1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Ba vị trí đầu

      Chân Bảo Lộ trầm tư lát, cảm thấy nếu tỷ tỷ như vậy, tất nhiên là nàng suy nghĩ nhiều rồi, cũng nữa, chỉ kéo cánh tay Chân Bảo Quỳnh : "Tỷ tỷ, chúng ta mau xem đệ đệ ."

      Chân Bảo Quỳnh nhìn cử chỉ của muội muội vô cùng thân thiết, có chút sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, vui mừng nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của muội muội, gật đầu : "Được."

      Hôm nay là lễ tắm ba ngày của Tứ công tử và Ngũ công tử phủ Tề Quốc Công, lúc này hai tiểu tử kia bị bao bọc thực chặt chẽ, chỉ hé ra khuôn mặt nhắn trắng nõn nà. Chân lão thái thái tiếp đón xong khách khứa, bây giờ ôm trong hai cháu trai, vẻ mặt từ ái : "Tuy là song sinh, nhưng khi ôm cũng có chút nặng, là đứa khỏe mạnh." Trong ngày thường Chân lão thái thái đối với cháu rất nghiêm khắc, nhưng đối với cháu trai tương đối sủng ái. Nhị phòng và Tam phòng cũng có ba vị công tử, ngoại trừ thứ xuất Chân Cảnh Chu, lão thái thái đối với hai người bọn xưa nay luôn thiên vị.

      Thời điểm tỷ muội hai người Chân Bảo Lộ vào, thấy Chân lão thái thái ôm đệ đệ vừa ra đời của nàng, mà Nhị thẩm và Thím ba hầu ở bên cạnh lão thái thái.

      Nhị phu nhân Trình Thị nhìn thấy Chân Bảo Lộ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn lão thái thái ôm cháu trai, mỉm cười với Chân Bảo Lộ: "Tiểu Lộ lại đây xem nè, rất đáng nha."

      Chân Bảo Lộ nhìn vẻ mặt tươi cười của Trình Thị.

      Cảnh tượng này, ra có chút ấn tượng.

      Đời trước vào thời điểm lễ tắm ba ngày của hai đệ đệ, hình như cũng là Nhị thẩm tiếp đón nàng qua, khi đó nàng thích hai đệ đệ, cùng với tuổi tác của nàng, tất cả suy nghĩ đều viết lên mặt. Lão tổ tông vốn cũng thích nàng, thấy nàng thân là tỷ tỷ, đối với đệ đệ ruột lại hờ hững, vì vậy ấn tượng đối với nàng càng kém.

      Chân Bảo Lộ chậm rãi qua, như Trình Thị mong muốn trưng ra khuôn mặt nhắn trầm, đến bên cạnh lão thái thái, nhìn Vinh Nhi trong lòng lão thái thái, càng tỏ ra có chút rầu rĩ vui.

      Tự nhiên Trình Thị hiểu được tâm tư cháu này, Trình Thị ước gì Từ Thị sinh được nhi tử, nào biết lúc này bụng Từ Thị chịu thua kém, chẳng những sinh nhi tử, mà còn sinh hai đứa.

      Hôm nay Chân Bảo Lộ phá lệ nhu thuận, mặc dù lão thái thái cảm thấy tiểu tôn nữ yếu ớt, nhưng dù sao con trai Trưởng của bà cũng xem đứa con này thành bảo bối mà thương, bà vì xem mặt mũi nhi tử, cũng tiện coi nàng quá mức.

      Lúc này lão thái thái cao hứng ôm cháu trai, vừa nhấc mắt nhìn thấy khuôn mặt nhắn đáng của tiểu tôn nữ rầu rĩ vui, ý cười lập tức giảm bớt, hỏi: "Thân là tỷ tỷ, thấy đệ đệ tại sao lại là bộ dáng này?"

      Giọng điệu của lão thái thái có chút lạnh nhạt, người tham gia tất nhiên có thể thấy được bà vui.

      Xưa nay Chân Bảo Quỳnh luôn sợ uy nghiêm của lão thái thái, từ trong ngày thường luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay nghe lão thái thái giống như muốn trách mắng muội muội, liền nhịn được, tiến lên phía trước : "Lão tổ tông, muội muội phải ý đó, nàng, nàng chỉ là, chỉ là..."

      Chỉ là cái gì? Chân Bảo Lộ biết, vị tỷ tỷ này chưa bao giờ láo, lúc này muốn giúp nàng, nhất thời cũng tìm ra cái cớ nào tốt.

      Chân Bảo Lộ vội giành trước lời của tỷ tỷ, mở miệng : "Lão tổ tông, Tiểu Lộ rất vui vì có đệ đệ, Tạ phu tử cũng từng qua, huynh đệ tỷ muội phải chăm sóc lẫn nhau, Thượng Nhi và Vinh Nhi vừa mới sinh ra, Tiểu Lộ là tỷ tỷ, nên bảo hộ bọn họ tốt. Nhưng là ----" xong, Chân Bảo Lộ ngước mắt liếc nhìn Trình Thị.

      Chống lại đôi mắt to ngập nước của cháu , nụ cười mặt Trình Thị cứng đờ, rồi đột nhiên sinh ra loại dự cảm xấu.

      Chân Bảo Lộ tiếp tục : "Chính là Nhị thẩm với Tiểu Lộ, phụ mẫu có đệ đệ, thương Tiểu Lộ nữa, ngày sau Tiểu Lộ có món ăn vặt và đồ chơi, toàn bộ đều phải cho đệ đệ, thứ cũng thể giữ lại. Lão tổ tông, nếu Tiểu Lộ giống như tỷ tỷ nhu thuận nghe lời, theo Tạ phu tử học bài giỏi, phụ mẫu còn có thể tiếp tục thương Tiểu Lộ ?"

      Trình Thị làm sao dự đoán được, tiểu nha đầu này lại ra được như vậy, lại thấy sắc mặt lão thái thái ngờ, vội vội vàng vàng giải thích: "Con dâu có, con dâu làm sao ra chuyện như thế? Là Tiểu Lộ xấu con dâu."

      Chân Bảo Lộ mím môi, nước mắt trong đôi mắt to đảo quanh, ngửa đầu nhìn Trình Thị : "Nhị thẩm, nương dạy Tiểu Lộ, tiểu hài tử thể dối."

      Trình Thị vội : "Ngươi..."

      "Được rồi." Lúc này lão thái thái mới lên tiếng, ánh mắt nhì Trình Thị, chỉ thản nhiên , "Ngươi là người lớn, còn muốn so đo với tiểu hài tử? Tiểu Lộ mới bây lớn, bất quá chỉ tám tuổi thôi. Ngươi làm bậy như vậy, nếu truyền ra ngoài, còn bị người ta cười đến rụng răng. Hơn nữa, Tiểu Lộ chính là tiểu hài tử, tiểu hài tử có thể có ý đồ xấu gì?"

      Trình Thị cắn môi, tức giận đến có chút hốt hoảng, mà lão thái thái giờ ở đây, biết làm thế nào, nhất thời cũng dám phát tác.

      Lão thái thái : "Ngươi trở về phòng suy nghĩ tỉnh táo lại cho tốt, tháng sau đến Linh Phong tự, ta để Bình ma ma đem ít kinh thư cho ngươi, mấy ngày nay hãy ở trong phòng chép kinh thư ."

      Khiển trách này, xem như rồi. Bất quá Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy hơi thư thản.

      Sau đó lão thái thái để Chân Bảo Lộ lưu lại.

      Lão thái thái giương mắt, chậm rãi quan sát tiểu tôn nữ trước mặt. Mấy năm qua bà chưa bao giờ để ý tới tiểu tôn nữ, chỉ biết tính tình nàng kiêu căng, học tập tiến bộ, chỉ toàn làm ầm ĩ. Nhưng hôm nay tỉ mỉ đánh giá, thấy mặt mày tiểu tôn nữ linh động, khuôn mặt nhắn ngây thơ chất phác, phấn nộn giống như hoa đào đầu cành nở rộ trong tháng ba, nhìn như thế nào cũng khó mà khiến người ta thấy chán ghét.

      Lại nghĩ đến hôm nay nàng chủ động ra gặp Tiết lão thái thái, cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng, đứng bên người Quỳnh tỷ lớn tuổi hơn chút cũng kém chút nào.

      Lão thái thái mở miệng : "Lời hôm nay, là ai dạy ngươi?"

      Chân Bảo Lộ ngẩn người, lập tức phản ứng lại, dù sao vị tổ mẫu này là người từng trải, chút trò đó của nàng, làm sao có thể gạt được pháp nhãn của bà?

      Chân Bảo Lộ bối rối kiếm cớ, vừa suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu được cái gì, ngước mắt nhìn lão thái thái : " có người nào dạy Tiểu Lộ cả. Nhị thẩm với Tiểu Lộ như vậy, nhưng...nhưng ăn vặt và đồ chơi đều phải cho đệ đệ, là do bản thân Tiểu Lộ hiểu ra."

      Lão thái thái nhìn ánh mắt tiểu tôn nữ, thấy đôi mắt này linh khí bức người, lại trong suốt sạch , xác thực dối. Bà là người trải qua sóng to gió lớn, tâm tư nhóm con dâu ít nhiều gì bà cũng có chút hiểu biết. Đôi khi có tâm cũng phải chuyện xấu, nhưng nếu là quá độ, vậy tốt rồi.

      Chân Bảo Lộ cảm thấy yên, đoán được trong lòng lão thái thái đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

      Nàng do dự chút rồi tiếp tục : "Tiểu hài tử thể dối, đạo lý này phụ mẫu dạy Tiểu Lộ, Tạ phu tử cũng . Tiểu Lộ biết lão tổ tông thích ngày thường Tiểu Lộ nghịch ngợm, thích Tiểu Lộ, nhưng Tiểu Lộ thực ."

      Lão thái thái nhàng : "Lúc này lại cứ nhắc tới Tạ phu tử, trong ngày thường sao chú ý đến bài tập?"

      Chân Bảo Lộ nhíu mày, nhất thời đáp được.

      Lão thái thái thở dài, lại : "Ngươi tổ mẫu chê ngươi nghịch ngợm, nhưng ngươi nên hiểu được, nếu ngươi có bản lĩnh, cho dù nghịch ngợm chút, tính theo tuổi tác của ngươi, tất nhiên tổ mẫu cũng hiểu được tính tình ngươi hồn nhiên chân chất. Nhưng nếu có bản lĩnh, còn nhõng nhẽo ương ngạnh, tự tung tự tác, đó chính là khiến người ta vừa ý rồi."

      Nếu giờ phút này Chân Bảo Lộ là đại nương, những lời này làm cho mặt đỏ.

      Nhưng tổ mẫu cũng sai, chính nàng có bản lĩnh, còn muốn mọi người xoay chung quanh nàng, đó mới là làm người si mê ngu xuẩn. Tổ mẫu thích cháu học giỏi, nhu thuận có hiểu biết, nàng cảm thấy tổ mẫu thiên vị, ai có thể dụng công chứ?

      nương trong nhà, mặc dù ngày thường có xinh đẹp hơn, chỉ dựa vào gương mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là mỹ nhân vô dụng.

      Chân Bảo Lộ gật đầu, : ""Đa tạ lão tổ tông dạy bảo, Tiểu Lộ ghi nhớ rồi."

      Lão thái thái còn tưởng rằng, bà những lời này, tiểu tôn nữ yếu ớt sợ là khóc nhè, nghĩ tới thế nhưng tiểu tôn nữ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn biểu tình, giống như đều nghe hiểu hết. Lúc trước lão thái thái thích tiểu tôn nữ này, trong lòng thất vọng nhiều hơn. Nhưng hôm nay có lẽ tiểu tôn nữ này bất quá mới tám tuổi, nếu như có thể dạy dỗ, tất nhiên là chuyện tốt.

      Lão thái thái : "Tháng sau tổ mẫu Linh Phong tự, ba người trúng tuyển trong nhóm sáu nương các người được cùng theo ta."

      Chân Bảo Lộ nghe xong là động tâm, nương ở nhà dù có nhu thuận thế nào, nhưng có ai mà thích ra ngoài chơi?

      Lão thái thái thấy nhãn tình tiểu tôn nữ sáng lên, làm gì còn có bộ dáng thông tuệ như mới vừa rồi, tình gì đều viết lên mặt.

      Rốt cuộc là vẫn còn . Trong lòng lão thái thái than thở.

      "Chỉ cần lúc thi khảo nghiệm, ngươi đạt được trong ba vị trí đầu, tổ mẫu dẫn ngươi cùng."

      Ba vị trí đầu.

      Phủ Tề Quốc Công có tổng cộng sáu vị tiểu thư, biết lão tổ tông thích người học giỏi, nên ai cũng dốc hết sức học bài. Cũng may mắn mà, ngày sau danh tiếng tiểu thư phủ Tề Quốc Công lan xa. Trong đó tài hoa nhất, thuộc về Chân Bảo Quân đại nương Nhị phòng, Tam nương Chân Bảo Chương và Tứ tiểu thư Đại phòng Chân Bảo Quỳnh.

      nay sáu vị tiểu thư cùng nhau học tại Ngọc Khánh Sơn, mỗi tháng thi khảo nghiệm lần, thứ tự đều đưa cho lão thái thái xem qua.

      Đời trước. Lão thái thái ra ngoài thường thích mang theo Chân Bảo Quân, Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Lộ hiểu, chỉ cảm thấy tổ mẫu bất công, nhưng biết nguyên nhân tổ mẫu an bài như vậy.

      Mỗi lần thi khảo nghiệm ba người này đều được ba vị trí đầu, Đệ Nhất Danh phải Chân Bảo Chương mà là Chân Bảo Quỳnh.

      Chân Bảo Lộ nắm chặt hai tay trong tay áo.

      Đời trước nàng phải là có lòng tranh cường háo thắng, thấy tỷ tỷ thể xuất sắc, thời điểm được tổ mẫu khen ngợi, mặt nương của nàng lộ ra loại cảm xúc tự hào, nàng cũng muốn được như vậy. Nhưng nàng vẫn cảm thấy, dù cho mình biểu tốt hơn, nương vẫn để ý tới tỷ tỷ nhất, cho nên đối với việc học, cũng có đặt quá nhiều tâm tư.

      Đời này, nếu nàng có thể xuất sắc hơn, nương cũng vì nàng mà kiêu ngạo.

      Lão thái thái thấy tiểu tôn nữ nhíu đôi mi thanh tú, chỉ muốn nàng biết khó mà lui, liền : "Như thế nào? Bản thân sợ rồi sao?"

      Như thế nào bất thành rồi?

      Chân Bảo Lộ thẳng lưng, mắt to ngập nước nhìn về phía vị tổ mẫu khắc nghiệt này của mình, miệng đỏ hồng khẽ cong, mặt mày thần thái phấn khởi : "Tổ mẫu chuyện cần phải giữ lời, nếu Tiểu Lộ có thể xếp trong ba vị trí đầu ở lần thi khảo nghiệm, lão tổ tông phải mang Tiểu Lộ cùng ra ngoài đó."
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat18 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Nai con

      Đợi Chân Bảo Lộ ra, Chân Bảo Quỳnh mới vội vàng chạy tới gần: "Muội muội."

      Chân Bảo Lộ thấy đôi mi thanh tú của tỷ tỷ nhíu chặt, bộ dáng này, hiển nhiên là vì quá lo lắng rồi. Chân Bảo Lộ mỉm cười : "Tỷ tỷ yên tâm, ta sao." chỉ có việc gì, mà còn làm nàng lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu. Chân Bảo Lộ tươi cười sáng lạn, tiếp tục , "Tỷ tỷ, lão tổ tông chỉ hỏi bài học của muội, cuộc thi khảo nghiệm lần tới muội phải chuẩn bị cẩn thận mới được."

      Chân Bảo Quỳnh biết xưa nay thường ngày lão thái thái đối với muội muội cũng chỉ hỏi qua loa bài tập, lúc này nếu cùng muội muội chuyện, đó chính là có chú ý hơn chút.

      Đây là chuyện tốt.

      Chân Bảo Quỳnh thở dài nhõm hơi, lại thấy muội muội tươi cười long lanh, hai má phúng phính vô cùng đáng . Lúc trước Chân Bảo Quỳnh đối với vị muội muội này rất cẩn thận, sợ trêu đến nàng vui, cho dù cảm thấy nàng dễ thương, cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, nay lại tự nhiên giơ tay nhéo nhéo mặt muội muội, : "Nếu lão tổ tông như vậy, nhiều ngày tới tỷ nhìn chằm chằm muội tốt, lại được nhàn hạ rồi."

      Sờ vào, có thể cảm giác được, khuôn mặt nhắn mượt mà của muội muội, so với nàng tưởng tượng còn trơn mềm hơn nhiều. Tuy rất vui, Chân Bảo Quỳnh vẫn nhìn xem sắc mặt của muội muội.

      Lo nàng mất hứng.

      Chân Bảo Lộ xác thực quen người khác chạm vào mình như vậy, nàng dừng lại, nhìn vào mắt tỷ tỷ, biết được lúc này nàng yên, liền cười càng sáng lạn, gật đầu nhu thuận : "Dạ, muội biết rồi."

      Nghe thanh mềm mại của muội muội, Chân Bảo Quỳnh cũng cười theo.

      .

      Bên này Trình Thị trở về Sơ Lan Viện của mình, nghĩ đến lời của lão thái thái hôm nay, ngồi ghế gỗ lê tức giận, sắc mặt trầm gay gắt.

      Lúc này người mặc bối tử màu vàng nhạt thêu hoa mai tiến vào, tiểu nương chải búi tóc song loa, thanh lệ tú nhã, ước chừng mười mười hai, tuổi còn trẻ mà có dáng vẻ của tiểu thư khuê các. Đây chính là Nhị nữ nhi của Trình Thị, cũng chính là Tam tiểu thư phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Chương.

      Dung mạo của Chân Bảo Chương khoa trương giống Trình Thị, nhưng ra cực kỳ giống Nhị gia Chân Như Bách.

      Trình Thị tức giận, nhìn biết con đến, cảm thấy thư thản hơn. Xưa nay Chân Bảo Chương rất xuất sắc, trời lại cho tính chăm chỉ, rất được lão thái thái thích, tất nhiên Trình Thị cảm thấy kiêu ngạo vì nữ nhi này, trong ngày thường đối với nàng cũng thương hơn.

      Chân Bảo Chương tuổi còn , nhưng vẫn là người thông minh, chuyện mới vừa rồi xảy ra, nàng cũng có nghe thấy, tiến lên nhu thuận kêu tiếng "Nương", sau mới : "Nữ nhi nghe nhiều ngày Lục muội như biến thành người khác vậy, cùng Tứ muội như hình với bóng, rất là thân thiết."

      Trình Thị nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cháu , cũng hiểu được với ngày thường có chút giống.

      Trình Thị thản nhiên : "Nha đầu kia chỉ giở trò, đáng sợ. Chương nhi, tháng sau lại có thi khảo nghiệm, lần này con đừng để bại bởi Tứ nha đầu đó."

      Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quỳnh là nương ưu tú nhất trong phủ Tề Quốc Công, bài học cũng phân giống nhau, mỗi lần hạng nhất tất nhiên đều ỏ giữa hai người.

      Nhưng đến khi thi khảo nghiệm, Chân Bảo Chương đành phải xếp thứ hai.

      Chân Bảo Chương xuất sắc, nên khó tránh khỏi có chút tự phụ và thái độ kiêu ngạo, nhưng về phần làm người, cũng là tiểu nương tự tin, phải chuyện gì xấu. Trước mắt nhắc tới Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Chương lộ ra khuôn mặt nhắn thanh tú tức giận nhăn nhó. Chân Bảo Chương trề môi khẽ: "Nương yên tâm, cho dù người , con cũng cố gắng tốt."

      Trình Thị nhìn con chịu thua kém như thế, lúc này mới vui mừng gật đầu : "Vậy là tốt rồi."

      .

      Trận đấu phóng tên vào bình rượu tuy là trò chơi của đám công tử trẻ tuổi, nhưng thanh danh là như vậy dần dần tích lũy lên.

      Trang thị bị lời của lão thái thái dọa cho phát sợ, lo lão thái thái nhất thời hồ đồ khiến cho nhi tử của nàng cưới Chân Bảo Lộ, cũng may tiểu tử này coi như tự mình hiểu lấy, hiểu được con nuông chiều từ bé có giáo dục xứng với nhi tử của nàng.

      Vừa mới thở dài nhõm hơi, lại nghe được trận đấu phóng tên vào bình rượu, nhi tử bại bởi Đại công tử phủ An Quốc Công, lúc này Trang thị lại có chút dễ chịu, nhìn nhi tử lịch nhã nhặn trước mặt hỏi: " phải sở trường của con là phóng tên vào bình rượu sao? Như thế nào hôm nay lại thất thủ rồi hả?"

      Nhi tử của nàng phải người phập phồng thấp thỏm, há có thể thất thủ? Vì vậy Trang thị lại : " đúng, bản lĩnh của con nương ràng nhất, nhất định Đại công tử phủ An Quốc Công gian dối mới thắng được..." Bên người có trưởng bối và người bên ngoài, Trang thị chuyện cũng có cố kỵ

      Từ Thừa Lãng có chút bất mãn, nhìn mẫu thân của mình, còn : "Tiết Đại công tử xác thực lợi hại hơn nhi tử, là nhi tử học nghệ tinh, nương đừng như vậy."

      Từ Thừa Lãng là chính nhân quân tử, thua trận đấu tất nhiên có chút thoải mái, nhưng thua tâm phục khẩu phục. Tiết Nhượng có bản lĩnh, mà bản lĩnh này còn chưa hoàn toàn xuất ra hết.

      Bất quá...

      Đây là lần đầu tiên Từ Thừa Lãng có cảm giác như vậy. Dĩ vãng đều là cố ý giữ lại, có thể dễ dàng thắng người khác, lúc này lại liên tục ở vào thế bị động.

      Nghe nhi tử như vậy, Trang thị cũng tiện gì tiếp. Vẫn là Từ Tú Tâm tiến đến bên cạnh Trang thị, giương lên khuôn mặt tươi cười an ủi: "Nương yên tâm, đại ca lợi hại như vậy, có kiếm toàn Hoàng thành cũng tìm ra nam tử nào xuất sắc hơn đại ca đâu. Lúc này bất quá họ Tiết là vận khí tốt thôi, lần tới ca ca nhất định thắng trở về."

      Tất nhiên Từ Tú Tâm cậy được sủng ái sinh kiêu, nhưng cái miệng cũng là được người ta thích, Trang thị nghe xong liền thấy vui vẻ, mỉm cười dịu dàng : "Con nha, hãy học theo đại ca con chút , đừng hấp ta hấp tấp, náo động với Lộ biểu muội ngang tàng kia của con có cái gì tốt."

      Nhắc tới Chân Bảo Lộ, khuôn mặt nhắn của Từ Tú Tâm rầu rĩ cúi đầu "Ồ" tiếng. Những lời tương tự, phải Trang thị lần đầu tiên , nhưng mỗi lần Từ Tú Tâm đều xem như nước đổ đầu vịt.

      .

      Đợi tiệc tàn , Chân Bảo Lộ theo tỷ tỷ tiển đưa Tiết lão thái thái phủ An Quốc Công. Hơn nữa xưa nay Tiết Nghi Phương kết giao bằng hữu đều thích bộ dáng xinh đẹp, hôm nay cùng với Chân Bảo Lộ rất là hợp ý, nên la hét: "Mấy ngày nữa chính là sinh thần (sinh nhật) của ta, Lộ biểu muội nhất định phải tới nha."

      xong nắm bàn tay bé múp míp của Chân Bảo Lộ, điệu bộ này, giống như Chân Bảo Lộ mà đáp ứng, nàng buông tay ra.

      Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn tay hai người nắm vào nhau.

      Đời trước Chân Bảo Lộ có nhiều bằng hữu lắm, sau khi phụ mẫu qua đời, số bạn khuê phòng cũng cùng nàng lui tới nữa. Tính tình nàng lại cao ngạo, đương nhiên chủ động liên lạc với các nàng. Nhưng vị Tiết Nghi Phương này, nàng thực rất thích, lúc này liền nể tình : "Ta nhất định theo tỷ tỷ cùng nhau đến."

      Tiết Nghi Phương mỉm cười, thế này mới vừa lòng, lại lôi kéo chuyện với Chân Bảo Quỳnh hồi.

      Tiết lão thái thái cứ như vậy nhìn, chỉ cảm thấy ba vị tiểu nương đứng chung chỗ, cảm thấy rất là thoải mái. Sau lại nghiêng đầu, nhìn hai cháu trai cùng theo tới hôm nay. Tiết lão thái thái nhìn Tiết Nhượng, nghĩ tới điều gì, thích thú hỏi: "Nghe hôm nay ngươi phóng tên vào bình rượu được hạng nhất?"

      Tiết lão thái thái hiểu được, trưởng tôn này của bà mất mẹ từ , dần dà lâu ngày, dưỡng thành tính tình nội liễm an tĩnh. Thiếu niên tuổi còn trẻ, nên hoạt bát cởi mở chút mới tốt. Mà bà làm tổ mẫu, nào có chuyện thương cháu trai? Tất cả cháu trai bà đều thương .

      Tiết Nhượng còn chưa , Tiết Đàm bên cạnh lại lên tiếng, : "Đại ca là bỗng nhiên nổi tiếng, ngay cả Từ công tử phủ Trường Trữ Hầu cũng bằng đại ca."

      Từ Thừa Lãng tuy còn tuổi nhưng thanh danh trong giới quý tộc Hoàng thành lại vô cùng tốt, hơn nữa gia thế và tu dưỡng của , ngày sau nhất định có tiền đồ. Bất quá Từ Thừa Lãng mới mười ba tuổi, mà nhiều phụ mẫu trong Hoàng thành suy nghĩ muốn đem con gả cho rồi. Tất nhiên Tiết lão thái thái cũng từng gặp qua Từ Thừa Lãng, công nhận đứa bé kia có lễ phép có khí độ, ngày thường lịch , là đứa được người ta thích. Nhưng Tiết lão thái thái biết hai đứa cháu trai của mình cũng kém chút nào.

      Tiết lão thái thái lẳng lặng đánh giá đứa cháu trai trưởng, cũng biết có phải lâu lắm rồi bà chú ý, cảm giác phong thái của đứa này kiêu ngạo, cùng với bình thường có chút giống.

      Tiết Nhượng khiêm tốn : "Hôm nay cháu chỉ may mắn thôi, Từ công tử xác thực danh bất hư truyền."

      Tiết lão thái thái gật đầu. Thiếu niên ổn trọng biết khiêm tốn, về sau là nhân tài có chí hướng.

      Nghe Tiết lão thái thái và Tiết Nhượng bàn luận Từ Thừa Lãng, Chân Bảo Lộ đứng ở bên, nhịn được giương mắt xem xét. Mà vị Tiết Đại Biểu Ca này giống như sau lưng có mắt vậy, thoáng nghiêng đầu liền nhìn về phía nàng.

      Chân Bảo Lộ mím mím môi, chuyện.

      Sau khi Tiết lão thái thái và Tiết Nghi Phương lên xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh phía cuối lời từ biệt với hai vị biểu ca: "Đại Biểu Ca, Nhị biểu ca, thong thả."

      Tiết Đàm nhìn hai vị biểu muội cười cười, với Tiết Nhượng: "Đại ca, chúng ta thôi." xong tiến đến con ngựa của mình.

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng được, do dự trong chốc lát, chống lại nam tử trước mặt, ngoan ngoãn khéo léo : "... Đại Biểu Ca thong thả."

      Bất quá chỉ là câu cực kỳ khách khí và tầm thường.

      Nhưng Chân Bảo Lộ cảm thấy vị nam tử có biểu tình lạnh nhạt, sau khi nghe xong lời của nàng, cặp mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, vốn là giữa hai lông mày có vẻ trong trẻo lạnh lùng, bây giờ giống như tuyết đầu mùa tan ra lộ ý cười ôn hòa.

      mỉm cười gật đầu : "... Tốt."

      Chân Bảo Lộ nao nao, cái miệng nhắn thoáng hé ra, thầm nghĩ vị Tiết Đại Biểu Ca này cười rộ lên cũng quá sức . Chân Bảo Lộ thầm rũ mắt, xưa nay nàng thích vật tốt đẹp, trong lòng chắc chắc đời trước chưa từng nghe tới Tiết Nhượng, đoán chừng là bởi vì sau khi lớn lên tăng trưởng đến bị tổn hại, nhất thời cảm thấy hơi xúc động. Nam tử tuấn tú như vậy, nếu là trưởng thành tốt, đó ràng chính là tai họa, chỉ là vừa đứng ở đó, nhìn xem phỏng chừng ăn cơm cũng có thể ăn nhiều hơn chén.

      Chân Bảo Lộ lại thấy Đại Biểu Ca xoay người lên ngựa, động tác lưu loát tiêu sái, trong lòng lại càng thầm than tiếng.

      Đời trước bên ngoài nàng tỏ ra thưởng thức Từ Thừa Lãng học cao hiểu rộng, kỳ càng thích phong độ của lúc đá cầu cưỡi ngựa, mà nay nếu nàng lấy Từ Thừa Lãng và vị Đại Biểu Ca mới quen lâu này so sánh với nhau, Từ Thừa Lãng liền có vẻ hơi nho nhã yếu đuối rồi.

      Chân Bảo Quỳnh thấy Đại Biểu Ca và muội muội quan hệ tệ, nhân tiện : "Tỷ Đại Biểu Ca là người rất tốt, đúng hay ?"

      Chân Bảo Lộ nghe xong lời của tỷ tỷ, lại cười cười : "Hoàn toàn đúng." Bất quá đơn giản là thưởng thức thôi, Chân Bảo Lộ cũng để ở trong lòng, dù sao nay nàng cần phải học bài tốt mới là chuyện đứng đắn.

      Thiếu niên ngồi lưng ngựa, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nắm bột tươi cười lúm đồng tiền như hoa đứng bên cạnh tỷ tỷ, cặp mắt to ngập nước cực kỳ giống chú nai con.

      Chỉ liếc mắt nhìn, Tiết Nhượng liền ngẩng đầu hướng về phía trước.

      Tác giả có lời muốn : ·
      (tiểu kịch trường)
      Hồi 1
      Tiết Nhượng: Biểu muội, chúng ta đương .
      Nai con: được, ta phải làm bài tập.
      Tiết Nhượng: Ồ
      Hồi 2
      Tiết Nhượng: Biểu muội, bài tập làm xong chưa? Chúng ta đương .
      Nai con: Thi khảo nghiệm sắp tới rồi, thi tốt lễ mừng năm thoải mái, ta muốn học thêm nữa.
      Tiết Nhượng: ... Ồ.
      Hồi 3
      Tiết Nhượng: Biểu muội, cuối kỳ kiểm tra được tốt chứ? Có muốn hay chuyện đương ăn mừng chút?
      Nai con: Thi tốt nghiệp trung học đếm ngược còn 500 ngày, ta muốn toàn lực ứng phó, cùng tỷ tỷ thi đậu vào trường đại học, có thời gian nha.
      Tiết Nhượng: ...
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat17 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Đẹp mắt


      Tiễn xong người phủ An Quốc Công, tất nhiên Chân Bảo Lộ tự mình đưa ngoại tổ mẫu. Trước kia lần nào nàng cũng luyến tiếc Từ Thừa Lãng, nhưng lúc này chỉ nhàn nhạt chào hỏi ba vị huynh muội, rồi sau đó cùng Từ lão phu nhân chuyện thân mật, liếc mắt nhìn Từ Thừa Lãng lần nào.

      Ngay cả Từ lão phu nhân cũng nhịn được khen tiểu ngoại tôn Chân thị lớn rồi.

      Mà xưa nay Chân Bảo Lộ hành động quả quyết, nghe xong mấy câu của lão thái thái, giống như được giác ngộ, liền ở U U Hiên bắt đầu chuẩn bị, đem nội dung bài học Tạ phu tử dạy sửa sang lại. Lúc trước nàng chăm chỉ học tập, bài vở ghi chép đều bừa bãi lung tung, căn bản có cách nào xem. Nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình giấy, bản thân Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

      Hương Đào là nha hoàn hầu hạ bên người Chân Bảo Lộ, nhìn tiểu thư nhíu mi buồn rầu, liền : "Nếu tiểu thư ăn chút gì trước ?"

      Chân Bảo Lộ cười, nghiêng đầu nhìn nàng: " cần, ta đói bụng."

      Lúc này Hương Đào mới thôi nữa. Thấy bộ dáng lòng của tiểu thư, cũng dám tới quấy rầy, rèm cửa được nhấc lên, nha hoàn ăn mặc giống như Hương Đào nhưng thanh tú và cao hơn tiến vào. Hương Đào thấy nàng, kêu tiếng "Hương Hàn tỷ tỷ."

      Hương Hàn và Hương Đào là nha hoàn hầu hạ bên người Chân Bảo Lộ, đều do Từ Thị dạy bảo ra. Từ Thị mến trưởng nữ nhiều hơn, nhưng rốt cuộc Chân Bảo Lộ vẫn là con ruột của nàng, nào có chuyện thương ? Hương Hàn nhìn tiểu thư nhà mình, bởi vì thường ngày đều hầu hạ bên người, tự nhiên có thể dễ dàng cảm giác được chủ tử thay đổi, nhưng Hương Hàn phải thừa nhận, thay đổi này, khiến cho tiểu thư càng có thêm người thích.

      Hương Hàn chậm rãi tiến lên, với Chân Bảo Lộ: "Tiểu thư, đây là Từ công tử bảo nô tỳ chuyển giao cho tiểu thư." xong đem vật cầm trong tay đưa ra.

      Từ Thừa Lãng là biểu ca của Chân Bảo Lộ, quan hệ hai người giống như huynh muội ruột, trong ngày thường Từ Thừa Lãng hay đưa lễ vật cho vị Tiểu Biểu Muội này ít, lúc này tự nhiên cũng xem như là có gì bình thường. Dù sao tiểu thư nhà nàng mới tám tuổi.

      Vốn trong lòng Chân Bảo Lộ buồn rầu, vừa nghe Từ Thừa Lãng, lại có chút đau đầu. Nàng nhìn con nai bằng bông trong tay Hương Hàn, đó là lúc trước Từ Thừa Lãng đưa nàng nhưng nàng cự tuyệt.

      Chân Bảo Lộ chậm rãi giơ tay cầm lấy nai con bằng bông, tỉ mỉ nhìn ngắm.

      Hương Hàn mỉm cười : "Tiểu thư, con rối này làm tinh xảo, Từ công tử quả nhiên là có lòng."

      Từ Thừa Lãng đợi nàng, cho tới bây giờ đều là cũng có lòng. Chân Bảo Lộ nghĩ.

      Bất quá... Chỉ là món đồ chơi nho , nếu trả lại, có vẻ quá rạch ròi.

      là biểu ca của nàng, đơn giản chỉ là quan hệ biểu huynh muội, đưa con rối hệ trọng.

      Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua, đem con rối nhét vào tay Hương Hàn, : "Đem cất ."

      Hương Hàn bất động chút, nhưng lại gì.

      Chân Bảo Lộ ngồi ở bàn thêu trong chốc lát, vẫn là quyết định tìm tỷ tỷ.

      Thời điểm nàng đến Lâm Linh Cư, Chân Bảo Quỳnh tưới hoa.

      Tiểu nương quần áo váy ngắn màu phấn nhạt, dáng người mỏng manh cao gầy, khuôn mặt thanh lệ đoan trang, quả giống như đóa hoa liễu xinh đẹp đu đưa theo gió. Chân Bảo Lộ biết mình và tỷ tỷ giống nhau ---- nàng chưa từng có kiên nhẫn trồng hoa cỏ này đó, nhưng lại cảm thấy hứng thú đem hoa chế thành hương phấn, hương cao.

      Chân Bảo Lộ mang theo khuôn mặt tươi cười, gọi tiếng tỷ tỷ.

      Chân Bảo Quỳnh tưới hoa, nghe được giọng của muội muội, xoay người lại nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười dịu dàng : "Muội muội." Nàng đem nước tưới hoa đưa cho nha hoàn bên cạnh, thấy muội muội nhưng lại biết cái gì, chỉ bảo, "Theo ta vào trong ."

      Chân Bảo Lộ gật đầu, theo tỷ tỷ vào phòng, thế này mới ra ý đồ đến đây: "Ta muốn hỏi mượn tập ghi chép của tỷ tỷ."

      Chân Bảo Quỳnh nghe xong có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến muội muội cũng nguyện ý để mình dạy nàng, nay mượn tập ghi chép cũng có gì. Chân Bảo Quỳnh dẫn muội muội đến bàn sách của mình, : "Tỷ nên tự mình đưa tới..."

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới phát , ra tỷ tỷ đem tập ghi chép sắp xếp tốt lắm, ngăn nắp đặt ở bên.

      Chân Bảo Lộ rũ mắt xuống, hiển nhiên khó để hiểu tâm ý của tỷ tỷ. Lúc trước nàng lạ gì việc tỷ tỷ làm này nọ, mà tỷ tỷ chính là có tâm, cũng dám chủ động đưa tập ghi chép cho nàng mượn. Chân Bảo Lộ tiếp nhận tập ghi chép trong tay tỷ tỷ, mở ra nhìn xem, chẳng qua tỷ tỷ mới mười tuổi, viết được chữ khải như trâm hoa xinh đẹp, ngay ngắn chỉnh tề, giống chữ viết xiêu vẹo của nàng.

      Cũng khó trách nương luôn lấy làm kiêu ngạo...

      Chân Bảo Lộ hâm mộ : "Chữ viết của tỷ tỷ đẹp."

      Chân Bảo Quỳnh rất khiêm tốn, thản nhiên : "Ngày thường trong lúc rảnh rỗi, ta cũng thích luyện chữ chút."

      Chân Bảo Lộ làm sao biết, chữ đẹp như vậy, làm sao chỉ luyện chút trong lúc rảnh rỗi là có thể được? Vị tỷ tỷ này của nàng, so với tưởng tượng còn cố gắng hơn nhiều. Bất quá Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, tỷ tỷ nàng thuở mất mẹ, cầu đối với bản thân đương nhiên phải cao hơn so với người bên ngoài. Chăm chỉ được đền đáp, đó là lẽ thường tình, có gì có thể tùy tiện mà lấy được.

      Chân Bảo Lộ khẽ mỉm cười : "Tỷ tỷ khiêm tốn rồi, ngay cả ánh mắt Tạ phu tử cao như vậy, cũng nhịn được thường xuyên khích lệ tỷ tỷ đó nha."

      Tuy Tạ phu tử là nữ tử, cũng là người nghiêm khắc ý chí sắt đá. Ấn tượng sâu sắc nhất của Chân Bảo Lộ, đó là Tạ phu tử thường ngày bộ dáng nàng nhìn tốt đẹp, nhưng sao lại xấu xa như vậy? Vì chuyện này, nàng tức giận đến mấy ngày đến lớp học ở Ngọc Bàn Sơn.

      Chân Bảo Lộ mang theo tập ghi chép trở về U U Hiên của mình, chăm chú xem cho đến bữa tối. Tuy nàng có ưu thế là trọng sinh lại đời, biết làm sao sau khi phụ thân và nương gặp chuyện may, nàng còn chạm qua sách vở nữa, mà lúc đó cũng cố gắng, tự nhiên là quên gần hết. Nhưng nàng xem như học lại lần thứ hai, nếu còn giống như trước kia đó chính là rất mất mặt rồi.

      Dùng xong bữa tối, Chân Bảo Lộ lại xem thêm trong chốc lát, Chúc ma ma phải thúc dục hai lần, mới tình nguyện mà lên giường nghỉ ngơi.

      Có lẽ là do trước đó đọc sách, Chân Bảo Lộ liền chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Chỉ là biết tại sao lại mơ thấy việc đời trước. Nàng mơ thấy phụ thân và nương qua đời, mơ thấy Từ Thừa Lãng thành thân, mơ thấy bởi vì nàng lơ là nên hại chết đệ đệ ruột của mình... Tỉnh dậy Chân Bảo Lộ phát mặt ướt nhẹp, và gối ngủ cũng ướt mảng lớn.

      Chúc ma ma thấy tiểu thư rốt cục tỉnh, mới thở dài : "Cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh, thấy ác mộng sao?"

      Tiểu nương giường mặc áo ngủ màu ngọc lan, suối tóc mềm mại rối tung bung ra hai bên, khuôn mặt nhắn tròn trịa đỏ hồng mềm mại như nước, giống như quả hoa hồng* mới hái xuống từ cây, mặt còn dính nước mắt trong suốt.

      * giống như quả táo tây nhưng hơn

      Chân Bảo Lộ thở dồn dập, có ý muốn tìm phụ thân và nương. Nhưng nghĩ đến bọn họ đều ngủ, nương còn ở cữ, cũng phải chăm sóc cho hai đệ đệ nữa.

      Chân Bảo Lộ hỏi: " tại là giờ nào rồi?"

      Chúc ma ma thấy tiểu thư nhà mình bình tĩnh, : "Tiểu thư, vừa qua khỏi giờ hợi*."

      * giờ hợi - khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm

      Chân Bảo Lộ hơi do dự, rồi kêu Chúc ma ma giúp mình mặc thường phục, sau đó chạy tới Lâm Linh Cư bên cạnh.

      Phía Chân Bảo Quỳnh sắp ngủ, nghe được Cát ma ma muội muội đến tìm, liền khoác áo đứng lên. Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội búi tóc, dáng vẻ ấy hiển nhiên là mới từ trong chăn ra, tiến tới nắm tay Chân Bảo Lộ hỏi: "Muội muội sao vậy?" Đến gần chút nữ, Chân Bảo Quỳnh thấy đôi mắt to của muội muội đỏ hồng, giống như vừa mới khóc, đột nhiên liền hiểu ra, : "Thấy ác mộng hả?"

      Đứa mới tám tuổi, gặp ác mộng sợ hãi là chuyện rất bình thường.

      Chân Bảo Lộ nghe lời thân thiết của tỷ tỷ nhà mình, gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng: "Tỷ tỷ, đêm nay ta có thể ngủ cùng tỷ ?"

      Chân Bảo Quỳnh ngừng hồi, nàng biết vị muội muội này của mình xưa nay thích cùng ngủ với người khác, nhưng nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương này của nàng, mắt to ươn ướt, lập tức gật đầu, dắt muội muội đến bên giường.

      Chân Bảo Quỳnh kéo muội muội lên giường, để nàng nằm bên trong, nhàng thay nàng kéo góc chăn, giơ tay vuốt ít tóc rối trán nàng, ôn nhu trấn an : "Chỉ là ác mộng thôi, có quan hệ, tỷ tỷ ngủ cùng ngươi, hả?"

      Tiểu nương mới mười tuổi, nhưng ra có phong phạm trưởng tỷ rồi.

      Chân Bảo Lộ nhìn nàng ừ tiếng, rồi kéo ống tay áo của nàng, : "Tỷ tỷ cũng ngủ ."

      Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, cùng muội muội nằm xuống. Nàng nghiêng đầu, thấy muội muội vẫn mở to mắt, còn chưa có ngủ.

      Chân Bảo Lộ nhìn nàng, trong lòng lại nghĩ tới chuyện tình đời trước. Đời trước tỷ phu của nàng là nam tử tốt si tình nhất, nguyện ý chờ tỷ tỷ nhiều năm như vậy, đời này, tỷ tỷ cần mình chăm sóc cho nàng và hai đệ đệ, vậy là có thể thuận lợi xuất giá.

      Chân Bảo Lộ giương môi, giọng hỏi: "Tỷ tỷ có thích muội ?"

      Gối đầu bọc lụa màu xanh ngọc làm nổi bật lên gò má trắng mịn của tiểu nương, Chân Bảo Quỳnh lẳng lặng nhìn muội muội của mình, giơ tay vỗ nhè vào lưng của nàng, cực kỳ tự nhiên : "Đương nhiên thích rồi."

      Ngày trước nhìn thấy muội muội sinh ra, chỉ là cái bọc nho , làm cho Chân Bảo Quỳnh vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh nôi xem muội muội, muội muội a a a a rất đáng . Nàng tưởng tượng ngày sau cùng muội muội tương thân tương ái, chăm sóc muội muội tốt, nhưng...

      Chân Bảo Lộ giọng : "Tiểu Lộ cũng thích tỷ tỷ..."

      Chân Bảo Quỳnh ngẩn người, sau đó tỉnh táo lại, nhìn gương mặt muội muội bên cạnh, thấy nàng có vẻ muốn ngủ, khuôn mặt nhắn im lặng nhu thuận, giống như khuôn mặt nhắn điềm tĩnh múp míp khi còn nằm ở trong nôi vậy.

      Lúc này Chân Bảo Quỳnh mới mỉm cười, đem tay để bên ngoài của muội muội bỏ vào trong chăn.

      "... Ngủ . Có tỷ tỷ ở đây, cần sợ."

      .

      Các nương phủ Tề Quốc Công đều học tại lớp học ở Ngọc Bàn Sơn, vừa vặn là lễ Trung thu, mới có được năm ngày nghỉ. Ngày nghỉ qua, Chân Bảo Lộ muốn học lại.

      Tạ phu tử dạy học thích tiểu nương ăn mặc sạch chỉnh tề sặc sỡ, Chân Bảo Lộ cũng như bình thường làm trái ý của Tạ phu tử, chỉ mặc thân váy tề ngực màu xanh nhạt, búi tóc nụ hoa quấn dải lụa cùng màu, buông rủ trước ngực là bím tóc nho cột trân châu. Nhìn thoải mái hào phóng, khiến người ta sáng mắt.

      Thời điểm Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ vào lớp học ở Ngọc Bàn Sơn, Tạ phu tử còn chưa tới. Chân Bảo Lộ đánh giá nơi quen thuộc này, trong lòng có chút cảm khái, lúc trước nàng ghét nhất chỗ này, nghĩ tới muốn đến đây lần nữa. Nàng cong môi mỉm cười, tới vị trí cuối cùng tận bên trong.

      Vị trí này là địa bàn của Chân Bảo Lộ.

      Nào biết nàng vừa muốn qua, nghe được tỷ tỷ gọi tên nàng.

      Chân Bảo Lộ quay đầu lại, nhìn mặt tỷ tỷ, nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ?"

      Nhiều ngày nay Chân Bảo Quỳnh cùng vị muội muội này gần gũi hơn khá nhiều, chuyện cũng còn mất tự nhiên, nên trước mắt liền thẳng: "Cùng nhau ngồi chung ."

      Chân Bảo Lộ ngẩn người, nhìn nhìn chỗ ngồi của tỷ tỷ.

      Tỷ tỷ của nàng, xưa giờ toàn ngồi bàn đầu tiên, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy Tạ phu tử.

      Chân Bảo Lộ có chút do dự, tuy nàng quyết định phải học tốt, nhưng vẫn cần thời gian thích ứng, nhanh như vậy khiến cho nàng ngồi nơi đó, nàng sợ hù Tạ phu tử. Mà biết tại sao tỷ tỷ này của nàng tính tình mềm yếu, cử chỉ lại bá đạo, đưa tay cầm lấy túi sách nàng ôm trong lòng, để vào vị trí bên cạnh.

      Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ, đành phải qua đó ngồi.

      Sau đó những tiểu thư khác của phủ Tề Quốc Công cũng lục đục đến đây, Nhị phòng Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương, Tam phòng Chân Bảo Thanh và Chân Bảo Nguyệt. Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương có bộ dáng tiểu thư khuê các điển hình, đặc biệt Chân Bảo Chương, đời trước nàng là tiểu thư xuất sắc nhất của phủ Tề Quốc Công, sau gả cho Tĩnh Vương, trở thành Vương Phi. Chân Bảo Thanh là con thứ, được lão thái thái coi trọng, là tiểu thư rất có quy củ, còn Chân Bảo Nguyệt, tính tình được tốt, cũng giống như nàng phải là người thích học.

      Chân Bảo Nguyệt nhìn Chân Bảo Lộ ngồi bên cạnh tỷ tỷ nàng ta, liền hỏi: "A, Lục muội muội sao đổi tính rồi hả?"

      Chân Bảo Lộ mới cùng nàng so đo, xoay qua cười với tỷ tỷ bên cạnh, biết tỷ tỷ lo lắng nàng gây gỗ với Chân Bảo Nguyệt, nên thèm quan tâm Chân Bảo Nguyệt.

      Còn lại vài người, biết quy củ của lớp học Ngọc Bàn Sơn, nhiều, đều tự ngồi xuống, im lặng chờ Tạ phu tử.

      Tạ phu tử họ Tạ tên Thanh, tuổi gần ba mươi, còn chưa xuất giá, bất quá rất có tiếng tăm trong Hoàng thành, theo Chân Bảo Lộ biết, vị Tạ phu tử này là họ hàng với phủ Tề Quốc Công, chỉ là quan hệ hơi xa chút.

      Lúc này Tạ phu tử tiến vào, thấy các vị tiểu nương đều ngồi im lặng ngay ngắn, cảm thấy rất vừa lòng, sau lại nghĩ tới điều gì, liếc nhìn vị trí cuối cùng tận bên trong.

      Chỗ đó trống .

      Tạ phu tử nhíu mi.

      Bà biết tính tình của vị Chân Lục tiểu thư này, chỉ nghĩ tính tình lại tái phát, thanh thản nhiên : "Hôm nay sao Lục tiểu thư tới học? Thân mình lại thoải mái rồi?"

      chữ 'lại', có thể thấy được Chân Bảo Lộ sử dụng trò vặt này cũng phải mới hai lần.

      Tạ phu tử thầm nghĩ quả nhiên là gỗ mục điêu khắc được.

      "... Tạ phu tử, con ở chỗ này."

      Biểu tình Tạ phu tử ngừng lại hồi, rồi tìm theo tiếng , thấy tiểu nương khả ái đáng ngồi ở hàng thứ nhất chậm rãi giơ tay lên, vẻ mặt vô tội nhìn bà.

      Nhìn khuôn mặt nhắn trắng mịn mượt mà này, Tạ phu tử hơi dừng chút, sau đó phản ứng lại rất nhanh, : "Đến là tốt rồi, chúng ta bắt đầu học thôi." Bà đến đằng trước, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nương ngồi đối diện, thấy hai tròng mắt trong suốt của nàng, còn mỉm cười nhìn bà.

      Tạ phu tử nhíu mày lại, ho tiếng, mới bắt đầu kiểm tra nội dung dạy lần trước.

      Hai ngày này Chân Bảo Lộ cố gắng tất nhiên cũng phải uổng phí, tuy rằng đến nỗi làm Tạ phu tử kinh động như gặp thần tiên, nhưng cũng xem như tiến bộ rất lớn.

      Cứ như vậy qua năm ngày.

      Ngày hôm đó Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ nhà mình ở trong phòng làm bài tập, Chân Bảo Quỳnh nhắc nhở: "Ngày mai là sinh thần của Nghi Phương, sáng mai tỷ tới gọi muội nha."

      Chân Bảo Lộ gật đầu. Sinh thần của Tiết Nghi Phương, tất nhiên nàng nhớ , lễ vật cũng sớm chọn lựa tốt rồi.

      Nàng đem bài tập làm xong giao cho tỷ tỷ kiểm tra, sau đó hai tay chống má chống cằm : "Tỷ tỷ, vậy chúng ta tự mình sao?"

      Chân Bảo Quỳnh xem kỹ bài tập của muội muội, thấy muội muội tiến bộ rất nhiều, nàng vô cùng vừa lòng. Chân Bảo Quỳnh mỉm cười nhìn muội muội : "Ngươi yên tâm, Nghi Phương Nhị biểu ca đến đón chúng ta."

      Chân Bảo Lộ yên tâm, ngày kế mặc thân y phục mới, sửa soạn hồi. Đến lúc Chân Bảo Lộ chuẩn bị xong ra, mới phát người tới đón nàng phải Nhị biểu ca, mà là ngày thường đẹp mắt, tư thế lên ngựa cũng thực thích mắt, Đại Biểu Ca.
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat15 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Canh - Thuyền

      Thời điểm Chân Bảo Lộ nhìn thấy Tiết Nhượng, thấy cao to như khối ngọc, bộ cẩm bào hoa lụa màu xanh ngọc, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, nhưng mất vẻ cao sang của Quý công tử Hoàng thành, ngay cả đôi giày gấm vân nam chân cũng sạch , nhiễm hạt bụi.

      Chân Bảo Lộ từng nghe qua võ tướng trong quân doanh, mười ngày nửa tháng tắm rửa là chuyện thường, cho dù mấy tháng tắm rửa cũng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nếu dựa theo đời trước, ngày sau vị Tiết Đại Biểu Ca này vào quân doanh, chẳng phải là... Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ liền cảm thấy có chút đáng tiếc.

      Nhất thời ánh mắt nhìn Đại Biểu Ca cũng mang theo nhiều phần đồng tình.

      Bởi vì quan hệ với Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Lộ đối với người của phủ An Quốc Công cũng thân thiện hơn, vả lại Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ và Tiết Nhượng quan hệ cũng tệ, nên nhìn vị Tiết Đại Biểu Ca này càng thêm thuận mắt. Lần trước mới gặp, Tiết Đại Biểu Ca có lòng tốt thay nàng hái hoa, nàng còn tưởng là người xấu. Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ cười toét miệng, hồn nhiên gọi: "Đại Biểu Ca."

      Có lẽ là do phải ra ngoài làm khách, hôm nay tiểu nương trang điểm rất là xinh đẹp, gương mặt trẻ con, có thể mơ hồ thấy được sau khi lớn lên đẹp cỡ nào.

      Tiết Nhượng có thể cảm nhận được Tiểu Biểu Muội đối với mình thân thiện, khẽ vuốt càm đáp: "Lộ biểu muội." Rồi sau đó giải thích, "Nhị đệ nhờ ta tới đón các ngươi."

      Đối với Chân Bảo Lộ, bất kể là Tiết Nhượng hay Tiết Đàm cũng có gì khác biệt.

      Vẫn là Chân Bảo Quỳnh khiêm nhường : "Vậy phiền Đại Biểu Ca rồi."

      Trước khi , Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ cùng nhau Nghi An Cư chào Từ Thị tiếng. Mấy ngày trước đây qua, nên Từ Thị cũng dặn dò đâu vào đó, hôm nay thấy hai nữ nhi trang điểm xinh đẹp lại đây, liền giơ tay sờ hai má của Chân Bảo Lộ, : "Nhớ phải nghe lời của tỷ tỷ, được bướng bỉnh nha chưa."

      Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, rồi sau đó quay sang Từ Thị nhu thuận : "Nương yên tâm, Tiểu Lộ nghe lời." Cũng biết tại sao, Chân Bảo Lộ cảm thấy nương đối với nàng quan tâm hơn so với lúc trước rất nhiều.

      Từ Thị nhìn khuôn mặt nhắn của con mình, nhớ tới chuyện tình ngày ấy, trong lòng lại hận Trình Thị cực kỳ. Nàng ngờ, vị Nhị đệ muội kia thế nhưng ly gián quan hệ hai mẹ con nàng. Mà mấy ngày nay Từ Thị cũng suy nghĩ nhiều lắm, dù sao con còn , nếu phải bản thân nàng làm tốt, cũng để người ta có cơ hội lợi dụng được. đến , vẫn là nàng làm nương tốt.

      Từ Thị lại kiên trì dặn dò thêm vài câu, sau đó : "Tốt lắm, đừng để biểu ca ngươi đợi lâu."

      Chân Bảo Lộ gật đầu, nhưng lập tức ra ngoài, mà là chạy tới chiếc nôi bên cạnh, nhìn hai đệ đệ trắng trẻo non nớt bên trong, nhìn thấy nàng, liền mở lớn đôi mắt to đen lúng liếng ngốc nghếch nhìn nàng.
      Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng ngốc của hai đệ đệ, lần lượt hôn vào mặt từng tên tiểu tử, rồi mới với Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, chúng ta thôi."

      Nhìn hai tỷ muội ra ngoài, Chúc ma ma đứng ở bên giường Từ Thị : "Phu nhân nhìn xem, Lục tiểu thư càng ngày càng hiểu chuyện rồi."

      Từ Thị nghĩ tới thân mật giữa hai tỷ muội mới vừa rồi, cũng nhịn được mỉm cười.

      .

      Chân Bảo Lộ cùng theo tỷ tỷ ra cửa, bên ngoài sớm có cỗ xe lộng lẫy treo dây tua ngọc trai xanh biếc chờ. Chân Bảo Lộ tuổi còn , ngày thường lại nhắn xinh xắn, dù dẫm lên bậc thang để lên xe ngựa, cũng cố hết sức. Chân Bảo Quỳnh thấy vậy, muốn tới đỡ muội muội, nhưng Tiết Nhượng đứng ở bên tiến lên phía trước : "Để ta ."

      Giọng nam tử trầm thấp lành lạnh,, khiến cho Chân Bảo Quỳnh nao nao.

      Bất quá muội muội chỉ là tiểu nha đầu, phải lo việc nam nữ khác biệt, nghĩ như vậy, Chân Bảo Quỳnh gật đầu : "Vậy phiền Đại Biểu Ca rồi."

      Chân Bảo Lộ tính mình có thể tự lên, lại nghe tỷ tỷ thay nàng đáp lại, sau đó thấy vị Đại Biểu Ca này của nàng, tay nâng mông của nàng. Trực tiếp ôm nàng lên xe ngựa.

      Cái miệng nhắn của Chân Bảo Lộ mở ra, sững sờ nhìn Tiết Nhượng, thầm nghĩ Đại Biểu Ca hỗ là võ tướng, tuy rằng nàng tuổi còn , nhưng cũng bất quá chỉ là thiếu niên, nhưng lại ôm lấy nàng nhàng như vậy, giống như chỉ xách con gà con vậy đó. Lại còn nghe được mùi vị mát lạnh dễ ngửi người thiếu niên, thầm nghĩ vị Đại Biểu Ca này vẫn rất là có phẩm vị.

      Chân Bảo Lộ xoay người vào trong xe ngựa, lại liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Đại Biểu Ca cũng có giúp tỷ tỷ nàng, mà là nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ nâng nàng lên.

      Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, đưa tay sờ mông của mình.

      Vì sao Đại Biểu Ca chỉ bế nàng?

      Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi hoặc, nhìn thấy rèm xe nhấc lên, nhìn gương mặt thanh lệ xinh xắn của tỷ tỷ, liền hiểu được. Chẳng qua nàng mới có tám tuổi, nhưng tỷ tỷ và Tiết Nhượng tuy là biểu huynh muội, rốt cuộc vẫn phải tránh né việc tiếp xúc thân thể, tất nhiên có thể tránh nên tránh.

      ra vị Đại Biểu Ca này của nàng còn rất tỉ mỉ.

      Chân Bảo Lộ giơ tay vén mành cửa sổ ra nhìn, thấy Tiết Nhượng xoay người lên ngựa, sống lưng thẳng tắp ngồi ở ngựa, hai chân dẫm bàn đạp, rất có phong độ khí phái hiên ngang. Chân Bảo Lộ mỉm cười, cảm thấy người phủ An Quốc Công đều rất thân thiện.

      Chân Bảo Quỳnh ngồi xuống, thấy muội muội nhìn ra ngoài, tùy ý hỏi: "Nhìn gì vậy?"

      Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, với tuổi của nàng, cũng có gì phải kiêng dè, thích thú thẳng: "Muội nhìn Đại Biểu Ca."

      Nhìn bộ dáng trẻ con của muội muội hôm nay, Chân Bảo Quỳnh cong môi.

      Thấy tỷ tỷ nở nụ cười, Chân Bảo Lộ tiếp tục : "Bàn chân của Đại Biểu Ca lớn." Nàng đưa tay ra trước mặt khoa tay múa chân, ánh mắt trợn to, mang theo vẻ ngạc nhiên : "Lớn như vậy nè, giống như chiếc thuyền ấy."

      Chân Bảo Quỳnh đoan trang nội liễm, nghe xong lời này của muội muội, cũng nhịn được bật cười lên.

      Tiếng cười của hai tỷ muội trong xe ngựa như chuông bạc, Tiết Nhượng ngồi lưng ngựa nghiêng đầu nhìn, môi mỏng hơi bĩu ra, sau mới kẹp chặt bụng ngựa, tự mình đưa hai vị biểu muội này hồi phủ.

      gần nửa canh giờ mới đến phủ An Quốc Công, lúc này là lần đầu tiên sau khi sống lại Chân Bảo Lộ ra ngoài, tất nhiên cảm thấy mới mẻ. Nàng vén mành cửa lên liếc nhìn, đường cái Hoàng Thành cho tới bây giờ luôn náo nhiệt phồn hoa, nhiều loại quán san sát nhau.

      Chân Bảo Lộ nhìn đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy thanh vui mừng diễn tấu sáo và trống, mới hưng phấn quay qua tỷ tỷ bên cạnh : "Tỷ tỷ, ngươi xem, có người thành thân kìa."

      Chân Bảo Quỳnh cũng nhìn.

      Quả là đội ngũ đón dâu.

      Tân lang mặc hỉ bào màu đỏ thẫm ngồi lưng ngựa, bộ dáng bạch diện thư sinh lịch , bởi vì là thành thân, nên mặt tràn đầy tươi cười vui sướng.

      Chân Bảo Lộ nhìn kiệu hoa đỏ thẫm, lẩm bẩm : " tốt."

      Cả đời của nương chờ đợi nhất chính là gả cho lang quân như ý, ngày xưa nàng cũng từng khát khao được trải qua bộ dáng khi bản thân mình xuất giá. Nhưng nghĩ đến, đời trước nàng sống đến mười bảy tuổi, vẫn có cơ hội mặc vào giá y đỏ thẫm. Bất quá, cũng may tỷ tỷ của nàng thuận lợi xuất giá.

      Gặp được đội ngũ đón dâu, xe ngựa đứng bên cạnh nhường đường, thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi lưng ngựa, ghé vào cửa sổ xe nhìn thoáng qua tiểu nương nhìn đến xuất thần. Lúc này nàng mới tám tuổi, nhưng trong mắt lộ ra vui vẻ và chờ đợi, giống như bản thân mình là tân nương tử bên trong kiệu hoa này vậy.

      Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, trong lòng Tiết Nhượng có chút hoảng hốt và buồn phiền.

      Mà Chân Bảo Lộ nhìn đội ngũ đón dâu từ từ xa, tính lui đầu vào, thoáng giương mắt, thấy gương mặt tuấn tú của vị Tiết Đại Biểu Ca này có vẻ trầm. Mới vừa rồi còn tốt lành, sao bỗng nhiên thay đổi rồi hả?

      Chân Bảo Lộ mím mím môi, cảm thấy Đại Biểu Ca quả nhiên là quái nhân. Nhất thời cũng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục trò chuyện với tỷ tỷ để giết giờ.

      Đợi xe ngựa đến bên ngoài phủ An Quốc Công, Chân Bảo Quỳnh xuống ngựa trước, rồi sau đó tự mình đỡ muội muội nhà mình xuống.

      Lúc này, Chân Bảo Lộ mới nhớ tới Tiết Nhượng, thoáng xoay đầu nhìn . Thấy quả thực cũng có ý muốn đến dìu nàng.

      dìu dìu, chẳng qua chỉ là chuyện , nhưng biết tại sao, trong lòng Chân Bảo Lộ có chút được tự nhiên, luôn cảm thấy là mình chọc Đại Biểu Ca vui, nhưng nàng hề làm gì cả, là oan uổng nha.

      Phát cáu cùng tiểu nương là như thế nào. Chân Bảo Lộ cảm thấy bất mãn, thời điểm bước lên bậc thang để xuống xe ngựa, giày chân trái bỗng nhiên rớt xuống.

      Chân Bảo Lộ 'ôi' tiếng, liền nâng chân chỉ mang tất lên, nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh, hai má đỏ bừng : "Tỷ tỷ."

      Chân Bảo Quỳnh cười: "Sao cẩn thận như vậy?"

      Chân Bảo Lộ cũng là vô tội, bất quá là nàng bị phân tâm thôi.

      Hôm nay Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đều mang theo nha hoàn tới đây, Chân Bảo Lộ dẫn theo nha hoàn luôn thận trọng, Hương Hàn. Hương Hàn vừa thấy tiểu thư nhà mình bị rớt giầy, tính tình cẩn thận như vậy, nàng chỉ có thể nhìn mà thể trách, liền bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng qua nhặt giầy.

      Nào biết có người nhanh hơn nàng bước.

      Thiếu niên trẻ tuổi cao lớn như vậy, khom lưng nhặt lên chiếc giày may từ gấm toàn châu nhũ yên màu xanh nhạt của tiểu nương, bàn tay to nhàng phủi tro bụi dính giày, rồi sau đó mới thản nhiên : "Đem chân nâng lên." Nhưng giọng điệu lại khiến người ta thích chút nào.

      "...A."

      Chân Bảo Lộ suy nghĩ nhiều, nhu thuận giơ chân trái lên.

      thấy vị Đại Biểu Ca này quỳ chân đất, tay nắm lấy bàn chân của nàng, tay đem chiếc giầy chậm rãi mang vào giúp nàng.
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat18 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Canh hai - Trầm Ngư

      Dù mẫu thân của Tiết Nhượng mất sớm, ở phủ An Quốc Công được sủng ái, nhưng dầu gì cũng là Trường Tử con vợ cả. Nào có đạo lý xỏ giày cho tiểu nương với tư thế như vậy?

      Chân Bảo Lộ sửng sốt lát rồi vội vàng phản ứng lại, muốn rút chân ra khỏi tay Tiết Nhượng.

      Nàng vừa động, chiếc giày sắp được mang vào lại rơi xuống lần nữa, nhưng là rơi vào lòng bàn tay của Tiết Nhượng.

      Chân Bảo Lộ có chút bối rối, thấp giọng : "Đại Biểu Ca?" Nhịn được hướng ánh mắt tới tỷ tỷ bên cạnh nhờ giúp đỡ.

      Lại biết vị tỷ tỷ này của nàng xưa nay ổn trọng, biểu tình cũng có chút ngỡ ngàng.

      Khó trách Chân Bảo Quỳnh kinh ngạc như vậy. Nàng cùng Đại Biểu Ca tiếp xúc nhiều lắm, nhưng lần nào gặp cũng chỉ thấy dáng vẻ lạnh nhạt ít lời, làm sao có thể làm ra cử chỉ thế này? Nếu muội muội là nương tuổi mới lớn, Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ nhiều hơn, nhưng đây muội muội nàng vẫn là đứa bé, Chân Bảo Quỳnh chỉ có thể cho rằng Đại Biểu Ca rất tốt với muội muội.

      Nhưng...

      Chân Bảo Quỳnh : " cần phiền Đại Biểu Ca đâu, để nha hoàn đến làm là được mà." Tuy nàng hết lời nhưng Tiết Nhượng vẫn có đứng lên. Trong nhất thời Chân Bảo Quỳnh cũng còn cách nào, đành đem ánh mắt bất đắc dĩ hướng tới muội muội thôi.

      Chân Bảo Lộ mím mím môi, cũng tiện cự tuyệt ý tốt của Đại Biểu Ca nữa, ngoan ngoãn đem chân đặt vào lòng bàn tay của , cúi đầu nhìn tiếng : "Cảm ơn Đại Biểu Ca." Chỉ là trong lòng Chân Bảo Lộ rốt cuộc cũng qua được lằn ranh kia, dù sao nàng phải đứa bé. Đời trước Từ Thừa Lãng còn chưa có sờ qua chân nàng nha.

      Nàng đứng trước mặt Tiết Nhượng, cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy chiếc mũi của thiếu niên tuấn, còn có mi mắt lẳng lặng rũ xuống, vừa dài vừa dày, giống như hai cây quạt .

      Đời trước Từ Thừa Lãng đối với nàng là lòng si tình, cũng chưa từng cư xử với nàng như vậy.

      Đem giầy mang vào xong, Tiết Nhượng mới đứng dậy.

      Bởi vậy, với vóc dáng nhắn xinh xắn của Chân Bảo Lộ, tất nhiên chỉ có thể ngước đầu lên nhìn . Nàng thêm lần nữa: "Cảm ơn." xong liền đem chân dấu vào phía dưới làn váy.

      Tiết Nhượng : " có gì." Sau đó thoáng rũ mắt, nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu nương trước mặt, biểu tình mặt hơi bất động, sau mới , "Hai vị biểu muội theo ta."

      Cũng nhắc đến việc nho xảy ra này, dẫn hai người vào.

      Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn bóng dáng thiếu niên đằng trước, lúc này mới cúi xuống, nhìn chân trái mang giày của mình, biểu tình có hơi sững sờ, vẫn là Chân Bảo Quỳnh nhàng gọi vài lần, Chân Bảo Lộ mới hồi phục tinh thần, cùng tỷ tỷ theo vào.

      Phủ đệ An Quốc Công tọa lạc tại ngõ Long An, nằm theo hướng Nam Bắc triều, bố cục phủ đệ chia làm hai khu vực, Đại phòng ở tại đông viện, mà Nhị phòng ở tại tây viện.

      Tiết Nghi Phương là tiểu thư con vợ cả của Đại phòng, ở tại tây sương phòng, Hương Tuyết Ổ, thuộc đông viện.

      Chân Bảo Lộ giống Chân Bảo Quỳnh, đây là lần đầu tiên nàng đến phủ An Quốc Công. Bất quá nàng cũng phải chưa từng trải việc đời, mặc dù thấy xà và trụ nhà đều được trạm khắc sang trọng, trần nhà còn vẽ thành bức tranh to, cũng chỉ là thản nhiên nhìn qua, chứ cảm thấy kinh ngạc. Chân Bảo Lộ nhìn thấy được bộ dáng của chính mình, nhưng trong mắt người ngoài, cảm thấy tiểu nương tuổi năm đó, ăn mặc chẳng những tự nhiên hào phóng, mà mỗi tiếng cử động cũng rất có dáng vẻ, quả hỗ danh là tiểu thư con vợ cả phủ Quốc Công.

      Xuyên qua cửa tròn, gặp được An Quốc Công mới từ Hương Tuyết Ổ ra.

      Tiết Trọng Uyên An Quốc Công có danh tiếng vang khắp thiên hạ, dáng vẻ cao lớn tuấn, dung mạo còn cực kỳ trẻ trung. Lúc này chỉ mặc thân áo cà sa* màu thạch có thêu hoa văn tối màu, eo đeo ngọc bội và túi thơm, khuôn mặt vốn ôn hòa, nhưng khi nhìn thấy trưởng tử, lập tức trầm xuống.

      Tiết Nhượng hành lễ : "Phụ thân."

      An Quốc Công gật đầu.

      Chân Bảo Quỳnh theo ở phía sau cũng gọi tiếng: "Cữu cữu (cậu)."

      Nhìn thấy cháu , An Quốc Công lại lộ ra nụ cười sủng nịch, đến trước mặt Chân Bảo Quỳnh, tươi cười ấm áp : "Quỳnh nhi."

      Chân Bảo Quỳnh vội vàng giới thiệu: "Cữu cữu, đây là Tiểu Lộ." Sau đó nhìn Chân Bảo Lộ , "Còn kêu cữu cữu."

      Chân Bảo Lộ nhu thuận gọi: "Cữu cữu."

      An Quốc Công quan sát tiểu nương bên cạnh cháu , thấy nàng dáng vẻ ngọc tuyết xinh đẹp, đôi mắt to tròn có linh khí bức người, đúng là tiểu nương thông minh khiến người thích. Biết là muội phu tái giá sinh ra, trong lòng An Quốc Công cũng sinh ra phản cảm đối với tiểu nương, ngược lại bởi vì Từ Thị đối với Chân Bảo Quỳnh thương rất nhiều, nên ông cũng đối với cháu liên hệ máu mủ này thích nhiều hơn mấy phần.

      An Quốc Công lộ ra ý cười ấm áp của trưởng bối, : "Đúng là nương ngoan ngoãn, cữu cữu cũng thường xuyên nghe tỷ tỷ ngươi nhắc qua."

      nàng thế nào?

      Chân Bảo Lộ biết, cho tới bây giờ tỷ tỷ chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, trước mặt An Quốc Công nhất định là tốt cho nàng rồi. Chân Bảo Lộ mím mím môi, giọng trơn tru trong veo: "Tỷ tỷ cũng thường xuyên cùng Tiểu Lộ nhắc qua cữu cữu, còn kêu Tiểu Lộ phỏng theo chữ viết của cữu cữu nữa, rằng chữa viết của cữu cữu rất có phong phạm Đông Tấn Đại Thư Pháp Gia Vương Hi Chi*."

      * Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn (từ năm 317-420, do Nguyên Đế - Tư Mã Duệ- lập nên, đóng đô ở Kiến Khang, thuộc Nam Kinh ngày nay)

      An Quốc Công đối với thư pháp rất có nghiên cứu, nhưng Đại Chu chú trọng văn tự, người có thư pháp xuất chúng chỗ nào cũng có, thanh danh của An Quốc Công cũng tính là vang dội. Nhưng lời này, An Quốc Công vẫn cực kỳ hưởng thụ, lập tức tươi cười càng sáng lạn.

      Chân Bảo Lộ nhìn vị An Quốc Công này cười đến thân thiết, lại nhìn thiếu niên đứng ở bên, thấy dáng người thẳng tắp trước sau như , mặc dù vẻ mặt có gì, nhưng nàng luôn cảm thấy Đại Biểu Ca đáng thương. Lúc trước nàng chỉ nghe , giờ chính mắt thấy được, An Quốc Công thích trường tử của mình còn ngoài tưởng tượng của nàng ---- nhưng lại đối với người cháu có quan hệ gì như nàng ôn hòa, tại sao thái độ đối với con ruột lại như vậy chứ?

      An Quốc Công lại vài câu, sau mới dặn dò trưởng tử: "Mang hai vị biểu muội vào thôi."

      Đợi An Quốc Công rồi, Chân Bảo Quỳnh mới lôi kéo ống tay áo của muội muội hỏi: "Ta cùng muội tới chữ viết của cữu cữu khi nào vậy?"

      Chân Bảo Lộ cười cười : "Mấy ngày trước đây ta ở trong thư phòng của tỷ tỷ làm bài, trong lúc vô tình từng thấy quyển bảng chữ mẫu, nghe Cát ma ma là chữ của cữu cữu."

      Lúc này Chân Bảo Quỳnh mới hiểu ra, nhàng cười giơ tay nhéo nhéo chóp mũi của muội muội, : "Muội đúng là thông minh. Cữu cữu thích nhất được người khác khen ông ấy."

      Chân Bảo Lộ mỉm cười, nếu nàng muốn cùng tỷ tỷ tương thân tương ái, trước mặt người của phủ An Quốc Công phải biểu cho tốt, thể làm mất mặt tỷ tỷ. Đợi cùng tỷ tỷ xong, Chân Bảo Lộ thấy Đại Biểu Ca đằng trước cách khoảng xa với các nàng.

      Chân Bảo Quỳnh vội kêu: "Chúng ta mau lên."

      Chân Bảo Lộ gật đầu, hai người rất nhanh đến Hương Tuyết Ổ của Tiết Nghi Phương, còn chưa có vào bên trong sân, nghe được tiếng cười của nhóm tiểu nương rồi, rất là náo nhiệt.

      Sau đó có nha hoàn tinh mắt nhìn thấy, : "Tiểu thư, biểu nương phủ Tề Quốc Công đến rồi."

      thấy Tiết Nghi Phương nhanh chóng ra, nhìn Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ, vui vẻ chào hỏi, mới kéo tay Chân Bảo Lộ : "Đây là lần đầu tiên ngươi đến, ta phải đem ngươi giới thiệu cho mọi người tốt mới được." Tiểu nương trong lúc này thân thiết với nhau rất nhanh, chỉ cần hợp tính, liền thân như tỷ muội vậy.

      "Ta còn tưởng là ai? ra là biểu muội, Nhị muội muội chờ lâu rồi đó."

      nương vừa chuyện mặc nhu quần màu đỏ rực, mặt trái xoan trắng nõn, mắt hạnh to, ước chừng mười hai mười ba tuổi. Đại phòng có khuê nữ là Tiết Nghi Phương, vậy vị tiểu thư này gọi Tiết Nghi Phương là Nhị muội muội, tất nhiên đó chính là Nhị phòng Tiết Nghi Dung rồi.

      Nhìn Tiết Nghi Dung mỉm cười, Chân Bảo Lộ thể nhớ tới người khác.

      Nàng ta phải ở đây rồi chứ?

      Bàn tay trong tay áo của Chân Bảo Lộ nhanh chóng nắm chặt, quả thực thấy phía sau Tiết Nghi Phương, nương áo trắng chậm rãi tới. Ánh mắt Chân Bảo Lộ nhìn chằm chằm vào nàng ta.

      Vẫn là Chân Bảo Quỳnh phản ứng nhanh, hướng tới vị nương này làm lễ: "Phúc An huyện chủ."

      Vị tiểu thư áo trắng này chính là nữ nhi duy nhất của Trưởng Công chúa Tấn Dương, muội muội của đương kim Tuyên Hòa Đế, Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.

      Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư, kỳ dung mạo tính là trầm ngư lạc nhạn, nàng chỉ là tài nữ tiếng tăm vang dội Hoàng thành, bởi vì xuất thân hiển quý, thanh danh so với Chân Bảo Chương còn mạnh mẽ hơn. Đời trước Thẩm Trầm Ngư và Chân Bảo Chương là học cùng khóa ở trường nữ học, thành tích kết nghiệp của Chân Bảo Chương được xếp thứ hai, mà đứng thứ nhất đó là Thẩm Trầm Ngư này.

      Chân Bảo Lộ chưa bao giờ lo tới việc trường nữ học, chỉ sau khi Chân Bảo Quỳnh bị cho thôi học, loại chuyện này cũng có hứng thú.

      Nàng thích Thẩm Trầm Ngư.

      Bởi vì đời trước Thẩm Trầm Ngư ái mộ Từ Thừa Lãng, cuối cùng ỷ vào thân phận của mình, như nguyện gả cho Từ Thừa Lãng, mà sau khi nàng ta định thân (đính hôn) với Từ Thừa Lãng, còn cố ý thầm làm nhục nàng.

      Nếu lúc đó có tỷ tỷ, với tính tình cao ngạo xúc động, biết nàng làm ra chuyện điên rồ gì nữa.

      Thẩm Trầm Ngư tươi cười trong suốt nhạt nhẽo, nàng biết vài vị nương của phủ Tề Quốc Công tuổi tuy , nhưng từ quen thuộc thơ ca, đặc biệt Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quỳnh này. Nàng cũng biết hai người này muốn vào trường nữ học, liền có chút lưu tâm với hai người họ. Chân Bảo Quỳnh nàng cũng gặp qua vài lần, đích xác là tài nữ có tác phong thi thư lộng lẫy. Thẩm Trầm Ngư cười với Chân Bảo Quỳnh: "Hôm nay chúng ta đều đến đây muốn chúc mừng sinh thần cho Nghi Phương, Chân Tứ tiểu thư cần đa lễ." xong tự mình đỡ nàng lên.

      Nhìn thấy tiểu nương bên cạnh Chân Bảo Quỳnh, Thẩm Trầm Ngư liền biết vị này là Lục tiểu thư phủ Tề Quốc Công. Thẩm Trầm Ngư vốn là chú ý đến tiểu nương tuổi như này, có thể thấy được khuôn mặt nhắn trẻ con nhưng lộ ra vẻ xinh đẹp, thầm than đây là loại mỹ nhân bại hoại. Bất quá nàng nghe qua, vị Chân Lục tiểu thư này thích đọc sách, sau này nhiều lắm cũng chỉ là mỹ nhân ngốc nghếch mà thôi.

      Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Trầm Ngư chỉ xem như tiểu nương này chưa từng trải việc đời, mới mỉm cười : "Chân Lục tiểu thư."

      Chân Bảo Lộ cố gắng khống chế tâm tình của mình, rũ mắt : "Xin chào Phúc An huyện chủ."

      Vài vị tiểu nương gặp mặt xem như biết nhau rồi. Tiết Nghi Phương vội vàng hô: "Chúng ta đứng mãi ở đây làm gì? Nhanh vào trong ngồi thôi."

      Tiết Nghi Dung đón Thẩm Trầm Ngư vào, Tiết Nghi Phương kéo tay Chân Bảo Lộ vô cùng thân thiết, líu ríu oán trách các nàng tới quá trễ.

      Đột nhiên Chân Bảo Lộ nghĩ tới điều gì, nhìn thoáng ra phía sau.

      Thấy có ai cả, mới nhíu mày lại.

      "Tiểu Lộ, như thế nào rồi? Ngươi tìm gì vậy?" thấy Chân Bảo Lộ ngẩn người, Tiết Nghi Phương khẽ véo mu bàn tay múp míp của nàng.

      "...À?" Chân Bảo Lộ sững sờ lấy lại tinh thần, lúc này mới lẩm bẩm , ", có gì."

      Trong lòng nghĩ thầm: Đại Biểu Ca cũng là, tiếng nào bỏ rồi.

      Tác giả có lời muốn : ·
      Lộ biểu muội: Tính tình của Đại biểu ca thay đổi rồi.
      Nhường biểu ca: Chỉ có lão bà của ta mới có thể quản ta.
      Lộ biểu muội: ...
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :