1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Style vợ đáng yêu - Khinh Ảm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12 : Khôn sống mống chết
      Editor: Jesse Tran

      cút Đa Bảo cút ngay.

      phải là học bổ túc thôi sao? phải chỉ là đến Giang thị thôi sao? Sau này trở về vẫn lại là hảo hán!

      Mang theo tâm trạng kích động và phẫn hận đối với tên nghiệt, Đa Bảo cưỡi " Rùa con " của Tứ Hỉ lên Lương Sơn, nhưng là cả bộ phận tài vụ chỉ có mình " dũng hy sinh" khiến còn mặt mũi nào về nhà đối mặt với Giang Đông hương thân phụ lão, chẳng lẽ bởi vì ban đầu quan hệ để cửa sau sao? Chẳng lẽ là năng lực của có vấn đề?

      Haizzz. . . . . . Đau lòng, tan nát cõi lòng, cảm giác như thể thêm cái gì được nữa. . . . . .

      Đến trụ sở Giang thị trong truyền thuyết, tòa cao ốc sừng sững khí thế khiến hiểu thế nào gọi là " Lực Bạt Sơn Hề, khí cái thế "*.

      *" Lực Bạt Sơn Hề, khí cái thế "- câu trong bài «Cai Hạ ca " của Hạng Vũ, nghĩa là «Sức bạt núi, khí trùm trời ". Thế lực của ai đó quá là hùng mạnh mà >O<

      Chỉ tòa cao ốc khiến khuôn mặt hiếm khi thấy qua mấy thứ to lớn của Đa Bảo bị khiếp sợ.

      Đây chính là chủ nghĩa tư bản trong truyền thuyết! tập đoàn lớn như vậy lại vẫn muốn vùi dập cái hố như quả bằng cầm thú! vô cùng tàn ác!

      Trong lòng Đa Bảo cảm thán nhất thời tìm được chỗ đỗ xe liền để " Rùa con " ở chỗ vắng vẻ cách tòa nhà đoạn.

      "Tiểu thư, đây là phạm vi tầng trệt của Tập đoàn Giang thị, thể tùy ý đỗ xe, vui lòng đỗ ở nơi khác, cám ơn."

      Đa Bảo vừa mới đặt chân xuống chỗ đỗ của " Rùa con " chân kia còn chưa kịp đặt xuống bị nhân viên an ninh để ý.

      Cái gì? Có phải là dừng ngay ở dưới lầu đâu, cách xa như vậy rồi. Này! Tại sao vẫn còn ở trong phạm vi chứ. Mẹ nó! Đây là cái quy định sh*t gì!!!

      ta và Đa Bảo hai mặt nhìn nhau hồi sau đó giải thích, "Tôi là nhân viên công ty con của Giang thị tới học bổ túc, tôi là người của Giang thị!"

      Đa Bảo vội vàng giải thích thân phận của mình lại cảm thấy càng nghe càng kỳ cục, cảm giác là lạ .

      Nhân viên an ninh quan sát hồi nhưng hề cải thiện thái độ cứng rắn, "Giang thị luôn luôn có quy định trong phạm vi 200m phía trước tòa nhà được đỗ xe, xe nhân viên phải gửi trong ga ra tầng ngầm, tiểu thư, xin mời." xong tránh ra con đường, bàn tay đưa về phía cồng vào ga ra tầng ngầm phía xa ý bảo Đa Bảo chấp hành quy định.

      Hay cho cái phạm vi 200m, hay cho cái đồ tư bản bóc lột nhân dân! Giang thị ngươi chính là địa chủ! Còn bóc lột hơn cả Chu Bái Bì* trong truyện " A Phàm Đề "

      (-_-! Hey hey hey, hai cái người kia có quan hệ với nhau cọng lông nào thế? ! ! )

      *Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo.

      vất vả Hứa Đa Bảo mới yên vị “Rùa con” ở ga ra tầng hầm rồi vào Giang thị dưới hướng dẫn của an ninh.

      Quang cảnh bên trong công ty được thiết kế vô cùng choáng ngợp làm lóa cả kính sát trong của ! Lấy vài công ty nổi tiếng trong nước ra so sánh vẫn phải gọi Giang thị là sư phụ, biết là cách nhau mấy ngọn núi nữa!

      lấy thẻ thông hành mà tên nghiệt đưa cho ngày hôm qua đặt lên bàn lễ tân, thế nhưng Đại Sảnh tiểu thư cứ nhìn nhìn lại Đa Bảo vài lần.

      Gần đây thức đêm mắt đâu có quầng thâm mặt cũng đâu có nổi mụn chứ? Chẳng lẽ dáng vẻ hôm nay của lại tỏa nắng đến thế sao?

      Bất giác, Đa Bảo vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhắn trắng nõn của mình.

      A! Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là?

      Đột nhiên nghĩ đến thứ, trái tim Đa Bảo chợt căng thẳng.

      Chẳng lẽ là kiện bồn rửa lần trước và mẹ làm náo loạn Công ty thiết kế Giang thị nên bây giờ bị cho vào sổ đen hay sao hay sao?

      Trong đầu ra hình ảnh trò chơi Ninja Fruit, chỉ là thứ ném lên phải trái cây mà chính là Đa Bảo , sau đó. . . . . ."Rào rào xoẹt xoẹt ~" Đa Bảo giống như trái cây bị chia năm xẻ bảy, hồn bay phách tán. . . . . .

      OMG! Trong nháy mắt tâm trạng Đa Bảo trở nên hỗn loạn.

      Giang thị thù dai như vậy có nhân tính? và mẹ cũng chỉ là đến Công ty thiết kế Giang thị! Dù cùng tập đoàn chăng nữa cũng là công ty con! Có nhất thiết phải tàn bạo thế này ? qu;ydo/nn Có nhất thiết phải tàn bạo thế này ! Đánh con trai cha đến báo thù hay sao? Giang thị à? biết là con trai đánh nên thân sao! Nếu là thực như vậy, tên nghiệt đẩy vào trong hố lửa mà kẻ ngốc là đây lại nhảy vào rồi!

      Huống chi bây giờ vào hang cọp, làm như thế nào cho phải đây? !

      " Công ty sáng tạo quảng cáo Bác Thịnh sao? Mời theo tôi." Đa Bảo suy nghĩ lung tung Đại Sảnh tiểu thư cuối cùng cũng mở miệng sau đó dẫn Đa Bảo vào nội bộ công ty.

      Đa Bảo ngoan ngoãn theo phía sau người ta dám thở mạnh, liên tưởng đến lần trước ở công ty thiết kế bộ dạng phách lối hung hãn của mẹ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chiu vào.

      Mẹ nợ con trả đạo lý này hôm nay đích thân được trải nghiệm rồi.

      "Đây là khoa đào tạo của bộ phận tài vụ Giang thị, hai tháng tiếp theo tiếp nhận khóa đào tạo chính thức của Giang thị ở đây cùng với thực hành công việc thực tế, đây là cơ hội Giang thị trao cho , cơ hội chỉ có , nếu biết nắm bắt. . . . . . cũng cần trở về công ty. . . . . ." Bị Đại Sảnh tiểu thư đưa tới phòng làm việc ràng là phải bị phát rồi, nhưng còn chưa kịp vui mừng bị sỉ nhục.

      Ý muốn là. . . . . . là cái thứ cản trở công ty, là cái đồ cửa sau biết ? Giang thị chúng tôi nhân hậu bao dùng bằng lòng cho cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng Giang thị chúng tôi phải chỗ thu mua phế liệu, hoặc là thành tài hoặc là bất tài! thành được lập tức cút !

      Đa Bảo như thấy được bộ dạng đầu đường xó chợ ăn xin đáng thương hai tháng sau của mình, nghĩ đến còn được gặp lại hai tinh trong ký túc xá, trái tim Đa Bảo như bị quất từng đợt, xã hội khôn sống mống chết tàn khốc khiến cho mặt vấy máu!!!

      Lúc này Đa Bảo mới hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, Giang thị là tập đoàn quốc tế nổi danh, dùng người luôn cầu nghiêm cẩn hà khắc, tại công ty mình bị thu mua thành công ty con dĩ nhiên phải theo tôn chỉ của công ty mẹ, trình độ học vấn của Đa Bảo so với tiêu chuẩn của Giang thị là xa thể chạm. Jesse-ddIeendAnnn Lúc trước mấy chị em ở phòng ban khác đâu bị công ty sa thải, lúc ấy Đa Bảo cảm thấy kỳ lạ, giờ khắc này tất cả mọi thứ đều có đáp án! Này tên nghiệt trực tiếp sa thải mà để đến đây tiếp nhận học bổ túc có phải cảm thấy có chút thực lực hay ? Có phải để cho con đường sống hay ?

      Nhất thời cảm thấy ta xấu xa như mình tưởng, nhất thời sinh lòng cảm kích muốn khóc lóc nức nở.

      nghiệt! chính là ngọn đèn soi sáng cuộc đời tôi, là Bá Nhạc* của tôi! chí công vô tư bỏ qua chuyện cũ, tôi lại lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử rồi! Hôm nào nhất định đưa về nhà họ Hứa chúng tôi dâng cho mấy nén hương!
      (Thể loại cảm kích gì vậy nè trời =O=’’- Jesse)

      * Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

      (Doãn nhi tử: -_-|||, tôi còn có cứt đốt em ngươi giấy hương a! )

      Đưa mắt nhìn Đại Sảnh tiểu thư rời Đa Bảo nhất thời cảm giác tiền đồ trước mắt sầu thảm!

      " Ở đời này nếu chẳng gì vừa được lòng ta/ sớm mai hẵng xõa tóc gió mà chèo thuyền rong chơi mãi.! "*

      *Nguyên văn: " Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển châu! " Hai câu cuối của bài thơ “Tuyên Châu Tạ Diểu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân” của Lý Bạch.

      Người khác là dao thớt, tôi là cá thịt. Hoặc là sống hoặc là chết! Đa Bảo vì tiền đồ và tương lai quyết sống mái phen này!
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13: chuyện cũ
      Editor: Serena Nguyen

      là đào tạo, Đa Bảo càng cảm thấy giống như là thực tập, tất cả gần như sinh viên mới tốt nghiệp đại học, trừ đào tạo thông thường thêm học tập thực tế ở Giang thị, chỉ là mất giao thiệp lại dựa vào Giang thị to như vậy, tất cả xa lạ, ở đây nhân tài xuất lớp lớp, Đa Bảo lại có vẻ đáng kể, chỉ là chuyện này đối với cũng là rèn luyện, lúc này coi như Đa Bảo thực hiểu được chân lý cầu người bằng cầu mình.

      Giang thị có đông đảo công ty con, cũng có mấy người đồng bệnh tương liên với Đa Bảo phải bị đào tạo ở phòng tài vụ, cứ như vậy khiến cho Đa Bảo có cảm giác mình chiến đấu, trong đó Đa Bảo có quan hệ tệ với , chủ yếu là tính tình Đa Bảo sáng sủa hiền hoà, kia cũng là người tương đối nhiệt tình hơn nữa lúc cười lên lộ ra hai cái răng thỏ đáng , số tuổi lại hơi lớn hơn Đa Bảo chút nên Đa Bảo gọi là chị Thỏ, có Thỏ làm bạn ở Giang thị, ít nhất Đa Bảo cảm thấy quá đơn, tuy nhiên có lúc nhớ bạn bè ở kí túc xá, nhưng hết cách rồi, tại đứng ở thời điểm mấu chốt của cuộc đời, vì nghiệp, có lúc phải dứt bỏ ít "nhi nữ tình trường".

      Aizzz, muốn trách trách mình có tiền đồ , người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, ai kêu làm công ăn lương* đây?
      * Nguyên văn 搬砖: chỉ những người ở tầng lớp thấp, nghèo khó, làm những công việc nặng nhọc

      Giang thị có thể trở thành công ty lớn trong nước, lúc Đa Bảo chính thức tới nơi này mới biết thành công phải là sơm chiều, tất cả nhân viên Giang thị cũng làm việc nghiêm túc nghiêm cẩn, cần cù chăm chỉ, trễ về sớm, có sơ suất sai lầm, tất cả mọi người đều trải qua sàng lọc và đào tạo nghiêm khắc, nhìn người ở tổng bộ Giang thị làm việc, Đa Bảo cảm giác đám người này phải thành phần tri thức, mà là học sinh cấp ba tới lúc chạy nước rút thi tốt nghiệp, mỗi ngày đều như dùng hết công suất động cơ, nhìn thấy liều mạng này, Đa Bảo cũng rất đành lòng.

      Giang thị này cho bao nhiêu tiền thưởng mà mỗi người đều liều mạng như Tam Lang*, sợ táo bón à? Dù sao cũng sợ, vẫn nên kết thúc đào tạo sớm chút còn chạy về công ty mình, ở đây năm, nửa năm khẳng định biến thành cương thi, so sánh như vậy, hình tượng của nghiệt trong lòng lại càng cao hơn chút, ít nhất ta còn có nhân tính.
      * Tam Lang: Thạch Tú- thủy hử. Biệt danh : tam lang liều mạng. Ở đây chắc chị ấy chỉ thế cho vần thôi, cũng giống cách của nước mình ấy.

      "Lý Y Nhiên, tới phòng làm việc của tôi chuyến." Trưa hôm nay, vừa vội vàng làm xong công việc, Thỏ đột nhiên bị trưởng phòng tài vụ, cũng chính là lãnh đạo phụ trách đào tạo tìm uống trà.

      Vốn là Đa Bảo và Thỏ định xuống lầu ăn cơm trưa, đột nhiên trưởng phòng trầm mặt xuất , hai người đại khái cũng đoán được chút đầu mối, chắc là ngày hôm trước cầu mỗi người làm phần báo cáo tài vụ, phần của Thỏ khiến cho hài lòng lắm.

      "Cậu ở phòng ăn chờ tớ vậy nhé. . . . . ." Thỏ đau khổ cau mày giọng với Đa Bảo.

      Đa Bảo vốn định ở lại chờ , nhưng khi nhìn đến bộ mặt bị đòi nợ của trưởng phòng, nhất thời mất dũng khí, chỉ đành phải ngoan ngoãn xuống trước, thầm cầu nguyện Thỏ bình an vô , tình huống của họ bây giờ chính là sai li dặm, về sau phải càng để ý hơn để vượt qua hai tháng này mới được.

      mình tới phòng ăn cho nhân viên, phút chốc bước vào kia, tâm trạng Đa Bảo tốt lên cách thần kỳ, mặc dù Giang thị bất nhân đạo nhưng đồ ăn ở phòng ăn lại cực tốt, đầy đủ các thể loại, mùi vị ngon, ở phương diện này công ty mình vẫn bằng tổng bộ Giang thị, nếu muốn bắt được lòng của nhân viên phải bắt được dạ dày của nhân viên, Đa Bảo càng cảm thấy đây đúng là chân lý.

      Bởi vì Đa Bảo phải nhân viên ở tổng bộ Giang thị, cho nên thời gian ăn cơm sớm hơn nhân viên khác chút, trừ mấy người ở nghành khác dùng cơm trong phòng ăn, phòng ăn gần như trống rỗng có người nào.

      Trong lòng Đa Bảo cực kì sung sướng, còn có cái gì vui hơn ăn mình chứ? Sâu tham ăn quấy phá, nháy mắt Đa Bảo quên luôn Thỏ, mình gọi đồ ăn tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống từ từ hưởng thụ, chú ý tới vào giờ phút này, cách xa, ở lối vào phòng ăn có cặp mắt thâm thuý nhìn chăm chú. . . . . .

      "Tình huống gì thế kia? Người ngành nào lại trắng trợn ngồi ở nhà ăn cao cấp như vậy? tuân thủ kỷ luật, phản!" Chốc lát sau, lối vào phòng ăn xuất thêm dáng người cao gầy, chỉ là so sánh với dáng người tuấn tú ở phía trước nên bị lu mờ chút.

      tại, hai người đàn ông đứng trước sau ở cửa ra vào căn tin này, là Giang Mộ Hi- tổng giám đốc của Giang thị nổi danh trong giới kinh doanh, còn lại là trợ lý thân cận của , trợ lý Trì.

      Trợ lý Trì thấy Đa Bảo gióng trống khua chiêng ngồi ở nhà ăn cao cấp vội vã muốn tiến lên dạy bảo lại bị lãnh đạo nhà mình ngăn lại.

      "Boss, con bé kia ngồi lộn chỗ." Bộ dạng mài đao sèn soẹt của trợ lý Trì khiến cho người ta nhìn cảm thấy ta có thể lập tức xách Đa Bảo lên.

      Giang Mộ Hi để ý đến việc ta kêu gào, mở miệng yếu ớt, "Ừ. . . . . . Tôi có mắt. . . . . ."

      "Chẳng lẽ xử lý sao?" Trợ lý Trì luôn luôn là trợ lý hết lòng hết sức, nhân viên nho mà dám phạm tội trước mặt ta và boss, khỏi quá to gan rồi.

      Giang Mộ Hi phản ứng lại rất là bình tĩnh, nhìn dáng vẻ được ăn mà hài lòng của Đa Bảo, khóe miệng tự giác nhàng tạo thành đường cong, sau đó nhàn nhạt đáp lại, " giúp tôi mua ly cà phê."

      "Hả?" Boss hỏi đằng, trả lời nẻo khiến trợ lý Trì mở rộng tầm mắt, ai cũng biết muốn uống cà phê nhất định phải là quán quen duy nhất ở trung tâm thành phố, nhưng Giang thị cách quán coffee này, lái xe cũng mất ít nhất 20 phút, cho nên, xác định bây giờ?

      Giang Mộ Hi giương mắt từ từ ngoái đầu nhìn lại cho đến khi mắt đối mắt với ánh mắt chất vấn của ta.

      Có lúc, ánh mắt có thể nên rất nhiều điều, nhất là ánh mắt của boss, trực tiếp có thể giết chết người.

      giây tiếp theo Trợ lý Trì im lặng nhanh nhẹn chạy , lưu lại Giang Mộ Hi đứng ở tại chỗ, ánh mắt càng khó hiểu hơn, chỉ là khóe môi vẫn mang theo ý cười dễ dàng phát giác như cũ. . . . . .

      Đa Bảo vẫn còn ăn thịt uống canh vui quên trời quên đất bỗng dưng cảm thấy trước mắt có bóng người.

      Theo bản năng ngẩng đầu, sau đó. . . . . .

      "Ách. . . . . ." Khiếp sợ nấc vang cái.

      Bây giờ cách tới mét lại là. . . . . . Lại là. . . . . . Cái đầu gỗ mục đó.

      Bây giờ Đa Bảo rất muốn hát bài hát, tên gọi —— đồ phá hoại rất bận. T^T

      Bởi vì nấc, hình như Cọc Gỗ cũng ý tới , sau đó lại thấy nụ cười đáng hận kia.

      Oan gia ngõ hẹp, đúng là oan gia ngõ hẹp! Đa Bảo buông chén canh tay chuẩn bị nổ súng, nhằm báo mối thù bị lấy làm trò cười ngày đó!

      "Ái chà, đây phải là trưởng phòng Mộc sao? Trùng hợp như thế, cả cũng bị đày đến tổng bộ đào tạo à, tôi cứ nghĩ Trưởng phòng của công ty trang hoàng Thịnh Thế lợi hại thế nào, ra cũng khác tài vụ và kế toán bé của công ty tôi là mấy ~" Đa Bảo vừa mở miệng đâm thọc, nhìn thấy xuất ở đây, trong lòng cười nhạo ngàn vạn lần.

      Cho trêu chọc tôi, cho trêu chọc tôi này! Trưởng phòng như phải tới đây đào tạo sao! Xem nhân mô cẩu dạng*, ra cũng chỉ là nhìn được mà dùng được! Đa Bảo càng nghĩ càng hả giận, dáng vẻ phách lối khinh thường, cái đuôi cũng sắp vểnh đến trời rồi.
      *nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người: lên mặt/ làm bộ/ giả vờ

      Nhưng là Cọc Gỗ trước mắt bị ảnh hưởng đến tâm tình, vốn là bưng của mình đĩa muốn ngồi ở trước mặt Đa Bảo, bị Đa Bảo giễu cợt như vậy cũng khách sáo trực tiếp ngồi xuống đối diện .

      "Như nhau, học có chừng mực." Vừa treo nụ cười mê chết người cần đền mạng môi, vừa mở miệng như mây trôi nước chảy.

      Đa Bảo xì mũi coi thường.

      Báo ứng, báo ứng! phải là báo, chỉ là chưa đến lúc!

      "Hứa Đa Bảo?" Đa Bảo còn dương dương tự đắc, đột nhiên Cọc Gỗ thấy thẻ nhân viên trước ngực , thầm từng chữ.

      Đa Bảo tức giận phóng khoáng vung bảng tên của mình ra phía sau, chính là để cho nhìn.

      "Thế nào! Hứa Đa Bảo chính là tôi! có ý kiến gì?" Từ đến lớn, cái tên đặc sắc luôn là tử huyệt của Đa Bảo, nhất là bây giờ kẻ địch là Cọc Gỗ đáng chết, so với nghiệt còn mạnh mẽ hơn, cực muốn khiến bắt được nhược điểm của .

      Sau đó cũng cố gắng tìm bảng tên của , lại phát trừ tây trang phẳng phiu lịch lãm, cả người dưới hề có bất kì thứ gì khác.

      " cho rằng đeo cẩu bài tôi biết tên ? !" Đa Bảo khinh thường mở miệng.

      (-_-|||Đúng vậy. . . . . . đúng là Giang đại nhân đeo, người đeo là , cám ơn, cho nên. . . . . . Ừ, giải thích. )

      Nghe vừa như thế khóe miệng Cọc Gỗ càng cong lên, "Hả? Vậy sao?" để ý uy hiếp của , hỏi giống như là có chút nghi vấn.

      " phải tên Mộc Hi sao! Tôi quên!" Nghĩ đến chuyện ở quán cà phê lần trước, Đa Bảo lại cực kì tức giận.

      Cọc Gỗ nụ cười vi trán, nhàng gật đầu, "Trí nhớ tệ." Sau đó lại chậm rãi mở miệng, "Chuyện ở quán cà phê là lỗi của tại hạ, mong rằng Hứa tiểu thư đại nhân đại lượng chớ so đo."

      Đa Bảo ngờ chủ động xin lỗi, giật mình chốc lát mới thông suốt, Cọc Gỗ này lại còn tự biết ! hề biết rằng mình lại bị rơi vào cái hố lớn hơn, còn chấp nhận tiếp tục mở miệng, " tại mọi người ngang bằng nhau, Hứa Đa Bảo tôi luôn luôn là Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, nếu là đồng nghiệp, tôi cũng muốn sinh thêm, lần đó ở phòng cà phê coi như bù cho cầu vô lý của mẹ tôi lần đó, thấy thế nào? Đồng chí Mộc Hi?" Đa Bảo cũng là người hiểu chuyện, chỉ cần người khác biết sai có thể sửa cũng truy cứu thêm nữa, cũng nhượng bộ, bây giờ ở Giang thị, cũng muốn gây thù kết oán với những đồng nghiệp khác, dàn xếp ổn thỏa mới là vương đạo!

      Cọc Gỗ nhếch lông mày, nụ cười giảm, sau đó đáp lại, "Hứa tiểu thư có lý, tại hạ xấu hổ." câu ngắn ngủi coi như là giải hòa ?

      Dù sao Đa Bảo cảm thấy coi là.

      "Khách khí khách khí, mọi người đều là đồng nghiệp, tha thứ lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, về sau cứ gọi tôi là Hứa Đa Bảo là ok rồi, đều là đồng nghiệp cần giữ lễ tiết." Từ trước đến giờ Đa Bảo mang thù, càng phải mọn, hơn nữa người ta xin lỗi lập tức nụ cười xoá vỡ hiềm khích , điểm này cũng rất được lòng người khác.

      Cọc Gỗ gật đầu bày tỏ chấp nhận, hai người coi như bắt tay giảng hòa rồi, lần này có thể Đa Bảo hoàn toàn quên chuyện còn phải đợi Thỏ, ăn uống no đủ liền chuẩn bị rời .

      "Mộc Hi, ăn thong thả, tôi trước...! Bái bai!" Lúc vẫn quên lên tiếng chào Cọc Gỗ.

      Cọc Gỗ đưa mắt nhìn rời , nhìn "cẩu bài" theo bị vung ra sau lưng, vừa đong vừa đưa ở sống lưng nhắn theo bước chân của , cực kỳ khôi hài, lại hoàn toàn biết, nụ cười mặt khuôn mặt đẹp trai lại càng . . . . . .
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14: Da dày thịt béo
      Editor: Serena Nguyen

      Kể từ sau khi Thỏ bị trưởng phòng gọi đến phòng làm việc "uống trà", ấy làm việc cẩn thận hơn trước nhiều, trưởng phòng chỉ trừng phạt , nhưng nếu có tái phạm trực tiếp bị sa thải, Thỏ vì giữ được công việc cũng bắt đầu làm việc bạt mạng, cho nên trừ thời gian làm việc, Đa Bảo lại biến thành người độc.

      Mỗi ngày đơn chiếc bóng, người đơn Đa Bảo cảm giác mình rất đáng thương, nước mắt như mưa, mỗi ngày đều mong đợi sớm đến ngày kết thúc chuỗi ngày đào tạo này, trở lại vòng tay của công ty và bạn cùng phòng kí túc.

      Hôm nay Đa Bảo nước mắt tung hoành phòng ăn dùng cơm mình, bởi vì thời gian tan sở của Giang thị tổng bộ khác nhau, lúc nào Đa Bảo ăn cũng có ai, kết hợp với tâm tình thê lương của Đa Bảo quả thực là vắng ngắt, thê thê thảm thảm ưu tư~

      mình vào thang máy, hôm nay trong thang máy cũng người nào, Đa Bảo chợt cảm thấy cơn gió lạnh thổi qua, gió lạnh giữa gian yên ắng, cả người Đa Bảo run run, có chút dám vào thang máy.

      Gần đây kiện "Lam Khả Nhi"* huyên náo xôn xao, mặc dù nhìn qua Đa Bảo là người tuỳ tiện sợ trời sợ đất, từ cũng khí phách giống như hổ dữ xuống núi nhưng thực là. . . . . . ra rất nhát gan, sợ nhất mấy chuyện ma quỷ..., sợ là sợ, chỉ là tiện tay mở video "Lam Khả Nhi" ra xem, mặc dù có gì đáng sợ, thế nhưng kết hợp với tình cảnh bây giờ, Đa Bảo sợ chết khiếp rồi.
      * kiện Lam Khả Nhi là cái kiện lãng xẹt nhất mọi thời đại. Có thể bọn Tàu khá rảnh mới quan tâm đến việc này. Cơ bản là: 1 bà tên Lam Khả Nhi, vào thang máy. Múa may quay cuồng gì gì đó, lượn ra lượn vào, mãi cửa thang máy nó hem đóng, xong bà ý vào ấn 1 đống nút rồi mất. Cửa đóng lại, đến tầng khác. Vậy đó. Có ai thấy gay cấn ở điểm nào k????

      Lòng hiếu kỳ hại cứt người rồi, hại cứt người rồi, bây giờ Đa Bảo muốn tự chặt tay, cho mày tiện tay, cho mày tiện tay!

      Nhìn chung quanh bốn phía cái, bình thường còn có thể nhìn thấy hai người, hôm nay nửa bóng người cũng có, Đa Bảo càng thêm sợ hãi, mấy thanh niên đái giắt wc thường xuyên đâu, hôm nay trao đổi chất à? Tùy tiện có hai người toilet qua tăng chút can đảm cũng tốt mà!

      Đa Bảo bồi hồi mình trước cửa thang máy lát, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng khi thang máy lại dừng ở tầng lầu của mình lần nữa, bước chân tiến vào.

      Sợ cái gì mà sợ! Mặt trời chiếu cao! Đất nước ta ở có Mao gia gia che chở, Hứa Đa Bảo tôi tin vào đảng Trung Quốc! Tôi là đảng viên tốt! Ánh sáng chiếu vào tôi còn chiếu vào ai?
      *Chỗ này có nhiều câu nữa, về Đảng TQ, Se thích, Se k edit )))

      Vỗ ngực, khí thế của Đa Bảo tăng nhiều.

      Đa Bảo vừa hát 《 Tôi Thiên An Môn*- Bắc Kinh》 vừa nhấn nút tầng dưới cùng.
      * Lảm nhảm chút về Thiên An Môn: cuộc biểu tình (phần lớn là sinh viên) nổ ra ở đây, cuối cùng bị đàn áp 1 cách dã man bằng quân đội, dùng đến cả xe tăng, cán nát người biểu tình có sức chống cự nào. Sau đó và cho đến ngày nay TQ vẫn lừa dối người dân về kiện này, còn bọn TQ ngốc nghếch vẫn bị che mắt.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng, Đa Bảo hát càng vui vẻ hơn, trái tim vui mừng, cả người vui vẻ.

      Cửa thang máy trong "Lam Khả Nhi" có đóng được ? Nó đóng được nhé, đóng được nhé!

      Hahaha, Lam Khả Nhi, có giỏi đến đây xem!

      Nhìn cửa thang máy sắp đóng, Đa Bảo càng thêm đắc chí, nhưng là, quên là Hứa Đa Bảo, có cuộc sống máu chó chết tiệt, Đảng chói lọi soi sáng cũng xảy ra mấy việc ngoài ý muốn. . . . . . Ví dụ như. . . . . . tại. . . . . .

      Trong nháy mắt khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, cái tay chợt xuất trong khe hở thang máy, ra trước mắt Đa Bảo giống như là muốn đưa về phía .

      "Lãnh tụ vĩ đại Mao. . . . . . Mao. . . . . . Mao. . . . . ." Đa Bảo vẫn còn hát, đột nhiên nhìn thấy cái tay đưa vào tới lập tức bị đĩa xước nhập vào thân rồi, tay bé run run giống như người mắc bệnh Parkinson*.
      * Parkinson: bệnh của người già, run thôi :v. Ôi, cái bệnh này…. truyện nào cũng có hay sao vậy *toát mồ hôi*

      Chờ thang máy mở ra nhìn thấy toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch vùi ở trong góc, giống như ăn trộm bị cảnh sát đuổi bắt đến góc chết thể trốn đâu, được gọi là. . . . . . Kinh sợ. . . . . .

      Cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, thấy bóng dáng cao ráo đẹp trai đứng ở cửa thang máy, Đa Bảo bị dọa đến hồn bay phách lạc mới chậm rãi hồi hồn.

      tại đứng ở trước mắt là Lam Khả Nhi, mà là. . . . . . Cọc Gỗ. . . . . .

      Nội tâm Đa Bảo gầm thét như súng máy. . . . . . Cọc Gỗ đáng chết, tôi với có mệnh xung khắc quá hả! Lúc nào xuất lại cố tình xuất lúc này! Thiếu chút nữa bị hù dọa đến đái ra quần, hù dọa rơi nửa cái mạng già!

      Người dọa người hù chết người, lần này Đa Bảo thấu hiểu sâu sắc.

      ". . . . . ." Cọc Gỗ thấy dáng vẻ có vẻ như bị doạ sợ của , chậm rãi mở miệng chuẩn bị cái gì đó, lại bị Đa Bảo thô lỗ cắt đứt.

      " cái gì mà ! thang máy biết nhấn nút à, đột nhiên đưa tay vào, cho rằng là Lam Khả Nhi à!" Đa Bảo vỗ nhè trái tim an ủi mình, miệng lại ác độc trách cứ Cọc Gỗ.

      Cọc Gỗ nghe vừa như vậy hình như biết gì đó, khóe miệng nhàng lướt qua nụ cười.

      Đa Bảo cố bình tĩnh thèm quan tâm đến , còn bận ngừng vuốt ve trái tim bé của mình.

      " ấy ở sau lưng này. . . . . ." Bỗng dưng, trong khí tĩnh mịch, giọng trầm thấp của Cọc Gỗ vang lên, sau đó. . . . . .

      "A! ~~~"

      Đa Bảo nghẹn ngào gào lên vang dội cả tầng lầu. . . . . .

      Lúc ăn cơm, Đa Bảo vẫn cứng đầu cắn chiếc đũa, mắt lộ ra tức giận nhìn chằm chằm Cọc Gỗ ngồi đối diện mình.

      Cọc Gỗ có vẻ có tiếng cũng có miếng, ăn cơm cũng là thong thả ung dung, thân sĩ, nho nhã, Đa Bảo lại cảm thấy rất làm bộ.

      Ăn cơm ăn ăn cơm thôi, nhai kỹ nuốt chậm cái gì, dè dặt bình tĩnh cái gì, con người lúc còn sống hưởng lạc mới là vương đạo, ràng là người đàn ông, ăn cơm ẽo ợt như con dâu mới về nhà chồng vậy.

      Bởi vì vừa rồi Cọc Gỗ lại trêu , lúc này nhìn làm cái gì đều thuận mắt, đều muốn châm chọc mấy câu trong lòng.

      Hôm nay Đa Bảo ăn Ma Lạt Thang, Ma Lạt Thang của Giang thị phải Ma Lạt Thang bình thường, Ma Lạt Thang bé như sợi dây, Ma Lạt Thang của Giang thị như cá bắt ở đáy biển, trùng hợp là, hôm nay Cọc Gỗ cũng ăn Ma Lạt Thang, nhưng trong cơn tức giận hôm nay Đa Bảo gọi khá nhiều, vốn là sức ăn cũng , hôm nay chén của lại là cỡ lớn nhất, so với chén cỡ số hai của Cọc Gỗ, lúc Đa Bảo cầm tay khuôn mặt nhắn cũng sắp nhăn đến gắp được ruồi rồi, tại hai người đối mặt như vậy, đặt chung chén cơm ở chỗ quả tạo thành đối lập rệt.

      " giảm cân à?" Mặc dù vào lúc này phòng ăn nhân viên có người nào, nhưng Đa Bảo ăn chén lớn như vậy lòng cũng ngượng nuốt xuống, hơn nữa ngồi cùng Cọc Gỗ, cảm giác phải cho chính mình cái bậc thềm xuống.

      Cọc Gỗ nhếch lông mày nhìn về phía chén của , gì tiếp, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, "Ăn nhiều chút luôn tốt. . . . . ."

      ". . . . . ." Đa Bảo hạn hán lời.

      Cọc Gỗ đáng chết! Đồ gỗ mục! Cọc Gỗ thối!

      "Đúng vậy! Ăn được nhiều trí nhớ đủ làm việc còn có sức lực! Nhiều mon¬ey hơn, người dây! nhìn . . . . . ." Đa Bảo xem kỹ chốc lát sau đó lại tiếc rẻ than thở, "Huynh đệ, được đâu!"

      Đa Bảo mới để cho mình thua Cọc Gỗ.

      Lần này Cọc Gỗ ngước mắt nhìn về phía Đa Bảo khóe miệng lại bắt đầu hàm chứa nụ cười công nghiệp, Đa Bảo giao thủ với nhiều lần, cũng coi là thăm dò nội tình, mỗi lần bày ra cái nét mặt này đều khiến Đa Bảo cảm thấy có bẫy. . . . . .

      "Tôi nghiêm túc và nặng nề cảnh cáo , Mộc Hi, về sau được làm tôi sợ nữa!" Ra tay trước chiếm được lợi thế, Đa Bảo giành lại lời .

      Sau đó, Đa Bảo lại thấy được Cọc Gỗ cười trong sáng.

      Mỗi lần gọi tên ta ta đều cười cười, cười cười cái rắm! cho rằng cười rất đẹp chắc?

      thực tế, cười lên rất đẹp. . . . . .

      " đời có ma quỷ, người ta làm việc xấu trong lòng có quỷ. . . . . . Hứa Đa Bảo, là học sinh khối văn, học chủ nghĩa Max, nên học được tinh tuý hơn nhiều người chứ. . . . . ." Lúc chuyện, Cọc Gỗ trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Đa Bảo, lúc này Đa Bảo mới phát ra, ánh mắt của Cọc Gỗ chết tiệt này còn mị hoặc chúng sinh hơn mắt Nghiệt.

      Đa Bảo thấy lại có chút lung lay mơ hồ, lại lập tức khôi phục tinh thần, đợi đợi đợi đợi! ràng là doạ trước, phải là người trách móc mới đúng, làm sao lại biến thành giáo dục thế, này khoa học, khoa học!

      "Tôi là đảng viên, đảng viên! Tôi tin tưởng khoa học! Nhưng mà cũng phải , dọa tôi! Chính là dọa tôi, chính là chính là !" Đa Bảo bắt đầu chơi lầy.

      "Sau đó?" Đối phó Đa Bảo vô lại, Cọc Gỗ giống như bình tĩnh.

      "Tổn thất tinh thần, tổn thất tinh thần!" Đa Bảo vô sỉ mở miệng.

      Có mẹ phải có con , coi như là Giang Mộ Hi thấy được, quả là cùng khuôn đúc.

      " . . . . . ." Nhướng mày, Cọc Gỗ rất rộng rãi mà tỏ vẻ tiếp nhận.

      Lúc này lừa đợi đến bao giờ! Đa Bảo mới bỏ qua thời cơ tốt như vậy.

      "Tôi hiểu biết mình trưởng phòng nho như hòa đồng cũng dễ dàng, lại đồng bệnh tương liên bị công ty đày tới đào tạo như tôi, Hứa Đa Bảo tôi chưa bao giờ so đo, ha ha ha." Đa Bảo còn chưa cười xong, Cọc Gỗ cảnh giác trong nháy mắt.

      "Có lời gì cứ thẳng. . . . . ." Dường như Cọc Gỗ thích vòng vo với .

      Đa Bảo cũng vòng vo nữa, dù sao da mặt dày ngàn dao đâm thủng.

      "Cái đó. . . . . . Giúp tôi lấy chén cơm nữa với. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Ngoài cười nhưng trong lòng cười, vô hạn nịnh hót mở miệng .

      Da dầy vài thước phải là tu luyện ngày được đâu!

      Bởi vì vừa rồi gọi chén cỡ cực lớn, Đa Bảo bị đầu bếp và số lượng nhân viên nhiều lắm nhìn chăm chú muốn chui xuống hố, nếu lại tự mình tới xin thêm chén cơm biết bị cười nhạo đến thế nào, dù sao Cọc Gỗ là đàn ông, lại muốn bồi thường tinh thần tổn thất, sức lao động miễn phí cần uổng phí, Aha ~

      Nhưng Đa Bảo vui vẻ mình nên để mắt đến sắc mặt đầy vạch đen như bị sét đánh nội thương của Cọc Gỗ. . . . .
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15: Định nghĩa hạnh phúc
      Editor: Jesse Tran

      "Đa Bảo, có phải em vẫn ngồi ăn cơm ở phòng ăn đó hay ?" hôm, chị Thỏ đến phòng ăn dùng cơm vừa hay nhìn thấy Đa Bảo ăn xong định rời liền gọi lại hỏi.

      "Đúng vậy, làm sao?" Vẻ mặt Đa Bảo vô cùng nghi hoặc, phòng ăn đó thể ngồi sao? vẫn ngồi chỗ, Cọc Gỗ cũng ngồi?

      "Nơi đó chỉ có lãnh đạo cấp cao của Giang thị mới được ngồi, em biết phải ? Cũng may là chưa bị lãnh đạo nhìn thấy, nếu bị lãnh đạo phạt rồi." Chị Thỏ thấp giọng cho Đa Bảo, dáng vẻ nghiêm túc có chút nào giống như đùa.

      "Hả? ai với em mà. . . . . ." Nghĩ đến mỗi ngày mình đều ngồi chỗ đó Đa Bảo cảm thấy có khi mình cũng bị bắt phạt nhiều lần rồi.

      A ~ là khủng khiếp!

      "Ngày đầu tiên tới công ty phải mỗi người đều được phát quyển sổ tay nhân viên sao? Trong đó ghi các quy định nghiêm khắc của Giang thị, em đọc sao?" mặt chị Thỏ kinh dị
      Đa Bảo xấu hổ. . . . . . Hình như, hình như, hình như. . . . . . Đúng là chưa đọc.

      Nhìn dáng vẻ của chị Thỏ cũng toát mồ hôi, cũng may người ngốc có ngốc phúc chưa bị lãnh đạo nhìn thấy cũng chưa bị ai tố cáo.

      "Lần sau chú ý chút, ngàn vạn lại đừng ngồi chỗ đó ăn cơm, Giang thị chú trọng nhất những chi tiết , đửng để bị tóm lấy điểm yếu." Chị Thỏ dặn dò .

      "Cám ơn chị Thỏ, nếu có chị em chết như thế nào cũng biết." Đa Bảo sinh lòng cảm kích.

      " có gì có gì, đều là bạn bè, hơn nữa những ngày chúng ta làm việc ở nơi này càng ngày càng ít nên phải quý trọng những ngày còn lại mới đúng." Chị Thỏ như vậy Đa Bảo nghe lại càng cảm thấy giống như sắp trải qua sinh ly tử biệt.

      "Chị Thỏ, em bỏ chị được. . . . . ." Lỗ mũi cay cay hốc mắt bắt đầu ửng hồng.

      Đa Bảo là người dễ xúc động, rất trọng tình cảm.

      "Dù sao đều ở Giang thị, đều là đồng nghiệp, về sau có rất nhiều cơ hội gặp nhau, hơn nữa bình thường hẹn chơi cũng được, ngược lại chị rất ngưỡng mộ em có đám đồng nghiệp dễ thương cùng làm việc nơi." So sánh với Đa Bảo nhạy cảm chị Thỏ có vẻ hơn thản nhiên.

      "Được được, về sau có rảnh rỗi chúng ta cùng nhau chơi, ai da em ở đây dai dài quên mất là chị chưa ăn cơm, chị Thỏ chị ăn cơm trước , chút nữa chúng ta lại tán gẫu." Đa Bảo đột nhiên nhớ tới chị Thỏ còn chưa ăn cơm mình lại còn tóm lấy người ta thảo luận "Nhi nữ tình trường" lập tức biết điều .

      Chị Thỏ cười có việc gì sau đó mình ăn cơm.

      Đa Bảo mình lại trong tòa nhà Giang thị, mặc dù trong công việc Giang thị cầu rất nghiêm khắc, nhưng lại sắp xếp giờ làm việc và giờ nghỉ ngơi cho nhân viên cực kỳ hợp lý, đúng giờ 12h tan ca, buổi chiều đúng 2h bắt đầu làm việc nên nhân viên có thể chợp mắt chút, Đa Bảo phải nhân viên tổng bộ Giang thị bình thường, 11h đúng là có thể kết thúc ca làm việc buổi sáng, cho nên lần nào ăn cơm cũng sớm như vậy, hơn nữa điều khiến giật mình nhất chính là đến 2 giờ chiều cũng mới vào ca, như vậy so người khác, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, này ở công ty có khả năng, ăn cơm gì đó đừng phải thi chạy cùng người nghành, lại còn phải đợi cái thùng cơm ở kí túc xá chọn cơm, đợi xong cũng chết đói rồi.

      Đa Bảo ở đây ngó ngó nghiêng nghiêng, giống như thăm quan vậy.

      Giang thị đúng là công ty lớn nha, điều kiện tốt, thức ăn tốt, tiền lương tốt còn có thể có nhân viên tốt sao!

      nghiệt ơi nghiệt cậu phải học chút, cái này tốt hơn là việc cậu có việc gì cưỡi patin ra ngoài giả bộ Na Tra đấy.

      Đa Bảo vô tình nhìn thoáng qua sân thượng của cao ốc, ai ai cũng rằng đứng sân thượng của cao ốc Giang thị có thể ngắm toàn bộ thành phố, hôm nay cũng muốn cảm nhận, chưa từng ăn bữa ăn dành cho nhân viên Giang thị, lại trải nghiệm cảm giác đứng sân thượng của Giang thị coi như là chưa tới Giang thị, thôi!

      Đa Bảo mở lối vào sân thượng của Giang thị nghênh ngang tiến vào.

      Ah? Tại sao sân thượng lại có người? Ôi trời? Sao càng ngày ta càng tiến cần ra bờ tường thế kia? Mẹ ơi? Sao ta lại từ từ cúi người về phía trước. . . . . . Lập tức, Đa Bảo liền liền xông ra ngoài đó. . . . . .

      "Người em! Đừng nghĩ quẩn!" Đa Bảo suýt nữa xông đến.

      Bây giờ cái gì cũng có thể xảy ra, năm nay là năm hạn của Hứa Đa Bảo , tại sao mọi chuyện cẩu huyết lại cứ tuôn ầm ầm vào cuộc sống của vậy, kiểu nhảy lầu tự vẫn coi thường mạng sống trăm năm khó gặp này lại gặp phải, dựa vào cái gì chứ, xem vận số năm nay của sao dám mua vé số, người ta mua có khi còn trúng thưởng sợ rằng có mua nhiều đến mấy cũng đựơc đồng nào.

      Người kia vốn yên lành bị ở phía sau quát to như vậy người bỗng run lên cái rồi chậm rãi quay lại.

      Đa Bảo kinh ngạc, Cọc Gỗ?

      Khó trách bóng lưng nhìn quen như vậy.

      "Đồng chí Mộc Hi! Xã Hội Chủ Nghĩa đủ quan tâm đủ ấm áp với sao? Vì sao phải coi thường mạng sống của mình như vậy chứ! Thế giới phong phú như thế, cuộc sống tốt đẹp như thế! mau xuống đây, đảm bảo lần sau tôi bắt giúp tôi lấy cơm, cũng bắt giúp tôi cất bát. . . . . ."

      ai biết lần trước Đa Bảo bảo bê cơm cho , sau khi ăn uống no đủ lại bắt người ta cất bát, Giang thị có quy định dùng đồ ăn xong phải mang khay về đúng nơi quy định, lúc ấy càng ngày càng nhiều người vào phòng ăn, Đa Bảo dám vác mặt dày trả bát nên bắt Cọc Gỗ thay, cầm đống bát đĩa, trong bát lớn vẫn còn chút cơm, Cọc Gỗ tựa như này tráng sĩ trở lại, Đa Bảo núp ở phía xa nhìn phòng ăn càng ngày càng nhiều, ai cũng ngạc nhiên nhìn , vẻ mặt giống như cười nhạo là cái thùng nước gạo.

      Đa Bảo may mắn, may mắn bản thân có tính toán trước khiến " dũng hy sinh" mà phải mình, người đàn ông như mà cũng bị người khác nhìn khinh bỉ như vậy chứ đừng thân hình mành mai như thực ra lại có cái dạ dày lớn, nhất định bị người khác cười nhạo.

      Cọc Gỗ đứng ở bậc thềm từ cao nhìn xuống xem xét kỹ lưỡng, nhìn chân thành lo lắng cho vẻ mặt thản nhiên mở miệng, "Tôi chỉ là muốn ngồi xuống. . . . . . mà thôi. . . . . ." cố tình nhấn mạnh hai chữ "mà thôi".

      Lúc nhàn rỗi Giang Mộ Hi lên sân thượng ngắm phong cảnh phía xa, nghĩ vài việc hoặc là cho thần kinh luôn căng thẳng của mình buông lỏng chút, hôm nay còn chưa kịp ngồi xuống bị giọng the thé của Đa Bảo dọa sợ, thiếu chút nữa mất trọng tâm ngã xuống .

      bé này, mỗi lần gặp , đều mang đến điều kinh ngạc chưa tưng xuất trong cuộc sống của , vừa cẩu huyết vừa độc đáo. . . . . .

      Do ban tặng, bây giờ danh hiệu ‘Vua dạ dày’ của Giang thị nằm trong tay . đồn mười, mười đồn trăm, trong ngoài đều nghe thấy, chỉ là so với trêu đùa , thực lực của là quá bé.

      " phải muốn nhảy lầu à? muốn ngồi phải sớm chứ, hại tôi tưởng là muốn nhảy lầu, lần sau nếu thực muốn nhảy đổi tên người hưởng bảo hiểm sang tên tôi nhé." Đa Bảo chút khách khí nhạo báng rồi thuận thế ngồi xuống trước.

      Giang Mộ Hi khỏi cảm thấy càng ngày càng thú vị, sau đó cũng chầm chậm ngồi xuống bên cạnh .

      "Sao hôm nay ăn cơm tôi thấy ?" Đa Bảo lắc hai chân của mình thuận miệng hỏi.

      "Sau việc lần trước tôi vẫn còn thấy ngại. . . . . ." Cọc Gỗ thuận miệng trả lời như vậy, Đa Bảo lại nghe ra ý tứ của .

      Mồ hôi Đa Bảo rơi xuống, có chút ngượng ngùng.

      "Cái đó. . . . . . ngại quá, bắt phải gánh tội thay tôi, lần sau tôi mời ăn cơm, mời ăn hai xuất Ma Lạt Thang*!" Đa Bảo rất trượng nghĩa với nhưng đổi lại nét mặt của hề thay đổi.
      * loại súp cay nóng (thường được bán ở các quầy hàng đường phố)


      Ma Lạt Thang? Giang đại nhân vốn là ăn món đó, lần trước bị ép ăn bây giờ sinh ra bóng ma tâm lý với nó, hơn nữa còn đày xuống mười tám tầng địa ngục trọn kiếp được siêu sinh! Lại còn đề cập Ma Lạt Thang với !

      "Ha ha ha. . . . . . Vậy ăn Ma Lạt Thang ăn cái khác, ha ha ha. . . . . ." Nhìn thấy nét mặt của có chiều hướng muốn ăn thịt người của Đa Bảo lập tức sửa lại, người như , lần trước bị chính mình hành hạ như vậy đoán chừng hình tượng cũng bị hỏng nửa, Đa Bảo nghĩ tới lại cảm thấy hổ thẹn.

      Nhìn vẫn thờ ơ Đa Bảo lo âu, chẳng lẽ vẫn còn ghét bỏ phòng ăn hay sao? Cái này được, thể được, bây giờ còn trong khóa đào tạo cũng có tiền lương, bữa tiệc lớn mời nổi.

      "Mộc Hi! Thức ăn ở phòng ngon lắm! Còn an toàn! Mỗi lần ăn cảm thấy rất hạnh phúc sao?" Đa Bảo nghiêm túc .

      Giờ phút này Giang Mộ Hi lại nhức đầu, cơm Giang thị ăn từ bé đến lớn cũng chưa từng cảm thấy hạnh phúc, định nghĩa của hạnh phúc của lại đơn giản như vậy sao? Chỉ cơm của Giang thị thôi đủ cho thỏa mãn? Đây là lý luận gì.

      "Hạnh phúc? Đây chính là tiêu chuẩn hạnh phúc của ?" Giang Mộ Hi nghiêng đầu nhìn về .

      Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, lọn tóc của được vén ra sau tai khẽ rơi lên vai khéo léo lộ ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Đa Bảo, xuân quang chiếu rọi mang theo chút ánh hồng nhàn nhạt khiến cho người ta thể rời mắt.

      Có vẻ như đăm chiêu nhìn về nơi xa xôi nào đó, Đa Bảo đáp lại cực kỳ nghiêm túc, "Trong mắt của tôi hạnh phúc là ngày này có cơm ăn có thịt ăn, những người tôi đều mạnh khỏe vui vẻ là okay!" Sau đó quay đầu nhìn thẳng vào mắt , "Con người lúc còn sống, tranh thủ hưởng lạc mới chính là đạo lý!" Vỗ bờ vai của Đa Bảo ra những lý luận của mình, khuôn mặt nhắn mang theo nét cười sung sướng bất giác lan tràn niềm vui ấy sang nười bên cạnh.

      Giang Mộ Hi thoáng thất thần trước nụ cười rực của , nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

      có thể nhanh chóng thích ứng với công việc, vô ưu vô lo như vậy, chắc hẳn từ bé đến lớn đều sống trong hạnh phúc. . . . . .

      "Đúng rồi, cho biết." Bỗng dưng, Đa Bảo thu lại nụ cười nghiêm túc muốn nới với cái gì đó.

      "Hả?" Cọc Gỗ đợi tiếp.

      "Lần sau đến phòng ăn đừng ngồi chỗ lần trước, hôm nay đồng nghiệp cho tôi biết chỗ đó là nơi chỉ lãnh đạo cấp cao mới được ngồi, nếu bị phát bị kỷ luật, may mà số chúng ta tốt bị phát , nếu thê thảm rồi." Đa Bảo càng suy nghĩ càng cảm thấy mình cực kỳ may mắn, trong cuộc đời cẩu huyết của cũng hẳn lúc nào cũng đen đủi có đôi khi lại gặp may, ahihi.

      Cọc Gỗ giống như là hiểu rồi, khuôn mặt xuất ý cười khẽ gật đầu.

      "Thế nào, tôi rất nghĩa khí có phải !" Đa Bảo quên đề cao bản thân.

      Sắc mặt Cọc Gỗ càng trở nên dịu dàng, "Đúng vậy" có bất kỳ nghi ngờ gì bày tỏ đồng ý.

      Tâm trạng Đa Bảo rất tốt, từ từ đứng lên phủi phủi mông của mình chuẩn bị , "Làm việc thôi, muộn là trừ tiền lương, tư bản chủ nghĩa à tư bản chủ nghĩa, tư bản chủ nghĩa là Chu Bái Bì!" Trong miệng còn vẫn còn chất đầy oán trách nhưng chút chậm trễ.

      Giang Mộ Hi nghe được lầm bầm ở sau lưng lười biếng nở nụ cười.

      "Hứa Đa Bảo!" Bỗng dưng gọi tiếng.

      "Hả?" Đa Bảo dừng chân xoay người lại.

      "Cám ơn . . . . . ."

      Ánh mặt trời lóa mắt chiếu lên toàn thân , mái tóc màu đen vô hình cũng bị dát lên lớp ánh vàng, nơi chói chang ngồi lại tản mạn dịu dàng vô hạn, gương mặt tuấn của giống bức tượng điêu khắc vô cùng tinh tế khiến Đa Bảo bất chợt ngẩn ngơ.

      Bị mưu sát rồi. . . . . .

      Chính mình cũng biết mang theo cái gì làm người ta giận sôi cười Đa Bảo chậm rãi chậm rãi rời khỏi sân thượng.

      "Ôi . . . . . ."

      Bởi vì vẫn đắm chìm trong hình ảnh tuyệt đẹp kia cách nào thoát ra được, Đa Bảo hồn bay phách tán cẩn thận té cầu thang bị trật chân.

      Phốc. . . . . phải Cọc Gỗ cũng luyện qua《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 chứ?
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16: Sau này còn gặp lại
      Editor: Jesse Tran
      Chúc mừng 20/10 muộn nhé :3

      "Bát Bảo Tang Bát Bảo Tang tớ là Đa Bảo tớ là Đa Bảo!"

      "Bát Bảo nhận được Bát Bảo nhận được, Đa Bảo tương xin trả lời Đa Bảo tương xin trả lời!"

      Rốt cuộc, đếm ngược được đến ngày rời khỏi Giang thị, trưởng phòng phụ trách đào tạo cũng cấp cho cái chứng chỉ, Đa Bảo vui mừng khôn xiết, chính là tâm trạng muốn nhảy cẫng hoan hô! Được thừa nhận thực lực phải hay , tới uổng phí phải hay ! Rốt cuộc cũng được về, Hứa Đa Bảo chiến thắng trở về rồi, đại bực này há có thể có thể thiếu hai cực phẩm ký túc xá! Cho nên ngày hôm nay hết giờ làm hưng phấn gọi điện thoại cho Bát Bảo.

      "Cuối tuần Quả nhân học thành trở về, đặc biệt hạ mệnh các đồng chí tiếp giá!"

      "Dạ! Chúng tiểu nhân cung nghênh thánh giá!"

      "Nếu là có thịt cá cực tốt!"

      "Chúng tiểu nhân cần phải chuẩn bị thỏa đáng an ủi Ngô Hoàng vất vả"

      "Trọng thưởng!"

      "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ân trạch tứ hải, phổ thiên đồng khánh! Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ~"

      Cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, trang bức gặp trang bức* càng giả bộ càng nhiệt.
      * Trang bức: 装逼: người TQ thích giả tạo, giả vờ nguy hiểm. Trang bức là những người chuyên tỏ ra nguy hiểm, thích diễn sâu như vậy.

      Nhưng Đa Bảo lại thích thú, phải biết kể từ khi vào Giang thị học bổ túc, đều gặp mấy con người đặc sắc ở ký túc xá, Giang thị cách nhà mình rất gần, chiều nào Đa Bảo cũng về nhà mình, hai tháng đó! Có chừng hai tháng gặp các chiến hữu, hôm nay giải phóng, từ tiền tuyến trở lại, tâm tình Đa Bảo kích động và mênh mông bực nào đây!

      Ổ vàng ổ bạc bằng ổ chó nhà mình, mặc dù Giang thị cực tốt, nhưng cuối cùng địa phương quá quy củ cũng thích hợp với Đa Bảo, vẫn là công ty mình tốt, hơn nữa ở Giang thị đào tạo hơn hai tháng, Đa Bảo càng thương nhớ những ngày còn ở công ty mình.

      Chỉ tại ban đầu biết quý trọng, chỉ có mất mới hối hận kịp, may mà phải trở lại, nếu phải hát bài nông nô nổi dậy rồi! Còn có cái tên nghiệt chết tiệt đó! muốn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở trước mặt cậu ta, sau đó tuyên cáo Hứa Đa Bảo trở lại!

      Càng nghĩ càng vui vẻ, Đa Bảo cởi Rùa con từ dưới đất nhà để xe ra ngoài, tâm trạng vui sướng.

      Lẩm nhẩm bài hát, lại hóa thân thành Audrey Hepburn chuẩn bị về nhà, lại thấy bóng dáng cao thẳng mới chậm rãi ra ngoài từ tòa nhà Giang thị.

      "Mộc Hi!" Đa Bảo cảm thấy người quen tất nhiên phải chào hỏi, nên dừng xe kêu tiếng.

      vốn giống như điện thoại, tay cầm điện thoại di động, tay ưu nhã khẽ đặt trong túi quần Tây, giơ tay nhấc chân cũng hết sức tự nhiên lại làm cho Đa Bảo cảm thấy hết sức có mùi vị, về phần rốt cuộc là mùi vị gì, Đa Bảo cũng được.

      Hình như là nghe thấy gọi, dần dần ngẩng đầu, sau đó thấy ngồi Rùa con màu hồng cách đó xa mỉm cười vẫy tay với .

      Nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, từ từ thu hồi ánh mắt ngắt điện thoại di động, sau đó bước đến. . . . . .

      " cũng vừa tan việc sao?" Đa Bảo đội mũ bảo hiểm màu hồng hỏi , mắt có vẻ tròn vo đáng .

      "Ừ." Lúc Cọc Gỗ trả lời rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào .

      " về bằng gì? có xe lên tôi đèo!" Trong tòa nhà Giang thị có thang máy đến ga ra ở tầng hầm, nhân viên tan việc lấy xe đều trực tiếp thang máy, nhưng Đa Bảo lại nhìn thấy ra từ cửa, ai, trưởng phòng bé ở công ty con, đoán chừng hòa nhập cũng dễ dàng, cũng phải tin có xe, chỉ là tại giá xăng mắc như vậy, cần phải tiết kiệm có phải hay , quốc gia cũng cật lực đề xuất phương án màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, hơn nữa tại thành thị kẹt xe nghiêm trọng như vậy, nhất là giờ cao điểm, cho nên rất nhiều thành phần tri thức tình nguyện ngồi xe buýt cũng muốn lái xe, điểm này Đa Bảo có thể hiểu được, dù sao Tứ Hỉ lại hay Rùa con, Đa Bảo lấy làm xe làm luôn.

      Đa Bảo phóng khoáng mời mọc Cọc Gỗ, nhưng Cọc Gỗ cũng chút động lòng, thậm chí vẻ mặt có chút cứng ngắc.

      Chẳng lẽ là ghét bỏ Rùa con của ?

      "Mộc Hi à! Mặc dù xe điện của tôi đây thoạt nhìn chỉ là xe điện bình thường, nhưng nó là xe điện từng trải! Từng va chạm với chiếc Maserati cũng may mắn thoát nạn! Kỹ thuật lái xe của tôi khá tốt, nếu ngồi lên thử chút!" Đa Bảo trước sau như thịnh tình muốn mời, còn dời mông của mình nhường chỗ cho .

      Nhưng sắc mặt Cọc Gỗ có chút nào thay đổi, trấn định trong chốc lát rồi chậm rãi mở miệng, "Hứa Đa Bảo, ý tốt của tôi xin nhận, chỉ là. . . . . . màu sắc này. . . . . . tôi quá thích hợp. . . . . ."

      Cọc Gỗ gần như là từng chữ, Đa Bảo mới chợt hiểu ra, đúng rồi, Cọc Gỗ là đàn ông, đàn ông ngồi xe điện màu hồng có vẻ rất quái lạ.

      Trong nháy mắt trong đầu lên hình ảnh hóa thân Audrey Hepburn, phía sau là Cọc Gỗ oai phong tuấn tú.

      biết thế nào, Đa Bảo cảm thấy. . . . . . hình tượng này cũng rất tốt đẹp.

      "Được rồi, vậy muốn chen xe buýt nữa ahả?" Bây giờ Đa Bảo cảm thấy Cọc Gỗ cũng rất thê thảm, thế nào cũng là trưởng phòng, ngờ còn gian khổ mộc mạc như vậy.

      "Nhà tôi ở gần đây, tản bộ rất tốt." Cọc Gỗ cũng rất lạnh nhạt , giống như coi mọi thứ rất nhàng.

      Đa Bảo gật đầu cái, chuẩn bị chào hỏi đột nhiên phát lên những thứ gì lại mở miệng, "Cuối tuần cũng được thả chứ hả? Chúc mừng trước nha, đồng chí! Chúng ta cách mạng thành công!" Đa Bảo xong lại tự chủ cười , lúc nhìn vào mắt Cọc Gỗ, khóe miệng Cọc Gỗ cũng chứa nụ cười.

      Đa Bảo cảm thấy đó là nụ cười thắng lợi giữa tri kỷ trong hoạn nạn, cần nhiều lời! Mọi người đều giống nhau, tất cả cần , hiểu! hiểu!

      " rất chờ mong?" Bỗng dưng Cọc Gỗ hỏi câu như thế.

      "Dĩ nhiên rồi, sao Giang thị có thể giữ được con người bé như tôi, nhiều quy củ như bị nuôi nhốt vậy, tôi chịu được, tôi á. . . . . . Tôi vẫn thích hợp hình thức nuôi thả ở công ty chúng tôi." Đa Bảo rất tự biết , chưa bao giờ tham vọng quá cao mà nghĩ chuyện thiết thực, lấy tiêu chuẩn nhân viên Giang thị, muốn ở lại chỗ này quả thực là viển vông.

      " còn muốn ở lại chỗ này hay sao?" Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cọc Gỗ, Đa Bảo bỗng cảm thấy là người có chí khí, xã hội tại cần người dám dũng cảm liều mình như vậy.

      "Ai. . . . . . Chim sẻ hiểu được chí hướng của thiên nga, Mộc Hi à, về sau nếu phát đạt ở Giang thị nhớ mời tôi ăn cơm ở nhà ăn nhiều hơn nha!" Đa Bảo cảm thán, dù là chim sẻ hiểu được chí hướng của thiên nga là , nhưng vẫn sinh lòng nhớ mong với cơm của Giang thị, bây giờ bỏ được gì, bỏ được thức ăn ở Giang thị, ngon!

      Suy nghĩ của kẻ tham ăn rất là khó hiểu, nhưng Cọc Gỗ lại giống như hiểu được sau đó nghiêm nghị đáp lại, "Được."

      "Trượng nghĩa!" Đa Bảo càng cảm thấy tệ, "Vậy, Mộc Hi, còn ngày để chúng ta kề vai chiến đấu, vượt qua gian nan hiểm trở, cùng nhau trở về với lồng ngực của công ty mẹ !" Đa Bảo dõng dạc, nghĩa khí và hăng hái.

      " ngừng cố gắng." Cọc Gỗ giống như là bị ảnh hưởng, cũng hô khẩu hiệu.

      Đa Bảo ôm quyền, "Mộc huynh! Sau này còn gặp lại!" Đội mũ bảo hiểm cẩn thận, như chiến sĩ thấy chết sờn.

      "Sau này còn gặp lại!" mặc dù Cọc Gỗ ôm quyền, nhưng là ánh mắt thành và vẻ mặt nghiêm túc khiến Đa Bảo thấy được chính nghĩa và nghiêm nghị của .

      Sau đó Đa Bảo gật đầu, Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
      Tráng sĩ trở về!

      Đưa mắt nhìn bóng xe rời , cho đến càng ngày càng xa sắp biến mất thấy, trong mắt Giang Mộ Hi mới dần dần ra nụ cười.

      nhàng cầm điện thoại di động lên, mở cuộc gọi vừa gọi. . . . . .

      "Trợ lý Trì. . . . . . Nhân viên tuân thủ kỉ luật lần trước. . . . . . đào tạo thêm bốn tháng để cảnh cáo. . . . . ."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :