống.



      Tiết Nghi Phương nhìn vị Chu biểu tỷ kia, rất hòa hợp với Đường tỷ Tiết Nghi Dung của mình, giống như tỷ muội ruột vậy, khuôn mặt nhắn nhất thời lộ ra vẻ khinh thường. Tiết Nghi Phương nhàng xùy ~ tiếng, quay đầu lại thấy Chân Bảo Lộ cầm bánh quế hoa, cái miệng ăn rất gọn gàng, thèm quan tâm đến mình, mới yếu ớt oán giận : “Tiểu Lộ, ngươi đừng chỉ lo ăn nha.”



      Chân Bảo Lộ nhìn dáng vẻ ấy của Tiết Nghi Phương, hiểu được nàng ta tức giận gì đó.



      Thường ngày cảm tình của Tiết Nghi Dung và Tiết Nghi Phương tệ, hôm nay Tiết Nghi Dung lại cùng vị Chu biểu tỷ kia ngồi cùng chỗ, trong nội tâm tiểu nha đầu này khó tránh khỏi khó chịu.



      Chân Bảo Lộ : “Ngươi thích vị Chu biểu tỷ này à?”



      Tiết Nghi Phương gật gật đầu, : “Ừm!” Nàng ta nâng cằm lên, khiến cho khuôn mặt tròn trịa nhắn vặn thành nắm, , “Từ sau khi Chu biểu tỷ đến, cả ngày nương cứ lẩm bẩm, Chu biểu tỷ có bao nhiêu thông minh, còn thuận lợi thi vào trường nữ học, cứ kêu ta phải theo học tập Chu biểu tỷ chút…”



      Chân Bảo Lộ cười cười. Cảm thụ như vậy, nàng ràng nhất.



      Cái này phải là chính mình đời trước sao.



      Nhưng Chân Bảo Quỳnh nghe xong lại : “Đích xác Chu nương rất xuất sắc, Phu Tử ở thư viện chỉ lần tán thưởng qua.”



      Tiết Nghi Phương rất bất mãn: “ phải Quỳnh biểu tỷ xuất sắc sao? Xưa nay tỷ ít khi kiêu căng, người mà muội tâm ý bội phục là tỷ, nhưng Chu Sính Đình, muội mới thích…” xong liền khẽ hừ tiếng, rồi sau đó như nghĩ tới điều gì, mắt to đảo vòng vòng chớp liên tục, ghé cái miệng nhắn vào tai Chân Bảo Lộ, “Ta cho ngươi nghe chuyện —- vị Chu biểu tỷ này nha, nàng ta thích đại ca của ta đó.”
      Last edited: 5/8/16
      Dion, sanone2112, Phương Lăng14 others thích bài này.

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ahihi.tiểu lộ có đối thủ

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Canh - Đừng nhúc nhích

      Vị Chu nương này lại thích Tiết Nhượng?

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới có chút phản ứng.

      Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Sính Đình đứng bên cạnh Tiết Nghi Dung, trò chuyện cùng các nương khác đến làm khách, rất có bộ dáng của chủ nhân. Lại nhìn mặt của nàng ta, tuyết trắng tinh xảo, coi như là xinh đẹp động lòng người, mặc dù phải nương trong Hoàng Thành, nhưng cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng. Theo như lời của tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương, thanh danh của Chu Sính Đình cũng rất tốt.

      Chân Bảo Lộ tỉ mỉ nhớ lại chuyện ở đời trước, nhớ mang máng trong trường nữ học chính xác có nhân vật như vậy, tương lai đích thực là người xuất chúng.

      Chân Bảo Quỳnh vội giọng : "Nghi Phương, loại chuyện này thể lung tung." Dù sao cũng ảnh hưởng tới thanh danh của nương nhà người ta.

      Tiết Nghi Phương : "Ta mới lung tung. Chuyện này người nào trong phủ An Quốc Công mà biết? Thời điểm đại ca của ta tan học, Chu biểu tỷ còn thỉnh thoảng cùng ta vô tình gặp đại ca..." Khuôn mặt nhắn vốn bất mãn, giờ đến chuyện này, mới có chút mỉm cười, "Bất quá là đại ca cũng chẳng thèm để ý đến nàng."

      Còn có chuyện như vậy!

      Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, quyết định nghĩ tới chuyện này, nhất thời cũng kinh ngạc, cảm thấy hành động của Chu Sính Đình ngược lại hơi phản cảm.

      Có điều Chân Bảo Lộ lại hiểu ... rất có thủ đoạn nha.

      Chu Sính Đình muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn tài hoa có tài hoa, cho nên mới tự tin như vậy, nghĩ rằng chỉ cần xuất trước mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng ái mộ nàng ta. chút thủ đoạn này, ngược lại là Chân Bảo Lộ từng chứng kiến những nương khác sử dụng với Từ Thừa Lãng, bất quá đều là chuyện ở đời trước. Đời trước nàng và Từ Thừa Lãng ở cùng chỗ, Từ Thừa Lãng luôn được hoan nghênh, mỗi lần ra ngoài, gặp được ong bướm. Mà Từ Thừa Lãng lại là quân tử thích đến cấp bậc lễ nghĩa, để tiểu nương người ta sượng mặt, cũng là bởi vì tốt tính, người ta càng được tấc lại muốn tiến thước. Vể chuyện này, nàng cũng ít lần cãi nhau với Từ Thừa Lãng.

      Nàng thích như vậy.

      Lòng dạ nàng hẹp hòi, cho phép người mình để ý đối tốt với người khác. Huống chi lúc đó nàng còn gì nữa, bên người chỉ có mỗi biểu ca lòng.

      Chân Bảo Lộ nghĩ, nếu khi đó Từ Thừa Lãng có thể như Đại Biểu Ca đối với Chu Sính Đình như vậy, có lẽ nàng thích nhiều hơn.

      Ai, tại sao lại nghĩ đến Từ Thừa Lãng rồi.

      Chân Bảo Lộ vỗ vỗ mặt, nghĩ nhiều nữa.

      Bất quá, bởi vì Tiết Nghi Phương lời này, cộng với đời trước khiến nàng càng khinh thường cái loại nương chủ động bám sát này, trước kia cũng chưa từng tiếp xúc với Chu Sính Đình, nhưng cũng thấy thích. Lập tức : "Nếu là như thế, may mắn là Đại Biểu Ca coi trọng nàng ta."

      Lời này Tiết Nghi Phương thích nghe.

      Nàng thò tay nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Chân Bảo Lộ, cười hì hì : "Vẫn là Tiểu Lộ tốt, đứng ở phía bên ta. Đại ca tốt như vậy, ngày sau nhất định lấy người tốt gấp trăm lần Chu Sính Đình."

      Ừ. Chân Bảo Lộ cũng gật đầu cười.

      Đúng nha, Đại Biểu Ca ưu tú như vậy, Chu Sính Đình lại đáng là gì đâu?

      Ngược lại là Chân Bảo Lộ có chút tò mò biết sau này Tiết Nhượng lấy người nào. ràng nàng là người sống lại đời, biết tỷ tỷ gả cho người nào, biết phu quân của Tiết Nghi Phương là ai, lại duy chỉ có biết chuyện này. Ai biểu kiếp trước nàng và Đại Biểu Ca có nhiều tiếp xúc chứ?

      Chân Bảo Lộ lấy hai tay nâng cằm, nhíu mày suy nghĩ.

      .

      Mà lúc này Vương Thị lòng nóng như lửa đốt, vừa ra khỏi Như Ý Đường, sốt ruột : "Nhìn xem, quả bị ta trúng rồi..." Lão thái thái đúng có ý muốn Chân Bảo Quỳnh đính hôn cùng Tiết Nhượng. Nếu hai người đính hôn, vậy rất phiền toái Vương Thị thích đêm dài lắm mộng, lúc này liền muốn nghĩ ra biện pháp.

      Phùng ma ma cũng đứng ở bên, dám gì.

      Vương Thị thở dài, giương mắt nhìn lên, thấy thiếu niên cách đó xa, mặc cẩm bào xanh thẫm, đầu đội ngọc quan, vóc dáng cao lớn, hào hoa phong nhã. Vương Thị thoáng nhíu mày, hỏi Phùng ma ma: "Vị kia là..."

      Phùng ma ma chỉ liếc mắt nhìn, mỉm cười đáp: "Dạ phu nhân, vị kia chính là Nhị công tử Tống Chấp của phủ Trung Dũng Hầu, trong hai năm qua, rất thân cận cùng Đại thiếu gia. Lão nô nghe , có lần cưỡi ngựa, Tống nhị công tử thiếu chút nữa mất mạng dưới vó ngựa, cũng may Đại thiếu gia cứu được Tống nhị công tử, nên mới trở thành bằng hữu."

      Tống Chấp.

      Vương Thị cũng từng nghe qua tên này, thấy tuấn lãng bất phàm, ôn nhuận lịch tao nhã, thiếu niên phong độ nhàng.

      Vương Thị giãn mày, : "Nghe vị Tống nhị công tử này thanh danh chẳng những rất tốt, nhân duyên cũng tệ."

      Phùng ma ma nghe xong gật đầu: "Còn phải sao. Tống nhị công tử tại Hoàng Thành rất được hoan nghênh, tính tình hiền lành, lại là người ôn hòa thiện lương."

      Dù Vương Thị là phu nhân trong nhà, cũng từng nghe thấy thanh danh của vị Tống nhị công tử này, hơn nữa Tống nhị công tử cũng học ở thư viện Bạch Lộ, ngược lại là nghe nhi tử Tiết Đàm nhắc qua.

      Vương Thị thở dài: "Nếu là Tống Chấp, phối với Quỳnh nhi cũng tính là chịu thiệt thòi."

      Lúc này Phùng ma ma sững sờ, hiểu ý của Vương Thị, kinh ngạc : "Phu nhân có ý muốn..."

      Vương Thị cười cười, ra: "Việc hôn của Tiết Nhượng, tự lão thái thái đắn đo, ngay cả ta cũng yên tâm, ta tất nhiên thể ép lão bà ta. Nhưng việc hôn của Quỳnh nhi, cũng tới ngoại truyện tổ mẫu là lão bà ta làm chủ ? Nhị công tử Tiết Nhượng phủ Trung Dũng Hầu, thân phận xứng đôi với Quỳnh nhi, cũng là người đọc sách, ta đây là mợ, thay nàng ta an bài mối hôn tốt như vậy, coi như có phụ lòng nàng ta." xong, liền phân phó Phùng ma ma, "Ngươi phái nha hoàn lạ mặt tìm Quỳnh nhi, lão thái thái có chuyện muốn với mình nàng ta. Còn bên Tống nhị công tử, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

      Dù sao Phùng ma ma theo Vương Thị nhiều năm, hiểu được ý của Vương Thị, vội : "Lão nô ..."

      Vương Thị gật đầu hài lòng.

      Như thế này bà liền tìm lý do mang theo lão thái thái ra, chỉ cần để lão thái thái chứng kiến hai người bọn họ gặp gỡ riêng tư là được.

      .

      Trong sân dựng sân khấu kịch, Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ và Tiết Nghi Phương vui vẻ ngồi xem. Chỉ là có mỗi Chân Bảo Quỳnh thích xem, ra Chân Bảo Lộ thích xem mấy cái này, tán gẫu cùng Tiết Nghi Phương bên cạnh.

      Tiết Nghi Phương đối với vị Chu biểu tỷ kia rất oán hận, thầm cả buổi, cũng còn chưa đủ hả giận. Bởi vì quá mức kích động, lại làm đổ nước trà, đành phải trở về Hương Tuyết Ổ đổi xiêm y.

      Ngay lúc này, có nha hoàn mặc y phục màu xanh lục tới, mời Chân Bảo Quỳnh gặp lão thái thái.

      Chân Bảo Quỳnh nghi ngờ gì, tự nhiên đứng dậy gặp.

      Chân Bảo Lộ lại cảm thấy có chút kỳ quái, mắt to đảo vòng vòng, sau đó giương mắt nhìn nha hoàn kia hỏi: "Vị tỷ tỷ này xinh đẹp, biết tên gọi là gì?"

      Nha hoàn mặc y phục màu xanh lục chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thanh tú sạch , đúng là tệ, thấy biểu nương khách khí như thế, lại thấy biểu nương ăn mặc tinh xảo phú quý, gương mặt phấn nộn xinh đẹp tựa như Tiểu Tiên Nữ bên cạnh Vương Mẫu nương nương, nhịn được mỉm cười.

      Nha hoàn hành lễ : "Thưa Chân Lục nương, nô tỳ gọi là Lục Đàn."

      Rồi sau đó với Chân Bảo Quỳnh: "Chân Tứ tiểu thư, xin theo nô tỳ qua, cũng đừng làm lão thái thái đợi lâu."

      Chân Bảo Quỳnh gật gật đầu, hướng phía Chân Bảo Lộ : "Muội hãy ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, tỷ gặp ngoại tổ mẫu rồi lập tức quay lại."

      Nàng cũng chạy loạn. Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu: "Ừm, tỷ tỷ yên tâm , muội biết rồi." Trong lòng lại thầm ghi nhớ tên và hình dáng của nha hoàn này.

      Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ nhà mình theo nha hoàn Lục Đàn, cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng nơi này là phủ An Quốc Công, nhà ngoại tổ của tỷ tỷ, nên xảy ra chuyện gì. Đời trước tỷ tỷ ở phủ An Quốc Công lâu như vậy, cũng chưa nghe qua xảy ra chuyện gì. Mà phủ An Quốc Công, cũng có người làm gì biểu nương, nếu Vương Thị thích nàng, thế nhưng tỷ tỷ cũng có trêu chọc tới bà ta. Hơn nữa lão thái thái thương tỷ tỷ như vậy, Vương Thị xem ở mặt mũi lão thái thái, cũng nên khách khí với tỷ tỷ hơn.

      Đúng lúc này, Tiết Nghi Phương làm bẩn váy, trở về phòng thay y phục. Nên có ai chuyện với Chân Bảo Lộ.

      .

      Mà Chân Bảo Quỳnh theo nha hoàn Lục Đàn đến Như Ý Đường của lão thái thái, tới chỗ vắng vẻ gần ao hoa sen, mới phát giác là lạ, vì thế hỏi nha hoàn Lục Đàn: " phải ngoại tổ mẫu muốn gặp ta à? Vì sao lại dẫn ta tới đây?"

      Tuy Chân Bảo Quỳnh thận trọng, nhưng chưa từng xảy ra tình gì ở phủ của ngoại tổ mẫu, nhất thời cũng nghĩ đến chuyện khác.

      Nha hoàn Lục Đàn dẫn Chân Bảo Quỳnh tới đình nghỉ mát Bát Giác cạnh hồ sen.

      Trong lương đình có đặt sẵn bàn và ghế đá, bên đặc biệt bày biện trái cây cùng điểm tâm.

      "Lão thái thái trong phòng oi bức, nghĩ đến muốn trò chuyện cùng biểu nương ở ngoài này. Biểu nương ngồi đây trước, đợi chút lão thái thái tới ngay đây.”

      Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ, : " cần, ta vẫn cứ qua tìm tổ mẫu ."

      Nha hoàn Lục Đàn vội ngăn lại : "Thời điểm nô tỳ tới, vừa vặn thấy Quốc Công gia tiến vào Như Ý Đường, có lẽ Quốc Công gia có chuyện quan trọng muốn với lão thái thái, lúc này biểu nương qua, sợ là thích hợp." Lại thấy Chân Bảo Quỳnh có vẻ bất an, vội động viên , "Biểu nương chờ ở đây lát, nô tỳ xem lão thái thái và Quốc Công gia chuyện xong chưa."

      Chân Bảo Quỳnh thấy nha hoàn kia xong liền , bắt đầu hoài nghi, thấy bàn đá để hai cái ly, càng cảm thấy ổn, nghĩ nghĩ, thấy vẫn nên qua tìm ngoại tổ mẫu hơn.

      Ngày thường Chân Bảo Quỳnh đoan trang nho nhã, nhưng lúc này cũng lo gì nữa, nhìn bốn phía có ai, liền nhấc váy, vội vàng chạy ra ngoài.

      Tới khi chạy đến chỗ rẽ ở đường mòn, ngờ bên cạnh bỗng nhiên tới người, Chân Bảo Quỳnh cố sức dừng lại, cuối cùng vẫn kịp nên bị đụng vào.

      Suy cho cùng Chân Bảo Quỳnh tuổi còn , lúc này cũng biết làm sao, đến khi ngước mắt nhìn thấy người trước mặt, mới sững sờ kêu lên: "Tống nhị công tử!"

      Tống Chấp cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời mở to hai mắt.

      Vừa mới nãy có gã sai vặt Tiết Nhượng tìm , liền tới đây, ngờ gã sai vặt đưa đến nơi này, đảo mắt thấy người. Loại thủ đoạn này, Tống Chấp nghĩ là biết, nhưng ngờ tới, lại gặp được Chân Tứ tiểu thư ở chỗ này.

      Tống Chấp khẽ giật mình, lại thấy bên người Chân Tứ tiểu thư có nha hoàn theo, khuôn mặt nhắn cũng vô cùng hoảng hốt lo sợ, hiểu .

      Trong lòng lập tức càng tức giận, nắm đấm trong tay áo siết chặt.

      Đột nhiên Tống Chấp nghe được thanh của phu nhân, liền biết ổn, lập tức nắm chặt tay tiểu nương trước mặt, núp vào trong bụi cây bên cạnh.

      Chân Bảo Quỳnh vốn sợ hãi, nhưng gặp được Tống Chấp, biết cách làm người của , lại biết và Đại Biểu Ca qua lại thân thiết, liền có chút yên lòng. ngờ lại làm ra cử chỉ lỗ mảng như thế, Chân Bảo Quỳnh muốn rút ra, lại nghe với vẻ mặt thành : "Tin tưởng ta, ta hại muội."

      Cuối cùng Chân Bảo Quỳnh vẫn tin , nghe như vậy, cũng phản kháng nữa, chỉ theo trốn vào trong bụi cây.

      nấp trong bụi cây tùng hẹp, sau lưng dựa vào khối đá lớn, Chân Bảo Quỳnh dám lộn xộn, nhưng lúc này phía sau lưng hoàn toàn dán lên lồng ngực của nam tử. mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh người nam tử.

      Lồng ngực nhấp nhô, nàng mắc cỡ đến lỗ tai nóng lên, muốn xê dịch người ra, tránh khỏi lồng ngực của .

      Chỉ là nàng khẽ động, cây tùng cũng phát ra thanh "xoạt xoạt".

      Tống Chấp nắm chặt tay tiểu nương trong ngực, cổ tay mảnh khảnh trơn mềm như son còn hơn so với tưởng tượng của . Cổ họng Tống Chấp giật giật, biết cử chỉ của mình đường đột, nhưng hôm nay thể làm thế, khẽ: "Đừng nhúc nhích."

      Bên tai là hơi thở nam tử ấm áp, Chân Bảo Quỳnh chỉ cảm thấy hai má nóng hổi, lúc nãy mình lộn xộn khiến bụi cây phát ra tiếng động, lập tức nhu thuận "Ừm" tiếng, cũng dám lộn xộn nữa.

      Nàng cắn cắn môi, xuyên qua khe hở của bụi cây, ngược lại thấy được người tới.

      Hai mắt Chân Bảo Quỳnh đột nhiên trợn to.

      tới chính là ngoại tổ mẫu của nàng, bên cạnh là mợ Vương Thị.

      Vương Thị cùng lão thái thái tản bộ tới, nhìn thấy trong lương đình bóng người, nhất thời sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm mắng câu: Vô dụng.

      Tất nhiên Lão thái thái cũng nhìn thấy bàn đá trong chòi nghỉ mát có bày điểm tâm, mặt mỉm cười, : " biết là ai mà biết hưởng thụ như vậy, ở đây đúng là chỗ tốt."

      Vương Thị cũng cười theo: "Hôm nay là sinh thần của Nhượng nhi, ở trước náo nhiệt, chắc là có đứa nào thích an tĩnh, nghỉ ngơi ở chỗ này."

      Lời của Lão thái thái và Vương Thị, Chân Bảo Quỳnh đều nghe được. Trong chốc lát Chân Bảo Quỳnh cũng biết đây là chuyện gì xảy ra.

      Căn bản ngoại tổ mẫu có phái người tìm nàng, mà là có người tìm cách đưa nàng tới nơi này, rồi sau đó... Chân Bảo Quỳnh cảm nhận được hơi thở của nam tử bên cạnh, cũng dám nghiêng đầu nhìn . Trong lòng suy nghĩ: Tống nhị công tử cũng bị người dẫn đến nơi đây?

      Nếu nàng chờ tại đình nghỉ mát, Tống nhị công tử tới, rồi gặp được nàng. Bên cạnh bọn họ vừa có nha hoàn hay gã sai vặt theo...

      Tình cảnh như vậy, nếu để ngoại tổ mẫu nhìn thấy, nàng cùng Tống nhị công tử...

      Tính tình Chân Bảo Quỳnh mềm yếu, nghĩ đến đây, hốc mắt khỏi có chút ửng hồng.

      Tống Chấp nghiêng đầu, thấy mi mắt tiểu nương ướt át, biết nàng thông minh, giờ phút này sợ là biết rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra.

      Tiểu nương nhu thuận hiểu chuyện như vậy, là ai muốn hại nàng chứ? Nếu hôm nay người gặp phải , vậy nàng... Nghĩ đến đây, Tống Chấp vất vả mới đè nén xuống tình cảm bừng lên lần nữa.

      thể nhìn nàng chịu ủy khuất như vậy, dịu dàng động viên : "Yên tâm, sao rồi."

      Đợi lão thái thái cùng Vương Thị xa, Tống Chấp mới cẩn thận từng li từng tí mang Chân Bảo Quỳnh ra ngoài.

      Thấy y phục của nàng có chút rối loạn, búi tóc bên cũng dính lá cây. Tống Chấp muốn thay nàng sửa soạn lại. Chỉ là dù sao người ta cũng là nương trong nhà, dám đụng vào y phục của nàng, chỉ giơ tay lấy xuống lá cây búi tóc.

      Nghe giọng của tiểu nương run run khách khí câu cám ơn với , lúc này Tống Chấp mới ho , đắn đo trong chốc lát, mặt mày ôn hòa : "Chân Tứ tiểu thư, mới vừa rồi là ta đường đột, chỉ là tình huống khẩn cấp. Muội yên tâm, chuyện này có người khác biết.

      sợ cử chỉ của mình làm cho vị nương trước mặt thấy vui.

      Chân Bảo Quỳnh tự nhiên là tin con người Tống Chấp, trước mắt nghe như vậy, vội lắc đầu, mắt hạnh ngập nước cảm kích nhìn , môi hồng khẽ : "Hôm nay may mắn là có Tống nhị công tử, nếu phải huynh..." Loại chuyện này, Chân Bảo Quỳnh muốn tiếp, nàng cố gắng mỉm cười, : "Tóm lại là cám ơn huynh."

      .

      Chân Bảo Lộ bên này, đợi Tiết Nghi Phương thay đổi xiêm y trở lại, nàng mới vội hỏi: "Nghi Phương biểu tỷ, ngươi có biết bên người ngoại tổ mẫu có nha hoàn tên Lục Đàn ?"

      Tiết Nghi Phương chẳng những thay đổi xiêm y xinh đẹp, còn chải búi tóc tinh xảo giống như Chân Bảo Lộ, đúng là mới được thiếp thân nha hoàn Hương Hàn của Chân Bảo Lộ chỉ cho.

      đắc ý, nghe Chân Bảo Lộ hỏi như vậy, Tiết Nghi Phương mới ngẫm nghĩ lại, rồi sau đó nháy mắt mấy cái : " có, mỗi ngày ta đều Như Ý Đường, nhưng chưa nghe qua."

      Trong long Chân Bảo Lộ 'lộp bộp', khuôn mặt nhắn nhất thời trầm xuống.

      Lúc này mới gấp gáp đứng dậy, chạy tới phương hướng tỷ tỷ mới .

      Chân Bảo Lộ vô cùng hối hận.

      Vì sao lúc nãy nàng để tâm hơn? Lão thái thái chỉ muốn gặp mình tỷ tỷ, nàng cứ mặt dày theo là tốt rồi. đứa cần gì mặt mũi.

      Chân Bảo Lộ theo hướng Như Ý Đường chạy tới, nhưng lâu như vậy rồi, cũng biết tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì hay . Nàng gấp vô cùng, nhìn thấy thiếu niên tới, tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy lại, bắt lấy tay của , đỏ mắt bật khóc "oa": "Đại Biểu Ca, thấy tỷ tỷ của ta!"
      Last edited: 9/8/16
      Dion, sanone2112, Phương Lăng12 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Canh hai – Tính tình

      Ngày thường Chân Bảo Lộ vốn có đôi mắt to long lanh ngập nước, lúc này lo lắng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu 'lộp bộp' rơi xuống, bộ dáng đáng thương, khiến cho Tiết Nhượng xưa nay dù đứng trước núi thái sơn sụp đổ cũng ung dung thản nhiên, bị sợ hết hồn.

      Tiết Nhượng cầm chặt bàn tay bé của nàng, vầng trán ngưng trọng, vổ về : "Đừng có gấp, muội từ từ , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Chân Bảo Lộ tin , đem đầu đuôi tình với , "... Thế nhưng mà Nghi Phương biểu tỷ với ta, bên người ngoại tổ mẫu có nha hoàn gọi là Lục Đàn. Ta lo lắng tỷ tỷ xảy ra chuyện." Mặc dù sốt ruột, nhưng đến cùng có rối loạn, dù sao trước mắt tìm tỷ tỷ mới là quan trọng nhất.

      Tiết Nhượng suy nghĩ, rồi : "Như vậy , ta dẫn muội tới chỗ tổ mẫu xem thử."

      Cũng chỉ có thể như vậy. Chân Bảo Lộ tình nguyện là mình suy nghĩ nhiều, với Tiết Nhượng, "Vậy chúng ta nhanh lên ."

      "Ừm." Tiết Nhượng gật đầu, lại thấy khuôn mặt nhắn của nàng tràn đầy vết nước mắt, lấy khăn tay ra lau cho nàng.

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng được, cảm thấy xấu hổ quá , vội : "Để ta tự làm được rồi." Nàng tiếp nhận cái khăn trong tay Tiết Nhượng, dám ngẩng đầu nhìn , đợi lau xong rồi, mới dè dặt giương mắt, nhìn vào đôi mắt đen kịt thâm thúy của thiếu niên trước mặt, Chân Bảo Lộ lầu bầu, thanh còn làm bộ khóc thút thít, " cho Đại Biểu Ca chê cười ta."

      Bất quá, nay nàng vẫn còn là con nít, khóc nhè tính mất mặt chứ? Chỉ có tự an ủi mình như vậy, Chân Bảo Lộ mới thấy khá hơn chút.

      Đợi hai người theo phương hướng Như Ý Đường đến, từ rất xa, thấy đình nghỉ mát Bát Giác dưới cây đại thụ, có thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt lẳng lặng đứng đó, bộ dáng thanh tú động lòng người, tựa như nụ sen mới nở trong ao ngày hè.

      Chân Bảo Lộ vui mừng thôi, vội bỏ tay của thiếu niên ra, vội vàng hấp tấp chạy tới, "Tỷ tỷ!"

      Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội chạy nhanh, sợ nàng ngã sấp xuống, bèn lên trước nắm hai tay của nàng vội : " từ từ thôi."

      Chân Bảo Lộ gật đầu, lại hỏi: "Tỷ tỷ, phải gặp ngoại tổ mẫu sao? Tại sao lại ở chỗ này?" Tuy tìm được tỷ tỷ, nhưng bây giờ thấy nàng mình đứng ở chỗ này, Chân Bảo Lộ cũng lo lắng liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi. Lại nhìn gương mặt của tỷ tỷ, có chút hồng hồng, mặt mặc dù có vết nước mắt, nhưng hốc mắt có chút ẩm ướt.

      Chân Bảo Quỳnh muốn , thấy Tiết Nhượng theo phía sau muội muội, có Tiết Nhượng biểu ca ở đây, nàng tiện với muội muội là nàng gặp Tống Chấp. Chỉ là... Chân Bảo Quỳnh vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nếu phải gặp được Tống nhị công tử, biết hôm nay nàng phát sinh tình gì.

      Chân Bảo Quỳnh đành phải mỉm cười : "Muội yên tâm, có chuyện gì." Lại thấy muội muội tỏ ra lo lắng, còn khóc, Chân Bảo Quỳnh càng cảm động lại tự trách, "Khiến muội lo lắng rồi."

      Chân Bảo Lộ lắc đầu: "Tỷ tỷ có chuyện là tốt rồi."

      Nhìn tình hình trước mắt, tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì. Nhưng Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, chuyện hôm nay, chắc chắn đơn giản như vậy. Người tìm được tốt rồi. Chân Bảo Lộ mực lôi kéo tay tỷ tỷ, nhất thời ngược lại là quên Đại Biểu Ca nãy giờ theo sau lưng nàng.

      Vẫn là Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, với Tiết Nhượng: "Đa tạ biểu ca giúp ta chăm sóc cho Tiểu Lộ."

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới nhớ tới Tiết Nhượng, xoay người, cũng muốn tiếng cảm tạ, nhưng Đại Biểu Ca mở miệng trước: "Ta đưa các ngươi quay lại."

      Chân Bảo Quỳnh khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn về phía hành lang cách đó xa. Thấy thiếu niên áo bào xanh vốn nên đứng đó rồi, lúc này mới rủ mắt xuống, thoáng khẽ cong môi.

      Chân Bảo Lộ lòng để người tỷ tỷ, lúc này biểu lộ rất của Chân Bảo Quỳnh, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt nàng. Chân Bảo Lộ là người từng trải, hiểu được loại vẻ mặt này có ý vị như thế nào, lập tức liền suy nghĩ: Chớ phải là tỷ tỷ gặp người nào rồi chứ?

      đường Chân Bảo Lộ cứ mực nắm tay tỷ tỷ như vậy, nghĩ đến chuyện vừa rồi, đợi về tới dưới sân khấu kịch, hai người ngồi xuống, Chân Bảo Lộ nhìn chiếc khăn màu xanh ngọc trong tay, mới nghĩ tới điều gì, lầu bầu: "Ôi, Đại Biểu Ca ----"

      Chân Bảo Lộ muốn đứng dậy, lại bị Chân Bảo Quỳnh kéo lại, nàng ta cười : " rồi."

      rồi.

      Chân Bảo Lộ nắm khăn trong tay, nhìn thoáng qua hành lang cách đó xa, đúng vậy, thấy Đại Biểu Ca xa.

      qua chỗ bằng hữu mời đến sao?

      Thế nhưng mà... Như thế nào ngay cả chào hỏi cũng tiếng với nàng. Thói quen này đúng là khiến người ta thích chút nào. Chân Bảo Lộ tức giận oán trách, rồi cất chiếc khăn này vào.

      .

      Hôm nay xảy ra loại chuyện này, đương nhiên Chân Bảo Quỳnh cũng dám lưu lại nữa. Sau khi tàn tiệc, Chân Bảo Quỳnh đến tạm biệt với lão thái thái, chuẩn bị mang theo muội muội hồi phủ. Mà Tiết Nghi Phương vốn nghĩ đến hôm nay có thể đem hai vị biểu tỷ biểu muội lưu lại, buổi tối còn có thể ngủ cùng chỗ, lúc này nghe hai người phải , rất tình nguyện, khuôn mặt nhắn xụ xuống : " phải ở lại mấy ngày sao? Tại sao muốn trở về?"

      Nhìn bộ dáng của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ cũng nỡ, nhưng nàng biết hôm nay tỷ tỷ bị kinh hãi, nếu bây giờ ở lại phủ An Quốc Công, buổi tối làm sao ngủ được? Chân Bảo Lộ nắm tay Tiết Nghi Phương : "Lần tới . Lần tới ta với phụ mẫu, cùng tỷ tỷ tới chơi với ngươi, nhất định ngủ lại qua đêm, thế nào?"

      Tiết Nghi Phương là tiểu nương thông minh, sao biết đây chỉ là lời có lệ..., vì có quan hệ tốt với Chân Bảo Lộ, Tiết Nghi Phương cũng khách khí, lúc này liền vạch trần : "Ta mới tin đâu, ta thấy là ngươi thích nhà của ta thôi."

      Lúc này đến phiên Chân Bảo Lộ biết làm sao.

      Vương Thị nhìn con nhà mình như vậy, vội tới kéo con đến bên cạnh, : "Con nhìn con xem, sao lại vậy? Hôm nay Quỳnh nhi cùng Lộ nhi ở lại, cũng phải ngày sau tới nữa. Lần tới nương với mẫu, cho Quỳnh nhi và Lộ nhi tới nhà chúng ta ở lại thời gian, cùng chơi với ngươi được chứ."

      Đến cùng Tiết Nghi Phương vẫn phải nghe lời của nương..., đành lưu luyến gật đầu.

      Lão thái thái cũng ở đây, thấy tình cảm của mấy cháu tốt như vậy, rất vui. Lúc này ngoại tôn nữ phải về phủ, lão thái thái cũng lo lắng, phân phó ma ma bên cạnh: " Tứ Hòa Cư kêu Đại thiếu gia đến, để đưa Quỳnh nhi và Lộ nhi về phủ."

      Ma ma đáp dạ, rồi đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng.

      Vương Thị nghe xong lại cười : "Lão tổ tông sợ là hồ đồ rồi, lúc này bằng hữu trong học viện của Nhượng nhi đều ở đây, hôm nay là sinh thần của , vất vả mới tụ họp lại, làm sao để đưa Quỳnh nhi và Lộ nhi về được, con dâu thấy hãy để Đàm nhi đưa là được rồi."

      cũng đúng. Tuy Lão thái thái muốn cho Nhượng nhi chung đụng với ngoại tôn nữ nhiều hơn, nhưng hôm nay là sinh thần của cháu trai, trong phòng còn có khách khứa, đích thích hợp.

      Lão thái thái : "Vậy được, để Đàm nhi đưa cũng tốt."

      Ngược lại là Tiết Đàm rất tình nguyện đưa hai vị biểu muội này về phủ.

      xe ngựa, Chân Bảo Lộ còn muốn đến chuyện vừa rồi, nhưng ràng tỷ tỷ của nàng muốn . Đến tột cùng tỷ tỷ gặp người nào? Chân Bảo Lộ biết tính tình tỷ tỷ dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ sợ nàng bị người ta khi dễ, cũng ra.

      Chân Bảo Lộ phiền não vén rèm xe ngựa lên, nhìn nhị biểu ca Tiết Đàm cưỡi ngựa bên cạnh, nhất thời thích ứng được là hôm nay phải Đại Biểu Ca đưa các nàng về.
      Dion, sanone2112, Phương Lăng13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :