1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      tại sao thượng nhi lại thích Tiết nhượng thế nhỉ? thích đến nỗi muốn bán Lộ Lộ luôn rồi. hầy như vậy là ko đc, còn chê Lộ Lộ thấp, chết cười mất thôi. 100% Thượng nhi là trùng sinh rồi. nhưng ko biết kiep trước Thượng nhi là ai thôi. vì nếu Thương nhi cũng là kiếp trước của mình vậy hơi khó hiểu, ta nhớ ... hình như Lộ Lộ Thượng nhi và Vinh nhi đều xảy ra chuyện lúc còn bé mà? hay ta nhớ nhầm nhỉ? cầu giải đáp. thanks edit nhiều nha. moah moah moah

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hihi.cảm ơn vì trả lời. Có thể tăg chương k nàg @SooSyl

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57

      Bên này Chân Bảo Lộ nâng váy "cộp cộp" lên lầu hai của tiệm sách.

      Trong tiệm này, sách lầu hai đều là sách mà mấy nương thích xem, vừa có sách vừa có bàn ghế đầy đủ mọi thứ, dọn dẹp sạch . Buổi sáng trong tiệm sách có người nào, Chân Bảo Lộ thở phì phò ngồi xuống, nghĩ tới mới vừa rồi đệ đệ có lương tâm của nàng, hai tay chống má càng nghĩ càng thấy tức giận.

      Bởi vì mắc nợ của đời trước, từ nàng đối với hai đệ đệ rất tốt, trái lại Vinh nhi có lương tâm hơn, xem nàng còn thân hơn so với nương, nàng cảm thấy bản thân mình trả giá được đáp lại, trong lòng hiển nhiên vui vẻ, cũng nguyện ý tiếp tục nỗ lực. Thay vào đó Thượng nhi giống như khối đá bị che đậy tình cảm.

      Nàng cũng hiểu, tính của Thượng nhi là như thế. Cũng biết trong lòng có để ý tới tỷ tỷ là nàng đấy. Hôm nay chẳng qua chỉ là chuyện , đáng để nàng so đo như vậy. Có lúc việc thường hay có thể phản ánh tình huống chân thực nhất.

      Sợ là trong lòng Thượng nhi, Tiết Nhượng so với tỷ tỷ là nàng còn thân hơn.

      Chân Bảo Lộ có chút nổi giận. Nhưng tính nàng chịu thua, đối với hai đệ đệ, thể dùng biện pháp khác ngoài việc mực đối tốt với bọn họ. Chân Bảo Lộ rối rắm nhíu mi, nghĩ tới mình cũng còn là đứa trẻ, nhưng phải nắm vững tâm tư này rồi.

      Ví như ngày sau nàng lập gia đình sinh con, cũng thể cứ nuông chiều đứa được.

      Xưa nay Chân Bảo Lộ tức giận nhanh tới cũng nhanh , chỉ trong chốc lát liền cong cong môi đứng dậy, đến trước kệ chọn sách. Chân Bảo Lộ thường tới tiệm sách này, chỉ là Tàng Thư Các trong trường nữ học đều có đầy đủ hết các loại sách, trái lại nơi này có gì để xem. Chân Bảo Lộ tùy tiện chọn quyển tập thơ ôm vào lòng, lại nhón chân lên giơ tay cầm xuống cuốn du ký.

      Nàng đâu có thấp, phải lúc này cũng lấy được sao?

      Chân Bảo Lộ nhìn cuốn du ký tay, cong môi cười cười, lúc cúi đầu xếp hai cuốn sách ngay ngắn chuẩn bị xuống, trước mặt bỗng nhiên xuất bóng dáng, kịp nhận ra, hai người liền đụng vào nhau.

      Sách trong tay "bộp bộp" rơi xuống đất.

      Chân Bảo Lộ ngẩng đầu xoa xoa chóp mũi bị đụng đau, nghe người kia vội vội vàng vàng : "Đụng đau sao?" Giống như bị giật mình.

      là kỳ quái, bị đụng là nàng, sao lại giật mình?

      Chân Bảo Lộ ngó ngó , thấy vội vã cuống cuồng, : " có chuyện gì." Nàng xoa vài cái, đích xác có chút đau. Thầm nghĩ người nam nhân này đúng là bất đồng, quá cứng rắn, tựa như tảng đá vậy. Chân Bảo Lộ từng thấy thân thể lúc mười sáu tuổi, khi đó như vậy, nay sắp hai mươi rồi... Khó trách cứng như vậy.

      Tiết Nhượng thấy nàng đau đến nước mắt lưng tròng, sao có chuyện gì? Nhất thời cũng có chút xấu hổ, khom lưng nhặt sách lên cho nàng, lại thấy nàng ôm cái mũi, mới : "Cho ta xem xem."

      Chân Bảo Lộ cũng thêm nữa, để tay xuống cho coi.

      Tiết Nhượng cao lớn, lại thể khơi cằm nàng lên coi, chỉ có thể thoáng cúi người nhìn nàng, nhất thời khoảng cách của hai người hiển nhiên kề gần hơn. Thấy chóp mũi nhắn của nàng hồng hồng, đích xác bị đụng . nghĩ muốn xoa xoa cho nàng, nhưng vẫn ngượng ngùng, nửa đường thu tay về.

      Mùi hương người tiểu nương dễ chịu, vừa thơm vừa ngọt, khoảng cách gần như vậy, còn có thể đếm được hàng lông mi cong mượt mà cách ràng. Dọc theo chóp mũi của nàng đến cánh môi đỏ hồng vểnh lên phía dưới...

      Tiết Nhượng hơi trầm mắt xuống, cổ họng giật giật.

      Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhìn Tiết Nhượng trước mặt, thấy đôi tròng mắt đen láy của nhìn nàng như vậy, cực kì quan tâm. Nàng và biểu ca thân thiết, mà Tiết Nhượng có cái gì tốt cũng nghĩ đến nàng, hai năm qua tuy nàng thường ra ngoài, số lần gặp cũng ít, nhưng nếu có phủ An Quốc Công tìm Tiết Nghi Phương chơi, tất nhiên cũng xem chút. Thân thiết luôn dễ dàng chểnh mảng, nhìn lúc này, hai năm trước còn là thiếu niên lịch , vóc dáng vốn hơi cao gầy, nay lại càng cao lớn tuấn mỹ, có chút mùi vị thành thục của nam nhân.

      , lúc này, Chân Bảo Lộ nhìn Đại Biểu Ca, trong nháy mắt cũng thất thần.

      Đến khi nhận ra, nàng mới cúi thấp đầu, nhìn đôi giày gấm màu mực chân , giọng : " có sao."

      Tiết Nhượng "Ừ" tiếng.

      Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn : "Đưa sách cho ta ."

      Tiết Nhượng thấy nàng bị gì ngoài chóp mũi có chút hồng hồng, cái khác trái lại có việc gì, : "Hơi nặng, để ta cầm cho muội."

      Chân Bảo Lộ thấy buồn cười, bất quá chỉ có vài cuốn sách, nặng cỡ nào chứ? Mặc dù nàng là tiểu nương, tay chân lèo khèo, nhưng vẫn cầm được vài cuốn sách. Nàng muốn mình có thể cầm, chỉ là nhìn điệu bộ của , biết bởi vì mới vừa rồi đụng trúng nàng nên muốn làm chút việc để bồi thường. Đại Biểu Ca của nàng, quá thành rồi. Trong lòng Chân Bảo Lộ than thở, : "Vậy được, ta chọn thêm vài cuốn nữa."

      được, cầm sách trong tay, theo phía sau nàng, lẳng lặng nhìn nàng chọn sách.

      Chân Bảo Lộ cầm cuốn lật lật lại, : " phải Đại Biểu Ca giúp Thượng nhi chọn sách sao? Như thế nào lên đây vậy?"

      Tiết Nhượng biết trong lòng nàng còn có chút thoải mái, liền : "Chọn cuốn cho xem, rồi nghĩ muốn lên đây nhìn muội."

      Nhìn mình? Chân Bảo Lộ lật trang sách, dừng chút, muốn nàng có gì đáng nhìn đâu. Bất quá tuy Đại Biểu Ca là nam nhân, cũng là người thận trọng chu đáo, sợ là nhìn ra lúc nãy nàng vui, cũng hỏi nhiều nữa, chỉ cúi đầu "ừm" tiếng.

      Tuy Đại Biểu Ca có ý tốt, bất quá Chân Bảo Lộ vẫn nhớ kỹ nam nữ hữu biệt, nếu là bị người khác thấy tốt, sau khi chọn xong sách liền xuống lầu.

      Bỗng chốc, Chân Bảo Lộ nhìn thấy Nhị thẩm và Chân Bảo Chương cũng tới đây. Thấy hai người, Chân Bảo Lộ hơi sững sờ, sau đó : "Nhị thẩm, Tam tỷ."

      Trình thị gặp Chân Bảo Lộ, trong lòng cũng rất vui, từ ba năm trước bọn họ dọn tới tây viện, số lần gặp lão thái thái cũng ít hơn. Cho dù bọn họ có tâm thăm, chẳng qua lão thái thái chỉ vẫy vẫy tay, bọn họ có việc gì cần qua đây. Trình thị biết Chân Nhị gia làm sai chuyện gì, nhưng cũng biết chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Bà oán lão thái thái quá mức tuyệt tình, nhưng biết làm sao, chỉ có thể dè dặt lấy lòng.

      giờ Chân Như Tùng làm đương gia, Trình thị lại thích Chân Bảo Lộ, cũng biết Chân Bảo Lộ là bảo bối đầu quả tim của Chân Như Tùng, còn sủng ái hơn hai đứa con trai, tự nhiên dám nể mặt nàng, lập tức khẽ cười : “Tiểu Lộ cũng ở đây à.”

      So sánh với khuôn mặt tươi cười của Trình thị, trái lại sắc mặt Chân Bảo Chương có chút khó coi.

      Chân Bảo Chương lớn hơn Chân Bảo Lộ ba tuổi, đầu xuân sang năm Chân Bảo Quỳnh xuất giá, mà việc hôn của Chân Bảo Chương vẫn chậm trễ chưa định xuống. Vài năm trước Chân Bảo Chương rất được lòng lão thái thái, thanh danh ở trường nữ học cũng tốt, mà Chân Bảo Chương chỉ lo cố gắng làm lão thái thái vui vẻ, còn vị hôn phu, lựa chọn chọn lựa, lại mấy sốt ruột. Nhưng từ lúc nhị phòng dọn tây viện, Chân Nhị gia quỳ tháng trong Từ Đường bị tật ở chân, lão thái thái chẳng hề quan tâm, giống như cũng dính líu đến Chân Bảo Chương, lão thái thái đều muốn liếc mắt nhìn nàng cái.

      Trước mắt Chân Bảo Chương mặc thân áo bông nhiều lớp bảo bình màu xanh nhạt, chải búi tóc tùy vân, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, dáng người rất trưởng thành. Lúc này chỉ thản nhiên nhìn nàng, gọi tiếng “Lục muội.”, đứng bên cạnh Trình thị, gì nữa.

      Chân Bảo Lộ thấy Chân Bảo Chương giờ, nhớ lại đời trước nàng ta phong quang vô hạn, hơi hơi cong môi.

      Xưa nay Chân Bảo Chương thích Chân Bảo Lộ, vài năm nay thanh danh của Chân Bảo Lộ tại trường nữ học rất tốt khiến lão thái thái xem nàng ta như bảo vật, ngày xưa nàng được lão thái thái ân sủng, nổi bật cũng bằng nửa của nàng ta. Mà sau khi đại bá thừa kế tước vị, thân phận của nàng ta lại càng được nâng lên cao hơn nhiều…

      Từ Chân Bảo Chương xuất sắc, tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được những thứ này? Ba năm nay mặc dù nàng dần dần quen , nhưng cao ngạo tận trong xương tủy vẫn thay đổi. Kêu nàng lấy lòng Lục đường muội, nàng tuyệt đối làm được.

      Trình thị nhìn dáng vẻ ấy của khuê nữ, cũng cau mày lại, nhìn Chân Bảo Chương : “Đều là đường tỷ muội, sao có vẻ xa lạ như vậy? Mấy ngày trước đây phải còn muốn qua Tiểu Lộ mượn sách à?”

      Chân Bảo Chương nhìn Trình thị, giống như : Con muốn qua Chân Bảo Lộ mượn sách khi nào vậy hả?

      Nhưng nhìn ánh mắt của Trình thị, Chân Bảo Chương cũng đành phải hơi cong môi, miễn cưỡng cười : “Vốn muốn hỏi mượn Lục muội cuốn < Liễu bá uyên du ký>, chỉ sợ tùy tiện qua, quấy rầy đến Lục muội.”

      Nhìn bộ dáng tình nguyện của Chân Bảo Chương, sao Chân Bảo Lộ nhìn ra hai mẹ con này có ý gì? Bọn họ khuất phục nịnh hót lôi kéo làm quen, nàng cũng có chút hưởng thụ. Bất quá chỉ cần nghĩ đến đời trước bản thân mình gặp tội là vì nhị phòng, tình cảnh của họ có thảm hơn nữa, nàng cũng có nửa phần đồng tình.

      Chẳng qua đời trước, Chân Bảo Lộ phải ăn nhờ ở đậu, luôn nhìn sắc mặt người khác. nay liền thẳng: “Đúng là ta có cuốn sách đó, bất quá vài ngày trước vừa lúc đưa cho Nghi Phương biểu tỷ, nếu Tam tỷ muốn xem, có thể phải đợi thêm thời gian ngắn rồi.” Nàng chuyện nhanh chậm, khuôn mặt nhắn xinh đẹp long lanh, bộ dáng tự nhiên thanh thản, “… Xưa nay Nghi Phương biểu tỷ đọc sách hơi chậm, Tam tỷ có chờ nổi ?”

      Chân Bảo Chương ngẩn ra, sao biết nàng ta vậy chỉ là lời bịa đặt. Tiết Nghi Phương là minh châu lòng bàn tay ở phủ An Quốc Công, còn thiếu cuốn du ký hay sao? Chân Bảo Chương hít sâu hơi, mới : “Vậy làm phiền Lục muội.”

      Chân Bảo Lộ cười cười, phiền toái.

      Hai tay của Chân Bảo Chương trong tay áo nắm chặt, vốn vô cùng buồn bực, đến khi nhìn thấy nam tử cao lớn kia ra từ phía sau Chân Bảo Lộ, mới thoáng giật mình.

      Nam tử có vóc dáng cao ngất, phong thần tuấn lãng, mặc thân cẩm bào xanh thẫm, lại thêm vài phần phong nhã. Gương mặt góc cạnh ràng, tuấn nhã vô song.

      Trước đó Chân Bảo Chương cũng từng gặp Tiết Nhượng, lúc ấy trái tim tiểu nương khẽ động, nhưng tới cùng vẫn thích thiếu niên hào hoa phong nhã như Từ Thừa Lãng, nhưng giờ nhìn lại, nam tử này tuấn mỹ ổn trọng, so với những người khác cao hơn nhiều, loại nam tử khí khái thư sinh yếu ớt như Từ Thừa Lãng thể nào sánh được.

      Bị vắng vẻ và ủy khuất vài năm, Chân Bảo Chương tự hỏi chưa từng nhàn hạ thoải mái ngâm thơ làm câu đối nhiều như vậy, cũng thưởng thức được đến những nam tử nho nhã yếu ớt tay trói gà chặt, lúc này nhìn nam tử trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng phù phù điên cuồng, bên tai cũng nhịn được nóng hơn.

      Chân Bảo Lộ có ý định trêu tức nàng ta, nguyên tưởng rằng Chân Bảo Chương nghiến răng nghiến lợi với nàng, cũng ngờ sắc mặt nàng ta lại ngượng ngùng, thái độ lập tức thay đổi.

      Chân Bảo Lộ nhăn lông mày, sau lúc lâu mới phát nàng ta cũng phải nhìn mình, mà là Tiết Nhượng sau lưng nàng.

      Bộ dáng thiếu nữ hoài xuân kiều mỵ động lòng người nhất, huống chi Chân Bảo Chương đích xác có vài phần nhan sắc.

      Ánh mắt Chân Bảo Lộ dừng chút, khuôn mặt nhắn che dấu ý cười, liền tìm Thượng nhi.

      Tiết Nhượng cũng theo nàng.

      Trình thị nhìn nam tử cao lớn theo sau Chân Bảo Lộ, cũng hơi hơi ngẩn ra, đến khi nghiêng đầu nhìn khuê nữ nhà mình kiều mỵ quay mặt, đương nhiên trong lòng biết . Hai mẹ con đến góc chọn sách, xuyên qua khe hở giữa giá sách, Trình thị nhìn ngó nam tử bên trong, với khuê nữ bên cạnh: “Đại công tử phủ An Quốc Công, đích là người có tiền đồ.”

      Chân Bảo Chương lẳng lặng nghe Trình thị , chen vào.

      Trình thị lại : “Ta cũng gặp qua Vương thị vài lần, là nhân vật lợi hại. Tuy Tiết Đại công tử là trường tử, cũng được An Quốc Công coi trọng, có kế mẫu lợi hại như vậy, có thể hỗn [lăn lộn cho tới trình độ bây giờ, trái lại là người vô cùng có năng lực đấy. Ngược lại thật ra ta từng nghe , nhị hoàng tử Tĩnh Vương đối với cũng có vài phần kính trọng, coi như tri kỷ bằng hữu. Tĩnh Vương lại được sủng ái nhất, ngày sau chừng thành Thái tử, như vậy xem ra, Tiết Đại công tử lại càng có tiền đồ vô lượng…”

      Chân Bảo Chương là nữ tử khuê các, nào biết đến việc này, trong lòng cảm thấy hứng thú, mà Trình thị khẽ, còn cứ từ từ, đem thân người hơi đẩy qua chút, làm bộ như xem sách ở bên Trình thị.

      Trình thị giơ tay nhàng đánh cái lên trán nàng.

      Chân Bảo Chương “A” tiếng, xoa trán nhìn mẫu thân nhà mình, thấy bà cười, liền biết tâm tư nho của bản thân mình bị nhìn thấu, nhất thời đỏ bừng mặt, yểu điệu cuối đầu xuống: “Nương…”

      Trình thị : “Ta là nương của con, chuyện này có cái gì cần xấu hổ. Ta xem Tiết Đại công tử xuất chúng nổi bật, cho dù…” Bà dừng chút, rồi vừa cười : “Ta sống đến từng tuổi này cũng chưa từng thấy qua nam tử cao như vậy, cũng khó trách tiểu nha đầu con nhìn đến dời nổi mắt.”

      Tiểu nương còn trẻ tuổi, chú ý nhất chính là tướng mạo. Chỉ là Trình thị đối với khuê nữ của mình rất có niềm tin, dễ dàng bị người bên ngoài mê hoặc. Thay vào đó vị Tiết Đại công tử này tuấn giống người tầm thường, ở cái tuổi này mà người lại có loại khí khái thành thục khó có được, với đạo hạnh của khuê nữ, sao bị mê đến thất điên bát đảo được?
      Last edited: 9/9/16
      sanone2112, Phương Lăng, B.Cat12 others thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo60:thank nàg chương mới.cả nhà ngủ trưa ngon nhớ
      SooSyl thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chậc, tiết nhượng này chưa chi chọc nhiều hoa đào quá nha, mau giải quyết nếu ko ko dc ôm Lộ nhi về nha đâu đó, nào là chân bảo chương, nào là biểu muội gì gì ấy, 2 người cứ mờ ám như vậy con dân sao chịu nổi, chừng nào mới thổ lô đây. oi hóng ~ ing

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :