1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo68:cứ tưởng ság đc đọc chương mới
      SooSyl thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58

      Tuy là lời , nhưng suy cho cùng Chân Bảo Chương là nương chưa xuất giá, đến loại chuyện này, dù sao vẫn xấu hổ. Hai má nàng nóng rực đỏ bừng, nghĩ tới nam tử tuấn mỹ cao lớn mới vừa rồi, môi cong cong. Chỉ là, nàng cũng có nghe thấy, Tiết Đại công tử đối với hai biểu muội của đại phòng vô cùng tốt.

      Chân Bảo Quỳnh đính hôn , sang năm xuất giá, như thế... đó là Chân Bảo Lộ.

      Nhớ lại lúc nãy Chân Bảo Lộ và Tiết Đại công tử đứng cùng nơi, Chân Bảo Chương thu lại ý cười, trong lòng cực kỳ buồn bực. Lại là Chân Bảo Lộ!

      Trình thị hỏi: "Làm sao vậy hả?"

      Chân Bảo Chương biết tuổi mình còn , việc hôn thể kéo dài nữa. Lúc trước nàng rất được lão thái thái sủng ái, con đường làm quan của phụ thân trôi chảy, sau khi nàng vào trường nữ học bàn đến việc hôn , tất nhiên lo gả đến người trong sạch. Nhưng nháy mắt, nàng sắp tốt nghiệp trường nữ học, mà việc hôn vẫn có tin tức. Lúc này vất vả mới nhìn trúng người, nhưng trong lòng lại chấm Chân Bảo Lộ, tâm cao khí ngạo như Chân Tam nương làm sao bực bội!

      Chân Bảo Chương gạt Trình thị, nắm chặt khăn trong tay nho thầm: " ra... đối tốt với Lục muội như vậy." Còn chưa có gì đâu, mà giọng điệu chua chát rồi.

      Đúng nha, nếu tuổi hơn, cảm tình giữa biểu huynh muội có nhiều hơn cũng có ai gì, nhưng nay Chân Bảo Lộ cũng sắp đến tuổi làm mai. Tiết Đại công tử đối đãi Chân Bảo Lộ tốt như vậy, nếu chỉ là cảm tình giữa biểu huynh muội, tuyệt đối có người tin.

      Trình thị cười cười, chỉ cảm thấy khuê nữ của mình thường ngày rất thông minh, gặp loại chuyện này, đầu óc trái lại trở nên sáng suốt mấy.

      : " làm sao? Cho dù hai người bọn họ có ý, nay phải còn chưa đính thân sao? Đại bá của con đem khuê nữ trở thành tròng mắt thương, những người tới cửa cầu thân, toàn bộ đều cự tuyệt, giống như đời này ai xứng đôi với khuê nữ bảo bối của ông ta vậy. Chương..." Trình thị kéo Chân Bảo Chương đến chỗ tối, tỉ mỉ đánh giá mặt mày của nàng, cảm thấy con mình xinh đẹp như vậy, so với Chân Bảo Lộ ngây ngô kia càng có vẻ kiều mỵ của nương. Trình thị hỏi, "...Con cho nương nghe, con có thích Tiết công tử hay ?"

      Chân Bảo Chương do dự lúc, đỏ mặt gật gật đầu. Nam tử cao lớn tuấn mỹ như vậy, nàng làm sao có thể thích chứ?

      Trình thị giơ tay nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Chân Bảo Chương, trấn an : "Vậy là được rồi, con yên tâm, nương nghĩ biện pháp cho con."

      Xưa nay Chân Bảo Chương luôn tin tưởng Trình thị, mấy năm nay, nương và phụ thân ân ái, nàng là con đều nhìn thấy , biết về việc của nam nhân, đích xác nương của nàng có biện pháp của mình.

      Ngay sau đó biểu tình của Chân Bảo Chương hòa hoãn hơn, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sắc hồng còn chưa tan , vẻ xấu hổ cực kỳ động lòng người.

      .

      Chân Bảo Lộ vào, thấy Thượng nhi ngồi ghế gỗ con đọc sách. Khuôn mặt của tiểu tử kia trắng noản mượt mà, nhíu mi như ông cụ non, bộ dáng hết sức chăm chú.

      Đến khi nhìn thấy hai người bọn họ tới, mới từ nhảy từ ghế xuống, : "Tiết biểu ca, Nhị tỷ."

      Nghe xem, nào có gọi biểu ca trước rồi mới gọi Nhị tỷ? Chân Bảo Lộ mày cau lại, nhưng nghĩ mãi mà , vì sao Thượng nhi thích Tiết Nhượng như vậy.

      Bất quá -----

      Nghĩ đến mới vừa rồi ánh mắt của Chân Bảo Chương nhìn Tiết Nhượng, Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, xem xét . Nhất thời Chân Bảo Lộ cảm khái: Cũng khó trách tâm cao khí ngạo như Chân Bảo Chương, nhìn Đại Biểu Ca nhìn đến dời mắt nổi.

      Trong lòng Chân Bảo Lộ thầm: Bộ dạng tốt như vậy, cũng biết lớn lên thế nào.

      Có điều Chân Bảo Lộ cũng biết , Đại Biểu Ca sắp hai mươi rồi, sớm muộn cũng phải thành thân, cho dù hôm nay có Chân Bảo Chương, ngay mai biết còn ai vào đây chứ. cách công bằng, dung mạo của Chân Bảo Chương rất tốt, lại học giỏi, đích xác tệ, chẳng thế đời trước cũng trở thành Tĩnh Vương phi được người người hâm mộ. Nếu là... Nếu là Đại Biểu Ca biết Chân Bảo Chương coi trọng , chỉ sợ cũng rất vui mừng?

      Có thể tưởng tượng nếu ngày sau Tiết Nhượng cưới Chân Bảo Chương, trong lòng nàng kia nhất định có chết cũng đáp lại. Mặc dù phải là ca ca ruột của nàng, nhưng tình cảm mấy năm qua, khác gì như ca ca ruột thịt, người đáng ghét như vậy, nếu thành tẩu tẩu của nàng...

      Chân Bảo Lộ phùng phùng miệng, đưa tay ra với Tiết Nhượng: "Đưa cho ta."

      Chỉ sách Tiết Nhượng cầm trong tay.

      Tiết Nhượng nhìn nàng, khuôn mặt nhắn phảng phất có chút vui, liền đưa cho nàng.

      Chân Bảo Lộ nhàn nhạt tiếp nhận, lại nhìn Thượng nhi phía sau : "Chọn xong chưa? Chúng ta thôi."

      Thượng nhi nhìn thoáng qua Tiết Nhượng.

      Chân Bảo Lộ lập tức chú ý tới mờ ám của Thượng nhi, lúc này liền buồn bực : "Nếu đệ thích ở cùng chỗ với Đại Biểu Ca, về nhà với là được."

      Thượng nhi cau mày lại.

      Tiết Nhượng nào dám chọc giận nàng, lập tức ôn hòa với tiểu gia hỏa này: "Nghe lời của Nhị tỷ đệ, nhanh ."

      Hai tay của Thượng nhi ôm sách trong lòng, nhàn nhạt mím môi, ngoan ngoãn trở về cùng Chân Bảo Lộ.

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới cảm thấy mình có hơi quá, nhưng nàng xem Tiết Nhượng và Thượng nhi là người ngoài, cho nên... Tiểu nương cắn cắn môi, lông mi run rẩy, lúc này mới quay sang Tiết Nhượng cao lớn bên cạnh, : "Đại Biểu Ca, ta và Thượng nhi trước."

      Tiết Nhượng cũng tiện để bọn họ , vì thế mỉm cười : “Ừm, thôi.”

      Chân Bảo Lộ “Ừ” tiếng, dẫn Thượng nhi ra ngoài. Lúc này nhìn thoáng qua bốn phía, phát Nhị thẩm Trình thị và Chân Bảo Chương rồi. biết tại sao, Chân Bảo Lộ thở dài nhõm hơi.

      Trả tiền sách xong liền sang Linh Lung quán cách vách, Từ thị chọn lựa trang sức.

      Bên cạnh Từ thị còn có phụ nhân mặc bối tử màu đỏ tươi thêu kim giao lĩnh, phụ nhân kia chải bảo kế, dáng người cao hơn Từ thị chút, nhìn thấy Chân Bảo Lộ và Thượng nhi, mới hướng về phía Từ thị cười hỏi: “Đây chính là Lộ nhi và Thượng nhi?”

      Từ thị gật đầu, kêu Chân Bảo Lộ và Thượng nhi tiến vào.

      Chân Bảo Lộ nhìn phụ nhân trước mặt, trái lại có chút giật mình, rồi sau đó mới nhu thuận hành lễ : “Tiểu Lộ gặp qua phu nhân.”

      Vị phụ nhân này họ Lư, từng là chị em tâm giao tốt nhất ngày xưa của Từ thị, phu quân của Lư thị là Lại bộ lang trung Giang Viễn Sơn. Mà Lư Thái Phó là ân sư của Tuyên Hòa đế, chính là phụ thân của Lư thị.

      Chân Bảo Lộ nhận biết Lư thị, đời trước sau khi phụ mẫu gặp chuyện may, Lư thị từng lén trợ giúp tỷ đệ bọn họ.

      Lư thị nhã nhặn lịch đoan trang, dung mạo mặc dù xuất chúng bằng Từ thị, lại có khí độ thanh nhã như phong lan trong u cốc. Nghĩ đến bà sinh ra trong thế gia dòng dõi Nho học. ra ngày xưa Lư thị là tài nữ nổi danh khắp Hoàng Thành, lúc trước ở trường nữ học rất nổi bật, sợ là ngay cả Chân Bảo Quỳnh hôm nay đều sánh kịp.

      Lư thị cũng nhìn Chân Bảo Lộ, liếc mắt cái lại cảm thấy tiểu nương như vậy quá đẹp, quá chói mắt.

      Từ thị vốn là mỹ nhân hiếm thấy, đời này Lư thị cũng chưa thấy ai đẹp hơn Từ thị, nhưng nay nhìn tiểu nương, khuôn mặt nhắn tuyết trắng, bởi vì tuổi còn , hai má còn hơi phúng phính như trẻ sơ sinh, xinh đẹp như đứa . Mặt mày phấn son, nhưng lông mày đậm đen, da như tuyết và môi đỏ mọng. Đặc biệt có đôi mắt to ướt át, linh khí bức người, mềm mại kiều. Tiểu nương diện mạo đẹp như vậy, khiến người ta cảm thấy làm nàng cau mày cũng nỡ.

      Tính tình Từ thị thiên về nhu hòa, như vậy tiểu nương, mặc dù ngoan ngoãn khéo léo, nhưng chỉ liếc mắt bà có thể nhìn ra, nàng giống với nương thân, đích thị là người hoạt bát.

      Lư thị nhìn rất thích, cười cười : “Nhớ ngày đó sau khi ta rời khỏi Hoàng thành, ngươi vừa mới đầy tháng, chỉ là đứa bé nho , chớp mắt lại lớn như vậy rồi…”

      Chân Bảo Lộ cười cười ngại ngùng, có chút xấu hổ. Tuy nàng nhận biết Lư thị, nhưng nàng phải giả bộ như biết, nhìn thoáng qua nương nhà mình.

      Từ lúc Từ thị vào phủ Tề Quốc Công, mỗi ngày đều làm hết phận con dâu, thê tử và nương tốt, ít khi ra ngoài họp gặp bằng hữu. Lúc này Lư thị dễ dàng trở về Hoàng Thành, mười mấy năm thấy, giờ gặp được ở đây, khó tránh khỏi có chút kinh hỉ. Mặt mày Từ thị tràn đầy ý cười, với Chân Bảo Lộ cùng Thượng nhi: “Vị này là tỷ muội tốt nhất của nương, Giang phu nhân.”

      Lúc này ngay cả Thượng nhi ngày thường lên tiếng, gặp Lư thị, cũng cung kính : “Thượng nhi gặp qua Giang phu nhân.”

      Lư thị khen Chân Bảo Lộ đẹp, nhìn thấy Thượng nhi béo tròn mũm mỉm, lại càng khen hồi.

      Bà xoa bóp mặt Thượng nhi, khen: “Bộ dáng đứa này giống Tề Quốc công, nhìn thấy cũng là đứa bé thông tuệ, tuổi như thế, nhu thuận ổn trọng như vậy, quả nhiên là khó có được.”

      Từ thị cũng gật đầu, có vẻ vô cùng hãnh diện. Dù sao là người làm nương, nào có thích nghe người khác khen ngợi con mình.

      Trong lòng Chân Bảo Lộ rất có hảo cảm với Lư thị, bất quá nhìn Lư thị nhéo mặt Thượng nhi, liền lo lắng nhìn Thượng nhi —- chỉ sợ tiểu gia hỏa này lại hợp thời điểm cho Lư thị sắc mặt. May mà nàng xem đệ đệ này, nay trái lại ngoan ngoãn khéo léo, Lư thị nhéo mặt , cũng chỉ tỏ ra nhu thuận hiểu chuyện.

      Như thế hiếm thấy. Trong lòng Chân Bảo Lộ khó hiểu, nhưng cũng có suy nghĩ khác, dù sao đời này nàng có thể gặp lại Lư thị, là chuyện cực kỳ vui mừng.

      Lư thị có hai người con, lúc sau nghĩ tới điều gì, bà hỏi nha hoàn bên cạnh: “Mi Mi đâu rồi, nha đầu kia lại chạy nơi nào rồi hả?”

      Mi Mi trong miệng Lư thị, đó là khuê nữ Giang Mi của bà. Giang Mi mới bốn tuổi, thường ngày nhu thuận hiểu chuyện. Từ thể cốt Lư thị tốt nên Giang Mi là khuê nữ duy nhất của bà, tự nhiên vô cùng cưng chiều.

      Từ thị cũng cười: “Đúng vậy nha, mới vừa rồi vẫn cùng chơi với Vinh nhi mà.”

      Lúc nãy Vinh nhi cùng Từ thị vào chọn trang sức, vừa lúc gặp hai mẹ con Lư thị. Từ thị và Lư thị khó lắm mới gặp mặt, tự nhiên có nhiều chuyện hết, mà Vinh nhi cùng Giang Mi đều là trẻ con, đứa sáu tuổi đứa bốn tuổi, vả lại thường ngày Vinh nhi hoạt bát thà phúc hậu, rất nhanh cùng Giang Mi nhu thuận chơi đùa cùng nhau. Thế là hai đứa trẻ tay nắm tay, ca ca muội muội, cực kì thân cận. Ngay cả Lư thị cũng nhịn được trêu ghẹo, dứt khoát định thân từ bé thôi.

      Lúc này, phía sau Linh Lung quán thanh nhao nhao ồn ào.

      Ngay sau đó, người phụ nhân mặc bối tử màu nâu hơi cũ hấp tấp vội vã tới, gương mặt trắng bệch, với Lư thị: “Phu nhân, bên lầu các lấy nước, tiểu thư còn ở bên trong.”

      Lời này ra, Lư thị đổi sắc mặt, : “Ngươi cái gì?”

      Ma ma này họ Vương, đúng là người chăm sóc cho Giang Mi, mới vừa rồi cùng Giang Mi và Vinh nhi chơi, hai Tiểu Chủ Tử hoạt bát chạy nhảy, để ý liền chạy trốn thấy bóng người. Vương ma ma vội vả tìm, lúc này, gác xép lại cuồn cuộn khói đặc, bên trong lờ mờ có tiếng con nít.

      Bên trong có hai đứa bé, là thiên kim Giang phủ, là công tử phủ Tề Quốc Công, ai xảy ra chuyện bọn họ cũng gánh nổi.

      Từ thị vừa nghe, vội hỏi: “Còn Vinh nhi đâu?”

      Vương ma ma tự trách thôi, : “Chân Ngũ công tử cũng ở bên trong.”

      Hai chân Từ thị mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất .

      Mà Chân Bảo Lộ bên cạnh, vừa nghe Vinh nhi gặp chuyện may, lập tức chạy tới hậu viện.

      Thượng nhi còn , thấy bộ dáng tỷ tỷ sốt ruột, cũng chạy theo.

      Lúc này Từ thị mới nhận ra, vội vàng với nha hoàn bên cạnh: “Ngăn Tứ thiếu gia lại, đừng để qua đó.” Vinh nhi xảy ra chuyện rồi, đương nhiên bà thể để Thượng nhi cũng gặp chuyện may.

      Chân Bảo Lộ vội vội vàng vàng đến hậu viện, thấy lầu các lửa cháy hừng hực, ngọn lửa chung quanh tán loạn, thiêu đốt đùng đùng, mặc dù ít người hầu cầm thùng nước dập lửa, nhưng lửa cháy càng lúc càng lớn.

      Chân Bảo Lộ nghĩ tới Vinh nhi và tiểu nương Giang gia còn ở bên trong, nhất thời kềm nén được, liền muốn lên.

      “Tiểu Lộ”

      Chân Bảo Lộ mới vừa nhấc chân, có người kéo tay nàng lại.

      Nàng vội vàng quay đầu, thấy nam tử cao lớn tuấn tú bên cạnh, chính là Tiết Nhượng, hốc mắt mới ẩm ướt, : “Đại Biểu Ca buông ra, Vinh nhi ở bên trong.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Nhượng hơi trầm xuống, tất nhiên buông ra, mà là nắm tay kéo nàng đến nơi xa, : “Muội đợi ở chỗ này, nên tới gần.”

      “Đại Biểu Ca.” Chân Bảo Lộ lo lắng thôi.

      Tiết Nhượng cúi đầu thấy nàng khóc ánh mắt đỏ hồng, hơi hơi mím môi, rồi sau đó mới ôn hòa hơn : “Muội yên tâm, để ta .”

      Lông mi ươn ướt, Chân Bảo Lộ kinh ngạc nhìn , đợi nàng chuyện, thấy Tiết Nhượng chạy lên lầu các.

      Lửa cháy rất lớn, vào, nàng hoàn toàn thấy được, trong mắt chỉ có khói đặc cuồn cuộn và lửa cháy hừng hực. Chân Bảo Lộ gắt gao nắm chặt tay. Nàng muốn Vinh nhi gặp chuyện gì, nhưng nàng cũng muốn gặp chuyện.

      Lúc Từ thị và Lư thị tới, nhìn thấy gác xép lửa cháy rất to, cũng sốt ruột muốn chạy lên, may mà có nha hoàn ma ma ngăn lại bọn họ. Người làm nương nhìn con mình gặp chuyện may, còn có lý trí gì, đặc biệt là Lư thị dịu dàng, khuê nữ chính là mạng của bà.

      Chân Bảo Lộ ở bên ngoài lo lắng đủ thứ, thấy lửa càng lúc càng lớn, mà bên trong có chút động tĩnh, trong lòng sợ đến muốn chết. Qua hồi lâu, nhìn thấy Tiết Nhượng tay ôm đứa bé chạy ra, mới nhịn được chạy tới.

      Hai đứa bé được cứu.

      Rốt cục Chân Bảo Lộ thở dài nhõm hơi.

      Lúc Vinh nhi và tiểu nương Giang gia Giang Mi được Tiết Nhượng ôm ra, khuôn mặt nhắn lấm tấm khói đen, người cũng bị khói hun cho ngất . May mà đưa về phủ lập tức xin mời đại phu, nay Vinh nhi lẳng lặng nằm giường, khuôn mặt nhắn sáng bóng sạch , Từ thị cũng kiểm tra qua, người có thương tổn gì, lại nghe đại phu có gì đáng ngại, trong lòng thấp thỏm mới thả lỏng.

      Hôm nay việc này náo động lớn như vậy, tự nhiên lão thái thái cũng bị kinh động.

      Lão thái thái ôm cháu trai đau lòng hồi lâu, vừa nghe có việc gì, vẫn nhịn được răn dạy Từ thị: “Ngươi làm nương như thế nào? Dưới mí mắt của ngươi cũng để xảy ra chuyện?”

      Từ thị cũng bị dọa kinh sợ, làm nương đau lòng cho con cái còn hơn so với người khác, huống chi Từ thị biết sau này mình khó mang thai được nữa, đời này chỉ có mấy đứa con này thôi. Từ thị đỏ mắt, với lão thái thái: “Là con dâu phải, là con dâu trông Vinh nhi cẩn thận…” Trước mặt lão thái thái, xưa nay Từ thị biết cãi lại.

      Lão thái thái bị tức phải , lập tức cảm thấy được Từ thị quá phiền, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mủm mĩm của Vinh nhi giường, thở dài: “May mà đứa này phúc lớn mệnh lớn.”

      Lông mi Vinh nhi run rẩy, lúc sau chậm rãi mở mắt, nhìn lão thái thái trước mặt, đo đỏ đôi mắt yếu ớt nhu nhược hô tiếng: “Lão tổ tông…” Rồi sau đó mắt to nhanh như chớp xoay xoay, nhìn coi chung quanh, với Chân Bảo Lộ đứng ở đầu giường, “Tỷ tỷ…” Giọng điệu cực kì ỷ lại.

      Cặp mắt của Chân Bảo Lộ cũng đỏ bừng, thấy Vinh nhi gọi mình, vội : “Tỷ tỷ ở đây.”

      Vài năm nay lão thái thái càng vừa ý Chân Bảo Lộ cháu này, lại biết nàng đối với hai đệ đệ rất tốt, cũng biết đứa này hiểu chuyện lại thông tuệ. Liền với Chân Bảo Lộ: “Ngồi lại đây chút, ở với Vinh nhi .”

      Chân Bảo Lộ giơ tay xoa xoa mắt, ngồi xuống mép giường, khẽ cười với Vinh nhi: “Vinh nhi sợ, sao, hả?”

      Vinh nhi gật đầu “Dạ” tiếng, khuôn mặt mủm mỉm có vẻ sợ hãi, chỉ hỏi: “Giang muội đâu rồi? Nàng có sao ?”

      Chân Bảo Lộ : “Đệ yên tâm, Giang muội cũng có việc gì, Vinh nhi ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa Nhị tỷ dẫn đệ tìm Giang muội cùng chơi, có được hay ?” Giang Mi cùng được cứu ra, giống với Vinh nhi, may mắn lông tóc tổn hao gì.

      Vinh nhi cực kỳ thích Giang muội kia, cảm thấy nàng rất thơm rất mềm, chuyện yếu ớt, giống con thỏ . Bất quá xưa nay Vinh nhi nghe lời Chân Bảo Lộ, lập tức nhu thuận : “”Được…” Nghĩ nghĩ, lại , “Vậy Tiết biểu ca đâu?”

      Tiết Nhượng?

      Chân Bảo Lộ nhìn Vinh nhi, bỗng nhiên nghĩ đến việc, su khi Tiết Nhượng cứu Vinh nhi ra, lòng nàng chỉ lo cho Vinh nhi, căn bản chú ý đến , là…ngay câu cám ơn đều có.

      Bất quá trước mặt đệ đệ, tự nhiên nàng thể lời có lương tâm này. Chỉ thay dịch góc chăn, nhìn ra chỗ khác : “Đại Biểu Ca cũng có việc gì.” Lúc lời này, Chân Bảo Lộ có chút chột dạ —- ra nàng biết Tiết Nhượng có bị thương hay .

      Nhưng Vinh nhi tin tỷ tỷ, nhu thuận “Ồ” tiếng, giống như vì tất cả mọi người có việc gì cho nên yên tâm rồi.

      Đợi đến khi Vinh nhi ngoan ngoãn ngủ vào, Chân Bảo Lộ mới chậm chậm ra. Chân Như Tùng thấy bộ dáng khuê nữ cau mày, liền : “Hôm nay con cũng mệt mỏi, sớm về phòng nghỉ ngơi .”

      Chân Bảo Lộ lắc lắc đầu, nghĩ tới cảnh tượng lúc Tiết Nhượng vào cứu người, mới với Chân Như Tùng: “Phụ thân…” Nàng có chút áy náy, lẩm bẩm , “Con biết Đại Biểu Ca có bị thương hay , sáng mai con muốn xem .”
      Last edited: 9/9/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat11 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59

      Chân Như Tùng cũng : "Đúng vậy. Tiết biểu ca của con cứu Vinh nhi, quả là chúng ta nên cảm tạ cho đàng hoàng." đến Tiết Nhượng, trong mắt Chân Như Tùng tràn đầy vui vẻ. Từ ba năm trước Tiết Nhượng mời Vân Hạc Tiên sinh đến chữa khỏi bệnh dịch cho ông, Chân Như Tùng cũng chú ý đến Tiết Nhượng nhiều hơn chút.

      Ông nhìn khuê nữ, mặt mày cũng nhu hòa hơn. Trong lòng than thở, bất tri bất giác, khuê nữ của ông trưởng thành là đại nương rồi.

      Chân Bảo Lộ gật đầu : "Dạ, sáng mai con ngay." Nàng muốn mang ít thức ăn cho Tiết Nhượng, nhưng này lại nhớ tới, thậm chí ngay cả khẩu vị của nàng đều biết. Chân Bảo Lộ vốn là người vô tâm, đời trước là như thế, ngay cả hai đệ đệ cũng quan tâm. Tuy có kinh nghiệm hai đời, nhưng tính tình phải đổi là đổi, nàng chỉ là người bình thường, cố gắng tận khả năng làm tốt, thể lập tức trở nên hoàn mỹ.

      Chân Như Tùng giơ tay vuốt đầu khuê nữ, : "Được rồi, con về phòng , ta xem nương của con."

      Chân Bảo Lộ đáp dạ, liền trở về U U Hiên của mình.

      Trong phòng Từ thị vẫn canh giữ bên giường Vinh nhi, hai mắt còn đỏ hồng như cũ. Lúc này xiêm y của Từ thị sạch búi tóc chỉnh tề, nhưng mới vừa rồi lúc ôm Vinh nhi trở lại, tóc tai nghiêng lệch xiêm y hỗn độn, chật vật sao tả được. Chân Như Tùng chậm rãi vào, thấy bộ dáng này của thê tử, biết bà tự trách.

      Từ thị nhìn con trai trắng trẻo mập mạp giường, đến khi nhận thấy có người đưa tay khoát lên vai bà, mới xoay người lại: "Quốc Công gia..." Ra vẻ muốn đứng lên.

      Chân Như Tùng : "Được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, Vinh nhi có việc gì, ngươi cũng trở về phòng nghỉ ngơi chút ."

      Từ thị tự trách : "Nhưng hôm nay là lỗi của thiếp thân, nếu phải thiếp thân gặp Giang phu nhân, cũng lơ là Vinh nhi..."

      Sao Chân Như Tùng biết, Giang phu nhân là tỷ muội tốt nhất của thê tử ông, mười mấy năm gặp, hôm nay gặp lại khó tránh khỏi vui mừng.

      Ông mấp máy môi muốn chút lời an ủi, cuối cùng vẫn ra miệng, chỉ có thản nhiên : " có việc gì rồi."

      Từ thị nguyên tưởng rằng ông an ủi vài câu, nghe ông mấy chữ kia rồi gì nữa, đôi mắt xinh đẹp liền ảm đạm xuống.

      .

      Ngày kế Chân Bảo Lộ đến phủ An Quốc Công gặp Tiết Nhượng. Chân Bảo Quỳnh lo lắng yên để mình muội muội , nên muốn cùng nàng, chỉ là Chân Bảo Lộ nghĩ tới mấy ngày nay tỷ tỷ tiện, nên hết lời khuyên nàng ta ở trong phủ đợi. Dù sao nàng chỉ đến phủ An Quốc Công thôi, có gì phải lo lắng.

      Về phần khác, Chân Bảo Lộ biết khẩu vị của Tiết Nhượng, nên theo khẩu vị bản thân chuẩn bị chút điểm tâm. Bên người Tiết Nhượng có người chiếu cố, mà đối với bản thân cũng để tâm. Tính tình nam nhân đều là như vậy, dù cho cẩn thận như thế nào, trong việc tự chăm sóc mình, luôn là qua loa đại khái, có việc gì cũng coi đó là vấn đề. Nghĩ đến như vậy, nếu sớm cưới người thê tử, tốt rồi.

      Hôm nay Hương Hàn cùng Chân Bảo Lộ, xe ngựa, nàng ta nhìn tiểu thư nhà mình : "Tiểu thư, hôm qua người ngủ được ngon giấc, nếu nghỉ lát trước ."

      Chân Bảo Lộ cần, giơ tay vén mành lên nhìn. Tiểu nương thường ngày hoạt bát tươi đẹp, lúc này nhàn nhạt nhíu mi, cả người giống như phủ tầng sương mù mỏng nhạt, tăng thêm vài phần u buồn. Nhưng tiểu nương cùng tuổi như Chân Bảo Lộ, vốn nên là tuổi cần quan tâm, mỗi ngày có ưu sầu, bất quá là vì sáng mai mặc xiêm y gì mang trang sức gì.

      Nàng hạ mành xuống, đột nhiên hỏi Hương Hàn: "Ngươi cảm thấy Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt sao?"

      Hương Hàn nhìn tiểu thư nhà mình, thấy cặp mắt xinh đẹp trong suốt ngập nước của tiểu thư, nhàn nhạt nhìn mình, cả người nàng có chút ngớ ra thẫn thờ.

      Hương Hàn hoạt bát như Hương Đào, làm việc cũng trầm ổn hơn, vội trả lời, suy nghĩ mới lên tiếng: "Xưa nay tụi nô tỳ đều thấy Tiết công tử đối với tiểu thư rất tốt. Cho dù tiểu thư chỉ xem Tiết công tử giống như ca ca ruột."

      Đúng vậy a. Giống như ca ca ruột. Chân Bảo Lộ thầm nghĩ.

      Nàng tán đồng gật gật đầu: "Ta cũng hiểu được, Đại Biểu Ca đối với ta rất tốt."

      Hương Hàn cười cười, trong lòng suy nghĩ: Đâu chỉ là rất tốt? Tiết Đại công tử đối với tiểu thư quả thực là tốt còn gì để , nếu phải hai năm trước tiểu thư nhà nàng tuổi còn , vẫn còn là con nít, nàng quả muốn nghĩ tới phương diện khác. Bất quá, ra nàng vẫn nhớ kỹ, ban đầu tiểu thư thích ở cùng Đại công tử của phủ Trường Trữ Hầu nhất, phủ Trường Trữ Hầu là nhà mẹ đẻ của phu nhân, người hai nhà thường xuyên qua lại, nên tiểu thư thường bám theo Từ công tử. Bất quá sau tám tuổi, tiểu thư ràng trưởng thành hơn, lập tức trở nên hiểu chuyện.

      Sau đó Chân Bảo Lộ gì nữa, hai tay ngay ngắn đặt gối, rất có dáng vẻ. Khi đến phủ An Quốc Công, Hương Hàn mới đỡ Chân Bảo Lộ xuống xe ngựa.

      Chân Bảo Lộ có quan hệ tốt với Tiết Nghi Phương, cũng thường xuyên tới phủ An Quốc Công, lúc này vào, dĩ nhiên quen thuộc.

      Chân Bảo Lộ tới Như Ý Đường gặp Tiết lão thái thái trước, qua liền nghe bên trong vô cùng náo nhiệt, hình như là có khách.

      Tiết lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị, thấy Chân Bảo Lộ vào, liền mỉm cười hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.

      Nhìn thấy Tiết lão thái thái, Chân Bảo Lộ cũng cười. Vài năm nay Tiết lão thái thái càng lúc càng thích Chân Bảo Lộ, nàng còn thông tuệ nhu thuận, hẳn là Tiết lão thái thái coi nàng như cháu ngoại mà thương, ngay cả ngoại tổ mẫu Từ lão thái thái của Chân Bảo Lộ, cũng chưa chắc để tâm bằng Tiết lão thái thái.

      Chân Bảo Lộ vội vàng tới hành lễ.

      Vương thị và mấy phu nhân trong nhà cũng ở đây, mà ngồi bên cạnh Tiết lão thái thái, chính là Lư thị mới gặp được hôm qua. Hôm nay Lư thị cố ý qua đây, cách ăn mặc cũng tự nhiên thoải mái, thân bối tử màu hồng lệ chi thêu nhánh bô đào quanh thân áo như như , đoan trang quý khí, tươi cười điềm tĩnh, cực kì thân thiết.

      Chân Bảo Lộ cũng ngoan ngoãn gọi: "Giang phu nhân."

      Lư thị mỉm cười gật đầu, hâm mộ với Tiết lão thái thái: "Lão phu nhân quả nhiên là có phúc khí, nhìn xem Lộ nhi này, xinh đẹp khéo léo, nếu để cho ta mỗi ngày nhìn thấy, cơm cũng có thể ăn nhiều hơn chén."

      Tiết lão thái thái nghe xong cười ngừng, nhưng thể , cháu này bộ dáng quả thực rất trưởng thành.

      Kỳ hôm nay Chân Bảo Lộ cũng có ăn mặt tỉ mỉ, người mặt xiêm y màu xanh nhạt đơn giản khiêm tốn, tóc đen như mây chải song thùy kế, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, chỉ dùng dây buộc có hạt minh châu đơn giản, mà phần búi tóc cũng chỉ dùng cây trâm vàng hoa hồ điệp khảm Hồng Bảo Thạch vô cùng đơn giản, kiểu dáng tuy bình thường, nhưng hiển lộ ràng dáng vẻ quý nữ.

      Tiết Nghi Phương cười nhàng kéo tay Chân Bảo Lộ, : “Tiểu Lộ nương xinh đẹp nhất trong trường nữ học chúng ta, mỗi ngày cháu nhìn xem cũng thấy đủ đâu.”

      Tiết Nghi Phương hoạt bát cởi mở, thường xuyên có thể chọc cho Tiết lão thái thái vui vẻ.

      Mà Vương thị đứng bên cạnh Tiết lão thái thái, nhìn thấy khuê nữ bảo bối như hoa như ngọc đứng cạnh Chân Bảo Lộ, liên tiếp bị hạ thấp, trong lòng thầm mắng là ngu xuẩn.

      Bà ngó ngó Chân Bảo Lộ, hai năm trước vẫn là dã nha đầu có giáo dục, từ lúc vào trường nữ học, thoáng cái như trở thành thiếu nữ mười tám, so với mẫu thân Từ thị của nàng còn dụ dỗ người ta hơn. Nhưng bà lại thể gây khó khăn được… Vương thị thấy Tiết lão thái thái đối đãi với Chân Bảo Lộ như thế, ràng phải cháu ruột, mà dáng vẻ này của lão thái thái quả thực thương nàng ta như cháu ruột vậy.

      chuyện, liền nghe được giọng êm dịu mềm mại, kêu tiếng “Nương”, sau đó bước chân chân ngắn nhắn “cộp cộp cộp” Chạy đến bên cạnh Lư thị, đưa hai tay lên với Lư thị : “Nương, thơm ?”

      mặc váy hồng nhạt chải song nha kế, khoảng chừng bốn năm tuổi.

      Tay múp míp của bé cầm cành kim quế, hương thơm ngào ngạt, cực kì dễ ngửi.

      Chân Bảo Lộ biết, bé đó là con duy nhất Giang Mi của Giang phu nhân, hôm qua chơi cùng Vinh nhi bị nhốt trong lầu các. Nàng nhìn tiểu nương, dung mạo giống Lư thị, khuôn mặt nhắn sạch trắng nõn, ngũ quan tính xuất chúng, nhưng thanh tú dễ nhìn, đôi mắt linh động trong suốt. Hơn nữa giữa ấn đường của Giang Mi còn có chấm nho , chính là nốt ruồi chu sa tựa như hạt gạo, cực kì xinh đẹp.

      Giang Mi đưa hoa quế cho Lư thị, rồi sau đó chớp chớp mắt to ướt át, cười với Chân Bảo Lộ: “Tiên nữ tỷ tỷ.”

      Chân Bảo Lộ cười cười, thầm nghĩ tiểu Giang Mi chẳng những đáng , miệng mồm cũng ngọt, khó trách tối hôm qua Vinh nhi cứ nhắc mãi.

      Lư thị cũng cười, hướng về phía tiểu Giang Mi : “Mi Mi ngoan, đây là Lộ tỷ tỷ, là tỷ tỷ của Vinh ca mà hôm qua cùng chơi với Mi Mi đó.”

      Trí nhớ bé được tốt, có điều chuyện tình hôm qua quá mức ấn tượng và sâu sắc, tiểu Giang Mi rất nhớ .

      Giang Mi mềm mại gọi: “Lộ tỷ tỷ.” Sau đó lo lắng , “Lộ tỷ tỷ, Vinh ca ngã bệnh sao? Như thế nào hôm nay cùng với Lộ tỷ tỷ? Mi Mi muốn cùng chơi với Vinh ca.” Tuổi còn , nhưng biết nhớ mong người khác rồi.

      Chân Bảo Lộ thấy tiểu nương nhắn mềm mại như vậy, đích xác khiến người thích, thoáng cúi người khẽ véo khuôn mặt nhắn trắng noản của bé, : “Hai ngày này Vinh nhi vẫn còn cần nghỉ ngơi, mấy ngày nữa Lộ tỷ tỷ dẫn tới chơi cùng Mi Mi, được ?”

      Giang Mi giương mắt lên, thanh non nớt : “Được nha được nha.” Bộ dáng cực kỳ hoan nghênh bọn họ đến làm khách.

      Hôm qua Chân Bảo Lộ nghe Giang Mi có chuyện gì, nay nhìn bé hoạt bát đáng , quả có chuyện gì, trong lòng cũng yên tâm.

      Lư thị ôm khuê nữ đáng vào lòng, nghĩ tới chuyện tình hôm qua, cũng vô cùng hoảng sợ.

      Bên này Lư thị chuyện cùng Tiết lão thái thái, còn Tiết Nghi Phương dẫn Chân Bảo Lộ đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng. Mới ra ngoài, Tiết Nghi Phương liền nhíu mày : “Mấy ngày này sợ là đại ca của ta phải tĩnh dưỡng trong phủ rồi…”

      Trong lòng Chân Bảo Lộ lập tức run lên, bước chân khựng lại, nhìn về phía Tiết Nghi Phương: “Đại Biểu Ca bị thương rất nghiêm trọng sao?”

      Tiết Nghi Phương hơi sững sờ, hỏi: “Hôm qua phải muội cũng ở đó sao?” Ý tứ này đó là, bọn họ đều nhìn thấy, sao còn hỏi nàng?

      Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, nhưng xưa nay chuyện gì mà nàng với Tiết Nghi Phương, nên thực : “Hôm qua muội chỉ lo nghĩ tới Vinh nhi, trái lại chú ý tới Đại Biểu Ca.”

      Sao Tiết Nghi Phương biết tính Chân Bảo Lộ, hơi khó nghe, đó là người kiêu ngạo có lương tâm, đặc biệt người càng thân thiết, lại càng dễ dàng xem . Bất quá Tiết Nghi Phương cũng tiện nàng, chỉ có vểnh môi : “Rất nghiêm trọng đấy, nghe ý của đại phu, là bị vật nặng bốc cháy đập vào, khéo là, đập ngay vào vết thương cũ cánh tay phải.”

      Nghe Tiết Nghi Phương mặn nhạt miêu tả, Chân Bảo Lộ kinh hồn táng đảm, hai tay của nàng trong tay áo nắm chặt, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy nguy hiểm như thế nào. Nhưng nàng nhớ lúc cứu hai đứa bé ra, giống như có chuyện gì xảy ra.

      Lúc này, nàng có nhiều hơn nữa cũng làm được gì, chỉ nhìn Tiết Nghi Phương : “Bây giờ Đại Biểu Ca nghỉ ngơi sao? Muội tới có tiện hay ?”

      Tiết Nghi Phương là người thông tuệ tinh ranh, sao biết tấm lòng của đại ca đối với Chân Bảo Lộ? Lập tức kéo tay Chân Bảo Lộ tới Tứ Hòa Cư, vừa vừa : “Đại ca của ta nghỉ ngơi, đoán chừng lúc này rất nhàm chán, đúng lúc, muội hãy đến trò chuyện cùng ca ca .”

      Đến bên ngoài Tứ Hòa Cư, gã sai vặt Trường Sinh hầu hạ Tiết Nhượng đứng ở bên ngoài, thấy Tiết Nghi Phương và Chân Bảo Lộ tới, vội vàng hành lễ : “Nhị tiểu thư, biểu nương.”

      Tiết Nghi Phương gật đầu, đưa Chân Bảo Lộ vào. Sau khi dẫn Chân Bảo Lộ vào, Tiết Nghi Phương mới cười cười, bản thân lặng lẽ trốn ra.

      Lúc Chân Bảo Lộ tiến vào phòng ngủ, Tiết Nhượng dựa vào gối ngồi giường, đọc sách, chỉ có điều dùng là tay trái.

      Chân Bảo Lộ nhìn thấy càng thêm áy náy. muốn xoay sang với Tiết Nghi Phương, thấy bóng dáng nàng ta đâu.

      Chân Bảo Lộ chịu thua, nếu đến rồi, chỉ có thể kiên trì qua.

      Lúc này Tiết Nhượng mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Tóc đen bung xõa, toàn thân chỉ mặc tẩm y màu trắng, gương mặt tuấn tú trầm ổn lạnh nhạt, giống như thường ngày, nhàn hạ ngồi đọc sách mà thôi, chỉ là môi mỏng có hơi chút tái nhợt.

      Tiết Nhượng lẳng lặng nhìn tiểu nương tới, thấy hôm nay nàng giống như mọi khi, vừa thấy liền cười nhàng kêu biểu ca, mà điệu bộ này, trái lại có chút tự nhiên và xa lánh.

      Cho nên khẽ cười cười trước: “Lộ biểu muội.”

      Nam tử tóc mai tựa như đao cắt, mày đen như mực, áo trắng tóc đen, tuấn mỹ vô song, bàn tay to thon dài cầm sách, càng thêm ôn nhuận nho nhã, hình ảnh như vậy, đẹp như tranh vẽ.

      Chân Bảo Lộ thoáng khựng lại, rồi mới tới : “Đại Biểu Ca.” Lại giơ lên hộp đựng thức ăn bằng gỗ khắc hoa hồng trong tay, cong môi cười cười , “Ta mang ít thức ăn đến cho huynh, biết huynh có thích ăn hay .”

      Tiết Nhượng : “Vừa vặn ta cũng có hơi đói rồi.”

      Chân Bảo Lộ nghĩ, Đại Biểu Ca quá nể mặt, lập tức đem hộp đựng thức ăn để sang bên.

      Hộp đựng thức ăn có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều bày món điểm tâm mà nàng thích ăn nhất, tầng là bánh xốp hoa mai, đây là sở trường của Cát ma ma, nàng đặc biệt để nữ đầu bếp trong phòng bếp của mình theo Cát ma ma học, bất quá vẫn là Cát ma ma làm ăn ngon hơn chút. Thường ngày nàng muốn ăn bảo nữ đầu bếp của phòng bếp làm, nhưng lúc này đến thăm Tiết Nhượng, nên nàng cố ý làm phiền Cát ma ma. Hai tầng còn lại, tầng là bánh đậu xanh, tầng là bánh mứt táo.

      Chân Bảo Lộ giương mắt hỏi : “Đại Biểu Ca ăn cái nào trước?”

      Tiết Nhượng nhìn điểm tâm xanh xanh hồng hồng, trong lòng cười cười, biết đây đều là món ăn nàng thích, mới : “Sao cũng được.” Sau khi xong cảm thấy quá miễn cưỡng, liền thêm câu, “Ta đều thích.”

      Vốn là Chân Bảo Lộ yên lòng, nhất thời thoải mái hơn, khẽ cười cầm cái bánh xốp hoa mai đưa cho , : “Nếm thử cái này trước .”

      Tiết Nhượng đưa tay đón nhận, tay trái vốn cầm sách, lúc này tự nhiên là muốn đặt xuống. Chân Bảo Lộ nhìn, gì, chỉ là lúc Tiết Nhượng tiếp nhận bánh xốp hoa mai, mới cầm sách trong tay hỏi: “Đại Biểu Ca đọc gì đó… Binh pháp?” Nàng thấy tò mò, , “Đại Biểu Ca thích xem cái này sao?”

      Tiết Nhượng thấy nàng hiếm khi hiếu kỳ như vậy, liền gật đầu : “Ừm, tùy tiện xem thôi.”

      Chân Bảo Lộ nghĩ nhiều rồi , dù sao Đại Biểu Ca là nam tử, lại thích tập võ, xem binh pháp cũng rất bình thường. Nàng cầm sách trong tay, ngẩng đầu nhìn ăn bánh xốp hoa mai, mới ngượng ngùng : “Hôm qua Đại Biểu Ca cứu Vinh nhi, ta cực kỳ cảm kích. Nhưng khi đó ta chỉ lo lắng cho Vinh nhi, cho nên mới quên mất huynh…” Nàng biết mình làm đúng, cũng cho bào chữa cho bản thân.

      Tiết Nhượng dừng chút, giờ mới hiểu nguyên nhân hôm nay nàng tới đây, : “ sao.”

      Chân Bảo Lộ biết Tiết Nhượng nhất định sao, nhưng có phải sao hay , nàng lại biết. Bản thân mình ràng nhất loại cảm giác này. Chân Bảo Lộ giương mắt lên, nhìn nam tử ngồi giường, chỉ cảm thấy Tiết Nhượng như vậy, văn nhã hơn nhiều so với ngày thường.

      Chi lan ngọc thụ, thanh phong nhã nguyệt, chính là như vậy.

      Chân Bảo Lộ mở cuốn binh thư ra, với Tiết Nhượng: “Nếu tay của Đại Biểu Ca bất tiện, ta có thể thay huynh đọc, có được hay ?” Nàng là người biết sai nên sửa, hiểu được bồi thường, Tiết Nhượng vì cứu đệ đệ của nàng mà bị thương, nếu nàng làm chút gì, trong lòng thấy yên tâm.

      Tiết Nhượng nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của tiểu nương bên giường, liền : “Được, vậy làm phiền Lộ biểu muội.”

      Chân Bảo Lộ cười cười, khách khí, lúc này lật ra trang đọc.

      “Binh giả, quỷ đạo dã. Có thể mà tỏ ra thể, dùng mà tỏ ra cần, gần mà tỏ ra xa, xa mà tỏ ra gần. Lợi ích mà cám dỗ, loạn mà thủ, thực mà phòng bị, cường mà phòng tránh, giận mà ngăn trở, hen mọn mà kiêu căng, mà lao, gần mà xa…”

      Bánh xốp hoa mai trong tay ăn hết.

      Tiết Nhượng thoáng giương mắt, nhìn tiểu nương bên cạnh, miệng phấn hồng khi đóng khi mở, rũ mi mắt đọc binh thư. Nàng có giọng trong veo, đọc binh thư vô vị buồn tẻ như vậy, cũng rất êm ái mềm mại, giống như ca khúc du dương kéo dài.

      Tiết Nhượng lẳng lặng ngắm nàng, lúc nàng học bài rất hay nhúc nhích, vừa lúc hôm nay mang cặp khuyên tai tơ vàng treo châu, cũng lắc lư theo nàng, rung động mấy cái, chói lọi, cực kì óng ánh. Nhưng bằng đôi mắt nàng.

      Ánh mắt tới lui lưu luyến ở vành tai và gương mặt của nàng, sau đó ma xui quỷ khiến rơi vào vạt áo của nàng, bím tóc tinh tế buông thỏng trước ngực, dây buộc đính châu ở đuôi tóc nhàng đung đưa, lúc rơi vào gò núi tròn trịa, lúc rơi vào giữa khe cốc sâu thẩm… Ánh mắt Tiết Nhượng trầm xuống, lặng lẽ chuyển mắt , quay mặt về hướng khác, thoáng vén chăn gấm chỗ hai chân, che kín chỗ này lại, để ngừa bị nàng phát .

      Thanh say nồng của tiểu nương còn tại bên tai, hai người ngồi gần nhau, có thể ngửi được ràng hương thơm người nàng.

      “Lộ biểu muội.” Bỗng nhiên lên tiếng.

      Vốn Chân Bảo Lộ cảm thấy binh thư buồn tẻ, bất quá thích nghe, nàng mới đọc, lúc này bỗng nhiên nghe kêu, nàng dừng lại, quay đầu nhìn : “Đại Biểu Ca?”

      Tiết Nhượng từ tốn : “Ta có chút khát, Lộ biểu muội có thể rót ly nước cho ta ?”

      Lúc này Chân Bảo Lộ mới nghĩ đến, ăn điểm tâm, nhất định khát nước, lập tức đặt binh thư trong tay xuống, : “Ừm, để ta rót cho huynh.”

      Nàng đến bàn vuông chân cong khắc hình đóa sen bên cửa sổ, cầm lấy ly sứ trắng rót nước, rồi lần nữa đến bên giường, cầm ly đưa tới.

      Tiết Nhượng nhìn bàn tay tuyết trắng trước mặt, dừng chút, mới nhận lấy cái ly, uống.

      Chân Bảo Lộ chỉnh lại làn váy rồi lại ngồi xuống, thấy uống nước, cổ họng kịch liệt chuyển động, nghĩ rằng bánh xốp hoa mai quả rất khô khan. rũ mi mắt, lông mi đen dày giống như hai cánh quạt, xinh đẹp khiến người ghen tị.

      “Đại Biểu Ca.” Bỗng nhiên nàng kêu .

      Tiết Nhượng chính uống nước, nghe nàng gọi, mới nghiêng đầu nhìn nàng, môi mỏng hé mở : “Làm sao vậy?”

      Chân Bảo Lộ nhìn gương mặt đẹp trai của nam tử trước mặt, do dự lúc, đôi mắt to nhìn vào mặt , chậm rãi mở miệng hỏi: “Huynh…có phải thích ta hay ?”
      Last edited: 9/9/16
      Phương Lăng, B.Cat, moimoi14 others thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      đc đcọ liền hai chương nữa cãmo ơn nàg nhé. Ta vẫn dọi theo hàng ngày mong chương mới

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60

      Ngồi giường, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh ràng của nam tử lập tức ửng hồng. Đều nương gia thẹn thùng e lệ là kiều mỵ nhất, nhưng đại nam nhân đỏ mặt, dáng vẻ cũng đáng thua bao nhiêu.

      Chân Bảo Lộ nhìn nháy cũng nháy, khe khẽ cắn cắn môi. Nếu lúc trước vẫn là suy đoán, như thế nay nàng có thể xác định ---- thích nàng!

      Chân Bảo Lộ băn khoăn bất an nắm chặt hai tay, biết nên như thế nào cho phải. Đây là thói quen của nàng, khi khẩn trương hoặc là biết làm sao, thích nắm chặt hai tay gảy đầu ngón tay của mình. Nàng cúi đầu trầm tư lúc, lâu cũng có nghe được câu trả lời của . Đại khái là hơi bối rối.

      Chân Bảo Lộ bình tĩnh lại giương mắt lên, xem xét , thấy cũng vừa lúc nghiêng đầu nhìn nàng. Tầm mắt của hai người chạm nhau, thêm vào lúc nãy mới vừa hỏi vấn đề kia, trái lại nhất thời có chút xấu hổ. Nàng nghĩ nghĩ, : "Huynh vẫn là đừng thích ta..."

      Tiết Nhượng lo biết nên trả lời như thế nào, nhưng ngay sau đó nghe được những lời này của nàng, lập tức đổi sắc mặt. Trong lòng mới vừa rồi tựa như pháo hoa bắn ra, sáng lạn sáng rực, lại lập tức bị nước đá dội ướt, vang lên xì xì, khói trắng nghi ngút, vùng vẫy suy tàn.

      Vẻ mặt của hờ hững, thấy bộ dáng nàng phiền não, vẫn mở miệng hỏi: "Vì sao?"

      Chân Bảo Lộ dám nhìn vào mắt , chậm rãi đứng lên, đứng bên cạnh , : "Ta cần." Nàng cần, đời này mặc dù nàng học tốt hơn, nhưng tỷ tỷ so với nàng học càng giỏi, dung mạo của nàng so với những tiểu nương khác xinh đẹp hơn, nhưng Đại Biểu Ca cũng phải người nông cạn như vậy. Nàng , "Đại Biểu Ca, chúng ta chỉ là biểu huynh muội, có gì khác, ta cũng chỉ có thể coi huynh là biểu ca tốt, việc khác, ta đều có nghĩ qua..."

      Kỳ nghĩ tới ngày sau mình gả cho dạng người gì, nàng đích xác có nghĩ tới Tiết Nhượng.

      Hôm qua ngăn đón nàng, dũng cảm quên mình tiến vào lầu các cứu Vinh nhi, trong lòng nàng có xúc động. Tối hôm qua nàng ngủ được, cũng nghĩ rất nhiều. Khi còn bé đối tốt với nàng còn cho qua được, nhưng hôm nay nàng là đại nương, có số việc, đơn thuần là tình huynh muội đơn giản như vậy. Nàng nghĩ tới thích , cho nên thể trơ mắt nhìn thích mình, trong lòng nàng dấu được chuyện gì. Nếu đoán được, liền hy vọng xác nhận, sau đó nghĩ muốn sớm cắt đứt đoạn cảm tình này.

      Có thể trải qua chuyện hôm nay, nàng có cách nào cùng Tiết Nhượng thân thiết giống như trước. Bất quá như vậy cũng được, dù sao cũng hơn vẫn khiến cố chấp.

      chuyện, nàng hơi được tự nhiên, khẩn trương lên, hô hấp trước ngực lên lên xuống xuống càng dồn dập. Lúc sau rốt cục nổi lên dũng khí, lẳng lặng nhìn , : "Hai ta được."

      Lúc này, Tiết Nhượng làm sao còn muốn gì, chỉ có mở miệng hỏi: "Chưa thử qua, làm sao mà biết được?"

      Nàng ngẩn người, đối diện với đôi mắt thâm trầm sâu xa đen láy của , hơi kinh ngạc. Mặc dù nàng chưa đến tuổi cập kê, nhưng biết "thử" là có ý gì. Nhưng loại tình này, có thể tùy tiện thử sao? Nếu có kết quả, về sau ngay cả biểu huynh muội cũng khỏi phải làm rồi.

      Nàng lắc đầu, chân thành : " được."

      Tiết Nhượng thấy khuôn mặt nhắn của nàng nghiêm túc, lời quả quyết như . Tay mảnh khảnh nắm chặt, các đốt ngón tay ra màu sắc ràng, lộ vẻ khẩn trương. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn , giống như sợ ra cái gì nữa khiến nàng tiếp nhận nổi.

      Đích xác Tiết Nhượng nghĩ muốn thêm gì đó, dù sao chỉ trong nháy mắt tâm tình xoay chuyển lên trời xuống đất, đây là lần đầu tiên cảm nhận được.

      lâu, nhàn nhạt nhìn ra chỗ khác, : “Ừm, ta biết rồi.” Cuối cùng vẫn muốn làm khó nàng.

      Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng có thể tiếp gì đó, nghe như vậy, trái lại thở dài nhõm hơi. Kỳ nàng biết, loại chuyện này coi là sai, có ai quy định người khác thích mình đối tốt với mình nàng phải thích đối phương. Nhưng Tiết Nhượng giống người khác, nàng thể cự tuyệt giống như lần nàng trực tiếp cự tuyệt Thẩm Nhị công tử. Nàng vụng trộm đánh giá sắc mặt của , nghĩ tới nếu hiểu , như thế chuyện này coi như cho qua.

      Cứ như vậy… cho qua.

      Chân Bảo Lộ vân vê đầu ngón tay của mình, ràng kết thúc, cảm giác có chút thoải mái. Sau đó mới nhìn ly trà cứng nhắc trong tay , bên trong cạn. Nàng cẩn thận hỏi: “Đại Biểu Ca, huynh còn muốn uống nước ?”

      gì, suy nghĩ chút rồi lại đưa ly trà tới. Chân Bảo Lộ hiểu ý, rũ mi mắt nhận lấy ly trà, sau đó đến bàn bên cửa sổ mới vừa rồi rót thêm nước. Nàng nhàng đặt ly trà xuống, thở dài thậm thượt, lúc này lại vội qua, miễn cho cách quá gần lại xấu hổ.

      Nàng đứng ở nơi đó, lâu mới quay đầu nhìn , : “Đại Biểu Ca, huynh nghỉ ngơi tốt , ta trước đây.”

      Lúc này, hiển nhiên nàng thể tiếp tục ở lại, thấy gì khác, liền nhấc váy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, giống như chạy chậm chút, bị lão hổ phía sau cắn vào cổ vậy.

      Tiết Nhượng ngước mặt lên, nhìn theo bóng lưng vội vàng của nàng chạy ra ngoài, đến khi thấy bóng người nữa, mới nghiêng đầu, nhìn điểm tâm xanh xanh hồng hồng… đặt bên cạnh.

      Nam nhân luôn thích ăn đồ ngọt ngấy gì đó, cũng vậy. ngồi yên lặng, lúc sau mới đưa tay trái ra cầm miếng bánh, há mồm, cắn ngụm.

      Chân Bảo Lộ ra từ Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng, liền chuẩn bị trở về. Khi đến tiền viện, nghe được thanh ngọt ngào gọi nàng. Nàng xoay người lại, nhìn bé y hệt bánh trôi màu hồng nhạt ngẩng đầu gọi nàng, “Lộ tỷ tỷ.”

      Đúng là Giang Mi mới vừa rồi gặp ở chổ Tiết lão thái thái, bên người là Lư thị.

      Nếu gặp được, Chân Bảo Lộ tới chào hỏi.

      Lư thị hỏi: “Tiểu Lộ chuẩn bị trở về à?”

      Chân Bảo Lộ gật đầu, : “Dạ. Hôm nay cháu chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều phải đến trường nữ học nữa.”

      Mặc dù Lư thị mới vừa trở về Hoàng Thành lâu, nhưng cũng biết tiểu thư tuổi còn trẻ của phủ Tề Quốc Công, thanh danh tại trường nữ học vô cùng tốt. Lư thị : “Chúng ta cũng tiện đường, nếu để ta đưa cháu về phủ.”

      Giang Mi nhu thuận đứng bên cạnh Lư thị, nghe lời này, cũng hưng phấn ngẩng mặt tươi cười, cặp mắt trong suốt lóe sáng, nốt ruồi chu sa ở mi tâm càng dễ nhìn hơn, đưa tay nắm lấy ống tay áo của nàng, tiếng mềm mại: “Lộ tỷ tỷ, cùng nha.”

      Chân Bảo Lộ biết, Giang phủ đích xác tiện đường với phủ Tề Quốc Công, mà Giang phu nhân mở miệng, với lại nàng cũng thiệt tình thích tiểu Giang Mi đáng này, lúc này liền đáp ứng: “Vậy làm phiền phu nhân rồi.”

      Giang Mi y hệt tiểu đại nhân lắc đầu, nghiêm túc : “ phiền, phiền.” Lúc trước Giang Viễn Sơn nhậm chức ở Liễu châu, nên tiểu Giang Mi được sinh ra ở Liễu châu, ngữ khí chuyện cũng giống nương Liễu châu vậy, mềm mại từ tốn, bộ dáng nhanh chậm.

      phiền, Chân Bảo Lộ đành phải lên xe ngựa của Lư thị, còn Hương Hàn, lên xe ngựa nàng dùng tới lúc ban đầu, theo phía sau xe ngựa của Giang gia. Giang Mi cực kỳ thích Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Lộ muốn ôm nàng ngồi lên đùi, nhưng tuy bé còn tuổi, lại được giáo dưỡng vô cùng tốt, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Chân Bảo Lộ, bộ dáng cực kì nhu thuận. Bé nghiêng đầu hỏi nàng: “Lộ tỷ tỷ, tay đại ca ca còn đau ? Vừa rồi muội nhìn thấy, tay đại ca ca quấn băng gạc đấy.”

      Chân Bảo Lộ nghĩ tới tay phải của Tiết Nhượng thể động đậy, nhàng vỗ vỗ đầu Giang Mi trấn an, : “Mi Mi yên tâm, đại ca ca rất nhanh khỏe thôi.”

      Giang Mi liên tục đáp dạ, rồi : “Đại ca ca tốt như vậy, nhất định khỏe lại.”

      Chân Bảo Lộ nghĩ mặc dù tiểu Giang Mi là cục vàng của Lư thị, khuê nữ duy nhất, thiên kiều bách sủng, nhưng có bị nuông chiều, mà là được giáo dưỡng cực kỳ tốt. Tính tình như vậy, trưởng thành cũng là tiểu nương rất tốt vô cùng có tu dưỡng.

      Chỉ là bé mới bốn tuổi, xe ngựa lảo đảo, cùng Chân Bảo Lộ lúc, hơi mệt. Lư thị ôm khuê nữ đến trong lòng, dỗ nàng ngủ, mới thương tiếc hôn lên gương mặt mềm mại của khuê nữ.

      Chân Bảo Lộ hâm mộ nhìn, : “Mi Mi đáng .”

      Lư thị khẽ mỉm cười, nhìn bé nhu thuận ngủ yên trong lòng, : “Đúng vậy, tuy Mi Mi còn tuổi, nhưng luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện…” Lại nghĩ tới chuyện tình hôm qua, trong lòng Lư thị vẫn hơi run sợ, nhìn Chân Bảo Lộ , “Hôm qua nếu phải có Tiết Đại công tử cứu Mi Mi ra, ta biết nên làm sao bây giờ.”

      Chân Bảo Lộ tươi cười bị khựng lại, “Dạ.” tiếng.

      Lư thị lại : “Mới vừa rồi ta tán gẫu với lão thái thái, vừa nghe Tiết Đại công tử còn chưa thành thân, trái lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Tiết Đại công tử gần hai mươi rồi đúng ?”

      Chân Bảo Lộ gật gật đầu, : “Mười chín rồi.”

      Lư thị : “Còn phải sao, mười chín. Nếu là con ta, mười chín tuổi, khẳng định ta rất sốt ruột. Tuy lâu ta về Hoàng Thành, nhưng công tử trong Hoàng Thành như thế nào, ta cũng là có chút ràng. Tiết Đại công tử văn võ song toàn, nhân phẩm tốt lại có thiện tâm, ngược lại ta chưa từng gặp qua ai xuất sắc giống như vậy. Mà việc hôn còn chưa định xuống, quả có chút thể hiểu nổi.” Giọng điệu của Lư thị tất cả đều là tiếc hận, đại khái là ý, tất cả nương ở Hoàng Thành đều giống như có mắt, nam tử tốt như vậy mà cướp đoạt.

      Lư thị cũng thực lòng tán thường Tiết Đại công tử, nếu phải mình chỉ có khuê nữ là Giang Mi, tuổi còn quá , bà khẳng định đem con rể tốt như vậy về nhà. Lư thị coi Chân Bảo Lộ như người ngoài, lúc này mới có lời gì đều thẳng, còn nữa bà cũng nhìn ra cảm tình biểu huynh muội giữa Chân Bảo Lộ và Tiết Đại công tử rất tốt, nên chút cũng sao. Nhưng qua hồi, bà thấy tiểu nương bên cạnh đột nhiên im lặng, mới ý thức tới loại chuyện này, nên cùng tiểu nương chưa xuất giá.

      Tiểu nương da mặt mỏng, thể đến việc hôn với người ngoài. Là chính bà nghĩ chu đáo rồi. Lư thị thầm cười cười, lại cẩn thận nhìn tiểu nương bên cạnh, càng xem càng thấy xinh đẹp.

      Lư thị nghĩ tiểu nương xinh đẹp như vậy, đứng cùng Tiết Đại công tử, đúng là vô cùng xứng đôi.
      Last edited: 9/9/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :