1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Style vợ đáng yêu - Khinh Ảm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7: Tâm lý bị đả kích.

      Nếu như cuộc sống muốn cẩu huyết, ngày ngày đều giống như trong phim Hàn.

      biết có phải là Lông Vàng phát ra lương tâm hay mà lại bỏ qua cho Đa Bảo, phải biết rằng Đa Bảo ăn bậy bạ xỉ nhục cậu ta như vậy!

      Lông Vàng ràng tỏ thái độ bỏ qua cho Đa Bảo rồi, ngược lại tên nghiệt lại dùng ánh mắt đào hoa mê người đền mạng kia soi xét kỹ Đa Bảo thôi hồi.

      Trong nháy mắt, đại não Đa Bảo bất thình lình ra bốn chữ —— Đông Phương Bất Bại!

      Tên này quá nghiệt, nhất định từng tu luyện《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 mới trở nên xinh đẹp tà mị như thế.

      "Ào ào. . . . . ." lúc lâu sau, tên nghiệt trượt , bất kỳ từ nào, mấy chàng đẹp trai vây quanh Đa Bảo và Bát Bảo cũng từ từ trượt patin cách điêu luyện tản dần ra, sau đó rất có trật tự tập trung lại phía sau lưng tên nghiệt kia.

      Bình thường Đa Bảo xem ti vi chỉ có lão đại xã hội đen mới có thể tỏ vẻ như vậy, ngờ khí thế của bọn mỹ nam cưỡi bánh xe Na Tra này còn cool ngầu hơn.

      Chắc phải là đoàn xiếc chứ? Đáng tiếc cho khuôn mặt da mềm mịn như da em bé!

      Đa Bảo vẫn còn hoảng hốt Bát Bảo kịp phản ứng nhanh kéo chuồn lẹ.

      Mặc dù đội hình này cực kỳ đẹp mắt, nhưng dù sao bọn họ người đông thế mạnh, ngộ nhỡ tên Lông Vàng kia đột nhiên hối hận lật lọng, thử hỏi và Đa Bảo chạy sao thoát được mấy cái bánh xe Na Tra kia, soái ca cái gì gì đều là mây bay, chạy mới là thượng sách!

      Cứ như vậy Đa Bảo tưởng rằng thoát rồi, cho rằng chuyện này cứ như vậy qua , lại nghĩ rằng, bây giờ, mọi chuyện mới chính thức bắt đầu.

      Thứ hai làm toàn bộ công ty còn ầm ầm ĩ ĩ, đến quản lý mới, lại còn vừa du học trở về, học vị MBA đại học Stanford c ủa Mĩ, tương đối lợi hại.

      Theo tin đồn từ Tiểu Tam Tiểu Bát trong công ty, quản lý mới nhậm chức còn rất trẻ.

      Chẳng lẽ là soái ca nhà giàu lại tài giỏi trong truyền thuyết?

      Nữ giới trong công ty sôi trào, thậm chí Tinh cũng lấy mỹ phẩm ra trang điểm lại.

      Đa Bảo lại kiên trì thèm đếm xỉa đến, mình cắm mặt vào máy tính xem anime thích của , bộ dạng si mê.

      Nhưng là, có số việc phải muốn để ý là có thể trực tiếp coi thường, lúc quản lý mới nhậm chức sống sờ sờ xuất trước mặt mọi người, mọi người đều kinh hãi, tuy nhiên, Die nd da nl Đa Bảo và Bát Bảo kinh hãi bội phần, chỉ là người khác kinh ngạc là bởi vì dung mạo của quản lý mới, và Bát Bảo là khiếp sợ!

      Nếu như bây giờ có gương ở đây, chắc chắn Đa Bảo có thể nhìn thấy khuôn mặt nhắn co quắp lại.

      Ông trời quả là đối đãi với tệ, quản lý lại là tên nghiệt, quản lý lại là tên nghiệt. . . . . .

      A!

      Đa Bảo hoảng loạn, Đa Bảo trông như người trong bức tranh《 Tiếng Thét 》của họa sĩ Munch người Na Uy.

      Cuộc sống có lúc nào cẩu huyết rắc rối lừa lừa bịp người ta!

      Hôm trước tên nghiệt đằng kia còn cưỡi bánh xe Na Tra, hôm nay lắc mình cái trở thành quản lý của mình, boss!!!!!!!

      Lúc ta quản lý có thể làm gì?

      Dạy tất cả đàn ông trong công ty cách biến thành phụ nữ sao? Quá khủng bố rồi!

      Bởi vì thần kinh bị kích thích quá mức, lúc mọi người vỗ tay hoan nghênh quản lý mới đến, Đa Bảo thậm chí quên cả vỗ tay, Tứ Hỉ tốt bụng bên cạnh dùng cùi chỏ huých vào Đa Bảo, Đa Bảo mới lấy lại tinh thần.

      "Bộp. . . . . . Bộp. . . . . . Bộp. . . . . ." Đúng lúc mọi người dừng lại ba tiếng vỗ tay rất đúng lúc vang lên.

      Vô cùng đúng lúc, vô cùng phối hợp với khí bây giờ.

      Vốn là tên nghiệt chú ý tới tồn tại Đa Bảo, cứ như vậy lại thành ra chú ý tới.

      A ~ Tây đặc biệt ~ Đa Bảo nhức nhối rồi. . . . . .

      Tại sao lúc vỗ tay mọi người đột nhiên dừng lại, tại sao!

      muốn tìm cái lỗ chui vào, thấy tên nghiệt quăng ánh mắt tới, lập tức cúi đầu.

      Trong lòng lẩm nhẩm, " nhìn thấy tôi, nhìn thấy tôi, nhìn thấy tôi!"

      Nhưng tên nghiệt thấy , thoáng nhìn qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt sau đó phát biểu mấy câu rồi cùng chủ tịch.

      "A ~ rất đẹp trai ~ say say ~"

      " ta có thể đóng phim Hàn đó, chính là trai đẹp như hoa có phải , phải !"

      . . . . . .

      nghiệt vừa rời , phòng làm việc lập tức sôi trào, phòng tài vụ các cái gì cũng thiếu, nhưng nhiều nhất chính là phụ nữ, là phụ nữ háo sắc!

      "Hứa Đa Bảo, vừa rồi cố ý làm như vậy để quản lý mới chú ý chứ gì! Chậc chậc, nhìn ra đó, bình thường thà hôm nay mới phát ra lại là người trong nghề!" e q uu ydo n Tinh vẫn cảm thấy vừa rồi Đa Bảo cướp đoạt danh tiếng của mình, cho nên lúc gặp phải Đa Bảo trong phòng nước thẳng, mang theo ý châm chọc.

      Đa Bảo cảm giác mình rất oan uổng, "Tôi có . . . . . ."

      Làm sao lại muốn tên nghiệt đó chú ý tới mình cơ chứ! đắc tội với người tình của ta đó! Bây giờ nghĩ lại chắc chắn dàn trai đẹp đều là của ta! Đoàn nhân tình! trốn còn kịp ! ! !

      Tinh tin. Cho tới bây giờ, chỉ tin vào hai mắt của mình, nội tâm đen tối nhìn người khác cũng đều có cảm giác đen tối, Tinh coi trọng cái gì ai có thể giành, phải nuốt gọn quản lý mới!

      Tinh để ý, liếc cái tiếp tục với Đa Bảo, "Hứa Đa Bảo, làm người phải tự biết mình, tuấn tài giỏi cùng với Bạch Phú Mỹ* mới đúng là đôi, ấy là đối tượng của tôi, . . . . . ." Nhìn từ xuống dưới dáng người Đa Bảo, sau đó có chút khinh thường mở miệng, " chính là đừng suy nghĩ." Nhướn mày tuyên bố sau đó vểnh mông rời .
      Bạch Phú Mỹ* tướng mạo xinh đẹp, da dẻ trắng mịn, gia cảnh tốt. Bà này tự cao quá rồi.-Jess ;p

      Đa Bảo nghe xong sửng sốt chút, ra Đa Bảo phải là kiểu người thích so đo, cũng biết Tinh là loại người như vậy, nhưng là, vừa rồi ta mấy lời châm chọc, lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn , Đa Bảo cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.

      Bởi vì ta khiến Đa Bảo nghĩ đến mối tình đầu bi thảm. . . . . . Người đó cũng từng cười nhạo như vậy. . . . . .

      Tại sao Đa Bảo vẫn cự tuyệt xem mắt, cự tuyệt đương cũng là bởi vì đoạn tình đầu này, cũng phải còn nhiều hoài niệm với bạn trai đầu tiên, mà là bị tổn thương trong mối tình này, phụ nữ là động vật nhạy cảm yếu ớt, có những người rất nhanh có thể hàn gắn vết thương thoát ra khỏi bóng ma của đau đớn, nhưng lại có những người mãi thể nào chữa lành vết thương ấy, Đa Bảo là loại thứ hai, cho nên cực kỳ đề phòng với tình .

      Tình đầu là bạn học thời cấp ba* của Đa Bảo, khi đó còn trẻ, Đa Bảo giống mọi đứa con bình thường khác, đều có người mà mình say đắm, đối tượng thầm mến của Đa Bảo chính là mối tình đầu.

      Đa Bảo biết từ năm lớp mười, lúc đó vẫn chỉ như bạn bè bình thường, chỉ là dần dần Đa Bảo cảm nhận được dịu dàng của và từ từ có tia sáng nhen nhóm tình của mình, sau đó chìm vào tình say đắm.

      Nhưng là bọn con trai vẫn là động vật trì độn, Đa Bảo cũng rất dè dặt, vẫn có thổ lộ, thầm mến người ta ba năm, cho đến trước khi tốt nghiệp cũng có gan tỏ tình, nhớ mang máng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học hai tuần, lúc xuống lầu toilet Đa Bảo lại vô tình gặp được ở hành lang…

      định lên lầu, mặc đồ thể thao màu trắng, dáng cao gầy xuất chúng, hình như vừa mới chơi bóng về, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ kính bên hiên hắt lên người rất lóa mắt, nhìn thấy Đa Bảo có chút kinh ngạc, sau đó khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sứ, "Hứa Đa Bảo. . . . . ."

      Nụ cười này khiến Đa Bảo mang hết tấm lòng của mình cho .

      Tim nhảy nhót loạn xạ, đại não còn chịu khống chế của , cảm thấy nếu làm gì hối tiếc cả đời!

      "Số QQ của là bao nhiêu?" Phát điên liền bật thốt lên mà hỏi.

      Lúc ấy Đa Bảo có điện thoại di động, cũng biết có hay , nghĩ tới điện thoại di động về sau có thể đổi nên bỏ qua, số QQ ít khi bị vứt bỏ nhất nên liền hỏi số QQ.

      Đối phương giật mình, trả lời ngay, chỉ là hỏi, " có bút, em nhớ được sao?"

      "Em là học sinh ban xã hội mà, trí nhớ rất tốt!" Đa Bảo hề nghĩ ngợi cứ như vậy .

      Ai. . . . . . Bây giờ nghĩ lại Đa Bảo cảm thấy lúc ấy mình bị tình cảm đơn phương làm cho đầu óc choáng váng mê muội!

      Đối phương cười nhạt, sau đó cho số QQ, Đa Bảo lặp lại xác nhận lần rồi chào tạm biệt rồi WC.

      Nhưng ai biết cố ghi nhớ đoạn đường! nhà cầu cũng cố gắng ghi nhớ, lúc trở về phòng học cũng cố gắng ghi nhớ! Đau khổ chính là phòng học của Đa Bảo ở lầu 5! Đa Bảo vẫn gắng sức để nhớ, lúc lên lầu còn dùng sức chạy, vừa về tới phòng học trở lại chỗ ngồi lời nào lấy bút ghi số QQ lên bàn học.

      "Cậu làm gì thế?"

      "Vì chuyện lớn cả đời mà phấn đấu!"

      Đa Bảo còn nhớ lúc ấy bạn cùng bàn hỏi , trả lời như vậy.

      Nhưng là bây giờ hồi tưởng lại chính mình trước kia lòng cảm thấy lúc đó ngu vcc~, đúng là ngu vvvcc~

      Người nào lúc còn trẻ mà lại phải người cặn bã! Đa Bảo cũng cẩn thận người. . . . . .
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8: Mối tình đầu cặn bã.

      Đa Bảo và ta thực tiến triển hơn là vào nghỉ hè sau thi tốt nghiệp trung học.

      Mối tình đầu của quả người hài hước thú vị, có ngày hai người tán gẫu QQ vô ý hỏi hình mẫu lý tưởng của , Đa Bảo liệt kê từng chi tiết , lúc đó ở QQ lần câu như này ——

      【 Ồ~ đây phải là sao? 】

      【 Đúng vậy . . . . . . Chính là

      Đại não của Đa Bảo giống như sinh vật đơn bào, nhất thời kịp phản ứng cứ đáp lại như vậy, chờ lấy lại tinh thần tin nhắn chuyển rồi, lúc ấy Đa Bảo thực muốn phun ra ngụm máu.

      【 vậy ở chung chỗ . . . . . 】

      Thế nhưng khi tiếng "Ting ting ting" QQ vang lên lần nữa Đa Bảo thấy được hàng chữ này, lúc ấy tâm tình Đa Bảo, còn kích động hơn so với cầm thông báo trúng tuyển đại học! Ở trong phòng mình vui mừng cả ngày.

      Có lúc hồ đồ cũng chưa hẳn là chuyện xấu!

      Đần độn u mê lại lừa gạt được mối tình đầu, nhưng đáng tiếc là hai người thể học cùng trường đại học, cũng chính lúc ấy rất nhiều cặp đôi sớm phải đối mặt với vấn đề khó khăn —— xa.

      xa hai chữ này tưởng chừng như đơn giản, đọc thấy đơn giản, lại cũng thấy đơn giản, nhưng chỉ có những người thực trải qua mới có thể biết cái gì gọi khó khăn.

      Khi đó Đa Bảo hiểu cái gì gọi là cự ly sinh ra ngăn cách, sinh ra. . . . . . Tiểu Tam.

      Bao nhiêu người trước khi chia tay học đại học đều lập lời thề son sắt cùng thề non hẹn biển rằng thời gian và khoảng cách phai mờ cuối cùng tan rã trong đau khổ? Lại có bao nhiêu người có thể kiên trì đến cuối cùng đồng cam cộng khổ vượt qua cuộc sống trong bốn năm? Trước khi học đại học Đa Bảo vẫn cho là mình là tuýp người sau, nhưng sai lầm, là. . . . . . cũng có nghĩa cũng thế. . . . . .

      còn nhớ lúc ấy vừa rồi vào năm thứ hai đại học, ngày đó ở thành phố có tuyết rơi, vì muốn cho niềm vui bất ngờ nên tiết lộ chút xíu tin tức gì len lén mua vé xe lửa tới trường học.

      Ở phía dưới ký túc xá của mang chụp tai hà ra hơi sưởi ấm đợi xuất , mặc dù tay chân rất lạnh, nhưng trong lòng Đa Bảo lại thấy ấm áp, lòng tràn đầy vui vẻ mong đợi nhìn thấy mừng rỡ nhịn được cười hạnh phúc.

      Nhưng cuối cùng khi đợi đến lúc gặp được thể cười nổi nữa. . . . . .

      che dù từ từ xuất , trong ngực ôm bóng dáng nhắn, hình như muốn tách ra, sau đó cái ô ở giữa nhàng cúi người hôn chủ nhân của cái bóng dáng bé đó. . . . . .

      Đa Bảo cứ ngơ ngác nhìn như vậy, thất thần đứng đó. . . . . .

      Cho đến khi nhìn ấy rời mới chậm rãi bước tuyết trở về ký túc xá lúc ấy mới nhìn thấy Đa Bảo đứng ngây ngốc chỗ. . . . . .

      Hai người giằng co cực kỳ lâu. . . . . . Lâu đến mức Đa Bảo bị lạnh mất hết tri giác.

      "Đa Bảo. . . . . ." nghe được gọi như vậy.

      "Em và ấy chọn người thôi. . . . . ." Đa Bảo mở miệng như vậy, còn nguyện ý cho cơ hội, đối diện với trước mắt cũng cho chính mình cơ hội.

      vẫn đứng tại nguyên chỗ nhìn , hồi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, "Đa Bảo. . . . . . xin lỗi. . . . . . Em thể ở bên cạnh . . . . . ."

      Lúc Đa Bảo nghe câu đó cảm thấy cực kỳ châm chọc, nhưng lúc ấy khóc, nhàng cười, nhưng là cười đến đau thương.

      "Tốt, rất tốt." tự giễu.

      "Đa Bảo, người đàn ông bình thường, nhìn những xinh đẹp thùy mị tất nhiên động lòng, hơn nữa em vẫn bảo thủ như vậy khiến thấy rất khó chịu, bây giờ là thời đại gì, em muốn tình thuần khiết như trong chuyện cổ tích thể cho em, nhưng mà cũng muốn có tình , nếu em thể cho những gì muốn chỉ còn cách tự mình theo đuổi. . . . . ."

      ". . . . . ." Khi nghe cả tràng ra như vậy Đa Bảo chỉ cảm thấy rất xa lạ.

      Chỉ năm cuộc sống đại học, thay đổi khiến thành người xa lạ như thế, bọn họ càng chạy càng xa, chỉ là quá ngu ngốc nên mãi vẫn phát ra.

      " ấy xinh đẹp hơn lại cởi mở hơn , còn chừng nào mới có thể xem lại chính mình, giống như cách ăn mặc của bây giờ có người đàn ông nào bằng lòng bên cạnh mãi đâu, điều cơ bản nhất khi muốn lấy lòng đàn ông còn học được, siêng năng bù cho vụng về, vóc người tướng mạo bằng người khác cũng muốn thay đổi, đừng bảo là bây giờ chúng ta xa cách, cho dù là có ở cạnh nhau chăng nữa tôi cũng sợ rằng chúng ta cũng khó mà tiếp tục." tuôn ra tràng lý lẽ hợp tình hợp lý, chắc như đinh đóng cột, giống như trái tim thuần khiết của Đa Bảo làm ô bẩn trái tim . nực cười.

      Đôi tay Đa Bảo nắm chặt thành quả đấm, giờ khắc này cảm thấy mình quá ngu ngốc biết nhìn người, gặp phải ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo như vậy!

      "Cám ơn xuất của ấy khiến cho Hứa Đa Bảo tôi tên cặn bã như làm trễ nải tiền đồ, hi vọng hai người cuối cùng có thể vào lễ đường, đến lúc đó tôi nhất định gửi đến vòng hoa phúng viếng to chúc các ngươi ‘bách niên hảo hợp’!" Đa Bảo xong bước bước tránh qua chuẩn bị rời .

      "Cẩn thận phóng túng quá độ rồi được AIDS!" cuối cùng Đa Bảo vứt lại câu như vậy quay đầu lại bước .

      Bây giờ nhớ lại câu độc địa này khiến thấy hả giận!

      Đây chính là mối tình đầu của Đa Bảo với tên cặn bãn, vì nhầm phải tên cặn bã như vậy Đa Bảo còn tin tưởng vào tình nữa, chỉ nhìn thấy dục vọng và phản bội, cho nên tài nào thoát ra khỏi chứng sợ hãi này.

      Kinh nghiệm lần như vậy là đủ rồi, muốn lại phải trải qua lần nữa, nhát gan cũng được bước lùi cũng được, dù sao phải chịu tổn thương rất lớn, người như , nhìn như có sức mạnh vô địch, nhưng khi bị tổn thương thu lại để bảo vệ chính mình, có lẽ chính là nghiệm chứng câu này —— lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng.

      Đa Bảo chính là con đà điểu thích trốn tránh.

      biết theo tuổi tác trưởng thành phải tìm người kết hôn, nhưng từng nghe qua câu như vậy.

      Đôi khi, kết hôn cũng cần tình .

      rất tán thành với những lời này, lâu nữa, thể mãi núp sau lưng mẹ được đến lúc nào đó vẫn bị kéo xem mắt, sau đó cùng người vừa mắt, mẹ cũng vừa mắt tiến tới lễ đường, kết hôn sinh con.

      ra như vậy tồi, ít nhất mẹ đại nhân cũng hài lòng, bọn họ có thể vui vẻ thỏa mãn đời này cũng cầu gì hơn nữa.

      Còn đối với tình thực có lẽ là bao giờ có được nữa, bởi vì bây giờ vô cùng nhạy cảm sau khi bị tổn thương bất luận cái khí cũng khó có thể rỡ được bức tường này trong .

      Chỉ là có lúc có chuyện gì làm Đa Bảo cũng thất thần tò mò muốn biết hình dáng của người về sau kết hôn cùng mình.

      biết tên xui xẻo ngàn năm nào gặp rồi cưới nhưng là dù sao cũng là người sống cả đời với , Đa Bảo thay thương xót chút.

      Người em, theo ta đây khiến phải chịu khổ rồi! Ha ha. . . . . .

      Nhưng chứng minh người về sau phải chịu khổ phải người đó mà lại là Đa Bảo . . . . . .
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9: Bị trêu ghẹo
      Editor: Serena Nguyen

      "Đa Bảo, lần này, đối tượng hẹn hò chắc chắn khiến con hài lòng! Mẹ và cha con cũng hài lòng rồi! Ngày mai con có điều ngạc nhiên!" Buổi tối ở ký túc xá mẹ gọi tới vừa thông báo vừa thúc giục Đa Bảo xem mắt, Đa Bảo rất nhức đầu rất nhức đầu.

      "Mẹ, con còn . . . . . ." lại muốn lấp liếm cho qua.

      " cái gì mà ! Con cũng 24 rồi! 24 rồi! Lúc mẹ lớn như con. . . . . ."

      Đa Bảo đưa điện thoại di động cách xa điện thoại di động cánh tay dài, lời mẹ có thể đọc làu làu rồi.

      24. . . . . . 24. . . . . .

      24 lòng rất phải hay phải hay ! Lúc đó con mẹ mới có 4 tuổi chứ mấy! Nếu được coi là ế, đám sinh viên học nghiên cứu sinh làm sao mà chịu nổi đây! Bà mẹ nào cũng lo lắng vì chuyện lớn cả đời của khuê nữ, mẹ của Hứa Đa Bảo là gấp nhất!

      ngoài dự đoán, kết cục cuối cùng của Đa Bảo đương nhiên là kết thúc bằng thỏa hiệp.

      Địa điểm xem mắt là quán cà phê xa hoa, theo mẹ đối phương là tên khá giả, tín hiệu là tay đối phương cầm quyển tạp chí, còn Đa Bảo phải giày cao gót màu đỏ.

      Đa Bảo cảm thấy ngực đau muốn phun máu, cũng phải do giày cao gót màu đỏ, mà là. . . . . . Tạp chí là do mẹ đề nghị! Quán cà phê cung cấp miễn phí nhiều tạp chí như vậy, ngộ nhỡ mỗi người đều cầm quyển, phải làm sao!

      "Tạp chí tên tiếng ! Mẹ vẫn nhớ cơ mà biết cách đọc :v, mà mẹ nhìn rồi, bìa có hình đàn ông!"

      Đa Bảo nghe xong muốn tức giận bỏ mình. . . . . .

      Ngày thứ hai, vừa tan tầm, mặc dù Đa Bảo cực kì muốn nhưng là vẫn nhảy lên đôi giày cao gót màu đỏ cưỡi Rùa con đến nội thành.

      Đa Bảo rất ít khi đến quán cà phê kia, phải chê đắt, tuy là xa hoa nhưng bằng tiền lương của Hứa Đa Bảo , giả bộ có tiền, uống ly cà phê vẫn được, chỉ ưa bộ dạng của mấy người có chút tiền kia.

      Cho nên tôn chỉ của Đa Bảo là —— lập gia đình lấy người có tiền!

      Dĩ nhiên, người có tiền cũng nhìn đến , chênh lệch giàu nghèo ở Trung Quốc rất lớn, đâu có ai ăn no rửng mỡ mang đứa nghèo rớt về nhà, nhất là Hứa Đa Bảo , nhìn được, cũng dùng được.

      Lúc Đa Bảo tới quán cà phê, vốn tưởng rằng có rất nhiều người, nhưng là vào mới phát người ra nhiều, lác đác lơ thơ, khiến Đa Bảo có chút khẩn trương lòng thoáng thả lỏng xuống.

      xem mắt khẩn trương là giả, nhưng dù sợ hãi kết hôn vẫn phải kết thôi, chừng lần này lại là đối tượng kết hôn, Đa Bảo vẫn khá để ý.

      Nhìn chung quanh cả quán cà phê cái, tổng cộng mười mấy người, chỉ có ba đàn ông, có hai người cầm tạp chí lật xem.

      Đa Bảo do dự, nhớ tới mẹ bìa tạp chí là đàn ông.

      Quả nhiên có người đàn ông cầm tay tạp chí có trang bìa là phụ nữ khêu gợi, trang bìa là…là đàn ông. . . . . . đàn ông trần truồng, còn là hai người đàn ông đen trắng tương phản mãnh liệt! Chỉ có cái quần tam giác che vị trí quan trọng.

      Đa Bảo toát mồ hôi, hơn nữa thấy tạp chí này tên là 《men’s health》 càng thêm xấu hổ ba thước, đích xác là tên tiếng , nhưng. . . . . .

      Đàn ông Tây ~ khẩu vị người em này nặng, chẳng lẽ có bệnh gì đó tiện ra? Quả quyết đánh rớt khỏi vị trí đối tượng kết hôn! Nhà họ Hứa nhà cũng thể có đời sau!!!

      (-_-! Mù chữ luôn, 《Men’s health》 là tạp chí nam nổi tiếng toàn cầu, lượng phát hành đạt 353 vạn bản, hướng dẫn tập thể dục, sức khoẻ, nghề nghiệp, mối quan hệ, dinh dưỡng, giảm cân, lên cơ. Là 1 trong 10 tạp chí nam lớn nhất thế giới! phải tạp chí quảng cáo bệnh tiện ra của phái nam!!! )

      Nhưng là vẫn cần xem mắt, Đa Bảo sửa sang chút nện bước bước từ từ ngồi xuống trước mặt đối phương, còn học TV để nghiêng chân, cố ý lộ ra giày cao gót màu đỏ.

      Người đàn ông nghiêm túc lật xem tạp chí thấy bóng đen chiếu lên tạp chí bỗng dưng ngẩng đầu. . . . . .

      Đa Bảo ngốc rồi. . . . . .

      Cuối cùng biết kinh ngạc mà mẹ rồi, chính là vị Cọc Gỗ Tổng giám của Giang thị trước mắt này sao?

      Này, này, này, này khoa học! Đầu mẹ hỏng rồi à?!! Mấy ngày trước còn muốn náo loạn Giang thị, chỉ là được chút lợi muốn bán nữ nhi sao? có thiên lý, có thiên lý!!!

      Nội tâm Đa Bảo gầm thét như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt.

      "Đúng . . . . . Đúng. . . . . Là ?" Khó có thể tin, Đa Bảo vừa mở miệng lại có thể cà lăm rồi.

      "Phải . . . . . Phải . . . . . Là tôi." Cọc Gỗ khóe miệng mang theo nụ cười trả lời, lại còn bắt chước Đa Bảo.

      Đa Bảo hỗn loạn, ! Dạo này thế giới bị sao vậy! Làm sao cứ bị ám vậy chứ! là cái gì cũng có thể xảy ra!

      "Mộc Tổng giám. . . . . ." Đại não Đa Bảo vẫn thể tiếp nhận, chỉ là chào tiếng trước.

      "Hả?" Cọc Gỗ rất ôn hòa nhướng mày.

      "Hân hạnh. . . . . . Tôi ngờ là . . . . . ." Đa Bảo là đứa bé đàng hoàng, lòng hiểu mẹ nghĩ thế nào.

      "A ~ vậy sao." Cọc Gỗ tiếp tục điệu cười mỉm hút hồn, giết chết Đa Bảo trong nháy mắt.

      Đa Bảo vẫn còn hỗn loạn, đôi tay cũng biết nên để đâu.

      "Đến cũng cần xem mắt, thói đời là. . . . . . A. . . . . ." Thiếu chút nữa ra hai chữ ‘đểu cá’, cũng may Đa Bảo ý thức.

      nhàng bưng lên cà phê nhấp miếng vẻ mặt Cọc Gỗ lạnh nhạt, "Tôi thể xem mắt? Xem mắt tốt vô cùng." Chậm rãi khuấy đều cái muỗng trong chén cà phê, Cọc Gỗ cười ấm áp như nắng.

      Trái tim bé của Đa Bảo có chút nhảy vọt, phải là bị điện giật rồi, mà là cảm giác mình đỡ được khí thế của , cảm thấy ở trước mặt , trong nháy mắt mình biến thành con bé thất bại*.
      *nguyên văn 女吊丝:người thất bại ở mọi mặt, tồi tệ, xấu xí, nghèo khổ, có cơ hội thăng tiến, có đứa con trai nào thèm quan tâm.

      "Đây đây đây. . . . . ."

      "Hứa Đa Bảo!" Đa Bảo định mở miệng lại bị giọng thình lình vang lên cắt đứt.

      Sau đó người đàn ông đứng ở bên cạnh.

      Ah ~ đây phải là An Kha khi còn bé hay chơi chung sao? Sau đó dọn nhà nên rất ít liên lạc, khi đó Đa Bảo vẫn cùng cậu ta chơi trò gia đình.

      "Sao cậu ngồi đây? Vị này là. . . . . . ?" tay An Kha cầm quyển tạp chí bìa là người đàn ông.

      Đa Bảo bỏ quên lời của cậu ta bởi vì chú ý tới chi tiết này!

      Đa Bảo càng thêm hỗn loạn. . . . . .

      Ông trời. . . . . . Are you kid¬ding me?!! (Đùa tôi à)

      "Mộ Hi, để cho chờ lâu." người qua đường Giáp lại xuất trước mặt Đa Bảo, là người đàn ông giày Tây, ta kêu ai, lúc này dùng ngón chân Đa Bảo cũng có thể đoán được.

      " có việc gì, tôi chờ khá thú vị." Cọc Gỗ còn cười cái điệu độc quyền của , xong còn hàm xúc nhìn Đa Bảo cái.

      Bây giờ Đa Bảo mới hiểu cười vốn phải ánh mặt trời chó má gì! Là cười nhạo! bị chơi xỏ!

      Người qua đường Giáp nghe , nhìn Đa Bảo, mặt mờ mịt như An Kha ràng tình hình lắm.

      "An Kha, chúng ta đổi chỗ!" Mặt Đa Bảo co quắp kéo An Kha ra ngoài.

      An Kha đáng thương vô tội vẫn còn mê man bị Đa Bảo kéo .

      Gọi là Mộc Hi đúng !

      Được lắm! Thù này bà đây nhớ!
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10: Thanh mai trúc mã
      Editor: Serena Nguyen

      "Lương tâm bị chó ăn hết! Trêu lão nương! chết !" đường trở về ký túc xá, Đa Bảo phát tiết!

      Về phần An Kha, Đa Bảo lòng vẫn coi người ta như em kia mà, mẹ muốn lập gia đình đến điên rồi, cả An Kha mà cũng tìm đến, ngạc nhiên vui mừng cái moẹ gì! thẳng là nếu vì An Kha, hôm nay cũng bị tên Cọc Gỗ đó chọc quê rồi! Chỉ là bây giờ An Kha lại rất tốt rồi, lại là thiết kế game, IT tinh đó! Tiền đồ vô lượng rồi! Đoán chừng mẹ cũng vì cái này mà bảo xem mắt với cậu ta, quá vô sỉ!

      Đa Bảo tức sôi ruột chuẩn bị châm chọc Bát Bảo cho hả giận, nhưng trở lại ký túc xá, nghênh đón cũng là cuộc "Star war". (chiến tranh giữa các vì sao)

      "Liên Ngữ, giả bộ xem náo nhiệt cái gì! Mặc kệ chuyện của người ta, rảnh quá quản chuyện của người khác à!" Tinh rống giận.

      "Bộp!" Bát Bảo vỗ bàn, "Ông đây nhịn rất lâu rồi! Ai giả bộ người đó biết! Ông đây thích quản ai quản người đấy! Ông đây chính là nhìn vừa mắt, muốn chơi chết đấy, sao! phải rất NB* sao! Có giỏi thả cha nuôi của tới cắn tôi này!" Giọng Bát Bảo trực tiếp áp đảo Tinh.
      *NB: mạng là: mạnh mẽ, kiêu căng, lợi hại….
      Nhưng mà với Se nó đơn giản là: 1 nữ mà lằng nhằng với nhiều nam, hoặc ngược lại.

      Ký túc xá nữ của công ty lâu cũng sôi trào, người vây xem trước phòng Đa Bảo còn nhiều hơn người đến tranh giành trứng gà ở siêu thị.

      Đa Bảo vất vả chen vào liền thấy màn này, còn có Mì khóc thầm.

      ra là Tinh thấy chai nước hoa Chanel bản số lượng có hạn của mình đâu lại đổ oan cho Mì trộm, liên tục công kích ấy, mắng đến cả bố mẹ nhà người ta, Nhị hotgirl chơi trò chơi đeo tai nghe nghe thấy, Tứ Hỉ và Đa Bảo có ở đây, Bát Bảo nghe nổi nữa mới giúp Mì.

      " Tinh, có chứng cớ thể vu oan lung tung." Sau khi hiểu đầu đuôi câu chuyện, Đa Bảo cũng lời công bằng.

      "Hứa Đa Bảo là cái thứ gì! Đừng có giả bộ hiền lành, sau lưng ai biết có bao nhiêu xấu xa mà muốn quyến rũ quản lý, đám quê mùa, ở cùng các quả là làm xấu mặt bà mày, sớm đủ rồi, ai thích ở mà ở! Bà đây ra ngoài ở!" Tinh khinh thường xong bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Đa Bảo nghe xong lại rất là bình tĩnh, " mới là đồ gì! Đồ rách nát !"

      Có vài người chính là muốn bị coi thường, đối tốt với ta lại còn biết điều, Đa Bảo cảm thấy thể nhịn được nữa cần nhịn nữa.

      Tinh ngờ Đa Bảo đáp trả, ngẩn ra, tức rồi lại càng bốc hoả, " mới mẹ nó rách nát! Bà đây phải đồ vật!"

      "Ha ha ha ~"

      Tất cả mọi người cười ầm lên.

      Lúc này Tinh mới phản ứng được, tức sùi bọt mép, hận thể xé nát Đa Bảo.

      Đa Bảo mặt vô tội, nhún vai cái, bày tỏ việc liên quan đến mình, "Chính tai mọi người đều nghe được, tự phải đồ vật ~"

      Đa Bảo là người thôi, khi là khiến người ta kinh hãi, Tinh ngậm bồ hòn lại ở trước mặt mọi người thể làm gì Đa Bảo, chỉ đành phải tức đến mức dậm chân, sau đó cắn răng mang đồ đạc của mình .

      Tinh vốn định phách lối chút nhưng bây giờ tự chuốc lấy xấu hổ rồi, lúc còn vấp té ở cửa.

      "Đồ chó đẻ!" Bát Bảo nhìn cửa đóng lại còn khinh bỉ mắng câu cho hả giận.

      "Đừng so đo với chó, Mì, đừng khóc, ta lăn rồi, có bọn tớ đứng về phía cậu!" Đa Bảo an ủi Bát Bảo, lại an ủi Mì vẫn còn uất ức.

      " phải chó! Là chó đẻ!" Bát Bảo lại cố ý cường điệu.

      "Dù sao đều là chó, có gì khác nhau, ta chính là thứ cặn bã!" Lần này Nhị hotgirl cũng rất tức giận.

      " giống nhau! Gọi chó là cho ta!" Bát Bảo chết đổi giọng.

      " giống nhau ở đâu?" Nhị hotgirl tò mò rất đúng lúc, hỏi.

      "Mẹ nó với con mẹ mày giống nhau sao! Chó với chó đẻ dĩ nhiên cũng giống nhau! ta chỉ có thể xứng chó đẻ!" Bát Bảo giải thích xong vào phòng tắm, tắm.

      Lưu lại Đa Bảo và Nhị hotgirl, còn có Mì khiếp sợ tại chỗ.

      Ông tổ của những lời ác độc chính là Bát Bảo rồi ~!

      Tinh , cũng gây thù chốc oán với người ở kí túc, nhưng dù sao ký túc xá lòng, họ có 5 người, ta chỉ có , huống chi vốn dĩ phải đối thủ của các , đừng là Bát Bảo, ngay cả Đa Bảo ta cũng làm gì được.

      Chỉ là sau kiện xem mắt, em vô tình lại có ý, hình như thằng nhóc An Kha kia giống Đa Bảo, coi lần xem mắt là chơi đùa, về diện mạo, An Kha cũng được coi là soái ca, nhớ năm đó lúc chưa dọn nhà, Đa Bảo cầm đầu cả khu, đừng nhìn bộ dạng tuấn lịch giả dối tại của bạn học An Kha, lúc ấy cậu ta chính là là kẻ bị ức hiếp, mấy đứa con trai trong khu đều thích bắt nạt cậu ta, cướp bi với ảnh* của cậu ta.
      * này là cái ảnh mà hồi xưa bọn trẻ con nước mình hay chơi ấy. Cái ảnh bằng giấy, dùng để chơi đập ảnh. Chỗ mình như thế, k biết chỗ mấy bạn khác có giống vậy k

      Ngược lại từ Đa Bảo như đại ca, mỗi lần đều ra mặt cho cậu ta, quân tử động khẩu động thủ gì đó với Đa Bảo ngày đó chính là đồ bỏ , cũng phải là quân tử, dùng tài hùng biện được là động thủ, động thủ được đá tiểu đệ đệ, phốc. . . . . . Đây là ba quy tắc Đa Bảo dùng để đối phó với bọn con trai từ , chỉ là phải vạn bất đắc dĩ bình thường Đa Bảo cũng giữ thực lực dễ dàng sử dụng chiêu tuyệt chiêu thứ ba, lúc ấy 《 Hùng Xạ Điêu》 cũng nổi tiếng, từ , sở thích của Đa Bảo bình thường, chưa bao giờ thích nam chính, nữ chính hùng chính phái, chỉ Mai Siêu Phong, lúc ấy có thể Đa Bảo sinh lòng sùng bái như si như say với Cửu Bạch Cốt Trảo, thế giới của con nít đều là đơn thuần và ngây thơ, vì ngày kia có thể luyện Cửu Bạch Cốt Trảo vô địch thế giới, Đa Bảo còn len lén dùng bấm móng tay cắt cho mười ngòn tay được cắt tải gọn gàng của mình thànhcái móng vuốt nhọn sắc. Thực cực kỳ giống chân gà hấp bán đường, Đa Bảo còn lấy làm khí phách rảnh rỗi lại mang ra khoe khoang với mấy đứa bé cùng khu.

      Trẻ con ngốc nghếch có nhiều niềm vui, mỗi ngày tan học, làm xong bài tập, Đa Bảo tót ngay vào phòng của mình tạo dáng ngồi thiền mắt nhắm lại, nín thở trầm ngâm giống như TV.

      "Đa Bảo con làm gì thế?" Thỉnh thoảng mẹ qua phòng ngạc nhiên hỏi chút.

      "Chớ quấy rầy bổn tôn tu luyện, nếu nhiễu loạn chân khí, bổn tôn tẩu hỏa nhập ma. . . . . ." Đa Bảo đến mắt cũng mở, nghiêm trang sâu xa .

      Mẹ lắc đầu rời , vội vàng trực đêm cũng còn tâm trí nào quan tâm đến , chẳng qua là cảm thấy phim truyền hình quá ảnh hưởng đến thế hệ sau rồi.

      Mỗi ngày Đa Bảo đều "bế quan tu luyện", nhưng vẫn có cơ hội khoe khoang bản lĩnh, cuối cùng có ngày thấy An Kha lại bị những đứa bé khác đuổi mới phát ra cơ hội đến.

      "Cửu Bạch Cốt Trảo!" chợt nhảy ra làm cho người ta vội vàng kịp chuẩn bị, như Tôn Ngộ từ trong kẽ đá đột nhiên nhảy ra, xoè móng vuốt của ra, người ta còn chưa phản ứng kịp cánh tay bị Đa Bảo cào cho vết đỏ, mấy giây sau có máu từ từ tràn ra từ mấy vết cào này.
      Ngơ ngác nhìn cánh tay bị cào nát trong nháy mắt của mình, dù sao bé trai cũng sĩ diện, nắm bím tóc của Đa Bảo định ra tay tàn nhẫn.

      "Vô Ảnh Cước!" Thời khắc mấu chốt Đa Bảo ra tuyệt chiêu, chiêu mất mạng, lệch đâu, ngay giữa mục tiêu.

      "Hứa Đa Bảo!" Đứa bé trai vốn kiêu căng lập tức che vị trí mấu chốt khổ sở ngồi xổm xuống, vẫn còn quên cắn răng nặn ra tên tuổi Đa Bảo.

      Bọn con trai phía sau cậu ta nhìn thấy cậu khổ sở như vậy cũng dám tiến lên.

      An Kha khiếp sợ tựa như phát vùng đất mới, thần nữ V5! (chả biết là gì. Se đoán là trong thần thoại Hy Lạp. Ai đọc ồi cho ý kiến coi)

      Lúc này chạy đợi đến bao giờ, Đa Bảo nhân cơ hội lôi kéo An Kha chuồn ngay, Đa Bảo cũng biết lúc ấy hình tượng dũng mãnh của ở trong lòng An Kha bé là cao lớn chính nghĩa như thế nào!

      Nhưng làm sao Hứa Đa Bảo có thể nghĩ đến tiểu thụ nhiều năm trước còn phải dựa vào hình tượng mãnh nữ xuống núi* của cứu vớt nay thay đổi hình tượng mềm yếu thành hào hoa phong nhã, dáng vẻ khí thế, tại lại có công việc tốt đẹp, tương lai rộng mở!
      *mãnh nữ xuống núi : dựa từ câu " mãnh hổ xuống núi "

      "Đa Bảo, tớ ở dưới công ty cậu, cùng ăn bữa cơm ."

      Hôm nay cậu ta vừa gọi tới mời, Đa Bảo thể từ chối, đành bất đắt dĩ đồng ý.

      Aaaa. . . . . . Gặp gỡ với thanh mai trúc mã lộn xộn như trong truyền thuyết, khiến Đa Bảo thể nào tiếp thu được!

      chuẩn bị tìm cơ hội đuổi An Kha mới được!
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11 Kỳ Phùng Địch Thủ


      ngờ thằng nhóc An Kha kia tự nhiên lại đưa Đa Bảo đến nhà hàng Tây sang trọng nhất thành phố, cái vàng son rực rỡ đó, cái cao cấp xa hoa đó khiến Đa Bảo cảm giác mình như người nhà quê mới lên thành phố.

      "An Kha à, bây giờ thằng nhóc cậu Tây thế, đẹp trai lại giàu có! Bái phục bái phục!" Đa Bảo vừa ngồi xuống bắt đầu nịnh hót, nếu sớm biết học máy vi tính kiếm được nhiều tiền như vậy lúc trước lên đại học học kế toán làm cái gì chứ! Bây giờ vào công ty quảng cáo, quả thực là ông gà bà vịt! Ài đúng là ~ trẻ cố gắng lớn lên làm kế toán ~
      An Kha bĩu môi, mở miệng phản đối, "Đừng đánh giá tôi cao quá như vậy, chỉ là vừa mới tốt nghiệp nhàn rỗi việc gì làm cùng bạn học lập trình trò chơi kiếm chút tiền lẻ thôi mà, công ty chúng tôi hợp tác với Giang thị cùng thực dự án khai thác trò chơi, Giang thị cậu biết chưa? Công ty cậu là đại diện quảng cáo, Đa Bảo như vậy hai chúng ta còn là cộng đấy."

      An Kha nhàng như nhưng đến tai Đa Bảo lại giống như gió lạnh rít ầm ầm.

      Công ty mình là đại diện trò chơi? Công ty mình đại diện trò chơi?

      phải là《 Minh Chủ tranh bá 》vừa ra mắt lên như nước thủy triều chứ? Nghe lúc trước công ty vì muốn cướp được quyền đại lý mà phát động cuộc đua với công ty quảng cáo lớn! Mà bây giờ trong những người sáng tác《 Minh Chủ tranh bá 》lại ngồi đối diện với mình ăn thịt bò uống nước hoa quả lại còn giả bộ khiêm tốn!

      "An Kha! Bánh của cậu hương chuối!" Đa Bảo khiếp sợ nên quên mất mình ở nơi nào, vì suy nghĩ khiến đầu óc căng thẳng lôi cả tật xấu khi ở ký túc xá ra.

      "Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." An Kha uống nước trái cây bị ngôn từ thô tục của Đa Bảo dọa cho phát sặc, càng ngừng ho, ho nhiều đến mức ngạt thở.

      Đa Bảo hổ là Đa Bảo, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn thô bạo uy lực như vậy, tùy tiện nghĩ cái gì cái đó để ý đến hình tượng chút nào, nếu phải là biết con người của chừng cũng sớm bị có ngoại hình nhắn xinh xắn này lừa gạt nghĩ rằng là thục nữ, nhưng mà chính vì tính tình như vậy mới hấp dẫn người khác. . . . . .

      Khách hàng xung quanh cũng thi nhau ghé mắt đến, vừa rồi tiếng kia của Đa Bảo có thể là vô cùng gây chú ý, thấy mọi người ở đây đều nhìn mình Đa Bảo lập tức giả bộ vô tội cúi đầu tiếp tục cắt miếng thịt bò.

      Cậu diễn tiếp ! Lúc nào Hứa Đa Bảo cậu mới có thể chú ý đến hình tượng, chuyện thô tục như vậy nữa đây!

      Giờ phút này An Kha cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, vừa rồi bị bị dọa đến hồ đồ.

      "Đa Bảo, nhiều năm như vậy cậu chút cũng thay đổi." nhàng để chiếc khăn vừa che miệng lên bàn ăn An Kha cười đến dịu dàng, kết hợp lời buồn nôn của khiến da gà người Đa Bảo nổi dậy ầm ầm.

      Thằng nhóc này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn xem mắt hay sao? Như thế này làm sao cho phải?

      "An Kha, cái đó, mẹ tôi đến thời kỳ mãn kinh rồi, mắc bệnh trầm trọng luôn đấy! Xem mắt gì đó cũng chỉ là bà thuận miệng vậy thôi, cậu đừng có tưởng ." Đa Bảo suy nghĩ lại quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp làm là thượng sách.

      An Kha cười nhạt, "Đa Bảo, ra hôm nay gọi cậu tới là vì tôi cũng có điều muốn , chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, trong nhà lại cứ gấp gáp như vậy, bằng thuận nước đẩy thuyền giả vờ đến với nhau cũng có thể xem là hành động sáng suốt, như vậy chẳng phải là vừa có thể tránh khỏi thúc giục của bọn học lại vừa có nhiều gian thoải mái hơn? Cớ sao lại làm chứ?"

      Đa Bảo ngờ cậu ta như vậy mà cũng đứng chung chiến tuyến chịu thúc giục kết hôn của bậc phụ huynh như , đột nhiên cảm giác mình tìm được đồng bọn, tìm được tri kỷ.

      "An huynh! Cậu hổ là thầy tốt bạn hiền của Đa Bảo ta!" Đa Bảo để đồ ăn xuống chắp tay cung kính .

      "Hứa huynh đa tạ đa tạ!" An Kha cũng bắt chước theo dáng vẻ của .

      Tảng đá trong lòng Đa Bảo cuối cùng buông xuống, đóng giả ai mà chẳng biết, dù sao cũng chả bị thiệt thòi gì, sau này tùy tiện viện cớ hợp nhau là xong, lại còn làm hài lòng bố mẹ.

      Sướng vãi sướng vãi! Sao Hứa Đa Bảo lại nghĩ tới sớm hơn!

      Càng nghĩ càng vui vẻ, quả eo cũng đau chân cũng mỏi, hắc! Thân thể vô cùng thoải mái! Ăn thôi!

      Cơm nước xong An Kha đưa Đa Bảo trở về ký túc xá, Đa Bảo cười chào tạm biệt.

      "Cảm ơn người em ~"

      " cần khách khí."

      "Về sau tiểu đệ phải nhờ cậy An huynh!" Đa Bảo trước khi vẫn quên diễn sâu.

      "Hứa huynh khách khí, tại hạ chịu nổi, sức lực bé, đáng nhắc đến." ngờ An Kha so với càng ‘so deep’ hơn, lời kịch cực kỳ trơn tru.

      "Ha ha, bye bye." Đa Bảo đóng cửa xe vẫy tay chào .

      An Kha gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, lúc này Đa Bảo mới bước chân xoay người rời , rất phóng khoáng, vung ống tay áo rời .

      Chỉ là vốn thấy ánh mắt An Kha nhìn rời có chút lưu luyến.

      ——— —————— —————— —————— —————— ———————

      vất vả chuyện xem mắt mới có thể tạm thời chấm dứt, Đa Bảo biết phạm vào chuyện gì gây họa gì ngày thứ hai tự nhiên vừa đến công ty bị tên nghiệt mời vào phòng làm việc uống trà.

      Gào khóc, trái tim bé của đập thình thịch.

      Có phải tên nghiệt muốn trả thù hay ! Cầm thú! Cặn bã! Trứng thối!

      Có thể thấy được ta mưu đồ lâu! Xem thường ta rồi! Mình quá buông lỏng cảnh giác!

      "Quản lý Doãn, tìm tôi?" nhàng gõ cửa phòng tên nghiệt lại cười đến vô cùng cứng ngắc, tên nghiệt là Doãn Kha Cẩn, dáng vẻ nho nhã đó lại rất hợp với khí chất của ta, Đa Bảo cảm thấy rất tuyệt.

      Tên nghiệt cúi đầu phê duyệt tài liệu, thấy vào khẽ ngẩng đầu nhưng lại rất nhanh cúi xuống.

      "Mời vào." mở miệng.

      Đa Bảo há miệng run rẩy chậm rãi chậm rãi vào.

      "Ngồi ." Khẽ nâng cằm ý bảo Đa Bảo ngồi vào ghế ở trước bàn làm việc của mình.

      Mặc dù Đa Bảo rất muốn ngồi nhưng nửa ngày dám bước chân.

      Tự nhiên lại khách khí như vậy? Chẳng lẽ là Hồng Môn Yến? Đúng là đả thương lòng tự trọng của ta! Tên nghiệt nay cấp bậc cường đại, Đa Bảo thể khinh địch được, thời khắc như này phải giữ vững cảnh giác thể bị trúng chiêu!

      "Quản lý, cần, ha ha, tôi thích đứng, ngày ngày ngồi rồi đứng rất có lợi, thư giãn gân cốt phấn chấn tinh thần. . . . . ." Tiểu học Đa Bảo học văn rất tốt nhưng nhưng học đôi với hành mới là sở trường của .

      Tên nghiệt giương mắt ném cho ánh nhìn rất khó nắm bắt, "Nếu như vậy, về sau họp cũng bắt ép phải ngồi, để cho có cơ hội thư giãn gân cốt, thế nào?"

      Tay Đa Bảo để tay dưới bàn làm việc trong nháy mắt tạo thành hai quả đấm , nghe ta chưa, nghe ta cái gì chưa Cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi! Gian thương tiện thương tên nghiệt!

      "Quản lý quan tâm đến thân thể của chúng tôi như vậy, cấp dưới chúng tôi cảm thấy cùng yên tâm, vô cùng cảm kích!" Nặn ra cười xong Đa Bảo còn phải ép mình trái với lương tâm.

      Coi là cầu! Coi là cầu! nghiệt ngươi dám lấy việc công trả thù riêng uổng phí là quân tử!

      Khóe miệng tên nghiệt thoáng qua nụ cười rất khó phát , "Quan tâm đến nhân viên là trách nhiệm của cấp ."

      Đa Bảo muốn phun bãi nước bọt vào mặt ta, quả thực ta là lão bị đày ải ngàn năm ở Thiên Sơn vừa thoát ra!

      Trời đất bao la cấp là lớn nhất, Đa Bảo chỉ có thể yên lặng chịu đựng áp bức của ta.

      Tôi nhẫn nhịn! Tôi nhẫn nhịn! Tôi nhẫn nhịn chút!

      "Xin hỏi quản lý tìm tôi có chuyện gì?" Đa Bảo giả bộ bình tĩnh cung kính hỏi, hồi tu luyện uổng công, hơn nữa vì cái tên độc đáo của mình, từ đến lớn đều bị trêu chọc cười nhạo, sớm luyện thành mình đồng da sắt rồi, nếu dưới áp lực lớn thế này, sớm tức sùi bọt mép hóa thân thành Son Goku trong " Bảy viên ngọc rồng " rồi.

      nghiệt từ từ thu hồi nét cười, vẻ mặt ngưng đọng rất nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm chỉnh như vậy khỏi khiến trái tim Đa Bảo căng thẳng, chẳng lẽ là muốn đuổi việc ? Hứa Đa Bảo tuyệt đối bỏ qua cho !

      Trong nội tâm tâm thần bất định nhìn đến chậm rãi mở miệng.

      "Giang thị chính thức thu mua công ty của chúng ta, nay chúng ta ở dưới chướng Giang thị, tuần tới các bộ phận làm việc theo tiêu chuẩn nghiêm khắc mà Giang thị đưa ra."

      Nhìn đôi môi hấp dẫn của nghiệt khẽ mấp máy, Đa Bảo lại hóa đá.

      Dựa vào cái, tại sao từ khi nhà lắp đặt thiết bị Giang thị tựa như ma chú chỗ nào cũng thấy xuất như hồn bất tán vậy! Bây giờ chỉ trong cái chớp mắt trở thành nhân viên dưới chướng Giang thị, Giang thị là tập đoàn lớn, có nghĩa là cái gì cũng có thể thu mua! Có tiền là giỏi lắm hay sao! Tại sao thu mua hết tất cả các công ty !

      Vừa nghĩ đến sắp cùng tên Cọc Gỗ kia trở thành đồng nghiệp Đa Bảo giận dễ sợ!

      Đa Bảo vẫn còn ngẩn người tên nghiệt bỗng dưng đan hai tay vào nhau cùi chỏ chống lên bàn làm việc, ánh mắt nhìn Đa Bảo kèm theo chút giễu cợt, "Hứa Đa Bảo, tôi xem qua bảng báo cáo tài vụ lúc trước làm, tôi nghi ngờ. . . . . . tốt nghiệp đại học như thế nào mà lại được tuyển dụng vào công ty. . . . . ."

      Tim Đa Bảo đập mạnh và loạn nhịp, nghiệt đây là ý gì?

      "Quản lý, tôi có chứng chỉ. . . . . ." Theo tiềm thức ra như vậy nhưng Đa Bảo lại cảm thấy mình giống như giải thích.

      Sao lại phải giải thích! phạm tội! Khiến cho giống như có tật giật mình! nghiệt quả nhiên là nghiệt! Công lực thâm hậu khiến có cách nào để chống đỡ !

      Cặp lông mày tuyệt đẹp của khẽ nhướn lên, đôi tay đan chéo của ta thoáng nhích lại gần gương mặt tuấn tú mị, "Chứng chỉ? CPA? AC¬CA? CGA? Hay là CMA?"

      Đa Bảo nghe xong hỏi khuôn mặt nhắn bắt đầu co rút, sau đó chậm rãi mở miệng trả lời, " Chứng chỉ tư cách hành nghề. . . . . . chứng chỉ kế toán sơ cấp. . . . . ."

      Đa Bảo vừa xong cũng thấy cười nhạo ánh mắt của tên nghiệt, quả đấm ở dưới mặt bàn lại siết chặt hơn.

      du học trở về hay sao! có bằng MBA giỏi sao! cho cùng bây giờ nhân viên làm công cho người ta giống tôi thôi!

      "Công ty căn cứ chủ nghĩa nhân đạo quan tâm đồng ý cho mỗi nhân viên cơ hội, nhất là những người ‘xuất chúng nổi bật’ giống như vậy, tuần sau bắt đầu sắp xếp các vào khóa học đào tạo theo tiêu chuẩn nghiêm khắc mà công thi đưa ra, địa điểm ở trụ sở chính của Giang thị. . . . . ."

      Lời của tên nghiệt chứa đầy hàm ý vào lúc này Đa Bảo lại như ngọn lửa từ từ bùng cháy.

      Muốn sỉ nhục cũng nhất thiết phải vòng vo bảy lần tám lượt như vậy! Hứa Đa Bảo dễ bắt nạt lắm hay sao!

      "Quản lý!" Đa Bảo đột nhiên cắt đứt thanh cao vút của nghiệt lo lắng .

      nghiệt khẽ nhếch lên lông mày chờ đợi tiếp.

      "Cám ơn công ty cho tôi cơ hội này, tôi nhất định cố gắng học tập tốt hơn nữa trở về cống hiến công sức cho công ty." Ai ngờ khuôn mặt Đa Bảo tươi cười nhàng ra những lời này tràng dáng vẻ chịu khuất phục.

      Buộc biết khó mà lui? có cửa đâu cưng! Cửa sổ cũng có! Công việc này là bố mẹ mặt dày đeo mo nhờ vả quan hệ vất vả mới có được, quá khinh thường rồi! Nhưng nội tâm của cường đại vô địch! Chút sức này mà khiến thất bại được sao!

      Khóe miệng nghiệt nhàn nhạt lộ ra đường cong, "Cơ hội chỉ có lần, hãy nắm chặt lấy, tôi chỉ nhìn vào kết quả, hiểu chứ?"

      "Hiểu rồi!" Đa Bảo trả lời có nửa điểm do dự.

      ra ngoài lăn lộn luôn phải trả giá! nghiệt, chúng ta chờ xem!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :