1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Chua quá!

      Tiết Nhượng thấy hai gò má của Tiểu Biểu Muội đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cái miệng nhắn cũng hơi dẩu ra. Lúc nhìn thấy , cặp mắt to đen lúng liếng lập tức cong lên, cười đến ngọt ngào. Tiết Nhượng thản nhiên "Ừ", rồi mới lên tiếng: "Hôm nay được nghỉ, ta và Tống huynh cùng nhau đến đây chút."

      Nam tử mặc áo bào xanh bên cạnh Tiết Nhượng đúng là Nhị công tử Tống Chấp phủ Trung Dũng Hầu ôn nhuận lịch tao nhã. Lần trước được Tiết Nhượng liều mình cứu giúp, Tống Chấp tri ân báo đáp, muốn kết bằng hữu với Tiết Nhượng.

      Tống Chấp nhìn thấy hai tiểu nương trước mặt, cũng mỉm cười : "Chân Lục tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

      Tỷ phu!

      Chân Bảo Lộ nhìn thấy Tống Chấp, trong lòng tất nhiên vui vẻ, lại nghĩ tới chuyện ở sân ngựa ngày ấy, lập tức hỏi: "Thương thế của Tống công tử tốt hơn chưa?"

      Tống Chấp mỉm cười, làm khó tiểu nương này còn nhớ , nhân tiện : "Ngày ấy may mà có Tiết đại công tử, chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, nay sao rồi."

      Vậy là tốt rồi. Chân Bảo Lộ yên tâm, chợt nhớ tới ngày ấy Tiết Nhượng cũng bị thương, nãy giờ nàng chỉ quan tâm tới mình Tống Chấp, là có chút được. Chân Bảo Lộ lại nhìn sang Tiết Nhượng, hỏi: "Vết thương của Đại Biểu Ca cũng khá rồi sao?"

      Vẻ mặt Tiết Nhượng ôn hòa, : "Ừ, tốt lắm."

      Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, kéo tay vui vẻ : "Tỷ tỷ, vị này là Tống nhị công tử mà lần trước muội với tỷ đó, tỷ tỷ nhớ ?"

      Chân Bảo Quỳnh nhìn thoáng qua nam tử cao lớn nho nhã trước mặt, hơi chuyển ánh mắt, tiểu nương lễ phép : "Tống nhị công tử." Sau xoay sang Tiết Nhượng : "Đại Biểu Ca, hôm nay ta và muội muội cùng lão tổ tông đến lễ Phật, nên quấy rầy biểu ca và Tống nhị công tử nữa."

      Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, dù sao nam nữ giống nhau, tuy Tiết Nhượng là biểu ca, nhưng Tống Chấp là ngoại nam. Chân Bảo Lộ còn muốn gì đó, nhưng nhìn qua ánh mắt của tỷ tỷ nhà mình, cũng chỉ đành từ bỏ, liền nhìn Tiết Nhượng và Tống Chấp : "Đại Biểu Ca, Tống công tử, ta cùng tỷ tỷ lên trước đây."

      Thấy Chân Bảo Lộ phải , Tiết Nhượng mới nhớ tới cái gì, hai ba bước tiến lên, cầm túi nước trong tay nhét vào lòng Chân Bảo Lộ.

      Chân Bảo Lộ ngẩn người, nhìn vào mắt thiếu niên trước mặt, mấp máy : "Đại Biểu Ca?" Làm sao mà biết, nàng muốn uống nước? phải là mới vừa rồi nàng chuyện với tỷ tỷ, bị Đại Biểu Ca nghe được chứ?

      Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn túi nước trong tay, tuy rằng muốn uống, nhưng túi nước này...

      "Yên tâm, ta chưa uống qua."

      Chân Bảo Lộ hơi ngượng ngùng, nhưng tới lui cũng tiện từ chối ý tốt của Đại Biểu Ca, cười cười : "Vậy cám ơn Đại Biểu Ca nha." Lúc này mới theo tỷ tỷ cùng nhau lên núi.

      Sau đó Chân Bảo Lộ mở túi nước ra, thấy túi nước quả vẫn còn đầy, nên xoay sang tỷ tỷ : "Tỷ tỷ uống ?"

      Chân Bảo Quỳnh đáp: "Ta khát, muội uống ."

      Chân Bảo Lộ nhìn vẻ nhường nhịn mặt tỷ tỷ nhà mình, sau đó mới : "Tỷ tỷ muốn muội uống trước đúng ?" Nàng cũng khách khí nữa, cái miệng uống vào mấy ngụm, rồi đưa qua cho tỷ tỷ. Lúc này Chân Bảo Quỳnh cũng cự tuyệt.

      Uống xong nước, Chân Bảo Lộ theo bản năng đến Tống Chấp: "Tỷ tỷ, vị Tống nhị công tử kia nhìn rất lịch , dáng dấp cũng tốt." Ỷ vào bản thân tuổi còn , tùy ý thảo luận về ngoại nam cũng sao.

      Nhưng Chân Bảo Quỳnh lại : "Tống công tử là người ngoài, muội được cứ nhắc đến bên miệng, bị người khác nghe được tốt."

      Chân Bảo Lộ cúi đầu "Ồ" tiếng, sau đó mắt to đảo vòng quanh, hỏi: "Tỷ tỷ cảm thấy Tống nhị công tử có đẹp mắt ?"

      Chân Bảo Quỳnh quả thực có cách nào với vị muội muội này, bất đắc dĩ : "Tốt tốt, nhưng ta cảm thấy còn kém xa Tiết biểu ca."

      A?

      Chân Bảo Lộ vốn nghĩ, đời trước Tống Chấp là tỷ phu của nàng, đối với tỷ tỷ là lòng si tình, tò mò muốn biết khi gặp mặt hai người nghĩ gì về đối phương, ngờ tỷ tỷ nàng chưa hề để ở trong lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, tỷ tỷ nàng vậy, cũng là ---- Đại Biểu Ca xác thực tuấn tú hơn so với Tống Chấp! Đại khái là đời trước ấn tượng về Tống Chấp trong lòng nàng quá tốt, nên khi nhìn dung mạo của , tận lực điểm tô cho đẹp.

      Chân Bảo Lộ tình nguyện a tiếng, gì thêm nữa.

      Thời điểm hai tỷ muội đến Linh Phong tự, liền có tiểu tăng trong chùa dẫn đến sương phòng ở hậu sơn nghỉ ngơi. Lão thái thái và Tiết Thị ngồi dùng trà. Chân Bảo Lộ liếc mắt nhìn Chân Bảo Chương bên cạnh lão thái thái, chuyện vui vẻ gì đó cùng lão thái thái, cười rất là ngọt ngào. Nhìn thấy hai tiểu nương tới, Chân Bảo Chương mới câu: "Tứ muội muội, Lục muội muội cuối cùng đến, ta còn lo lắng, tính cho Phất Đông xem thử đó." Bộ dáng y như tỷ tỷ tốt.

      Chân Bảo Lộ nhìn Chân Bảo Chương, cũng chỉ khẽ cười. Nếu nàng đoán đúng, chuyện của Chân Bảo Nguyệt, khẳng định có liên quan tới Chân Bảo Chương. Nàng hiểu rất hai mẹ con Chân Bảo Chương và Trình Thị, khẩu phật tâm xà. Lại nghĩ đến đời trước phụ thân nàng qua đời, sau đó Nhị thúc được thừa kế tước vị, đường phát triển của Tam tỷ tỷ càng rộng mở...

      Sắc mặt Chân Bảo Quỳnh lạnh nhạt, xoay sang giải thích với lão thái thái chuyện mới vừa rồi gặp được Tiết Nhượng.

      Chân Bảo Lộ ở bên : "Đúng vậy, Đại Biểu Ca còn bảo cháu và tỷ tỷ thay ân cần thăm hỏi ngài nữa."

      Sao lão thái thái nhìn ra đường tỷ muội hợp? Nhưng hôm nay đến Linh Phong tự, bà cũng muốn xảy ra chuyện thoải mái, nên khuôn mặt tỏ ý cười : "Đúng là đứa trẻ tốt."

      Lão thái thái muốn nghỉ, kêu Tiết Thị dẫn ba đứa cháu cùng nhau bái Bồ Tát. Chân Bảo Chương muốn ở lại hầu bên cạnh lão thái thái, nhưng lão thái thái lại thản nhiên cần. Tuy rằng Chân Bảo Chương bất mãn, rốt cuộc cũng dám gì nữa, chỉ nhu thuận đáp dạ, rồi theo Tiết Thị cùng nhau bái Phật.

      Là vì nàng Chân Bảo Nguyệt mới bị đánh tay, trước mắt còn ở trong phòng dưỡng thương. Tuy chuyện này là Chân Bảo Nguyệt đúng, nhưng suy cho cùng Tiết Thị vẫn đau lòng cho nữ nhi, thêm nữa bà vốn thích Chân Bảo Lộ, nhất thời cũng cho nàng sắc mặt tốt.

      Chân Bảo Lộ cũng chẳng để ý. Nàng biết Tam thẩm thẳng tính.

      Bái Bồ Tát xong, Chân Bảo Lộ mới với Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, muội muốn ở trong đây thêm chút nữa, tỷ tỷ theo Tam thẩm trước ."

      Chân Bảo Quỳnh làm sao yên tâm, cũng hỏi vì sao, chỉ : "Tỷ ở lại với muội."

      Chân Bảo Lộ lắc đầu, : "Tỷ tỷ yên tâm, còn có Hương Hàn mà."

      Chân Bảo Quỳnh nhìn thoáng qua nha hoàn Hương Hàn theo phía sau muội muội, biết Hương Hàn cẩn thận, lập tức cũng thoáng yên tâm hơn, rồi nắm tay muội muội : "Vậy ngươi sớm tới theo nha."

      Chân Bảo Lộ gật gật đầu, đợi tỷ tỷ rồi, thế này mới quỳ gối xuống đệm hương bồ lần nữa.

      "Bồ Tát, xin người phù hộ cho cha mẹ bình an, sống lâu trăm tuổi, phù hộ Thượng Nhi và Vinh Nhi khỏe mạnh ngoan ngoãn, thông minh, phù hộ tỷ tỷ thuận lợi thi vào trường nữ học, sau đó..." Thuận lợi gả cho tỷ phu.

      Chân Bảo Lộ quy củ dập đầu, rồi mới từ đệm hương bồ đứng lên.

      Hương Hàn đứng bên cạnh, đở tiểu thư nhà mình lên, mới vừa rồi lời tiểu thư , nàng cũng đều nghe được. Lời này xuất ra từ miệng của tiểu nương tuổi, là quá mức hiểu chuyện. Hương Hàn hỏi: "Tiểu thư sao thay mình cẩu nguyện?"

      Chân Bảo Lộ cười cười : "Có mà."

      Hương Hàn lại tò mò hỏi: "Tiểu thư cầu gì vậy?"

      Chân Bảo Lộ nháy mắt mấy cái cười khẽ : " cho ngươi biết."

      Trong lòng nàng lặng lẽ hứa.

      Nàng có chí hướng gì lớn, đời trước thể thuận lợi xuất giá, đời này thầm nghĩ thành lập gia đình, sau đó trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con. Nàng muốn gả cho phu quân trung thực, cần có nhiều tiền đồ, đối với nàng tốt là được. Có điều, diện mạo còn phải được nữa...

      nghĩ tới, Chân Bảo Lộ bước ra đại điện, gặp Tống Chấp và Tiết Nhượng, lập tức vui vẻ : "Tống công tử..."

      Tống Chấp mỉm cười: " đúng lúc."

      Chân Bảo Lộ gật đầu, vừa liếc nhìn Tiết Nhượng bên cạnh Tống Chấp, lúc này mới hỏi: "Đại Biểu Ca, các ngươi tính chỗ nào?"

      Tống Chấp đáp: "Ta chào hỏi đại sư Linh Phong tự, rồi nghe phía sau núi có vườn quýt, tính cùng Tiết công tử xem thử."

      Vườn quýt? Chân Bảo Lộ lập tức thấy hứng trí, dù sao đến Linh Phong tự, bái Bồ Tát xong rồi cũng có việc để làm. Mà Tống Chấp cũng nhìn thấu tâm tư của tiểu nương trước mặt, : "Nếu chúng ta cùng nhau ."

      Chân Bảo Lộ gật đầu được,, thế này mới cùng Tống Chấp và Tiết Nhượng đến vườn quýt ở hậu sơn.

      Đây cũng là chỗ tốt của việc tuổi còn , nếu qua thêm vài năm, tiểu nương như nàng, tiện chung với biểu ca như vậy. Tống Chấp hay lại vui tính, dọc theo đường chuyện cùng Chân Bảo Lộ, nhưng ra trò chuyện với nhau rất vui.

      Tống Chấp : "Nhìn Chân Lục tiểu thư còn tuổi như vậy, lại đọc qua nhiều sách vở."

      Tuy rằng Chân Bảo Lộ thích được người khác khích lệ, nhưng làm sao nhận được lời khen từ vị Tống nhị công tử học xa hiểu rộng này, : "Đều do tỷ tỷ dạy ta, ta ngay cả nửa của tỷ tỷ cũng bằng."

      Tống Chấp "Ồ" tiếng, nghĩ đến tiểu nương đoan trang dịu dàng mới vừa rồi nhìn thấy, rất thanh tú nhã nhặn. Tống Chấp mỉm cười: "Có tỷ tỷ như vậy, quả nhiên Chân Lục tiểu thư có phúc lớn."

      Chân Bảo Lộ tán đồng gật đầu, trong lòng thầm : Ngày sau chính là ngươi có phúc lớn đó nha.

      Vẫn cùng Tống Chấp chuyện, Chân Bảo Lộ lại lạnh nhạt Đại Biểu Ca bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới điều gì, : "Đại Biểu Ca, nếu lúc này gặp nhau, muốn ta đem túi nước hồi nãy trả lại cho cho Đại Biểu Ca chứ?"

      Ánh mắt Tiết Nhượng lạnh nhạt, nghiêng đầu nhìn vào mắt to trong suốt của tiểu nương, muốn cần, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên khựng lại, : "Cũng được."

      Chân Bảo Lộ giật mình, hiển nhiên ngờ tới Đại Biểu Ca muốn. Bất quá nàng chỉ thuận miệng hỏi câu. Chân Bảo Lộ thoáng cười, với Hương Hàn theo phía sau: "Ngươi sương phòng đem cái túi nước kia lại đây."

      Hương Hàn thấy có biểu công tử phủ An Quốc Công ở chỗ này, cũng yên tâm, lập tức lĩnh mệnh trở về sương phòng lấy túi nước.

      Còn chưa nhìn thấy cây quýt, cũng ngửi được mùi quýt thơm rồi. Lúc ba người tiến vào vườn quýt, liền nhìn thấy những trái quýt vàng óng như ngọn đèn lung linh treo đầy đầu cành cây, cực kỳ mê người.

      Chân Bảo Lộ đưa tay ra muốn hái, chỉ tiếc vóc dáng nàng , có nhón chân lên cũng hái đến, chỉ có thể nhờ đến hai người còn lại hái quýt.

      Vóc dáng Tiết Nhượng cao gầy, khoát tay liền dễ dàng hái được, đưa cho Chân Bảo Lộ: "Nè."

      Chân Bảo Lộ mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn Đại Biểu Ca."

      Tống Chấp thấy hai người biểu huynh muội bọn họ hái quýt vui vẻ, nở nụ cười tiếp tục vào trong xem.

      Chân Bảo Lộ ngồi cái ghế dài bên dưới cây quýt, ngẩng lên chỉ huy Tiết Nhượng hái quýt, có điều chỉ trong chốc lát, hái được mười mấy trái. Chân Bảo Lộ tùy tay cầm lấy trái quýt lột ra, thấy Tiết Nhượng lại cầm quýt tới, mới : "Đại Biểu Ca nghỉ lát , lát nữa lại hái tiếp." Xong liếc nhìn xem chung quanh, thấy Tống Chấp chỗ nào rồi nữa.

      Chân Bảo Lộ chăm chú lột vỏ quýt, rất nhanh lột sạch , mùi thơm của quýt thấm vào đầy tay nàng, Chân Bảo Lộ tách ra múi muốn nếm thử, bỗng nhiên nghĩ, biết quýt này có chua hay .

      Nếu là chua...

      Chân Bảo Lộ suy nghĩ, lập tức có biện pháp, liếc mắt nhìn Tiết Nhượng ngồi nghỉ ngơi bên cạnh, tay bé đem quýt đến bên miệng : "Đại Biểu Ca."

      Có kinh nghiệm lần trước, lúc này Tiết Nhượng rất nhanh há miệng ra ăn vào múi quýt.

      Chân Bảo Lộ cẩn thận đánh giá vẻ mặt của , rồi sau đó mới hỏi: "Ngọt ?"

      Tiết Nhượng gật đầu, sắc ràng: "Rất ngọt."

      Vừa nghe là ngọt, thế này Chân Bảo Lộ mới yên tâm ăn, mỉm cười cầm múi quýt cho vào miệng.

      Tiểu nương miệng nho , múi quýt lại lớn, cả miệng lập tức phồng lên. Nào biết mới vừa cắn vào, khuôn mặt nhắn của Chân Bảo Lộ trở nên giống như cái bánh bao thịt nhăn nhúm lại.

      Nàng phun ra quýt trong miệng, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn sang Tiết Nhượng bên cạnh: "Đại Biểu Ca..."

      Chua chết nàng. Muốn trêu chọc nàng đây mà!

      Tiết Nhượng chuyện, chỉ thoáng cong khóe miệng.

      Chân Bảo Lộ thầm oán câu, sau cũng nhịn được cười lên khanh khách.

      Bị bài học kinh nghiệm, lúc này Chân Bảo Lộ cũng dám tin lời của Đại Biểu Ca nữa, tự mình chọn vài trái ngọt.

      Ngày mùa thu khí trời ấm áp dễ chịu, Chân Bảo Lộ ăn no, tựa vào ghế dài híp híp mắt. Chẳng qua làn da của tiểu nương quá mềm mại, chỉ mới phơi lát, mặt mũi liền đỏ bừng hết lên.

      Tiết Nhượng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn tiểu nương chợp mắt ghế dài.

      Thấy nàng thoáng nhăn đầu lông mày, Tiết Nhượng cởi ra áo khoác ngoài của mình, đứng dậy, mở rộng áo ra, giơ tay, thay nàng che ánh nắng.

      Thiếu niên đứng thẳng tắp, chưa qua bao lâu, gương mặt đẹp trai cũng bị phơi nắng đỏ bừng.
      Last edited: 16/7/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat18 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Canh - Ngọt ngào

      Chân Bảo Quỳnh ở trong sân chờ mãi, cũng thấy muội muội trở về, liền có chút sốt ruột.

      Chân Bảo Chương ung dung ra, nhìn thấy Chân Bảo Quỳnh, biết nàng đợi Chân Bảo Lộ, : "Sao Lục muội muội còn chưa trở lại? Có cần ta cùng Tứ muội muội ra ngoài kiếm ?" Đều là đường tỷ muội chung nhà, Chân Bảo Chương sao biết tính tình của Chân Bảo Lộ, mấy ngày này chăm chỉ lại làm sao? Thực chất bên trong còn phải là tiểu nha đầu thích náo động à.

      Chân Bảo Quỳnh : "Cảm ơn Tam tỷ. Xưa nay Tiểu Lộ nhu thuận, lập tức trở lại ngay."

      Chân Bảo Chương cười cười : "Vậy Tứ muội muội ở chỗ này chờ , ta vào trò chuyện cùng lão tổ tông."

      Chân Bảo Quỳnh thản nhiên "Ừ", thấy Chân Bảo Chương vào sương phòng của lão thái thái, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mới lộ ra vẻ lo âu.

      Lúc này thấy nha hoàn Hương Hàn của Chân Bảo Lộ tiến vào, Chân Bảo Quỳnh vừa vui vẻ, thấy chỉ có mỗi mình Hương Hàn, bước lên phía trước hỏi: "Tiểu Lộ đâu?"

      Hương Hàn thấy Tứ tiểu thư sốt ruột như vậy, biết nàng lo lắng cho tiểu thư, vì vậy mỉm cười : "Tứ tiểu thư yên tâm, lúc này Lục tiểu thư ở trong vườn hái quýt cùng Tiết đại công tử. Nô tỳ quay về lấy túi nước trước đó của Tiết đại công tử."

      Thế này Chân Bảo Quỳnh mới thở phào nhõm, nhưng vẫn là yên lòng, thể chiều theo tính tình của muội muội vui chơi ở bên ngoài, liền : "Ta cùng ngươi qua đó."

      Hương Hàn biết Tứ tiểu thư nhìn nhu hòa đáng , tính tình dịu ngoan, nhưng liên quan đến Lục tiểu thư, rất có phong phạm trưởng tỷ. Cũng may Lục tiểu thư cũng nghe lời vị tỷ tỷ này. Hương Hàn cầm túi nước rồi đưa Chân Bảo Quỳnh đến vườn quýt, vào trong vườn, lúc này đường dễ , nên nhắc nhở: "Tứ tiểu thư chậm chút."

      Bên cạnh Chân Bảo Quỳnh có nha hoàn Bích Trúc cùng theo tới giúp đỡ.

      được đoạn đường, nghe có người gọi nàng.

      "Chân Tứ tiểu thư."

      Là giọng của nam tử.

      Chân Bảo Quỳnh giật mình, theo tiếng quay đầu lại, thấy thiếu niên mặc y phục màu xanh ra từ đường mòn bên trái.

      Mặt mày thiếu niên tuấn nhã, khí chất như ngọc, bộ dáng rất là ôn hòa gần gũi.

      Ánh mắt Chân Bảo Quỳnh sáng lên, mở miệng : "Tống nhị công tử." Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng gặp được Tống nhị công tử, Chân Bảo Quỳnh vẫn có chút vui vẻ, lúc này nhịn được hỏi, "Tống nhị công tử có biết muội muội của ta và Tiết biểu ca ở đâu ?"

      Tống Chấp đến cùng Tiết Nhượng, mà muội muội nàng và Tiết biểu ca ở cùng nơi, tất nhiên Tống Chấp biết được muội muội ở nơi nào.

      Qủa nhiên, Tống Chấp khẽ vuốt cằm, : "Biết. Ta đưa Chân Tứ tiểu thư qua đó." Xưa nay luôn gần gũi tốt bụng, vả lại vị Chân Tứ tiểu thư này cùng lắm mới mười mười hai tuổi, có vẻ ổn trọng, bất quá vẫn là tiểu nương. khác mấy với Tam muội trong phủ của .

      Chân Bảo Quỳnh rất là cảm kích, vội : "Vậy làm phiền Tống nhị công tử rồi."

      Tống Chấp mỉm cười cần khách khí, thấy nàng còn tuổi mà đoan trang ổn trọng như thế, lại nghĩ tới tiểu nương khả ái trắng trẻo mới vừa rồi luôn miệng khen tỷ tỷ nàng, đúng là danh xứng với thực.

      Chân Bảo Quỳnh theo Tống Chấp cùng nhau sâu vào trong vườn quýt. Nàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng thiếu niên trước mặt. Nghĩ tới lời của muội muội, nhịn được mỉm cười. Trách được muội muội nàng nóng nảy như vậy, mới gặp mặt vị Tống nhị công tử này lần, liền đối với rất có thiện cảm. Vị Tống nhị công tử này người hào hoa phong nhã, vừa nhiệt tình vừa tốt bụng.

      Có lẽ bởi vì nghĩ tới xuất thần, nên chú ý tới hòn đá dưới chân, chân trái của Chân Bảo Quỳnh bước lệch, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may Bích Trúc phản ứng nhanh, tay vịn lấy Chân Bảo Quỳnh.

      Tuy rằng ngã sấp xuống, nhưng mắt cá chân vẫn bị trật, Chân Bảo Quỳnh nhíu mày, đau đến hít vào ngụm khí lạnh.

      Tống Chấp bước lên phía trước hỏi: "Chân Tứ tiểu thư?"

      Xưa nay Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, trước mặt ngoại nam chưa hề làm ra trò cười này, liền cúi đầu xuống, nhất thời biết nên như thế nào cho phải.

      Lúc này Chân Bảo Lộ hái quýt xong tới, nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình, lập tức giống như con chim yến mới sinh trở về mà chạy tới gọi: "Tỷ tỷ." Đến khi tới gần thấy Bích Trúc đỡ cánh tay của tỷ tỷ, thế này mới chú ý tới chân của Chân Bảo Quỳnh, hỏi: "Tỷ tỷ bị trật chân sao?"

      Tìm thấy muội muội, Chân Bảo Quỳnh mới gật đầu : "Ừ, có gì đâu, muội mau theo ta trở về ."

      Chân Bảo Lộ biết, tỷ tỷ yên tâm tìm nàng mới bị trật chân, nhất thời cảm thấy tự trách, liền đỡ cánh tay kia của tỷ tỷ : "Ta đỡ tỷ tỷ trở về."

      Lúc này trong lòng nàng chỉ có tỷ tỷ, cũng hề liếc mắt nhìn Đại Biểu Ca theo sau lưng.

      .

      Bữa trưa dùng cơm chay tại Linh Phong tự. Đậu -ve, nấm và mộc nhĩ xào chung với nhau, màu sắc vô cùng tươi đẹp, mùi vị thơm ngon; củ cải ướp chua ngọt thanh mát, còn có củ từ ướp mật ong, phỉ thúy đậu hủ, khoai sọ chưng mềm... Tuy là thức ăn chay, nhưng cũng có thể làm ra đa dạng đến vậy. Ngay cả Chân Bảo Lộ kén ăn, cũng biết được cơm chay của Linh Phong tự ăn rất ngon. Nếu là ngày thường, nàng cố gắng ăn thêm chén cơm.

      Nhưng hôm nay Chân Bảo Lộ chỉ im lặng ăn cơm, có khẩu vị mấy.

      Lão thái thái quan sát liếc mắt nhìn Chân Bảo Quỳnh, : "Quỳnh nhi bị trật chân, hai ngày này hãy nghỉ ngơi trong sương phòng." Rồi với Chân Bảo Lộ, "Tiểu Lộ hãy trò chuyện với tỷ tỷ ngươi nhiều chút, đừng có chạy chơi lung tung nữa."

      Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, biết được dù lão thái thái chưa trực tiếp trách cứ, nhưng cũng là trách phạt nàng.

      Bởi vì hôm nay lão thái thái đem Phật châu quý giá nhất cho Chân Bảo Lộ, trong lòng Chân Bảo Chương vốn thoải mái, nhưng Chân Bảo Lộ quả thực ở bên ngoài chơi đùa như nàng suy nghĩ, mà Chân Bảo Quỳnh còn cẩn thận bị trật chân, trong lòng Chân Bảo Chương liền thấy rất mát lòng. Nàng biết lão thái thái thích cháu ổn trọng khéo léo, Lục muội muội học bài tiến bộ lại làm sao? Tính tình thích náo động là sửa đổi được. Lúc này ngay cả Chân Bảo Quỳnh xưa nay ổn trọng cũng bị liên lụy. Đúng là chuyện tốt.

      Rốt cuộc Chân Bảo Chương vẫn là tiểu nương tuổi còn trẻ, bản thân mình cảm thấy che giấu vô cùng tốt, nhưng ở trong mắt người lớn, có thể nhìn thấy rất ràng.

      Thí dụ như Tam phu nhân Tiết Thị hầu hạ lão thái thái dùng cơm, thấy bộ dáng Chân Bảo Chương cố nén nụ cười như vậy, nhịn được cau mày lại. Việc trong ngày thi khảo nghiệm, trong lòng Tiết Thị rất ràng. So với Chân Bảo Lộ được nuông chiều, bà càng thích nữ nhi mình qua lại thân thiết với Chân Bảo Chương hơn.

      Sau khi bị lão thái thái trong bữa ăn trưa, Chân Bảo Lộ liền ở cùng tỷ tỷ trong sương phòng, có ra ngoài nửa bước.

      Chân Bảo Quỳnh biết tính tình muội muội hoạt bát, hôm nay vất vả mới được chơi, sao có thể cùng nàng ngồi buồn chán trong phòng? Lập tức : "Muội muội, ngươi cần ở với tỷ, muốn ra ngoài cứ ra ngoài, bất quá phải có Hương Hàn cùng muội."

      Chân Bảo Lộ sớm kiềm chế tính ham chơi của mình, khẽ mỉm cười : "Buổi sáng mệt rồi, bây giờ ở trong phòng nghỉ ngơi chút." Lại nghĩ tới trước đó nàng cùng Đại Biểu Ca hái quýt, trong lòng thư thản nhiều, nghiêng đầu với tỷ tỷ, "Quýt trong vườn ăn rất ngon, vốn là hái được ít, muốn cho tỷ tỷ nếm thử, chẳng qua... đều ở chỗ Đại Biểu Ca rồi." xong lời cuối cùng, giọng điệu có chút tiếc nuối.

      Mới vừa rồi tỷ tỷ bị trật chân, nàng lòng chỉ nghĩ tới tỷ tỷ, làm sao còn nhớ Đại Biểu Ca cầm quýt giùm nàng?

      Chân Bảo Quỳnh cũng phải người tham ăn, làm sao nghĩ đến trái quýt gì chứ? Nhưng hôm nay cái gì muội muội cũng nghĩ đến nàng, khiến nàng cảm thấy rất ngọt ngào, nụ cười mặt cũng sâu hơn.

      Chân Bảo Lộ cảm thấy phiền muộn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của tỷ tỷ nhà mình, lầm bầm hỏi: "Tỷ tỷ cười cái gì vậy?"

      Chân Bảo Quỳnh hơi hơi mím môi, : " có gì. Chẳng qua là cảm thấy vui vẻ thôi."

      Chân Bảo Lộ lập tức hiểu ra, cũng cười theo. Ngẫm lại bản thân mình đời trước là ngốc, tỷ tỷ tốt như vậy mà đối nghịch làm cái gì? Nàng quan tâm : "Chân của tỷ tỷ còn đau ?"

      Chân Bảo Quỳnh biết muội muội tự trách, nhưng chuyện hôm nay là do nàng cẩn thận, sao có thể trách muội muội được, vội : "Rượu thuốc ở Linh Phong tự vô cùng tốt, ta hết đau."

      Nào có tốt như vậy? Lừa tiểu hài tử còn được. Bất quá nghĩ lại phải nàng chính là tiểu hài tử à?

      Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ cau mày lại.

      Buổi chiều hôm đó Chân Bảo Lộ vẫn ở lại trong phòng cùng tỷ tỷ, sau khi dùng xong bữa tối, tỷ muội hai người cùng nhau chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiết Thị liền tiến vào xem Chân Bảo Quỳnh.

      Tiết Thị là dì của Chân Bảo Quỳnh, còn là Tam thẩm, vả lại Chân Bảo Quỳnh mất mẫu thân từ , nên bà khá quan tâm tới nàng. Chuyện tình ngày hôm đó, tất nhiên bà cũng là giận chó đánh mèo lên Chân Bảo Lộ, nên trưng ra sắc mặt với Chân Bảo Lộ. Để cho Chân Bảo Lộ hiểu được, mới vừa rồi có lão thái thái, thái độ của Tam thẩm đối với nàng bớt nhiều.

      Tuy rằng Chân Bảo Lộ thoải mái, nhưng cũng làm được gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh tỷ tỷ, nhìn Tiết Thị dẫn ma ma bên người đến xem chân bị thương của tỷ tỷ.

      Bành ma ma theo Tiết Thị từ phủ An Quốc Công, đối với té ngã bị bong gân rất có kinh nghiệm. Lúc này Tiết Thị cố ý mang theo Bành ma ma đến để xem cho Chân Bảo Quỳnh.

      Cởi giầy ra, Chân Bảo Lộ mới thấy chân của tỷ tỷ bị trật có chút nghiêm trọng, mắt cá chân có máu ứ đọng.

      Tiết Thị nhíu mày, : "Ngươi nhìn xem..."

      Chân Bảo Quỳnh biết tính Tiết Thị, chỉ tùy theo bà, dám câu.

      Bành ma ma xem qua chân của Chân Bảo Quỳnh, : "Vết thương ở chân hề , Tứ tiểu thư chịu đựng chút, lão nô dùng biện pháp tổ truyền xoa nắn lại cho người. hơi đau, có điều nắn lại gân rồi mau lành ngay."

      Chân Bảo Quỳnh tin vào tay nghề của Bành ma ma, lập tức cảm kích : "Vậy làm phiền Bành ma ma rồi."

      Bành ma ma tuổi già, đôi tay có chút thô ráp, mặt đầy nếp nhăn, móng tay hơi ố vàng. So sánh với bàn chân trắng nõn thon của Chân Bảo Quỳnh, chân nàng càng trắng trong như ngọc hơn. Bành ma ma nhàng cầm chân Chân Bảo Quỳnh, sờ soạng vài cái, mới thoáng dùng sức xoa nắn.

      Liền nghe được Chân Bảo Quỳnh hít vào ngụm khí lạnh, đau đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

      Chân Bảo Lộ khẩn trương đứng ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt nhắn nhăn lại, nhịn được : "Ôi, Bành, Bành ma ma, bà chút."

      Tiết Thị thấy bộ dáng lo lắng của Chân Bảo Lộ, thể tức giận, trừng mắt liếc nhìn nàng, : "Nếu ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng chạy lung tung, Quỳnh nhi làm sao bị như vậy? giờ lại tỏ ra quan tâm, sớm biết thế làm gì?"

      Tuy rằng Chân Bảo Lộ vì chuyện này rất tự trách, nhưng làm sao chịu được chỉ trích thẳng thừng như vậy? Tuy nàng cố gắng nhu thuận ổn trọng, nhưng tính nuông chiều ngấm sâu trong xương tủy vẫn sửa đổi được, nhất thời bị tức đến hốc mắt cũng đỏ lên.

      Chân Bảo Quỳnh vừa bị Bành ma ma xoa nắn chân, vừa lo lắng cho muội muội và Tam thẩm, vội vàng : "Tam thẩm, tất cả việc này liên quan tới Tiểu Lộ. Tam thẩm, người..., người thể muội muội ta như vậy."

      Nghe cháu lời này, Tiết Thị bị tức có chút đau buồn.

      Lúc trước hai tỷ muội các nàng lần lượt gả vào phủ Tề Quốc Công, cũng là tỷ muội ruột, còn là chị em dâu. Sau đó bà thấy cháu còn mất mẫu thân, rất đáng thương, liền đối với nàng quan tâm hơn. Khi đó cháu cùng bà thân như mẹ con, buổi tối còn cùng bà ngủ chung, thẳng đến khi kế thất Từ Thị vào cửa, mới để Từ Thị nuôi dưỡng. Bây giờ, cháu nhu thuận như vậy, nhưng lại vì muội muội kiêu căng chống đối với mình?

      Gương mặt đoan chính thanh nhã của Tiết Thị nhuộm vẻ giận dữ, buồn bực : "Khá lắm, sau này ta mặc kệ ngươi, hai tỷ muội các ngươi tình thâm, ta là người ngoài, có tư cách quản muội muội bảo bối này của ngươi."

      Lời tức giận của Tiết Thị, người ở trong phòng đều có thể nghe được, là vì quá quan tâm đến cháu Chân Bảo Quỳnh. Chân Bảo Quỳnh cũng biết mình chuyện hơi nặng lời, nhưng vất vả lắm nàng mới cùng muội muội hòa thuận, vả lại, nàng thể nhìn người khác muội muội của mình như vậy.

      Chân Bảo Quỳnh quên cơn đau chân, giọng : "Tam thẩm, con... con phải có ý này."

      Rốt cuộc Tiết Thị vẫn là trưởng bối, cũng tiện nổi giận với cháu , chẳng qua là cảm thấy cháu quá hiền lành, tránh được bị khi dễ. Càng thấy Chân Bảo Lộ là tiểu nương có lương tâm, cho dù có móc tim móc phổi đối xử với nàng nàng cũng để ở trong lòng.

      Đợi Bành ma ma nắn chân cho Chân Bảo Quỳnh xong, Tiết Thị cũng thêm lời quan tâm nào nữa, dẫn Bành má má liền .

      Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tiết Thị ra ngoài, chợt nhớ tới đời trước, tỷ tỷ vì muốn chiếu cố nàng và bọn đệ đệ, ngay cả việc hôn với phủ Ninh Hầu cũng bị đẩy lui. Khi đó Tam thẩm nóng lòng tới xem, mắng tỷ tỷ nàng ngu xuẩn. Nay nghĩ lại, quá ngu rồi. Trưởng nữ có cha mẹ, việc hôn vốn khó chắc, nếu có nhà ngoại tổ là phủ An Quốc Công, tỷ tỷ nàng làm sao có thể có mối hôn tốt như vậy? Nhưng tỷ tỷ đúng là ngốc. May mà tỷ phu cũng là ngốc tử lòng si tình, nguyện ý chờ tỷ tỷ.

      Khi đó nàng sao? Lại chỉ lòng nghĩ gả cho Từ Thừa Lãng, sớm ngày thoát ly khổ ải.

      Chân Bảo Quỳnh thấy đôi mắt muội muội ửng hồng, biết nàng chịu ủy khuất, liền kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, lời dịu dàng an ủi: "Tiểu Lộ, muội...muội đừng tức giận. Tính tình Tam thẩm muội còn biết sao? Việc hôm nay chính do ta cẩn thận, muội đừng tức giận, được ?"

      Chân Bảo Lộ : "Muội giận Tam thẩm..." xong cuối đầu xuống nhìn vạt áo thêu hoa hải đường, giọng . "... Chẳng qua là cảm thấy bản thân mình xác thực rất đáng ghét."

      Tính xấu trước kia, có ai nhịn được chứ?

      Muội muội khóc, Chân Bảo Quỳnh thấy trong lòng nhõm hẳn. Nàng mỉm cười, giơ tay nhéo cái mũi vểnh lên của muội muội, : "Làm sao mà đáng ghét hả? Muội muội của ta là khiến người thích."

      Chân Bảo Lộ cười cười, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thoải mái, liền ngẩng đầu : "Tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài chút, được ?"

      Vẫn là tức giận...

      Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ, : "Vậy ra ngoài tản bộ chút , ta cùng muội được, nên muội rồi sớm trở về."

      Chân Bảo Lộ đáp dạ, rồi ra sân dạo.

      Trong sân có trồng hai cây hoa quế, lúc này đúng là mùa hoa quế nở rộ, đầy sân đều tràn ngập mùi thơm hoa quế. Bất quá mùi hương hoa này vẫn thể làm cho tâm tình Chân Bảo Lộ bình tĩnh lại.

      Tam thẩm nghĩ nàng như vậy, những người khác ở phủ Tề Quốc Công, cũng đều nghĩ nàng như vậy . Có lẽ nương cũng vậy...Trong lòng vốn tràn đầy tự tin, lúc này đột nhiên có hơi nản lòng rồi.

      Chân Bảo Lộ chậm rãi dạo trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy phảng phất có bóng người bên ngoài, bước chân nhất thời ngừng lại. Nàng biến sắc, hỏi: "Ai... Ai ở đó?"

      Vừa dứt lời, thấy thiếu niên cao gầy ra từ chỗ tối.

      "Lộ biểu muội."

      Chân Bảo Lộ kinh ngạc, : "Đại Biểu Ca?" Nàng hai ba bước chạy tới, ngẩng đầu lên , "Đại Biểu Ca tới làm gì vậy?"

      Tiết Nhượng ho tiếng, : "Lúc trưa Lộ biểu muội lấy quýt."

      Chân Bảo Lộ cúi đầu, quả thực thấy trong tay cầm theo cái túi màu xám, bên trong chứa những trái quýt vàng óng.

      ra là đặc biệt đến đưa quýt, khuôn mặt Chân Bảo Lộ tươi cười đón chào. Có lẽ biểu ca đến muốn đưa quýt, nhưng tới bên ngoài ngượng ngùng vào. Dù sao bây giờ trời cũng tối.

      Chân Bảo Lộ mỉm cười, sau đó thu lại ý cười, thản nhiên : "Cảm ơn Đại Biểu Ca, bất quá... Bất quá ta muốn ăn quýt nữa. Đại Biểu Ca giữ quýt lại tự mình ăn ."

      Mặc dù Tiết Nhượng là nam tử, nhưng cũng có lúc thận trọng, thấy hai mắt của Tiểu Biểu Muội hơi ửng hồng, giống như vừa mới khóc, hoặc là bị ủy khuất gì đó. Nghĩ đến hôm nay chuyện tỷ tỷ nàng bị trật chân, sợ là do vậy ?

      Vì thế Tiết Nhượng hỏi: "Chân của Quỳnh biểu muội thế nào rồi?"

      Chân Bảo Lộ biết là vì tỷ tỷ, mới tiện nghi có thêm Đại Biểu Ca là Tiết Nhượng, sao nữa , Đại Biểu Ca thân với tỷ tỷ hơn. Nên lập tức đến muốn ---- quýt này là đưa cho tỷ tỷ, mà nàng còn vô cùng tự nhiên cho rằng đây là đưa cho nàng.

      Là nàng tự mình đa tình rồi. Trong lòng Chân Bảo Lộ có hơi khó chịu, nghe Tiết Nhượng hỏi tỷ tỷ, thoáng cụp mắt : "Mới vừa xức rượu thuốc xong, hồi nãy Bành ma ma nắn gân chân cho tỷ tỷ, có lẽ lành mau thôi."

      muốn nhìn lại cặp mắt ửng hồng của nàng, nhưng nàng rũ mắt xuống.

      Tiết Nhượng ừ tiếng, : "Vậy tốt rồi. Có điều... ngươi mới muốn ăn quýt, vậy muốn ăn cái gì?"

      Hả?

      Chân Bảo Lộ hơi nghi hoặc ngước mắt lên, nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của người thiếu niên, trước kia nàng thấy, ràng là người chín chắn nội liễm còn kiệm lời, nhưng có vẻ như rất là quan tâm Tiểu Biểu Muội này. Chân Bảo Lộ nhìn dáng vẻ ấy của , bỗng nhiên có loại cảm giác ---- nếu giờ phút này nàng muốn ăn Bàn đào của Vương Mẫu nương nương, cũng bay lên trời, học Tề Thiên đại thánh hái Bàn đào xuống cho nàng.

      Chân Bảo Lộ bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, nghiêng đầu cười khanh khách : "Ta muốn ăn thịt, được ?"

      Thanh của tiểu nương mềm ngọt, so với câu nệ khách khí lúc đầu, giọng điệu này có chút ý tứ hàm xúc làm nũng bên trong.

      Tiết Nhượng chậm rãi rũ mắt, lại nhịn được nhìn thêm mấy lần. Nhớ tới đời trước, tiểu nương khả ái xinh đẹp kia, đứng bên cạnh thanh mai trúc mã Từ biểu ca làm nũng, cũng là dáng dấp như vậy.

      Trong lòng Tiết Nhượng nổi lên chua xót, lại ức chế được cảm thấy chút ngọt ngào, lúc này nhìn vào cặp mắt xinh đẹp của nàng, giọng trầm ấm: "... Được."

      .

      Chân Bảo Lộ chỉ là thuận miệng thôi, dù sao đây cũng là trọng địa Phật môn, ở đâu có thức ăn mặn?

      Cho dù là có, nay nàng theo lão tổ tông cùng nhau đến đây, nào dám ăn a?

      Nhưng thấy Đại Biểu Ca đáp lại, còn vài ba lần bắt được mấy con chim sẻ cây, sau đó cởi giày, kéo ống quần chuẩn bị xuống ao bắt cá.

      Giờ là cuối thu, buổi tối có chút lạnh, mà Linh Phong tự núi, trong ao nước tự nhiên là lạnh lẽo buốt xương.

      Chân Bảo Lộ đứng bên cạnh ao, sốt ruột : "Đại Biểu Ca, nước này lạnh lắm, ngươi mau lên , đừng bắt cá nữa... Ta cần ăn cá." Sợ kinh động người trong chùa, Chân Bảo Lộ dám lớn tiếng kêu. Nếu bị người ta phát Trưởng tử phủ An Quốc Công, thế nhưng hơn nửa đêm ở chùa chiền của người ta mò cá trong ao, vậy Đại Biểu Ca bị mang tiếng ăn chơi trác táng khinh nhờn Thánh Địa Phật Môn mất thôi.

      Lại Tiết Nhượng cầm sào trúc chuẩn bị xiên cá, nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của tiểu nương đứng bên cạnh ao, liền qua.

      Bởi vì đứng trong ao, nhưng ra khó mà ngước đầu lên nhìn nàng, hỏi: " cần?"

      Chân Bảo Lộ vội vàng gật đầu: "Ừ, muốn muốn, ngươi lên mau ." Lại nhìn để chân trần, thúc giục, "Ngươi mang giày vào nhanh lên."

      nương trong nhà thể tùy tiện lộ chân ra ngoài, nhưng nam tử tùy tiện lộ chân cũng phải thói quen gì tốt, bất quá... tuổi của Đại Biểu Ca lớn lắm, mà bàn chân cũng to.

      Đây là lần thứ hai nàng kinh ngạc vì bàn chân to của rồi.

      Tiết Nhượng rất biết nghe lời, sau khi lên, mới nhìn mấy con chim bắt khi nãy, hỏi: "Vậy nướng chim sẻ ăn nha?"

      Chân Bảo Lộ phải ăn, dù sao tiểu nương trong nhà, nhìn thấy chim sẻ đáng như vậy, thích còn kịp, làm sao mà nỡ ăn nó? Nhưng... Đại Biểu Ca xuống tay quá nặng, lúc này vài con chim sẻ đáng bay lên được nữa. biết vì sao, Chân Bảo Lộ như ma xui quỷ khiến gật đầu.

      Mặc dù Tiết Nhượng là thiếu niên, nhưng bắt tay vào làm việc khá lưu loát, chỉ trong chốc xử lý tốt mấy con chim sẻ, sau đó nhóm lửa lên nướng.

      Chân Bảo Lộ ở kế bên Tiết Nhượng cùng nhau ngồi xuống.

      Vầng trăng sáng tỏ, ánh lửa ấm áp. Chỉ cảm thấy bản thân mình hai đời gộp lại, cũng chưa trải qua loại tình huống này.

      Nàng thoáng nghiêng đầu , trong ánh lửa bập bùng, vốn là thiếu niên ngây ngô, nhưng lại có trầm ổn khiến lòng người yên bình.

      Nhìn mấy con chim sẻ nướng lửa, trong lòng vui cũng dần dần tiêu tan, đến khi ngửi được mùi thịt nướng, Chân Bảo Lộ càng tỏ ra hưng phấn, giọng hỏi: "Đại Biểu Ca, nướng chín chưa?"

      Tiết Nhượng có thể nghe ra hưng phấn trong giọng của Tiểu Biểu Muội, liếc mắt nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rực trong suốt, dĩ nhiên còn vẻ ủy khuất vành mắt đỏ như mới vừa rồi, mỉm cười : "... Sắp rồi."

      Chim sẻ , nướng so với cá nhanh hơn nhiều.

      Tiết Nhượng cẩn thận cầm trong tay xâu chim sẻ nướng đưa tới, : "Ăn trước xâu này . Cẩn thận nóng, chờ nguội chút hãy ăn nữa."

      Chân Bảo Lộ đưa tay tiếp nhận, dùng sức gật đầu. Nàng cầm xâu chim sẻ nướng, cái mũi tiến đến gần ngửi. Mặc dù chim sẻ nướng hơi , cũng là mỹ vị khó có được, thịt vừa mềm vừa mịn, hương vị thơm ngon vô cùng. Bữa tối hôm nay Chân Bảo Lộ vốn chỉ ăn ít, đói bụng lắm rồi, nên mới trong chốc lát ăn hết xâu chim sẻ vào trong bụng. Sau đó lấy khăn lau miệng, mong chờ vào xâu chim sẻ nướng thứ hai trong tay Đại Biểu Ca.
      Last edited: 16/7/16
      Phương Lăng, B.Cat, Aliren17 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban nhieu nha.co len

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Canh hai - Tâm tư


      Xâu chim sẻ thứ hai cũng được nướng kỹ. Chân Bảo Lộ vốn muốn chia cho Tiết Nhượng. Nhưng chim sẻ nướng quá thơm, nàng đành phải da mặt dày ăn toàn bộ vào trong bụng. Dù sao, bộ dáng của Đại Biểu Ca cũng có vẻ đói bụng.

      Ăn được sai biệt lắm, Hương Hàn canh chừng cách đó xa bắt đầu thúc dục. Chân Bảo Lộ vội phản ứng lại, đứng lên : "Đại Biểu Ca, ta phải trở về rồi, bằng tỷ tỷ lo lắng lắm."

      Tiết Nhượng cũng đứng dậy theo, : "Ta đưa ngươi."

      Chân Bảo Lộ lắc đầu: " cần, có Hương Hàn ở đây rồi." chuyện hôm nay, hai đời của nàng gộp lại cũng chưa từng trải qua, cũng cần , sau khi vì kích thích mà ăn ngốn nghiến quá nhanh, buồn phiền trong lòng nàng sớm quét sạch sành sanh.

      Mà lúc này, nàng nhìn vị Đại Biểu Ca này tất nhiên thuận mắt hơn: "Hôm nay cám ơn Đại Biểu Ca, ta trước."

      Nàng cười với , rồi nhấc váy bước .

      Tiết Nhượng lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng tiểu nương xa, thế này mới đột nhiên mỉm cười.

      Chân Bảo Lộ biết người mình toàn mùi thịt nướng, nếu bị tỷ tỷ nhìn thấy, nhất định thể gạt được, định sau khi về phòng kêu Hương Hàn chuẩn bị nước, tắm rửa tốt.

      Nào biết nàng vừa mới vào, thấy tỷ tỷ ngồi ghế hoa hồng, chờ nàng đây mà.

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới chậm chạp tới: "Tỷ tỷ..." Nàng sợ tỷ tỷ tức giận, liền giải thích chuyện cùng Tiết Nhượng ở cùng chỗ, sau khi xong nháy mắt , "Tỷ tỷ tức giận chứ?"

      Chân Bảo Quỳnh thấy dáng vẻ của muội muội lúc này, cùng với bộ dáng như trái cà tím héo queo hồi nãy hoàn toàn bất đồng, khi đó nàng còn lo lắng mình muội muội bị ủy khuất, mới qua lát mà vẻ mặt lại tươi cười rồi. Nghĩ đến việc cùng Tiết biểu ca chỗ vô cùng tốt.

      Tuy Chân Bảo Quỳnh có nghi vấn, nhưng tâm tình muội muội tốt, nàng cũng thấy vui vẻ theo.

      Nàng : "Trở về là được rồi." xong, mới ngửi được mùi người muội muội, nhăn mày hỏi: "Sao có mùi gì vậy?"

      Chân Bảo Lộ giống Chân Bảo Quỳnh dối, nàng có tí khôn vặt, thời điểm dối ánh mắt vẫn sạch trong suốt, hề nhìn ra là gạt người. Nhưng đối mặt với tỷ tỷ, nàng nghĩ muốn dấu diếm, liền cẩn thận đem chuyện khác người hôm nay kể với tỷ tỷ.

      Quả thực, Chân Bảo Lộ vừa xong, Chân Bảo Quỳnh liền mở to hai mắt : "Các ngươi làm sao... Làm sao có thể..." Đây là nơi Phật Môn thanh tịnh. Nhìn khuôn mặt cười khanh khách của muội muội, Chân Bảo Quỳnh bất đắc dĩ , "Về sau được như vậy nữa. Có thể có người nhìn thấy sao?"

      Nàng biết tỷ tỷ nỡ trách phạt nàng.

      Chân Bảo Lộ mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy ly trà sứ trắng đặt bàn muốn uống, thấy Chân Bảo Quỳnh : "Nước này nguội rồi." xong bảo Bích Trúc bưng tới ly trà nóng.

      Chân Bảo Lộ nhu thuận "Ồ", lúc này mới nhận lấy ly trà nóng uống vào mấy ngụm, : "Tỷ tỷ yên tâm , ta để Hương Hàn trông chừng, chỗ đó rất khuất, có người khác tới."

      Chân Bảo Quỳnh thở phào nhõm, : "Vậy là tốt rồi." Nhưng vừa nghĩ tới Tiết Đại Biểu Ca trầm ổn này của nàng, thế mà cả buổi tối cùng chơi đùa với muội muội, thể tưởng tượng. Nàng và Đại Biểu Ca cũng thân cận được như thế, có muốn trách, cũng tiện trách . Chỉ có thể với muội muội, "Lần sau được vậy nữa."

      Chân Bảo Lộ gật đầu: "Ta nghe tỷ tỷ."

      Tỷ muội hai người chuyện, rồi rửa mặt lên giường. Chân Bảo Lộ vốn thích ngủ cùng người khác, nhưng từ lúc cùng tỷ tỷ thân cận tới nay, cảm thấy bên cạnh có người phá lệ yên tâm. Nàng nằm trong chăn, do tỷ tỷ cẩn thận dịch góc chăn cho nàng, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn tỷ tỷ bên cạnh.

      Chân Bảo Quỳnh nhìn vào ánh mắt của muội muội, giọng êm ái: "Mệt mỏi cả ngày, mau ngủ ."

      Chân Bảo Lộ chỉ a, nghĩ tỷ tỷ tốt, ngày sau phải gả cho người khác, quả nhiên có chút luyến tiếc. Nhưng Tống Chấp lại là vị hôn phu khó có được. Chân Bảo Lộ nhích người tới gần, nhàng cọ vài cái, lẩm bẩm : "Tỷ tỷ..."

      Lần tới nếu muốn chọn vị hôn phu, nàng nhất định phải chọn gần phủ Trung Dũng Hầu chút.

      .

      Ngày kế dùng điểm tâm, Chân Bảo Lộ nhìn thức ăn chay cùng màu, mặc dù ăn ngon, nhưng làm sao so được với chim sẻ nướng thơm ngon tối hôm qua? Nhưng hôm nay nghĩ đến, quả nhiên có lỗi.

      Chân Bảo Lộ cảm thấy áy náy, mặc niệm vài câu a-di-đà phật, nhìn lão thái thái đều có chút chột dạ.

      Mà bởi vì hôm qua Chân Bảo Quỳnh được Bành ma ma nắn gân chân cho, hôm nay thế nhưng có thể lại, chỉ là phải chậm chút, cũng thể quá lâu. Như vậy, Chân Bảo Lộ cũng tức giận Tam thẩm nữa, dù sao Tam thẩm cũng bởi vì lòng quan tâm tỷ tỷ.

      Nhưng kêu nàng tỏ ra thông minh khéo léo trước mặt Tam thẩm, Chân Bảo Lộ tự hỏi là làm được.

      Tiết Thị cũng tức giận, lúc này thái độ đối với Chân Bảo Quỳnh cũng lạnh nhạt.

      Sau khi ăn xong đồ ăn sáng, Chân Bảo Quỳnh mới tới xin lỗi Tiết Thị, : "Tam thẩm, tối hôm qua là cháu đúng, thẩm đừng nóng giận, được ?"

      Xưa nay Tiết Thị là người ăn mềm ăn cứng, bà cũng tình thương Chân Bảo Quỳnh, lúc này thấy cháu nhu thuận dịu ngoan mềm giọng xin lỗi bà, trong lòng cũng mềm nhũn. Nhưng vì mặt mũi, nên mạnh miệng : "Hôm qua phải lòng che chở muội muội bảo bối của ngươi sao?"

      Chân Bảo Quỳnh mỉm cười. Dung mạo của nàng quá giống mẹ đẻ, mà Tiết Thị và mẫu thân của nàng còn là tỷ muội ruột thịt, hai người này đứng chung chỗ, nếu người ta biết, tất nhiên cho rằng là mẹ con. Chân Bảo Quỳnh còn : "Tam thẩm, cháu biết thẩm có chút hiểu lầm với Tiểu Lộ. Nếu thẩm hiểu con người của nàng, nhất định thích nàng. Thẩm nhìn , ngay cả lão tổ tông cũng phải từ từ thích Tiểu Lộ rồi sao?"

      Tiết Thị cũng cười: "Ngươi chính là quá thiện lương. Ta cần hiểu , cũng biết tiểu nha đầu kia có đầy ý nghĩ xấu."

      Chân Bảo Quỳnh vội : "Tam thẩm!"

      Tiết Thị hiểu ý, : "Thôi, ta muội muội bảo bối của ngươi nữa được chưa?"

      ràng là trưởng bối, tính tình lại giống đứa bé. Chân Bảo Quỳnh hết cách với Tam thẩm, lại tiếp: "Tam thẩm, coi như cháu van người. Tâm tư Tiểu Lộ rất mẫn cảm, nếu Tam thẩm thể nào thích Tiểu Lộ, cũng xin người về sau... cần ngay trước mặt nàng, có được hay ?"

      Tiết Thị còn muốn điều gì, nhưng nhìn gương mặt của cháu nghiêm túc như vậy, cũng thôi, nhíu mi bất đắc dĩ : "Được rồi, ta chìu theo ngươi đó." xong lại nhắc tới, "Chân ngươi còn bị đau, nhanh về nghỉ ngơi , chớ có tới lui."

      Chân Bảo Quỳnh mỉm cười đáp dạ, được nha hoàn đỡ về sương phòng của mình.

      Tiết Thị cảm thấy còn chưa ổn định, quay sang với Bành ma ma bên cạnh: "Cũng biết nha đầu kia cho Quỳnh nhi uống thuốc gì, nhìn xem , ta chỉ muội muội nàng vài câu, nàng sốt ruột. Bành ma ma, ngươi còn nhớ chứ, trước đây Quỳnh nhi và ta giống như hai mẹ con vậy, nay đảo ngược lại..."

      Bành ma ma là người hiền lành, nét mặt già nua mang theo ý cười, : "Kỳ Tứ tiểu thư cũng phải vô lý, trước mắt cảm tình tỷ muội giữa Lục tiểu thư cùng Tứ tiểu thư được vậy, cũng là chuyện tốt. Vả lại, lão nô nhìn thấy, Lục tiểu thư rất đáng , nếu là lão nô, cũng muốn đứa bé đáng như thế chịu chút ủy khuất gì."

      Tiết Thị bất mãn : "Ngươi đúng là bị hồ đồ rồi. Ngay cả sinh ra từ trong bụng mẫu thân, còn chưa chắc có thể tình, huống chi là sinh ra từ kế mẫu?"

      Nhất thời Bành ma ma cũng dám nữa, chỉ thoáng nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy tiểu nương lẳng lặng đứng ở hành lang, thế này mới đổi sắc mặt, hướng về phía Tiết Thị : "Phu nhân, nhìn xem..."

      Tiết Thị giương mắt nhìn lên, thấy là Chân Bảo Lộ, cũng thấy nao nao.

      Nhưng Tiết Thị nhanh mồm nhanh miệng, chột dạ chút nào, thản nhiên : "...Để nàng nghe thấy cũng tốt, hiểu được tỷ tỷ nàng thương nàng bao nhiêu."

      Chân Bảo Lộ chậm rãi bước tới, ngẩng đầu nhìn Tiết Thị : "Tỷ tỷ đối đãi tốt, trong lòng cháu tất nhiên biết . Tam thẩm, mặc dù tỷ tỷ và cháu phải sinh ra từ mẫu thân, nhưng nương đối xử với tỷ tỷ so với cháu còn tốt hơn, phải thẩm biết."

      Tiết Thị : "Nương của ngươi đối tốt với Quỳnh nhi, tất nhiên ta biết. Nhưng ngươi dám , trong lòng ngươi thoải mái sao?" Tiểu nương ở tuổi này, nhìn nương của mình đối tốt với tỷ tỷ hơn chính mình, lại có thể hề có khúc mắc mà ở chung cùng tỷ tỷ, bà tin chút nào. Bởi vì điều này, Tiết Thị mới phát giác tiểu nương năm đó hề đơn giản như ngòai mặt vậy. Thí dụ như chuyện của Nhị tẩu Trình Thị lần trước, tuy Trình Thị gieo gió gặt bảo, nhưng vì đứa bé mà bản thân chịu thiệt thòi như vậy, tuyệt đối phải Trình Thị quá ngu."

      Chân Bảo Lộ biết bụng dạ Tam thẩm thẳng thắn, cũng thẳng: "Lúc trước xác thực cháu có để ý. Người chắc cũng hiểu, từ lúc còn tỷ tỷ nhu thuận, nương đối tốt với nàng, cũng có sao. Chỉ là cháu...chỉ là mình làm chưa đủ tốt thôi."

      Tiết Thị nao nao, nhàng a tiếng.

      Lại nghe Chân Bảo Lộ : "Tam thẩm quen nhìn cháu, chỉ là do thái độ của cháu đối với tỷ tỷ lúc trước, vậy cũng còn nguyên nhân, là vì chuyện tình ở lần thi khảo nghiệm trước đó. Tam thẩm là người lớn, phải hơn so với đứa bé như cháu, chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai, Tam thẩm hiểu trong lòng. Ban đầu cháu nghĩ rằng, hy vọng ngày nào đó Tam thẩm có thể thay đổi cái nhìn về cháu, nhưng bây giờ, cũng cần thiết nữa. Tam thẩm thích nghĩ cháu như thế nào cứ nghĩ vậy , dù sao chỉ cần có tỷ tỷ tin cháu là được."

      Tối hôm qua bởi vì Tam thẩm mấy câu mà nàng cảm thấy khó chịu, phần lớn nguyên nhân là vì còn ôm ấp hy vọng với Tam thẩm. Lúc này Chân Bảo Lộ nghĩ thông rồi ---- bảo vệ những người quan tâm đến mình là được. Còn lại nghĩ nàng thế nào thế đó .

      Chân Bảo Lộ thoáng quỳ gối, khuôn mặt nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ quật cường, : "Tam thẩm, Tiểu Lộ xin lỗi tiếp được nữa."

      Tiết Thị bị Chân Bảo Lộ mấy câu khiến cho nghẹn á khẩu trả lời được, khi phản ứng lại mới lẩm bẩm : "Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng..." Nhưng bởi vì tính tình thẳng thắn thành khẩn trực tiếp này, làm cho Tiết Thị cảm thấy nên nghĩ lại.

      Chẳng lẽ...bà có thành kiến quá sâu với cháu này?

      .

      Chân Bảo Lộ xong mấy lời này với Tam thẩm cũng coi như là xem bề ra gì, liền bắt đầu hối hận. Tỷ tỷ nàng kính trọng Tam thẩm như vậy, nàng còn chọc giận Tam thẩm, đến lúc đó tỷ tỷ bị kẹp ở giữa thấy khó xử.

      Nhưng nàng nhịn được.

      Chân Bảo Lộ hối hận nhíu mày.

      Chân Bảo Lộ tránh được suy nghĩ nhiều, mà Chu thị phủ Trường Trữ Hầu dẫn đôi trai tới dâng hương, biết được lão thái thái ở đây hai ngày này, liền lại đây ân cần thăm hỏi. Chân Bảo Lộ thân là vãn bối, tất nhiên phải qua, vừa vào phòng thấy lão thái thái và cữu mẫu Chu thị trò chuyện.

      Còn Từ Thừa Lãng biểu ca đứng bên cạnh Chu thị.

      Chân Bảo Lộ tiến lên hành lễ chào hỏi, lão thái thái nhìn Chân Bảo Lộ, thái độ đối với lúc ăn trưa hôm qua thay đổi, khẽ mỉm cười : "Hôm qua còn nghe Tiểu Lộ nhắc tới Từ biểu ca, nhìn xem, hôm nay Từ biểu ca của ngươi tới rồi. Còn mang Từ biểu ca ra ngoài dạo chút?"

      Từ Thừa Lãng mặc cẩm bào màu xanh ngọc, ánh mắt nhuộm ý cười, nghe lời này của lão thái thái, mặt ý cười càng sâu hơn.

      Nhưng Chân Bảo Lộ nghi hoặc. Nàng giương mắt nhìn lão thái thái, thầm nghĩ: "Nàng nhắc tới Từ biểu ca khi nào vậy? Cho dù nàng nghĩ đến Từ biểu ca, cũng nhắc tới trước mặt lão tổ tông nha?

      Bất quá Chân Bảo Lộ cũng phải đứa ngốc, nếu lão thái thái như vậy, chỉ có thể cười khanh khách quay sang với Từ Thừa Lãng: "Từ biểu ca, Tiểu Lộ dẫn ngươi bái Bồ Tát."

      Hôm nay Chu thị mặc thân bối tử màu đỏ tía dùng chỉ bạc dệt hoa mẫu đơn, chải búi tóc uy đọa, cài trâm Thúy Vân, rất là tự nhiên hào phóng.

      Mang mặt ý cười khéo léo, nhưng nghe đến lời của lão thái thái, sắc mặt thoáng khựng lại.

      Chu thị rũ mắt, nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ trước mặt, ngày ấy ở lễ tắm ba ngày, lời của mẹ chồng còn văng vẳng bên tai. Tuy cuối cùng có đoạn sau, nhưng Chu thị ngẫm lại liền cảm thấy lo lắng.

      Nay, ngay cả Chân lão thái thái cũng có chút thích đứa cháu Chân Bảo Lộ này, còn muốn con trai của mình thân cận với Chân Bảo Lộ, nếu cứ như vậy, lão thái thái của hai nhà đều có ý tứ này, nhi tử của mình...

      Chu thị thích con trai của mình chung đụng với cháu bên ngoại này, nhưng bây giờ lão thái thái lên tiếng, mình làm sao còn dám cái gì đó, chỉ cười cười nhìn nhi tử : "Vậy ra ngoài cùng Tiểu Lộ chút , ngươi là biểu ca, cần phải chăm sóc tốt Tiểu Lộ." Sau lại bổ sung, "Đừng ham chơi, nhớ về sớm."

      Từ Thừa Lãng mỉm cười gật đầu, cực kỳ lễ phép quay sang chào lão thái thái, rồi sau đó mới với Tiểu Biểu Muội: "Lộ biểu muội, chúng ta thôi." xong, tựa như lúc trước thuận thế nắm tay Tiểu Biểu Muội.

      Chân Bảo Lộ hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tay hai người nắm, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên có nụ cười ấm áp bên cạnh, tùy ý dẫn mình ra ngoài.

      Lão thái thái ngồi ghế chủ vị, nhìn hai đứa , lẩm bẩm : "Nhìn xem đôi biểu huynh muội này, thanh mai trúc mã, cảm tình tốt."

      Chu thị hơi yên lòng, chậm rãi tươi cười, : "... Đúng vậy. Tính tình Lãng nhi chính là như thế, đối với tất cả biểu muội đều thân thiết như vậy."

      Lão thái thái nhìn biểu tình của Chu thị, hiểu ra, rồi cười cười, giơ tay cầm ly trà lên, uống ngụm trà xanh.
      Last edited: 23/7/16
      Phương Lăng, B.Cat, Aliren14 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Canh - Thảm bại

      Ra khỏi phòng, Trang thị mới nhịn được : "Bà ta nghĩ cháu của bà ta là cái gì, cũng xứng với Lãng nhi của ta sao."

      theo Trang thị là Lý ma ma tâm phúc của bà, lúc này nghe Trang thị như vậy, liền liếc nhìn bốn phía, giọng nhắc nhở: "Phu nhân, cẩn thận kẻo có người nghe thấy." Lý ma ma theo bên người Trang thị nhiều năm, tất nhiên hiểu được tính tình Trang thị thích hợp, chỉ là bên mẹ chồng nghiêm khắc đè ép, nên mọi chuyện đều cẩn thận kính cẩn nghe theo. Trong thầm, bản tính Trang thị tự nhiên liền bộc phát ra ngoài.

      Nhìn Trang thị còn chưa nguôi giận, Lý ma ma lại : "Đại công tử còn chưa tới tuổi làm mai, nhìn xem biểu nương mới bây lớn? Hai người vẫn còn là đứa bé thôi."

      Trang thị lại : "Từ Lãng nhi ưu tú, ngày sau tất nhiên có tiền đồ lớn, cho nên Chân lão thái thái mới nhìn chằm chằm Lãng nhi của chúng ta." xong bất đắc dĩ , "Khiến ta lo lắng là, lão thái thái cũng có ý tứ này. Lần trước ở trước mặt em chồng, cũng đề cập qua. May mà Từ Thị thức thời, cũng có nhắc lại chuyện này."

      Nếu hai vị lão thái thái đều có ý kết thân, vậy chuyện này xác thực có chút khó giải quyết, Lý ma ma an ủi: " phải còn có Hầu Gia sao? Đại công tử là trưởng tử, việc hôn nhân này mình lão phu nhân cũng làm chủ được."

      đến Trường Trữ Hầu, Trang thị nhân tiện : "Tất nhiên ta có bóng gió đề cập qua, nhưng ông ấy rất vừa lòng đứa cháu ngoại này. Hơn nữa Hầu Gia còn rất có hiếu, chỉ cần lão thái thái lên tiếng, làm sao dám ""?

      cũng đúng, Trường Trữ Hầu nổi danh là hiếu tử. Lý ma ma cười cười, lại : "Kỳ ngày thường biểu nương xác thực thông tuệ lanh lợi, nghe mấy ngày này cũng rất cố gắng học bài, lão nô nhìn thấy, cử chỉ thần thái mới vừa rồi, so với trước biết điều hơn nhiều. Nếu cứ như vậy, ngày sau chừng..."

      " chừng cái gì!"

      Trang thị hung hăng liếc Lý ma ma, xưa nay đối với Chân Bảo Lộ có thành kiến, làm sao cho phép người khác lời hay cho nàng ta? Chỉ kiên quyết : "Những chuyện khác, ta đều có thể cho qua, chỉ có việc hôn của Lãng nhi, ta tuyệt đối thỏa hiệp. Nha đầu kia muốn vào cửa phủ Trường Trữ Hầu, chỉ cần còn có ta, cho dù thiếp thất cũng tới phiên nàng!"

      Thấy Trang thị tức giận, Lý ma ma vội vàng đáp dạ, lúc này mới cùng Trang thị tới bái Bồ Tát.

      .

      Chân Bảo Lộ tỉ mỉ suy nghĩ mấy câu của lão thái thái, lúc này mới có chút ý tưởng. Từ Thừa Lãng là trưởng tử phủ Trường Trữ Hầu, lại cố tình là Quý công tử có nhiều tri thức, cho dù trước mắt chưa tới tuổi cưới vợ, cũng có nhiều người lén hỏi thăm... phải lão tổ tông cũng muốn nàng gả cho Từ Thừa Lãng chứ?

      Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút cảm giác khó chịu, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, là cảm thấy quá mức ngây ngô.

      Đời trước nàng lòng muốn gả cho Từ Thừa Lãng, nhưng lão tổ tông chưa từng quan tâm tới việc hôn của nàng đứa cháu này, đời này lại có thể sớm tính toán...

      Đáng tiếc tính tình Chân Bảo Lộ là như thế. Thời điểm muốn thứ, cho dù khó hơn nữa, đều muốn đạt được, lúc muốn, cho dù người khác đưa đến trước mặt nàng, nàng cũng nhìn nhiều.

      Từ Thừa Lãng ở đời này, nàng chính là muốn.

      Chân Bảo Lộ rất bình tĩnh rút tay trở về, mỉm cười hỏi: " phải Tú Tâm biểu tỷ cũng tới sao?"

      Biểu tình của Từ Thừa Lãng ngẩn ra, nhìn nụ cười cực kỳ tự nhiên của Tiểu Biểu Muội, thế này mới lúng túng thu tay về, : "Ừm, chỉ là mới vừa rồi ở ao phóng sinh bên kia gặp Tống huynh..."

      Từ Tú Tâm vừa thấy Tống Chấp liền chịu nữa. Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy ổn, Tống Chấp là của tỷ tỷ nàng, làm sao đến phiên nàng ta chứ?

      Tuy rằng Chân Bảo Lộ tin Tống Chấp, cũng hiểu được lúc này Từ Tú Tâm chỉ là đứa , giữa hai người có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thích thấy Từ Tú Tâm quấn quít lấy tỷ phu nàng.

      Chân Bảo Lộ liền : "Từ lúc ở sân ngựa, nhiều ngày ta chưa gặp Tú Tâm biểu tỷ, Từ biểu ca, chúng ta qua tìm nàng ."

      Quan hệ của Tiểu Biểu Muội và muội muội, trong lòng Từ Thừa Lãng ràng nhất. Nhưng hồi cũng gì, gật đầu: "Được."

      Khi Chân Bảo Lộ theo Từ Thừa Lãng đến bên cạnh ao phóng sinh, nhìn thấy Tống Chấp ngồi ở cạnh bàn đá chơi cờ, mà cùng đánh cờ, chính là Tiết Nhượng người tối hôm qua cùng nàng nướng chim sẻ. Có lẽ bởi vì tối hôm qua tư vị nướng chim sẻ quá tốt, Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nhượng, ý cười mặt liền nhiều hơn. Chân Bảo Lộ lộp bộp chạy tới, tươi cười xinh đẹp : "Đại Biểu Ca và Tống công tử chơi cờ a."

      Từ Tú Tâm ngồi bên cạnh Tống Chấp. Từ Tú Tâm biết chơi cờ, tất nhiên cũng hiểu được, mới đầu còn có thể líu ríu mấy câu, nhưng sau đó nhìn Tống Chấp chú tâm chơi cờ, liền tiện chuyện. Lúc này nhìn thấy Chân Bảo Lộ đến đây, lập tức vênh váo hống hách : "Ngươi đừng làm ầm ỹ Tống ca ca."

      Nhưng ra Tống Chấp rất thích Chân Bảo Lộ, nhìn tiểu nương có hai má phấn nộn non nớt, chỉ cảm thấy thư thái, mỉm cười : " sao đâu."

      Từ Tú Tâm cúi đầu "Ồ", giọng có chút bất mãn.

      Tiết Nhượng cầm cờ đen, sau khi hạ quân cờ xuống, nhìn thoáng qua Tiểu Biểu Muội ở đối diện, tự nhiên cũng nhìn thấy Từ Thừa Lãng. khách khí với Từ Thừa Lãng: "Từ công tử."

      Từ Thừa Lãng cũng mỉm cười.

      Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Tiết Nhượng liền cảm thấy có chút kỳ quái, vị Đại công tử phủ An Quốc Công này ràng so với Nhị công tử Tiết Đàm xuất sắc hơn nhiều, vì sao trong thành nghe đồn về ? Nếu có ngày lễ tắm ba ngày, trận đấu phóng tên vào bình rượu giữa cùng Tiết Nhượng, sợ là cũng biết đến tên tuổi của Tiết đại công tử. Mà ngày ấy ở sân ngựa, thuật cưỡi ngựa cũng tinh xảo hơn nhiều. Nếu Tống Chấp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiết Nhượng đoạt thứ nhất rồi.

      Chân Bảo Lộ thuận theo ngồi bên cạnh Tiết Nhượng, nhìn hai người hạ cờ, nàng cũng giống Từ Tú Tâm, đều là thạo, cũng may đỡ hơn so với Từ Tú Tâm, ít nhất nhìn xem có thể hiểu chút.

      Tống Chấp hạ xuống quân trắng, nhìn thiếu niên trước mặt, chế nhạo : "Tiết công tử có chút phân tâm rồi."

      sao?

      Chân Bảo Lộ ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tống Chấp, sau đó nghiêng đầu nhìn Đại Biểu Ca, vội vã rũ sạch trách nhiệm, giọng mềm mại ngọt ngào: "Đại Biểu Ca, ta cũng chuyện..." Ý tứ đó là nàng có làm ầm ỹ đến , phân tâm có liên quan tới nàng.

      bên Tiết Nhượng nhìn vào đôi mắt to ngập nước của Tiểu Biểu Muội, thản nhiên "Ừ", mới tiếp tục hạ quân cờ. Bất quá cuối cùng vẫn thua Tống Chấp.

      Từ Tú Tâm vui vẻ : "Ta Tống ca ca lợi hại nhất." Giống như người thắng là nàng ta vậy.

      Có điều, đối với Chân Bảo Lộ mà , là tỷ phu tương lai của nàng, là Đại Biểu Ca của nàng, mặc kệ ai thắng, nàng đều vui vẻ.

      Tống Chấp : "Bất quá là may mắn mà thôi." .

      Giọng của Từ Tú Tâm trong vắt: "Tống ca ca cũng cần khiêm tốn, thắng chính là thắng."

      Đương nhiên Tiết Nhượng để ý đến bàn thắng thua nho này, chỉ là sau khi thua, vẫn theo bản năng nhìn tiểu nương bên cạnh. Nghĩ tới điều gì, Tiết Nhượng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Thừa Lãng lẳng lặng đứng đó, : "Nghe Tống huynh , kỳ nghệ của Từ công tử rất tinh xảo, có thể hay nể mặt chơi ván?"

      Từ Thừa Lãng có ý này, trước mắt nghe Tiết Nhượng chủ động đề ra, mở miệng câu: "Cũng được."

      Tống Chấp nhường chỗ ngồi, để Từ Thừa Lãng đánh cờ cùng Tiết Nhượng.

      Từ Thừa Lãng cầm cờ trắng, Tiết Nhượng cầm cờ đen. Theo quy củ, cờ trắng trước, Từ Thừa Lãng đặt xuống quân cờ.

      Chân Bảo Lộ hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy biểu tình của hai người này ngưng trọng, nhưng ra hề giống cùng nhau trao đổi bình thường, mà giống như liều mạng. Nhưng nàng ràng nhớ , lúc trước hai người này biết nhau. Bất quá, vừa nghĩ tới trận đấu phóng tên vào bình rượu và cưỡi ngựa, Đại Biểu Ca đều hơn Từ Thừa Lãng bậc, dù khiêm tốn như Từ Thừa Lãng, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lòng tranh đấu.

      Nhưng Đại Biểu Ca sao?

      Nàng tỉ mỉ đánh giá mặt mày của Đại Biểu Ca, mặc dù nàng và giống như Từ Thừa Lãng là thanh mai trúc mã, nhưng tiếp xúc vài lần, cũng hiểu ít nhiều tính tình của . Là dễ tính, chung đụng vô cùng tốt. Theo lý thuyết, cùng Từ biểu ca cố ý so đo chứ?

      Ván này hình như có hơi ổn, so với lúc trước khi nhàn nhã cùng Tống Chấp đánh cờ, lúc này vừa bắt đầu, từng bước của Tiết Nhượng đều mang theo sát khí.

      Kỳ nghệ của Từ Thừa Lãng tinh xảo thế nào, cũng bất quá là lý luận suông, còn là thiếu niên trẻ tuổi chưa từng trải, làm sao có thể là đối thủ của Tiết Nhượng? Xưa nay Từ Thừa Lãng ổn trọng, cũng bị Tiết Nhượng giết trở tay kịp.

      Nếu lúc trước loáng thoáng cảm giác được địch ý của Tiết Nhượng, như vậy giờ phút này chắc chắc rồi.

      Từ Thừa Lãng thảm bại. Hơn nữa ván này, so với ván trước đó cùng Tống Chấp ước chừng gấp đôi.

      Mà Từ Thừa Lãng cũng là lần đầu tiên thua thảm hại như vậy.

      Rốt cuộc vẫn là thiếu niên trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú của Từ Thừa Lãng tỏ ra lúng túng, miễn cưỡng mỉm cười : "... Tiết công tử quả thực lợi hại."
      Last edited: 23/7/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :