1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      ủng hộ tinh thần bạn editor. mình rất thích bộ truyện này

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      1tiần r k có chương mới

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61

      Xe ngựa đến trước cửa phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Lộ nhấc váy giẫm lên ghế ngựa cẩn thận bước xuống.

      Giang Mi vừa tỉnh ngủ vẻ mặt mê mang khe khẽ "A" tiếng, nhìn thấy Chân Bảo Lộ xuống, mắt to chớp chớp, nhu thuận : "Lộ tỷ tỷ, Mi Mi đưa tỷ." Bé rất ngoan ngoãn, cùng ra với Chân Bảo Lộ, có ý muốn đưa nàng tới cửa, tận mắt nhìn nàng vào.

      Ban đầu Chân Bảo Lộ muốn cần, nhưng Giang Mi quá mức hiểu chuyện, nàng có hơi đành lòng cự tuyệt.

      Chân Bảo Lộ thoáng nhìn tới cửa.

      Trước kia mỗi lần trở về, Vinh nhi đều ở đây ngóng chờ nàng, nhưng hôm qua Vinh nhi bị kinh sợ, bị hun khói cũng nghiêm trọng hơn Giang Mi, nên vẫn nằm giường nghỉ ngơi. Nhưng lúc này, Chân Bảo Lộ thấy đứa béo tròn ục ịch mặc tiểu bào màu xanh ngọc đứng trước cửa, khuôn mặt nhắn trắng noản nghiêm trang, ngay khi nàng xuống xe ngựa, mới nhìn thoáng qua phía bên nàng, nhưng sỉ diện chịu tới.

      Nhưng ra Chân Bảo Lộ có chút kinh hỉ, nghĩ tới Thượng nhi chờ nàng. Bất quá nàng biết, nhất định là ý của Vinh nhi. Đệ đệ của nàng là vậy, mặc dù mặt chút thay đổi, nhưng rất mềm lòng.

      Giang Mi đứng bên Chân Bảo Lộ, nhìn thấy bé trai đứng trước cửa, vui vẻ mỉm cười, sau đó giống như chú thỏ con "bạch bạch bạch" chạy tới, nghiêng đầu gọi: "Vinh ca ca."

      Thanh của bé ngọt ngào mềm mại, khi cười rộ lên còn lộ ra hàm răng trắng đều đặn, vừa yếu ớt vừa mềm mại hỏi, "Vinh ca ca còn khó chịu sao? Vì cái gì nghỉ ngơi cho tốt, mà ra rồi?" Những đứa bé luôn luôn kết bạn rất nhanh, huống chi hôm qua tiểu Giang Mi và Vinh nhi có thể coi như là cùng trải qua sống chết, tuổi còn , xem như rất có duyên phận.

      Nàng cực kỳ quan tâm , thấy tươi cười sáng lạn giống hôm qua, cho rằng vẫn còn khó chịu, liền vươn bàn tay múp míp ra nắm lấy tay của , điềm nhiên hỏi: "Nghe lời Mi Mi nha, ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Đến khi Vinh ca khỏe lại rồi, Mi Mi tới tìm huynh chơi cùng."

      Thượng nhi và Vinh nhi là sinh đôi, tuy rằng dung mạo của hai tiểu tử kia rất giống nhau, chỉ là Thượng nhi hơi cao hơn Vinh nhi chút, cũng béo tròn như Vinh nhi, người bên cạnh liếc mắt cái là có thể nhận ra. Nhưng tiểu Giang Mi mới bốn tuổi, làm sao biết tiểu ca ca có gương mặt chút thay đổi trước mắt phải Vinh nhi chơi đùa cùng nàng hôm qua.

      Con ngươi mắt đen như mực của Thượng nhi nhìn bé trắng nõn trước mặt, rồi cúi đầu đứng im, sau đó mím môi, chữ cũng . Chỉ là tiểu tử kia luôn thích người ngoài chạm vào, trái lại lúc này vẫn cứ để cho tiểu Giang Mi nắm tay .

      Ồ?

      Giang Mi phiền não cau mày, tới cùng vẫn là thông minh, lúc này, nhìn ra "Vinh ca ca" trước mặt có hơi khác thường, rồi sau đó nhìn Chân Bảo Lộ đứng sau lưng ra vẻ cầu cứu, gọi: "Lộ tỷ tỷ..."

      Chân Bảo Lộ vốn lo lắng thái độ của Thượng nhi đối với Giang Mi lạnh nhạt, lúc nhìn thấy Giang Mi nắm tay , Thượng nhi tất nhiên rút tay về, nghĩ tới nếu khiến tiểu nương khóc cũng hay. Nhưng ngờ Thượng nhi làm gì ngoài nghiêm mặt, cũng gì khác.

      Theo Chân Bảo Lộ, như vậy xem như rất nể mặt rồi.

      Chân Bảo Lộ với Thượng nhi: "Đây là tiểu muội muội Giang gia, kêu là Mi Mi, hôm qua chơi đùa cùng Vinh nhi." Lại sờ sờ đầu Giang Mi, , "Đây phải Vinh nhi, mà là ca ca sinh đôi của Vinh nhi, gọi là Thượng nhi."

      Giang Mi còn tuổi, trái lại biết sinh đôi là gì, lúc còn ở Liễu châu, cùng chơi với nhóm bạn , cũng có cặp sinh đôi, giống nhau như đúc. Lúc này Giang Mi hiểu ra, ngượng ngùng thả tay Thượng nhi ra, cười hì hì : "Ngại quá, muội nhận lầm người..." Đại khái là cảm thấy vô cùng mất mặt, Giang Mi rút tay về, dáng người nho liền trốn ra sau lưng Lư thị đứng bên cạnh, miệng phấn hồng khi đóng khi mở, khe khẽ , "Mi Mi rất ngốc ngếch."

      Lư thị và Chân Bảo Lộ nhìn nhau cười, rồi sau đó với khuê nữ nhà mình: "Mi Mi ngoan, gọi Thượng ca ca ."

      Có nương ở đây, Giang Mi cũng phải sợ người lạ, người trốn sau lưng Lư thị liền ló đầu ra dò xét, gọi: "Thượng ca ca." đôi mắt to chớp chớp nhìn Thượng nhi, giống như muốn từ mặt tìm ra chỗ giống với Vinh ca ca.

      Thượng nhi đáp: "Giang muội muội." Rồi sau đó tiểu đại nhân hướng tới Lư thị hành lễ, "Giang phu nhân."

      Mặc dù Lư thị thán phục Thượng nhi còn thành thục ổn trọng y hệt người lớn, nhưng cũng biết Thượng nhi là đích trưởng tử đại phòng, hiển nhiên được ký thác kỳ vọng, sợ là từ nhận giáo dục rất khắc nghiệt, cho nên mới thành tính tình như vậy. Nghĩ như thế, Lư thị lại cảm thấy đứa này quả nhiên là nhu thuận khiến người thương tiếc.

      Tiễn bước Lư thị và Giang Mi, Chân Bảo Lộ mới hỏi Thượng nhi: "Vinh nhi khá hơn chút nào chưa?"

      Thượng nhi ít khi có chút yên lòng, lâu mới "Ừm" tiếng. Lúc bước vào cửa, Thượng nhi lẳng lặng đứng lại, xoay người nhìn thoáng qua xe ngựa của Giang phủ xa, đầu mày nhăn lại.

      Chân Bảo Lộ nhìn ra Thượng nhi khác thường, ngồi xổm xuống ngang bằng cùng , nháy nháy mắt : "Như thế nào? Thượng nhi cũng thấy Mi Mi đáng ? Sau khi Thượng nhi lớn lên cưới Mi Mi làm thê từ, được ?"

      Nàng vốn chỉ tùy tiện trêu ghẹo. Dù sao Thượng nhi mới sáu tuổi, Giang Mi cũng mới bốn tuổi, giữa những đứa bé, giỡn chút cũng rất bình thường. Nào biết nàng vừa , thấy khuôn mặt nhắn mủm mỉm của Thượng nhi đỏ lên, cặp mắt to đen khó có được lộ ra tức giận của tiểu hài tử lườm nàng cái, sau đó hơi hơi vén áo, tỏ vẻ nghiêm túc, đôi chân ngắn tiếp tục bước .

      Chân Bảo Lộ "xì" cười ra tiếng.

      Chân Bảo Lộ qua bức tường phù điêu, xuyên qua cửa thuỳ hoa, ở hành lang dài, gặp được Chân Bảo Chương. Nhị phòng ở tại tây viện, hai người xem như ít khi gặp mặt.

      Hôm nay Chân Bảo Chương mặc thân bối tử màu cam nhạt thêu hoa mai, duyên dáng thướt tha, cũng rất đoan trang thanh tú. Bên người là nha hoàn Phất Đông của nàng ta. Thường ngày Chân Bảo Chương bao giờ cho Chân Bảo Lộ sắc mặt tốt xem, cho dù có chạm mặt, nếu có thể chào hỏi liền chào hỏi, dần dà lâu ngày, Chân Bảo Lộ cũng quen, nào biết hôm nay lại mỉm cười đón chào.

      "Lục muội."

      Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này Nhị thẩm có ở đây, sao Chân Bảo Chương còn đối với nàng khách khí như vậy. Chân Bảo Lộ hỏi: "Tam tỷ sao còn ở trong phủ, hôm nay tới trường nữ học học bài à?"

      Chân Bảo Chương : "Buổi sáng có việc nên xin phép nghỉ." Lại hỏi Chân Bảo Lộ, "Lục muội sao? đâu vậy?"

      Giờ Chân Bảo Lộ mới hiểu vì sao thái độ của Chân Bảo Chương đối với nàng tốt như vậy, nguyên lai là ở đây đợi nàng. Nàng cũng : "Hôm qua Đại Biểu Ca cứu Vinh nhi, nên hôm nay ta liền gặp."

      Đương nhiên Chân Bảo Chương biết, hôm qua lầu các ở hậu viện Linh Lung quán gặp hoả hoạn, Vinh nhi và tiểu nương Giang phủ bị vây ở bên trong, là Tiết Nhượng dũng cảm quên mình cứu hai người ra. Chân Bảo Chương vốn thích lo đến mấy chuyện vớ vẩn này, chỉ là đúng lúc bắt gặp Chân Bảo Lộ và Từ thị vội vội vàng vàng đem Vinh nhi lên xe ngựa mang về phủ, mà Tiết Nhượng vì cứu người nên bị thương, cánh tay phải phỏng mảng lớn. Nàng ở xe ngựa thấy mà hết hồn, nhưng ngay cả cái nhăn mày Tiết Nhượng cũng có.

      Chân Bảo Chương có hảo cảm với Tiết Nhượng, lại càng bội phục khí khái nam tử và tuấn uy vũ của .

      Chân Bảo Chương hỏi: "Vậy biết thương thế của Tiết công tử như thế nào rồi?"

      Lúc hỏi cái này, giọng điệu Chân Bảo Chương nhàn nhạt, giống như chỉ tùy ý hỏi mà thôi, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Chân Bảo Lộ. Chân Bảo Lộ thấy nàng ta như thế, sao biết trong lòng nàng ta nhớ tới Tiết Nhượng. Tuy nàng thích nàng ta, nhưng Chân Bảo Chương quan tâm Tiết Nhượng là .

      Chân Bảo Lộ thấy có chút thoải mái, có loại tâm tình tựa như "biểu ca nhà mình Chân Bảo Chương quan tâm làm cái gì". Nhưng nghĩ kỹ lại, Tiết Nhượng chỉ là biểu ca danh nghĩa của nàng, bởi vì tỷ tỷ, nàng mới cùng có mối quan hệ biểu huynh muội.

      Chân Bảo Lộ có chút muốn trả lời, thản nhiên : "Làm phiền Tam tỷ quan tâm, Đại Biểu Ca của ta có chuyện gì."

      Chẳng qua Chân Bảo Chương chỉ muốn hỏi thăm chút, nàng chủ động như vậy, nghĩ tới Chân Bảo Lộ thèm cho nàng chút mặt mũi nào.

      Suy cho cùng là nương, Chân Bảo Chương cũng tâm tâm niệm niệm đối với Tiết Nhượng, nay nghe Chân Bảo Lộ vậy, cả gương mặt lập tức đỏ lên.

      Nàng ta : "Được lắm, là ta nhiều chuyện rồi. Lục muội, ta còn có việc, trước đây." Tới cùng cũng dám đắc tột với Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Chương xong rồi kìm nén bực bội bỏ .

      Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn bóng lưng Chân Bảo Chương xa, nhìn dáng người thướt tha duyên dáng kiều của nàng ta, trái lại cảm thấy Chân Bảo Chương cũng rất đẹp mắt.

      Nếu Đại Biểu Ca biết Chân Bảo Chương thích ...

      Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn hai tay nắm chặt của mình, phiền não cau mày, đến khi Hương Hàn ở phía sau kêu nhiều lần, mới lên tiếng.

      .

      Bên này Tĩnh Vương cố ý đến phủ An Vương thăm Tiết Nhượng, lúc tiến vào phòng của Tiết Nhượng, thấy lẳng lặng ngồi giường, tay cầm sách. Tĩnh Vương là đương kim hoàng tử được Tuyên Hòa đế sủng ái nhất, tính khí hăng hái, tương lai rộng mở, cùng Đại công tử phủ An Quốc Công tựa như vừa thấy quen. Lập tức giống như bằng hữu chí cốt : " suy nghĩ gì đấy?"

      Tiết Nhượng giương mắt, nhìn thấy là Tĩnh Vương, ra vẻ muốn xuống giường hành lễ. Trái lại Tĩnh Vương hai ba bước tiến lên, đỡ lấy , sang sảng cười : "Được rồi, nơi này có người ngoài, thương thế của ngươi còn chưa lành, cần hành lễ." nhìn thấy hộp đựng điểm tâm đặt bên cạnh, mỉm cười trêu ghẹo : "Như thế nào lại thích ăn điểm tâm giống như nữ nhân vậy chứ?"

      Diện mạo của Tĩnh Vương rất giống Tuyên Hòa đế, dáng vẻ đường đường, cũng xem như tuấn lãng bất phàm. Ngữ khí hiền hoà, nghiễm nhiên xem Tiết Nhượng như bằng hữu tốt. thực tế, là vô cùng thưởng thức Tiết Nhượng. Hơn nữa, người ngoài cùng đấu cưỡi ngựa bắn tên, đều luôn nhường , khiến thấy có hứng thú, chỉ riêng Tiết Nhượng là .

      Nghĩ tới như vậy, vỗ vỗ vai Tiết Nhượng : "Ngươi hãy nhanh khỏi thương thế. Bổn vương có mang tới ít dược liệu bổ thân, ngươi nhớ dùng, đủ bổn vương lại đưa thêm."

      Tiết Nhượng : "Đa tạ Vương Gia."

      Tĩnh Vương cười cười, câu nệ tiểu tiết ngồi xuống, : "Ngươi khách khí cùng bổn vương làm gì?" Tính của Tĩnh Vương phi thường hiền hoà, thêm nữa mới chỉ mười tám, lại được Tuyên Hòa đế và Mộc Quý Phi sủng ái, nên càng có chút tính trẻ con. thấy nhàn rỗi nhàm chán, nhìn thấy điểm tâm xanh xanh hồng hồng trái lại làm rất tinh xảo, nên đưa tay ra lấy.

      Nào biết còn chưa lấy được, liền nghe giọng truyền tới ----

      "Vương Gia, điểm tâm rất ngọt, ta kêu người đổi cái khác cho ngươi."

      Tĩnh Vương mỉm cười, cũng lấy nữa, nhìn bộ dáng của Tiết Nhượng, mới nháy nháy mắt : "Như thế nào? Người trong lòng đưa hay sao?" Ngữ khí của cực kì hâm mộ.

      Xuất thân từ hoàng gia, mặc dù có thân phận tôn quý tối cao vô song và hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận, nhưng chính là vì như thế, mới nhìn lòng người bên cạnh. Cho dù có nương đưa điểm tâm, đều phải dùng ngân châm thử xem có độc hay , bởi vậy, làm gì còn ngọt ngọt ngào ngào để nữa?

      Nếu là người trong lòng của người ta đưa, đương nhiên Tĩnh Vương cũng nên ăn.

      Bất quá tuy rằng và Tiết Nhượng quen biết lâu, nhưng biết Tiết Nhượng đến nay còn chưa thành thân, khi mới vào Tứ Hòa Cư, cũng chỉ thấy có gã sai vặt bên người chiếu cố, ngay cả nha hoàn đều có. vẫn nghĩ tới, Tiết Nhượng lại có người trong lòng.

      Nhì Tĩnh Vương có vẻ tùy tiện đấy, nhưng suy cho cùng cũng là người hoàng thất, bẩm sinh luôn có tính cẩn thận. Lập tức : “Người trong lòng đến thăm bệnh đưa điểm tâm là chuyện tốt, nhưng lúc bổn vương tới, nhìn thấy mặt ngươi hề vui vẻ. Nếu ngươi thích con người ta, vậy ngươi cũng xem những thứ điểm tâm này như bảo bối, nhưng nếu là thích, sao có đến chút vui mừng nào…” Rất nhanh Tĩnh Vương kết luận, mắt phượng hàm ý cười hỏi, “Như vậy kết quả chỉ có , ngươi là đơn phương thích tiểu nương người ta đúng ?”

      thể , Tĩnh Vương có thể được Tuyên Hòa đế sủng ái, có phần là bởi vì rất thông tuệ.

      Tiết Nhượng tỉ mỉ nhớ lại lời cự tuyệt của tiểu nương lúc nãy, nhìn Tĩnh Vương hỏi: “Vương Gia chê cười ta sao?”

      Tĩnh Vương đáp: “Nào có? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, loại chuyện này, bổn vương làm sao có thể chê cười chứ?” Chẳng những có chê cười, ngược lại còn khá hiểu được, khoanh tay , “Kỳ nương rất dễ bị lừa, ngươi là Đại công tử phủ An Quốc Công, thân phận bộ dạng mọi thứ đều thiếu, chỉ là da mặt quá mỏng, còn chậm chạp nữa, tiểu nương người ta sao biết được tâm tư của ngươi? Nếu ngươi vừa ý, liền trực tiếp , bày ra khí phách giống như khi ngươi ở sân ngựa, đảm bảo tiểu nương người ta quyết lòng.”

      Tiết Nhượng ít khi cong cong môi, đúng là nghĩ ra bộ dáng nàng đối với quyết lòng. cũng đến chuyện này nữa, chỉ hỏi: “Lần này Vương Gia tới, trừ bỏ thăm bệnh, nhưng còn có việc phân phó?”

      Tĩnh Vương lập tức : “ có, bổn vương chỉ thuận đường ghé thăm ngươi chút thôi.”

      Tiết Nhượng nhàn nhạt nhếch môi, chậm rãi : “Vương Gia có lòng rồi.”

      Tĩnh Vương thấy bộ dạng ốm yếu như thư sinh của lúc này, đúng là có cách nào đem nam tử dũng mãnh uy vũ khi ở sân ngựa liên hệ cùng chỗ. Con ngươi trầm xuống, sau đó tiếp tục mỉm cười.

      Từ lúc Chân Bảo Lộ đến phủ An Quốc Công thăm Tiết Nhượng, hai người tựa như chặt đứt qua lại. Thêm nữa sắp đến cuối năm, Chân Bảo Lộ có nhiều bài tập, mấy ngày đầu có hơi chút phiền não, sau đó lại thành quen.

      Khi ở trường nữ học, Tiết Nghi Phương cũng đến tình trạng của Tiết Nhượng cho nàng nghe, dưỡng thương sau tháng, coi như gần như khỏi hẳn. Bởi vậy, Chân Bảo Lộ cũng xem như hoàn toàn yên tâm.

      Đối với sinh thần của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ phủ An Quốc Công. Chỉ là nàng có chút khoẻ, nên tới hơi trễ.

      Xưa nay Tiết Nghi Phương cùng các quý nữ trong Hoàng Thành có quan hệ rất tốt, nên đến sinh thần của nàng ta, tổ chức vô cùng náo nhiệt. Tiết Nghi Phương đến tuổi mai mối, qua hai năm nữa là nên xuất giá, nên đời sống khuê các tốt đẹp như vậy tự nhiên được quý trọng.

      Khi nhìn thấy hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ, Tiết Nghi Phương vội vàng nghênh đón, : “Cuối cùng cũng đến rồi, ta trông ngóng nãy giờ.”

      Hôm nay Tiết Nghi Phương mặc bối tử màu hồng thêu hoa mẫu đơn, chải búi tóc tùy vân, cực kì đoan trang tươi đẹp.

      Có điều hôm nay tuy là tiệc sinh thần của Tiết Nghi Phương, nhưng tâm tư của tiểu nương chính là như vậy, phàm những ai có chút tư sắc, đều hy vọng có thể xinh đẹp lộng lẫy nhất, cho nên…các tiểu nương, ai cũng áo gấm, tóc mây trâm châu, cực kì đẹp mắt.

      Đặc biệt là Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư. người nàng ta mặc thân đối khâm trường sam* màu đỏ tươi thêu cánh hoa đào, váy dài kéo đất màu khói trắng thêu trăm đóa hoa mai như như trong nước, bên hông buộc hồ điệp kết tua rua ngũ sắc, búi tóc cắm trâm bộ diêu kim ngọc kết dây trân châu*, cây trâm chỉ được làm tinh xảo mà còn rực rỡ lộng lẫy, nhàng lắc lư theo mỗi bước của nàng ta, ánh sáng nhu hòa ánh lên mặt, khiến cho dung mạo vốn chỉ có bảy phần của Thẩm Trầm Ngư tăng lên đến mười phần.

      Những nương nhìn thấy nàng ta, ai tán thưởng.

      Thẩm Trầm Ngư mím môi thận trọng mỉm cười, nhưng trong lòng khá là hưởng thụ.

      Nếu so sánh, Chân Bảo Lộ mặc thân trường sam xanh non hoa văn gợn sóng cùng áo choàng xanh nhạt thêu hoa có hơi bình thường. Thêm nữa bởi vì mấy ngày nay trong người có chút khoẻ, sắc mặt Chân Bảo Lộ nhìn cũng tốt.

      Bất quá hôm nay là ngày vui, dù sao Chân Bảo Lộ vẫn tiện lộ ra vẻ mặt suy yếu, ở môi bôi lớp son mỏng.

      Tuy màu sắc đỏ tươi như Thẩm Trầm Ngư, nhưng hồng phấn trơn bóng, cực kì thích hợp với độ tuổi của nàng, hơn nữa Chân Bảo Lộ thích nhất vị bồ đào.

      Lại Thẩm Trầm Ngư, tuy trang điểm tỉ mỉ, nhưng mỗi thứ mặc người đều quá tỉ mỉ, ngược lại mất vẻ đặc sắc, lần đầu thoáng nhìn cảm thấy kinh diễm bị hấp dẫn, chỉ là xem đến lần thứ hai, thấy cũng bất quá chỉ là như vậy.

      Tiết Nghi Dung của nhị phòng nhìn thấy Thẩm Trầm Ngư đến, vội vàng tiến lên tiếp đón.

      Bên cạnh Tiết Nghi Dung còn có nương mặc váy áo màu ngọc bích đeo trâm vàng bạch châu, đó là biểu nương ở nhờ nhiều năm tại phủ An Quốc Công —- Chu Sính Đình.

      Thường ngày Chân Bảo Lộ đối với Chu Sính Đình có hứng thú, nhưng nghĩ Chu Sính Đình lòng ái mộ Tiết Nhượng như vậy, lúc này lại ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua.

      Với thân phận và gia thế của Chu Sính Đình, xiêm y người tự nhiên phải nguyên liệu thượng thừa. Nhưng, mặc dù xuất sắc như những quý nữ khác, về mặt phối đồ, trái lại rất có trình độ. Nàng ta ăn mặc thoát tục tươi mát lại gọn gàng, điềm tĩnh tươi cười uyển chuyển hàm xúc, khiến người ta sáng mắt.

      Chân Bảo Lộ rũ mắt xuống, Chân Bảo Quỳnh bên cạnh giọng hỏi: “Lại thoải mái hay sao?”

      Chân Bảo Lộ lắc đầu, mỉm cười với tỷ tỷ, : “ có.” Tỷ tỷ đối với nàng quá mức cẩn thận rồi, cảm giác như nàng là người sứ chỉ khẽ đụng là vỡ ngay vậy đó. Nàng thấy Thẩm Trầm Ngư chuyện với Chu Sính Đình, xem điệu bộ này của nàng ta, có vẻ cũng muốn kết giao với Thẩm Trầm Ngư, bám vào cái cành cao là vị huyện chủ này.

      Người đến đông đủ, mọi người cùng nhau ngồi xuống.

      Bình thường chơi đùa đều là văn thơ đối câu, các loại tửu lệnh. Thường ngày Chân Bảo Lộ cũng rất thích tham gia, hơn nữa nàng lại thông tuệ, lần nào cũng có thể chơi đến vòng cuối. Nhưng hôm nay trong người khoẻ, có tinh thần, mấy vòng trước đều thua, bị phạt uống ly rượu hoa đào.

      Thẩm Trầm Ngư thấy trạng thái hôm nay của Chân Bảo Lộ chỉ thường thường, khóe miệng vểnh lên, càng hưng trí bừng bừng muốn tiếp tục.

      Chân Bảo Quỳnh biết muội muội khoẻ, uống vào ly rượu hoa đào nên gương mặt đỏ bừng, liền bất đắc dĩ xoa mặt nàng : “Thôi, để tỷ với Nghi Phương tiếng, muội nhanh nghỉ ngơi .”

      Chân Bảo Lộ còn cách nào, đành phải mượn lý do khoẻ tới phòng khách chợp mắt lúc.

      Nào biết Chân Bảo Lộ mới ra khỏi Hương Tuyết ổ của Tiết Nghi Phương, đụng phải Tiết Nhượng vừa mới tới.

      Hôm nay mặc cẩm bào màu xanh ngọc, đầu cài mũ quan bạch ngọc, cực kì ôn nhuận nho nhã, cách ăn mặc tựa như là tới làm khách. Cũng biết có phải lâu thấy hay , Chân Bảo Lộ cảm thấy hôm nay Tiết Nhượng đặc biệt tuấn mỹ.

      Nàng sững sờ nhìn nam tử tuấn mỹ cao lớn trước mặt, vốn là biểu huynh muội rất thân cận, nhất thời có vẻ hơi xa lạ. Đến khi nghe gọi nàng tiếng biểu muội, mới hoảng hốt hồi thần, cong môi đáp: “Đại Biểu Ca.” Nàng nhìn gã sai vặt phía sau Tiết Nhượng cầm cái hộp trong tay, chắc là đặc biệt đến đưa lễ vật sinh thần cho Tiết Nghi Phương.

      Tiết Nhượng nhìn đôi tròng mắt trong suốt sáng ngời của nàng, gương mặt đỏ hồng, liền biết đại khái là nàng uống chút rượu mà người thấy hơi trong suốt, nên chuẩn bị tới phòng khách nghỉ ngơi, cũng thêm cái gì, chỉ thản nhiên : “Ta vào đây.”

      “Ừm, được.” Nàng gật gật đầu, nhìn Tiết Nhượng vào.

      Bên trong đều là tiểu nương, còn chưa vào, Tiết Nghi Phương nhìn thấy tới. Nhưng tất cả tiểu nương hôm nay, đều đến tuổi biết , chính là lúc đối với nam tử tò mò nhất, lúc này thấy nam tử tuấn mỹ như tiên vào, ánh mắt cả đám nhìn chuyển mắt.

      Ngay cả Thẩm Trầm Ngư xưa nay cao ngạo, cũng có chút hơi hơi thất thố.

      Chân Bảo Lộ nhìn hồi, rũ mắt xuống nhưng ra có hứng thú nhìn nhiều hơn nữa, với Hương Hàn bên cạnh: “Chúng ta thôi.”

      Vào phòng khách, so với Chân Bảo Lộ tưởng tượng tốt hơn nhiều. Phòng này bố trí ấm áp lại lịch tao nhã, còn gọn gàng sạch , nghĩ đến chắc bởi vì hôm nay là sinh thần của Tiết Nghi Phương nên đặc biệt chuẩn bị.

      giường La Hán còn lót tầng đệm mềm mại.

      Chân Bảo Lộ lên giường, chỉ tính nghỉ tạm giường La Hán lúc, nên bảo Hương Hàn ra ngoài trông coi.

      Trong phòng an tĩnh, Chân Bảo Lộ nằm giường La Hán, lập tức ngủ mất.

      biết qua bao lâu, nàng nghe được rất động tĩnh.

      Tưởng rằng Hương Hàn, tiểu nương nhắm mắt nằm giường bĩu bĩu môi, gương mặt dựa lên gối mềm màu xanh ngọc thêu hình cá chép, tóc đen tùy ý bung xõa tựa như tơ lụa, khe khẽ : “ cần làm ồn…”

      Đến khi mặt có chút cảm giác thô ráp ấm áp, Chân Bảo Lộ mới mơ hồ phát ổn, vội vàng mở mắt. Chỉ là nàng ngủ say, cặp mắt có chút sương mù mông lung.

      Trong mắt là con ngươi đen nhánh và chiếc mũi cao của nam tử tuấn, còn có cánh môi hơi hơi nhếch lên.

      Nàng mấp máy môi, sau lúc lâu mới khó có thể tin gọi: “”Đại…”

      “Ưm!”

      Hai chữ biểu ca còn chưa ra, cánh môi lập tức bị ngăn chặn. Môi nam nhân mang theo mát lạnh và hơi thở xâm lược, kết kết thực thực hôn lên môi nàng.

      Thân thể nàng có chút lạnh, nhưng thân thể dính sát này, cứng cáp rắn chắc lại cực nóng. Nàng sửng sốt hồi lâu, mới đưa hai ta ra đặt trước ngực, muốn đẩy ra.

      May mà nàng đẩy vài cái, lập tức buông ra.

      Chân Bảo Lộ hít thở sâu vài lần, nhìn nam tử gần trong gang tấc. nằm lên người nàng, hai người mắt đối mắt, chóp mũi đối với chóp mũi, nháy mắt cái, lông mi cũng nhàng quét lên mặt nàng. Nằm cạnh gần như vậy, nàng tự nhiên ngửi được mùi rượu người của . Hơi thở của từ từ phun tại mặt của nàng, ấm áp, còn hơi hơi ngứa.

      Nhưng cho tới bây giờ nàng đều tin . Hôm nay còn uống rượu, mà vẫn lập tức buông lỏng ra phải sao.

      Chân Bảo Lộ biết Tiết Nhượng từ đâu xuất , chỉ có hô hấp dồn dập khẩn trương : “Đại Biểu Ca, huynh…huynh đừng như vậy.” Nếu là người ngoài, nàng mới để ý thanh danh của mình, sớm gọi Hương Hàn trông coi bên ngoài rồi, nhưng phải người ngoài. Chỉ là vẫn nằm người nàng, bên tai Chân Bảo Lộ nóng lên, có hơi sốt ruột, lại nhàng kêu tiếng: “Đại Biểu Ca.”

      Khuôn mặt Tiết Nhượng cũng hơi hơi ửng hồng, bởi vì uống rượu, mặt mày thư thái giống như ngày thường, ánh mắt sâu thẳm trầm. lẳng lặng nhìn khuôn mặt bạch ngọc của tiểu nương trước mắt, cặp mắt to trong suốt thường ngày giờ phút này tràn đầy khẩn trương.

      giơ tay, nhíu nhíu mày, nhàng vuốt ve mặt nàng, mở miệng : “Tiểu Lộ…”

      “Ừm.” Chân Bảo Lộ thấy biểu tình của rốt cục bình tĩnh lại, cuối cùng cũng thở dài nhõm hơi.

      Lúc sau lại cảm giác được vỗ về bên má nàng, từ từ lấy tay che hai mắt của nàng. Lập tức trở nên tối đen, cái gì cũng nhìn thấy.

      Chân Bảo Lộ muốn mở miệng lên tiếng.

      Ngay sau đó, cánh môi mềm mại lại lần nữa chuẩn xác hạ xuống, liên tục bao phủ lên môi nàng, và rồi há miệng ngậm lấy môi nàng, tiến quân thần tốc.
      Last edited: 9/9/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat14 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      uhm .... hôn rồi, hôn rồi ... tung bông. yeah!! vui vui nhưng mà hình nhu nó là 1 mưu phải ? chứ say rượu bình thường .... ngóng chương tiếp theo. thanks Soosyl nha. :x

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      cuối cùg cũg có chương mới. Có tiến triển r. Có đc bù chương k nàg?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :