1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64

      Chân Bảo Lộ ngẩn ra, hiển nhiên nghĩ tới làm ra cử chỉ vô lễ thô lỗ như vậy. Đến khi sách ôm trong tay "lộp bộp" rơi xuống, gương mặt mới nóng lên xấu hổ giận dữ kêu: "Tiết Nhượng!"

      Nàng giống như bao gạo bị vác vai. Mà đầu vai nam nhân lại cứng rắn, va đụng vào bụng của nàng, khiến Chân Bảo Lộ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trâm hoa cài búi tóc cũng lạch cạch rơi xuống đất.

      Đây là lầu hai của tiệm sách, nàng dám chuyện lớn tiếng, chỉ ra sức đấm vào lưng , nghiến răng nghiến lợi : "Huynh thả ta xuống!"

      Tiết Nhượng gật đầu được rồi xoải bước đến trước bàn học, cẩn thận đặt người vai xuống. để nàng ngồi bàn học, bản thân mình ngồi xuống ghế trước mặt nàng, thấy nàng muốn bước xuống, liền đưa tay khoát lên hai tay nàng gối: "Tiểu Lộ, chúng ta hãy chuyện cho ràng ."

      Chân Bảo Lộ hung hăng trừng mắt nhìn .

      chuyện ràng, khiêng nàng như vậy, đây coi là kiểu chuyện ràng gì vậy?

      Nàng vừa giận vừa hờn, dò xét liếc mắt nhìn . ngồi trước mặt nàng, chỉ là nàng ngồi bàn, còn ngồi ở ghế. Nhìn như vậy, giống như ngồi xổm bên chân của nàng.

      nam nhân đội trời đạp đất, lấy tư thế này tựa vào bên chân nàng, ngước đầu nhìn lên nàng, nương nào có thể kháng cự.

      Cặp mắt to của Chân Bảo Lộ lên vẻ giật mình, lại cúi đầu nhìn nhìn tay của mình bị nắm lấy. Bàn tay nương nhắn trắng nõn, tựa như búp măng non mọc trong mùa xuân, mà tay của nam tử thon dài ấm áp, nhìn rất đẹp mắt, chỉ là lòng bàn tay có vết chai nhè vỗ về mu bàn tay nàng, cái loại cảm giác ấm áp mà thô ráp này, khiến nàng có chút được tự nhiên.

      Nàng nhìn vào ánh mắt dịu dàng của , mặc dù xúc động trong tích tắc, nhưng tới cùng vẫn là nương rụt rè. Nàng thoáng nghiêng đầu, muốn chuyện cùng .

      Tiết Nhượng nắm bàn tay nhắn mềm mại trắng nõn trước mặt, làm thế nào cũng nỡ buông ra. Tay nàng rất đẹp, đầu ngón tay hồng nhuộm màu, móng tay được cắt dũa ngay ngắn chỉnh tề sạch . khẽ nắm, cảm thụ được mềm nhẵn của đôi tay, đây là chuyện mà rất muốn làm cả hai đời, tựa như vẫn nắm tay nàng như vậy. ngẩng đầu nhìn nàng chu miệng , càng cảm thấy vô cùng đáng , liền nhàng : "Đừng tức giận."

      ràng là tức giận, nhưng vào lúc này, Chân Bảo Lộ có chút muốn cười ---- nào có ai dỗ dành vậy chứ?

      Nàng nghĩ nghĩ, cũng biết dạng này phải vấn đề, rồi mới nhìn vào mắt , nghiêm túc : " ràng lần trước huynh đáp ứng với ta."

      Bỗng nhiên câu như vậy, nhưng Tiết Nhượng nghe hiểu. nghĩ nghĩ, mới lên tiếng: "Ta hối hận, có được hay ?"

      Chân Bảo Lộ khựng lại, thầm nghĩ đây phải muốn chơi xấu sao?

      Nàng quan sát , cảm thấy mình nên nhận biết lần nữa. Hai người bọn họ quen biết cũng phải ngày ngày hai, đối tốt với nàng cũng mong muốn gần gũi nàng. Người lòng đối với nàng nhiều lắm, Tiết Nhượng là người hiếm có trong số đó. Nàng vẫn luôn cực kỳ quý trọng . Nàng có huynh trưởng, hâm mộ tiểu nương khác, bị người khi dễ hoặc vui có thể tìm ca ca. Nàng có, bị ăn hiếp chỉ có thể tự mình cam chịu, còn phải làm tỷ tỷ tốt chiếu cố hai đệ đệ.

      Trong lòng nàng vẫn coi như huynh trưởng, cho tới bây giờ nghĩ tới thích nàng.

      Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn hoa văn thêu vạt áo mình, nhớ tới chuyện tình ngày ấy, nhịn được : "Vậy sao đến bây giờ huynh mới tới tìm ta?"

      Thanh của tiểu nương có chút nén giận lại có chút ủy khuất, trong lòng Tiết Nhượng run lên, vội vàng giải thích : "Sau đêm đó ta hơi bị phong hàn, liền muốn hết bệnh rồi mới tới tìm muội."

      yên lành, sao lại bị phong hàn?

      Tựa hồ nghĩ tới điều gì, gương mặt Chân Bảo Lộ đỏ bừng, thầm: "Đáng
      [​IMG]

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hihi.thank nhìu nhìu

    3. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      sắp lấy được vợ rồi. nam chính cố gắng lên.

    4. Minhang

      Minhang Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      928
      Ôi!!! Truyện hay như thế này mà sao tg nỡ edit chậm thế

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65

      Đối diện với tiệm sách là quán trà.

      Lầu hai nhã gian, Chân Bảo Chương nghiêng đầu nhìn xe ngựa màu xanh đính dây châu tinh xảo ngừng bên ngoài tiệm sách, liếc mắt cái liền nhận ra đó là xe ngựa của Chân Bảo Lộ.

      Ánh mắt Chân Bảo Chương thâm trầm.

      Mấy năm trước đại bá Chân Như Tùng của nàng chưa thành đương gia, tiểu thư con vợ cả trong phủ thân phận gần giống như, lão thái thái cũng quá mức thiên vị. Nhưng từ lúc Chân Như Tùng thừa kế tước vị, thân phận của Chân Bảo Lộ liền bất đồng. Chi phí ăn mặc tiêu dùng nhiều hơn , xe ngựa nàng ta dùng ra cửa đều tinh xảo vô song. Hàng năm muốn mua thêm xiêm y, trang sức lại càng cần , quả nhiên trở nên dưỡng như công chúa.

      Chân Như Tùng thương khuê nữ, điệu bộ này, nghiễm nhiên là muốn đem tất cả thứ tốt nhất cho bảo bối khuê nữ.

      Cách sủng khuê nữ cũng phải sủng quá đáng rồi sao? Thường ngày lão thái thái khẳng định phải lên tiếng.

      Nhưng vài năm này chưa chắc lão thái thái câu, cứ như vậy Chân Như Tùng phóng túng khuê nữ. Thấy những thứ này, trong lòng Chân Bảo Chương tự nhiên cảm giác khó chịu, cứ như vị Lục muội muội này đột nhiên được thông linh, nuông chiều từ bé đến mức này rồi, cũng có bản lĩnh đem thông minh lanh lợi lừa được lão thái thái hài lòng vui vẻ.

      Nhìn khuôn mặt Chân Bảo Lộ tươi cười bước lên xe ngựa, Chân Bảo Chương càng cảm thấy tức ngực. Nàng ta cầm lấy ly trà trước mặt uống ngụm trà, khi nhìn lại, xe ngựa của Chân Bảo Lộ sớm khỏi, cũng nhìn thấy nam tử cao lớn ra từ tiệm sách, Chân Bảo Chương nhất thời ngây ngẩn cả người, vội vội vàng vàng gọi Trình thị: ""Nương!"

      Trình thị thấy bộ dáng cả kinh sợ hãi của khuê nữ nhà mình, hơi hơi nhíu mày, đến khi bà quay đầu nhìn, cười cười : " đúng lúc."

      Sắc mặt của Chân Bảo Chương phi thường khó coi, biết nương hiểu lầm ý tứ của nàng, vội vàng gằn từng tiếng giải thích : " phải, con mới nhìn thấy Lục muội muội cũng ra từ trong tiệm sách."

      Trình thị lập tức hiểu ý khuê nữ.

      Bà trầm thấp nở nụ cười: "Đại bá mẫu của con quả nhiên dạy ra đứa con tốt."

      Tuổi như thế, mà lại học được cùng nam tử gặp gỡ riêng tư.

      Chân Bảo Chương cũng biết Chân Bảo Lộ như vậy là quá biết xấu hổ rồi, quả thực là thứ thấp hèn vô sĩ.

      Lúc này liền : "Con phải cho lão tổ tông biết việc này!" Lão thái thái thích nhất nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu để bà biết cháu bảo bối vậy mà làm ra loại chuyện này, nhất định trách phạt nặng. Nhưng Chân Bảo Chương cũng phải kẻ ngốc, nghĩ nghĩ lại , " được."

      Nàng ta lẳng lặng nhíu mày, để bình ổn lại tâm tình của mình.

      Suy cho cùng Chân Bảo Lộ là tiểu thư con vợ cả phủ Tề Quốc Công, thanh danh ở trường nữ học cũng tốt, nếu lúc này để lão thái thái biết nàng cùng Tiết Nhượng lui tới lén lút, mặc dù bà trách cứ, nhưng tất nhiên đem Chân Bảo Lộ hứa gả cho Tiết Nhượng, chừng còn kêu hai người bọn họ sớm thành thân.

      Trình thị cũng nghĩ đến, : "Đúng vậy, việc này chúng ta thể lộ ra."

      Trong lòng Chân Bảo Chương chua xót thôi. Nàng hiểu được Tiết Nhượng đối với Chân Bảo Lộ rất tốt nhưng nghĩ hai người có tư tình. Hai mắt nàng ta nhất thời ửng hồng, lại càng cực kỳ cáu giận Chân Bảo Lộ ---- mọi thứ của nàng ta thua gì Chân Bảo Lộ, vì sao trong mắt Tiết Đại công tử chỉ có mình Chân Bảo Lộ như vậy?

      Trình thị thấy nữ nhi, mắt hạnh má đào, nước mắt rưng rưng, lập tức : " là, dáng vẻ ấy của con là muốn cho ai xem?"

      Chân Bảo Chương cảm thấy ủy khuất: " phải nương nghĩ cách cho nữ nhi hay sao?"

      nay Tiết Đại công tử ràng coi trọng Chân Bảo Lộ, nếu tới cửa xin cưới, dựa theo quan hệ của người hai nhà, đại bá nhất định đáp ứng.

      vất vả mới vừa ý nam tử, nàng muốn bỏ qua.

      Trình thị cười khuê nữ biết xấu hổ, nhưng biết xấu hổ lại biết tranh thủ, dù sao cũng hơn nương yểu điệu có chủ kiến tốt. Bà đưa tay vỗ vỗ lưng của nữ nhi, ý bảo nàng ta yên tâm.

      .

      Chân Bảo Lộ thuận đường đến Thúy Phương trai mua điểm tâm, sau khi về phủ, liền tự mình đưa cho Chân Bảo Quỳnh. Lúc nàng qua tới, Chân Bảo Quỳnh làm việc thêu thùa. Chân Bảo Quỳnh cầm lấy khối bánh cắn ăn, hai mắt nhìn ngó muội muội ngồi trước mặt, cười hì hì : "Sao hôm nay cao hứng như thế?"

      À?

      Chân Bảo Lộ hơi hơi há miệng, rồi sau đó giơ tay sờ sờ mặt mình, khe khẽ : "Có sao?"

      Nàng đâu có cao hứng?

      Chân Bảo Quỳnh gật đầu, cũng khẽ mỉm cười: "Từ lúc tiến vào đến giờ, khóe miệng của muội chưa hề hạ xuống."

      Có khoa trương như vậy sao?

      Chân Bảo Lộ mở to mắt, có chút hoảng sợ. Nàng tự xưng là có chút tiểu thông minh, lại nghĩ rằng ràng như vậy. Nàng vội vàng mím môi cười, lúc sau lại nhịn được cong lên, giọng mềm giải thích: "Điểm tâm ăn rất ngon mà."

      Chân Bảo Quỳnh cũng có suy nghĩ khác, dù sao mấy ngày nay tâm tình của muội muội tốt, nàng luôn để trong mắt. Hôm nay rốt cục lần nữa mỉm cười, tóm lại là chuyện tốt.

      Chỉ là ra khỏi Lâm Linh Cư của tỷ tỷ, Chân Bảo Lộ nhịn được đưa tay lên nhéo nhéo mặt mình. Hôm nay chẳng qua nàng gặp Tiết Nhượng, cùng lúc, vậy mà vui như vậy.

      Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, hai tai cũng bắt đầu nóng lên.

      Vừa vào phòng, Hương Hàn liền thuận miệng để Hương Đào ra ngoài, nhìn bộ dáng cười mị mị của tiểu thư nhà mình, vội vàng tiến lên : "Tiểu thư."

      Chân Bảo Lộ "Ừ" tiếng, hỏi: "Sao thế?" Xưa nay Hương Hàn làm việc ổn trọng, ít khi tỏ ra bộ dáng khẩn trương.

      Lại nghe nàng ta chậm rãi hỏi: "Mới vừa rồi ở tiệm sách ra tiểu thư gặp người nào vậy?"

      Chân Bảo Lộ cầm bút trong tay, định luyện chữ chút, khi nghe lời này của Hương Hàn, sợ tới mức tay run lẩy bẩy, liền nhanh chóng "bốp" tiếng để bút xuống. Vẻ mặt nàng thảm thiết nhìn Hương Hàn, lại nghĩ tới tỷ tỷ thông hiểu lòng người mới vừa rồi, cảm thấy những người bên cạnh quá thông minh rồi.

      Nàng muốn thừa nhận, dù sao đây phải là chuyện tốt đẹp gì, lần nữa cầm bút lên, ra vẻ nhàn nhã : " có."

      Hương Hàn hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, sao
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :