1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Style vợ đáng yêu - Khinh Ảm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17: Khí tiết rớt đất
      Editor: Serena Nguyen
      ~ Vượt qua thời kì lười biếng đen tối. Ta quay trở lại đây :3~

      "Em , khóc, mạnh mẽ lên!"

      Khi Đa Bảo bị trưởng phòng báo cho còn phải ở lại đào tạo thêm bốn tháng, Đa Bảo cảm thấy thế giới của trong nháy mắt biến thành hoang vu, nếu như trong tay có quả trứng, vậy nhất định là tan nát dưới đất, hơn nữa là tan thành mây khói dưới đất, còn mịn hơn cả tro cốt!

      Cầm điện thoại của mình nghe Nhị hotgirl an ủi, Đa Bảo ở sân thượng Giang thị khóc đến thê thảm, bi thương, vừa nghĩ tới lại tăng thêm 4 tháng đào tạo, lần này còn là mình , cảm thấy mình nữa, nữa.

      "Giang thị muốn thế nào, ràng hai tháng, tại sao đột nhiên tăng thêm thời gian, hơn nữa cả phòng tài vụ chỉ có mỗi cậu bị bắt ở lại?" Bát Bảo ở đầu kia đoạt lấy điện thoại cũng rất oán giận.

      "Trưởng phòng . . . . . . Trước tớ tuân thủ quy định của Giang thị. . . . . . Camera giám sát cũng có video. . . . . . Là ý của cấp . . . . . . Bát Bảo. . . . . . Sao tớ lại xui như vậy chứ." Đa Bảo hai mắt đẫm lệ nức nở rất uất ức.

      "Boss Giang thị chính là ngu ngốc, đừng để ý tới, bốn tháng bốn tháng, phải là bốn lần gặp dì cả sao! Sợ cái gì!" Bát Bảo hào phóng an ủi Đa Bảo, Đa Bảo lại càng nghe càng đau lòng.

      "Thủy thổ bất phục*, dì cả cũng nhớ nhà mà. . . . ." Đa Bảo thê lương trực tiếp gào lên, các loại chua xót, các loại uất ức xông tới, thế nào cũng xua được.
      * quen đất

      Các bạn cùng phòng ngươi lời ta câu từng người an ủi, Đa Bảo cũng bình tĩnh lại, Giang thị quá tàn ác rồi, dùng cách thức ti tiện này lưu lại nhân viên công ty. Trong mắt Đa Bảo, còn đê tiện hơn Tiểu Tam mê hoặc đàn ông! Giang thị vô duyên đclmm! Boss Giang thị đúng là khí tiết* rơi đầy đất!
      * khí tiết (tiết tháo): chính trực, cương nghị.

      người ngồi ở sân thượng ngửa mặt lên trời gào khóc kịch liệt, hề chú ý tới bóng dáng sau lưng chậm rãi đến gần.

      Còn khóc bù lu bù loa, đột nhiên trước mắt xuất tờ khăn giấy, còn có bàn tay sạch thon dài cầm khăn giấy.

      Đa Bảo ngẩng đầu. . . . . .

      "Mộc Hi. . . . . . Sao cũng chưa về?" Đa Bảo nhìn thấy xuất có chút giật mình.

      "Trong camera giám sát. . . . . . chỉ mình tuân theo kỷ luật. . . . . ." Cọc Gỗ nhàng quệt quệt khóe môi trả lời Đa Bảo như vậy, lại làm cho Đa Bảo cảm thấy vừa tìm được tổ chức và chỗ dựa.

      phải mình, còn có Cọc Gỗ làm đệm lưng, dù sao có bạn cũng hơn thân mình, Đa Bảo nghĩ như vậy, trong lòng hơi dễ chịu hơn chút.

      sân thượng Giang thị có hai bóng dáng cao thấp, mặc dù bóng lưng có vẻ phối hợp chút nào, nhưng là hình ảnh lại hài hoà khác thường, bả vai thẳng tắp, ngừng nức nở.

      Giang Mộ Hi nhìn Đa Bảo buồn bã khóc đến nỗi mắt sưng thành đào mật, nhìn lại chút bên cạnh là tờ khăn giấy bị vò thành cục, từ từ chất thành đống, bộ dạng bắt đầu như có điều suy nghĩ.

      "Mộc Hi, bây giờ tôi rất muốn cầm mấy phích nước đến phòng làm việc của người chèn ép chúng ta bùng cháy." Bỗng dưng, giọng to của Đa Bảo vang lên bên tai .

      giây trước vẫn còn trầm tư, giây sau Giang Mộ Hi hồi hồn trong nháy mắt.

      Đa Bảo chú ý gì tới vẻ mặt của , trong đầu vẫn còn ảo tưởng mình cầm phích đầy nước nóng, sau đó nén từng cái từng cái vào phòng làm việc của tên cặn bã kia.

      "Thình thịch bùm!" Cái phích nổ tung như mảnh lựu đạn, dù nổ chết ta cũng hù chết ta, hù dọa chết cũng dọa ta tiểu ra quần!

      thoải mái làm sao!

      Ảo tưởng như vậy, tức giận của Đa Bảo vơi chút.

      "Mộc Hi, tức giận sao?" Bỗng nhiên Đa Bảo cảm thấy Cọc Gỗ so với lại rất là bình tĩnh.

      Cọc Gỗ nhìn về phía xa xa, khẽ dựa người ra sau, đôi tay thẳng tắp chống ra sau lưng có vẻ hết sức lười biếng, sau đó giọng bình thản, "Việc đến nước này, thể thay đổi, chỉ có tiếp nhận." Dừng chút vẻ mặt hơi nhu hòa chút, "Chịu khổ rồi đến ngày sung sướng, chưa hẳn chuyện tốt, phải là thích phòng ăn cơm sao. . . . . ." Cọc Gỗ nghiêng đầu hai mắt mang theo nụ cười nhìn về phía Đa Bảo.

      Đa Bảo hóa đá. . . . . .

      Bốn tháng tự do của đổi bốn tháng ăn cơm Giang thị sao? Quá xa xỉ phải hay ? Cho xin!!!

      " hài hước." Đa Bảo coi như an ủi .

      "A, Mộc Hi, từng gặp tổng giám đốc chưa?" Đa Bảo đột nhiên tò mò với tên boss vô duyên đó.

      "Gặp qua hai lần." Cọc Gỗ trả lời tự nhiên.

      " xem tổng giám đốc già hay trẻ?" Mặc dù Đa Bảo hiểu rất nội bộ Giang thị, nhưng dầu gì cũng là thanh niên tốt chú ý tin tức quốc gia, tình huống ở Giang thị, vẫn biết chút xíu.

      Chủ tịch Giang thị là ông lão đức cao vọng trọng trong giới thương nghiệp, trong tin tức thường ra ngoài, Đa Bảo cảm giác nhìn ông rất thân thiết, bởi vì ông lớn lên giống ông lão ở KFC, chỉ là mấy năm trước khi con ông ấy qua đời trong vụ tai nạn xe cộ, nghe ông giao Giang thị cho cháu mình xử lý, người ngoài vẫn tò mò với người thừa kế Giang thị, chỉ là cháu trai này nhất định khiêm tốn chưa bao giờ xuất trước mắt công chúng, hơn nữa hành tung vô cùng thần bí, Giang thị cũng khống chế nhóm truyền thông, cho nên Đa Bảo cũng biết gì về ta cả, chỉ biết là có người như thế.

      Chỉ là tới Giang thị hai tháng cũng thấy ta ra mặt, đừng là nhân viên đào tạo lại như , trước nghe trong Giang thị, nhân viên cấp cao cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy , Đa Bảo cũng biết lớn lên méo hay tròn, là quá bé, mà Cọc Gỗ chỉ làm chức vụ nho , còn gặp qua rồi đấy.

      Vào lúc này, ánh mắt nhìn của Cọc Gỗ có chút thâm ý, sau vẫn bình thản như nước mở miệng, "Cháu trai của ông ấy. . . . . ."

      Đa Bảo chợt hiểu.

      cũng biết ông già làm được chuyện thương thiên hại lý như vậy mà, đứa cháu kia còn mẹ nó là cháu trai nữa!!!

      " ta kết hôn chưa?" Đa Bảo lại hỏi tiếp.

      Lông mày Cọc Gỗ nhướn lên lại làm cho người ta dễ dàng phát giác.

      "Chắc là chưa. . . . . ."

      dứt lời chỉ thấy Đa Bảo trầm mặc gật đầu cái như nghĩ ngợi cái gì.

      Bên này, Giang đại nhân bị hỏi như vậy lại thêm mấy phần hăng hái, nhiều hứng thú chờ đợi lời tiếp theo của .

      Ai biết. . . . . .

      "Tư bản đê tiện! Lão tử nguyền rủa con ngươi có cúc hoa!"

      Đậu xanh, mẹ nó chứ! Hứa Đa Bảo cũng biết tức giận đấy! Tức giận ra vui nổi, bất chấp đồng nghiệp, bất chấp khí tiết, boss cũng có khí tiết, còn phải giữ khí tiết cái chết tiệt gì chứ! Nguyền rủa! Nguyền rủa là phương thức phát tiết tốt nhất! Thoải mái !

      "Khụ khụ. . . . . ." Chỉ là, sảng khoái nhưng dường như Cọc Gỗ bên cạnh lại bị dọa sợ, vừa dứt lời chỉ nghe thấy Cọc Gỗ giống như bị nghẹn trong khí quản thở nổi mà ho khan. . . . . .
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18: Khúc nhạc dạo JQ
      Editor: Serena Nguyen


      mình tiếp tục được đào tạo ở phòng tài vụ của Giang thị, bởi vì là nhân viên được đào tạo, làm việc chung chỗ với nhân viên tổng bộ Giang thị, Đa Bảo lẻ loi hiu quạnh ở Giang thị nơi nương tựa, mỗi ngày đều rất tiêu điều.

      Bây giờ ở Giang thị, trừ Cọc Gỗ, người cũng nhận ra, Đa Bảo sợ nhất chính là tịch mịch, cũng may còn có Cọc Gỗ, nếu biết đối mặt ra sao, mặc dù hai người chưa từng giao hẹn gì với nhau, nhưng mỗi lần Đa Bảo đến phòng ăn cũng giữ chỗ cho Cọc Gỗ, ở Giang thị sống nương tựa lẫn nhau lâu như vậy, trong lúc vô tình, Đa Bảo coi thành chiến hữu thân thiết rồi!

      Nhưng mà hôm nay Đa Bảo ăn ở phòng ăn, bởi vì ăn mãi ở phòng ăn, mẹ sợ chán nên làm món ăn thích ăn nhất để mang đến công ty, nhưng mà nghĩ thể để cho chiến hữu của mình ăn mình, Đa Bảo đặc biệt cầu mẹ làm hai phần.

      " phần nhiều rồi, sao con còn muốn phần nữa?" Lúc với mẹ, mẹ có chút hiểu.

      "Gần đây bị Trư Bát Giới nhập rồi, ăn cơm trưa xong, buổi chiều còn muốn ăn cơm thay trà chiều. . . . . ." Đa Bảo trả lời như vậy.

      Mẹ luôn luôn biết sức ăn của con ngoan nhà mình ‘hơi’ lớn, cho nên cũng thêm cái gì, cho Đa Bảo mang theo hai phần.

      Lúc Đa Bảo đến công ty còn đặc biệt mở ra nhìn chút, nghĩ rằng Cọc Gỗ là đàn ông, chắc lượng cơm ăn lớn hơn chút, dựa theo lượng cơm ăn của mình mà chia thêm ít cơm từ hộp của mình vào hộp của Cọc Gỗ.

      (Con à, cử chỉ của là rất vô tư, rất chính xác, nhưng là. . . . . . Lượng cơm con trai ta ăn tuyệt ít hơn , cám ơn -_-|||)

      Vừa đến thời gian ăn cơm trưa, Đa Bảo đúng giờ cầm hộp cơm của mình đứng trước cửa thang máy chờ Cọc Gỗ.

      Lúc Giang Mộ Hi thang máy chuyên dụng từ phòng làm việc của mình xuống dưới thấy tình cảnh như vậy. . . . . .

      Hai tay Đa Bảo ôm hai hộp cơm kiên nhẫn đứng ở thang máy của nhân viên, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía cái như tìm kiếm chờ đợi cái gì, bóng dáng nhắn mặc dù có vẻ yếu, lại làm cho người ta nhìn có cảm giác ấm áp tránh khỏi. . . . . .

      "Hứa Đa Bảo." Giang Mộ Hi từ từ về phía khẽ gọi tiếng.

      Đa Bảo cho là từ phòng tiêu thụ ra, vẫn nhìn về hướng kia, lại nghĩ rằng từ hướng ngược lại.

      "Ah? Làm sao từ bên kia tới được? Tôi còn tưởng rằng từ phòng tiêu thụ tới đây chứ." Đa Bảo có chút nghi ngờ.

      "Boss gọi chuyện. . . . . . Sao đến phòng ăn?" Giang Mộ Hi giải thích qua loa chớp nhoáng, sau đó lập tức chuyển đề tài, vấn đề là giọng điệu của hoàn toàn giống như cùng chủ đề, làm cho người ta dễ dàng phát giác.

      Đa Bảo lại là đứa bé tương đối ngốc nghếch, bị đánh lạc hướng chút, lực chú ý bị dẫn tới đề tài mới.

      "Tôi chờ cùng đó, thuận tiện cho , hôm nay tôi mang đồ ăn ngon, mẹ tôi làm, còn ngon hơn cơm phòng ăn!" Lúc Đa Bảo , gương mặt cực kiêu ngạo.

      Giang Mộ Hi nghe xong, nhìn lại khuôn mặt bé tự hào của , ánh mắt dần dần sâu hơn.

      "Phòng ăn. . . . . . thể mang đồ ăn từ ngoài vào." Thoáng cái rồi biến mất, nhắc nhở Đa Bảo câu.

      "Sao Giang thị nhiều quy củ như vậy chứ! nhân tính! Nhất định là đứa cháu kia được mẹ ta làm cơm cho ăn!" Đa Bảo bất mãn oán trách, hề chú ý tới trong nháy, ánh mắt Cọc Gỗ ảm đạm xuống.

      "Mặc kệ ta mặc kệ ta, chúng ta sân thượng! Mộc Hi! lên sân thượng đợi tôi...tôi lập tức tới ngay!" Đa Bảo xong đột nhiên nhét hộp cơm cầm trong tay vào trong tay Cọc Gỗ, chui vào thang máy xuống.

      ". . . . . ." Cọc Gỗ nhìn hai hộp cơm mọc ra trong tay, lại nhìn Đa Bảo vào thang máy, rất là nghi hoặc.

      "Tôi đến phòng ăn trộm hai đôi đũa quay lại, rất nhanh!" Lúc thang máy đóng lại, bên tai truyền đến giọng rất tự nhiên của Đa Bảo.

      . . . . . .

      Khi Đa Bảo ở sân thượng mở hộp cơm ra, lúc thức ăn phong phú trong hộp cơm hoàn toàn ra ở trước mặt hai người, Giang Mộ Hi liếc mắt phát lượng cơm trong hai hộp có hơi giống nhau.

      "A, Mộc Hi, đây là của mà!" Đa Bảo nhét hộp cơm nhiều cơm hơn và đôi đũa vào tay Cọc Gỗ.

      Giang Mộ Hi nhìn hộp cơm nhiều hơn của mình, đáy lòng nhàng xúc động, sau đó lại bị loại cảm giác tên bủa vây, có cảm giác quen thuộc lâu, rồi lại hơi lạ lẫm.

      Bao lâu có loại cảm giác này. . . . . . Lâu đến nỗi nhớ . . . . . .

      "Sao ăn? Tay nghề của mẹ tôi khá tốt đó, đấy! nếm thử chút là biết!" Đa Bảo thấy cứ nhìn chằm chằm hộp cơm nên mở miệng .

      Cọc Gỗ khẽ nghiêng đầu nhìn cái, sau đó hơi cong môi cái, gắp lên miếng thịt trong hộp cơm từ từ đưa vào miệng. . . . . .

      "Ăn ngon ?" Đa Bảo mong đợi nhìn .

      "Ừ. . . . . ." Cọc Gỗ nhàng gật đầu.

      "Tôi rồi!" Đa Bảo vui vẻ, ở trong mắt , cơm mẹ làm là ngon nhất thế giới này, đồ tốt phải chia sẻ với chiến hữu tốt mới đúng!

      Nhìn Cọc Gỗ ăn ngon, Đa Bảo cũng ăn rất vui vẻ.

      Mỗi lúc ăn cơm chính là lúc Đa Bảo cảm thấy hạnh phúc nhất, được tại sao, dù sao chính là rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

      Ngồi ở sân thượng, bắp chân cũng vui vẻ khua khoắng, thấy thịt trong hộp của Cọc Gỗ sắp hết, Đa Bảo còn rất rộng rãi gắp thịt của mình cho , hoàn toàn coi là người ngoài.

      Cọc Gỗ có chút kinh ngạc.

      " ăn nhiều chút, dù sao ở nhà tôi cũng thường được ăn, đây là thịt xào khô, cả phòng ăn cũng thể làm được món này đâu ." Đa Bảo cười hì hì với Cọc Gỗ, sau đó cúi đầu ăn cơm.

      Giang Mộ Hi nhìn thấy rất bình thản, dáng vẻ hài lòng vì được ăn ngon, khóe miệng lặng lẽ tạo vụt thoáng qua nụ cười đầy ấm áp.

      Hứa Đa Bảo. . . . . .

      Ăn uống no đủ, Đa Bảo còn thõa mãn vuốt ve bụng của mình, lại nhìn về phía Cọc Gỗ, Cọc Gỗ mà cũng ăn hết tất cả rồi.

      A ha ha, xem ra cho phần nhiều là chính xác!

      "Mộc Hi! Cho !" Dọn dẹp xong hộp cơm, Đa Bảo như làm ảo thuật mà lấy ra hai quả mận đo đỏ từ trong túi áo của mình.

      Lần này Giang Mộ Hi kinh hãi, cuối cùng mang theo bao nhiêu đồ ăn?

      Thấy nét mặt của Cọc Gỗ, Đa Bảo rất thản nhiên, " phải phòng ăn cung cấp trái cây sao. . . . . .vừa rồi tôi trộm đũa, nhân tiện cầm hai quả, kaka. . . . . ."

      Lần này, Giang đại nhân nhịn được mà lộ ra nụ cười.

      luôn hành động theo lẽ thường khiến cho rất vui vẻ, mặc dù dị, nhưng giống như có thể mang đến cho rất nhiều vui vẻ, càng cảm thấy giữ lại là hành động sáng suốt. . . . . .

      " vẫn còn xem mắt sao?" Bỗng dưng, hỏi như vậy.

      " xem nữa rồi, thích xem mắt, nhưng mà mẹ tôi thúc giục, mẹ tôi cũng biết rồi đó, chẳng qua tôi có đồng lõa rồi, nhưng chỉ là kế hoãn binh, chỉ có thể gạt chút, về sau bại lộ cũng biết muốn làm thế nào để xong việc rồi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó rồi hãy ." Đa Bảo ủ rũ cúi đầu vừa xong cầm hộp cơm đứng lên.

      "Mộc Hi, hôm nay Trưởng phòng giao cho tôi rất nhiều việc, tôi xuống trước." Đa Bảo vừa xong về phía cửa.

      "Hứa Đa Bảo." Còn chưa đến cạnh cửa lại nghe thấy Cọc Gỗ gọi từ sau lưng như lần trước.

      "Hả?" Đa Bảo quay đầu lại.

      "Tôi có thể làm đồng loã của . . . . . ."

      ". . . . . ."
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19: Hội đàm bốn bên
      Editor : Serena Nguyen

      "Lúc thấy được đầu cầu*. . . . . . Tôi có thể làm đồng lõa của . . . . . . Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi vì bữa cơm này." Lúc bên tai lại truyền đến lời của Cọc Gỗ, Đa Bảo vẫn còn đứng hình.
      * Nửa vế của câu: “Thuyền tới đầu cầu, ắt thẳng ” (chuyện gì tới cũng tới). Ý của khi câu này là kiểu: “Khi em biết phải làm gì … ”

      ". . . . . ."

      Lúc Cọc Gỗ , vẻ mặt tự nhiên, giọng tự nhiên, giống như là bằng hữu tốt hỗ trợ lúc gian nan.

      ràng là câu bình thường như vậy, Đa Bảo nghe xong, trong nháy mắt trái tim lại đập thình thịch.

      Chết mất! chuyện có thể liền mạch chút , đứt quãng rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm đó biết !

      "Chiến hữu tốt, bạn tốt, Mộc Hi, đừng ngại, bữa cơm thôi mà, đáng nhắc đến." Đa Bảo còn chưa tỉnh táo lại từ lời của , chỉ ngốc nghếch cười đáp lại, lại hơi có vẻ xấu hổ.

      Sao khí lạ vậy?

      Lúc Đa Bảo hoảng hốt, Cọc Gỗ đứng lên chậm rãi về phía . . . . . .

      Hình ảnh phối hợp rất rực rỡ, càng lại gần Đa Bảo lại càng hoảng hốt.

      Trái tim lại bắt đầu đập thình thịch, thế nào cũng thể khống chế.

      Mẹ nó, phản đồ! Có trai đẹp là đập loạn! Đó là bằng hữu, bằng hữu đó! thể mê sắc của bằng hữu đâu!

      Đa Bảo có cảm giác đáng xấu hổ sâu sắc với hành động sai trái mà trái tim của mình làm ra, nhưng cũng biết làm thế nào để nó bình ổn lại, chỉ có thể uy lực của Cọc Gỗ quá mạnh mẽ, ngay cả làm chiến hữu tốt như , có lúc cũng thể chống đỡ.

      Chỉ là ở thời điểm thích hợp góc độ chính xác thưởng thức được mặt hoàn mỹ của Cọc Gỗ, sau đó trong cuộc sống đầy khao khát tình . . . . . . Hormone nữ giới khó có thể chống lại sức hấp dẫn, bắt đầu phản bội trào ra ầm ầm, nhất thời trái tim mới có thể bị đầu độc mà thôi.

      Phân tích như vậy, Đa Bảo hơi cảm thấy được an ủi, như đạo lý gió chiều nào theo chiều ấy, trong mùa xuân, đối mặt với đàn ông tốt, hormone giống cái đáng chém cũng phát tác.

      Tội lỗi tội lỗi, còn là thiếu nữ phải hay !

      "Đây là. . . . . . bữa cơm ngon nhất tôi từng ăn. . . . . . Hứa Đa Bảo, cám ơn. . . . . ."

      Khi đầu óc Đa Bảo vẫn còn ngổn ngang rối bời, bên tai truyền đến giọng nho êm ái của Cọc Gỗ.

      Gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, có thể thấy lông mi vừa dài vừa dầy. . . . . .

      Lần đầu tiên ở gần Cọc Gỗ như vậy, Đa Bảo lập tức bị mê hoặc, lần này trái tim còn là thình thịch nữa, mà là trong nháy mắt lồng ngực có vô số con Thảo Nê Mã* lao qua. . . . . . Vào giờ phút này Đa Bảo mới cảm nhận được vì sao gọi là Vạn Mã Bôn Đằng (muôn ngựa rog ruổi)!
      Đặng Thái có giải thích về từ này như sau: “Caonima trong tiếng Trung giản thể là 草泥马 (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như biểu tượng thách thức kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng (khác thanh điệu chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam).”

      Lúc vẫn còn hoảng hốt, Cọc Gỗ khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua rời trước.

      Đa Bảo lại bị giết lần nữa. . . . . .

      Có đôi lời tại rất muốn chỉnh lại. . . . . .

      Soái ca thể làm cơm ăn, nhưng có thể làm no cơm! Chân lý!

      ——— —————— —————— —————— —————— ———————

      Mặc dù Cọc Gỗ như vậy, nhưng Đa Bảo cảm thấy chỉ là khách sáo, hơn nữa. . . . . . Bây giờ có An Kha để hợp tác rồi, phải hai người bọn họ thông đồng ít nhất cũng có thể lừa nửa năm đến năm, chắc sớm bại lộ đâu, đối với An Kha, cũng yên tâm 100%, nhưng. . . . . . lại quên là Hứa Đa Bảo, mỗi lần yên tâm 100%, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . .

      "Đa Bảo, tối hôm nay nhà ba người chúng ta họp mặt với nhà An Kha, sau khi tan việc con trở về sớm chút." Thứ sáu, Đa Bảo vẫn còn ở Giang thị đánh đống tài liệu lộn xộn lung tung nhận được điện thoại của mẹ.

      "Ax, biết rồi mẹ, bái bai." Bởi vì bận, thể đánh sai nửa con số, rất nhiều dữ liệu, Đa Bảo vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lúc nghe điện thoại lòng yên, chỉ nghe được mẹ câu vội vã cúp điện thoại, hề biết tối hôm nay gặp phải chuyện nhức đầu đến mức nào. . . . . .

      Buổi tối. . . . . .

      Người lớn hai bên bàn bạc chuyện trời dưới đất.

      Đa Bảo về nhà bị cảnh kia làm cho kinh hãi.

      Trong phòng khách, bố mẹ mình và bố mẹ An Kha ngồi bên, bên còn lại lòi ra An Kha, có vẻ hơi bất ngờ.

      Đây là muốn làm gì đây?

      "Đa Bảo về rồi à, đến đây, ngồi ngồi ngồi." Mẹ An Kha vừa nhìn thấy Đa Bảo về là nhiệt tình vẫy .

      "A, chào . . . . . . chú. . . . . . ạ. . . . . ." Đa Bảo đứng ngu người lát mới nhớ ra phải chào.

      "Được rồi, cũng sắp thành người nhà rồi, đứa này còn khách khí như vậy." Mẹ An Kha rất nhàng, che miệng cười vui vẻ.

      Đa Bảo hóa đá. . . . . .

      Người nhà. . . . . . Có nghĩa là. . . . . . ?

      "Đa Bảo, con xem con và An Kha cũng nhau được thời gian rồi, mẹ với cha con, cả chú cũng cảm thấy các con nên sớm ổn định , các con chơi với nhau từ đến lớn, thanh mai trúc mã, cũng cần bồi dưỡng tình cảm thêm nữa, nhà mới của chúng ta cũng sắp lắp đặt xong, thừa dịp này, hai con đính hôn trước ,định sẵn hôn nhân, cha mẹ cũng an tâm, phải ?" Hôm nay mẹ chỉ có hình tượng hiền hòa, còn thay đổi hình tượng khí phách, nhìn rất ‘hiền thê lương mẫu’ (mẹ hiền vợ đảm), đoan trang hiền hậu.

      Hiếm khi ôn hòa chuyện với Đa Bảo như thế, Đa Bảo lại càng cảm thấy nguy hiểm, Thảo Nê Mã lại lao đến đến, chỉ là lần này lao qua để lại bụi mù mịt.

      Đa Bảo đau đầu, ngây người tại chỗ lúc lâu lên tiếng.

      "Khụ khụ. . . . . . Đa Bảo, con thấy thế nào?" Thấy con nhà mình mãi phát ngôn câu gì, mẹ nhàng ho khan nhắc nhở chút.

      Đa Bảo hoàn hồn, sau đó lập tức dùng mắt quăng vài chiêu Tiểu Lý Phi Đao về phía An Kha.

      An Kha bày ra ánh mắt bất lực, bày tỏ thể làm gì.

      "Mẹ. . . . . . Có phải hơi sớm , bọn con còn trẻ, bọn con còn muốn phấn đấu mấy năm nữa. . . . . ."

      "Đính hôn cũng phải là kết hôn, đính hôn chỉ là định ra hôn , hoàn toàn làm trở ngại nghiệp và sinh hoạt của hai đứa, đính hôn trước, bao giờ kết hôn cũng được." Đa Bảo còn chưa hết, mẹ An Kha mở miệng giải thích.

      Khi còn bé Đa Bảo này có bộ dạng đáng , trưởng thành lại càng đẹp càng đáng , hơn nữa nhà bọn và nhà Đa Bảo lại là hàng xóm cũ, bà biết tính tình của vợ chồng nhà họ Hứa, bây giờ Đa Bảo làm việc ở tổng công ty Giang thị, công việc tốt, ngoại hình tốt, thấy thế nào cũng xứng với con nhà mình.

      Nghe vậy, Đa Bảo suýt chút phun máu.

      Làm thế nào? chắc như đinh đóng cột, bảo phản bác thế nào?

      Đính hôn rồi nếu còn muốn phủi sạch quan hệ với An Kha, vậy rất khó khăn! Đừng đến lúc đó cha mẹ An Kha nhìn như thế nào, chính là đến lúc đó đột nhiên từ hôn, nhà họ Hứa còn mặt mũi nhìn mặt người khác? Hơn nữa dựa vào hiểu biết của về mẫu hậu nhà mình, đến lúc đó tuyệt đối là khóc hai nháo ba thắt cổ, phải chết là bà chết!

      Quá đáng sợ, quá đáng sợ, chuyện này tuyệt đối phải bóp chết trong trứng nước!

      "Đa Bảo, An Kha có ý kiến gì rồi, giờ chỉ chờ con. . . . . . Con mau đưa ra câu trả lời chắc chắn, cũng để chú an tâm." Mẹ thúc giục, muốn Đa Bảo nhanh tỏ thái độ.

      Đa Bảo nhìn từng khuôn mặt mong đợi, cho tới giờ cũng chưa từng lo lắng như vậy. . . . . .

      gặp phải phải tự mình kết thúc, dù sao bây giờ từ chối vẫn tốt hơn nhiều so với đến lúc đó đính hôn rồi mới từ hôn.

      Mẹ! Bố! Con xin lỗi hai người!

      Da mặt dày, da đầu cứng rắn, Đa Bảo chậm rì mở miệng.

      "Con. . . . . . thể đính hôn với An Kha. . . . . . Con. . . . . . Con có đối tượng. . . . . ."
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20: Tan rã trong vui

      Editor: Jesse Tran

      "Con và An Kha vẫn là bạn tốt, chuyện đến với nhau. . . . . . Đều là giả. . . . . . Là chúng con thông đồng bày ra chuyện này. . . . . ." Đa Bảo cúi đầu giọng giải thích.

      Trong nhà lập tức lần yên lặng như chưa chao giờ được yên lặng vậy.

      Trái tim của Đa Bảo bắt đầu run rẩy, đầu cũng dám ngẩng lên, bởi vì biết bây giờ tạm thời chỉ là chút bình yên trước bão táp.

      "Bộp!"

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Đa Bảo, chỉ sau hồi yên lặng liền nghe thấy tiếng bàn tay nặng nề đập xuống bàn trà.

      "Hoang đường! quá hoang đường!"

      Người thứ nhất bùng nổ là mẹ, bà tức giận vỗ bàn .

      Đa Bảo đứng tại chỗ bỗng chốc run rẩy, bởi vì biết mẹ nổi giận.

      "Hai người các ngươi còn là trẻ con nữa! Lại còn chơi trò hề này? Hành động như vậy vô trách nhiệm lại cực kỳ ấu trĩ! ! !" Mẹ tức giận công tâm, lại nặng nề đập mấy cái vào bàn trà.

      Đa Bảo dám lời nào, tại dám hành động thiếu suy nghĩ.

      "Thưa gì, cháu xin lỗi, chuyện này. . . . . . Là chủ ý của cháu, chuyện liên quan Đa Bảo. . . . . ." Chỉ chốc lát sau, An Kha từ từ mở miệng nhận toàn bộ trách nhiệm.

      " phải vậy, là con nghĩ ra trước, chuyện liên quan An Kha. . . . . . Là con sợ xem mắt, con . . . . ."

      "Mày câm miệng cho mẹ! Con còn mặt mũi mà chuyện sao?! Để cho mày đọc nhiều sách như vậy tới để rồi lừa gạt chúng tôi có phải hay ? ! là tức chết tôi rồi! Sao mẹ lại sinh ra người có chí tiến thủ như mày vậy!" Đa Bảo còn chưa hết mẹ tức giận mắng đến sùi bọt mép.

      Đa Bảo lập tức á khẩu, nhìn dáng vẻ lúng túng của cha mẹ An Kha và thất vọng của cha mẹ mình vào lúc này nội tâm của giống như bình ngũ vị, tất cả các vị hỗn loạn nhận biết được là vị gì.

      "An Kha! Con hiểu chuyện! Hôn nhân là chuyện lớn đâu phải trò đùa! Các con quá ấu trĩ, quá ấu trĩ!" mẹ An Kha cũng càng nghĩ càng giận.

      Vốn là vui vẻ tới nhà họ để bàn bạc chuyện đính hôn của hai đứa tự dưng bây giờ biến thành như vậy, biết nên khóc hay cười cũng biết nên kết thúc như thế nào, nhất lấy tư cách nhà trai tới thưa chuyện, bà càng cảm thấy mất mặt.

      Trong nhà lại rơi vào yên lặng, Đa Bảo vẫn cúi đầu, nhìn mẹ tức giận nên cũng cảm thấy mình rất hiểu chuyện.

      "Thôi thôi. . . . . . Nếu chuyện như vậy chúng ta tức giận cũng vô ích, bọn trẻ bây giờ...Càng ngày càng khó hiểu chúng nó nghĩ cái gì, bọn có suy nghĩ của chúng nó, chuyện hôn nhân chúng ta nên gây quá nhiều áp lực, thuận theo tự nhiên , thuận theo tự nhiên , ha ha. . . . . ." Rốt cuộc, cha của An Kha mở miệng trước phá vỡ bầu khí yên lặng này cũng coi như cho phụ huynh hai bên bậc thang để bước xuống.

      "Ha ha. . . . . . Đúng vậy đúng vậy, là xin lỗi lão An, Đa Bảo nhà chúng tôi từ được chiều hư tại đến chuyện hôn nhân cũng coi là chuyện quan trọng, là tôi và mẹ nó dạy tốt, thất lễ thất lễ." Bố cũng mở miệng cười theo.

      "Lão Hứa, chuyện này An Kha nhà chúng tôi cũng có lỗi, chúng tôi cũng có trách nhiệm rất lớn, bây giờ thằng bé. . . . . Vẫn còn quá trẻ nên hành động bồng bột. . . . . . Thôi thôi, nếu bọn quan tâm chúng ta cả ngày quan tâm cũng đâu có lợi ích gì, chuyện này cứ như vậy cho qua , tôn trọng ý kiến của bọn thôi." Bác An ngược lại rất rộng rãi.

      "Đúng vậy, tôn trọng bọn trẻ tôn trọng bọn trẻ, sau này tôi nhất định giáo dục cháu nó tốt hơn, ha ha." Bố cũng bắt đầu phụ họa theo.

      . . . . . .

      Cuối cùng cha mẹ hai bên cố gắng dàn xếp ổn thỏa kết cục cũng căng thẳng như Đa Bảo dự đoán, dù sao An Kha cũng là người trong cuộc, cha mẹ cũng giận .

      "Mỹ Quyên, xin lỗi, chị xem lần này thân làm được thông gia trong lòng tôi cũng có cảm giác mất mát, đều tại tôi dạy Đa Bảo tốt, đứa này cả ngày biết suy nghĩ gì trong đầu, haizzz. . . . . ." lúc cả nhà An Kha mẹ kéo tay của bác chặt.

      " ra ông An nhà tôi rất đúng, chuyện của bọn trẻ chúng nó quan tâm bậc cha mẹ như chúng ta cố gắng xen vào cũng chẳng được gì, em cũng đừng để trong lòng, chuyện này An Kha nhà chúng tôi cũng có lỗi, muốn trách trách chính nó có phúc cưới được Đa Bảo nhà em, làm được thông gia chúng ta vẫn là bạn bè, đừng bởi vì chuyện của bọn mà tổn thương hòa khí giữa hai gia đinh, bọn trẻ vẫn còn trẻ con nên hiểu chuyện, chúng ta người lớn vẫn phải hiểu lí lẽ." mẹ An Kha nhàng vuốt ve tay mẹ Đa Bảo.

      Nghe bác như vậy, tảng đá trong lòng mẹ cũng được vứt bỏ, "Đúng vậy đúng vậy, hai nhà chúng ta qua lại nhiều năm như vậy thể vì vậy mà tổn thương hòa khí đều là Đa Bảo nhà chúng tôi làm việc quá tùy hứng." Qua lại với An gia nhiều năm như vậy mẹ rất sợ mất bạn bè tốt, cũng may hai bác An đều hiểu đạo lý so đo, nếu mẹ nhất định tha cho Đa Bảo !

      "Tốt lắm, đừng tiễn nữa, chuyện này cứ như cho qua , em và cha Đa Bảo cũng đừng để trong lòng, đây là chuyện của bọn trẻ chúng nó trưởng thành còn trẻ con nữa, có số việc phải tự mình gánh chịu, chị cũng đừng trách Đa Bảo, dưa xanh hái ngọt, chúng ta là bậc trưởng bối nên tôn trọng quyết định của chúng nó, có rảnh rỗi tới chơi nhé." Bác An an ủi mẹ xong mới chậm rãi cùng bác trai và An Kha rời .

      " chú, An Kha. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . ." Đa Bảo vẫn đứng ở bên cạnh biết gì, nhìn đến khi bọn họ gần mới chào tạm biệt.

      "Hẹn gặp lại, trở về thôi. . . . . ." mẹ An Kha còn cười đáp lại Đa Bảo, An Kha cũng quay đầu lại, Đa Bảo nhìn thấy cũng buồn bực vui.

      nhất định giận rồi, tức giận thương lượng với trước quân bài bán đứng .

      Nghĩ tới đây Đa Bảo lại khó chịu, cái mình muốn chỉ là đẩy lùi hôn nhưng lại quên mất An Kha, mình quá hèn hạ rồi, quá tiểu nhân rồi!

      "Đa Bảo, qua đây!" Đa Bảo còn đứng ở cửa tự trách mình nghe thấy thanh nghiêm túc của mẹ.

      Xong rồi. . . . . . Hôm nay bị thiên đao vạn quả rồi.

      Từng bước từng bước lại trở về phòng khách, thấy cha mẹ ngồi ở ghế sa lon dáng vẻ tương đối nghiêm trọng.

      Đa Bảo hít hơi dài, cảm thấy thay vì chờ đợi bão táp lại tới còn bằng ra tay trước chiếm được lợi thế thẳng thắn được khoan hồng, như vậy ít nhất có thể hoãn án tử hình phía trước.

      "Cha mẹ. . . . . . Con sai rồi, con nên thông đồng với An Kha để gạt cha mẹ, con biết lỗi rồi, bây giờ con cầu xin cha mẹ tha thứ cho hành động ấu trĩ của mình, con lấy hành động thực tế để chứng tỏ con biết lỗi rồi, con ăn chay tháng. . . . . ."

      Gào khóc~ing. . . . . . lúc Đa Bảo xong cực kỳ muốn khóc, có thể ăn cơm ngày nhưng thể ngày ăn thịt! Thịt với như mạng sống, đối với , ăn thịt quả giống như Ngày Tận Thế vậy.

      "Sao mày cắt thịt mình ra để diễn tả chân thành! Mày xem xem mày chao nhiêu tuổi rồi còn suy nghĩ như vậy! Mày muốn mẹ phải hao tâm tổn sức chao nhiêu nữa đây! Tại mày chịu hiểu khổ tâm của mẹ!" Mẹ bị cảm động chút nào, vẫn ngừng chỉ trích, chuyện này mẹ chỉ tức giận chốc lát.

      "Con xin lỗi, mẹ. . . . . . Con biết lỗi rồi. . . . . . Chỉ là con thích xem mắt, sợ xem mắt, ỷ vào An Kha bạn bè liền. . . . . ." Đa Bảo tại cũng hối hận cực kỳ, ai biết được cha mẹ hai bên lại sớm nghĩ đến chuyện đính hôn đến vậy, nếu lúc ấy sớm biết trước mặt có bày bàn đầy thịt cũng đồng ý.

      "Mày thích xem mắt phải với mẹ chứ! Cư nhiên cùng An Kha lừa gạt mẹ! Đây là cố ý tổn thương, cố ý tổn thương người khác hiểu ?!" Mẹ nghe xong càng nổi trận lôi đinh.

      "Con. . . . . . Con . . . . . . mẹ nghe sao?" Vào lúc này Đa Bảo cũng uất ức, với mẹ rằng thích xem đoán chừng đầu lưỡi cũng chai hết rồi, nhưng bà vẫn làm theo ý của bà sắp xếp đủ loại xem mắt.

      "Mày còn mạnh miệng!" Mẹ lập tức phát cáu, lại đập bàn cái.

      Đa Bảo sợ đến lui về phía sau dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía cha.

      Có câu con là người tình kiếp trước của cha, cha Đa Bảo vẫn luôn thương con , từ nuông chiều , hơn nữa đằng sau bà mẹ nghiêm khắc tất có người cha đáng , rất đúng lúc, cha vẫn luôn diễn vai nhân vật phụ, thời khắc mấu chốt luôn đấu tranh dũng cứu vớt con lúc nguy nan.

      "Được rồi được rồi, chuyện cũng xảy ra rồi chúng ta bỏ qua , Đa Bảo nó cũng có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta cũng nên can thiệp quá mức." Rốt cuộc cha cũng lên tiếng.

      "Tôi tức là vì nó gạt tôi, thích thích, lần đó tôi ép nó qua lại với người nó thích, nhưng nó gạt tôi là nó đúng!" Mẹ vẫn phải để tâm nhất quyết tha.

      " phải con vừa nhận sai rồi sao, bà đó, bà cũng bớt giận, con cái lớn đôi cánh cũng cứng cáp rồi, may mà bà dừng kịp thời mắc thêm lỗi nữa, nếu chờ đồng ý hôn rồi mới ngả bài khi đó mới càng khó giải quyết hơn, điều này để con biết giác ngộ." Cha già đáng thương vừa rồi phải tươi cười làm lành với gia đình An Kha bây giờ lại phải tươi cười làm lành với mẹ , số cha khổ.

      "Mày dám khiến mẹ phải phí tâm phí sức! Ông trong đầu nó có cái gì thế? đứa bé An Kha kia tốt, muốn ngoại hình có ngoại hình muốn nghiệp có nghiệp, có phải đầu óc mày hỏng rồi nên mới nhìn thấy điểm tốt của người ta hay ?!" Mẹ lại bắt đầu châm chọc.

      Đa Bảo vừa nghe muốn treo cổ, lại nữa lại nữa, lại bắt đầu ca thán thương tiếc rồi.

      Lúc này cha an ủi mẹ lặng lẽ nháy mắt với Đa Bảo ý bảo về phòng tránh nạn trước.

      Đa Bảo hiểu ngầm trong lòng, quả nhiên còn có cha tốt, có cha con như bảo bối.

      Từ từ di chuyển tới phòng của mình, còn có mấy bước nữa là có thể thoát. . . . . .

      "Đợi chút, bây giờ. . . . . . Chúng ta tới chuyện về đối tượng của mày chút. . . . . . Cho ràng đầu đuôi ngọn ngành cho mẹ!"
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21: Chỉ là chuyện !

      Đa Bảo hóa đá trong nháy mắt.

      thiếu chút nữa quên rằng còn có chuyện này, trong tình thế cấp bách có đối tượng.

      là sóng trước chưa qua sóng sau ập đến, Đa Bảo muốn cầm miếng đậu phụ thối đập vào đầu mình.

      "Hai đứa qua lại bao lâu, tại sao trước đó ta? Còn có tên họ là gì, học hành ra sao, làm việc ở đâu, hoàn cảnh gia đình như nào, cha mẹ làm nghề gì, cha mẹ có bảo hiểm dưỡng lão và bảo hiểm y tế hay , gia đình có đổ vỡ hay , có phải con độc nhất hay cũng phải ràng cho mẹ!" Lúc này mẹ rất là nghiêm túc, hỏi tất tần tật mọi chuyện trong hơi.

      Thời điểm mẹ dừng lại Đa Bảo do quá kinh hãi nên miệng thành hình chữ O.

      Mẹ nâng ly trà lên uống ngụm, sau đó lại ngẩng đầu tức giận nhìn Đa Bảo.

      ngược lại tin có thể được đối thượng nào tốt, cho dù có phải chọn người mình thích trước tiên vẫn phải vượt qua ải này!

      Đa Bảo suy nghĩ lại cảm thấy hôm nay cho mẹ câu trả lời tuyệt đối bước được vào trong phòng, cho nên lại ngang bướng chuẩn bị kéo thêm cái đệm lưng nữa, dù sao lúc trước Cọc Gỗ chả bảo tự nguyện làm đồng minh của sao, hơn nữa kéo Cọc Gỗ làm đồng lõa bọn họ bởi vì là thanh mai trúc nên cần phải bồi đắp tình cảm rồi sau đó mới đính hôn, Cọc Gỗ rằng có thể lấy lý do bồi dưỡng tình cảm chính đáng để thoát kiếp nạn này? Bình thường nam nữ qua lại thế nào ít nhất cũng phải năm! Trong năm chuyện xảy ra khá nhiều chuyện, đến lúc đó tuyệt đối tìm lý do dễ hơn so với An Kha!

      Mặc kệ, mặc kệ, trước ngăn chặn tấn công của mẹ là thượng sách, bất chấp luôn.

      "Cái đó. . . . . . Bọn con quen biết nhau lúc con huấn luyện ở Giang thị, cũng chính lúc sau khi xem mắt cùng An Kha, ấy cũng làm việc ở Giang thị, bọn con. . . . . . lâu ngày sinh tình, lâu ngày sinh tình, ha ha. . . . . ." Đa Bảo từ mặt dầy, lúc cũng đỏ mặt, khi còn bé bắt đầu dối mẹ, bây giờ dối với chỉ là chuyện .

      Mẹ lại uống ngụm trà, "Giang thị sao? Trụ sở Giang thị?"

      Ở trong lòng mẹ, ra trụ sở Giang thị phải cũng cái gì to tát.

      " phải trụ sở. . . . . . Chỉ là người ta ở công ty con cũng có chức vị." Đa Bảo lập tức giải thích.

      "Chức vị? phải trụ sở Giang thị có thể có chức vị gì tốt, Phó Tổng giám đốc? Quản lý?" Hôm nay mẹ muốn vắt kiệt Đa Bảo .

      "Cũng kiểu kiểu vậy. . . . . . Tổng giám đốc tiêu thụ. . . . . . ra mẹ cũng gặp đó, chính là Tổng giám đốc Mộc công ty thiết kế trang trí Thịnh Thế." Đa Bảo cảm thấy vòng vo bằng trực tiếp , mẹ cũng có ấn tượng đối với Cọc Gỗ.

      Nghe vậy, mẹ trầm tư chốc lát, tựa hồ cố gắng nghĩ lại.

      "Tổng giám đốc Mộc? Con Tổng giám đốc Mộc lần trước?" Bỗng dưng, mẹ giống như là nhớ được cái gì đó.

      "A. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Tổng giám đốc Mộc. . . . . ." Đa Bảo phụ họa.

      Nhìn Đa Bảo gật đầu mẹ lại nhìn kỹ lát.

      Tổng giám đốc Mộc đó bà rất có ấn tượng, thằng bé tuấn tú lịch , con người tao nhã lại thông minh, cách xử thế cũng khiêm tốn nhã nhặn, có vẻ tệ, xét về bề ngoài mà , so sánh với An Kha đứa bé kia quả thực kém chút, bàn về công việc, Tổng giám đốc tiêu thụ của công ty thiết kế và trang trí Thịnh Thế so với An Kha IT tinh cũng thể bằng, An Kha tùy tiện lập trình chương trình nào đó Tổng giám đốc tiêu thụ phải bán bao nhiêu bồn rửa mới có thể bằng được người ta!

      Chỉ là bà cũng biết, Đa Bảo nhà mình trừ mối tình đầu thời đại học sau đó đương với chàng trai nào, lần này là lần duy nhất bị bà cưỡng ép mà lại tìm hiểu bạn trai, có lẽ. . . . . . Là tượng tốt.

      "Mày vừa mới chỉ trả lời hai vấn đề mẹ hỏi, vấn đề còn lại?" Nhưng mà mẹ dễ dàng mà buông tha như vậy, tính toán truy đuổi ngọn nguồn th cho .

      " ấy tên Mộc Hi. . . . . . Trình độ học vấn. . . . . . con. . . . . . Còn, gia đình. . . . . . Con chưa có hỏi, lắm. . . . . ." Đầu Đa Bảo bị mẹ làm cho muốn nổ tung, đây là làm gì? Tra hộ khẩu à?

      "Tổng giám Mộc đó chính là người lúc trước giải quyết chuyện của chúng ta ở Công ty thiết kế?" Rốt cuộc, thời khắc mấu chốt cha già của mình cũng dũng cảm đứng ra.

      Đa Bảo gật đầu.

      “Cách đối nhân xử thế của cậu ta cũng tệ lắm, mặc dù tôi có tận mắt chứng kiến, chẳng qua con mắt nhìn người của con cũng kém, người tuổi trẻ tự do tôi ủng hộ, có tình có ý mới đến hôn nhân, tốt hơn nhiều so với thời đại bố mẹ an bài ông mai bà mối của chúng ta, hơn nữa Tổng giám đốc Thịnh Thế tuy phải chức cao nhưng cũng phải là nhân viên bình thường, con mình thích là hết, hôm nào có thể dẫn về cho cha mẹ gặp mặt chút." Nghe xong những lời sâu sắc đó của cha già, khiến Đa Bảo vô cùng cảm kích.

      Mặc kệ bây giờ dùng phương pháp gì, áp chế mẹ đại nhân mới là quan trọng nhất nếu về sau đừng nghĩ tới những ngày sống dễ chịu.

      "Tự do đương tôi cũng phản đối, nếu lần này là chính mày chọn mẹ cũng muốn can thiệp nhiều, hai đứa cũng qua lại được thời gian, bồi đắp tình cảm rồi, cuối tuần dẫn về nhà ăn bữa cơm có vấn đề gì chứ? Mày cứ là cha với mẹ muốn mời . . . . . ." Đây là mẹ câu cuối cùng mẹ . . . . . .

      Lúc Đa Bảo nghe xong thiếu chút nữa bị sặc khí.

      Người tính bằng trời tính! Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều!!!!!!!!

      Cho nên, cuối cùng vẫn là đấu lại mẹ sao? ! !

      Trái tim lần nữa tan nát dưới đất. . . . . .

      ——— —————— —————— —————— —————— ———————

      "Mộc Hi. . . . . . cầu quá đáng, cứu giúp bạn bè chứ?"

      Thứ hai lúc ăn cơm trưa Đa Bảo than vãn cùng Cọc Gỗ, nếu tuần này thực cầu của mẹ tuyệt đối thê thảm đến chết.

      Tâm tình mong đợi nhìn Cọc Gỗ Đa Bảo lúc này càng thấp thỏm khác thường.

      Giang Mộ Hi là ngờ ra những lời nghiêm túc như vậy, ăn bữa cơm có gì, chỉ là. . . . . . việc ngày càng phát triển ra ngoài dự liệu của , càng lúc càng nằm trong phạm vi khống chế của .

      "Cọc Gỗ! Về sau cơm trưa tôi mời! nhất định phải cứu tôi, mẹ tôi biết rồi đấy, bà
      [​IMG]
      Chương 22: Thoáng chốc
      Editor: Jesse Tran

      Đa Bảo ngơ ngác nhìn tay mình bị Cọc Gỗ cẩn thận đặt ở trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng của khiến thất thần trong phút chốc, nhiệt độ trong lòng bàn tay chầm chậm truyền đến đầu ngón của sau đó từ từ lan đến trái tim .

      Hô hấp tự chủ chậm mất hai nhịp, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đó của Cọc Gỗ, dường như phải Cọc Gỗ thường ngày.

      Suy nghĩ lơ lửng mây, bỗng cho đến khi tay truyền cảm giác đau đớn Đa Bảo mới hoàn hồn.

      Ưmh. . . . . . Đau quá. . . . . .

      "Cái đứa bé này sao cẩn thận quá vậy! Có rót ly nước cũng vụng về để mình bị thương!" Mẹ ngoài miệng trách cứ nhưng vẫn tới gần xem xét vết thương.

      "Vào toilet dùng nước lạnh rửa chút ." Nhìn bị phỏng tay đỏ ửng lên Cọc Gỗ với .

      ràng chỉ là lời rất bình thường nhưng Đa Bảo lại cảm thấy giống như có làn gió man mát thổi qua bên tai, sau đó lại chạm tới tận đáy lòng.

      Bình thường bị Thần Heo ám, hôm nay biết bị tên nghiệt nào ám đây? Đa Bảo càng ngày càng cảm thấy mình hôm nay rất khác thường.

      Bị Cọc Gỗ kéo vào toilet, Đa Bảo còn chưa kịp phản ứng lại đột nhiên cảm nhận được làn nước lạnh xối lên da.

      "Á. . . . . . Đau. . . . . ." Theo bản năng Đa Bảo rụt tay lại đau đến nước mắt rưng rưng.

      Lợn chết sợ phỏng nước sôi, người sống sờ sờ lại sợ nước lạnh, nước lạnh sao mà đau bằng vừa nãy bị bỏng nước sôi chứ?

      "Chịu đựng chút, rửa qua bằng nước mát trước chút nữa bôi thuốc càng đau." Cọc Gỗ nhìn đôi mắt đầy nước mắt của kiên nhẫn .

      " cần đâu!" Vừa nếm qua đau đớn, Đa Bảo tùy hứng co tay lại giấu sau lưng nghe theo.

      "Đưa tay cho , ngoan, nghe lời." Cọc Gỗ đưa ra tay của mình ra vẻ mặt vô cùng ấm áp.

      ràng là giọng ra lệnh nhưng từ miệng ra lại rất dịu dàng, Đa Bảo cũng biết bất giác bị mê hoặc như thế nào, lúc lấy lại tinh thần tay trở lại trong tay .

      Xem ra Cọc Gỗ chỉ có luyện qua 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 còn luyện《 Mê Hồn Đại Pháp 》!

      Xối qua nước mát sau đó Cọc Gỗ lại rất tỉ mỉ bôi thuốc cho , dùng bông băng nhàng thoa lên vết bỏng rồi lại khẽ cúi đầu thổi.

      Cả người Đa Bảo hóa thành pho tượng nhúc nhích, lần này trái tim phải trong con ngựa bùn mà là cảm thấy nó chịu khống chế chỉ muốn nhảy ra ngoài.

      Cọc Gỗ , phải diễn quá đạt chứ, nhưng trả nổi tiền diễn xuất đâu.

      Mẹ ngồi ở đối diện nhìn hai người thân mật, hơn nữa lại thấy Mộ Hi quan tâm chăm sóc con mình như vậy trong lòng nghi ngờ cũng tản nửa, đứa này. . . . . . Nhìn tốt.

      bàn cơm, Cọc Gỗ vẫn ấm áp như cũ, ràng là khách nhưng vẫn tự nhiên gắp
      [​IMG]
      Chương 23: Mặt hồng tim đập
      Editor: Jesse Tran

      Kể từ khi cùng Cọc Gỗ đóng kịch, Đa Bảo lên lời vừa nhìn thấy cảm thấy lúng túng, lúc chuyện dám nhìn thẳng , Đa Bảo cảm thấy giữa hai người có chút là lạ, nhưng Cọc Gỗ vẫn giống như bình thường, Đa Bảo hề nào nhắc lại chuyện hôm đó Cọc Gỗ cũng chữ, Đa Bảo càng cảm thấy quả hôm đó là mình suy nghĩ nhiều.

      "Ngày mai công tác. . . . . ."

      Hôm nay hai người vẫn cũng nhau đến phòng ăn yên lặng ăn cơm như thường ngày, Cọc Gỗ đột nhiên .

      Đa Bảo liền giật mình, "Ồ. . . . . . Cấp càng ngày càng coi trọng nha, chừng tâm tình lãnh đạo khá chút có thể được ở lại đấy." Sau khi lấy lại tinh thần Đa Bảo hết lời tán dương.

      phải người cùng chí hướng thể chung đường, người chí ở bốn phương như Cọc Gỗ luôn luôn muốn ở lại tổng bộ Giang thị, mà chính là đồ ngu ngốc cứu nổi, như đứa nhà nghèo, có cho ta ăn mặc sang trọng ta cũng biến thành đẹp trai nhà giàu, bởi vì ta có số mệnh đó!
      Đa Bảo rất có tự mình hiểu , khích lệ cho Cọc Gỗ có chí hướng rộng lớn đồng thời cũng thương tiếc cho tương lai có tiền đồ của mình.

      phải muốn ở lại Giang thị, nhưng dựa vào năng lực của mình để vào chăng nữa người ta cũng cần .

      "Cọc Gỗ, nếu ở lại tổng bộ Giang thị, có thể bị bắt nạt, tốt nhất là lên làm lãnh đạo! Bạn tốt của tôi là lãnh đạo xem về sau tôi ngồi ở phòng ăn cấp cao ăn cơm còn ai dám chỉ trích tôi!" Đa Bảo vừa nghĩ đến mình chỉ vì ăn cơm nhầm chỗ bị giam ở đây đến bây giờ lại khóc ra nước mắt.

      Cọc Gỗ ngẩng đầu cười
      "Được."

      "Tôi chắc có cơ hội nhìn thấy cháu ông chủ tịch, tôi định khi gặp được muốn hỏi cậu ta vài câu, Giang thị nghiêm khắc với nhân viên vể phòng ăn như vậy tại sao tách nhau ra, cấp cao tầng, nhân viên bình thường tầng, đặt ở cùng tầng lại còn phân cấp, nghiêm khắc như vậy mở nhà ăn bốn tầng có phải tốt hơn , tầng ăn điểm tâm, tầng ăn cơm trưa, tầng ăn cơm tối, tầng bốn ăn khuya, có bản lĩnh như vậy , để tầng lại phân cấp bậc như vậy làm cái gì, bây giờ bình đẳng xã hội, chủ tịch nước còn thân mật bắt tay nhân dân, mình cháu chủ tịch Giang thị như cậu ta bày đặt khoe khoang cái nỗi gì!" Đa Bảo càng nghĩ càng giận, che miệng trực tiếp liền phun phì phì, dù sao Cọc Gỗ cũng là bạn tốt phải người ngoài trước mặt thô tục cũng phải là chuyện xa lạ.

      Nhìn Đa Bảo lòng đầy căm phẫn, Cọc Gỗ mang theo nụ cười khó đoán như suy nghĩ điều gì gật đầu cái, sau đó bày tỏ tán thành, "Đúng vậy. . . . . ."

      "Đống cặn bã! Cọc Gỗ, chúng ta tự dưng tình nguyện làm việc cho đống cặn bã cảm thấy nhục nhã cho thông minh tài trí của chúng ta sao?" hôm nay Đa Bảo như muốn phát tiết đến cùng.

      Cọc Gỗ nhìn tức giận đầy phẫn uất khuôn mặt nhắn mang theo nét mặt rất nghiêm túc, "Chính xác. . . . . ."

      "Vậy sao vẫn còn bình tĩnh như thế? Còn muốn ở lại tổng bộ?" Đa Bảo cảm thấy là người bị hại lâu rồi thành quen.

      " vào hang hổ sao bắt được hổ con. Quân tử báo thù, mười năm muộn. . . . . ." Cọc Gỗ sâu kín ra nhưng lần này trong nháy mắt Đa Bảo vừa nghe hiểu hơn nữa tỏ vẻ lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc!

      "Cổ có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, có Cọc Gỗ hy sinh vì nghĩa! Cảnh giới cao sâu! Chúng ta sùng kính cúng bái!" Đa Bảo bày ra dáng vẻ bội phục.

      Cọc Gỗ chính là Cọc Gỗ, người ta nhìn xa trông rộng, sớm có mưu đồ, giống như người có tầm nhìn thiển cận như chỉ biết là kêu rên, đây chính là chênh lệch giữa nhân tài! Cho nên mới bao giờ có thể trở thành nhân tài.

      Cọc Gỗ công tác Đa Bảo cho rằng chỉ 1-2 tuần, ngờ chuyến này Cọc Gỗ bao giờ trở lại.

      Trong khoảng thời gian này Đa Bảo rất độc, mỗi ngày mình làm, mình ăn cơm, vừa chia tay với chị Thỏ, trừ Tổng giám đốc bộ phận tài vụ những người khác chẳng quen ai cả, hơn nữa nghĩ rằng chắc cũng còn nhiều thời gian cũng còn cơ hội quen biết, Cọc Gỗ có ở đây Đa Bảo ăn cơm cũng thấy ngon, có lúc chẳng muốn đến phòng ăn chỉ có ngồi mình sân thượng gió nhè gặm bánh bao , tại sao mình lại khổ sở đáng thương đến thế này.

      Kể từ khi tới tổng bộ Giang thị, rất lâu rồi gặp tụi bạn xấu ở ký túc xá, tại Cọc Gỗ ở đây, gặm màn thầu trắng trắng trong tay vài giọt liền rơi xuống.

      Kiếp trước Hứa Đa Bảo tạo cái nghiệt gì, kiếp này số mạng lại suy đồi như vậy, cũng nhờ Giang thị ban tặng! Kể từ trong nhà lắp đặt thiết
      [​IMG]
      Chương 24: Tạm biệt quá khứ
      Editor: Jesse Tran

      "Chúng ta hẹn hò nhé. . . . . ."

      . . . . . .

      Thời điểm Đa Bảo nghe được câu này cả người lập tức tỉnh táo, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra phản ứng đầu tiên là đẩy mạnh tay của Cọc Gỗ hoảng hốt bỏ chạy.

      Cho đến khi chạy đến phòng làm việc của mình rồi Đa Bảo vẫn chưa hoàn hồn.

      Vuốt vuốt khuôn mặt nhắn đỏ như quả hồng lại còn nóng bừng bừng của mình Đa Bảo cách nào tiếp nhận được chuyện vừa xảy ra.

      , cùng Cọc Gỗ hôn môi, lại còn, còn đá lưỡi nhau nữa chứ, Cọc Gỗ còn hẹn hò. . . . . .

      Môi của mình vẫn còn lưu lại dư nụ hôn của Cọc Gỗ, Đa Bảo vừa nghĩ đến nơi này vừa bị xâm chiếm khuôn mặt nhắn lại kìm được lại đỏ lên, trái tim vẫn còn nhảy lên nhảy xuống tưng tưng.

      Nhất định là hôm nay đầu óc bị chập mạch hoạt động tốt, vừa rồi tất cả đều phải , phải ! ! !

      . . . . . .

      Sau đó Đa Bảo bắt đầu trốn tránh Cọc Gỗ, cảm thấy hôm đó Cọc Gỗ bị uống nhầm thuốc, hay bởi vì estrogen của mình tiết ra quá độ vô thức bị quyến rũ nên mới xảy ra màn máu chó kia.

      Tuy cũng phải nụ hôn đầu, nhưng là, nụ hôn đó của Cọc Gỗ khiến điên đảo hơn so với lúc trao mụ hôn đầu, Đa Bảo vỗ ngực liên hồi, lúc ấy sao lại thèm thuồng sắc đẹp của Cọc Gỗ mà quên phản kháng cơ chứ.

      Đa Bảo mình nín nhịn chuyện này được mấy ngày cuối cùng chịu được nữa nên dốc bầu tâm hết cho Bát Bảo.

      "Tớ cảm thấy. . . . . . Chuyện này là cậu chiếm tiện nghi." Đây là phản ứng đầu tiên của Bát Bảo khi biết chuyện.

      "Hả?" Đa Bảo mờ mịt.

      "Hứa Đa Bảo, mặc dù tớ chưa từng nhìn thấy người bạn tốt đó của cậu, nhưng tớ cảm thấy, chỉ cần là người đàn ông có tướng mạo bình thường mà kiss cậu cậu là người được hưởng lợi, huống chi là trai đẹp, trai đẹp rơi vào tay cậu khác gì nhúng chàm!!?" Giọng điệu như tôi phạm vào chuyện thể tha thứ xong lại còn thở dài , "Trai đẹp + Hứa Đa Bảo = Hứa Đa Bảo làm hại trai đẹp, haizzz!" Bát Bảo xong còn khảng khái khẳng định tiếng.

      "Tớ đạp cậu lăn lông lốc bây giờ đấy, Liên Ngữ! Là mình bị ăn đậu hũ, là mình đó! Đối phương còn là bạn tốt, tự dưng bạn tốt biến thành người cảm giác kỳ quái. . . . . ." Đa Bảo xong lấy ngón tay vẽ các hình tròn lên vách tường trong hành lang người, kể từ khi xảy ra chuyện đó sân thượng bây giờ cũng dám lên sân thượng nữa, chỉ sợ gặp Cọc Gỗ.

      "Kỳ lạ cái gì mà kỳ lạ, cậu xem, hai người cùng đóng giả người để lừa cha mẹ cậu, nếu là hẹn hò phải cậu tiết kiệm được nhiều lý do biện bạch rồi sao, hơn nữa nếu đúng là trai đẹp người được lợi chính là cậu Hứa Đa Bảo, cậu còn muốn gì, còn muốn gì? ! Hôn cũng hôn rồi, thể để uổng phí được, nhanh nhanh gọi cậu ta tới chịu trách nhiệm !"Bình thường trong đầu Bát Bảo đều là toàn chủ ý cùi bắp, Đa Bảo cũng chỉ coi như cái rắm thả trôi.

      "Đóng giả là đóng giả, giống nhau, dù sao cũng là lạ, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa cậu cũng biết là mình có ám ảnh với chuyện đương." Đa Bảo nho thầm .

      "Hứa Đa Bảo, cậu dũng cảm dám bước thêm bước nữa làm sao cậu biết cậu vĩnh viễn thoát khỏi được cái thằng cha tình đầu cặn bã mang đến ám ảnh cho cậu? Nếu bây giờ tớ là cậu tớ cười to, bây giờ người đàn ông ưu tú hơn Ex.Boyfriend khốn nạn muốn hẹn hò với tớ, thân hình tốt công việc tốt, chỗ nào chỗ ấy đều hơn ta bậc cậu vui ai vui chứ? Phải biết rằng đến mẹ cậu ấy còn thu phục được, có sẵn con rể tới nhà, cậu khẳng định sau này cậu còn có thể tìm được người khiến mẹ cậu hài lòng hơn?" Bát Bảo hiếm khi mấy câu tiếng người, Đa Bảo nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý.

      "Nhưng. . . . . . phải hẹn hò phải thích mới qua lại sao. . . . . ." Đa Bảo lại mâu thuẫn.

      "Cậu thích ấy sao?" Bát Bảo hỏi.

      "Ặc. . . . . . Như thế nào mới gọi thích?" Đa Bảo hỏi ngược lại, mới lần, hơn nữa hồi đó còn trẻ, cảm thấy nhìn thằng con trai dễ nhìn lúc nào cũng muốn gặp coi như là thích, tình đích thực cũng biết định nghĩ thế nào.

      "Mẹ nó! Hứa Đa Bảo cậu cho rằng cậu vẫn là thiếu nữ ngây thơ à ?! Đến từ tuổi này rồi cậu còn dám vác mặt mở miệng hỏi vấn đề này, từ sau đừng cho ai là cậu biết tớ!" Bát Bảo ở đầu dây bên kia tức muốn hộc máu, phùng mồm trợn mắt sau đó mới gợi ý cho Đa Bảo, "Cậu nhìn thấy ấy tim có đập rộn ràng ? Có hoảng hốt sao? ấy đến gần cậu có mặt hồng tim đập ? ấy ở bên cạnh có phải cậu cảm thấy đơn muốn nhanh chóng được gặp ấy ? số thời điểm vô thức đối tốt với ấy cách vô điều kiện, chính là muốn ấy sống tốt! Cậu trúng mấy cái?"

      Đa Bảo nghe xong hóa đá. . . . . . giống như, hình như trúng hết phải, chẳng lẽ những thứ này phải bạn bè thuần khiết mà là tình nam nữ? Có phải là. . . . . . Mấy tháng này bất tri bất giác Cọc Gỗ rồi hay ? Đó là thích? Đó chính là thích phải ? ! !

      Khuôn mặt nhắn của Đa Bảo nhịn được lại bắt đầu đỏ lên, "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . ấy thích tôi ở điểm gì?"

      Vẫn dám thừa nhận Đa Bảo trực tiếp thảy vấn đề của mình lên người Cọc Gỗ.

      "Ai. . . . . . Ai biết được, bây giờ trai đẹp mạng toàn là gay, huống chi trai đẹp có khuynh hướng giới tính bình thường
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :